Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Nhất niệm vĩnh hằng - Nhĩ Căn

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Nhất niệm vĩnh hằng - Nhĩ Căn

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,567
Điểm cảm xúc
1,482
Điểm
113
Chương 1848: Thế giới giấy (2)
Bạch Tiểu Thuần điều chỉnh hơi thở, đang muốn nghĩ biện pháp rời khỏi đây. Nhưng rất nhanh, chuyện khiến cho hắn càng hoảng sợ hơn đã phát sinh.

Hắn phát hiện, thân thể mình... tự nhiên ở trong một chớp mắt này, dần dần muốn biến đổi thành giấy!

Nhất là ngón tay của hắn, đã có một ngón hoàn toàn biến thành giấy... Cái này khiến cho trong đầu Bạch Tiểu Thuần nổ mạnh. Một nguy cơ sinh tử mãnh liệt từ sau khi Khôi Hoàng Triều lập quốc, hắn chưa bao giờ gặp, đột nhiên bạo phát.

Sau khi thật sự lập quốc, Bạch Tiểu Thuần đã rất ít khi gặp phải một cảnh tượng nguy hiểm như vậy. Cho dù là đánh với Tà Hoàng một trận, hắn cũng nắm giữ sự chủ động trên trình độ nào đó.

Nhưng hôm nay lại hoàn toàn khác. Ở dưới nguy cơ này, Bạch Tiểu Thuần lại không có thời gian để suy nghĩ nhiều. Tu vi toàn thân lập tức bạo phát ra, Bất Tử Quyển khôi phục cũng toàn lực vận chuyển. Mặc dù có thể giảm bớt tốc độ giấy hóa, nhưng vẫn không cách nào nghịch chuyển. Hình như ở mảnh thế giới này tồn tại quy tắc nào đó, tất cả mọi thứ còn sống tiến vào nơi đây, đều sẽ bị đồng hóa trở thành trang giấy!

- Đáng chết, đáng chết!

Mắt Bạch Tiểu Thuần đỏ ửng. Hắn cũng không muốn mình biến thành một người giấy mắt đỏ. Lúc này trong tiếng rít gào, hắn bất chợt lao mạnh ra, tính phải rời khỏi nơi đây.

Nhưng ngay trong một chớp mắt này, bên trong thế giới này, tất cả người giấy đều ngẩng đầu lên. Mỗi một tệ dại nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần. Những hồn trên người bọn họ lại là lộ ra khí tức âm lãnh. Rất nhanh, lại có tiếng gào thét thê lương chói tai từ trong miệng mỗi một người giấy của mảnh thế giới này, bỗng nhiên bạo phát. Ngay sau đó, mỗi một người giấy này nhanh chóng lao ra, từ bốn phương tám hướng, lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần.

Ở bên trong mảnh thế giới này, tốc độ của những người giấy này nhanh chóng, trong chớp mắt, lại đuổi kịp Bạch Tiểu Thuần. Trong miệng mỗi một người gào thét thể hiện ra thần thông thuật pháp, công kích Bạch Tiểu Thuần.

Những thần thông này huyễn hóa ra, cuối cùng lại cũng là từng mảnh giấy vụn. Nhưng hết lần này tới lần khác bên trong mỗi một mảnh giấy vụn đều ẩn chứa lực quy tắc của thế giới này, cuối cùng lại khiến cho Bạch Tiểu Thuần ở đây, ngay cả Bất Tử Quyển khôi phục cũng không có cách nào áp chế được, càng thêm bị đồng hóa, thậm chí một cánh tay của hắn, lúc này cũng đã trở thành giấy!

- Khinh người quá đáng!

Bạch Tiểu Thuần tức giận sốt ruột. Hắn phát hiện ở chỗ này, thần thông của mình cuối cùng lại mất đi hiệu quả. Cho dù Bỉ Ngạn Vị Lai Kinh cũng không có tác dụng. Cuối cùng Bạch Tiểu Thuần hung hăng cắn răng, sử dụng một cánh tay khác còn chưa có bị đồng hóa, lấy ra rất nhiều Tụ Hồn Đan, điên cuồng ném ra. Trong tiếng nổ lớn, theo Tụ Hồn Đan tan vỡ, rất nhiều hồn bị hút tới. Nhắc tới cũng lạ, theo hồn bị hút đi, những người giấy này cuối cùng lại giống như mất đi sinh mạng vậy, bay xuống.

Nếu như bản không bị giấy hóa, Bạch Tiểu Thuần sẽ cảm thấy ở đây vẫn tính là có thể. Coi như là một thánh địa. Nhưng hiện nay hắn đang sốt ruột. Có lẽ cho dù lại sốt ruột, Bạch Tiểu Thuần cũng vẫn thuận lợi lấy đi những hồn bị Tụ Hồn Đan thu thập tới, thân thể thoáng một cái, lao về phía một cái miệng của bà lão trên bầu trời.

Nhưng ở đây quá nhiều người giấy. Nhất là lúc này, thình lình có một đám hồn Thiên Tôn, ở dưới sự chỉ huy của hai hồn Thái Cổ, đột nhiên xông về phía Bạch Tiểu Thuần. Đồng tử trong mắt Bạch Tiểu Thuần chợt co lại. Nguy cơ trước mắt, hắn sử dụng thần niệm thử đi khai thông với bảo quạt. Mặc dù vô cùng khó khăn, nhưng vẫn miễn cưỡng phát sinh một tia liên hệ. Chút liên hệ này không cách nào để cho hắn truyền tống qua, nhưng lại có thể khiến cho ánh sáng Thái Cổ trên bảo quạt, bạo phát ở thế giới này!

Bạch Tiểu Thuần cũng bị đặc biệt hù dọa. Tình huống lần này hắn gặp phải ở đây, mức độ nguy cơ thật sự có thể nói là một lần nghiêm trọng nhất sau khi hắn bước vào tinh không!

Chỉ là người giấy ở đây vẫn không tính là gì cả. Tuy có chút khó chơi, nhưng Bạch Tiểu Thuần vẫn có lòng tin cùng nắm chắc trấn áp bọn họ, cho dù ở chỗ này thần thông của hắn mất đi hiệu lực, nhưng Tụ Hồn Đan bạo phát, khiến cho hắn có đủ thuận lợi cho thế bất bại.

Chỉ là mảnh thế giới này đồng hóa quỷ dị, đối với Bạch Tiểu Thuần mà nói, giống như có thanh kiếm sắc bén treo trên đỉnh đầu, kéo dài một chút, hắn rất có khả năng bị đồng hóa trở thành người giấy.

Chuyện này vốn đã nguy hiểm, khiến cho hắn sốt ruột. Còn có mặt lão bà bà trên không trung này, cùng với người thần bí trước đó đã đẩy hắn xuống, tất cả những điều này tập trung ở cùng một chỗ, hình thành sự quỷ dị, khiến cho da đầu Bạch Tiểu Thuần tê dại.

Ý niệm duy nhất của hắn lúc này, chính là dùng tốc độ nhanh nhất xông ra ngoài!

Cho nên sau khi thật vất vả liên lạc với bảo quạt, hắn cuối cùng lại thở ra một hơi, gọi về mười đạo ánh sáng Thái Cổ. Tiếng sấm nhất thời ngập trời. Trên bảo quạt trong tinh không, ánh sáng sáng chói, mười đạo ánh sáng Thái Cổ, trong nháy mắt bạo phát ra, lao thẳng đến miệng giếng đang dần dần giống như hư ảo muốn tiêu tan, chỉ chớp mắt liền tới nơi.

Những tiếng động ầm ầm vang vọng ở thế giới bên trong miệng giếng. Mười ánh sáng Thái Cổ này tương đương với một cường giả Thái Cổ mười lần ra tay toàn lực, uy lực to lớn, chấn động tinh không, cuối cùng lại sinh sôi xé mở tinh không ra một lỗ thủng rất nhỏ!

Lỗ thủng này mới vừa xuất hiện, tất cả người giấy cùng hồn ở thế giới trong giếng lại phát ra âm thanh thê lương. Cùng lúc đó lỗ thủng này cũng nhanh chóng khép lại, giống như không bao lâu, sẽ một lần nữa liền lại!

Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng, nắm lấy cơ hội, tất cả tu vi đều bạo phát ở trên phương diện tốc độ, còn ném ra rất nhiều Tụ Hồn Đan, chặn những người giấy cùng hồn này ngăn cản, cũng không kịp tiếp tục đi lấy hồn do Tụ Hồn Đan hình thành, toàn thân hóa thành một đạo cầu vồng, lao thẳng đến lỗ thủng.

Cuối cùng, ở dưới tốc độ cực hạn này của hắn, nhất là theo lỗ thủng xuất hiện, theo khí tức tinh không tản vào, thần thông của Bạch Tiểu Thuần giống như có thể phát huy ra một ít công hiệu. Lúc này Bất Tử Cấm đột nhiên triển khai, lại có Hám Sơn Chàng, tốc độ cực nhanh, giống như lưu tinh, ở trong chớp mắt khi lỗ thủng lại muốn khép lại, hắn lại trực tiếp liền xông ra ngoài!

Sau khi lao ra, thân thể Bạch Tiểu Thuần đã có ba phần hóa thành giấy, nhưng sau khi bay vào tinh không, theo Bất Tử Quyển bạo phát, đang dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được khôi phục lại.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,567
Điểm cảm xúc
1,482
Điểm
113
Chương 1849: Giấy bà bà
Chỉ là không đợi Bạch Tiểu Thuần thở phào, phía sau hắn lại truyền đến những tiếng ho khan kịch liệt. Sau những tiếng ho khan này, lại là một tiếng rít gào trầm lặng!

Tóc gáy Bạch Tiểu Thuần chợt dựng lên. Tiếng ho khan này khiến cho hắn lập tức liền nghĩ đến chủ nhân của cái tay trước đó đã đẩy mình tiến vào thế giới trong miệng giếng kia. Lúc này hắn điên cuồng bỏ chạy về phía trước, thần thức tản ra, lập tức liền thấy sau lưng mình lại có một cái bàn tay trực tiếp từ bên trong hư vô từ trong không trung vươn ra. Bàn tay khổng lồ khô gầy kia, giống như bàn tay của người chết, đang hung hăng chộp về phía Bạch Tiểu Thuần ở đây!

Mắt Bạch Tiểu Thuần trợn tròn, tim đập loạn. Cái bàn tay này cho hắn cảm giác, mặc dù không phải chúa tể, nhưng lại ở trong Thái Cổ cảnh, có thể nói là giống như cực hạn.

- Đây rốt cuộc là thứ đ gì vậy?

Bạch Tiểu Thuần cũng muốn khóc, vội vàng điều khiển ánh sáng Thái Cổ, thả tất cả năm đường còn lại, lao thẳng bàn tay khổng lồ đang lao đến phía sau mình.

Những tiếng động ầm ầm lại một lần nữa vang vọng, cái bàn tay này bị năm đường ánh sáng Thái Cổ đánh trúng, cho dù là cường hãn hơn nữa, cũng không tự chủ được dừng lại một chút. Ở trong nháy mắt dừng lại này, Bạch Tiểu Thuần mượn lực lượng do ánh sáng Thái Cổ công kích phía sau khuếch tán đẩy mạnh, đẩy thân thể hắn về phía trước, trực tiếp bay vọt qua một đoạn lớn. Cùng lúc đó, trên tiểu khí linh bảo quạt cũng đúng lúc, điều khiển bảo quạt lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần. Ở dưới tốc độ nhanh chóng của hai bên,, Bạch Tiểu Thuần cuối cùng bước lên bảo quạt.

