Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Nhất niệm vĩnh hằng - Nhĩ Căn

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Nhất niệm vĩnh hằng - Nhĩ Căn

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,567
Điểm cảm xúc
1,482
Điểm
113
Chương 1708: Niệm hiện tại
Nếu chỉ như vậy, còn chưa đủ để nổi lên sự cường hãn của Thiên Tôn trung kỳ. Ngoại trừ niệm lực ra, tu vi của Bạch Tiểu Thuần vào giờ phút này cũng không ngừng tăng lên. Chỉnh thể chiến lực rốt cuộc so với trước đây đã mạnh mẽ hơn gấp mười lần!

Nếu như là Bạch Tiểu Thuần kia, cầm đại kiếm bắc mạch, có thể cùng Thiên Tôn trung kỳ đánh một trận, thậm chí miễn cưỡng có thể cùng Thiên Tôn hậu kỳ giao đấu. Như vậy hiện tại, hắn không cần đại kiếm bắc mạch, cũng có thể làm được điểm này!

Mà một khi lại thêm đại kiếm bắc mạch, như vậy ở trong Thiên Tôn trung kỳ, hắn đã đứng ở đỉnh phong!

Cảm nhận sóng tu vi dao động trong cơ thể, lĩnh hội niệm lực khuếch tán, phân tích mình không giống trước đó, trong lòng Bạch Tiểu Thuần phấn chấn kích động, còn có một phần xúc động. Hắn biết, nếu không phải là nhờ cơ duyên ở Huyền Cửu Quận, mình muốn đột phá, đạt được tới trình độ như bây giờ, sợ là cần tiêu tốn rất nhiều thời gian cùng tài nguyên, trăm năm tích lũy, cũng xem như là nhanh.

Mặc dù là có quạt tàn ở bên cạnh, Tuyên Cổ Quyển tầng thứ nhất niệm quá khứ, cũng cần tích lũy đến cuối cùng, mới có thể thử. Lại còn cần chờ hắn đi tới cửa ải thứ 100, hoàn toàn trở thành chủ nhân của quạt tàn, sau khi thu được truyền thừa, mới có khả năng thu được đột phá.

Chỉ là dựa vào tu vi Thiên Tôn sơ kỳ, trong lòng Bạch Tiểu Thuần cũng biết rõ, sau cửa ải năm mươi, với hắn mà nói, quá khó khăn. Nhưng hôm nay tất cả lại khác!

- Tiếp theo, tu vi của ta đột phá, sẽ nhanh hơn... sau cửa ải một trăm, nói không chừng ta có thể trở thành... Thiên Tôn hậu kỳ thậm chí đại viên mãn!

Bạch Tiểu Thuần nghĩ đến đây, hắn liền không nhịn được mặt mày hớn hở, trong lòng vui mừng nhảy nhót giống như chim sẻ. Thật sự hình ảnh hắn tưởng tượng thật đẹp, khiến cho chính hắn cũng cảm thấy, có chút không dám tưởng tượng.

- Nếu có một ngày, ta trở thành chủ nhân của quạt tàn, tu vi đạt đến Thiên Tôn đại viên mãn, dựa vào quạt tàn, dựa vào đại kiếm bắc mạch... Ta có khả năng... chống lại Thái Cổ hay không?

Tim Bạch Tiểu Thuần đập rộn lên. Ý niệm này không ngừng mọc rễ ở trong đầu hắn. Nếu thật sự có một ngày như vậy, Bạch Tiểu Thuần mặc dù không phải là Thái Cổ, nhưng vẫn có tư cách… có đầy đủ ba phần thiên hạ!

Hồi lâu, Bạch Tiểu Thuần mới chôn thật sâu ý nghĩ tốt đẹp, ở trong lòng. Hắn hiểu rõ những điều này đều là huyễn tưởng đối với sau này mà thôi. Trước khi còn chưa có đạt được đến ngày đó, huyễn tưởng nhiều hơn nữa, cũng chỉ là vô dụng.

- Trận cơ duyên này, khiến cho niệm quá khứ của ta đại viên mãn. Mà bây giờ mặc dù bước vào Thiên Tôn trung kỳ, hiện ra ở trước mặt ta, chính là đi sáng tạo ra Tuyên Cổ Quyển tầng thứ hai. Công pháp có thể khiến cho ta từ Thiên Tôn trung kỳ đột phá, bước vào Thiên Tôn hậu kỳ, cũng chính là Tuyên Cổ Quyển tầng thứ hai!

- Tuyên Cổ Quyển tầng thứ nhất, niệm quá khứ... Là sáng tạo vì đạo chủng nẩy mầm cần tích góp lực!

- Thời khắc tầng thứ hai này, ta cần chính là đạo chủng sua khi nẩy mầm sẽ nở rộ ra từng đóa hoa!

- Nếu như nói tất cả mọi thứ trước đây, đều là chuẩn bị, vậy cũng có thể gọi là quá khứ. Như vậy hôm nay mầm mới nở rộ, chính là ý niệm ngay lập tức!

Bạch Tiểu Thuần thì thào nói nhỏ, hắn hiểu rõ mình không có khả năng từ trong không trung đi sáng tạo công pháp. Niệm quá khứ là dựa vào từng trải cùng hồi ức trước kia ở thế giới Thông Thiên làm cơ sở.

Mà vì tu vi của hắn đột phá quá nhanh, Tuyên Cổ tầng thứ hai hiện tại vẫn không đủ cơ sở, sáng tạo ra, độ khó lớn hơn nữa. Nhưng ánh mắt Bạch Tiểu Thuần chớp động. Thời điểm hắn cúi đầu nhìn về phía túi đựng đồ, vỗ xuống. Nhất thời phần thưởng ở cửa ải thứ năm mươi, cái thẻ tre kia xuất hiện ở trong tay hắn.

- Nhưng ta có nó!

Bạch Tiểu Thuần thì thào nói nhỏ. Hắn vốn không có ý định thật sự đi nhận truyền thừa đạo nguyên của vị Chúa Tể tiên giới này. Hắn cần chỉ là tham khảo đồng thời hấp thu, tiến tới sáng tạo con đường thuộc về chính mình.

Nếu như bên trong thẻ tre này ẩn chứa Sinh Tử Đạo Nguyên hoàn chỉnh, Bạch Tiểu Thuần muốn cảm ngộ, sợ là không đủ lực. Nhưng hiện tại chỉ là một phần của Sinh Tử Đạo Nguyên. Bạch Tiểu Thuần muốn hiểu được, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Hắn hít một hơi thật sâu, trong đầu trống rỗng, thần thức tản ra, dung nhập vào trong hai phù văn trên thẻ tre. Trong tiếng nổ lớn, khí tức tử vong này lại hiện lên. Dau đó khi thần thức của hắn đặt ở trên phù văn thứ hai, một cảm giác tinh thần phấn chấn, lại dâng trào lên.

Ở trong sự sống và cái chết đan xen, ở lần đầu tiếp xúc với đạo nguyên này, Bạch Tiểu Thuần dần dần chìm đắm ở bên trong, quên đi thời gian, quên đi tất cả. Thứ duy nhất hắn không có quên, chỉ là ý niệm ở trong đầu hắn trước đó, cũng chính là suy nghĩ tìm hiểu niệm hiện tại.

Thời gian trôi qua, không biết qua bao lâu, Bạch Tiểu Thuần vẫn chìm đắm ở trong cảm ngộ không thức tỉnh. Hắn cũng không biết, lúc này ở bên cạnh hắn khí linh hóa thành đồng tử lặng lẽ không một tiếng động, từ bên trong hư vô đi ra.

Đồng tử này nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, nhưng hết lần này tới lần khác nó lại không thể làm gì. Nó thân là khí linh. Mặc dù nó có thể ở bên trong cửa ải quấy nhiễu, lại có quyền hạn cực lớn, nhưng lại đối với Bạch Tiểu Thuần ở đây, lại không có tác dụng gì.

Bên trong cửa ải, các loại hành vi của Bạch Tiểu Thuần, khiến cho nó hết lần này tới lần khác cảm giác cản trở cùng tuyệt vọng. Về phần bên ngoài cửa ải... Nghĩ đến một điểm này, đồng tử thì càng thêm phát điên.

Nó có thể áp dụng trừng phạt đối với bất kỳ người nào xông qua ải. Nhưng hết lần này tới lần khác đối với Bạch Tiểu Thuần nắm giữ một phần ấn ký của quạt tàn, nó lại không có cách nào vận dụng. Dù sao từ trình độ nào đó mà nói, nó chỉ là khí linh. Bạch Tiểu Thuần lại là gần phân nửa chủ nhân!

Cho dù nó không muốn thừa nhận, nhưng sự thực chính là như vậy. Nhất là sau khi Bạch Tiểu Thuần xông qua cửa ải năm mươi, hắn một lòng đột phá, cũng không có thời gian kiểm tra xem xét. Trên thực tế, giờ phút này, Bạch Tiểu Thuần ở phương diện quyền hạn khác, đã cùng đồng tử này, không xê xích là bao nhiêu.

- Cứ tiếp tục như thế này, ta nên làm cái gì...

Đồng tử cũng muốn khóc. Nó vừa nghĩ tới có một ngày, người vô sỉ dối trá trước mắt này, sẽ trở thành chủ tử của mình, lúc hỏi mình tên gọi là gì, mình nên trả lời như thế nào, trong lòng nó lại rầu rĩ vô cùng.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,567
Điểm cảm xúc
1,482
Điểm
113
Chương 1709: Sinh tử hiện tại kinh (1)
Thật sự trước đó nó từng thề, nếu để cho Bạch Tiểu Thuần vượt qua một cửa ải kia, nó lại cùng một họ với Bạch Tiểu Thuần.

Lúc này trong lòng nó thầm thở dài. Nó lại nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần một lát. Bỗng nhiên nó sửng sốt. Sau khi vừa cẩn thận nhìn một chút, đồng tử trợn trừng mắt. Nhất thời mặt mày nó rạng rỡ.

- Ha ha, gia hỏa ngốc này, hắn lại có thể đang cảm ngộ đạo thời gian? Lấy Sinh Tử Đạo Nguyên là vật dẫn, cảm ngộ thời gian sao?

- Hắn chết chắc rồi. Hắn nhất định phải thua. Đièu này căn bản là không có khả năng. Đạo thời gian, đây chính là một trong những đạo chí cao. Sinh tử cũng bị nó điều khiển. Kẻ ngu này, ha ha.

Đồng tử vỗ tay một cái, kích động. Nó lại nhìn một chút. Sau khi lại xác định phân tích của mình không sai lầm, hắn nhất thời có loại cảm giác đẩy mây mù nhìn thấy bầu trời xanh. Hắn cao hứng bừng bừng xoay người khe khẽ hát, rời đi.

Thời gian lại trôi qua. Một tháng sau, Bạch Tiểu Thuần đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa, vẫn không nhúc nhích. Thân thể hắn đột nhiên chấn động. Theo sự chấn động, thẻ tre ẩn chứa Sinh Tử Đạo Nguyên trong tay hắn, trực tiếp lại hóa thành tro bụi. Hai mắt của hắn chậm rãi mở ra. Hư vô xung quanh hắn lập tức vặn vẹo. Ở dưới sự vặn vẹo này, một sóng dao động hoàn toàn không giống với niệm quá khứ, từ trong mắt Bạch Tiểu Thuần, thả ra ngoài.

Sóng dao động này dường như ở chỗ hắn, cho dù muốn vượt qua Vạn Cổ, cũng chỉ là một ý niệm. Cho dù đứng ở trong dòng sông thời gian, nhưng nơi hắn ở lại, vĩnh viễn đều là hiện tại!

