Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Nhất niệm vĩnh hằng - Nhĩ Căn

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Nhất niệm vĩnh hằng - Nhĩ Căn

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 955: Xa xỉ chiến
Điểm này từ việc Vô Thường Công không làm phản nhưng vẫn bị Cự Quỷ Vương giấu diếm từ bỏ cũng có thể nhìn ra mánh khóe.

- Như vậy, các ngươi cùng chết đi!

Thời điểm Cự Quỷ Vương động dung, Thiên Nhân Thái gia giơ tay điểm một chỉ.

Giữa không trung chỗ Bạch Tiểu Thuần sinh ra tiếng oanh minh, lần này Bạch Tiểu Thuần không cầm Cự Quỷ Vương ngăn cản, hắn chống Vĩnh Dạ Tán ngăn cản, sau tiếng oanh minh hắn phun máu tươi, cũng mượn lực lui ra sau..

- Bạch Hạo!

Cảnh này làm Cự Quỷ Vương động dung cũng rung động lần nữa, đây là lần đầu Bạch Tiểu Thuần không cầm hắn đi ngăn cản.

- Lão ca, trước đó ta cầm ngươi ngăn cản không phải bởi vì ta sợ chết, mà là ta muốn giữ khí lực mang ngươi bỏ chạy...

Bạch Tiểu Thuần đắng chát lên tiếng, nội tâm nói thầm, mình diễn kịch quá chân thật.

- Lão ca ngươi đừng tuyệt vọng, ta còn thủ đoạn sau cùng.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần xuất hiện hào quang sắc bén, quả nhiên hắn quay đầu nhìn thấy đám người Thái gia cách mình trăm trượng.

- Cự Quỷ Vương này cáo già, vì thủ tín với hắn cần phải hạ chút vốn liếng.

Bạch Tiểu Thuần cắn răng nói ra, hắn có cái nhìn không nặng với vật ngoài thân, lúc này cầm một thanh phi kiếm trong túi trữ vật ra ngoài, trên phi kiếm có một đạo kim vân lóng lánh, là pháp bảo luyện linh mười một lần.

Hắn ném về phía đám người Thái gia, chưa kết thúc, Bạch Tiểu Thuần ném ra không ít pháp bảo, trong này đại đa số đều lấy được từ Man Hoang, trong đó nhiều nhất luyện linh mười một lần, ít thì luyện linh năm lần, sáu lần, hắn ném ra ngoài hơn chục kiện.

- Bạo bạo bạo!!

Bạch Tiểu Thuần làm hắc tiên đã thẩm vấn không biết bao nhiêu người, cho nên đồ của bọn họ cũng có phần của hắn.

Hiện tại có ném đi cũng không đau lòng, hắn ném chúng đi không thương tiếc, sau đó vụ nổ diễn ra liên tục

Luyện linh chi bảo sụp đổ, Bạch Tiểu Thuần có kinh nghiệm, hắn biết chúng có ẩn chứa thiên địa chi lực, mỗi lần kích phát sẽ có uy lực không tầm thường, hắn cũng tự mình trải qua vài lần, nhưng một lần tự bạo nhiều pháp bảo như thế tạo thành uy lực làm Bạch Tiểu Thuần khiếp sợ.

Chẳng những hắn cả kinh, những tộc nhân Thái gia đều rung động, cho dù là bọn họ cũng không dám xa xỉ như thế.

Phải biết những pháp bảo luyện linh sáu, bảy lần đều là trân bảo trogn tay Hồn Tu, về phần đồ vật luyện linh chín, mười lần, Chu Nhất Tinh năm đó thân là tộc nhân Luyện Hồn gia tộc, tu vi Kết Đan đại viên mãn cũng chỉ cầm được như thế mà thôi.

Càng không cần nói những pháp bảo luyện linh mười một mười hai lần, kể từ đó bọn chúng tự bạo có uy lực đáng sợ cỡ nào.

Trong nháy mắt tiếng nổ bao phủ thiên địa, rung chuyển tứ phương, cho dù tu sĩ Nguyên Anh đối mặt với vụ nổ cũng phải lui ra sau, toàn lực ngăn cản.

Dường như phong bạo tàn phá thiên địa, quét ngang tám phương, tộc nhân Thái gia truy kích đều dừng bước, không ít người phun máu tươi.

Cự Quỷ Vương cũng nghiêm túc, vừa rồi Bạch Tiểu Thuần nói vẫn còn quanh quẩn bên tai, vào lúc này hắn biết Bạch Hạo đã liều mạng.

Bạch Tiểu Thuần thở hổn hển, mượn nhờ uy lực vụ nổ tiến tới vị trí truyền tống trận cách đó ngàn trượng, tốc độ nhanh chóng, trong nháy mắt vượt qua mấy trăm trượng, dường như mỗi bước đều vượt mấy trăm mét, hắn tới gần truyền tống trận.

Lúc này có tiếng hừ lạnh vang lên, pháp bảo luyện linh tự bạo chỉ có thể ngăn cản người Thái gia chứ không thể ngăn cản lão tổ Thái gia.

Nguyên bản lão tổ Thái gia còn có chút kiêng kị thủ đoạn của Bạch Tiểu Thuần trọng thương lão tổ Bạch gia cùng Trần gia nên không dám tới gần, nhưng bây giờ không cần lo lắng quá nhiều, Dù thế hắn cảnh giác không giảm bớt, mặc dù hắn chuẩn bị na di, giờ phút này thân thể như tia chớp, trong nháy mắt vượt qua phạm vi vụ tự bạo, lúc xuất hiện đã cách Bạch Tiểu Thuần mười trượng, hắn nâng tay phải lên, tu vi Thiên Nhân bộc phát.

- Lưu lại cho ta!

Lão tổ Thái gia vừa giơ tay lên, phiến thiên địa này ngưng đọng, khí thế làm tâm thần Bạch Tiểu Thuần rung động, lực lượng vô hình giáng lâm đè ép thân thể Bạch Tiểu Thuần.

Thiên địa chi lực trước mặt hắn ngưng tự lại tạo thành một con Cửu Đầu Điểu, Cửu Đầu Điểu vô cùng hung tàn, trên người nó bộc phát uy áp giống như thiên địa nghiền ép vạn vật.

Đây chính là Thiên Nhân!

Cửu Đầu Điểu chính là lão tổ Trần gia vừa vào tu vi Thiên Nhân, dựa vào thuật pháp ngưng tụ ra thân thể.

Nếu đổi thành tu sĩ khác, vào lúc này nhất định sẽ biến sắc, thân thể ngưng trệ, thậm chí tu vi còn bị áp chế, Bạch Tiểu Thuần có bốn đại phân thân, tuy sáng tạo thuộc về bản tôn nhưng cho dù tu vi hay linh thức đều mạnh hơn tu sĩ bình thường quá nhiều, còn có nhục thể của hắn, hắn có Bất Tử Cân viên mãn, trọng yếu nhất, đây là lần đầu tiên hắn bước vào Thiên Nhân, thậm chí trong lòng của hắn không sợ Thiên Nhân quá nhiều.

Nếu là người khác bị Thiên Nhân áp bách không thể ngẩng đầu lên, hắn lại như thường, khi Cửu Đầu Điểu tiến tới gần liền rít dài.

Bạch Tiểu Thuần lui ra sau, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, cũng không lo diễn kịch, hắn không do dự hất tay áo lên, mấy món giáp da trên thân thể hắn rời người bay về phía Cửu Đầu Điểu, bị lực lượng thiên địa nghiền ép, pháp thuật che dấu của Bạch Tiểu Thuần bị bóc trần, bốn đạo kim văn xuất hiện.

- Bạo!!

Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng, mấy món giáp da kia sụp đổ, vụ nổ còn mạnh hơn mấy chục món pháp bảo vừa rồi!

Lúc này tộc nhân Thái gia ngưng trọng, nhất là bốn đạo kim văn kia lập lòe càng làm tâm thần bọn họ ngưng trọng, mọi việc vẫn chưa chấm dứt, Bạch Tiểu Thuần cầm một bộ trường sam đang mặc trên người, ngay cả vòng tay cũng không tầm thường, tất cả đều có bốn đạo kim văn lập lòe.

Tất cả sụp đổ nổ tung hình thành trùng kích, nhìn thấy Cửu Đầu Điểu hung tàn cũng ảm đạm một ít, thậm chí Bạch Tiểu Thuần còn đá chân trái bay ra, bốn đạo kim văn bay ra ngoài, hình ảnh xa xỉ cuồng bạo làm tộc nhân Thái gia kinh hô.

- Bạch Hạo này... Hắn... Hắn luyện linh giày của hắn tới mười bốn lần!

Cự Quỷ Vương tận mắt nhìn thấy cảnh này, sắc mặt ngây ngốc, Bạch Tiểu Thuần hào tình vạn trượng, tâm thần rung động mạnh.

Lão tổ Thái gia trợn mắt, hắn không dám tin tưởng, sát cơ trong mắt hắn mạnh hơn trước, hắn vẫn tiếp tục truy kích Bạch Tiểu Thuần.

Vào lúc này Bạch Tiểu Thuần mượn lực tự bạo lui ra sau nhanh hơn, hắn cách truyền tống trận không tới trăm trượng, mắt thấy lão tổ Trần gia đuổi theo, Bạch Tiểu Thuần lạingửa mặt lên trời cười to.

- Chờ ngươi nãy giờ, lão đầu nhi Thái gia, rốt cuộc ngươi cũng tới gần.

Bạch Tiểu Thuần cười to, hắn đá chân phải tới phía trước, giày chân phải của hắn bay ra ngoài, nó cũng được luyện linh mười bốn lần, người nào nhìn thấy cũng phải trợn mắt há hốc mồm.

---------------
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 956: Quỷ vương hồn quyết (1)
- Bạo!

Khi Bạch Tiểu Thuần rống to, sắc mặt lão tổ Thái gia biến hóa, lần này hắn truy sát Bạch Tiểu Thuần, từ đầu đến cuối chân tay co cóng, truy cứu nguyên nhân cũng là vì kiêng kị Bạch Tiểu Thuần đã trọng thương lão tổ Bạch gia cùng Trần gia, lúc nghe Bạch Tiểu Thuần nói, lại nhìn thấy chiếc giày bay tới, lão tổ Thái gia không do dự lui ra sau.

Vào lúc hắn lui ra sau, chiếc giày cũng tự bạo, uy lực không nhỏ nhưng làm lão tổ Thái gia tức giận tới cực hạn

- Bạch Hạo, ngươi đùa bỡn ta!!

Lão tổ Thái gia thẹn quá thành giận, lúc này hắn đuổi theo Bạch Tiểu Thuần, bởi vì vừa rồi trì hoãn cho nên Bạch Tiểu Thuần còn cách truyền tống trận mười mét, mắt thấy sắp bước vào bên trong, lão tổ Thái gia lại gầm thét bấm niệm pháp quyết điểm một chỉ về phía Bạch Tiểu Thuần.

Dưới một chỉ này có tiếng kêu thảm thiết sinh ra, Cửu Đầu Hung Điểu thiêu đốt òoàn thân, tốc độ bạo tăng, nó lập tức đuổi theo va chạm với Bạch Tiểu Thuần.

Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần thay đổi, hắn toàn lực ngăn cản nhưng trong nháy mắt Cửu Đầu Hung Điểu xuất hiện hình bóng hóa thành hai thân ảnh, một oanh kích Bạch Tiểu Thuần, một còn lại xuất hiện sau lưng Bạch Tiểu Thuần, nó nhắm thẳng vào truyền tống trận.

- Không tốt!

Tâm thần Bạch Tiểu Thuần lắc lư, hắn biết mục tiêu của lão tổ Thái gia không chỉ có mình, còn có truyền tống trận sau lưng hắn!