Nhưng ngay khi Bạch Tiểu Thuần bước lên bảo quạt, trong một cái chớp mắt, bàn tay khổng lồ từ bên trong hư vô vươn ra này bị năm đạo ánh sáng Thái Cổ cản trở một chút, cuối cùng lại chộp tới. Lần này càng hung tàn hơn, cuối cùng lại lao thẳng đến bảo quạt.

Tiểu khí linh hét lên một tiếng, muốn điều khiển bảo quạt né tránh đã không kịp. Ở dưới nguy cơ trước mắt này, sắc mặt Bạch Tiểu Thuần tái nhợt. Trong mắt hắn lại hiện lên vẻ điên cuồng, rống to hơn, toàn lực khống chế bảo quạt, cuối cùng lại không lùi mà tiến tới, lại trực tiếp hung hăng va chạm mạnh về phía bàn tay không lồ đã lao tới!

Những tiếng động ầm ầm chấn động tinh không tám phương. Dưới va chạm này, bàn tay to kia cuối cùng lại trực tiếp văng ra. Nhưng bảo quạt cũng vì lần va chạm này, bản thân bị phản phệ, theo bảo quạt chấn động, cuối cùng lại bị cuốn bay ra hơn ngàn trượng.

Nếu chỉ là như vậy, Bạch Tiểu Thuần còn có thể miễn cưỡng điều khiển bảo quạt bỏ chạy. Nhưng ngay trong một chớp mắt này, từ bên trong hư vô nơi này, tự nhiên lại có bàn tay khổng lồ khô gầy thứ hai đưa ra, lại chộp về phía bảo quạt.

- Liều mạng!

Bạch Tiểu Thuần rít gào. Lúc này hắn đã không kịp hoảng hốt cùng khiếp sợ nữa. Toàn bộ bên trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ. Hắn biết rõ, lần này nếu không liều mạng, sợ là nguy cơ to lớn, vượt qua tất cả.

Ở dưới sự phát cuồng của Bạch Tiểu Thuần, ánh sáng của bảo quạt này sáng chói. Bàn tay khổng lồ của chúa tể kia lại một lần nữa bị Bạch Tiểu Thuần cùng tiểu khí linh cùng nhau khống chế, từ bên trong mặt quạt vươn ra. Còn có nô bộc Thái Cổ một bước đi ra, giống như cùng bàn tay khổng lồ của chúa tê dung hợp với nhau, lại trực tiếp công kích về phía bàn tay khổng lồ lúc này đang hung tàn chộp về phía bên ngoài bảo quạt!

Cánh tay chúa tể vừa ra, tinh không chấn động. Bàn tay khô gầy đang chộp tới này chợt dừng lại. Hiển nhiên cho dù là nó cũng không nghĩ tới, bên trong bảo quạt này tự nhiên sẽ có một cánh tay chúa tể. Nó muốn lui về phía sau đã không kịp, lại trực tiếp va chạm vào nhau.

Trong những tiếng động ầm ầm vang vọng, bàn tay khô gầy này lần đầu tan vỡ. Nhưng bàn tay khổng lồ của chúa tể mặc dù lông tóc không tổn hao gì, nhưng nô bộc Thái Cổ bên trong lại điên cuồng phun ra máu tươi, toàn thân đều mệt mỏi, đảo lui trở về trong mặt quạt.

Tất cả những điều này nói ra rất dài dòng, nhưng trên thực tế cũng chỉ phát sinh ở trong thời gian ngắn ngủi. Thân thể Bạch Tiểu Thuần run rẩy, lúc này vội vàng điều khiển bảo quạt, lại muốn bỏ chạy.

- Đáng chết. Đều tại ngươi. Trước đó ta cũng đã nói rút lui đi, ngươi cứ tham lam!

Trong tiếng thét chói tai, tiểu khí linh cũng toàn lực ứng phó. Chỉ là nguy cơ còn chưa kết thúc. Lại ở thời điểm Bạch Tiểu Thuần cùng tiểu khí linh điều khiển bảo quạt bỏ chạy, tiếng gầm lên giận dữ, lại trực tiếp từ bên trong miệng giếng này truyền ra!

Ngay sau đó, trong lúc Bạch Tiểu Thuần tận mắt nhìn thấy cùng với không có cách nào tin tưởng, miệng giếng này cuối cùng lại không ngừng lớn lên, tự nhiên vặn vẹo, từ từ... cuối cùng lại biến thành một chiếc đèn lồng cực lớn!

Cái miệng giếng này chính là đỉnh của cái đèn lồng này. Mà ở trong nháy mắt khi cái đèn lồng này xuất hiện, tinh không dâng lên sóng dao động, cuối cùng lại có một… lão bà bà làm bằng giấy còn muốn khổng lồ hơn so với cái đèn lồng này rất nhiều, ở trong tinh không này, kích thước giống như người khổng lồ... một bước đi ra!

Lão bà bà này mặc áo liệm, bất luận là thân thể hay y phục, đều làm bằng giấy. Lúc này, sau khi xuất hiện, trong mắt nàng lộ ra ánh sáng hung tàn, trong miệng phát ra rít gào khó chịu.

- Ngươi trốn không thoát!

Tiếng gào thét giống như có vô số người đồng thời mở miệng phát ra, vang vọng tinh không. Đồng thời, hai chân của lão bà bà này bước ra, trực tiếp đuổi theo về phía Bạch Tiểu Thuần ở trên bảo quạt.

Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mình cũng bị dọa cho sợ muốn tiểu. Lúc này tròng mắt hắn trợn trừng, trong đầu chấn động, cũng sắp muốn khóc.

- Trời ạ, ta chẳng qua là muốn nhận chút hồn, thế nào lại trêu chọc một lão quái vật như thế!

Trong tiếng thét chói tai, Bạch Tiểu Thuần lập tức điều khiển bảo quạt lui về phía sau. Tiểu khí linh ở bên cạnh, âm thanh thét chói tai vượt qua Bạch Tiểu Thuần, cũng toàn lực ứng phó.

- Lão quái vật này, mặc dù không phải là chúa tể, lại không kém hơn là bao nhiêu.

Tim gan Bạch Tiểu Thuần cũng đang run rẩy, đồng tử chuyển động. Hắn suy nghĩ hiện tại có nên rời đi, trở lại Tiên Vực Vĩnh Hằng hay không.

Trước đó ở trong thế giới người giấy, Bạch Tiểu Thuần cũng đã nếm thử, nhưng lại thất bại. Nhưng hiện tại trở lại bảo quạt, Bạch Tiểu Thuần nắm chắc có thể rời đi. Chỉ là nghĩ tới, sau khi mình rời đi, bất luận là Tống Khuyết hay tiểu khí linh ở bên trong bảo quạt này, sợ cũng là sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng bản thân ở đây cũng chặt đứt con đường tương lai, Bạch Tiểu Thuần lại không cam lòng.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,567
Điểm cảm xúc
1,482
Điểm
113
Chương 1850: Chí bảo cát chảy (1)
Lúc này Bạch Tiểu Thuần hung hăng cắn răng, hạ quyết tâm. Chỉ cần không tới thời điểm cuối cùng, hắn tuyệt đối không thể buông tha. Cũng may tốc độ của bảo quạt cực nhanh, bản thân lại là chí bảo tinh không, lúc này lao nhanh giống như tên bắn, phóng về phía xa. Tốc độ của lão bà bà kia mặc dù cũng rất nhanh, nhưng trong lúc ở phía sau không ngừng truy đuổi, cuối cùng lại trước sau không có cách nào trực tiếp đuổi kịp.

Chỉ là tiếng rít gào này liên tiếp vang lên, suốt ngày không ngừng. Bạch Tiểu Thuần ở đây cũng nhất định phải toàn lực ứng phó. Có chút thả lỏng sẽ dẫn đến tốc độ của bảo quạt chậm lại. Chờ đợi hắn chính là bị lão bà bà kia giết chết.

Vẻ mặt Bạch Tiểu Thuần buồn bã giống như đưa đám, lúc này cũng đã phát điên. Hắn cùng tiểu khí linh không ngừng điều khiển bảo quạt lao về phía trước. Rất nhanh nửa tháng trôi qua, nhưng lão bà bà phía sau bọn họ giống như tính cách trừng mắt tất báo, tự nhiên vẫn đang truy kích.

Cứ như vậy một chạy một đuổi, cuối cùng bất tri bất giác, lại giằng co ba năm!

Trong ba năm này, tiểu khí linh từ lúc mới bắt đầu không ngừng oán giận, dần dần cũng thở dài.

Đến cuối cùng, Bạch Tiểu Thuần tuy vẫn sợ hãi, lại quen hơn không ít. Chỉ có điều thân thể cùng tinh thần mệt mỏi, khiến cho hắn ở đây nhiều lần cũng thiếu chút nữa thì kiên trì nổi. Giờ phút này hắn tóc tai bù xù, vành mắt biến thành màu đen, tơ máu trong mắt cũng sắp muốn trở thành màu tím.

Cũng may, sau khi truy đuổi ba năm, lão bà bà này giống như cũng không đủ lực, tốc độ dần dần chậm lại. Tinh thần Bạch Tiểu Thuần chấn động, điên cuồng nuốt đan dược, nắm lấy cơ hội lại tăng nhanh, cuối cùng kéo ra khoảng cách. Lại thêm mấy tháng lao nhanh như tên bắn, đã nhìn không thấy được bóng người của lão bà bà.

- Quá hẹp hòi. Ta chỉ chẳng qua chỉ cầm một ít hồn, tự nhiên truy sát ta ba năm!

Bạch Tiểu Thuần nghĩ đến ba năm đau khổ này, trong lòng hắn lại phiền muộn đến cực điểm.

Lúc này thật vất vả bỏ rơi được lão bà bà, Bạch Tiểu Thuần vẫn cảm thấy không ổn thỏa. Hắn đơn giản hung hăng cắn răng, lại điều khiển bảo quạt bay về phía trước mấy tháng.

Lúc này trong lòng hắn mới hoàn toàn yên tâm. Nhìn tiểu khí linh ở bên cạnh mệt mỏi, Bạch Tiểu Thuần sờ sờ mũi.

- Cái đó... Tiểu Bạch à, ngươi cũng đi nghỉ ngơi một chút đi. Ba năm nay cũng cực khổ rồi.

Tiểu khí linh tức giận trừng mắt với Bạch Tiểu Thuần. Nó có lòng muốn nói cái gì đó, nhưng thật sự quá mức mệt mỏi, hai mắt nhắm lại, thân thể lại biến mất không thấy bóng dáng.

Mắt thấy tiểu khí linh rơi vào giấc ngủ say, Bạch Tiểu Thuần cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn thật sự đuối lý. Hắn biết nếu không phải vì mình quá mức tham lam, sợ là cũng sẽ không bị đuổi giết ba năm.

Chỉ có điều vừa nghĩ tới thu hoạch ba năm trước đây, Bạch Tiểu Thuần lại mừng rỡ. Mắt hắn phát ra ánh sáng. Hắn cúi đầu nhìn bên trong túi trữ vật của mình một chút. Số lượng hồn này nhiều đến mức đủ để sử dụng nhiều đếm không xuể để hình dung!

- Lần này phát tài rồi. Cũng đủ để cho ta đi chế luyện lửa nhiều màu!

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, mắt thấy đã không có nguy hiểm, vì vậy để cho bảo quạt này tự mình bay đi, bản thân lại tìm đến một chỗ bế quan, bắt đầu luyện lửa.