Tất cả thời gian trôi qua, hình như vẫn không có cách nào hoàn toàn cướp đạt được quang âm từ chỗ của hắn!

Thậm chí trên trình độ nào đó, niệm lực của hắn, có thể khiến cho thời gian... thoáng dừng lại!

- Niệm hiện tại, ý niệm bá đạo!

Bạch Tiểu Thuần nhẹ giọng lẩm bẩm. Đồng thời, trên xương quạt phía xa, ở nơi Bạch Tiểu Thuần không nhìn thấy được, đồng tử huyễn hóa ra. Trước đó, nó cảm nhận được một ít sóng dao động của Sinh Tử Đạo Nguyên, cho nên mới xuất hiện. Giờ khắc này sau khi nhìn thấy được Bạch Tiểu Thuần, tròng mắt nó cũng muốn rơi xuống, vẻ mặt khó có thể tin nổi.

- Đạo thời gian, trời ạ, cái này còn cao thâm hơn so với Sinh Tử Đạo Nguyên, đủ để xưng là đại đạo thời gian, lại bị đồ ăn gian vô sỉ này cảm ngộ thành công!

- Lão thiên gia ngươi mù rồi!

Đồng tử rất muốn phát điên. Nó không cam lòng gào thét, mắt đỏ đậm. Nó đã quyết định, tiếp theo, không quan tâm phải bỏ ra cái giá lớn thế nào, nó cũng nhất định phải khiến cho người vô sỉ này, hoàn toàn thất bại.

- Ngươi chờ đấy cho ta!

Khí linh đồng tử hung hăng nắm tóc tóc, bắt đầu đi tìm cửa ải thích hợp, chuẩn bị đặt cược lớn, như vậy thật giống như dân cờ bạc tuyệt vọng, đặt tất cả hy vọng xa vời mong có thể lật bàn.

Mặc dù ở trên quạt tàn này Bạch Tiểu Thuần cũng có quyền hạn, nhưng chung quy vẫn không giống như khí linh. Bởi vậy trước kia khí linh xuất hiện, Bạch Tiểu Thuần không nhìn thấy được. Nhưng hôm nay hắn đầu tiên là đột phá cửa ải lớn năm mươi, tu vi còn nhảy lên tới Thiên Tôn trung kỳ, thần thức nhạy bén. Đồng thời, quyền hạn của hắn lại được tăng lên.

Mặc dù vẫn còn không nhìn thấy được bóng dáng của khí linh, nhưng ở trong cảm nhận, hắn mơ hồ nhận thấy được, ở phương hướng xương quạt, có ánh mắt đang nhìn kỹ mình. Lúc này hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, chợt nhìn lại.

Một cái nhìn này, lập tức khiến cho đồng tử nhất thời kinh sợ, vội vàng lui về phía sau, chớp mắt một cái liền biến mất.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần nhìn, nơi đó hoàn toàn không có gì cả. Mắt hắn híp lại, trong lòng thầm hừ một tiếng.

- Nhất định là khí linh kia đang rình coi ta. Xem ra tâm lý của khí linh này có vấn đề. Nói cách khác, thế nào lại thích nhìn trộm như vậy!

Bạch Tiểu Thuần nói thầm nói mấy câu. Sau đó hắn thu hồi ánh mắt. Hắn nghĩ đến cảm ngộ mình thu hoạch trước đó. Hắn liền không nhịn được kích động.

- Không hổ danh là đạo nguyên của cường giả Chúa Tể. Chỉ là một phần nhỏ, đã khiến ta thôi diễn ra niệm hiện tại, còn mượn ý sinh tử của hắn, sáng tạo ra đạo thần thông thứ hai của ta!

- Sinh Tử Hiện Tại Kinh!

Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu. Sau đó hắn đứng dậy, giơ tay phải lên, trong chớp mắt vung lên. Nhất thời bốn phía xung quanh rõ ràng là tinh không hư vô, lại đột nhiên xuất hiện tình trạng vặn vẹo giống như bị xé rách vậy, trong chớp mắt nối liền tám phương. Hình như ngay cả tinh không cũng bị dẫn dắt một chút.

Cùng lúc đó, từ trong không trung phía sau lưng Bạch Tiểu Thuần còn xuất hiện một cánh cửa đá rất lớn. Cánh cửa này màu đen, tràn ngập uy nghiêm đáng sợ. Thậm chí khắc vô số lệ quỷ dữ tợn. Nhất là còn có một con rối bị khắc ở phía trên. Nhìn kỹ, con rối này rõ ràng chính là con dối ở trong thôn quỷ dị trong Huyền Cửu Quận trước đó.

Mà đây chỉ là sát biên giớ cảu cánh cửa đá màu đen. Ở trung tâm của cánh cửa đá này thình lình khắc một cái đầu cực lớn. Nhìn kỹ, đây rõ ràng là gương mặt của một lão nhân đã tử vong tràn ngập khí tức tử vong. Tất cả mọi thứ liên quan đến cánh cửa đá này, dường như đều đại biểu cho sự tử vong.

Cửa này, chính là cánh cửa tử vong!

Những lệ quỷ ở bốn phía xung quanh, là tất cả quỷ vật đáng sợ nhìn thấy được trong cả đời mình Bạch Tiểu Thuần. Mặt của lão già kia, do Sinh Tử Đạo Nguyên hình thành, đại biểu tử vong!

Ở phía sau cánh cửa tử vong, mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra ánh sáng lạ thường. Hắn giơ tay phải lên, chỉ về phía phương hướng xương quạt, nơi trước đó hắn nhận thấy được có người đang nhìn trộm.

Dưới một chỉ này, lập tức ở trên xương quạt này, rốt cuộc ầm ầm ầm ngưng tụ ra cánh cửa đá thứ hai.

Đây là một tòa cửa đá màu trắng. Bốn phía xung quanh khắc vô số cây cỏ sinh vật Bạch Tiểu Thuần cả đời này đã thấy được, đại biểu cho sức sống, đại biểu cho sự sung mãn, đại biểu cho sinh mạng.

Mà ở giữa cánh cửa lớn màu trắng này, lại khắc gương mặt của một đứa trẻ vừa ra đời!

Thậm chí nhìn gương mặt này, bên tai hình như còn có thể nghe được tiếng đứa trẻ sơ sinh khóc nỉ non. Cánh cửa này... chính là sinh môn!

Đây là Sinh Tử Hiện Tại Kinh của Bạch Tiểu Thuần, hóa thành hai cánh cửa lớn một sống một chết. Bản thân hắn đứng ở trước cánh cửa tử vong. Hướng hướng tất cả kẻ địch từ sinh môn tới, đang nhích lại gần mình, đồng thời lại đại biểu cho tới gần tử vong, sẽ không ngừng suy yếu. Còn bởi vì đạo thời gian, cho nên liền khiến cho uy lực của thần thông này, lại tăng lên.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,567
Điểm cảm xúc
1,482
Điểm
113
Chương 1710: Sinh tử hiện tại kinh (2)
Hễ là người từ sinh môn vọt tới, cũng sẽ ở trong quá trình đi tới, nhanh chóng già yếu, giống như một người từ bình minh, đi tới hoàng hôn!

Từ sinh ra đến chết đi, còn có thể tùy ý chuyển biến, uy lực to lớn. Bạch Tiểu Thuần chỉ là đem thứ hắn vừa cảm ngộ được sáng tạo ra, đã thật kinh hãi. Mà thật sự có thể sáng tạo ra Sinh Tử Hiện Tại Kinh này, Chúa Tể Sinh Tử Đạo Nguyên, mới là trọng yếu nhất!

Bạch Tiểu Thuần chậm rãi hít vào một hơi. Hắn cảm nhận trong cơ thể mình lực tu vi dồi dào. Hắn ngạo nghễ hất cằm lên, hoàn toàn không có chút dự định sẽ giấu diếm tu vi.

- Cho dù là bị người khác biết được tu vi của ta đột phá, suy đoán ra ta có cơ duyên tạo hóa, vậy thì thế nào? Ta lại ở ngoài sáng nói cho bọn họ biết, lão tử nuốt một phần sức sống bên trong một cái kén lớn sao.

Bạch Tiểu Thuần cân nhắc một hồi, xác định không có vấn đề gì. Sau đó hắn rất cao ngạo, liếc mắt nhìn một chút về phương hướng sinh môn. Sau khi suy nghĩ một chút, hắn giơ tay phải lên, hướng về phía nơi đó... ngoắc tay một cái.

- Ngươi tới đây.

Bạch Tiểu Thuần đắc ý nói.

Bên cạnh sinh môn, khí linh hóa thành đồng tử lúc này đang đỏ mắt. Nó nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần. Nếu như nó có đầy đủ quyền hạn, lúc này nhất định phải giết chết Bạch Tiểu Thuần nghìn lần vạn lần. Nhưng hết lần này tới lần khác, lúc này nó lại không thể không tránh đi.

- Khinh người quá đáng!

Toàn thân của đồng tử khí linh run lên. Nó cảm thấy cả đời này của mình, lại chưa từng thấy qua người nào vô sỉ như vậy. Lúc này hắn liên tục gầm rít. Trong lòng nó đã vô số lần thề, lần sau nhất định phải giết chết Bạch Tiểu Thuần này.

Bạch Tiểu Thuần mặc dù không nhìn thấy được đồng tử, nhưng trong cảm nhận, đối phương lại đứng ở đó bên. Lúc này đang đắc ý, hắn tất nhiên sẽ không ở lại đây tiếp tục xông qua ải. Hắn suy nghĩ chờ tới lúc đối phương đi ngủ, mình lại xông qua cũng không muộn. Nghĩ tới đây, thần niệm hắn thoáng động, thân thể chớp mắt trở nên mơ hồ, lập tức biến mất ở trên quạt tàn này.

Cho đến sau khi Bạch Tiểu Thuần, khí linh đồng tử gào thét thê lương. Lúc này hắn ở quạt tàn này bước ra. Hắn lại giống như một tiểu hài tử nổi giận, ở trên quạt tàn này bay tới bay lui, liên tục gầm thét giận dữ. Những lời kêu gào muốn tiêu diệt Bạch Tiểu Thuần, không ngừng khuếch tán ra ở khắp nơi này.

Mà giờ khắc này Bạch Tiểu Thuần đã xuất hiện ở trong mật thất tại châu thành của Vân Hải Châu. Hắn mới vừa xuất hiện, hắn lại lập tức nhận được tổng kết của hai người Đại Thiên Sư cùng Cự Quỷ Vương về những chuyện phát sinh ra trong khoảng thời gian hắn không có mặt ở đây.

Cầm ngọc giản, thần thức của Bạch Tiểu Thuần đảo qua. Nhưng nhìn qua một chút, hắn lại nhướng mày.

- Bảy ngày trước, Quỷ Mẫu Thiên Tôn bị Tà Hoàng triệu hồi Tà Hoàng Thành?

- Phái Tuyệt Địa Thiên Tôn đến đây trấn thủ!

Bạch Tiểu Thuần nheo mắt lại, trầm ngâm. Công Tôn Uyển Nhi rời khỏi, khiến trong lòng hắn còn có chút lưu luyến. Tuyệt Địa Thiên Tôn này, hắn không biết. Nhưng hắn lại từng nghe người ta nói tới. Dù sao hiện tại ở Tiên Vực của Vĩnh Hằng này, Thiên Tôn tổng cộng chỉ có mười hai vị. Giữa bọn họ tất nhiên sẽ tìm hiểu về đối phương.

