Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Nhất Ngôn Thông Thiên - Hắc Huyền

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Nhất Ngôn Thông Thiên - Hắc Huyền

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,485
Điểm
113
Chương 1002: Hành trình chợ đen
Dịch: Mèo Bụng Phệ

Sau khi nghe Tiểu Thiến giải thích, Từ Ngôn cũng thấy hợp tình hợp lý.

Sát phạt ở tu hành giới chưa bao giờ ngừng, Chân Võ giới hay thế giới trong bình đều giống nhau.

Từ Ngôn không hứng thú với sự tồn tại của chợ đen, nhưng hắn không ngại nghe ngóng thêm tin tức của phái Kim Ngọc.

Những tin tức mà Tiểu Thiến biết thật ra không nhiều lắm. Cô chỉ biết rằng Kim Đồng Ngọc Nữ đều là cường giả Nguyên Anh hậu kỳ, trong lần xếp hạng Thiên Anh bảng tiếp theo, họ có cơ hội lọt vào trong một trăm thậm chí mười vị trí đầu tiên.

Riêng phần vị lão tổ thần bí của phái Kim Ngọc thì cô lại không biết chút gì.

"Rốt cuộc thì khí nô của Kim Ngọc phái ở đâu ra, trong thiên hạ còn có bao nhiêu khí nô nữa?" Từ Ngôn tò mò hỏi tiếp.

"Ta cũng không biết tin tức liên quan đến lai lịch của khí nô. Có điều ta từng nghe một vị khách có cảnh giới Kim Đan nới rằng, chỉ có Kiếm Vương điện mới có khí nô. Nơi khác không hề có."

Tiểu Thiến nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Chắc là phần thưởng Thiên Anh bảng của Kiếm Vương điện. Còn đa phần không thấy có."

"Thiên Anh bảng lần này có ban thưởng khí nô hay không?" Từ Ngôn nhíu mày hỏi.

"Chắc chắn có!" Đoạn Tiểu Thiến cười tinh quái đáp: "Mà ta nói ngài cũng tin à. Ta đâu phải đệ tử của Kiếm Vương điện, sao biết được chuyện lớn cỡ này."

Từ Ngôn hơi ngẩn ra, cười xẩu hổ rồi nói: "Ta quên mất Tiểu Thiến cô nương chỉ có tu vi Luyện Khí. À, cô là đệ tử của Bách Thảo các, mà Bách Thảo các lại là cửa hàng của Thiên Kiếm tông, vậy chẳng phải cô cũng có thể coi là đệ tử của Kiếm Vương điện sao?"

"Phí Tài ca ca đoán sai rồi, ta là người Tuyết quốc, mà còn là đệ tử ngoại môn của phái Kim Ngọc nữa cơ đấy."

Tiểu Thiến khoát tay nói tiếp: "Phục vụ ở Bách Thảo các là nhiệm vụ mà người ta thuê. Ai cũng có thể nhận, linh thạch được trả theo tháng, nếu như bán được nhiều linh thảo, linh đan sẽ được chia thêm không ít hoa hồng. Bởi vậy phần lớn đệ tử ngoại môn của phái Kim Ngọc thường nhận một ít nhiệm vụ ở phường thị để kiếm linh thạch."

"Thì ra là người Tuyết quốc. Xem ra đệ tử ngoại môn phái Kim Ngọc cũng tương đối nhàn nhã, không biết môn phái có thu nhận đệ tử Trúc Cơ không?" Từ Ngôn gật đầu đáp, vẻ mặt như có phần hâm mộ.

"Phái Kim Ngọc chúng ta luôn mở rộng sơn môn. Nếu Phí Tài ca ca quả thực muốn bái nhập phái Kim Ngọc, ta có thể giới thiệu. Mà ca ca cũng là người Tuyết quốc ư?" Tiểu Thiến nghiêng đầu hỏi.

"Ta không phải người Tuyết quốc, mới tới đây nên vẫn chưa quen lắm." Từ Ngôn thật thà đáp.

"Từ đâu đến thế, quê quán nơi nào. Ta từng tới mấy nước lớn quanh đây, biết đâu lại biết quê hương của ca ca."

"Cái này..." Từ Ngôn thoáng chần chừ một chú, nhưng thấy ánh mắt chân thành của đối phương, hắn đành nói: "Ta ở ngoài đảo xa, lần đầu tiến tới Tây Châu Vực."

"Hải đảo! Thế là xa lắm á." Tiểu Thiến ngạc nhiên hô lên, rồi hỏi: "Là Bách đảo à, Phí Tài ca ca đến từ đảo nào. Nghe nói biển lớn mênh mông vô tận, ta còn chưa thấy đường chân trời bao giờ."

"Đảo Lâm Uyên, một hòn đảo nhỏ không có danh tiếng mà thôi." Từ Ngôn thuận miệng đáp, nhưng trong ánh mắt nhìn Tiểu Thiến lại lóe lên sự suy ngẫm.

Cô gái lắc đầu, hẳn là chưa nghe qua bao giờ nên hỏi tiếp: "Trên đảo Lâm Uyên có nhiều tu sĩ lắm không, có lớn bằng Tuyết quốc chúng ta không?"

"Tất nhiên không sánh được với Tuyết quốc. Tu sĩ cũng không nhiều, chỉ chừng một ngàn tám trăm người mà thôi, phàm nhân thì không thiếu."

Trong lúc nói chuyện, ăn uống, thông tin Từ Ngôn lấy được chẳng bao nhiêu, mà lai lịch của hắn lại bị đối phương biết tới cặn kẽ. Giọng nói của Tiểu Thiến chẳng những ngọt ngào, cô nàng lại còn dẻo miệng, khéo ăn nói. Một tiếng Phí Tài ca ca ngọt lim khiến người nghe mềm đến tận xương tủy.

Sau khi uống cạn ly linh tửu cuối cùng thì đêm đã khuya. Thanh Phong lâu vẫn đèn đuốc sáng trưng, thực khách không ít đi mà mỗi lúc một nhiều.

Từ Ngôn thanh toán xong một trăm linh thạch, lại bị Tiểu Thiến nũng nĩu lấy lòng kéo hắn tới một khu nhà ven phường thị.

"Từ lâu đã muốn tham quan chợ đêm một chuyến rồi. Nghe nói phí vào cửa là mười viên linh thạch một người, có cả mặt nạ chuyên dụng để giấu mặt nữa. Nếu là dẫn theo đạo lữ thì chỉ cần trả một người thôi. Hì hì, hôm nay phải làm đạo lữ của Phí Tài ca ca một lần rồi."

Dường như Tiểu Thiến rất quen thuộc chợ đêm. Khi bước tới trước cửa, cô thấy Từ Ngôn đứng lại không đi tiếp bèn vươn cánh tay ngọc giữ chặt lấy Từ Ngôn.

Cô nàng thân mật kéo hắn bước qua cửa chính.

Khu nhà này rất quạnh quẽ, đi qua cửa chính là tới một còn đường dài ở chính giữa. Con đường mờ mịt, phía đằng trước là một căn phòng lớn. Phòng này không có cửa, chỉ có một bức rèm buông thõng trông như lụa đen. Bức rèm không biết làm từ thứ gì, dù có gió thổi nhẹ nhưng vẫn không lay động chút nào.

Đi tới trước cửa phòng, bước chân của Từ Ngôn dừng lại một lần nữa.

Hắn liếc nhìn những viên gạch lát rất vuông vức nhưng không hề có quy tắc, đoạn hỏi một câu: "Muốn đi chợ đêm thật sao?"

"Đúng thế. Nếu như có thể được mua được món gì đó quý hiếm, biết đâu Phí Tài ca ca lại trúng đậm ấy chứ. Ta làm ở Bách Thảo các đã vài năm, cũng có hiểu biết về một ít linh thảo quý báu, đến lúc đó ta sẽ giúp ca ca, đi thôi."

Tiểu Thiến vừa an ủi Từ Ngôn, vừa vén bức rèm lụa đen lên.

Phía sau bức rèm là một màn sáng lờ mờ, đây chính là cửa vào trận pháp. Về phần sau khi đi vào trận pháp có tới được căn phòng lớn sau cửa không thì chẳng ai biết được.

Ánh sáng lóe lên, trước mặt hai người là một hành lang màu đen. Cuối hành lang có gắn một bó đuốc đang cháy, ánh sáng đủ để người ta thấy được một cánh cửa lớn. Cửa được đúc bằng đồng xanh, trên cửa khắc một đóa hoa đang nở rộ, vừa bí hiểm lại vừa kì dì.

Ở hai phía bên cửa là hai kệ gỗ lớn. Mỗi bên kệ đặt rất nhiều mặt nạ đủ kiểu, đầu bò có, mặt heo có, cũng có cả mặt nạ hình người dữ tợn.

"Đừng tưởng là mặt nạ bình thường, đấy chính là mặt nạ để giấu mặt. Cầm mặt nạ nghĩa là đã tham dự vào chợ đen lần này."

Tiểu Thiến nói xong đoạn chọn một mặt nạ hồ ly, đeo lên mặt rồi dịu dàng hỏi: "Ta đeo cái mặt nạ này thế nào, có đẹp không?"

"Cũng đẹp". Từ Ngôn mỉm cười đáp, rồi cầm lấy một chiếc mặt nạ đeo lên cho mình.

"Ôi! Cái mặt nạ của Phí Tài ca ca ghê quá. Sao lại chọn một cái mặt nạ quỷ thế?" Tiểu Thiến làm bộ hô lớn lên, âm thanh vừa như hờn dỗi vừa như sợ hãi.

"Phải ác một tí mới tốt, có vậy người khác mới không dám lừa cô." Từ Ngôn cất giọng thật thà: "Đi thôi, xem xem chợ đen Tuyết thành có gì nào."

"Nhất định Phí Tài ca ca là một người thật thà. Yên tâm đi, ở chợ đêm này chẳng ai biết ai, nên không dễ gì mà dám lừa gạt kẻ khác đâu."

Tiểu Thiến nói xong, bèn đẩy cảnh cửa lớn bằng đồng xanh ra. Phía sau là con đường mờ ảo. Hai người một trước một sau, đi vào chợ đen trong phường thị.

Con đường này không dài, nên chả bao lâu, hai người đã tới một đại sảnh hình tròn. Nơi đây bị bịt kín, chỉ có một đường vào. Chắc hẳn người xây dựng nên phường thị này là một người cẩn thận.

Trong đại sảnh có vài chục chiếc ghế lớn, được xếp thành vòng tròn. Trên ghế không có người, tạo ra một cảm giác u ám.

"Là chợ đen mà sao lại không có ai?" Từ Ngôn lấy làm lạ, bèn hỏi.

Không chỉ trong đại sảnh không có ai, mà ngay cả con đường khi nãy cũng không có một bóng người.

"Do chúng ta tới sớm, cứ chờ một chút là được, tí nữa sẽ có người đến." Tiểu Thiến ấn Từ Ngôn xuống một cái ghế tựa lớn, phía sau chiếc mặt nạ hồ ly là một đôi mắt đắc ý.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,485
Điểm
113
Chương 1003: Đề phòng vài phần
Dịch: Hoangtruc

Từ Ngôn ngồi trên ghế dựa lớn, theo bản năng đặt tay lên phần tay ghế dựa. Chợt một loạt tiếng bánh răng chuyển động vang lên.

Rắc rắc!

Từng sợi xích sắt từ thành ghế bắn ra khóa chắc hai tay Từ Ngôn lại, còn quấn chặt lấy cả người hắn, thậm chí trên cổ hắn cũng bị một sợi dây siết chặt lại.

"Ha ha ha..."

Từ Ngôn kinh sợ quay lại thì thấy Tiểu Thiến bật cười đắc ý. Hành động thân mật của ả lúc nãy chẳng qua chỉ để lừa phỉnh đối phương mà thôi. Lúc này cá đã mắc câu, ả không cần phải diễn thêm nữa.

"Mấy tên nam nhân các ngươi dễ bị lừa thật, vài câu ca ca đã đi cùng người ta rồi. E là có chết cũng không biết mình trúng kế."

Tiểu Thiến còn đang đeo mặt nạ hồ ly cúi xuống tò mò nhìn chằm chằm vào Từ Ngôn đang vùng vẫy trên ghế dựa, nói: "Phí Tài ca ca, thật ra ta không phải là người xấu đâu. Ngươi xem ta rất thành thật mà, lừa ngươi còn nói rõ cho ngươi biết, như vậy ngươi có chết cũng không được biến thành lệ quỷ đấy!!! Ôi, ta sợ quỷ nhất đấy, hì hì."

"Tiểu Thiến, vì sao vậy? Chúng ta không oán không thù, sao phải hại ta? Đây là nơi nào?" Từ Ngôn vô cùng khó hiểu hỏi. Hắn định vận chuyển linh khí nhưng ghế này lại có điểm đặc thù, được chế từ sắt thép chắc chắn còn có khắc từng đạo phù văn kỳ dị phía trên.

Tiểu Thiến dạo quanh ghế một vòng, nhìn phù văn sau thành ghế sáng lên do đối phương giãy giụa, càng thêm an tâm nói: "Nơi này là chợ đen nha, theo như ngươi nói là giao dịch vài thứ không đàng hoàng. Có điều hiện tại không phải là thời điểm chợ đen mở cửa cho nên không có ai vào đây. Đừng vùng vẫy, mấy cái ghế này đều là pháp khí trình độ thượng phẩm có khắc phù văn trận đạo, dù Trúc Cơ đỉnh phong có ngồi lên cũng khó tránh thoát được."

"Vì sao lại hại ta?" Từ Ngôn tức giận gầm nhẹ, giọng nói đầy run rẩy.

"Bởi vì ngươi là người của đảo Lâm Uyên. Yên tâm, đợi trưởng lão đến đây, ngươi sẽ nhanh chóng được giải thoát thôi. Thật thú vị, một tu sĩ Trúc Cơ lại bị một tu sĩ Luyện Khí bắt giữ. Phí Tài ca ca, kiếp sau nhớ cho kỹ, gặp phải nữ nhân càng xinh đẹp càng phải đề phòng vài phần, không thôi sẽ bị hại chết, ha ha ha..."

Tiểu Thiến đầy đắc ý nghiêng đầu thưởng thức vẻ hoảng sợ trong mắt Từ Ngôn, khóe miệng tươi cười xen lẫn một chút tàn nhẫn.

Mấy chuyện này ả đã quá quen tay, bởi có không ít tu sĩ Trúc Cơ cường đại hơn hẳn ả phải chết nơi chợ đen này. Lí do vì nhiều nguyên nhân, có vì mê đắm mỹ mạo của ả, có rất nhiều nữa là vì đấy là những tên nhất định phải chết.

