C2. Mạt Tư, mua gà nướng đi.
Trên đường về nhà, đi ngang một sạp bán gà nướng lu tỏa ra hương thơm ngào ngạt khiến bụng nhỏ Vấn Tâm lại có cơ hội nổi trống. Cậu bé dừng lại bước chân níu áo Mạt Tư, hai mắt nhìn đăm đăm quầy hàng thiếu điều chảy ba thước nước dãi đối với Mạt Tư nói:
“Mạt Tư, mua gà nướng đi.”
“Mạt Tư, Mạt Tư, ngươi gọi ta một tiếng anh trai khó vậy sao? Hả? Hả?”
Mạt Tư làm bộ tức giận dùng hai tay véo cặp má phúng phính của đứa em trai nhỏ nói.
“Chúng ta có chung huyết thống sao?”
Vấn Tâm trợn trắng mắt xem thường nhìn Mạt Tư, tay nhỏ vỗ rớt bộ móng vuốt đang tác quái trên mặt mình của người đối diện, bỉu môi nói.
Trong lúc hai anh em đang chuẩn bị ‘bùng nổ chiến tranh thế giới’ lần thứ n+, thì đột nhiên một bóng người xuất hiện trước mặt cả hai.
Đối phương là một thanh niên trẻ trông rất soái khí, hắn đứng ngăn trước mặt Mạt Tư đối với hai người cười hiền lành, lễ phép nói:
“Xin chào, ta thấy hai người mới từ ở hậu trường bên kia đi ra, có thể cho ta biết bên đó đã xảy ra chuyện gì không?
Mạt Tư nhìn người lạ mặt đột nhiên xuất hiện đối với bọn họ bắt chuyện còn hỏi chuyện ở hậu trường, thì chuông báo động trong lòng không khỏi vang lên inh ỏi. Hắn cảnh giác nhìn đối phương hỏi:
“Ngươi là ai?”
Thanh niên soái khí nghe Mạt Tư hỏi thì hơi ngẩn ra chút xíu, đoạn, hắn cười càng thêm thân thiện đối với Mạt Tư nói:
“Xin lỗi, là ta không đúng. Xin giới thiệu một chút, ta họ Cao tên Thanh Lưu. Rất vui được gặp ngươi.”
Mạt Tư hỏi:
“Chúng ta không quen, ngươi làm gì vui khi gặp ta? Ngươi vui như thế nào? Bao nhiêu vui? Làm sao vui? Vui cái gì? Vui ở đâu? Đâu ra vui?”
Thanh niên nghe Mạt Tư hỏi liên hồi khiến khóe miệng không khỏi co rút một chút.
Cái tên này làm sao vậy? Hoàn toàn không theo lẽ thường ra bài.
“A?... Ha ha, là rất vui, tóm lại rất vui được...”
Thanh niên soái khí còn chưa kịp nói xong, Mạt Tư đã bày ra vẻ mặt không thèm để ý hắn, bàn tay lôi kéo Vấn Tâm bên cạnh đi vòng qua hắn cất bước rời đi. Lúc đi ngang qua hắn, Vấn Tâm còn đối với hắn nhún vai một cái.
Thanh niên soái khí nhìn bóng hình dần khuất xa của hai người Mạt Tư thì không khỏi thở hắt ra một hơi.
“Hai! Thôi bỏ đi, mình tìm những người khác hỏi vậy. Người gì kỳ quái!”
Thanh niên lẩm bẩm nói, rồi quay lưng đi về hướng hậu trường tìm người hỏi thăm sự việc mình muốn tìm hiểu.
Mạt Tư đi được một đoạn thì quay đầu nhìn bóng lưng thanh niên vừa bắt chuyện với mình ban nãy, hai mắt hơi híp lại như nghiền ngẫm điều gì, rồi hắn quay đầu trở lại tiếp tục đi tiếp, hắn nhìn con đường trước mặt, đầu không quay hỏi Vấn Tâm:
“Vấn Tâm, nếu thế giới này xuất hiện những người không giống bình thường, ý ta là những người có năng lực vượt trội người thường thì ngươi làm thế nào?”
Vấn Tâm nghiêng đầu nhỏ liếc nhìn Mạt Tư, vẻ mặt khinh bỉ đáp:
“Còn làm thế nào, tất nhiên là càng thêm nỗ lực khiến mình càng thêm lợi hại hơn những người đó rồi.
Ngươi là đang suy nghĩ đến mấy kẻ ở chỗ hậu trường ban nãy đi.
Thiệt tình, nói ta chôn giấu đi, ngươi lại đi băn khoăn suy nghĩ.
Đừng nghĩ nhiều, dù trời này có sập xuống cũng có người khác đi chống đỡ, mà ta sẽ luôn ở cạnh ngươi.”
Mạt Tư nghe Vấn Tâm nói xong thì ngừng lại bước chân, hắn cúi đầu nhìn tiểu thiếu niên bên cạnh trong giây lát, rồi ánh mắt hắn nhu hòa mang theo vui sướng và sủng nịch, hắn cười ấm áp nói:
“Đúng vậy, ngươi nói đúng. Dù trời có sập cũng không đến phiên chúng ta lo lắng, và hai ta sẽ vẫn luôn cùng nhau.
Đi thôi, nhanh về nhà nào, thời tiết càng lúc càng lạnh thêm rồi.
Ta nhớ trong nhà còn ít mỳ cùng trứng gà và mấy quả cà chua sáng nay mới hái từ lều ấm, tối nay ăn mỳ canh cà chua trứng đi.”
Vấn Tâm nghe đến món ăn yêu thích lập tức giơ hay ta lên trời hoan hô:
“Mỳ cà chua trứng, ăn mỳ cà chua trứng, mau về ăn mỳ nóng hôi hổi thôi.”
Nói xong, hai người một lớn một nhỏ cười đùa vui vẻ cất bước chạy chậm về nhà mình.
Trên bầu trời xa xa, ánh tà dương cuối cùng cũng đã hoàn toàn nghỉ ngơi, tan ca về nhà ngủ. Trên con đường quen thuộc đèn đường được bật lên từ sớm, đang tỏa ra ánh sáng vàng nhạt soi rọi không gian bên dưới nó.
...
Mạt Thụ và Vấn Tâm vừa về đến nơi đang định lấy ra chìa khóa tra vào ổ khóa mở cổng đi vào nhà thì thấy hàng xóm nhà bên cạnh mở cửa đi ra.
Người ra tới là dì Hai, dì Hai là một người hiền lành và tốt bụng. Mỗi khi có gì ăn ngon dì đều sẽ chừa một ít đem cho hai người bọn họ nếm thử, ăn chút lấy thảo. Dì ấy nói thế.