Giống như bảy vị Thiên Tôn của Tà Hoàng Triều này, Bạch Tiểu Thuần hiện tại đã gặp qua năm vị. Ngoại trừ Công Tôn Uyển Nhi cùng Thông Thiên đạo nhân ra, còn có Quảng Mục Thiên Tôn, Nguyên Yêu Tử cùng với Phệ Linh Thượng Nhân.

MÀ tin tức bên trong ngọc giản, cũng nói theo Công Tôn Uyển Nhi rời khỏi đó, buôn bán luyện linh ở bên trong mấy châu bắc bộ, cũng có giai đoạn tạm dừng xem chừng. Đại Thiên Sư cẩn thận, không tự thân xuất mã, mà tìm được một vị Bán Thần ở bắc bộ Tà Hoàng Triều, mua chuộc được hắn, sau đó để hắn nhắn nhủ vài lời tốt đẹp với Tuyệt Địa Thiên Tôn, cũng chuẩn bị lễ trọng.

Chuyện này kết quả thế nào, còn không có câu trả lời.

Cùng lúc đó, trong tin tức của Đại Thiên Sư cũng nói Công Tôn Uyển Nhi rời đi, có thể là một chuyện tốt. Tối thiểu chuyện buôn bán luyện linh, sẽ theo Công Tôn Uyển Nhi, thẩm thấu đến trên bản thổ Tiên Vực Tà Hoàng Triều. Kể từ đó, có thể khiến cho danh tiếng của Vân Hải Châu lớn hơn nữa.

Nhìn xong tất cả tin tức, Bạch Tiểu Thuần không có tìm được manh mối có liên quan tới Huyền Cửu Quận. Thật ra trong khoảng thời gian này, toàn bộ Tiên Vực thứ hai đều rất yên tĩnh. Dường như chuyện ở Huyền Cửu Quận chỉ là một hồi bất ngờ.

Nhưng trong lòng Bạch Tiểu Thuần trước sau vẫn cảm thấy bất an. Hắn biết rõ, cánh tay với đầy mảnh vảy đỏ cuối cùng từ bên trong cái kén lớn vươn ra, cùng với lực hủy thiên diệt địa kia, Thiên Tôn cũng không thể nào chống lại được.

Đồng thời sức sống hắn lấy ra, tuy có thể làm cho đối phương xuất hiện chỗ thiếu hụt, nhưng chỗ thiếu hụt này không phải không thể hóa giải. Trong lúc Bạch Tiểu Thuần trầm ngâm, hắn đứng lên, đang muốn tự mình làm kiểm tra một hồi ở bên trong Vân Hải Châu này.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên, thần niệm của Đại Thiên Sư từ phía xa gào thét lao đến. Lần này rõ ràng so sánh với lần hắn có ý tốt hướng dẫn Bạch Tiểu Thuần lại chân thực hơn nhiều, tràn ngập sự lo lắng. Hắn càng không nói nhảm, trực tiếp ở bên trong thần thức, liền truyền ra lời nói với Bạch Tiểu Thuần.


- Thiên Tôn, lão phu có việc bẩm báo!

- Tại bốn châu bắc bộ, sau khi Quỷ Mẫu Thiên Tôn bị điều đi, Tuyệt Địa Thiên Tôn hạ xuống. tu vi người này là Thiên Tôn sơ kỳ. Thái độ của hắn đối với người của thế giới Thông Thiên ta cực kỳ không tốt. Vị Bán Thần bị lão phu mua được, chỉ là nhắn nhủ một ý tốt, đã bị Tuyệt Địa Thiên Tôn này trực tiếp trấn áp, nhốt vào đại lao!

- Đồng thời, ở một canh giờ trước, vị Tuyệt Địa Thiên Tôn này hạ lệnh, ở trong bốn châu bắc bộ, tất cả người của thế giới Thông Thiên ta đều phải bắt lại. Phần lớn trong đó đều người chúng ta an bài ra ngoài, kinh doanh các cửa hàng!

- Hắn còn truyền lời ra, muốn đưa bọn họ đi tới Tà Hoàng Triều, hiến cho đại hoàng tử Tà Hoàng Triều, đi nghiên cứu cùng phá giải bí mật luyện linh!

- Lão phu phân tích, hắn làm vậy rõ ràng là muốn đòi lấy lợi ích lớn hơn nữa. Vân Hải Châu có thể buông tha một ít lợi ích. Chỉ có điều loại chuyện này, vẫn cần bản thân Thiên Tôn tự mình đứng ra mới có thể làm được.

Thần niệm của Đại Thiên Sư ở quanh quẩn ở bên tai Bạch Tiểu Thuần. Bản thân hắn lúc này cũng đang cấp tốc chạy tới. Sau khi Bạch Tiểu Thuần nghe được tất cả những điều này, hắn chợt ngẩng đầu nhìn về phía bắc bộ.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,567
Điểm cảm xúc
1,482
Điểm
113
Chương 1711: Ngươi dám vơ vét tài sản của ta (1)
- Vơ vét tài sản của ta sao?

Sau khi Bạch Tiểu Thuần cảm thụ một chút tu vi của mình, thần thức tản ra, xác định phong tỏa Đại Thiên Sư đang bay tới. Hắn lập tức hỏi.

- Ngươi xác định hắn là Thiên Tôn sơ kỳ?

- Xác định không sai được. Chỗ của ta đã chuẩn bị danh mục quà tặng. Thiên Tôn ngươi...

Giữa không trung, Đại Thiên Sư vội vàng đáp lại. Nhưng không đợi hắn nói hết lời, Bạch Tiểu Thuần bên kia lại trừng mắt.

- Cái gì mà danh mục quà tặng. Tuyệt Địa Thiên Tôn này thật là cao giá!

Khí thế của Bạch Tiểu Thuần nhất thời bạo phát. thoáng một cái, Thân thể của hắn lại trực tiếp xuất hiện ở giữa không trung, ầm ầm lao về phía bắc bộ!

- Lão thất phu Tuyệt Địa chỉ là Thiên Tôn sơ kỳ. Lại dám ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần ta lộ ra phong thái đắn đo như vậy!

Trong lúc Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh, tốc độ cực nhanh. Toàn thân hắn hóa thành một đạo cầu vồng, lao thẳng đến bắc bộ.

Phía sau hắn, bên trong Vân Hải Thành, lúc này đám người Đại Thiên Sư cùng Cự Quỷ Vương cùng với Chu Nhất Tinh vừa đến. Bọn họ chỉ có thấy được Bạch Tiểu Thuần giống như một bóng cầu vồng lao về phía xa. Mỗi người đều thoáng sửng sốt một chút, đưa mắt nhìn nhau.

- Cái đó... người mới vừa nói, là Thiên Tôn của chúng ta... Bạch Tiểu Thuần sao?

Chu Nhất Tinh có chút không xác định được, hỏi một câu. Thật ra, ở trong ký ức của hắn, tính cách của Bạch Tiểu Thuần hình như cũng không phải khí phách như thế.

Cự Quỷ Vương cũng lộ ra vẻ mặt hoài nghi. Hiểu biết của hắn đối với Bạch Tiểu Thuần càng nhiều hơn. Trước đây ửo thí luyện Quỷ Vương Hoa, chỉ là có một chút nguy hiểm như vậy, Bạch Tiểu Thuần này lại bày ra bộ dạng chết cũng không đi. Ban đầu Cự Quỷ Vương vốn cho rằng Bạch Tiểu Thuần làm vậy là đòi lợi ích. Nhưng cho đến cuối cùng, sau khi hắn hiểu rõ Bạch Tiểu Thuần, mới hiểu được, gia hỏa này căn bản là sợ chết không đi.

Phàm là có chút nguy hiểm, Bạch Tiểu Thuần này có thể không đảm nhiệm thì tuyệt đối không đi. Trừ phi là vạn bất đắc dĩ, hắn mới có thể cắn răng đi tới.

Nhưng chuyện ngày hôm nay, Tuyệt Địa Thiên Tôn này mặc dù quá đáng, nhưng chuyện này không phải là không có biện pháp giải quyết, không nhất thiết phải trực tiếp ra tay... Cái này khiến cho Cự Quỷ Vương càng không hiểu.

Đại Thiên Sư cũng thoáng sửng sốt một chút. Sau khi ba người nhìn nhau một cái, đều cảm thấy giờ phút này, hành vi của Bạch Tiểu Thuần thật sự rất quỷ dị.

- Cái này...

Cho dù bình thường đầu Đại Thiên Sư linh hoạt, lúc này cũng không rõ được. Cuối cùng vẫn là Cự Quỷ Vương hiểu rõ con rể này của hắn nhất, sau khi trầm tư một lát, Cự Quỷ Vương bỗng nhiên vỗ đùi.

- Ta biết rồi. Tu vi của Bạch Tiểu Thuần đột phá, khí tức của hắn mới có thể hình như mạnh hơn so với trước kia không ít. Hơn nữa trước khi hắn bế quan, không biết thu được cơ duyên gì, biến bản thân mình thành một kẻ mập mạp. Hiện tại hắn khôi phục bình thường, tu vi tất nhiên tăng cao!

Cự Quỷ Vương vừa nói ra lời này, bất luận là Chu Nhất Tinh hay Đại Thiên Sư, tâm thần đều chấn động. Tất cả nghi vấn, sau khi phối hợp với tiền đề này, trong nháy mắt lại có thể giải thích dễ dàng.

- Nếu quả thật chính là như vậy, sẽ phù hợp với tính cách của Bạch Tiểu Thuần...

Chu Nhất Tinh suy nghĩ sâu xa. Đồng thời, Đại Thiên Sư cũng dở khóc dở cười. Hắn cảm thấy cách nói này của Cự Quỷ Vương, có bảy tám phần mười là thật.

Ở thời điểm trong lòng ba người này đều cảm thấy cổ quái xúc động, Bạch Tiểu Thuần đắc ý rêu rao vô cùng. Hắn ở trên bầu trời này tốc độ càng lúc càng nhanh. Toàn thân hăng hái, còn tràn ngập ý chí chiến đấu sục sôi.

Thật ra hắn chờ đợi ngày này, đã đợi rất lâu. Trước đây, thời điểm vẫn còn là Thiên Tôn sơ kỳ, hắn không thể không cẩn thận, thậm chí có chút sợ đầu sợ đuôi. Hắn dựa vào đại kiếm bắc mạch, mới có thể chấn áp người bên ngoài.

Nhưng hiện tại tu vi đột phá. Nếu như đối phương là Thiên Tôn trung kỳ, Bạch Tiểu Thuần còn có thể do dự. Nhưng đối mặt với một Thiên Tôn sơ kỳ, Bạch Tiểu Thuần có đại kiếm bắc mạch, sự tự tin của hắn, lại giống như Trúc Cơ gặp phải tu sĩ Luyện Khí.

Lúc này thế đi rào rạt. Từ phía xa nhìn lại, hắn giống như một viên lưu tinh cực lớn, đang cắt phá trường không. Hắn đi qua nơi nào, thiên địa nổ mạnh, khí thế càng không ngừng quật khởi cùng bạo phát.

Thậm chí cũng ảnh hưởng tới mặt đất, khiến cho đại địa chấn động rung chuyển, giống như đang sợ hãi. Bầu trời cũng bởi vì tốc độ của Bạch Tiểu Thuần, dâng lên vô cùng tiếng nổ, khuấy động đến trời cao mây mù, khiến cho những mây mù sau lưng Bạch Tiểu Thuần cuồn cuộn, giống như hình thành một chiếc áo choàng cực lớn!

Áo choàng này ngang dọc trong phạm vi chừng vạn dặm. Nhất là lúc này chẳng bao lâu nữa sẽ tới hoàng hôn. Sắc trời còn sáng. Tầng mây cuồn cuộn, giống như vạn ngựa lao nhanh kéo theo một tấm màn đen cực lớn, muốn từ từ che đi bầu trời cao.

Hình ảnh này, lập tức khiến cho vô số tu sĩ của bắc bộ Tà Hoàng Triều ở trên mặt đất, đều cảm thấy hoảng sợ. Bên trong tâm thần mỗi một người dâng lên sóng lớn ngập trời. Bất kể là tu vi gì, cho dù là những cường giả Bán Thần đỉnh phong đại viên mãn, lúc này đều hít thở dồn dập. Trong lòng bọn họ không có cách nào bình tĩnh được. Thậm chí bọn họ còn cảm nhận được từ trên bầu trời, bên trong bóng người lao nhanh giống như lưu tinh, như vạn ngựa lao nhanh về phía trước, tản ra... sự bá đạo giống như thiên hạ trên mặt đất, duy nhất chỉ mình hắn độc tôn!

- Là Thông Thiên Vương!!

- Trời ạ, đây rốt cuộc là thế nào vậy? Chẳng lẽ sắp khai chiến!

- Ta nhớ ra rồi. Tuyệt Địa Thiên Tôn trước đó hạ lệnh, bắt lại tất cả người của thế giới Thông Thiên ở bắc bộ. Cho nên Thông Thiên Vương mới có thể đánh tới!

Ở trong vô số tiếng kêu kinh ngạc này, tốc độ của Bạch Tiểu Thuần nhanh hơn, xẹt qua mọi dãy núi, lướt qua từng mảnh bình nguyên. Sau đó, hắn trực tiếp lại xác định phong tỏa ở một tòa thành trì thật lớn tại trung tâm của khu vực bắc bộ này. Còn có phủ đệ Thiên Tôn ở bên trong thành trì này!

Không giống với hành cung của Công Tôn Uyển Nhi, phủ đệ của Tuyệt Địa Thiên Tôn này là một bức tượng khổng lồ. Bức tượng kia là một con hung điểu cánh dài, trong mắt mang theo ánh sáng nồng đậm, bao quát mặt đất, giống như mở miệng, liền có thể phát ra tiếng kêu khiến cho thế giới biến sắc.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,567
Điểm cảm xúc
1,482
Điểm
113
Chương 1712: Ngươi dám vơ vét tài sản của ta (2)
Mỗi một Thiên Tôn đều có phúc địa khác nhau của mình. Thời điểm đi tới một địa phương tiền nhiệm trấn thủ, đều sẽ sử dụng thuật pháp mang theo phúc địa. Sau khi đến nơi, chỉ cần ổn định một chút là được.

Bức tượng hung điểu này chính là phúc địa của Tuyệt Địa Thiên Tôn!

Giờ phút này, hắn đang ngồi khoanh chân ở bên trong phúc địa. Thoạt nhìn Tuyệt Địa Thiên Tôn chỉ là trung niên, rõ ràng trẻ hơn so với các Thiên Tôn khác rất nhiều. Tuy nói như thế, nhưng trên người của hắn, sóng dao động niệm lực Thiên Tôn hoàn toàn không yếu. Cho dù là ở trong Thiên Tôn sơ kỳ, cũng đều có thể xem như là người xuất sắc. Cho dù không bằng Quỷ Mẫu, cũng không kém hơn bao nhiêu.

Thân thể hắn hơi gầy, chóp mũi có chút uốn lượn, đôi môi rất mỏng. Vừa nhìn chính là hạng người cay nghiệt. Sắc mặt hắn càng âm u lạnh lẽo. Giờ khắc này, Bạch Tiểu Thuần mang theo khí tức ngập trời vừa lao tới, Tuyệt Địa Thiên Tôn lập tức phát hiện ra. Hắn chợt mở hai mắt ra, lộ ra đồng tử màu xanh lam.

Đôi mắt màu xanh lam này, khiến cho toàn thân hắn có một loại mị lực nói không nên lời. Hình như hắn đứng ở nơi đó, có thể hấp dẫn ánh mắt của tất cả nữ tính.

- Hồ đồ!

Sau khi cảm nhận được khí thế của Bạch Tiểu Thuần đã tới, Tuyệt Địa Thiên Tôn thần sắc không đổi, hừ lạnh một tiếng. Hắn đang muốn đứng lên. Nhưng vào lúc này, bên tai của hắn đột nhiên lại bạo phát tiếng nổ lớn vượt qua tiếng thiên lôi.

- Lão thất phu Tuyệt Địa, ngươi lại dám vơ vét tài sản của ta sao?

Bạch Tiểu Thuần rõ ràng còn đang ở chỗ xa vô cùng, nhưng giọng nói của hắn lại trực tiếp bạo phát ra ở bên trong bức tượng phi cầm của Tuyệt Địa Thiên Tôn.

Hơn nữa, trong nháy mắt khi giọng nói này khuếch tán ra, bóng dáng của Bạch Tiểu Thuần, với tốc độ kia trong giây lát đã tăng mạnh. Lần này không phải tăng trong phạm vi nhỏ, mà là trực tiếp lại tăng cao gấp mười lần!!

Trước đó, tất cả những gì Bạch Tiểu Thuần biểu hiện ra, cũng chỉ là Thiên Tôn sơ kỳ mà thôi. Cho đến giờ phút này, trong giây lát, hắn hoàn toàn phóng ra tu vi Thiên Tôn trung kỳ của mình. Trong chớp mắt, hắn đã đến phía trên phúc địa của Tuyệt Địa Thiên Tôn. Ở trong chớp mắt khi tâm thần Tuyệt Địa Thiên Tôn chấn động mãnh liệt, Bạch Tiểu Thuần tự nhiên giơ tay phải lên, hướng về phía bức tượng phúc địa phía dưới, bỗng nhiên vỗ xuống!

Thiên địa nổ lớn, tám phương chấn động. Ở trong một cái chớp mắt này, hình như toàn thế giới xuất hiện nghịch chuyển long trời lỡ đất. Thậm chí không ít tu sĩ ở trên Tiên Vực thứ hai này đều vô thức giơ tay phải của bọn họ lên, giống như di chuyển theo động tác của Bạch Tiểu Thuần!

Đây chính là... niệm pháp!

Bạch Tiểu Thuần không ra tay thì thôi, lúc này vừa ra tay, liền trực tiếp vận dụng niệm lực của bản thân. Từ phía xa nhìn lại, trong trời cao trực tiếp lại huyễn hóa ra một bàn tay khổng lồ, hạ về phía bức tượng kia, nổ mạnh. Cho dù bức tượng kia là phúc địa của Thiên Tôn có phòng hộ kinh người, nhưng ở trong một chớp mắt này, tất cả cũng chỉ là vô nghĩa, đột nhiên sạt lở sập xuống.

Tâm thần Tuyệt Địa Thiên Tôn chấn động càng mãnh liệt. Trong cổ họng hắn phát ra một tiếng gầm khẽ. Tu vi Thiên Tôn sơ kỳ đều bạo phát, toàn lực chống cự. Trong nháy mắt, Bạch Tiểu Thuần ở giữa không trung hừ lạnh một tiếng. Hắn căn bản không có dự định cùng Tuyệt Địa Thiên Tôn này đại chiến mấy trăm hiệp. Lúc này hắn mang theo khí thế đến đây, hắn muốn chính là hoàn toàn nghiền ép!

Giờ khắc này, lúc Tuyệt Địa Thiên Tôn bạo phát tu vi, giống như muốn từ trong bức tượng sụp xuống lao ra. Trong nháy mắt tay phải Bạch Tiểu Thuần thuận thế hạ xuống, trực tiếp lấy ra đại kiếm bắc mạch, chợt vung mạnh. Đại kiếm tản ra ánh sáng màu xanh lam. Uy áp cùng sóng dao động của thế giới chi bảo nhất thời bạo phát, hung hăng chém một cái về phía bức tượng sụp xuống!

- Tuyệt Địa tiểu nhi, ai cho ngươi can đảm, dám đến chọc ta!

Bạch Tiểu Thuần cảm thấy những lời này của mình, nói ra thật sự rất có khí thế. Trong lòng hắn đắc ý. Đồng thời, đại kiếm cũng giống như muốn chém ra thiên địa, ầm ầm rơi xuống.

Theo kiếm quang hạ xuống, bức tượng vốn đã sụp xuống, lúc này run lên bần bật, trực tiếp ầm ầm nổ tung ra, hình thành vô số mảnh nhỏ. Đồng thời, ở vị trí của hắn, cũng xuất hiện một khe nứt cực lớn. Phía dưới khe nứt này, chính là lúc này Tuyệt Địa Thiên Tôn vẻ mặt chật vật, tâm thần chấn động đến cực hạn.

Hắn tóc tai bù xù, khóe miệng mang theo vết máu tươi. Lúc này hai tay hắn giơ lên, niệm lực bao phủ toàn thân. Hắn đang toàn lực chống lại. Trong ánh mắt hắn mang theo cảm giác không có cách nào tin tưởng cùng hoảng sợ, còn có không thể tưởng tượng nổi mãnh liệt đến cực hạn.

- Thiên Tôn trung kỳ. Sao có thể như vậy được!!!

- Tuyệt Địa, ngươi đã biết sai hay chưa?

Bạch Tiểu Thuần ở giữa không trung, âm thanh giống như thiên lôi, nổ lớn ở bốn phía xung quanh, theo khí thế hắn lần này ra tay đến cùng, hình thành uy thế cường thịnh. Khí tức dồi dào, khuếch tán tám phương từ lâu.

Nhất là chỗ của Tuyệt Địa Thiên Tôn, chính là khu vực trung tâm của châu thành một châu. Bạch Tiểu Thuần khống chế rất tốt. Mặc dù khí tức của hắn chấn động thiên địa, nhưng uy áp cùng trùng kích ra tay, lại chỉ giới hạn ở trong phúc địa của Tuyệt Địa Thiên Tôn này, khiến cho châu thành không bị ảnh hưởng quá lớn. Vô số tu sĩ của Tà Hoàng Triều ở bốn phía xung quanh, tâm thần mỗi người đều chấn động, đồng thời nhìn lại.

Bị vạn người chú ý như vậy, Bạch Tiểu Thuần tất nhiên uy phong vô cùng. Nhưng đối với Tuyệt Địa Thiên Tôn mà nói, chuyện này khiến toàn thân hắn tức giận đến cực hạn. Lúc này hắn chợt rít gào một tiếng, rốt cuộc muốn từ dưới uy áp của đại kiếm bắc mạch, mạnh mẽ giãy dụa.

Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh, tay phải bấm quyết. Trong giây lát, uy lực của đại kiếm bắc mạch lại tăng thêm ba phần. Từ phía xa nhìn lại, thời khắc này kích thước của đại kiếm bắc mạch đã lên tới chừng trăm trượng. Nó không phải là được Bạch Tiểu Thuần cầm, mà là tự mình nhẹ nhàng di chuyển ở trên đỉnh đầu của Tuyệt Địa Thiên Tôn. Theo Bạch Tiểu Thuần bấm quyết, thanh đại kiếm này lại hạ xuống.

