Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Nhất niệm vĩnh hằng - Nhĩ Căn

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Nhất niệm vĩnh hằng - Nhĩ Căn

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1008: Bọn họ muốn giết ta?
Hăn lờ mờ nhớ lại nàng chính là người làm ra sự kiện thư tình, Hầu Tiểu Muội, Tống Quân Uyển bất mãn... Còn nhớ rõ Hứa Bảo Tài rất ái mộ Trần Mạn Dao...

Tu vi của Trần Mạn Dao hoàn toàn khác với trí nhớ của Bạch Tiểu Thuần, một thân khí tức Nguyên Anh cực kỳ thâm hậu, hiển nhiên trỏ lại Man Hoang có được tạo hóa không cạn.

Trần Mạn Dao xuất hiện đã khoi gợi ký ức của Bạch Tiểu Thuần, trong chớp mắt hắn vô hạn nhớ Nghịch Hà tông, cuối cùng hắn vẫn phải trỏ về hiện tại, hắn tại Man Hoang cách Nghịch Hà tông... Quá xa.

- Các vị đạo hữu, người đã đủ, lão phu ngoại trừ hộ tống Nhị hoàng tử tới đây ra, còn nhận lệnh Đại thiên sư phụ trách mỏ Luyện Hồn Hồ.

Lúc Bạch Tiểu Thuần đang hoảng hốt, người thứ ba sau lưng Nhị hoàng tử và Trần Mạn Dao lên tiếng.

Đây là nam tử trung niên, mặt không biểu tình, trong mắt lạnh nhạt, ngay cả âm thanh cũng khàn khàn mang theo băng hàn quanh quẩn bốn phưong, Bạch Tiểu Thuần thở sâu, hắn thức tỉnh từ trong hoảng hốt, sau đó phức tạp nhìn Trần Mạn Dao, Bạch Tiểu Thuần bình tĩnh trỏ lại.

- Vô Thường đạo hữu, Vân Son đạo hữu, còn có Hồng La đạo hữu, xin trợ giúp lão phu một ít sức lực.

Tu sĩ trung niên lên tiếng, hắn ra một bước tới trước Luyện Hồn Hồ, cùng lúc đó Vô Thường Công cùng hai nam nữu hộ tống Chu Hoành, Hứa San cũng gật đầu đi ra.

Bốn người đứng trên bầu trời Luyện Hồn Hồ sau đó bấm niệm pháp quyết, Thiên Nhân chi lực giáng lâm, hình thành gợn sóng bao phủ Luyện Hồn Hồ.

Rất nhanh, tiếng nổ ngập trời vang lên, đột nhiên Luyện Hồn Hồ chấn động, từ trong miệng ấm có rất nhiều hắc vụ bay ra ngoài, chúng không ngừng lan ra khắp thiên địa.

- Các ngươi còn thời gian một nén hương chuẩn bị, sau một nén hương, chúng ta sẽ mở Luyện Hồn Hồ, các ngươi lập tức bước vào Luyện Hồn Hồ, bốn người chúng ta chỉ có thể mở ấm này trong nửa nén hương, cho nên... Trong nửa nén hương, nhất định phải đi vào toàn bộ. Trong quá trình đó khó mà đi ra, chỉ sau khi hoa nở, Luyện Hồn Hồ mới tự động mở ra, các ngươi phải trong một canh giờ đi ra ngoài, bằng không sẽ gặp nguy cơ.

Nam tử trung niên chủ trì mở Luyện Hồn Hồ lên tiếng, đám thiên kiêu chung quanh gật đầu, bọn họ vận chuyển tu vi, yên lặng chờ đợi sau đó âm thầm truyền âm với nhau.

Bạch Tiểu Thuần nhìn Luyện Hồn Hồ kia, đáy lòng suy nghĩ nên lề mề như thế nào, nhưng cho dù lề mề thế nào cũng khó kéo dài nửa nén hương..

- Thôi thôi...

Bạch Tiểu Thuần phiền muộn, đột nhiên cảm giác được có chút không đúng, ẩn ẩn phát giác có ánh mắt nhìn mình đã vượt qua mấy chục đạo, hắn nhìn bốn phía, vừa nhìn đã làm Bạch Tiểu Thuần cảnh giác.

Hắn nhìn thấy thiên kiêu bốn phía đang nhìn mình, ánh mắt dò xét nhưng không mang theo hảo ý, xem như Chu Hoành, Hứa San và Công Tôn Dịch cũng như vậy, Bạch Tiểu Thuần nói thầm không ổn.

- Quả nhiên bọn chúng liên thủ với nhau.

Bạch Tiểu Thuần hít thở dồn dập, đây là cục diện hắn lo lắng nhất, nếu đám người này đồng loạt ra tay, Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ mình có mạnh hơn cũng vô dụng, đây là hơn trăm người... Nếu bọn họ thi triển đòn sát thủ, chỉ sợ Thiên Nhân cũng không thể làm gì.

- Những người này quá ghê tởm, bọn chúng thật to gan, ta lợi hại như vậy, là Vạn phu trưởng Trường thành thanh danh hiển hách, đường đường đại tổng quản thành Cự Quỷ, ta dám xuất thủ với Thiên Nhân, ta cũng dám trói Bán Thần, há sợ bọn chúng?

Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mình không thể thua khí thế người ta, tự an ủi mình.

- Ta không khi dễ các ngươi, thôi thôi, thân phận của ta quá cao, lại là Thiên Đạo Nguyên Anh, không chấp nhặt với bọn họ, lần này ta phải khiêm tốn, sau khi đi vào cũng phải cẩn tâận, không đi tranh đoạt với đám thiên kiêu kia.

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, hắn cảm thấy tâm cảnh của mình vượt qua đám thiên kiêu trước mặt, hắn lập tức nở nụ cười thân thiện với đám thiên kiêu chung quanh.

Nụ cười thiện ý của hắn không có tác dụng, những ánh mắt không có hảo ý kia chẳng những không có giảm bớt, thậm chí đám người Chu Hoành, Triệu Đông Sơn càng xem thường và mỉa mai.

Ánh mắt này làm Bạch Tiểu Thuần tức giận, hắn cảm thấy mình quá lợi hại, đã chủ động biểu đạt thiện ý, đám người này lại làm ra biểu lộ không biết điều.

- Quá phận... Thôi thôi, chút chuyện nhỏ này ta không tính toán với bọn họ.

Bạch Tiểu Thuần nhìn đối phương người đông thế mạnh, buồn bực nhịn xuống, đang muốn thu hồi ánh mắt thì tâm thần hắn rung động.

- Không đúng...

Lần này hắn nhìn thấy sát cơ trong mắt một số người... Không phải tất cả thiên kiêu nơi đây giỏi ẩn giấu, bên trong có một ít, có lẽ cảm thấy không cần thiết ẩn giấu, sát cơ trong mắt bị Bạch Tiểu Thuần phát giác.

- Bọn chúng muốn giết ta?!

Nội tâm Bạch Tiểu Thuần chấn động, đây chỉ là một lần tranh đoạt Quỷ Vương Hoa mà thôi, hắn đại biểu Cự Quỷ Vương, tuy hắn biết có nguy hiểm nhưng từ đầu chỉ cho rằng chính mình chỉ cần không tham dự cướp đoạt thì nguy hiểm không giáng lâm.

Nhưng bây giờ đám người kia sinh ra sát cơ, Bạch Tiểu Thuần lập tức cảnh giác.

Trên thực tế Bạch Tiểu Thuần cảm nhận không sai, mặc dù không phỉa toàn bộ những thiên kiêu này đều như vậy nhưng có một ít vẫn có sát ý, cũng không phải là nhằm vào Bạch Tiểu Thuần, bởi vì bọn họ biết thân phận Bạch Tiểu Thuần không phải hoàng thân quốc thích gì đó, chỉ là thủ hạ của Cự Quỷ Vương mà thôi, đương nhiên bọn họ dám giết người như vậy.

Mà giết Bạch Tiểu Thuần là phương pháp giải quyết vấn đề đơn giản nhất, chỉ cần Bạch Tiểu Thuần vừa chết, như vậy đại biểu Quỷ Vương Hoa không thể tranh đoạt Cự Quỷ Vương, trừ khi Cự Quỷ Vương có an bài khác.

Về phần cuối cùng bị vị Vương gia nào thu hoạch được đã không trọng yếu, tất cả sẽ dùng trao đổi với Cự Quỷ Vương, mà phương thế lực dưới trướng Vương gia nào cũng có thể cầm thứ tốt, ai có thể cướp được sẽ lập xuống công đầu, chỗ tốt cầm lớn nhất mà thôi.

Việc này tất nhiên sẽ đắc tội Cự Quỷ Vương, nếu đổi lại lúc khác, những quyền quý kia sẽ có lo lắng này, hiện tại ba đại Thiên Vương liên hợp thao tác, có ba người bọn họ bảo hộ, cho dù Cự Quỷ Vương tức giận thế nào cũng không phát tác được.

Tất cả chỉ là một hồi nhân quả, dù sao tất cả mọi người biết, bốn đại Thiên Vương không hợp nhau, từ mấy lần Man Hoang xuất hiện bí bảo đều như vậy, bốn đại Thiên Vương cướp đoạt đều bị Cự Quỷ Vương bá đạo đắc thủ, cho nên bây giờ Quỷ Vương Hoa cực kỳ trọng yếu với Cự Quỷ Vương, ba đại Thiên Vương hiếm có hình thành nhận thức chung, phải thừa dịp này ngăn cản Cự Quỷ Vương!

Phương diện Bán Thần đấu pháp đối với mấy thiên kiêu mà nói quá xa xôi, Bạch Tiểu Thuần chỉ là tiểu nhân vật tùy thời có thể bóp chết.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1009: Cự Quỷ Vương khốn khiếp (1)
Nhị hoàng tử trong đám người, bên tai cũng có người truyền âm, thần sắc hắn bình tĩnh, không có cự tuyệt, nội tâm càng cười lạnh, bây giờ trong Man Hoang, Khôi Hoàng thế yếu, Đại thiên sư mang thiên tử hiệu lệnh chư hầu, bốn đại Thiên Vưong không liều mạng giữ gìn Khôi Hoàng, bọn họ chỉ chú ý lợi ích và củng cố thế lực của mình mà thôi.

Như tám đại bí cảnh vốn thuộc về Hoàng tộc này, Đại thiên sư chỉ nói một câu đã tách ra khỏi Hoàng tộc, biến thành thứ người người có thể cướp đoạt, mà hắn thân là người Hoàng tộc, hắn đều có hận ý với Đại thiên sư hay bốn đại Thiên Vưong, trước mắt bốn đại Thiên Vưong nội loạn, hắn tự nhiên vui lòng, lúc nhìn sang Trần Mạn Dao bên cạnh mới có ánh mắt phức tạp.

Trần Mạn Dao đứng bên người Nhị hoàng tử, thần sắc đạm mạc giống như không có hứng thú với những tính toán kia, lần nàng phụng lệnh tới đây thu hồi Quỷ Vưong Quả, ai cướp đoạt đều là kẻ địch của nàng.

Thời gian nửa nén hưong trôi qua nhanh chóng, Bạch Tiểu Thuần đang hái hung khiếp vía, hắn đã rất xác định, có một ít người động sát cơ với mình.

- Cũng may không phải toàn bộ, chỉ là một bộ phận mà thôi... Huống hồ ta chết đi, Cự Quỷ Vưong cũng phải chết, Cự Quỷ Vưong sẽ không để ta chết...

