Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Nhất niệm vĩnh hằng - Nhĩ Căn

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Nhất niệm vĩnh hằng - Nhĩ Căn

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1258: Chiến (1)
Nói thì chậm nhưng mọi chuyện rất nhanh, trong nháy mắt đuổi theo lão tổ Đạo Hà Viện thì tay phải Bạch Tiểu Thuần đấm tới một quyền mang theo lực lượng thân thể Thiên Nhân, phối hợp tu vi hình thành bộc phát ba lần, oanh, nắm đấm đánh vào người lão tổ Đạo Hà Viện.

Lão tổ Đạo Hà Viện phun máu tươi, ngực của hắn lõm xuống sau đó sinh cơ ảm đạm không ít, nội tâm hoảng hốt và sợ hãi, lúc này đã tới cực hạn của hắn, hắn rống to và lui về phía sau thật nhanh.

Trong nháy mắt vừa rồi hắn cảm nhận có khí tức tử vong bao phủ bản thân mình.

Trước mắt lão tổ Tinh Hà Viện cùng Cực Hà Viện đều chạy tới, hiện tại bọn họ muốn tiếp cận nhưng ánh mắt Bạch Tiểu Thuần nhìn sang bọn họ, trong người hắn bộc phát hàn khí thao thiên, dùng thân thể của hắn làm trung tâm bao phủ phạm vi ngàn trượng.

Trong bầu trời ngàn trượng đều bị hàn khí đóng băng... Hơn nữa hàn khí tạo thành hàn trì bóng loáng như kính, ngay sau đó có chín hình chiếu... Bạch Tiểu Thuần xuất hiện!

Chín hình chiếu hiện thân liền hóa thành tia chớp lao về phía lão tổ Đạo Hà Viện, lão tổ Đạo Hà Viện kêu thê lương thảm thiết, trực tiếp lao tới chém giết thân thể đối phương!

Trong tiếng nổ ầm ầm vang vọng thiên địa, đầu lâu lão tổ Đạo Hà Viện bay lên cao, thân thể hắn chia năm xẻ bảy, không biết nguyên thần của hắn sử dụng bí pháp gì, hoặc có lẽ đã thi triển pháp bảo trân quý bảo vệ tính mạng, hắn có thể sống sót dưới một kích tuyệt mệnh như vậy, dù thế nguyên thần vẫn trọng thương và ảm đạm, hắn kêu gào thê lương thảm thiết sau đó chạy đi xa xa, vào lúc thân thể bị đánh nát, nguyên thần của hắn bị nguy cơ tử vong bao phủ.

Lúc lão tổ Đạo Hà Viện bỏ chạy, Bạch Tiểu Thuần hiểu hiện tại không thể truy kích, nhưng lại không cam lòng, vì vậy hừ lạnh một tiếng chín hình chiếu của hàn trì lại phân tán nhảy vào trong chiến trường.

Những nơi đi qua thế như chẻ tre, trọng điểm chính là tu sĩ Nguyên Anh của ba tông, trong chốc lát đã có hơn mười tên Nguyên Anh vẫn lạc mới biến mất.

Đây là lực lượn hàn kính khi Bạch Tiểu Thuần dùng Nguyên Anh Đại viên mãn thi triển, có thể huyễn hóa nhiều hình chiếu và có chiến lực nhất định nhưng không thể duy trì quá lâu.

Từ khi hắn ra tay tới khi trảm thân thể lão tổ Đạo Hà Viện, nguyên thần đối phương bỏ chạy, Bạch Tiểu Thuần dùng hình chiếu chém giết hơn mười Nguyên Anh, từ đầu tới cuối chỉ qua vài giây mà thôi.

Tốc độ cực nhanh làm những người nhìn thấy tất cả đều chấn động không nói thành lời, giống như có vô số thiên lôi nổ vang bên tai.

- Điều đó không có khả năng!

- Lão tổ, tại sao có thể như vậy được?

- Rốt cuộc tu vi của hắn là gì, chỉ vài giây đánh bại Thiên Nhân, càng chém giết hơn mười Nguyên Anh!

Tu sĩ ba tông đã hoảng sợ, thân thể cả đám run rẩy, trong mắt mang theo không dám tin, hoảng sợ càng ngày càng mạnh, bọn họ trơ mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần đánh bại lão tổ Thiên Nhân, lúc thân ảnh lão tổ Đạo Hà Viện bỏ chạy như chó nhà có tang, đầu óc của mọi người vẫn chưa theo kịp biến hóa cho nên không cách nào tiếp nhận sự thật như vậy.

Nhất là tu sĩ Đạo Hà Viện run rẩy, bọn họ sợ hãi không nói thành lời.

Càng có những thiên kiêu các tông từng bị Bạch Tiểu Thuần dùng tiểu ô quy tạo ấn ký trên người, hôm nay nội tâm bọn họ sợ hãi run rẩy, không ngừng hít khí lạnh và không dám tin vào sự thật trước mắt, lúc này nhìn thấy thân ảnh lão tổ Đạo Hà Viện chật vật bỏ chạy đã chứng minh... Bạch Tiểu Thuần đã mạnh tới mức bọn họ cũng chỉ có thể nhìn lên mà thôi.!

Sĩ khí tu sĩ ba tông trên chiến trường rớt xuống vực sâu vạn trượng, cùng lúc đó tu sĩ Nghịch Hà Tông sau khi sững sờ liền bộc phát tiếng hoan hô vô cùng to lớn.

Bọn họ không thể không kích động, bọn họ không phấn chấn đã lâu Nghịch Hà Tông bị đè nén quá lâu cho nên những năm qua bị tu sĩ ba tông khi dễ, cho dù đệ tử ra ngoài du lịch lãm rèn luyện cũng như thế, thậm chí ma sát không ngừng, thường xuyên có người của đối phương chủ động đi gây chuyện và chém giết bọn họ..

Dù sao thế lực Nghịch Hà Tông không đủ, vì đại cục cho nên không dám làm xung đột quá lớn, trọng yếu nhất chính là Nghịch Hà Tông đang chờ cơ hội, bọn họ chỉ có thể nhẫn nhịn.

Chỉ là sau khi nhẫn nại tới mức tận cùng, người của ba tông đạt được Tinh Không Đạo Cực Tông ngầm đồng ý cho nên mới tới diệt Nghịch Hà Tông, từ đó tất cả đệ tử Nghịch Hà Tông đều có thù hận không đội tròi chung với tu sĩ ba tông.

Vào lúc này lão tổ mạnh nhất Đạo Hà Viện cao cao tại thượng chật vật bỏ chạy như thế, bọn họ kích động không thể hình dung, trọng yếu nhất chính là thân phận của Bạch Tiểu Thuần, hắn là linh hồn hạch tâm của Nghịch Hà Tông, cái tên Nghịch Hà Tông là hắn đặt, hắn là kiêu ngạo của Nghịch Hà Tông, truyền thuyết hắn là tuyệt thế thiên kiêu chân chính.

- Bạch sư tổ!

- Bạch sư tổ!!

- Bạch sư tổ!!!

Không biết ai là người rống lên đầu tiên, lúc này đệ tử của cả Nghịch Hà Tông hô to tạo thành sóng âm ngập trời bao phủ bốn phương.

Tống Quân Uyển kích động rất mạnh, nàng nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần nhưng có cảm giác như đang nằm mơ, khóe mắt vẫn chảy nước mắt không kìm lại được, đó là nước mắt hạnh phúc.

Thượng Quan Thiên Hữu trầm mặc, trên gương mặt mệt mỏi, sâu trong mắt mang theo phức tạp, trôi qua nhiều năm như thế hắn đã trầm ổn hơn rất nhiều.

Còn có Bắc Hàn Liệt, hắn xiết chặc nắm đấm, lúc nhìn đệ tử ba tông, trong mắt lộ ra vẻ thống hận, bên cạnh hắn có một cỗ thi thể, đó là thi thể chó mực... Khi Bạch Tiểu Thuần chưa tới, Bắc Hàn Liệt gặp một lần nguy cơ nhưng chó mực chống đỡ thay hắn cho nên chết trận.

Trong sơn môn, trong cơ thể Huyết Tổ, thân thể Huyết Khê lão tổ run rẩy, sắc mặt kích động, ngay trước đó hắn còn tuyệt vọng, vẻ mặt hắn còn hoảng hốt, trong mơ hồ nhớ tới lúc ở Trung Phong, Bạch Tiểu Thuần hóa thân thành thân ảnh Dạ Táng.

Trên đỉnh đầu Huyết Tổ có con thỏ nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, nó thì thầm vài câu nhưng không ai rõ nó nói cái gì.

Còn có Linh Khê lão tổ, còn có Trịnh Viễn Đông, còn có con khỉ, vào lúc này bọn họ hưng phấn, toàn tông phấn chấn.

- Hắn chính là kỳ tích!

Hầu tử nhẹ giọng thì thào, trong mắt mang theo hào quang thâm thúy.

Lúc cả Nghịch Hà Tông đều phấn chấn thì Bạch Tiểu Thuần trên bầu trời sinh ra khí thế rung trời, hắn quay đầu nhìn chung quanh, bởi vì thân thể lão tổ Đạo Hà Viện bị trảm, nguyên thần chật vật bỏ chạy cho nên Thiên Nhân của Tinh Hà Viện và Cực Hà Viện không dễ dàng tiến lên.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1259: Chiến (2)
Hai Thiên Nhân này rung động không nhỏ, bởi vì bọn họ hiểu rõ cảnh giới Thiên Nhân siêu việt tất cả mọi người, bọn họ thở dốc dồn dập, trong mắt mang theo sợ hãi không nhỏ.

Bọn họ biết rõ lão tổ Đạo Hà Viện mặc dù chỉ là Thiên Nhân sơ kỳ nhưng bởi vì công pháp khác biệt, là người mạnh nhất trong ba người, hiện tại bị Bạch Tiểu Thuần chém giết thân thể trong mấy giây.

Có thể tưởng tượng nếu không phải trên chiến trường, Bạch Tiểu Thuần không cách nào truy kích, bằng không lão tổ Đạo Hà Viện chạy trời không khỏi nắng.

Có thể giết Thiên Nhân!

Năm chữ này rất nặng nề, lão tổ Tinh Hà Viện cùng Cực Hà Viện chấn động rất mạnh, bọn họ biết rõ Thiên Nhân có được thiên ý, có được linh lực dùng không hết, thậm chí pháp thuật thần thông mang theo uy áp thiên địa, tu sĩ dưới Thiên Nhân xem bọn họ như thần linh, càng như vậy càng khó bị chém giết.

Trừ khi là cảnh giới rất cao ra tay, nếu không cùng là Thiên Nhân sơ kỳ, tối đa chỉ phân thắn bại, muốn giết người là ít khả năng, hiện tại bọn họ không dám tin tưởng Bạch Tiểu Thuần lại có thể bộc phát chiến lực mạnh tới như thế.

- Bạch Tiểu Thuần, cuộc chiến hôm nay chúng ta bỏ qua, như thế nào...

- Chúng ta ra tay cũng bởi vì Nghịch Hà Tông không có Thiên Nhân, trước mắt đã có Thiên Nhân, tất cả đều là hiểu lầm...

Khi hắn bộc phát tu vi, hai tên Thiên Nhân nhìn Bạch Tiểu Thuần với ánh mắt khác trước, bọn họ sợ rồi.

Nếu có khả năng bọn họ không muốn đánh, bởi vì bọn họ không có nắm chắc khi đối mặt Bạch Tiểu Thuần, nội tâm càng kiêng kị cực mạnh, sợ Bạch Tiểu Thuần không đồng ý, bọn họ từ góc độ Nghịch Hà Tông khuyên bảo hắn dừng chiến.

