Lượt xem của khách bị giới hạn

Ở chung giáo thảo có điểm dã.

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Ở chung giáo thảo có điểm dã.

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,053
Điểm cảm xúc
1,391
Điểm
113
Hán Việt: Đồng cư giáo thảo hữu điểm dã.

Tác giả: Thỏ Mộc Hòa Trúc.

Tình trạng: còn tiếp.

Convert: exothuyenngoc.

Edit: Lục Lam Khả.

Thể loại: Nguyên sang, ngôn tình, hiện đại, HE, tình cảm, vườn trường.

Nguồn: WiKidich.

20200427_145446.jpg


Trích dẫn:

Cao Trung.

Từ trước đến nay, Hứa Cam chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương, trong một lần tình cờ lại gặp gỡ Thẩm Mục. Thẩm Mục trước nay luôn cho rằng chính mình cũng không yêu ai, Hứa Cam lại cố tình xông vào cuộc sống của mình, đối với đoạn tình cảm này xem ra thì con đường theo đuổi vợ còn rất dài

"Thẫm Mục, có thể đừng kéo mũ áo của tôi nữa được không?"

Hứa Cam nghiến răng nghiến lợi quay lại đằng sau, mặt giống ông cụ già đang nhàn nhã nhìn người nào đó, phẫn nộ nói.

"Cậu mỗi lần đều đi nhanh như vậy, rõ ràng chân cũng không dài Mà!"

Thẫm Mục dùng sức đem tay mình lôi kéo mũ áo, Hứa Cam liền tự động té ngã vào lòng ngực hắn.

"Không kéo mũ áo của cậu, có phải hay không cậu liền chạy mất"

Hứa Cam căng thẳng, cảm thấy chính mình một ngày nào đó liền bị áp bức đến chết. Hung liếc mắt rồi trợn mắt một cái với Thẩm Mục.

"Ta có chuyện gấp"

Thẩm Mục tự động đem Hứa Cam đang trừng mắt với hắn hóa thành tình yêu của bao la của biển, hơi mỉm cười:

"Vậy sao cậu không nói sớm một chút, ta đi thôi.

Nói xong, liền bế Hứa Cam lên theo kiểu công chúa, sau đó liền chạy đi như một cơn gió.

"Đi lạc!"

Hứa cam đột nhiên phát hiện ra mình đã chạy sai hướng vì vậy liền gắt gao ôn cổ Thẫm Mục.

"Chậm một chút, chậm một chút, ai... lại chạy sai hướng rồi. Ngu ngốc!"
 
Sửa lần cuối:

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,053
Điểm cảm xúc
1,391
Điểm
113
Chương 1:
Tháng 8 ngày 20 Hứa Chanh từ sớm liền tự mình sử sang lại gương hành lý , kéo xuống ngồi ở phòng khách chờ mẹ mình đang đi từ phía sau nhà ra dặn dò, trong nhà còn có bà nội đã sắp 80 tuổi, tối hôm qua bà nội vui mừng cả đêm không ngủ liền tự mình đặt vé xe điện, sáng nay còn tiễn cô ra tận cửa nhà.

Hứa Chanh năm nay tròn 15 tuổi nơi nàng thi đậu chính là thành phố trọng điểm ở Nhị Trung, không tính là tốt nhất nhưng hai chữ An Thượng kia tựa hồ cho ta một loại cảm giác an tâm ba Hứa Chanh hàng năm đều ở bên ngoài láy xe vận tải lớn chạy đường dài, cơ bản là không về nhà, nếu có trở về cũng chỉ nghỉ ngơi một ngày lại đi, mẫu thân ở nhà liền chiếu cố bà nội cô, ngày thường vào làm công việc đóng dấu hoặc may vá căng bản là không có thời gian để quản Hứa Chanh.

Từ tiểu học thì Hứa Chanh thường xuyên ở kí túc xá của trường, hiện tại đã lên cao trung việc học tập là quang trọng nhất, mẹ liền nghĩ sẽ đi thuê một gian phòng nhỏ cho cô ở có thể giúp Hứa Chanh yên tĩnh học tập ở kí túc xá có một nhóm học sinh luôn ở cùng nhau không chịu chuyển xuống dưới, chỉ là tốn chút tiền, ở phía sau trường học liền thuê được một căn phòng nhỏ.

Phòng cô nằm ở lầu hai tần, phía trên có sân một cái sân thượng nho nhỏ trồng rất nhiều hoa thảo, Hứa Chanh được sắp sếp ở lầu hai, lầu hai tổng cộng có ba gian phòng, một phòng bếp ở cầu thang bên tay trái,ở đây lại có hai gian, gian phía trong cùng chính là phòng của Hứa Chanh gian còn lại ở gần cầu thang cũng không biết là của ai, có thể nhìn xuyên qua vì phòng bên không có kéo rèm cửa sổ, bên trong phòng có đàn ghi ta, dương cầm cùng một mớ hỗn độn của màu vẽ.

Chủ nhà họ Hạ tên A Di là một người rất nhiệt tình, nói với cô đây là phòng một người con trai.

