Trong bóng tối vô biên, như ẩn chứa sát khí của vô vàn sinh linh dồn lại, bên dưới cái thôn nhỏ kia, chút ánh sáng leo loét mờ nhạt tưởng chừng sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Giữa màn đêm tối đen như mực này, lại có một nhóm người đang di chuyển, bọn họ vừa đi vừa đàm luận.
Tên cầm đầu Ô văn nha nói:
- Mọi người phải cẩn thận, gần đây trong thôn xuất hiện nhiều người mất tích, chúng ta phải đi sát nhau tránh bị rớt lại.
Nghe thủ lĩnh nói vậy, một tên khác quay sang Bạch Khởi hỏi:
- Bạch ca ca, huynh thế nào?
Bạch Khởi không chút nào để ý nói:
- Ta đó à! Có Nhiên nhiên ở đây tất nhiên ta không sợ rồi, hê hê.
Giữa đêm tối đen như mực, đến bàn tay giơ trước mặt còn không thấy được, mà hai tên đàn em không tập trung đi đường, Ô văn nha lên tiếng.
- Hai người các ngươi im lặng để ý đường đi, một chốc lạc đường bọn ta không trở lại tìm người đâu.
Lý Kiệt nghe thủ lĩnh nói thế, liền hỏi:
- Nhóm chủ ghen tị với bọn họ à?
Ô văn nha tức giận gằng giọng với tên kia:
- Ngươi lặp lại coi?
Bạch Khởi mắt thấy tình hình không ổn, liền mở miệng khuyên can:
- Bình tĩnh, bình tĩnh chút chuyện nhỏ thôi, mọi người không cần nghiêm trọng quá.
Lúc này Ô văn nha cùng Lý Kiệt không hẹn cùng nói:
- Chuyện này không phải do ngươi sao!
Đúng lúc này, một bóng đen mờ ảo trong bóng tối từ từ bước ra, mọi người vô cùng bất ngờ, không rõ hắn là người hay ma. Ô văn nha hồi thần trước, mở miệng hỏi.
- Ngươi là ai?