Chỉ là ở trong quá trình hạ xuống này, khiến cho mặt đất chấn động. Lực giãy dụa của Tuyệt Địa Thiên Tôn vừa dâng lên, nhất thời lại tan vỡ ra. Hắn phun ra máu tươi, mặt đất dưới chân hắn xuất hiện từng vết nứt. Rất nhanh, ở dưới một tiếng nổ lớn, bốn phía xung quanh hắn lõm xuống thành một hố sâu.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,567
Điểm cảm xúc
1,482
Điểm
113
Chương 1713: Không thể trêu vào (1)
Một áp lực khiến cho hắn không chịu nổi, đang từ trên thanh đại kiếm này không ngừng hạ xuống. Hình như chỉ cần hắn có chút thả lỏng, sẽ bị thanh đại kiếm này trực tiếp chém xuống!

Phải biết rằng Bạch Tiểu Thuần là tu vi Thiên Tôn trung kỳ, vốn có thể trấn áp Tuyệt Địa Thiên Tôn này. Hiện tại hắn ra tay chính là đại kiếm bắc mạch. Kể từ đó, đây cũng không phải là trấn áp, đây là... Nghiền ép!

- Hỏi lại ngươi một câu, Tuyệt Địa, ngươi có biết sai hay không!

Giọng nói của Bạch Tiểu Thuần băng lạnh. Lúc này hắn kiêu ngạo nhìn thiên hạ. Thậm chí trong mắt hắn đã xuất hiện hàn quang sát cơ.

- Bạch Tiểu Thuần, ta không tin ngươi dám giết ta!

Tuyệt Địa Thiên Tôn cho dù nghẹn đỏ mặt, cũng vẫn điên cuồng hét lên. Hắn không phải là không muốn né tránh. Thật ra, một chưởng niệm lực của Bạch Tiểu Thuần trước đó, không chỉ khiến cho phúc địa sụp đổ, còn hình thành một loại phong ấn, phong tỏa bốn phía xung quanh nơi này. Trừ phi là tu vi vượt quá hắn, nếu không căn bản là không có cách nào rời khỏi đây.

Nhưng Tuyệt Địa vẫn không phục. Hắn tin tưởng, Bạch Tiểu Thuần không dám giết người. Một khi thật sự giết chết mình, cho dù có thể sống lại, nhưng điều này dù sao cũng liên quan đến mâu thuẫn giữa Tà Hoàng Triều cùng Thánh Hoàng Triều. Hắn tin tưởng, cho dù là người không có lý trí đi nữa, ở trên chuyện này cũng sẽ cân nhắc.

- Ta không dám sao?

Bạch Tiểu Thuần nghe vậy liền trừng mắt. Sau đó hắn tức giận cười rộ lên.

- Cũng được. Xem ra ngươi đã quên mất thân phận của ta. Như vậy ta sẽ khiến cho ngươi nhìn rõ một chút, Bạch mỗ có dám giết người hay không!

Trong lúc Bạch Tiểu Thuần tức giận cười ngược, khí tức trên người hắn lại bạo phát ra. Lần này hai tay hắn bấm quyết, sát cơ trong mắt trở nên ngập trời. Chợt hắn chỉ vào thanh đại kiếm bắc mạch.

Nhất thời thanh đại kiếm bắc mạch này bắt đầu chấn động. Một kiếm khí kinh thiên động địa, ở dưới tu vi Thiên Tôn trung kỳ của Bạch Tiểu Thuần gia tăng, đủ để chém giết Thiên Tôn sơ kỳ, đột nhiên bạo phát.

Trong lúc kiếm khí này khuếch tán, thân thể Tuyệt Địa Thiên Tôn chợt run rẩy. Hắn vốn đã đến tình trạng cực hạn, lúc này bị kiếm khí này trùng kích. Ngũ tạng lục phủ đều đang run rẩy. Máu tươi điên cuồng phun ra. Trong một cái chớp mắt, thanh đại kiếm bắc mạch treo ở trên đỉnh đầu hắn, chợt tăng lên, biến thành kích thước cả nghìn trượng, giống như mang theo uy lực của một thế giới, trực tiếp liền hướng về phía Tuyệt Địa Thiên Tôn, bỗng nhiên chém xuống!

Nhìn khí thế của hắn, rõ ràng là muốn giết người!

- Bạch Tiểu Thuần, ngươi...

Thần sắc Tuyệt Địa Thiên Tôn đại biến. Thời điểm hắn mở miệng, bên trong thân thể của hắn lại tản ra vòng ánh sáng bảy màu, hóa thành bảy con rồng lớn, trong tiếng rít gào lao thẳng đến thanh đại kiếm, muốn đi chống lại. Cùng lúc đó, từ bên trong túi trữ vật của hắn còn bay ra vô số pháp bảo, hình thành phòng hộ.

Điều này còn chưa kết thúc. Hắn còn sử dụng ra đòn sát thủ. Lúc này trán hắn nổi gân xanh. Tiếp sau đó, hắn lại trực tiếp huyễn hóa ra một con trâu lớn màu đen.

Con trâu lớn màu đen này vừa ra, ma khí trùng thiên. Lúc này nó chợt gầm khẽ, một đầu lao về phía đại kiếm.

Đây chính là thần thông bảo toàn tính mạng của hắn, Ma Ngưu Hám Thiên!

Đối với hắn mà nói, đòn sát thủ này đơn giản là không cần, thật sự tiêu hao cực lớn. Cho dù bản thân hắn là Thiên Tôn sơ kỳ, cũng đều có chút ăn không tiêu. Về phần niệm pháp, tu vi áp chế, cũng như nhau. Nhưng bây giờ hắn đã không chú ý được quá nhiều điều như vậy. Hắn chỉ có thể toàn lực ứng phó.

Trong tiếng nổ lớn, thiên địa chấn động. Tất cả mọi người ở bốn phía xung quanh nhìn thây cảnh tượng như vậy đều liên tục hít sâu. Bọn họ chỉ thấy bảy con rồng lớn với màu sắc khác nhau, vừa tiếp xúc với thanh đại kiếm, căn bản là hoàn toàn không có cách nào ngăn cản được, nhất thời lại tan vỡ nổ tung ra. Sau đó lại là những pháp bảo này, đều không làm nên được chuyện gì!

Ở dưới những tiếng nổ lớn liên tiếp vang lên, đại kiếm bắc mạch ngưng tụ ra thế của vạn quân, dường như có thể xé rách hư vô, nổ lớn, trực tiếp lại cùng với con ma ngưu màu đen kia, va chạm vào nhau!

Trong tiếng nổ lớn, đại kiếm bắc mạch lần đầu dừng lại. Nhưng cũng chỉ là dừng lại một chút. Ở trong tiếng hừ lạnh của Bạch Tiểu Thuần, ở dưới tu vi khuếch tán ra, trong nháy mắt xuyên qua ma ngư, lao thẳng đến Tuyệt Địa Thiên Tôn!

Giữa hai người, thật sự chênh lệch quá lớn. Ở trước mặt chênh lệch chiến lực tuyệt đối này, tất cả thủ đoạn của Tuyệt Địa Thiên Tôn căn bản chỉ là châu chấu đá xe.

Ầm ầm.

Dưới tiếng động lớn vang lên, theo pháp bảo vỡ nát diệt vong, thuật pháp tiêu tan, thần thông tan vỡ. Theo đại kiếm bắc mạch đón đầu bổ tới, trong lòng Tuyệt Địa Thiên Tôi chợt dâng lên sóng lớn kinh thiên.

- Đáng chết. Hắn là người của thế giới Thông Thiên. Hắn không phải là Thiên Tôn của Thánh Hoàng Triều!

- Hắn muốn giết ta. Là thật sự muốn giết chết. Thậm chí mục đích của hắn, chính là muốn lựa chọn để Tà Hoàng Triều cùng Thánh Hoàng Triều phát sinh chiến tranh!

Tuyệt Địa Thiên Tôn ở dưới nguy cơ sinh tử, hít thở dồn dập. Cho dù Tà Hoàng có thể dùng đạo chủng khiến cho hắn sống lại, nhưng Tuyệt Địa Thiên Tôn lại biết rõ ràng, mỗi lần sống lại, mình cũng sẽ vĩnh cửu tổn thất một phần chiến lực.

Hơn nữa, đối với sự nâng cao tu vi sau này, cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng. Trừ phi là thật sự đến mức độ hẳn phải chết, bằng không không có ai nguyện ý lựa chọn tử vong!

Lúc này, sau khi xác định Bạch Tiểu Thuần trước mắt cái là người điên, Tuyệt Địa Thiên Tôn nhất thời lại sợ hãi. Thậm chí trong lòng hắn cũng đang hối hận. Trước đó vì sao mình lại có ý nghĩ đi vơ vét tài sản của Bạch Tiểu Thuần này.

Suy nghĩ đang xoay chuyển ở trong đầu của hắn. Đồng thời, thanh đại kiếm kia đã ầm ầm ép xuống. Tuyệt Địa Thiên Tôn chỉ cảm thấy một nguy cơ sinh tử mãnh liệt, ở trong tâm thần khuếch tán ra. Thậm chí trán hắn cũng xuất hiện một vết máu, giống như toàn thân sẽ bị chém thành hai khúc!

- Bạch Tiểu Thuần, ngươi có thể dẫn theo người của thế giới Thông Thiên đi!

Ở trong sinh tử này ép xuống, Tuyệt Địa Thiên Tôn hung hăng cắn răng một cái, đột nhiên mở miệng. Hắn nói ra những lời này, không muốn nhận sai, cũng phải nhận lầm.

Chỉ là loại thái độ này, Bạch Tiểu Thuần không thể tiếp nhận. Hôm nay hắn tới đây, chính là để lập uy, chính là muốn để cho tất cả mọi người biết, Bạch Tiểu Thuần hắn đã không còn là Thiên Tôn sơ kỳ. Nếu như còn mạo phạm hắn, hắn chính là một kẻ điên dám giết người.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,567
Điểm cảm xúc
1,482
Điểm
113
Chương 1714: Không thể trêu vào (2)
Chỉ có điều trên thực tế, trong lòng Bạch Tiểu Thuần cũng biết, trừ phi là vạn bất đắc dĩ, nếu không chém giết Thiên Tôn, chuyện này quá lớn. Một khi xuất hiện, Thánh Hoàng tất nhiên sẽ nắm lấy điểm này, nhúng tay vào chuyện luyện linh ở Vân Hải Châu. Bạch Tiểu Thuần tất nhiên không thể cho Thánh Hoàng có cơ hội này. Nhưng nếu lại buông tha Tuyệt Địa Thiên Tôn như thế, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy không cam lòng.

Cho nên lúc này cho dù Tuyệt Địa Thiên Tôn nói ra lời chịu thua, nhưng ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lóe lên, sát khí vẫn còn. Đại kiếm gào thét, tiếp tục chém xuống!

- Không giết ngươi, cũng phải hù chết ngươi!

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần thầm hừ lạnh. Dáng vẻ của hắn, khí thế của hắn, sát khí của hắn, tất cả những điều này đều không có cái nào thật hơn. Điều này khiến cho trong lòng Tuyệt Địa Thiên Tôn vô cùng lo lắng.

- Đáng chết, đáng chết, ta cũng đã thả người!

Trong lòng Tuyệt Địa Thiên Tôn gầm khẽ, tất cả tu vi vận chuyển, nhưng vết nứt trên trán vẫn càng lúc càng lớn. Mắt thấy toàn thân sẽ bị chấn động sụp đổ, lúc này hắn đã không chú ý được chuyện gì khác nữa. Hắn cắn răng mở miệng.

- Ta... biết sai rồi!