Nhà dì Hai chỉ có dì và một cụ ông, nghe đâu là cha nuôi của dì, năm nay ông cụ đã ngoài tám mươi, thường xuyên có bệnh nhẹ trong người, một tuần gần như ba đến bốn ngày đều thấy dì Hai sắc thuốc nam cho ông cụ uống. Cũng không rõ là bệnh gì, có lẽ là bệnh người già chăng. Mạt Tư không biết.
Hắn chỉ biết mỗi sáng khi gà còn chưa gáy, ông cụ đều đã thức dậy cầm theo một thanh kiếm không rõ bằng chất liệu gì, vừa như gỗ lại tựa không phải.
Ông cầm kiếm ở trong sân bắt đầu múa lên, Mạt Tư nhìn vài mắt, thấy ông múa kiếm trông cũng rất ra dáng ra hình, xem xịn hơn hẳn mấy thế võ được chiếu trong phim truyền hình.
Dì Hai quá bụa từ trẻ rồi ở vậy đến giờ, chồng dì chết trong tai nạn, không có con, thấy bọn hắn đều là trẻ mồ côi, hai anh em nương tựa vào nhau mà sống thì rất thương. Đặc biệt là Vấn Tâm có gương mặt rất ư chịu các bà mẹ yêu thích nên càng được lòng dì Hai.
Cũng vì thế mà chỉ cần có ăn ngon dì đều sẽ nhớ lưu cho hai anh em một ít ăn cho vui miệng, đỡ thèm.
Dì Hai cầm theo bịch rác ra cửa, xem ra là muốn ném rác.
Ở khu này mỗi tối thứ tư và thứ bảy, khoản tám giờ hơn đều sẽ có nhân viên thu rác đi ngang từng hộ gia đình lấy rác thu về trạm tiến hành xử lý.
Nên chỉ cần trước tám giờ vào hai ngày này đem rác phân loại cho vào bao cột kỹ rồi đặt một góc trước cổng nhà là được.
Dì Hai đi ra ném rác rưởi thấy hai người Mạt Tư vừa về đến thì lập tức bước nhanh hơn về phía cổng nhà, vừa đối với hai người đánh thanh tiếp đón vừa đem túi rác đặt vào vị trí thường ngày vẫn để.
“Hai anh em đi hội chùa về rồi đấy à? Sao về sớm vậy?”
Dì Hai hỏi.
“Dạ, tại thấy tối rồi, sợ chơi lâu quá về trễ không tốt, mà trời hiện lạnh quá, nên cũng ngại ở bên ngoài dạo ạ.”
Mạt Tư lễ phép đáp.
“Ừ, thời tiết này vẫn là ở nhà sưởi ấm tốt nhất, đừng nghĩ còn trẻ mà tùy ý chịu lạnh là sau này có khổ chịu đấy.”
Dì Hai gật đầu nói, rồi như nhớ đến điều gì, dì nói tiếp:
“Đúng rồi, hôm nay cúng ông Táo, dì nấu nhiều đồ ăn lắm, mà nhà dì chỉ có hai cha con dì, tuổi cũng lớn sợ buổi tối ăn nhiều lại không tốt cho dạ dày, hai đứa về giờ này chắc cũng chưa kịp ăn tối gì đâu đúng không.
Đi, cũng đừng tốn công nấu nướng làm chi, qua nhà dì ăn. Dì cũng mới dọn mâm ra bàn, đang lo không biết giải quyết đồ ăn ra sao đây. Hai đứa về đúng lúc giúp dì giải quyết nan đề, ha ha.”
Nói xong, dì Hai cũng không chờ hai người Mạt Tư trả lời, lập tức tiến lên mở cổng đi đến trước mặt hai người, một tay nắm lấy tay Vấn Tâm dắt đi, dẫn đầu thẳng tiến vào nhà mình.
Mạt Tư nhìn Vấn Tâm một bộ nghe đến đồ ăn liền lập tức quên hết mọi sự xung quanh mặc cho dì Hai cứ thế mang theo đi vào nhà thì rất bất đắc dĩ. Hắn cuối cùng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo vào nhà dì Hai ‘ăn chực’.
Nhà dì Hai và nhà Mạt Tư đang thuê ở có kết cấu không sai biệt lắm, chỉ là rộng hơn một chút, cách cục cũng hoàn mỹ hơn và thêm một phòng chuyên biệt dùng làm thư phòng, hay thưởng trà của riêng cụ ông mà thôi.
Đây cũng không phải lần đầu hai người vào nhà dì Hai ăn uống, nên cũng không có gì ngượng ngùng vô thố.
Hắn quen cửa quen nẻo đi vào phòng bếp đến chỗ kệ đựng bát đũa lấy thêm hai cái chén và hai đôi đũa đem ra bàn ăn.
Cụ ông cũng là người hiền lành. Có lẽ người già thường thích không khí vui tươi một chút, thích bên cạnh có người trẻ tuổi cùng ăn cùng trò chuyện, nên ông cụ đối với hai người bọn họ cũng là khoang thai lấy đãi, cùng dì Hai không mấy khác biệt, đều đối với hai người bọn họ rất tốt.
Tuy bản tính ông nghiêm túc, ít khi cười, luôn bản một bộ mặt ‘đòi tiền’, nhưng làm một người từng sống ở viện phúc lợi mấy năm nhìn nhiều nhân tình ấm lạnh, đủ loại hạng người tốt có xấu đa phần.
Tuy không dám nói ánh mắt nhìn người của hắn chuẩn trăm phần trăm nhưng tám chín thành vẫn là phải có. Và vì hoàn cảnh từng sống, hắn và Vấn Tâm đều rất nhạy cảm đối với cảm xúc của mọi người xung quanh.
Hắn và Vấn Tâm thêm lên đủ để đáng giá một người là tốt là xấu, có thiện ý hay ác ý đối với mình.
Sau một thời gian làm hàng xóm, hắn biết gia đình dì Hai và một số gia đình khác cùng sinh sống nơi đây là thật sự tốt bụng, quan tâm hai người bọn hắn. Đối với bọn hắn ít nhiều đều có săn sóc quan tâm cùng hỗ trợ trong khả năng cho phép.
Cũng không phải mọi người đều thích hai người bọn hắn, cũng có kẻ đối với bọn hắn không giả sắc mặt, thậm chí khinh thường, thi thoảng nói xa nói gần, tính cách rất đáng ghét.
Mà cũng phải thôi, bọn hắn cũng chẳng phải tiền mặt mà khiến cho mọi người đều yêu thích cơ chứ.
Cho dù là tiền mặt cũng có người chê mệnh giá tiền đồng ở đất nước Hoàng Loan này không có giá trị bằng tiền đô của nước Anh Đức đấy sao.