"Người của đảo Lâm Uyên thì phải chết? Nói vậy, quả thật hậu trường đảo Bát Lan là Kim Ngọc phái rồi." Vẻ hoảng sợ trong giọng nói của Từ Ngôn đã biến mất, chỉ còn lại ngữ khí bình thản, lại còn khá yên tĩnh quỷ dị.

Nữ tử đang vuốt tóc mình, khẽ ngẩn người nói: "Làm sao ngươi biết?"

"Bởi vì ngươi chính là người của đảo Bát Lan a. Tiểu Thiến, tên không tệ, quả xứng đôi với từ u hồn."

Tiếng nói nhỏ vang lên, theo đó là một tràng vỡ vụn xuất hiện. Xích sắt trói quanh ghê nhao nhao đứt từng khúc, thậm chí đến cả chiếc ghế dựa pháp khí thượng phẩm cũng bị vỡ thành hai mảnh.

Hắn xoay xoay cổ tay, ánh mắt sau chiếc mặt nạ còn mang theo một tia cười nhạo.

"Làm sao người phá được pháp khí thượng phẩm?" Tiểu Thiến như thể gặp phải quỷ, ré to rồi quay người bỏ chạy.

Trúc Cơ đỉnh phong bị pháp khí thượng phẩm vây khốn sẽ không chạy thoát, chỉ có cường giả Kim Đan mới có thể đơn giản đánh nát pháp khí thượng phẩm ra đấy.

Tiểu Thiến thừa hiểu mấy cái ghế thường dùng để tiếp khách ở chợ đen, còn dùng để trói khách trong vài trường hợp đặc thù này do tự tay trưởng lão Kim Đan Kim Ngọc phái luyện chế ra. Nếu gia hỏa Phí Tài này có tu vi Kim Đan sẽ không cách nào phá tan pháp khí thượng phẩm này ra được.

Trước mắt ả chính là lối ra duy nhất. Ả cố dốc toàn lực chạy khỏi đại sảnh gian phòng này. Lúc vào cửa ả đã lưu lại tín hiệu, sẽ sớm có cường giả Kim Đan đích thân tới đây. Đến lúc đó ả không cần phải e sợ gì cả.

Vù!

Tiếng gió nổi lên, một gương mặt quỷ như thoắt hiện ngay trước cửa ra vào, chặn ngang đường trốn của ả.

"Này, sao các ngươi biết được hành tung của đệ tử đảo Lâm Uyên?" Giọng nói của Từ Ngôn đã trở nên trầm thấp, bình thản.

"Ta không biết! Ta không phải người đảo Bát Lan gì cả, Phí Tài ca ca bỏ qua cho ta đi, ta bị người ta ép buộc....có người bắt ta lừa các ngươi đến đây. Nếu ta không làm, bọn hắn sẽ...."

"Bọn hắn sẽ giết ngươi, phải không?"

"Đúng! Nếu ta không làm theo, bọn hắn sẽ giết ta!"

Phốc!!!

Tiểu Thiến cố gắng bày ra biểu lộ đáng thương, muốn dùng thân phận nữ tử và dung mạo nhu mì xinh đẹp đả động đối phương mong thoát được một mạng. Thế nhưng tim ả ta đã bị xỏ xuyên qua.

Không có máu tươi chảy xuống. Xỏ xuyên qua ngực Tiểu Thiến là một cây dùi băng được pháp thuật ngưng tụ thành, chẳng những đâm xuyên qua tim cô ả mà còn đóng băng cả vết thương lại.

"Ta không biết bọn hắn có giết chết ngươi không..." Ánh mắt Từ Ngôn lạnh như băng nói: "Nhưng mà, ta chắc chắn sẽ giết ngươi."

Hắn xuất thủ quá nhanh đến mức Tiểu Thiến còn không kịp thúc dục thủ đoạn phòng ngự. Ả chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ làm sao có cơ hội ngăn cản Từ Ngôn được.

Tiểu Thiến vẫn còn chưa chết ngay, dùi băng đâm xuyên ngực truyền đến cảm giác băng lạnh khắp người, mặt nạ hồ ly tróc ra để lộ một đôi mắt đẹp đang trợn trừng, khó hiểu nhìn chằm chằm vào mặt nạ quỷ trước mặt.

Ả ta cực kỳ tự tin vào dung mạo của mình, đã có không biết bao nhiêu tu sĩ cùng giai quỳ gối dưới váy ả. Dù là tu sĩ Trúc Cơ, nhìn ả cũng tăng thêm vài phân trìu mến. Ả lại tinh thông thủ đoạn mị hoặc, há miệng ra lời ngon tiếng ngọt, nắm chắc có thể ngăn chặn được đối phương. Chỉ cần dây dưa với đối phương được chừng nửa khắc, đến khi trưởng lão đi tới là ả đã có thể thoát khỏi hiểm cảnh.

Nhưng mà ả không thể hiểu được, sao đối phương lại xuất thủ tàn nhẫn đến vậy.

Tàn nhẫn vượt quá dự liệu của ả!

"Phí... Phí Tài ca ca... Cứu cứu ta...van...van ngươi..."

Đến lúc gần chết mà Tiểu Thiến vẫn còn ảo tưởng rằng đối phương có thể tha cho mình, thật không biết mình đã cầu xin sai người rồi.

Nếu Phí Tài thật sự ở đây có thể sẽ cảm thấy không đành lòng. Hiếm có người nào hạ sát thủ với nữ tử khiến người ta nảy sinh lòng thương thế này được.



Thế nhưng phía sau chiếc mặt nạ quỷ trước mặt ả không phải là Phí Tài gì gì đấy, mà là một kẻ được xưng tụng là Thiên Môn hầu hay Quỷ Diện.

"Kiếp sau nếu gặp phải kẻ nào chất phác, nhất định nên tăng lòng đề phòng, không thôi lại bị giết chết."

Trong lời nói lạnh lùng của Từ Ngôn, ánh mắt Tiểu Thiến trợn trừng trừng, miệng trào máu tươi, mặt nổi đầy gân xanh, nhìn không có chút đẹp đẽ mỹ miều nào mà chỉ không khác gì lệ quỷ.

Một tia khí tức cuối cùng của ả tản đi. Nữ tử này cứ vậy bị dùi băng đâm xuyên qua chết thảm ngay trong đại sảnh, đầu ngửa, tóc rối bù như đang tức giận mắng chửi ông trời sao để cho ả đụng mặt một tên hung thần ác sát như vậy.

Từ Ngôn khẽ động pháp quyết, hai mắt nổi lên ánh sáng trắng.

Tiên Mi Quỷ Nhãn vận chuyển, hắn nhanh chóng nhìn thấy được một du hồn bay ra khỏi thi thể. Không để du hồn kịp biến mất, Từ Ngôn đã giam cầm lấy, không lâu sau hắn lại có thêm một luyện hồn.

Lừa ai không lừa, đi lừa Thiên Môn hầu! Bởi vậy mà Tiểu Thiến chắc chắc sẽ không tưởng tượng nổi, sau khi chết đi mình còn không có cả cơ hội nhập lục đạo.

Một kẻ hung ác nhất thiên hạ thế giới trong bình, có đến Chân Võ giới rồi cũng tuyệt đối không thể là một kẻ nhân từ nương tay được. Ngay từ lúc ban đầu ở Bách Thảo các, Từ Ngôn đã thấy Tiểu Thiến này có điểm không đúng.

Vốn là ả tranh giành khách hàng nhưng lại làm bộ như vô tình quan sát Vương Chiêu. Từ Ngôn nhìn ra hành động của Tiểu Thiến như thể đang xác nhận người, mấy trò làm bộ của cô ả cũng chỉ lừa được con nít mà thôi.

"Tại sao Kim Ngọc phái không xuất thủ đối phó với người của đảo Lâm Uyên?" Từ Ngôn nhìn chằm chằm vào luyện hồn, trầm giọng hỏi.

Hồn phách mất đi thần trí trở nên quá yếu ớt, trước khi tiêu tán đã đứt quãng trả lời hết những điều ả biết.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,485
Điểm
113
Chương 1004: Ngươi muốn chết như thế nào
Dịch: Hoangtruc

Từ miệng luyện hồn, hắn biết được chỗ dựa của đảo Bát Lan quả thật chính là Kim Ngọc phái ở Tuyết quốc.

Tiểu Thiến này chính là đệ tử Luyện Khí được đảo Bát Lan bồi dưỡng, lúc ở trên đảo đã chuyên được dạy bảo thủ đoạn mị hoặc người khác. Sau đó ả được đưa tới Kim Ngọc phái, làm việc dưới trướng của trưởng lão Kim Đan đảo Bát Lan trú đóng ở phái này, phần lớn là thu thập tin tức khắp nơi.

Đảo Bát Lan phái ra không dưới trăm nữ đệ tử như Tiểu Thiến, có điều ả ta lại là người giỏi nhất.

Người của đảo Bát Lan ở Tuyết thành đã biết tin mười tám vị đệ tử Đảo Lâm Uyên chạy tới Địa Kiếm tông từ mấy tháng trước rồi. Tin tức do chính tay một Kim Đan đảo Bát Lan đưa tới. Tiểu Thiến đã nhìn qua bức họa vẽ Vương Chiêu, mà tìm kiếm mười tám đệ tử đảo Lâm Uyên cũng là nhiệm vụ của ả.

Tiểu Thiến chỉ là Luyện Khí kỳ, hồn phách quá yếu, mới tra hỏi vài câu đã trở nên ảm đạm rồi tiêu tán thành hư vô.

"Xem ra trên đảo Lâm Uyên cũng có tai mắt của đảo Bát Lan. Chỉ là một linh mạch hạ phẩm mà thôi, đáng như vậy sao?"

Từ Ngôn lắc đầu tự nói, đưa mắt quét qua một cái ghế dựa không người phía đối diện, nói: "Ngươi thấy sao?"

"Không ngờ phát hiện ra được lão phu." Trên ghế dựa lớn không người chợt lóe lên một tia sáng, rồi một bóng người hiện ra.

Người này lông mày trắng, râu bạc trắng, mặc trường bào màu vàng sẫm, thần thái hòa ái nhưng ánh mắt lạnh lẽo. Vừa cười nói, một luồng uy áp Kim Đan sơ kỳ tản ra xung quanh bao phủ Từ Ngôn, chặn cả lối ra duy nhất.

"Chỉ là tu vi Trúc Cơ, xem người làm thế nào đây?"

Lão giả ngồi im không động, mắt tò mò đánh giá Từ Ngôn nói: "Còn có thủ đoạn khống chế âm hồn, đánh vỡ được cả giam cầm của pháp khí thượng phẩm, lại còn phát giác được pháp môn ẩn thân của lão phu, Trúc Cơ thế này không thể nào vô danh tiểu tốt được. Sao lão phu lại không biết ngươi, chẳng lẽ ngươi không phải là người của đảo Lâm Uyên?"

"Ngươi hỏi quá nhiều, ta nên trả lời vấn đề nào trước đây?" Từ Ngôn ra vẻ khó xử bảo: "Như vậy đi, ta trả lời ngươi một vấn đề, ngươi cũng trả lời ta một vấn đề lại, thế nào?"

"Công bằng! Ha ha ha, lão phu thích công bằng như vậy. Vậy ngươi hỏi trước đi." Lão giả lông mày trắng nở nụ cười vô cùng rộng rãi đạp ứng yêu cầu của Từ Ngôn.

"Bên ngoài đại sảnh có trận pháp dịch chuyển, cửa vào là ở trong phường thị, vậy chỗ chúng ta đang đứng cũng ở trong trong phường thị phải không?" Từ Ngôn không khách khí, hỏi thẳng vấn đề.

"Nhãn lực không tệ. Đúng như ngươi nói, lối vào nơi đây ở trong phường thị, đại sảnh này lại cách xa phường thị, ở một khu dân cư không ngờ tới trong Tuyết thành, không ai tìm tới được. Hơn nữa nơi đây còn bị trận pháp bao phủ, coi như bên trong có đánh nhau kinh thiên động địa, bên ngoài cũng cũng không cách nào phát hiện ra."

Lão giả lông mày trắng nói rõ chân tướng nơi này, rồi hỏi lại: "Đến ngươi trả lời. Làm sao ngươi nhìn ra Tiểu Thiến là người của đảo Bát Lan? Lúc lão phu tới đây thì đã chậm chân mất, dù sao Tiểu Thiến vẫn là một trong những đệ tử mà ta xem trọng."

"Lần sau lúc dạy bọn họ nói dối, nhớ biến mu bàn tay trắng lên một chút."

Vẻ mặt Từ Ngôn vẫn bình thản nói: "Xuất thân Tuyết quốc mà mu bàn tay lại rám đen. Các ngươi quá sơ suất. Tốt nhất lúc dạy bảo mấy nữ đệ tử đảo Bát Lan, không chỉ bảo các nàng đeo khăn che mặt mà còn nên mang bao tay vào, như vậy sẽ không sơ hở."

"Sẽ chú ý." Lão giả lông mày trắng vỗ tay cười nói: "Điểm này quả thật là do chúng ta sơ suất, sau này không như vậy nữa. Đa tạ tiểu hữu đã chỉ rõ. Ngươi yên tâm, chỉ nhờ điểm này ta sẽ tiễn ngươi đi thật thoải mái, sẽ không để ngươi phải chết thống khổ."

"Không cần." Từ Ngôn khoát tay từ chối ý tốt của đối phương, quái dị hỏi vấn đề thứ hai: "Ngươi muốn chết như thế nào?"

"Cái gì?" Lão giả Lông mày trắng khẽ giật mình.

"Vấn đề thứ hai, ngươi muốn chết như thế nào?" Từ Ngôn nghiêm túc nói.

"Ta muốn chết như thế nào? Ha ha ha ha!" Lão giả lông mày trắng cười to muốn chảy cả nước mắt, một lúc sau mới nói: "Ngươi thật thú vị, chỉ một đệ tử Trúc Cơ lại dám hỏi cường giả Kim Đan muốn chết như thế nào, được được được. Ngươi đã hỏi vấn đề thứ hai, ta đành trả lời cho rõ. Ta muốn chết không yên lành!"

Lão giả trầm mặt xuống nói: "Trả lời xong rồi,đến phiên ta hỏi, ngươi..."

Ô...ô...n...g!

Không để lão giả hỏi vấn đề của mình, Từ Ngôn đã đưa tay đánh ra một thanh trường kiếm có cấp bậc thượng phẩm, là phần thưởng sau khi hắn giao nộp hôi nang lúc ở trên đảo Lâm Uyên.