Tiếng nổ ngập trời sinh ra, truyền tống trận tại phế tích bị Cửu Đầu Hung Điểu oanh kích sụp đổ, kiến trúc phương viên mấy ngàn trượng bị phá hủy, thậm chí mặt đất cũng bị cày sâu ba mét, nhìn từ xa còn thấy rất nhiều vết nứt lan rộng khắp nơi, hiển nhiên lão tổ Trần gia không biết vị trí truyền tống trận nhưng cũng hủy diệt phạm vi lớn.

Bạch Tiểu Thuần đang bị một con Cửu Đầu Điểu khác va vào người, hắn rơi xuống vị trí vết nứt từng là truyền tống trận.

- Ta nhìn ngươi làm sao trốn!

Lão tổ Thái gia cười lạnh, vào lúc hắn cười lạnh liền khiếp sợ, bởi vì sắc mặt Bạch Tiểu Thuần cũng mang theo biến hóa không tưởng tượng nổi.

Mặt đất dưới chân hắn sinh ra hào quang truyền tống, truyền tống trận vốn bị hủy nhưng thật ra không bị hao tổn chút nào.

Thậm chí hào quang truyền tống khác với những lần trước, ánh sáng cực kỳ chói mắt, truyền tống chi lực càng lớn, người quen thuộc truyền tống trận cũng biết đây là truyền tống cự ly xa.

Trên thực tế đúng là như thế, trận pháp này do tổ tiên Từ Thế Hữu lưu lại, là trận pháp truyền tống mười vạn dặm, lấy thủ đoạn tổ tiên Từ Thế Hữu, có thể nói mấy trăm trận pháp kia chỉ dùng để che giấu, chỉ có nơi này mới thật sự dùng đào mệnh, làm gì cho phép người ta hủy dễ dàng! Hiển nhiên bí trận bên ngoài đã bị lão tổ Thiên Nhân Thái gia phá hủy cho nên Bạch Tiểu Thuần không cần dùng Bất Tử Cấm cũng có thể bước vào trận pháp.

Bạch Tiểu Thuần kích động, nội tâm hắn tái nhợt!

Hắn không trông cậy vào nơi này có truyền tống trận mười vạn dặm, vốn cho rằng chỉ là truyền tống trận bình thường rời đi mà thôi.

Nội tâm hắn phân tích và phán đoán, trừ phi Từ Thế Hữu nói dối, bằng không Bạch Tiểu Thuần có nắm chắc tìm được truyền tống trận mười vạn dặm cách mình không xa.

Dù sao trước kia hắn thử không ít truyền tống trận, nhiều hơn bảy thành số trận pháp, kể từ đó chỉ cần Từ Thế Hữu nói là thật, như vậy mình sẽ tìm ra nhanh thôi.

Hiện tại nơi này đúng là truyền tống trận mười vạn dặm, trận này xuất hiện, nhìn như cho Bạch Tiểu Thuần sinh cơ, Bạch Tiểu Thuần hiểu sinh cơ này sẽ hóa thành đại kiếp sinh tử.

Hắn hô hấp dồn dập, hắn nâng tay phải lên ấn vào mặt đất chung quanh, oanh, hào quang truyền tống sáng hơn trước.

Nhìn thấy trận pháp tỏa sáng, trong mắt Bạch Tiểu Thuần vô cùng nghiêm túc, trong ngưng trọng còn mang theo điên cuồng, hắn biết rõ hiện tại là thời khắc nghiêm hiểm nhất của mình, trước đó lão tổ Thái gia vì kiêng kị thủ đoạn của hắn cho nên chỉ sử dụng một nửa tu vi, cho nên hắn mới tránh được sát kiếp, mình mới có thể miễn cưỡng mang Cự Quỷ Vương chạy tới nơi đây.

Trước mắt lại là truyền tống đào thoát, lão tổ Thái gia sẽ liều mạng.

Sự thật cũng đúng là như thế, lão tổ Thái gia hít khí lạnh, lửa giận thay thế bằng quả quyết, nội tâm hắn có kiêng kị nhưng không do dự nữa, cho dù Bạch Hạo thật còn thủ đoạn thì hắn cũng phải xuất thủ, bằng không hậu quả nghiêm trọng tới mức hắn không thừa nhận nổi.

Lão tổ Thái gia bước về phía trước một bước, một bước này bước đi vô cùng kiên định, trong nháy mắt hạ xuống liền có vô số thiểm điện trút xuống mặt đất, điện quang màu vàng giáng thẳng vào người Bạch Tiểu Thuần!

Bạch Tiểu Thuần cảm thấy không ổn, hắn không ngờ nơi này có truyền tống trận mười vạn dặm đã phá hỏng kế hoạch trong lòng hắn, sau khi mượn nhờ nơi này đào tẩu, hắn sẽ truyền tống cách thành Cự Quỷ mười vạn dặm, kể từ đó thời gian mặc dù gấp nhưng cũng đủ giúp hắn chạy trốn.

Hiện tại tất cả đã cải biến.

- Xong xong, ta chơi lớn rồi... Làm sao bây giờ làm sao bây giờ... Hiện tại xem như có giao Cự Quỷ Vương ra, lão đầu Thái gia cũng không bỏ qua cho ta.

Bạch Tiểu Thuần lo lắng, khóc không ra nước mắt, hắn không có cân nhắc ném Cự Quỷ Vương ra khỏi trận pháp, hắn không thể làm như vậy, hắn hiểu một khi mình làm như vậy, nhìn như tranh thủ được chút thời gian, kế quả Cự Quỷ Vương sẽ chết, lão đầu Thái gia không bỏ qua cho mình, cho dù là Trần gia, Bạch gia cũng không tha hắn.

Một khi tranh thủ thời gian cho Cự Quỷ Vương, hắn khôi phục tu vi, như vậy mình sẽ chết rất thảm... Xem như có cấm chế tồn tại, dù sao Cự Quỷ Vương đã thề cũng không có nói mình ném hắn cho ba đại gia tộc cũng hoàn thành lời thề.

- Mụ nội nó, liều mạng!!

Đôi mắt Bạch Tiểu Thuần mang theo điên cuồng, hắn sợ chết nhưng lúc tử vong hàng lâm và không có lựa chọn, Bạch Tiểu Thuần sẽ điên uồng, sẽ không dao động, cho dù không thích cược nhưng cũng chỉ có thể đánh cược một lần.

Cược chính mình kiên trì tới lúc truyền tống trận mở ra.

Trong nháy mắt này, trên người Bạch Tiểu Thuần xuất hiện bốn phân thân, cho dù chúng suy yếu, lúc huyễn hóa ra khí thế bạo phát dữ dội, Bạch Tiểu Thuần lần đầu tiên buông lỏng Cự Quỷ Vương, thả Cự Quỷ Vương vào mặt đất trong trận pháp, hắn ngẩng đầu nhìn lão tổ Thái gia.

- Bạch Hạo, chết!

Lão tổ Thái gia quát lớn, tiếng quát ẩn chứa pháp tắc thiên địa vang vọng toàn thành, trên bầu trời có vô số lôi điện ngưng tụ thành chiến phủ khổng lồ.

Chiến phủ giáng lâm, bị lão tổ Thái gia cầm lấy sau đó chém thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần.

Tốc độ cực nhanh, nó xuất hiện rước mặt Bạch Tiểu Thuần!

---------------
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 957: Quỷ vương hồn quyết (2)
Cho dù hắn hay Bạch Tiểu Thuần cũng không chú ý tới ánh mắt Cự Quỷ Vương đang cúi đầu có ánh sáng kỳ lạ xuất hiện, mặc dù tâm thần của hắn trước đó bị rung động, bị hành động của Bạch Tiểu Thuần xúc động tâm thần, hắn đa mưu túc trí, tính cách kiêu hùng, ngoại trừ người chí thân ra, hắn không tin bất cứ ai.

Dù Bạch Tiểu Thuần nói làm hắn xúc động, có một chút ôn nhu nhưng không òồn tại quá lâu, hắn vẫn cân nhắc cách làm của Bạch Tiểu Thuần... Sau khi truyền tống trận mười vạn dặm xuất hiện, Bạch Tiểu Thuần lựa chọn cùng hành động với hắn đã biến thành một tấm vá khổng lồ bổ sung tất cả những sơ hở của Bạch Tiểu Thuần trước đó.

Bởi vì bất kể như thế nào, Bạch Tiểu Thuần hiện tại đã được hắn tán thành, cũng thực hiện lời hứa với hắn, hắn đang liều mạng bảo hộ Cự Quỷ Vương...

Trọng yếu nhất, Bạch Tiểu Thuần quyết định buông tay thả hắn ra.

Hành động này đả kích nội tâm Cự Quỷ Vương rất mạnh, hắn hiểu điều này đại biểu Bạch Tiểu Thuần không có suy nghĩ ném hắn đi. Dù hắn là kiêu hùng cũng xúc động.

Trong vòng một ngày nhiều lần bị xúc động, Cự Quỷ Vương hít sâu một hơi, ánh mắt của hắn quả quyết, mắt nhìn thân ảnh lão tổ Thái gia đang tiếp cận, Cự Quỷ Vương nâng tay phải vỗ vào mi tâm của mình.

Oanh, mi tâm của hắn xuất hiện cái khe, khe hở có một giọt máu màu vàng bay thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần.

- Bạch Hạo, đây là hồn huyết của lão phu, dung nhập vào thân thể sẽ cho ngươi lực lượng một kích của Bán Thần, cầm trường thương màu đỏ của ta và toàn lực đánh một kích.

Giọng nói của Cự Quỷ Vương yếu ớt, giọt hồn huyết vừa bay ra làm thân thể hắn trở nên già nua, cả người da bọc xương, thậm chí khí tức yếu tới cực hạn, cả người như đèn cạn dầu tắt.

Đây là hồn huyết, là một trong ba giọt hồn huyết còn sót lại trong người hắn, nó có tác dụng trọng yếu với hắn, mặc dù nó không tăng tu vi cho người ngoài quá lớn, chỉ có thể bộc phát trong thời gian ngắn ngủi, tác dụng chân chính của hồn huyết chính là giúp người ta minh ngộ quy tắc Thiên Nhân, thậm chí pháp tắc Bán Thần!

Trước mắt Cự Quỷ Vương quả quyết giao hồn huyết ra ngoài.

Nói tất cả dài dòng nhưng thực tế chỉ diễn ra trong nháy mắt, Bạch Tiểu Thuần sững sờ, Cự Quỷ Vương nói quanh quẩn bên tai, giọt hồn huyết kia nhanh chóng bay vào ngực hắn và hòa tan khắp cơ thể.

Khi hồn huyết dung nhập, sóng nhiệt bao phủ thân thể Bạch Tiểu Thuần, tiếng nổ mạnh bộc phát, trên mặt Bạch Tiểu Thuần xuất hiện gân xanh, hắn thống khổ khó hình dung.

Hắn gào thét dữ dội, nhục thể của hắn vận chuyển khắp toàn thân, tiếp nhận lực lượng bộc phát.

Tu vi của hắn vào lúc này sinh ra khí thế kinh thiên động địa, nó tăng lên với tốc độ không thể hình dung, trong chớp mắt đã đột phá Kim Đan, trở thành Nguyên Anh sơ kỳ, trong nháy mắt đạt tới đại viên mãn, sau đó lần nữa đột phá trở thành Thiên Nhân, vẫn chưa kết thúc, trong chớp mắt khí tức của hắn đã đến Thiên Nhân đại viên mãn, dường như còn cách Bán Thần nửa bước mà thôi.

Chính là... Nửa bước Bán Thần!!

Rống!!

