Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] Phong tiên truyện: Mưa - Sợ Cẩu Phập

[Huyền huyễn] Phong tiên truyện: Mưa - Sợ Cẩu Phập

Sợ Cẩu Phập

Thành viên BQT
Bếp Trưởng
Tác giả
Mod - Sáng Tác
Newspaper Team
Tham gia
12/4/19
Bài viết
511
Điểm cảm xúc
1,021
Điểm
93
Thỏ mặt trăng
PHONG TIÊN TRUYỆN
Câu chuyện đầu tiên: Mưa

69d4f583960fadba4ce6ba613745dc87.jpg


Tác giả: Sợ Cẩu Phập
Thể loại: Huyền huyễn
Giới hạn: 15 tuổi
Số chương:? chương
Tình trạng: đang sáng tác


Giới thiệu:

Chuyện kể rằng có một con chó vô tình ăn được tiên đơn nên phong thần. Lúc bấy giờ Thiên Đình đang thiếu nhân lực trầm trọng cho nên Ngọc Hoàng mới sai con chó mới phong thần kia xuống trần tìm người có “cốt cách” phong thần cho họ để bù đắp nhân số thiếu sót. Từ đây Thần Khuyển bước lên con đường đầy bi thương và máu lửa để tuyển chọn nhân tài cho Thiên Đình.

Phần 1: Mưa.

"Chuồn chuồn bay thấp thì mưa, bay cao thì nắng, bay vừa mưa râm..."

Link thảo luận - góp ý: Chào mừng đến với Sợ Cẩu Phập
 
Sửa lần cuối:

Sợ Cẩu Phập

Thành viên BQT
Bếp Trưởng
Tác giả
Mod - Sáng Tác
Newspaper Team
Tham gia
12/4/19
Bài viết
511
Điểm cảm xúc
1,021
Điểm
93
Thỏ mặt trăng
Chương 1: Thư sinh kì quái
“Như thật lại như mộng, đó là đời người…

Chuyện cổ xưa nay ai biết tường tận nguồn gốc…

Lời thề năm đó người nhớ, người quên…

Chớp mắt, sinh mệnh đều đã lụi tàn…

Đó là đời người…”


Thư sinh một tay cầm quạt, một tay cầm đèn lồng rảo bước trong đêm. Tiếng hắn trong trẻo tựa như vang sát bên tai, lời ngâm không phải thơ mà khiến người nghe cảm nhận được những cảm xúc phức tạp, bồi hồi, tò mò muốn biết điều hắn nói rốt cuộc là gì. Đêm khuya yên tĩnh, giữa muôn tiếng côn trùng kêu, âm thanh thư sinh nổi bật hẳn lên. Đứa trẻ ở trong miếu hoang bị thu hút ngó đầu ra ngoài nhìn.

Ánh sáng lồng đèn chỉ chiếu sáng được một vùng trời nhỏ, thư sinh như bước đến từ trong bóng đêm, gương mặt nửa ẩn trong bóng tối nhẹ mỉm cười.

“Gặp được người hận, gặp được người yêu…

Đó là đời người.

Gặp được chuyện vui, gặp được chuyện buồn…

Đó là đời người.

Mở đầu là sinh, kết thúc là tử, đó là đời người.

Thế sự vô thường, thiên biến vạn hoá, đó là đời người…”


Đứa trẻ nhìn hắn không chớp mắt, trong đôi mắt toàn bộ là tò mò. Thư sinh thấy biểu hiện của đứa trẻ cảm thấy thú vị, không biết nghĩ gì mà lại lên tiếng hỏi.

“Bạn nhỏ có muốn nghe kể chuyện không?”

Đứa trẻ hồi lâu mới nhận ra được thư sinh đang nói chuyện với mình, đột nhiên rụt người lại chạy biến vào trong miếu hoang. Bên trong vẫn còn có người. Tiếng người lớn rầy la đứa trẻ vang lên, rất nhanh có một người phụ nữ ăn mặc giản dị dẫn đứa trẻ ra ngoài áy náy nói với thư sinh.

“Tiên sinh, là đứa nhỏ không hiểu chuyện làm phiền ngài, mong tiên sinh bỏ qua cho.”

Thư sinh thấy bọn họ hành xử lạ lùng vậy mà thấy quen, vẫn giữ vẻ nho nhã ôn tồn đáp.

“Phu nhân quá lời, là tiểu sinh doạ người mới đúng.”

Người phụ nữ dung mạo đẹp hiếm có cúi đầu, đôi mắt chợt loé qua hàn quang. Đứa trẻ bị mẹ ấn cúi đầu với thư sinh mặc dù không biết mẹ đang giận điều gì nhưng vẫn rất ngoan ngoãn làm theo. Thư sinh nhìn bọn họ dường như hiểu tất cả, bình thản gõ quạt mở lời.

“Tiểu sinh không may lỡ đường, muốn vào miếu tá túc một đêm, hy vọng không quấy rầy gia đình các vị.”

Người phụ nữ kia có chút ngạc nhiên ngẩng đầu nhưng nàng ta phản ứng cũng nhanh, đã thu hồi xong thần sắc khác thường, nắm tay đứa trẻ mỉm cười đáp.

“Sẽ không, tiên sinh mời.”

Ba người dời bước vào trong miếu hoang. Trong miếu đốt một đống lửa lớn, xung quanh ngồi vây quanh một đám người ăn mặc kì dị. Ba người vừa bước vào thì bọn họ đều nhìn chằm chằm ba người bọn họ, đặc biệt là thư sinh. Đứa trẻ chạy tới bên người đàn ông cao lớn trên mặt có một vết sẹo dài bên má, cậu nhào vào người ông vừa ôm vừa gọi “phụ thân”. Mẹ của đứa trẻ cũng bước tới ngồi cạnh người đàn ông kia. Thư sinh đối diện với cảnh tượng này cũng không hề sợ hãi. Hắn cười khẽ, chợt hỏi.

“Không biết các vị có hứng thú với việc nghe kể chuyện không?”

Một người mặc áo lông chim đỏ rực nghe thấy thế thì “xí” một tiếng đầy khinh miệt, bị ánh mắt người ngồi ở vị trí chính giữa liếc mắt tới không cam lòng thu hồi khinh thường. Người ngồi vị trí chính giữa kia dường như chính là người dẫn đầu đám người, hắn dùng gậy khơi lửa, dáng người thẳng tắp, đoan chính, giọng nói hắn ta trầm trầm vang lên đáp lại thư sinh.

“Thư sinh sẽ kể chuyện à?”

Thư sinh cười cười đáp.

“Đúng vậy.”

Hắn ta không khách khí bảo.

“Vậy thì làm phiền thư sinh rồi.”

Thư sinh lắc lắc tay cầm quạt vải, hắn rũ mắt xuống che đi ý nghĩ chợt loé. Cả hai trò chuyện với nhau xem như những người khác không tồn tại, những người khác cũng không để trong lòng, thư sinh gõ quạt hai tiếng rồi cất giọng kể dạo đầu, không phải thơ, không phải hát nói, chỉ đơn thuần nói ra lời thoại trong truyện.

Đi chung một con đường không nhất định sẽ bước chồng lên nhau...

Thứ ngươi nhìn thấy, ta không nhất định nhìn thấy...

Điều ta nghĩ, không nhất định là điều ngươi nghĩ...

Chúng ta... cuối cùng vẫn là hai người
… Hôm nay tại hạ sẽ kể chuyện “Phong tiên truyện”.”

...

Tích Lịch quốc năm thứ bảy, mùa mưa tháng sáu.

Tại Bách Mã sơn.

Rừng cây đen màu mực, xơ xác, khô héo mọc trong thung thũng tạo nên một khung cảnh quỷ dị lại u ám. Gió lạnh không ngừng thổi làm cát xoáy lên không điểm thêm cho không khí thê lương lại ma quái. Thung lũng nằm giữa dãy Bách Mã này đã nhiều năm không thấy ấm áp, ngày hè cũng không có lấy một ngày ánh nắng ấm càng huống hồ là mùa mưa thêm ẩm ướt. Không có sinh vật nào lại có thể sống ở đây cũng không ai dám lại gần. Vốn là bốn bề yên tĩnh, hôm nay đột nhiên xuất hiện điều khác lạ.