"Thật to gan!" Không thấy lão giả lông mày trắng không ra tay, lại có một luồng linh lực mạnh mẽ đánh bay thanh trường kiếm đi.

"Chỉ là một Trúc Cơ dám khiêu chiến Kim Đan. Hôm nay lão phu sẽ thành toàn cho ngươi. Không chỉ mình ngươi chết mà mười tám Trúc Cơ đảo Lâm Uyên các ngươi đừng mong sống sót bái nhập vào Địa Kiếm tông. Ha ha ha, đợi kiếp sau đi!"

Lão giả lông mày trắng cười lớn, hai tay vung ra. Lập tức có một luồng linh lực mạnh mẽ tràn ra bao phủ lấy Từ Ngôn vào bên trong.

"Đến đây là hết rồi! Dưới linh lực của cường giả Kim Đan, Trúc Cơ..."

Vốn lão định nói Trúc Cơ đỉnh phong cũng không thể động đậy được, thế nhưng chưa nói nốt nửa câu còn lại thì lão đã thấy đối phương vẫn thúc dục kiện pháp khí thượng phẩm đó, ngoan cố chém tới.

"Linh lực không hiệu quả!"

Lão giả lông mày trắng kinh hãi đánh bay phi kiếm đi, sau đó kinh ngạc nói: "Hóa ra trên người ngươi mặc bảo giáp hả? Phẩm giai còn không thấp, khó trách linh lực Kim Đan sơ kỳ còn không làm gì được."

Nghe được phán đoán của lão, Từ Ngôn không khỏi giật mình, quát khẽ: "Còn nhìn ra được ta mặc bảo giáp, nhãn lực tốt!"

Nói câu nhãn lực tốt xong, trong lòng Từ Ngôn đang mắng thầm đối phương là một tên đại ngốc. Hắn đang mặc một cái áo mỏng, bảo giáp cái rắm ấy.

Hắn chỉ dùng lực lượng nhục thân mạnh mẽ đơn giản thoát khỏi linh lực giam cầm của đối phương. Nhìn qua như thể Từ Ngôn mặc bảo giáp nhưng thực ra không phải, dù hắn có muốn mặc nhưng lúc lao ra khỏi thế giới trong bình thì bảo giáp của hắn đã vỡ nát rồi.

Sở dĩ lão giả lông mày trắng phán đoán sai cũng có liên quan tới cảnh giới Kim Đan sơ kỳ của lão. Tuy có linh lực cường đại hơn linh khí nhưng Kim Đan sơ kỳ cũng không có được cảm giác của linh thức.

Chỉ khi đạt tới Kim Đan trung kỳ, Kim Đan được ngọn lửa uẩn dưỡng mới có thể sinh ra linh thức. Đấy là đặc thù của tu sĩ Kim Đan Chân Võ giới, cũng giống hệt như Từ Ngôn năm đó ở thế giới trong bình.

Năm đó chỉ khi Kim Đan của Từ Ngôn có ngọn lửa bao trùm mới động dụng Linh thức, cảm giác được xung quanh.

Nếu lão giả lông mày trắng đã tự cho là thế thì Từ Ngôn cũng không nhắc thêm cho người ta, chỉ khen một tiếng tốt, rồi không nhanh không chậm thúc giục pháp khí thượng phẩm. Tốc độ hắn không nhanh, uy lực không lớn nhưng lại có thể thoát khỏi linh lực giam cầm của linh lực khiến lão giả tức giận đến dựng cả râu, mặt tái xanh.

"Tiểu bối Trúc Cơ trung kỳ lại có bảo giáp hộ thân. Xem ra ngươi hẳn phải có quan hệ mật thiết với đảo Lâm Uyên, chẳng lẽ cái chết của Tam công tử có liên quan với ngươi?"

Lão giả gầm nhẹ, thi triển ra một đạo pháp thuật hàn phong. Toàn bộ đại sảnh lập tức đầy tiếng gió gào thét, bông tuyết rơi xuống, thoáng chốc cả mặt đất đã trở nên lấp lánh. Gió tuyết mạnh mẽ như thế đủ để khiến tu sĩ Trúc Cơ, thậm chí là tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong không thể động đậy, ít nhất cũng khiến tốc độ trở nên chậm chạp đi.

Phi kiếm của Từ Ngôn không thể làm đối phương bị thương, lão giả lông mày trắng chỉ cần dùng linh lực đã đủ để ngăn thanh pháp khí thượng phẩm lại rồi. Đáng giận chính là dù Kim Đan sơ kỳ thi triển pháp thuật phong tuyết vẫn không có hiệu quả với Từ Ngôn, hắn còn có thể đỡ gió lạnh, thúc giục phi kiếm.

Liên tiếp đánh bay phi kiếm đi, lão giả lông mày trắng đã bắt đầu nổi giận.

"Đúng là tiểu bối khó dây dưa, ngươi đã có bảo giáp hộ thân, vậy lão phu đành phải cho người mở mang tầm mắt xem thử uy lực của pháp bảo một phen."

Lão giả há mồm phun ra một luồng ánh sáng như một tấm lụa mỏng. Trong luồng sáng đó hiện lên một thanh đao linh hoạt. Thanh đao xoay tròn lóe lên tia sáng lạnh lẽo, tích tắc sau đã biến thành một thanh cự đao cực lớn dài tới hơn ba trượng, rộng ba thước, uy phong lẫm liệt, sát khí dày đặc.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,485
Điểm
113
Chương 1005: Sơ chiến Kim Đan
Dịch: Hoangtruc

Cự đao xuất hiện mang theo khí tức pháp bảo hạ phẩm, lưỡi đao lạnh thấu xương lưu chuyển ánh hào quang.

Nhìn thấy cự đao, Từ Ngôn vội vàng lùi về phía sau. Hắn vừa lùi lại, lão giả lông mày trắng lập tức cười ha ha, đắc ý không thôi.

Dùng pháp bảo đối chiến với Trúc Cơ chênh lệch như người lớn đấu với trẻ sơ sinh, huống chi lão giả còn có tu vi Kim Đan.

Trong mắt lão giả lông mày trắng, Từ Ngôn là một tên tôm tép nhãi nhép, chưa kể thanh phi kiếm pháp khí thượng phẩm của hắn còn khiến lão vô cùng bực bội.

Cứ như thể một đứa trẻ mới chập chững biết đi cầm một cây gậy quấy phân heo lúc ẩn lúc hiện trước mặt lão, không làm người ta buồn nôn sao được?

Từ khi nhận được tin từ đảo Bát Lan, lão giả lông mày trắng đã phái đệ tử thủ hạ tập trung theo dõi tu sĩ trong phường thị, nên tin tức đệ tử đảo Lâm Uyên đến đây đã nằm trong dự liệu của lão.

Chỉ là mười tám tu sĩ Trúc Cơ, coi như tất cả ở trước mặt thì lão cũng dư sức một lần đánh chết cả bọn.

Pháp bảo xuất hiện không chỉ nhanh chóng giết chết Từ Ngôn mà lão giả lông mày trắng còn định bụng giữ lại kiện bảo giáp trên người hắn.

Một kiện pháp khí phòng ngự cực phẩm có giá trị liên thành, đến tu sĩ Kim Đan sơ kỳ cũng thèm đỏ mắt.

Để không làm tổn hại đến bảo giáp, lão giả lông mày trắng quyết định thi triển cách thức gió cuốn sấm rền, nhanh chóng chém đứt đối thủ. Lão cách không vung cự đao lên nhắm thẳng cổ Từ Ngôn chém tới.

Từ Ngôn thấy tình thế không ổn, rống lớn rồi quay người gục xuống, chật vật tránh được cự đao. Hắn cũng không quay đầu mà vọt thẳng về phía cửa ra vào.

"Muốn chạy? Muộn rồi!" Lão giả lông mày trắng cười gằn nói: "Giết đệ tử của ta, dùng mạng ngươi đền đi."

Vù!

Lại một đao chém ngang, tiếng gió rít xuất hiện, Từ Ngôn đã khụyu chân nằm sát xuống sàn, miệng kinh hô một tiếng "nguy hiểm".

Hai lần chém tới mà không làm tổn hại được đối phương khiến mặt mày lão giả mặt trầm như nước, chậm rãi đuổi theo sau.

Đến khi Từ Ngôn đứng vững lại, cũng đã tới cửa ra vào, chuẩn bị đi ra ngoài thì lối ra lối ra duy nhất đã đóng lại từ lâu rồi. Hắn dốc sức liều mạng dùng vai đập vào cánh cửa, thế nhưng cửa ra không không sứt mẻ gì.

"Khỏi cần phí sức, trận pháp đã mở ra, tu sĩ Trúc Cơ còn chạy thoát được sao, chết đi!"

Ánh mắt lão giả lông mày trắng lạnh lẽo, lần thứ ba vung cự đao chém ngang tới.

Ba lần chém ngang vì muốn cắt ngang đầu Từ Ngôn, nhưng lần này hắn khó mà tránh thoát được. Thế như hắn lại lách người, ôm đầu ngồi xổm xuống. Cự đao bay sượt qua đỉnh đầu hắn, khó khăn lắm mới dừng trước cửa ra vào.

Lão giả lông mày trắng thiếu chút nữa đã chém trúng trận pháp, phải cố gắng cưỡng ép dừng pháp bảo lại, sau đó thở phào một hơi.

"Vận khí không tệ, có thể né tránh được ba chiêu của cường giả Kim Đan." Lão giả lông mày trắng đi tới gần, tung một cước đá văng thanh phi kiếm bị Từ Ngôn đánh rơi trong lúc chạy trốn, tay nắm cự đao cao ngạo nhìn xuống nói: "Đao thứ tư này, để xem ngươi trốn thế nào... Đi chết đi!"

Bốp!!!

Cự đao còn chưa rơi xuống thì một bóng người đã nhanh như chớp nhảy lên tung một quyền ra.

Lão giả lông mày trắng lập tức cảm nhận được nguy hiểm. Lão còn chưa vận dụng thủ đoạn phòng ngự thì trước mắt tối sầm, cả người bị đánh bay đi, mang theo cả một chùm máu tươi. Mặt lão bị lõm vào, quả thật là bị một quyền giết chết!

Lực đạo hơn ngàn cân có thể giết được cả Yêu linh, huống chi chỉ là thân thể một người.

Từ Ngôn không hề giữ sức lại. Tình cảnh chật vật lúc trước là hắn nhìn ra tâm tư của lão giả lông mày trắng này, muốn chém giết mình mà không làm bảo giáp mình bị tổn thương cho nên mới ôm đầu chạy trốn, thành công dẫn dụ đối phương tới gần,

Đây là lần đầu tiên kể từ khi tới Chân Võ giới hắn tung ra một quyền toàn lực, vận dụng hết cả man lực có thể đánh cho Yêu vương ở thế giới trong bình phải tàn phế.

Dù sao Kim Đan Chân Võ giới cũng tương tự Nguyên Anh ở thế giới trong bình, linh lực của Từ Ngôn chỉ ở trình độ Trúc Cơ trung kỳ. Muốn đánh bại một Kim Đan chỉ có thể nỗ lực hết sức mà thôi.

Quyền ra cũng không thu lại ngay, mà Từ Ngôn phóng người tiến tới sát lão giả lông mày trắng. Sau khi đáp xuống đất, mưa quyền lại lần nữa vung ra, đầu của lão giả lông mày trắng theo đó đã tan nát không còn gì nữa.

Hắn đứng dậy, khẽ nhíu mày, ném mặt nạ quỷ xuống, lẩm bẩm: "Thật có lỗi, đã ra tay nặng như vậy. Ta thật sự không có bảo giáp."

Lão giả lông mày trắng đã không nghe được lời nói đầy áy náy của Từ Ngôn, thi thể không đầu phun đầy máu tươi, co giật hai cái rồi không còn nhúc nhích nữa.

"Nguyện vọng của ngươi được được thực hiện. Chết không yên lành, không cần cảm ơn."

Từ Ngôn vỗ vỗ tay cười lạnh một tiếng, hai mắt lại lần nữa xuất hiện tia sáng trắng.

Hắn vừa định tìm kiếm hồn phách đối phương thì dưới chân đã xuất hiện một luồng gió lạnh. Rồi một viên Kim Đan từ trong hư không xuất hiện như một ngọn lửa nóng cháy gào thét vọt tới.

Nhục thân lão giả lông mày trắng đã không còn nhưng Kim Đan chưa bị diệt mà đã sớm chui ra khỏi nhục thân dung hợp với toàn bộ thần hồn, biến thành một luồng hồn lực cường đại!

Lực lượng thần hồn này được gọi là nguyên thần, không phải là Kim Đan đơn thuần mà là Kim Đan thiêu đốt, cường hóa hồn lực lên một mức độ đáng sợ. Có thể nói tu vi và lực lượng suốt đời của tu sĩ Kim Đan đều ẩn chứa cả trong đấy, có điều sẽ không tồn tại được lâu, chỉ có thể xông vào đầu óc kẻ còn lại, diệt thần hồn đối phương mà chiếm lấy vai trò chính.

Đoạt xá!

Thế giới trong bình cũng có đoạt xá nhưng hầu như chưa từng có ai vận dụng qua. Hôm nay trong Tuyết thành Chân Võ giới, lần đầu tiên Từ Ngôn gặp phải loại bí pháp tập kích cực kỳ âm hiểm này.

Nghe thấy luồng gió rít không lành, cả người hắn xoay chuyển như gió lốc đối mặt với Kim Đan vọt tới. Tia sáng trắng trong mắt hắn bùng lên định thi triển ra Thiên Quỷ thất biến.

Nguyên Thần có cường thịnh mấy cũng chỉ là một dạng hồn lực. Thiên Quỷ thất biến khắc Âm Quỷ hồn lực, dù chỉ dùng linh lực Trúc Cơ trung kỳ thúc giục thì vẫn có thể đối phó được với nguyên thần của Kim Đan sơ kỳ. Cho nên Từ Ngôn không hề e sợ.

"Dám hủy nhục thân của lão phu, vậy nhục thể của ngươi thuộc về ta!"

Nguyên Thần gào thét cuồng loạn, mang theo điên cuồng đánh tới. Nghe thấy câu này, Từ Ngôn đang định thúc giục pháp môn chợt ngừng tay như thể thoáng giật mình kinh ngạc.

Thoáng chốc kinh ngạc này chính là ranh giới sống chết trước mắt. nguyên thần lão giả lông mày trắng đã vọt thẳng vào đầu óc Từ Ngôn.

