Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] Mùa hoa anh đào nở rộ - Giang Nhân Ly

[Truyện ngắn] Mùa hoa anh đào nở rộ - Giang Nhân Ly
Tham gia
15/4/19
Bài viết
17
Điểm cảm xúc
55
Điểm
13
Mùa hoa đào nở rộ

Picture1585827382257.jpg


Tác giả: @Giang Nhân Ly

Thể loại: Truyện ngắn
Nguồn: truyencuatoi.com, aa truyen

Link


Tôi tên Hạ Chân là một du học sinh người Việt Nam được điều đến Nhật Bản học tập hai năm. Ban đầu vừa đặt chân lên đất nước xa lạ, không thông thạo tiếng bản xứ đối với tôi khoảng thời gian ba tháng đầu nó thật kinh khủng. Bạn biết không, sự khác biệt ở đây không phải là tôi lười hay tôi nổ lực, mà đó chính là giữa việc học- và áp dụng nó vào thực tiễn, mặc dù là một thông dịch viên đã học tập hai năm về tiếng Nhật nhưng việc có thể vận dụng nó vào đời sống quả thật khiến tôi hơi thất vọng về khoảng thời gian hai năm ngồi trên ghế nhà trường.

Dù là vậy, sau một thời gian thì tình trạng này đã không còn kéo dài nữa! Tôi quen biết một anh chàng người Nhật tên là Higo, anh có vẻ ngoài ưa nhìn, đôi mắt to đen láy, chiếc mũi cao và nụ cười thật ấm áp. Tôi không biết minh nên hình dung về anh ra sao, bởi chính cái tên của anh đã nói lên tất cả Higo- Một cây dương liễu. Có thể anh không phải là một nam thần hay một soái ca như trong các bộ phim Hàn Quốc hay Trung Quốc mà vẻ đẹp và khí chất đó chỉ toát lên riêng mỗi anh mà thôi!

Chúng tôi trở thành bạn chỉ sau một tiết ngồi trên lớp. Tính ra, điều đó cũng thật tình cờ đến lạ… Ở Hokkaido tuyết rơi vào khoảng tháng mười, vì mới đến Nhật Bản, vẫn chưa thể thích nghi được khí hậu ở nơi đây, tuyết phủ dày đặt lạnh cóng cả tay chân, bàn tay tôi ửng đỏ cả lên, tôi gắng nhích chân từng chút một bước lên từng bậc thang… Nhưng vẫn là không cố nổi, mệt mỏi ngồi bệch xuống đất siết lấy cơ thể đang run cầm cập của mình.

“Em ổn chứ?” Higo dừng lại bên cạnh tôi, cúi người dùng tay đặt lên trán tôi đo thân nhiệt, lo lắng hỏi.

Tôi ngước đôi mắt mệt mỏi nhìn anh, môi run run: “Em không sao, chỉ là lạnh quá… Chân không đi nổi nữa rồi!”

Higo gật đầu rồi lại suy ngẫm, sau đó cúi người bế bổng tôi lên, không chút lưỡng lự hỏi tôi: “Tôi nghĩ là tôi nên giúp em, không phiền chứ?”

Hành động đó khiến tôi khá xốc, tôi vốn không quen biết gì anh ấy vậy mà lại tốt bụng đến vậy ư? Nhưng cử chỉ của anh không có ý gì gọi là lợi dụng nên tôi liền gạt đi ý niệm dơ bẩn trong đầu mình. Người ta đã tốt bụng giúp đỡ mình thế mà mình còn nghĩ… Thật tồi tệ hết sức.

Thế vậy mà tôi và anh ấy lại học chung một lớp, tôi không nghĩ rằng mình có học chung với anh, thắc mắc hỏi, mới biết anh vừa mới chuyển trường từ Tokio đến Hokkaido ngày hôm qua, hôm nay cũng là ngày đầu nhập lớp. Anh tươi cười nhìn tôi, nói đùa: “Nếu đã là bạn bè, sau này việc học mong em chiếu cố rồi!”

Con người anh ấy vui tính thật đấy! Tôi là một người rất ít cười, nhưng mỗi khi anh ấy nói và hành động luôn khiến tôi phải khúc khích cười đến đau cả bụng, anh còn hay nói với tôi rằng “Akiko hãy cười nhiều lên, em cười trông rất đẹp!” Akiko là cái tên riêng anh ấy thường hay gọi tôi, cũng nhờ cái tên này đã gắn kết chúng tôi ngày càng gần nhau hơn.

Khi mới quen biết, tôi cũng không thích tiếp xúc nhiều với Higo cho lắm, anh ấy rất hay khen hay trêu chọc các cô gái khác và tôi đã nghĩ anh ấy là một kẻ thật đào hoa. Nhưng sau đó tôi lại cho rằng Higo đã là bạn của mình thì mình nên chấp nhận những thói xấu này của anh ấy, con người mà có ai hoàn hảo bao giờ đâu.

Và cũng chẳng biết bắt đầu từ khi nào tôi thường hay giận dỗi và không thèm nhìn mặt anh ấy chỉ vì lí do anh ấy chọc ghẹo những cô bạn cùng lớp. Có lẽ tôi là một người có tính chiếm hữu khá cao chăng? Nhưng không phải đâu, tôi biết mình đang ghen. Có người con gái nào mà không ghen khi gặp người mình yêu trêu chọc những cô gái khác cơ chứ? Phải nói thế nào đây nhỉ, tôi không dám nói với anh ấy, tôi sợ cảm giác bị từ chối và hơn hết là… Chúng tôi sẽ mãi mãi không thể trở thành bạn nữa…!