‘Lộc cộc! Lộc cộc!’

Một đoàn người gồm năm người mặc đạo bào cưỡi ngựa vào thung lũng. Lão giả đi đầu tóc một màu trắng, vóc người nhỏ gầu, tay cầm phất trần, giữa trán có một kí hiệu hình bán nguyệt màu đỏ dẫn theo bốn đồ đệ xông vào Mộ Xuân, thung lũng chết tại dãy Bách Mã.

Lão giả dần thả chậm tốc độ, dẫn ngựa đi lòng vòng giữa những cái cậy trơ trọi. Lão lấy trong túi ra một cái la bàn, cầm trên tay dò xét xung quanh. Chúng đệ tử đứng im tại chổ, không tạo ra tiếng động tránh quấy nhiễu sư phụ. Kim chỉ nam trên la bàn lắc lư hồi lâu rồi chỉ về một hướng. Hai mắt lão giả sáng lên, vội xuống ngựa, cuốc bộ theo phương hướng la bàn chỉ, cuối cùng lão dừng lại trước một cái cây. Cái cây này ngoại trừ to lớn hơn các cây khác một chút thì không có gì khác biệt nhưng lão giả như bắt lấy được bảo vật vẫy tay ra hiệu với bốn người còn lại.

“Chắc chắn là ở đây!”

Bốn người còn lại vội xuống ngựa chạy đến bên cạnh lão giả theo chỉ tay của ông đào xuống.

“Đại Ngu quốc bốn trăm năm trước có một truyền thuyết, quốc vương đầu tiên vì hoàng hậu cho người trồng một ngàn cây mai vàng tạo nên thung lũng Vạn Xuân. Sau khi ông ta chết đã cho người mai táng chính mình ở đây, nó nhất định ở nơi này, không thể sai,...”

Theo lời lão giả nói, bốn đệ tử của ông đào sâu xuống. Bọn họ sức lực khác thường, bốn người mà làm việc còn hơn cả người mười hợp lại, rất nhanh đã đào sâu được hơn mười mét đất, chạm đến được quan tài. Bọn họ nhanh tay đào quan tài điêu khắc tinh xảo, mơ hồ từ lớp bùn nhìn ra được nạm ngọc. Họ nâng nó lên. Lão giả cứ như chờ không được nữa, vội bấm tay làm ra một quả cầu nước tẩy sạch bùn đất trên quan tài. Bốn đệ tử đã từng lĩnh hội được bản lĩnh của sư phụ, không thấy có gì ngạc nhiên, hai người dưới hố được người phía trên kéo lên sau đó đi đến sau lưng lão giả.

Lão giả sau khi tẩy sạch bùn đất trên mặt quan tài đi tới đi lui ngắm nghía nó. Đệ tử nhỏ tuổi nhất thấy sư phụ phấn khích cảm thấy khó hiểu hỏi.

“Sư phụ, quan tài này có gì đặc biệt mà người lại vì nó mà bôn ba hết Đại Ngu quốc như vậy?”

Phải biết Đại Ngu quốc rất rộng lớn, bọn họ đã tốn hơn bảy năm mới tìm ra được nơi này. Dù sao truyền thuyết về vị vua đầu tiên của Đại Ngu kia có quá nhiều, nơi an táng cũng nói ở khắp nơi, bọn họ vốn ôm tâm lí may mắn đến đây, khó khăn lắm mới tìm được đúng chổ, y thật sự tò mò cái quan tài này có cái gì quan trọng mà sư phụ phải tốn công như thế.

Lão giả cưng chiều đồ đệ này nhất trong bốn người, lão giả cười, lắc đầu, tiếc sắt không thành thép, vuốt râu nói.

“Ta trả giá như vậy là có lí của ta. Các con không biết đối với người tu đạo như chúng ta cỗ quan tài này quan trọng như thế nào đâu. Dù sao cũng đã tìm được rồi, ta cũng không ngại cho các con biết. Cái cỗ quan tài nhìn như bình thường này thực tế là do tổ tiên của năm đại môn phái tu đạo năm đó hợp sức với nhau mà làm nên. Trên thân quan tài điêu khắc tuyệt kỹ của năm đại môn phái đó, nếu chúng ta có thể thấu hiểu nó vậy thì tương lai sáng lạng!”

Cả bốn người theo lời nói của sư phụ nháy mắt hô hấp dồn dập, tim đập thình thịch. Năm đại môn phái đạo giáo kia có ý nghĩa gì chứ. Ở trong giới của bọn họ thì đó chính là những người khổng lồ mà tiểu môn phái như họ không dám trêu chọc. Huống hồ sau thời kì bốn trăm năm trước, truyền thừa đến nay đã suy giảm rất nhiều, nếu bọn họ có thể ngộ được vật lão tổ mấy môn phái kia để lại đó lại là chuyện tốt đẹp cỡ nào. Năm môn phái kia không biết còn có được một phần hay không, bọn họ có nguyên quan tài là có nguyên bộ, này là đỉnh cấp đó!

Nháy mắt, ánh mắt mấy vị đồ đệ nhìn về phía quan tài đã không thể dùng sáng lấp lánh để hình dung mà bọn họ mắt giống như có tia x, hận không thể nhìn thấu trong ngoài cái quan tài này.

“Sư phụ, chúng ta quá may mắn rồi!” Đệ tử nhỏ tuổi nhất kia hưng phấn reo lên.

Giờ trong đầu bọn họ cái cỗ quan tài này không khác gì bí kiếp võ công tuyệt thế, nắm trong tay có thể một bước thăng thiên cả!
 
Sửa lần cuối:

Sợ Cẩu Phập

Thành viên BQT
Bếp Trưởng
Tác giả
Mod - Sáng Tác
Newspaper Team
Tham gia
12/4/19
Bài viết
511
Điểm cảm xúc
1,021
Điểm
93
Thỏ mặt trăng
Chương 2: Quan tài kì quái

Lão giả thấy đồ đệ đã hiểu dụng tâm của mình, mặt mày hồng hào, hiếm khi vớt được phong thái đại sư chỉ điểm.

“Không cần gấp, đồ đã tới tay còn có thể chạy được sao. Trước tiên chúng ta cần làm một số nghi thức với linh hồn người đã khuất trước đã, tránh rước họa vào thân. Dù sao đây cũng là nơi an nghỉ của một vị vua, không thể thất lễ được.”

Bốn người gật đầu lia lịa. Mấy sư huynh nhanh chóng sai bảo sư đệ của mình mang đồ đến đây thi pháp. Tiểu sư đệ bị chuyện tốt làm cho vui vẻ, không có gì bất mãn lon ton lại chỗ mấy con ngựa xách hết bọc đồ xuống sau đó chạy trở lại đặt chúng trên đất. Việc thi pháp mà sư phụ nhắc tới họ cũng đã quen làm nên động tác thuần thục bày đồ. Bởi vì nhân vật lần này quan trọng, lão giả ngay cả đồ trấn môn cũng lấy ra tới. Ông nhỏ giọng nói với quan tài.

“Lão hủ là truy cầu sự học mà tới, không phải cố ý làm phiền đại nhân an nghỉ, mong đại nhân tha thứ. Chúng ta sẽ tặng một nơi ở mới tốt hơn cho đại nhân, sẽ không khiến ngài thiệt thòi.”

Các đời tiểu môn phái của lão giả luôn truy tìm tung tích của cỗ quan tài này nên hiểu biết hơn người ngoài rất nhiều. Trận pháp năm vị lão tổ kia dùng trên quan tài vị vua này cũng không phải là trận pháp tốt gì. Điều đó không phải nói là nó không mang lại hiệu quả, chẳng qua đặt hiệu quả lên quan tài này làm nó giảm đi mà thôi bởi vì không phù hợp. Lão giả không biết tại sao năm vị lão tổ lại khắc trận pháp chuyển dời hung khí lên quan tài của vị vua kia, bởi bình thường khi an táng không ai dùng như vậy.

Ông đốt ba cây nhang lẩm bẩm một hồi rồi cắm lên lư hương. Trong lúc lão giả quay lưng đi thi pháp, đằng sau lão giả, ở khe hở quan tài lặng lẽ tràn ra một tia khí đen, nháy mắt hòa lẩn vào trong không khí.