Bạch Tiểu Thuần cau mày, đúng lúc này thời gian nửa nén hưong qua đi, tiếng nổ lớn quanh quẩn, sưong mù không bay ra khỏi miệng Luyện Hồn Hồ nữa, chỉ còn lại một lối đi tối tăm xuất hiện.

Nam tử trung niên chủ trì Luyện Hồn Hồ lên tiếng.

- Còn không đi vào?

Âm thanh truyền ra, đám người Công Tôn Dịch cùng Chu Hoành đồng loạt bay vào trong thông đạo, những người khác cũng bay vào, Bạch Tiểu Thuần thở dài bay theo.

- Sau khi tiến vào trước tê liệt bọn chúng, không cho bọn chúng cơ hội liên thủ, như vậy liền an toàn chút.

Bạch Tiểu Thuần cắn răng, hắn gia tăng tốc độ bay vào miệng Luyện Hồn Hồ, lúc tiến vào thông đạo liền bay lên phía trước.

Miệng thông đạo Luyện Hồn Hồ nhìn như rất dài nhưng trên thực tế sau khi đi vào thông đạo đã biến mất, trong chớp mắt, đám người kia và Bạch Tiểu Thuần đều xuất hiện trong Luyện Hồn Hồ!

Đây là thế giới độc lập bầu trời tối tăm mờ mịt, đại địa màu tím, bốn phía có sương mù màu đen bao phủ các nơi, trong sương mù kia dường như ẩn giấu vô số lệ quỷ, từng con du tẩu trong sương mù, ánh mắt âm lãnh, đám người đã xuất hiện bên trong Luyện Hồn Hồ.

Cảm giác đè nén từ sương mù bao phủ chung quanh, thậm chí có một ít lệ quỷ trong sương mù làm bọn họ cảm thấy nguy hiểm.

Xuyên thấu qua sương mù có thể nhìn thấy tưng dãy núi trên mặt đất, nơi xa xôi, tại khu vực dãy núi hội tụ là một bồn địa lớn lõm xuống.

Trên bồn địa có vô số sương mù ngưng tụ, chúng vờn quanh một thứ giống như đúc Quỷ Vương Vụ Hoa bên ngoài.

Còn chưa mở ra triệt để, cần một ít thời gian mới mở hoàn toàn.

Vào lúc đám người nhìn Quỷ Vương Vụ Hoa tại bồn địa, Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng nhìn chung quanh, lại nhìn Quỷ Vương Vụ Hoa kia, hắn muốn thận trọng lui ra sau nhưng đột nhiên trên người hắn lại xuất hiện hào quang màu trắng cực kỳ đột ngột.

Tia sáng này căn bản không cách nào che đậy, trực tiếp bay lên người Bạch Tiểu Thuần, xuyên thấu quần áo khiến làm cho hắn biến thành dễ thấy trong nơi âm u này.

Bạch Tiểu Thuần sững sờ, hắn không biết xảy ra tình huống gì, đám người chung quanh vừa tới nơi đây đều nhìn Quỷ Vương Hoa, về phần Bạch Tiểu Thuần, tuy bọn họ có sát cơ nhưng lại không phải tất cả mọi người nhất định sẽ sớm ra tay giết hắn, có không ít thiên kiêu tính cách cao ngạo, chỉ cần Bạch Tiểu Thuần không tranh đoạt với bọn họ, bọn họ cũng không ra tay.

Còn không đợi đám người tản ra, hào quang trên người Bạch Tiểu Thuần thu hút người khác nhìn sang, trong nháy mắt hơn trăm ánh mắt nhìn mình, tâm thần Bạch Tiểu Thuần không yên.

Hơn trăm người này đều là tu sĩ Nguyên Anh, trong đó yếu nhất đều là Nguyên Anh trung kỳ, ánh mắt của bọn họ hình thành uy áp, để Bạch Tiểu Thuần giật mình lên tiếng.

- Mọi người đừng xúc động... Ta... Bạch Hạo ta đại biểu Cự Quỷ Vương, từ bỏ quyền lợi tranh đoạt Quỷ Vương Quả lần này, các ngươi yên tâm, ta sẽ không cướp đoạt.

Bạch Tiểu Thuần cố gắng làm ra vẻ mặt chân thành một ít, sau đó nói với đám người chung quanh.

Lời này làm mọi người chung quanh giật mình, từng ánh mắt bắt đầu biến hóa khi nhìn Bạch Tiểu Thuần, còn không chờ bọn họ mở miệng, đột nhiên quang mang trên người Bạch Tiểu Thuần mạnh hơn trước, thậm chí che thân thể hắn lại, ánh mắt mọi người ngưng trọng.

- Bạch Hạo, ngươi muốn làm gì?

Bạch Tiểu Thuần khóc không ra nước mắt, hắn quá vội vàng khi nhìn đám người chung quanh, sắc mặt biến hóa, hắn đã tìm ra thủ phạm đặt cấm chế lên người hắn, hào quang trong người hắn tới từ cấm chế Cự Quỷ Vương!

Nội tâm Bạch Tiểu Thuần rung động, thầm hô không ổn, hào quang màu trắng trên người chỉ có một tia kết nối với hắn, tuyệt đại đa số lại thoát ly thân thể của hắn bay về phía bồn địa cách đó không xa!

Sự việc diễn ra đột ngột, sắc mặt đám người chung quanh thay đổi, tốc độ hào quang cực nhanh, trong nháy mắt đã tới bồn địa, ngay sau đó tiếng nổ sinh ra, nó lập tức bao phủ Quỷ Vương Vụ Hoa vào bên trong.

Cùng lúc đó hào quang xuất hiện vòng xoáy khổng lồ, vòng xoáy sinh ra hấp lực cực lớn, nó đang gia tốc Quỷ Vương Vụ Hoa nở rộ!

Có thể tưởng tượng, hào quang và hấp lực có tác dụng hút trái cây khi Quỷ Vương Hoa nở rộ và mang đi...

Sắc mặt đám người biến hóa và ngây dại, Bạch Tiểu Thuần trố mắt nhìn, thân thể của hắn run rẩy, nội tâm của hắn rung động, rốt cuộc hắn hiểu vì sao Cự Quỷ Vương bảo mình tới đây lại tự tin như vậy.

- Cự Quỷ Vương khốn kiếp!!! Căn bản cũng không có giúp đỡ, ngươi ngươi ngươi...

Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần tái nhợt, lúc này hắn đã hiểu là mình bị Cự Quỷ Vương gài bẫy, sở dĩ Cự Quỷ Vương nói chỉ cần hắn tới nơi này liền không có vấn đề, đó là bởi vì nhờ vào cấm chế của Cự Quỷ Vương.

Cấm chế này mới là đòn sát thủ của Cự Quỷ Vương, hắn dựa vào cấm chế thu hoạch Quỷ Vương Quả!

Bạch Tiểu Thuần kêu to không tốt, lúc hào quang bay ra ngoài, tu vi của mình phát tiết ra ngoài, qua một lát đã rút đi phân nửa, nội tâm hắn cả kinh, hắn lập tức rút lui ra sau, da đầu hắn sắp nổ tung, cảm giác nguy cơ sinh tử rất mạnh, hắn hiểu phiền toái của mình tới rồi.

- Cự Quỷ Vương đáng chết!!

Bạch Tiểu Thuần tức giận hổn hển, lúc hắn muốn bỏ chạy, đám người chung quanh hít sâu một hơi, ánh mắt từng người mang theo lửa giận.

Nhất là trong đám người có kẻ la thất thanh, đám người khác càng tức giận hơn trước.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1010: Cự Quỷ Vương khốn khiếp (2)
- Đây là Hư Không Nguyên Thần cấm... Chỉ cần cấm chú không chết, trừ phi phá cấm là Bán Thần, nếu không sẽ chẳng có ai mở ra.

Ngay cả đám người Công Tôn Dịch và Chu Hoành cũng tức giận, mặc dù bọn họ không nhận ra cấm chế này, nhưng có thể nhìn ra cấm chế này không phải Nguyên Anh có thể mở ra, chỉ có một biện pháp mở ra, đó chính là giết cấm chú, mà cấm chú chính là Bạch Hạo!

Nhất là trên người Bạch Tiểu Thuần còn một tia hào quang đang hô ứng với cấm chế, sát ý của đám người bộc phát hoàn toàn.

- Bạch Hạo ngươi muốn chết!!

- Đáng chết, vừa rồi ngươi nói từ bỏ, đảo mắt lại nhu vậy, nhận lấy cái chết!

- Giết hắn, chỉ có giết hắn cấm chế sẽ biến mat, bằng không chúng ta sẽ thất bại.

Trong tiếng quát tức giận ngập trời, Bạch Tiểu Thuần biến thành mục tiêu công kích, đám người bộc phát tu vi bao phủ Bạch Tiểu Thuần.

- Ta oan uổng a, các ngươi nghe ta giải thích...

Bạch Tiểu Thuần bị dọa không còn chút máu, nội tâm bi phẫn, hắn vừa lên tiếng thì chung quanh có bốn bóng người tới gần, trong bốn người có đại hán khôi ngô Triệu Đông Sơn.

- Đạo hữu nghe ta giải thích...

Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng hô to, trên mặt Triệu Đông Sơn mang theo lửa giận tấn công Bạch Tiểu Thuần.

- Giết!

Trong nháy mắt hét to, Triệu Đông Sơn cùng ba người sau lưng tiến thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần, trong nháy mắt xuất thủ có pháp thuật ba động xuất hiện.

- Cự Quỷ Vương là vương bát đản!

Bạch Tiểu Thuần gào to đầy đau đớn, đang lúc muốn lui lại, phía sau hắn có bảy tám thân ảnh mang theo sát cơ bay tới, nội tâm Bạch Tiểu Thuần rung động rất mạnh, hô hấp trì trệ, hắn biết mình không thể dừng lại, một khi dừng lại sẽ bị nhiều người vây công hơn, hắn không chút do dự vận dụng Hám Sơn Chàng.

Tốc độ nhanh chóng, chỉ trong nháy mắt tới gần Triệu Đông Sơn, Triệu Đông Sơn cười dữ tợn, trong tay cầm Lang Nha bổng đập thẳng vào người Bạch Tiểu Thuần.

Tiếng nổ vang lên, trong nháy mắt tiếng nổ truyền khắp bốn phương, thiên kiêu Man Hoang chung quanh Bạch Tiểu Thuần biến sắc, nhất là những người ở tương đối gần khiếp sợ không nhỏ.

Chỉ thấy tiếng nổ vừa vang lên, Triệu Đông Sơn có huyết mạch thổ dân phun máu tươi, thân thể bay ra xa như diều đứt dây, hắn không ngừng lùi lại, Bạch Tiểu Thuần vốn nên bị hắn ngăn cản lại xông ra ngoài, hắn không dừng lại, lập tức gia tốc bay đi xa.

- Điều này sao có thể?

- Triệu Đông Sơn có lực lượng nhục thân số một số hai trong chúng ta, gần với bạo nữ Hứa San kia, không ngờ hắn bị đụng bay.

- Bạch Hạo này... Lực lượng nhục thân của hắn quá cường đại.

Đám người chung quanh sợ hãi và truy kích, lần lượt từng bóng người bay theo Bạch Tiểu Thuần, vào lúc này Bạch Tiểu Thuần đang hãi hùng khiếp vía.

- Cự Quỷ Vương thật quá phận, ta không phải chỉ vỗ đầu ngươi vài cái sao, ta không phải lấy ngươi làm tấm chấn thôi sao, ta đã cứu ngươi thế mà ngươi lừa ta! Ta mà chết thì ngươi cũng không xong!

