Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Nhất niệm vĩnh hằng - Nhĩ Căn

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Nhất niệm vĩnh hằng - Nhĩ Căn

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 320: Vĩnh Dạ Táng
Dịch giả: Tiểu Băng

Bạch Tiểu Thuần đành phải tiếp tục bước, không biết đã đi bao lâu, may mà hắn đã là Trúc Cơ Hậu Kỳ tu vi, tầng thứ bảy Linh Hải cũng chỉ còn kém chút xíu nữa là hóa tinh hoàn toàn, giúp hắn có được Linh lực lâu dài, có thể chuyển hóa nội tức.

Chủ yếu nhất, là nhục thể của hắn cường hãn, mới kiên trì được ở nơi này thời gian, chịu đựng cảm giác bị ăn mòn, tiếp tục đi tới.

"Thực không xong rồi, đành phải chờ cứu viện thôi, Lão Long kia dù sợ chết, nhưng nhất định sẽ báo cho các lão tổ biết..." Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ, càng giận con rùa đen nhỏ.

Vừa đi vừa nguyền rủa chửi mắng, đi tới một chỗ, thấy xung quanh có rất nhiều thú cốt chưa tiêu hóa xong, nhìn mớ thú cốt đã bị ăn mòn biến thành màu đen, Bạch Tiểu Thuần không ngừng run rẩy.

"Ta không muốn trở thành giống mớ xương đó a..." Bạch Tiểu Thuần vội bước nhanh hơn, không muốn ở lại đây thêm một phút nào, đang đi, bỗng từ trong túi trữ vật, con rùa đen nhỏ thò đầu ra, dáo dác ngó quanh.

"Thật sự vào được a!"

Nó vừa nói xong, Bạch Tiểu Thuần sôi máu, thò tay chộp, nhưng con rùa quá nhanh, lập tức co lại đầu, làm Bạch Tiểu Thuần chộp hụt.

"Ngươi đi ra cho ta!" Bạch Tiểu Thuần rốnglên giận dữ.

"Ngươi bảo ta ra là ta phải ra hả? ngươi tưởng Quy gia nhà ngươi là cái chày gỗ chắc, ta không ra đấy, ngươi làm gì ta? "

"Ngươi ngươi ngươi..." Bạch Tiểu Thuần điên tiết sục sạo khắp túi trữ vật, nhưng không tìm được đối phương.

"Ta sai rồi... Quy gia... cứ thế này, ta sẽ bị ngươi đùa chết mất!" Bạch Tiểu Thuần muốn khóc, hắn thật sự không chịu nổi, bản lĩnh gây họa của con rùa đen nhỏ này quá lớn, mỗi lần đều là chọc vào những tồn tại kinh khủng, Bạch Tiểu Thuần có một dự cảm, nếu cứ như vậy, chắc chắn có ngày hắn sẽ bị đùa mà chết.

"Vì ngươi biết nghe lời, Quy gia cho ngươi một cơ duyên này, ngươi làm theo lời ta nói, sẽ có thu hoạch lớn." Con rùa đen nhỏ lại thò đầu ra, lần này chỉ thò ra được cái sừng, Bạch Tiểu Thuần biết con rùa đã cảnh giác, hắn rất khó thành công, nên thở dài, làm theo lời con rùa, rẽ trái quành phải, đi tới một góc.

"Chính là ở chỗ này, nhanh lên, chỗ này là chỗ yếu nhất, dùng sức mạnh nhất ngươi có, chọc thủng nó đi, ta cảm nhận được, đây chính là chỗ lúc trước ta đi qua, tìm được bảo tàng." Con rùa đen nhỏ hưng phấn.

"Bảo tàng?" Bạch Tiểu Thuần sững sờ.

"Đương nhiên, nếu không ngươi tưởng Quy gia ta ở không rảnh rỗi, đi chọc con cóc này tỉnh dậy hả, tiếc thay trong bụng con cá sấu vàng kia cũng có bảo tàng, nhưng lại không chịu nuốt ngươi vào." Con rùa đen nhỏ thở dài, sau đó liên mồm thúc giục.

Bạch Tiểu Thuần phiền muộn, nhìn nhìn tình hình trước mắt, nghiến răng, vận hết tu vi khí lực của mình, thi Toái Hầu Tỏa, móc một cái.

Xoẹt một tiếng, một cái lỗ bị xé ra, con cóc run lên, dịch tiêu hóa trong người nó ào ào phun ra như trời mưa.

Dịch tiêu hóa này có lực ăn mòn rất mạnh, mỗi giọt rơi lên người Bạch Tiểu Thuần đều làm người hắn tỏa ra khói trắng, làm Bạch Tiểu Thuần vô cùng đau đớn, dịch tiêu hóa rơi xuống càng lúc càng nhiều, Bạch Tiểu Thuần không biết mình chịu đựng được bao lâu, bị dọa sợ, hét to một tiếng, dùng toàn lực, không ngừng điên cuồng oanh kích.

"Nhanh nhanh nhanh, cố gắng lên!"

"Bạch Tiểu Thuần, ngươi vậy mới giỏi chứ, ngươi làm được mà!"

"Ta rất coi trọng ngươi nha!!" Con rùa đen nhỏ hưng phấn kêu gào, Bạch Tiểu Thuần không nhịn được nữa, hét lớn.

"Câm miệng!"

Lỗ hổng cuối cùng cũng được xé ra kha khá, đủ cho hắn thò cả hai tay vào trong, xé mạnh.

Roạt roạt, cái khe bị xé rộng ra, Bạch Tiểu Thuần vội vàng chui vào.

Nơi này là một cái lối đi, bốn phía không còn là cơ thịt, mà có nham thạch, Bạch Tiểu Thuần vô cùng kinh ngạc,vì nơi đây không hề có mùi chua, ngược lại lại có một mùi thơm ngát, làm cho người ta ngửi vào là cả tâm hồn thoải mái.

Con rùa đen nhỏ từ Túi Trữ Vật bay ra, vô cùng hưng phấn.

"Hắc hắc, cuối cùng Quy gia ta cũng lấy lại được vốn, tới đây rồi, xem giấu cái gì đây..." Con rùa đen nhỏ hai mắt sáng lên, tốc độ cực nhanh, vọt tới cuối lối đi, ở đó, có một thạch thất cực lớn!

Bạch Tiểu Thuần cũng nhanh chân chạy tới, cái thạch thất này to cả trăm trượng, xung quanh đầy những sợi thịt hai màu hồng lục có hình nhánh dây, kết nối với thạch thất, phân tán khắp nơi.

Những sợi thịt hình nhánh dây hai màu kia rung rung, hình như chúng kéo dài đi xuyên qua cả cơ thể của con cóc.

"Chỗ này..." Bạch Tiểu Thuần cúi đầu, nhìn thấy ở ngay giữa thạch thất có một cái bệ đá, bên trên để một cái ngọc giản, và một cái dù màu đen.

"Thật sự có bảo tàng!" Bạch Tiểu Thuần hít sâu, cái mùi thơm ngát kia, chính là từ cái dù đen tỏa ra, hắn còn chưa nhìn kĩ, tiểu Ô Quy đã hét rầm lên.

"Oa, giàu quá, đây là dùng đại thần thông chi lực, buộc con thú vốn có thể tấn thăng vương thú này phải chậm tấn thăng lại, hút bớt thần kinh, công lực của nó ra ngưng tụ ở đây, dùng cách không phải phong ấn nhưng còn mạnh hơn phong ấn này để điều khiển nó, biến nó thành một cái động phủ tế đàn di động!"

"Cái này e rằng mới chỉ là một cái bán thành phẩm, chủ nhân động phủ này nhất định đã gặp chuyện bất trắc, nếu không, đợi đến khi hắn xây dựng xong, con thú này chắc chắn sẽ tấn chức Vương Thú, dùng cách thức này để điều khiển Vương Thú, dùng sinh mệnh lực của nó để kéo dài sinh mạng cho mình... đây chính là... thủ đoạn của tu sĩ ma đạo thời viễn cổ!"

Con rùa đen nhỏ kích động, bay vòng vòng trong động phủ, Bạch Tiểu Thuần nghe mà hết hồn, ngơ ngác nhìn cái tế đàn, không thể nào tin được.

"Tu sĩ thời kỳ viễn cổ? Điều khiển Vương Thú..." Đối với Vương Thú, Bạch Tiểu Thuần không xa lạ gì, Thiết Đản chính là một con chiến thú có đủ tiềm chất để trở thành Vương Thú, dù hiện nay vẫn chưa thật sự là Vương Thú, nhưng khả năng điều khiển Vạn Thú của nó cũng đã đủ làm cho cả tông môn oanh động.

Tiểu Ô Quy bay tới bệ đá, nhìn chằm chằm ngọc giản và cái dù.

"Bạch tiểu tử, mau xem trên ngọc giản viết cái gì, nhất định có lưu lại thân phận của người này, không chừng còn có lưu lại Truyền Thừa Công Pháp nữa, nhanh lên, phát tài, phát tài rồi."

Bạch Tiểu Thuần hồi hộp, nhìn nhìn ngọc giản, tới gần ngắm nghía, nghĩ chắc không có gì nguy hiểm, mới cầm ngọc giản lên, truyền linh lực vào, một giọng nói tang thương bỗng vang lên trong đầu hắn.

"Tổ muốn chiến, ta phải trợ, trận chiến này cửu tử nhất sinh. Cái dù tên Vĩnh Dạ, chưa thành phẩm, một khi hoàn thành, có thể thành Thiên Phẩm linh khí, ta không muốn mang đi, lưu ở nơi này, người hữu duyên sẽ có được.

Thú này căn cốt trời sinh phản bội, ít nhất phải có được Thiên Nhân chi lực, mới tạm hàng phục được, nếu tu vi không đủ, có thể dùng biện pháp ta để lại, rút bớt đi sinh cơ của nó, để nâng cao chi lực bản thân!"

Thanh âm tiêu tán, trong đầu Bạch Tiểu Thuần hiện lân thuật pháp chỉ cách rút đi sinh cơ của con thú. Bạch Tiểu Thuần buông ngọc giản, vẫn còn ngơ ngác, nhìn cái dù.

"Sau khi hoàn thành, chính là Thiên Phẩm linh khí? Linh khí a... Đó là bảo bối của một cái tông môn, lại còn là Thiên phẩm!" Bạch Tiểu Thuần hồi hộp, đi tới cầm lấy cái dù.

Vừa chạm vào, cây dù lóe ánh sáng, hàn khí ập vào mặt hắn, làm cả người Bạch Tiểu Thuần lạnh toát, máu như đông lại, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng cầm được nó lên, nhưng lại không thể nào mở nó ra được. Mắt Bạch Tiểu Thuần sáng rỡ, nhìn chằm chằm cây dù, cười ha hả.

Nhưng ngay khi cái dù bị Bạch Tiểu Thuần lấy đi, giống như một cái phong ấn nào đó bị bật mở, cả động phủ rung rinh mãnh liệt, một luồng áp lực mạnh mẽ tản ra.