Đợi lão giả thi pháp xong thì cũng đã hai canh giờ sau. Ông lấy ra một cỗ quan tài mới, khắc trận văn phù hợp với người chết, muốn đổi quan tài. Trong quá trình thi pháp không thấy vấn đề gì, ông lại bói một lần, đều không có phản ứng, xem ra đại nhân này còn rất dễ chịu. Bốn đệ tử theo lời ông cẩn thận mở nắp quan tài. Bọn họ còn chưa kịp ngó nhìn gì vào trong quan tài thì từ trong đã xông ra một luồng khói đen. Bốn người cả kinh nhảy lùi về sau. Lão giả thấy có dị biến cũng nhanh chóng rời khỏi phạm vi khói đen, gấp gáp lên tiếng.

“Đại nhân, chúng ta không cố ý quấy rầy, cầu xin tha mạng!”

Khói khí đen càng lúc càng lớn dần bao trùm cả thung lũng, dị biến cũng không vì lời cầu xin của lão giả mà biến mất ngược lại càng trỗi dậy lợi hại hơn. Lão giả tu đạo lâu năm còn chưa nhìn thấy qua tử khí nhiều như thế, đây là giết bao nhiêu người?

Năm thầy trò lam vào ảo cảnh đáng sợ, họ đứng cạnh nhau trên biển máu xác người cảnh giác nhìn ra xung quanh. Cảnh tượng khủng bố làm bọn họ trắng mặt. Đệ tử nhỏ tuổi nhất sợ hãi lắp bắp níu tay sư huynh.

“Sư phụ, đây... đây... không phải là mộ của vị minh quân kia sao? Tại... tại... sao lại đáng sợ như vậy a?”

Bọn họ từng gặp qua một cỗ quan tài của một tên cướp giết rất nhiều người nhưng so với cảnh tượng lúc đó thì nó một góc cũng không bằng nơi này, đây chẳng khác gì địa ngục cả. Lão giả cũng trầm mặt, cỡ này máu tươi không chỉ đơn giản là giết vài người là có được, trong đầu ông hiện lên ý nghĩ đáng sợ.

Đồ thành!!!

Cổ quan tài lúc này nằm ở trung tâm biển máu toát ra kim quang chói lóa. Trận pháp bên trên không ngừng phát huy. Tử khí âm trầm tụ trên quang tài không dứt. Lúc này trên trời cũng tụ tập mây đen. Từng đạo sét lớn giáng xuống quan tài hận không thể đánh nát nó. Lão giả vừa thấy mây tụ đã dẫn đệ tử chạy ra xa trước khi nó hình thành lôi vân.

“Thiên đạo cũng muốn diệt, quá khủng bố rồi! Sư phụ, sư đệ, chúng ta rời đây mau!”

Đại sư huynh một tay túm tứ sư đệ, một tay túm tam sư đệ chạy đi ra xa. Hắn trước đây là nhân sĩ giang hồ bị sư phụ lừa làm đệ tử, sức lực mạnh nhất trong đám người, chớp mắt đã đem người dùng khinh công mang đi xa khỏi phạm vi sét đánh. Nhị sư đệ đứng lại híp mắt nhìn quan tài trong chốc lát, mắt thấy tình huống khó kiểm soát mới rời đi. Lão giả tiếc nuối hùi hụi nhưng mà cũng rõ ràng, ngay cả thiên đạo cũng can thiệp vậy thì lão ở lại cũng chỉ chịu chết nên đành vậy.

Đám người chạy đi, trên trời vẫn chưa ngừng giáng lôi xuống. Trong quan tài, hai bộ thi thể sau từng đạo thiên lôi giáng xuống lặng lẽ thay đổi.

Một thân ảnh đột nhiên vùng dậy che chở cho thân ảnh phía dưới. Bộ xương cốt vụn nát càng lúc càng nhiều nhưng vẫn kiên định che chở cho thân xác phía dưới kia, rất có tinh thần hi sinh đến thần hồn đều diệt. Trên người bộ xương cốt lớn có kim quang bảo vệ, thiên lôi luôn né tránh không muốn tổn thương nó nhưng nó cứ nhất định bảo vệ thân xác còn lại nên toàn bộ thiên lôi đều ném lên người nó.

Ở dưới người nó, thân xác cháy đen không ngừng dâng lên tử khí đáng sợ. Tử khí từ bốn phương tám hướng hướng quan tài xông tới chui vào thân xác cháy đen kia, quanh người nọ dần tạo thành da thịt. Giáp đen được tử thí tái tạo bóng loáng, ánh lên ánh sáng lạnh khiếp người, từ tay rồi chân hoàn thiện. Một đầu tóc đen dài phủ xuống nhìn không rõ dung nhan nhưng cũng có thể cảm nhận được vẻ đẹp đến từ mục nát và tà ác. Thiên lôi giống như sợ hãi lại tức giận, từng đạo sét giáng xuống càng lúc càng mạnh.

Bộ xương che chở phía trên bị đánh nát ngã qua một bên. Người vừa mới được tái tạo kia nhẹ nhàng đưa tay đón lấy đạo sét tiếp theo đến. Tử khí quay quay người nọ làm dung mạo người kia mơ hồ, chỉ có thể nhìn ra một thân hình mảnh khảnh mặc giáp nặng từ từ đứng dậy, đối đầu thiên phạt.
 
Sửa lần cuối:

Sợ Cẩu Phập

Thành viên BQT
Bếp Trưởng
Tác giả
Mod - Sáng Tác
Newspaper Team
Tham gia
12/4/19
Bài viết
511
Điểm cảm xúc
1,021
Điểm
93
Thỏ mặt trăng
Chương 3: Thức tỉnh

Một đôi mắt phẳng lặng không chút gợn sóng mở ra. Thiên lôi thấy người nọ giống như nhìn thấy mục tiêu càng ra sức giáng lôi tuy nhiên cột sét giáng xuống đều bị người trong tử khí hấp thu. Đầu người nọ quay về phía bộ xương cốt kia, trong đầu trống rỗng nhưng dường như chỉ cần theo bản năng, người nó rời khỏi quan tài chạy nhanh về hướng khác. Lôi giáng xuống biến hóa thành tử lôi. Tử lôi không giống lôi lúc trước, chúng có thể làm người nọ bị thương.

Người kia vừa chạy vừa lôi kéo lôi kiếp theo mình, rời ra cỗ quan tài. Đằng xa, mấy sư đồ đã rời khỏi thung lũng chết ngẩng đầu nhìn lôi vân di chuyển, trong lòng khiếp sợ. Sự kiện này cả đời họ cũng không quên được.

Người vừa hồi sinh tử khí trên người theo thời gian càng lúc càng nhiều, nếu không phải bị tử lôi triệt tiêu thì đã sớm bao vây ba vòng quanh người. Người nọ nâng tay. Tử khí biến hóa thành một con ngựa đen đáng sợ. Người nọ nắm lấy dây cương, giẫm chân nhảy lên ngựa phi xa. Ngựa sinh ra từ tử khi tốc độ kinh người, một giây đã phi ngàn dặm. Lôi vân bám theo chặt chẽ nhưng cũng đã có phần theo không kịp, mây dần nhỏ lại. Tử khí xung quanh người nọ càng đậm đặc như sương. Lôi vân vận dụng hết sức dồn lại trong một đòn đánh trúng con ngựa yêu. Nháy mắt nó tan biến thành tử khí trở lại. Trước mắt người nọ là vực thẳm, tử khí tan biến, người nọ cũng rơi xuống mất hút trong rãnh sâu.

Trên trời, lôi vân sau đòn giáng lôi cuối cùng cũng tan biến mất. Vạn vật lại trở về yên tĩnh.

Ở chổ cổ quan tài, bộ hài cốt bị đánh nát kim quang đột nhiên phát sáng chói mắt. Sau khi ánh sáng biến mất, chỗ đó đâu còn hài cốt nữa, chỉ còn một cục tròn tròn đầy lông màu nâu nâu đang co lại.

...

Một năm sau, tại làng Vũ Văn.