Vì thế việc hai đứa trẻ không cha mẹ sống đơn côi một mình với nhau là rất dễ đưa đến lời ra tiếng vào cùng khinh bỉ xem thường của một số kẻ tính cách ác liệt, ích kỷ khác.
Dù sao chỉ cần không phải trực tiếp chỉ tay vào mặt hắn hay Vấn Tâm mắng lên hoặc đến tận cửa nhà kiếm chuyện, thì hắn cũng sẽ chẳng chấp nhặt làm chi. Mỗi ngày vì lũ người rảnh rỗi toét miệng đó chấp nhất sẽ chỉ khiến bản thân thêm mệt mỏi mà thôi.
Hắn cũng không phải quả hồng mềm, nếu thật làm quá đáng, hắn là sẽ đánh trả.
Nói chung là cuộc sống ở nơi này của bọn hắn khá tốt.
Ngoài hoàn cảnh thường xuyên thiếu thốn sinh hoạt phí ra thì mọi thứ đều ổn cả.
Bốn người cùng nhau giải quyết bữa tối khá là thịnh soạn với bốn món mặn hai chay và một canh.
Sức ăn của hai người Mạt Tư và Vấn Tâm đều khá lớn, bởi cả hai đều là đang lúc tuổi lớn, sức ăn thường nhiều hơn người khác một chút.
Dì Hai hôm nay quả thật nấu có chút nhiều, bốn người dùng bữa xong mà thức ăn vẫn còn dư một ít. May mà đang mùa đông, cho dù không có tủ lạnh cũng có thể để thức ăn được lâu hơn một chút.
Ăn xong cơm tối, Mạt Tư và Vấn Tâm phụ giúp dì Hai dọn bàn và rửa chén. Xong đâu đó lúc cáo từ ra về còn bị dì ngạnh nhét cho nửa con vịt quay và một đĩa xôi đậu. Với lý do người lớn tuổi không nên ăn nhiều dầu mỡ (vịt quay) và thức ăn khó tiêu (xôi = nếp).
Hai người biết dì thương bọn họ, cũng không cố tình nhún nhường hay ra vẻ từ chối gì, rất sảng khoái nhận lấy lòng tốt của dì và trong lòng cũng ghi nhớ thêm một bút, sau này nếu có gì giúp được dì bọn họ cũng sẽ không bủn xỉn từ chối.
Nhìn dì Hai vui hẳn ra khi thấy hai người bọn họ nhận lấy đồ dì đưa thì cũng không khỏi bị tiêm nhiễm vui vẻ theo.
Hai người đối với cụ ông và dì cúi chào lần nữa rồi mới xách theo đồ ăn dì cho đi về nhà mình.
“Mạt Tư, Mạt Tư, mai chúng ta ăn vịt quay với xôi, lại thêm một bát mỳ cà chua trứng nữa nhé.”
Vấn Tâm hai tay cầm hai bọc thức ăn (vịt + xôi) lắc lư qua lại, đứng chờ Mạt Tư mở khóa cổng đi vào, miệng liệt ra lão đại một bộ thèm miêu, hút nước miếng nói lên dự tính đồ ăn sáng mai.
Mỗ này là fan cuồng của mỳ cà chua trứng đấy, có vịt thơm phức và xôi dẻo ngọt lành rồi mà vẫn không quên món mỳ canh trứng được.
Mạt Tư lạnh nhạt mở khóa, đẩy cổng đi vào chờ Vấn Tâm cũng vào thì đóng lại cửa, móc khóa vào then khóa lại. Sau đó lại đi đến cửa nhà lấy ra một phen chìa khóa khác tra vào ổ khóa đem cửa mở ra.
Mở cửa, đóng cửa đều bày ra một bộ lạnh lùng, bất cận nhân tình, hắn nói:
“Tiết kiệm, tiết kiệm biết không.
Mai chỉ có thể ăn một phần ba nửa con vịt quay kia, phần còn lại ta sẽ đem kho lên để dành ăn dần. Đồ ăn mặn hai ngày tới đều dựa nó.
Sáng mai sẽ không có mỳ cà chua trứng, muốn ăn thì phải đợi hai ngày sau.”
Mạt Tư ra phán quyết cuối cùng.
Nghe hắn nói như vậy, mặt Vấn Tâm lập tức bày ra một bộ khóc tang, la lên:
“Không cần, muốn ăn mỳ trứng cà chua cơ. Còn muốn ăn mỳ thịt bò, thịt bò kho tàu, bò hầm nguyên khối.”
“Ngươi đi nằm mơ sẽ nhanh hơn đấy.”
Mạt Tư không chút do dự hay thương tiếc gì, dứt khoác tạt nước lạnh.
“Còn làm rộn là mỳ trứng cà chua hai ngày sau cũng đừng nghĩ nhé.”
Hắn bày ra một bộ âm trắc trắc uy hiếp.
“Không cần!!!”
Vấn Tâm thất thanh khóc thét, gào lên trong tuyệt vọng.
“Trời hỡi, sao đời tôi nó khổ thế này!
Người đơn côi quá cô đơn, tra nam có mới nới cũ, quay đầu ức hiếp tui nè!
Mạt Tư à Mạt Tư, sao ngươi có thể vô tình như thế, sao nỡ đối xử với ta tàn nhẫn như vậy.
Ngươi có còn nhớ lời thề hứa năm xưa bên cây cầu dừa, dưới hàng bông lý, bên cạnh ao cá rô đồng?...”
Vấn Tâm bất đầu nhập diễn.
“Vấn Tâm...”
Mạt Tư dùng ngón tay nhay huyệt thái dương, đè ép gân xanh có dấu hiện bạo khởi trên trán.
“Ngươi hung ta?
Ta không muốn sống nữa!
Oa, hu hu, ngươi cư nhiên hung ta!”
Vấn Tâm vẫn nhập diễn một cách chuyên nghiệp.
“VẤN TÂM, NGƯƠI MÀ CÒN DIỄN NỮA TA ĐEM CÁI TIVI ĐẬP NÁT!!!”
Mạt Tư gân xanh trên tráng bạo liệt, hắn hét lên.
“Nghe, từ giờ cấm xem mấy cái phim não tàn trên truyền hình. Không, là cấm tiệt không được xem tivi nữa. Ngươi mà xem, ta đem tivi hủy, nghe rõ chưa?”
Mạt Tư hăm dọa nói.
“Ngươi hủy đi nha, đập hư tivi là phải đền cho chủ nhà bốn triệu đó.”
Vấn Tâm khoanh hai tay trước ngực liếc trắng Mạt Tư một cái khinh thường, thách thứ nói.
...