Đối với cách điều chế hai mươi lăm màu lửa, ba năm trước đây Bạch Tiểu Thuần đã hoàn thiện, khổ nổi không có hồn đi thử. Lúc này sau khi suy nghĩ thấy dư giả, Bạch Tiểu Thuần lập tức lại luyện chế.

Một lần thất bại không có việc gì, hai lần thất bại cũng không có việc gì. Nào sợ thất bại mười lần. Bạch Tiểu Thuần đã tài lớn khí thô hoàn toàn không để ý chút nào. Cũng chính vì nhiều lần chế luyện này, khiến cho Bạch Tiểu Thuần ở trong thời gian ngắn ngủi, lại gặp phải vấn đề khi chế luyện lửa hai mươi lăm màu. Sau khi phát hiện, sửa lại từng lần, hắn rốt cuộc hoàn toàn chế luyện ra lửa hai mươi lăm màu.

Nhìn lửa hai mươi lăm màu trong tay, Bạch Tiểu Thuần vui sướng cười to. Nhất là lúc này hồn bên trong túi trữ vật của hắn cũng không thiếu. Điều này càng làm cho Bạch Tiểu Thuần phấn chấn.

Hắn tùy ý tiếp tục thôi diễn ra lửa hai mươi sáu màu, đồng thời đang tu luyện. Bạch Tiểu Thuần cũng không lưu lại. Cứ như vậy, thời gian rất nhanh lại qua đi ba năm.

Trong ba năm này, Bạch Tiểu Thuần dần dần sáng tạo ra cách điều chế lửa hai mươi sáu màu. Cũng ở trong lúc chế luyện lửa này, tu vi của hắn đã tinh tiến không ít. Về phần tiểu khí linh, nó dĩ nhiên đã thức tỉnh. Có nó điều khiển bảo quạt, tốc độ của cây quạt này nhanh hơn một ít.

Nhưng ngay khi Bạch Tiểu Thuần thử chế luyện lửa hai mươi sáu màu lửa, ngày này, bảo quạt vốn bay vững vàng ở trong tinh không, đột nhiên chấn động mạnh. Chấn động này truyền khắp bảo quạt. Trong nháy mắt, khi Bạch Tiểu Thuần cùng tiểu khí linh đều lấy làm kinh hãi, bên tai bọn họ, truyền đến một tiếng gầm gừ quen thuộc.

- Ngươi trốn không thoát!

Giọng nói này mới vừa xuất hiện, Bạch Tiểu Thuần liền trực tiếp bắt đầu thét lên chói tai.

- Lão quỷ bà!

Bạch Tiểu Thuần bất chợt tản ra thần thức. Nhất thời hắn liền nhìn thấy ở bên trong tinh không phía sau bảo quạt, bà bà giấy biến mất mấy năm, cuối cùng lại mang theo đèn lồng, một lần nữa truy sát qua.

Bạch Tiểu Thuần cũng muốn phát điên. Tiểu khí linh cũng mở miệng hít sâu một hơi. Cho dù là nó, đều bị sự chấp nhất của lão quỷ bà này làm chấn động. Mắt thấy bà bà giấy này bước tới, mắt Bạch Tiểu Thuần nhất thời đỏ đậm. Hắn cùng tiểu khí linh, điều khiển bảo quạt, vội vàng bay nhanh về phía xa!

Lúc bay đi, Bạch Tiểu Thuần vẫn không cam lòng, tùy ý cầm lửa hai mươi sáu màu hình thành một nửa trong tay, trực tiếp ném ra. Hắn muốn nhìn thử, có thể thiêu đốt bà bà giấy này hay không. Nhưng hắn lại không nghĩ tới, đám lửa này vừa bay ra, lại lập tức bị bà bà giấy này mở miệng hút tới, cuối cùng lại trực tiếp nuốt.

Da đầu Bạch Tiểu Thuần tê dại. Hắn không dám thử nữa, điều khiển bảo quạt, nhanh như tên bắn lao về phía xa...

Cứ như vậy, một vòng truy kích mới, lại triển khai ở trong tinh không này.

Từ phía xa nhìn lại, bảo quạt phía trước, phía sau lại là một vị lão bà bà làm bằng giấy cực lớn, mang theo đèn lồng, không ngừng truy kích.

Vẻ mặt Bạch Tiểu Thuần đau khổ, thở dài. Hắn chỉ có thể bỏ chạy. Hắn cũng không muốn chạy trốn như thế. Nhưng hắn đánh lại đánh không lại. Lão quỷ bà kia vô cùng quỷ dị. Mấy năm qua Bạch Tiểu Thuần cũng thử phản kích, nhưng mỗi lần đều không thể làm gì được.

Một lần trốn như thế, lại qua ba năm... Mà tốc độ của bà bà giấy này cũng dần dần chậm lại, cuối cùng lại một lần bị Bạch Tiểu Thuần kéo dài khoảng cách. Bạch Tiểu Thuần cũng đã quen với việc phía sau thỉnh thoảng truyền đến tiếng gầm gừ.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,567
Điểm cảm xúc
1,482
Điểm
113
Chương 1851: Chí bảo cát chảy (2)
Chỉ là có vài điều, khiến cho Bạch Tiểu Thuần rất phiền muộn. Đó chính là ở trong lúc bỏ chạy này, hắn nhất định phải luôn luôn khống chế bảo quạt bay, không có cách nào đi luyện lửa. Nhưng điều này cũng không phải là không có lợi ích. Gần như bất kỳ thời khắc nào cũng phải tiêu hao lực tu vi như vậy, khiến cho tu vi của hắn ở trong mấy năm bỏ chạy này, lại tinh tiến không ít.

Mà đến lúc này, Bạch Tiểu Thuần cũng có dự cảm, cái lão quỷ bà này sợ là quấn lấy mình, chắc hẳn tiếp theo cũng sẽ vẫn gặp phải. Vì đề phòng chuyện như vậy, Bạch Tiểu Thuần cùng lúc điều khiển bảo quạt không ngừng bay nhanh như tên bắn, kéo dài khoảng cách lớn hơn nữa. Đồng thời, thi thoảng hắn còn thay đổi phương hướng. Trong khoảng thời gian này, Bạch Tiểu Thuần cũng một lần nữa chìm đắm ở trong việc luyện lửa.

Lại như vậy, thời gian năm năm trôi qua. Dưới sự truy đuổi này, cũng khiến cho Bạch Tiểu Thuần hiểu rõ, không quan tâm tốc độ của chính mình nhanh hơn như thế nào, suy nghĩ biện pháp như thế nào để bỏ qua lão quỷ bà kia, tất cả những điều này đều chỉ là vô dụng.

Đối phương tối đa ba năm, sẽ một lần nữa xuất hiện ở phía sau lưng mình, không ngừng truy kích, Bạch Tiểu Thuần mặc dù tập quán, nhưng cũng không thể không mỗi lần đều hợp lại toàn lực đi bỏ chạy, nhất là lão quỷ này bà tốc độ, cuối cùng lại lần sau nhanh hơn lần trước một chút. Như vậy cũng giống như một roi, khiến cho Bạch Tiểu Thuần trong lúc khóc không ra nước mắt, trong lúc lẩn trốn, cũng không thể không điên cuồng tu luyện.


Ở dưới áp lực cực lớn này, tu vi của Bạch Tiểu Thuần cũng càng ngày càng tăng. Hiện tại hắn đã đến Thiên Tôn hậu kỳ đỉnh phong, cách đại viên mãn, cũng chỉ thiếu chút nữa mà thôi.

Về phần thời gian đối phương biến mất, lại là thời gian Bạch Tiểu Thuần luyện lửa. Vòng đi vòng lại, trong lúc thời gian không ngừng trôi qua, lửa hai mươi sáu màu, cũng được Bạch Tiểu Thuần chế luyện ra.

Sau khi từng ngọn lửa dung nhập cùng ấn ký của Bạch Hạo trên mu bàn tay, Bạch Tiểu Thuần có thể càng cảm nhận được rõ ràng sóng dao động thức tỉnh của Bạch Hạo đang càng lúc càng rõ ràng.

Chỉ là cách điều chế lửa hai mươi bảy màu, Bạch Tiểu Thuần lại gặp chút khó khăn. Cho dù hắn còn có một chút hồn, nhưng thôi diễn hai mươi bảy màu lửa, nhưng trước sau không thuận lợi, không có cách nào giống như lửa nhiều màu lúc trước, được Bạch Tiểu Thuần sáng tạo ra, lại giống như gặp phải bình cảnh, khiến cho Bạch Tiểu Thuần căn bản tìm không ra manh mối.

Rơi vào đường cùng, Bạch Tiểu Thuần cũng chỉ có thể tốn nhiều thời gian đi phân tích thôi diễn. Cứ như vậy, lại qua mười năm, cho đến một ngày này, Bạch Tiểu Thuần điều khiển bảo quạt, đứng ở sát biên giới cây quạt, tóc tai tán loạn, điên cuồng lao nhanh như tên bắn về phía phía trước. Tiểu khí linh ở một bên không ngừng trợ giúp, khiến cho tốc độ của bảo quạt nhanh hơn.

Mà sau lưng của bọn họ, bà bà giấy cực lớn này truyền ra tiếng gầm thét giận dữ, từng bước một truy kích đến. Tốc độ của nàng rõ ràng bắt đầu trở nên chậm hơn. Chiếc đèn lồng trong tay nàng thỉnh thoảng lập lòe. Một ánh lửa lại phát ra. Nàng đi qua nơi nào, ngay cả tinh không cũng dường như muốn hóa thành một mảnh trang giấy!

- Lão quỷ bà này thế nào lại xuất hiện thường xuyên như vậy. Trước còn không có như vậy.

Bạch Tiểu Thuần rất đau đầu. Thời gian đối phương thường lui tới thay đổi, khiến cho Bạch Tiểu Thuần ở đây trở nên bị động hơn rất nhiều. Cũng may hắn còn kiên trì tới hiện tại. Tốc độ của bà bà giấy này cuối cùng chậm lại, dần dần, lại bị Bạch Tiểu Thuần kéo dài khoảng cách.

Vừa thở phào nhẹ nhõm, Bạch Tiểu Thuần cau mày, trong lòng có chút rầu rĩ. Tiểu khí linh ở bên cạnh còn muốn nổi nóng hơn so với Bạch Tiểu Thuần.

- Đều tại ngươi. Trêu chọc một người kinh khủng như vậy, ngươi có thể dứt áo ra đi, ta lại không đi được.

Vẻ mặt của tiểu khí linh buồn bã giống như đưa đám. Sau khi nhận thấy được tần suất bà bà giấy này đến nhanh hơn, nó cũng khẩn trương không thôi.

Bạch Tiểu Thuần cũng thở dài, không có tâm tình an ủi tiểu khí linh nữa. Trong đầu hắn đều đang suy nghĩ làm thế nào đối phó với lão quỷ bà kia. Bỗng nhiên, tiểu khí linh ở nơi đó khẽ a một tiếng.

Bạch Tiểu Thuần ngẩn ra. Hắn cho rằng lão quỷ bà lại đuổi tới, sợ tới mức nhảy dựng lên, thần thức vội vàng tản ra. Hắn đang muốn điều khiển bảo quạt đi xa. Nhưng rất nhanh hắn lại biến sắc.

Không phải lão quỷ bà lại tới. Nhưng ở trong phạm vi thần thức của hắn, lúc này rõ ràng kiểm tra được, tinh không bốn phía xung quanh này rất cổ quái, đúng là lõm xuống!

Tương đối mà nói, bên trong tinh không, là không phân chia trên dưới, càng không có sự khác biệt trái và phải. Nhưng hôm nay ở chỗ này, trong phạm vi lớn tinh không này cuối cùng lại rõ ràng lõm xuống, giống như hình thành một cái phễu cực lớn. Mơ hồ, lại giống như một vòng xoáy cực lớn đang chậm rãi chuyển động!

Nếu như chỉ có vậy, coi như là một hiện tượng kỳ lạ trong tinh không. Nhưng hết lần này tới lần khác ở nơi đây lại lõm xuống dưới đáy tinh không, nơi này cuối cùng lại tồn tại một chỗ thế giới...

Bên trong thần thức Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy rõ ràng, trong thế giới ở dưới đáy này tự nhiên tồn tại vô số cát chảy!

Tất cả cát chảy lớn nhỏ, chính là tất cả kiến trúc của thế giới kia. Những dòng cát chảy cuối cùng lại không hư hỏng, tất cả đều đang vận chuyển. Có cái hạt cát bên trong lưu chuyển nhanh, có cái lại chậm. Cảnh tưởng quỷ dị này, khiến cho trong lòng Bạch Tiểu Thuần nhất thời chấn động.

- Ở đây... là nơi nào?

Bạch Tiểu Thuần vừa mở miệng, tiểu khí linh ở bên cạnh, mở to hai mắt, không có cách nào điều khiển, run rẩy chỉ về phía thế giới ở chỗ dưới đáy tinh không này, nghẹn một lúc lâu mới kinh ngạc la lên thất thanh.

- Thời gian bản nguyên. Trời ạ, ở đây lại có thời gian bản nguyên!

Thần sắc Bạch Tiểu Thuần thoáng động. Mặc dù hắn không phát hiện ra khí tức bản nguyên, nhưng lúc ở chỗ này, hắn cảm giác được rõ ràng tu vi của mình, cuối cùng lại sinh động hơn so với trước kia rất nhiều. Nhất là Tuyên Cổ Quyển công pháp của hắn, còn tự mình vận chuyển.

Mơ hồ, giống như bên trong thế giới lõm sâu xuống này, dường như tồn tại một cam lộ khiến cho hắn rất khát vọng, khiến cho tim Bạch Tiểu Thuần đập loạn.

Nhưng hắn luôn luôn cẩn thận. Sau khi trải qua chuyện của lão quỷ bà, đối với loại chuyện mạo hiểm này, hắn đã cảnh giác cực cao. Lúc này không hành động thiếu suy nghĩ nữa, mà tản ra thần thức, cẩn thận quan sát. Nhất là trọng điểm quan sát mảnh thế giới do cát chảy tạo thành này!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,567
Điểm cảm xúc
1,482
Điểm
113
Chương 1852: Cát chảy thế giới
Ở dưới thần thức này quan sát, dần dần sắc mặt Bạch Tiểu Thuần không ngừng biến hóa. Đến cuối cùng, trong mắt hắn thoáng lộ ra một sự hoảng sợ.

- Tiểu khí linh, ngươi cảm nhận mảnh thế giới này phía dưới một chút... Nơi đó... Hình như tồn tại một mảnh khu vực kỳ dị!

Bạch Tiểu Thuần vừa mở miệng, tiểu khí linh cũng từ trong chấn động trước đó khôi phục lại. Lúc này nó cũng cẩn thận cảm nhận một chút. Nhưng bất luận là nó hay Bạch Tiểu Thuần, cũng khó thấy rõ được khu vực này. Bọn họ chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được, ở nơi này hình như ẩn chứa một sóng dao động. Bên trong sóng dao động này ẩn chứa lực lượng nào đó cường hãn đến cực hạn!

Sau khi Bạch Tiểu Thuần thoáng cảm nhận lực lượng này, toàn thân lại nổ mạnh.

- Chúa tể. Nơi đó có khí tức của Chúa Tể!

Sau khi Bạch Tiểu Thuần cùng tiểu khí linh nhìn nhau một cái, đều bị sự phát hiện này làm cho chấn động. Hồi lâu, ở dưới sự quan sát không ngừng của Bạch Tiểu Thuần, hắn dần dần có một suy đoán lớn mật!

- Có thể... tinh không lõm xuống này, trên thực tế chính là một dòng cát chảy cực lớn... Thế giới kia chính là trung tâm cát chảy này, khu vực phía dưới hắn, chính là nửa phần dưới của cát chảy này!

- Nếu thật giống như ta phán đoán, như vậy cát chảy này, tất nhiên cũng là chí bảo trình độ chúa tể! Hơn nữa còn là không có chủ!

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, hai mắt phát ra ánh sáng, tim đập thình thịch, thân thể thoáng một cái bay ra khỏi bảo quạt, vòng vài vòng ở bốn phía xung quanh. Sau đó, hắn bắt đầu thử nghĩ biện pháp đi thu lấy cái chí bảo cát chảy này.

Tiểu khí linh ở một bên, nhìn thấy được hành động của Bạch Tiểu Thuần, cũng mở to hai mắt, vội vàng khuyên bảo.

- Bạch Tiểu Thuần, ngươi đừng gây chuyện nữa. Đây cũng là một pháp bảo giống như ta, nhưng nó là hoàn chỉnh. Nếu như ngươi chọc giận nó, chúng ta sẽ xong đời!

- Không có việc gì, ta có kinh nghiệm.

Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng theo thói quen thốt ra lời nói này. Hắn không nói lời này còn tốt. Vừa nói ra lời này, tiểu khí linh chỉ cảm thấy trong đầu cũng oong một tiếng. Hắn nghĩ đến trước đây, lúc Bạch Tiểu Thuần tiến vào miệng giếng cũng nói những lời này. Nó lại nghĩ đến kinh nghiệm của Bạch Tiểu Thuần, là từ mình lấy được. Tất cả những điều này, khiến cho mặt của tiểu khí linh cũng bắt đầu xám ngắt.

Nhưng rất nhanh, tiểu khí linh lại thở phào nhẹ nhõm. Hắn nhìn thấy được bất kể Bạch Tiểu Thuần đi làm như thế nào, vẫn hoàn toàn không có cách nào chấn động được cát chảy này. Tất cả biện pháp đều dùng hết, cũng vẫn khó có thể lấy nó đi được.

Bạch Tiểu Thuần cũng rất khổ não. Biết cát chảy này không giống với quạt tàn trước đây. Cây quạt này vì không trọn vẹn, cho nên mới bị Bạch Tiểu Thuần mưu lợi thu được. Nhưng hôm nay cát chảy này rõ ràng rất hoàn chỉnh, không bị hao tổn.

Có chí bảo như vậy, bản thân nhất định cũng có khí linh, cũng không phải truyền thừa chi bảo giống như cây quạt. Cho nên nếu muốn thu đi, trừ phi là có đầy đủ lực lượng của chúa tể, mới có khả năng mạnh mẽ lấy nó đi, hóa thành vật của bản thân.

Bạch Tiểu Thuần rất không cam lòng. Sau khi suy nghĩ một chút, hắn tùy ý lấy ra Quy Văn Oa, muốn luyện linh cho chí bảo cát chảy này. Nhưng lại chẳng biết tại sao, mọi việc luyện linh đều thuận lợi, cuối cùng đối với cát chảy này lại không có phản ứng chút nào.

Cái này khiến cho Bạch Tiểu Thuần buồn bực. Sau nhiều lần thử đều thất bại, Bạch Tiểu Thuần tìm được chỗ vấn đề xảy ra. Không phải thật sự không thể luyện linh, mà là chí bảo cát chảy này có bản năng mâu thuẫn rất mạnh. Một khi mạnh mẽ đi luyện linh, sợ là căn bản lại không có cách nào tiến hành nhiều lần. Chỉ cần một lần luyện linh, lại sẽ khiến cho khí linh của chí bảo này tức giận cực lớn.

Lúc này, sau khi chú ý tới hành động của Bạch Tiểu Thuần, tiểu khí linh trực tiếp muốn nổ tung. Nó bắt đầu thét lên chói tai.

- Dừng tay, dừng tay. Bạch Tiểu Thuần ngươi hãy nghe ta nói. Khí linh của chí bảo này vốn ngủ say. Ngươi một khi luyện linh, thật sự kích thích tới khi nó tỉnh lại, đến lúc đó chúng ta đều phải hết chơi!

Bạch Tiểu Thuần có chút do dự. Sau khi phân tích phán đoán, hắn có cảm giác, mạnh mẽ đi luyện linh, đợi chờ mình đúng là một hồi gió bão mười chết không có một đường sống. Rầu rĩ hồi lâu, Bạch Tiểu Thuần thở dài, quyết định bỏ qua ý niệm này. Chỉ là trong lòng hắn vẫn còn có chút không cam lòng.

Lúc này tiểu khí linh khóc không ra nước mắt. Nó cảm thấy mình theo Bạch Tiểu Thuần mấy năm nay, thật sự quá kích thích... Không, là quá nguy hiểm. Trước kia một mình điều khiển bảo quạt bay, qua nhiều năm như vậy, cũng không gặp phải chuyện gì lớn. Nhưng sau khi Bạch Tiểu Thuần đến, liên tiếp xuất hiện nguy hiểm.

Một bà bà giấy vốn đã đủ kinh người. Nếu lại tăng thêm một chí bảo có thời gian bản nguyên truy sát. Tiểu khí linh vừa nghĩ tới hình ảnh như vậy, nó thật sự có lòng muốn chết.

- Không được, người này có đôi khi nhát gan, có đôi khi lại đặc biệt điên cuồng. Phải nhanh nghĩ biện pháp chuyển dời sự chú ý của hắn. Nếu không, ta luôn cảm thấy hắn nhất định sẽ đi nghĩ biện pháp trêu chọc chí bảo đại ca này...

Trong lòng tiểu khí linh lo lắng, đồng tử điên cuồng xoay chuyển. Sau mấy lần hít thở, hai mắt nó bỗng nhiên sáng lên.

- Chủ tử, ngươi xem mảnh thế giới cát chảy này, nơi này chính là chỗ tốt nhất để cảm ngộ thời gian bản nguyên. Ở chỗ này, nếu ngươi có thể hiểu ra bản nguyên, lợi ích đối với ngươi lại quá lớn.

- Hơn nữa trước đó ta thấy ngươi công pháp tu luyện, cũng có một tia dấu hiệu của thời gian bản nguyên. Ở đây quả thực chính là thánh địa của ngươi!

- Trước đó ngươi luyện lửa không phải tiến vào bình cảnh sao? Ở chỗ này cảm ngộ, dựa vào bản nguyên của riêng nơi đây, vô cùng có khả năng giúp ngươi đột phá bình cảnh. Hơn nữa khí linh nơi đây ngủ say. Đây là cơ hội tốt trời ban. Một khi khí linh thức tỉnh, ngươi muốn ở chỗ này cảm ngộ, lại là không thể nào làm được!

- Hơn nữa chủ tử ngươi yên tâm. Ta giúp ngươi hộ pháp, giúp ngươi quan tâm bốn phía xung quanh, tuyệt đối không khiến cho ngươi ở tại nơi này cảm ngộ, sẽ gặp phải nguy hiểm gì!

Tiểu khí linh nói đến đây, rất sợ Bạch Tiểu Thuần không tin. Lúc này nó liều mạng tản ra thần niệm, điều khiển bảo quạt, tỉ mỉ dò xét ở bốn phía xung quanh nơi này, cuối cùng xác định cảm ngộ ở chỗ này, không có nguy hiểm.