Bạch Tiểu Thuần ngửa mặt lên trời thét dài, tóc dài bay bồng bềnh, đầu óc của hắn xuất hiện cảm ngộ và lý giải của Cự Quỷ Vương với Thiên Nhân, cảm ngộ với Bán Thần không phản toàn bộ nhưng đối với Bạch Tiểu Thuần mà nói lý giải này vô cùng trân quý, loại tạo hóa này có thể ngộ mà không thể cầu.

Có cảm ngộ này sẽ giúp hắn tu hành về sau càng nhanh hơn, chắc chắn sẽ không đi nhầm đường, thậm chí có thể giúp hắn có khả năng vượt qua cả Cự Quỷ Vương!

Tất cả... Đều có khả năng!

Đây chính là lực lượng hồn huyết, mặc dù không thể giúp người khác một bước lên trời, tác dụng của nó phụ trợ về lâu dài sẽ càng kinh người.

Lão tổ Thái gia biến sắc, hắn la thất thanh.

- Hồn huyết!!

Hắn không nghĩ tới Cự Quỷ Vương luôn luôn tư lợi bạc nghĩa lại dùng hồn huyết, lúc này sát khí và tu vi ngưng tụ, hắn cầm chiến phủ chém vào người Bạch Tiểu Thuần giống như khai thiên tích địa.

Một kích này làm thiên địa nổ vang giống như thiên nộ trừng phạt chúng sinh, nếu nhìn từ xa sẽ thấy bầu trời xuất hiện lôi trì, nó cũng bộc phát theo chiến phủ tấn công Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần nhắm mắt giống như không quan tâm tới lão tổ Thái gia, hắn đắm chìm trong cảm nhận, hắn cảm thấy mình đang dung hợp với phiến thiên địa này.

Hắn chính là trời, hắn chính là đất, hắn là tất cả ý chí của thiên địa.

- Đây chính là Thiên Nhân... Thiên Nhân hợp nhất!

Bạch Tiểu Thuần thì thòa, loại cảm giác này giúp hắn phất tay một cái cũng có thể hủy diệt thiên địa.

Dường như thiên địa chỉ là một bộ phận thân thể không có ý thức, mà Thiên Nhân chính là ý chí của thân thể này, có thể iều khiển thân thể này bất cứ động tác gì.

Hiển nhiên thân thể không có ý thức nhưng không chỉ tồn tại một ý chí, Thiên Nhân khác cũng có thể điều khiển thân thể này, thậm chí hiện tại Bạch Tiểu Thuần cảm giác được có một ý chí đang điều động lực lượng thiên địa tấn công hắn.

Bạch Tiểu Thuần mở mắt ra, lúc hắn mở mắt thiên địa nổ vang!

Rầm rầm rầm!

Khí thế kia quật khởi, chẳng những không kém gì lão tổ Thái gia vận dụng lôi điện, thậm chí càng hơn một bậc, nhất là bốn phân thân của hắn bộc phát lực lượng cực kỳ khủng bố.

- Thu!

Bạch Tiểu Thuần hất tay áo lên, trong nháy mắt bốn phân thân của hắn quay về, khi nó trở về, khí thế của Bạch Tiểu Thuần lại mạnh hơn trước, vốn là nửa bước Bán Thần, hiện tại phân thân ngưng tụ cho nên xông phá cực hạn nào đó, một cỗ khí bộc phát làm Cự Quỷ Vương bên cạnh cũng phải rung động nhìn Bạch Tiểu Thuần.

Cự Quỷ Vương vốn lung lay sắp đổ như sắp lâm vào hôn mê, hắn cắn đầu lưới chống đỡ để nhìn kỹ, khí tức bộc phát khắp toàn thân Bạch Tiểu Thuần, cho dù hắn nhìn thấy cũng có cảm giác không thể tưởng tượng nổi.

- Lại dựa vào một giọt hồn huyết của ta lại bạo phát khí tức bán Thần... Mặc dù chỉ có uy lực một kích nhưng sẽ cực mạnh...

Cự Quỷ Vương mở to mắt, trợn mắt hốc mồm.

Hắn còn như thế thì đừng nói tới lão tổ Thái gia, đầu óc của hắn nổ vang và kêu ông ông.

- Ngươi...

Không chờ hắn nói xong, Bạch Tiểu Thuần thở sâu, trong mắt hắn xuất hiện hào quang sáng ngời, trái tim của hắn đập mạnh, hắn cảm giác mình có liên hệ không nói thành lời với phiến thiên địa này, dường như thế giới vô cùng khổng lồ, bây giờ đi cảm thấy nó rất hẹp, dường như chỉ cần mình hơi dùng sức là có thể xuyên phá thế giới.

- Đây chính là Bán Thần sau Thiên Nhân sao?

---------------
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 958: Chạy ra khỏi thành Cự quỷ
Bạch Tiểu Thuần kích động, hắn biết trải nghiệm lần này rất quý giá, hắn trấn định tâm thần nâng tay phải lên, hắn hư không một trảo, trường thương màu đỏ trong túi trữ vật lập tức xuất hiện trong tay hắn.

Trong nháy mắt hắn cầm trường thương, toàn bộ thiên địa sinh ra tiếng nổ lớn, lôi trì trên cao dừng lại, dường như bị quấy nhiễu trở nên vặn vẹo.

Thậm chí gió thổi bốn phía, mặt đất dưới chân và cả hư vô cũng phải yên tĩnh, ngay cả lão tổ Thái gia đứng giữa không trung vẫn bảo trì trạng thái đó, thần thái sợ hãi cũng dừng lại trên gương mặt.

Toàn bộ thiên địa, chỉ có một mình Bạch Tiểu Thuần hành động, cũng chỉ có trường thương màu đỏ đang di chuyển.

Trường thương màu đỏ là pháp bảo thành danh của Cự Quỷ Vương, Bạch Tiểu Thuần khó thi triển nhưng hiện tại bộc phát khát máu trong tay hắn, dường như nó vô cùng hưng phấn.

Trên thân thương xuất hiện huyết long chín đầu, nó tấn công lão tổ Thái gia, thanh thương này có tên là Cửu Long Diệt Thần Thương!

Trong mắt Bạch Tiểu Thuần sinh sát cơ, hắn cầm trường thương, thiên địa dừng lại, trường thương đánh thẳng vào lão tổ Thái gia!

Chỉ một đâm đơn giản nhưng lại hóa thành lỗ đen, lỗ đen không ngừng xoay tròn và hóa thành lực lượng cực kỳ đáng sợ.

Nó có thể đánh nát hình ảnh, đánh vỡ bình tĩnh, gió chung quanh bị xé nát, mặt đất vỡ vụn, tất cả tộc nhân Thái gia phun máu tươi, có không ít người không chịu nổi đã hóa thành máu tươi.

Càng kinh người hơn chính là lôi trì trên bầu trời bị trường thương đánh vỡ vụn, lỗ đen thôn phệ không còn lại cái gì.

Vẫn chưa kết thúc, lão tổ Thái gia ngưng kết chiến phủ căn bản không có cơ hội chém xuống, chiến phủ sụp đổ, ngay cả thân thể lão tổ Thái gia cũng tan nát.

Trong thân thể vỡ nát của lão tổ Thái gia có tiếng gào thét thê lương vang lên, thân thể huyết nhục mơ hồ Nguyên Thần của hắn bay ra, sắc mặt của hắn mang theo tuyệt vọng, mang theo vô tận sợ hãi muốn rời khỏi nơi đây.

Lỗ đen xuất hiện và ngưng tụ lực lượng hắn không thể ngăn cản, Nguyên Thần của lão tổ Thái gia không chạy thoát.

- Không, không!!

Lão tổ Thái gia thét lên, hắn sợ, hắn sợ hãi, hắn không nghĩ tới một giọt hồn huyết của Cự Quỷ Vương lại có thể giúp người ta trở thành Bán Thần.

Hắn không tưởng tượng nổi, bởi vì việc này quá mức hoang đường... Càng không phù hợp phán đoán giữa hắn và Cự Quỷ Vương, có thể làm được điểm này sẽ nói rõ tu vi bản thân Cự Quỷ Vương đã vượt qua Bán Thần, trở thành... Đại Thừa!!

Đây là chuyện không có khả năng!

Chỉ có giải thích khác, chính Bạch Hạo là tồn tại đặc thù.

Cho dù giải thích như thế nào, đối với lão tổ Thái gia mà nói đều là trí mạng, trong tiếng kêu thảm hắn còn không ngừng giãy dụa, mắt thấy Nguyên Thần sắp bị lỗ đen hút vào... Thân thể Bạch Tiểu Thuần run lên, khí tức Bán Thần khí của hắn giảm xuống, trong chớp mắt từ Bán Thần trở lại Kết Đan.

Loại cảm giác khí tức áp đảo cả thiên địa giảm xuống còn Kết Đanthân thể Bạch Tiểu Thuần nhất thời không thể thích ứng liền phun máu tươi, thân thể lảo đảo lui ra phía sau, trường thương huyết sắc trong tay hắn cũng ảm đạm, chín đầu huyết long cũng biến mất.

- Đáng tiếc...

Bạch Tiểu Thuần hoảng hốt, hắn thì thào nói nhỏ, lần đầu tiên hắn có cảm giác si mê lực lượng cường đại như thế.

Trong nháy mắt lỗ đen tiêu thất, Nguyên Thần lão tổ Thái gia bước một vòng trước Quỷ Môn Quan, hắn vẫn còn run rẩy, hắn xuất hiện ngoài ngàn trượng, hắn quay đầu nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đứng ở nơi đó, bị hào quang truyền tống bao phủ và biến mất.

Nguyên Thần lão tổ Thái gia không ngừng run rẩy, cảm giác tử vong vừa rồi làm trái tim của hắn đập rộn ràng, hắn nếu như khí tức Bạch Tiểu Thuần còn kiên trì thêm một hồi thì hắn phải thân tử đạo tiêu.

Mặc dù thân thể sụp đổ, Nguyên Thần vẫn còn, đối với lão tổ Thái gia mà nói đã nhặt được cái mạng, ngay sau đó hắn sợ hãi và điên cuồng.

- Bọn chúng... Trốn ra khỏi thành Cự Quỷ!

- Nếu không thấy tìm thấy bọn chúng, mấy tháng sau, Cự Quỷ Vương trở về...

- Bán Thần... Bán Thần... Diệt sát Thiên Nhân chỉ cần một thương!

Nguyên Thần lão tổ Thái gia run rẩy, hắn nhanh chóng quay về Trần gia, hắn muốn đi tìm lão tổ Trần gia, muốn đi tìm lão tổ Bạch gia, đây là hạo kiếp ba đại gia tộc nhất định phải hóa giải.

Thậm chí bọn họ còn lập lời thề, xem như một người trong đó trọng thương, những người khác cũng không được thừa cơ xuất thủ, bọn họ nhất định phải làm như vậy, sau đó... Mới có thể liều lĩnh đuổi theo giết Cự Quỷ Vương và Bạch Hạo!

Truyền tống trận kia không có khả năng truyền tống quá xa, tối đa chỉ khoảng mười vạn dặm mà thôi.

Lúc lão tổ Thái gia đi tìm lão tổ Trần, Bạch, trong thành Cự Quỷ có vô số người chú ý kết quả của trận chiến này, chuyện có quan hệ với Bạch Hạo cũng truyền ra thật nhanh, các thế lực trong thành Cự Quỷ, tất cả Hồn tu đều biết quá trình của việc này, tất cả mọi người đều la thất thanh, tâm thần rung động rất mạnh.

- Trọng thương lão tổ Bạch gia, trọng thương lão tổ Trần gia, diệt nhục thân lão tổ Thái gia!!

- Bạch Hạo này quá mạnh!

- Trời ạ, Bạch Hạo này chỉ một mình đã nghiền áp ba đại gia tộc.

- Cự Quỷ Vương chạy rồi... Có thể tưởng tượng, một khi khôi phục trở về, ba đại gia tộc cũng tốt, sáu đại Thiên Hầu cũng được, tất cả không ai sống nổi, mà Bạch Hạo... Mặc kệ trước kia hắn đắc tội Cự Quỷ Vương thế nào, lần này liều chết đến một bước này, sợ rằng hắn sẽ trở thành tồn tại dưới một người trên vạn vạn người thành Cự Quỷ.

Chuyện phản loạn trong thành Cự Quỷ phát sinh tới hiện tại chưa tới hai mươi canh giờ.

Trong thời gian ngắn như vậy, đối với tất cả thế lực và Hồn Tu thành Cự Quỷ đều là biến cố to lớn, nghịch chuyển không thể tưởng tượng nổi, quả thực nghe rợn cả người.

Từ khi Cửu U Vương thăm dò, sáu đại Thiên Hầu làm phản, bốn đại Thiên Nhân ra tay, cho đến khi Cự Quỷ Vương không địch lại thân ảnh tiêu tán, đây chỉ là màn dạo đầu, ngay sau khi phân thân biến mất đã diễn ra màn kế tiếp.

Toàn thành tìm kiếm bản tôn Cự Quỷ Vương ngay lúc này, Bạch Hạo xuất hiện, buộc bản tôn Cự Quỷ Vương xuất hiện trước mặt tất cả mọi người, rồi sau đó tất cả... Mặc dù trôi qua bao nhiêu năm sau cũng hiển hiện trong tâm thần mọi người.

ba đại Thiên Nhân trọng thương, Bạch Hạo mang theo Cự Quỷ Vương... Chạy ra khỏi thành Cự Quỷ!

Hiện tại cái tên Bạch Hạo hiển hách như mặt trời ban trưa trong thành Cự Quỷ, thậm chí có thể tưởng tượng, dùng không bao lâu sẽ từ thành Cự Quỷ truyền khắp Man Hoang.

---------------
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 959: Lão ca, ta không thể cứu ngươi rồi
Trong sơn mạch cách thành Cự Quỷ hơn mười vạn dặm, Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng chạy đi, sắc mặt của hắn tái nhợt, cũng không quay đầu lại, sau lưng hắn là lão giả tóc bạc, toàn thân lão giả này héo rũ, nếp nhăn rất nhiều, khí tức như có như không, thậm chí nếu không nhìn cẩn thận sẽ cho rằng hắn là tử thi.

Lão giả này chính là Cự Quỷ Vương, cũng không biết vì hồn huyết hay bản thân lâm vào suy biến kỳ, hiện tại hắn đã hôn mê, thậm chí thân thể gần như bất diệt cũng yếu ớt, chỉ cần môt cây dao sắc bén của phàm nhân cũng có thể giết hắn.

Khí tức Bạch Tiểu Thuần rất không ổn định, mấy canh giờ trước hắn và Cự Quỷ Vương bị đưa tới nơi này, Cự Quỷ Vương đã hôn mê, bản thân Bạch Tiểu Thuần cũng trọng thương, bởi vì thương thế tích lũy tới mức độ nâất định nên bộc phát, mà hồn huyết không có tác dụng chữa thương, mặc dù mở rộng con đường của Bạch Tiểu Thuần, giúp hắn cảm nhận thế nào là Bán Thần, sau khi hắn công kích xong, thương thế cũng bộc phát, Bạch Tiểu Thuần cũng lâm vào suy yếu.

Cũng may thân thể Bạch Tiểu Thuần cường hãn cho nên mới không hôn mê, hắn phức tạp nhìn Cự Quỷ Vương, cũng không tiếp tục bóp cổ Cự Quỷ Vương, hắn vác đối phương lên lưng chạy đi.

Bạch Tiểu Thuần hiểu rõ việc lần này quá lớn, ba đại gia tộc tuyệt đối không chết không ngớt, còn có sáu đại Thiên Hầu, trước khi bởi vì Bạch Tiểu Thuần có quá nhiều truyền tống trận, tốc độ của bọn họ không bằng Thiên Nhân, cho nên Bạch Tiểu Thuần mới không gặp.

Hiện tại có thể tưởng tượng, ba đại gia tộc và sáu đại Thiên Hầu sẽ liều tất cả tìm mình, bọn họ có rất nhiều thủ đoạn cho nên Bạch Tiểu Thuần không thể trông cậy vào chính mình không bị tìm được.

- Cũng may không cần quá lâu, lại kiên trì vài ngày, Cự Quỷ Vương có thể khôi phục... Hắn cho ta một giọt hồn huyết, cũng không biết có bị ảnh hưởng hay không.

Bạch Tiểu Thuần thở dài, hắn sầu mi khổ kiểm, nếu như Cự Quỷ Vương không cho hắn hồn huyết cũng bỏ đi, hắn vạn bất đắc dĩ sẽ ném Cự Quỷ Vương đi cũng không y náy bất an, hiện tại hắn không thể làm như vậy.

Trong thực chất Bạch Tiểu Thuần có nguyên tắc với ân tình, Bạch Tiểu Thuần xúc động với ân đức của Cự Quỷ Vương, hắn cũng không bỏ Cự Quỷ Vương lại để chạy một mình.

- Bỏ đi.

Bạch Tiểu Thuần thở sâu, lưng cõng Cự Quỷ Vương chạy đi như bay, hắn lao vun vứt trong sơn mạch, lại vượt qua rừng rậm.

Lúc này đã hoàng hôn, đêm khuya hàng lâm, nội tâm Bạch Tiểu Thuần muốn tiếp tục chạy đi nhưng thương thế không nhẹ, hắn có phần không chịu đựng nổi, khí tức của Cự Quỷ Vương càng suy yếu, thậm chí có rất nhiều thời điểm Bạch Tiểu không cảm nhận được, thân thể Cự Quỷ Vương đang lạnh như băng.

Điều này làm Bạch Tiểu Thuần sốt ruột, trong hang động một ngọn núi, Bạch Tiểu Thuần điều động tu vi không nhiều đốt một đống lửa trước mặt Cự Quỷ Vương.

Sắc mặt Cự Quỷ Vương tái nhợt như cũ, toàn thân lạnh như băng không giảm bớt, khí tức càng ngày càng yếu ớt.

- Ngươi cũng không thể chết ah.

Bạch Tiểu Thuần vội vàng, vỗ túi trữ vật, hắn lấy thuốc chữa thươn ram, hắn nhanh chóng cho Cự Quỷ Vương ăn đan dược.

- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ...

Bạch Tiểu Thuần muốn muốn đi tìm tiểu ô quy hỏi một chút, tiểu ô quy không có tung tích, phẫn nộ uy hiếp cũng vô dụng, Bạch Tiểu Thuần rơi vào đường cùng, hắn u sầu nhìn Cự Quỷ Vương, bỗng nhiên vỗ đùi.

- Có rồi!

Đôi mắt Bạch Tiểu Thuần sáng ngời, hắn nghĩ ra một biện pháp có thể cho gia tăng nhiệt độ cho Cự Quỷ Vương, sau đó lại do dự.

- Cự Quỷ Vương lão ca, ta vì cứu ngươi, ta có hảo ý.

Bạch Tiểu Thuần lên tiếng, cũng mặc kệ Cự Quỷ Vương có nghe hay không, sau khi nói xong hắn liền cầm Phát Tình Đan nhét vào trong miệng Cự Quỷ Vương.

Bạch Tiểu Thuần nhớ rõ phàm là đám phạm nhân ăn Phát Tình Đan đều nóng đổ mồ hôi, hiện tại chỉ có thể ngựa chết chữa thành ngựa sống, cảm thấy một hạt có lẽ không đủ, vì vậy cố nén đau lòng lấy thêm mấy hạt cho Cự Quỷ Vương ăn.

Toàn thân Cự Quỷ Vương rung động, thân thể lạnh như băng dần dần có nhiệt độ, khí tức ảm đạm cũng có chút khởi sắc.

Lúc này Bạch Tiểu Thuần thở ra một hơi, trên mặt mang theo thần thái đắc ý, cảm giác mình thật sự là thiên tài, sáng tạo đan dược, chẳng những có thể dùng thẩm vấn, càng có thể cứu người.

- Thiên tài đều tịch mịch, ai.

Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, nội tâm thả lỏng, hắn biết rõ Cự Quỷ Vương mà chết thì tất cả đều xong rồi, cũng không cần chơi cái gì nữa.

Hiện tại bình tĩnh lại, Bạch Tiểu Thuần hồi tưởng từng chuyện trong thành Cự Quỷ, trái tim hắn đập mạnh, mặt băng bó, âm thầm tổng kết.

- Là ta xúc động, không nên nghe tiểu ô quy... Ba đại Thiên Nhân, ta... Ta lại thoát khỏi tay bọn chúng.

Bạch Tiểu Thuần thở sâu, trước kia ở thành Cự Quỷ, hắn xem như liều tất cả, tốn sức tâm tư, hắn cho rằng mình phải chết tại đây.

- Ta đã nói mình không mạo hiểm, tại sao lại mạo hiểm như vậy...

Bạch Tiểu Thuần sầu mi khổ kiểm, hắn cảm giác tính cách của mình đã biến hóa, đã to gan lớn mật hơn trước.

- Đây cũng không phải chuyện tốt!

Bạch Tiểu Thuần lo lắng, sau khi nhìn Cự Quỷ Vương liền mờ mịt nhìn trời, hắn thở dài lần nữa.

- Hi vọng tiểu ô quy nói là thật... Cự Quỷ Vương cần vài ngày là khôi phục.

Bạch Tiểu Thuần ngồi tại chỗ, nội tâm bất định, khẩn trương và chú ý chung quanh yên tĩnh, tâm thần mệt mỏi cũng được buông lỏng, hắn không tự chủ nhớ lại cảm ngộ Thiên Nhân và Bán Thần.

Thời gian dần qua, đôi mắt hắn mê mang, trong mê mang còn mang theo khát vọng.

- Thiên Nhân... Thì ra chính là cảm giác này, mà Bán Thần... Càng có thể khai phá thiên địa...

Bạch Tiểu Thuần hít thở dồn dập, trong đầu nhớ lại cảm nhận khi dung nhập hồn huyết, những cảm ngộ này khắc vào lòng hắn, rất hiếm thấy, nội tâm Bạch Tiểu Thuần càng chấp nhất trở nên mạnh hơn trước.

- Ta muốn trở thành Thiên Nhân... Ta muốn trở thành Bán Thần... Trở thành Bán Thần sống càng lâu.

Bạch Tiểu Thuần muốn trở nên mạnh hơn, hắn lại gia nhập thọ nguyên vào cho nên càng khát vọng hơn trước.

Thời gian trôi qua, không chờ qua đêm nay, Bạch Tiểu Thuần hơi nghỉ ngơi liền phát giác thân thể Cự Quỷ Vương không còn lạnh như băng, vì vậy cỏng hắn lên lưng và chạy đi.

Cứ như vậy, trừ phải nghỉ ngơi ra, thời gian còn lại Bạch Tiểu Thuần đều chạy đi... Trong ba ngày qua, Cự Quỷ Vương vẫn hôn mê, bộ dạng như không thức tỉnh, mà Bạch Tiểu Thuần không có nhiều thời gian chữa thương, cũng may thân thể cường hãn, thương thế cũng khỏi một nửa.

Nội tâm hắn lo lắng càng ngày càng mạnh, hắn biết rõ, theo thời gian trôi qua, nếu như Cự Quỷ Vương không thức tỉnh, như vậy ba đại gia tộc sẽ đuổi kịp.