"Lực lượng nhục thân ngàn cân, dù là tu vi Trúc Cơ cũng đủ xài rồi. So ra vẫn mạnh hơn những tiểu bối Trúc Cơ khác nhiều. Lần này thật không may, vậy mà bị một tên tu sĩ Trúc Cơ tính kế."

Nguyên Thần lão giả lông mày trắng nhảy bổ vào được đầu óc đối phương mới yên tâm trở lại. Chỉ cần đi sâu vào trong đầu đối phương, tìm được nguyên thần nhỏ yếu đối phương, cưỡng ép xóa tan đi là có thể biến thân thể có lực lượng nhục thân mạnh mẽ này thành của lão.

Pháp môn đoạt xá cực kỳ tà dị, hơn nữa tỷ lệ thành công không cao, thường chỉ thi triển một lần, lại còn phải đối mặt với tu sĩ cảnh giới thấp hơn mình thì mới được. Nếu thành công, có thể dùng thân thể của đối phương trùng sinh, nếu thất bại thì sẽ hồn phi phách tán.

Nhưng dù thành công hay thất bại, muốn thi triển đoạt xá lần thứ hai, tỷ lệ thành công chỉ còn không đến một phần vạn.

May mà lão chưa đoạt xá người khác qua... nguyên thần lão giả lông mày trắng nhanh chóng tìm kiếm trong đầu óc Từ Ngôn, không lâu sau đã phát hiện một vùng ánh sáng kỳ dị.

"Đây là... Tử Phủ!"

Lão giả lông mày trắng nhìn thấy Tử Phủ bèn giật mình kinh hãi, chỉ là tích tắc sau lão đã quyết định chắc chắn.

"Lại là cảnh giới Kim Đan. Ngươi đã trêu đùa lão phu thì đừng trách ta liều mạng đồng quy vu tận cũng phải đoạt Tử Phủ của ngươi!"

Đối phương có Tử Phủ có nghĩa ít nhất cũng có tu vi Kim Đan. Cơ hội đoạt xá cùng giai đầy xa vời nhưng lão giả lông mày trắng đã không có đường lui, chỉ có thể điên cuồng vọt tới đánh về Tử Phủ.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,485
Điểm
113
Chương 1006: Mau tới đoạt xá
Dịch: Hoangtruc

Bên ngoài Tử Phủ của Từ Ngôn xuất hiện một vùng đốm lửa lấm tấm như thể những điểm sáng.

Nguyên Thần và Kim Đan của lão già lông mày trắng vừa mới đụng vào Tử Phủ của hắn đã bị cấm chế đánh bật lại, thiếu chút nữa đã cứng rắn đánh cho nguyên thần của lão tan tành.

"Phòng ngự mạnh thật!"

Lão giả lông mày trắng thầm nghĩ không ổn, lòng tỉnh táo thêm vài phần.

Tử Phủ càng mạnh có nghĩa là tu vi đối phương càng cao. Xem ra Kim Đan ở trong Tử Phủ kia có lẽ đạt tới Kim Đan trung kỳ hoặc hậu kỳ rồi, nếu không làm gì có chuyện tu vi Kim Đan sơ kỳ của lão không thể phá vỡ được Tử Phủ này.

Ngoài kinh hãi, lão giả lông mày trắng còn đang nghiến răng nghiến lợi.

Nhục thể của lão đã bị hủy, ngoại trừ đoạt xá đã không còn đường lui. Thay vì dùng nguyên thần chạy trốn, chi bằng liều mạng cá chết lưới rách với đối phương.

Tu vi Kim Đan trung kỳ hoặc có thể tu vi Kim Đan hậu kỳ, lại thêm lực lượng nhục thân vạn quân khiến tham niệm lão giả lông mày trắng nổi lên. Nếu lão có thể đoạt được nhục thân này thì có gặp mặt cường giả Nguyên Anh cũng không phải sợ!

Bản thể bị hủy, lại thêm lòng tham muốn đoạt lấy nhục thân của Từ Ngôn khiến lão giả lông mày trắng đánh đổi mọi giá bắt đầu đụng chạm vào Tử Phủ.

Lão cũng không tông vào một vị trí mà thường xuyên biến đổi phương hướng, bởi vì lão thừa hiểu chắc chắn Tử Phủ có chỗ nào đó bạc nhược yếu kém nhất. Chỉ có xông vào trong đó lão mới có cơ hội chém giết với nguyên thần của đối phương. Nếu hao phí hết toàn bộ lực lượng bên ngoài này vậy sẽ khiến cơ hội đoạt xá càng thêm xa vời.

Kinh nghiệm của lão giả lông mày trắng dày dặn mười phần, tuy không chết nhưng lão thừa biết chỉ với nguyên thần thì cần phải làm gì.

Không ngừng va chạm và thăm dò, nguyên thần lão giả lông mày trắng dần dần đến gần một vết rách nhỏ trên Tử Phủ.

Bên trong Tử Phủ, Nguyên Anh của Từ Ngôn dù bận rộn nhưng vẫn nhìn qua nguyên thần phía ngoài.

Cách một tầng Tử Phủ và cấm chế thiên địa, đối phương không thể nhìn rõ tình huống bên trong Tử Phủ nhưng Từ Ngôn bên trong lại có thể nhìn thấy bên ngoài.

"Bên phải, bên phải, đúng rồi, cứ theo hướng đấy, ngươi sẽ nhanh chóng tìm được lối ra. Cửa ra quá nhỏ, không thể nào đủ chứa Kim Đan được, đành phiền ngươi giúp đỡ vậy."

Trong ánh mắt Từ Ngôn mang đầy mong chờ. Hắn tuyệt không thể nào lãng phí lực lượng phá cấm miễn phí này được.

Lúc lão giả lông mày trắng cẩn thận tìm kiếm điểm yếu Tử Phủ, Từ Ngôn cũng đang cầu mong đối phương nhanh chóng tìm được vết rách kia một chút, giúp hắn phá rộng lỗ thủng này ra thêm vài phần nữa.

Không bao lâu, nguyên thần lão giả lông mày trắng rốt cuộc đã phát hiện ra vết rách trên Tử Phủ.

Lão sững người, sau đó chuyển sang vui mừng khôn xiết.

"Hóa ra Tử Phủ bị trọng thương! Vết rách như vậy không khác gì lối đi, tiểu tử, lão phu sẽ lấy mạng ngươi!"

Ầm!

Tiếng nổ vang ầm ầm, nguyên thần lão giả lông mày trắng dốc hết toàn lực đánh tới. Thế nhưng khe hở kia chỉ khẽ lắc lư một cái.

Một kích không có hiệu quả khiến lão giả lông mày trắng chợt do dự. Lão thử dùng nguyên thần chui vào bên trong, đáng tiếc tu vi của lão là Kim Đan, còn vết rách kia có cố lắm cũng chỉ chứa nổi linh khí trình độ Trúc Cơ trung kỳ đi qua mà thôi.

Phát hiện không chui vào được, lão giả lông mày trắng quyết liều mạng biến nguyên thần của mình thành một mũi gai nhọn. Dung hợp lực lượng Kim Đan vào, mũi gai nhọn này lấp lánh ánh sáng vàng.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Tiếng nổ ầm ầm không dứt bên ngoài Tử Phủ, nguyên thần lão giả lông mày trắng càng điên cuồng công kích lên vết rách trên Tử Phủ, Từ Ngôn bên trong này lại càng thêm mong đợi, thỉnh thoảng còn muốn động viên đối phương cố gắng lên. Đáng tiếc người ta không nghe được lời hắn, nếu không không khéo sẽ khiến nguyên thần kia tức điên lên mất.

Trong đại sảnh lờ mờ yên tĩnh, có trận pháp bao phủ nên người ngoài không cách nào phát hiện ra. Từ Ngôn đang ngồi ngồi xếp bằng trong đại sảnh, đưa tâm thần hóa thành hai phần, một phần phòng bị ngoại giới, còn một phần khác ở trên Nguyên Anh chờ đợi nguyên thần của đối phương đi tới.

Trọn vẹn hai canh giờ, bên ngoài đã là sáng sớm, thế nhưng Từ Ngôn trong đại sảnh lại không chút sứt mẻ.

Nguyên thần lão giả lông mày trắng vẫn đang không ngừng oanh kích vết rách trên Tử Phủ, liên tục không ngừng, toàn lực ứng phó. Toàn bộ lực lượng của Kim Đan sơ kỳ cuối cùng cũng có thể mở rộng vết rách thêm một tí.

Biến hóa này rất nhỏ, chỉ có Từ Ngôn cảm giác được ra, còn lão giả lông mày trắng không thể phát hiện được.

Gai nhọn màu vàng đã ảm đạm không phát sáng, biến thành một màu tro xám, càng lúc va đạp càng vô lực,

"Còn thiếu một chút nữa thì linh lực Trúc Cơ hậu kỳ có thể đi ra được. Lão huynh lông mày trắng, nhờ cả vào ngươi." Từ Ngôn nhìn qua vết rách trên cấm chế phía trên đỉnh đầu mình, thầm mong mỏi nói nhỏ.

"Đây là Tử Phủ gì vậy? Không phải bị người hạ cấm chế xuống chứ..."

Nguyên thần lão giả lông mày trắng đã rất yếu ớt, lão ngừng lại lẩm bẩm: "Không được, vết rách quá nhỏ, căn bản không xông vào được. Nếu cứ như vậy, nguyên thần ta hao phí hết, có xông vào cũng không làm nên chuyện gì. Tử Phủ của tiểu tử này rất cổ quái, ta phải đi ra ngoài mới được!"

Phát giác được tình cảnh không tốt, lão giả lông mày trắng do dự một lúc rồi nảy sinh ý định chạy trốn.

Lão định dùng nguyên thần bỏ trốn. Chỉ cần trở về tông môn sẽ tìm được trưởng lão đồng môn Bát Lan đảo trú đóng ở Kim Ngọc phái, như vậy có thể giữ được Kim Đan. Lúc đó lão sẽ kiếm một tên môn nhân Trúc Cơ nào đó đoạt xá, rồi trùng sinh lại.

Lòng tham, vĩnh viễn là căn nguyên của tai họa.

Lúc này lão giả lông mày trắng ý thức được mình quá tham lam, không khéo sẽ bị lòng tham này hại chết. Hiểu ra được rồi, lão không khỏi hối hận không thôi.

"Cũng may còn không muộn, đi thôi!"

Nguyên thần lão giả lông mày trắng đã quyết định xong bèn quay đầu bay ra khỏi đại não của Từ Ngôn, xuất hiện ngay trong đại sảnh.

Lão giả lông mày trắng quay lại nhìn thanh niên sau lưng, rồi phẫn nộ nhảy lên, lẩn trốn nguyên thần vào trong hư không, phóng tới ngoài cửa lớn.

Còn chưa bay tới cửa lớn, bóng người phía sau nguyên thần chợt mở hai mắt ra. Hai mắt lập loè tia sáng trắng.

Từ Ngôn vận dụng Thiên Quỷ thất biến đánh ra một đạo phong ấn trói chặt lấy nguyên thần của đối phương, cách không nắm một cái. Nguyên thần lão giả lông mày trắng lại bị giật ngược về.

"Muốn chạy trốn? Ngươi có tu vi Kim Đan đấy, làm sao lại bỏ qua một bản thể hoàn mỹ trước mắt thế này được?" Khóe miệng Từ Ngôn nhếch lên, hiện ra một nụ cười quỷ quyệt.

"Ngươi giam cầm được cả nguyên thần! Ngươi không phải là người của đảo Lâm Uyên. Người của đảo Lâm Uyên không thúc giục được hồn phách!" nguyên thần lão giả lông mày trắng kinh hoảng hét lên.

"Ngươi đúng rồi, ta quả thật không phải là người của đảo Lâm Uyên. Ta đến từ một nơi đào nguyên, dị bảo khắp nơi, không muốn biết đấy là nơi nào sao?" Từ Ngôn ôn hòa nói: "Chỉ cần ngươi đoạt xá thành công là có thể biết được một cơ mật cực kỳ lớn, đủ khiến toàn bộ Chân Võ giới này chấn động."

"Chẳng lẽ...ngươi tới từ dị bảo giới?" Lão giả Lông mày trắng chợt kinh hãi, nguyên thần tản ra hào quang sáng ngời như hiển hiện nỗi lòng đang cực kì dao động.

"Muốn biết? Mau tới đoạt xá đi, cơ mật của ta còn nhiều hơn người nghĩ nữa. Nhanh chút đi, nguyên thần của ngươi vẫn còn nhiều sức lực mà." Ngữ khí của Từ Ngôn càng thêm bình thản.

"Ngươi là Kim Đan, ta không đoạt được ngươi. Thả ta đi, ta thề giữ bí mật này cho ngươi. Yên tâm, chỉ cần ta tiết lộ nửa điểm tin tức sẽ bị thiên lôi đánh chết!" Lão giả lông mày trắng cân nhắc lợi hại một phen, cho rằng mình không có cơ hội đoạt xá nên đổi giọng cầu khẩn.

"Ngươi đã không đoạt xá, vậy tiêu tán đi." Ánh mắt Từ Ngôn chuyển lạnh, thúc giục pháp môn luyện hồn. Nguyên thần của đối phương đã yếu đi phân nửa, so ra dễ dàng luyện hóa hơn lúc đầu nhiều.

Tiếng gào thét bén nhọn vang lên, nguyên thần lão giả lông mày trắng kêu rên quay cuồng trong đạo pháp quyết, không ngừng tức giận mắng chửi. Cảm giác như bị ném vào chảo dầu khiến lão bị giày vò đến chết đi sống lại. Từ Ngôn còn cố ý buông lỏng pháp quyết khiến nguyên thần lão giả lông mày trắng nổi lên cơn liều mạng, rống giận lần nữa xông vào trong đầu óc Từ Ngôn.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,485
Điểm
113
Chương 1007: Phản kiếm minh
Dịch: Hoangtruc

Bên ngoài đại sảnh, nguyên thần lão giả lông mày trắng lại lần nữa điên cuồng đánh sâu vào.

Lão đã không trốn thoát được, còn ở ngoài đó sớm muộn gì cũng bị người ta luyện hóa đạo nguyên thần này. Đến lúc đó đừng nói là đoạt xá mà không khéo còn không có không có cơ hội luân hồi. Bởi kết cục của luyện hồn chỉ có thể hồn phi phách tán mà thôi.

Chỉ có nhảy vào Tử Phủ, lão mới có một đường sinh cơ.

Đối mặt với cái chết, trước mắt chỉ còn một đường sinh cơ cũng đủ để người ta dốc sức liều mạng.