Giống như con cóc phát hiện ra trong người khó chịu, muốn dùng chi lực của bản thân, định ép nát cả Bạch Tiểu Thuần lẫn động phủ!

Thông đạo ngoài động phủ sụp đổ, dịch tiêu hóa tanh tưởi ùa vào trong động phủ, động phủ vỡ vụn, cả người Bạch Tiểu Thuần run rẩy, miệng ứa máu tươi.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 321: Uy lực của Vĩnh Dạ Táng
Dịch giả: Tiểu Băng

Bạch Tiểu Thuần biến sắc, nhớ tới những lời bên trong ngọc giản, tiểu Ô Quy thét vang, hóa thành cầu vồng nháy mắt chui vào trong túi trữ vật của Bạch Tiểu Thuần, biến mất.

"Bạch tiểu tử, nếu ngươi chết, Quy gia sẽ thắp hương cho ngươi, nhưng mà Quy gia thật đáng thương thay, vừa mới chạy thoát khỏi ma chưởng, lại bị khốn ở chỗ này..." Tiểu Ô Quy thét lên.

"Im ngay!" Bạch Tiểu Thuần nổi giận, rống to.

"Con cóc kia, ta biết ngươi có thể nghe được, ngươi thả ta ra ngoài, ta sẽ không làm hại ngươi!"

"Ta cũng hiểu tu sĩ viễn cổ kia hơi quá đáng, nhưng mà hắn đâu có liên quan gì tới ta, ta là vô tội, ngươi thả ta ra, chúng ta không phải là kẻ thù..."

"Chúng ta thương lượng một chút, không ai làm hại lẫn nhau có được không, chứ nếu ngươi bắt ta phải ra tay thật, ngay cả ta cũng phải sợ kết quả đó." Bạch Tiểu Thuần vừa nói xong, lực ép trong cơ thể con cóc còn bùng lên lợi hại hơn.

Bạch Tiểu Thuần cảm nhận được sự căm ghét ngập trời, sự phẫn hận khủng khiếp con cóc dành cho tu sĩ viễn cổ kia, giờ chuyển dời thẳng lên người hắn.

"Ngươi...Ngươi ăn hiếp người ta quá đáng!" cả người hắn nứt ra, ứa máu, con cóc rõ ràng muốn giết chết hắn, Bạch Tiểu Thuần nghiến răng, làm theo lời hướng dẫn trong ngọc giản, cầm cái dù đen đâm mạnh xuống dưới chân!

Cây dù đâm thẳng vào thịt con cóc!

Máu tươi tràn ra, Bạch Tiểu Thuần một tay cầm dù, một tay bấm pháp quyết, miệng đọc chú ngữ, sau đó khẽ quát.

"Vĩnh Dạ!"

Một luồng hắc quang từ Vĩnh Dạ tán tản ra xung quanh, bao phủ cả động phủ, và hết khu vực xung quanh hắn trong cơ thể con cóc.

Hắc quang tỏa ra, hình như đã kích phát những cấm chế trong cơ thể con cóc, những điểm cấm chế nổ vang, vì đã qua thời gian quá lâu, đã bị hư hao mất một chút, nhưng vẫn có hơn phân nửa vẫn còn hoạt động, cả ngàn điểm cấm chế trước sau sáng lên, tạo nên những luồng lực hút cực mạnh!

Hơn một ngàn điểm cấm chế, là hơn một ngàn cái hắc động tỏa ra lực hút, Vĩnh Dạ tán làm hạch tâm, tạo nên lực hút kinh thiên.

Lực hút khủng khiếp này làm con cóc run rẩy, gào lên dữ dội, sinh cơ do cả ngàn điểm cấm chế hút được, đều truyền vào trong Vĩnh Dạ tán!

Một luồng sinh cơ mạnh mẽ từ cây dù truyền lên theo cánh tay đang cầm dù của Bạch Tiểu Thuần, chui vào người hắn.

Oanh!

Bạch Tiểu Thuần tóc bay phần phật, cả người đờ ra trống rỗng!

Khí huyết, cũng là sinh cơ, điên cuồng truyền vào người hắn. Bất Tử Trường Sinh Công tự động vận chuyển, tốc độ vận chuyển càng lúc càng nhanh, sức mạnh cơ thể của Bạch Tiểu Thuần cũng đang tăng lên với một tốc độ không thể nào tin được!

Bộ Thiên Yêu thân thứ ba!

Bộ Thiên Yêu thân thứ tư!

Trong nháy mắt, sau lưng hắn hiện ra bốn bộ Thiên Yêu thân ngửa mặt lên trời gào thét, con cóc giãy giụa càng thêm kịch liệt.

Những tiếng nổ vang không ngừng, hơn một ngàn điểm cấm chế thi nhau tan vỡ, con cóc không ngừng gào rú thảm thiết.

Nhưng lực hút vẫn không hề dừng lại, sinh cơ vô tận từ những điểm cấm chế vẫn không ngừng dũng mãnh cuồn cuộn truyền vào trong Vĩnh Dạ tán, rót vào trong cơ thể Bạch Tiểu Thuần, ngưng tụ thành những Thiên Yêu thân!

Bộ thứ năm!

Bộ thứ sáu!!

Tiểu Ô Quy cẩn thận thập thò ló đầu ra, thấy cảnh này thì há hốc miệng, vô cùng ganh tị với Bạch Tiểu Thuần.

"Chết tiệt... Đây là vận khí cứt chó gì thế!!" Tiểu Ô Quy trợn trắng mắt bất lực, nó đã nhìn ra, nếu bàn về thực lực chân thật, một vạn Bạch Tiểu Thuần cũng không phải đối thủ của con cóc, thế nhưng những cấm chế trong cơ thể con cóc, và cái dù đen, đã làm đảo ngược tất cả.

Bảo là Bạch Tiểu Thuần hấp thu sinh cơ của con cóc, còn không bằng nói là... cây dù hấp thu sinh cơ, những gì Bạch Tiểu Thuần phải làm chỉ là cầm lấy cái dù, đọc chú ngữ mà thôi!

"Đây rốt cuộc là động phủ của ai... thủ đoạn cỡ này, quả thực hiếm thấy!" Tiểu Ô Quy thở dài.

Và lúc đó, ở bên ngoài, trong núi hoang, con cóc lớn gào thét, làm cho thiên địa biến sắc, phong vân cuồn cuộn, núi non đổ sụp, con cóc không ngừng nhảy nhót, va chạm, làm cho mặt đất run rẩy, cơ thể nó đang héo rũ đi với tốc độ nhanh tới mức mắt thường cũng nhìn thấy được.

Chim thú run rẩy, không ít con chết ngay tức khắc, phạm vi trong vòng ngàn dặm đã trở thành một khu phế tích, con cóc đã nổi điên, cách đó vạn dặm, năm lão tổ Linh Khê Tông và rất cả danh sách truyền thừa đều đang vận hết tốc lực bay tới.

Thiên Giác Mặc Long cũng đi theo để chỉ đường, lão tổ đời thứ nhất thần sắc lo lắng, lúc họ nhận được tin của Thiên Giác Mặc Long, cũng chính là thời điểm quan trọng đang thu thập Thiên Thú cốt, không thể nào ngắt bỏ ngang được, đến khi thu Thiên Thú cốt xong, liền vội vã triệu tập các truyền thừa, vội vàng chạy đi cứu Bạch Tiểu Thuần.

"Con cóc kia tuy tương đương với Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng nếu dám làm tổn thương thiếu tổ tông ta, lão phu nhất định rút gân lột da nó!!" Nhất Đại Lão Tổ nghiến răng, Thiết Mộc Chân, Lý Tử Mặc và hai lão tổ còn lại cũng đều lo lắng, nếu Bạch Tiểu Thuần thật sự xảy ra chuyện, đối với Nghịch Hà Tông chính là một tai họa lớn.

Nếu không có hắn, tương lai sau này tông môn nhất định sẽ bị phân liệt và phân tranh.

Lý Thanh Hậu bay với tốc độ nhanh nhất, sát ý bốc cao.

Thiên Giác Mặc Long căng thẳng, không dám nói nhiều, dùng toàn lực chỉ đường, một đoàn người vèo vèo bay tới chỗ con cóc. Thiên Giác Mặc Long chưa kịp nói gì, tiếng gào vang trời đã từ xa vọng tới, núi non sụp đổ, đất đai vỡ toang, chim thú thi nhau mất mạng, làm cả đoàn người đều hết hồn.

"Chuyện gì thế!"

Mọi người kinh hãi, lại càng thêm lo lắng. Trong cơ thể con cóc, Bạch Tiểu Thuần đã ngưng tụ xong bộ Thiên Yêu thứ bảy.

Ngay sau đó là bộ thứ tám, bộ thứ chín!

Chín bộ Thiên Yêu thân hiện ra sau lưng hắn, sức mạnh cơ thể hắn bạo tăng, tu hành Bất Tử Trường Sinh Công, chỉ cần sinh cơ đầy đủ, là có thể tăng tiến vô hạn.

Năm đó ở Huyết Khê Tông, nhờ huyết khí Huyết Tổ, đã giúp Bất Tử Trường Sinh Công của Bạch Tiểu Thuần bay vọt, hôm nay khí huyết của con cóc lại giúp Bất Tử Trường Sinh Công tăng lên tầng thứ hai, đạt đến một trình độ khủng bố!

Bộ Thiên Yêu thân thứ mười đang nhanh chóng hình thành, khi nó hình thành hoàn chỉnh, Bất Tử Trường Sinh Công sẽ đạt tới tầng thứ hai... cảnh giới Tu La thân!

Sau Tu La thân, là... Bất Tử Kim Cương thân!

Đến lúc đó, hắn có thể trùng kích tầng gông xiềng thứ hai của cơ thể, có thể sẽ thành tựu Nguyên Đan, hoặc... Bất Tử Kim Cương đan!

Oanh!

Bạch Tiểu Thuần run rẩy, khi bộ Thiên Yêu thân thứ mười thành hình, linh hải trong cơ thể hắn cũng biến đổi.

Tầng thứ bảy Linh Hải Hóa Tinh, tầng thứ tám Linh Hải cũng hóa tinh với một tốc độ khủng khiếp, tầng thứ chín cũng đã hóa tinh hơn phân nửa, và vẫn còn đang tiếp tục.

Tất cả những điều này, đều nhờ từ... Vĩnh Dạ tán!

Cây dù này lộ vẻ đầy tà khí, không ngừng hấp thu sinh cơ của con cóc, dù vì những điểm cấm chế bị vỡ, lực hút đã bị giảm đi rất nhiều, nhưng con cóc cũng đã bị hút đến mức sắp chết!
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 322: Con cóc nhỏ
Dịch giả: Tiểu Băng

Con cóc cố gắng giãy dụa, nhưng cơ thể nó vẫn không ngừng càng lúc càng héo rũ hẳn đi...

Trong cơ thể Bạch Tiểu Thuần, tầng Linh Hải thứ chín đã tinh hóa được chín phần, chỉ còn một chút xíu nữa là thành Trúc Cơ Đại viên mãn, sau lưng hắn là bộ Thiên Yêu thân thứ mười...