---------------
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 960: Không cần sợ hãi
Rốt cuộc vào hoàng hôn ngày thứ ba, lúc Bạch Tiểu Thuần đang bay đã biến sắc, cả bầu trời xuất hiện mây đen quay cuồng, một tiếng quát vang vọng khắp thiên địa.

- Bạch Hạo!

Tiếng rống nghiến răng nghiến lợi, mang theo oán khí vô tận, âm thanh bao phủ thiên địa, Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn bầu trời, hắn nhìn thấy ba gương mặt lớn mấy trăm trượng bao phủ tầng mây.

Đó là lão tổ ba đại gia tộc!

Mà người vừa lên tiếng chính là lão tổ Thái gia đã mất đi thân thể, ánh mắt hắn mang theo sát cơ và sấm sét, nhất là trong lôi điện còn mang theo kim thuộc tính, đây là lôi sinh kim, chính là cực phẩm trong kim thuộc tính.

Lão tổ Bạch gia cùng lão tổ Trần gia đang ở bên cạnh hắn, sắc mặt hai người ngưng trọng nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, lúc này không còn chút khinh miệt nào, mà là đối đãi với tồn tại ngang hàng.

Nếu người không hiểu chuyện nhìn thấy ánh mắt này, nhất định cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, phải biết rằng đây chính là Thiên Nhân, mà Bạch Tiểu Thuần chỉ là Kim Đan Đại viên mãn mà thôi, đây cũng là vì Bạch Tiểu Thuần dùng thực lực tranh thủ sự tôn trọng của cường giả.

Nhất là lão tổ Bạch gia, ánh mắt của hắn sinh ra hào quang kỳ lạ.

- Bạch Hạo!

- Dù sao ngươi cũng là người Bạch gia, giao Cự Quỷ Vương ra, dùng đại công này ta cho ngươi làm tộc trưởng Bạch gia.

Trên bầu trời, lão tổ Bạch gia lên tiếng, giọng nói của hắn còn lớn hơn lão tổ Thái gia.

Ánh mắt lão tổ Thái gia không cam lòng nhưng không lên tiếng, hiển nhiên bọn họ đã đạt thành nhận thức chung, lão tổ Trần gia cũng như thế, sâu trong mắt hắn mang theo sát cơ không kém gì lão tổ Thái gia khi nhìn Bạch Tiểu Thuần.

- Người này... Giữ lại không được, có hắn tồn tại, Bạch gia ngày sau một nhà độc đại, không thể để chuyện này diễn ra.

Đây là phán đoán của lão tổ Trần gia, hắn càng khẳng định, một khi Bạch Hạo trở về Bạch gia, đây cũng là phán đoán của tất cả thế lực thành Cự Quỷ.

Đó là bởi vì thủ đoạn của Bạch Hạo lần này quá kinh người, đủ làm oanh động Man Hoang.

Bạch Tiểu Thuần mở to mắt, hắn lập tức căng thẳng nhìn ba lão tổ trên bầu trời, nội tâm khẩn trương bất an, lão tổ Bạch gia đưa ra điều kiện làm hắn không tin nổi.

Trong trầm mặc, Bạch Tiểu Thuần cảm khái, vào lúc này bên tai lại nghe được tiếng nói của tiểu ô quy vang lên bên tai, đã mấy ngày qua nó không lên tiếng lần nào cả.

- Bạch tiểu tử tuyệt đối đừng đáp ứng, Quy gia ta mấy ngày qua không xuất hiện là vì không dám xuất hiện, đáng chết, ta đã cảm thấy không thích hợp, Cự Quỷ Vương... Thức tỉnh, hắn đã sớm thức tỉnh, nếu như Quy gia ta không nhìn lầm, tu vi của lão gia hỏa này đã khôi phục.

- Hắn cáo già đấy, Bạch tiểu tử, ta có thể giúp ngươi nhiều như vậy, đây chính là Bán Thần, ta ngay cả truyền âm cho ngươi cũng phải bố trí rất lâu mới có thể không bị hắn phát hiện, ngươi xem mà xử lý.

Nội tâm Bạch Tiểu Thuần rung động rất mạnh, sắc mặt không lộ ra chút nào, hắn cố nén xúc động quay đầu nhìn Cự Quỷ Vương, đôi mắt không biến hóa, trên người hắn sinh ra khí thế thiết huyết, trong mắt còn xuất hiện tơ máu, hắn như hóa thành một con cô lang hung tàn trên thảo nguyên.

- Không cần nói nhiều, Bạch Hạo ta từ ngày bước ra khỏi Bạch gia đã thề tuyệt đối không quay về Bạch gia lần nào nữa! Họ Bạch các ngươi và ta tuy cùng một chữ nhưng có ý nghĩa hoàn toàn khác biệt!

Bạch Tiểu Thuần hất tay áo lên, đột nhiên lên tiếng, hắn nói chuyện khàn khàn nhưng mang theo quyết tuyệt.

- Cự Quỷ Vương có ân tái tạo với ta, là lão ca ca của ta, ta đáp ứng hắn, bảo hộ hắn một tháng thì nhất định phải làm được.

- Các ngươi muốn Cự Quỷ Vương, vậy bước qua thi thể Bạch Hạo ta đã!

Bạch Tiểu Thuần rống to, hắn nói ra lời này với khí phách hiên ngang, trong lời nói còn mang theo ngông cuồng, nếu đổi thành người không biết về Bạch Tiểu Thuần sẽ bị hạo nhiên chính khí của hắn làm rung động.

- Bạch Hạo ta dù chết cũng không bỏ lão ca ca Cự Quỷ Vương!! Trong Thành Cự Quỷ, ta không bỏ hắn, hiện tại càng không bỏ hắn!

Lúc nói ra lời này, tu vi trên người Bạch Tiểu Thuần bộc phát, hắn cõng Cự Quỷ Vương lui ra phía sau, nhưng trong lòng đắc ý, suy nghĩ những lời này vô cùng xinh đẹp, sau khi Cự Quỷ Vương nghe cũng phải cảm động rơi nước mắt.

Đồng thời nội tâm cũng lo sợ, không phải đối với ba đại Thiên Nhân, mà là đối với Cự Quỷ Vương, dù sao mình trước đó mạo phạm Cự Quỷ Vương không nhỏ...

Nhất là nhớ lại mình vỗ đầu đối phương, Bạch Tiểu Thuần run rẩy.

Ba lão tổ im lặng, gương mặt lão tổ Thái gia đã mơ hồ, Nguyên Thần của hắn xuất hiện tại trung tâm gương mặt khổng lồ, bỗng nhiên bờ môi Bạch Tiểu Thuần khẽ nhúc nhích, lúc này tiếng sét bao phủ toàn thân Bạch Tiểu Thuần.

Những thiểm điện kia nối thành một hàng tạo thành quả cầu điện khổng lồ, khí thế kinh người, những nơi đi qua vặn vẹo như đang thiêu đốt.

Cùng lúc đó lão tổ Trần gia hiện thân, hắn nâng tay làm thiên địa biến hóa tạo thành cuồng phong lôi điện bao phủ phạm vi trăm dặm.

Đôi mắt Bạch Tiểu Thuần như nứt ra, biết mình không chỗ trốn, nhìn quả cầu sấm sét đang giáng xuống.

- Ta cho dù chết, ta cũng không cho phép các ngươi tổn thương lão ca ca.

Bạch Tiểu Thuần lui ra sau, hắn thả Cự Quỷ Vương xuống, thân thể ngăn cản trước mặt Cự Quỷ Vương, Vĩnh Dạ Tán bung ra và dùng toàn lực ngăn cản.

Tiếng nổ mạnh làm mặt đất rung chuyển và xuất hiện vết nứt, vô số lôi điện bao phủ bốn phía, dường như biến nơi này thành lôi trì, Vĩnh Dạ Tán vặn vẹo, Bạch Tiểu Thuần há miệng phun máu tươi, cả người như hỏng mắt, nhất là xương cốt càng vỡ vụn một ít, hắn cắn răng ôm lấy Cự Quỷ Vương.

Hắn vừa bỏ chạy vừa phun máu tươi, sắc mặt Bạch Tiểu Thuần tuyệt vọng, cúi đầu nhìn Cự Quỷ Vương, thì thào một câu chỉ Cự Quỷ Vương có thể nghe.

- Người chỉ chết một lần, tử vong... So với ân tình lão ca ca thì đáng là gì.

Bạch Tiểu Thuần tuyệt vọng và điên cuồng.

- Ta chỉ hận tu vi của mình quá yếu, chỉ hận mình không thể hoàn thành hứa hẹn với lão ca ca.

Bạch Tiểu Thuần ngửa mặt lên trời gào to, nội tâm rung rẩy, thầm nghĩ mình tiếp tục như vậy sẽ chết thật.

- Cự Quỷ Vương này muốn đùa giỡn cái gì chứ, hắn lại không ra tay, ta chết đi, hắn cũng không sống nổi.

Bạch Tiểu Thuần sắp khóc.

Trên bầu trời, lão tổ Bạch gia thầm than một tiếng, thầm nghĩ đáng tiếc, hắn là người lãnh khốc, nếu Bạch Hạo không biết tốt xấu, hắn cũng không ngăn cản.

- Như vậy, ngươi liền chết đi!

Oanh!

Trong mắt xuất hiện thần thái ngập trời, hình bóng nắm đấm cực lớn giáng xuống, uy lực một quyền này giống như thiên ý, khống chế tứ phương, càng triệt tiêu tất cả đường lui của Bạch Tiểu Thuần.

---------------
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 961: Trò chơi chấm dứt
Tốc độ nhanh chóng, trong chớp mắt bao phủ Bạch Tiểu Thuần, không đợi đánh xuống, tất cả khí tức hủy diệt bộc phát.

Nguy cơ sinh tử cực mạnh, trong nháy mắt bộc phát trong đầu Bạch Tiểu Thuần, hắn không cần nhìn cũng hiểu, mình tuyệt đối không ngăn cản nổi, cũng không thể né tránh, chính mình thế nào cũng phải chết không nghi ngờ.

- Con bà nó Cự Quỷ Vương, chẳng lẽ ngươi cũng muốn chết?

Bạch Tiểu Thuần run rẩy, nội tâm gào thét trong tuyệt vọng, miệng hắn vẫn không thay đổi.

- Lão ca ca, không phải lão đệ ta không tuân thủ hứa hẹn, là ta thật không làm được, ta chỉ có thể làm là cùng lên hoàng tuyền lộ với lão ca ca mà thôi.

Bạch Tiểu Thuần cười buồn, hắn ngẩng đầu nhìn quyền ảnh giáng xuống, trong mắt sợ hãi tới cực hạn, ngược lại cực kỳ bình tĩnh, mặc dù thân thể còn run rẩy, nội tâm hắn không có khẩn trương, không còn sợ hãi, hắn hiểu nếu tiểu ô quy đoán sai, Cự Quỷ Vương thật không có tỉnh, bản thân mình có bỏ hắn lại hay không, cuối cùng vẫn như thế, chính mình làm sao chạy thoát khỏi tay ba lão tổ Thiên Nhân.

- Đây không phải cược, cũng không phải diễn, con bà nó chứ, lão tử không muốn mất cái mạng nhỏ này, cũng không thể để người ta sợ...

Đáy lòng Bạch Tiểu Thuần thì thào, thân thể run rẩy, hắn thả Cự Quỷ Vương xuống.

Tiếng oanh minh, trong chớp mắt tiếng nổ kinh thiên động địa xuất hiện, nắm đấm to lớn bao phủ thân ảnh Bạch Tiểu Thuần, đại địa run rẩy, bỗng nhiên hố sâu khuếch tán ra chung quanh, thậm chí dãy núi này cũng chấn động vài cái, hư vô chung quanh cũng bị thần thông này xé rách...

Vào lúc này lão tổ Bạch gia thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên sắc mặt biến hóa, thân thể run rẩy, hắn sợ hãi nhìn lên bầu trời.