Lão giả lông mày trắng thật sự đang liều mạng. Lão không nghe được âm thanh cổ vũ mình bởi nguyên thần đã trở nên rất suy yếu.

Trời không phụ lòng người, đến lúc lão giả lông mày trắng vừa tiêu hao hết lực lượng Kim Đan thì vết rách trước mắt cũng lắc lư một cái.

Tiếng rắc vang lên rất nhỏ, vết rạn trên Tử Phủ đã mở rộng gấp đôi!

Nguyên Thần đang suy yếu như nhìn thấy được hy vọng. Nếu lúc này lão giả lông mày trắng còn bản thể, có lẽ sẽ vui đến đổ lệ.

"Mệnh của lão phu không tới tuyệt lộ rồi, không đến tuyệt lộ rồi! Tử Phủ của ngươi, thuộc về ta!!!"

Nguyên thần suy yếu đến mức chỉ còn lại trình độ Trúc Cơ thành công chen vào trong vết rách trên Tử Phủ. Lão giả lông mày trắng như một đứa bé nhỏ mang đầy vui vẻ và dữ tợn, gào thét đánh về phía sâu trong Tử Phủ.

Vui vẻ xuất hiện quá nhanh.

Nhanh đến mức lão giả lông mày trắng không kịp điều chỉnh tâm tình mình. Khi lão nhìn thấy bóng người đang ngồi xếp bằng trong Tử Phủ, tâm tình vui vẻ kia chỉ còn lại kinh sợ, không còn nửa điểm vui mừng nào.

"Nguyên... Nguyên... Nguyên Anh!!!"

Nguyên thần lão giả lông mày trắng lắc lư kịch liệt, không cần người khác động thủ, tự lão đã suýt bị hù chết.

Lúc ban đầu lão còn cho người ta chỉ có bối phận Trúc Cơ, sau đấy nhìn thấy Tử Phủ mới kết luận là Kim Đan cùng giai. Mãi đến khi xông vào Tử Phủ, nhìn thấy Nguyên Anh, lão giả lông mày trắng mới giật mình.

Đối thủ của mình không phải là Trúc Cơ, không phải là Kim Đan mà là cường giả người Nguyên Anh!

"Chúc mừng chúc mừng, các hạ thành công phá vỡ Tử Phủ của ta vào được đến đây. Ngươi nên đoạt xá rồi." Nguyên Anh của Từ Ngôn cười khẩy nhìn nhìn chằm chằm vào nguyên thần suy yếu của đối phương.

"Tiền bối tha mạng, tiền bối tha mạng!" Lão giả lông mày trắng kêu thảm, hóa thành hình người quỳ xuống đập đầu không ngừng.

"Đến đây đều là khách, đừng khách sáo!"

Từ Ngôn khách khí nói vậy, nhưng ánh mắt Nguyên Anh không có nửa tình cảm khách khí, ngược lại còn hỏi: "Nếu như đã biết hành tung của chúng ta, có phải Kim Ngọc phái sẽ động thủ hay không? Nếu như động thủ sẽ phái ra người nào? Nói cho rõ ràng một chút, tốt nhất nói hết những gì ngươi biết ra đi."

"Chỉ có một mình ta biết hành tung của các ngươi, Kim Ngọc phái sẽ không ra tay với các người. Tiền bối yên tâm."

Lão giả lông mày trắng nhìn thấy mặt mày đối phương trầm xuống, vội vàng nói: "Đảo Lâm Uyên chỉ có mười tám môn nhân Trúc Cơ, cho nên Kim Ngọc phái chắc sẽ không nhúng tay vào. Có ta ra mặt đã đủ rồi, cũng chỉ có Liễu Thiến lưu lại tin tức các người, các đệ tử khác không ai phát hiện ra bởi có phát hiện cũng sẽ bẩm báo lại cho ta rồi. Nếu diệt trừ mấy tên Trúc Cơ mà còn cần Kim Ngọc phái hỗ trợ, chẳng phải thể diện đảo Bát Lan chúng ta chẳng còn gì hay sao. Tiền bối, ta nói thật đấy, không có nửa điểm nói láo!"

"Đảo Bát Lan các ngươi có bao nhiêu Kim Đan ở Kim Ngọc phái này? Có Nguyên Anh hay không?" Từ Ngôn tiếp tục hỏi.

"Tính cả ta chỉ có tổng cộng có ba Kim Đan, đều là Kim Đan sơ kỳ, không có Nguyên Anh ở trong Kim Ngọc phái. Đảo Bát Lan cũng chỉ có vài Nguyên Anh, chúng ta bị phái đến Kim Ngọc phái đã gần như trở thành môn nhân Kim Ngọc phái, chịu trách nhiệm truyền tin qua lại hoặc giải quyết vài phiền toái, còn lại nhiệm vụ trọng yếu nhất vẫn là leo cao lên tầng trên của Kim Ngọc phái.

Thật ra đảo Bát Lan xem như đã là tông môn cấp dưới của Kim Ngọc phái. Có điều bách đảo xa xôi lại còn nằm ngay giữa Thương Hải, trừ phi có môn nhân Kim Ngọc phái ra khơi, nếu không đảo Bát Lan chúng ta xem như không có chỗ nào cần dùng với người ta cả."

"Như vậy, chợ đen này cũng là bày đặt ra?"

"Không không không! Chợ đen thật sự là một nơi cho tư nhân giao dịch, dùng để thu thập chút ít tin tức mà thôi. Trong phường thị có không ít địa điểm thế này, theo ta được biết ít nhất cũng hơn mười nơi."

"Hai tên Kim Đan đảo Bát Lan còn lại ở nơi nào?"

"Một người phụng mệnh đi ra ngoài mua sắm tài liệu, tên còn lại bế quan tu luyện trong Kim Ngọc phái, ít nhất cũng nửa năm sau mới xuất quan."

"Không ai tới nơi này? Nếu ngươi không quay về, không ai nghi ngờ cả sao?"

"Ta là tu sĩ Kim Đan, tuy chỉ là Kim Đan sơ kỳ nhưng cũng tính là trưởng lão Kim Ngọc phái. Đảo Bát Lan chúng ta quả thật đang leo cao ở Kim Ngọc phái, nên Kim Ngọc phái cũng sẽ không hạn chế hành động của chúng ta."

"Vậy, coi như ngươi có chết ở đây, cũng không ai biết."

"Đúng là như thế...tiền bối! Người không thể giết ta, ta biết gì đều nói hết rồi mà! Cầu tiền bối tha mạng!"

"Yên tâm, ta không giết ngươi." Từ Ngôn mỉm cười, cười đến rạng rỡ. Trong tiếng cười vô cùng hòa ái ấy, Thiên Quỷ thất biến đã được động dụng.

Luyện hóa đạo nguyên thần này ở bên ngoài rất mất công, bởi Từ Ngôn chỉ có thể dùng được linh lực Trúc Cơ trung kỳ. Hiện nay đối phương đã đến Tử Phủ, như vậy hắn bớt việc hơn nhiều.

Không để lão giả lông mày trắng kịp phản ứng, nguyên thần lão đã trở nên run rẩy, một khắc sau thần trí của lão đã bị cưỡng ép xóa mất, trở thành một luyện hồn ngây ngốc.

"Vừa rồi, câu nào thật? Câu nào giả?" Từ Ngôn trầm giọng hỏi.

Nếu đã trở thành luyện hồn thì ý thức của nguyên thần đã không được tự chủ nữa, chỉ có thể nói thật.

"Hai trưởng lão Đảo Bát Lan ở Kim Ngọc phái đều đang ở tông môn, không đi ra ngoài cũng không bế quan. Ta muốn độc chiếm đại công, cho rằng chỉ là vài tên Trúc Cơ, đối phó dễ như trở bàn tay nên không thông báo cho hai người kia."

Luyện hồn đờ đẫn đứng đó, giọng nói vang lên bình bình như con rối.

"Kim Ngọc phái có biết chuyện về mười tám đệ tử đảo Lâm Uyên hay không? Còn nữa, làm sao ngươi nhận ra được chúng ta?" Từ Ngôn lại hỏi.

" Kim Ngọc phái không biết rõ tình hình. Chuyện này sẽ không kinh động đến Kim Ngọc phái, nếu không đảo Bát Lan sẽ gây ấn tượng là thứ vô dụng. Chúng ta được gửi hình cáo thị của con gái đảo chủ đảo Lâm Uyên, còn người khác thì hoàn toàn không nhận ra." Luyện hồn đờ đẫn trả lời.

"Ngươi biết được bao nhiêu về Kim Ngọc phái?" Mắt thấy luyện hồn đã uể oải không chịu nổi, đang có dấu hiệu tiêu tán, Từ Ngôn vội hỏi thêm.

"Kim Ngọc phái có rất nhiều Kim Đan, cường giả Nguyên Anh cũng tới hơn trăm người. Có thêm lão tổ không rõ tu vi, ta chưa từng gặp qua. Đệ tử trải rộng khắp nơi ở Tuyết quốc, thế lực rất lớn, đứng đầu trong ngũ môn thất phái."

"Công pháp Kim Ngọc phái quỷ dị, không thu thiếu niên, chỉ coi trọng phàm nhân già nua. Sau khi lão nhân bái nhập tông môn, có thể tu luyện thành trung niên, thậm chí còn thành thanh niên."

"Kim Đồng Ngọc Nữ hiện thời bái nhập tông môn lúc còn là lão nhân trăm tuổi, tu luyện đến hôm nay đã thành thiếu niên, cảnh giới cao thâm."

"Kim Ngọc phái là thành viên của Phản Kiếm Minh, đối địch với Kiếm Vương điện."

"Kim Ngọc phái có một nữ trưởng lão Kim Đan có dung mạo xuất chúng. Ta từng theo đuổi ta ba năm nhưng nàng ta không để ý tới ta. Về sau mới biết lúc nàng ta bái nhập tông môn đã qua sáu mươi tuổi, hơn nữa đã tái giá ba lần, khiến ta nôn một hồi lâu..."

"Gần đây ta có để mắt đến một nữ đệ tử, còn bỏ công thu xếp gọn ghẽ tiếp cận nàng. Sau đó lừa bịp tới, uy bức lợi dụ..."

"Phản Kiếm Minh là gì? Vì sao phải đối đầu Kiếm Vương điện?" Từ Ngôn cắt ngang lời đối phương.

"Tây Châu Vực tôn Kiếm Vương điện đứng đầu, nghe đồn kiếm chủ tọa hóa, rất nhiều môn phái đã sớm dòm ngó, âm thầm ước hẹn với Phản Kiếm Minh. Ngũ môn thất phái có tới hơn phân nửa đã gia nhập Phản Kiếm Minh, đối địch với Kiếm Vương điện, muốn lật đổ địa vị Kiếm Vương điện tại Tây Châu Vực giành lấy vị trí hàng đầu."

"Còn có môn phái nào là người của Phản Kiếm Minh?" Ánh mắt Từ Ngôn trầm xuống.

"Nhất định có Vô Tướng phái, có cả Lưỡng Nghi phái, còn Không Thiền phái... Không dám chắc chắn."

Luyện hồn bị tra hỏi như vậy tiêu hao rất nhiều lực lượng nguyên thần. Lão càng lúc càng ảm đạm, nói cũng trở nên chậm chạp từng chữ, nghe ra cứng ngắc.

Rống!

Từ Ngôn khoát tay, một luồng khí đen đánh tới. Luyện hồn lão giả lông mày trắng cứ vậy bị Hắc Long cắn nuốt hết.

"Phản Kiếm Minh?"

Bản thể Từ Ngôn mở hai mắt ra, thu lấy túi trữ vật cùng pháp bảo trường đao lại. Hắn thi triển ra một đạo pháp thuật hỏa diễm thiêu sạch thi thể của lão giả lông mày trắng và Liễu Thiến, rồi bắt đầu ngó nghiêng nhìn pháp trận trong đại sảnh.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,485
Điểm
113
Chương 1008: Lấy oán trả ơn
Dịch: Hoangtruc

***

Trận pháp không tính mạnh mẽ, không lâu sau đã bị Từ Ngôn dễ dàng phá vỡ.

Hắn đi ra khỏi đại sảnh. Bên ngoài là là một gian nhà bình thường, ngoài phòng là tuyết trắng phủ khắp nơi.

Căn nhà này nằm trong khu dân cư trong Tuyết thành, Từ Ngôn không ở đây lâu mà vội vàng lẩn vào trong đám đông, biến mất nơi cuối con phố.

Ngày mai sẽ là tết Phong Tuyết, toàn bộ Tuyết thành chìm trong niềm hân hoan và chúc tụng. Trước cửa ra vào mỗi nhà đều có đặt những tượng băng với đủ mọi hình dạng khác nhau.

Có rồng phượng, sư tử hổ báo, có tuấn mã phi ưng và rất nhiều tượng điêu khắc động vật nhỏ khác với đủ những kích thước khác nhau. Tuy nhiên đa số vẫn còn là tượng thô ráp.

Dù sao thì thợ điêu khắc thủ công không nhiều nên phần lớn dân chúng tự tạc tượng băng trang trí nhà cửa mình. Chỉ có ở ngoài phủ đệ của quan lại quyền quý may ra mới có tượng băng cao lớn trông rất sống động.

Phần lớn tượng băng còn khoét một lỗ, ban đêm sẽ đặt đèn lồng vào đấy. Lúc đó sẽ là cảnh tượng nhà nhà đốt đèn ngoài cửa đầy đồ sộ, cả Tuyết thành như biến thành thế giới băng đăng.

Từ Ngôn đang khoanh chân ngồi trong một gian phòng của khách sạn phàm nhân.

Rời khỏi chợ đêm, hắn không lập tức trở về phường thị mà tìm một khách sạn bình thường trong Tuyết thành nghỉ ngơi.

Cấm chế Tử Phủ bị nguyên thần của lão giả lông mày trắng va đập mà rách to hơn gấp đôi, hôm nay Từ Ngôn đã có thể dùng tới linh lực Trúc Cơ hậu kỳ.

Hai lần trước, lúc nhận được linh lực Trúc Cơ đều có quái mộng kèm theo. Vì để an toàn, hắn mới tìm gian khách sạn này.

Từ Ngôn chậm rãi vận chuyển linh lực, Nguyên Anh xuyên qua khe hở cấm chế tỉ mỉ cảm giác bên ngoài.

Hắn muốn lần theo mộng cảnh tìm đến chân tướng. Nhưng đến khi linh lực Trúc Cơ hậu kỳ dung nhập vào kinh mạch kèm theo một tia mỏi mệt kéo đến, dù Nguyên Anh đã tập trung toàn bộ tinh thần, hắn vẫn cứ dần lâm vào mộng cảnh.