Bạch Tiểu Thuần ủy khuất, nhất là sau khi phát hiện cấm chế trên người không biến mất, nó vẫn tồn tại như cũ, hắn hiểu, cho dù với thủ đoạn của Cự Quỷ Vương, hắn đã sớm có chuẩn bị, cấm chế có uy lực này, một khi mình chết cũng không làm Cự Quỷ Vương tử vong nhưng nhất định sẽ trọng thương.

Việc này rất rõ ràng, Cự Quỷ Vương đang ép mình và đánh cược... Cược chính mình có thể kiên trì được, kiên trì đến thời điểm nở hoa kết trái, hiện tại Bạch Tiểu Thuần càng nhớ tới đan dược, Cự Quỷ Vương đưa cho mình thanh trường thương và chín viên đan dược.

- Cự Quỷ Vương cho ta chín viên đan dược, hắn nói một người cả đời chỉ ăn được chín viên... Thanh trường thương là pháp bảo mạnh nhất mà ta có thể sử dụng được.

Lúc Bạch Tiểu Thuần gặp nguy cơ, trong thành Cự Quỷ, trong vương điện, sắc măt Cự Quỷ Vương âm trầm bất định nhìn về hướng Luyện Hồn Hồ, trong lòng của hắn vô cùng khẩn trương.

Quỷ Vương Quả quá trọng yếu với hắn, đúng như Bạch Tiểu Thuần đoán trước, cả đời người chỉ có thể ăn chín viên đan dược kia mà thôi, thanh trường thương luyện linh mười sáu lần cũng là pháp bảo duy nhất Bạch Tiểu Thuần có thể sử dụng, tất cả đều là kế hoạch của hắn, từ sau khi Bạch Tiểu Thuần xuất hiện ngoài ý muốn, từ sau khi hắn khôi phục tu vi thì Cự Quỷ Vương đã có chuẩn bị.

Hắn muốn đi đánh cược một lần, cược bản sự đào mệnh của Bạch Tiểu Thuần... Điểm này, Cự Quỷ Vương vẫn có nắm chắc, nhất là nghĩ tới cảnh Bạch Tiểu Thuần mang theo chính mình thoát ra khỏi tay ba Thiên Nhân và rất nhiều Nguyên Anh, nội tâm của hắn an ổn một ít.

- Bản lĩnh đào mệnh của Bạch Hạo là mạnh nhất ta từng thấy qua.. Hi vọng hắn có thể kiên trì tới lúc đó... Bạch Hạo, chỉ cần ngươi giúp bản vương đoạt Quỷ Vương Quả, như vậy sau này bản vương sẽ đối đãi ngươi như thân nhi tử, quyết không để ngươi chịu ủy khuất.

Cự Quỷ Vương thì thào.

Lúc này trong Luyện Hồn Hồ có tiếng nổ vang bao phủ tám phương, sương mù chung quanh quay cuồng, trong đó ánh mắt của từng con lệ quỷ đầy tham lam, dường như khí huyết của đám thiên kiêu là đại bổ với đám lệ quỷ.

Bạch Tiểu Thuần ủy khuất, hắn lập tức phá vòng vây, muốn xung phong liều chết đi ra ngoài, tu vi trong cơ thể bị cấm chế hút đi, đám thiên kiêu vô cùng đông đảo, lúc này có bảy tám người bay tới muốn chém giết Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần nheo mắt, một người trong đó chính là Nguyên Anh Đại viên mãn Chu Hoành!

Trong mắt Chu Hoành mang theo sát cơ, dùng tư thái bao quát con sâu cái kiến nhìn hắn, Bạch Tiểu Thuần tức giận đội mắt đỏ rực, thân ảnh như nộ long bay thẳng về phía trước.

Hắn bộc phát khí thế kinh thiên động địa, mọi người chỉ bị đụng trúng là bay ra phía sau, khí huyết quay cuồng, Bạch Tiểu Thuần mạnh như thế, sắc mặt Chu Hoành biến hóa, mấy thiên kiêu khác cũng kinh hãi, tốc độ Bạch Tiểu Thuần quá nhanh, bọn họ phán đoán sai lầm cho nên không thể ngăn cản.

Khí thế Bạch Tiểu Thuần càng mạnh hơn nữa, lúc này đã sớm nổi giận không nhẹ, hắn lao tới, lực lượng thân thể bộc phát, tu vi sinh ra, khí thế Thiên Đạo Nguyên Anh biến hắn trở thành chiến tiên, những nơi đi qua, không có ai có thể cản bước hắn.

Hắn không dám dừng lại, thần thông đang bay sau lưng hắn, cho dù là hắn cũng hãi hùng khiếp vía, chỉ có thể không ngừng lao về phía trước, tay phải cầm trường thương luyện linh mười sáu lần, hắn xung phong liều chết, lại phối hợp với tốc độ, trong khoảng thời gian ngắn hắn dũng mãnh phi phàm như thiên thần.

Rầm rầm rầm!

Bạch Tiểu Thuần muốn lao ra khỏi đám người vây quanh bốn phía, bỗng nhiên lúc này có tiếng hừ lạnh từ phía trước Bạch Tiểu Thuần vang lên, chính là Công Tôn Dịch!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1011: Không được, ta muốn báo thù
Hăn đứng ở nơi đó, tay phải bấm niệm pháp quyết điểm về phía Bạch Tiểu Thuần, dưới một chỉ này mang theo lực lượng phong ấn đáng sợ, nó hóa thành vô số phù văn hư ảo bao phủ Bạch Tiểu Thuần, sau đó biến thành tấm lưới lớn bao lại!

Tấm lưới vừa thu lại liền nổ tung, bản thân Bạch Tiểu Thuần không thể né tránh, trực tiếp đụng lên phía trên, bởi vì tu vi trong người bị hút quá nhiêu, hắn lại không thể phá hủy phong ấn ngay lập tức, cho nên hắn bị tấm lưới này quấn chặt.

Cho dù như thế sắc mặt Công Tôn Dịch cũng thay đổi liên tục, nội tâm rất giật mình, hắn đang muốn gia cố phong ấn, thân ảnh Bạch Tiểu Thuần như bị ngăn cản, phía sau hắn xuất hiện mười thân ảnh, thậm chí phía sau mười thân ảnh còn có rất nhiêu thiên kiêu đang tới gần.

Không chút do dự, những người này liên tục ra tay, từng thần thông pháp thuật đòn sát thủ bay thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần, sắc mặt Chu Hoành âm trầm, hắn đánh ra một đạo kiếm quang đáng sợ chém tới.

Còn có Tiểu Lang Thần, người này gào rú và thân thể biến hóa, hắn hóa thành nửa sói nửa người, bộc phát tốc độ cực nhanh bay thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần.

Lý Thiên Thắng, người này âm độc, lúc mọi người ra tay, hắn cười lạnh sau đó nâng tay phải điểm xuống một chỉ, lúc này khói độc năm màu bay tới, hắn còn cười khặc khặc thuấn di biến mất tại chỗ.

Những người này đều là tu sĩ Nguyên Anh, trong đó mặc dù không ít đều là Nguyên Anh sơ kỳ, cũng có rất nhiều Nguyên Anh trung kỳ, đám người Tiểu Lang Thần Lý Thiên Thắng đêu là Nguyên Anh hậu kỳ, về phần Chu Hoành, hắn là Nguyên Anh Đại viên mãn, bọn họ là thiên kiêu cực mạnh, công pháp cưòng đại, liên thủ một kích, cho dù là Thiên Nhân cũng phải động dung.

Đối mặt với nguy cơ sinh tử đáng sợ, tâm thần Bạch Tiểu Thuần rung động mạnh, tuy lúc trước hắn có chuẩn bị nhưng biết tình thế không thể nghịch chuyển, hắn đã tức giận thật sự.

- Khinh người quá đáng!

Nội tâm Bạch Tiểu Thuần bi phẫn, hắn ngửa mặt lên trời gào to, trực tiếp cầm Vĩnh Dạ Tán ngăn cản, tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa sinh ra, phía sau hắn có tiếng quát lớn vang lên, thân ảnh Hứa San bay tới gần Bạch Tiểu Thuần, nàng nâng tay phải đánh ra một quyền.

- Trở về cho ta!

Hứa San quát lớn như kim loại va vào nhau, ra tay có thể rung chuyển thiên địa, lực lượng thân thể trong một quyền này cực mạnh, Bạch Tiểu Thuần đang toàn lực ngăn cản phong ấn, nội tâm gấp gáp cho nên hắn tức giận, đưa lưng về phía Vĩnh Dạ Tán sau đó đánh ra một quyền.

Hai người ra tay cách tấm lưới phong ấn, nắm đấm va chạm vào nhau, cùng lúc đó rất nhiều pháp thuật tâần thông đánh vào Vĩnh Dạ Tán.

Tiếng nổ mạnh rung trời vang lên, hào quang chói mắt làm hư vô sụp xuống, Hứa San rút lui, ngay cả Công Tôn Dịch cũng biến sắc, hắn lập tức tránh đi, khí thế đám người ra tay quá mạnh.

Khóe miệng Bạch Tiểu Thuần chảy máu tươi, hắn cầm Vĩnh Dạ Tán ngăn cản vô số pháp thuật thần thông sau lưng, sau đó bị đánh bay ra rất xa, hắn bay vào trong sương mù màu đen.

Hình ảnh này làm đám người rung động, mọi người không ngờ Bạch Hạo lại khó chơi như thế, nhiều người cùng ra tay chỉ có thể đánh hắn bị thương mà không thể giết hắn.

Đúng lúc này Diêu Lâm nhi mở to mắt, nàng rung động không nhỏ, đôi môi khẽ nhúc nhích và sinh ra một gợn sóng, gợn sóng khuếch tán làm tâm thần người ta bị rung động, trực tiếp quấn quanh bên người Bạch Tiểu Thuần.

Nghe được bên tai có âm thanh hấp dẫn tâm thần, nó đang kêu gọi hắn, tâm thần Bạch Tiểu Thuần hưng phấn, thương thế trong người lại bộc phát toàn diện một cách quỷ dị, căn bản không thể áp chế nổi, hắn phun máu tươi, thân thể lảo đảo lui vài bước.

Cùng lúc đó đôi mắt Chu Hoành bộc phát hàn quang sáng ngời, hắn nâng tay phải lên, tay phai bắn ra một đạo hắc quang, hắc quang vừa xuất hiện mang theo Thiên Nhân chi ý, mọi người vô cùng kinh hãi khi thấy Chu Hoành ra tay với Bạch Tiểu Thuần.

Hắc quang bay đi với tốc độ cực nhanh, dường như nó có thể xuyên thấu hư vô, trực tiếp xuất hiện trước mặt Bạch Tiểu Thuần, còn chưa chờ hắn tới gần, đột nhiên trong người Bạch Tiểu Thuần có hắc quang bạo phát ra ngoài.

Chính là Quy Văn Oa, tiếng nổ vang lên, hắc quang sụp đổ, Quy Văn Oa lại dung nhập vào trong cơ thể Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần mượn lực rút lui, hắn không chút do dự nuốt một viên Phá Thiên Tạo Hóa Đan, tốc độ không giảm mà còn nhanh hơn, hắn lập tức tiến vào trong sương mù.

- Không thể để hắn bỏ chạy!

- Bạch Hạo không chết, cấm chế không tan!!

Mọi người vội vàng, đám người Công Tôn Dịch, Chu Hoành, Hứa San lập tức đuổi theo, Tiểu Lang Thần cắn răng đi theo.