- Cự Quỷ Vương!!

Chẳng những hắn như vậy, lão tổ Trần gia, Thái gia đều run rẩy, não hải nổ tung như bị mười vạn thiên lôi giáng xuống, hắn không dám tin nhìn hố sâu, Cự Quỷ Vương vốn hôn mê sau lưng Bạch Tiểu Thuần đã tỉnh lại.

Đó là Cự Quỷ Vương!!

- Trò chơi, kết thúc!

Giọng nói âm lãnh nhưng đơn giản, lúc hắn nói bốn chữ thì khí thế Bán Thần, uy nghiêm vương giả bộc phát, ngay cả thiên địa cũng xuất hiện mây đen, lão tổ ba đại gia tộc run rẩy, thậm chí uy áp của Cự Quỷ Vương bộc phát tu vi, ánh mắt không giận tự uy, nội tâm ba người sụp đổ.

Đây mới là Cự Quỷ Vương!

Lúc này màu sắc thiên địa cũng bị che đậy, dường như thân ảnh này có thể làm thiên địa cúi đầu, vạn vật biến hóa.!

Bởi vì hắn là... Cường giả Bán Thần!

Bởi vì hắn là Man Hoang bốn đạiThiên Vương!

Hắn là... Cự Quỷ Vương!!

Hắn đứng trước Bạch Tiểu Thuần, hắn nâng tay phải lên, chỉ một tay có thể chống trời, thần thông lão tổ Bạch gia trực tiếp ngăn cản ở bên ngoài, phạm vi trăm trượng chung quanh hắn không bị ngăn cản.

thân thể già nua của hắn không ngừng cải biến, mái tóc màu trắng biến thành màu đen, trong nháy mắt nếp nhăn đầy mặt, thân thể khô héo dần dần thẳng tắp, thần sắc uy nghiêm bạo phát.

Đỉnh đầu của hắn xuất hiện vương miện, trên người hắn xuất hiện mãng long bào màu tím, quý khí phóng lên tận trời.

Lão tổ Bạch gia trên bầu trời không ngừng run rẩy, tròng mắt của hắn như sắp phát nổ, trong lòng hắn sinh ra hàn khí, hắn không ngừng sợ hãi.

Lão tổ Trần gia không khá hơn chút nào, hắn sợ hãi không thua gì biển cả, bởi vì hắn biết bản thân mình và gia tộc sẽ bị phá hủy.

Về phần lão tổ Thái gia, đồng dạng như vậy, hắn chỉ còn lại Nguyên Thần, hắn sợ hãi nhưng không có nhục thân gánh chịu, toàn bộ tác dụng lên Nguyên Thần của hắn, cho nên Nguyên Thần của hắn vặn vẹo giống như sắp sụp đổ, trong lòng hắn đang thét dài, ba người bọn họ phán đoán sai về Cự Quỷ Vương.

Không phải ba tháng, không phải một tháng, thậm chí không phải nửa tháng... Mà là... Năm ngày!!

Bọn họ bắt đầu phản loạn, chỉ cần năm ngày, Cự Quỷ Vương đã có thể khôi phục tu vi, vào lúc này hiểu rõ trận làm phản này chỉ là trò đùa, phân thân Cự Quỷ Vương ngày đó bộc phát khí thế bế nghễ thiên địa, còn có ánh mắt khinh bỉ và câu nói kia.

- Đây là một trò chơi...

Nghĩ tới câu này, lão tổ Thái gia, Bạch gia, Trần gia đều nhớ, toàn bộ thiên địa trở nên yên lặng và tịch mịch.

Ba người bọn họ đứng trên bầu trời, hết lần này tới lần khác trong cảm nhận của bọn họ, cả thiên địa chỉ còn thân ảnh kia mà thôi.

Bạch Tiểu Thuần đứng sau lưng Cự Quỷ Vương, vào lúc này hắn trợn mắt há hốc mồm, không thể tin là mình còn sống, không thể tin Cự Quỷ Vương đã thức tỉnh và khôi phục tu vi, hắn rung động còn hơn lão tổ ba đại gia tộc.

Nội tâm hắn bất định càng mạnh, hắn khẩn trương không nói thành lời.

- Hi vọng Cự Quỷ Vương nhìn ta thật tốt, quên chuyện khác... Ngàn vạn đừng mang thù.

Nội tâm Bạch Tiểu Thuần khẩn trương và bất an, ba người lão tổ Bạch gia không ngừng bất an, rất nhanh, lão tổ Thái gia gào thét, hắn xoay người bỏ chạy.

Hắn không thể không trốn, cho dù gia tộc vì thế bị diệt cũng bỏ chạy, chỉ cần hắn vẫn còn, gia tộc vẫn có thể thành lập, mà hắn vẫn lạc... Đó là thua cả bàn.

Hắn có lựa chọn của mình, về phần lão tổ Bạch gia và Trần gia không có bỏ chạy, bọn họ bộc phát tu vi phóng thẳng về phía Cự Quỷ Vương.

Lần này làm phản chính là đánh cược, nếu thắng bọn họ có tương lai tốt hơn, hiện tại thua... Bọn họ phải trả giá vì hành động của mình.

- Hai người các ngươi xem như có chút cốt khí.

Cự Quỷ Vương đứng trước mặt Bạch Tiểu Thuần, hắn nói bình tĩnh nhưng uy áp không cách nào hình dung, câu nói kia tràn ngập cả thiên địa.

Hắn nâng tay phải lên đánh xuống một đấm, cách không đánh thẳng về lão tổ Bạch gia và Trần gia.

Một quyền nhìn như hời hợt, nhìn như không có thuật pháp thần thông gì nhưng thiên địa lại ảm đạm, dường như thế giới đang xoay tròn hóa thành một vòng xoáy khổng lồ, nó giống như cái miệng cực lớn thôn phệ lão tổ Bạch gia, Trần gia.

Tiếng nổ ầm ầm quanh quẩn thiên địa, lão tổ Bạch gia phun máu tươi, toàn thân như muốn sụp đổ, hắn cười thảm thiết, thân thể không bị khống chế bị cái miệng lớn thôn phệ, lão tổ Trần gia cũng cười thảm, hắn cười không cam lòng, càng có đắng chát, hắn không ngừng phun máu tươi, bản thân bị cuốn vào trong cái miệng khổng lồ.

Một quyền tiêu diệt hai Thiên Nhân, thân ảnh của bọn họ biến mất, sống chết không rõ.

Bạch Tiểu Thuần đổ mồ hôi tràn, nội tâm run rẩy, hắn chưa từng thấy Bán Thần xuất thủ, lúc dùng hồn huyết cảm nhận thế nào là Bán Thần cũng không rung động bằng cảnh tượng trước mặt.

Tất cả đã làm Bạch Tiểu Thuần khẩn trương tới cực hạn, trong đầu xuất hiện hình ảnh, trong hình ảnh là lúc mình phách lối vỗ đầu Cự Quỷ Vương, hắn không vỗ một cái, mà là vỗ bảy tám cái, vỗ tới mức đầu Cự Quỷ Vương sưng lên...

---------------
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 962: Thiên xuyên vạn xuyên
Bạch Tiểu Thuần đau khổ, hắn cảm thấy mình ăn tim rồng gan phượng, bằng không vì sao có đảm lượng vỗ đầu cường giả Bán Thần.

Thời điểm Bạch Tiểu Thuần đau khổ, ánh mắt Cự Quỷ Vương nhìn thân ảnh lão tổ Thái gia dung nhập vào hư không, hắn hừ lạnh một tiếng, nắm đấm đánh vào lão tổ Thái gia đang bỏ chạy.

Dưới một đấm này mọi thứ nghịch chuyển, dường như nắm tháng đều nằm trong tay Cự Quỷ Vương, hắn có quy tắc của mình.

Chỉ trong nháy mắt Bạch Tiểu Thuần kinh hãi phát hiện, lão tổ Thái gia đã bỏ chạy, Nguyên Thần hắn đã chạy rất xa, vào lúc này lùi lại cực nhanh.

- Không... Không, Vương gia tha mạng, Vương gia...

Lão tổ Thái gia không ngưng run rẩy, Nguyên Thần của hắn lui ra sau, trong nháy mắt đã xuất hiện trong tay Cự Quỷ Vương.

Không chờ hắn nói xong, Cự Quỷ Vương mặt không biểu tình bóp một cái, lão tổ Thái gia kêu thảm, toàn bộ Nguyên Thần của hắn sụp đổ.

Cho dù sụp đổ cũng chưa kết thúc, một tia tàn ảnh trong Nguyên Thần bay ra ngoài, đó chính là... Thiên Nhân Hồn!

Thiên Nhân Hồn vừa xuất hiện, trên bầu trời có một vòng xoáy xuất hiện, nhìn kỹ trong vòng xoáy xuất hiện dòng sông, trong nước sông có vô số oan hồn, đó là... Minh Hà!

Trong nháy mắt xuất hiện vòng xoáy, một tia hấp lực sinh ra, dường như quy tắc cho phép, muốn hút Thiên Nhân Hồn vào bên trong, Cự Quỷ Vương hừ lạnh một tiếng, tay phải vỗ một cái làm thiên địa biến hóa, hấp lực bị đánh tan, vòng xoáy Minh Hà cũng không muốn tranh đoạt với Bán Thần, dần dần ẩn vào giữa thiên địa, Thiên Nhân Hồn cũng nằm trong tay Cự Quỷ Vương!

Trong hồn có khí tức kim thuộc tính, thậm chí trong đó còn xen lẫn một tia lôi lực.

Tất cả kết thúc như thế, từ khiCự Quỷ Vương xuất thủ tới bây giờ chỉ qua vài hô hấp, ba đại Thiên Nhân, một tử vong, hai không biết tung tích.

Bạch Tiểu Thuần run rẩy, mồ hôi trán chảy xuống, nội tâm hắn bất an nhìn sang Cự Quỷ Vương, bỗng nhiên Cự Quỷ Vương quay người nhìn sang Bạch Tiểu Thuần, trong mắt mang theo uy nghiêm và sắc bén, nó giống như lưỡi đao đánh vào đầu Bạch Tiểu Thuần, có thể làm toàn thân của hắn tan vỡ.

Bạch Tiểu Thuần hô hấp dồn dập, tâm thần oanh minh, Cự Quỷ Vương lúc này như biến thành phong bạo, bản thân hắn đứng giữa phong bạo này, tùy thời có thể bị xé nát thân thể, hắn không khác gì phàm nhân đối mặt với mãnh hổ khát máu.

Uy áp không cách nào hình dung xuất hiện trong mắt Cự Quỷ Vương, như muốn lật tung cả bầu trời.

- Bạch Hạo, cho bản vương một lý do... Không giết ngươi!

Cự Quỷ Vương nói chuyện không khác gì thiên lôi, tiếng nổ vang vọng cửu thiên quanh quẩn tứ phương, dường như cả thế giới đang chống lại Bạch Tiểu Thuần.

Uy áp tới từ người Cự Quỷ Vương làm Bạch Tiểu Thuần run rẩy, hắn như con thuyền độc mộc trong cơn sóng dữ, hắn có cảm giác mình trả lời không đúng sẽ hình thần câu diệt ngay lập tức!

Cự Quỷ Vương nói câu này làm Bạch Tiểu Thuần suýt hồn phi phách tán, một câu nói đơn giản nhưng Bạch Tiểu Thuần có mấy lời giải thích, cho dù là ước định của bọn họ hay diễn kịch lúc trước, còn có ân cứu mạng mấy ngày trước, bất cứ câu nào cũng phải suy nghĩ cẩn thận.

Bạch Tiểu Thuần có dự cảm không nên nói những lời này.