Trời tờ mờ sáng thì người lớn trong nhà đã thức dậy ra đồng làm việc. Ở ngôi nhà nhỏ, rách nát ở cuối thôn, một cảnh tượng kì lạ đang diễn ra. Đám chó trong làng đang đối đầu với một con mèo trắng xinh đẹp. Mèo trắng đực ưa thích bản thân sạch sẽ cùng gọn gàn sớm đã không có kiên nhẫn cùng lũ chó điên này. Nếu không phải nó sợ đánh nhau sẽ làm hỏng bộ lông nó tỉ mỉ sửa soạn thì nó tuyệt đối sẽ không ở cái nơi dơ bẩn này mà chờ đâu!

Con chó đầu đàn màu đen, thân hình cao lớn, to hơn con mèo trắng đực gấp hai ba lần. Mắt nó có một vết sẹo dữ tợn làm mặt chó vốn đáng sợ của nó càng thêm đáng sợ. Con chó gầm gừ về phía con mèo trắng đực, mấy con chó khác cũng vậy. Mèo trắng đực nghe hiểu tiếng của tụi nó, mặt mèo nhân tính hóa trợn mắt, trong lòng tức giận dâng lên ngùn ngụt!

“Méo méo! Méo meo mèo méo méo!” M* nó, tao đã nói là tao không biết cái con chó điên kia mà tụi bây không buông tha tao được hả!


Mèo trắng đực tực điên kêu lên.

“Gâu! Gâu gâu!” Con mèo thối tha chuyên ăn cắp cá nhà mày, đồ lươn lẹo mày nói tụi tao tuyệt đối không tin, mau giao thằng chó kia ra đây nhanh lên!

Con chó đầu đàn sủa, gầm gừ đe dọa, cặp răng sắc bén khiến ai nhìn thấy cũng hoảng sợ, đáng tiếc con mèo trắng không nằm trong số người sợ nó, nó còn muốn ngồi lên đầu con chó này cơ mà.

“Méo! Méo méo! Mèo méo méo méo méo!” Tao đã nói là tao không biết! Có giỏi mày đi tìm thằng đó đi! Chặn đường tao làm gì! Chó ngoan không cản đường ông nội mày nhá!

“Gâu!” Đồ mèo chết tiệt!

Con chó đầu đàn sủa lớn, nó rất tức giận, dòng thứ mèo lươn lẹo này lại dám đòi làm ông nội nó, chó nó từ trước tới nay đi ngang trong làng có khi nào gặp qua cỡ này sỉ nhục, còn nhẫn nữa thì không phải nó. Nó nhảy lên há miệng muốn táp mèo trắng. Mèo trắng đã thành tinh, sao có thể để đối thủ vào trong mắt, mèo trắng linh hoạt nhảy sang bên tránh. Mấy con chó còn lại dưới triệu hồi của đại ca làng chó cũng xông lên muốn cho con mèo hư này một trận, tụi nó cũng nhịn con mèo này lắm rồi, nếu không phải đại ca bình thường dặn tụi nó không nên đắc tội con mèo lươn lẹo nhà này thì tụi nó sớm cho nó biết mồ mả nhà nó là ai rồi!

Con mèo trắng thấy một đám xông lên, híp mắt mèo lại lạnh lùng, biết hôm nay bộ lông đẹp ngút ngàn của mình không giữ được nữa rồi nó cũng không ngại phóng thích ác thú trong người. Một trảo lại một trảo! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Một đám chó bị móng vuốt của nó thu thập thương tích đầy người.

Chó đầu đàn thấy đàn em chịu thiệt, thù hận với con mèo chết tiệt này càng lên đến đỉnh điểm, hận không thể một cắn táp chết nó xông lên giành công đạo cho anh em mình. Mèo trắng dù lợi hại đến đâu thì cũng chỉ có một mình, hai tay khó đánh bốn phía, cũng bị mấy con chó điên trong làng giẫm thương không ít. Chó đầu đàn mạnh nhất trong đám chó, mèo trắng cũng phải lùi bước trước nó! Vì né tránh đòn hiểm mà lăn lộn trên đất, đám lông trắng muốt mượt mà cũng trở nên đen thùi. Mèo trắng yêu đẹp hơn mạng nhìn lại bộ dạng bản thân chỉ thấy muốn chết.
 
Sửa lần cuối:

Sợ Cẩu Phập

Thành viên BQT
Bếp Trưởng
Tác giả
Mod - Sáng Tác
Newspaper Team
Tham gia
12/4/19
Bài viết
511
Điểm cảm xúc
1,021
Điểm
93
Thỏ mặt trăng
Chương 4: Chiến chó mèo

Một đám chó cùng một con mèo đánh nhau loạn xạ, ngươi chết ta sống. Trên nóc nhà, một bóng dáng cao lớn xuất hiện, nhìn xuống tràng cảnh phía dưới thông qua cái lỗ thủng lớn, đôi mắt màu vàng nhìn không ra tình tự gì. Đám đông đánh nhau hồi lâu cuối cùng mệt mỏi tách ra. Lúc này đám chó con nào con nấy đều tróc mảng da lớn nhỏ, nhan sắc đã không có càng xuống cấp trầm trọng. Con mèo trắng cũng chẳng hơn được bao nhiêu, nó không còn màu trắng nữa mà biến thành màu xám xấu xí. Hai bên lườm ngoắt nhau, mắt thấy lại chuẩn bị nhào vào chiến, lúc này không biết con chó nào lên tiếng, cả đám đồng loạt nhìn lên trần nhà nát.

“Gâu! Gấu gâu!” Thằng chó kia rốt cuộc cũng lộ diện rồi kìa đại ca!

Chó đầu đàn, đại ca làng chó cùng đám đàn em ngẩng đầu nhìn trần nhà quả nhiên nhìn thấy thằng chó mặt chó đáng ghét có đốt ra tro nó cũng nhận ra được, nó sủa lên.

“Gâu gâu! Gâu gâu gâu!” Mày tới cứu con mèo lươn lẹo này đúng không? Tao đoán không sai mà, mày với nó nhất định là một bọn!

Con mèo trằng bị thằng chó đầu đàn nói nghẹn uất ở cổ họng, hộc ra không được, nuốt xuống cũng không xong, chửi lên.

“Méo méo! Mèo méo!” Thằng chó ngu này! Ai chung đùm với thằng chó kia hả!

Thằng chó đầu đàn bị chửi, gắt lên.

“Gâu gâu! Gâu gâu gâu gâu!” Mày đừng hòng lừa tao! Mày với nó không chung bọn thì tại sao nó lại tới cứu mày chứ!

Mèo trắng chửi thề, sao tao biết được! Tao có phải con giun trong bụng nó đâu! Mà chắc gì nó đến cứu tao chứ!

Con chó ngọn nguồn của một đám thù hận yên lặng nhìn đám chó cùng con mèo chửi rủa lẫn nhau. Nó nhìn giống như không liên quan đến mình, mà thực tế trong suy nghĩ của nó thì đúng là nó nghĩ không liên quan đến nó. Nó là một con chó đẹp, sạch sẽ, lông mượt mà óng ánh, dưới ánh nắng như có như không phản xạ lại lấp lánh.

Mèo trắng yêu đẹp hơn mạng thấy con chó hại mình sạch sẽ, đẹp đẽ phút chốc thấu hiểu nổi hận của đám chó điên kia. Đầu sỏ này thiệt là đáng giận đó mà!

Con chó đen nằm trên nóc nhà nhìn một đám thù hằn nhìn bản thân, dửng dưng mở miệng cẩu.

“Gâu gẩu?” Không đánh tiếp à?

Con chó đầu đàn tức giận vùng lên.

“Gâu gâu gâu!” Mày xuống đây tui tao đánh liền!

Con chó kia vô cùng có nhân tính nhếch mép cười.

“Gâu.” Không xuống!

Việc gì nó phải xuống tham gia chi cho mệt. Nếu bọn này đã không đánh nữa, nó cũng lười ở đây xem.

“Gâu gâu gâu.” Nếu không còn gì nữa thì tao đi đây.

Nói rồi nó đứng dậy phóng vút chớp mắt biến mất. Đám chó cùng mèo trắng ở lại trợn mắt. Nói đi là đi thiệt à!