...

Trong mộng cảnh Trúc Cơ hậu kỳ, trước mắt Từ Ngôn xuất hiện một vệt máu, loang lổ dần, kéo dài tới hơn trăm trượng.

Phần cuối vệt máu là một bóng người lảo đảo, đang vô cùng hoảng sợ lết đi xa. Mỗi bước chân kẻ đó lết đi, lại có một lượng lớn máu tuôn ra.

Trên người kẻ này có mười mấy vết kiếm đâm!

Có một người cầm kiếm bình thản đi dọc theo vết máu, không cố hết sức đuổi giết tới, như thể đang tiễn đưa kẻ kia.

"Tha cho ta...cầu xin ngươi!"

Kẻ đang bò lết kia nghe thấy tiếng bước chân sau lưng bèn hoảng sợ đau khổ cầu xin. Kẻ này chính là nam tử uy nghiêm chủ trì nghi thức nhập môn mà lần trước hắn nhìn thấy trong mộng cảnh.

"Ngôn... Ngôn sư đệ, ta và ngươi đều là đồng môn, ta từ bỏ gốc linh thảo kia, thuộc về ngươi đấy. Đừng giết ta, đừng giết ta!"

Trường kiếm tản tia sáng lạnh lẽo được chầm chậm nhấc lên. Thanh niên cầm kiếm mặt không chút biểu cảm, ánh mắt nhìn thẳng vào ngực đối phương.

"Lúc ngươi nhập môn, kiếm pháp nhập môn là do ta dạy cho ngươi! Ngươi đừng quên ta có ân thụ nghiệp cho ngươi! Ngươi lấy oán trả ơn, ngươi là tiểu nhân hèn hạ, ngươi sẽ bị trời phạt!!!"

Phốc...

Máu tươi bắn tung toé, trường kiếm đâm xuyên tim, thi thể kia trợn tròn mắt không cam lòng vùng vẫy một cái rồi mới hoàn toàn tắt thở.

"Ân thụ nghiệp... Ngươi thật sự có ân thụ nghiệp cho ta?"

Ngôn Thông Thiên rút thanh trường kiếm ra, mang theo một sự lạnh lẽo đến không cách nào nói rõ được, hắn nói: "Ngươi dạy chúng ta phải lãnh huyết, cho nên ta sẽ gết ngươi đầu tiên. Sau đó, là cả tông môn."

Chung quanh đây đầy những gốc cổ thụ cao lớn. Nơi này là một khu rừng rậm cổ xưa đầy rẫy nguy hiểm. Bởi có khí tức linh thảo cực phẩm xuất hiện, hắn lại là một đệ tử kiệt xuất nhất trong đám đệ tử tông môn nên đành phụng mệnh thăm dò hiểm địa này.

Không chỉ có môn phái bị linh thảo hấp dẫn mà còn có đủ các cường nhân, các loại Yêu tộc hung mãnh khác nữa cũng bị hấp dẫn đến.

Trọn vẹn một tháng sau, một bóng người đỏ thẫm đi ra khỏi rừng rậm, tay cầm một gốc linh thảo tràn đầy linh khí.

Từ đấy về sau, cái tên có vẻ bá đạo quái dị này đã trở thành truyền kỳ trong đám tu sĩ Trúc Cơ. Giữa tuyệt địa có cả cường giả Kim Đan đầy nguy cơ táng mạng, kẻ tên Ngôn Thông Thiên đấy vẫn đoạt được linh thảo trân quý mang về tông môn.

"Đến khi ta đại thành Kim Đan, chính là ngày tông môn bị diệt."

Bên ngoài rừng rậm cổ xưa, bóng người đỏ thẫm nghênh đón ánh chiều tà đỏ như máu, thấp giọng tự nói: "Đại Ngưu, ta sẽ thay ngươi hành hiệp tứ hải, chúng ta sẽ cũng nhau hành hiệp tứ hải..."

Những năm tu luyện gần đây, ánh mắt lạnh như băng đấy đã không còn thương cảm nữa.

Tông môn tàn khốc dùng thủ đoạn tàn khốc dạy bảo môn hạ đệ tử. Quả thật phần thủ đoạn ép đồng môn tương tàn này đã bồi dưỡng ra một đám cao thủ kinh người. Đến cuối cùng, thủ đoạn như dưỡng cổ này cũng dưỡng ra được Cổ vương. Con đường phát triển của vị Cổ vương này đã định trước, là nhất định sẽ phủ kính núi thây biển máu.

Cảm nhận được cùng cảm xúc bi ai và phẫn nộ trong lòng người trong mộng cảnh, Từ Ngôn như bị cuốn vào bên trong đấy. Hai tay của bản thể siết chặt nổi đầy gần xanh trên mu bàn tay.

"Tông môn như thế... Phải diệt trừ mới thoải mái được!"

Lời nói này trong mộng làm hắn bừng tỉnh lại. Từ Ngôn nhìn đỉnh đầu trống rỗng, thở dài một tiếng.

Nếu như mộng cảnh là thật thì thời kì thiếu niên của Ngôn Thông Thiên chủ yếu phải trải qua đủ loại cừu hận cùng phẫn nộ, còn có cả tuyệt hiểm nữa. Một khi tu vi nhân vật như vậy đạt thành, tất nhiên sẽ là kẻ sát phạt quyết đoán, tàn nhẫn vô tình.

Nhớ tới cảnh lúc nhỏ của mình tuy có bị nghèo khó vây khốn nhưng vẫn tính là vô tư vô lự, hắn cảm thấy vận mệnh của mình tốt hơn Ngôn Thông Thiên rất nhiều.

Mộng cảnh dù dài nhưng không tốn bao nhiêu thời gian của Từ Ngôn. Hắn đứng dậy rời khỏi khách sạn trở về phường thị.

Đám đệ tử đảo Lâm Uyên đã tụ tập cả ở khách sạn của phường thị. Phí Tài đang tán nhảm với đám đồng môn khác, bàn tính xem ngày mai nên chạm khắc loại băng điêu nào mới có cơ hội đặt được hạng nhất.

"Ba điều kiện. Ta vừa dò hỏi xong. Một là tinh xảo, hai là sống động, ba là lạnh lẽo. Đơn giản mà nói thì đấy phải là một pho tượng băng sống động, tỉ mỉ tinh xảo lại còn phải băng lạnh đến vô cùng."

Phí Tài đắc ý nói tiếp: "Dùng pháp thuật băng tuyết có thể ngưng kết được khối băng nhưng không thể lạnh như băng tuyết bình thường được. Bằng không đã để đại sư tỷ ngưng tụ một khối băng cực lớn, ta phụ trách chỉ huy, các ngươi chịu trách nhiệm điêu khắc. Chúng ta đồng tâm hiệp lực chắc chắn có thể tạc được bức tượng băng đẹp nhất."

"Chúng ta tạc tượng gì? Điêu khắc sông núi hay là yêu thú?" Một vị đệ tử đảo Lâm Uyên đứng cạnh hỏi.

"Hahaha, ngươi đã hỏi thì đây, Yêu thú phức tạp rất khó điêu khắc, chi bằng chúng ta tạc một ngọn núi băng! Lấy băng điêu khắc một ngọn núi băng, ta không tin có pho tượng nào lạnh hơn được."

"Phí Tài ngươi nghỉ ngơi đi. Chủ ý của người cùi bắp quá! Chúng ta mỗi người khắc một pho tượng, không phải có thêm nhiều cơ hội hay sao?

"Ta đồng ý, ta không muốn bị Phí Tài chỉ huy."

"Phí Tài à, mai ngươi tự điêu khắc núi băng đi, nếu được hạng nhất chúng ta sẽ không đụng tới phần thưởng tuyết quả kia, nhường cho ngươi hết, ha ha ha."

Mọi người cười cười nói nói, nhìn thấy Từ Ngôn về, Phí Tài lập tức chào hỏi: "Từ sư huynh, bọn hắn không biết gì cả. Mai hai chúng ta hợp tác cùng nhau, cùng tạc ra một ngọn núi băng, hoặc điêu khắc cái bếp lò cũng được. Không phải có câu nói, hiệu ứng trái ngược hay sao? Nói không chừng lần này có thể đoạt giải quán quân."

"Đại sư tỷ đâu?" Từ Ngôn đưa mắt nhìn mọi người, phát hiện ngoài Vương Chiêu đã không còn thiếu ai nữa nên yên tâm hơn nhiều.

"Đại sư tỷ ở trong phòng, chê chúng ta ồn ào nên cả ngày nay không thèm ra ngoài." Phí Tài đáp.

Nghe nói hôm nay Vương Chiêu không đi ra ngoài, Từ Ngôn gật gật đầu rồi đi khỏi đám người, đến gõ cửa phòng Vương Chiêu.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,485
Điểm
113
Chương 1009: Bách Trượng mộc
Dịch: Hoangtruc

Không phải Vương Chiêu cảm thấy ồn ào mà là nàng thấy không khỏe.

Một đường lặn lội từ đảo Lâm Uyên đến Tuyết quốc không chỉ quá dài mà nàng còn một mực phải chú ý an toàn trên đường, lại còn khống chế pháp khí phi hành. Sau khi đến Tuyết quốc, khí hậu thay đổi nên với thân thể vốn mệt mỏi gần cả năm trời lại gặp khí hậu biến đối nên thân thể Vương Chiêu không được khỏe.

Vương Chiêu nằm trong phòng dựa vào đầu giường, sắc mặt đỏ bừng khác thường, mắt đờ đẫn. Đại sư tỷ ngày thường vẫn tràn đầy nhiệt huyết, hiếm hoi lắm đã xuất hiện mặt yếu ớt.

Bàn tay Vương Chiêu đang thò ra để người ta bắt mạch, mắt tò mò nhìn Từ Ngôn đang bắt mạch cho mình, nói: "Không nhìn ra ngươi còn biết y thuật. Ta có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, làm sao bệnh được chứ?"

"Mệt mỏi quá độ, tu sĩ cũng sẽ sinh bệnh, chẳng có gì lạ cả. Dù sao chúng ta đều là người không phải là Yêu tộc, nhục thân đa phần yếu ớt."

Từ Ngôn nhấc tay lên, ý bảo đã bắt mạch xong, nói: "Có lẽ Đại sư tỷ nên nghỉ ngơi nhiều ngày nữa mới được. Trên đường đi cô cực khổ nhất, mệt nhọc lại thêm gió rét, nhưng không nghiêm trọng, nuốt linh đan khu hàn vào, ngủ một giấc là không sao."

"Không phải là hàn độc nhập vào cơ thể sao, ta dùng linh khí bức ra là được." Vương Chiêu không quan tâm, định vận chuyển linh khí.

"Làm vậy hàn độc sẽ hết, thế nhưng thân thể của cô sẽ thêm suy yếu. Dưỡng sức đi, đan dược lại không đắt, ta đi mua là được."

Từ Ngôn đứng dậy, bước chân không động, trầm ngâm một chút mới nói: "Chúng ta bị người theo dõi, đảo Bát Lan đã phát tin tức đi."

"Cái gì?" Vương Chiêu nghe nói chợt kinh hãi: "Đi ngay bây giờ, chia binh làm hai đường. Ta chịu trách nhiệm dẫn dụ truy binh."

Nhìn bộ dạng lo lắng của cô nàng, Từ Ngôn lắc đầu khẽ cười nói: "Truy binh được giải quyết rồi, nói cho cô biết mà thôi. Hôm nay sẽ không ai tới tìm các ngươi nữa, có lẽ tạm thời an toàn."

"Ngươi gặp phải người của đảo Bát Lan?" Vương Chiêu lại kinh ngạc.

"Mấy tên tiểu lâu la cảnh giới Trúc Cơ mà thôi, tiện tay diệt trừ ngoài phường thị rồi. Có lẽ bọn hắn được nhận bức vẽ của cô. Ngày mai là tết Phong Tuyết, cô chớ lộ ra. Sau khi hết tết, chúng ta lập tức ra khỏi thành."

Từ Ngôn nói sơ qua những chuyện đã trải qua với Tiểu Thiến ở Bách Thảo các, nhưng tên Kim Đan lông mày trắng đã bị hắn biến thành mấy tên tu sĩ Trúc Cơ.

"Từ sư đệ, ngươi không bị thương chứ?" Vương Chiêu nghe chuyện xảy ra, vội vàng hỏi.

"Ta không sao, chẳng qua có chuyện lớn hơn muốn nhờ sư tỷ giúp đỡ." Từ Ngôn nghiêm mặt nói: "Thật ra tu vi của ta là Trúc Cơ hậu kỳ, không phải Từ Ngôn ta cố ý giấu giếm. Đại sư tỷ biết rõ xuất thân của ta mà, ta cũng là không còn cách nào khác."

"Trúc Cơ hậu kỳ!"

Vương Chiêu sững sờ, chợt nhớ tới thân phận mưu phản đảo Bát Lan của Từ Ngôn, lập tức hiểu ra nói: "Đã biết, ta sẽ gọi đám Phí Tài bọn hắn lại, nói rõ tu vi của Từ sư đệ. Bọn hắn nhất định sẽ hiểu được nổi khổ tâm riêng của ngươi. Dù trước kia ngươi có thân phận gì, sau này ngươi vẫn là người của đảo Lâm Uyên, là sư đệ của Vương Chiêu ta."

Từ Ngôn gật mạnh đầu, không nhiều lời mà rời khỏi khách sạn, định đi tới cửa hàng bán linh đan mua đan dược khu trừ hàn độc.

"Đại sư tỷ quả là một kẻ cơ bắp. Kẻ nào toàn cơ bắp, kẻ đó chỉ ăn thiệt thòi."

Trên đường đi, Từ Ngôn cười gượng tự nói: "Chẳng qua đa số kẻ cơ bắp đều có vận khí không tệ, hơn nữa còn có thêm người sư đệ như ta, ai dám đụng tới vị đại sư tỷ cô đây?"

Vương Chiêu đối xử với mọi người quá mức chân thành. Không phải cô nàng không có tâm cơ mà với các đồng môn đảo Lâm Uyên, Vương Chiêu sẽ không đề phòng gì cả. Dù là đệ tử nào trên đảo thì nàng cũng đều đối xử chân thành cả.

Những người này chính là bằng hữu tốt nhất, là chiến hữu có thể giao phó sau lưng cho họ trên chiến trường. Chẳng qua với Từ Ngôn mà nói thì chỉ là một loại vướng víu mà hắn không nỡ vứt bỏ mà thôi.