"Tiểu tử này cũng không biết thu dọn một chút, lại để cháu chê cười rồi"

"Không có, không có, người ta là một người con trai sao"

Mẹ của Hứa Chanh cười nói.

"Quả cam, người ở lại đây học đừng cho A Di thêm phiền toái.

Hứa Chanh mẹ không có ở lại bao lâu, nói là trong nhà còn có chuyện phải làm, quan sát chỗ ở của Hứa Chanh một chút liền vội vàng rời đi

Tiểu quả cam a, trong phòng ta đều dọn rất sạch sẽ, cháu trực tiếp ở đây học, có gì cứ kêu dì, qua kia ăn một bữa cơm với ta, dì Hạ sẽ kêu người ta làm điểm tâm ngon cho con"

Hạ Hoa đánh giá cô một lược, cảm thấy cô cũng không tệ, làng da trắng nõn sạch sẽ, tính tình trầm tĩnh, liếc mắt một cái vừa nhìn qua là thấy thích, liền nói.

"Không cần, không cần, giữa trưa chúng ta đi ra ngoài ăn là được"

Hứa Channh hoản hốt, vội vàng từ chối nói.

"Cái gì không cần, dì đều lấy lòng bằng đồ ăn, con không thể giống chàng trai kia cứ như vậy mà từ chối dì"

Hạ Hoa xua tay nói.

"Con mau đem đồ dọn dẹp lại một chút, thu dọn xong liền vào bếp giúp ta"

Hạ Hoa nói xong thì đi ra cửa.

Hứa Chanh vội mở hành lý, đem những đồ dùng học tập của mình để lên bàn, sau đó nhét đống quần áo của mình vào tủ, cuối cùng là đem hành lý bỏ vào trong góc trong cùng của tủ, về cơ bản đã dọn xong, đi vào phòng bếp liền thấy dì Hạ đang bâm thịch cô nói.

"Dì Hạ con có thể giúp gì không?"

Hạ Hoa cười nói

"Nhanh như vậy đều thu dọn xong rồi sau, vậy con giúp ta đem rau cần cùng những thứ ta mới mua ở dưới lầu về tất cả đều đem rửa nhé.

"Dưới lầu sao?" Hứa Chanh đem hai cái túi xách lên nghi hoặc nhìn bồn rửa chén trong phòng bếp.

"Ha ha, đối với loại đồ ăn này có chút bẩn, rửa rau sẽ dễ dàng hơn với con" bà lại muốn quan sát cô gái trước mắt mình liền giao cô công việc này này cho cô. Hạ Hoa nói.

"Vâng" Hứa Chanh gật đầu liền xách túi theo xuống.

Dưới lầu phòng được thiết kế hình vuông, hai bên đều có người ở, một bên là tường trên đó có vòi nước công cộng mặt sau là một cái WC nho nhỏ, tuy rằng chỗ này cũng rất sạch sẽ, mặt khác một bên là hành lang không quá dài, khách thuê đều đi qua hành lang này, hành lang bên phải là phòng của dì Hạ, đối diện về phía thang lầu mặt khác thì hướng trực tiếp ra ngoài đường lộ lớn.

Hứa Chanh đem bao nilon mở ra đem tất cả đồ ăn cùng rau cần đều sơ chế qua một lượt, lại mở vòi nước phía dưới nhẹ nhàng rửa, nước từ vòi phun xuống, bắn vào người Hứa Chanh cũng làm ước ống quần một người con trai đang đi ngang qua, Hứa Chanh đem vòi nước khóa lại vội vàng xin lỗi.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi"

Chàng trai dừng lại một chút, cúi đầu nhìn cô sau đó không nói gì liền đi lên lầu.

Hứa Chanh nghĩ đây chắc là con trai của dì Hạ.

Một lát sau Hứa Chanh nghe được tiếng dì Hạ.


"Thẩm Mục người lại muốn đi đâu, cũng trưa rồi hay là ở lại ăn một bữa cơm.

Nghe người ta gọi tên mình, chàng trai tên Thẩm Mục tựa hồ là đang nói cái gì đó, thanh âm lại quá nhỏ, tiếng nước chảy lại lớn nên Hứa Chanh không nghe được, bấc quá hẵn không phải là lời hay gì đi, qua một lúc Hứa Chanh liền thấy hắn xuống dưới, trên lỗ tai có gắn tai nghe, dì Hạ ở trên lầu lại hô to "Tiểu tử thúi, cậu đừng trở lại nữa.

Hứa Chanh đem đồ ăn lên lầu trong lúc Hạ Dì còn đang mắn chửi kịch liệt, Hạ Hoa nhìn thấy cô ngoan ngoãn cầm dĩa đồ ăn đứng ở cửa, sắc mặt cũng dịu đi mấy phần.

"Mặc kệ tên tiểu tử kia" ...A lúc trước phải chi mình sinh con gái thì thật tốt quá.

___________________________
… Ngươi là thiên tài, một giây nhớ kỹ: NBA tiểu thuyết võng, địa chỉ web
 
Sửa lần cuối:
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top