Lượt xem của khách bị giới hạn

[Góc trái tim] Nếu Như Có Thể, Sau Này Tôi Sẽ Lại Yêu Cậu.

[Góc trái tim] Nếu Như Có Thể, Sau Này Tôi Sẽ Lại Yêu Cậu.
Tham gia
5/6/19
Bài viết
18
Điểm cảm xúc
88
Điểm
13
Thật khó có thể nói ra hai chữ "tạm biệt" một cách dứt khoác.

Tôi yêu cậu từ lúc nào? Tôi chẳng thể trả lời chính xác được câu hỏi, thật tồi tệ, thật thất vọng. Nhưng tôi chắc trong lúc buồn bã, tuyệt vọng nhất, cậu vẫn luôn là người tôi nghĩ về.

Ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau là vào ngày khai giảng năm lớp bảy. Cậu là một học sinh trường ngoài chuyển vào, có thân hình cân đối, cao ráo, mang trên mình bộ đồng phục như bao người khác nhưng đối với tôi lại cảm thấy thật gần gũi một cách lạ thường.

Trong lớp tôi là một kẻ hết mực im lặng, bộ dạng ngốc nghếch, khờ khạo nhưng bên trong thì mưu mô, độc miệng. Tôi chả muốn bắt chuyện với ai trong lớp vì chẳng thấy có cảm tình, chẳng thấy họ tốt lành chỗ nào. Chẳng qua tôi là một kẻ kì lạ và đa nghi bên trong một đứa nhút nhát mà thôi. Nhưng chẳng biết ma xui quỷ hờn nào lại khiến tôi ngồi cạnh cậu. Cậu là đứa bắt chuyện với tôi đầu tiên. Tôi chả nhớ lúc đó ta đã nói những gì, kí ức ấy thật mơ hồ cứ bay mãi trong đầu tôi lúc này. Nhưng để trở thành bạn tốt cao hơn là người yêu của nhau thì vẫn là xin Facebook của tôi.

Lúc đó không phải não tôi bị rút ngắn thì chắc chắn là có ma quỷ nhập. Tôi chẳng thể nhớ chữ "gmail" viết bằng cách nào trong khi trước đấy tôi vẫn viết nó bình thường, thật nực cười. Thế là tôi lại giở bộ dạng ngốc nghếch ra hỏi, cậu thì chẳng biểu hiện gì thái quá mà viết nó cho tôi. Nhưng chẳng hiểu vì sao, sau này lại trở thành một trò cười mỗi khi nhắc về?

Thế là từ đó, chúng ta đã trở thành bạn tốt của nhau vì lý do cậu là người mới chưa có bạn chơi cùng, tôi là kẻ kì lạ chẳng muốn chơi với ai.
Tôi và cậu, có chơi cùng mới biết chúng ta thật sự rất giống nhau. Giống đến khiến tôi phải khó chịu, cậu từ một người bạn đặt biệt của tôi, sau đó lại là cái gai trong mắt tôi muốn xóa bỏ. Cậu là một người có vẻ ngoài tự tin, chăm chỉ, thông minh. Tôi là kẻ có vẻ ngoài nhút nhát, khờ khạo, thiếu tự tin, làm biếng nhưng thú thật bên trong chúng ta cũng chả khác nhau là mấy. Nhưng vì vẻ ngoài của cậu ưu điểm hơn tôi nên có nhiều lợi thế hơn tôi, có nhiều người chơi cùng hơn tôi, tôi như một kẻ làm nền khi bên cậu. Lúc đó tôi thật sự muốn có người nói chuyện cùng, có người chơi cùng đến nhường nào.

Tôi là kẻ làm biếng, tự ti làm gì cũng chẳng hết sức nên kết quả nhận được chẳng đáng là bao, cậu là người thông minh, chăm chỉ làm gì cũng hết lòng nên kết quả chẳng thể nào so bì với tôi, điều đó càng làm tôi thêm căm tức.

