Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] Truyện Đề Cử Phế sài nghịch thiên: Tà Vương bá sủng cuồng phi - Lỏa Bôn Đích Man Đầu

[Huyền huyễn] Truyện Đề Cử Phế sài nghịch thiên: Tà Vương bá sủng cuồng phi - Lỏa Bôn Đích Man Đầu

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
873
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
Chương 40: Đại năng giả đi qua

Thuỷ Ngâm Thiền lần đầu tiên nhìn thấy huyết tiên liền cảm thấy rất ưng ý, nhưng trực giác của nàng lại nói cho nàng biết, lão nhân này rất có thể đang tính kế với nàng.

“Lão đại, huyết tiên này rất đẹp, dù sao cũng không mất tiền, chúng ta cứ mang đi.” Tần Bá nhìn thế nào đều cảm thấy lão già này không có vấn đề, quan trọng nhất chính là cây roi này thực sự thích hợp với lão đại. Lão đại ăn mặc một thân váy màu hồng, trên tay lại cầm một cây roi dài huyết sắc, quả thực là mỹ nhân!

“Như thế nào, nha đầu ngươi có thích huyết tiên này không?” Ngụy lão mắt nhíu lại, cười ha hả hỏi.

Thủy Ngâm Thiền hơi trầm ngâm, liền hướng Ngụy lão ôn nhu nói: “Nếu Nguỵ lão đã muốn tặng thì vãn bối liền mặt dày nhận lấy.”

Nguỵ lão liền vừa lòng mà vuốt ve chòm râu trên cằm mình, trong lòng bàn tính chuyện gì cũng đã nghĩ xong.

Chờ Thuỷ Ngâm Thiền cùng Tần bá rời khỏi cửa hàng y phục được một lúc, Nguỵ lão đột nhiên từ không trung lấy ra một cái còi. Mà cái còi này rất cổ quái, rõ ràng không phát ra bất cứ âm thanh nào vậy mà lại khiến không khí xung quanh nhẹ nhàng chấn động.

Thổi cái còi này không bao lâu, trên bầu trời của Thanh thành xẹt qua ba đạo ánh sáng, một đạo màu đỏ, một đạo màu xanh lá, một đạo màu đen rất hiếm thấy.

Tốc độ kia cũng rất nhanh, cho nên Huyền giả tầm thường căn bản không phát hiện ra được. Nhưng ba đạo quang này lại kinh động đến cao thủ đang ở Thanh thanh!

“Trời à? Vừa rồi không phải ta nhìn lầm đấy chứ, kia chính là huyền quang! Như thế nào lại xuất hiện nhiều đại năng giả bay qua Thanh thành chúng ta như vậy?!” Tứ trưởng lão Thuỷ gia kinh hãi mà nói.

Ngũ trưởng lão vẻ mặt cũng đầy khiếp sợ, “Có thể bay lên không trung như vậy ít nhất cũng là đại Huyền sư cấp bậc Huyền giả, ngay cả Thái trưởng lão cũng chỉ có thể bay lên không trung trong thời gian một chén trà nhỏ, mà có thể hoá thành huyền quang Huyền giả chỉ sợ là… Là Huyền vương…”

“Vậy mà lại xuất hiện ba Huyền vương, như này… Gần đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện đại sự gì?

Thuỷ Mặc Miễn chau mày, nhìn không trung xẹt qua ba đạo ánh sáng, nghiêm nghị nói: “Chỉ sợ không chỉ là bay qua, ta xem ba đạo quang này cách bầu trời Thanh thành không xa, sợ là rớt xuống đến thanh thành.”

Tứ trưởng lão cùng ngũ trưởng lão nghe vậy, cả thân người đều chấn động.

Ở cái Thanh thành nho nhỏ này của bọn họ như thế nào lại làm cho Huyền vương hạ mình lưu lại, có khi nào lưu lại là vì tam nhi!

Hy vọng lần này không phát sinh ra chuyện đại sự gì, bằng không Thanh thành của bọn họ thật sự là không xong rồi.

Không nói đến những cao thủ tầm trung đang âm thầm ẩn nấp tại Thanh thành giật mình, chỉ nói đến việc biết đích đến của ba đạo huyền quang này cũng ngay lập tức ẩn nấp thật kỹ.

Cửa hang y phục bùm một tiếng cửa đều bị đá văng ra.

“Lão Nguỵ, ngươi vội vàng triệu chúng ta đến đây, chắc là tìm được rồi nhỉ?”

Người đầu tiên vào cửa chính là một vị nam tử trung niên đầu tóc màu đỏ, theo sau là một vị thanh y lão nhân, cùng hắc y lão nhân đi theo sau mà đến.

“Ha hả, Viêm lão đệ tính tình vẫn là nôn nóng như vậy, cửa nhà ta đều bị ngươi đá văng.” Nguỵ lão chầm chậm mà vuốt vuốt chòm râu của chính mình, cười tủm tỉm.

Nam tử tóc đỏ muốn hắn nói thẳng vấn đề, phía kia thanh y lão nhân lại đem hắn kéo lại, nhịn không được mà trừng mắt nhìn hắn một cái, “Đợi nghe Nguỵ trưởng lão nói đi, ngươi càng gấp gáp hắn liền lại càng không nói.”

“Nguỵ trưởng lão luôn luôn như thế. Ta nghĩ là hắn tìm được rồi.” Hắc y lão nhân đi theo nói.

“Ha ha ha, vẫn là Thuỷ trưỡng lão cùng Mục trưởng lão là hiểu ta.” Nguỵ lão chính là Nguỵ trưởng lão trong miệng mấy người kia, Nguỵ lão đắc ý mà cười to vài tiếng, sau đó đem sự tình phát sinh trước đó không lâu kể lại cho mấy người bọn họ nghe.

Nam tử tóc đỏ vừa nghe, hưng phấn đến dậm chân, thiếu chút nữa đem cửa hang quần áo này của Nguỵ trưởng lão phá nát, “Cái gì? Ngươi tìm được lô đỉnh thích hợp rồi?!”

Thấy Nguỵ trưởng lão gật đầu, nam tử tóc đỏ cao hứng mà dậm chân một cái, liên tục nói: “Thật tốt quá! Chỉ cần thiếu tông chủ dung nàng tẩm bổ, bệnh tật nhiều năm như vậy có thể chữa khỏi rồi! Bất quá, lão Nguỵ ngươi làm như thế nào mà phát hiện? Bốn người chúng ta tìm lâu như vậy cũng không tìm được, cuối cùng như thế nào bị ngươi tìm được rồi.”

Nguỵ trưởng lão vuốt chòm râu, ánh mắt sâu thẳm nói: “Chính là dựa vào tông chủ đưa cho ta khoá hồn huyết tiên. Khoá hồn huyết tiền có khoá hồn chi dung, nhưng nha đầu kia lại không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào, tông chủ chắc đã tính toán đến chuyện này. Chỉ là, đáng tiếc…”

Ba người liếc nhìn nhau, trong mắt toàn bộ đều có nữa phần tiếc thương.

“Có thể làm lô đỉnh cho thiếu tông chủ là phúc phận của nàng ta, cùng lắm thì sau khi thải bổ xong liền phóng cho nàng ta một con đường sống.”

Nguỵ lão gật gật đầu, thương xót trong mắt liền biến mất, thay thế vào đó chính là sự lãnh khốc vô tình, “Việc này trước mắt không cần rút dây động rừng, chúng ta cần phải mưu tính thật tốt…”

Một ngày sau, tất cả cao thủ ở Thanh thành đều nhìn chằm chằm lên bầu trời, vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu.

Ba đạo quang thanh hồng hắc lại một lần nữa từ bầu trời của Thanh thành một lược bay qua, ngắn ngủi tựa như sao băng xẹt qua.

Thủy gia.

“Gia chủ, ba vị đại năng giả giống như lại rời khỏi Thanh thành.” Ngũ trưởng lão nói.

Thuỷ Mặc Miễn thở phào, “Rời đi là chuyện tốt, Thanh thành không dung nổi mấy vị đại năng giả này.”

“Khụ khụ, đại ca, ngài xem Thiền nha đầu cũng không có việc gì, đã nhiều ngày như vậy lão nhị cũng chịu không ít đau khổ, ngài có phải cũng nên khôi phục chức nhị trưởng lão rồi không?” Tứ trưởng lão châm chước hỏi.

Thuỷ Mặc Miễn lập tức liếc mắt trừng hắn một cái, “Để hắn tiếp tục chịu phạt! Đã bao nhiêu tuổi rồi vậy là lại đi gây chuyện với một vãn bối, đúng là mất mặt! Hừ, già rồi mà còn không đứng đắn đúng là đồ phế vật.”

Tứ trưởng lão lập tức á khẩu không trả lời được.

“Đúng rồi, nếu các ngươi có nhìn thấy Thiền nha đầu kia thì lập tức mang nàng ta đến đây cho ta. Nha đầu thúi, suốt ngày không thấy bóng dáng đâu, ngày mai phải mang nàng ta tiến hành thí nghiệm huyền khí.”