- Bạch Tiểu Thuần, ngươi không cân nhắc vì mình cũng phải cân nhắc vì đệ tử Nghịch Hà Tông, trận chiến tranh này đã tiếp tục rất lâu, mọi người cần gì phải chém giết như thế...

- Đúng vậy, đệ tử ba tông chiếm cứ ưu thế, một khi tiếp tục khai triển chỉ bất lợi với Nghịch Hà Tông mà thôi, đệ tử Nghịch Hà Tông đã mỏi mệt, một khi tiếp tục khai chiến, nhất định có thương vong rất lớn, ngươi không nên kéo dài.

Bạch Tiểu Thuần trầm mặc, hắn lạnh lùng nhìn hai người, trong sơn môn, Linh Khê lão tổ ngẩng đầu lên và hét lớn.

- Tiểu Thuần, không đánh bọn chúng đau đớn thì làm sao dừng chiến! Máu của Nghịch Hà Tông chúng ta không thể chảy vô ích, nơi này cũng không phải nơi bọn chúng muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.

Khi Linh Khê lão tổ rống to, các đệ tử Nghịch Hà Tông vào lúc này đỏ mắt, bọn họ gào thét ngập trời.

- Lão tổ ra tay, chúng ta nguyện chiến.

- Xâm phạm Nghịch Hà Tông ta, cần phải trả cái giá lớn bằng máu!

Âm thanh này càng ngày càng mãnh liệt, lúc này nội tâm mười vạn tu sĩ ba tông chấn động, bọn họ căn bản vô lực tái chiến, vào lúc này Nghịch Hà Tông hô vang, bọn họ khiếp sợ lui về phía sau.

Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy như thế, sát ý trong lòng cực mạnh, hắn lập tức lao thẳng về phía hai tên Thiên Nhân kia, hắn cũng không muốn giết chóc, hắn hiểu lão tổ nói đúng, tới phạm Nghịch Hà Tông ta phải trả giá thật nhiều.

Chỉ một Thiên Nhân là không đủ.

Hai lão tổ Tinh Hà Viện cùng Cực Hà Viện trên bầu trời rung động, thần sắc đại biến, bọn họ biết rõ cuộc chiến này không thể lui.

Nếu một người đánh không lại, như vậy hai bên liên thủ với nhau, trong mắt hai người mang theo quyết đoán, không dám chủ quan, vừa ra tay là dùng thần thông mạnh nhất.

Lúc này thiên địa nổ vang, trên bầu trời có thiên ý quay cuồng, thân thể lão tổ Tinh Hà Viện ẩn chứa sương mù kinh thiên, ẩn ẩn có vô số ngôi sao bên trong, hơn nữa tùy thời sẽ rơi xuống mặt đất.

Lão tổ Cực Hà Viện như lâm đại địch, trên người hắn sinh ra ma ý cuồn cuộn, sau lưng có ma ảnh cực lớn, ma ảnh này có ngàn tay.

Hai người đồng thời bộc phát lao thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần, thế tiến rất nhanh.

Thiên Nhân đại chiến nổ ra ngay lập tức.

Lão tổ Thiên Nhân của Tinh Hà Viện và Cực Hà Viện ra tay vây công Bạch Tiểu Thuần, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lóe sáng, hắn có kinh nghiệm giao chiến với Thiên Nhân, không nói cực kỳ phong phú nhưng cũng gặp được không ít trong Man Hoang.

Cho dù ba lão tổ trong thành Cự Quỷ hay những Thiên Công trong thành Khôi Hoàng, trọng yếu nhất hắn giao thủ vài lần với Hồng Trần Nữ, thậm chí trận chiến tuyệt thế kia làm hắn xúc động rất lớn.

Từ đủ loại như thế, Bạch Tiểu Thuần đối mặt Thiên Nhân không cảm thấy áp lực gì, thậm chí có thể nói trong khi giao thủ với hai người nhưng Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ rất nhiều.

Những suy nghĩ này giống như bản năng, nó có thể giúp hắn, có phán đoán trong thời gian ngắn, hắn phát hiện hai người ra tay với mình, mặc dù chính mình có thể chống cự nhưng cũng có chút nguy hiểm, trọng yếu nhất một khi trong hai người có kẻ quấy nhiễu mình sau đó giết vào trong đám đệ tử sẽ là tổn thất thảm trọng.

Nếu ngay từ đầu ba Thiên Nhân liên thủ, đối phương có thể lựa chọn chiến thuật đa dạng linh hoạt, cho dù Bạch Tiểu Thuần có tự tin, nơi này có Nghịch Hà Tông đang chiến đấu, hắn cugnx không thể rời khỏi chiến trường, không bằng đối phương có thể vừa chiến vừa lui.

Cho nên lúc ban đầu hắn mới ra tay xu thế lôi dình diệt một người.

Hiện tại còn lại hại Thiên Nhân, Bạch Tiểu Thuần vẫn lo lắng như cũ.

Hôm nay Nghịch Hà Tông phải đại thắng, hơn nữa là đại thắng oanh oanh liệt liệt, là đại thắng hoa lệ không tổn hao gì, từ đó mới giúp tu sĩ Nghịch Hà Tông sinh ra tin tưởng ngập trời mới có thể tạo thành rung động tâm thần với tu sĩ ba tông, do đó uy hiếp cả nửa đời còn lại.

Những suy nghĩ này xuất hiện trong đầu của hắn trong giây lát, Bạch Tiểu Thuần đã có trực giác giống như ý thức chiến đấu, hắn không do dự nữa điểm, hắn nhìn hai Thiên Nhân trước mặt, trong lúc ra tay Bạch Tiểu Thuần bộc phát Bất Tử Cấm sau đó tốc độ cực nhanh vượt qua cả thuấn di, hắn trực tiếp kéo xa khoảng cách với lão tổ Tinh Hà Viện, tới gần lão tổ Cực Hà Viện.

Cùng lúc đó con mắt thứ ba trên mi tâm của hắn mở ra, hắn toàn lực vận chuyển tu vi, lực lượng Thông Thiên pháp nhãn bộc phát bao phủ lão tổ Tinh Hà Viện.

Trong nháy mắt hắn nhìn mình, toàn thân lão tổ Tinh Hà Viện chấn động mạnh, lực lượng điều khiển kinh thiên hình thành cân đối nào đó liền tạo ra lực trói buộ, nó giống như một bàn tay vô hình giam cầm thân thể lão tổ Tinh Hà Viện, từ đó ép hắn đứng nguyên tại chỗ.

Lão tổ Tinh Hà Viện biến sắc, hắn bị pháp nhãn của Bạch Tiểu Thuần trói buộc, thân ảnh Bạch Tiểu Thuần đã như tia chớp lao thẳng về phía lão tổ Cực Hà Viện!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1260: Vô cùng cường hãn
Rất hiển nhiên toàn thân lão tổ Tinh Hà Viện bị hắc khí bao phủ hóa thành tinh không, trong đó ngôi sao như thiên thạch, loại thần thông pháp thuật này có phạm vi bao phủ rộng lớn, mặc dù uy hiếp với Bạch Tiểu Thuần không lớn, chỉ khi nào đối phương đặt mục tiêu lên người đệ tử Nghịch Hà Tông thì đó là hậu hoạn vô cùng.

Về phần lão tổ Thiên Nhân Cực Hà Viện, sau lưng hắn có hư ảnh ma thần chiến lực kinh người, Bạch Tiểu Thuần không cần nghĩ ngợi lập tức lựa chọn kẻ này đầu tiên.

Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt, thời gian nháy mắ nhưng lão tổ Tinh Hà Viện bị giam giữ, Bạch Tiểu Thuần bộc phát tốc độ đáng sợ, lúc này hắn xuất hiện trước mặt lão tổ Cực Hà Viện và nâng tay phải lên, hắn đấm một quyền về phía lão tổ Cực Hà Viện.

Uy lực một quyền này kinh thiên động địa, lực lượng thân thể bộc phát cực kỳ đáng sợ, hình thành phong bạo đánh tới trơớc mặt lão tổ Cực Hà Viện!

Sắc mặt lão tổ Cực Hà Viện biến hóa, hắn gầm lên sau đó bấm niệm pháp quyết, hư ảnh ma thần sau lưng hắn tiến lên một bước và bao phủ quanh người hắn, lại dung hợp với hắn thành một thể, hắn như trở thành ma thần với ma khí kinh thiên, hình thành hộ thuẫn ngăn cản quyền kình.

Oanh, nắm đấm của Bạch Tiểu Thuần rơi vào hộ thuẫn ma khí, hộ thuẫn chấn động rất mạnh, bỗng nhiên nó sinh ra âm thanh ken két và sụp đổ, trong nháy mắt nó sụp đổ, mặt thuẫn thứ hai, thứ ba biến ảo mà thành.

Bạch Tiểu Thuần không kịp nghĩ nhiều, sau khi đánh ra một quyền, thân thể hắn không lùi nửa bước, hắn xông lên và hai tay bấm niệm pháp quyết, miệng thét ba chữ.

- Nhân Sơn Quyết!

Rầm rầm rầm!!

Lúc này đại địa chung quanh Bạch Tiểu Thuần xuất hiện vô số hòn đá, những hòn đá này sau khi xuất hiện trực tiếp ngưng tụ quanh người Bạch Tiểu Thuần, trong chớp mắt đã chồng chất tạo thành người đá.

Người đá cao mấy trăm trượng, nó bộc phát uy thế kinh thiên động địa và lực lượng bàng bạc, lực lượng thân thể của Bạch Tiểu Thuần cũng được Nhân Sơn Quyết gia trì cho nên không ngừng bộc phát, từ đó trên người hắn bạo phát ý chí bế nghễ, hắn bước tới một bước và nắm đấm cực lớn xuất hiện, ngay sau đó mặt thuẫn thứ hai và thứ ba tan vỡ.

Trong tiếng nổ mạnh ngập trời, sắc mặt lão tổ Cực Hà Viện biến hóa dữ dội, hắn nhanh chóng lui về phía sau, Bạch Tiểu Thuần giết tới, hắn vận dụng Nhân Sơn Quyết và phát động Hám Sơn Chàng.

Oanh, lão tổ Cực Hà Viện dung hợp với ma thần tạo thành ma thân to lớn bị đụng ngã, hắn hít thở dồn dập, xa xa lão tổ Tinh Hà Viện giận dữ ngập trời, toàn lực giãy dụa và thân thể khôi phục năng lực hành động, vừa muốn đuổi theo Bạch Tiểu Thuần liên thủ với lão tổ Cực Hà Viện.

Vào lúc này Bạch Tiểu Thuần đang tấn công Cực Hà Viện quay đầu lại lần nữa, Thông Thiên pháp nhãn trên mi tâm lại xuất hiện, ánh sáng tím bao phủ thân thể lão tổ Tinh Hà Viện.

Oanh, toàn thân lão tổ Tinh Hà Viện dừng lại lần nữa, nội tâm của hắn tức giận nhưng biệt khuất, Bạch Tiểu Thuần vận dụng thần thông này quá buồn nôn nhưng lại không thể làm gì, hắn đang gào thét và toàn lực giãy dụa, Bạch Tiểu Thuần lại tới gần lão tổ Cực Hà Viện, hắn toàn lực phối hợp với Nhân Sơn Quyết bộc phát chiến lực mạnh nhất.