Mùa hè lên lớp chín đó thật sự là một bước ngoặc rất lớn đối với tôi. Tôi bắt đầu chăm chỉ một cách lạ thường, học thêm nhiều thứ mới. Thứ cậu biết một tôi phải biết mười, thứ cậu chưa biết tôi phải biết. Chăm đến mức khiến tôi nhìn lại cũng thấy ngỡ ngàng. Tôi bắt đầu sửa đổi ngoại hình, sửa đổi chút tính nết. Bây giờ ai nhìn tôi cũng phải phát sợ ánh mắt lạnh lùng, vô hồn của tôi.

Mãi đến năm lớp mười những nỗi lực của tôi đã được đền đáp thật sự. Từ đó tính cách kì lạ vốn có của tôi lại bọc phát ra ngoài, tính đào hoa lại phát sinh, tôi bắt đầu biết thế nào gọi là "ghẹo nguyệt" thật sự. Người để ý đến tôi bắt đầu nhiều thì cũng chưa bằng tôi để ý họ. Nhưng tôi vốn là cả thèm chóng chán, vừa bảo thích người này lúc sau lại thích người khác cứ như vậy ai ở cạnh tôi đều phát mệt.

Náo loạn cả năm học tôi bắt đầu trở lại bình thường, tức là chẳng còn đùa giỡn các cô gái nữa mà lại chăm chỉ học. Đến lúc tôi nhận ra tình cảm của tôi cho cậu thật quá đỗi kì lạ, không giống như những người tôi gặp trước đó. Thì tôi bắt đầu để ý cậu nhiều hơn, quan tâm cậu nhiều hơn. Được một thời gian, mọi thứ vẫn cứ mãi bình thường như vậy nếu tôi không biết rằng đang có một người yêu thầm cậu, chỉ là một tin đồn vu vơ vô tình nghe thấy lại khiến tôi trở nên khó chịu.

Vào buổi chiều hôm đó, tôi quyết phải thổ lộ bằng được với cậu. Thật may mắn rằng cậu lại nhận lời.

Từ đó chúng ta lại dính với nhau như trước nhưng không còn bạn tốt nữa mà là người yêu. Cảm giác này rất khác với lúc trước, mang đến cho tôi một niềm vui khó tả mỗi khi ở gần cậu.

Tôi đã nói rằng chúng ta rất giống nhau đúng không? Điều đó quả không sai. Chúng ta thật bướng bỉnh, thật khó hiểu, lại mang nhiều tham vọng của tuổi mới lớn. Mỗi khi đi đến đâu, nói vấn đề gì, chắc chắn sẽ có người không chịu thống nhất với ý kiến của đối phương. Cứ mặc xác theo ý mình, rồi lại to tiếng cãi nhau, suông sẻ rồi lại cười nói với nhau bình thường một cách vi diệu.

Nhưng niềm vui này kéo dài có được bao lâu, thì bố mẹ cậu lại biết. Đây không phải là một tình cảm bình thường, thật khó để có thể cho họ chấp nhận được chúng ta đúng không? Họ chẳng có lỗi, chúng ta cũng chẳng có lỗi, họ luôn nghĩ hướng tốt cho chúng ta, chúng ta thì chỉ vô tình theo cảm xúc, vô tình nương theo định mệnh.

Quyết định dừng lại đáng lý ra là một quyết định đúng đắn ở thời điểm hiện tại. Chúng ta còn quá trẻ, có quá nhiều tham vọng chưa thực hiện, không thể bảo vệ tình cảm này mãi được. Chúng ta đều có một con đường riêng phía trước, rồi cậu sẽ gặp được người xứng đáng với cậu và tôi cũng vậy.
Bố mẹ chúng ta đã lo lắng cho ta nhiều đến vậy. Tình cảm này cho dù có bỏ lỡ thì vẫn đáng vì thanh xuân là để bỏ lỡ kia mà.

"Nguyện cậu và tôi sẽ gặp được ánh dương của đời mình!"


#HwaSaKyoon
#HoaTaQuan
 
Sửa lần cuối:
Top