Lúc này mọi người truy sát tiến vào trong sương mù, Nhị hoàng tử cười lạnh nhìn tất cả, không truy kích và Trần Mạn Dao không truy kích, nàng hít thở dồn dập nhìn thân ảnh Bạch Tiểu Thuần biến mất trong sương mù, trong mắt xuất hiện hào quang kỳ lạ, trước kia nàng không chú ý, lúc này nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần ra tay, nàng ẩn ẩn cảm thấy hình bóng quen thuộc trên người đối phương.

Tốc độ Bạch Tiểu Thuần cực nhanh, hắn bay nhanh trong sương mù, trong người hắn nóng rực, thương thế trên người hắn khôi phục trong mấy hô hấp, nội tâm Bạch Tiểu Thuần được an ủi.

Tu vi vẫn bị hút đi, lại nghĩ tới chính mình bị Cự Quỷ Vương gạt, Bạch Tiểu Thuần lại phiền muộn, càng nghĩ càng tức giận, càng tức giận càng ủy khuất nhưng không dám dừng lại, hắn bay đi cực nhanh.

Tốc độ của hắn quá nhanh, đám người phía sau phải mất thời gian không ngắn mới đuổi kịp, khoảng cách kéo dãn ra, hơn nữa thế giới trong Luyện Hồn Hồ có sương mù nồng đậm, bên trong còn có lệ quỷ, mọi người tiến vào, những lệ quỷ kia lập tức bay tới gần bọn họ, những lệ quỷ này gào rú, chúng trùng kích cực nhanh, trong khoảng thời gian ngắn, mọi người lập tức rối loạn, từng tiếng kinh hô vang lên.

Hết lần này tới lần khác không có lệ quỷ nào ngăn cản Bạch Tiểu Thuần, làm như không nhìn thấy hắn, tùy ý hắn bỏ chạy trong sương mù, việc này làm đám người đuổi giết không thể đuổi kịp Bạch Tiểu Thuần.

- Hừ, lão tử có mặt nạ, các ngươi đừng mơ đuổi kịp ta!

Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh, tốc độ nhanh hơn, qua mấy canh giờ, phía sau hắn an tĩnh, không còn người nào đuổi theo, Bạch Tiểu Thuần đáp xuống mặt đất một sơn mạch, hắn ngồi tại chỗ sau đó nuốt thêm một viên Phá Thiên Tạo Hóa Đan, cảm nhận tu vi trong người bị hút đi rốt cục giảm bớt, sau đó dần dần dừng lại, không hề hấp thu tu vi của mình, Bạch Tiểu Thuần lại nuốt một viên Phá Thiên Tạo Hóa Đan mới khôi phục đến đỉnh phong, hắn nhìn chung quanh, nhớ lại chuyện vừa rồi liền tức giận.

- Nhiều người truy sát ta như vậy, lúc trước chúng ta không có thù, các ngươi khinh người quá đáng, quá phận, có bản lĩnh đơn đả độc đấu với ta!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1012: Ngươi lừa ta (1)
- Còn Cự Quỷ Vương, lão bất tử kia, lão tử vì cứu ngươi mà lâm vào cảnh cửu tử nhất sinh, ngươi lại đối xử vói ta như thế?

- Khốn kiếp, không được, ta muốn báo thù!!

Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng tức giận, hắn cảm thấy ngực mình khó chịu, không xả ác khí này không được, dường như lá gan cũng lớn hơn một chút, hắn lập tức cắn răng hạ quyết định.

- Ta muốn báo thù!!

Bạch Tiểu Thuần vô cùng tức giận, nắm chặt nắm đấm, trong đầu không ngừng sinh ra các biện pháp báo thù.

Giết người thì không được... Bạch Tiểu Thuần không ngốc, hắn biết rõ thân phận của mình tại Man Hoang rất mẫn cảm, nếu hôm nay giết những thiên kiêu này, một ít còn khá tốt, nếu như nhiều thì tương đương đắc tội cả Man Hoang, đến lúc đó cho dù Man Hoang lớn hơn nữa hắn cũng khó đi nửa bước.

Nếu chỉ giết một đám, Bạch Tiểu Thuần không cam lòng cho lắm.

- Huống hồ giết người cũng không quan hệ lớn với Cự Quỷ Vương, mặc dù biết không liên quan gì tới hắn, dù sao cũng không phải hắn giết người, đến lúc đó lão gia hỏa Cự Quỷ Vương trở mặt không nhận tình, tương đương ta tự chôn vùi bản thân mình...

- Không được... Cần phải nghĩ biện pháp, tốt nhất là có thể báo thù, lại có thể làm Cự Quỷ Vương cực khổ không nhỏ.

Bạch Tiểu Thuần vò đầu bứt tai,, hai mắt đỏ rừng rực, minh tư khổ tưởng, sau nửa ngày ngồi suy nghĩ, bỗng nhiên hắn mở to mắt, thần thái sáng ngời.

- Có rồi!

Tinh thần Bạch Tiểu Thuần vô cùng phấn chấn, trong đầu có một ý niệm rõ ràng.

- Ta không giết người, ta sẽ trói tất cả thiên kiêu lại một chỗ, sau đó đưa đến chỗ Cự Quỷ Vương, đến lúc đó hắn phải đuối lý vì dám động tay chân đã làm các thế lực khác bất mãn, sau đó những thiên kiêu kia rơi vào tay hắn, như vậy các quyền quý càng có lý do bới móc... Nếu hắn thả sẽ ảnh hưởng tới mặt mũi của hắn thật lớn, nếu hắn không thả, các quyền quý Man Hoang sẽ liên hợp lại đi tìm hắn... Ha ha ha...

- Những thiên kiêu này chính là củ khoai lang nóng phỏng tay, đến lúc đó Cự Quỷ Vương có khổ cũng khó nói thành lời... Cho dù Cự Quỷ Vương bá đạo cũng không dám dùng những thiên kiêu này ra vơ vét tài sản gia tộc của bọn họ, loại hành vi trước ăn gian, sau lại vơ vét tài sản sẽ làm nhiều người nổi giận, Bạch gia gia ta có thể không sao cả, Cự Quỷ Vương thì không được, một khi hắn làm sẽ gặp mối họa to lớn.

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây liền ngửa mặt lên trời cười to.

Hắn cảm giác mình quá thông minh, biện pháp tốt như thế cũng nghĩ ra, hắn cảm khái vì mình quá thông minh, vì muốn kế hoạch này hoàn mỹ hơn, Bạch Tiểu Thuần hít sâu và cân nhắc một lúc.

- Ta cũng phải phòng bị thật tốt, vạn nhất lão tiểu tử Cự Quỷ Vương không muốn trở mặt, trực tiếp thả người ra... Đây không phải việc không có khả năng, hừ hừ, Bạch gia gia ta muốn Cự Quỷ Vương thả người cũng phải trả cái giá lớn mới được!

Bạch Tiểu Thuần vô cùng hưng phấn, trong đầu suy nghĩ nên báo thù như thế nào, sau nửa ngày hắn đã chải vuốt kế hoạch một cách cẩn thận, trong mắt hắn còn xuất hiện thần thái chờ mong.

- Cự Quỷ Vương, ngươi không thể oán ta, là ngươi lừa ta trước thì đừng trách ta bẫy ngươi, vừa vặn lão tử mượn cơ hội này tu hành Bất Tử Cốt!

Bạch Tiểu Thuần hít sâu mấy hơi, ánh mắt bắn ra thần thái quyết đoán, cho dù kế hoạch này còn một ít khuyết điểm nhỏ, Bạch Tiểu Thuần cũng bất chấp nhiều như vậy, chỉ cần không xuất hiện vấn đề là tốt rồi.

- Báo thù không cách đêm, ta sẽ đi ngay bây giờ!

Thân anhr Bạch Tiểu Thuần lập tức nhảy vào trong sương mù, lợi dụng mặt nạ che dấu khí tức, những lệ quỷ trong sương mù không nhìn thấy hắn giống như hóa thân thành u linh vô thanh vô tức xuyên qua sương mù

Trong sương mù Luyện Hồn Hồ có rất nhiều lệ quỷ, vô số oan hồn kéo cả đàn cả lũ bay ngang qua, Bạch Tiểu Thuần tiến lên rất nhanh, hắn nhìn thấy oan hồn giương nanh múa vuốt bay ngang qua người thì kinh hãi không nhỏ.

Nhất là nhìn thấy bên trong có không ít lệ quỷ hung ác đã mọc một sừng trên đầu, thậm chí thân thể hư ảo nhưng có lúc lại biến thành chân thật, điểm này càng làm hắn giật mình.

- Huyền Hồn Hồ quá quỷ dị, oan hồn bên trong càng quỷ dị.

Đám oan hồn lệ quỷ trong nơi này hung tàn hơn bên ngoài, thậm chí có một ít còn có thể thi triển thần thông pháp thuật mang theo tử khí, thường thường nhìn thấy người sống sẽ lao thẳng tới, một khi bị chúng tới gần, sinh cơ sẽ ảm đạm, thậm chí lúc chúng chui vào trong người, tánh mạng chi hỏa cũng phập phồng không yên.

Nếu đổi thành tu sĩ khu vực Thông Thiên Hà nhìn thấy đám oan hồn này nhất định luống cuống tay chân, cho dù những thiên kiêu Man Hoang, mỗi khi đối phó lệ quỷ như vậy cũng phải dùng thủ đoạn đặc biệt, thậm chí bản thân chính là Luyện Hồn Sư, cho dù đối mặt với đám oan hồn lệ quỷ trong Luyện Hồn Hũ cũng phải kiêng kị không nhỏ, có thể không đối kháng chính diện sẽ không chạm mặt.

Nội tâm bọn họ biết rõ, Luyện Hồn Hồ đặc thù, mặc dù có thể bắt lấy oan hồn lệ quỷ bên trong nhưng lại rất khó thu phục để mình sử dụng, cho nên một khi gặp được hoặc diệt đi, hoặc tránh né.

Trước mắt đám oan hồn lệ quỷ không ngừng trùng kích, những thiên kiêu đuổi giết Bạch Tiểu Thuần đều phân tán ra chung quanh, từng người tự chiến nên phân tán loạn các nơi, bọn họ vừa tránh né oan hồn lệ quỷ, lại vừa dùng thủ đoạn của mình tìm kiếm tung tích Bạch Tiểu Thuần.

Một khi tìm được, bọn họ sẽ hô to để mọi người cùng hợp lực giết hắn.

- Bạch Hạo đáng chết, nếu hắn không chết, chúng ta sx không có cơ hội đoạt được Quỷ Vương Quả.

- Thời gian cấp bách...

Vào lúc mọi người phân tán ra chung quanh, mỗi người đều sinh ra sát ý ngập trời với Bạch Tiểu Thuần, lúc này có một thanh niên mặc trường bào màu lam, sắc mặt âm trầm đang lao nhanh trong sương mù, phía sau hắn có một đám oan hồn gào thét đuổi giết, tốc độ của đám oan hồn không bằng thanh niên nên khoảng cách dần dần bị kéo ra.

Người này là Tiểu Lang Thần, một thân tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, cho dù hắn vào trong sương mù cũng có thể bảo trì tốc độ cao như cũ, chỉ cần không gặp phải hồn triều quy mô lớn hoặc gặp phải lệ quỷ cường đại, hắn có thể tùy ý tung hoành trong sương mù.

- Bạch Hạo trốn quá nhanh, bên phe ta có nhiều người tìm kiếm như thế, ta cũng không tin hắn có thể trốn quá lâu.