Đã thành hình!

Mười bộ Thiên Yêu thân nhanh chóng chồng lên nhau, mờ dần đi, hóa thành sương mù.

Bên trong đám sương mù cuồn cuộn ấy, có một cái gì đó rất kinh khủng đang chấn động.

Một cái pháp hoàn cực to lờ mờ hiện ra, pháp hoàn này do hỏa diễm tạo thành, bên trong mơ hồ có rất nhiều hồn phách không ngừng gào rú.

Hai con mắt đỏ rực xuất hiện, sau đó, bên cạnh chúng là đôi mắt đỏ thứ hai, đôi mắt đỏ thứ ba...

Mơ hồ có thể nhìn thấy thân ảnh bên trong sương mù, có tới … ba cái đầu!

Hai cánh tay đen thùi thô to từ trong sương mù thò ra, rồi đôi cánh tay thứ hai… đôi cánh tay thứ ba xuất hiện, sương mù rút lại, tạo thành một bộ áo giáp màu đen!

Một thân ảnh hiện ra rõ ràng, to, cao, đội trời đạp đất, chấn động thương khung!

Ba Đầu Sáu Tay, uy vũ động trời, chính là... Bất tử Tu La thân!

Bạch Tiểu Thuần mở mắt, đôi mắt rực lên sáng quắc!

Hồn phách của hắn hình như đã trở về, hắn đã trở lại tỉnh táo bình thường, tay phải cầm Vĩnh Dạ tán, kết thúc việc thôn phệ con cóc, hắn bay lên, hai tay xé mạnh, xé toang ra một cái lỗ to, hắn bay vọt lên trời!

Chỉ còn thiếu một chút xíu nữa là đạt Trúc Cơ Đại viên mãn, Bạch Tiểu Thuần vô cùng kích động, vui sướng không tả nổi.

Con cóc khổng lồ bây giờ gầy nhẳng, hấp hối, nếu Bạch Tiểu Thuần không dừng tay, nó đã thành bộ xương khô, nó thoi thóp chút hơi tàn, nhìn Bạch Tiểu Thuần đầy cầu xin.

Nó thật sự đã sợ, lúc trước nó vốn định giết chết Bạch Tiểu Thuần, thoát khỏi vận mệnh bị khống chế, nhưng bây giờ nó chỉ còn có sợ hãi, chỉ muốn xin Bạch Tiểu Thuần tha cho nó.

Nhất là cây dù đen Bạch Tiểu Thuần đang cầm trong tay, làm cho cơ thể nó không ngừng run rẩy.

"Hồi nãy ta muốn thương lượng với ngươi, nhưng ngươi lại không chịu, quyết ăn hiếp ta." Bạch Tiểu Thuần thở dài.

"Ta đã nói rồi, nếu bắt ta ra tay thật, kết quả của nó ngay cả ta cũng còn phải sợ, mà ngươi không chịu tin." Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, rất là cảm khái, nghĩ cả đời mình lúc nào cũng quang minh lỗi lạc, trước khi ra tay đều nhắc nhở đối phương, nhưng chẳng có lần nào người ta chịu tin.

Còn đang cảm khái, bỗng thấy từ xa có rất nhiều cầu vồng đang bay tới. Hắn chớp mắt, hầu như không cần suy nghĩ, đây đã gần như trở thành bản năng, tay bấm pháp quyết, chỉ vào con cóc, cố gắng bày ra dáng vẻ uy nghiêm, cằm hất lên, nhàn nhạt mở miệng.

"Cóc quái dị vô địch thiên hạ kia, dám đấu pháp với Bạch Tiểu Thuần ta hả, hừ hừ!"

"Ngươi có phục hay không?"

Đám lão tổ bay tới, vừa vặn nhìn thấy một con cóc tiều tụy tới mức làm cho cả đám đều phải giật mình.

Con cóc không còn to cả vạn trượng, mà chỉ còn lại có một lớp da, gục xuống đất, hấp hối, mắt đầy sợ hãi, nhìn một người đứng trước mặt nó...

Cái người kia… mọi người liếc một cái là nhận ra... chính là Bạch Tiểu Thuần.

Họ cũng nghe được câu nói của Bạch Tiểu Thuần, bối rối quay sang nhìn nhau, họ ngàn dặm xa xôi lo lắng chạy tới, vốn là định cứu người, nhưng thực không ngờ lại nhìn thấy một cảnh thế này.

Lý Thanh Hậu trợn tròn mắt, các truyền thừa khác và các lão tổ cũng há hốc mồm.

Thiên Giác Mặc Long không sao tin nổi... nhìn vóc dáng gầy còm của con nóc, không biết chuyện gì đã xảy ra, không lẽ nó nhận nhầm cóc?

"Thiên Giác, ngươi... Ngươi xác định là con cóc đó chứ?" Lão Tổ đầu tiên im lặng một lúc, quay sang hỏi Thiên Giác.

"Ta..." Thiên Giác Mặc Long ngơ ra, ngần ngừ nhìn thật kĩ, làm sao nhận nhầm con cóc này được, nhưng mà… chuyện đang nhìn thấy quả thực không thể nào tin nổi, nó nhìn sang Bạch Tiểu Thuần, kính sợ.

Bạch Tiểu Thuần giả bộ tới giờ mới nhìn thấy mọi người, cả người hừng hực khí thế, uy nghiêm vô song, ôm quyền cúi đầu xuống.

"Bái kiến các vị lão tổ, chư vị hảo tâm, Bạch mỗ vô cùng cảm kích, nhưng mà con cóc quái dị này một mình Bạch mỗ đã hàng phục được rồi!"

Bạch Tiểu Thuần nói một câu, làm thần sắc mọi người càng thêm cổ quái, trơ mắt nhìn cái tên kia khoác lác, nhưng lại không phản bác gì được, làm ai nấy đều thầm cười khổ, thằng nhóc Bạch Tiểu Thuần này, không biết tới bao giờ mới chịu lớn.

"Ngươi... làm sao ngươi làm được?" Lão Tổ đầu tiên không nhịn được hỏi, lão cũng nhìn ra tu vi của con cóc này là tương đương với Nguyên Anh hậu kỳ, thậm chí đã đến trình độ Đại viên mãn, chỉ còn cách thiên nhân một chút cơ duyên.

"Đệ tử trời sinh Thần lực, lại là Thiên Mạch Trúc Cơ, lấy tâm cảm động thương khung, đánh xuống thiểm điện đầy trời, đánh nó trọng thương, nhưng vì lòng thương cảm, nên dừng tay lại, định tha cho nó một mạng." Bạch Tiểu Thuần chắp tay sau lưng, hất cằm lên, tạo vẻ phong khinh vân đạm (*gió nhẹ mây bay), những lời hắn nói, thực làm cho tất cả mọi người nghe xong, đều muốn đập cho hắn một trận.

Ngay cả Lý Thanh Hậu cũng có cảm giác ấy, ông nhìn Bạch Tiểu Thuần đang đắc chí, mà cười khổ trong lòng.

"Lão tổ, chư vị đạo hữu, các ngươi tới cứu ta, tuy Bạch Tiểu Thuần rất lợi hại, đã một mình chế ngự con cóc tuyệt thế này, nhưng tình nghĩa đồngmôn của các vị, Thuần xin ghi nhớ trong lòng, con cóc quái dị này, nộp cho tông môn đi!" Bạch Tiểu Thuần hất tay áo nhỏ.

"Bạch Tiểu Thuần ta chỉ trong nháy mắt, dù là hung thú tuyệt thế gì, cũng sẽ đều tan thành mây khói..."

Mặt lão tổ đầut iên rúm lại, thật sự chịu không được nữa, trợn mắt trừng Bạch Tiểu Thuần, sau đó cúi xuống nhìn con cóc khổng lồ, trong lòng vui vẻ, thu hồi con cóc vào. Dù con cóc nguyên khí đã đại thương, nhưng đem về bồi dưỡng, cũng sẽ khôi phục lại được một ít tu vi, làm thủ hộ thú Linh Khê Tông cũng là rất tốt.

Nhất là trên người nó vẫn còn vương lại một tia khí tức Vương thú, làm các lão tổ rất hài lòng, về phần sinh cơ của nó bị thiếu khuyết, đương nhiên các lão tổ đều đã nhìn ra, nhưng chẳng ai nói gì, chỉ là ánh mắt khi nhìn sang Bạch Tiểu Thuần, lại mang theo không ít thâm ý.

Nhưng không sao cả, truyền thừa Linh Khê Tông họ đều biết, tạo hóa của ai, là cơ duyên của người đó, nếu đồng tông giết đoạt lẫn nhau, tất sẽ làm tông môn suy sụp.

Chưa kể Bạch Tiểu Thuần còn là thiếu tổ, dù họ có là Nguyên Anh thật, thì cũng không thể quá phận.

Mọi người nhanh chóng xử lý mọi việc, Bạch Tiểu Thuần lại ra vẻ cao thủ cô đơn, nhưng trong lòng vô cùng đắc ý.

"Nơi đây quả nhiên là có tạo hóa a, không tệ không tệ, vậy xem ra, không nên vứt con tiểu Ô Quy kia đi nữa, có nó, không chừng sau này lại có thêm tạo hóa nữa." Bạch Tiểu Thuần thoả mãn, chợt nhìn thấy Thiên Giác Mặc Long, nhớ tới cảnh lúc trước, trừng mắt nhìn nó.

Thiên Giác run lên, lúc thấy con cóc bị hút đi hơn chín phần sinh cơ, nó đã rất kinh hãi, không biết Bạch Tiểu Thuần đã dùng thủ đoạn gì, nhưng rõ ràng là quá sức khủng bố, giờ thấy ánh mắt của Bạch Tiểu Thuần, nó theo bản năng liền ra vẻ lấy lòng....

Bạch Tiểu Thuần độ lượng phẩy tay, trong lòng càng thêm thỏa mãn, đoàn người nhanh chóng tới chỗ vòng xoáy, xuyên qua vòng xoáy, trở về Linh Khê Tông.

Mọi người rời đi, vòng xoáy biến mất, Thiên Giác Mặc Long lại chìm vào vực sâu, làm người bảo vệ...
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 323: Huyết Khê tề tựu
Dịch giả: Tiểu Băng

Mọi người trở về, có thiên nhân thú cốt, Thông thiên chiến thuyền cũng nhanh chóng hoàn thành!

Tổng cộng có ba chiếc thông thiên chiến thuyền, khác nhau, lớn nhất chừng mười vạn trượng, hừng hực khí thế, dù đặt ở đâu cũng sừng sững như một ngọn núi lớn!

Khí tức của chiến thuyền còn mạnh hơn cả Nguyên Anh lão tổ, lên tới cấp thiên nhân!

Trên Nguyên Anh, chính là thiên nhân cảnh, lấy xương của thiên nhân cảnh hung thú chế tạo chiến thuyền, dù không phát ra được thiên nhân chi uy thật sự, nhưng cũng đã đủ để chấn nhiếp bốn phương, khiến một đường đi ngược Thông Thiên Hà trở nên cực kì an toàn..