Con mèo trắng cũng rất tức giận nhưng nó còn nhớ ra tình cảnh của bản thân, nó liếc đám chó ngu còn ngu ngốc chưa hồi phục tinh thần nhanh chóng lùi bước quay đầu hướng cửa chạy, cuối cùng trong căn nhà rách chỉ còn đám chó bị thương nhìn nhau ngơ ngác. Chó đầu đàn cảm thấy trong lòng núi lửa phun trào tru lên một tiếng dài.

...

Con chó chạy trên mái nhà sau đó phóng xuống đất tạo thành một đường cong hoàn hảo. Lông nó màu đen nhưng không hoàn toàn mà ẩn hiện màu nâu. Nó là con chó ngoại lai đến làng này vào ba tháng trước.

Con chó này không phải con chó bình thường, nó đã có linh tính, con mèo kia cũng giống nó đã mở ra linh tính. Bởi vì mở ra linh tính nên nó rất thông minh đồng thời cũng rất cảnh giác con người.

Kí ức của nó bắt đầu khi nó tỉnh dậy trong một cái hộp đen dài. Sau đó vì đói, nó trèo ra khỏi cái hộp đó đi kiếm thức ăn.

Ở nơi nó mở mắt ra đầu tiên là một khu rừng màu vàng rất đẹp, tất cả cây đều có lá màu vàng, đáng tiếc nó đẹp nhưng không có quả. Nó phải đi rất lâu mới tìm thấy một bụi cây cho quả đỏ có thể ăn được. Mãi sau này nó mới biết cái sắc vàng trên cây kia không phải là lá mà là hoa, hoa mai.

Trong rừng có rất ít sinh vật, nó không biết lí do tại sao. Nó sinh sống ở đó chừng hai tháng thì tìm đường ra ngoài. Nơi đó rất rộng lớn, một con chó con như nó phải tốn thời gian rất dài mới thoát ra được đó. Sau đó nó lưu lạc qua vài cái làng, bị người đuổi bắt nó, chật vật trốn mình dưới cây rễ nổi những ngày mưa cuối cùng lạc tới làng Vũ Văn này.

Nó từ một con cún nhỏ lớn lên thành một con chó uy vũ và nó không sống trong làng. Nó sống trong rừng, chỉ thỉnh thoảng vào làng dạo, cũng chỉ có đám chó mèo trong làng mới biết đến sự tồn tại của nó. Làng Vũ Văn mọc tại chân dãy núi Bách Mã, ngọn núi nhỏ trong dãy núi kia mới chính là nơi nó sống.

Con chó chạy chậm lên núi. Ở đây bởi vì thường có dân làng lên săn bắt nên từ chân núi đến lưng núi không có thú dữ, khá an toàn.

Con chó trở về hang nhỏ của nó, bên trong đó lại đặt sẵn thức ăn, một vài chiếc bánh bao cứng. Nó liếc nhìn một cái liền biết tác phẩm của ai, chẳng qua đã nhiều ngày lặp lại như vậy nó cũng không bài xích, há mồm ngậm từng cái một ăn.

Ẩn núp cách đó không xa, một đôi mắt to tròn ngây ngốc nhìn con chó ăn bánh, bên môi đứa bé hiện lên tươi cười.
 
Sửa lần cuối:

Sợ Cẩu Phập

Thành viên BQT
Bếp Trưởng
Tác giả
Mod - Sáng Tác
Newspaper Team
Tham gia
12/4/19
Bài viết
511
Điểm cảm xúc
1,021
Điểm
93
Thỏ mặt trăng
Chương 5: Đại nạn

Đông Xuân quốc, một quốc gia nằm ở phía nam chịu hai mùa khí hậu rõ rệt là mùa mưa và mùa khô.

Rào! Rào!

Tại một ngôi làng nhỏ nằm dưới chân núi, đường đất lầy lội, một bóng dáng đen sì sì đang chầm chậm di chuyển. Vì hiện tại đang ở trong mùa mưa nên trời đã mưa liên tục được một tuần. Nước sông dâng cao làm lũ lụt khắp nơi, nơi này không bị ngập lụt nhưng cũng đã gặp một trận sạt lở lớn. Khắp nơi oán than, ngôi làng nhỏ bị một toán sơn tặc để ý, chớp mắt làng Vũ Văn trở nên hoang tàn không một bóng người.

Con chó trên người dính đầy bùn đất, vốn bị đánh thoi thóp gian nan trốn chạy, bị đói gầy lộ cả xương, ướt sũng, đi rất chậm. Nó lang thang bên ngoài làng tránh bọn sơn tặc. Mưa cứ nặng nề không dứt. Không gian xám xịt. Nước mưa dội trên người con chó nọ làm nó lảo đảo, phải co mình trốn dưới rễ cây to nọ.

Rào! Rào!

Mưa nặng hạt kéo dài hết đêm. Đến sáng hôm sau mới có dấu hiệu vơi bớt. Khi ánh sáng đầu tiên chiếu vào chổ không gian dưới rễ cây, con chó nặng nề mở mắt lê thân mình lên núi.



Tiếng quạ kêu vang vọng mang đến nỗi sợ hãi chết chóc vờn quanh, con chó liếc đôi mắt đen nhìn đám quạ đậu trên cây rồi lặng lẽ đi đến những nơi không có lối mòn. Chú chó cố lê thân mình khập khiễng bước đi, nó nhìn xung quanh để tìm ra thứ gì đó có thể bỏ bụng. Đã rất lâu nó không được ăn rồi.

Một tia sáng đập vào mắt nó, chú chó đi tới nơi có tia sáng đó, ở đó có một vật phản quang nằm giữa đám cỏ. Nó dùng chân khều khều ra một viên tròn nhỏ màu xanh, chú chó từng thấy vật giống như vậy ở trong làng nhưng lúc đó thứ này xâu chuỗi lại với nhau và nằm trên cổ một người chứ không phải chỉ có một viên nằm lăn lóc ở đây.

Chú chó rất thích thứ tròn tròn lại có màu này nhưng nó không có đủ sức để chơi và nó rất đói. Chỉ đi một đoạn ngắn thôi nhưng cũng gần như lấy đi toàn bộ sức lực còn lại của nó, con chó nằm phủ phục xuống đất trước viên ngọc xanh. Cái mũi của nó đặt cạnh viên ngọc ngửi ngửi, chỉ là hành động theo thói quen nhưng mùi hương thơm ngát từ viên ngọc khiến nó say mê, rồi nó ngậm lấy viên ngọc và nuốt xuống.

Trời bắt đầu tối và tiếng cú kêu vang lên rõ ràng vọng vào tai nó. Ánh trăng bạc trên cao chiếu sáng chổ chú chó gầy gò đang nằm, lũ côn trùng bị mùi hôi thối thu hút bay vòng quanh cái thân xác màu cam bẩn thỉu. Đôi mắt con chó híp lại dần, ánh sáng phản chiếu trên nền cầu đen cũng mờ ảo dần.

Túc tu tút!

Trên lớp lá khô dày, con chó nằm yên ở đó. Mặt trăng đứng thẳng trên đầu.

Bụng chú chó chợt có ánh sáng lam dần lan toả ra cả người nó, bao bọc lấy nó bằng một màn sáng kỳ diệu. Ở đâu đó trên cây thông lớn có một bóng đen nho nhỏ với đôi mắt đỏ tham lam ngắm nhìn sự kỳ lạ kia.

Khạc khạc!

Con quạ nhún người sải cánh bay lên trời.

Ác! Ác!



Sáng hôm sau, tiếng chim hót vọng vào đôi tai tam giác làm nó rung rung, chú chó chậm chạp mở mắt ra, nó vẫn chưa chết. Khi nó đứng dậy dường như nó cảm nhận thân hình nó đã lớn lên rất nhiều. Tầm nhìn cao hơn bình thường và trong nó có cái gì đó khang khác. Con chó vẫn không biết gì cả.

Nó nghiêng nghiêng cái đầu, chẳng sao cả, nó lại bước đi vô định, không hiểu tại sao nó lại thấy đầu óc thông suốt, cảm giác rất kì lạ và theo thời gian trôi qua thì cảm giác này lại càng rõ ràng hơn. Con chó vô tình đi ngang qua một vũng nước đọng nó mở to mắt nhìn sinh vật phản chiếu qua làn nước.