Thật ra chỉ có Lâm Uyên đảo chủ là có ánh nhìn đủ độc.

Có bạn ác phòng thân, quả nhiên không sai! Nếu lần này không có Từ Ngôn, chỉ sợ Vương Chiêu và đám đệ tử đảo Lâm Uyên này chắc chắn rơi vào bàn tay của lão giả lông mày trắng, khó có thể sống sót được.

Mười tám Trúc Cơ cũng khó đấu lại với một Kim Đan. Dù chỉ là Kim Đan sơ kỳ cũng dư sức diệt sạch mười tám tu sĩ Trúc Cơ dễ như trở bàn tay.

Từ Ngôn lại lần nữa đi tới Bách Thảo các. Nếu như đảo Bát Lan chỉ truyền bức họa Vương Chiêu đến thì hẳn không ai nhận ra hắn và đám đệ tử Trúc Cơ khác rồi, hắn cũng không lo bị người đảo Bát Lan nhắm vào.

Đan dược khu trừ hàn độc không đắt, chỉ hai mươi tới ba mươi linh thạch là mua được, có bán ở tầng một Bách Thảo các. Từ Ngôn đang giao ra linh thạch, chờ cầm đan dược đi thì ngoài cửa chợt náo loạn tiếng người hô ngựa hý, còn cả tiếng sấm sét cuồn cuộn, ánh lửa lập loè.

"Có người đang đấu pháp! Mau ra đấy xem."

"Náo động lớn thế này không giống thủ đoạn của cảnh giới Trúc Cơ, không lẽ tu sĩ Kim Đan đang đánh nhau sao?"

"Không chừng là cường giả Nguyên Anh thi đấu. Nhanh lên, đừng cản đường ta, chậm chân không thấy được náo động!"

Tiếng ồn ào ngoài cửa không nhỏ nhưng Từ Ngôn không có tâm tư hóng chuyện. Hắn chưa cầm được đan dược đã bị đám người đùn đẩy ra ngoài.

Mấy trăm người ào ào tuôn ra khỏi Bách Thảo các chỉ để hóng chuyện náo nhiệt, ngoài đường còn thêm nhiều người vây xem nữa, có lẽ có chừng mấy ngàn người vây quanh khiến cửa ra vào Bách Thảo các chật cứng như nêm.

Trên mặt đất giữa hai người là một khúc gỗ tròn chừng ba thước có màu nâu đậm, bên trên có từng vòng tuổi cây. Kỳ lạ là vòng tuổi cây không có màu nâu như thân cây mà là từng vòng đỏ thẫm như máu!

Cây gỗ tròn này an ổn đứng thẳng trên mặt đất, dù hai người có đánh nhau thế nào thì gốc cây vẫn không chút suy suyển.

Nhìn gốc cây tròn kia, hai mắt Từ Ngôn khẽ động.

Theo hắn thấy tu vi hai người kia thấp nhất phải là Kim Đan. Theo lý ác chiến giữa Kim Đan không thể có nhiều người dám vây xem nhiều đến vậy. Bởi đa số nơi này chỉ là tu sĩ Trúc Cơ, một khi bị dính phải kiếm khí của cường giả Kim Đan chắc chắn không chết cũng bị thương.

Từ Ngôn vận chuyển Tiên Mi Quỷ Nhãn lên, nhìn thấy chút ít bất thường.

Chỉ thấy lấy gốc cây kia làm trung tâm, quanh đó trăm trượng có một vòng bảo hộ phòng ngự hình bán cầu xuất hiện. Bên trên vòng bảo hộ lưu chuyển linh lực cường đại, mỗi khi đao khí kiếm phong của hai người kia va chạm vòng bảo hộ, lập tức sẽ bị trừ khử không còn gì.

"Pháp bảo.... Pháp bảo đặc thù?"

Từ Ngôn tản đi Tiên Mi Quỷ Nhãn, đầy tò mò nhìn gốc cây tròn. Lúc này đã có người kinh hô lên,

"Bách Trượng mộc! Đó là Bách Trượng mộc!"

"Bách Trượng mộc, sinh tử đấu, đây là trận chiến liều chết!"

"Pháp bảo đặc thù Bách Trượng mộc, ít nhất phải cường giả Kim Đan mới dùng được. Trận đánh giữa hai vị cao thủ Kim Đan quả được mở rộng tầm mắt!"

Nghe nói về Bách Trượng mộc, Từ Ngôn càng không khỏi hiếu kỳ, nhìn thêm gốc cây tròn vài lần.

Pháp bảo đặc thù có thể bao phủ phạm vi trăm trượng như vậy hẳn chuyên được luyện chế cho những cừu gia chém giết nhau dùng, không chỉ có thể phân sinh tử trước mắt bao người mà còn không tổn thương đến người vô tội.

Quả nhiên Chân Võ giới rộng lớn mênh mông, chuyện lạ khắp nơi, còn có thể phát minh ra Bách Trượng mộc chuyên dùng cho hình thức trả thù nhau thế này.

Từ Ngôn âm thầm gật đầu cảm khái, không nhìn Bách Trượng mộc thêm nữa. Thứ này không có tác dụng gì với hắn, dù có dốc sức liều mạng thì hắn cũng sẽ không bận tâm chung quanh có náo nhiệt hay không đâu đấy.

Cho nên Từ Ngôn mới cảm thấy, muốn xem náo nhiệt ở tu hành giới này, đặc biệt là hóng nào nhiệt của các cường giả, thế thì đừng nên sợ chết!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,485
Điểm
113
Chương 1010: Kim Chùy đấu Ngọc Kiếm
Dịch: Hoangtruc

Trong phạm vi trăm trượng bao phủ của Bách Trượng mộc, ánh kiếm lóng lánh, chùy nặng xé gió, còn có cả tia lửa tung tóe, hình ảnh cả hai còn bị pháp thuật và uy năng của pháp bảo tản ra che phủ như như ẩn như hiện.

Song chùy của đại hán có râu quai nón cực kỳ nặng, mỗi lần rơi đập xuống đều ẩn chứa tia sét. Song chùy như bay, luân chuyển đập tới hoàn toàn chiếm cứ thượng phong.

Trái lại, thanh trường kiếm của văn sĩ trung niên kia lúc cao lúc thấp, trường kiếm như ngọc lấp lóe sáng bóng. Thân pháp y cũng rất nhanh nhạy, xê dịch né tránh đều vô cùng tự nhiên.

Nhìn như kỳ phùng địch thủ nhưng thật ra văn sĩ trung niên đang bị đè ép.

Đơn giản là vì văn sĩ trung niên kia có cảnh giới Kim Đan trung kỳ, còn đối thủ y thì đã là hậu kỳ Kim Đan hậu kỳ.

Chênh lệch một tiểu cảnh giới nhìn có vẻ không nhiều, nhưng một khi giao thủ coi như kết cục đã được phán định xong.

Linh lực Kim Đan hậu kỳ nhiều gấp đôi Kim Đan trung kỳ, không tới một khắc sau văn sĩ trung niên đã có dấu hiệu thất bại. Y bị song chùy của bị địch nhân đánh cho sắc mặt tái nhợt, chân bước lảo đảo, trường kiếm khựng lại.

Nhìn thấy có cơ hội, ánh mắt đại hán râu quai nón sáng ngời, một tay bấm pháp quyết khống chế Kim Chùy giáp công hai bên trái phải, tay kia bấm pháp ấn.

Đại hán râu quai nón thi pháp dẫn động lên một vùng sáng đỏ thẫm, từng luồng sát khí cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng hội tụ đến đúc thành một thanh cự kiếm bằng máu!

"Sát Huyết kiếm!"

Đại hán râu quai nón hét vang, trong đôi mắt lưu chuyển luồng sáng đỏ thẫm như thể hung ma, thanh kiếm máu cực lớn kia chém xuống, xé rách không khí phát ra tiếng rít vang.

"Sát huyết ngưng kiếm, đó là Sát Huyết huyền công, tuyệt học của Huyết Sát môn!"

Nhìn thấy huyết kiếm xuất hiện, có người trong đám vây xem lên tiếng kinh hô.

Huyết Sát môn là một trong ngũ môn của Ngũ môn Thất phái, thế lực khổng lồ. Trong đám người vây quanh xem có không ít tu sĩ, nghe thấy tên Huyết Sát môn chợt biến sắc mặt.

Lúc này cự kiếm đã ầm ầm chém xuống.

Huyết kiếm được lực lượng huyết sát ngưng tụ thành không chỉ có uy lực kinh người mà còn khắc chế được linh lực. Văn sĩ trung niên kia rất tỉnh táo, đưa tay tế ra một mặt thuẫn bằng ngọc nhỏ. Tiểu thuẫn óng ánh bay lên rồi xoay tròn, tản ra khí tức Pháp bảo.

Một tiếng nổ vang rung trời, huyết kiếm va vào ngọc thuẫn. Huyết kiếm bị chặn lại, ngọc thuẫn cũng bị văng đi tới vài chục trượng, bay lướt qua đỉnh đầu văn sĩ trung niên.

Lúc này hai thanh cự chùy màu vàng đã đến, văn sĩ trung niên không thể tránh né kịp, tay biến đổi pháp quyết đồng thời hét to: "Cửu Tiêu kiếm pháp!"

Văn sĩ trung niên thi triển ra tuyệt kỹ môn phái, tốc độ trường kiếm nhanh gấp đôi tạo thành tàn ảnh trên không trung như thể một chiếc đai lưng ngọc. Y không chỉ chặn được Kim Chùy còn dồn ép đối thủ liên tục rút lui.

"Huyết Sát môn là một trong ngũ môn, nghe nói tốc độ tu luyện cực nhanh hơn nữa công pháp máu tanh tàn nhẫn. Hóa ra đó chính là cường giả Kim Đan của Huyết Sát môn, không biết văn sĩ kia là ai?"

Cạnh đó có người đang bàn luận, Từ Ngôn đứng cạnh cũng tiện thể lắng nghe.

"Nho sam ngọc kiếm, lại thi triển ra Cửu Tiêu kiếm pháp, tất nhiên là cường nhân Kim Đan của Ngọc Kiếm môn rồi."

"Khó trách, nghe nói ngũ môn không hòa thuận, môn hạ Huyết Sát môn và Ngọc Kiếm môn không ngừng lén lút đấu pháp đã mấy năm nay."

"Không phải ngũ môn không hòa thuận mà là hai thế lực lớn của Tây Châu Vực không hòa thuận."

"Là Kiếm Vương điện và Phản Kiếm Minh. Ai cũng biết Huyết Sát môn ở bên Phản Kiếm Minh, còn chỗ dựa của Ngọc Kiếm môn là Kiếm Vương điện, không đánh nhau mới lạ."

"Người ta quyết đấu ở đây không hẳn là vì chuyện hai tông môn, có khi là thù cũ không chừng."

Nghe xung quanh bàn luận, Từ Ngôn mới biết được hai người đang đấu pháp kia chính là Kim Đan của Huyết Sát môn và Ngọc Kiếm môn. Còn về phần sao lại đánh nhau thì hắn không rõ, cũng không có hứng thú quan tâm.

Hắn chỉ có chút hứng thú với Sát Huyết huyền công của đại hán râu quai nón và Cửu Tiêu kiếm pháp của văn sĩ trung niên.

Chiến trường dùng Bách Trượng mộc tạo thành ở ngay ngoài cửa Bách Thảo các, vây xem không chỉ vô số người bị thu hút đến mà còn cả đồng bạn sau lưng hai người.

Trấn giữ phía sau đại hán râu quai nón là một nam tử cao gầy có chòm râu dê, mắt hung ác nham hiểm. Ngoại trừ cao gầy thì dung mạo người này có vài nét giống đại hán râu quai nón, có lẽ là một cặp huynh đệ.

Sau lưng văn sĩ trung niên là một nữ tử trẻ tuổi mày ngài mắt phượng, da trắng nõn nà, thân hình dong dỏng, mặc một bộ váy xanh biếc dài chấm đất. Trên búi tóc mây có gài trâm ngọc, nhìn như thể là một thanh kiếm nhỏ bằng ngọc.

Cô gái này không cầm kiếm nhưng lại khiến làm cho người ta cảm giác chính là một thanh ngọc kiếm đã ra khỏi vỏ. Toàn thân không chỉ có sự dịu dàng lấp lánh mà còn toát ra một luồng kiếm khí sắc bén.

Từ Ngôn đưa mắt nhìn đồng bạn hai bên, có thể xác định cũng là cảnh giới Kim Đan như hai người kia. Hắn chợt có chút coi trọng văn sĩ trong trận đấu.

Kiếm pháp thành thạo, uy lực kinh người. Đừng nhìn văn sĩ trung niên chỉ có Kim Đan trung kỳ nhưng một khi thi triển ra Cửu Tiêu kiếm pháp, rõ ràng từ thế bại chuyển sang ngang tay. Trong lúc nhất thời, tráng hán râu quai nón vẫn không cách nào chiến thắng được.

"Cửu Tiêu kiếm pháp, uy lực không tầm thường a..."

Từ Ngôn há miệng nói thầm một câu chỉ một mình mình nghe thấy, cảm giác như hiểu thêm về cao thủ Kim đan Chân Võ giới thi đấu thế nào. Ít nhất hiện tại hắn đã có khái niệm chuẩn xác về tu sĩ cảnh giới Kim Đan nơi này.

"Cái gì mà không tầm thường, cũng tạm mà thôi."

Từ Ngôn đang còn hứng thú thì chợt nghe tiếng một người đầy khinh miệt truyền tới. Giọng nói như coi thường trận đánh giữa hai người này, lại như đang phản bác lại lời vừa rồi của hắn.

Từ Ngôn khẽ nhăn màu, quay đầu nhìn người bên cạnh sau đó cười cười chất phác không nói gì nữa.

Đứng cạnh hắn là một thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi, mặc một thân áo bào gấm, tay cầm quạt xếp, mày dài mặt sáng, vành tai dài rộng rất có phúc tướng.

Có điều khi vị này nhếch miệng mỉm cười, mắt ngả ngớn căn bản không phải đang xem đánh nhau mà là một mực nhìn vào nữ tử mặc quần áo xanh biếc đằng kia, như thể đang thưởng thức cảnh đẹp thế gian.

"Nghe nói Cửu Tiêu kiếm pháp của Ngọc Kiếm môn cực kỳ huyền ảo, cùng giai với nhau hiếm có người địch lại. Xem ra trận đấu này dễ ngang tay với nhau lắm."