Một chiếc chiến thuyền to mười vạn trượng, đủ chứa tất cả tu sĩ xuất chiến của Linh Khê Tông!

Chiếc chiến thuyền thứ hai dù nhỏ hơn một chút, chừng bảy vạn trượng, chế tạo chuyên cho Huyền Khê Tông, chiếc thứ ba chỉ có ba vạn trượng, ba chiếc chất liệu hoàn toàn giống nhau, có khí tức thiên nhân, đối với Đan Khê Tông, chỉ một chiếc này đã đủ chứa tất cả mọi người.

Còn Huyết Khê Tông... lúc thương nghị ở Hùng Thành, Huyết Khê Nhất Mạch không yêu cầu Linh Khê chế tạo thông thiên thuyền, hình như họ đã có cách riêng.

Ba chiếc chiến thuyền xuất hiện, mọi người đều hiểu, trận chiến quan trọng đã tới!

Bạch Tiểu Thuần không muốn ai phải chết, nhưng hắn không phải là Thánh Nhân, hắn chỉ quan tâm được những người thân và bằng hữu, không thể quản được tất cả mọi người!

Nửa tháng sau, Linh Khê Tông rung chuông, tất cả tu sĩ Linh Khê Nhất Mạch có tên xuất hiện trong danh sách xuất chiến, đều lên thuyền!

Tất cả chí bảo, bảo bối đều lấy ra hết, đưa vào trong thuyền, cả cỗ quan tài Chân Linh cũng được các lão tổ cẩn thận đưa lên!

"Ngay cả Chân Linh cũng mời theo..." Bạch Tiểu Thuần hít sâu, trận chiến này, Linh Khê Nhất Mạch quả thực đã dùng toàn lực!

Sau ba ngày, cả Linh Khê Tông đã trở nên gần như trống rỗng, chỉ còn một ít đệ tử ngoại môn ở lại để trông coi sơn môn, và mở luôn đại trận phòng vệ.

Bạch Tiểu Thuần đứng trên thuyền, nhìn về sơn môn Linh Khê. Một tiếng nổ vang, chiếc thuyền biến mất.

Khi hiện ra, đã ở bên ngoài Lạc Trần sơn mạch, đây đã là p hạm vi truyền tống cực hạn, đi thêm tiếp nữa, là đã vào địa phận của Huyết Khê Nhất Mạch. Người của Huyết Khê tông đã đứng chờ sẵn, đi tới bái kiến.

Được đệ tử Huyết Khê Tông dẫn đường, thông thiên chiến thuyền bay thẳng về phía sơn môn Huyết Khê Tông.

Chưa tới ba canh giờ, đã nhìn thấy Thông Thiên Hà xa xa, và bàn tay to lớn của Huyết Tổ thò lên, tạo thành ngọn núi!

Tu sĩ Linh Khê Nhất Mạch đa số đều chưa bao giờ nhìn thấy sơn môn của Huyết Khê Tông, nay được tận mắt nhìn thấy, ai cũng trầm trồ.

"Đó là một cái... bàn tay!!"

"Trời, là một bàn tay từ dưới Thông Thiên Hà thò lên, chỉ là một bàn tay, mà thành năm ngọn núi, cơ thể người này, không biết khổng lồ tới cỡ nào..."

"Đây là Huyết Khê Tông à..."

Người của Huyết Khê Tông nhìn thấy thông thiên chiến thuyền, đều kinh hãi.

"Là thuyền làm từ cốt của Thiên nhân thú!"

"Linh Khê Nhất Mạch... giấu kĩ thật, trong tứ đại mạch, Linh Khê đúng là kẻ giấu giếm ghê gớm nhất!"

Thông thiên chiến thuyền hạ xuống Thông Thiên Hà, nước sông vàng văng tóe khắp nơi, mọi người hồi hộp, nhìn chiến thuyền lơ lửng trên Thông Thiên Hà!

Không bị ăn mòn, không bị hư hại, có uy áp thiên nhân từ thân thuyền tỏa ra, hung linh trong nước cũng tránh ra xa...

Ai nấy hò reo hoan hô vang dội, Huyền Khê Tông Xích Hồn lão tổ bất mãn hừ một tiếng.

"Hàn Tông, tài liệu chúng ta đưa, đủ để chế ít nhất năm cái thông thiên chiến thuyền kia!"

"Xích Hồn, đừng mất kiên nhẫn thế, Huyền Khê các ngươi với Đan Khê, Hàn mỗ đã chuẩn bị cho này." Lão tổ đời đầu tiên của Linh Khê Tông cười ha ha, phất tay, chiếc chiến thuyền thứ hai xuất hiện, sau đó là chiếc thứ ba.

Xích Hồn lão tổ gật gù, nhìn chiến thuyền, mắt nóng lên, giá trị của thiên nhân thú cốt còn vượt xa giá trị đống tài liệu họ đưa ra.

Mấy lão tổ Đan Khê Tông nhìn chiến thuyền ba vạn trượng, cũng thấy đủ thỏa mãn, vì trong tứ đại mạch tông, Đan Khê yếu nhất.

Bạch Tiểu Thuần nhìn mọi người, trong lòng thỏa mãn, và tự đắc.

"Tứ đại tông, nhờ ta hỗ trợ, đã hoàn toàn thống nhất... cái tên Nghịch Hà Tông, tuy chỉ bình thường, nhưng cũng là do ta đặt a!" Bạch Tiểu Thuần rất tự hào, hít sâu, thình lình nhìn thấy Tống Quân Uyển.

Tống Quân Uyển mỉm cười nhìn hắn, Bạch Tiểu Thuần đang định giơ tay lên chào lại, thì cánh tay đã bị siết chặt. Hầu tiểu muội giữ chặt cánh tay hắn, trừng mắt nhìn Tống Quân Uyển, sau đó vui vẻ chỉ lên trời.

"Tiểu Thuần ca ca nhìn kìa, Diên Vĩ điểu..."

Bạch Tiểu Thuần vô thức ngẩng đầu, nhìn mấy con chim trên trời, người run run...

Trần Mạn Dao đứng sau lưng lão tổ Đan Khê nhìn chiến thuyền, cũng nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, ánh mắt cô hơi biến đổi, định xoay mắt đi, bỗng tóc gáy dựng thẳng lên, có một ánh mắt từ trên chiến thuyền của Linh Khê quét thẳng vào cô!

Ánh mắt đó không phải của Bạch Tiểu Thuần, mà của một cô gái rất xinh đẹp đứng trong đội ngũ đệ tử của Linh Khê.

Cô gái đó mặc áo xanh, gương mặt không thể hiện cảm xúc, đang như cười như không nhìn Trần Mạn Dao.

Cái nhìn này làm cả người Trần Mạn Dao lạnh toát, lạnh từ trong ra ngoài, sợ hãi một cách vô thức, cô vội cúi đầu xuống, cả người run rẩy.

"Cô gái đó là ai... Ánh mắt đó, sao mà đáng sợ!"
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 324: Dung khiếu khai tổ
Dịch giả: Tiểu Băng

Người nhìn Trần Mạn Dao chính là Công Tôn Uyển Nhi, cô nàng đang mỉm cười nhìn ngắm xung quanh, dáng vẻ lười nhác giống như mọi thứ đối với mình đều rất nhàm chán.

Hồi trước chiến tranh, và sau chiến tranh, đều không làm cô hứng thú, duy chỉ có... khi nhìn cái người đang cứng đờ đứngbên cạnh Hầu tiểu muội, trong mắt cô mới hiện lên cảm xúc mà người ngoài không thể nào hiểu được.

"Ca ca... Ngươi với mấy lão bất tử đó có quan hệ gì thế?" Công Tôn Uyển Nhi cười tươi tắn, đôi tròng mắt đen láy trong một cái chớp mắt trở thành màu trắng, nhưng sau đó đã nhanh chóng trở lại màu đen mà không ai hay biết.

Tu sĩ Huyền Khê và Đan Khê nhanh chóng vọt lên thuyền.

Trong Huyết Khê Nhất Mạch, Thủy Tổ Phong Thần Tử nhìn lão tổ đầu tiên của Linh Khê, Hàn Tông.

"Phong Thần Tử, chi bảo di chuyển cho tam mạch chúng ta đều đã xuất hiện, Huyết Khê Nhất Mạch các ngươi có thủ đoạn gì, lấy ra cho chúng ta xem một chút đi." Thấy Phong Thần Tử nhìn mình, Hàn Tông cười, đắc ý nói.

Hàn Tông rất tự hào và ngạo nghễ về ba chiếc thông thiên thuyền cho tông mình tạo ra.

"Không cần vội, ngươi sẽ thấy nhanh thôi." Thủy Tổ Phong Thần Tử hừ một tiếng, quay sang Bạch Tiểu Thuần.

"Táng nhi, chuẩn bị xong chưa?" Thủy Tổ Phong Thần Tử hỏi một cái, ai nấy đều sửng sốt, nhìn Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần đang đau đầu vì Hầu tiểu muội và Tống Quân Uyển, nghe Thủy Tổ gọi, vui sướng ngẩng đầu lên.

"Lão tổ, đệ tử chuẩn bị xong!" hắn vội rút tay ra khỏi tay Hầu tiểu muội, nhảy vọt đi.

Hầu tiểu muội mỉm cười nhìn theo Bạch Tiểu Thuần, rồi thu mắt lại, đắc ý nhìn Tống Quân Uyển, Tống Quân Uyển hừ một cái, cô với Hầu tiểu muội chưa bao giờ nhìn nhau vừa mắt.

"Tốt, Huyết Khê Tông, tất cả tu sĩ Trúc Cơ, Kim Đan đi theo ta!" Huyết Khê Thủy Tổ lên tiếng.

Tất cả Trúc Cơ hộ pháp, trưởng lão, Đại trưởng lão, Huyết Tử, Thái Thượng Trưởng Lão, Huyết Phách, bảy đại lão tổ đều xuất hiện.

Thủy Tổ Phong Thần Tử bấm pháp quyết, huyết khí của mọi người bùng lên, tạo thành một cây trụ đỏ, đập mạnh lên cánh tay của Huyết Tổ.

"Thân thể Huyết Tổ, một trăm lẻ tám đại huyệt, lên!" Phong Thần Tử hô vang, lão đã chờ đợi ngày hôm nay suốt cả đời mình!

Tu sĩ Trúc Cơ bay ra, Tống Quân Uyển, Tống Khuyết, Cổ Liệt, Thần Toán Tử đều ở trong đó, và với Huyết Tử, Đại trưởng lão của các núi, bay vào cánh tay Huyết Tổ, sau đó tản tới một trăm lẻ tám đại huyệt, có người trấn thủ một mình, có khi là mấy người liên thủ.

"Huyết Tổ thân thể, bảy mươi hai khiếu!" Phong Thần Tử lại hô. Các Thái Thượng Trưởng Lão hú vang, vọt đi.