Trong thời gian ngắn Bạch Tiểu Thuần đánh mấy chục quyền, mỗi một quyền đều đánh lui ma thân của lão tổ Cực Hà Viện, dùng phương thức này kéo dài khoảng cách với lão tổ Tinh Hà Viện, đồng thời càng bộc lộ chiến lực cường hãn của bản thân.

Nhìn thấy cảnh tượng rung động nhân tâm trước mặt, vô số tu sĩ bốn phía cảm thấy tâm thần nổ vang, bọn họ chỉ nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần cường hãn, càng nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đại chiến Thiên Nhân và chiếm thượng phong.

Trong khoảng thời gian ngắn dựa vào pháp lực áp chế một người, dựa vào thân thể oanh kích một người, cảnh tượng này chính là sóng thần càn quét tâm trí vô số tu sĩ, bọn họ nhìn thấy lão tổ Tinh Hà Viện bi trói buộc thân thể hai lần, đồng thời... Còn có lão tổ Cực Hà Viện bị Bạch Tiểu Thuần không ngừng bức lui.

Nội tâm lão tổ Cực Hà Viện chấn động mãnh liệt, vào lúc này hắn bị Bạch Tiểu Thuần oanh kích như cuồng phong sậu vũ, khí huyết trong người không ngừng quay cuồng, khóe miệng đã có máu tươi chảy ra ngoài, lúc này mọi thứ chưa kết thúc, hắn vừa muốn phản kích, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần nhìn sang sau đó gào thét kinh thiên.

Trong tiếng gào thét này, hắn đánh một quyền, một quyền này vừa thi triển xong thân thể do Nhân Sơn Quyết hình thành tan vỡ thành vô số đá vụn, sau khi tán loạn lại bay về phía trước Bạch Tiểu Thuần, lại tạo thành nắm đấm lớn rơi xuống theo nắm đấm của Bạch Tiểu Thuần oanh kích thân thể ma thân của lão tổ Cực Hà Viện.

Lúc này tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc bao phủ chiến trường, ma thân của lão tổ Cực Hà Viện sụp đổ nhanh chóng, bản thể của hắn xuất hiện, hắn phun máu tươi, vẻ mặt hoảng sợ và tránh lui về phía sau, Bạch Tiểu Thuần quay đầu lần nữa, Thông Thiên pháp nhãn lại chiếu lên người lão tổ Tinh Hà Viện, từ đó lão tổ Tinh Hà Viện vừa mới khôi phục khống chế thân thể bị áp chế lần nữa!

Nội tâm của hắn lo lắng cùng biệt khuất, hắn đã phát điên, hiện tại không quan tâm cắn trả, hắn liều mạng phản kháng cũng muốn đánh tan trói buộc, thậm chí đã ý thức được liên thủ cũng không phải đối thủ của Bạch Tiểu Thuần, phương pháp tốt nhất là vây Ngụy cứu Triệu làm Bạch Tiểu Thuần phân tâm.

Nhưng vào lúc này Bạch Tiểu Thuần bước tới một bước, trực tiếp đuổi theo lão tổ Cực Hà Viện đang bỏ chạy, trong mắt sinh ra sát cơ, tay phải bấm niệm pháp quyết sau đó điểm về phía trước, một chỉ này mang theo hàn khí cực kỳ khủng bố, hàn khí lúc trước trảm lão tổ Tinh Hà Viện lại xuất hiện.

Trong phạm vi ngàn dặm hóa thành khối băng, chín đạo kính ảnh giống như chín thanh đao sắc bén bay thẳng về phía lão tổ Cực Hà Viện.

- Tinh Hà lão tổ, ngươi phế vật!!

Lão tổ Cực Hà Viện gào thét thật lớn, đã nói liên thủ nhưng Tinh Hà lão tổ bị trói buộc mấy lần nhưng không cách nào tới tiếp viện, không cách nào trợ giúp chính mình chút nào, từ đó hắn một mình đối mặt Bạch Tiểu Thuần, hiện tại hắn hận Tinh Hà lão tổ còn hơn cả Bạch Tiểu Thuần.

Hắn hiểu rõ chính mình không có thần thông bảo hộ nguyên thần như lão tổ Tinh Hà Viện, hắn hiểu một khi bị trảm, chính mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, dưới áp lực sinh tử, hắn không cách nào tránh đi, trong mắt sinh ra ý chí điên cuồng, lúc này chín kính ảnh của Bạch Tiểu Thần lao tới, hắn không lựa chọn chém giết mà lựa chọn... Tự bạo thân thể!

Oanh!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1261: Lại giết
Mình lựa chọn tự bạo có thể khống chế thuật pháp chấn động, có thể đi triệt tiêu chín đạo hàn ảnh của Bạch Tiểu Thuần đuổi giết, trong thời gian ngắn hắn đã có quyết đoán, đổi thành người khác rất khó làm được như vậy, cũng chỉ có đạt tới Thiên Nhân, sau đó trải qua quá nhiều kinh nghiệm chiến đấu, do đó dưỡng thành phản ứng bản năng.

Trong tiếng nổ vang, lão tổ Cực Hà Viện tự bạo, lực lượng kinh thiên động địa bao phủ chung quanh, trong chốc lát hàn băng ngàn trượng tan vỡ, chín kính ảnh đứng mũi chịu sào, trực tiếp bị phong bạo bao phủ, cùng lúc đó nguyên thần lão tổ Cực Hà Viện vào lúc thân thể tự bạo bỏ chạy, hắn thề đây là tốc độ nhanh nhất đời của hắn, hắn không ngừng bỏ chạy thật xa.

Hắn sợ, triệt để sợ, nội tâm càng hận lão tổ Tinh Hà Viện cực lớn, nếu như không phải lão tổ Tinh Hà Viện quá mức phế vật, hai người liên thủ, trận chiến này có thể thắng, hiện tại lão tổ Tinh Hà Viện lông tóc không tổn hao gì, bản thân mình tự bạo chỉ còn nguyên thần.

Nội tâm phẫn nộ căm hậ và sợ hãi bi ai, từ đó làm nguyên thần lão tổ Cực Hà Viện không ngừng vặn vẹo, nội tâm của hắn cực kỳ biệt khuất, nếu như có thể lựa chọn, hắn hi vọng Bạch Tiểu Thuần dùng pháp nhãn trói buộc mình trước.

Vào lúc này lão tổ Cực Hà Viện tự bạo thân thể chạy đi, hàn kính sụp đổ, nguyên thần bỏ chạy, lão tổ Tinh Hà Viện không tiếc tu vi cắn trả giãy dụa thoát khỏi pháp nhãn của Bạch Tiểu Thuần, càng nghe được lão tổ Cực Hà Viện gào thét, nội tâm của hắn biệt khuất khó nói thành lời.

Có thể hắn hoảng sợ nhưng hiện tại nội tâm bạo phát ngập trời, hắn trơ mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần chỉ dùng vài giây công kích như cuồng phong sậu vũ, oanh như bài sơn đảo hải, không ngờ Thiên Nhân như mình bị buộc tự bạo thân thể và dùng nguyên thần bỏ chạy.

Nếu lần đầu cũng bỏ đi, hắn còn có chút tin tưởng nhưng tới lần thứ hai, nghĩ tới đây thân thể lão tổ Tinh Hà Viện không ngừng run rẩy, hiện tại là thời khắc mấu chốt, hắn lại không có lựa chọn đi cứu viện lão tổ Cực Hà Viện mà là quay người hóa thành hào quang bỏ chạy thật xa.

Hắn cũng sợ, tất cả hình ảnh cuộc chiến này khắc sâu vào tâm thần của hắn, càng làm hắn không quan tâm thanh danh bản thân, không quan tâm cái nhìn của mười vạn tu sĩ ba tông đang nhìn.

Hắn quay người bỏ chạy, nội tâm càng tự an ủi mình, Bạch Tiểu Thuần khủng bố như thế, nếu mình không trốn sẽ gặp nguy hiểm, trên bầu trời chiến trường, lão tổ Cực Hà Viện chỉ còn lại nguyên thần, lão tổ Tinh Hà Viện không chút do dự bỏ chạy, ngay sau đó vô số tu sĩ dưới đất nhấc lên từng tiếng gào thét xôn xao.

Xôn xao là Đạo Hà Viện cùng với Tinh Hà Viện, gào thét chính là... Cực Hà Viện!!

- Lão tổ!

- Tinh Hà lão tổ, ngươi...

Cảnh tượng này làm Bạch Tiểu Thuần giật mình, hắn cho rằng lão tổ Tinh Hà Viện thoát khốn thì sẽ kao thẳng tới nơi này, do đó ngăn cản chính mình đuổi giết lão tổ Cực Hà Viện, hắn không ngờ đối phương trực tiếp bỏ chạy.

- Tinh Hà lão thất phu, ngươi vô sỉ!

Lão tổ Cực Hà Viện cảm thấy nguyên thần không ổn, linh khí trong cơ thể sụp đổ và bạo phát rất mạnh.

Vào lúc này hai Thiên Nhân, một đông một tây bỏ chạy với nhau, sát cơ trong mắt Bạch Tiểu Thuần rất mạnh, nếu như lão tổ Tinh Hà Viện đánh tới, hắn sẽ không có biện pháp chém giết nguyên thần của lão tổ Cực Hà Viện, hiện tại đối phương đã bỏ chạy từ đó cho Bạch Tiểu Thuần cơ hội đánh chết Thiên Nhân!

Hắn không do dự, cũng không quan tâm lão tổ Tinh Hà Viện, ánh mắt của hắn nhìn nguyên thần lão tổ Cực Hà Viện, trong nháy mắt sát cơ bạo phát cực kỳ khủng bố, hai tay của hắn vung về phía trước.

- Thủy Trạch!

Trong tiếng nổ vang hơi nước bạo phát bao phủ tám phương, phạm vi bao phủ to lớn, thậm chí cho dù nguyên thần lão tổ Cực Hà Viện hay thân thể lão tổ Tinh Hà Viện đều bị đầm nước bao phủ vào bên trong.

Nhìn từ xa, cả thiên địa hiện tại biến thành một đầm nước vô cùng khủng bố.

Càng có sương mù khuếch tán thật nhanh, uy áp kinh thiên động địa hàng lâm, uy áp này làm tu sĩ có mặt hít khí lạnh, càng làm tâm thần lão tổ Cực Hà Viện chấn động, hắn có cảm giác nguy cơ sinh tử đang hàng lâm lên người của mình.

- Không!

Lão tổ Cực Hà Viện phát ra tiếng gào thét thê lương, âm thanh này là âm thanh cầu xin tha thứ, thậm chí còn mang theo cầu khẩn, lão tổ Tinh Hà Viện xa xa, nội tâm chấn động, hắn cắn chóp lưỡi và phun máu tươi ra ngoài.

Tất cả mọi người chấn động, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lóe sáng, hắn nói thêm hai chữ:

- Quốc Độ!

Ầm ầm!!

Âm thanh nổ mạnh vượt qua thiên lôi, tiếng nổ mạnh vang vọng thiên địa, khi Bạch Tiểu Thuần thi triển Thủy Trạch Quốc Độ, dưới đầm nước bộc phát uy thế bài sơn đảo hải như càn quét cả thế gian, cho dù là toàn bộ bầu trời đều bị cự trảo của cự thú bao phủ!

Cự trảo to như núi bạo phát lực lượng kinh thiên động địa, nó không ngừng biến ảo, dường như bầu trời bộc phát hào quang đen kịt, cho dù móng vuốt vươn ra khỏi đầm nước từ từ và nhìn rất rõ ràng, những ngọn núi bọn họ nhìn thấy chính là móng vuốt của cự thú.

- Đây là... Đây là Thủy Trạch Quốc Độ!