“Đại ca, nha đầu kia thật sự là Huyền đồ tứ tinh? Lần trước ta thấy đến huyền công nàng ta còn không có. Thật là kỳ quái, lần trước thí nghiệm huyền khí, trên người nàng ta rõ ràng không có một chút huyền khí nào.” Tứ trưởng lão vẻ mặt khó hiểu.

Tuy nói vậy nhưng thật ra trong lòng ngũ trưởng lão đang âm thầm vui mừng, “Nha đầu này cuối cùng cũng không làm mất thanh danh của cha mẹ nàng ta. Mười bốn tuổi, Huyền đồ cấp bốn, tư chất không tồi.”

Thuỷ Mặc Miễn dùng ánh mắt mĩa mai nhìn chằm chằm vào hai vị đệ đệ ngu ngốc, bủn xỉn mà chỉ nói ra một câu, “Thiền nha đầu không chỉ có như vậy, hừ hừ, các người cứ chờ mà xem.”

Tứ trưởng lão cùng ngũ trưởng lão nghe ra được ý từ của từ “Hừ hừ”, trong lòng kinh ngạc không thôi.

Có thể làm đại ca khoe khoang mà nói lời này, khó nói Huyền võ của nha đầu kia không chỉ là Huyền đồ tứ tinh?!

Ngũ sao? Lục tinh? Thất tinh? Vẫn là… Bát tinh!

Nếu là Huyền đồ bát tinh, liền có thể giải thích đại ca vì sao lại khoe khoang như thế. Mười bốn tuổi Huyền đồ bát tinh, chính là so với Sương nha đầu đều là sự tồn tại xuất sắc! Sương nha đầu cũng chỉ ở mười sáu tuổi mới trở thành Huyền đồ bát tinh.

Chính là, từ một nha đầu phế vật, thật sự có thể trong một hai tháng ngắn ngủi biến thành Huyền đồ bát tinh?

Chuyện này đúng là quá sức tưởng tượng rồi!

Mặc kệ hai người kia tiếp tục phỏng đoán, Thuỷ Mặc Miễn vẻ mặt đắt ý mà cho hai người lui ra, thầm nghĩ: “Đến lúc đó Thiền nha đầu có thể khiến mọi người kinh hãi đến rớt cằm!”

Đang lúc Thuỷ Mặc Miễn chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận âm thanh khua chiêng gõ trống.

“Gia chủ, không hay rồi, không hay rồi ---” cận vệ Tần Lục vội vã mà chạy tiến vào, vừa vào vừa rống to.

Thuỷ Mặc Miễn trấn định mà liếc mắt nhìn hắn một cái, “Hoảng loạn thành cái bộ dạng gì rồi? Nói, bên ngoài phát sinh chuyện gì?”

Tần Lục nuốt nước miếng, trả lời: “Gia chủ, công tử Vân gia đến cầu hồn!!”

“Gì? Ngươi lặp lại lần nữa!” Thủy Mặc Miễn trừng mắt.

“Gia chủ, chính là trưởng tử Vân gia Vân Phi Dật tiến đến cầu hôn, 180 gánh sính lễ đều mang đến trước cửa rồi!”

Cả người đều cứng đờ ——

Thủy Mặc Miễn cảm thấy eo của chính mình tự nhiên có chút đau.


#Chú thích:

*Thanh y – Quần áo màu xanh lá

*Hắc y – Quần áo màu đen

*Hồng - Trong văn học trung đại Việt Nam (như hồng quần, hồng nhan...) hay với một số thuật ngữ quen thuộc (như hồng cầu, Hồng quân), chữ hồng (chữ Hán: 紅) được dùng để chỉ màu đỏ nói chung, theo cách dùng gốc của Hán ngữ.

“Ngũ sao? Lục tinh? Thất tinh? Vẫn là… Bát tinh!” =)) Năm sao? Cấp 6? Cấp 7? Vẫn là… Cấp 8!”
 

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
873
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
Chương 41: Hạ sính cầu thân tới cửa

Thủy Mặc Miễn đột nhiên phát hiện, hắn giống như vừa quên một chuyến lớn.

Thật đúng là chuyện đại sự mà, vậy mà nay người đều tìm tới cửa rồi.

“Gia chủ, gia chủ, chúng ta nên ứng phó thế nào đây?” Tần Lục kêu hai tiếng mới làm Thủy Mặc Miễn hoàn hồn lại.

Thủy Mặc Miễn ánh mắt trầm ngâm, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ngươi kêu người đi truyền lời, Thủy gia hôm nay không tiếp khách, kêu tiểu tử Vân gia nếu có việc thì ngày khác hãy đến.”

Tần Lục đứng bất động, ngược lại cười gượng một tiếng nói: “Gia chủ, hình như chậm rồi, lúc này hai vị trưởng lão đã ra rồi, Nhị hoàng tử cùng tam tiểu thư cũng cùng nhau đi ra xem rồi…”

“Sao? Nhị hoàng tử cùng Sương nha đầu đi ra làm cái gì?” Thủy Mặc Miễn ninh mày một cái.

Tần Lục dạ một tiếng, “Nay Vân công tử hướng tam tiểu thư cầu hôn, nhưng tam tiểu thư không lâu trước đây đã cùng Nhị hoàng tử đính hôn, tam tiểu thư tự nhiên muốn đích thân đi đến xem sính lễ.”

Thủy Mặc Miễn nghe xong lời này, nheo mắt, khóe miệt quát thẳng tới, “Ai nói với ngươi Vân tiểu tử phải hướng tam nha đầu cầu hôn? Hắn chính miệng nói?”

Tần Lục nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Này còn cần dùng chính miệng nói sao? Vân công tử cùng tam tiểu thư luôn luôn là kim đồng ngọc nữ trong mắt bá tánh Thanh Thành, Thủy phủ ta đại khái cũng chỉ có tam tiểu thư xứng đôi với hắn, mắt hắn cũng không bị mù mà đến cầu hôn Lục tiểu thư.” Vừa nói xong, chính bản thân hắn còn thấy buồn cười, còn cười một tiếng.

Bởi vì ngày đó Thủy Ngâm Thiền phát ra huyền công, mặt khác hạ nhân cùng thị vệ vẫn chưa tận mắt nhìn thấy, cho nên ngoại trừ Tần Ngũ ra những người khác cũng không biết Thủy Ngâm Thiền có huyền công, mà vẫn xem nàng là một tiểu thư phế vật như cũ.

Tần Lục ha hả hai tiếng, THủy Mặc Miễn cũng đi theo ha hả hai tiếng, chỉ là ở ha hả lúc sau hướng Tần Lục hung hăng một chút, nhịn không được mắng: “Ngu xuẩn.”

Sau đó, Thủy Mặc Miễn chắp tay sau lưng, vội vàng chạy đến đại sảnh.

Tần Lục sờ sờ đầu mình, vẻ mặt khó hiểu mà theo sát gia chủ phía sau. Không biết vừa rồi hắn nói sai cái gì?

Lúc này tiền viện của Thủy gia đúng là náo nhiệt một lúc.

Sau một trận khua chiêng gõ trống một hồi, một rương được quấn hoa sính lễ đỏ thẫm được nâng tiến vào.

Tứ trưởng lão cùng ngũ trưởng lão vừa đến nơi, sính lễ kia đã nâng vào hơn phân nữa.

Ngũ trưởng lão Thủy Mặc Nghị trừng mắt nhìn đám thị vệ, “Ai là người cho bọn họ tiến vào?! Phía các người chẳng lẽ không nhận được thông báo!”

Thủ vệ thị vệ vẻ mặt đau khổ nói: “Bẩm báo ngũ trưởng lão, Vân công tử nói, sính lễ hôm nay đã cùng gia chủ bàn bạc qua, cho nên thuộc hạ vẫn chưa ngăn cản.”

Kỳ thật, vị Vân công tử này khí chất nho nhã hiền hòa, dù là giơ tay hay phất chân đều rất nhẹ nhàng phong độ, làm hắn không nói nên hai chữ cự tuyệt.

Một công tử tuấn lãng như ngọc sẽ không bao giờ ba hoa chích chèo đâu? Nếu hắn nói gia chủ biết được chuyện này, mọi chuyện nhất định là như vậy.

Một lúc sau 180 gánh sính lễ toàn bộ đã được bài trí ở trong viện, thị vệ khuân vác sính lễ chỉnh tề mà đứng sang hai bên. Sau đó đi tới là một thanh y nam tử.

Người nay bước đi điềm tĩnh, khí chất ôn thuận như ngọc, dáng người đĩnh bạt như tùng.

Nam tử chậm rãi dạo bước tiến lên, một khuôn mặt thanh tuấn lạnh nhạt không nở lấy một nụ cười, cho người ta có cảm giác như một làn gió thu lướt nhẹ qua mắt.