Bảy mươi hai khiếu, cần bảy mươi hai tu sĩ Kim Đan tọa trấn, dùng sức mạnh của bản thân để trấn thủ, nếu tu vi không đủ, thì có thể hai người, ba người và hợp tác.

Các Thái Thượng Trưởng Lão vừa biến mất, cơ thể Huyết Tổ bên dưới Thông Thiên Hà xuất hiện những điểm sáng lóng lánh.

Những điểm sáng này lần lượt xuất hiện, kéo dần lên cánh tay hóa thành sơ môn, đủ bảy mươi hai cái điểm sáng!

"Huyết Tổ chi thân, ba mươi sáu mạch!" Thủy Tổ lại hét to. Tất cả Huyết Phách vọt đi, làn da trên cơ thể Huyết Tổ sáng lên!

Nước Thông Thiên Hà như muốn bắn lên trời, một luồng uy áp khó tả xuất hiện, hung linh trong Thông Thiên Hà ào ào bỏ chạy, không dám ở gần, so với thiên nhân khí tức của ba chiếc chiến thuyền trước đó, lần này chúng còn sợ hơn.

"Ba hồn bảy vía, các Nguyên Anh, mỗi người làm một phách, tam hồn thiếu khuyết, không thể di chuyển Huyết Tổ chi thân, Táng nhi... Ngươi, chính là tam hồn! Huyết Tổ có thể đứng dậy hay không, đều do ngươi cả!" Huyết Khê Thủy Tổ cười to, thân thể nhoáng một cái, đã và sáu lão tổ còn lại bay đi.

Bảy lão tổ bay lên đầu của Huyết Tổ, dùng tu vi bản thân, hóa thành phách!

Mấy trăm Trúc Cơ, trên trăm Kim Đan, hơn mười Kim Đan thiên kiêu, cộng thêm bảy Nguyên Anh và tụ lại, muốn làm cho Huyết Tổ lại đứng lên!

Dù chỉ là cử động đơn giản, nhưng dùng cơ thể của Huyết Tổ thi triển, cũng đủ làm phong vân biến sắc, thiên địa nổ vang.

Nhưng... Thủy Tổ nói không sai, người quyết định thành bại lại chính là Bạch Tiểu Thuần... Trước khi Bạch Tiểu Thuần xuất hiện, Huyết Khê Tông đã từng thử nhiều lần, nhưng chưa bao giờ thành công làm cho Huyết Tổ nhúc nhích dù chỉ một chút xíu.

Bạch Tiểu Thuần hít sâu, bộc phát huyết khí, hóa thành một làn huyết ảnh, bay vào người Huyết Tổ.

Chui vào trong, hắn lập tức cảm nhận được sự hân hoan đón chào của cơ thể Huyết Tổ, giúp tốc độ của hắn nhanh hơn, hắn chẳng cần dùng thủ đoạn gì, cũng một đường thông suốt, không chút trở ngại.

"Trúc Cơ là huyệt, Kim Đan là khiếu, Huyết Phách là mạch, lão tổ là phách, còn ta... chính là hồn!" Bạch Tiểu Thuần bay về hướng trái tim của Huyết Tổ!

Nơi hắn đã từng gặp Đỗ Lăng Phỉ!

Hắn nhìn thấy trái tim héo rũ, thấy mạch máu giăng mắc khắp nơi, đến trái tim, nhanh chóng dung hợp vào với trái tim đó, thay thế cho nó!
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 325: Huyết Tổ mở mắt
Dịch giả: Tiểu Băng

Tiếng tim đập của hắn, dần dần truyền khắp bốn phía, dần thay thế cho trái tim của Huyết Tổ, những nhịp đập của nó làm các mạch máu xung quanh bắt đầu run rẩy, Bạch Tiểu Thuần tản ra thần thức, cảm nhận được cơ thể Huyết Tổ, các tu sĩ Trúc Cơ làm đại huyệt, Thái Thượng Trưởng Lão làm khiếu, Huyết Phách làm kinh mạch, và... Bảy lão tổ hóa thành phách!

"Ta, chính là Huyết Tổ!" Bạch Tiểu Thuần gầm vang, tất cả tu sĩ Huyết Khê Tông trong cơ thể Huyết Tổ đều nghe thấy!

Câu nói của hắn như tín hiệu, tất cả người của Huyết Khê Tông đều hét vang, bộc phát khí huyết toàn thân!

Bạch Tiểu Thuần thân là Huyết Chủ, khiến hắn cảm nhận được vị trí của tất cả mọi người, và liên hệ được với họ. Tất cả những gì họ còn thiếu trước nay chính là một người có khả năng kết nối ý thức với họ vào một nơi, và người đó phải là Huyết Chủ!

Cơ thể Huyết Tổ rung chuyển, khiến cả Thông Thiên Hà cuồn cuộn, sơn môn Huyết Khê Tông run rẩy.

"Đứng lên đi!"

"Đứng lên đi!" Không biết ai là người hô lên đầu tiên, sau đó các tu sĩ Huyết Khê Tông đều đồng loạt hô vang câu này.

Nhưng mà, muốn điều khiển Huyết Tổ, đâu có dễ dàng như vậy, sự chấn động này kéo dài suốt cả bảy ngày.

Buổi trưa ngày thứ bảy, trên bàn tay Huyết Tổ, cũng chính là sơn môn Huyết Khê Tông, ngón tay ở giữa bắt đầu nhúc nhích!!

Ngón tay từ từ co lại, làm các kiến trúc xây dựng trên nó bị ép vỡ tan, đất đá tróc ra, Thông Thiên Hà bao phủ cơ thể Huyết Tổ cũng cuồn cuộn sóng lớn, những ngón tay còn lại cũng lần lượt cử động, tu sĩ Huyền Khê nhìn mà điên cuồng, ba mạch còn lại không ngừng kinh hãi.

Không thể nào mô tả được sự rung động này, tận mắt nhìn những ngón tay to như ngọn núi nhúc nhích, co duỗi, đối với tất cả mọi người, là chuyện chẳng khác gì Thần Thoại.

Dù đã chuẩn bị trước tinh thần, nhưng khi việc này xảy ra, mọi tu sĩ đều không tránh khỏi sửng sốt, các lão tổ của tam mạch đều biến sắc.

"Huyết Khê Tông Huyết Tổ... Nếu thật có thể đứng lên được..." Lão tổ đời đầu tiên của Linh Khê Tông Hàn Tông trán rịn mồ hôi lạnh, nhận ra Bạch Tiểu Thuần còn quan trọng với Huyết Khê Tông hơn mình nghĩ rất nhiều!

Xích Hồn lão tổ hít sâu, nuốt nước miếng, trán cũng rướm mồ hôi, thầm nghĩ may mà lúc hai tông Linh Huyết đánh nhau, Huyết Tổ chưa đứng lên được, nếu không… trận chiến đó, nhất định là một phát quét ngang, Huyền Khê Tông còn tồn tại một nửa nhân số đã là may lắm.

Ngón tay nhúc nhích, cũng kéo dài tới mấy ngày, mấy ngày đó, đất đá không ngừng rơi ra lả tả, sơn môn Huyết Khê Tông không còn hình dạng giống núi, mà đã nhìn ra rõ là một bàn tay!

Có những chỗ, còn nhìn thấy được cả làn da!

Đến một ngày, năm ngón tay của Huyết Tô, từ từ khép lại, nắm vào thành nắm đấm, đồng thời, cánh tay của nó cũng bắt đầu chuyển động!

Dù chỉ là một cử động đơn giản, nhưng vì nó dính chặt trong đất, nên khiến mặt đất rung chuyển, nứt toác thành hố, những nơi gần Thông Thiên Hà bắt đầu sụp xuống.

Nước sông dềnh lên cuồn cuộn, làm các thông thiên chiến thuyền cũng lắc lư.

"Hắn định làm gì..."

"Di động cánh tay, chẳng lẽ..."

"Chẳng lẽ là muốn đè xuống đất, mượn lực đứng lên?" Xích Hồn lão tổ nghẹn ngào, lão vừa nói xong, mọi người cũng vừa lúc nhìn thấy cánh tay khổng lồ đúng là đang làm đúng hành động đó.

"Đứng lên đi!"

"Đứng lên đi!"

"Đứng lên!!!"

Những giọng nói hô vang như một làn sóng, lần này còn to hơn hẳn lần trước.

Nham thạch bám trên cánh tay Huyết Tổ rầm rầm rớt ra, cánh tay di chuyển nghiến lên ken két, bên trong cơ thể Huyết Tổ, tất cả mọi người đều đang vận hết lực, người gian nan nhất, chính là Bạch Tiểu Thuần!

Hắn chẳng những phải tụ hợp ý thức của mọi người vào một chỗ, còn phải tự biến mình thành đầu mối, điều khiển mọi thứ sao cho ăn khớp với nhau.

Nửa tháng nay, hắn không ngừng thử nghiệm, không biết đã thất bại bao nhiêu lần, nhưng hắn không hề bỏ cuộc!

"Ta, là Huyết Tổ!!" Bạch Tiểu Thuần gầm lên, trong lòng hắn lại bừng lên cảm giác mà hắn đã từng có khi nhận truyền thừa, cảm giác rằng hắn chính là Huyết Tổ!

Lần này, cảm giác này rõ ràng hơn lần trước rất nhiều, hắn giơ cao tay phải, ấn mạnh xuống dưới.

Ngay khi hắn giơ tay lên, bên ngoài, tu sĩ tam tông đều nhìn thấy một cảnh không thể nào tin được!

"Đó là..."

"Bắt đầu rồi!"

Cánh tay của Huyết Tổ nâng lên, xoay một vòng về sau, bàn tay ấn mạnh xuống đất, khuỷu tay giơ cao, muốn đè xuống đất để mượn lực đứng lên!

Thông Thiên Hà cuộn trào như điên cuồng, bên dưới mặt nước, hai luồng hào quang sáng ngời xuất hiện!

Đó là đôi mắt, đôi mắt của Huyết Tổ, mắt của Bạch Tiểu Thuần!

Đôi mắt đã bao nhiêu năm nhắm chặt dưới Thông Thiên Hà, nay lại từ từ mở ra!
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 326: Mục tiêu, trung du
Dịch giả: Tiểu Băng

Tu sĩ tứ mạch của Nghịch Hà Tông cả đời sẽ không thể nào quên được hình ảnh hôm nay!

Bàn tay to như ngọn núi của Huyết Tổ ấn mạnh xuống đất, phần còn lại của cánh tay từ dưới Thông Thiên Hà từ từ thò lên!

Tất cả mọi người đều ngây ngốc, ngơ ngác nhìn nửa cánh tay từ dưới Thông Thiên Hà trồi lên, nhìn bàn tay đang đè xuống mặt đất.

Bàn tay đó như dồn lực, lần nữa ấn mạnh xuống đất.

Rào một cái, một cái chỏm đầu như một hòn đảo, từ dưới Thông Thiên Hà trồi lên!

Nước sông ào ào nâng lên theo, Thông Thiên Chiến Thuyền mười vạn trượng của Linh Khê Tông nghiêng ngả, ba chiếc Chiến Thuyền bị sóng đẩy dạt ra.

