Vất vã cả ngày thì cô cũng hoàn thành xong công việc, Phương Ngân đi vào nhà để xe của công ty, sau một hồi khởi động xe một cách nhiệt tình thì cô phát hiện ra là xe đã bị hư và cần đem đi bảo dưỡng.
"Lại tốn tiền rồi" trong lòng Phương Ngân thầm nghĩ.
Cùng lúc đó thì sếp cô cũng đi qua, cô cứ nghĩ chắc sếp cũng không thèm đê ý một nhân viên nhỏ bé như mình nhưng mà cô đã sai lầm khi mà vị trí anh hướng tới chính là nơi cô đang đứng, nhìn từ xa, cô liền thấy một chiếc Rolls-Royce Phantom EWB một trong những chiếc xe đắt nhất hiện nay, giá xe lên tới chín mươi lăm tỉ đồng, dòng xe hạng sang này chỉ có 3 chiếc trên thới giới, xe với thiết kế màu đỏ rượu, dù là xe được đậu ở một góc khá khuất nhưng giờ nó lại là tâm điểm chú ý của cả cái gra.
Đang mãi mê chiêm ngưỡng thì một tiếng nói từ từ cất lên.
"Thư kí Ngân, giờ này chưa về sau?"
"À, xe tôi bị hư, tôi tính gọi bạn tôi tới đón"
Phương Ngân trả lời một cách kín cẩn, cô còn tặng kèm anh một nụ cười xã giao nữa chứ.
"Để tôi đưa em về"
Anh mở một câu đề nghị.
"Ơ, sau có thể phiền sếp như thế được ạ, để tôi gọi bạn tôi tới đón là được mà"
Cô có hơi thất kinh, vội vàng từ chối, nhưng hình như vị tổng giám đốc nào đó ngó lơ lời từ chối của cô, anh lên tiếng.
"Tôi không thấy phiền chút nào cả, không thể để người ta nói công ty chúng ta bạc đãi nhân viên được" hơn nữa em sau này sẽ thành vợ của tôi, chồng giúp đỡ vợ thế thì có gì để lấy làm phiền nhỉ? đương nhiên vế sau anh chỉ nói ở trong lòng, ngày tháng vẫn còn dài, anh còn sợ không có cơ hội nói cho cô nghe sao?
Người ta cũng nói tới như vậy rồi, cô còn từ chối nữa thì coi như không nể mặt anh vậy nên cô đành phải đồng ý cho anh đưa về nhà, Khải Nhâm đang thầm đắc chí trong lòng, anh phải tận dụng cơ hội đưa cô về đề được ở gần cô thêm một chút, sẵn tiện thì biết được địa chỉ nhà của cô luôn.
Không khí trong xe khá dễ chịu, từ lúc lên xe tới giờ Phương Ngân cứ liên tục nhìn ra cửa sổ của xe không thèm nhìn anh lấy một lần, nhận thấy cô có hơi căng thẳng anh liền bậc nhạc trên xe lên cho cô nghe, anh cố ý chọn bài có giai điệu nhẹ nhàng để giúp cô thư giản, chưa đầy năm phút thì cô đã thiếp đi trên xe của anh, bấm nút điều chỉnh ghế xe ngã về phía sau để cô ngủ được thoải mái, anh cũng chạy xe chậm lại để được gắm cô lâu hơn.
Bổ sung thêm.
Xe cứ chạy băng băng trên con đường dài, tới dưới dãy nhà trọ nơi cô đang ở, anh tính quay sang gọi cô thức giấc nhưng nhìn gương mặt cô lúc ngủ thật bình yên làm sau, đôi môi đỏ mọng đang nhấp nháy như mời gọi anh tới thưởng thức, khoảng cách giữa anh và cô cứ ngày một gần hơn cho đến khi hai môi sắp chạm nhau thì cô đột nhiên thức giấc.
Mở mắt ra cô liền thấy gương mặt phóng đại của anh ngay trước mặt, có hơi giật mình cô lắp bắp không nói thành lời.
"Sếp... sếp...".
"Tôi chỉ muốn tháo dây an toàn ra cho cô"
Một giây lúng túng thoáng qua nhưng anh cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, tìm đại một lý do mặt anh cứ tỉnh bơ nhưng không, đúng lý hợp tình mà nói.
Cô ngượng chính mặt, đợi anh tháo dây an toàn cho mình liền mở cửa xe phóng nhanh lên vào phòng mình, anh chỉ lắc đầu cười cười đứng nhìn cô chạy chối chết, được một lúc thì anh cũng quay xe đi.
Reng Reng.
Là tiếng điện thoại của anh, do đang láy xe nên không tiện nghe điện thoại, anh có ý định tắt nhưng nhìn lại tên người gọi cho mình, anh liền nhận điện, tay cũng nhấn nút cho xe chuyển sang chế độ tự động láy.
"Alo"
"Khải Nhâm, chào bạn hiền đã lâu không gặp, sau cậu lại nở bỏ tui về Trung Quốc mà không nói tiếng nào thế hả?"
Tiếng hét của Tần Phong vang vọng khắp xe.
"Đi bar không?"
Khải Nhâm nói một câu không ăn nhập gì với chủ đề, người bên kia lập tức đồng ý.
"Oke" chỉ đợi có thế anh tiền cúp điện thoại.
Tần Phong tức lắm nhưng anh cũng không làm được gì nên ngậm ngùi nuốc vào trong lòng, tối nay anh sẽ tìm vài em xinh đẹp để phát tiết.
Tại bar Dragonfly có một chàng trai đang bước vào liền thu hút được rất nhiều ánh mắt của các cô gái, anh ta bước tới một cái bàn khuất, khu đó chỉ những ai có thẻ vip mới có thể ngồi, Tần Phong đang đợi sẵn với hai tay hai em chân dài tới nách.
"Mày có chuyện gì mà hẹn tao ra đây?"
Tần Phong tay đang trêu gẹo các cô gái, miệng nhấp một ngụm rượu cà lơ phất phơ hỏi Khải Nhâm..
"Muốn cậu về công ty tôi làm việc"
"Tôi vẫn còn chơi chưa đủ mà, tôi không về"
Tần Phong vội vàng từ chối, dù sau về làm việc cho cái tên đó thì còn gì thời gian mà đùa giỡn với mấy em chân dài, mà bản thân cậu còn chơi chưa đủ đâu.
"Tôi sẽ giúp cậu giải quyết cuộc xem mắt sắp tới"
Anh biết lần này Tần Phong về Trung Quốc vì ba mẹ cậu ép câu đi xem mắt, muốn lôi cậu ta vào công ty thì anh chỉ còn cách đưa ra điều kiện này, như dự đoán hai mắt Tần Phong sáng lên lập tức đồng ý.
Ngồi một hồi thì lại có các cô gái vây xung quanh anh, nhưng chỉ trong vòng vài phút sau thì không còn ai cả.