Đó là một con chó to lớn, thân hình gầy gò biến mất thay vào đó là thân hình hữu lực, lông nó bóng mượt lại dày, màu cam trên người ngày càng đậm, trông con chó vô cùng uy vũ. Cả chính bản thân nó cũng không biết bản thân nó có hình dạng như này.

“Gâu!” Con chó sủa một tiếng với bóng của bản thân trên mặt nước. Đôi mắt vô thần ngày hôm qua hiện tại được thay bằng một đôi mắt nâu linh động.

Có tiếng lá cây xào xạc, con chó cảnh giác liếc mắt nhìn xung quanh.

Xào xạc! Xào xạc!

Âm thanh ngày càng gần và rõ ràng hơn, mơ hồ còn có một âm thanh ken két chen giữa đống hỗn thanh. Có âm thanh xé gió lao đến, con chó nhạy bén phát hiện nguy hiểm nhảy lùi về sau.

Keng!

Chỗ nó đứng lúc nãy hiện tại cắm phập một chiếc lông vũ màu đen, chiếc lông vũ cắm sâu vào lòng đất chẳng khác gì một thanh sắt nặng nề.

“Gừ!” Con chó gầm gừ.

“Gâu! Gâu!”

Một màn đỏ chớp hiện chớp mắt theo sau đó là một cơn mưa màu đen, mưa lông vũ!

Thân hình màu cam di động như điện xẹt qua đám lông đen, lực lượng kì bí theo bản năng của con chó kích phát ban phát cho nó một thứ sức mạnh kỳ lạ.

“Đông! Đông! Đông!”

Lông vũ lần này rơi xuống đất bùng nổ như muốn san bằng khu rừng. Con chó thuần thục tránh né, một chiếc lông cũng không thể chạm vào được người nó. Con quạ ẩn trong tán cây thấy vậy tức giận thét lên một tiếng.

Nó đang rất tức giận!

Con quạ không ẩn nấp nữa, nó vỗ cánh bay ra khỏi chổ nấp bay vòng vòng chổ con chó đứng. Con chó nhìn con quạ to lớn gấp năm lần con quạ bình thường kia gầm gừ đe doạ. Con quạ cũng không chịu thua kém vỗ cánh phành phạch quác quác vài tiếng.

Đang bay trên trời đột nhiên nó chúi đầu lao nhanh như tên bắn xuống chỗ con chó, nó giương vuốt muốn một vuốt chụp chết con chó. Con chó nhảy về bên phải tránh né thuận tiện vung vuốt hướng bụng nó nhưng vồ hụt.

Trong rừng một cuộc ác chiến giữa một con chó và một con quạ đang diễn ra khiến cây cối xung quanh nghiêng ngả. Những động vật nhỏ bé ở gần đó đều nhanh chóng chạy biến đi vì bị ảnh hưởng.

Con chó cảm nhận được ở cổ mình có một luồng nóng nghẹn ở đó, ngay lúc con quạ xà xuống lần nữa tấn công nó mở lớn miệng ra thở một cái. Một quả cầu lửa khổng lồ được phóng ra sượt qua cánh của con quạ làm nó rơi xuống, không dừng lại ở đó quả cầu lửa kia thiêu đốt luôn đám cây ở phía xa. Nhất thời ngọn lửa lan ra cháy cả một mảng rừng lớn.

Con chó ngạc nhiên nhưng con quạ đã lôi kéo sự chú ý của nó, nó dáo dát tìm kiếm kẻ chiến bại khắp nơi nhưng không ngờ con quạ đã nhân lúc nó lơ là mà trốn thoát.

“Gâu! Gâu!”

Tiếng chó sủa vang vọng khắp nơi tựa như tức giận lại tựa như chế giễu kẻ bại trận.



Năm mươi năm sau.

Tại một ngôi làng nhỏ tên là Nam Nhã nằm cách huyện Tịch Thượng ba cạnh giờ đi đường về phía Đông, một người đang hối hả chạy nhanh về nhà. Ngô Soạn cẩn thận đem thuốc bản thân mua được từ trên huyện về đưa cho vợ mình. Con trai ông năm nay mười một tuổi từ trong phòng nhỏ đi ra nhìn ông, trên gương mặt non nớt không dấu vẻ lo lắng.

“Cha, bọn họ không có làm khó người chứ!”
 
Sửa lần cuối:

Sợ Cẩu Phập

Thành viên BQT
Bếp Trưởng
Tác giả
Mod - Sáng Tác
Newspaper Team
Tham gia
12/4/19
Bài viết
511
Điểm cảm xúc
1,021
Điểm
93
Thỏ mặt trăng
Chương 6: Chữa bệnh

Ngô Soạn nghe con trai hỏi trong lòng vui vì con trai Ngô Tiến hiểu chuyện. Ông lần này để có tiền lên huyện mua thuốc cho con gái đã phải đi cầu phú hộ Trần, một chuyến này ăn cực không ít nhưng vì con ông không hối hận, ông cũng không muốn Ngô Tiến biết những chuyện này. Ngô Soạn ngồi xổm xuống trước mặt Ngô Tiến xoa đầu cậu cười nói.

“Không có gì hết. Cha của con lợi hại lắm, bọn họ không làm gì ta được đâu, con không cần lo lắng. Việc của con hiện tại là học hành cho tốt, Yên cũng cần con chăm sóc, việc còn lại con không cần lo.”

Ngô Tiến có điều do dự, nhíu mày nhìn ông nhưng cũng không hỏi nữa, có lẽ cậu biết mình có hỏi cha cũng sẽ không nói thật với mình. Ngô Tiến không phải kẻ ngốc. Một nhà phú hộ kia kể từ lúc nhà họ đến làng này không ít lần làm khó nhà cậu, lần này có cơ hội chỉ sợ bọn họ càng được nước làm tới. Vợ Ngô Soạn, Dương thị nhìn hai cha con rồi không đành lòng quay đi, tay bà nắm chặt bao thuốc chồng khổ cực đem được đến bên tay đi sắc thuốc. Trong căn nhà lợp lá thấp bé quẩn quanh bầu không khí áp lực.

Ngô Soạn đẩy cửa phòng Ngô Tiến bước ra, đi vào trong. Bên trong đồ vật không nhiều, chỉ đặt một cái tủ, một cái giường, một bộ bàn ghế bằng gỗ đơn sơ vừa nhìn là biến người nhà tự mình làm. Trên chiếc giường kê trong góc, một bóng dáng nho nhỏ đang nằm ngủ không yên ổn.

Ngô Soạn nhanh chóng tiến đến cạnh giường, lấy cái ghế đặt bên cạnh ngồi xuống. Ông nhìn bé gái mặt đỏ bừng, hai mắt nắm chặt, trong mắt là khổ sở. Con gái ông cả ngày hôm qua phát sốt, đến giờ vẫn chưa giảm. Trong cái thời đại loạn lạc này, một cơn sốt là có thể lấy mạng người bất cứ lúc nào, sợ là cứ tiếp tục thì tính mạng con bé cũng bị đe doạ. Ngô Soạn đưa tay vỗ vồ con gái, lẩm bẩm.

“Con ngoan, chỉ cần uống thuốc là có thể mau chóng khoẻ lại. Yên nhất định phải ngoan ngoãn uống thuốc có biết không. Đợi Yên khoẻ lại chúng ta sẽ cùng đi chơi diều như lúc trước đã hứa có được không…”

Ngô Hồng Yên không biết có phải thật sự nghe lọt lời dỗ ngọt này của cha không mà mặt mày vốn nhăn nhó hơi dãn ra. Ngô Soạn mỉm cười, vợ ông bưng thuốc mới sắc xong đi vào, nhẹ lên tiếng.

“Để ta cho con uống thuốc. Ngày hôm nay ngài đã vất vả rồi, đi nghỉ sớm đi.”

Ngô Soạn gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Ông đứng dậy nhường ghế cho vợ rồi ra khỏi phòng. Dương thị ngồi xuống ghế, tay đặt thuốc lên bàn rồi mới khẽ lay thức Ngô Hồng Yên để cho con uống thuốc.