Sau đó, một đôi mắt xuất hiện, tới cái mũi, cái miệng, một tiếng gầm làm cả trời đất rung chuyển từ trong miệng cự nhân truyền ra.

Cánh tay Huyết Tổ lại ấn xuống lấy thế, lần này tới lượt cái cổ của Huyết Tổ lộ ra!

Nước Thông Thiên Hà dâng lên cả trăm trượng, một cánh tay từ dưới Thông Thiên Hà vươn lên, đặt xuống mặt đất ở bờ bên kia.

Mặt đất rung chuyển, xuất hiện đầy khe nứt, đất đai đổ sụp, dưới bàn tay khổng lồ của Huyết Tổ, mặt đất cứng cũng trở nên mềm nhũn.

Hai cánh tay và ấn xuống, một cơ thể kinh thiên từ dưới Thông Thiên Hà từ từ đứng lên!

Đầu, cổ, bả vai, ngực, nửa người trên... độ cao tăng lên vùn vụt, trăm trượng, ngàn trượng, vạn trượng... Đến cuối cùng, chỉ mới bộ phận lộ ra khỏi Thông Thiên Hà đã đạt tới độ cao mấy vạn trượng.

Bả vai to rộng chỉ hẹp hơi mặt sông một chút xíu, cơ thể tráng kiện, mỗi một tấc đều tỏa ra uy áp khủng khiếp, phần eo thắt lại, như một hình tam giác ngược...

Phần dưới eo vẫn còn chìm bên dưới Thông Thiên Hà, nếu nhìn được xuyên qua làn nước, sẽ thấy nửa người dưới của Huyết Tổ đang đứng thẳng, chân đạp xuống đáy sông!

Thông Thiên Hà đối với tu sĩ là rất sâu, nhưng đối với Huyết Tổ thì không!

Huyết Tổ cũng chính là Bạch Tiểu Thuần, Huyết Tổ đứng dậy, tầm mắt của Huyết Tổ cũng chính là tầm mắt của Bạch Tiểu Thuần, hắn nhìn thấy thế giới xung quanh trở nên nhỏ bé, những ngọn núi trong mắt hắn chẳng khác gì đồ chơi, nước sông chỉ còn là nước chảy thông thường.

Cây cối trở thành cỏ nhỏ, còn tu sĩ… chẳng khác gì con kiến!

Hắn ngẩng đầu nhìn trời, hình như muốn hái sao xuống cũng là việc dễ dàng, Bạch Tiểu Thuần không nhịn được, ngửa mặt lên hét dài!

Tiếng hét làm trời đất nổ vang, chim thú sợ hãi, hung thú run rẩy, nước Thông Thiên Hà nổ tung, ở một đầu của Thông Thiên Hà, con cá sấu vàng ngẩng đầu lên, trong mắt đầy rung động.

"Huyết... Tổ!" Lão tổ đời đầu tiên của Linh Khê Tông Hàn Tông run rẩy, Lý Tử Mặc, Thiết Mộc Chân Nhân,… mặt mày tái nhợt.

"Thực sự… là cử động được..."

"Huyết Khê Nhất Mạch, thực là ghê gớm, rõ ràng là muốn dùng cơ thể Huyết Tổ để đi ngược dòng Thông Thiên Hà!" đám nguyên anh của Huyền Khê Nhất Mạch cũng ngây người.

Các lão tổ còn thế, nói chi đám kim đan, trúc cơ,… ai nấy đều phấn khởi, tu sĩ Huyết Khê kích động quỳ xuống, rống to.

"Bái kiến Huyết Tổ!!"

"Bái kiến Huyết Tổ!!"

Trên chiến thuyền của Linh Khê Tông, Công Tôn Uyển Nhi nhìn Huyết Tổ, nét mặt kì quái, cô cau mày, nhưng lờ mờ nhớ tới cái gì đó, nhưng không thể nào nhớ ra được.

Cô nhìn vào mắt Huyết Tổ, tựa hồ nhìn thấy được Bạch Tiểu Thuần, sự âm u trong mắt cô tăng lên thêm một ít.

Một cô gái nữa cũng nhìn Huyết Tổ đầy cổ quái, có kinh hãi, có kính nể, và khó tin.

Đó là.. Trần Mạn Dao.

Không ai thấy, ngay cả Bạch Tiểu Thuần cũng không, khi hắn điều khiển Huyết Tổ đứng dậy, trên bầu trời xuất hiện một thân ảnh mơ hồ.

Thân ảnh ấy mặc một bộ trường bào màu đen, khuôn mặt mơ hồ không rõ, chỉ có thể phân biệt đó là một lão giả, trên người tràn ngập khí tức Tử Vong.

Lão lặng lẽ nhìn Huyết Tổ, ánh mắt mênh mang như đang nhớ lại.

Nếu Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy lão, hắn sẽ nhận ra, lão chính là người thủ lăng năm đó đã cứu hắn một mạng ở Lạc Trần Sơn Mạch!

Một hồi lâu sau, người thủ lăng khẽ thở dài, quay người biến mất...

Bạch Tiểu Thuần cảm nhận cơ thể mình, Tu La Thân, lại đang từ từ tiếp tục tăng lên!

"Đáng tiếc Huyết Tổ đã vẫn lạc, dù có thể điều khiển thân hình, nhưng cũng không thể nào có được đầy đủ sức mạnh thực sự của ông ta khi còn sống, chỉ thi triển được một phần nhỏ mà thôi." Bạch Tiểu Thuần cảm khái.

Nhưng chỉ một phần nhỏ đó, lão tổ nguyên anh cũng không thể nào chịu nổi!

Giọng Bạch Tiểu Thuần khàn khàn, vang vang bốn phương.

"Huyết Khê Nhất Mạch, tất cả vào trong cơ thể của ta!"

Những đệ tử còn lại của Huyết Khê Tông đều kích động ào ào bay tới, chui vào trong. Huyết Tổ giơ tay, chỉ về phía trước!

"Nghịch Hà Tông... Toàn quân, xuất phát!!"

Huyết Tổ di chuyển, nước sông tản ra, Cự Nhân đi về phía trước!

Lão tổ Hàn Tông của Linh Khê Tông hít sâu, phất tay, Thông Thiên Chiến Thuyền mười vạn trượng ào ào rẽ nước, bám theo sau lưng Huyết Tổ.

Ba chiếc chiến thuyền mở toàn lực, ào ào bay lên trung du!

Tất cả thú trong Thông Thiên Hà đều dạt đi, tránh đường.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 327: Tu vi đột phá
Dịch giả: Tiểu Băng

Thông Thiên Hải, giải đất trung tâm của thế giới này, là một hải dương vô tận màu vàng, dù là Nguyên Anh tu sĩ, cũng không dám vượt qua nó nếu không có pháp khí vượt biển.

Chỉ có tu vi thiên nhân cảnh mới dám thử sức vượt qua.

Bốn hướng đông tây nam bắc của Thông Thiên Hải là bốn cửa biển, rộng vô biên.

Tứ đại tông môn ở trên thượng du chính là nằm ở bốn cửa biển này, tông môn ở phía đông, chính là Tinh Không Đạo Cực Tông, từ đông mạch Trường Hà nhìn lại, sau khi chảy qua một đường rất dài không biết bao nhiêu dặm, thông thiên Đông Hà sẽ chia ra bốn nhánh.

Chỗ phân nhánh đó, chính là đông mạch trung du Tu Chân Giới, Tinh Hà Viện, Không Hà Viện, Đạo Hà Viện, Cực Hà Viện... bốn đại tông môn!

Trong cả đông mạch trung du Tu Chân Giới, bốn đại tông môn này chính là bá chủ, mỗi tông môn đều có sức mạnh tuyệt đối, quét ngang tât cả các tông môn nhỏ hơn và các gia tộc tu chân.

Đây là sự áp chế tuyệt đối, dù tứ đại tông hạ du Tu Chân Giới có liên thủ với nhau, cũng không thể trở thành đối thủ của đại tông, lý do chính, chỉ có một!

Chính là lão tổ của hạ du Tu Chân Giới đều là Nguyên Anh, trong khi lão tổ của bốn đại tông môn trung du Tu Chân Giới lại có thiên nhân!

Thiên nhân cảnh!

Đây là cảnh giới trên Nguyên Anh, sự chênh lệch của nó với nguyên anh còn nhiều hơn giữa nguyên anh với kim đan!

Muốn chiến đấu vượt cấp, là chuyện không có khả năng!

Sự nghiền ép này khiến luôn có khát vọng tiêu diệt đại tông trung du của tông môn hạ du Tu Chân Giới trở thành chuyện nghịch thiên không thể nào xảy ra được, và khả năng tu sĩ nguyên anh của hạ du Tu Chân Giới đột phá tu vi bước vào thiên nhân, là cực kỳ bé nhỏ.

Dù có thiên tư hơn người, cơ hội cũng rất xa vời, bởi vì Linh lực ở Thông Thiên Hà khác nhau, vì tài nguyên khác nhau, vì công pháp khác nhau, và vì một nguyên nhân nữa, là khi thiên nhân kiếp phủ xuống, mà không có người hộ pháp, thì chắc chắn cửu tử nhất sinh!

Và một nguyên nhân cực lớn, đó là tông môn trung du, không bao giờ cho phép hạ du dưới trướng xuất hiện thiên nhân để uy hiếp địa vị của họ!

Nhưng những điều này, ngày hôm nay, đã thay đổi, cơ hội ngàn năm một thuở đã xuất hiện!

Không hiểu vì sao Không Hà Viện lại đi chọc giận Tinh Không Đạo Cực Tông, khiến hai vị thiên nhân hạ xuống, giết chết lão tổ thiên nhân của Không Hà Viện, rút hồn, tạo thành một cái thiên nhân hồn cực quý.

Không chỉ vậy, còn giết hơn bảy thành tu sĩ của Không Hà Viện, chí bảo cũng bị phá hủy bảy tám phần.

Thậm chí muốn diệt luôn Không Hà Viện cũng chỉ cần muốn là được, nhưng họ lại không diệt môn, mà bày ra thành một trò chơi!

Cứ ném Không Hà Viện ở đó, tạo cơ hội cho bốn đại tông môn hạ du.

Không Hà Viện bị thương nặng, trở thành món mồi hấp dẫn của khu hạ du. Không Hà Viện làm sao cam tâm, tuy bị chế tài, nhưng cho đến nay, họ vẫn còn đứng vững!

Sau nhiều năm nữa, chỉ cần một người trong tông tấn chức thiên nhân cảnh, họ sẽ trở lại huy hoàng.

Hạ du tứ đại tông hợp nhất, không phải họ không biết, nhưng họ không dám giở trò, vì quy tắc trò chơi Tinh Không Đạo Cực Tông đã định ra, họ không dám biến đổi, nghiến răng chịu đựng sự trừng phạt của Tinh Không Đạo Cực Tông!

Sơn môn Không Hà Viện xây bên Thông Thiên Hà, Thông Thiên Hà ở khu vực này to hơn khu vực hạ du ít nhất cả mười lần, nhìn từ bờ bên này sang bờ bên kia, chỉ thấy được mơ hồ.