“Vãn bối thỉnh an hai vị trưởng lão.” Vân Phi Dật hướng tứ trưởng lão cùng ngũ trưởng lão cúi người hành lễ.

Tứ trưởng lão cùng ngũ trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời nhìn vào vị trước mắt này… Dù là tướng mạo hay là bản lĩnh đều là hậu bối vô cùng xuất sắc của Vân gia.

“Khụ, Vân tiểu tử, ngươi hôm nay làm lớn một trận như vậy, đây là muốn gì đây?” Ngũ trưởng lão ho nhẹ một tiếng, ra vẻ khó hiểu hỏi.

Vân Phi Dật cười khẽ ôm ôm quyền, “Bẩm hai vị trưởng lão, vãn bối là tới Thủy phủ hạ sính. Nói đến mối hôn sự này, Vân gia gia chủ đã cùng Thủy gia gia chủ thương nghị qua.”

“Cái gì? Gia chủ đã đồng ý?!” Tứ trưởng lão không khỏi khiếp sợ, “Đại ca lão đúng là hồ đồ rồi, tam nha đầu không lâu trước đây mới đính hôn với Nhị hoàng tử, chỉ chờ Nhị hoàng tử gửi thư đến hoàng cung, chờ Hoàng Thượng phê chuẩn hôn sự này liền chắc chắn rồi.”

Ngũ trưởng lão nhấp nhấp miệng, thấp giọng nói: “Lão tứ, ngươi cũng nói, hoàng thất bên kia còn chưa phê chuẩn, hôn sự này có khả năng thay đổi.”

“Lão ngũ, ngươi nói đại ca có thể có khả năng là bởi vì nha đầu phế vật kia mà làm chuyện này, bởi vì đối với Nhị hoàng tử tâm sinh ra bất mãn, cho nên mới phải làm ra loại chuyện chia rẽ uyên ương này?”

Vân Phi Dật thấy hai vị trưởng lão thấp giọng đàm luận cái gì đó, mày không khỏi nhíu lại một lúc.

Khó nói Thủy gia gia không tới cùng mấy vị trưởng lão khác nói về việc này?

Mà cũng phải, chưa kết hôn mà đã có thai thì thật là không thể nói rõ chuyện này. Tuy rằng hắn có tám phần xác định, ngày đó hắn vẫn chưa thực sự chạm vào Thủy Ngâm Thiền, nhưng hai vị lão nhân này đều khẳng định là hắn đã làm loại chuyện này, vậy hắn liền thỏa mãn nguyện vọng của hai vị đại lão cưới Thủy Ngâm Thiền kia.

Chỉ là, hôn nhân sau này muốn như thế nào chính hắn sẽ quyết định.

Nghĩ đến việc này, Vân Phi Dật vốn là một con người nhu hòa thế mà lại nhiễm một tia lạnh lẽo.

“Hai vị trưởng lão, sính lễ đã đưa đến, chờ hai bên thương lượng hôn lễ nên tổ chức như nào, ta liền lập tức tiến đến đón dâu.” Vân Phi Dật tự nói tự hứa hẹn.

Nói xong lời này, cũng không xem phản ứng của mọi người như thế nào, Vân Phi Dật hành lễ cúi người làm đủ, xoay người định rời đi.

Lúc này một âm thanh ẩn hàm giận tái đột nhiên vang lên, “Vị huynh đài này xin dừng bước!”

Vân Phi Dật bước chân dừng lại, quay đầu nhìn lại.

Từ hành lang bên hong đi ra một nam một nữ. Nam tử kia một thân tuyết trắng thêu bạc vân thúc eo trường bào, đầu đội bạch ngọc quan, trường mi nhập tấn, mặt như bạch ngọc, khí chất lãnh duệ trác tuyệt, thập phần lóa mắt.

Mà nam tử bên người là một vị nữ tử mặc váy lụa màu trắng, nữ tử dung nhan tinh xảo, mắt như mùa thu ưng ửng nước mắt, nhu nhược đáng thương.

Này một nam một nữ đều mặt bạch y, đứng chung một chỗ liền phảng phất như một đôi kim đồng ngọc nữ trong họa bước ra, thật sự nam thì tuấn tú nữ thì mỹ nhân, đẹp mắt thật sự.

Vân Phi Dật ánh mắt dừng lại ở trên người nam tử mặt bạch y, đánh giá một phen, một lúc sau mới điềm đạm nở một nụ cười trên môi, “Nói vậy vị đó là Nhị hoàng tử.”

Trác Vân Ế Thiên khuôn mặt lạnh lùng mà cùng hắn đối diện, thanh âm trầm lãnh, “Nếu Vân công tử biết thân phận của bổn điện hạ, tự nhiên cũng nên biết tại sao bổn điện hạ lại xuất hiện ở Thủy phủ. Như vậy, Vân công tử hôm nay đến đây như vậy không khỏi có chút lỗ mãng.”

Vân Phi Dật nhướng mày, khó hiểu mà nhìn hắn.

Hai vị nam tử, một người thanh tuấn như trúc, ôn nhu như ngọc, một người lạnh lùng bức người, khí chất cao quý. Hai cổ khí thế vô hình tràng ra tựa hồ đang âm thầm đánh giá.

Không lâu sau, một tiếng khóc liền đánh gãy khí thế hai người đang dằn co.

Thủy Ngâm Sương hoa lê mang nước mắt mà nhìn về phía Vân Phi Dật, vẻ mặt áy náy nói: “Vân ca ca, Sương nhi cùng người lâu rồi không tương giao, cũng không biết người đối với tiểu muội ôm tâm tư như vậy. Vân ca ca phong thái tuấn lãng, ở Thanh thành này không có nữ tử nào tương xứng. Nếu đổi lại là trước kia, Sương Nhi cũng sẽ động tâm, nhưng hôm nay… Sương Nhi đã gặp chính minh phu quân, hơn nữa Sương Nhi thực sự yêu hắn.”

Nói đến thời điểm này, Thủy Ngâm Sương mặt hướng nhìn về phía bên Trác Vân Ế Thiên, trong mắt tất cả đều hiện lên tư sắc ái mộ không muốn rời xa.

Trác Vân Ế Thiên lãnh duệ bức người ánh mắt cũng ở trong nháy mắt nhu hòa trở lại, không tự chủ được mà duỗi tay ôm nàng ta, phảng phất ở trong động tác chính là muốn nói cho đối phương biết trong lòng mình cũng có đối phương.

Vân Phi Dật còn chưa kịp nói gì:…

Thủy Ngâm Sương đang nói cái gì vì sao hắn nghe không hiểu lắm?
 

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
873
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
Chương 42: Mất mặt, tự mình đa tình

Vân Phi Dật hơi hơi nhíu mày, “Sương Nhi muội muội, ngươi có phải đang hiểu lầm cái gì đó phải không _ _”

“Vân ca ca, về sau ngươi vẫn không nên gọi khuê danh của ta nữa, như vậy không hợp với quy tắc.” Không đợi hắn nói hết lời, Thủy Ngâm Sương liền cắt ngang lời hắn nói.

Tuy miệng nói như vậy, nhưng không có người nào là không biết trong lòng Thủy Ngâm Sương vui mừng đến thế nào, bên trong thì vui sướng bên ngoài thì lại thể hiện như bản thân đang rất bối rối.

Trước mắt người này chính là thiếu niên tuấn tú có thiên phú nhất Thanh thành Vân Phi Dật! Không chỉ có gia thế tốt, năng lực cường đại, lớn lên cũng thanh tuấn bất phàm.

Nàng tuy cùng Vân Phi Dật cũng xưng là Thanh thành Vân Thủy song tài, nhưng nàng vĩnh viễn kém hắn một bước, hoặc không chỉ là một bước. Nàng cũng giống như vô số nữ tử trong Thanh thành, trong lòng vô cùng ái mộ nam tử này trong lòng, chẳng qua tâm tư của nàng chưa từng biểu lộ với người khác.

Thật là không nghĩ tới, Vân Phi Dật thế mà lại sớm đã đối với nàng tâm sinh ái mộ!

Ha hả, ngày thường thì tỏ ra thanh cao, cuối cùng đều không phải phải quỳ gối dưới váy nàng sao, Thủy Ngâm Sương trong lòng đắc ý đến vui sướng.

Đáng tiếc, hiện tại nàng đã có lựa chọn tốt hơn, chỉ có thể vứt bỏ Vân Phi Dật.

Nội tâm quay cuồng làm cho Thủy Ngâm Sương không che lập được mà khóe miệng có hơi nhếch lên.

Ý thức được không ổn, nàng lập tức lấy tay che đậy, như vậy lại giống như đang thẹn thùng xấu hổ.

“Vân ca ca, ta cùng Nhị hoàng tử là thật tâm yêu nhau, hy vọng ngươi thành toàn cho hai người chúng ta. Sính lễ này, ngươi vẫn nên là nâng trở về đi.” Thủy Ngâm Sương cúi đầu nói, thái độ kiên quyết, nhưng đôi mắt long lanh ngấn lệ hướng về Vân Phi Dật như muốn nói gì đó lại thôi.