Nhà bên, làm hàng xóm cách vách với nhà Mạt Tư, nghe loáng thoáng hai người la lối, cãi nhau ầm ĩ, khiến cụ ông đang ngồi uống trà tiêu thực bên bàn trà kỷ không khỏi ngẩn đầu nhìn về hướng nhà hai người Mạt Tư một cái, ông nở nụ cười đối với con gái nhà mình nói:
“Tuổi trẻ thật tốt! Sức sống đều bắn ra bốn phía.”
Nghe cha nuôi cảm thán, dì Hai cũng không khỏi cười đáp:
“Đúng vậy, tuổi trẻ thật tốt. Đều là những đứa trẻ ngoan cả.”
Mạt Tư và Vấn Tâm không biết ông cụ và dì hai đang nhắc đến mình, hai người lại như thường lệ ‘cãi nhau’, xong, hắn đem thịt vịt và xôi cất vào trong tủ lưới đóng lại phòng ngừa đêm đến bị chuột ăn vụng, hắn cũng không quay đầu đối với Vấn Tâm đứng đằng sau, nói:
“Ngươi đi lấy quần áo đi tắm trước đi, ta lúc chiều trước khi ra ngoài có để than củi ủ nước ấm sẵng, giờ chắc nước nóng rồi, ta cho ngươi pha nước ấm tắm.
Tắm xong nhớ lau cho thật khô ráo mới được mặc áo quần vào biết không, sau đó lập tức lên giường nằm, chùm chăn cho kín vào đừng để như tuần trước bị cảm là ta cho ngươi đi chích thật đấy.
Một mũi thuốc không rẻ đâu.
Chích một mũi nhịn ăn ba ngày.”
Nói xong, Mạt Tư cũng không chờ Vấn Tâm đáp lại mà đi đến bệ bếp nhấc lên nắp nồi đen lớn đặt trên bệ chứa đầy nước nóng hổi dư sức cho hai người tắm rửa và thuận tiện giặt đồ bẩn luôn.
Mùa này không dùng nước ấm giặt quần áo là không cách nào dùng tay trực tiếp đem đồ giặt sạch được, vì quá lạnh, sẽ khiến bàn tay đông cứng thậm chí xưng to. Mà nhà hắn nghèo, ăn còn không đủ chứ đừng nghĩ đến vụ máy giặt gì gì đó.
Với lại chỉ có hai người, thực tế quần áo phải giặt trong một ngày cũng không nhiều lắm.
Tuy mùa đông nhiều đồ hơn các mùa khác, nhưng chủ yếu cũng là quần áo mặc bên trong, tất và bao tay là cần giặt thường xuyên, chứ áo khoác bông mặc ngoài, nếu không dính bẩn gì, thì mặc hai ba ngày lại giặt một lần cũng không vấn đề. Vẫn thơm tho chán.
Thế nên tính ra cũng chỉ cách mấy ngày mới phải giặt nhiều quần áo một lần, còn bình thường cũng giống như mùa khác không bao nhiêu đồ.
Mạt Tư nhanh nhẹn dùng gáo lớn múc nước trong nồi ra đổ vào cái xô đã chuẩn bị sẵng, lấy đủ lượng nước cần dùng, hắn châm thêm chút nước lạnh vào nồi rồi đậy nắp lại, dùng cái kẹp than dài khơi lại than củi trong lò, lại nhặt vài khúc củi to cho vào rồi cẩn thận đem cửa lò che chắn kỹ tránh cho than lửa rơi rớt ra ngoài. Sau đó xách lên xô nước nóng đi về hướng phòng tắm đem nước pha loãng sao cho độ ấm vừa phải.
“Vấn Tâm, nước ấm xong rồi này, mau tắm đi.”
Mạt Tư hướng cửa hô lên một tiếng, rồi đi ra ngoài.
Hắn hướng sọt quần áo bẩn liếc mắt một cái, nhìn đến vị trí vẫn thường đặt bột giặt ở bên cạnh, thấy trống không, hắn không khỏi dùng tay vỗ nhẹ lên trán.
“Không xong, nói đi hội chùa tiện đường mua bột giặt luôn thì lại quên bén mất.”
Móc chiếc điện thoại cục gạch màu đen trong túi ra mở màn hình xem thời gian, mới bảy giờ, còn sớm.
Mạt Tư đem điện thoại cất lại vào túi, hắn vừa ngẩn đầu thì thấy Vấn Tâm đang ôm theo áo quần mới chuẩn bị thay sau khi tắm đi từ phòng ngủ trở ra chuẩn bị tắm rửa, hắn đối với cậu nói:
“Vấn Tâm, ta đi mua chút đồ, ngươi tắm xong nhớ lời ta nói, không được để người ướt đâu đấy. Rồi, ta đi nhé, sẽ về sớm thôi, không cần lo.”
“Ai lo, đi mau đi.”
Vấn Tâm khẩu thị tâm phi nói, một tay ôm quần áo, tay còn lại đối với Mạt Tư làm động tác vẫy tay xua đuổi, rồi quay người nhanh chóng vào phòng tắm đóng lại cửa bắt đầu cởi quần áo tắm rửa.
Mạt Tư cười cười, cũng không nói gì thêm, đoạn hắn lấy ra ví tiền kiểm kê một chút tiền mặt, rồi mang theo ví đi ra cửa.
Vừa mở cửa bước ra ngoài, gió lạnh dội thẳng vào mặt khiến hắn không khỏi rụt cổ lại một chút, đem vây cổ kéo lên cao hơn một chút, hắn thầm than thật lạnh, rồi cất bước đạp tuyết đi thẳng.
Đi được một đoạn, Mạt Tư đột nhiên cảm thấy trên mặt dính điểm điểm ướt át, hắn ngẩn đầu nhìn bầu trời đêm, hóa ra là trời đổ tuyết nha.
Từ trên bầu trời đen kịt từng đóa bông tuyết tinh mịnh rơi rụng xuống dưới.
Từng đoàn bông tuyết nhỏ vụn tựa bông gòn phiêu xuống đáp lên cành cây, nóc nhà, con đường và trên người Mạt Tư.
Mùa đông trời giá rét, nếu không phải hôm nay có hội chùa quan trọng tiễn ông Táo về trời, người dân cũng chẳng ai muốn ra đường vào cái thời tiết như thế này, nhất là vào ban đêm nhiệt độ không khí càng thêm hạ thấp hơn hẳn.
Đoạn đường Mạt Tư đi đến có chút vắng, thi thoảng mới có vài chiếc xe hàng qua lại. Trời lạnh như vầy còn phải chạy ra chịu cái rét lạnh đi buôn bán kiếm đồng ra đồng vào, quả thật quá khó khăn. Mọi người đều sinh hoạt không dễ dàng.