Những lời này của tiểu khí linh, sau khi Bạch Tiểu Thuần nghe được cũng cảm thấy có chút đạo lý. Nhất là Tuyên Cổ Quyển của hắn ở chỗ này thực sự rất sinh động. Thậm chí hắn mơ hồ cũng có một loại dự cảm, hình như bình cảnh lửa hai mươi bảy màu, ở chỗ này cũng có thể tìm được chỗ đột phá.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,567
Điểm cảm xúc
1,482
Điểm
113
Chương 1853: Dẫn ngộ (1)
Sau đó hắn lại nhìn chí bảo cát chảy này một chút. Hắn suy nghĩ cho dù mình muốn thử đi thu bảo vật này, cũng có thể đi cảm ngộ trước một chút. Nói như vậy, cho dù là sau khi thất bại, mình cũng không tính là bị hại.

Nghĩ tới đây, lại nhìn thấy được tiểu khí linh không ngại cực khổ, Bạch Tiểu Thuần nhìn về phía tiểu khí linh gật đầu tán thưởng. Bản thân hắn lại cẩn thận tản ra thần thức. Sau khi xác định không thành vấn đề, lúc này trong mắt hắn mới lộ ra sự quyết đoán, lao thẳng đến thế giới cát chảy phía dưới.

Mắt thấy Bạch Tiểu Thuần bị mình thành công dời đi lực chú ý, tiểu khí linh cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Theo đó trong lòng nó lại dâng lên một cảm giác mệt mỏi. Nó cảm thấy hầu hạ Bạch Tiểu Thuần này, đối với mình mà nói, thật sự một chuyện giống như đánh cược tính mạng.

Ở trong lúc tiểu khí linh ở đây xúc động, Bạch Tiểu Thuần đã thận trọng tới gần thế giới cát chảy phía dưới, không có bất kỳ trở ngại nào, hắn liền trực tiếp hạ xuống bên trong mảnh thế giới này.

Nhưng vừa rơi xuống, sắc mặt Bạch Tiểu Thuần lại thoáng đổi. Hắn cảm nhận được thời gian ở đây trôi qua, cuối cùng lại nhanh hơn gấp hai lần có thừa so với bên ngoài. Nếu trước sau như vậy thì cũng thôi. Nhưng hết lần này tới lần khác theo Bạch Tiểu Thuần hạ xuống, hắn phát hiện ở đây giống như một mảnh thời gian chảy loạn. Các khu vực khác nhau, thời gian trôi qua cũng khác nhau.

Có địa phương, thời gian thay đổi vô cùng chậm rãi. Có địa phương lại gần như bất động. Nhưng có khu vực, lại nhanh tới mức khiến cho Bạch Tiểu Thuần cũng hãi hùng khiếp vía. Đó là gấp mười lần, gấp trăm lần thậm chí trôi qua gấp ngàn lần gấp vạn lần...

Lại một đường kinh tâm động phách như vậy, Bạch Tiểu Thuần đứng ở trên mặt đất của mảnh thế giới này, phóng tầm mắt nhìn lại. Bên trong mảnh thế giới này, tồn tại vô số những cát chảy lớn nhỏ. Lớn chừng mấy vạn trượng. Nhỏ cũng chỉ lớn chừng nắm tay. Tất cả các khu vực tràn ngập trong mắt Bạch Tiểu Thuần.

Đến lúc này, Bạch Tiểu Thuần cũng đã nhìn ra, thời gian chảy loạn tạo thành mảnh thế giới này chính là vô số cát chảy này. Tới gần cát chảy khác nhau, sẽ hình thành dòng thời gian với tốc độ khác nhau!

- Thế giới khác nhau, quy tắc không hề giống nhau... Giống như chỗ thế giới của lão quỷ bà kia, tất cả thuật pháp thần thông đều mất đi hiệu lực. Tất cả máu thịt tồn tại đều phải hóa thành trang giấy. Ở chỗ này, lại lấy thời gian làm quy tắc của nó!

Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu. Cuộc hành trình tinh không lần này, khiến cho hiểu biết của hắn tăng trưởng quá nhiều, nhãn giới dĩ nhiên cũng khác hẳn.

Lúc này hắn dĩ nhiên hiểu rõ, mỗi một dòng cát chảy nơi đây, đều ẩn chứa quy tắc của thế giới này, có thể ảnh hưởng tới mảnh thế giới này. Vì vậy ở dòng cát chảy vô tận này, sau khi Bạch Tiểu Thuần hạ xuống, cũng cảm nhận được sự hãi hùng khiếp vía.

- Như vậy, là cái gì tạo thành thời gian khác nhau?

Bạch Tiểu Thuần đứng ở trong mảnh thế giới cát chảy nơi này, nhìn vô số dòng cát chảy mênh mông vô bờ, chìm vào suy nghĩ. Thậm chí hắn nghĩ đến lời tiểu khí linh nói trước đó. Mình cảm ngộ trước chính là thời gian bản nguyên.

- Tuyên Cổ Quyển, thực sự có liên quan đến thời gian.

Bạch Tiểu Thuần thì thào nói nhỏ.

Bản nguyên là cái gì, trước đó Bạch Tiểu Thuần nghe cũng chưa nghe nói qua. Cho đến sau khi gặp phải quạt tàn, gặp phải tiểu khí linh sau, hắn mới mơ hồ biết một ít. Cuối cùng ở thời điểm trở thành chủ nhân của bảo quạt, hắn ở trước tháp trong mặt quạt tu luyện cảm ngộ. Cũng chính là đến khi đó, hắn mới dần dần hiểu sơ qua, cái gì mới là bản nguyên.

Tuy rằng hiểu sơ, nhưng hắn lại nói không nên lời. Hình như ở trong đầu, không có cách nào tổ chức được ngôn ngữ này, cũng khó mà đi thuyết minh ra được,

Lại giống như lúc này, hắn đứng ở chỗ này, có loại cảm giác mãnh liệt, mình hình như đứng ở trước mặt một chỗ bảo tàng, đứng ở trong bản nguyên. Nhưng lại hết lần này tới lần khác hắn nói không rõ ràng, cũng không có cách nào nắm bắt được, lại giống như thiếu một chiếc chìa khóa mở ra bảo tàng.

Bạch Tiểu Thuần trầm mặc. Sau một hồi lâu, hắn chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt thoáng lộ ra một sự kiên định, ẩn chứa sự chấp nhất.

- Không có cách nào lục tìm, cũng chỉ có thể đi cảm nhận một chút!

Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, đi về phía một dòng cát chảy cao chừng một người. Hắn không dám tới gần quá mức, thần thức càng tản ra, đi tiến hành tìm kiếm. Sau khi xác định chỗ dòng cát chảy này, thời gian trôi qua là gấp ba so với bên ngoài, Bạch Tiểu Thuần mới thở phào nhẹ nhõm. Thoáng một cái hắn đã đến bên cạnh dòng cát chảy, ngồi xuống khoanh chân.

Nơi đây nhìn như không có nguy hiểm, nhưng Bạch Tiểu Thuần biết rất rõ, ở đây tồn tại nguy cơ kinh người. Những nguy cơ này lại đến từ những dòng cát chảy!

Tốc độ dòng thời gian khác nhau, lại hình thành đạo pháp thời gian mạnh nhất của thế gian này. Một khi hoàn toàn không có chút chuẩn bị nào, đi vào trong một khu vực cát chảy có tốc độ dòng thời gian gấp mấy vạn thậm chí hơn mười vạn, mấy trăm vạn, thậm chí mấy ngàn vạn lần, nếu như giới bên ngoài thời gian là trung tâm, trôi qua hoàn hảo, tối đa bên ngoài một hơi thở trôi qua, ở đây trên thực tế đã là nửa năm một năm.

Nói như vậy, còn có cách để xoay chuyển tình thế. Nhưng nếu như tiến vào khu vực cát chảy. Bởi vậy nơi đây thời gian là trung tâm, vậy thật đáng sợ. Một lần hít thở ở đây, bên ngoài lại qua một năm. Cho dù Bạch Tiểu Thuần phát hiện, một khi rời khỏi, cũng đã muộn rồi.

Cùng lúc hắn lâu không trở về Tiên Vực Vĩnh Hằng, sẽ khiến cho Khôi Hoàng Triều gặp nguy cơ. Về phương diện khác lại là bản thân Bạch Tiểu Thuần, hắn không biết thân thể mình ở chỗ này, mức độ thọ nguyên của hắn tiêu hao, lấy nơi đây là chuẩn, hay là lấy Tiên Vực Vĩnh Hằng làm chuẩn.

Nếu như đổi lại là vật chất không có sinh mạng, vấn đề này rất dễ phán đoán. Nhưng bản thân Bạch Tiểu Thuần là Thiên Tôn, cùng Tiên Vực Vĩnh Hằng có liên hệ cực kỳ chặt chẽ. Hắn không có cách nào đi phán đoán đạo chủng của mình có thể ở trong một cái chớp mắt khi mình rời khỏi mảnh thế giới này, ở dưới hai loại tốc độ thời gian khác nhau trôi qua, có trực tiếp khô cạn hay không.

Trong sự trầm mặc, Bạch Tiểu Thuần đang chọn lựa, lại càng thêm cẩn thận.

Lúc này hắn ngồi khoanh chân ở bên cạnh dòng cát chảy, nhắm mắt lại, từ từ cảm nhận tốc độ dòng thời gian ở đây. Thời điểm vốn đang mịt, không có cách nào cân nhắc, không giống với ở bên ngoài, khiến cho Bạch Tiểu Thuần mơ hồ, hình như có thể nắm được vết tích.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,567
Điểm cảm xúc
1,482
Điểm
113
Chương 1854: Dẫn ngộ (2)
Chỉ là dấu vết này quá ít. Mấy ngày sau, khi Bạch Tiểu Thuần mở mắt ra, giống như khoảng cách nắm giữ chìa khóa mở ra bảo tàng lại gần hơn một ít, nhưng vẫn còn không nắm bắt được.

- Những vết tích này, chính là thời gian sao?

Bạch Tiểu Thuần có chút do dự. Ở trong cảm ngộ của hắn, những thứ này không nhìn thấy được, nhưng lại có thể cảm nhận được đến vết tích trong u minh, hình như đều uốn lượn.

Mang theo nghi ngờ, còn có hiếu kỳ, Bạch Tiểu Thuần đã quên mục tiêu mình tới nơi này làm cái gì. Hắn cũng quên mất ý nghĩ trước đó dự định phải lấy đi chí bảo này. Lúc này trong đầu hắn đều là những vết tích này. Hắn ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh. Rất nhanh, hắn vừa tìm được một dòng cát chảy tốc độ đang gấp mười lần. Hắn tiếp tục ngồi tĩnh tọa.

Mấy ngày sau, Bạch Tiểu Thuần mở mắt ra, trong mắt có chút mê man. Ở đây thực sự có nhiều dấu vết hơn một chút. Nhưng càng như vậy, Bạch Tiểu Thuần ngược lại càng không nhìn thấy rõ. Trầm mặc hồi lâu, Bạch Tiểu Thuần hung hăng cắn răng một cái.

- Ta cũng không tin! Những vết tích, nhất định chính là thời gian bản nguyên!

Thân thể Bạch Tiểu Thuần thoáng lắc một cái. Lần này hắn lại trực tiếp tìm một dòng cát chảy tốc độ gấp trăm lần. Nhìn những hạt cát mịn trong dòng cát chảy này không ngừng rơi xuống, Bạch Tiểu Thuần lại cảm ngộ.