Nói xong lời này nàng tựa hồ có chút không đành lòng, đưa mặt dựa vào người của Trác Vân Ế Thiên.

Trác Vân Ế Thiên ôm vòng qua eo của Thủy Ngâm Sương, ánh mắt trầm lãnh mà nhìn về phía của Vân Phi Dật, như tuyên bố quyền sở hữu của mình.

Vừa rồi lời nói bị cắt ngang của mình lúc nảy, Vân Phi Dật cuối cùng không nhịn được mà khẽ cười ra tiếng. “Tam tiểu thư, Nhị hoàng tử, các người có phải đang có hiểu lầm gì hay không? Ta hôm nay tới Thủy phủ, đúng thật là tới đưa sính lễ, nhưng đối tượng cầu thân lần này không phải là tam tiểu thư ngươi.”

Lời vừa nói ra, không chỉ Thủy Ngâm Sương mà tất cả mọi người ở đây đều ngẩn người ra.

Sắc mặt Thủy Ngâm Sương lúc này quả thật rất thú vị, trong chốc lát từ trắng hóa thành đen, quả thực như một cái chảo dín lọ nồi.

Trác Vân Ế Thiên sắc mặt cũng không thể nào đẹp hơn, nếu không phải người này gây hiểu lầm cho hắn thì hắn cũng không thành ra một bộ dạng buồn cười như vậy. Hắn sống mười bảy năm trời còn chưa bao giờ bị mất mặt như thế này!

“Ha hả, thì ra nguyên lai là như vậy, Vân ca ca cũng không sớm nói rõ chút, hại ta hiểu lầm như vậy. Nói như vậy cũng thật quá tốt, ta cũng không cần cảm thấy bối rối.” Thủy Ngâm Sương nín khóc mỉm cười, đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh lúc này.

Bên cánh tay Trác Vân Ế Thiên đang ôm vòng eo của nàng ta không biết đã buông ra lúc nào. Nam tử môi mỏng nhẹ nhấp, triều Vân Phi Dật nhàn nhạt nói: “Vừa rồi là bổn điện hạ hiểu lầm ngươi, mong Vân huynh không để bụng.”

Có thể khiến cho Nhị hoàng tử buông dáng người xưng một tiếng Vân huynh, Trác Vân Ế Thiên chính là đã cho Vân Phi Dật đủ mặt mũi rồi.

Vân Phi Dật khóe miệng ý cười không giảm, “Không sao, hiểu lầm biết được rõ ràng là tốt rồi.”

Hắn tươi cười như cũ một thân phóng khoáng nhu hòa, nhưng Trác Vân Ế Thiên lại cảm thấy không thoải mái.

Sự tĩnh mịch ngắn ngủi bị đánh vỡ hết lần này đến lần khác.

Tứ trưởng lão trong lòng thật sự tò mò, nhịn không được liền hỏi: “Vân tiểu tử, ngươi tới Thủy phủ hạ sính, đối tượng không phải tam nha đầu vậy thì là ai?” Ở trong ấn tượng của hắn, ngoại trừ Sương nha đầu ra, căn bản không còn ai có thể được Vân gia để mắt tới.

“Khó nói… Là tứ nha đầu Thủy Ngâm Tuyết?” Tứ trưởng lão dò hỏi, tuy rằng hắn cảm thấy không có quá nhiều khả năng.

Vân Phi Dật cười khẽ lắc lắc đầu, ánh mắt ý vị không rõ mà đảo qua mọi người, thái độ thong dong bình tĩnh, “Vãn bối muốn nghênh thú chính là… Lục tiểu thư của Thủy phủ.”

Lời nói vừa nói ra, mọi thứ xung quanh đều tĩnh mịch.

Ha hả, ha hả a… Bọn họ vừa rồi chắc không phải đang gặp ảo giác đấy chứ?

Lúc nảy Vân công tư vừa nói gì? Hắn muốn cưới Lục tiểu thư phế vật?

Thiên tài Thanh thành huyền khí cửu giai Huyền đồ cửu tinh, vậy mà lại muốn cưới một người đến huyền khí còn không có?!

Giờ này khắc này, sắc mặt của Thủy Ngâm Sương không thể dung hai chữ nhọ nồi để miêu tả nữa, người Vân Phi Dật nói cưới không phải nàng, nàng nhiều lắm chỉ cảm thấy bản thân có chút xấu hổ, vậy mà vừa rồi Vân Phi Dật hắn vừa nói cái gì? Hắn muốn cưới Lục muội phế vật?!

Này không chỉ là đang đánh vào mặt nàng, mà giống như đang muốn làm nhục nàng!

Trác Vân Ế Thiên ánh mắt khẽ thay đổi, trầm giọng hỏi: “Vân huynh muốn cưới Lục tiểu thư của Thủy phủ, Thủy Ngâm Thiền?”

“Đúng vậy.” Vân Phi Dật vẻ mặt thản nhiên gật đầu nói.

Nghe vật, Trác Vân Ế Thiên nhìn mắt với ánh mắt rất bất ngờ.

Hắn cùng Thủy Ngâm Thiền giải trừ hôn ước bất quá mới có mấy ngày, hiện tại nam nhân này liền muốn cưới Thủy Ngâm Thiền? Hay là –

Chẳng lẽ Thủy Ngâm Thiền đã sớm cùng với Vân Phi Dật âm thầm tư thông? Trong bụng Thủy Ngâm Thiền kia chính là con của hắn?!

Trác Vân Ế Thiên trong lòng càng nghĩ càng phẫn nộ, nhưng hắn lại không biết loại phẫn nộ này từ đâu mà đến.

Có lời đồn rằng Lục tiểu thư đối với hắn cực kỳ si mê, hắn tới rồi lại đối với hắn nhất quyết không gã, nhưng hiện tại xem ra, lời đồn này căn bản là một lời nói dối hư ảo! Đây đúng thật là một kẻ xảo trá lại còn là một nữ nhân dâm đãng, hắn về sau đến một cái liếc nhìn cũng không nhìn đến nàng ta!

“Sương Nhi, chúng ta đi thôi, việc này không liên quan gì đến chúng ta.” Trác Vân Ế Thiên lãnh đạm nói, quay đầu liền bỏ đi.

Thủy Ngâm Sương nhìn thoáng qua đống sính lễ kia, đột nhiên than nhẹ một tiếng, “Vân ca ca, ta không nghĩ tới, ngươi cùng lục muội muội vậy mà đã sớm… Ai!”

Thủy Ngâm Sương nói một nữa câu lại ngừng giống như một quả bom vậy, phanh một tiếng liền nổ tung trong đám người.

Vừa nói ra những câu này, Thủy Ngâm Sương liền đi theo Trác Vân Ế Thiên, chỉ còn lại đám người trong gió đầy hỗn độn.

“Trời ạ, ta không nghe lầm đấy chứ, vậy là chuyện Lục tiểu thư tư thông là sự thật! Ta vẫn luôn cảm thấy Lục tiểu thư rất đơn thuần, không nghĩ tới… Chúng ta ở Thủy phủ luôn nghiêm khắc kiềm chế bản thân, vậy mà Lục tiểu thư như thế lại lả lơi ong bướm!” Hạ nhân Giáp thấp giọng nói.

Hạ nhân Ất lập tức nói tiếp, “Không chỉ là tư thông, ngươi không nghe mấy lời đồn gần đây sao, Lục tiểu thư này sớm đã tằng tiệu với nam nhân bên ngoài, sớm đã mai thai con hoàng rồi!”

“Tam tiểu thư vừa rồi ý tứ chẳng phải đang ám chỉ… Vân công tử này chính là nam nhân kia sao?!” Mỗi người một câu nói toạc ra mấu chôt.

Những người còn lại: !!!!!!

Tứ trưởng lão cùng ngũ trưởng lão lúc này cả mặt đều đỏ bừng lên.

Tục ngữ có câu, việc xấu trong nhà không để lọt ra ngoài, Thủy Ngâm Sương vừa rồi vô tâm nói một câu, nháy mắt một cái thanh danh xấu xí này đã ập lên đầu Thủy Ngâm Thiền.

Trước kia Thủy Ngâm Thiền thanh danh kém cũng chỉ là lời đồn đãi, nhưng mới vừa rồi Thủy Ngâm Sương nàng ta nói như vậy, nhưng lời đồn đãi đó liền biến thành thật rồi.

“Hai vị trưởng lão, vãn bối xin cáo từ trước, thỉnh cầu trưởng lão đem sính lễ hôm nay chuyến đến cho gia chủ Thủy gia, vãn bối còn có việc, liền không quấy rầy chư vị nữa.” Vân Phi Dật sắc mặt không thay đổi nói.

Hắn vốn định giúp Thủy Ngâm Thiền giữ lại mấy phần mặt mũi, nhưng hiện tại tình huống tựa hồ trở nên không ổn. Bất quá, nếu Thủy gia không them để ý, hắn cần gì phải xen vào việc của người khác.