Nội tâm Tiểu Lang Thần tức giận, mục đích của hắn đi vào Luyện Hồn Hồ lần này là dựa vào thực lực bản thân đánh ra danh tiếng bản thân, cho dù không đạt được Quỷ Vương Quả cũng muốn phải phụ tá thế tử, kể từ đó cho dù không hoàn thành nhiệm vụ gia tộc, sau khi trở về cũng có ban thưởng.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1013: Ngươi lừa ta (2)
Tất cả tính toán lần này lại bị Bạch Hạo phá hủy cấm chế xuất hiện làm mọi người và cả hắn cũng hiểu, bọn họ lần này bị Bạch Hạo đùa nghịch, người này không chết tương đương bọn họ vô duyên với Quỷ Vương Quả.

- Mặc dù chúng ta không có thù nhưng ngươi nhất định phải chết.

Tiểu Lang thần cười lạnh một tiếng, tốc độ nhanh hơn, thần thức bao phủ chung quanh và tìm kiếm cẩn thận, thời gian trôi qua, nửa canh giờ sau, Tiểu Lang Thần nhìn phía trước đột nhiên xuất hiện mấy trăm oan hồn, đám oan hồn cũng phát hiện Tiểu Lang Thần, ánh mắt của chúng xuất hiện hào quang hung tàn và lao về phía Tiểu Lang Thần.

Tiểu Lang Thần không thèm nhìn, hắn không đặt mấy trăm oan hồn vào mắt, chẳng những tốc độ không giảm bớt mà còn tiến lên nhanh hon, hắn trực tiếp lao vào bên trong đám oan hồn đang gào thét, trong nháy mắt hắn xông vào bên trong, bỗng nhiên sắc mặt Tiểu Lang Thần thay đổi, đột nhiên tâm thần hắn xuất hiện cảm giác nguy cơ to lớn, càng không hiểu tại sao tu vi yếu đi ba phần, tu vi vận hành không lưu loát, thậm chí tu vi vận hành chậm chạp như bị cái gì đó ảnh hưởng.

- Không đúng!

Không kịp suy nghĩ quá nhiều, thân thể Tiểu Lang Thần nhanh chóng lui ra sau, lúc hắn lui ra sau lại nghe tiếng cười lạnh vang lên bên tai, sau đó có tiếng nói quanh quẩn trong tai hắn.

- Muộn rồi!

Khi âm thanh vang lên, một thân ảnh xuất hiện nhanh như tia chớp, thân ảnh này đã giấu trong oan hồn từ trước, cho dù dùng mắt thường hay thần thức dò xét cũng giống nhau, hắn xuất hiện đột ngột và dùng tốc độ nhanh áp sát Tiểu Lang Thần, không có nửa điểm do dự, hắn vung tay phải lên, lực lượng thân thể và tu vi dung hợp oanh kích một quyền.

Vào lúc nguy cơ trước mắt, Tiểu Lang Thần gào thét, hắn không tiếc bộc phát tiềm lực bản thân như muốn hóa thành bộ dạng nửa người nửa sói, chưa chờ hắn kịp biến thân, nắm đấm Bạch Tiểu Thuần đã giáng xuống.

Oanh, tiếng nổ vang vọng bốn phương, sóng xung kích càn quét chung quanh và đẩy đám oan hồn ra xa, tất cả quá đột ngột, Tiểu Lang Thần rung động, hắn muốn tránh né nhưng không thể làm được, muốn phản kích cũng cảm giác khó làm được, chỉ có thể mặc nắm đấm của Bạch Tiểu Thuần như núi giáng vào ngực, cảm nhận thân thể mình bị lực lượng cực lớn đánh trúng, hắn phun máu tươi và bay ngược ra sau thật nhanh, trong lúc bay ngược ra sau còn phun thêm vài ngụm máu tươi, tu vi trong người tán loạn, thân thể sắp nổ tung, ngay cả xương cốt cũng gãy thật nhiều.

- Bạch Hạo!

Tiểu Lang Thần kêu thảm thiết, da đầu run lên, hắn vô cùng hoảng sợ, cả đời này hắn chưa từng gặp qua một quyền nào cuồng bạo như sóng to gió lớn như lần này, hắn bị đánh ngu người, nội tâm hoảng sợ, máu tươi chảy ra không ngừng, Bạch Tiểu Thuần hiện tại không giống lúc trước, hắn mạnh tới mức Tiểu Lang Thần không dám tin tưởng.

Chỉ một quyền đã đánh thân thể hắn gần sụp đổ, thương thế nghiêm trọng, đôi mắt của hắn mơ hồ, Nguyên Anh suýt nữa xuất khiếu, thậm chí còn kém hồn phi phách tán, ngay cả thần thông biến cũng bị một kích vừa rồi cắt ngang! Thân thể như diều đứt dây bay ra sau hơn trăm trượng.

- Cho ngươi biến thân, lần trước ngươi đánh ta rất sung sướng đúng không, biến thân, ta đánh chính là kẻ biến thân!

Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh một tiếng, hắn vượt qua khoảng cách trăm trượng.

- Bạch Hạo ở chỗ này...

Tiểu Lang Thần suy yếu tới mức tận cùng, triệt để mất đi sức chiến đấu, lúc Bạch Tiểu Thuần tới gần, đôi mắt hắn đỏ rực, không để ý thương thế liền rống to cầu cứu, đáng tiếc không chờ hắn nói xong, Bạch Tiểu Thuần vung tay phải phong ấn Tiểu Lang Thần và ném hắn vào trong túi trữ vật, làm xong tất cả liền quay người đi vào trong sương mù.

Sau khi Bạch Tiểu Thuần rời đi không lâu, tại nơi hắn giao thủ với Tiểu Lang Thần có bảy tám người bay tới gần, sau khi nhìn thấy pháp thuật chấn động của Tiểu Lang Thần lưu lại nơi đây, chung quanh còn có rất nhiều máu tươi văng tung tóe, sắc mặt mọi người biến hóa sau đó truyền âm với nhau, cũng phân tán chung quanh tìm kiếm tung tích Bạch Tiểu Thuần.

Vào lúc này, Bạch Tiểu Thuần bay nhanh trong sương mù, hắn vừa bay vừa liếm môi, trong đôi mắt còn mang theo điên cuồng, Tiểu Lang Thần không phải thiên kiêu hắn bắt được đầu tiên, trước Tiểu Lang Thần, hắn đã bắt tới bảy tám người.

- Ta đánh kẻ biến thân như ngươi trước.

Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh, Tiểu Lang Thần không phải người hắn bắt đầu tiên, hắn cũng đã ra tay mấy lần trước đó, có thể nói đây là lần Bạch Tiểu Thuần ra tay chính thức sau khi trở thành Thiên Đạo Nguyên Anh, hắn cũng cảm giác được Thiên Đạo Nguyên Anh phi phàm cỡ nào.

- Thiên Đạo Nguyên Anh có thể áp chế Nguyên Anh khác... Mấy người trước, lúc ta ra tay cũng bị suy yếu.

Bạch Tiểu Thuần cân nhắc một phen, hắn nhớ tới trận chiến trước đó, tu vi của Tiểu Lang Thần thật sự bất ổn, nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thuần cân nhắc đi nghiệm chứng thêm vài lần.

Vì vậy hắn bay đi thật nhanh, không bao lâu, sắc mặt hắn hơi động và cải biến phương hướng, hắn lao vào khu vực bên phải, nơi này đang có hai thiên kiêu Man Hoang đang bị rất nhiều oan hồn đuổi giết.

- Mượn hai người này thí nghiệm một chút!

Bạch Tiểu Thuần cười hắc hắc, tốc độ không giảm còn bay nhanh hơn, hắn lao thẳng về phía hai người kia, chỉ trong chốc lát hai thiên kiêu Man Hoang đã nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, bọn họ biến sắc, đang muốn mở miệng đã thấy Bạch Tiểu Thâần phát tay áo đánh ra một đạo cuồng phong, hai người bọn họ muốn ngăn cản, bằng vào tu vi Nguyên Anh trung kỳ của bọn họ làm sao có thể là đối thủ của Bạch Tiểu Thuần, cho nên bọn họ bị pháp thuật của Bạch Tiểu Thuần đánh trúng, tu vi của bọn họ bị áp chế nghiêm trọng, vận chuyển chậm chạp và có xu thế tán loạn.

Không đợi nghĩ ra biện pháp giải quyết, bọn họ nghe tiếng nổ tung sau đó phun máu tươi bay ngược ra sau, Bạch Tiểu Thuần bước tới một bước, hắn dùng hai tay nâng hai người lên như nâng con gà con.

Tiện tay phong ấn hai người và ném vào trong túi trữ vật, Bạch Tiểu Thuần vô cùng vui sướng, lần này hắn trọng điểm quan sát tu vi hai người này biến hóa, hiện tại hắn tin tức Thiên Đạo Nguyên Anh của mình có thể áp chế các Nguyên Anh khác, tâm thần phấn chấn không nhỏ.

- Trời ơi, thì ra tay mạnh như thế!

Bạch Tiểu Thuần mang theo kích động rời đi.

Cứ như thế, những thiên kiêu Man Hoang đang phân tán trong Luyện Hồn Hồ đã biến thành con mối trong mắt Bạch Tiểu Thuần, mà hắn là thợ săn, thân ảnh biến mất quỷ dị, mỗi lần xuất hiện là có thiên kiêu bị hắn bắt như diều hâu bắt gà con.

Nếu nhân số khá nhiều, hắn sẽ thối lui, gặp được một người sẽ đuổi giết như gió bão, mỗi lần ra tay đều rất ngắn, sau đó hắn lại chạy đi thật nhanh, cho nên mọi người khó có thể tạo thành xu thế vây công hắn.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1014: Diều hâu bắt gà con
- Đáng chết, vì sao Bạch Hạo có thể qua lại sương mù tự do như thế?

- Đã có hơn mười người mất đi tin tức...

- Thông tri tất cả mọi người, không nên đi một mình, ít nhất cũng phải đi ba năm người với nhau!

Những thiên kiêu Man Hoang tiến vào Luyện Hồn Hồ phần lớn đều dùng Công Tôn Dịch, Chu Hoành cùng với Hứa San cầm đầu, sau đó bọn họ liên hệ vói nhau, thần thái cảnh giác.

Kể từ đó Bạch Tiểu Thuần phát sầu, mặc dù hắn có thể đánh hạ năm người nhưng sẽ tiêu hao một ít thời gian, thân ảnh của hắn đi vào trong sương mù dày đặc tìm kiếm, vào lúc suy nghĩ có nên mạo hiểm dùng mặt nạ cải biến thành gương mặt người khác, lừa dối trói người hay không, Bạch Tiểu Thuần vui vẻ.

- Có lạc đàn!

Đôi mắt Bạch Tiểu Thuần sáng lên, hắn nhìn thấy đó là một thân ảnh khôi ngô đang tiến lên thật nhanh, hắn đang tả xung hữu đột trong đám oan hồn đuổi giết, người này chính là Triệu Đông Son!

- Có hơi xa, nếu hắn thuấn di bỏ chạy, ta đuổi theo cũng cần một thời gian ngắn.

Bạch Tiểu Thuần vỗ túi trữ vật, hắn lấy một cây đại cung ra.

Vào lúc Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy Triệu Đông Sơn, Triệu Đông Sơn cũng nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần.

Triệu Đông Sơn vô cùng kinh hãi, lúc trước hắn nghe nói có không ít người mất tích, hiện tại hắn đang tiến lên phía trước thật nhanh, đang muốn đi tới nơi mọi người tụ tập cách đây không xa, sau khi hắn lao ra khỏi đám oan hồn vây quanh thì nội tâm hắn sinh ra cảm giác nguy cơ mãnh liệt, không phải thần thức của hắn cảm nhận nguy cơ, hắn tu hành công pháp đặc thù cho nên thân thể sinh ra cảnh báo!

Lúc quay đầu nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, sắc mặt của hắn biến hóa, hắn không do dự vận dụng thuấn di muốn chạy trốn, trong nháy mắt hắn thuấn di, một mũi tên mang theo khí thế kinh người bay thẳng về phía hắn, không chờ tới gần hắn, mũi tên lập tức tự bạo.

Oanh, uy lực vụ tự bạo làm hư không rối loạn.

- Mũi tên luyện linh!

Triệu Đông Sơn phun máu tươi, chỉ có mũi tên luyện linh ít nhất mười một lần tự bạo mới có khả năng rối loạn hư không, từ đó cắt đứt hắn thuấn di.

Triệu Đông Sơn kêu khổ, đang muốn lui về phía sau, ngay sau đó ánh mắt của hắn tuyệt vọng, hắn nhìn thấy thân ảnh Bạch Tiểu Thuần đứng xa tay cầm cự cung, một lần bắn ra bảy mũi tên, bảy mũi tên phát ra âm thanh sưu sưu bay thẳng về phía hắn.

- Bạch Hạo!!

Triệu Đông Sơn hét lớn một tiếng, nơi này bị mũi tên tự bạo nên hư không rối loạn, cho nên hắn khó thuấn di, vào lúc này chỉ có thể dựa vào tốc độ lui ra phía sau.

Hắn trước kia còn xem thường Bạch Tiểu Thuần, khi đó mọi người liên tục vây công, hắn còn là người đầu tiên ra tay với đối phương, hiện tại ngực vẫn còn đau đớn, căn bản không có tâm tư đối chiến cho nên hắn lui nhanh, không ngờ bị mũi tên tự bạo cắt ngang thuấn di.

Tiếng nổ vang vọng bốn phương, Triệu Đông Sơn không ngừng phun máu tươi, hắn không quan chuyện khác, chỉ cúi đầu bỏ chạy, so với tốc độ của Bạch Tiểu Thuần thì tốc độ của hắn hiện tại quá chậm, không bao lâu đã bị Bạch Tiểu Thuần đuổi kịp.

- Không phải ngươi rất lợi hại sao, nãi nãi của ngươi, không ngờ dám làm người đầu tiên ra tay tấn công Bạch gia gia, gia gia ta đánh chết ngươi!

Bạch Tiểu Thuần vừa nhớ tới Triệu Đông Sơn chính là người ra tay với mình đầu tiên liền tức giận, trực tiếp đánh ra một quyền kinh thiên động địa, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, vô số sóng xung kích lan truyền chung quanh, thân ảnh Triệu Đông Sơnbiến mất, hắn bị Bạch Tiểu Thuần trói lại và thu vào trong không gian giới chỉ.

Trong lúc xuyên qua sương mù, trái tim Bạch Tiểu Thuần đập nhanh hơn, hắn cảm thấy lần này quá kích thích, cảm giác như chơi trốn tìm làm hắn chờ mong và hướng tới

- Một đám nhát gan, chỉ biết lấy nhiều khi ít, hừ hừ, làm gì có kẻ nào dám đơn đả độc đấu với Bạch gia gia ta.

Bạch Tiểu Thuần chắp tay sau lưng, hắn cảm giác bộ dạng này mới xứng với vị trí vô địch thiên hạ, hêện tại hắn rất đắc ý, hắn dừng bước nhìn vào sương mù, nơi đó có không ít oan hồn gào thét dữ tợn, dường như đang vây công cái gì đó.

- Lúc trước chỉ làm nóng người, hiện tại là lúc diều hâu bắt gà con.

Bạch Tiểu Thuần liếm liếm bờ môi, hắn tiến tới gần sương mù, hắn cảm giác ở xa có năm thiên kiêu Man Hoang bị oan hồn vây công, bọn họ xung phong liều chết, bốn người trong năm người là Nguyên Anh trung kỳ, một người là Nguyên Anh hậu kỳ, liên thủ rất hung tàn, xem chừng không bao lâu sẽ thoát ra khỏi vây công.

- Đáng tiếc, ta không thể điều khiển oan hồn, bằng không ta sẽ không để bọn chúng trốn thoát dễ dàng.

Bạch Tiểu Thuần thở dài, hắn trầm ngâm một lúc liền cầm hỏa diễm mười lăm màu ra, ánh mắt lóe sáng, hắn cười hắc hắc, hắn luyện chế thật nhanh và che dấu chấn động đi tới gần.

Không bao lâu trên bầu trời sinh ra tiếng nổ ngập trời, ngay sau đó bầu trời có mây đỏ xuất hiện, sau đó lại tạo thành từng đám thiên hỏa hàng lâm nơi này, chính là tâần thông thiên hỏa do Bạch Tiểu Thuần tự nghĩ ra. Bạch Tiểu Thuần đột phá Thiên Đạo Nguyên Anh, thần thông thiên hỏa được Thiên Đạo Nguyên Anh tăng phúc nên luyện chế dễ dàng hơn trước. Biển lửa bao phủ và liên tục oanh kích xuống dưới, năm thiên kiêu Man Hoang bị biển lửa oanh kích liền sợ hãi, uy lực của hỏa diễm mười lăm màu, cho dù là bọn họ cũng kinh hãi, nhất là thiên hỏa không có rễ nên không thể thu, năm người chỉ có thể tăng tốc độ lao ra ngoài, vào lúc này thân ảnh Bạch Tiểu Thuần thừa dịp loạn đi tới gần, hắn cầm trường thương trong tay và bộc phát chiến lực bản thân giết vào biển lửa.

Tiếng nổ mạnh vang lên khắp nơi, qua hơn mười hô hấp, Bạch Tiểu Thuần liền xoay người bỏ chạy, biển lửa sau lưng biến mất, thân ảnh năm thiên kiêu cũng không còn.

Cả thế giới Luyện Hồn Hồ rối loạn, những thiên kiêu Man Hoang kia hãi hùng khiếp vía, đến bây giờ đã có hơn ba mươi người mất tích.

Tốc độ của Bạch Hạo quá nhanh, thường thường lúc bọn họ đuổi tới căn bản không thể hình thành vòng vây đuổi giết, bọn họ phát hiện lệ quỷ trong sương mù lại bỏ qua Bạch Hạo.

Điểm này làm nội tâm mọi người biệt khuất, tức giận tràn ngập tâm thần, cũng có người kinh hãi, bởi vì Bạch Tiểu Thuần trả thù quá nhanh và quá sắc bén.

Hiện tại có gần trăm thiên kiêu tiến vào nơi này, bọn họ phân thành bốn bộ phận bao quanh Công Tôn Dịch, Chu Hoành và Hứa San cùng nhị hoàng tử, cục diện lạc đàn rất ít.

Hiện tại không phải kế lâu dài, dù sao bọn họ phải tìm Bạch Tiểu Thuần, nếu không tiếp tục giằng co như thế, Quỷ Vương Quả không thuộc về bọn họ.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1015: Bạch Hạo chi hồn (1)
Mà dù tách nhau không xa tạo thành lưới tìm kiếm, đáng tiếc hoàn cảnh Luyện Hồn Hồ không thích hợp làm như vậy, dù sao trong sương mù nơi này tồn tại quá nhiêu lệ quỷ và oan hồn, một khi bọn họ tìm kiếm như thế, sợ chưa tìm ra Bạch Tiểu Thuần, bọn họ đã bị đám lệ quỷ và oan hồn làm sứt đầu mẻ trán.

Vào lúc khó xử như vậy, bốn phương an bài với nhau, nhị hoàng tử mang theo hơn mười người bên cạnh và không phân tán ra chung quanh, hắn cùng Trần Mạn Dao cùng tìm kiếm.

Vê phần Công Tôn Dịch, Chu Hoành và Hứa San, mặc dù ba người có tự tin nhưng vẫn mang theo năm ba người bên cạnh và tách ra tìm kiếm Bạch Tiểu Thuần, về phần những người khác tạo thành một tổ năm người, nhìn như không an toàn liên biến thành một tổ mười người, một khi gặp phải Bạch Tiểu Thuần, bọn họ có nắm chắc kéo dài thời gian chờ mọi người vây kín chung quanh.

Cả thế giới Luyện Hồn Hồ lòng người bàng hoàng, các thiên kiêu hiểu ra Bạch Tiểu Thuần cường hãn, trước mắt không có lựa chọn nào khác, lại không ra được, chỉ có thể dựa theo phương án của đám người Công Tôn Dịch mà đi tìm chung quanh.

Cả đám người nghiến rắng nghiến lợi, hạ quyết tâm chỉ cần vây quanh Bạch Hạo liền ra tay toàn lực giết Bạch Hạo không chỗ chôn.

Tất cả mọi người đều biết thời gian cấp bách, nhất định phải mau chóng giải quyết Bạch Tiểu Thuần, nếu không bọn họ sẽ thua.

Vào lúc mọi người dựa vào kế hoạch tìm kiếm, Bạch Tiểu Thuần đang ở trong một cái sơn cốc, hắn đứng ở nơi đó, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn về phía trước, gần ba mươi thiên kiêu Man Hoang đang ngồi song song với nhau, cả đám nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, tu vi và tứ chi của bọn họ bị phong ấn, ánh mắt của bọn họ mang theo uy hiếp nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần.

- Có bản lĩnh giết chúng ta xem!

- Hừ, Bạch Hạo, ngươi chọc vào đại họa lớn bằng trời rồi, cho dù là Cự Quỷ Vương cũng không thể bảo vệ ngươi.

Triệu Đông Sơn, Tiểu Lang Thần cũng ở trong đó, đôi mắt bọn họ đỏ rực, nếu như ánh mắt có thể giết người, bọn họ nhất định dùng ánh mắt nghiền Bạch Tiểu Thuần thành tro.

- Dám uy hiếp ta, ngươi chờ đó!

Bạch Tiểu Thuần trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt đảo qua ba mươi người trước mặt mình, thần sắc ngạo nghễ cầm Vĩnh Dạ Tán ra khỏi túi trữ vật, hắn lập tức đi tới trước mặt tên thanh niên uy hiếp.

Thanh niên kia vô cùng ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần.

- Ngươi muốn làm gì!

- Không làm gì, khục khục, ta tu hành cần sinh cơ, mượn của ngươi một chút...

Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, hắn không chần chờ nửa điểm, lúc này cầm Vĩnh Dạ Tán trong tay đâm vào người tên thanh niên.

Thanh niên phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, mọi người vừa nghe thấy tiếng kêu liền khiếp sợ không nhỏ, tiếng hít thở dồn dập, trong mắt mang theo hoảng sợ nhìn thân thể của thanh niên kia đang héo rũ thật nhanh, nhanh tới mức mắt thường có thể nhìn rõ ràng, chỉ hơn mười giây ngắn ngủi, đầu tóc thanh niên bạc trắng, thân thể da bọc xương, rất nhiều người hãi hùng khiếp vía khi nhìn cảnh này, càng sợ hãi nhìn sang Bạch Tiểu Thuần.

Nhất là trên Vĩnh Dạ Tán, sinh ra hấp lực và sinh ra khí tức quái dị, dường như Vĩnh Dạ Tán hóa thành cái miệng lớn thôn phệ tất cả sinh cơ của bọn họ.

