Lượt xem của khách bị giới hạn

[Đoản] Nhật Ký Người Điên 3 - Nhược Cẩn Trần

[Đoản] Nhật Ký Người Điên 3 - Nhược Cẩn Trần

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,598
Điểm cảm xúc
6,378
Điểm
113
Chương 20: Ngày 6 tháng 10 năm 2018
Editor: trucxinh0505

Hôm nay, tôi còn phát hiện một tin dữ đặc biệt bi thương!

Tôi! Một kẻ mê đọc truyện thâm niên! Thế nhưng! Không có cách nào cày xong! Trừ phi rời cái vòng lẩn quẩn này, nếu không tôi không thể biết phía sau đó tiểu thuyết viết cái gì.

Tiểu Phượng Hoàng lựa chọn gả cho sư tôn hay đại ma đầu?

Cái thiếu niên kia dâng sinh mệnh mình cứu vớt toàn tộc, đến tột cùng làm sao mới có thể sống lại?

Còn có Thánh tử một lòng hướng Phật, rốt cuộc là ma nữ, hay là ma nữ? Hay là nào khác?

Đúng rồi, còn có cái tác giả viết truyện rác mỗi ngày hai trăm chữ, bạn dám học cùng tác giả đó hay không, mỗi ngày hơn hai ngàn chữ?!

Tôi bi phẫn nghĩ ba năm viết tiểu thuyết mới được mười vạn chữ, nhắn lại:

Đại đại à, ngày mai còn nhớ rõ cái người độc giả đáng yêu bên hồ Đại Minh si ngốc khổ chờ hay không?

Tôi nghĩ, khẳng định cô ấy không nhớ rõ.

Ngày mai cũng sẽ không nhớ rõ.

-------------

Tác giả có lời muốn nói: Nhắn lại cầu người đọc bình luận, cảm tạ người đọc “Khai sâm” đáng yêu ủng hộ ta.

Cảm tạ người đọc “Trăng lạnh vũ tình” trung thành nhất ủng hộ ta.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,598
Điểm cảm xúc
6,378
Điểm
113
Chương 21: Ngày 8 tháng 10 năm 2018
Editor: trucxinh0505

Hôm nay tôi có chút lười nhác không nghĩ nhúc nhích, vì thế tôi liền tùy tiện ăn chút cơm trưa gần phòng học dương cầm.

Không nghĩ tới, trong bánh canh hải sản của tôi có một mảnh kính!

Thể tích không nhỏ, còn lớn hơn cả một đồng xu!

Tôi báo cho ông chủ, nhưng ông chủ chỉ nói đổi cho tôi một phần canh khác.

Tôi nói canh các người có mảnh kính lớn như vậy, vạn nhất gây tổn thương người thì sẽ làm sao?

Ông chủ kia liền tức giận nói: “Làm sao là làm sao? Cô nghĩ làm sao? Ai biết mảnh kính đó từ đâu tới?”

Từ đâu tới? Chẳng lẽ tôi đem bỏ vào?

Gian thương, ngày mai chờ đó cho tôi!

-------------

Tác giả có lời muốn nói: Lại nhiều thêm một chuyện ~~~~~ nhiều thêm nữa!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,598
Điểm cảm xúc
6,378
Điểm
113
Chương 22: Ngày 9 tháng 10 năm 2018
Editor: trucxinh0505

Ngày hôm qua cửa hàng thả miếng kính trong canh, ông chủ không nhận sai, còn giảo biện các loại, thậm chí nghĩ bôi nhọ tôi là người thả miếng kính đó vào.

Thù này, tôi nhớ kỹ!

Cùng thời gian ngày hôm qua, tôi đi vào tiệm cơm kia, mọi thứ vẫn như cũ, sau đó trước khi chủ quán bưng canh lên, tôi mở camera ra.

Đầu tiên tôi làm bộ thực cảm thấy hứng thú giới thiệu một chút món ăn trước camera, sau đó thuận thế chụp bức ảnh anh trai bưng đồ ăn.

Sau đó, tôi tươi cười khen canh đủ sắc hương vị, cầm cái muỗng múc bên trong một muỗng, thành công vớt ra mảnh kính kia.

Tôi sửng sốt đối với anh trai bưng thức ăn, ngọt ngào cười: “Phiền anh có thể gọi ông chủ một tiếng được không?”

Hôm nay ông chủ so ngày hôm qua tới mau hơn.

Lần này thái độ nhận sai rất tốt, hơn nữa còn tỏ vẻ, đồ ăn hôm nay tôi gọi, không cần trả tiền.