Từ đây, Thông Thiên Hà chảy tiếp xuống dài dằng dặc, sau đó tách ra làm bốn nhánh, chính là đông mạch hạ du Tu Chân Giới.

Lúc này, trong nhánh thứ nhất, một cự nhân khổng lồ lộ nửa người trên mặt sông đang cất bước đi nhanh, nước sông ào ào bị rẽ sang bên, hung linh ác thú trong lòng sông đều bỏ tránh.

Một số tồn tại cường hãn trong lòng sông cũng ngần ngừ, rồi nằm im, để cho cự nhân đi qua lãnh địa.

Trên vai Cự Nhân có một con thỏ.

Sau lưng cự nhân là một chiếc thông thiên chiến thuyền mười vạn trượng rào rạt bay theo, trên chiến thuyền, tu sĩ ngồi chi chít, luôn trong tình trạng đỉnh phong.

Phía sau còn có hai chiếc chiến thuyền, một cái bảy vạn trượng, một cái hơn ba vạn trượng, khí thế như nhau.

"Nhất định sẽ có một ngày... Ta không cần điều khiển thân thể Huyết Tổ, cũng cảm nhận được sự bao la của trời đất!" Bạch Tiểu Thuần hít sâu, cất bước, nước sông bị nhấc lên, Huyết Tổ bước một bước, chính là xa mấy ngàn trượng.

Mấy ngày sau, với tốc độ của Huyết Tổ, họ đã tới nơi bắt đầu rẽ nhánh sông!

"Trung du Thông Thiên Hà!!"

"Đây là... Đây là Thông Thiên Hà? Sao lớn quá vậy!"

"Đây nếu là sông, thì chúng ta chỉ được coi là suối thôi!" Tu sĩ tam mạch lao nhao, họ cảm nhận được linh khí ở nơi đây nồng đậm không chỉ gấp mười lần linh khí ở khu vực hạ du của mình đập vào mặt.

Có những người chỉ mới hít có mấy hơi, trong người đã vang lên ken két, hình như linh khí nồng đậm nơi đây đã giúp cơ thể vô thức đột phá giới hạn mà lâu nay vẫn chưa vượt qua được.

"Cái này... Nơi này là trung du, tu vi của ta..."

"Chỉ cần chiến thắng Không Hà Viện, chúng ta sẽ được ở đây, chỉ cần được ở đây, ta nhất định có thể tu hành đến nguyên anh!" nhiều người phấn khởi, những lão tổ Nghịch Hà Tông cũng kích động, họ còn hồi hộp hơn bất cứ ai, vì đối với họ, thiên nhân mới là mục tiêu của họ!

Nếu đứng vững ở đây, với nguồn tài nguyên khổng lồ, linh lực dồi dào, thiên nhân... sẽ không còn là yêu cầu xa vời, lúc đột phá, cũng không sợ có người tới cắt ngang quấy nhiễu, bởi vì... tông môn Trung du, có tư cách xuất hiện thiên nhân!

Bạch Tiểu Thuần há miệng, linh khí ào ạt điên cuồng chui vào trong miệng hắn, chia cho tất cả tu sĩ Huyết Khê Tông trong cơ thể Huyết Tổ, phần còn thừa được Bạch Tiểu Thuần dung nhập hết vào trong người mình.

Tầng thứ chín Linh Hải vốn chỉ còn thiếu chút xíu là hoàn toàn tinh hóa, nên bây giờ chỉ trong một cái chớp mắt, một cái hít vào, đã hoàn toàn Hóa Tinh!

Sau khi hóa tinh, tu vi của Bạch Tiểu Thuần tăng mạnh lên hẳn.

Đây là... Trúc Cơ Đại viên mãn! Chín tầng Linh Hải sau khi Hóa Tinh, dung hợp vào với nhau, tạo thành Thiên Đạo Trúc Cơ Đại viên mãn!

"Trung du..." Bạch Tiểu Thuần vui sướng, cảm thấy mình với khu trung du thật là có duyên, nếu không làm sao mới vừa vào tới là lập tức đột phá như thế...

Linh khí ở đây, dù bị hắn dùng toàn lực của cơ thể Huyết Tổ hít vào, nhưng lại không hề bị tổn thất chút nào, vẫn cứ như vô cùng vô tận.

Bạch Tiểu Thuần điều khiển thân thể Huyết Tổ nhảy lên khỏi Thông Thiên hà, hạ thẳng xuống đường sông của trung du!

Oanh!

Nước sông văng khắp nơi, sóng dâng cuồn cuộn, ba chiếc thông thiên chiến thuyền với khí thế hung hăng, bước vào ranh giới của sông trung du!
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 328: Không Dong Tà Thụ
Dịch giả: Tiểu Băng

Con sông trung du rất rộng, khiến Bạch Tiểu Thuần điều khiển thân thể Huyết Tổ bước đi vô cùng thoải mái, linh hoạt hơn hẳn với lúc như đi trong suối hẹp khi trước.

Đáy sông cũng sâu hơn, lút tới ngực Huyết Tổ.

Linh khí nồng đậm giúp tốc độ ba chiếc Thông Thiên Chiến Thuyền tăng vọt lên gấp đôi.

Trên ba chiến thuyền giăng lên tấm bạt lớn, trên viết ba chữ vàng cực lớn!

Nghịch Hà Tông!!

Đây là lần đầu tiên Nghịch Hà Tông xưng danh ở trung du, gió thổi cuồn cuộn, bạt bay phần phật, vô cùng bắt mắt!

Lúc đầu các lão tổ sợ không điều động được cơ thể Huyết Tổ, nên quyết làm ba chiếc Thông Thiên Chiến Thuyền này thật hoành tráng, với hai mục đích, chấn nhiếp và hiệu triệu.

Chấn nhiếp những kẻ mang ý dòm ngó, hiệu triệu những kẻ muốn và họ xây dựng một thế lực mới cho tương lai!

Khu trung du lớn hơn khu hạ du rất nhiều, chỉ cần một tông ở đây cũng đủ dung nạp cả một giới tu chân của hạ du.

Trên đường đi, hai bên bờ sông, thi thoảng có thể nhìn thấy những tông môn, gia tộc tu chân nhỏ, đây toàn là những thế lực có quan hệ đặc thù, nên mới được Không Hà Viện cho phép xây tông môn ở gần Thông Thiên Hà.

Những kẻ này ngày thường đều là những kẻ tâm cao khí ngạo, đứng với thân phận cao quý của Tu Chân Giới trung du, khinh miệt nhìn xuống tu chân giới hạ du.

Nhưng hiện nay, Không Hà Viện bị chế tài, họ cũng không ngừng thấp thỏm, thấy ba chiếc Thông Thiên Chiến Thuyền ngược dòng đi lên, ai cũng mở to mắt, bị ba chiếc chiến thuyền chấn nhiếp tới mức run run quên cả thở, vì đi trước ba chiếc thuyền đó, còn có một cự nhân khủng bố khiến họ không dám cả nhìn thẳng.

"Bọn họ là... Nghịch Hà Tông?"

"Đến từ Hạ Du Tu Chân Giới..."

"Không ngờ lại có người thực sự muốn đánh Không Hà Viện!" những tông môn, gia tộc tu chân hai bên bờ sông đều bị kinh hãi!

Nhìn theo Chiến Thuyền và Cự Nhân đi xa, những tông môn này lập tức truyền tin tức ra khắp giới tu chân trung du. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, tất cả thế lực trong phạm vi Không Hà Viện đều được biết, ba đại viện ở ba mặt kia cũng còn nghe thấy.

Những thế lực tông môn, gia tộc tu chân thuộc Không Hà Viện người sợ hãi, kẻ khẩn trương, kẻ trầm tư, vừa muốn đối kháng, lại vừa chần chừ.

"Đây chính là cơ hội của Nghịch Hà Tông, cũng là cơ hội của Chu thị gia tộc ta!"

"Chờ đến khi Nghịch Hà Tông nguy cấp, chúng ta sẽ xuất hiện, hợp sức với họ và đánh Không Hà Viện, với chiến công này, đủ để bảo vệ gia tộc ta ít nhất mấy nghìn năm không suy!!"

"Liều mạng, không ra tay bây giờ, còn chờ tới chừng nào!"

Thế là, rất nhiều thế lực bắt đầu xuất quân tới Không Hà Viện.

Và lúc đó, trên Thông Thiên Hà, tốc độ Bạch Tiểu Thuần hơi chậm lại. Các lão tổ đã thảo luận, Không Hà Viện nằm ở đó, tới trễ một hai ngày với Không Hà Viện cũng đâu có khác gì nhau, nhưng đối với Nghịch Hà Tông, ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.

Họ phải đợi đến khi tin tức được truyền khắp bốn phương, đánh động những kẻ muốn đánh cược, gia nhập liên minh và đánh Không Hà Viện.

Bạch Tiểu Thuần thở dài cảm khái, đám lão già này toàn là những con cáo già gian xảo.

Họ tụ lại, tính toán xử lý một cái tông môn, vô cùng triệt để.

"Đánh Không Hà Viện, chúng ta sẽ chia làm ba trận!" đám lão tổ ngồi ngay trên vai Huyết Tổ, lập một vòng cấm chế, tha hồ bàn bạc với nhau.

"Trận thứ nhất đánh từ đường sông. Trận chiến này, chúng ta phải chiến thắng thật nhanh, tốc chiến tốc thắng, vậy mới đủ sức uy hiếp đám gia tộc tu chân và tông môn kia, khiến họ tin tưởng gia nhập với chúng ta!"

"Đúng vậy. Trận chiến thứ hai, chúng ta sẽ đánh trong rừng! Không Hà Viện quá lớn, hai bên đều là rừng rậm, đánh trong rừng, đương nhiên là đánh giáp lá cà, chắc chắn sẽ rất thê thảm, mục tiêu trận thứ hai này, là tới sát sơn môn Không Hà Viện!"

"Hà hà, nên cuộc chiến thứ ba, sẽ là sơn môn chiến!"

"Trận cuối này mới là trận khó nhất. Khó nhằn không phải tu sĩ Không Hà Viện, mà là... Không Dong Tà Thụ mỗi trăm năm phải ăn thịt trăm vạn người một lần! Không Hà Viện Thiên Nhân lão tổ dù đã vẫn lạc, nhưng Không Dong Tà Thụ đó, theo Ám Tử hồi báo, hình như vẫn còn sống, cái cây đó, có thể đấu với Thiên Nhân a..."

Bạch Tiểu Thuần nghe mà kinh hãi, không thể không lưu ý tới cái tên Không Dong Tà Thụ.

Nửa tháng sau, cuối cùng cũng có một gia tộc tu chân ở bờ sông quy hàng, gia nhập đi theo Nghịch Hà Tông, công kích Không Hà Viện!

Nghịch Hà Tông tuy không cho họ lên chiến thuyền, nhưng cũng hứa hẹn đủ điều.