Bởi vì tất cả Cự Quỷ Vương đều biết, trong tình huống đã biết, còn muốn hỏi mình như vậy, như vậy trong đó có ẩn chứa thâm ý làm Bạch Tiểu Thuần không rét mà run, hắn không chút nghi ngờ, mình trả lời thế nào sẽ quyết định vận mệnh của mình sau đó.

Hiện tại là lần khẩn trương không nhiều trong đời Bạch Tiểu Thuần, nhất là hắn nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Cự Quỷ Vương, sâu trong ánh mắt kia mang theo kỳ dị nào đó, Bạch Tiểu Thuần càng xác định suy đoán của mình.

- Trong tay hắn cầm là Thiên Nhân Hồn kim thuộc tính, hắn cố ý cho ta nhìn, tâm tư Cự Quỷ Vương như thế nào... Hết lần này tới lần khác lại có sát cơ với ta, cấm chế cũng không an toàn a!

Bạch Tiểu Thuần xoắn xuýt, vào lúc này hắn có cảm giác gần vua như gần cọp, trước mắt Cự Quỷ Vương đã trở về bộ dạng chân chính, cũng không biết vì cái gì, Cự Quỷ Vương lại làm Bạch Tiểu Thuần có xúc động muốn vỗ đầu của hắn, cảm xúc vừa xuất hiện đã bị Bạch Tiểu Thuần bóp chết.

- Là còn muốn vỗ đầu bản vương!

Vào lúc Bạch Tiểu Thuần khẩn trương do dự, Cự Quỷ Vương lên tiếng, giọng nói như băng hàn, ánh mắt thâm thúy còn mang theo uy áp, dường như cả thế giới đang đè ép Bạch Tiểu Thuần, nó như phong bạo càn quét các nơi.

- Nội tâm của hắn có oan khí với ta, không nhận tội sẽ nguy hiểm.

Bạch Tiểu Thuần run rẩy, nội tâm gào thét, ánh mắt có tơ máu, co được giãn được mới là hảo hán, đột nhiên hắn ngẩng đầu nói ra.

- Vương gia!

Bạch Tiểu Thuần kích động lên tiếng.

- Vương gia, trước kia Bạch Hạo không rõ, hiện tại Bạch Hạo đã hiểu, Vương gia không hổ là Vương gia, tài trí vô song, thời gian năm ngày nghịch chuyển càn khôn, chẳng khác gì vạch mây mù thấy mặt trời.

Bạch Tiểu Thuần nói với thần thái kích động tới cực hạn, thậm chí còn có thể nhìn thấy nước mắt trên khóe mắt của hắn.

- Kích động muốn khóc?

Cự Quỷ Vương khẽ giật mình, thần sắc cổ quái nhưng không mất uy nghiêm.

- Vương gia, thật sự là hình tượng của ngài quá mức vĩ đại, một chỉ diệt Thiên Nhân, quát tháo chúng sinh, khí khái oai hùng kia quá hùng vĩ! Ngài là đại anh hùng trong lòng ta, ta khóc cũng không có gì.

Bạch Tiểu Thuần nói xong, thân thể của hắn kích động run rẩy, nước mắt cuồng nhiệt chảy ra.

Cự Quỷ Vương nghe đến đó, ánh mắt càng kỳ quái, dường như ngay của hắn cũng không ngờ Bạch Tiểu Thuần còn có bản lĩnh như vậy...

Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy quang mang trong mắt Cự Quỷ Vương, nội tâm hắn thả lỏng, hắn suy nghĩ không sai, hắn phải bỏ thêm chút sức mới được, thế là sắc mặt càng sùng kính, ôm quyền cúi đầu thật sâu.

- Vương gia, ngài anh minh thần võ, trí lực phi phàm, bách chiến bách thắng, ngọc thụ lâm phong, không gì làm không được, quả thực là không người sánh bằng, thiên hạ nằm dưới bàn chân, Bạch Hạo sau này sẽ khăng khăng đi theo ngài, ngài nhất định sẽ không tổn thương tới tiểu hài tử đáng thương như ta...

Bạch Tiểu Thuần trơ mắt nhìn Cự Quỷ Vương, hắn nói một đống lớn, trên thực tế câu nói sau cùng mới là trọng điểm...

Vừa nói xong câu này, nội tâm Bạch Tiểu Thuần bắt đầu cầu gia gia cáo nãi nãi, hắn không hiểu lựa chọn của mình là đúng hay sai, nội tâm khẩn trương và phát sầu.

Cự Quỷ Vương nghiền ngẫm nhìn Bạch Tiểu Thuần, nội tâm dở khóc dở cười, tuy hắn chưa từng nghe ai nịnh nọt như thế, dù sao bên cạnh hắn không có ai như Bạch Tiểu Thuần, bởi vì hắn tràn ngập uy nghiêm, người bên cạnh không dám nói gì.

Sau khi nghe xong, hoặc nhiều hoặc ít vẫn còn có chút hưởng thụ, ánh mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần bớt cổ quái, còn có chút nhu hòa.

---------------
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 963: Bắt người phản loạn (1)
Trên thực tế trước kia hắn thật sự động sát cơ, dù sao nếu không có Bạch Tiểu Thuần, hắn không gặp nhiều hung hiểm như thế, những năm qua hắn có tâm trí như sắt đá cũng bị xúc động vài lần, cũng đã lạc ấn trong lòng.

Bạch Tiểu Thuần xuất hiện chính là việc ngoài ý muốn, không nằm trong kế hoạch của hắn, nếu như mang Bạch Tiểu Thuần về thành Cự Quỷ, với thanh thế của hắn, có thể tưởng tượng ngày sau thân phận của Bạch Tiểu Thuần trong thành Cự Quỷ dưới một người trên vạn vạn người.

Chuyện như vậy, nếu nằm trong kế hoạch cũng thôi, nhưng đây là bất ngờ, là ngoài ý muốn, nội tâm Cự Quỷ Vương rất không thoải mái.

Cho nên hắn giao quyền lựa chọn cho Bạch Tiểu Thuần, nếu như Bạch Tiểu Thuần trả lời là ước định của hai người, như vậy Bạch Tiểu Thuần không lấy được Thiên Nhân Hồn, Cự Quỷ Vương còn phong ấn Bạch Tiểu Thuần, chờ sau khi giải cấm chế, Bạch Tiểu Thuần sẽ bị âm thầm đưa ra khỏi thành Cự Quỷ, từ nay về sau không liên quan tới hắn, sinh tử do trời.

Nếu như Bạch Tiểu Thuần nói tới những thảm thiết trên đường tới đây, như vậy Cự Quỷ Vương sẽ cho hắn Thiên Nhân Hồn, sau đó vẫn như cũ... Sinh tử do trời.

Hai lựa chọn này, cho dù thế nào Cự Quỷ Vương cũng sẽ không cho Bạch Tiểu Thuần nghênh ngang đi theo mình về thành Cự Quỷ.

Nếu Bạch Tiểu Thuần không biết tốt xấu, dám vỗ đầu của mình, nói ra ân cứu mạng, hành vi này xem như mang ân, lấy tính cách của Cự Quỷ Vương, hắn sẽ ra tay.

Hắn cho Bạch Tiểu Thuần ba con đường, Bạch Tiểu Thuần lựa chọn con đường thứ tư, sắc mặt Cự Quỷ Vương quái dị nhưng không thể làm gì, cũng mắng thầm tiểu tử láu cá, trải qua Bạch Tiểu Thuần nháo trò và vô sỉ như thế, sát ý và suy nghĩ vừa rồi không còn, nhất là nhìn thấy thương thế trên người Bạch Tiểu Thuần, trong đầu nhớ tới hình ảnh đối phương không bỏ mình.

Đối phương vào thời khắc sống chết lại chân thành, Cự Quỷ Vương đa mưu túc trí, hắn nhìn rõ ràng, hắn hiểu đó là thật, nghĩ tới đây, tâm tính kiêu hùng của hắn cũng mềm hơn một chút.

Sau khi nhớ lại Bạch Tiểu Thuần lượn quanh một vòng lớn nói lời nịnh nọt, lúc hắn nói ra câu sau cùng làm Cự Quỷ Vương không biết nên khóc hay cười, ánh mắt đảo qua Bạch Tiểu Thuần, sắc mặt lạnh lùng của Cự Quỷ Vương giảm bớt, hắn vung tay, Thiên Nhân Hồn kim thuộc tính rơi vào trong tay Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần vẫn cảm thấy lo sợ, không ngừng quan sát Cự Quỷ Vương, mắt thấy Thiên Nhân Hồn bay tới, hắn sửng sốt sau đó bắt lấy, đã thấy Cự Quỷ Vương quay người bước đi lên, dường như muốn rời khỏi.

Bạch Tiểu Thuần vẫn không mò được suy nghĩ của đối phương, cầm Thiên Nhân Hồn, do dự có nên cáo biệt hay không? Chuyện lúc trước không so đo?

Thời điểm Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ lung tung, Cự Quỷ Vương lên tiếng.

- Đứng ở nơi đó làm gì, bản vương muốn về thành Cự Quỷ, chẳng lẽ ngươi không định quay về!

Đột nhiên thân thể Bạch Tiểu Thuần rung động, trong mắt có thần thái, hắn biết mình đã vượt qua một cửa này, Cự Quỷ Vương nói rất rõ ràng, muốn mang mình quay về.

Vừa nghĩ tới sau khi trở về, bản thân mình xoay người hoa lệ, Bạch Tiểu Thuần vô cùng phấn chấn, hắn hưng phấn bước đi.

Cự Quỷ Vương khôi phục tu vi, ba Thiên Nhân, một hai hai bị bắt, việc này phát sinh quá nhanh, ba đại gia tộc không có cách nào, lại nói tới sáu Thiên Hầu trong thành Cự Quỷ..

Trước mắt thành Cự Quỷ lòng người bàng hoàng, thế lực trong nội thành khẩn trương và lo lắng, nếu ngày đó Cự Quỷ Vương chết thì cũng thôi đi, hết lần này tới lần khác bị Bạch Hạo cứu đi, kể từ đó trong lòng những người làm phản treo một thanh đao, chỉ có thể chờ mong ba đại Thiên Nhân ra ngoài truy sát, cuối cùng có thể chém giết Cự Quỷ Vương.

Những người không làm phản cũng chột dạ, bởi vì Cự Quỷ Vương xây dựng ảnh hưởng quá nặng, bọn họ không có đi bình loạn, việc này nếu như miễn cưỡng nói đồng mưu, bọn họ cũng khó giải thích.

Trong tình thế khẩn trương như thế, toàn bộ thành Cự Quỷ bị kiềm chế, không thấy người đi đường, tất cả Hồn tu đều ở lại nơi ở của mình, yên lặng chờ đợi lần tạo phản kết thúc.

Chỉ có Hồn Quân quân đoàn của sáu đại Thiên Hầu đang lo lắng hãi hùng, bọn họ tuần tra trong trong thành Cự Quỷ, đồng thời cũng không từ bỏ tìm kiếm, dù sao không ai dám cam đoan Cự Quỷ Vương đào tẩu sẽ không lẻn vào trong thành, mặc dù khả năng này không lớn nhưng cũng không buông lỏng quá nhiều.

Về phần sáu Thiên Hầu làm phản kia, sắc mặt bọn họ âm trầm, tụ tập trong đại điện tại nội thành, bọn họ ít nói chuyện, khi thì nhìn sang bầu trời xa xa, mong ba đại Thiên Nhân quay về.

- Cự Quỷ Vương suy yếu, mặc dù Bạch Hạo giảo hoạt, thủ đonạ tàn nhẫn, dù sao tu vi không đủ, nhất định sẽ thành!

- Cho dù Cự Quỷ Vương có hồn huyết, dù sao cũng là hồn huyết, hắn có mấy giọt chứ?