Linh Khê nhất mạch, nhất là những người ở bờ bắc năm đó, giờ phút này cả đám mở to mắt không dám tin tưởng, bọn họ nhìn thấy cảnh tượng kinh thiên động địa.

Trong chốc lát cự trảo của cự thú lộ ra hoàn toàn, cả bầu trời bị che khuất, đầu óc mọi người trống rỗng, lão tổ Cực Hà Viện và với lão tổ Tinh Hà Viện hoảng sợ... Bỗng nhiên thú trảo khổng lồ chụp xuống.

Long long long!

Giống như sao trời nện thẳng vào mặt đất, lão tổ Cực Hà Viện gào thét thê lương, dường như là lần gào thét cuối cùng trong đời của hắn, nguyên thần của hắn không thể ngăn cản thú trảo tấn công, mặc cho hắn né tránh hay na di thế nào cũng vô bổ, trong chớp mắt thú trảo đã giáng lâm.

Tiếng kêu thảm thiết im bật, nguyên thần lão tổ Cực Hà Viện chấn động, hắn không dám tin tưởng, trong thần thái đắng chát ở hắn nhìn thế gian lần cuối cùng, ngay sau đó nguyên thần của hắn sụp đổ, hồn phi phách tán... Biến mất trong thiên địa!!

Bên kia lão tổ Tinh Hà Viện vẫn còn thân thể, thậm chí thương thế không bao nhiêu, tăng thêm hắn ở khu vực biên giới của Thủy Trạch Quốc Độ, hiện tại hắn toàn lực thúc dục lực lượng, vô số ánh sao bên ngoài cơ thể giúp hắn ngăn cản thú trảo, rốt cục thành công chống cự và chạy đi, sắc mặt của hắn tái nhợt, hắn phun máu tươi, nội tâm tràn ngập khủng bố, cũng không quay đầu lại liền rời đi.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1262: Bất an (1)
Hắn nhìn thấy nguyên thần lão tổ Cực Hà Viện diệt vong, nội tâm của hắn chấn động rất mạnh, thậm chí còn sinh ra cảm giác may mắn, hắn chợt phát hiện trước kia mình quá biệt khuất lại là mấu chốt giúp mình sống sót.

Thậm chí hắn còn cảm thấy may mắn trước khi Bạch Tiểu Thuần lựa chọn trói buộc là mình... Có thể tưởng tượng, nếu như bị trói buộc là lão tổ Cực Hà Viện, như vậy hiện tại kẻ tử vong là mình.

- Tử đạo hữu không tử bần đạo... Cực Hà lão tổ, không phải lão phu không đi cứu ngươi, mà là địch nhân quá mạnh...

Lão tổ Tinh Hà Viện cảm thấy may mắn và còn giải thích trong lòng, tốc độ hắn bay đi nhanh hơn.

Trên chiến trường, Bạch Tiểu Thuần đứng giữa không trung, ánh mắt hắn nhìn lão tổ Tinh Hà Viện đang bỏ chạy, đối phương chạy quá nhanh, khoảng cách lại xa, trọng yếu nhất hắn cường thế nghiền áp hai tên Thiên Nhân, lại gọn gàng đánh chết lão tổ Cực Hà Viện, Bạch Tiểu Thuần nhìn như bình thường nhưng trên thực tế trận chiến này hắn đã hao hết toàn bộ tu vi, bộc phát toàn bộ lực lượng thân thể, cho dù pháp lực hay thân thể đều đã mỏi mệt, với hắn mà nói nghiền áp Thiên Nhân sơ kỳ không khó, muốn diệt sát Thiên Nhân lại quá khó khăn.

Ba lần thi triển Thông Thiên pháp nhãn trói buộc, mỗi một lần bị phá đều làm khí huyết Bạch Tiểu Thuầnquay cuồng, hắn cần phải thừa nhận cắn trả.

Trên thực tế hắn không thể dùng lần thứ tư, một khi lão tổ Tinh Hà Viện chạy tới, Bạch Tiểu Thuần cũng chỉ có thể đi thi triển đòn sát thủ cuối cùng... Bất Diệt Đế Quyền.

Một khi hoàn toàn triển khai, thân thể hắn sẽ hao tổn triệt để, không có lực tái chiến, nếu lão tổuĐạo Hà Viện bỏ chạy sớm nhất quay lại là có thể chém giết Bạch Tiểu Thuần.

Nhìn như phong quang nhưng trên thực tế trận chiến này gian nan mệt mỏi chỉ có Bạch Tiểu Thuần tự mình biết, lúc nhìn thấy lão tổ Tinh Hà Viện đào tẩu, Bạch Tiểu Thuần chú ý tới sắc mặt tu sĩ ba tông tái nhợt, đột nhiên hắn cảm thấy đây là cơ hội tốt nhất tan rã tâm thần bọn họ, vì vậy trừng mắt nhìn về hướng lão tổ Tinh Hà Viện, hắn vung tay áo sau đó lên tiếng.

- Tinh Hà lão tổ, Bạch mỗ chỉ cấp cho ngươi ba giây, nếu ngươi có thể không chết xem như ngươi mạng lớn, nếu như trốn không thoát, Bạch mỗ phất tay áo cũng có thể làm ngươi... Tan thành mây khói!

Lão tổ Tinh Hà Viện ở xa xa nghe được câu này như chim sợ cành cong, đầu óc của hắn kêu ông ông, lại không tiếc trả giá lớn phun máu tươi và tiêu hao thọ nguyên đổi lấy tăng tốc ngắn ngủi, hắn lập tức biến mất không thấy bóng dáng...

Khi ba đại Thiên Nhân một chết một tàn một trốn, tất cả đều làm người bốn tông môn há hốc mồm, bọn họ vẫn không dám tin, sóng to gió lớn trong đầu chưa khôi phục trở lại, hơn nữa sau đó còn có sóng lớn đánh tới, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ khó bình tĩnh nổi.

Nhất là ba đại tông môn, bọn họ run rẩy tuyệt vọng, trong đó ti sĩ Đạo Hà Viện run rẩy nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần mang theo sợ hãi không cách nào hình dung nổi, lão tổ của Tinh Hà Viện không chết cho nên bọn họ sống khá giả một chút, bởi vì một âu của Bạch Tiểu Thuần lại làm lão tổ nhà mình không quan tâm đ*o hữu bỏ chạy như chó nhà có tang, sợ tới mức phun máu bỏ chạy trong ba giây, làm cho nội tâm bọn họ phức tạp hóa thành tuyệt vọng.

Tuyệt vọng nhất chính là Cực Hà Viện, lão tổ Thiên Nhân tử vong, đại biểu cho Cực Hà Viện từ nay về sau sẽ luân lạc, thậm chí địa vị trong trung du cũng bị rung chuyển.

Việc này quá lớn, ảnh hưởng tới mỗi tu sĩ Cực Hà Viện, từ đó làm nội tâm bọn họ khiếp sợ, nội tâm bọn họ tức giận nhưng kỳ quái lại không hận Nghịch Hà Tông!

Dù sao Nghịch Hà Tông vốn là phương bị xâm lân, mà Bạch Tiểu Thuần cường hãn làm bọn họ rung động không nhỏ, nội tâm vô cùng kính sợ, căn bản không dám đi hận, nội tâm bọn họ hận nhất chính là... Tinh Hà Viện!

Thảm trạng của lão tổ thê thảm trước khi chết càng làm bọn họ hận Tinh Hà Viện tới cực điểm.

Lúc này không phải Tinh Hà Viện xúi giục, Cực Hà Viện đã không muốn tham dự, bọn họ bị ép tham gia vào, lúc này Cực Hà Viện lui về phía sau, đệ tử Tinh Hà Viện và Đạo Hà Viện không còn ý chí chiến đấu, nội tâm bọn họ hoảng sợ, sợ hãi vô cùng, lão còn bại thì bọn họ có thể làm gì chứ?

Trốn!!

Lúc này tu sĩ tam tông binh bại như núi đổ, bỗng nhiên lui về phía sau, cũng không ai tiếp tục chém giết, mà Nghịch Hà Tông chấn đông làm bọn họ khó thừa nhận nổi.

Tống Quân Uyển mắt thấy Bạch Tiểu Thuần khi đến rất hoa lệ, ra tay chém giết Thiên Nhân, một lần hành động định càn khôn, cảnh tượng này làm nàng hoảng hốt, vui mừng nhưng lại lo lắng Bạch Tiểu Thuần phát triển quá nhanh, từ đó nàng có ảo giác mình vách Bạch Tiểu Thuần càng xa.

Vô Cực tử dùng ánh mắt phức tạp nhìn sang, trong đầu xuất hiện việc ở Huyết Khê Tông, Huyết Mai suy yếu đứng bên cạnh hắn, nàng không hiểu nhiều về Bạch Tiểu Thuần nhưng hiểu lầm năm đó làm cho nàng đôi khi nhớ lại còn cảm thấy bùi ngùi.

Cả Huyết Khê nhất mạch vô cùng chấn động, rung động hơn so với bọn họ chính là Linh Khê nhất mạch, những trưởng lão và rất nhiều đệ tử, bọn họ không xa lạ gì Bạch Tiểu Thuần, hiện tại nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần phát triển tới như vậy làm bọn họ vui mừng khôn xiết.

Nhất là đệ tử nhất mạch Lý Thanh Hậu càng như thế.

Thượng Quan Thiên Hữu cúi đầu xuống, nội tâm cảm thán, Bắc Hàn Liệt trầm mặc không nóinội tâm phức tạp đồng thời cũng có cảm khái vô hạn, trong sơn môn, con thỏ, hầu tử và cường giả Nghịch Hà Tông đều phức tạp nhưng trong lòng càng có phấn chấn.

Nhất là chưởng môn Trịnh Viễn Đông, hắn kích động khó kiềm chế bản thân.

Lúc này mọi người đang suy nghĩ, rất nhanh đã bị vô số đệ tử Nghịch Hà Tông hoan hô thay thế, một trận chiến này đã làm Nghịch Hà Tông bộc phát hoan hô kinh thiên, dưới hoan hô này có vô số đệ tử Nghịch Hà Tông vô cùng kích động, ba tông chạy đi, trưởng lão bốn mạch Nghịch Hà Tông nhanh chóng nắm lấy cơ hội và rống to.

- Sát!

- Sát!!!

Khi những trưởng lão hô vang, tất cả đệ tử Nghịch Hà Tông vô cùng kích động, toàn bộ phát ra tiếng gào thét và lao ra bên ngoài.

Trận pháp cự nhân của Linh Khê nhất mạch ngưng tụ lần nữa, mấy trăm cự nhân vào lúc này bước nhanh về phía trước, trong tay cầm đại kiếm hoặc các pháp bảo, bọn họ truy kích tu sĩ ba tông, đuổi giết tu sĩ... Tinh Hà Viện!

Thiên Giác Mặc Long bị trọng thương cũng đuổi theo, một đường quét ngang.

Mà Huyết Khê nhất mạch cũng như thế, được Huyết Khê lão tổ điều khiển, Tống Quân Uyển hưng phấn cầm huyết kiếm đi theo đám người Vô Cực tử đuổi giết Đạo Hà Viện!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1263: Bất an (2)
Thiết Đản gào thét mang theo vô số hung thú, càng có thi khôi, ma đầu, còn có Huyền Khê cùng Đan Khê nhất mạch đuổi giết tu sĩ Cực Hà Viện.

Cả Nghịch Hà Tông sau khi tuyệt vọng dưới áp lực, hiện tại khí thế đã quật khởi.

Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy thế nội tâm cảm khía, thật sự bởi vì áp lực của hắn quá lớn, hắn là mấu chốt của cả Nghịch Hà Tông cho nên không được phép có ngoài ý muốn, một khi thất thủ... Cục diện hôm nay Nghịch Hà Tông nguy hiểm!

Dù sao từ nhân số tu sĩ ba tông nhiều tới mười vạn, người có thể chiến đấu của Nghịch Hà Tông chỉ hơn hai vạn người, loại tình thế này xử lý không tốt là Nghịch Hà Tông bị diệt.

Bạch Tiểu Thuần bộc phát chiến lực cường đại cũng không cách nào đi đối mặt mười vạn đại quân!

Cho nên mấu chốt của trận đấu chính là Thiên Nhân chiến đấu, từ đó Bạch Tiểu Thuần chỉ có thể đi mạo hiểm, tâm thần của hắn tiêu hao thật lớn.

Hiện tại thuận lợi đạt được thắng lợi, thật sự là do ba lão tổ Thiên Nhân tới từ tông môn khác nhau, bọn họ có mâu thuẫn từ trước, có cạnh tranh, thậm chí tùy thời có thể quay đầu tiêu diệt lẫn nhau.

có quan hệ này, nếu cục diện thuận lợi thì khá tốt, một khi gặp được không thuận lợi, như vậy cục diện quá tàn khốc.

Trên thực tế nếu ba người đồng tâm hiệp lực, bọn họ liên thủ thì không nói đánh chết Bạch Tiểu Thuần, ít ra Bạch Tiểu Thuần có thể ngăn cản cũng mệt mỏi gặp trọng thương, từ đó diệt Nghịch Hà Tông!

Nếu đổi thành Man Hoang tứ đại thiên vương và Đại Thiên Sư, cho dù tu vi của ba vị cùng là Thiên Nhân giống nhau, đều là phàm phẩm Thiên Nhân sơ kỳ, bằng vào ý thức và liên thủ của bọn họ, Bạch Tiểu Thuần tử chiến không lùi cũng sẽ đánh chết Bạch Tiểu Thuần.

Hiện tại có một chết một tàn một trốn, tình hình làm tu sĩ ba tông chật vật, bọn họ không có ý chí chiến đấu... Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây liền may mắn, có thể nhìn thấy tông môn được cứu trợ, nội tâm của hắn kích động nhưng nhớ tới gì đó.

Hắn xuất hiện làm tu sĩ ba đại tông vốn tán loạn triệt để sụp đổ, trước kia khi bỏ chạy còn có lực chống cự, hiện tại bọn họ chỉ muốn bỏ chạy mà thôi.

Cả chiến trường lâm vào hỗn loạn, tu sĩ ba tông hận sinh ít đi hai cái chân, tu sĩ Nghịch Hà Tông kích động, lúc trước vốn yếu thế hiện tại được trưởng lão tổ hợp lại liền mạnh hơn trước nhiều.

Bạch Tiểu Thuần thỉnh thoảng lựa chọn tu sĩ Nguyên Anh mà ra tay, thần thức bao phủ toàn trường, hắn tùy thời sẽ đi cứu viện, càng tìm kiếm thân ảnh của... Lý Thanh Hậu cùng với Hầu Tiểu Muội.

Hiện tại chiến trường quá lớn, hôm nay lại đang đuổi giết hỗn loạn, Bạch Tiểu Thuần không tìm được, nội tâm hắn bất an, Thiết Đản lao tới bên cạnh Bạch Tiểu Thuần, nó đã thu nhỏ lại, bộ dạng kích động cọ vào người Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần cũng cười, hắn rất cưng chiều Thiết Đản, lúc này sơ đầu nó, ánh mắt nhìn những vết sẹo trên người, sâu trong mắt của hắn đầy tức giận.

- Dám đả thương Thiết Đản, việc này... Vẫn chưa xong đâu!

Bạch Tiểu Thuần cắn răng lên tiếng, hắn vuốt vết sẹo trên cổ Thiết Đản mà giật mình.

- Thiết Đản, mấy ngày sau ngươi đi ra ngoài tìm những người gây ra sẹo trên người của ngươi, tìm được về sau, ta sẽ làm chủ cho ngươi!

Bạch Tiểu Thuần lập tức lên tiếng, Thiết Đản nghe vậy gào thét, nó chỉ rống vài tiếng, lại thấy Bạch Tiểu Thuần để tay lên vết sẹo của mình, giống như nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên ánh mắt ảm đạm và bi thương.

Chú ý tới biểu lộ của Thiết Đản, Bạch Tiểu Thuần sững sờ, sau đó nội tâm chấn động, hắn quá hiểu Thiết Đản, cũng hiểu tốc độ của Thiết Đản, cho dù là Thiên Nhân của tông môn trung du, muốn lưu một kích trên cổ của nó cũng cần tiến hành một ít mai phục và bố trí mới có thể.

Hiện tại nhìn thấy vẻ mặt Thiết Đản lo lắng như vậy, lại bị người chém bị thương, vết thương từ mấy tháng trước hoặc lâu hơn.

Là chuyện gì lại làm Thiết Đản bỏ qua an nguy bản thân...

Là chuyện gì lại làm nó cam tâm chui vào bẩy...

Nghĩ tới đây Bạch Tiểu Thuần hít thở dồn dập, đôi mắt mở to, cảm giác bất an sinh ra khắp nội tâm của hắn.

- Thiết Đản, Lý thúc của ta đâu rồi, còn có Hầu Tiểu Muội đây rồi! Bọn họ ở đâu?

Nghe được Bạch Tiểu Thuần nói trong lo lắng, ánh mắt Thiết Đản mang theo bi ai, nó ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần không có chút năng lực che giấu gì cả, có thể nói là trống rỗng, căn bản không có năng lực giấu diếm gì đó, cho nên nó kêu ô ô với Bạch Tiểu Thuần.

Âm thanh mang theo đau thương, trái tim Bạch Tiểu Thuần mở bàn tay vô hình, hắn cảm thấy thế giới trước mặt tối đen, sau đó cả thế giới này biến thành huyết sắc.

- Hầu Tiểu Muội ngươi không biết...

- Lý thúc cũng bị... Bắt đi!!

Bạch Tiểu Thuần tức giận, hắn cũng không tức giận Thiết Đản, mà là nội tâm lo lắng và điên cuồng, hắn hít sâu môt hơi, Thiết Đản nhìn thấy bộ dạng Bạch Tiểu Thuần như vậy thì nội tâm nặng nề, nó không ngừng kêu ô ô.

Bạch Tiểu Thuần run rẩy, dù sao Thiết Đản không phải tu sĩ nhưng là vương thú, nó có linh trí không kém gì tu sĩ, Bạch Tiểu Thuần có lo lắng cho nên hắn bộc phát thần thức ra ngoài.

Lúc này thiên địa nổ vang, cả bầu trời đại địa đều bị thần thức hắn bao phủ, hắn có thể nắm rõ mọi thứ trong phạm ngàn dặm như lòng bàn tay... Trịnh Viễn Đông hoặc mấy lão tổ Nghịch Hà Tông đều biết Lý thúc rất trọng yếu với mình.

Hiện tại thần thức dò xét phạm vi ngàn dặm, bất kể là Nghịch Hà Tông hay tu sĩ ba tông cũng chấn động dữ dôi, bọn họ cảm nhận áp lực không cách nào hình dung nổi, càng cảm nhận được Bạch Tiểu Thuần hóa thành phong bạo càn quét mọi thứ trên đường hắn đi.

Lúc này thần thức của Bạch Tiểu Thuần bộc phát kinh thiên động địa, hắn nhìn thấy trong sơn môn Nghịch Hà Tông có nữ tử trung niên sắc mặt tái nhợt, dường như bị thương rất nặng, hiện tại thức tỉnh trong hôn mê, gương mặt tái nhợt tiều tụy, thân thể có khả năng bị cơn gió thổi bay.

Nữ tử nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, trong mắt nàng mang theo kích động, kích động khó có thể hình dung, phát ra từ nội tâm của nàng, nàng không do dự hô to với Bạch Tiểu Thuần.

- Tiểu Thuần, nhanh đi cứu Lý thúc của ngươi!!

Bạch Tiểu Thuần nghe được âm thanh của nữ tử liền hiểu đó là ai, nữu tử này chính là chưởng tòa Tử Đỉnh Sơn năm xưa, chính là sư phụ của Trương Đại Bàn, chính là Hứa Mị Nương ưa thích Lý thúc...

- Hứa di!

Thân thể Bạch Tiểu Thuần chấn động, hắn lập tức biến mất xuất hiện bên cạnh Hứa Mị Hương, hắn nâng tay phải lên sau đó rót lực lượng nhu hòa vào trong người của nàng, dung nhập vào thân thể Hứa Mị Hương, sắc mặt Hứa Mị Hương hồng nhuận phơn phớt, thương thế tốt hơn nhiều, nàng nói:

- Nhanh đi Đạo Hà Viện, Lý thúc ngươi vào nửa năm trước bị lão tổ Đạo Hà Viện bắt đi!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1264: Phong bạo
Hứa Mị Hương nói quá nhanh, thương thế của nàng vốn rất nặng, hiện tại lại nóng lòng như thế, vừa nói xong câu này đã phun máu tươi, nếu không phải tu vi Bạch Tiểu Thuần dung nhập vào người thì nàng đã hương tiêu ngọc vẫn!

Những lời này như thiên lôi nổ trong đầu của Bạch Tiểu Thuần, toàn thân Bạch Tiểu Thuần run rẩy, đôi mắt đỏ thẫm, vào lúc này mấy lão tổ Nghịch Hà Tông và đám người Trịnh Viễn Đông cũng cảm nhận được Bạch Tiểu Thuần như cơn bão sắp bộc phát, bọn họ chạy tới nơi này, sau khi nghe Hứa Mị Hương nói thế, cảm giác kích động khi cứu giúp tông môn cũng biến mất.

Bọn họ không muốn giấu diếm Bạch Tiểu Thuần, nhưng bởi vì chuyện xảy ra quá nhanh, Bạch Tiểu Thuần xuất hiện và đánh bại ba Thiên Nhân, ý chí chiến đấu của tu sĩ ba tông sụp đổ, tu sĩ Nghịch Hà Tông truy sát, bọn họ muốn giải tỏa áp lực từ trước tới nay, hiện tại đột nhiên kinh hỉ, thế cho nên không ít người hoảng hốt quên đi chuyện này.

Lúc này Linh Khê lão tổ chạy tới thật nhanh.

Tất cả đều tập trung chú ý vào việc Lý Thanh Hậu, Lý Thanh Hậu là Nguyên Anh, càng kinh diễm tuyệt luân còn chưa đáng để Thiên Nhân ra tay với hắn.

Trên thực tế tất cả nguyên nhân là vì Thiết Đản!

Lúc này lão tổ Thiên Nhân của Đạo Hà Viện đã sớm ngấp nghé Thiết Đản hồi lâu, bởi vì Thiết Đản cảnh giác cực cao, bình thường không ra khỏi tông môn nên lão tổ Đạo Hà Viện không có cơ hội.

Cho nên trước khi thân thể sụp đổ chỉ còn lại nguyên thần, lão tổ Đạo Hà Viện hắn tiến hành bố trí từ nửa năm trước, đầu tiên bắt giữ Lý Thanh Hậu, lại dùng Lý Thanh Hậu dẫn Thiết Đản!