Không hiểu sao đột nhiên Mạt Tư lại nhớ đến chuyện hồi chiều ở sau hậu trường sân khấu. Mấy chuyện về dị năng giả, người tu đạo gì đó là thật sự tồn tại sao?
Vì sao trước nay không hề nghe nói lại nhằm vào năm nay đặc biệt biến nhiều.
Bọn như có bàn trước với nhau cùng xuất hiện vậy.
Rõ ràng là chuyện chỉ có thể xuất hiện trong ảo tưởng được viết ra thành tiểu thuyết, làm thành phim ảnh, nay lại đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống sinh hoạt thường nhật, quả thật...
Mạt Tư vừa đi vừa nghĩ, đột nhiên, trước mắt xuất hiện ánh đèn trắng chói lóa khiến hắn không thể không dùng tay lên hư che chắn. Nhưng còn chưa để cho hắn kịp nhận ra chuyện gì thì đã thấy một trận thanh phong đánh úp lại về phía mình.
Thân thể hắn bị lực va đập mạnh đánh trúng đem người ném bay lên một khoản cách ngắn rồi ngã xuống.
Hắn bị xe đâm phải, rõ ràng hắn đang đi trên vỉa hè nha, còn là vị trí hơi thiên về bên trong, vì sao vẫn là bị xem đâm trúng vậy.
Hắn cảm thấy thân thể như không còn là của mình nữa, cơn đau choáng váng đổ ập đến, máu nóng từ trong người ào ạt đổ ra như suối nguồn không dứt đem chiếc áo bông dày của hắn thấm ướt sủng.
Mạt Tư cảm thấy mọi thứ xung quanh như đoạn phim quay chậm, đầu hắn trống rỗng, hắn cảm giác được sinh mệnh đang dần tiêu tán.
Hắn không muốn, khó khăn lắm mới đạt được tân sinh, nay lại cứ vậy lại mất đi nữa sao.
Còn Vấn Tâm nữa, hắn chết đi Vấn Tâm sẽ phải làm sao đây.
Không cần, hắn không muốn chết, ít nhất phải để hắn chăm cho Vấn Tâm lớn và có đủ năng lực tự gánh vác sinh hoạt cái đã.
Lúc này, máu thấm đẫm toàn thân hắn cũng thấm đến vị trí vết bớt trước ngực, đột nhiên, cái bớt chợt xuất hiện biến hóa. Nó từ nguyên bản màu nâu thẫm hiện trở nên thâm đen dần đến cuối cùng hoàn toàn biến thành một đóa hắc liên hoa.
Đóa hắc liên ấy không còn hình thái mườn tượng của cái bớt hình hoa sen như ban đầu là hiện tại trông như một hình xăm tinh xảo hình hoa sen màu đen với đường viền màu đỏ thắm.
Bông hoa nho nhỏ chỉ bằng hai đâu ngón tay cái chụm lại lúc này đây đã hoàn toàn triển nở những tầng cánh của nó trông vô cùng linh động huyền mỹ (huyền ảo + mỹ diễm).
Sau khi hoa sen hoàn toàn nở rộ thì đột phát mới lại xảy ra, đóa hoa phát ra ánh sáng chói lòa rồi tụ lại vào nhau hóa thành một cái kén tằm bao phủ toàn bộ thân thể Mạt Tư.
Cuối cùng chiếc kén tằm bằng ánh sáng dệt thành đó dần thu nhỏ rồi hoàn toàn biết mất trong không khí, đem luôn Mạt Tư đi theo.
Người tài xế lái xe đụng phải Mạt Tư lúc này cũng đã dần tỉnh táo, có vẻ ông ta đã ngủ gật lúc lái xe và không cẩn thận đem xe chạy lạc lên vỉa hè rồi đụng trúng Mạt Tư.
Do chấn động của cú va chạm, tài xế bị chấn một chút hơi choáng đầu, đến khi ông ta tỉnh táo lại biết mình vừa gây họa lớn thì mọi cơn buồn ngủ lẫn choáng váng đều bay biến.
Gã ta vội vả rời khỏi cabin chạy đến đằng trước đầu xe xem xét tình hình.
Lúc này phía trước cách đầu xe của gã tầm hai mét, trên nền gạch lát vỉa hè đã không có bóng dáng người bị nạn đâu cả mà chỉ còn lại một vũng máu loang lổ ghê người vẫn còn chưa khô biểu thị cho việc gã ta vừa nãy thật sự đã tông trúng ai hoặc con vật nào đó, nhưng...
“Mẹ ơi, chuyện gì đang diễn ra vậy nè? Không lẽ con đụng trúng ma, người đâu?”
Tài xế nhìn vũng máu đỏ thẫm trước mặt, hai chân run lập cập đánh liên hồi vào nhau. Gã ta thật sự vô thố không biết làm sao vào lúc này.
Gọi điện báo án tự thú nói mình tông trúng người?
Nhưng là người đâu rồi?
Gã tài xế hoảng loạn ngó dáo dác nhìn xung quanh, thấy đây là đoạn đường vắng lại không có camera an ninh, người bị nạn cũng không thấy tăm hơi. Gã ta cắn răng dường như hạ quyết tâm gì đó.
Gã vội vã chạy trở lại chỗ xe đang đậu, mở cửa leo lên cabin, khởi động máy, thấy xe vẫn hoạt động tốt không vấn đề gì thì lập tức nhấn gas lui lại rồi đánh vòng tay lái vội vàng chạy đi.
Gã không muốn ngồi tù hay chịu trách nhiệm cho sự việc lần này. Dù sao gã cũng không phải cố ý, chỉ là quá mệt do chạy đường dài liên tục mười hai tiếng đồng hồ nên mới vô tình ngủ gật lúc đang lái xe mới xảy ra cớ sự.
Với lại gã cũng đã đi xuống xem xét, không thấy ai. Thứ gã vừa tông trúng chắc là con mèo hay con chó lưu lạc nào đó chạy ngang mà thôi.
Gã tài xế tự kiếm cớ thôi miên chính mình rồi quay đầu chạy đi khỏi hiện trường tai nạn không chút chần chừ.
Gió lạnh vẫn thổi, tuyết bụi vẫn rơi, rơi trên cây trên lá, trên con đường, dần dần phủ một lớp mỏng trên vũng máu của Mạt Tư đổ ra trên vỉa hè nơi vị trí hắn ngã nằm ban đầu.
Mà Mạt Tư lúc này hiện đang ở đâu, ra sao?
Mạt Tư hiện tại đang ở trong một hiện trạng thần kỳ.
Hắn không rõ chuyện gì đang xảy ra với mình, chỉ cảm thấy từ ban đầu thân thể dần thoát lực, lạnh lẽo, hơi thở khó khăn từng giây,... nhưng rồi đột nhiên dường như ở trước ngực hắn xuất hiện một đoàn lửa nóng.
