[Truyện ngắn] Nước mắt cá sấu (1) - Lạc Trần Giang
- Tham gia
- 21/4/20
- Bài viết
- 327
- Điểm cảm xúc
- 1,305
- Điểm
- 93

Nước mắt cá sấu
Tác giả: Lạc Trần Giang
Thể loại: truyện ngắn, ngược, bách hợp.
Độ dài: hai chương.
nơi nhận gạch đá
Tác giả: Lạc Trần Giang
Thể loại: truyện ngắn, ngược, bách hợp.
Độ dài: hai chương.
nơi nhận gạch đá
Bìa: tóc xanh
1. Cuộc đời ta có lẽ sẽ yên bình nếu như không gặp được chị ấy, nếu như không phải vì ta có lẽ gia đình ta sẽ không ai phải gặp bất hạnh.Năm đó ta sáu tuổi, lần đầu tiên gặp chị ấy, Thanh Ngạc trong ký ức của chính là người đẹp nhất, thiện lương nhất thế gian này. Thanh Ngạc có một đôi mắt u buồn, còn rất dễ khóc. Mãi về sau ta nhớ lại thật cảm thấy nực cười, chị ấy biết buồn sao? Sẽ không - chị ấy có lẽ còn rất vui bởi vì có người cho chị ấy vui đùa là ta mà.
Khi ta lên tám, Thanh Ngạc trong một đêm đã ăn hết tất cả người nhà ta, chỉ để lại một mình ta trên đời này.
Từ đó về sau ta cũng không gặp lại chị ấy nữa, nhưng ta vĩnh viễn cũng sẽ không quên người biến ta thành cô nhi là ai.
Năm ta mười tuổi bị bọn buôn người bắt đi, ta từng nghĩ đến cái chết nhưng khi nhớ đến ánh mắt của cha mẹ, ta liền không thể gục ngã.
Ở đây ta gặp được một người - Bạch Thử, tên anh ấy thật sự rất đặc biệt. Anh ấy luôn xuất hiện đúng lúc bảo vệ ta, có nhiều lúc ta hoài nghi Bạch Thử có ý đồ gì với ta hay không?
Chúng ta sau khi thoát ra khỏi chỗ đó, suốt mười năm đều ở bên nhau ta mới biết không phải. Bạch Thử luôn giữ chừng mực, mọi điều còn luôn nghĩ cho ta. Nếu nói anh ấy có đều gì giấu ta hay không thì ta nghĩ là có, mỗi tháng anh ấy đều mất tích ba ngày, mỗi khi trở về đều có vẻ rất mệt mỏi, ta rất muốn hỏi nhưng cũng không cách nào mở lời được.
Năm ta hai mươi hai tuổi, không nghĩ tới ta lại gặp được Thanh Ngạc, chị ấy vẫn giống như trước đây, xinh đẹp, chính là sự thiện lương giả đối trước đây bây giờ đều không còn, bộc lộ hoàn toàn sự nham hiểm vốn có của một Ngạc Ngư tinh của chị ấy.
Ta mừng vì Thanh Ngạc không nhận ra ta, chị ấy tiếp cận Bạch Thử không biết để làm gì. Mỗi lần ta muốn nói anh ấy đều không tin, Bạch Thử cứ như người mất hồn, điên đảo vì chị ấy.
Thanh Ngạc dọn vào ở với bọn ta, chị ấy vẫn không khác với khi xưa là bao, ngoài một việc - ta không nhìn thấy chị ấy khóc lần nào nữa, ngoài ra ta còn thấy chị ấy ăn chay nữa, thật sự rất nực cười, một Ngạc Ngư Tinh mà lại không ăn thịt.
Ta từng nghĩ chị ấy đang giả vờ, nên ta đã bỏ một con mèo con vào phòng chị ấy, vì thế mà sau đó chị ấy liền nuôi luôn nó, còn có vẻ rất thích nữa. Ngược lại Bạch Thử vừa nhìn thấy mèo con kia liền giãn ra một khoảng cách khá xa.
Cuộc sống được tính là hòa hợp, ta vẫn luôn đợi xem chị ấy muốn làm gì.
Cho đến hai tháng sau đó, khi ta đang đi làm về liền có một chiếc xe như vô ý lao đến ta, nếu không phải Thanh Ngạc ôm lấy ta lúc ấy ta nghĩ mình đã chết rồi. Chị ấy lúc đó cả người đầy máu ngất đi trước mắt ta, ta bỗng có chút sợ, Thanh Ngạc vốn không phải con người vì sao lại có nhiều máu thế này chứ.
Bạch Thử không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh ta rồi ôm lấy Thanh Ngạc từ tay ta, lúc này ta mới cảm thấy anh ấy rất không bình thường. Rõ ràng vẫn là khuôn mặt đó, dáng người đó nhưng bây giờ anh không cười nữa, hai mắt đỏ ngầu như máu, miệng lộ ra chiếc răng cửa dài đến đáng sợ.