Ba chữ này từ trong miệng Tuyệt Địa Thiên Tôn truyền ra. Trong nháy mắt, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lạnh lùng, đại kiếm vẫn không có thay đổi thế đi. Trong tiếng nổ lớn, đầu Tuyệt Địa Thiên Tôn lại trực tiếp rạn nứt. Hắn không có cách nào khống chế được cảm giác đau đớn mãnh liệt. Điều này khiến cho Tuyệt Địa Thiên Tôn phát ra tiếng gào thét, nhưng lại hết đường xoay xở.

- Bạch Tiểu Thuần, chúng ta không có thù oán!

Trong lòng Tuyệt Địa Thiên Tôn đã phát điên. Hắn cảm thấy Bạch Tiểu Thuần này còn điên cuồng hơn cả kẻ điên. Lúc này hắn đã tuyệt vọng, biết chạy trời không khỏi nắng.

Hết lần này tới lần khác, ở trong nháy mắt khi Tuyệt Địa Thiên Tôn mất đi hy vọng, Bạch Tiểu Thuần khống chế đại kiếm bắc mạch, đột nhiên nghiêng đi. Hắn không chém ở trên đầu Tuyệt Địa Thiên Tôn, mà trực tiếp xẹt qua vai trái của hắn!

Trong máu tươi rơi ra, Tuyệt Địa Thiên Tôn kêu lên một tiếng rên rỉ. Thân thể hắn ở dưới đại kiếm dâng lên trùng kích, vội vàng lui lại phía sau. Sắc mặt hắn tái nhợt, nhanh chóng cầm máu. Sau đó hắn thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần. Lúc này, trong lòng hắn tuy có oán khí, nhưng phần nhiều lại là cảm giác vui mừng khi sống sót sau tai nạn. Nhất là nhìn thấy được trong ánh mắt Bạch Tiểu Thuần vẫn còn sát khí, trong lòng Tuyệt Địa Thiên Tôn kinh hoàng.

- Nhân lúc ta không thay đổi chủ ý, cút nhanh lên. Nếu trong lòng không phục, Bạch mỗ ở Vân Hải Châu chờ ngươi!

Bạch Tiểu Thuần chỉ một cái về phía thanh đại kiếm bắc mạch. Thanh kiếm này hóa thành một đạo lưu quang thu nhỏ lại, trở lại trong tay Bạch Tiểu Thuần. Sau khi được Bạch Tiểu Thuần nắm chặt, mũi kiếm run rẩy, tản ra tiếng kiếm kèm theo sự rét lạnh.

Trong lòng Tuyệt Địa Thiên Tôn thầm thở dài, hô lên đúng là gặp xui xẻo. Không có người nào nguyện ý đi trêu chọc một người điên. Không nói tới cái giá phải trả quá lớn. Thậm chí còn sẽ chọc tới lửa dính thân. Hiện tại tuy có chút chật vật cùng mất mặt, nhưng đối phương dù sao cũng là Thiên Tôn trung kỳ. Nghĩ như vậy, trong lòng Tuyệt Địa Thiên Tôn lại cảm thấy được an ủi không ít. Lúc này hắn không nói được một lời, cầm cánh tay bị chém đứt, xoay người hóa thành một đạo cầu vồng, nhanh chóng đi xa.

Bạch Tiểu Thuần lạnh lùng đưa mắt nhìn Tuyệt Địa Thiên Tôn rời đi. Hắn cao ngạo chắp tay sau lưng, cúi đầu nhìn về phía mặt đất. Giờ khắc này, ở bắc bộ này, Bạch Tiểu Thuần đã là người đứng đầu. Ánh mắt của hắn nhìn xuống. Tất cả tu sĩ của Tà Hoàng Triều ở bốn phía xung quanh, đều lập tức cúi đầu cung kính bái kiến.

Mặc dù Bạch Tiểu Thuần không thuộc về Tà Hoàng Triều, nhưng ở Tiên Vực của Vĩnh Hằng, tôn kính cường giả, đã là một loại bản năng của tất cả tu sĩ. Thậm chí cũng không cần Bạch Tiểu Thuần nói cái gì. Rất nhanh, có người của thế giới Thông Thiên bị Tuyệt Địa Thiên Tôn bắt được, tất cả những người đó đều được đưa tới.

Khi Bạch Tiểu Thuần dẫn theo tất cả mọi người, trở lại Vân Hải Châu. Trận chiến của hắn cùng với Tuyệt Địa Thiên Tôn, cũng đã sớm truyền ra bắc bộ. Đám người Đại Thiên Sư đều từ ám tử của bọn họ ở trong mấy châu bắc bộ, thu được tin tức này.

Đối với cách làm của Bạch Tiểu Thuần, đám người Đại Thiên Sư chỉ có cười khổ. Chỉ có điều cẩn thận suy nghĩ một chút, bọn họ cũng đều cho rằng chuyện này cũng có tác dụng tích cực. Tối thiểu, ở trên phương diện lập uy, thực sự có thể hình thành chấn áp.

Mặc dù cũng có một chút tai hại. Nhưng tổng thể mà nói, vẫn có thể uy hiếp không ít hạng người đạo chích. Trên tổng thể, theo chuyện này khuếch tán ra, còn có thể khiến cho người của thế giới Thông Thiên ở nơi khác, tăng thêm hi vọng đối với Vân Hải Châu.

Giải quyết xong chuyện của Tuyệt Địa Thiên Tôn, theo thời gian trôi qua, phong ba do Huyền Cửu Quận đã từng đưa tới, cũng từ từ lắng xuống. Bạch Tiểu Thuần đối với điều này cũng có nghi ngờ. Mặc dù hắn không nhìn ra Tà Hoàng cùng Thánh Hoàng đối với điều này có hành động gì, nhưng trong lòng hắn luôn có một loại cảm giác, chuyện liên quan tới Huyền Cửu Quận, hình như trước khi chuyện này phát sinh, Tà Hoàng cùng Thánh Hoàng hẳn đã có dự liệu.

Bạch Tiểu Thuần trầm ngâm hồi lâu. Chuyện này hắn không có manh mối gì. Có thể Công Tôn Uyển Nhi biết được một ít tình hình gì đó, nhưng lại rời khỏi Tiên Vực thứ hai. Bạch Tiểu Thuần cũng chỉ có thể chôn xuống nghi ngờ trong lòng.

- Hiện tại tu vi đã là Thiên Tôn trung kỳ. Ở cửa ải thứ năm mươi mốt này, ta cũng có thể xông vào một lần. Hơn nữa, nhìn tình hình thế này, khí linh của chiếc quạt tàn này chắc là đang ngủ say.

Sau khi Bạch Tiểu Thuần trầm ngâm một hồi, liền có quyết đoán. Hắn không tiếp tục nghi thần nghi quỷ nữa, mà trở lại trên xương quạt của quạt tàn, bắt đầu tiếp tục xông qua ải.

Thời gian thoáng một cái, hai tháng đã trôi qua.

Trong vòng hai tháng này, Bạch Tiểu Thuần ngoại trừ thỉnh thoảng quay về Tiên Vực thứ hai một chuyến, còn lại phần lớn thời gian hắn đều ở trên cửa ải, không ngừng nỗ lực. Cho đến cuối cùng, hắn từ cửa ải thứ năm mươi mốt trực tiếp lại xông qua cửa ải thứ năm mươi tám!

Tốc độ cực nhanh, vượt qua rất xa so với trước kia. Dù sao Bạch Tiểu Thuần hiện nay, ở trên phương diện chiến lực, đã tăng cao cực lớn. Đồng thời, hắn đối với những cửa ải, cũng đã thích ứng.

Chỉ có điều cẩn thận cùng cẩn thận, vẫn là chuyện không thể thiếu. Thật ra theo thời gian ngày lại ngày trôi qua, Bạch Tiểu Thuần cũng đang tính toán ngày khí linh thức tỉnh. Lại như vậy, sau khi xông qua cửa ải thứ năm mươi tám, Bạch Tiểu Thuần lập tức dừng lại trở về.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,567
Điểm cảm xúc
1,482
Điểm
113
Chương 1715: Ta phải giết chết ngươi
Tương tự với phán đoán của Bạch Tiểu Thuần. Sau khi hắn trở về được mấy ngày, khí linh thức tỉnh. Nhưng nó lại không có phát hiện ra Bạch Tiểu Thuần. Khí linh hóa thành đồng tử này rất tức giận. Nhưng nó lại không có cách nào. Nó chỉ có thể cho rằng Bạch Tiểu Thuần vận khí tốt. Đợi hồi lâu, cho đến khi bản thân lại ngủ say, nó cũng không thấy được Bạch Tiểu Thuần.

Cứ như vậy, ở dưới suy nghĩ của Bạch Tiểu Thuần, vòng đi vòng lại. Lợi dụng trong lúc khí linh ngủ say, Bạch Tiểu Thuần lại trực tiếp xông qua cửa ải thứ năm mươi chín, cửa ải thứ sáu mươi... còn bước vào đến trong cửa ải thứ sáu mươi bảy quan, cho đến khi thông qua.

- Hừ hừ, Bạch Tiểu Thuần ta muốn xông qua cửa ải, khí linh làm sao có thể lại ngăn cản được ta!

Bạch Tiểu Thuần còn đang đắc ý. Đồng thời, khí linh thức tỉnh lần thứ hai, cũng không nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần. Nhưng nó lại phát hiện ra, số cửa ải Bạch Tiểu Thuần vượt qua, lần sau cao hơn lần trước. Khí linh hóa thành đồng tử mắt đỏ ngầu. Nó không biết đã trả cái giá lớn thế nào, lại cứng rắn trì hoãn thời gian mình chìm vào giấc ngủ lại một chút.

- Bạch Tiểu Thuần vô sỉ, ta cũng không tin lần này đợi không được ngươi!

Mắt của đồng tử khí linh đỏ đậm. Ở trong sự chờ đợi dày vò này, cuối cùng vào một tháng sau, Bạch Tiểu Thuần chờ đợi tính toán thời gian sau đó một lần nữa đi tới trên quạt tàn.

- Khí linh này chắc hẳn lại ngủ say mới đúng.

Xuất hiện ở trên quạt tàn, Bạch Tiểu Thuần nhìn mọi nơi một chút. Sau đó, thân thể thoáng một cái lao thẳng đến xương quạt, rất nhanh đã đến vị trí cửa ải thứ 68. Hắn đứng ở nơi đó, lại quan sát bốn phía một hồi, lúc này hắn mới cất bước tiến vào bên trong.

Mới vừa vào đi, Bạch Tiểu Thuần không đợi thấy rõ cửa của thế giới này, nhất thời lại giật mình một cái. Ở một tích tắc này, một sát cơ mãnh liệt vượt qua rất xa so với các cửa ải trước đó, ầm ầm bạo phát ra, giống như có gió bão từ bốn phía xung quanh tản ra. Chúng dường như đang chờ Bạch Tiểu Thuần. Trong chớp mắt khi hắn xuất hiện, chúng lập tức lao đến.

Hơi thở của Bạch Tiểu Thuần chợt ngừng lại. Ở trong một chớp mắt này cảm giác nguy cơ lại trực tiếp đạt tới đỉnh phong. Trong đầu hắn càng trống rỗng. Hắn không có thời gian để suy nghĩ nhiều. Tu vi Thiên Tôn trung kỳ cùng với lực lượng thân thể, ở một tích tắc này bạo phát ra mười hai thành, cứng rắn na di thân thể về phía sau ba trượng!