Cách đó không xa, Từ Ngôn nghe thấy một tu sĩ trung niên thấp giọng nói với đồng bạn là bà lão bên cạnh, giọng nhỏ đến khó mà nghe rõ được. Hai người này cũng không phải là Trúc Cơ bình thường mà có tu vi Kim Đan.

"Chưa hẳn, Sát Huyết huyền công của Huyết Sát môn không thể khinh thường. Chưa kể hai thanh Kim Chùy của Triệu Quy Nam có lực lượng nặng nề, hơn nữa cảnh giới lại chênh lệch, khó dùng công pháp đền bù nổi. Lần này có lẽ họ Hoa kia phải chịu thua." bà lão kia thấp giọng bảo.

Hai Kim Đan này không có gì nổi bật trong đám người, bởi người ta không muốn hiện thân nên mới lách vào trong đám tu sĩ Trúc Cơ nhìn xem náo nhiệt. Dù sao chuyện này không liên quan đến họ, không cần phải xuất đầu lộ diện. Nếu không, chỉ cần lộ ra thân phận Kim Đan, nhất định tu sĩ Trúc Cơ xung quanh sẽ nhường chỗ cả.

"Áp chế cảnh giới là chuyện đến trẻ con ba tuổi cũng biết."

Người thanh niên bên cạnh Từ Ngôn lại nói. Người khác không hiểu nhưng Từ Ngôn lại rõ ràng, kẻ này là một gia hỏa tự cho mình đúng, không chỉ sửa lại lời Từ Ngôn một câu mà còn kháy cả lời của hai Kim Đan kia.

Từ Ngôn thở phào, chỉ cần không đụng đến mình là tốt rồi. Bởi vì hắn mơ hồ phát hiện tu vi thanh niên bên cạnh có lẽ đã đạt tới Nguyên Anh, còn không hẳn chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ!

Bị một cường giả nhìn chằm chằm vào không hay tý nào, may mà người ta chỉ tùy ý đứng cạnh mình.

"Nhân sinh đắc ý, tu tẫn hoan, tẫn hoan cần phải có mỹ nhân bầu bạn. Cũng nên phân ra thắng bại rồi, nhìn các ngươi đánh nhau quá nhàm chán a."

Thanh niên mặc áo bào không kiên nhẫn phẩy phẩy quạt xếp, miệng lẩm bẩm nghe không ra là phong lưu hay hạ lưu cả. Dù sao nhìn y vẫn không giống người tốt. Quạt xếp trong tay y thỉnh thoảng khép mở, thoáng hiện hình ảnh núi non sông ngòi, hẳn là thủ bút của vị bậc thầy, hội họa trông rất sống động. Mặt sau quạt có viết hai chữ

Nhờ có nhãn lực hơn người, Từ Ngôn tùy ý quét qua nhìn ra được, hai chữ kia rất cổ quái, là hai từ "Vô Danh".
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,485
Điểm
113
Chương 1011: Hai chữ vô danh
Dịch: Hoangtruc

Trong phạm vi trăm trượng bao phủ của Bách Trượng mộc, ánh kiếm lóng lánh, chùy nặng xé gió, còn có cả tia lửa tung tóe, hình ảnh cả hai còn bị pháp thuật và uy năng của pháp bảo tản ra che phủ như như ẩn như hiện.

Song chùy của đại hán có râu quai nón cực kỳ nặng, mỗi lần rơi đập xuống đều ẩn chứa tia sét. Song chùy như bay, luân chuyển đập tới hoàn toàn chiếm cứ thượng phong.

Trái lại, thanh trường kiếm của văn sĩ trung niên kia lúc cao lúc thấp, trường kiếm như ngọc lấp lóe sáng bóng. Thân pháp y cũng rất nhanh nhạy, xê dịch né tránh đều vô cùng tự nhiên.

Nhìn như kỳ phùng địch thủ nhưng thật ra văn sĩ trung niên đang bị đè ép.

Đơn giản là vì văn sĩ trung niên kia có cảnh giới Kim Đan trung kỳ, còn đối thủ y thì đã là hậu kỳ Kim Đan hậu kỳ.

Chênh lệch một tiểu cảnh giới nhìn có vẻ không nhiều, nhưng một khi giao thủ coi như kết cục đã được phán định xong.

Linh lực Kim Đan hậu kỳ nhiều gấp đôi Kim Đan trung kỳ, không tới một khắc sau văn sĩ trung niên đã có dấu hiệu thất bại. Y bị song chùy của bị địch nhân đánh cho sắc mặt tái nhợt, chân bước lảo đảo, trường kiếm khựng lại.

Nhìn thấy có cơ hội, ánh mắt đại hán râu quai nón sáng ngời, một tay bấm pháp quyết khống chế Kim Chùy giáp công hai bên trái phải, tay kia bấm pháp ấn.

Đại hán râu quai nón thi pháp dẫn động lên một vùng sáng đỏ thẫm, từng luồng sát khí cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng hội tụ đến đúc thành một thanh cự kiếm bằng máu!

"Sát Huyết kiếm!"

Đại hán râu quai nón hét vang, trong đôi mắt lưu chuyển luồng sáng đỏ thẫm như thể hung ma, thanh kiếm máu cực lớn kia chém xuống, xé rách không khí phát ra tiếng rít vang.

"Sát huyết ngưng kiếm, đó là Sát Huyết huyền công, tuyệt học của Huyết Sát môn!"

Nhìn thấy huyết kiếm xuất hiện, có người trong đám vây xem lên tiếng kinh hô.

Huyết Sát môn là một trong ngũ môn của Ngũ môn Thất phái, thế lực khổng lồ. Trong đám người vây quanh xem có không ít tu sĩ, nghe thấy tên Huyết Sát môn chợt biến sắc mặt.

Lúc này cự kiếm đã ầm ầm chém xuống.

Huyết kiếm được lực lượng huyết sát ngưng tụ thành không chỉ có uy lực kinh người mà còn khắc chế được linh lực. Văn sĩ trung niên kia rất tỉnh táo, đưa tay tế ra một mặt thuẫn bằng ngọc nhỏ. Tiểu thuẫn óng ánh bay lên rồi xoay tròn, tản ra khí tức Pháp bảo.

Một tiếng nổ vang rung trời, huyết kiếm va vào ngọc thuẫn. Huyết kiếm bị chặn lại, ngọc thuẫn cũng bị văng đi tới vài chục trượng, bay lướt qua đỉnh đầu văn sĩ trung niên.

Lúc này hai thanh cự chùy màu vàng đã đến, văn sĩ trung niên không thể tránh né kịp, tay biến đổi pháp quyết đồng thời hét to: "Cửu Tiêu kiếm pháp!"

Văn sĩ trung niên thi triển ra tuyệt kỹ môn phái, tốc độ trường kiếm nhanh gấp đôi tạo thành tàn ảnh trên không trung như thể một chiếc đai lưng ngọc. Y không chỉ chặn được Kim Chùy còn dồn ép đối thủ liên tục rút lui.

"Huyết Sát môn là một trong ngũ môn, nghe nói tốc độ tu luyện cực nhanh hơn nữa công pháp máu tanh tàn nhẫn. Hóa ra đó chính là cường giả Kim Đan của Huyết Sát môn, không biết văn sĩ kia là ai?"

Cạnh đó có người đang bàn luận, Từ Ngôn đứng cạnh cũng tiện thể lắng nghe.

"Nho sam ngọc kiếm, lại thi triển ra Cửu Tiêu kiếm pháp, tất nhiên là cường nhân Kim Đan của Ngọc Kiếm môn rồi."

"Khó trách, nghe nói ngũ môn không hòa thuận, môn hạ Huyết Sát môn và Ngọc Kiếm môn không ngừng lén lút đấu pháp đã mấy năm nay."

"Không phải ngũ môn không hòa thuận mà là hai thế lực lớn của Tây Châu Vực không hòa thuận."

"Là Kiếm Vương điện và Phản Kiếm Minh. Ai cũng biết Huyết Sát môn ở bên Phản Kiếm Minh, còn chỗ dựa của Ngọc Kiếm môn là Kiếm Vương điện, không đánh nhau mới lạ."

"Người ta quyết đấu ở đây không hẳn là vì chuyện hai tông môn, có khi là thù cũ không chừng."

Nghe xung quanh bàn luận, Từ Ngôn mới biết được hai người đang đấu pháp kia chính là Kim Đan của Huyết Sát môn và Ngọc Kiếm môn. Còn về phần sao lại đánh nhau thì hắn không rõ, cũng không có hứng thú quan tâm.

Hắn chỉ có chút hứng thú với Sát Huyết huyền công của đại hán râu quai nón và Cửu Tiêu kiếm pháp của văn sĩ trung niên.

Chiến trường dùng Bách Trượng mộc tạo thành ở ngay ngoài cửa Bách Thảo các, vây xem không chỉ vô số người bị thu hút đến mà còn cả đồng bạn sau lưng hai người.

Trấn giữ phía sau đại hán râu quai nón là một nam tử cao gầy có chòm râu dê, mắt hung ác nham hiểm. Ngoại trừ cao gầy thì dung mạo người này có vài nét giống đại hán râu quai nón, có lẽ là một cặp huynh đệ.

Sau lưng văn sĩ trung niên là một nữ tử trẻ tuổi mày ngài mắt phượng, da trắng nõn nà, thân hình dong dỏng, mặc một bộ váy xanh biếc dài chấm đất. Trên búi tóc mây có gài trâm ngọc, nhìn như thể là một thanh kiếm nhỏ bằng ngọc.

Cô gái này không cầm kiếm nhưng lại khiến làm cho người ta cảm giác chính là một thanh ngọc kiếm đã ra khỏi vỏ. Toàn thân không chỉ có sự dịu dàng lấp lánh mà còn toát ra một luồng kiếm khí sắc bén.

Từ Ngôn đưa mắt nhìn đồng bạn hai bên, có thể xác định cũng là cảnh giới Kim Đan như hai người kia. Hắn chợt có chút coi trọng văn sĩ trong trận đấu.

Kiếm pháp thành thạo, uy lực kinh người. Đừng nhìn văn sĩ trung niên chỉ có Kim Đan trung kỳ nhưng một khi thi triển ra Cửu Tiêu kiếm pháp, rõ ràng từ thế bại chuyển sang ngang tay. Trong lúc nhất thời, tráng hán râu quai nón vẫn không cách nào chiến thắng được.

"Cửu Tiêu kiếm pháp, uy lực không tầm thường a..."

Từ Ngôn há miệng nói thầm một câu chỉ một mình mình nghe thấy, cảm giác như hiểu thêm về cao thủ Kim đan Chân Võ giới thi đấu thế nào. Ít nhất hiện tại hắn đã có khái niệm chuẩn xác về tu sĩ cảnh giới Kim Đan nơi này.

"Cái gì mà không tầm thường, cũng tạm mà thôi."

Từ Ngôn đang còn hứng thú thì chợt nghe tiếng một người đầy khinh miệt truyền tới. Giọng nói như coi thường trận đánh giữa hai người này, lại như đang phản bác lại lời vừa rồi của hắn.

Từ Ngôn khẽ nhăn màu, quay đầu nhìn người bên cạnh sau đó cười cười chất phác không nói gì nữa.

Đứng cạnh hắn là một thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi, mặc một thân áo bào gấm, tay cầm quạt xếp, mày dài mặt sáng, vành tai dài rộng rất có phúc tướng.

Có điều khi vị này nhếch miệng mỉm cười, mắt ngả ngớn căn bản không phải đang xem đánh nhau mà là một mực nhìn vào nữ tử mặc quần áo xanh biếc đằng kia, như thể đang thưởng thức cảnh đẹp thế gian.

"Nghe nói Cửu Tiêu kiếm pháp của Ngọc Kiếm môn cực kỳ huyền ảo, cùng giai với nhau hiếm có người địch lại. Xem ra trận đấu này dễ ngang tay với nhau lắm."

Cách đó không xa, Từ Ngôn nghe thấy một tu sĩ trung niên thấp giọng nói với đồng bạn là bà lão bên cạnh, giọng nhỏ đến khó mà nghe rõ được. Hai người này cũng không phải là Trúc Cơ bình thường mà có tu vi Kim Đan.

"Chưa hẳn, Sát Huyết huyền công của Huyết Sát môn không thể khinh thường. Chưa kể hai thanh Kim Chùy của Triệu Quy Nam có lực lượng nặng nề, hơn nữa cảnh giới lại chênh lệch, khó dùng công pháp đền bù nổi. Lần này có lẽ họ Hoa kia phải chịu thua." bà lão kia thấp giọng bảo.

Hai Kim Đan này không có gì nổi bật trong đám người, bởi người ta không muốn hiện thân nên mới lách vào trong đám tu sĩ Trúc Cơ nhìn xem náo nhiệt. Dù sao chuyện này không liên quan đến họ, không cần phải xuất đầu lộ diện. Nếu không, chỉ cần lộ ra thân phận Kim Đan, nhất định tu sĩ Trúc Cơ xung quanh sẽ nhường chỗ cả.

"Áp chế cảnh giới là chuyện đến trẻ con ba tuổi cũng biết."

Người thanh niên bên cạnh Từ Ngôn lại nói. Người khác không hiểu nhưng Từ Ngôn lại rõ ràng, kẻ này là một gia hỏa tự cho mình đúng, không chỉ sửa lại lời Từ Ngôn một câu mà còn kháy cả lời của hai Kim Đan kia.

Từ Ngôn thở phào, chỉ cần không đụng đến mình là tốt rồi. Bởi vì hắn mơ hồ phát hiện tu vi thanh niên bên cạnh có lẽ đã đạt tới Nguyên Anh, còn không hẳn chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ!

Bị một cường giả nhìn chằm chằm vào không hay tý nào, may mà người ta chỉ tùy ý đứng cạnh mình.

"Nhân sinh đắc ý, tu tẫn hoan, tẫn hoan cần phải có mỹ nhân bầu bạn. Cũng nên phân ra thắng bại rồi, nhìn các ngươi đánh nhau quá nhàm chán a."

Thanh niên mặc áo bào không kiên nhẫn phẩy phẩy quạt xếp, miệng lẩm bẩm nghe không ra là phong lưu hay hạ lưu cả. Dù sao nhìn y vẫn không giống người tốt. Quạt xếp trong tay y thỉnh thoảng khép mở, thoáng hiện hình ảnh núi non sông ngòi, hẳn là thủ bút của vị bậc thầy, hội họa trông rất sống động. Mặt sau quạt có viết hai chữ

Nhờ có nhãn lực hơn người, Từ Ngôn tùy ý quét qua nhìn ra được, hai chữ kia rất cổ quái, là hai từ "Vô Danh".
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top