Đương nhiên, là có điều kiện.

Hắn muốn ta đem vừa rồi chụp video xóa rớt.

A, tôi thiếu một bữa ăn như này sao?

Tôi lời lẽ chính đáng tỏ vẻ, muốn nói ra chân tướng, không thể lừa bịp người tiêu thụ!

Ngày hôm qua không phải nói tôi không có chứng cứ sao? Vây hôm nay tôi liền bày chứng cứ trước mặt!

Ngày hôm qua anh khiến tôi không vui, vậy hôm nay tôi cũng muốn anh không vui!

Thực công bằng, không phải sao?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,598
Điểm cảm xúc
6,378
Điểm
113
Chương 23: Ngày 10 tháng 10 năm 2018
Editor: trucxinh0505

Hôm nay tôi đi chơi Quát Quát Nhạc.

Là một loại hình vé số, quát được nhiều ít xem vận khí, tiền thưởng tương đương theo đó.

Tôi mua một hơi năm vạn đồng tiền vé số, chỗ bán vé suýt chút bị tôi mua sạch sẽ.

Vốn dĩ ông chủ thấy tôi tuổi còn nhỏ, còn nghĩ rằng tôi lừa ông ta, thẳng đến khi tôi thanh toán toàn bộ trên mặt liền đổi nhiệt tình.

Tôi lấy một cái ghế dựa, ngồi trong cửa tiệm bọn họ quát một buổi trưa, cuối cùng muốn bốc khói.

Tổng cộng tôi quát được hơn hai vạn bốn ngàn bảy trăm đồng, thu về mới hơn một nữa! Tiền thưởng cao nhất chỉ có năm trăm đồng.

Quả nhiên, vé số gì đó đều là gạt người.

Chỉ có người được nhập hồn mới trúng được giải thưởng lớn, người giống như tôi, vẫn nên thành thật tốt hơn ~

Đột nhiên muốn ăn bò bít tết, ngày mai đi ăn cơm Tây đi ~

Ngủ ngon, tết Trung Nguyên của tôi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,598
Điểm cảm xúc
6,378
Điểm
113
Chương 24: Ngày 11 tháng 10 năm 2018
Editor: trucxinh0505

Hôm nay ăn cơm Tây ngon thật. Thể trạng tôi dễ tăng cân, so trước đó tăng hai cân!

Ngày mai còn đi ăn nhà này, còn vài món tôi chưa có thử qua đâu ~~

Gần đây học dương cầm có chút chán, muốn học thứ khác.

Học hội họa? Vũ đạo? Hạ cờ vây?

Đều muốn học hết.

Ngày mai đi khảo sát trước một chút sau lại quyết định.

Bất quá dương cầm không thể thụt lùi, tôi còn trông chờ bản thân có thể trở thành một thiếu nữ thiên tài âm nhạc nữa đó.

Ngẫm lại về sau, bản thân được chú ý, rực rỡ lóa mắt dưới ánh đèn tấu lên khúc nhạc mình thích, bên dưới vỗ tay cùng tán thưởng rần rần.

Mọi người sẽ nói: “Cô gái nhỏ này là thiên tài, chỉ học một ngày là có thể tấu khúc《 bái ách 》hoàn mỹ, hiện tại học ba tháng, đã có thể tấu được khúc nhạc độ yêu cầu cao. Nếu con gái nhà tôi có được một nữa ưu tứu như vậy thật tốt.”

Tôi liền sẽ trở thành con gái “Nhà người khác” trong miệng những phụ huynh đó ~~

Ngẫm lại liền cảm thấy vui vẻ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,598
Điểm cảm xúc
6,378
Điểm
113
Chương 25: Ngày 12 tháng 10 năm 2018
Editor: trucxinh0505

Hôm nay vốn muốn đi khảo sát một chút lớp huấn luyện, nhưng lúc ăn cơm trưa gặp một sự kiện làm tôi không có tâm tình đi.

Trên mạng nói gần làng đại học một tiệm nướng BBQ ăn đặc biệt ngon, cho nên tôi cố ý chạy tới nếm thử.

Không nghĩ đi tới nơi, sau đó quẹo trái quẹo phải tìm không thấy đâu, cũng may gặp được chị gái tốt dẫn tới tiệm đồ nướng kia.

Chị ấy rất rộng rãi, nói cũng cùng bạn cùng phòng đi ra ngoài ăn cơm.

Vốn dĩ gặp được người nhiệt tình như vậy là chuyện tốt, nếu không tận mắt nhìn thấy chuyện phát sinh phía sau.

Thời điểm chúng tôi tới bạn cùng phòng chị ấy đã tới rồi, tôi nói cám ơn rồi ngồi ở bàn bên cạnh.

Hôm nay hình như là chị gái mời khách, cô ấy chọn đồ ăn rồi xem hóa đơn.

Thời điểm sắp ăn xong, hai người trong đó nói muốn đi mua nước, chị gái nhờ họ mua giúp một chai.

Nước được mua về, chị gái nói cảm ơn, không nói đến chuyện trả tiền, không nghĩ tới một người trong đó tức giận: “Mỗi ngày cậu nhờ người khác mua đồ giúp, cũng không trả tiền cho người ta!”

Chị gái ngây ngốc nói: “Nước này chỉ một đồng tiền thôi.”

“Một đồng không phải là tiền à, người ta mua giúp cho bao nhiêu lần rồi?” Vẻ mặt người kia ghét bỏ, người còn lại không nói chuyện. Nhưng loại tình huống này, không nói gì chẳng khác nào cam chịu.

Tôi thấy chị gái kia tức giận, nói: “Trước không nói tôi mời các cậu ăn đồ ăn, hôm nay bữa cơm này, còn chưa đủ tiền mấy bình nước sao? Tôi cho rằng chúng ta là bạn bè, mấy đồng tiền không cần để ý.”

Tôi ở bên cạnh nghe, cảm thấy rất có lý, người ta mời bạn ăn cơm mấy chục đồng tiền, bạn không bỏ được mời người ta uống nước sao?

Chính là không nghĩ tới cô gái kia vẫn luôn không nói chuyện, thế nhưng cầm hai mươi đồng tiền trực tiếp ném trên bàn, nói cái gì “Không cần cậu mời, bữa cơm này tôi tự trả tiền”.

Ông trời ơi! Đâu ra kỳ ba này thế?!

Cửa hàng này giá không cao, nhưng một chậu thịt nói ít cũng hai ba mươi đồng tiền, đồ ăn trên bàn, nhìn sơ cũng có hai ba trăm, các người sáu người ăn cơm, bản thân cô ta chỉ đưa hai mươi?

Còn bày vẻ mặt “Tôi đã thanh toán tiền, cậu không cần lấy cái này áp chế tôi.”

Chẳng lẽ bạn cảm thấy bản thân rất có lý rất cao thượng sao?

Sau đó những người khác cũng lấy ra hai mươi đồng tiền liền rời đi.

Tôi quả thực!

Thật vì chị gái không đáng giá!

Đây là bạn cùng phòng gì!

Sau đó tôi an ủi chị gái thật lâu, chị khóc thật thảm, hỏi tôi: “Chẳng lẽ bởi vì chị có tiền, xứng đáng dùng nhiều tiền sao?”

“Tiền bọn họ ba mẹ cực khổ làm ra, chẳng lẽ tiền của chị tự chạy đến?”

“Chị mua cái gì cũng cho bọn họ một phần, chỉ lấy chút đồ vật không đáng giá, họ dựa vào cái gì?”

……

Tôi không biết đáp án.

Tôi chỉ biết, có người mời khách ăn cơm, bị khách mời bủn xỉn không thể mời bạn một chai nước uống.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,598
Điểm cảm xúc
6,378
Điểm
113
Chương 26: Ngày 13 tháng 10 năm 2018
Editor: trucxinh0505

Hôm nay đi xem mấy lớp huấn luyện.

Học hội họa hầu hết là trẻ nhỏ, ồn ào nhốn nháo, rất không thích hợp với tôi.

Cờ vây yêu cầu tư duy quá cao, yêu thích nghiệp dư còn có thể, nghĩ lại đây kiếm chút thành tựu, không phải chỉ dựa vào chăm học khổ luyện là có thể thành.

Tae Kwon Do rất không tồi, có thể rèn luyện thân thể, lại có thể gia tăng bản lĩnh phòng thân. Chính là quá vất vả, bị đánh quăng ngã, thương tích lớn nhỏ không ngừng, tựa hồ không hợp với cô gái yếu đuối như tôi.

Học bơi lội cũng không tồi, cái này có thể cân nhắc, chờ tôi bắt thu phục đi học.

Tôi tính toán bắt đầu từ ngày mai, buổi sáng học dương cầm, buổi chiều học vũ đạo.

Không yêu cầu bản thân cao, học một ít vũ giao tế, quốc tiêu gì đó, không quá khó khăn còn đặc biệt đẹp, về sau còn có thể học một chút vũ đạo dân tộc ~~
 
Top