Mà lần cảm ngộ này đối với toàn bộ cuộc sống của Bạch Tiểu Thuần cũng có sự thay đổi. Thân thể hắn chợt chấn động. Hơi thở nhất thời ngừng lại. Ở trong cảm nhận của hắn, khu vực cát chảy này tốc độ gấp trăm lần. Những cái bị hắn cho rằng là vết tích của thời gian lại nhiều hơn rất nhiều.

Cùng lúc đó, hắn còn thấy được, những cái gọi là vết tích ở bốn phía xung quanh, hình như tồn tại sự sụp xuống nào đó, lại giống như sau khi hư vô vặn vẹo, hình thành một loại lực lượng kỳ dị!

Uốn lượn hắn cảm giác được trước đó, chính là như vậy!

Đây không phải là thời gian hắn nhận định. Đây là một loại lực lượng Bạch Tiểu Thuần quen thuộc. Sau khi nhiều lần thử tiếp xúc, bản thân Bạch Tiểu Thuần cũng không có thể nào tin tưởng nổi. Mắt hắn chợt mở ra, nhìn về phía trước, kinh ngạc la lên thất thanh.

- Lực dẫn?

- Điều này... Làm sao có thể!

Trong đầu Bạch Tiểu Thuần chấn động. Lực dẫn, ở Tu Chân Giới mặc dù không có thuật pháp như vậy, nhưng lại có rất nhiều pháp bảo, có đầy đủ năng lực nhất định như thế!

Năm đó Bạch Tiểu Thuần tiếp xúc lực dẫn sớm nhất, còn là phương pháp hắn lấy để luyện đan, từ bờ bắc Linh Khê Tông đổi lấy Linh Từ Sí cùng Nguyên Từ Châu Thượng, năm đó bà lão chưởng tọa Diêu Vĩ Phong ở bờ bắc, từng nói với Bạch Tiểu Thuần, nếu Bạch Tiểu Thuần có cơ duyên, nói không chừng có thể ở Linh Từ Si cùng Nguyên Từ Châu Thượng, cảm nhận được lực nguyên từ, lĩnh ngộ ra bí pháp dẫn xích của Linh Khê Tông!

Cũng chính là bởi vậy, trước đây Bạch Tiểu Thuần từng tốn rất nhiều thời gian đi cân nhắc. Mặc dù cuối cùng vẫn không có manh mối, nhưng lại làm ra dẫn xích cầu khiến y phục của người ta bị xé rách!

Mà trí huyễn hình thành khói độc sớm nhất, cũng chính là Bạch Tiểu Thuần lấy lực dẫn đẩy sương mù xung quanh, khiến cho bạo phát!

Cho đến sau đó, Bạch Tiểu Thuần cũng bỏ qua nghiên cứu đối với lực dẫn. Nhưng bất kể như thế nào hắn cũng không nghĩ tới, nhiều năm sau, ngày hôm nay, ở tinh không cách xa Tiên Vực Vĩnh Hằng này, bên trong chí bảo Chúa Tể này, khu vực dòng cát chảy thời gian bản nguyên, hắn cuối cùng lại cảm nhận được lực dẫn!

Tuy có khác nhau, nhưng sự khác nhau này cũng không phải quá lớn!

Điều này khiến cho tâm thần Bạch Tiểu Thuần chấn động mãnh liệt, lúc này liên tục hít mấy hơi thở, ở nơi đó trợn mắt há hốc mồm. Hồi lâu, hắn vẫn còn có chút không thể tin được. Hắn lại nhắm mắt cảm ngộ. Cho đến sau một hồi, hắn mở mắt ra, trong mắt chấn động còn mãnh liệt hơn so với trước.

- Thực sự là lực dẫn. Ta sẽ không nhận nhầm!

Bạch Tiểu Thuần cảm thấy tâm thần rất loạn. Trước đó, hắn cho rằng mình phát hiện là thời gian. Nhưng hiện tại sau khi ý thức được là lực dẫn, ở trong đầu Bạch Tiểu Thuần, lực dẫn cùng thời gian, hắn từng cho là hai từ không có liên hệ với nhau. Nhưng ở trước mắt hắn, chúng lại dung hợp trùng điệp cùng nhau!

- Đây rốt cuộc có chuyện gì xảy ra...

Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mờ mịt. Sau một lúc lâu hắn chợt đứng lên. Lúc này ý niệm duy nhất trong đầu hắn, chính là muốn tìm ra đáp án cùng liên quan giữa hai bên.

Dưới tốc độ chảy gấp trăm lần, Bạch Tiểu Thuần không lựa chọn. Hắn đỏ mắt, lấy thần thức trực tiếp liền tìm được một dòng cát chảy tốc độ gấp năm trăm lần, tiếp tục cảm ngộ. Rất nhanh, Bạch Tiểu Thuần lại tìm được một dòng cát chảy gấp ngàn lần.

Ở trong sự tăng cao không ngừng này, Bạch Tiểu Thuần tìm kiếm đối với lực dẫn, càng thêm rõ ràng. Cho đến khi hắn từ gấp một nghìn lần đổi lại thành gấp ba nghìn, năm nghìn, tám nghìn...

Cuối cùng, thời điểm Bạch Tiểu Thuần đứng ở bên dòng cát chảy tốc độ gấp tám ngàn lần, trong mắt của hắn lộ ra hào quang sáng ngời.

- Lực dẫn, có thể thay đổi thời gian trôi qua!

Lúc này Bạch Tiểu Thuần đối với điều phán đoán này, cực kỳ xác định. Hiện tại thần sắc của hắn có chút mệt mỏi rã rời, nhưng sau khi kiên định với phán đoán của mình, hắn quay đầu lại, đi tìm một ít dòng cát chảy có tốc độ chảy gấp mười lần, cho đến khi trong đầu hoàn toàn hiểu ra được mối quan hệ giữa lực dẫn cùng thời gian!

- Lực dẫn càng lớn, tốc độ của dòng thời gian lại càng chậm!

Sự phát hiện này, khiến cho Bạch Tiểu Thuần phấn chấn. Hắn đã quên mất suy nghĩ bản thân mình muốn tìm chìa khoá. Dường như hắn trở lại thời điểm đã từng đi nghiên cứu đan dược, lúc này vừa có sự phát hiện này, những vấn đề mới lại xuất hiện.

- Như vậy dẫn lực là xuất hiện như thế nào?

Vấn đề này, trước đây Bạch Tiểu Thuần thấy phức tạp, nhưng trong giờ phút này trong thế giới đặc biệt, Bạch Tiểu Thuần hạ quyết tâm, lại đi vào từng khu vực cát chảy.

Ở đây, dưới sự tìm kiếm không ngừng, mỗi ngày lại trôi qua. Không biết qua bao lâu, toàn thân Bạch Tiểu Thuần mệt mỏi, trong mắt mờ mịt. Hắn tìm hồi lâu, cũng vẫn không có cách nào biết căn nguyên lực dẫn xuất hiện.

Cho đến cuối cùng, Bạch Tiểu Thuần chậm rãi ngẩng đầu lên. Ánh mắt hắn rơi vào trên một chỗ cát chảy kích thước chừng trăm trượng phía trước. Đó là một chỗ cát chảy... tốc độ chảy gấp vạn lần.

Nếu như đổi lại là Bạch Tiểu Thuần lúc vừa mới tiến vào, hắn tuyệt đối sẽ không lựa chọn loại cát chảy gấp vạn lần này. Nhưng hiện tại Bạch Tiểu Thuần đã gần như si mê. Chỉ là liếc mắt thoáng nhìn, trong nháy mắt hắn lại vọt tới!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,567
Điểm cảm xúc
1,482
Điểm
113
Chương 1855: Chúa tể viễn cổ (1)
Trong nháy mắt khi bước vào dòng cát chảy trăm trượng này, ngồi xuống khoanh chân cảm ngộ, toàn thân Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên chấn động. Cuối cùng lại vào giờ phút này, bên tai của hắn hình như mơ hồ, truyền đến từng tiếng nỉ non!

Tiếng nỉ non này rất nhỏ, lại mơ hồ, giống như từ trong năm tháng bay tới, giống như là một nam nhân đang nói chuyện. Nhưng cụ thể lại nghe không rõ. Bất kể Bạch Tiểu Thuần nghiêm túc lắng nghe như thế nào, cũng vẫn như vậy.

Nhưng hết lần này tới lần khác, giọng nói này xuất hiện, cuối cùng lại khiến cho Tuyên Cổ Quyển của Bạch Tiểu Thuần, vào giờ phút này trở nên sống động nhất từ trước tới nay. Thậm chí ngay cả tốc độ dòng thời gian ở bốn phía xung quanh, cũng có một ít khác biệt.

Quan trọng hơn, là Bạch Tiểu Thuần chú ý những gợn sóng của lực dẫn này, cuối cùng lại ở trong âm thanh vang vọng, xuất hiện biến hóa rất nhỏ. Tất cả những điều này, khiến cho thân thể Bạch Tiểu Thuần chấn động.

Mặc dù nghe không rõ, nhưng hắn đã có loại trực giác mãnh liệt, trong lời nói này... hình như chính là đáp án hắn khát cầu trong khoảng thời gian này!

Mắt Bạch Tiểu Thuần chợt mở ra, sau đó lại chậm rãi nhắm lại. Khi hai mắt hắn lại khép lại, mở ra, trong mắt của hắn lộ ra sự quyết đoán cùng kiên định. Thoáng một cái, thân thể hắn cuối cùng lại lựa chọn một chỗ cát chảy chỗ kích thước chừng hai trăm trượng!

Tốc độ chảy nơi đó, là hai vạn lần!

Nơi đây sóng dao động lực dẫn càng rõ ràng hơn. Chỉ là tiếng nỉ non này mặc dù cũng rõ ràng hơn một ít, nhưng Bạch Tiểu Thuần vẫn không cách nào nghe rõ ràng cụ thể. Bạch Tiểu Thuần đỏ mắt, hoàn toàn không có một chút do dự, lại lựa chọn. ba trăm trượng, bốn trăm trượng, năm trăm trượng...

Nhưng mãi cho tới tám trăm trượng, âm thanh này vẫn là như vậy. Bạch Tiểu Thuần đã phát cuồng. Hắn đơn giản trực tiếp lựa chọn cát chảy một nghìn trượng. Đây là... tốc độ dòng thời gian chảy gấp mười vạn lần!

Rõ ràng, ở bên cạnh dòng cát chảy nghìn trượng này, âm thanh này đã rõ ràng hơn không ít, chỉ là vẫn còn là không có cách nào tìm kiếm được cụ thể. Chỉ có điều ở trong tốc độ chảy gấp mười vạn lần này, Bạch Tiểu Thuần dần dần phát hiện, lực dẫn xuất hiện, hình như không phải cố định. Dường như có chút quan hệ cùng với mình tới gần... Sự phát hiện này, khiến cho Bạch Tiểu Thuần bắt đầu không ngừng tăng cao ở trên tốc độ chảy này!

Dòng cát chảy hai nghìn trượng, ba nghìn trượng, bốn nghìn trượng...

Bạch Tiểu Thuần lựa chọn càng lúc càng điên cuồng. Ở trong sự truy tìm này. Cử chỉ của hắn giống như điên rồ, đang không ngừng tăng cao, dần dần vượt qua cát chảy vạn trượng. Tốc độ dòng chảy thời gian ở chỗ này đã đạt đến hơn trăm vạn lần rất nhiều, nhưng Bạch Tiểu Thuần vẫn còn không rõ được nội dung trong âm thanh.