Chỉ là, chuyện thành thân này cả bản thân hắn cũng bị người ta đổ án oan lên đầu.

“Được rồi, ngươi đi về trước đi.” Tứ trưởng lão triều hắn phất phất tay, vẻ mặt sớm đã biến sắc thành màu xanh.

Mắt nhìn Vân Phi Dật rời đi, nơi xa lại truyền đến một tiếng quát mắng, “Vân tiểu tử ngươi đứng lại đó cho lão phu!”

Thủy Mặc Miễn nổi giận đùng đùng mà chạy tới, nhìn đến sính lễ đã đầy một viện, tam can hắn vừa khó chịu vừa đau nhói.
 

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
873
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
Chương 43: Từ đâu ra một mỹ nhân quyến rũ

Thấy người đến là gia chủ Thủy gia, Vân Phi Dật lập tức dừng bước chân lại, hắn vừa chắp tay hành lễ, “Vãn bối Vân Phi Dật chào Thủy gia gia.”

“Thủy gia gia, vãn bối đã dựa theo ý người đến cầu hôn, đây là 180 gánh sính lễ, thỉnh Thủy gia gia xem qua. Không biết Thủy gia gia bây giờ còn có gì phân phó?” Vân Phi Dật cung kính mà dò hỏi, đáy mắt có chút mơ hồ. Nay Thủy gia gia bước đi vội vàng, chắc chắn là bởi vì có sự tình gì đó mới tới.

Thủy Mặc Miễn liền cứng họng, chính là bởi vì đây là phân phó của hắn nên hắn mới cảm thấy tức giận. “Hôn sự này tuy lão phu đã đồng ý, nhưng nha đầu kia còn chưa có đồng ý, ai kêu ngươi lỗ mãng như vậy chưa gì đã đem sính lễ tới cửa cầu thân?!” Thủy Mặc Miễn đột nhiên chửi ầm lên.

Một giọng nói lớn vang lên, lập tức trở nên hợp tình hợp lý, làm gì còn vẻ chột dạ khi trước. Vân Phi Dật đúng là một hòa thượng sờ không thấy tóc mà.

Rõ ràng là Thủy gia gia chạy đến Vân gia bọn họ náo loạn, còn thề thốt nói hài tử trong bụng Thủy Ngâm Thiền là hài tử của hắn, tiếp theo gia gia của nhắn cũng nháo theo, gia gia vậy mà còn lấy gia pháp ra đuổi đánh hắn, hắn chính là không còn lựa chọn nào khác mới nghẹn khuất mà đáp ứng đến cầu thân Thủy Ngâm Thiền.

Nhưng hôm nay…Thủy gia chủ vậy mà lại nói hắn lỗ mãng?

Thủy Mặc Miễn thấy bộ dạng vẫn chưa hiểu gì của Vân Phi Dật, không khỏi ho khan một tiếng thật mạnh, “Vân tiểu tử à, chuyện này dù sao cũng là chuyện chung thân đại sự của Thiền nha đầu, dù cho lão phu là gia chủ Thủy gia cũng phải dò hỏi ý tứ nàng ta trước. Cho nên, ngươi trước tiên nên đem sính lễ trở về đi, đợi ta hỏi ý kiến Thiền nha đầu xông liền báo tin cho ngươi. Liền cứ như vậy đi, ngươi đi đi, đừng quên lấy đi mấy thứ này.”

Thủy Mặc Miễn một hơi nói hết mấy lời này, mặc kệ phản ứng của Vân Phi Dật, lập tức đưa tới một đám hạ nhân, phân phó nói: “Các ngươi giúp Vân tiểu tử cùng nhau dọn đồ đạc đi, nhiều rương như vậy toàn đồ vật quan trọng các ngươi chú ý chút.”

“Thủy gia gia, này…” Vân Phi Dật nhìn thấy hộ vệ của Thủy gia chân tay nhanh lẹ dọn mấy cái rương đi, chỉ biết giương mắt nhìn.

Phải nói lời nói của Thủy gia chủ lúc nào cũng như sấm rền gió cuốn, nhưng như vậy mà lại đến cơ hội cho hắn nói cũng không có liền đuổi hắn đi, như này cũng quá là…

Không đúng, nhất định là có ẩn tình khác! Thủy gia gia nhanh như vậy liền thay đổi, nhất định có ẩn tình gì đó.

Thủy Mặc Miễn nhìn thấy khuôn mặt đầy suy tư của Vân Phi Dật, trong lòng âm thâm kêu khổ: Tên tiểu tử này quả nhiên không dễ lừa gạt.

“Thủy gia gia, việc hôn nhân lần trước không phải đã bàn xong rồi sao, vãn bối nhớ không nhầm, lúc đó Thiền Nhi muội muội rõ ràng cũng không nói gì mà.” Vân Phi Dật vẻ mặt đầy chính nghĩa.

Vân Phi Dật biết, bản thân mình chính vì nghe theo sự xắp xếp của gia chủ Vân gia, sau đó mới mang theo sính lễ đến cầu thân, như vậy Thủy gia chủ cũng không có lý do thoái thác, nhưng mà vừa rồi trong nháy mắt kia, hắn cũng không khỏi hiếu kỳ một chút, chính vì như vậy mà không để ý tới chủ ý của Thủy gia chủ.

Thủy Mặc Miễn thừa dịp mọi người xung quanh không chú ý, liền hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, cái liếc mắt này chứa đầy ám chỉ. Nhưng Vân Phi Dật giống như không hiểu được, mặc kệ hắn cố gắng nháy mắt như thế nào cũng không để ý tới.

“Thủy gia gia, nay sính lễ đã mang tới làm gì có đạo lý mang về lại, trừ phi Thủy gia gia cho vãn bối một lý do thật chính đáng, chỉ là Thủy gia gia cũng không nên nói là do Thiền Nhi muội muội không đồng ý.” Vân Phi Dật triều hắn cười lãnh đạm nói.

Rõ ràng là một bộ dạng thanh nhã tuấn tú, nhưng Thủy Mặc Miễn cảm thấy hắn chính là một con tiểu hồ ly. “Lần trước đều là hiểu lầm, Thiền nha đầu còn chưa có đồng ý.” Thủy Mặc Miễn tức giận nói.

Vân Phi Dật cười ha hả nói: “Lệnh của cha mẹ lời người mai mối, Thủy gia gia lo lắng nhiều rồi. Lại nói vãn bối tự nhận cũng xứng đôi với nàng, Thiền Nhi muội muội hẳn sẽ không cự tuyệt.” Vân Phi Dật nói ra lời này, chung quanh mọi người đều âm thầm chấp nhận.

Ngẫm lại thì, một người lập tức sẽ tiến đến Huyền sĩ là một thiếu niên thiên tài, muốn gia thế có gia thế, muốn tướng mạo có tướng mạo, mà người con lại thì đến huyền khí còn không có, dung mạo xấu xí. Hai người này một người trên trời, một người dưới đất, quả thực là khác một trời một vực.

Mà không biết Thủy Ngâm Thiền dùng thủ đoạn gì mà thành công có thai với đích trưởng tử của Vân gia, lại như vậy mà có được một chỗ dựa vững chắc. Vậy mà, nay Vân gia công tử đến cửa cầu thân, Thủy gia chủ vậy mà còn viện lý do thoái thác?

Chẳng lẽ đầu óc của Thủy gia chủ có vấn đề? Nhìn thấy ánh mắt đầy khinh bỉ của mọi người, Thủy Mặc Miễn trong lòng nghẹn muốn chết.

Hắn làm sao không biết Thiền nha đầu gã cho Vân tiểu tử là một mối hôn sự rất tốt, chính là… Mẹ nó trời ạ, hài tử trong bụng nha đầu đó không phải của Vân tiểu tử, hắn không thể thiếu đạo đứng đến mức khiến cho Vân tiểu tử phải đổ vỏ giúp người khác?

Thủy Mặc Miễn trơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, đột nhiên từ nơi xa vang đến một tiếng cười khẽ.

“Vân công tử cũng quá mức tự luyến rồi, như vậy là không tốt đâu nha ~”

Thanh âm này vừa trong trẻo vừa sạch sẽ, tựa như nước suối chảy róc rách qua tim, khiến người ta cảm thấy lạnh không thôi.

Mọi người nghe thấy tiếng liền quay lại nhìn, trước mắt như sáng ngời. Đây quả là một mỹ nhân nha!

Chỉ thấy trước mắt đi tới là một nữ nhân một thân váy áo ngang đầu gối, bên hong quấn lấy một cây roi dài huyết sắc, chân mang một đôi ủng cao màu đỏ, một đầu tóc đen óng bóng mượt cột lên như cái đuôi ngựa, buộc qua tóc là một dây tơ lụa màu đỏ, mà nữ tử này hơn nữa khuôn mặt là dùng chu sa phác họa từng cánh hoa mai màu đỏ, cùng với một thân y phục của nàng càng tăng thêm vẻ xinh đẹp.