Ban đầu chỉ là một đốm nho nhỏ trước ngực, sau đó đốm lửa lớn dần, rồi bốc cháy lên dữ dội bao phủ toàn thân hắn.
Điều kỳ diệu là hắn không hề thấy nóng là chỉ thấy thân thể vốn đang lạnh lẽo nay ấm dạt dào, tựa như đang ngâm mình trong nước ấm vậy.
Rồi sau đó thân thể hắn dường như bị thứ gì đó lôi kéo, cơ thể chấn động và bị đè ép chút xíu. Rồi hắn dường như nhìn thấy được nội tại thân thể mình.
Đó là một cảm giác rất thần kỳ, hắn dường như không dùng mắt để nhìn nhưng lại có thể hoàn toàn ‘xem’ rõ toàn thân mình, nội và ngoại.
Một luồn năng lượng tựa như dòng nước ấm bắt nguồn từ vị trí trung tâm trước ngực phát tán ra khắp toàn thân chạy dọc theo các đường kinh mạch, đem toàn bộ từng mỗi tế bào một trong thân thể hắn vuốt ve, chải chuốt.
Sau một lúc, không rõ bao lâu, dòng năng lượng đó sau khi đã chạy hết mọi ngóc ngách trên thân thể hắn xong thì lập tức quay trở lại khởi nguồn ban đầu.
Sau đó trong đầu hắn bắt đầu chiếu những đoạn ngắn phim ảnh, hay đúng hơn là những mảnh ký ức xa lạ lại quen thuộc.
Hắn nhớ ra rồi. Hắn biết hắn là ai và vì sao xuyên qua đến nơi này.
Hắn là Mạt Tư, nguyên là một trong bảy vị phó quan trợ tá đắc lực trực thược dưới chướng của U Minh Chi Chủ.
Công việc của hắn là trợ lý sinh hoạt, quản lý phục vụ và chăm sóc về vấn đề sinh hoạt hàng ngày cho chủ thượng của mình, U Minh Chi Chủ, chủ nhân của U Minh Điện tại Thần Giới.
Thần linh là vĩnh sinh không hề chết, thọ cùng vũ trụ.
Sinh hoạt nơi Thần giới quá lâu khiến một số Thần lâu năm cảm thấy buồn chán. Vì thế một số vị thần bày ra đủ loại trò chơi, tùy ý tuyển ra một số sinh linh ở các thế giới bên dưới biến họ thành các người chơi biểu diễn cho các vị ấy xem để giết thời gian và giải trí.
Cũng có một số thần chọn tự phong ấn bản thân lâm vào ngủ say sau đó phân ra một phần thần hồn thả xuống các thế giới bên dưới đi lịch kiếp (đi chơi).
Đa phần thần linh đều chỉ đem những việc trên làm tiểu ngoạn ý, giải trí chút ít, lịch vài kiếp xong thì đi trở về. Sau này buồn lại đi tiếp. Như vậy cũng không vấn đề gì.
Nhưng vấn đề vẫn là xảy ra, bởi cũng có một số vị thần vì nguyên nhân nào đó một đi không trở lại.
Thần linh làm chủ một phương không phải loại vô công rồi nghề, ăn no không việc gì làm.
Trên thực tế là họ vẫn có những trách nhiệm trong người, mà cũng chỉ có bản thân vị thần đó có thể, có năng lực, có quyền hạng quyết định, giải quyết những công việc đó.
Thời gian ở Thần giới và các thế giới khác bên dưới là không giống nhau.
Một giây ở Thần giới có thể bằng cả vài trăm năm hoặc cả vạn năm, trăm vạn năm ở những thế giới bên dưới.
Thế nên dù các vị thần tự phong ấn rồi phân thân đi du lịch suốt vài kiếp nhân sinh ở thế giới bên dưới về thì trên Thần giới cũng chỉ mới qua vài giây, vài phút hoặc vài giờ.
Với thời gian như vậy cũng sẽ không gây ảnh hưởng đến tiến độ công tác của các vị thần. Vẫn đảm bảo đại vũ trụ bình ổn chuyển động vận hành tốt.
Dù sao những việc vặt vẵn như thu thập số liệu, phân loại, tổng hợp, đưa ra phương án xử lý,... đều đã có trợ thủ xử lý. Thần chỉ cần lấy ra con dấu tượng trưng cho quyền hạn của mình đóng lên phê duyệt để cấp dưới có thể thực hành là được.
Bởi con dấu là căn nguyên bổn mệnh của thần hóa thành, cũng chính là bản thân vị thần đó.
Những công việc trong phạm vi quản hạt của thần chỉ có thần gật đầu đích thân phê duyệt thì bên dưới mới có thể thực thi. Bằng không, nếu không có con dấu đồng ý của thần cho phép thì cho dù cấp dưới có tự ý chủ động đi làm cũng hoàn toàn là tốn công vô quả (không có kết quả).
Một vị thần cai quản một hoặc nhiều mảng quy tắc khiến cho đại vũ trụ vận hành được xuyên suốt ổn định.
Nếu có một khâu nào đó bị đứt gãy sẽ khiến cho vũ trụ bị lâm vào tình trạng hỗn loạn, dẫn đến những tai ương không đáng có.
Nhẹ thì một số hoặc tất cả tiểu thế giới hay đại thế giới tồn tại trong vũ trụ bị tan vỡ hủy diệt hoàn toàn, nặng thì toàn bộ vũ trụ cũng bị ảnh hưởng tiêu vong theo.
Mà nếu vũ trụ bị hủy diệt, các vị thần cũng sẽ bị cưỡng chế lâm vào giấc ngủ triền miên. Trừ phi xuất hiện một chi sinh cơ khiến vũ trụ bắt đầu tái sinh thì các thần mới có cơ hội thức tỉnh.
Giấc ngủ cưỡng chế không giống loại ngủ tự phong ấn, dù là thần thân đang ngủ nhưng phân thân vẫn có thể tiêu dao ngao du ở các thế giới khác.
Còn giấc ngủ cưỡng chế lại là loại giấc ngủ có thể so sánh tương đương với cái chết của các sinh linh sống trong các thế giới bên dưới.
Khi bị cưỡng chế ngủ, dù tân vũ trụ có được hình thành thì cũng chưa chắc toàn bộ các vị thần đều có thể may mắn được thức tỉnh. Mà có khả năng sẽ bị các tân thần sinh ra cùng với tân vũ trụ nhân lúc cũ thần đang ngủ không chút phòng vệ mà đánh lén hấp thu (cướp đoạt) lấy thần căn (căn nguyên).