Nhưng hết lần này tới lần khác mỗi lần tăng cao, âm thanh này đều sẽ rõ ràng hơn không ít. Chỉ là dường như ở giữa cách một tầng vách ngăn nhìn không thấy. Cho dù đối phương ở sau vách ngăn hô to, trước sau cũng truyền vào không quá nhiều.

Trừ phi là... có thể phá vỡ vách ngăn! Lại hoặc là đến một cát chảy đủ để có thể phá ra vách ngăn mới có thể!

Bạch Tiểu Thuần thở gấp hổn hển. Âm thanh này không ngừng ở quanh quẩn ở bên tai hắn. Sự lựa chọn của hắn cũng càng lúc càng kinh người. Từ vạn trượng biến thành ba vạn trượng, lại tăng cao đến sáu vạn trượng, cuối cùng càng đạt tới tám vạn trượng!

Độ cao cát chảy này, tốc độ của dòng thời gian đã đến mức khủng khiếp tám trăm vạn lần. Điều này đại biểu Bạch Tiểu Thuần ở bên cạnh cát chảy cảm ngộ ba tháng, bên ngoài mới qua một hơi thở.

Nhưng dù vậy, hắn cũng không rảnh đi phán đoán, điểm lựa chọn cát chảy thời gian tham khảo, rốt cuộc là nơi đây, hay bên ngoài.Ccho nên hắn đối mặt với nguy hiểm, cũng từ từ tăng lên.

Một khi đi vào bên cạnh cát chảy nghịch chuyển, lại chẳng khác nào hắn ở nơi này một hơi thở, bên ngoài lại đi qua ba tháng!

Chỉ là thời khắc này Bạch Tiểu Thuần, đã rơi vào mê hoặc đối với lực dẫn. Cũng may hắn còn có một tia lý trí. Sau khi vượt quá vạn trượng, hắn cũng sẽ không dừng lại quá lâu ở bất kỳ một cát chảy nào. Sau khi phát hiện vẫn là không có cách nào nghe rõ, hắn lại lập tức rời đi.

Có lẽ cho dù là như vậy, cũng vẫn phải đối mặt với phiêu lưu, nhưng thu hoạch cũng cực lớn. Mặc dù không có cách nào nghe rõ được âm thanh này, nhưng ở trong tốc độ chảy không ngừng tăng cao này, hiểu rõ cùng phán đoán của Bạch Tiểu Thuần đối với lực dẫn, cũng hoàn toàn không giống với trước kia!

- Lực dẫn là bởi vì hư vô uốn lượn do đó hình thành. Uốn lượn này... Không phải là quy định, là bởi vì ta tới gần!

- Chỉ có khi ta tiếp cận, cát chảy thời gian mới có thể thay đổi. Nếu ta không tới gần, bọn chúng là tương đối ngừng lại!

- Bởi vì ta tới gần, cho nên hình thành uốn lượn, cho nên hình thành lực dẫn, cho nên khiến cho tốc độ chảy thời gian xuất hiện biến hóa!

- Sở dĩ tốc độ những cát chảy này chảy khác nhau, không phải là bởi vì ta, là bởi vì chúng giống như không phải một cá thể, có không gian khác nhau, tinh không khác nhau, do đó cũng lại có lực dẫn cùng tốc độ dòng thời gian khác nhau!

Bạch Tiểu Thuần hít thở ngừng lại, tư duy lại thay đổi thật nhanh. Những đáp án này đều do hắn lần lượt thử, chậm rãi lục lọi đi ra. Lúc này hắn đứng ở trên dõng cát chảy tám vạn trượng, phóng tầm mắt nhìn lại. Toàn thế giới... chỉ có một dòng cát chảy, vượt qua vật dưới chân hắn.

Đó chính là ở phương xa, khu vực trung tâm thế giới này, nơi đó sừng sững một dòng cát chảy... khổng lồ hơn mười vạn trượng!

Nơi đó tốc độ chảy là bao nhiêu, Bạch Tiểu Thuần đã không có cách nào phán đoán được. Nhưng hắn hiểu rõ, nếu nói ở thế giới này, thật sự có một nơi, có thể nghe được tiếng nỉ non này, như vậy ngoại trừ cát chảy cao nhất này ra, lại không cái khác!

Cùng với kéo dài thời gian không ngừng thay đổi lựa chọn, không bằng cuối cùng trực tiếp đi đến đó. Kể từ đó, mặc dù nhìn như nguy hiểm, nhưng ở trên trình độ nào đó mà nói, cũng lẩn tránh phiêu lưu.

Trong sự trầm mặc, trong mắt Bạch Tiểu Thuần đỏ bừng, thân thể ầm ầm, lao thẳng đến dòng cát chảy kinh thiên phía xa này. Tốc độ cực nhanh, giống như một đạo lưu tinh trực tiếp xẹt qua trời cao. Không bao lâu, Bạch Tiểu Thuần đã đến bên cạnh dòng cát chảy lớn nhất này. Hắn vừa tiến tới gần, tốc độ dòng thời gian nơi đây, lại lập tức khiến cho toàn thân Bạch Tiểu Thuần chấn động.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,567
Điểm cảm xúc
1,482
Điểm
113
Chương 1856: Chúa tể viễn cổ (2)
Thậm chí vào giờ phút này, thân thể hắn cũng bởi vậy tốc độ chảy không có cách nào hình dung ở nay đây phát sinh cảm bị liên lụy. Nếu không phải thời khắc này tu vi Bạch Tiểu Thuần cường hãn, thân thể càng kinh người, Bất Tử Quyển khôi phục đồng thời bạo phát, sợ là trong nháy mắt sẽ bị trực tiếp vỡ nát diệt vong.

Cố nén cảm giác không ổn, Bạch Tiểu Thuần gầm khẽ một tiếng, lại trực tiếp xuất hiện ở trên đỉnh của dòng cát chảy cực lớn này. Ở nơi đó, hắn mạnh mẽ ép xuống hơi thở, không dám lưu lại, lập tức ngồi xuống khoanh chân, trán nổi gân xanh, nhắm mắt. Đồng thời thần thức tản ra, bắt đầu cảm ngộ!

Lại ở trong nháy mắt khi thần thức của hắn tản ra, tiếng thì thầm này lại một lần nữa xuất hiện. Chỉ có điều lần này xuất hiện, so với Bạch Tiểu Thuần nghe được trước đó, hoàn toàn không giống nhau. Không còn là mơ hồ nữa. Mặc dù không phải đặc biệt rõ ràng, nhưng cũng giống như có người ở bên cạnh hắn, khẽ mở miệng nói, hoàn toàn có thể nghe rõ!

Bạch Tiểu Thuần không kịp kích động. Sau khi sự chú ý của hắn bị giọng nói này thu hút, theo âm thanh truyền đến, dần dần, thân thể Bạch Tiểu Thuần run rẩy. Vào giờ phút này, trong đầu của hắn dâng lên sóng lớn ngập trời!

Người nói chuyện, thật sự là một nam tử. Giọng nói của người này ôn hòa, giống như giảng đạo đang cho đệ tử của hắn, vang vọng bên tai Bạch Tiểu Thuần.

- Nghịch Phàm, Đạo Trần, hai người các ngươi nghe kỹ...

- Cái gì là bản nguyên?

- Nói tới bản nguyên, lại phải nói về quy tắc trước tiên. Quy tắc là một loại kết cấu vô hình. Tất cả thuật pháp thần thông trong vũ trụ này, bản chất trung tâm của nó, chính là sử dụng phương thức cùng phương pháp khác nhau, đi dựa theo kết cấu này để thể hiện ra.

- Như vậy kết cấu tạo thành quy tắc này, chính là bản nguyên. Bản nguyên vô hình, không nhìn thấy rõ, sờ không tới, nhưng chính là nó ở trong u minh hợp thành hết kết cấu này tới kết cấu khác, cũng lại hình thành vô số thuật pháp, thần thông...

- Bản nguyên, trên thực tế chính là cơ sở của tất cả vạn vật!

- Như vậy cái gì là thời gian bản nguyên...

- Đơn giản mà nói, thời gian cùng lực dẫn có liên quan đến nhau. Lực dẫn càng lớn, tốc độ của dòng thời gian lại càng chậm, bản nguyên... thể hiện ở trên thời gian, không phải lực dẫn, mà là... tương đối!

- Tương đối, ở trên thời gian bản nguyên, tương đối mới là trung tâm. Nắm giữ hai chữ này, hiểu rõ hai chữ này, mới tính là hiểu rõ... thời gian bản nguyên!

- Ghi nhớ kỹ, tất cả... đều là tương đối!

- Nghịch Phàm, Đạo Trần, các ngươi đã hiểu chưa?

Theo giọng nói vang vọng, trong đầu Bạch Tiểu Thuần dâng lên sóng lớn liên tục không ngừng cuồn cuộn ngập trời. Hắn không biết hai người được gọi là Nghịch Phàm cùng Đạo Trần, có nghe hiểu hay không, nhưng trong một chớp mắt này, sóng lớn trong đầu Bạch Tiểu Thuần cuồn cuộn nhất từ trước tới nay, lại hiểu ra!

Giống như nghi thức xối nước lên đầu, tất cả lục lọi trước đó, ở trong một chớp mắt này có đáp án rõ ràng!

- Tương đối, không sai. Chính là tương đối... Nếu như không có thời gian bên ngoài đối lập, tốc độ của dòng thời gian ở đây lại có ý nghĩa gì!

Bạch Tiểu Thuần ngửa mặt lên trời cười to. Ở trong một chớp mắt này trong đầu hắn thông suốt. Mặc dù cẩn thận suy nghĩ một chút, vẫn còn mơ hồ, nhưng hắn đã biết tại sao giọng nói này lại xuất hiện!

Điều này hiển nhiên là một vị tồn tại chí cao vô thượng đã từng ở trong năm tháng, giảng thuật bản nguyên đối với đệ tử của hắn. Sở dĩ giọng nói của hắn có thể truyền đến, là bởi vì lời hắn nói, chính là thời gian bản nguyên, còn đhóa thành một phần quy tắc của mảnh tinh không này!

Cho nên mới có thể ở chỗ này, mượn lực chảy tốc độ thời gian bản nguyên nơi đây, vang vọng vĩnh viễn!

Pháp thuật bản nguyên vốn chính là thâm thúy vô tận. Phóng tầm mắt ra toàn bộ tinh không, người cuối cùng có thể nắm giữ bản nguyên, đã ít lại càng ít. Hễ là người nắm giữ bản nguyên, liền có thể hiểu ra quỹ tích vận chuyển của toàn bộ tinh không này. Người biết được đạo của vạn vật, mới là chúa tể!

Chúa tể rất ít. Cho dù là ở trong tinh toàn bộ không, cũng là hiếm có như lông phượng và sừng lân. Bình thường bên trong một tộc quần, có thể có một người thành là chúa tể, cũng có thể nói là dấu hiệu tộc quần huy hoàng. Mà một khi xuất hiện hai vị chúa tể, vậy tộc quần này tất nhiên có thể trở thành thế lực cường đại bên trong toàn bộ tinh không!

Điều này mặc cách Bạch Tiểu Thuần vẫn rất xa xôi, dù sao truy tìm con đường của chúa tể, là phương hướng của cảnh giới Thái Cổ, nhưng cũng không ảnh hưởng tới Bạch Tiểu Thuần thời khắc này, đối với bản nguyên, càng hiểu ra rõ ràng hơn.

Mà bản nguyên đã rất thâm ảo, càng không cần phải nói tới đạo thời gian, thuộc về chí cao ở trong đại đạo. Có thể đạo thời gian bản nguyên thành tựu chúa tể, cho dù là mảnh tinh không này, từ cổ chí kim, cũng chỉ có một người như vậy mà thôi.