Tuy rằng không nhìn thấy rõ nữ tử này trông như thế nào, nhưng đôi mắt đẹp lộng lẫy như bầu trời đầy sao, mũi thắng tắp như viên ngọc được mài giũa kỹ càng, cánh môi mọng nước, hồng hào như cánh hoa đào tháng 3, chỉ sợ nàng ta bỏ lớp trang điểm này xuống lại càng thêm quyến rũ hơn lúc rang điểm.

Trời ạ, này quả thật chính là một yêu nghiệt câu hồn người! Nữ tử khóe miếng nhẹ nhàng cong lên, liền gợi lên phong tình vạn chủng, khiến người khác xem đến chảy máu mũi.

Vân Phi Dật nhìn đến ngẩn người, nhìn nơi xa nữ tử đang đi thẳng đến chỗ hắn, trái tim hắn thế mà không chịu không chế mà nhảy nhót trong lồng ngực. Nhưng rất nhanh, hắn liền ngăn chặn cảm giác kỳ quái ấy xuống, triều người tới ẩm đạm cười nói: “Cô nương nói lời này là có ý gì? Tại hạ có chỗ nào làm cô nướng thấy tự luyến?”

Thủy Ngâm Thiền sau khi thay đổi trang phục nhìn hắn, cười như không cười nói: “Vân công tử cho rằng, ngươi xứng với Lục tiểu thư của Thủy gia?”

Vân Phi Dật như chết lặng, tiện đà cười nói: “Ta cũng không có ý xem thấp Lục tiểu thư Thủy gia, nếu cô nương cảm thấy ta vừa rồi có nói lời mạo phạm, vậy hiện tại ta đem lời nói thu hồi lại.”

Thủy Ngâm Thiền lấy tay che miệng cười khúc khích, “Vân công tử chắc chưa nghe đến câu này, lời nói ra như một bát nước đổ đi. Nếu Vân công tử cảm thấy Thủy Ngâm Thiền không xứng với ngươi, chúng ta liền thực lực nói chuyện, đánh một trận như nào?!” Nói đến lời cuối cùng, ngữ khí đột nhiên chuyển sang sắc bén, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo ngay lập tức.

Vân Phi Dật lắp bắp kinh hãi, tâm trạng cũng trở nên hốt hoảng, vậy mà chỉ trong một khoản thời gian ngắn ngủi, nữ tử này không có chút lưu tình nào mà rút từ bên hong ra một cây roi huyết tiên, đánh hắn không một chút lưu tình.

Một roi này mang theo mười phần huyền khí, Vân Phi Dật có chút nghi ngờ, nếu không phải là hắn né tránh kịp thời, cánh tay của hắn liền như vậy mà bị phế bỏ rồi. Chính là, điều khiến hắn nghi ngờ nhất là, nữ tử trước mặt này có thể là Thủy Ngâm Thiền?!

Này…Sao có thể?! Nữ tử này bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, rõ ràng năng lực không thấp hơn Huyền giả!


#Chú thích: Tiều – kiểu hành lễ trong giao tiếp mọi người hay thấy qua phim ảnh, hoặc truyện tranh cổ trang Trung Quốc.
 

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
873
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
Chương 44: Vưu vật hay là phế sài

Vân Phi Dật trong lòng khiếp sợ không thôi. Nữ tử này sao có thể là Lục tiểu thư phế vật kia?! Thủy Ngâm Thiền mặc kệ hắn có đồng ý hay không, cánh tay lại tiếp tục dùng huyết tiên đánh qua hắn một lần nữa.

Một roi này nàng dúng đến tám phần huyền khí, nếu không tránh được, khuôn mặt thanh tú kia của đối phương cũng sẽ nở thành hoa, bởi vì một roi này nàng chính là muốn đánh vào khuôn mặt tuấn mỹ kia của hắn.

Mà Vân Phi Dật xác thực cũng không dám lơ là, trong cơ thể huyền khí hội tụ, đánh ra chính là huyền kỹ thứ nhất – mưa xuân kéo dài.

Quanh thân nam tử huyền khí trong khoảnh khắc hóa thành vô số giọt mưa, từ bốn phương tám hướng bao vây toàn bộ huyết tiên, khiến cho huyết tiền đang cứng rắn liền hóa mềm nhũng.

Thủy Ngâm Thiền mắt sáng rực lên, một tay khác nhân cơ hội mà chém ra mấy đạo huyền nhận.

“Quá đê tiện, vậy mà lại làm ra chuyện đánh lén!” Trong đám người có người giận dữ nói. Đôi mắt của Thủy Ngâm Thiền có chút hơi đổi, trứng mắt liếc nhìn người nọ một cái, sau đó tiếp tục đánh tiếp.

Người bị trừng nhịn không được mà nuốt nước bọt xuống, ánh mắt không xê dịch mà nhìn ra nữ tử ở giữa sân.

Mới vừa rồi mỹ nhân trừng hắn, một cái liếc mắt vừa rồi tựa như một con mèo lấy trộm của hắn thứ gì đó. Thật tốt, hắn vừa rồi nói sai rồi, mỹ nhân như vậy tuyết đối là không có đánh lén, hành động vừa rồi chính là thông minh!

Nhưng mà không đúng, mới vừa rồi nữ tử này tự xưng Thủy Ngâm Thiền, kia chẳng phải là Lục tiểu thư phế vật của Thủy giai sao? Tất cả mọi ngươi đang có mặt tại đó vẻ mặt đều kinh ngạc.

Như vậy tên cặn bã này chính là Lục tiểu thư phế vật? Chuyện này cũng quá hoang đường rồi!

Có người nói: “Nói như vậy trên mặt nàng ta vẽ hoa mai tinh xảo, lúc này mới che khuất được dung mạo bị hủy kia.”

“Chỉ sợ sau khi xóa đi lớp tráng điểm khuôn mặt bên dưới xấu đến dọa chết người mất.” Một người khác lập tức nói tiếp.

“Mà khoan, từ từ! Chuyện đó không phải là trọng điểm, Lục tiểu thư này chẳng phải đến huyền khí đều không có, là một phế vật sao, nhưng cô nương này rõ ràng là Huyền giả, còn có thể cùng Vân gia công tử giao thủ, Huyền võ cấp bậc khẳng định không thấp!”

“Trời ạ, ngươi nói như vậy, ta giống như đã biết một chuyện đại sự!”

Không quan tâm mọi người đang nghị luận khí thế ngút trời như thế nào, hai người vẫn tiếp tục đấu nhau không chút mảy may ảnh hưởng.

Giữa sân, Vân Phi Dật không ngờ bị đối phương đánh lén, hắn linh hoạt tránh né những Huyền Nhận đánh ra nhưng cũng khá chật vật. Nếu đổi lại là một người bình thường, lúc này tất nhiên sẽ rất tức giận, nhưng mà hắn với Thủy Ngâm Thiền lại giống nhau, hứng thú bị khiêu khích, “Chỗ này quá nhỏ, chúng ta ra bên ngoài đánh thế nào?”

“Tốt!” Thủy Ngâm Thiền khóe miệng giương lên. Kết quả là, hai đương sự cứ như vậy một người chạy, một người đuổi. Thủy Mặc Miễn nhìn đôi tuấn nam mỹ nữ trời đi khỏi tiểu viện, trong lòng không khỏi cảm thán gan cũng đau mà đầu cũng đau.

“Đại ca, hài tử trong bụng Thiền nha đầu thật sự là của Vân Phi Dật?” Ngũ trưởng lão nhịn không được hỏi nhỏ.

“Ai nói là hắn?!” Thủy Mặc Miễn lập tức phun vào hắn một câu.

Lời này vừa nói ra, tứ trưởng lão biểu tình lập tức trở nên vi diệu. Cái nha đầu phế vật kia bị bắt gian trên giường cùng tiểu tử Vân Gia, chuyện này mọi người đều rõ như ban ngày, nhưng đại ca lúc này nói gì?

Hài tử trong bụng phế vật này không phải của Vân tiểu tử? Này không phải nói nha đầu phế vật kia thông dâm không chỉ có một người là Vân tiểu tử? Tứ trưởng lão vẻ mặt như bị táo bón, tức giận đến nổi chòm râu thẳng không ngừng run.

Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh, Thủy Ngâm Thiền như thế mà lại là loại người không có liên sỉ dâm oa đãng phụ!

Mà những người có mặt lúc này nghe được lời này, suy nghĩ với tứ trưởng lão cũng không mấy khác biệt.

Không thể tưởng tưởng được, một cái xấu nữ lại phế vật, vậy mà câu dẫn không ít nam nhân, chỉ sợ đến nàng ta còn không biết hài tử trong bụng là của ai. Tấm tắc, Thủy gia chính là danh môn thế gia của Thanh thành, không thể tưởng tượng được lại dạy ra một dâm phụ, tuổi còn nhỏ đã biết thông đồng với nam nhân, còn hoài con hoang.