Ngô Soạn đi ra khỏi phòng sắc mặt lập tức phức tạp xuống. Đã có tiền mua thuốc chữa bệnh cho con, con gái ông nhất định sẽ sớm khoẻ lại thôi, chỉ là lần này mắc nợ phú hộ Trần không dễ giải quyết.

Ông nhắm mắt lại, khẽ thở dài. Nước sẽ đẩy thuyền, chuyện này trước mắt cứ tạm thời quan sát đã. Trần phú hộ kia năm lần bảy lược nhắm vào nhà ông, chắc chắn là không có ý tốt, không biết rốt cuộc ông ta có mục đích gì đây.



Đêm.

Tịch Thượng.

Tại thành nội phồn hoa, vào đêm người dân vẫn tấp nập tới lui trên đường, đặc biệt là trong các con hẻm hoa nơi các quán thanh lâu, cờ bạc mới bắt đầu mở cửa càng thêm nhộn nhịp. Lúc này không ai chú ý trên những nóc nhà trong thành có hai bóng đen truy đuổi nhau.

Dưới ánh trăng bạc, một nữ tử mặc huyết y yêu mị đuổi theo một nam tử mặc hắc y mắt đỏ. Nữ tử yêu mị tốc độ không nhanh bằng nam tử mặc hắc y kia, mắt thấy khoảng cách kéo càng lúc càng xa, ả ta rốt cuộc không có kiên nhẫn, nhịn không được vận dụng linh lực, hai tay bốc lên hai huyết hoả cầu ném về phía nam tử hắc y.

“Chết đi!!!”

Nữ tử yêu mị thét lên một tiếng. Nam tử hắc y quay đầu thấy hai huyết cầu lao tới vội vàng chuyển chân né tránh lăn một vòng trên mái nhà một phú hộ rồi mới đứng vững dậy sau đó lại tiếp tục chạy. Nữ tử mặc huyết y liên tục phóng hoả cầu hồ ly về phía nam tử hắc y. Lửa hồ ly không đánh trúng hắn rơi xuống xung quanh làm mọi thứ bị lửa cắn nuốt, nháy mắt một vùng trời đều là lửa. Dưới đất, người xung quanh thấy thế vội hét toán lên dồn dập dập lửa, còn về hai kẻ gây ra trận hoả hoạn lớn thì không ai để ý.

Nam tử mặc hắc y xông ra khỏi đám lửa, nhân lúc màn lửa che mắt nữ tử đuổi theo phía sau thì hắn biến thành nguyên hình, hoá thành một con thỏ cả người màu đen như màn đêm hoà lẫn vào bóng đêm trốn thoát. Huyết hồ đuổi theo phía sao bị dấu vết hắn ta đánh lừa nhất thời ở trên đỉnh toà nhà ba tầng không biết đi đường nào.

Ả ta phát điên lên, trên gương mặt xinh đẹp bỗng nứt toác phún ra máu tươi ghê rợn.

“Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!!!”

Chu Mị Vũ không cam tâm, ả ta thề nhất định phải xé xác con thỏ làm hỏng chuyện của ả ta ra trăm nghìn mảnh!!!

Chu Mị Vũ vội vàng lấy tay che đi gương mặt của mình.

“A a a, mặt của ta! Mặt của ta! Tất cả là tại con thỏ yêu khốn kiếp kia!!!”

Hôm nay là ngày ả ta phải đổi mặt, không biết tự dưng từ đâu có một con thỏ yêu khốn kiếp phá hỏng chuyện tốt của ả ta hại ả ta tới bây giờ vẫn chưa đổi mặt được! Đúng là đáng chết! Đáng chết!!!

Chu Mị Vũ ghê tởm gương mặt xấu xí đầy vết cắt cùng máu này. Ả ta phải đổi con mồi, Ả ta phải đi lột da một cô nương trẻ đẹp ngay lập tức! Ả ta phải trở nên xinh đẹp a a a!!!

Chu Mị Vũ vội nhìn xuống dưới đường tìm con mồi của mình. Mắt thấy đường một cô gái tuổi mười sáu mười bảy xinh tươi, làn da trắng noãn nhìn là biết được bảo dưỡng tốt mắt liền sáng lên. Ả ta không kiêng kị gì lúc này có nhiều người phóng ra một dải lụa đó hướng cô gái kia muốn cuốn lấy người đi. Một mũi tên xé gió lao tới bắn xuyên tay Chu Mị Vũ.

Chu Mị Vũ bị biến cớ bất ngờ làm cho giật mình, dải lụa đỏ cũng thu hồi lại. Mắt trợn to nhìn cánh tay trái xinh đẹp bị mũi tên phá nát, ả ta nhìn về hướng tên phát, thấy ở trên lầu một tửu lâu không xa có một thanh niên tay vẫn còn giữ tư thế bắn cung. Chu Mị Vũ nhiều lần bị phá đám lý trí muốn đứt đoạn. Ả ta hét lên rồi xông hướng tới vị trí thanh niên, ngay cả hình dạng người cũng không muốn giữ, hoá hình nửa người nửa yêu, sắc mặt dã thú vặn vẹo tay cong vuốt trảo xuống!

Người thanh niên cầm cung sắc mặt bình tĩnh, giơ cung, lại bắn liên tục ba mũi tên. Chu Mị Vũ khinh thường. Mũi tên đầu tiên là do ả ta không chú ý nên tên phàm nhân này mới có thể đắc thắng, lúc này còn muốn tưởng thương tổn ả ta? Đúng là nằm mơ!

Chu Mị Vũ hoá ra một đuôi hồ ly quất ba mũi tên đang tiến tới, những tưởng sẽ nhẹ nhàng quất bay chúng nhưng không! Chu Mị Vũ hoảng hốt chuyển đổi thân mình giữa không trung tránh đi. Đuôi ả ta, đuôi ả ta vậy mà bị đôt cháy không thể hồi phục được! Trên mũi tên kia vậy mà có sức mạnh chống lại yêu quái như ả ta!!!

Lúc này Chu Mị Vũ cũng phát hiện ta cánh tay bị tên bắn xuyên lúc trước rã ra đã không thể khống chế được nữa, ả ta đang bị ăn mòn. Chớp mắt lý trí vì sự cầu sinh lại quay về. Chu Mị Vũ không dám cứng chọi cứng nữa, vội vàng bỏ trốn. Người thanh niên bắn đi hai mũi tên muốn chặn đường Chu Mị Vũ nhưng ả ta lúc này không còn kích động nữa đã không dễ dàng trúng chiêu như trước. Với thiên phú mị hồ, rất nhanh Chu Mị Vũ đã trà trộn và đám người phàm biến mất.

Người thanh niên có chút tiếc nuối thu lại cung tên.

“Đáng tiếc.”

Hắn lẩm bẩm một câu.

Tiểu nhị bưng thức ăn lên, gõ cửa phòng hắn. Người thanh niên vẫn còn đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ bình thản nói.

“Vào đi.”

Tiểu nhị bưng đồ vào trong phòng, vừa bày chén đĩa lên chiếc bàn giữa phòng vừa tươi cười nói.

“Khách quan, đây đều là những món chiêu bày trong tiệm đảm bảo khiến ngài hài lòng, mời ngài dùng ngon miệng ạ!”

Người thanh niên không nhanh không chậm quay người lại, đặt trường cung lên bàn vang lên âm thanh khe khẽ. Tiểu nhị bày đồ ăn xong ngẩng đầu lên nhìn thấy trái tim đập thình thịch, nháy mắt cứng đờ, sợ hãi nói.

“Khách… khách quan…”

Người thanh niên ném cho hắn ta hai nén bạc, nói.

“Lấy thêm một bầu rượu.”

Tiểu nhị sững sờ một lúc rồi nhanh chóng đáp dạ dạ vài tiếng rồi vội vọt ra khỏi phòng đi xuống chuẩn bị đồ người thanh niên yêu cầu.
 