Người này, chính là chủ nhân lưu lại chí bảo cát chảy này!

Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, trong mắt lộ ra sự bừng tỉnh. Tất cả nghi vấn trong đầu hắn, lúc này sau khi có đáp án, toàn thân hắn dần dần rơi vào trong trạng thái không linh. Trạng thái này không chỉ ảnh hưởng tới suy nghĩ của hắn, còn có thân thể hắn tồn tại ở trên thế giới này.

Thân thể máu thịt này, ở trong nhận thức cùng chứng kiến của Bạch Tiểu Thuần trước đó, dĩ nhiên biết được, hắn là động lực khiến cho hư vô của thời không này uốn lượn, cũng chính là vì hắn tới gần, mới khiến cho nơi đây xuất hiện lực dẫn, mới khiến cho tốc độ của dòng chảy thời gian ở đây xuất hiện biến hóa khác nhau.

Nhưng hôm nay, theo Bạch Tiểu Thuần hiểu ra, theo biến ảo khôn lường của hắn, thân thể hắn giống như dần dần mất đi trọng lượng, mất đi quang ảnh, mất đi tất cả vết tích tồn tại.

Loại biến mất này cũng không phải chân chính xóa bỏ trên phương diện ý nghĩa, mà là so với bốn phía xung quanh, so với ở thế giới này mà nói, Bạch Tiểu Thuần biến mất. Theo sự tiêu tan này, hắn mặc dù vẫn ngồi khoanh chân ở trên dòng cát chảy cực lớn này, nhưng lực dẫn ở chỗ này đã từ từ theo đó tản đi. Tốc độ dòng chảy thời gian ở đây cũng từ từ ổn định, cho đến khi giống như lúc hắn chưa đến, dường như rơi vào sự bất động tương đối nào đó mà nói.

Ở dưới một loại trạng thái như vậy, hết lần này tới lần khác ý thức của Bạch Tiểu Thuần còn tồn tại. Dường như thần hồn của hắn bay ra, ở trên bầu trời này bao quát mặt đất. Hắn thấy được tất cả vô số cát chảy lớn nhỏ này, nhìn cát mịn bên trong không ngừng chảy xuống, giống như vĩnh viễn không có điểm cuối. Mỗi lần ánh mắt hắn ngưng tụ trọng điểm ở một dòng cát chảy nào đó, tốc độ chảy của dòng cát chảy này sẽ thay đổi.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,567
Điểm cảm xúc
1,482
Điểm
113
Chương 1857: Thần thông thứ tư
Vòng đi vòng lại, Bạch Tiểu Thuần ở trong vô số dòng cát chảy này, gần như mỗi một cái đều chăm chú nhìn hồi lâu. Hắn cũng hoàn toàn quên lãng thời gian trôi qua, không có lưu ý, không có đi quan tâm. Trong đầu thậm chí toàn thân cũng hoàn toàn bay cao.

Dần dần, theo thời gian tương đối trôi qua, tiểu khí linh ở bên ngoài thế giới này, trong lòng lúc này thở phào nhẹ nhõm. Nó cúi đầu nhìn thế giới phía dưới một chút. Vừa rồi Bạch Tiểu Thuần trở ra, mảnh thế giới này vì thời gian thay đổi, xuất hiện vặn vẹo, khiến cho nó nhìn không rõ. Chỉ có điều ở trong cảm nhận của tiểu khí linh, nó biết Bạch Tiểu Thuần không có vấn đề gì đáng ngại.

- Cũng không biết lần này hắn sẽ ở bên trong bao lâu. Hi vọng sẽ không quá lâu. Nếu không, khí linh ở đây thức tỉnh, thì phiền toái.

Tiểu khí linh thở dài. Nó dự định ngồi xuống khoanh chân chờ một chút. Nó suy nghĩ nếu như lâu, mình lại tiến vào tìm kiếm nhắc nhở một chút. Nó cũng không muốn ở chỗ này lâu.

Mà giờ khắc này ở bên trong thế giới cát chảy, cảm ngộ của Bạch Tiểu Thuần vẫn đang kéo dài. Trước mắt hắn, trong đầu của hắn, bên trong suy nghĩ của hắn, lúc này đã bị vô số cát chảy chiếm lấy. Tốc độ chảy của những dòng cát chảy này trở thành thứ duy nhất trong sinh mạng của hắn.

Không có suy nghĩ, thậm chí cũng không có tự suy nghĩ một chút, chỉ là giống như đờ người ra, không ngừng chăm chú nhìn những dòng cát chảy này, in sâu từng cái trong số chúng vào trong đầu. Cho đến sau khi thời gian dài dằng dặc đi qua, ở trong đầu Bạch Tiểu Thuần, dấu vết vô số cát chảy bên trong bỗng nhiên thiếu một cái.

Rất nhanh, mất đi một cái. Ngay sau đó, từng dòng cát chảy một không ngừng giảm bớt. Mỗi một cát chảy giảm bớt đi, những cái còn sót lại này, hình như ở trong đầu Bạch Tiểu Thuần, lại càng thêm sâu sắc.

Loại hiện rõ này, người ngoài không có cách nào phát hiện ra. Cho dù là bản thân Bạch Tiểu Thuần cũng không có ý thức được. Cho đến khi cát chảy không ngừng giảm bớt, cuối cùng có một ngày... Trong đầu của hắn, gần như tất cả cát chảy đều biến mất, chỉ còn lại có... một dòng cát chảy!

Dòng cát chảy này không lớn, chỉ có cao chừng một người, nhưng lại dường như là vật vốn thuộc về bản thân Bạch Tiểu Thuần, cùng linh hồn của hắn, cùng thân thể của hắn, thậm chí cùng đạo chủng của hắn... đều hoàn toàn dung hợp trở thành một khối!

Không có cách nào xóa đi, càng không thể bị phai mờ. Thậm chí từ một loại ý nghĩa nào đó, dòng cát chảy này lại giống như là đạo chủng thứ hai của Bạch Tiểu Thuần!

Cũng chính là ở trong chớp mắt, khi đầu của hắn chỉ còn lại có một dòng cát chảy này, thân thể Bạch Tiểu Thuần run lên bần bật, hơi thở của hắn có chút gấp gáp. Hai mắt hắn vốn mờ mịt lúc này xuất hiện sóng dao động. Từng cái phù văn thâm thúy, lại nổi lên ở bên ngoài dòng cát chảy trong đầu hắn. Những phù văn này bất kỳ một cái nào Bạch Tiểu Thuần cũng không nhận ra. Nhưng hết lần này tới lần khác lại là do hắn tưởng tượng ra tới.

Bên trong ẩn chứa lý giải của Bạch Tiểu Thuần đối với thời gian, mơ hồ đối với bản nguyên, những ý thức nói không nên lời. Lúc này chúng hóa thành phù văn, từ từ bao trùm lên dòng cát chảy này, đồng thời phát ra ánh sáng mãnh liệt. Thân thể Bạch Tiểu Thuần chấn động mãnh liệt, hơi thở càng gấp gáp. Theo những ánh sáng phù văn này lập lòe, tay phải của hắn vô ý thức giơ lên, giống như không có lực nhẹ nhàng vung lên về phía hư vô phía trước!

Dưới một cái vung lên này, hư vô phía trước hắn cuối cùng trong nháy mắt lại sụp xuống. Sau khi sụp xuống, hình như ngay cả thời không cũng uốn lượn xuống, lực dẫn lại trực tiếp xuất hiện, theo đó đang thay đổi. Lại là thời gian của khu vực này trôi qua!!

Cảnh tượng như vậy, nếu như để tiểu khí linh nhìn thấy được, nhất định tròng mắt sẽ phải rơi xuống, kinh ngạc la lên thất thanh.

- Bản nguyên đạo pháp!

Đây chính là bản nguyên đạo pháp. Mặc dù vẫn hình thức ban đầu, nhưng vẫn được coi như là chỉ nửa bước bước vào đến bên trong cánh cửa bản nguyên. Lúc này theo thời gian khu vực này bị thay đổi, thân thể Bạch Tiểu Thuần lại run lên, sóng dao động trong mắt kịch liệt, dần dần xuất hiện sự tỉnh táo.

Sau mấy lần hít thở, Bạch Tiểu Thuần bất chợt ngẩng đầu. Hắn tỉnh lại, giống như làm một giấc mộng. Lúc này, sau khi hắn thức tỉnh, hư vô của khu vực phía trước hắn bị thay đổi, cũng nhanh chóng tiêu tan. Nhưng lúc này sau khi Bạch Tiểu Thuần tỉnh táo lại, tất cả mọi thứ trong giấc mộng vẫn có ấn tượng sâu sắc.

- Bên ta mới...

Trong mắt Bạch Tiểu Thuần mang theo cảm giác không thể tưởng tượng nổi. Hắn cúi đầu nhìn tay của mình một chút. Sau một hồi lâu hắn lại nâng tay phải lên, thần thức dung nhập dấu vết cát chảy trong đầu, lại nhẹ nhàng vung lên.

Nhất thời cảnh tượng trước kia lại xuất hiện. Giờ phút này, toàn thân Bạch Tiểu Thuần kích động đến cực hạn. Hắn chợt đứng lên, nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận loại lực thần thông kinh người này.

- Ta có thể thay đổi tốc độ chảy của một khu vực... Đồng thời, nếu Tà Hoàng lại đánh với ta một trận, ta đã không cần ánh sáng Thái Cổ, có thể dựa vào phương pháp này, khiến cho tốc độ chảy chỗ không gian của Tà Hoàng trở nên chậm lại. Ta vẫn duy trì tốc độ bình thường, có phải đối với Tà Hoàng mà nói, vì hắn chậm, cho nên... tốc độ của ta cực nhanh, vượt qua sự tưởng tượng của hắn!!"

Trong sự kích động, Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu. Sau khi xác định suy nghĩ của mình chính xác, sau khi trong lúc vô ý hắn ở trong thời gian bản nguyên mình cảm ngộ được, giác ngộ ra thần thông, xem như là thần thông của lớn thứ tư. Về phần tên...

- Thời gian cùng lực dẫn có liên quan đến nhau. Như vậy một thần thôn này của ta, cứ đằt là... dẫn sát!

Trong mắt Bạch Tiểu Thuần có tinh quang chớp hiện. Mặc dù hắn không muốn đánh đánh giết giết, nhưng hôm nay hắn hiểu rõ từ lâu, bảo vệ phương pháp mình cùng với Khôi Hoàng Triều, chính là... mạnh mẽ hơn so với tất cả mọi người, khiến cho tất cả mọi người kính nể, e sợ. Kể từ đó, mới có thể khiến cho chuyện đánh giết, từ từ được ngăn chặn!

- Phù văn ký ức của Quá Khứ Kinh, cửa sinh tử của Hiện Tại Kinh, hoa bỉ ngạn số phận Vị Lai Kinh, còn có dẫn sát thần thông lớn thứ tư của ta hiện tại này... Hiện tại, cho dù ta không có ánh sáng Thái Cổ, nhưng không e ngại bất kỳ Thái Cổ nào!

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần hiện lên tự tin mãnh liệt. Nhất là hắn phát hiện, dưới cơ duyên tạo hóa lần này, tu vi của mình lại bất tri bất giác, tự nhiên đột phá tới Thiên Tôn hậu kỳ, trở thành Thiên Tôn đại viên mãn. Sau đó, tự tin của hắn càng mãnh liệt hơn.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top