Sáu người không ngừng tự an ủi mình, lại không thể ức chế trái tim đập loạn.

Cùng lúc đó bên ngoài thành Cự Quỷ, trên một đỉnh núi có hai người đang đứng, bọn họ nhìn chung quanh.

Hai người này chính là U Minh Công và Vô Thường Công, mỗi người bọn họ kiêng kỵ, bọn họ chờ mong, trong lòng càng hiểu rõ, mạng lẫn vận đã không phải bọn họ quyết định, sống hay chết đều nằm trong tay ba đại Thiên Nhân cùng Cự Quỷ Vương.

Thiên Nhân của ba đại gia tộc thành công, Vô Thường Công chỉ có thể bỏ chạy hoặc quy thuận bọn họ, trái lại... Đó là lúc U Minh Công đại nạn lâm đầu, cho nên hai người từ bỏ đấu pháp, bọn họ nhìn chằm chằm lẫn nhau, có thể làm cho đối phương giảm bớt chiến lực một Thiên Nhân, đây là ý nghĩa sự tồn tại của bọn họ.

Trong lúc toàn bộ thành Cự Quỷ đang ngột ngạt, tất cả mọi người khẩn trương lo nghĩ, thời gian trôi qua, dần dần hoàng hôn đến, bầu trời đỏ rực như mây lửa, trong mắt Hồn Tu thành Cự Quỷ bó lại nặng nề, nội tâm mọi người đang lo lắng.

Vào lúc này bầu trời quay cuồng, thời gian trong nháy mắt, toàn bộ mây trên bầu trời biến hóa, từng tiếng thiên lôi ỏổ vang trên chín tầng trời, vang vọng tám phương.

Rầm rầm rầm!!

Âm thanh càng lúc càng lớn, tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, rung chuyển tất cả thế lực trong thành Cự Quỷ, sắc mặt sáu đại Thiên Hầu biến hóa, bọn họ nhìn nhau, không nói một lời và nhìn lên bầu trời.

Vô Thường Công và U Minh Công cũng ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt hai người khẩn trương và mong đợi.

Trong nháy mắt nhìn sang, sắc mặt U Minh Công biến hóa, hắn không dám tin và kinh hãi, mà Vô Thường Công rung động, hắn vui mừng như điên và cười lên ha ha.

Thần thái của hai người khác biệt, một kẻ kinh, một kẻ vui, tiếng thiên lôi nổ vang trên bầu trời truyền vào thành Cự Quỷ.

---------------
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 964: Bắt người phản loạn (2)
Ầm!

Âm thanh như thiên địa sơ khai, tất cả người trong thành Cự Quỷ rung động, trên bầu trời xuất hiện khe nứt lớn, xoạt một tiếng, dường như nhân sinh của mọi người bị chém thành hai.

Vết nứt này dài ngàn trượng, nó như thanh đao vô hình chém đứt hư vô, phong bạo màu đen bao phủ tám phương, từ trong vết nứt có hai người đi ra!

Người trước nhất đội vương miệng, mặc mãng long bào màu tím, trong nháy mắt hắn bước ra thiên địa rung chuyển, vô số lôi đình lan ra chung quanh, vạn vật bị áp chế.

Nhất là ánh mắt của hắn như tia sáng chói mắt nhất thiên địa, vị trí hắn dứng lại là bóng tối vô tận.

Thành Cự Quỷ vốn có cảm giác đè nén lại càng mạnh hơn nữa, trong nháy mắt áp lực bao phủ tòa thành, tất cả Hồn Tu trong thành run rẩy, nội tâm sinh ra sóng gió ngập trời, cũng không biết là ai kêu lên, rất nhanh, toàn bộ thành trì sôi trào.

- Cự... Cự Quỷ Vương!!

- Cự Quỷ Vương trở về!

- Cung nghênh Cự Quỷ Vương!!!

Lúc này tiếng bái kiến vang lên khắp tòa thành, sáu Thiên Hầu làm phản run rẩy, sắc mặt không còn chút máu, bọn họ đang chờ đợi tử hình.

Bại... Triệt triệt để để... Bại!

Với tu vi của bọn họ đã nhìn ra Cự Quỷ Vương... Đã khôi phục, có thể tưởng tượng, lão tổ Thiên Nhân của ba đại gia tộc có hạ tràng thế nào.

Tiếng thở dốc bao phủ khắp toàn thành, từng ánh mắt đều tập trugn lên người Cự Quỷ Vương, lúc này chỉ ộ một người diễu võ giương oai, dường như trong thiên địa trừ Cự Quỷ Vương ra, chỉ còn lại mình hắn độc tôn, kẻ đó là... Bạch Tiểu Thuần!

Bạch Tiểu Thuần kích động và hưng phấn, hiện tại hắn điều chỉnh hô hấp nhìn thành trì phía dưới, hắn có cảm giác khổ tận cam lai, hắn hưng phấn không chịu nổi, trước kia hắn ở trong tòa thành như chuột chạy qua đường, bị đuổi giết chạy bốn phía, hiện tại hắn mang theo hào quang của người chiến thắng quay về nơi đây, đắc ý không cách nào hình dung.

Hắn ngẩng đầu lên, Bạch Tiểu Thuần bước về phía trước,, trực tiếp đi tới trước Cự Quỷ Vương, hắn đứng tại đó sau đó quát lớn với toàn thành.

- Đều nghe cho kỹ đây, ba đại gia tộc phạm thượng, đã bị Vương gia chém thủ lĩnh, hiện tạiVương gia trở về, các ngươi còn không mau tới bái kiến, còn chờ tới khi nào?

Bạch Tiểu Thuần vừa hô lên, lúc này từ bốn phương tám hướng có bóng người bay lên, bọn họ bay tới trước Cự Quỷ Vương sau đó quỳ lạy.

- Cung nghênh Cự Quỷ Vương!!

- Cung nghênh Cự Quỷ Vương!!!

Không ngừng có người bay ra, trong nháy mắt vô số Hồn Tu lít nha lít nhít nhiều không thấy hết đều xuất hiện, bọn họ cùng bái kiến nên âm thanh vang vọng bầu trời.

Về phần sáu Thiên Hầu kia, mặt xám như tro, từng người tuyệt vọng, biết căn bản không dám bỏ chạy, thậm chí cũng không dám phản kháng, tất cả đều cúi đầu quỳ lạy.

Còn có bốn Thiên Hầu lựa chọn im lặng trong phản loạn, bọn họ run rẩy bái kiến, từng người thấp thởm lo âu, nơi xa hai đạo hào quang bay tới và dừng giữa không trung.

Chính là Vô Thường Công và U Minh Công, Vô Thường Công rất kích động, hắn ôm quyền cúi đầu với Cự Quỷ Vương.

- Bái kiến Vương gia!

Sắc mặt U Minh Công lo lắng không yên, hắn không có lỗ mãng lựa chọn bỏ chạy, hắn biết, trốn không thoát, một khi trốn thì phải chết... Mà không trốn, có lẽ còn có một tia sinh cơ, lúc này sắc mặt tái nhợt quỳ xuống.

Trong thành Cự Quỷ xuất hiện vô số tiếng bái kiến, thanh thế cực kỳ kinh người.

Cự Quỷ Vương mặt không biểu tình, từ đầu đến cuối, hắn đều không nói một lời, hắn đứng nơi đó nhìn đám người. Hắn căn bản không nói tiếng nào, chỉ dựa vào tư thái Vương giả trở về đã đủ nghiền ép tất cả phản loạn.

Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy tất cả, nội tâm càng phấn chấn, cũng may hắn hắn chưa quên uy nghiêm của Cự Quỷ Vương, lúc này vụng trộm nhìn sau đó nội tâm có quyết định, thế là chắp tay sau lưng, ngạo nghễ nhìn đám người phía dưới và lên tiếng.

- Bắt người phản loạn!

Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mình nói câu này quá sắc bén, giờ phút này nội tâm vui sướng. Hắn nói ra câu này bốn đại Thiên Hầu không tham dự phản loạn lập tức hành động, bọn họ bay tới chỗ sáu Thiên Hầu làm phản sau đó xuất thủ phong ấn tu vi, lại bắt giữ bọn họ.

Sáu người kia căn bản không dám phản kháng, trong chớp mắt bị phong ấn quỳ trên mặt đất, bọn họ không động đậy, cùng lúc đó Vô Thường Công cũng nâng tay phải lên, thân thể U Minh Công run rẩy, tu vi bị phong ấn, hắn chán nản thừa nhận.

Về phần người dưới trướng sáu đại Thiên Hầu không bỏ chạy, rất nhanh, bốn Thiên Hầu khác đã áp chế toàn bộ.

Cự Quỷ Vương vẫn lạnh lùng nhìn tất cả, không có mở miệng nhưng nội tâm rất thưởng thức cách làm của Bạch Tiểu Thuần, hiện tại hắn đi một bước tới pho tượng Cự Quỷ Vương, hắn vung tay lên, lập tức bốn phương vặn vẹo, thời gian nghịch chuyển, từng khối đá dưới đất bay lên, trong chớp mắt pho tượng đã sụp đổ khôi phục như ban đầu.

Còn có đại điện vương cung, những hòn đá bay lên và khôi phục như cũ, thậm chí từng vết nứt cũng khép lại, qua mấy hô hấp, mọi việc giống như kỳ tích... Pho tượng Cự Quỷ Vương đứng sừng sững, vương cung rộng lớn như trước.

- Bản vương, trở về!

Từ khi Cự Quỷ Vương trở về tới bây giờ, lần đầu hắn mở miệng, giọng nói mang theo uy nghiêm vang vọng khắp toàn thành.

- Cự Quỷ Vương!

- Cự Quỷ Vương!

- Cự Quỷ Vương!

Trong thành trì, tất cả mọi người đồng loạt hô to, phong vân luân chuyển, âm thanh cuồng nhiệt được Bạch Tiểu Thuần dẫn dắt...

Trong tiếng kêu sùng bái của đám người phía dưới, tâm tình Bạch Tiểu Thuần khuấy động, hắn hâm mộ quyền thế của Cự Quỷ Vương, đồng thời tinh thần cũng phấn chấn hơn không ít, hắn hiểu được lần này mình phát đạt thật rồi.

Hiện tại hắn tranh thủ đi đến bên người Cự Quỷ Vương, bộ dạng tập trung công tác, không ngừng dò xét bốn phía, lo lắng có người làm loạn.

Bộ dạng khoa trương này lọt vào mắt người khác nhưng không ai dám châm chọc mảy may, thậm chí rất nhiều người đang hâm mộ, ghen ghét, hận không thể lấy thân thay vào, cả đám đều hiểu Bạch Hạo sẽ lên như diều gặp gió, phong vân hóa rồng... Từ nay về sau một bước lên mây.

Ngay cả bốn đại Thiên Hầu không dám phản loạn, lúc nhìn Bạch Tiểu Thuần còn mang theo thần thái ngưng trọng, thậm chí Vô Thường Công nhìn sang Bạch Tiểu Thuần, nội tâm cảm thán, hắn hiểu Bạch Hạo đã lọt vào mắt Cự Quỷ Vương!

Bạch Tiểu Thuần hành động quá khoa trương, tự nhiên bị Cự Quỷ Vương nhìn hết, sắc mặt hắn như thường nhưng dở khóc dở cười, sau khi tu khôi phục tu vi, hắn nhìn Bạch Tiểu Thuần khác trước...

- Bạch Hạo, nơi này đều do ngươi xử lý... Vô Thường Công, đi theo bản vương.

Cự Quỷ Vương âm thầm lắc đầu, không tiếp tục để ý Bạch Tiểu Thuần, hắn nói xong liền gọi Vô Thường Công đi cùng mình vào đại điện.

---------------
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top