Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] Truyện Đề Cử Nguyện ước bình an - Cam Miên

[Truyện ngắn] Truyện Đề Cử Nguyện ước bình an - Cam Miên

Tam Thất

nhân chi sơ, tính bản thiện
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,705
Điểm cảm xúc
1,399
Điểm
113
Nguyện ước Bình An
hinh-anh-bau-troi-dep-nhat-1.jpg
20200713_233452-jpg.8480


Tác giả: Cam Miên
Thể loại: Truyện ngắn, ngôn tình, ân oán, SE
Số chương: 5 chương (dự tính)
Rating: K
Ngày sáng tác: 18/01​
 

Tam Thất

nhân chi sơ, tính bản thiện
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,705
Điểm cảm xúc
1,399
Điểm
113
Chương 1
Mấy ngày nay, trời vẫn mưa rả rích không ngớt.

Biệt thự nhà họ Lê vốn đã vắng lặng, giờ nhuốm màu mưa lại càng thêm sầu buồn.

Sáng nào cũng vậy, Lê Bình An đến đây từ sớm, nhờ thím Mạc nấu ít cháo rồi đi lên phòng của Lê Sinh.

Lê Bình An mở cửa thật khẽ, bước đi cũng thật khẽ nhưng vẫn làm Lê Sinh tỉnh giấc. Lê Sinh cất giọng khàn khàn: "Tiểu Lê đấy à?"

Lê Bình An gật đầu, đi đến bên giường của Lê Sinh.

Lê Sinh yếu lắm rồi. Ông gầy nhom nằm trên giường bệnh, cả người chỉ còn mỗi da bọc xương. Gương mặt ông xanh xao hốc hác, dấu vết của thời gian in rõ trên gương mặt. Lê Sinh cũng thế, ông không thắng nổi thời gian, ông đã già rồi.

Lê Bình An ngồi xuống, nhẹ nhàng bóp tay cho ông. Lê Sinh đưa mắt nhìn ra bầu trời đen kịt bên ngoài rồi ngoảnh lại nhìn Lê Bình An.

Lê Bình An... thật sự rất giống người đó.

Ông nhớ, khi Lê Bình An còn bé, cô hoạt bát nhí nhảnh giống người đó, gương mặt bụ bẫm giống người đó, đôi mắt đen láy rất có hồn cũng giống người đó. Mọi thứ trên người con bé đều giống người đó, nhưng tất cả những điều đó đều được dựng nên bởi sự cố chấp của Lê Sinh.

Chưa bao giờ Lê Sinh tỉnh táo hơn lúc này. Ông quan sát thật kỹ gương mặt của Tiểu Lê. Điều ông vẫn luôn trốn tránh, đến lúc này đây, hóa ra lại rõ ràng như vậy.

Ông là một tội đồ. Tiểu Lê là Tiểu Lê. Con bé nên có cuộc sống riêng, không phải lúc nào cũng lấp sau thân phận của một người khác. Ông gây ra tất cả nên phải lãnh nhận tất cả, cả nỗi đau thấu tận tìm can suốt mười mấy năm nay.

Lê Sinh vẫn luôn trốn tránh, nhưng hóa ra, chẳng có ai có thể giống Lê Bình An. 'Lê Bình An' của ông đã chẳng còn trên đời nữa rồi.

Lê Sinh ngẩn ngơ để cho Tiểu Lê đỡ ông tựa lưng vào thành giường. Ông đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sau bao ngày nắng, cuối cùng mưa cũng rơi.

Ông cất giọng khàn khàn, nói với Tiểu Lê: "Bố muốn xem phim."

Dường như Tiểu Lê không còn bất ngờ về đề nghị này của Lê Sinh. Cô chỉ hỏi nhỏ: "Vẫn như cũ hả bố."

Lê Sinh gật đầu.

Lê Bình An mở ti vi, tìm kiếm bộ phim.

Thật nực cười khi một người đàn ông đã ngoài năm mươi nhưng vẫn thích xem bộ phim lãng mạn ngọt ngào này. Chẳng những thế, Lê Sinh còn không biết chán, ông xem lại rất nhiều lần, đến cả Lê Bình An ngồi bên không có hứng thú với bộ phim cũng thuộc làu từng tình tiết, thế mà lần nào cũng vậy, Lê Sinh vô cùng hào hứng, thi thoảng bình luận: "Bình An thích anh nam chính này lắm! Mà rõ ràng là, anh ta có đẹp trai bằng tôi đâu." rồi lại: "Chỉ cần Bình An thích, A Sinh cũng thích".

Hôm nay, Lê Sinh xem phim trong yên lặng. Ông chăm chú nhìn màn hình ti vi. Bởi vì bộ phim này đã được sản xuất từ mười mấy năm trước, giờ đây, chất lượng cũng kém đi nhiều, ấy mà Lê Sinh chẳng bỏ một tập nào.