Bởi thần tự phong ấn mà chìm vào giấc ngủ xung quanh thân thể vị thần đó sẽ tự hình thành một màng kết giới bảo vệ. Nhưng nếu là trường hợp bị cưỡng chế ngủ, sẽ khống cso lóp kết giới bảo vệ trên.
Vì thế, những vị thần bị cưỡng chế ngủ đều trở thành con dê béo vô lực phản kháng chỉ có thể tùy ý gã đồ tể (tân thần) giết rớt, một khi chân thân bị đối phương phát hiện mà thôi.
Theo ý nghĩa đó, khi bị tân thần cướp mất thần căn thì cựu thần sẽ cùng tân thần hòa làm một và lấy bản thân tân thần làm chủ đạo, cựu thần chỉ còn là một phần năng lượng của tân thần.
Tân thần lại thông qua hấp thụ căn nguyên của cũ thần mà đạt được lực lượng mạnh hơn, thâu tóm vào tay nhiều quyền hạn quản lý các mảng quy tắc hơn.
Như vậy đối với các cũ thần mà nói trong lúc bị cưỡng chế ngủ say rồi bị cướp mất thần căn thì cùng cái chết cũng không có gì khác nhau.
Mà cho dù là thần hay các sinh linh cấp thấp khác cũng đều không ai vô duyên cớ đi muốn chết cả.
Nói nhiều như vậy là muốn nói đến thân phận hiện tại của Mạt Tư.
Như đã nói ở trên, hắn sau khi thức tỉnh ký ức thì lập tức nhớ ra thân phận thật sự cũng như nhiệm vụ của mình. Hắn nguyên bản chính là một trong bảy vị phó quan tối cao, chỉ phục vụ và nghe lệnh duy nhất một vị chủ nhân, U Minh thần (U Minh Chi Chủ).
Vị chủ nhân này của hắn là một trong số những vị thần buồn chán đi tự phong ấn, rồi phân thân hạ phàm đi đến các thế giới khác lịch kiếp.
Mịa mấy ông (bà) thần kêu la bảo nhàm chán nên đi kiếm việc chơi, còn trong khi đám thuộc hạ lại phải nai lưng ra làm việc quần quật mệt hơn cẩu. Trong khi những công việc đó chỉ cần bọn họ bân quơ phán một lời thì dù việc nhiều như núi cũng sẽ được giải quyết ngay tức khắc.
Nhưng không, mấy ổng (bả) dường như lấy điều này là chuyện vui, một loại tính ác thú vị chung của các vị thần linh cao cao tại thượng, chuyên môn thích hành người khác.
Bọn họ không hề nhúng tay bất kỳ thứ gì, toàn một bộ buôn tay mặc kệ sự, nhưng thực tế thì thuộc hạ làm chuyện gì đều không thể tránh được cặp mắt của các vị ấy (thần có thể thông thấu mọi sự trong phạm vi lãnh thổ cai quản của mình).
Bọn họ vẫn để mặc cho các thuộc hạ làm việc tối tăm trời đất, còn bản thân chỉ chờ đến khi cấp dưới làm xong tất cả rồi hai tay dâng lên giấy tờ đưa họ phê duyệt đồng ý nữa mà thôi.
Thế nên cuối cùng ở thần giới xuất hiện một loại ‘công tác’ dành cho các vị thần chính là ngồi đóng dấu (ký tên) phê duyệt giấy tờ.
Các giấy tờ/ hồ sơ được duyệt xong sẽ tự động hóa đi hoàn thành công việc có nội dung như bên trong tờ giấy/ hồ sơ được duyệt đó.
Lại nói về Mạt Tư, nguyên nhân hắn có mặt ở thé giới này là vì chủ nhân của hắn.
Các thần khác cùng đợt đi lịch kiếp với chủ nhân nhà hắn đều lục tục trở lại thần giới làm việc (phê duyệt giấy tờ), mà vị chủ này lại vẫn mãi không chịu về.
Đã vượt qua ba ngày (thời gian trên Thần giới), lượng công việc tích lại cũng đã được vài toà núi lớn, mà chủ nhân của U Minh Điện vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh.
Cứ đà như vậy, lượng công việc bị dồn đống lâu ngày, nguy cơ dẫn đến hỗn loạn cũng muốn hiển hiện ra ngay trước mặt rồi.
Thuộc hạ cấp, các thần khác cũng vội.
Muốn một vị thần đang ngủ thức dậy chỉ có hai cách.
Một là có một vị thần linh khác mạnh hơn vị đó cường thế giải phong đem thần ấy đánh thức.
Hai là cử sứ giả đến thế giới bên dưới gặp được phân thân của vị thần đó, trợ giúp phân thân thức tỉnh ký ức (phân thân đến hạ giới đều tự động phong ấn ký ức để bảo vệ nhục thể ở hạ giới an toàn.
Vì tuy chỉ là một phân thân của chân thần, nhưng vẫn là ẩn chứa sức mạnh đủ để có thể tùy ý hủy thiên diệt địa đối với hạ giới yếu ớt.
Phân thân là dạng một linh thể do thần lực hóa thành. Nếu muốn ở lại hạ giới trong một thời gian dài thì phải nhập vào thân thể phàm thai xuất phẩm từ thế giới đó mới không bị pháp tắc của thế giới đó mạnh mẽ bài xích cưỡng chế rời đi.
Mà là phàm thai thì sẽ không chịu đựng được năng lượng khổng lồ đến từ một vị thần, cho dù đó là một phân thân nhỏ bé, còn chỉ có thể sử dụng một phần mười toàn bộ thực lực của chính phân thân đó. Nhưng cũng là quá lớn đối với một nhục thể bình phàm mà nói.
Một thân xác phàm tục là không cách nào chứa đựng được thần lực, cho dù đó chỉ là một tia nho nhỏ. Trừ phi thân thể đó được rèn dũa, cải tạo tu luyện đến một mức độ nhất định, thì lại là chuyện khác.
Như vậy, vì bảo vệ thân thể phàm tục không bị vỡ nát vì phải chịu một lượng năng lượng quá tải từ phân thân của các vị thần nên việc tự động phong tỏa ký ức qua đó phong luôn toàn bộ thần lực là điều hiển nhiên.
Khi thân thể phàm thai đó tu luyện đến một mức độ nhất định, đủ sức để chứa đựng một tia thần lực, cũng chính là nguyên bản phân thân, thì ký ức cũng sẽ tự động được giải khóa.
Lúc này phân thân đó có thể phá toái hư không tiếp tục đến tân vị diện khác bắt đầu một chuyến hành trình bắt đầu lại từ đầu mới hoặc trở lại thần giới.
Nếu là ở một thế giới không thể tu hành rèn dũa thân xác phàm thai thì khi bản thân thân xác đó hết thọ nguyên chết đi, thì bản thân phân thân đó cũng sẽ tự động thức tỉnh ký ức nguyên bản của mình, sau đó cũng là lại tiếp tục hành trình lịch kiếp hoặc trờ về).