Qua nửa tháng nữa, tổng cộng đã có mười ba gia tộc tu chân, năm tông môn nhỏ gia nhập vào Nghịch Hà Tông, tạo thành liên minh.

Các thế lực đều đã tới quanh Không Hà Viện, không ngừng xem xét thế cục.

Thấy đã đủ, Nghịch Hà Tông không lề mề nữa, triển khai tốc độ cao nhất, toàn lực bộc phát.

Mấy ngày sau, mọi người đã nhìn thấy trên đầu Thông Thiên Hà có một cây đại thụ rất to vắt ngang qua hai bờ sông, tán rậm rạp che trời!

Đó là một cây dong, tên là Không Dong!

Cây này đã sống rất nhiều năm, thân cây cực to, cao cả mấy vạn trượng, rễ cắm xuống cả hai bên bờ sông, rễ cây rủ xuống lòng sông, rậm rạp chằng chịt, hai bên bờ sông, rễ cây tản sâu dưới đất, mọc lên rất nhiều cây con, tạo thành một khu rừng cực lớn!

Trong rừng nồng mùi máu tanh. Không Dong Thụ, là một loại cây… rất thích ăn máu thịt!

Không Dong Thụ khổng lồ làm cả Nghịch Hà Tông, dù đã được lão tổ sớm nói cho biết, vẫn phải hít sâu vì kinh hãi.

Cây đại thụ này toát rak hí tức tử vong cực mạnh, mặc dù có rất nhiều thân cành đã chết héo, rừng cây hai bên cũng đã bị hủy đi không ít, mang tới cảm giác hỗn độn.

Trên thân cây mẹ, có một dấu bàn tay cực to, ấn sâu vào thân cây, như muốn ấn bẹp chết Không Dong Tà Thụ!

Không Dong Tà Thụ tuy chưa chết, chỉ còn thoi thóp, phát huy được một phần nhỏ sức mạnh của thời toàn thịnh, nhưng vẫn dư sức... Uy hiếp bốn phương!

Không Hà Viện chìm ngập trong âm khí, không hề nhìn thấy một tu sĩ nào, nhưng có rất nhiều đôi mắt tàn nhẫn ở trong rừng Không Dong Thụ không ngừng quan sát người của Nghịch Hà Tông, nhất là Huyết Tổ
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 329: Tấn công Không Hà Viện
Dịch giả: Tiểu Băng

Cả Thông Thiên Hà tĩnh lặng, Huyết Tổ và ba chiếc chiến thuyền xuất hiện trước sơn môn Không Hà Viện.

Hai bên không ai nói một câu nào, chỉ va chạm ánh mắt với nhau.

Ở đây không có đúng hay sai, dù là Không Hà Viện hay Linh Khê Tông.

Bầu không khí đầy áp lực ngày càng nặng nề, khiến không gian như đặc lại, xung quanh Không Hà Viện, tất cả các thế lực đều đang nhìn vào.

"Phong Thần Tử, bái kiến thượng tông!" Huyết Khê Thủy Tổ Phong Thần Tử hiện ra, cúi chào Không Hà Viện.

"Hàn Tông, bái kiến thượng tông!" Lão tổ đời đầu tiên của Linh Khê Tông xuất hiện thứ hai.

"Xích Hồn, bái kiến thượng tông!"

"La Đan, bái kiến thượng tông!" hai lão tổ mạnh nhất của Huyền Khê Tông và Đan Khê Tông liên tiếp theo ra, bái kiến Không Hà Viện.

Không Hà Viện vẫn im lìm, những đôi mắt trên Không Dong Tà Thụ trở nên phức tạp, sau cả nửa ngày, mới vang lên một giọng nói khàn khàn.

"Phong Thần Tử, Hàn Tông, Xích Hồn, La Đan... Bốn vị đạo hữu, đã lâu không gặp..." một lão giả tóc trắng xóa đi ra, mặt bên phải của lão có một cái bướu như đầu em bé, nhìn rất đáng sợ.

Theo sau lão có bảy tám người, tất cả đều là Nguyên Anh tu sĩ, người mạnh nhất là một lão giả tóc trắng xóa, lão đã là Đại viên mãn, trên người đã thấp thoáng có một tia Thiên Đạo chi ý, chỉ cần có đủ thời gian, lão rất có thể tiến giai thiên nhân.

"Trận chiến hôm nay, không cần nhiều lời, các ngươi hành lễ thế này, đối với lão phu thế là đã đủ, song đây là quy tắc do thượng tông định ra, là đúng hay sai, cũng không phải do hai tông chúng ta quyết định..." Lão giả cười cay đắng.

"Ta chỉ muốn nói một câu, là đám các ngươi..." giọng lão giả nhỏ đi, khiến bốn người Phong Thần Tử không khỏi phải dỏng tai lên cẩn thận lắng nghe, nhưng lão giả mặt có bướu thịt đã đột ngột xen vào, giọng nói lạnh băng đầy oán độc và điên cuồng.

"... Đều phải chết!!"

Lão vừa cất tiếng, không gian xung quanh ba chiếc thông thiên chiến thuyền trở nên vặn vẹo, mấy vạn người từ trong hư vô đi ra, tu vi của họ không đều, nhưng tốc độ cực nhanh, am hiểu phương pháp di chuyển trong không gian, nhanh chóng giết thẳng vào các chiến thuyền.

Bên phía các lão tổ cũng có những người tu vi tương đương xuất hiện xông tới, sát ý cực mạnh!

Rõ là Không Hà Viện muốn thừa lúc Nghịch Hà Tông còn chưa sẵn sàng, muốn ra tay đánh lén, chiếm tiên cơ!

Nhưng ngay lúc Không Hà Viện phát động công kích, trên bầu trời có một tiếng nổ vang, một thanh kiếm khổng lồ đột ngột xuất hiện, hóa thành vô số thanh kiếm nhỏ hơn, cả hơn mấy chục vạn thanh, đồng loạt chém thẳng vào Không Dong Tà Thụ!

Đây chính là Huyền Khê Tông kiếm trận, bố trí kiếm trận này đòi hỏi phải có thời gian, tuy nhiên, nó được kích phát, cũng chứng tỏ các lão tổ của Nghịch Hà Tông vốn chẳng hề có bao nhiêu thành ý!

Đúng là ngươi lợi hại thì ta độc ác, đây là trận đấu quyết định vận mệnh tông môn, không có sự tồn tại của cái gọi là đạo nghĩa, vì như thế sẽ phải trả giá đắt!

Thông thiên chiến thuyền tỏa ánh sáng lóng lánh, tu sĩ Không Hà Viện đều bị cản lại bên ngoài.

Không Dong Tà Thụ lóe sáng, lá cây biến ảo múa may, ngăn cản kiếm trận, đòn đánh lén của cả hai phe đều không giành được tiên cơ, lại còn làm lộ mặt nhau ra, thế nên chả ai thèm nói với nhau lời nào nữa, chiến tranh đã bắt đầu!

Những cành cây của Không Dong Thụ như những con mãng xà hung tàn, mang theo những thân ảnh tu sĩ mơ hồ của Không Hà viện, quất thẳng về phía Nghịch Hà Tông.

Tu sĩ Không Hà Viện đều giỏi về thuật pháp không gian, tốc độ di chuyển cực nhanh, lại giỏi ẩn nấp, Không Hà Viện nổi danh trong tu chân giới chính là về thích khách!

Không Hà Viện, chính là một tông môn thích khách!

Hơn mười vạn tu sĩ Không Hà Viện ồ ạt đánh tới, thân ảnh của họ như đi xuyên qua không gian, đột ngột xuất hiện, cả bầu trời đều có bóng dáng họ, nhưng chỉ trong nháy mắt, họ lại biến mất.

Thuật pháp quỷ dị này đã giúp họ chiếm được ưu thế khi đấu chiến với tu sĩ Nghịch Hà Tông!

Những cành cây của Tà Thụ cũng mang tới sức công kích không kém, những nơi chúng đi qua, gió rít lên ầm ĩ, hai bên bờ sông, không dong tà thụ đột ngột từ dưới đất mọc lên, hóa thành thụ nhân, gầm lên, nhào vào Thông Thiên Hà.

Những thụ nhân này có cái cao mấy trượng, có cái mấy chục trượng, cũng có cái cao cả trăm trượng, bên trong là tu sĩ Không Hà Viện ngồi điều khiển.

Bạch Tiểu Thuần điều khiển Huyết Tổ chi thân xông tới trước, ngăn cản đa phần công kích của tu sĩ Không Hà Viện, nước sông tung tóe do hắn bước mạnh tới tạo nên bắn vào tu sĩ Không Hà Viện, khiến họ đau đớn, kêu lên thảm thiết.

Không đếm nổi bao nhiêu chiếc cành Tà Thụ ào ạt bay tới, quấn chặt lấy Huyết Tổ chi thân của Bạch Tiểu Thuần.

Cành nào cũng tỏa ra sức mạnh kinh thiên, mang theo ý chí của Không Dong Tà Thụ.

Bạch Tiểu Thuần vung mạnh hai tay, bứt đứt cành tà thụ, hắn biết, nhiệm vụ của hắn, chính là xử lý cây Không Dong Tà Thụ này!

Hắn xông về phía Tà Thụ, liên tay chống đỡ những cành tà thụ không ngừng điên cuồng đánh tới.

Trên thông thiên chiến thuyền, những ánh sáng trận pháp thi nhau bừng sáng, những cự nhân do trận pháp hóa ra gầm lên, lao ra khỏi thuyền.

Kiếm trận trên trời xuất ra những đợt kiếm vũ liên miên, áp chế cả bầu trời, trong Đan Khê Tông, một cái Cự Đỉnh được tế ra, lơ lửng giữa không trung, tỏa ra ánh sáng nhu hòa.

Ánh sáng ấy như chứa chất độc đặc thù, tu sĩ Không Hà Viện bị chạm phải đều run rẩy, còn tu sĩ Nghịch Hà Tông lại khoan khoái sung sướng, thương thế khôi phục nhanh hơn.

Có Trần Mạn Dao chỉ huy, tu sĩ Đan Khê Tông lấy độc làm chủ, những làn khói độc bay ra, tản khắp bốn phương.

Những tiếng nổ không ngừng vang lên khắp nơi.

Trên bầu trời, ngoài Huyết Khê Tông, lão tổ ba mạch còn lại đều ra tay, đấu với tu sĩ nguyên anh của Không Hà Viện, bất phân thắng bại, dù tu sĩ Nguyên Anh Không Hà Viện số lượng ít hơn Nghịch Hà Tông.

Tuy nhiên, sự áp đảo về số lượng khiến tu sĩ kim đan của Không Hà Viện phải liên tiếp bại lui!

Ba chiếc thông thiên chiến thuyền thi nhau bắn ra những cột sáng hủy diệt to cả trăm trượng.

Trong những cột sáng đó đều ẩn chứa uy áp của thiên nhân Thú Hồn, khiến tu sĩ Không Hà Viện chạm phải nó đều tan thành mây khói ngay tức khắc.

Mục tiêu công kích của những cột sáng, cũng là Không Dong Tà Thụ!
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top