Gần như lại ở trong nháy mắt Bạch Tiểu Thuần na di, thân thể hắn trực tiếp truyền đến đau đớn mãnh liệt do bị xé rách liên tục. Dường như có từng lưỡi dao sắc bén muốn hắn thiên đao vạn quả thân thể. Máu thịt ở trên gần nửa người, trong nháy mắt bay ngang. Cảm giác đau đớn mãnh liệt này khiến cho Bạch Tiểu Thuần phát ra một tiếng hét thảm. Đây là kết quả sau khi hắn đã na di.

Về phần địa phương hắn vốn đứng, lúc này hư vô cũng tan vỡ ra. Bạch Tiểu Thuần hoảng sợ nhìn thấy được, những thứ gọi là lưỡi dao sắc bén, chính là từng mảnh lá cây. Bất kỳ một cái lá cây nào cũng tản ra chiến lực giống như Thiên Tôn. Ở đây có hơn mấy ngàn vạn. Chúng đi qua nơi nào, gió bão tàn sát bừa bãi ở nơi đó.

Cảnh tượng như vậy, khiến cho Bạch Tiểu Thuần lại trực tiếp run rẩy. Trong lòng hắn đau thương than một tiếng. Hắn biết mình nhất định là trúng kế. Nếu không cửa ải này không có khả năng nghịch thiên như vậy.

- Khí linh đáng chết, nhất định là ngươi!

Trong lúc Bạch Tiểu Thuần gầm thét giận dữ, hắn thử rời khỏi nơi này. Khi hắn phát hiện truyền tống mất đi hiệu lực, hắn lập tức hoàn toàn xác định đối với phán đoán của mình.

Lúc này đang run rẩy, Bạch Tiểu Thuần không chú ý tới đau đớn mãnh liệt của thân thể. Hắn nhanh chóng lui về phía sau. Năng lực khôi phục của Bất Tử Trường Sinh Công, trong nháy mắt đạt tới cực hạn. Cùng lúc đó, hơn mấy nghìn vạn lá cây này bỗng nhiên chuyển phương hướng, lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần.

Còn chưa kết thúc. Lúc này, sau lưng Bạch Tiểu Thuần lại còn có một mảnh lá cây giống như gió bão, còn mang theo sát cơ vô tận, ầm ầm tới gần. Phía xa... Còn có mảnh thứ ba, mảnh thứ tư, mảnh thứ năm cho đến mảnh gió bão lá cây thứ chín, từ bốn phía xung quanh gào thét đến, bao vây Bạch Tiểu Thuần ở bên trong, giống như muốn hoàn toàn diệt sạch hắn.

Trận gió bão do những chiếc lá cây hình thành này, chính là bắt nguồn từ vị trí một cây đại thụ lớn che trời ở cuối tầm nhìn. Cây đại thụ này giống như có thể chống trời. Thân cây tráng kiện. Gió bão lá cây hóa thành, chính là từ trên thân nó bay ra!

Cửa ải thứ sáu mươi tám này chỉ có một thân cây. Chỉ là vốn cây này không khủng khiếp như vậy. Nhưng hôm nay, không biết khí linh đồng tử này bố trí như thế nào, cây đại thụ này đã héo rũ gần như tử vong. Nhưng càng là như vậy, lá cây trên người nó lại càng cường hãn không có cách nào hình dung.

Lúc này cho dù Bạch Tiểu Thuần một quyền liền có thể giết chết cây đại thụ này. Nhưng hết lần này tới lần khác đối với hắn mà nói, lá cây ở bốn phía xung quanh giống như chính là tử kiếp. Trên thực tế đừng nói là Bạch Tiểu Thuần, cho dù là Thiên Tôn đại viên mãn, cũng khó có thể ở chỗ này đối đầu!

Trừ khi là Hoàng giả Thái Cổ, mới có khả năng miễn cưỡng trấn áp một chút!

- Đáng chết, nó đây là muốn giết chết ta à!

Thời điểm Bạch Tiểu Thuần ở đây lo lắng, trên cái cây lớn khô héo kia, khí linh hóa thành đồng tử, cùng cáo cây này tạm thời dung hợp lại với nhau. Thật ra quyền hạn của Bạch Tiểu Thuần hiện tại không nhỏ, tu vi lại cao, có thể mơ hồ phát hiện chỗ của đồng tử. Vì che giấu, nó chỉ có thể dung hòa cùng cửa ải một chỗ, mới có thể lừa gạt được Bạch Tiểu Thuần.

- Chính là muốn giết chết ngươi!

Đồng tử này nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần. Trong lòng nó còn có sự tuyệt đối. Thật sự trước đây, ở thời điểm Bạch Tiểu Thuần đột phá tu vi, lĩnh ngộ đạo thời gian, nó bị kích thích quá mạnh mẽ, cho nên nó cũng muốn phát điên. Nó bỏ ra cái giá cực kỳ lớn, không tiếc giảm đi độ khó của một ít cửa ải phía sau, còn cái cửa ải thứ sáu mươi tám này sau đó sẽ bị sụp đổ, lúc này mới cải tạo đem ở đây, thành một tuyệt cảnh cho Thiên Tôn!

- Ta cũng không tin, lần này ngươi còn có thể xông qua. Nếu ngươi còn có thể phá được tận, nãi nãi của ngươi, lão tử lại thật sự cùng một họ với ngươi!

Khí linh đồng tử cười lạnh. Lần này nó nắm chắc mười phần. Nó kết luận không có biến hóa nào khác nữa, lúc này mới chắp tay sau lưng, trong sự đắc ý ngạo nghễ nhìn lại.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,567
Điểm cảm xúc
1,482
Điểm
113
Chương 1716: Đê tiện, vô sỉ hạ lưu (1)
Bạch Tiểu Thuần không có thời gian đi quan sát vị trí khí linh đồng tử đang đứng. Lúc này hắn mắt thấy trận gió bão lá cây từ bốn phía xung quanh, ùn ùn nổ lớn, kéo đến càng lúc càng gần, bao vây xung quanh mình.

Chỉ là gió dâng lên, khiến Bạch Tiểu Thuần hãi hùng khiếp vía. Càng không cần phải nói tới hơn mười vạn lá cây này. Nghĩ đến những thứ lá cây này mỗi một mảnh đều giống như Thiên Tôn ra tay, Bạch Tiểu Thuần lại lạnh tâm hơn phân nửa.

Nhất thời, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lại đỏ lên. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng.

- Khí linh, đây là ngươi ép ta!

Bạch Tiểu Thuần rống to hơn, trực tiếp vỗ trán một cái. Nhất thời một đạo ánh sáng màu đen từ trong miệng hắn bay ra, trong nháy mắt lại hóa thành một cái miệng...

Bát tô!

Chính là thứ kiên cố không phá vỡ nổi... Quy Văn Oa!!

Quy Văn Oa, lai lịch của nó đến nay, Bạch Tiểu Thuần cũng đều không phải là đặc biệt rõ ràng. Hắn chỉ có một chút suy đoán mơ hồ, nhưng không có chứng cứ thực tế.

Nhưng có vài điều Bạch Tiểu Thuần rất xác định, bắt đầu từ khi hắn ở trong nhà bếp thu được cái bát tô này, ngoại trừ luyện linh kỳ dị ra, hắn lại từ trước đến nay chưa thấy qua tồn tại nào còn bền hơn cứng rắn hơn so với nó.

Tất cả thần thông, tất cả thuật pháp, tất cả lực lượng thân thể, tất cả pháp bảo, ở trước mặt Quy Văn Oa này, đều phải tan vỡ. Cái bát tô này cũng chính là thứ khiến Bạch Tiểu Thuần yên tâm.

Cho dù lúc này bốn phía xung quanh có vô số lá cây điên cuồng bắn đến, Bạch Tiểu Thuần mặc dù hãi hùng khiếp vía, nhưng còn không có hoàn toàn tuyệt vọng. Lúc này hắn rống to hơn. Theo Quy Văn Oa xuất hiện, thân thể Bạch Tiểu Thuần co lại, trực tiếp lại nấp ở dưới Quy Văn Oa, chợt chui xuống đất.

- Cũng may hiện tại ta gầy. Nếu, lần này lại thật sự gặp xui xẻo.

Trốn ở dưới Quy Văn Oa, trong lòng Bạch Tiểu Thuần xúc động thổn thức. Mà giờ khắc đồng tử ở trong cái cây khô phía xa kia, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười ha hả.

- Bạch Tiểu Thuần vô sỉ này, chẳng lẽ là đầu óc mê muội, lấy ra một cái nồi nát như vậy, lại có thể mưu toan ngăn cản được mười vạn lá cây ở bốn phía xung quanh bắn tới sao?

- Rất nhanh hắn sẽ tuyệt vọng phát hiện, ta không tiếc trả giá lớn, không tiếc xóa đi cửa ải này vĩnh viễn, đổi lấy tuyệt sát, hắn căn bản cũng không khả năng vượt qua được!

Đồng tử cười lạnh, trong mắt lộ ra sự giễu cợt.

Chỉ là giễu cợt này không tồn tại được bao lâu. Theo thân thể Bạch Tiểu Thuần ầm một tiếng rơi vào trên mặt đất, theo mười vạn chiếc lá xung quanh, bất kỳ chiếc nào cũng có đầy đủ lực lượng một đòn của Thiên Tôn sơ kỳ gào thét lao tới gần, đánh vào trên Quy Văn Oa, mắt của khí linh hóa thành đồng tử dần dần trợn tròn. Rất nhanh, ánh mắt của nó đều thiếu chút nữa vỡ ra.

- Không có khả năng!

Khí linh đồng tử kinh ngạc la lên thất thanh. Thân thể nó run rẩy, ánh mắt lộ ra biểu tình không có cách nào tin tưởng cùng không thể tưởng tượng nổi.

Thật vậy. Lúc này nó nhìn thấy được một cảnh tượng, quá mức kinh người, vượt ra khỏi sự tưởng tượng của nó. Chỉ thấy vô số những chiếc lá cây, lúc này không ngừng đánh vào trên Quy Văn Oa, nhưng bất kỳ một mảnh lá cây nào đánh tới, vẫn hoàn toàn không có cách nào chấn động được Quy Văn Oa. Ngược lại bản thân lá cây, ở dưới lực phản chấn, tất cả đều tan vỡ, hóa thành tro bụi.

Phóng tầm mắt nhìn lại, những lá cây đó lại giống như mũi tên, Quy Văn Oa giống như một tảng đá lớn. Mũi tên không ngừng vỡ nát diệt vong, nhưng Quy Văn Oa lại lông tóc không tổn hao gì. Dường như tất cả những thần thông thuật pháp, đối với nó mà nói, ngay cả một chút da cũng không có cách nào phá vỡ được!

Tất cả những điều này, lập tức khiến niềm tin của đồng tử khí linh gần như phải tan vỡ.

- Không có khả năng. Tại sao có thể như vậy...

- Đáng chết đáng chết đáng chết!

- Đồ ăn gian vô sỉ này, Bạch Tiểu Thuần này, hắn hắn... Lẽ nào ta thật sự lại không thể làm gì được hắn sao?

Đồng tử sắp phát điên rồi. Càng nhìn nó càng điên cuồng.

- Đầu tiên là hắn dối trá cướp đi một phần quyền hạn, xua tất cả người xông qua ải. Sau đó ở trong một tộc Hắc Đan, một thế giới thiếu chút nữa tan vỡ. Ở trong Mị tộc, càng vô sỉ hơn. Hiện tại ở chỗ này... Hắn lại còn có thứ chí bảo này. Đáng chết, đây là nồi gì vậy?

Khí linh đã phát điên, mắt đỏ đậm một mảnh.