Sở dĩ lựa chọn Lý Thanh Hậu, nói trắng ra... Cũng chính bởi vì Bạch Tiểu Thuần có quan hệ với Thiết Đản, Lý Thanh Hậu là chí thân của Bạch Tiểu Thuần, việc này không phải bí mật, cho nên thông qua Lý Thanh Hậu thật sự làm Thiết Đản trúng kế!

Trên thực tế đúng là như vậy, Thiết Đản vì cứu Lý Thanh Hậu, dốc sức liều mạng lao ra ngoài cho nên mới có vết sẹo như thế, mà Nghịch Hà Tông cũng vì việc này xuất động tất cả lão tổ, thậm chí vận dụng nội tình và Huyết Tổ cũng hàng lâm.

Cuối cùng tan rã cái bẫy của Đạo Hà Viện, Thiết Đản tránh được hạo kiếp, Lý Thanh Hậu không thể cứu về, hiện tại sinh tử không rõ.

Sở dĩ sinh tử không biết là bởi vì sau khi Lý Thanh Hậu đột phá Nguyên Anh có tu hành công pháp đặc thù, tu hành cỏ cây chi mệnh, chú ý sih cơ quy nhất, cho nên hắn không có mệnh giản trong tông môn, cho nên không người nào biết hắn sống chết thế nào.

Tất cả nhân quả được Linh Khê lão tổ cùng với Trịnh Viễn Đông miêu tả thật nhanh, đầu óc Bạch Tiểu Thuần như bị thiên lôi đánh trúng, sát cơ bộc phát dữ dội.

- Ah!

Áp lực trong lòng hắn càng ngày càng nặng, cuối cùng nhất Bạch Tiểu Thuần gào thét kinh thiên động địa, hắn muốn tiêu diệt... Đạo Hà Viện!!

- Đạo Hà Viện, các ngươi muốn chết! Đạo Hà lão tổ, ta muốn ngươi chết!!

Bạch Tiểu Thuần bộc phát sát khí kinh thiên, cả đời này hắn rất ít khi điên cuồng, càng ít nghĩ sẽ giết người, lúc ở Man Hoang xuất hiện qua một lần, đó là lúc đệ tử hắn bị bắt, hiện tại là lần thứ hai.

Hắn không thể không điên, bởi vì đó là... Lý Thanh Hậu ah!

Hắn nhớ lúc ở trong thôn, lúc bước vào con đường tu tiên là nhờ vào Lý thúc, Lý thúc dạy hắn tu luyện vỡ lồng...

Lý thúc truyền thụ thảo mộc chi pháp, sau đó hắn ra nòoài luyện đan sinh ra ngoài ý muốn vẫn được Lý thúc che chở...

Hắn từ nhỏ không có thân nhân, cho nên hắn ẩn ẩn xem Lý thúc như phụ thân của mình.

Trong nội tâm Bạch Tiểu Thuần trong vô tri vô giác đã xem Lý thúc thành thân nhân.

Tất cả những việc này đều làm Bạch Tiểu Thuần điên cuồng!

Hắn rống to sau đó lướt đi như bôn lôi, phía sau hắn, Thiết Đản cũng bay lên chạy heo Bạch Tiểu Thuần... Đám người Linh Khê lão tổ nghe Bạch Tiểu Thuần rống to đã chấn động tâm thần, lúc này lo lắng cho hắn nên bọn họ điều một ngàn đệ tử Nghịch Hà đi theo phía sau, đi tới Đạo Hà Viện phòng ngừa vạn nhất.

Bọn họ cho rằng đó là tông môn, cho dù nội tình hay trận pháp đều vô cùng cường hãn, hiện tại Bạch Tiểu Thuần nổi giận, dù Bạch Tiểu Thuần tu vi kinh thiên, làm trưởng bối cũng lo lắng cho hắn.

Lúc này một ngàn đệ tử nghe lệnh, mặc dù không có tốc độ như Bạch Tiểu Thuần nhưng được Linh Khê lão tổ đưa cho đám đệ tử tàu cao tốc, tốc độ của bọn họ cũng không chậm, lúc này lên đường đi Đạo Hà Viện.

Nhanh nhất chính là Bạch Tiểu Thuần, hắn hiện tại đang tức giận, tu vi không ngừng phóng thích ra ngoài, lực lượng thân thể bùng nổ, hắn dùng Bất Tử Cấm na di thiên địa!

Dựa theo tốc độ này chỉ cần qua nửa nén nhang lầ hắn có thể độ hư không bước vào Đạo Hà Viện.

Nhìn từ xa đó là phong bạo quét qua bầu trời, trong gợn sóng đó chính là thân ảnh Bạch Tiểu Thuần mang theo sát cơ lạnh như băng.

Bạch Tiểu Thuần cảm thấy đầu óc trống rỗng, thân ảnh của hắn không ngừng na di, hắn không suy nghĩ nhiều, trong nội tâm của hắn chỉ có một suy nghĩ.

- Lý thúc... Nhất định phải sống yên ổn...

Bởi vì Bạch Tiểu Thuần lo lắng càng ngày càng mạnh, khẩn trương không phải sợ hãi tạo thành, mà là lo được lo mất, hắn sợ nghe được tin tức mình không muốn nghe.

Tất cả hóa thành giày vò, tu vi Bạch Tiểu Thuần cuồng loạn, ánh mắt của hắn càng ngày càng đỏ, hắn điên cuồng sinh ra lửa giạn ngập trời, từ đó biến thành phong bạo càn quét chung quanh.

Sưu sưu bá bá!

Tốc độ Bạch Tiểu Thuần nhanh hơn, tốc độ cực hạn của hắn vượt qua cả Thiết Đản, hiện tại chỉ có một mình Bạch Tiểu Thuần đang đi trong thiên địa, trong thiên địa chỉ còn âm thanh phong bạo như sấm sét, tốc dộ hắn nhanh vượt qua vận tốc âm thanh.

Rầm rầm rầm!

Tiếng nổ càng lúc càng lớn, trên đường hắn đi vượt qua các gia tộc tu chân, các tiểu tông môn, từng tòa thành trì, mọi người khiếp sợ nhìn lên bầu trời.

Nội tâm của bọn họ hít khí lạnh và không ít người kinh hô.

- Đó là âm thanh gì?

- Bầu trời... Bầu trời vỡ ra rồi!

- Nhìn kìa, thật sự có vết nứt, bầu trời bị tách ra làm hai.

Tốc độ Bạch Tiểu Thuần quá nhanh, theo thời gian qua đi, không qua nửa nén nhang Bạch Tiểu Thuần đã mang theo lửa giận ngập trời, mang theo phong bạo khủng khiếp bay tới sơn môn... Đạo Hà Viện!

Sơn môn Đạo Hà Viện do bảy ngọn núi bảy màu sắc khác nhau tọa thành.

Bởi vì trận chiến Nghịch Hà Tông, tu sĩ ba tông đột nhiên sụp đổ quá nhanh cho nên trong Đạo Hà Viện không ai biết tin tức lão tổ bị chém giết thân thể, có thể sau khi Đạo Hà lão tổ trốn về tông môn vẫn có bộ phận người đã biết được, cũng sớm mở đại trận phòng ngự.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1265: Tiểu Thuần?
Lúc này Bạch Tiểu Thuần nhìn Đạo Hà Viện, hắn nhìn thấy màn sáng ngập trời bao phủ Đạo Hà Viện vào bên trong.

Màn sáng chấn động mang theo uy áp ngập trời, chỉ nhìn sơ qua cũng biết nó cực mạnh, dù sao đây là... Hộ sơn đại trận của của tông môn đệ nhất trung du Thông Thiên Hà đông mạch.

Cho dù trận pháp mạnh hơn nữa cũng không bằng trận pháp bao phủ Trường thành năm xưa, Bạch Tiểu Thuần dùng Bất Tử Cấm có thể xuyên qua trận pháp trong Trường thành, chỉ là trận pháp tông môn trung du, cho dù là Thiên Nhân bố trí thì thế nào?

Bạch Tiểu Thuần đỏ mắt, tốc độ chẳng những không giảm bớt mà còn nhanh hơn, hắn không ngừng lao vào Đạo Hà Viện, lúc này lưu thủ trong tông môn là ba Nguyên Anh và không ít Kết Đan, bọn họ nhìn thấy khe nứt trên bầu trời liền kinh hô.

- Đó là cái gì!

- Bầy trời vỡ ra!

- Xảy ra chuyện gì, tại sao vết nứt kia đang lao tới trận pháp của chúng ta?

Nguyên Anh cũng không thể nhìn rõ tốc độ của Bạch Tiểu Thuần cho nên không nhìn thấy bộ dáng Bạch Tiểu Thuần, bọn họ chỉ cho rằng đó là vết nứt cắt ngang bầu trời.

Lúc bọn họ không ngừng gào to, Bạch Tiểu Thuần hóa thành vết nứt trực tiếp đụng vào đại trận bảo hộ Đạo Hà Viện, trận pháp quỷ dị lại không sinh ra chút gợn sóng nào, giống như nó không tồn tại, Bạch Tiểu Thuần xuất hiện bên trong.

Chính là Bất Tử Cấm chi lực!

Trong nháy mắt xuyên qua, thân ảnh hắn đụng vào một ngọn núi của Đạo Hà Viện sinh ra tiếng nổ kinh thiên động địa, bầu trời vặn vẹo, đại địa nổ vang.

Ầm ầm!

Ngọn núi kia bị hắn đụng sụp đổ, vô số đá vụn bắn ra ngoài, mấy vạn tu sĩ trong Đạo Hà Viện kinh hô và tránh đi, vào lúc này bọn họ mới nhìn ở giữa không trung tại vị trí ngọn núi sụp đổ có một thân ảnh đang lơ lửng.

Thân ảnh kia đứng tại chỗ nhưng chấn động kinh thiên sinh ra, càng có vòng xoáy phong bạo như mang theo lực lượng hủy thiên diệt địa.

Cảnh tượng này làm tất cả đệ tử Đạo Hà Viện hít khí lạnh, tâm thần bọn họ rung động, tất cả tu sĩ Nguyên Anh đều khẩn trương, dù sao nơi này cũng là sơn môn Đạo Hà Viện, bọn họ phải kiên trì ra tay, lúc này có vô số hào quang nhắm vào Bạch Tiểu Thuần.

Trong Đạo Hà Viện có một cột sáng kinh người, nó từ trong ngọn núi bắn thẳng vào Bạch Tiểu Thuần..

- Cút ngay cho ta!

Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng, hai tay vung mạnh sinh ra cuồng phong quét ngang bốn phía, sóng cồn đảo qua mọi nơi, va chạm với trận pháp và công kích, sóng cồn dễ dàng đánh tan tất cả mọi thứ cản đường.

Sơn môn Đạo Hà Viện chấn động, rất nhiều đệ tử phun máu tươi, bọn họ hoảng sợ kêu thảm thiết rút lui, vào lúc bọn họ thoái lui, thần thức của Bạch Tiểu Thuần như phong bạo bao trùm toàn bộ Đạo Hà Viện, cho dù cấm địa có trận pháp bao phủ cũng không thể chống cự thần thức của Bạch Tiểu Thuần, trong nháy mắt hắn phát hiện trong địa lao sâu trong lòng đất của Đạo Hà Viện có khí tức... Lý Thanh Hậu!

Lý Thanh Hậu hiện tại đang hôn mê.

Phát giác Lý Thanh Hậu còn sống, rốt cuộc nội tâm Bạch Tiểu Thuần thả lỏng không ít, hắn nhanh chóng chú ý tới thương thế trên người Lý Thanh Hậu, Bạch Tiểu Thuần sinh ra lửa giận ngập trời, hắn không do dự, hắn đấm một cái vào mặt đất sơn môn Đạo Hà Viện.

Nổ mạnh như khai thiên tích địa, mặt đất xuất hiện vô số khe hở, nhấc lên trùng kích làm đệ tử Đạo Hà Viện bị đánh bay, bọn họ chấn động, sợ hãi và run rẩy.

- Người này là ai!!

- Hắn là Bạch Tiểu Thuần, là hắn... Hắn đánh ba Thiên Nhân một chết, một tàn, một trốn!

- Đáng chết, tại sao hắn ở nơi này?

Trong đám người Đạo Hà Viện có người biết chuyện đã nói rõ thân phận Bạch Tiểu Thuần, bảy ngọn núi bảy màu của Đạo Hà Viện bị Bạch Tiểu Thuần đụng nát một cái, ngọn núi thứ hai bởi vì tương liên với nhau cũng sụp đổ, vô số núi đá bộc phát truyền khắp Đạo Hà Viện.

Hiện tại Bạch Tiểu Thuần cũng nhìn ra sơn môn Đạo Hà Viện có điểm kỳ dị, đại địa vô cùng cứng rắn tương liên với bảy ngọn núi, chỉ khi bảy ngọn núi tan vỡ mới có thể đánh nát đại địa.

Bạch Tiểu Thuần không có tâm tình phá hủy từng cáo, hắn nhìn năm ngọn núi còn lại, hắn bấm niệm pháp quyết và vận dụng Nhân Sơn Quyết, ngay sau đó vô số ngọn đá sụp đổ bay lên bao phủ Bạch Tiểu Thuần, hắn biến thành người đá khủng bố.

Gương mặt người đá chính là Bạch Tiểu Thuần, hắn không do dự gào to sau đó đánh hai quyền về phía trước, mỗi một quyền sinh ra lực trùng kích khổng lồ, ngay sau đó hai ngọn núi sụp đổ, tiếng kinh hô vang vọng bốn phương, mấy vạn đệ tử Đạo Hà Viện hiện tại thương vong thảm trọng, căn bản không dám ở lại tông môn, mọi người nhìn thấy liền bỏ chạy như chuột.

Vào lúc bọn họ bỏ chạy, Bạch Tiểu Thuần lại đánh ra ba quyền, mỗi quyền của hắn như thiên thạch mang theo lực lượng hủy thiên diệt địa nện thẳng vào ba ngọn núi.

Ầm ầm!

Tiếng nổ mạnh vang vọng khắp thiên địa, trong chốc lát ba ngọn núi của Đạo Hà Viện... Sụp đổ!!

Từ khi Bạch Tiểu Thuần xuất hiện cho đến hiện tại, thời gian chưa tới một phút.

Lúc này mặt đất xuất hiện hố sâu.

Dưới hố sâu chính là địa lao Đạo Hà Viện!

Không dừng lại, vào lúc đánh vỡ mặt đất, thân thể Bạch Tiểu Thuần biến mất nhanh chóng, lúc xuất hiện đã ở trong nhà lao giam giữ Lý Thanh Hậu!

Hiện tại Lý Thanh Hậu nằm đó, bởi vì tiếng nổ quá lớn nên hắn cũng tỉnh lại, đôi mắt hãm sâu, khí tức yếu ớt, khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần thì hắn sững sờ không dám tin, lúc này hỏi một câu:

- Tiểu Thuần?

Hai chữ Tiểu Thuần được Lý Thanh Hậu nói ra khỏi miệng làm chính hắn cũng hoảng hốt, dường như cảm thấy việc này quá hư ảo, sau khi hắn bị Đạo Hà Viện bắt giữ cũng không nhận tra tấn gì, nội tâm của hắn vô cùng thống khổ.

Hắn cũng không đặc biệt xem trọng sinh tử của mình, hắn không thể vì sự tồn tại của mình mà trở thành đối phương hấp dẫn Thiết Đản vào bẫy, hắn không thể cải biến mọi việc, hắn không có năng lực đó.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Thiết Đản rơi vào trong bẫy, hắn tự trách, nó biến thành cái miệng gặm nhắm nội tâm hắn.

Cũng may nửa năm trước Đạo Hà lão tổ không thành công, chỉ có thể chém một kiếm lên cổ Thiết Đản, việc này làm nội tâm Lý Thanh Hậu đau đớn, đáng hận là hắn không thể làm gì.

Hận ý này rất mạnh, sau khi hắn mất đi giá trị lợi dụng và bị ném trong địa lao, hắn vẫn chèo chống và không ngừng nhắc nhở mình, Đạo Hà Viện không hủy diệt thì hắn không chết được.

Cho nên hắn phỉa kiên trì, địa lao này cổ quái, có thể hấp thu tu vi và sinh cơ của hắn, làm hắn không ngừng suy yếu nhưng hắn vẫn kiên trì.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1266: Có biết xét nhà hay không?
Cũng may mắn công pháp của hắn đặc thì, thảo mộc chi lực có tác dụng lâu dài cho nên hắn mới có thể bảo vệ tính mạng, hắn còn có một chấp niệm, trừ thống hận Đạo Hà Viện ra, hắn còn nhớ... Bạch Tiểu Thuần.

Hắn nhớ hài tử năm xưa mình mang lên núi, đối phương đã rời đi quá lâu, hắn rất muốn lại đi bảo hộ hắn, hắn sợ hãi tính cách Bạch Tiểu Thuần không có mình khuyên bảo có lẽ sẽ gây ra tai họa nào đó.

Tất cả trở thành chấp nhất của hắn, càng là hắn không ngừng nhắc nhở mình không được chết.

Hiện tại hắn nghe bên ngoài có tiếng nổ mạnh, lúc hắn ngơ ngác mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt Bạch Tiểu Thuần.

Một tiếng Tiểu Thuần lọt vào tai Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần rung động, nước mắt rưng rưng như sắp chảy xuống, mặc dù âm thanh yếu ớt nhưng mang theo hiền lành và ấm áp, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy rung động, trái tim như xiết chặc.

- Lý thúc!

Bạch Tiểu Thuần khóc lớn, cho dù chiến lực của hắn có thể trấn áp Thiên Nhân, cho dù địa vị của hắn tôn sùng, ở trước mặt Lý Thanh Hậu thì hắn chính là hài tử trên đỉnh núi năm xưa, là Bạch Tiểu Thuần bởi vì sợ sấm đánh cho nên đốt hương mười ba lần.

Bạch Tiểu Thuần ôm lấy Lý Thanh Hậu, hắn không ngừng rót tu vi vào người Lý Thanh Hậu, không ngừng chữa thương cho hắn, trong quá trình này Bạch Tiểu Thâần biết Lý Thanh Hậu suy yếu, nước mắt rơi xuống...

Cũng nhìn thấy mái tóc bạc trên đầu Lý Thanh Hậu, nhìn gương mặt đầy nếp nhăn, Lý Thanh Hậu mới là trung niên nhưng hắn hiện tại già đi rất nhiều.

Không còn một thân áo bào nho nhã trong trí nhớ Bạch Tiểu Thuần, cũng không còn là chưởng tòa ngông nghênh của Hương Vân Sơn!

Lý Thanh Hậu vẫn hoảng hốt, hắn kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thuần, cũng không quan tâm thương thế bản thân, hắn chậm rãi nâng tay lên vuốt gương mặt Bạch Tiểu Thuần.

- Thật là ngươi sao... Đứa nhỏ này đã lớn rồi còn khóc...

Lý Thanh Hậu run rẩy lau nước mắt Bạch Tiểu Thuần trê, hắn xác định đây chính là đùa bé mình mang từ đỉnh núi sau khi đốt hương mười ba lần về tông môn.

- Là ta... Lý thúc, ta trở lại!

Bạch Tiểu Thuần lau nước mắt, hắn nâng Lý Thanh Hậu đứng dậy, lúc này Lý Thanh Hậu đã được Bạch Tiểu Thuần cứu giúp cho nên khôi phục một ít khí lực.

- Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi...

Lý Thanh Hậu cười, nụ cười mang theo vui mừng, mang theo cảm khái, càng có hiền lành, hắn là tu sĩ Nguyên Anh, trong nội tâm mặc dù kích động nhưng khống chế rất tốt, nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, trong lòng hắn vui vẻ.

Hiện tại hắn không kịp hỏi Bạch Tiểu Thuần những năm qua như thế nào, bọn họ đang ở trong địa lao của tông môn khổng lồ, sau khi được Bạch Tiểu Thuần nâng lên, hắn nhìn chung quanh... Phát hiện bảy ngọn núi sụp đổ, đại địa xuất hiện vô số khe hở, cả Đạo Hà Viện cũng tan nát.

Nhìn chung quanh thấy đệ tử Đạo Hà Viện run rẩy và bỏ chạy tứ tán...

Lúc phát hiện những việc này, rốt cuộc Lý Thanh Hậu kích động khống chế không nổi, hắn hít thở dồn dập nhìn bốn phía.

- Là lão tổ đột phá sao, bọn họ đâu?

Lý Thanh Hậu phản ứng đầu tiên chính là có lão tổ đột phá trở thành Thiên Nhân, hiện tại dẫn đại quân tới tấn công Đạo Hà Viện.

Hắn nhanh chóng do dự, thật sự hắn cảm thấy cho dù lão tổ đột phá cũng không thể rung chuyển Đạo Hà Viện tới mức này, trừ phi có hai lão tổ đột phá Thiên Nhân.

Hắn cho rằng đây là việc không có khả năng.

- Lý... Lý thúc, lão tổ không có đột phá... nơi này không có người nào khác... Chỉ có hai hai ngườic chúng ta.

Bạch Tiểu Thuần nháy mắt mấy cái, hắn ho khan, sau khi cứu Lý Thanh Hậu, áp lực trong lòng hắn không còn, cũng khôi phục tính cách lúc trước, hiện tại nội tâm hắn vô cùng đắc ý.

Lý Thanh Hậu sững sờ, hắn nhìn phế tích chung quanh, cuối cùng ánh mắt nhìn lên người Bạch Tiểu Thuần, sua nửa ngày hắn cười to, cười càng lúc càng lớn, dùng sức vỗ vai Bạch Tiểu Thuần.

- Tốt, tốt, tốt!

Hắn không hỏi cụ thể, bởi vì đã không cần, nội tâm hắn kích động rất lớn, bởi vì... Hài tử hắn mang lên núi năm đó hôm nay đã phát triển thành đại thụ che trời.

Nội tâm của hắn có chút thất lạc, một con chim non đã biến thành hùng ưng bay lượn cửu thiên, không cần trưởng bối bảo hộ, hắn làm trưởng bối lại có cảm giác không nói thành lời.

Có vui mừng, lại có thất lạc.

Nghe Lý Thanh Hậu khen ngợi, Bạch Tiểu Thuần càng phấn chấn, hắn nói:

- Việc này tính là cái gì, Lý thúc ngươi không biết, lúc ta ở Man Hoang còn biểu hiện tốt hơn hiện tại...

Không đợi Bạch Tiểu Thuần nói xong, trên bầu trời xa xa có tiếng rít dài, chính là Thiết Đản, nó chậm hơn Bạch Tiểu Thuần rất nhiều,sau khi tới nơi đây phát hiện Đạo Hà Viện sụp đổ, lại nhìn thấy Lý Thanh Hậu.

Nó không hoài nghi việc Bạch Tiểu Thuần đánh nổ cả Đạo Hà Viện, vào lúc nhìn thấy Lý Thanh Hậu thì nó kích động, thân thể thu nhỏ tới gần Lý Thanh Hậu, sau khi tới bên cạnh Lý Thanh Hậu liền vẫy đuôi thân thiết.