Thủy Mặc Miễn vừa nói ra lời này lập tức liền tự vã miệng, hối hận đến ruột gan đều thẳng rồi! Nếu không phải nha đầu kia tính khí hồ đồ, vừa rồi cũng sẽ không nói ra mấy loại lời không nên nói, lúc này thì tốt rồi, Thiền nha đầu chính là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.

Tuy Thủy Mặc Miễn trong tiềm thức cũng muốn công khai việc này, nhưng trước mặt thật sự không phải thời cơ thích hợp.

Vì thế, Thủy Mặc Miễn dứt khoát bất chấp tất cả, ánh mắt đảo qua mọi người xung quang, vả mặt vẫn như trước nói: “Thiền nha đầu nhà chúng ta sớm đã có người trong long, người này kinh tài tuyết tuyệt, có thể nói là tuyệt phối, mà ít ngày nữa, Thiền nha đầu cũng sẽ cùng người này thành hôn. Được rồi, mọi người đều giải tán đi.”

Thủy Mặc Miễn nói xong lời này liền trời đi, cũng mặc kệ những lời hắn nói ra làm người khác kinh hồn bát vía như nào.

Đáng thương cho Vân gia nâng 180 gánh sính lễ mênh mông cuồn cuộn tiến đến cầu hôn, kết quả lại bị người ta gấp rút đuổi về, mà công tử nhà họ bị tiểu thư phế vật Thủy gia câu đi rồi. Nhìn một cái, đây đều là chuyện gì!

Lúc này ở rừng cây nhỏ ngoài thành, tình hình chiến đấu có thể nói là kịch liệt. Thủy Ngâm Thiền hướng đến gương mặt tuấn tú của Vân Phi Dật mà không ngừng ra chiêu tiếp đón làm cho Vân Phi Dật dở khóc dở cười.

Tránh thoát khỏi một cướt sét đánh của nàng, Vân Phi Dật rảnh rỗi nói: “Lục tiểu thư, mặt ta có thù oán gì với ngươi sao?”

Thủy Ngâm Thiền khóe miệng giương lên, vừa đánh vừa nói: “Không thù, chính là gương mặt này của ngươi ta xem có chút khó chịu, muốn trách thì trách ngươi lớn lên quá tuấn tú.”

Truy căn nguyên, nàng bị hủy dung cũng có can hệ với Vân Phi Dật, nếu không phải hắn có một gương mặt gây họa thì Thủy Ngâm Tuyết cũng sẽ không ghen ghét tới trên đầu nàng.

Qua hai canh giờ chiến đầu kịch liệt hai người mới phát ra âm thanh rút lui.

Một hồi đánh nhau kịch liệt, làm cho Vân Phi Dật thống khoái không thôi. Vân Phi Dật nhìn về phía Thủy Ngâm Thiền ánh mắt không có chút ý che lấp mà thưởng thức, do dự một chút, hắn vẫn không nhịn được mà hỏi một câu, “Ngươi, thật sự là cái… Lục tiểu thư phế vật trong lời đồn?”

Thủy Ngâm Thiền trừng hắn một cái, lập tức đi đến bên coi suối gần đó, sau đó đột nhiên đưa mặt vào trong nước.

Vân Phi Dật ngẩn ngơ, ngay sau đó liền thấy đối phương từ trong nước nâng mặt lên, sau đó hất hất đầu.

Trong nháy mắt, hắn đã rõ ràng nhìn thấy được dung nhan đằng sau lớp mặt nạ, hắn đã gặp qua khuôn mặt này hai lần – nước ăn da lưu lại vết sẹo trải rộng hơn phân nữa khuôn mặt của nữ tử, thoạt nhìn thảm đến không nỡ nhìn.

Vân Phi Dật không nhận ra được, giờ phút này hắn căn bản không chú ý đến vết sẹo trên mặt nữ nhân, hắn đang nhìn đến những giọt nước từ trên mí mắt của nữ tự nhẹ nhàng rơi xuống, còn có khi nữ tử kia lắc đầu liền ném ra những giọt nước trong suốt, dưới ánh nắng chiếu xuống phát ra hào quang lóe sáng, thật là đẹp.

Chờ đến khi nữ tử nhìn hắn, Vân Phi Dật mới bỗng nhiên hoàn hồn. Thủy Ngâm Thiền đứng dậy đến gần hắn, nhìn hắn nói: “Hiện tại ngươi cũng nên tin đi. Vân Phi Dật ngươi vì sao sẽ đáp ứng cưới ta? Ngươi rõ ràng biết lúc chúng ta bị bắt gian chuyện gì cũng chưa phát sinh.”

“Ta…” Vân Phi Dật đột nhiên không biết nên trả lời như thế nào. Thủy Ngâm Thiền đột nhiên cười, sau đó nhìn hắn trả lời: “Không phải người định cưới ta, sau đó bỏ mặc ta, ngày sau mặc kệ hạ nhân khinh bỉ khi dễ ta như thế nào, ngươi cũng xem như không thấy?”

Thấy khuôn mặt tuấn tú của Vân Phi Dật đỏ lên, Thủy Ngâm Thiền thấp giọng nói một câu, “Ấu trĩ.”

“Cách làm này của ngươi so với tên tra nam Trác Vân Ế Thiên kia thì tốt hơn bao nhiêu?” Thủy Ngâm Thiền thở dài. Vân Phi Dật hơi hơi cúi đầu, “Chuyện này, ta thực xin lỗi.”
 

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
873
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
Chương 45: Chó sủa, phiền toái tới cửa

Thủy Ngâm Thiền liếc xéo hắn một cái, xin lỗi thì thôi đi, lần trước là do ta không nói rõ với đại gia gia dẫn đến hắn nghĩ sai cho người… Thôi bỏ đi, việc này ta không tiện để nói thêm. Vân Phi Dật, ngày sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng, cáo từ.”

Nói tới đây, Vân Phi Dật cũng không làm gì sai, nàng cũng không cần phải trở mặt, chỉ cần giữ khoảng cách có khi lại tốt.

“Lục tiểu thư xin dừng bước!” Vân Phi Dật gọi nàng lại, mí mắt hơi dương lên, vấn đạo: “Nàng rõ ràng có Đẳng Cấp Huyền Đồ Bát Tinh, sao trong miệng mọi người lại trở thành một phế vật?”

Đây chính là chỗ hắn không hiểu rõ nhất. Như Thủy gia là một đại gia tộc, tài nguyên phân phối đều là căn cứ vào cấp bậc Huyền Vũ mà phân phối đến, Thủy Ngâm Thiền ẩn nấp bản lĩnh của bản thân dẫn đến không được phân phối tài nguyên. Đối với tu luyện là một chuyện vô ích, nàng đến cùng tại sao lại ẩn tàng nhiều năm như thế?

Hiện tại Thủy Ngâm Thiền vừa mới đạt đến trình độ Huyền Đồ Bát Tinh, cho nên Vân Phi Dật mới lầm nghĩ rằng nàng đạt đến nhất danh Bát Tinh Huyền Đồ.

Nguyên nhân là vì Thủy Ngâm Thiền vừa mới đem Huyền Vũ áp đến Huyền Đồ Bát Tinh. Cho nên Vân Phi Dật mới hiểu lầm rằng nàng đã đạt đến nhất danh Bát Tinh Huyền Đồ.

Đây cũng chính là những gì Thủy Ngâm Thiền mong muốn, nghe những lời này, nàng nhàn nhạt nói ra bốn chữ: “Tự về mà thôi.”

Nói xong, Thủy Ngâm Thiền cũng không lưu lại, cả người di chuyển nhanh chóng biến mất.

Vừa đi không bao lâu, nàng liền lướt mắt qua vài nơi, “Đi rồi, còn xem cái gì?"

Tần Ngũ liền từ đằng sau cây đại thụ đi ra, bẩm báo: “Lục tiểu thư, gia chủ không yên tâm về tiểu thư, nên sai nô tài đến xem thử.”

Thủy Ngâm Thiền nhướng lông mày một cái, “Đại gia gia lo lắng ta bị Vân Phi Dật ức hiếp? Đại gia gia có phần đánh giá thấp ta quá rồi, ta há nào dám làm mất mặt lão nhân gia.”

Tần Ngũ mỉm cười điềm đạm, trong lòng lại kinh hãi đến vô cùng.

Không nghĩ đến Lục tiểu thư vậy mà lại có khả năng đánh ngang hàng với Vân Phi Dật! Mặc dù hắn xem ra Vân Phi Dật tự áp chế tu vi, nhưng tuyệt đối sẽ không thấp hơn Huyền Đồ Bát Tinh, bởi vì bản thân hắn tu vi cũng là Huyền Đồ Bát Tinh. Trời ạ, Lục tiểu thư hiện tại mới bao nhiêu tuổi, nếu hắn nhớ không nhầm thì hình như tiểu thư mới 14 tuổi.