Sinh rót vào trong cơ thể Bạch Tiểu Thuần, thân thể Bạch Tiểu Thuần rung động không nhỏ, thấy hút đủ nhiều liền rút Vĩnh Dạ Tán ra khỏi cơ thể thanh niên, sắc mặt của hắn hồng nhuận phơn phớt, không để ý đến mọi người, hắn nhanh chóng ngồi xuống lập tức vận chuyển Bất Tử Quyển tầng thứ tư, Bất Tử Cốt!

Khi vận chuyển công pháp, sinh cơ trong cơ thể hắn biến mất nhanh chóng, dung nhập vào trong xương cốt toàn thân Bạch Tiểu Thuần, chẳng khác gì cam lộ tưới lên mặt đất khô hạn, trên mặt Bạch Tiểu Thuần còn mang theo thần thái khoan khoái thoải mái.

Cảnh tượng này làm đám người Tiểu Lang Thần và Triệu Đông Sơn run rẩy, sắc mặt tái nhợt và vô lực, bọn họ đồng thời khiếp sợ nhìn thanh niên bị hấp thu sinh cơ, bộ dạng của thanh niên này da bọc xương và hấp hối, mặc dù không có tử vong nhưng nguyên khí đại thương, làm da đầu mọi người rung động.

- Bạch Hạo tu luyện ma công gì?

- Trời ơi, không ngờ lại hút lấy sinh cơ tu luyện.

- Ta biết vì sao hắn bắt chúng ta rồi, hắn muốn cầm chúng ta tu luyện.

Vào lúc tất cả mọi người kinh hãi lạnh mình, đôi mắt Bạch Tiểu Thuần mở ra, tinh thần dạt dào và vui sướng không nhỏ.

- Ha ha, quả nhiên đúng như ta dự đoán lúc trước, chỉ cần có đầy đủ sinh cơ thì ra có thể tu luyện Bất Tử Cốt, hừ hừ, ta không giết đám người này nhưng hút sạch sinh cơ của bọn chúng và ném cho Cự Quỷ Vương, cứ để Cự Quỷ Vương đau đầu đi thôi!

Bạch Tiểu Thuần cười hắc hắc, nụ cười làm những người nơi đây vô cùng khiếp sợ, không chờ bọn họ nói gì, Bạch Tiểu Thuần đứng lên đi tới trước mặt thiên kiêu thứ hai.

- Ngươi tốt, hi vọng ngươi có thể phối hợp một chút, yên tâm, không đau đớn đâu...

Bạch Tiểu Thuần tươi cười chân thành, lúc hắn nói ra câu này làm thiên kiêu kia sợ hãi biến sắc, Vĩnh Dạ Tán đâm vào người hắn...

Sau đó là người thứ ba, thứ tư... Nửa canh giờ qua đi, Bạch Tiểu Thuần hấp thu sinh cơ của người nơi đây một lần,mỗi lần hút sinh cơ vào cơ thể, thân thể hắn run rẩy vài lần, xương cốt trong cơ thể được sinh cơ dung nhập và vận hành công pháp nên không ngừng kêu răng rắc.

Trong tiếng xương cốt kêu vang, toàn thân Bạch Tiểu Thuần sinh ra hào quang màu đen nhưng sau đó biến mất nhanh chóng, hắn mở mắt phun một ngụm trọc khí ra ngoài, xương cốt toàn thân cứng hơn trước rất nhiều.

- Thối Cốt Cảnh, đệ nhị trọng thiên!

Bạch Tiểu Thuần vô cùng chờ mong, hắn biết rõ chỉ cần Thối Cốt Cảnh tăng lên một trọng thiên là hắn đủ tiêu chuẩn thi triển Bất Diệt Đế Quyền.

- Bất Tử Cốt cần sinh cơ quá kinh khủng, nhiều người như vậy chỉ có thể miễn cưỡng giúp ta tu hành tới nhị trọng thiên mà thôi... Chuyện này cũng quá khoa trương, lúc này đi vào Luyện Hồn Hồ là đúng, những thiên kiêu này không khác gì đại dược.

Thàn thái Bạch Tiểu Thuần sáng láng, hắn nhìn đám thiên kiêu da bọc xương trước mặt, bộ dạng ểu oải không phấn chấn, hắn lại trói buộc họ và ném vào túi trữ vật, sau khi làm xong hắn liền bay vào trong sương mù.

Vào trong sương mù, Bạch Tiểu Thuần che dấu tung tích và cẩn thận tiến lên phía trước, hắn cau mày và phát hiện những thiên kiêu này không còn đi vài người nữa, đã biến thành tiểu đội mười người.

Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ một khi ra tay sẽ khó kết thúc trong thời gian ngắn, một khi đám người khác vây quanh, chính mình sẽ bị vây công như lần trước.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1016: Bạch Hạo chi hồn (2)
- Hừ, ta cũng có thể ra tay với tiểu đội mười người nhưng làm thế quá không lý trí, ta không nóng nảy, từ từ sẽ đến!

Bạch Tiểu Thuần cân nhắc một phen, hắn ngẩng đầu hừ lạnh một tiếng, tiếp tục lẻn vào trong sương mù tìm kiếm mục tiêu ra tay, không bao lâu, hắn lại nhìn thấy tiểu đội mười người, tu vi mười người bộc phát bao phủ chung quanh, tuy chung quanh có oan hồn qua lại nhưng chúng cũng biết khắc chế, không có hành động thiếu suy nghĩ.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần nhìn chằm chằm vào một người trong tiểu đội này, người này là... Diệu Lâm Nhi.

Bạch Tiểu Thuần vẫn còn nhớ rõ, chính là nàng thi triển bí pháp cuối cùng làm thương thế của hắn không thể áp chế, tạo thành tổn thương gấp đôi, lúc này mới có cơ hội để Chu Hoành ra sát chiêu.

- Độc nhất là lòng dạ đàn bà, bộ dạng Bạch Tiểu Thuần ta hiện tại không bằng bộ dạng của ta lúc trước nhưng tính ra cũng tuấn tú, ta không đắc tội với ngươi, mà ngươi nhẫn tâm với ta như vậy.

Bạch Tiểu Thuần nheo mắt nhìn Diệu Lâm Nhi trong đám người, sau khi tính toán một lúc, trong mắt xuất hiện thần thái quyết đoán, hắn không do dự chút nào, thân thể bộc phát tốc độ cao nhất.

Trong chớp mắt hắn hóa thành một đạo hào quang nhanh như thuấn di lao thẳng vào đám người Diệu Lâm Nhi, hắn cách không đánh ra một quyền.

Một quyền này sinh ra phong bạo rất mạnh, nó bao phủ đám người, hắn xuất hiện làm đám người Diệu Lâm Nhi biến sắc, một ít người phun máu tươi, trong nháy mắt tản ra, có người truyền âm khắp bốn phía, cùng lúc đó thân thể Diệu Lâm Nhi lui ra sau, nàng còn cười nói.

- Bạch Hạo, ngươi mắc lừa, trận khởi!

Khi giọng nói của Diệu Lâm Nhi quanh quẩn, lúc này ánh mắt đám thiên kiêu chung quanh biến hóa, trên thân thể mọi người xuất hiện rất nhiều phù văn, trong nháy mắt những phù văn này tỏa ra liền hình thành trận pháp.

Trận pháp nổ tung ầm ầm và hàng lâm phạm vi trăm trượng, lúc này triệt để phong tỏa chung quanh Bạch Tiểu Thuần.

Đây là kế hoạch của đám người Công Tôn Dịch, mặc dù bọn họ dẫn người đi chung quanh, những người khác trong đội ngũ sớm có phục bút, chỉ cần Bạch Tiểu Thuần dám xuất hiện lần nữa sẽ lâm vào trận pháp của hắn.

Trong nháy mắt Bạch Tiểu Thuần sắp bị trận pháp bao phủm đám người Công Tôn Dịch, Chu Hoành và Hứa San lập tức nhận được truyền âm, ba người không do dự chút nào, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất đi tới nơi này.

Chu Hoành cách nơi này gần nhất cho nên chạy tới sớm nhất, trong đó có Lý Thiên Thắng, tốc độ hai người cực nhanh, chỉ mất mười giây đã đi tới khu vực trận pháp bao phủ Bạch Tiểu Thuần.

Trong khoảng thời gian ngắn, thế giới Luyện Hồn Hồ gió nổi mây phun, tất cả mọi người dùng tốc độ cao nhất chạy tới nơi này.

Tiếng cười của Diệu Lâm Nhi vẫn quanh quẩn, trong nháy mắt sắc mặt của nàng tái nhợt, đôi mắt co rút kịch liệt, chỉ thấy Bạch Tiểu Thuần đang ở trong trận pháp, bị trận pháp phong tỏa nhưng lại có chút kinh hoảng, ánh mắt không thèm ngó tới, hắn nhìn Diệu Lâm Nhi và bước tới một bước, một bước này vừa chạm đất liền thi triển Bất Tử Cấm.

Oanh, thân ảnh Bạch Tiểu Thuần biến mất trong trận pháp, lúc xuất hiện đã đứng trước mặt Diệu Lâm Nhi.

- Không có khả năng!

Sắc mặt Diệu Lâm Nhi biến hóa, nàng nhanh chóng lui ra phía sau, trong nháy mắt nàng lui ra sau, thân thể Bạch Tiểu Thuần như hung thú cuồng bạo, cũng không có thương hương tiếc ngọc gì, trực tiếp đụng tới, tiếng nổ kinh thiên động địa sinh ra, Diệu Lâm Nhi phun máu tươi, tu vi trong cơ thể bị áp chế và hỗn loạn, xương cốt toàn thân như nát bấy, ngay cả Nguyên Anh cũng muốn bay ra ngoài, hiển nhiên nàng trọng thương, sắc mặt của nàng tái nhợt không còn chút máu, không chờ nàng lui ra sau liền bị bàn tay Bạch Tiểu Thuần nắm lấy cánh tay và hất lên, hắn lập tưc sphong ấn tu vi trong cơ thể Diệu Lâm Nhi.

Tất cả diễn ra quá nhanh, trong thời gian cực ngắn, Bạch Tiểu Thuần bắt giữ Diệu Lâm Nhi, chẳng những làm đám người chung quanh khiếp sợ không nhỏ, ngay cả đám người Chu Hoành đang gấp rút chạy tới cũng không thể đoán được, càng không có khả năng ngăn cản.

Trong sương mù bốn phía có không ít oan hồn thừa dịp loạn lao ra, ánh mắt của chúng đầy tham lam nhìn chằm chằm vào đám thiên kiêu.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần nhìn chung quanh, hắn đắc ý mang theo Diệu Lâm Nhi rời đi, vào lúc hắn muốn lao ra khỏi vòng vây, đột nhiên ánh mắt hắn tùy ý đảo qua những oan hồn chung quanh, ánh mắt của hắn dừng lại trên một oan hồn.

Hắn lập tức dừng bước, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin, thân thể hắn run rẩy liên tục, thậm chí hắn cũng quên hít thở, đầu óc như bị thiên lôi đánh trúng.

Bởi vì oan hồn này có khác biệt so với khi còn sống, cho dù người ngoài không nhận ra nhưng Bạch Tiểu Thuần lại quá quen thuộc với người này.

- Bạch Hạo!!!

Bạch Tiểu Thuần suýt nữa kêu lên.

Bạch Tiểu Thuần không phải không nghĩ tới, dùng đặc thù của thế giới này, con người sau khi tử vong thì hồn của bọn họ nhất định xuất hiện trong Minh Hà, xuất hiện trong Man Hoang.