Nội tâm Lý Thanh Hậu ấm áp, càng có áy náy, hắn vuốt ve Thiết Đản, ánh mắt nhìn vết sẹo trên cổ Thiết Đản, đây chính là điểm làm hắn hối hận.

- Vốn định có một ngày có thể tự mình báo thù cho ngươi, hiện tại đã không cần, phụ thân ngươi đã giúp ngươi rồi.

Lý Thanh Hậu cười cười, hắn nhìn phế tích chung quanh, nhìn Bạch Tiểu Thuần, trong lòng hắn kiêu ngạo và tự hào rất mạnh.

- Tiểu Thuần, chúng ta đi thôi, Đạo Hà Viện... Cho dù có thể sống qua lần này cũng rớt xuống ngàn trượng!

Lý Thanh Hậu cười lớn.

- Lý thúc, không nóng nảy, chúng ta chờ một chút.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần dò xét chung quanh, hắn nhanh chóng nói với Thiết Đản.

- Thiết Đản, ta nhớ trước khi đi phía sau có không ít đệ tử đi cùng, tại sao còn chưa tới, ngươi đi mang bọn họ tới đây.

Thiết Đản nghe vậy cảm thấy nghi hoặc, nhưng Bạch Tiểu Thuần nói nó làm gì thì nó làm gì, sẽ không cự tuyệt, sau đó nó bay lên trời, không bao lâu nó trở về lần nữa, một chiếc tàu cao tốc chở hơn ngàn tu sĩ đi cùng, bọn họ chạy tới và nhìn Đạo Hà Viện sụp đổ liền hít khí lạnh, lúc nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần càng cuồng nhiệt, bọn họ cúi đầu chào Bạch Tiểu Thuần cùng Lý Thanh Hậu.

- Bái kiến lão tổ!

- Bái kiến Lý trưởng lão!

Bọn họ nói thế càng xác định suy nghĩ trong lòng Lý Thanh Hậu, lúc hắn nhìn Bạch Tiểu Thuần liền cười tươi hơn..., Bạch Tiểu Thuần gãi gãi đầu, vội ho một tiếng, hắn cảm thấy xấu hổ và vung tay lên.

- Nhanh chóng thanh lý những hòn đá bốn phía cho ta, ta diệt Đạo Hà Viện quá nhanh, bọn chúng trốn đi vội vàng, nhất định có không ít tài bảo không kịp mang đi, chúng ta tận diệt chúng!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1267: Gánh nặng đường xa
Bạch Tiểu Thuần vội vàng hưng phấn lên tiếng, nội tâm kích động, hắn xét nhà không ít, lần đầu tiên hắn xét tông.

Hắn nói ra lời này làm cả ngàn đệ tử hưng phấn, bọn họ không ngừng tản ra chung quanh tìm kiếm tài phú của Đạo Hà Viện.

Trong mắt Lý Thanh Hậu mang theo vui mừng, hắn nói thầm đứa nhỏ này lớn rồi, việc mình xem nhẹ nhưng hắn lại nghĩ tới, đây là tính cách cẩn thận.

- Đúng vậy, o Hà Viện tích lũy bao nhiêu năm, đối với Nghịch Hà Tông chúng ta mà nói là đại trợ lực!

Lý Thanh Hậu gật đầu, hắn vừa nói xong, Bạch Tiểu Thuần cau mày nhìn hơn ngàn đệ tử đang đi tìm kiếm chung quanh.

- Các ngươi có biết xét nhà hay không, ai nha, chỗ đó có đá nhiều nhất, vừa nhìn đã biết không có bảo bối gì, các ngươi đừng đi thanh lý bên kia!

- Tại đó, tăng thêm vài người, các ngươi nhìn trên núi đá có pháp lực chấn động không, nơi đó nhất định là gạch đá xây dựng bảo thất, bên cạnh chắc chắn có bảo vật.

- Ai nha, còn ngươi nữa, thất thần làm gì vậy, vội tuh bàn đá xanh dưới chân ngươi đi, nó chắc chắn là linh thạch chế tạo mà thành!

Bạch Tiểu Thuần lên tiếng, hắn rất bất đắc dĩ, hắn cảm thấy những người này quá không biết xét nhà mà...

- Không nên đào chỗ đó, đừng nhìn trên mặt đất, ai lại chôn bảo bối dưới đất chứ, bên cạnh ngươi có cái vạc lớn mới là bảo bối đấy.

- Các ngươi ah, buồn chết ta... Đến đến, nghe ta chỉ huy, ba trăm người đi thanh lý núi đá bốn phía cho ta, ba trăm người chuyên đi thanh lý đại điện sụp đổ.

- Ba trăm người tới đây, chuyện của các ngươi rất trọng yếu, các ngươi đi tìm cấm địa chung quanh cho ta, thấy cái gì cứ lấy cho ta, có biết hay không biết đều thu đi.

- Hơn trăm người cuối cùng, các ngươi đi theo ta đi, ta bảo các ngươi cầm cái gì thì cầm cái gì, còn ngươi nữa... Đây không phải là bàn đá xanh, đó là phiến đá bình thường...

Bạch Tiểu Thuần càng nhìn càng sốt ruột, dứt khoát xoắn tay áo xông lên phía trước, lớn tiếng bắt đầu chỉ huy, hắn cảm thấy những người này có thủ pháp quá kém, vẫn phải do mình tự tìm.

Dựa vào kinh nghiệm xét nhà kinh người của hắn trong Man Hoang, dưới sự chỉ huy của hắn, hơn một ngàn đệ tử chậm rãi từ lương dân biến thành côn đồ... Quét ngang tất cả...

Cứ như vậy, Bạch Tiểu Thuần vẫn cảm thấy tiếc nuối và nói:

- Ta nói với các ngươi, xét nhà cần phải có ý thức, ý thức biết rõ không... Chính là phải cân nhắc, nếu như ngươi là lão tổ tông môn, ngươi sẽ mang bảo vật giấu ở nơi nào?

- Nói như vậy quá phức tạp, ta tổng kết cho các ngươi biết một chút, xét nhà chính là ba chữ... Nhanh, ác, chuẩn, đây là tổng kết cuối cùng của ta, cũng chuẩn bị truyền thừa ba chữ chân ngôn này.

- Nhanh, chính là cho dù động tác gì cũng phải thật nhanh, các ngươi nhìn thấu châu chấu chưa, thời điểm xét nhà phải xem bản thân mình như châu chấu.

- Ác, thứ này càng đơn giản, chính là mắt các ngươi phải đỏ, sau đo đỏ mắt thì thấy cái gì cũng đoạt, thấy cái gì cũng cầm, tưởng tượng các ngươi tiến vào một nơi chứa đầy bảo vật, cầm càng nhiều thì lợi nhuận càng nhiều, khẩu hiệu của chúng ta chính là... Những nơi đi qua, không có một ngọn cỏ!

- Còn một chữ cuối cùng... Là... Là chuẩn, chính là ý thức ta nói lúc trước, với người mới học xét nhà mà nói, các ngươi không có được ý thức này, ta nói cho các ngươi một bí quyết, chính là... Mặc kệ nhận ra hay không, chỉ cần là đồ vật trước mặt thì cứ lấy đi.

- Sau khi trở về chúng ta lại phân biệt nó có phải bảo vật hay không dù sao đều bị chúng ta lấy đi.

Bạch Tiểu Thuần càng nói âm thanh càng lớn, đồng thời mặt mày hớn hở và cảm khái chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hắn nói lời này vang vọng phế tích Đạo Hà Viện, hơn ngàn đệ tử chung quanh trợn mắt há hốc mồm ngơ ngác nhìn Bạch Tiểu Thuần, nội tâm không ngừng hít khí lạnh.

- Lão tổ... Tại sao hắn am hiểu xét nhà như thế?

- Ta lần đầu tiên nghe xét nhà còn có ba chữ chân ngôn như vây...

- Hắn... Hắn còn quen thuộc xét nhà như thế...

Sắc mặt mọi người cổ quái, liên tục há hốc mồm, bọn họ lần đầu tiên thấy có người tổng kết ba chữ chân ngôn với việt xét nhà, lúc này nội tâm mọi người rung động, suy nghĩ cần phải xét nhà bao nhiêu lần mới có được kinh nghiệm như thế, mới có thể hóa xét nhà thành ba chữ tinh túy như vậy.

Việc này cần phải xét nhà rất nhiều mới có thể đúc kết tinh hoa, mới có thể làm được...

Chẳng những hơn một ngàn đệ tử như thế, ngay cả Lý Thanh Hậu cũng ngây người, hắn ngây ngốc nhìn Bạch Tiểu Thuần không ngừng nói luyên thuyên, chỉ huy nơi này, chỉ dẫn nơi khác.

Được hắn không ngừng giáo dục, bảo tàng của Đạo Hà Viện bị đào móc không còn, xem thủ pháp của hắn thật sự đúng như ba chữ chân ngôn.

Tất cả những việc này càng làm Lý Thanh Hậu hoảng hốt, càng làm hắn đau đầu, tay phải không ngừng mà xoa mi tâm, vẻ mặt bất đắc dĩ, hắn phát hiện Bạch Tiểu Thuần... Mặc kệ tu vi gì vẫn có bộ dạng làm người ta lo lắng.

- Không ngờ xét nhà còn có tổng kết như vậy... Đây cũng là năng khiếu trời ban ah.

Nội tâm Lý Thanh Hậu thở dài một hơi, hắn cũng không nói được gì.

Hắn không chú ý tới Thiết Đản ở bên cạnh nhìn Bạch Tiểu Thuần không chớp mắt, lắng nghe những gì hắn dặn dò, nó năm đó xem Bạch Tiểu Thuần là mẫu mực của mình, ngay cả lời nói và việc làm cũng là chuẩn mực của nó, học làm sao câu dẫn mấu thú, lại học hỏi khí thế cao vời của Bạch Tiểu Thâần.

Hiện tại nó phát hiện thế giới mới, trong mắt cũng bắt đầu sáng lên, lúc nhìn Bạch Tiểu Thuần mang theo sùng bái vô hạn, nó cảm giác phụ thân của mình quá lợi hại, không ngờ nắm giữ nhiều tài năng như thế.

Nhất là nghe Bạch Tiểu Thuần nói chân ngôn xét nhà, nó còn chuẩn bị truyền thừa xuống, vì vậy Thiết Đản lập tức có cảm giác mình đang mang theo sứ mạng nặng nề, càng phải nghiêm túc học tập.

Rốt cục cả Đạo Hà Viện, bị hơn ngàn đệ tử thanh lý một lần trong một canh giờ, mà hơn ngàn người dùng ánh mắt cổ quái nhìn nhau, bọn họ cũng cải biến ấn tượng với Bạch Tiểu Thuần, từ kính sợ biến thành im lặng không nói thành lời.

Thậm chí rất nhiều người chậm rãi nhớ lại lúc còn ở trong Nghịch Hà Tông, bọn họ nghe được truyền thuyết không biết nên khóc hay nên cười của Bạch Tiểu Thuần...

- Thì ra hắn là Bạch Tiểu Thuần..."

- Bạch lão tổ... Tính toán, ta nên gọi hắn là Bạch Tiểu Thuần a...

Mặc dù hơn ngàn đệ tử nói thầm nhưng bọn họ vẫn dựa theo mẫu mực của Bạch Tiểu Thuần làm việc, vẫn có ngộ tính, hoàn toàn dựa theo ba chữ chân ngôn, cả Đạo Hà Viện vô cùng sạch sẽ, không nói không có một ngọn cỏ nhưng không khác bao nhiêu.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top