14 tuổi Bát Tinh Huyền Đồ a! Đây hoàn toàn chính là Vân Phi Dật thứ 2 còn gì.

Không, so với Vân Phi Dật thì cái này chính là nghịch thiên, lúc đó Vân Phi Dật 15 tuổi mới thành Bát Tinh Huyền Đồ, đến nay đã là 3 năm, cũng chỉ để thăng nhất cấp, đã trở thành Cửu Tinh Huyền Đồ.

Hắn tin tưởng, Lục tiểu thư nhất định sẽ còn nghịch thiên hơn nữa!

Hai người dần dần đi xa chỉ riêng người kia vẫn đứng yên ngay tại chỗ đến phát ngốc.

Vân Phi Dật nhìn chằm chằm hính bóng của Thủy Ngâm Thiền đã đi xa từ lâu, ánh mắt không chớp động có chút trầm ngâm.

“Mang một trăm tám mươi cân sính lễ đến mà không hôn sự này còn không thành, tiểu tư ngươi còn có mặt mũi trở về?” Vân Phi Dật vừa bước vào cửa, một cây quải trượng quen mắt liền phóng tới chỗ hắn.

Vân Phi Dật nhìn chằm chằm quải trượng kia phi tới, tránh cũng không tránh.

“Ai ôi uy, tôn nhi ngoan của ta, cháu ngốc rồi à, sao lại không tránh đi thế hả?” Vân Thiên Trượng lại xem Vân Phi Dật trên trán có chút máu.

“Gia gia, có dạng âm mưu nào có thể khiến một nha đầu từ nhỏ học được cách ẩn nhận không?” Vân Phi Dật mảy may không để ý đến vết thương trên trán, ngược lại nghiêm túc hỏi một câu.

Vân Thiên Trượng cảm thấy tôn nhi ngoan hôm nay có cái gì đó không đúng lắm, nhưng hắn không hỏi nhiều, mà làm một bộ dạng nghiêm túc đáp: “Tiểu tử ngốc, cháu nghĩ rằng người người đều như cháu đều có một cuộc sống hạnh phúc sao, Vân gia ta con cháu đơn bạc, liền chỉ có cháu là một đích tử, toàn phủ đều đem báo bối đến cho cháu dùng, nhưng những thế gia kia lại không giống vậy, huynh đệ tỷ muội rất có khả năng chỉ vì một cái danh ngạch hoặc một đan dược đánh nhau đến đầu rơi máu chảy.”

Vân Phi Dật mơ hồ hiểu ra, cúi đầu không rõ đang tưởng tưởng cái gì.

Qua một hồi lâu, hắn mới nâng đầu nói: “Gia gia, ta muốn bế quan vài ngày."

Vân Thiên Trượng nghe thấy những lời này, lập tức trừng mắt, giận dữ nói: “Bế quan? Quan bế cái gì tên tiểu tử này, ta nhớ không lầm cái tên tiêu tử ngốc cháu mới bế quan ra! Tiểu tử ngốc cháu hôm nay đến mặt mũi Vân gia ta đều ném lại rồi, ta còn không tìm cháu tính sổ đây, đừng nghĩ đến một câu bế quan liền có thể bỏ qua trừng phạt, cháu có biết hôm nay có bao nhiêu người đến xem chúng ta đưa sính lễ đến Thủy gia không? Hừ lão già Thủy gia kia chính là ăn nhầm thứ gì rồi, rõ ràng lúc trước đều tốt, hôm nay cự nhiên lại lật lộng! Không được, ta phải đi tìm Thủy lão đầu tính sổ, tiểu tử cháu cứ chờ ta quay lại trừng phạt, đừng tưởng nói bế quan liền có thể lừa gạt được ta, nếu không ta đánh…”

“Gia gia, ta hôm nay có điều cảm ngộ, có khả năng phải tiến giai rồi.” Vân Phi Dật bỗng nhiên nói một câu, khiến Vân Thiên Trượng đang nói dừng lại đột ngột.

“Cái gì? Phải tiến giai rồi? Tốt, tốt tốt tốt, mau đi, mau đi bế quan. Nếu không thể thành công tiến dai lại nói ta cản đường cháu!” Vân Thiên Trượng sắc mặt ngay lập tức biến sắc.

Vân Phi Dật không nói gì đưa mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên nói bổ sung một câu: “Không được tìm Thủy gia gây phiền toái.”

“Không được, Thủy lão đầu kia quá đáng với chúng ta trước.”

“Cháu nói, không được tìm Lục tiểu thư của Thủy gia gây phiền toái.” Vân Phi Dật nói lại lần nữa.

“Được được, cháu nói gì chính là cái đó, mau khẩn trương bế quan đi!”

Vân Phi Dật vừa đi, Vân Thiên Trượng không nhịn được nữa liền cười phá lên. Quá tốt rồi, Dật nhi phải đột phá rồi! Nếu như lần này có thể đột phá thành công, Vân nhi liền trở thành người nhỏ tuổi nhất đạt đến Huyền Sĩ của cả Thanh Thành rồi!

Qua chốc lát, Vân Thiên Trượng lại thu về vẻ mặt vui mừng. Tuy rằng không biết tại sao Vân nhi không cho hắn gây khó xử với Thủy gia, nhưng lần này Thủy gia trước mặt mọi người từ chối sính lễ của Vân gia, cách hành xử này xác thực có chút không thỏa đáng.

Không được, hắn vẫn phải đến tìm Thủy lão đầu đòi lại công đạo!

Vì thế, mà ở sau một thượng môn nào đó, Thủy Mặc Miễn vì bồi tội mà đã xuất huyết một lần, trong lòng nghẹn khuất cực kỳ, nhưng hắn cũng chỉ có thể nước mắt rưng rưng nghẹn lại ở khóe mắt, trong lòng khóc to nói: thật là bị Thủy nha đầu dọa chết rồi!

Mag lúc này hố chết người không đền mạng Thủy Ngâm Thiền tâm tình đang không tốt bởi vì bị hai người phía trước ngăn lại.

Ôi, ta còn tưởng là vị muội muội nào, hóa ra lại là Lục muội muội yêu quý của chúng ta, vết thương trên mặt Lục muội muội thật là khiến cho người ta buồn nôn, tỷ tỷ như ta lại còn tưởng là ai nhìn đến lần thứ hai mới nhận ra muội.” Thủy Ngâm Tuyết liên lục cười lạnh.

Ngũ công chua Trác Vân Nhã Nhi độc ác nói thêm một câu: “Chính là nói lớn lên nhưu vậy thật buồn nôn, vẫn ra ngoài lắc lư, cũng không sợ dọa chết người. Aiya, tiện nhân này tại sao không mặc một thân bạch y nữa, chẳng lẽ là biết bản thân đến làm đế giày của hoàng huynh cũng không xứng, cho nên không dám si tâm vọng tưởng rồi?”

“Ngũ công chúa chính là không hiểu Lục muội muội của ta rồi, người xem nàng ta mặc một bộ y phục kiều diễm khả năng không phải chính là để câu dẫn Nhị Hoàng tử sao?”

“Tiện nhân, ta cảnh cáo người, ránh xa hoàng huynh của ta xa ra. Ngươi có cái đức hạnh gì mà vẫn ảo tưởng câu dẫn Nhị Hoàng huynh ta, ngươi đúng là nằm mơ giữa ban ngày!” Trác Vân Nhã Nhi phẫn nộ nói.

Chờ 2 người đằng trước nói đủ rồi, Thủy Ngâm Thiền mới lười biếng nghiêng người liếc nhìn hai người , khoé miệng hơi cong lên, "Ta còn tưởng là chó ở đâu sủa bậy, hóa ra là Tứ tỷ cùng Ngủ Công Chúa. Ta vẫn còn có việc, không có thời gian nghe chó sủa loạn, đi trước một bước.” Nói xong liền vòng qua hai người đi qua.

"Tiện nhân, ngươi dám nhục mạ bổn công chúa!" Trác Vân Nhã Nhi thủ trung trường kiếm chỉ thẳng vào nàng.

Lần trước bị sỉ nhục, Trác Vân Nhã Nhi hận không thể đem nàng băm thây vạn đoạn, nếu không phải tùy tùng mang theo đan dược, mặt bị thương cũng không thể hồi phục nhanh như vậy, vài ngày bị hủy dung kia ả thực sự muốn ăn tươi nuốt sống tiên nhận kia.

Trác Vân Nhã Nhi thâm tưởng, lần đầu là ả không kịp đề phòng mới bị tiện nhân này đánh, lần này ả tuyệt đối sẽ không phạm phải cùng một sai lầm.

Thủy Ngâm Thuyền bình tĩnh liếc mắt, không để ý nhẹ cười một tiếng, "Nếu đã các ngươi muốn đối phó với ta, tại sao lại không gửi một chiến thư, đường đường chính chính trước mặt mọi người chế giễu ta không phải tốt hơn sao?”
 
Top