Kết thúc hai năm học tập ở Nhật bản, tôi vẫn là dấu diếm đoạn tình cảm này chôn chặt trong trái tim mình, có lẽ thời gian và khoảng cách sẽ khiến tôi nhanh chóng quên đi người con trai ấy, tôi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới ở chính quê hương của mình. Tôi mong tất cả những gì tôi nghĩ đều sẽ ổn…!

Một tuần trước khi rời đi, tôi đã ở bên anh ấy suốt, dù sao thì trước khi buông tay tôi vẫn muốn lưu giữ những kỉ niệm tuyệt vời nhất cho một phần thanh xuân của mình… dù chỉ với tư cách của một người bạn tôi cũng chấp nhận. Bạn biết không, tôi đã từng nghe một câu nói như thế này “Thanh xuân của em vốn là một bầu trời u ám, chỉ vì anh mà bừng sáng cả lên”.

Higo- Anh chính là ngọn ánh dương đẹp đẽ nhất, rực rỡ nhất mà em từng gặp.

Ngày 25/6/2015 tôi rời Nhật Bản, hôm đấy thời tiết không được tốt các chuyến bay phải trì hoãn suốt bốn tiếng đồng hồ. Higo đưa tôi ra sân bay, vì mưa khá lớn nên cả hai đều có chút ướt, anh ấy vội lấy chiếc áo khoác lông cừu của mình khoác lên người tôi, dù đã từ chối nhưng anh vẫn kiên quyết nói với tôi rằng:

“Không Akiko, hãy mặc nó. Nếu không em sẽ bệnh mất đấy!”

Trước khi vào chuyến bay Higo vội hỏi tôi mà không chút ngại ngùng:

“Có phải, em thích tôi rồi không?”

Tôi không trả lời giả vờ như không nghe thấy, nói với anh đôi lời cảm ơn và rời đi.
‘Tách, tách…’

Đó không phải là tiếng mưa mà là giọt nước mắt của sự chua xót, đau lòng… Tạm biệt anh Higo- em sẽ mãi mãi nhớ về anh như một người bạn tuyệt vời nhất.
Tôi đã nghe anh ấy nói gì đó ở đằng xa, nhưng tôi không đủ can đảm để xoay người lại, bởi tôi sợ, mình sẽ không nỡ rời đi…


Ngày 1/7/2018- Tôi nhận được một tin nhắn từ người lạ, tôi vốn không để ý nhưng cái tên Higo nổi bật trong nội dung khiến tôi không biết nên vui hay buồn. Hiện tại công việc của tôi khá ổn định, nhưng chuyện tình cảm thì không được như thế, tôi không thể nào quên đi được hình bóng và nụ cười rực rỡ đó của Higo, có lẽ tôi nên cần thêm một chút thời gian nữa!

Tôi có chút hoang mang lo sợ vì không biết người muốn gặp mình có thật sự là Higo hay chỉ là một trò đùa của kẻ nào đó. Nội dung tin nhắn đưa tôi đến một phòng trà khá thanh nhã, tôi vừa bước vào tiếng nhạc đã vang lên. Người đang hát không phải ai khác mà lại là Higo, anh ấy đang hát một bài hát tiếng anh tên bài hát là “I love you’’.

Ban đầu tôi không chú ý xung quanh cho lắm, chỉ chăm chăm nhìn về phía ngọn ánh dương trong lòng mình, là một cây dương liễu vui vẻ kiên cường. Và hàng ngàn câu hỏi vương lên trong đầu tôi ‘Điều gì đã khiến anh ấy đến Việt Nam? Chẳng lẽ là tôi sao, không thể nào? Sao Higo lại hát bài đó tặng cô, thật sự không có nhầm lẫn?’

Bài hát vừa kết thúc, Higo bước đến trước mặt tôi, nói một lời khiến tim tôi đập loạn cả lên: “Akiko, anh rất nhớ em!”

Cuộc sống này chính là như thế! Có đôi khi mình nghĩ ai đó như thế này nhưng thật ra lại không phải như vậy. Tôi luôn cho rằng Higo là một kẻ đào hoa, chuyên đi trêu chọc những cô gái khác nhưng thật ra anh ấy làm vậy chỉ để khiến tôi phải ghen lên và thừa nhận tình cảm của mình. Anh cũng không ngờ tôi lại là người nhút nhát đến vậy, nên hôm đưa tiễn tôi ra sân bay anh đã hỏi tôi ‘Có phải em thích tôi hay không?’ nhưng tôi không trả lời và một mực rời đi.

Thì ra những lời anh nói ở sân bay năm đó lại là một lời tỏ tình ‘Akiko, nếu em không thừa nhận vậy anh có thể thừa nhận rằng anh đã yêu em hay không? Anh yêu em Akiko, rất lâu rồi…!’

Hóa ra, tất cả đều do tôi tưởng tượng và tự đặt mình vào giả thuyết ngu xuẩn ấy. Nếu như Higo không đến tìm tôi, chắc chắn tôi sẽ đánh mất chàng trai tuyệt vời này.

Ngày 11/1/2019 tôi và anh ấy kết hôn.

Ngày 20/2/2020 tôi đã sinh cho anh ấy một nàng công chúa xinh đẹp.

Tuy không phải là giàu có nhưng cuộc sống bây giờ tôi rất hài lòng, muốn hạnh phúc có hạnh phúc, muốn gia đình có gia đình… Còn cưỡng cầu điều gì nữa?

Tình yêu sẽ đến nếu chúng ta yêu chân thành, hạnh phúc sẽ đến khi chúng ta sống thật với cảm xúc của mình.


 
Sửa lần cuối:
Top