Sửa lần cuối:

Sợ Cẩu Phập

Thành viên BQT
Bếp Trưởng
Tác giả
Mod - Sáng Tác
Newspaper Team
Tham gia
12/4/19
Bài viết
511
Điểm cảm xúc
1,021
Điểm
93
Thỏ mặt trăng
Chương 7: Trách nhiệm
Ngô Soạn cuốc đất trong vườn. Bình thường giờ này ông phải đến huyện dạy học nhưng gần đây trên huyện không an toàn. Nguyên nhân chính là do chiến sự lan rộng tới, dân chạy nạn chạy đến từ khắp nơi. Ngoài ra còn có một nguyên nhân khác là chưa bắt được hung thủ của những vụ án mạng gần đây. Trường học trên huyện tính toán thời gian này cũng sắp đến Tết nên cũng không mở cửa nữa, cho học sinh nghỉ sớm. Vì vậy Ngô Soạn cũng không còn việc ở đó nữa.

Phập! Phập!

Ngô Soạn dọn cỏ mọc trong vườn rau của mình. Mấy ngày qua vì chạy vạy chuyện thuốc thang của Yên mà ông không có thời gian chăm sóc vườn rau này. Không ngờ mới đó mà cỏ đả mọc cao sắp qua đầu gối. Ông không cần chạy lên huyện nữa nên quyết định tập trung vào ruộng đất trong nhà.

Yên sau khi uống thuốc xong đã đỡ hơn nhiều, con bé đã hạ sốt. Thầy thuốc bảo tầm nay mai sẽ hoàn toàn khỏi hẳn. Ngô Soạn vì thế cũng yên lòng phần nào.

Vợ ông ngồi thêu thùa dưới hàng hiên. Bà vừa làm vừa nhìn Ngô Soạn. Thấy ông đã dọn cỏ xong thì quay vào nhà rót cho chồng chén nước mát. Ngô Soạn mỉm cười nhận lấy, cảm ơn bà. Dương thị lau mồ hôi cho ông, nhỏ giọng nói.

“Có đau tay không?”

Ngô Soạn bật cười, giơ bàn tay chai sạn đến trước mặt bà, đáp.

“Nàng không cần ngày nào cũng hỏi ta đâu. Cũng đã năm năm rồi, hiện tại ta là một nông dân thạo nghề đấy.”

Bà ấy mỉm cười, nghĩ tới lúc nãy Ngô Soạn làm việc ra hình ra dạng, đúng là chồng bà đã giỏi hơn trước nhiều.

“Dù vậy ngài vẫn có thể mệt mỏi. Sức khoẻ vẫn là quan trọng nhất.”

Bà nghiêm túc dặn dò. Ngô Soạn thích nhất là dáng vẻ này của bà, không có chút không kiên nhẫn nào, gật đầu đồng ý. Dương thị lúc này mới hài lòng. Bà liếc mắt nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai mới thấp giọng hỏi Ngô Soạn.

“Ngày hôm qua vẫn chưa có cơ hội hỏi ngài, lần này ngài tới chỗ bá hộ bọn họ đối xử với ngài như thế nào? Ngài không cần giấu ta.”

Ngô Soạn nghe bà hỏi, sắc mặt trở nên nghiêm túc. Ông liếc nhìn cửa sổ nhà trong rồi kéo bà tới dưới gốc cây khế trong sân nhà đáp.

“Nàng không cần lo lắng, bọn họ thật sự không làm gì ta cả. Ngược lại lần này nhà bá hộ rất hào phóng. Bọn họ vừa nghe ta tới mượn tiền liền lập tức lấy tiền cho ta mượn, thậm chí lập khế ước cũng không tính tiền lãi. Còn bảo chúng ta muốn trả lại lúc nào cũng được. Nếu không phải đã nhìn kĩ khế ước thì ta cũng không dám mượn đâu.”

Dương thị nghe chồng nói xong, sắc mặt cũng không có thả lỏng. Bà không tin nhà bá hộ nổi tiếng tham lam, keo kiệt kia có thể cho bọn họ chuyện tốt như vậy. Kể từ lúc nhà bọn họ đến đây, nhà bá hộ luôn tìm cách gây khó dễ. Lần này có cơ hội mà không lấn tới đúng là khác thường.

“Ta vẫn luôn thắc mắc vì lí do gì nhà bá hộ luôn làm khó dễ chúng ta.”

Dương thị đăm chiêu. Nhà bọn họ từ nơi khác tới, từ trước tới nay không quen biết hay gây thù gì với nhà bá hộ. Chẳng có lí do gì ông ta phải nhằm vào bọn họ. Ngô Soạn vén tóc vợ, bảo.

“Thôi, tạm thời vẫn chưa có chuyện gì xảy ra. Nàng không cần lo lắng quá. Nếu có chuyện, ta nhất định sẽ giải quyết nó.”

Dương thị “ừm” một tiếng.

Ngô Soạn biết bà vẫn còn lo lắng nhưng ông cũng không tiếp tục khuyên nhủ nữa, ngược lại nói sang chuyện khác.

“Mới đó cũng đã năm năm, không biết chỗ phụ thân như thế nào.”

Dương thị lấy chén không từ ông. Ngô Soạn nhìn đến bàn tay cũng đã có lớp chai mỏng của bà, trong lòng thoáng trầm xuống. Bọn họ lẩn trốn đã năm năm, sống nửa tách biệt với thế giới bên ngoài. Vì bảo vệ bản thân mà không còn sức nghe ngóng được gì, hoàn toàn thất lạc với những người khác. Cũng không biết sau sự kiện năm đó bao nhiêu người sống sót, bao nhiêu người đã qua đời.

Dương thị lần này lại an ủi ông.

“Bọn họ nhất định không sao. Có lẽ họ cũng đang nhớ chúng ta giống như ngài vậy.”

“Hy vọng là vậy.”

Ngô Soạn cười đáp.

“Vẫn còn năm năm cho đến lúc thực hiện lời hứa. Hy vọng đến lúc đó thiên hạ đã thái bình.”

Ông hy vọng con trai, con gái của ông có thể khoẻ mạnh sống trong một thời đại thịnh vượng. Để được như vậy, đất nước này cần có một vị minh quân.

Ngô Tiến ở trong phòng vừa đọc sách vừa trông em gái. Thấy Yên chép miệng lật người, cậu bật cười. Ngô Tiến qua khung cửa sổ nhìn thấy cha mẹ đang bàn chuyện với nhau. Bọn họ đứng xa nên cậu không thể nghe cũng như nhìn rõ biểu hiện của họ. Ngô Tiến luôn biết bọn họ vì lo lắng cậu nghĩ nhiều nên luôn tránh cậu. Trong lòng cậu vừa ấm áp vừa cảm thấy không cam lòng.

Khác với Yên lúc đó còn quá nhỏ cái gì cũng không biết, Ngô Tiến năm đó cũng đã sáu tuổi. Bởi vì biểu hiện thông minh nên được đi theo bên người ông nội học tập, bồi dưỡng. Chính mắt cậu đã nhìn thấy ông nội gấp rút ra lệnh toàn bộ bỏ trốn khỏi kinh thành như thế nào. Chỉ trong một đêm toàn tộc phân tán.

Nhà cậu may mắn được một thương đoàn giúp đỡ, tìm đến được chốn sơn thuỷ này. Những người khác như thế nào cậu đến nay vẫn chưa nghe cha mẹ nhắc đến lần nào.

Ngô Tiến đè nén tâm tư muốn đi hỏi cha mẹ của mình, cậu đặt tầm mắt lên sách vở, tiếp tục đọc sách. Một ngày nào đó bọn họ nhất định sẽ không dấu giếm cậu nữa. Và đó cũng là ngày cậu có thể gánh vác trách nhiệm nặng nề ông nội đã giao cho.



Một nơi nào đó ở ngoại thành.

Một người đàn ông cả người mặc đồ đen đang bước đi hướng về phía cổng thành. Gương mặt anh tuấn có chút lo lắng. Trên người hắn có hơi thở dã thú, tuy nhiên đây không phải thứ người bình thường có thể phát hiện được.

Một thầy tu chống gậy chậm chạp đi tới, hai mắt nhắm nghiền khẽ nghiêng đầu, hướng về phương hướng người đàn ông kia. Hắn ta lên tiếng.

“Thí chủ, xin dừng bước.”
 
Top