Lê Sinh muốn xem tập cuối. Dù đây là một bộ phim thanh xuân lãng mạn nhưng lại có cái kết buồn. Nam chính đã tổn thương nữ chính rất nhiều, suy cho cùng, không đến được với nhau cũng là lẽ đương nhiên. Chỉ tiếc thay, một người mãi sống trong kỉ niệm, một người dứt khoát đưa kí ức vào lãng quên.

Ít ra, cô ấy còn sống...

Lê Sinh đau đáu trong lòng, ông lẩm bẩm: "Bình An à..." Nước mắt đột ngột lăn dài trên gò má hao gầy của ông.

Lê Bình An lấy giấy, đưa tay lau nước mắt cho ông. Cô thỏ thẻ: "Bố à, nếu bố cứ vậy, 'Bình An' sẽ không về nữa đâu."

Ông mở trừng mắt, cả người run rẩy lẳng lặng nghe cô nói.

"Bố khiến mẹ tức giận nên mẹ mới bỏ đi, không thèm để ý đến bố đấy, bố muốn mẹ tức giận nữa sao?"

"Mẹ con tức giận sao? Cô ấy vẫn còn tức giận à? Tiểu Lê, con liên lạc được với mẹ phải không? Con bảo với mẹ, bố biết lỗi rồi, bố rất hối hận, con nói... Nói với mẹ, đừng đi xa bố quá được không? Bao đêm, bố vẫn cầu nguyện với Chúa, xin người hãy đem cô ấy về với bố, xin người hãy để cô ấy thấy thành ý của bố, vậy mà... mẹ con chưa từng ngoảnh lại nhìn bố một lần. Có phải, cô ấy hết yêu bố rồi không?" Lê Sinh nghẹn ngào, nắm chặt lấy tay cô.

Sức lực của Lê Sinh lớn đến kì lạ. Dù ông ốm đau bệnh tật, chỉ cần nói đến chuyện liên quan đến người đấy, ông lại trở nên run rẩy và yếu đuối như vậy.

Đấy là cách mà Lê Bình An dùng đế trấn an Lê Sinh. Mọi ngày, ông đều ngã ngũ trước cách đối phó này của Lê Bình An nhưng hôm nay, hình như ông đang phản kháng.

Có lẽ, suốt bao năm nay, Tiểu Lê đã bị lừa.

Hoặc có lẽ, Lê Sinh đã đến giới hạn cuối cùng rồi.

Khi con người không thể trốn chạy được nữa, họ sẽ buông thả, phó mặc cho số phận.

Lê Sinh không buông người ấy nhưng ông đã không đủ sức lực nữa. Gương mặt đau đớn ấy, giọt nước mắt ăn năn ấy của ông như mũi giáo nhọn cắm sâu vào tim cô.

Cô hận Lê Sinh cố chấp, hận ông giữ khư khư quá khứ. Tại sao... Chính ông không thể quay đầu, nhìn cô một cái?

Lê Bình An cắn môi, trong lòng chua xót. Cũng là Bình An nhưng không phải Bình An. Một là Bình An của Lê Sinh, một chỉ là Bình An của Bình An.

Thấy cô không nói gì, Lê Sinh lặng lẽ buông tay. Ông nằm thẳng người, đôi mắt nhắm lại mà nước mắt vẫn chảy xuống gối. Cô thấy ông đang gồng mình, gân guốc mạch máu hằn lên sau lớp da. Sau cùng, ông khẽ lẩm bẩm: "Tiểu Lê à, bố muốn ngủ rồi, bố muốn ngủ cạnh mẹ con."

Lê Bình An lặng thinh một lúc đôi mắt nhắm nghiền của Lê Sinh, rồi cô đứng lên, mở ngăn tủ gần đó, lấy từ trong quyển album đã sờn màu một bức ảnh cũ kỹ. Cô đến ngồi cạnh mép giường của ông, đặt bức ảnh vào tay ông.

Khi cô sắp ra khỏi phòng, Lê Sinh lên tiếng: "Cảm ơn con đã là Lê Bình An".

Cô nở nụ cười gượng gạo. Cho đến khi cánh cửa đóng lại, cô ngã ngồi trên mặt đất, đưa tay ôm miệng, bật khóc.

Ở trong phòng, Lê Sinh khẽ mở mắt. Ông đưa bức ảnh trong tay lên ngắm nghía rồi vuốt ve, sau đó hôn nhẹ vào ảnh.

Trong ảnh, người con gái mặc váy màu vàng đang ở độ tuổi đẹp nhất. Cô nở nụ cười tươi, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, đôi môi xinh đẹp chúm chím. Mái tóc đen buông xõa nhè nhẹ đưa theo gió.

Đó là Bình An của Lê Sinh.

Đó là người con gái mà Lê Sinh yêu nhất.

Rốt cuộc, ước nguyện cuối cùng của ông chỉ là Bình An, chỉ mong Bình An.

"Anh yêu em."
 
Top