Nhiệm vụ của sứ giả Mạt Tư đến thế giới này là để trợ giúp xác phàm của phân thân chủ nhân mình mạnh lên đến có thể thức tỉnh, rồi thuyết phục ngài ấy quay về thần giới.
Nếu muốn đi tiếp thì cũng đem lượng công việc dồn đống dồn cục trong điện giải quyết rồi đi cũng không ai ngăn.
U Minh Chi Chủ là một trong bảy vị thần đứng đầu thần giới.
Bảy vị chi chủ đứng đầu này đều có thực lực ngang ngửa nhau, muốn cường thế giải phong đem người kêu dậy là vô kế khả thi. Bởi vậy chỉ có thể dùng cách thứ hai cử người đi xuống đem người đánh thức sau đó thuyết phục đối phương trở về.
Vì thế, sau một cuộc cạnh tranh khốc liệt (đùn đẩy - bốc thăm), cuối cùng người được (bị) chọn làm sứ giả là hắn Mạt Tư.
Muốn từ thần giới đi vào hạ giới chỉ có thể dùng phân thân dưới môt dạng linh thể (thần lực hóa thành), bằng không chân thân đi vào hạ giới sẽ khiến thế giới đó không chịu nổi mà lập tức hỏng mất.
Các sinh linh tồn tại ở thần giới, cho dù là cây cỏ chưa mở linh trí, quanh năm được hun đúc ở thần giới, nếu đem so với hạ giới thì ở một ý nghĩa góc độ nào đó cũng có thể xem là thuộc hàng thần cấp.
Mà hạ giới yếu ớt thường khó lòng chịu đựng được những thứ cao cả xếp hàng ‘thần’ như vậy.
Tựa như những thứ ở thần giới có thể xe như một quả cân trăm ký, và hạ giới là một cái ly bằng pha lê mỏng.
Đem quả cân đặt vào ly không vỡ dập nát mới là chuyện lạ.
Nhưng thứ khác đã thế chứ nói chi đến bản thân là phó quan của một chi chủ như Mạt Tư, bản thân hắn cũng là một vị thần linh. Chỉ là so sánh với chủ nhân mình U Minh Chi Chủ thì không bằng mà thôi.
Là dạng nhìn lên không bằng một số cường giả đỉnh phong, nhưng ngó xuống có vô số kẻ đến tư cách ngước nhìn mình cũng không có, vậy đó.
Mạt Tư phó quan được chọn làm sứ giả, lập tức mã bất bình đi làm nhiệm vụ được trao. Nhưng là trong quá trình đem linh thể từ Thần giới giáng xuống hạ giới nơi phân thân của chủ nhân đạng ở lại gặp phải chút sự cố trên đường, linh thể hắn xui xẻo đụng phải gió lốc thời không bị nó cuốn đi lạc đến thế giới khác.
Một khi đi đến các thế giới lúc ban đầu mọi năng lực và ký ức đều sẽ tự động bị phong ấn.
Chỉ khi đạt được điều kiện kích thích mới thành công thức tỉnh.
Mà điều kiện thức tỉnh của hắn là phải... tử vong một lần.
Sau khi thức tỉnh ký ức, vì thân thể hắn mà hắn tạm trú ở thế giới này là thật sự phàm thai, nên còn phải cực khổ tu luyện lại từ con số không chậm rãi tăng lên tu vi mới có thể từ từ giải khóa năng lực, cuối cùng đạt được tu vi đỉnh điểm được quy định, một phần mười thực lực ban đầu (của phân thân).
Mạt Tư sau khi bị gió lốc cuốn đi đến thế giới khác sau đó bị thương mất mạng, ký ức thức tỉnh, rồi chậm rãi tu luyện, đạt được đủ sức mạnh lập tức đem hàng rào thời không ở vị diện đó xé mở đi tân vị diện tìm kiếm nơi mục tiêu nhiệm vụ đang ở.
Từ lúc hạ phàm sau đó bị gió lốc cuốn đến thế giới khác lần đầu tiên đến hiện tại, hắn đã đi qua năm cái vị diện, lặp lại sáu lần bị phong ấn đến thức tỉnh, tu luyện rồi phá toái hư không chạy đi tìm tìm chủ nhân (mỗi lần đến một vị diện mới đều sẽ bị quy tắc sở khốn tự động phong ấn ký ức và sức mạnh).
Hắn chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ được giao mới có thể quay lại thần giới, còn như không thì vẫn tiếp tục lưu lạc ở các thế giới đi.
Vị diện này là thế giới thứ bảy mà hắn tìm đến trong hàng vạn vạn thế giới lớn bé thuộc vũ trụ khổng lồ, bất tận. Và thật may mắn, lần này hắn cuối cùng cũng đã tìm được đúng nơi. Càng vi diệu hơn là hắn khi chưa thức tỉnh lại đã cùng mục tiêu kết bạn cùng chung sống dưới một mái nhà.
Híc, sau bao nhiêu trăm cay ngàn đắng, cuối cùng thần may mắn cũng chịu để mắt đến hắn.
Đúng vậy, khi thức tỉnh ký ức, Mạt Tư cũng thông qua đó nhận ra đứa em trai nuôi Vấn Tâm kia của mình chính là phân thân của chủ nhân mà mình cần thuyết phục đối phương đi về cùng.
Người ta nói đầu xuôi đuôi lọt. Hắn trong lúc mơ hồ đã cùng mục tiêu làm quen còn trở thành hai người thân thiết nhất của nhau cùng chung hoạn nạn, nương tựa lẫn nhau chung sống dưới một mái hiên bao nhiêu năm trời.
Có hữu nghị tốt đẹp khởi đầu, hắn tin quá trình trợ giúp đối phương thức tỉnh cũng nắm chắc thuyết phục đối phương trở về cũng không mấy xa xôi.
Cùng lắm, cùng lắm thì hắn chơi bẩn chết ăn vạ bám lấy đối phương ngày ngày làm phiền cho đến khi nào chịu theo hắn về Thần Giới thì thôi.
Hắn chịu đủ cái cảnh chết, tu luyện lại chết rồi tu luyện lặp đi lặp lại rồi.
Thực lực bị phong ấn khó chịu không nói, làm gì cũng bó tay chân, còn phải lặp đi lặp lại làm một phàm thai chịu mọi cực khổ, sỉ nhục khi chưa thức tỉnh nữa chứ.
Này quả thật chính là khiêu chiến tâm lý chịu đựng của thân là một vị thần chi, phó quan đại thần, chi chủ của U Minh mà.
Hắn khổ quá mà!