Thậm chí hắn nghĩ qua, có lẽ Bạch Hạo sau khi tử vong, hồn của hắn sẽ quay về Minh Hà... Đáng tiếc quá mức xa vời như mò kim đáy biển, cho dù Bán Thần cũng không làm được.

Suy nghĩ này chỉ xuất hiện trong đầu Bạch Tiểu Thuần trong tích tắc, sau đó hắn lại thở dài.

Cho dù thế nào thì hắn cũng không nghĩ tới, chuyến đi Luyện Hồn Hồ lần này, hắn cũng chẳng có chút chuẩn bị nào cả, thế mà hắn lại nhìn thấy hồn Bạch Hạo.

Cho dù bộ dáng cải biến, cho dù trên oan hồn có tham lam và điên cuồng, toàn đều là âm tử khí nhưng Bạch Tiểu Thuần vừa nhìn qua đã biết đó chính là Bạch Hạo!

Hắn quá quen thuộc Bạch Hạo, có thể nói trên thế giới này trừ Bạch Hạo ra không ai quen thuộc hơn hắn, đó là đệ tử của hắn, hắn dùng thân pâận Bạch Hạo đi lại trong tại Man Hoang tới nay.

Lúc này tâm thần Bạch Tiểu Thuần rung động rất mạnh, hắn biết rất rõ ràng chung quanh có nhiều người đang chạy tới, có lẽ mình dừng lại một giây sẽ bị vây quanh lần nữa, lâm vào trong vây giết điên cuồng.

Hắn hiểu rõ nhưng hắn vẫn dừng lại, hắn không có lựa chọn rời đi, bởi vì hắn không thể bỏ qua cơ hội này, một khi bỏ qua, cho dù trong thế giới Luyện Hồn Hồ hiện tại, hắn muốn tìm kiếm Bạch Hạo cũng cực kỳ gian nan, trong quá trình đó hồn của Bạch Hạo có khả năng diệt vong, như vậy hắn sẽ tiếc nuối cả đời.

Hắn cũng hiểu rõ, hồn Bạch Hạo xuất hiện với hắn mà nói là nguy cơ lớn lao, một khi có người khác biết rõ, như vậy thân phận của hắn nhất định bạo lộ, thậm chí liên tưởng tới tên thật của hắn cũng không phải khó khăn gì.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,570
Điểm cảm xúc
1,484
Điểm
113
Chương 1017: Nghiền áp chúng cường
Bày ra ở trước mặt hắn, lựa chọn tốt nhất là lập tức rời đi, không quan tâm tới, kể từ đó dù có tai hoạ ngầm nhưng cũng khó xuất hiện mánh khóe.

Còn có một lựa chọn, chính là giết hồn Bạch Hạo, kể từ đó thật sự không chê vào đâu được, hắn làm không được, thậm chí hắn không nghĩ tới..

Trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ... Đây là đệ tử của hắn, là đệ tử đầu tiên trong đời hắn! Nếu không tìm thấy cũng bỏ đi, một khi gặp được thì hắn không bỏ qua.

Hắn không chút do dự, Bạch Tiểu Thuần dừng bước, hắn tức cải biến phương hướng lao tới vị trí hồn Bạch Hạo, những oan hồn kia không nhìn thấy hắn, hắn tới cũng không làm hồn triều bạo động, trong đó hồn Bạch Hạo cũng như thế, trong mắt của nó vẫn mang theo tham lam đi theo hồn triều công kích đám thiên kiêu Man Hoang.

Trong nháy mắt hồn Bạch Hạo đang lao tói, Bạch Tiểu Thuần mang theo tâm thần rung động và nâng tay lên bắt lấy hồn Bạch Hạo, hắn lập tức thu hồn vào trong hồn tháp.

Sau khi làm xong tất cả, tâm tình Bạch Tiểu Thuần vẫn bất ổn, khí tức phập phồng, vào lúc quay người thì phương xa có hai đạo khí tức thuấn di tới gần.

Chính là Chu Hoành cùng Lý Thiên Thắng!

- Bạch Hạo!!

Chu Hoành nổi giận gầm lên một tiếng, tu vi Nguyên Anh Đại viên mãn bộc phát hình thành trùng kích oanh động bốn phía, nó hóa thành tầng tầng gợn sóng đồng thời trong tay xuất hiện một cái ngọc giản, sau khi hắn bóp nát, hư vô trong phạm vi vạn dặm bị dao động giống như phong ấn khả năng thuấn di.

Hành động rất mau lẹ, vô cùng nhanh chóng như hành vân lưu thủy, giọng nói của hắn như sấm sét vang vọng các nơi.

Giọng nói của hắn quanh quẩn, trong nháy mắt thân ảnh hắn xuất hiện trước mặt Bạch Tiểu Thuần, lúc hắn tới gần, trong người hắn xuất hiện từng sợi tơ màu đen bay thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần, trong nháy mắt những sợi tơ này ẩn chứa khí tức Thiên Nhân, hiển nhiên là đòn sát thủ cua Cửu U Vương cho hắn.

Sau hắn là Lý Thiên Thắng, trong mắt tên này mang theo âm trầm, hắn tận lực chậm lại vài bước và hất tay áo ra, lập tức khói độc năm màu tản ra, loại độc này vô cùng kinh người, những oan hồn kia tránh không kịp nên lúc đụng chạm khói độc liền kêu thê lương thảm thiết, hóa thành mây khói.

Những tu sĩ chung quanh nhìn thấy Chu Hoành đã đến, tình cảm quần chúng phấn chấn, đồng thời vây quanh Bạch Tiểu Thuần, bọn họ hiểu lần này Bạch Tiểu Thuần không chạy thoát, chỉ cần kéo dài thời gian hơi lâu một chút sẽ có các thiên kiêu khác chạy tới, đến lúc đó là thời cơ đẩy Bạch Tiểu Thuần vào nguy cơ sinh tử.

Cho dù Bạch Tiểu Thuần mạnh hơn nữa thì thế nào, bọn họ người đông thế mạnh, toàn bộ ra tay, Thiên Nhân cũng không dám tranh phong.

Điểm này Bạch Tiểu Thuần cũng hiểu rõ, lúc Chu Hoành đánh tới, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần trọng điểm đặt vào những sợi tơ kia, bởi vì hắn cảm giác những sợi tơ này nguy hiểm, hắn đánh ra một quyền, quyền này chứa đựng lực lượng thân thể bộc phát, tu vi ẩn chứa trong đó hình thành phong bạo mang theo tiếng nổ ngập trời, Chu Hoành biến sắc, đôi mắt co rút lại, những sợi tơ nổ tung làm hắn phun máu tươi, ánh mắt mang theo kinh hãi không nhỏ.

- Tại sao lại mạnh như thế?

Hai mắt Chu Hoành đỏ thẫm, dường như mang theo điên cuồng và không cam lòng, trong người lại có những sợi tơ màu đen bay ra ngoài, lại bay thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần tránh né và dùng tốc độ cực nhanh trách Chu Hoành, hắn lao thẳng về phía đám thiên kiêu Nguyên Anh trung kỳ đang vây quanh.

Cùng lúc đó Vĩnh Dạ Tán xuất hiện, hắn không do dự chút nào, hắn trực tiếp đâm vào sườn của Diệu Lâm Nhi.

Sinh cơ bị hút đi, Diệu Lâm Nhi kêu lên thê lương thảm thiết, hồng nhan tóc bạc, thân thể héo rũ trong nháy mắt, Bạch Tiểu Thuần vận chuyển Bất Tử Cốt, trong người sinh ra tiếng răng rắc không nhỏ, mượn nhờ sinh cơ này tiến vào Thối Cốt Cảnh đệ nhị trọng tiểu viên mãn.

Một Diệu Lâm Nhi lại giúp mình từ nhị trọng thiên tăng lên tiểu viên mãn, Bạch Tiểu Thuần cũng rất kinh ngạc, không ngờ sinh cơ trong người Diệu Lâm Nhi lại vượt xa những người khác.

- Không biết tiểu bì nương này tu hành công pháp gì, không ngờ trong người nhiều sinh cơ như thế, quần áo bạo lộ, thủ thế phối hợp với dung mạo xinh đẹp, xem ra là tu hành tà công.

Bạch Tiểu Thuần nói thầm một câu.

Tất cả nói thì chậm chạp nhưng chuyện xảy ra lại nhanh như tia chớp, tiện tay ném Diệu Lâm Nhi vào trong túi trữ vật, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần xuất hiện tơ máu, tốc độ nhanh hơn, hắn vung Vĩnh Dạ Tán hình thành một tầng hào quang âm u, những tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ khiếp sợ, bọn họ liên tục ra tay và dùng đủ loại thần thông oanh kích, Vĩnh Dạ Tán bị Bạch Tiểu Thuần mở ra ngăn cản têế công, mũi nhọn của nó đâm vào người một thiên kiêu Nguyên Anh và hấp thu sinh cơ của hắn.

Tên thiên kiêu này la hét thảm thiết, trong nháy mắt thân thể héo rũ thật nhanh, hắn bị Bạch Tiểu Thuần bắt lấy, Bạch Tiểu Thuần thay đổi phương hướng và phóng về phía mục tiêu khác, Chu Hoành tức giận ngập trời, hắn quát lớn và truy kích, bởi vì tốc độ của hắn không bằng Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần dựa vào tốc độ vung Vĩnh Dạ Tán hấp thu sinh cơ của bốn người, Chu Hoành vỗ vào trán một cái, trong nháy mắt sợi tơ màu đen chung quanh ngưng tụ thành một sợi tơ lớn bay thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần.

Khí tức Thiên Nhân sinh ra trong sợi tơ màu đen, Bạch Tiểu Thuần thở sâu, Quy Văn Oa xuất hiện và ngăn cản công kích, oanh, Bạch Tiểu Thuần lui ra sau hơn mười trượng, Vĩnh Dạ Tán rung động vài lần sau đó đâm thẳng vào người một tên thiên kiêu Nguyên Anh trung kỳ tránh né không kịp.

Thân thể tên thiên kiêu héo rũ, hắn kêu thảm thiết, Bạch Tiểu Thuần vận chuyển Bất Tử Cốt trong cơ thể, sinh cơ rót vào trong người, trực tiếp thôi động Thối Cốt Cảnh đến nhị trọng đại viên mãn.

Quá trình này quá hanh, đám thiên kiêu cũng không có thời gian khiếp sợ, bọn họ hoảng hốt nhìn Bạch Tiểu Thuần, không dám lên trước, thậm chí còn lui nhanh ra phía sau, bọn họ đã bị chiêu số quỷ dị của Bạch Tiểu Thuần chấn nhiếp tâm thần.

- Bạch Hạo, ngươi có dám đấu với ta một trận hay không?

Chu Hoành phẫn nộ đến cực điểm, hắn đuổi tới lần nữa, sắc mặt Lý Thiên Thắng tái nhợt, hắn lập tức lui ra phía sau, hắn cảm giác cây dù của Bạch Tiểu Thuần quá quỷ dị nên không dám tới gần.

- Đừng có gấp, giữ lại ngươi là vì muốn ngươi nếm thử một quyền của ta.

Bạch Tiểu Thuần bỏ qua Chu Hoành, ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng vào Lý Thiên Thắng đang lui ra sau, hắn tươi cười và nâng bước chân tiến lên, mặc dù hắn không thể thi triển Bất Tử Cấm vì ngọc giản của Chu Hoành quấy nhiễu hư vô, tốc độ thân thể của Bạch Tiểu Thuần còn nhanh hơn cả thuấn di, trong nháy mắt hắn bước tới một bước liền xuất hiện trước mặt Lý Thiên Thắng!
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top