Chỉ có điều, ở trong mắt nó, Quy Văn Oa mặc dù nhìn như bình thường, nhưng trên thực tế Bạch Tiểu Thuần ở dưới Quy Văn Oa, lúc này đã thổ huyết. Quy Văn Oa này mặc dù có thể chống lại tất cả thần thông, nhưng truyền đến chấn động, cũng vẫn khiến cho ngũ tạng lục phủ của Bạch Tiểu Thuần ở đây đều đang cuồn cuộn.

Nếu không phải lúc này hắn đã là Thiên Tôn trung kỳ, lại nắm giữ thân thể cực kỳ cường hãn cùng với tốc độ khôi phục có thể nói là nghịch thiên, sợ rằng không đợi tới khi những cái lá cây đó bị phá hủy, chính hắn đã bị chấn động thành thịt nát trước.

Cho dù là có đầy đủ những điều kiện này, lúc này Bạch Tiểu Thuần cũng khó chịu được. Hắn nấp ở bên trong Quy Văn Oa, máu tươi giống như không lấy tiền từng miếng từng miếng phun ra. Mắt hắn đã đỏ bừng. Năng lực khôi phục trong cơ thể hắn đã vận chuyển tới mức cực hạn. Ở dưới tốc độ không ngừng khôi phục, không ngừng bị chấn động này, mỗi một hơi thở, đối với Bạch Tiểu Thuần mà nói, đều dài dằng dặc giống như một năm vậy.

- Khí linh, ngươi chờ đấy cho ta!

- Sớm hay muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ cho ngươi biết Bạch gia gia nhà ngươi lợi hại thế nào!

Bạch Tiểu Thuần mỗi lần đau đớn mãnh liệt, đều phải chửi bới một câu. Trong lòng hắn đã nghiến răng nghiến lợi đối với khí linh ép mình tới tình trạng thảm như vậy,.

Mà như vậy, Bạch Tiểu Thuần cùng khí linh, cách một cái bát tô, ở trong những cái lá cây gào thét, không ngừng chấn động cùng tan vỡ, hai người bọn họ đều đang chửi bới lẫn nhau.

Thời gian trôi qua, cũng không biết qua bao lâu, khi Bạch Tiểu Thuần ở đây thở hồng hộc, không biết mình khôi phục bao nhiêu lần, cuối cùng, lá cây công kích bên ngoài đã biến mất.

Sau khi tất cả khôi phục lại bình tĩnh, lúc này Bạch Tiểu Thuần mới hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ nâng cao tinh thần của mình lên một chút. Hắn chậm rãi đẩy Quy Văn Oa ra, lộ ra một con mắt nhìn ra phía ngoài. Sau khi xác định không có gì đáng ngại, lúc này hắn mới dùngmột tay đẩy Quy Văn Oa ra, đứng lên.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,567
Điểm cảm xúc
1,482
Điểm
113
Chương 1717: Đê tiện, vô sỉ hạ lưu (2)
Bốn phía xung quanh hắn còn đầy những mảnh vỡ của lá cây hóa thành. Một cảm giác khô khốc, lượn lờ ở trong toàn thế giới. Thậm chí lúc ngẩng đầu, Bạch Tiểu Thuần lập tức liền thấy toàn thế giới này hình như đều đang héo rũ.

Bộ dạng dường như sẽ không tồn tại được quá lâu. Lúc này Bạch Tiểu Thuần mới thở phào nhẹ nhõm. Sau khi thu hồi Quy Văn Oa, hắn hất cằm lên, khí phách mở miệng.

- Tiểu quỷ, ngươi có thể làm gì được ta!

Bạch Tiểu Thuần biết, khí linh này nhất định ở khu vực gần đây quan sát mình. Lúc này theo lời nói truyền ra, thần thức của hắn cũng chợt tản ra, tìm kiếm thân ảnh của đối phương.

Gần như trong nháy mắt khi lợi nói của Bạch Tiểu Thuần truyền ra, một tiếng hét tức giận kinh thiên, trực tiếp lại từ trong cái cây đại thụ héo úa, chợt truyền ra. Cái cây đại thụ héo úa che trời này, trên cây khô, lúc này lại huyễn hóa ra một gương mặt cực lớn!

Gương mặt này dữ tợn vặn vẹo, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, đối với hắn có thể nói là đã hận thấu xương. Trong ánh mắt mang theo sự điên cuồng, mang theo cảm giác không cam lòng, giống như phải muốn thật sự lột da làm thịt Bạch Tiểu Thuần.

- Ngươi vô sỉ, ngươi ở đây dối trá!

Cái mặt trên cây đại thụ này chính là khí linh. Nó bình thường không có cách nào xuất hiện ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần. Nó chỉ có thể mượn phương thức này, lộ rõ bóng người.

Vốn nó không dự định xuất hiện. nhưng thật sự tâm huyết tuyệt vọng, còn có sự phẫn nộ căm giận đối với Bạch Tiểu Thuần, khiến cho nó có chút mất lý trí. Lúc này nó mượn thân cây, biến ảo ra bóng người, hướng về phía Bạch Tiểu Thuần chính là rít gào một hồi.

Bạch Tiểu Thuần bị dọa cho giật mình, chợt lui về phía sau vài bước. Hắn nhìn về phía cây đại thụ kia, thấy được gương mặt ở trên cây to gần như vặn vẹo, hướng về phía mình gào thét.

Hắn nhất thời hồ nghi. Hắn có phần không quá chắc chắn, trước mắt rốt cuộc là cây, hay là khí linh kia.

- Thử một lần sẽ biết.

Bạch Tiểu Thuần tự động bỏ quên những lời phẫn nộ rít gào. Lúc này hắn vội ho một tiếng, thân thể thoáng một cái tới gần thêm một ít. Hắn đi vòng quanh đại thụ một vòng. Lúc này, cái mặt trên cây đại thụ kia cũng đang di chuyển, vẫn nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần.

- Hắc, ngươi mới vừa nói cái gì?

Bạch Tiểu Thuần trợn trừng mắt, hỏi.

- Ta nói ngươi dối trá, ngươi vô sỉ, ngươi là loại người cặn bã!

Mặt khí linh ở bên trong cái thân cây đại thụ, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần. Sau khi Bạch Tiểu Thuần đi dạo qua một vòng, nó lại nghe được lời hắn nói, nhất thời càng bạo phát.

- Đây tính là dối trá cái gì. Cầm một cái chảo đi phòng hộ mà thôi. Nói với ngươi một bí mật. Quạt tàn này cho ta không ít quyền hạn. Hiện tại chỉ có một mình ta tới xông qua ải, đó mới là dối trá.

Bạch Tiểu Thuần hắc hắc một tiếng, nhìn cái mặt trên thân cây to, cố ý kích thích đối phương một chút.

Gần như trong nháy mắt khi lời Bạch Tiểu Thuần nói được truyền ra, cái mặt trên cây đại thụ này gần đây suy sụp. Nó nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần phát ra tiến gầm thét giận dữ ngập trời.

- Ngươi còn không biết xấu hổ nói ra. Ngươi ngươi ngươi... Ngươi lại còn không biết xấu hổ thừa nhận. Ngươi vô sỉ, người ăn gian hèn hạ. Ta thề tuyệt đối sẽ không để cho ngươi thành công!

Khí linh điên rồi. Đời này nó mặc dù chưa thấy qua người vô sỉ khác, nhưng hôm nay vẫn cảm thấy, người vô sỉ nhất trong tinh không này, chính là Bạch Tiểu Thuần trước mắt này.

- Nãi nãi của ngươi, quả nhiên là ngươi!

Nghe được khí linh rít gào, Bạch Tiểu Thuần lập tức lại xác định được thân phận của đối phương. Lúc này trước thù hận cũ trong nháy mắt xông lên đầu, mắt Bạch Tiểu Thuần hung hăng trợn trừng. Hắn chợt lao mạnh về phía cây đại thụ, tay phải còn vung lên. Đại kiếm bắc mạch ở trong tay, chợt chém qua.

Những tiếng động ầm ầm vang vọng, xen lẫn với tiếng khí linh nguyền rủa cùng chửi rủa.

- Bạch Tiểu Thuần, ngươi chờ đấy cho ta!

- Đáng chết. Ta nhất định sẽ giết chết ngươi!

- Vô sỉ, đê tiện, hạ lưu!

Khí linh cảm thấy mình thật sự nghèo từ. Lúc này lật đi lật lại, chính là nói mấy câu như thế. Nhưng Bạch Tiểu Thuần càng nghe càng giận, càng là nhớ tới thân thể mình trước đây nhiều lần bị chấn thương mang đến đau đớn mãnh liệt hành hạ. Cơn tức này lại càng lớn. Cây đại thụ che trời đang không ngừng tróc vỏ ở dưới đại kiếm bắc mạch của Bạch Tiểu Thuần, bị chém thành vô số đoạn, bao gồm cả mặt khí linh, cũng là như vậy.

Cho đến khi cái cây đại thụ này hoàn toàn bị chém nát, Bạch Tiểu Thuần một kiếm quét ngang, diệt vong những thứ đã vỡ nát này. Hắn cảm nhận được khí tức khí linh rời khỏi đại thụ. Lúc này hắn mới đứng ở nơi đó, ngẩng đầu hừ lạnh một tiếng.

- Tiểu quỷ, ngươi cẩn thận cho ta một chút. Chờ sau này, khi ta trở thành chủ nhân của ngươi, xem ta thu thập ngươi như thế nào!

Bạch Tiểu Thuần cắn răng căm phẫn nói.

Giữa không trung, khí linh đã bị chọc tức tới phát cuồng. Sau khi nghe được câu này, nó thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu. Lúc này nó chợt gầm hét lên.

- Ngươi chờ đấy cho ta. Tiếp theo, ta nhất định giết chết ngươi, ta xin thề!

Theo khí linh đồng tử rời đi, cấm chế của cửa ải thứ sáu mươi tám này cũng theo đó tiêu tan. Bạch Tiểu Thuần hừ một tiếng. Sau khi truyền tống, hắn trở lại trên quạt tàn.

- Khí linh này chính là quá lâu không bị chủ nhân quản, đã hoang dã thành cái dạng này. Xem ra sau này ta phải cố gắng quản giáo một chút mới tốt.

Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng thấy điều này có đạo lý. Hắn nghĩ đến khí linh này hiện tại không ngủ say, Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ một chút, bỏ qua ý nghĩ tiếp tục xông qua ải.

- Chờ thêm một tháng, khí linh hẹp hòi này ngủ say, lại xông qua cũng không muộn.

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, hung hăng trợn mắt liếc nhìn bốn phía xung quanh. Lúc này mới rời khỏi quạt tàn, trở lại Vân Hải Châu.

Hiện tại cách chuyện xảy ra ở Huyền Cửu Quận đã gần một năm. Vân Hải Châu phát triển, cũng đã biến chuyển từng ngày, trở nên cực kỳ náo nhiệt. Người của thế giới Thông Thiên, cũng tới không ít.

Mắt thấy quy mô Vân Hải Châu đã dần dần hình thành, bất luận là Đại Thiên Sư hay Cự Quỷ Vương, trong lòng đều kích động đồng thời, cũng có tự hào. Bạch Tiểu Thuần cũng vậy.

Ở trong cuộc sống không xông qua ải này, tâm hắn trầm xuống, trấn thủ Vân Hải Châu đồng thời, cũng tham dự vào trong sự quản lý của Đại Thiên Sư cùng Cự Quỷ Vương. Thời gian trôi qua, gần một tháng đã qua.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top