Sau đó hai người đó biến mất.
Ta bây giờ mới biết mình nực cười đến mức nào, trước đây bị một Ngạc Ngư tinh lừa còn chưa đủ, bây giờ còn trực tiếp ở với một con chuột tinh suốt mười hai năm.
Từng bước đi về nhà nhưng ta không cách nào vào đó được, ta thật sự cảm thấy mình rất nực cười, ta vì sao lại yếu đuối đến mức này chứ. Muốn trả thù nhưng không cách nào ra tay, thậm chí còn đau lòng vì kẻ thù của mình.
Trời đang mưa, ta cũng không biết mình khóc hay ông trời xót thương ta nữa. Mưa suốt một đêm ta cứ ngồi như thế, sáng nay trời liền đẹp rất nhiều. Hình như ta có chút buồn ngủ rồi, không có cách nào mở mắt cả, đầu cũng rất đau, ta ngủ một chút thôi, sẽ không sao nhỉ?
Khi mở mắt ra ta không nghĩ mình lại nhìn thấy Thanh Ngạc đang nhìn mình, chị ấy không giống như người sắp chết như hôm qua, là ta ngu ngốc rồi.
"Bảo bối, đến giờ uống thuốc rồi ~"
Thanh Ngạc nói như thế nhưng khuôn mặt hoàn toàn không có chút tình cảm nào, thậm chí còn rất lạnh lẽo. Ta không cách nào di chuyển được người, chỉ có thể mặt chị ấy ép buộc ta nuốt hết số nước đen ngòm mà chị ấy nói là thuốc.
Ta nằm trên giường, xung quanh một màu đen tối. Đến cả ngày đêm ta đều không phân biệt được.
Ngoài ngủ ra ta cũng không làm gì được, ta lại không hề đói hay muốn ăn chút nào. Đến khi ta mở mắt ra lần nữa không nghĩ tới lại nhìn thấy Bạch Thử, anh ấy lúc này đã lộ ra móng vuốt của mình không chút do dự nhắm thẳng lồng ngực ta. Bên tai ta còn nghe thấy anh ấy nói: "Ta nuôi ngươi mười hai năm rồi cũng nên trả chút thù lao mới phải".
Ta không sợ chết, ta chỉ là có chút không cam tâm vì ta chưa báo được thù cho gia đình ta.
Nhưng cũng không phải cảm giác đau như ta đã tưởng, không biết từ lúc nào Thanh Ngạc đã chặn tay Bạch Thử lại, chị ấy còn cười một cách đầy khinh miệt với anh ấy.
"Cậu không nên tới đây mới phải".
Chị ấy nói ra câu này nhưng không hề nhìn Bạch Thử mà quay sang cười với ta, còn vuốt nhẹ tóc ta nữa, sau đó không biết lấy từ đâu ra một viên thuốc nhét vào miệng ta, rồi mới chầm chậm nói tiếp.
"Con mồi của tôi, cậu không nên cướp".
"Con mồi? Chị nghĩ em ngốc sao, chị vì con nhóc này đã trả giá những gì rồi?"
"Cậu im miệng cho tôi".
Sau khi Bạch Thử nói câu đó Thanh Ngạc có vẻ rất tức giận, ta thì thật có chút tò mò, chị ấy đã làm gì cho ta? Ăn sạch cả nhà ta? Hay là bây giờ muốn vỗ béo rồi ăn luôn ta?
Ta nhìn thấy Thanh Ngạc đi đến trước mắt Bạch Thử, chị ấy không hề lưu tình mà lấy tay khoét đi trái tim trên ngực anh ấy như đã làm với gia đình ta trước đây.
Cho đến khi Bạch Thử gục xuống ta mới định thần lại. Đây mới là Thanh Ngạc mà ta biết, máu lạnh, vô tình và vô cùng khát máu.
Thanh Ngạc cứ dùng bàn tay dính đầy máu đó vuốt lên khuôn mặt ta, ta chỉ cảm thấy thật kinh tởm. Dạ dày cuộc lên một trận muốn nôn.
"Kinh tởm sao?"
Thanh Ngạc cười nhưng ta lại nhìn thấy đau khổ trong mắt chị ấy. Chị ấy khom người xuống hôn lên trán ta, chất lỏng ấm nóng cũng theo đó mà lăn xuống.
Thanh Ngạc khóc sao?
Đã lâu rồi nhỉ ' một con Ngạc Ngư Tinh thường ăn khóc khi ăn con mồi của mình' câu này ta cảm thấy rất đúng.
Trước mắt ta tối sầm, liền một lần nữa hôn mê.
***
Ánh sáng mặt trời chiếu vào làn da khiến ta có chút rát, ta chỉ nhớ tên mình là Minh Thanh, còn lại không nhớ gì cả. Ta hình như đã quên đi một người rất là quan trọng, nếu nói nhớ được gì ta chỉ có thể nói ánh mắt người đó màu xanh rất đẹp, nhưng cũng rất u buồn.
Sửa lần cuối: