“Như thật lại như mộng, đó là đời người…
Chuyện cổ xưa nay ai biết tường tận nguồn gốc…
Lời thề năm đó người nhớ, người quên…
Chớp mắt, sinh mệnh đều đã lụi tàn…
Đó là đời người…”
Thư sinh một tay cầm quạt, một tay cầm đèn lồng rảo bước trong đêm. Tiếng hắn trong trẻo tựa như vang sát bên tai, lời ngâm không phải thơ mà khiến người nghe cảm nhận được những cảm xúc phức tạp, bồi hồi, tò mò muốn biết điều hắn nói rốt cuộc là gì. Đêm khuya yên tĩnh, giữa muôn tiếng côn trùng kêu, âm thanh thư sinh nổi bật hẳn lên. Đứa trẻ ở trong miếu hoang bị thu hút ngó đầu ra ngoài nhìn.
Ánh sáng lồng đèn chỉ chiếu sáng được một vùng trời nhỏ, thư sinh như bước đến từ trong bóng đêm, gương mặt nửa ẩn trong bóng tối nhẹ mỉm cười.
“Gặp được người hận, gặp được người yêu…
Đó là đời người.
Gặp được chuyện vui, gặp được chuyện buồn…
Đó là đời người.
Mở đầu là sinh, kết thúc là tử, đó là đời người.
Thế sự vô thường, thiên biến vạn hoá, đó là đời người…”
Đứa trẻ nhìn hắn không chớp mắt, trong đôi mắt toàn bộ là tò mò. Thư sinh thấy biểu hiện của đứa trẻ cảm thấy thú vị, không biết nghĩ gì mà lại lên tiếng hỏi.
“Bạn nhỏ có muốn nghe kể chuyện không?”
Đứa trẻ hồi lâu mới nhận ra được thư sinh đang nói chuyện với mình, đột nhiên rụt người lại chạy biến vào trong miếu hoang. Bên trong vẫn còn có người. Tiếng người lớn rầy la đứa trẻ vang lên, rất nhanh có một người phụ nữ ăn mặc giản dị dẫn đứa trẻ ra ngoài áy náy nói với thư sinh.
“Tiên sinh, là đứa nhỏ không hiểu chuyện làm phiền ngài, mong tiên sinh bỏ qua cho.”
Thư sinh thấy bọn họ hành xử lạ lùng vậy mà thấy quen, vẫn giữ vẻ nho nhã ôn tồn đáp.
“Phu nhân quá lời, là tiểu sinh doạ người mới đúng.”
Người phụ nữ dung mạo đẹp hiếm có cúi đầu, đôi mắt chợt loé qua hàn quang. Đứa trẻ bị mẹ ấn cúi đầu với thư sinh mặc dù không biết mẹ đang giận điều gì nhưng vẫn rất ngoan ngoãn làm theo. Thư sinh nhìn bọn họ dường như hiểu tất cả, bình thản gõ quạt mở lời.
“Tiểu sinh không may lỡ đường, muốn vào miếu tá túc một đêm, hy vọng không quấy rầy gia đình các vị.”
Người phụ nữ kia có chút ngạc nhiên ngẩng đầu nhưng nàng ta phản ứng cũng nhanh, đã thu hồi xong thần sắc khác thường, nắm tay đứa trẻ mỉm cười đáp.
“Sẽ không, tiên sinh mời.”
Ba người dời bước vào trong miếu hoang. Trong miếu đốt một đống lửa lớn, xung quanh ngồi vây quanh một đám người ăn mặc kì dị. Ba người vừa bước vào thì bọn họ đều nhìn chằm chằm ba người bọn họ, đặc biệt là thư sinh. Đứa trẻ chạy tới bên người đàn ông cao lớn trên mặt có một vết sẹo dài bên má, cậu nhào vào người ông vừa ôm vừa gọi “phụ thân”. Mẹ của đứa trẻ cũng bước tới ngồi cạnh người đàn ông kia. Thư sinh đối diện với cảnh tượng này cũng không hề sợ hãi. Hắn cười khẽ, chợt hỏi.
“Không biết các vị có hứng thú với việc nghe kể chuyện không?”
Một người mặc áo lông chim đỏ rực nghe thấy thế thì “xí” một tiếng đầy khinh miệt, bị ánh mắt người ngồi ở vị trí chính giữa liếc mắt tới không cam lòng thu hồi khinh thường. Người ngồi vị trí chính giữa kia dường như chính là người dẫn đầu đám người, hắn dùng gậy khơi lửa, dáng người thẳng tắp, đoan chính, giọng nói hắn ta trầm trầm vang lên đáp lại thư sinh.
“Thư sinh sẽ kể chuyện à?”
Thư sinh cười cười đáp.
“Đúng vậy.”
Hắn ta không khách khí bảo.
“Vậy thì làm phiền thư sinh rồi.”
Thư sinh lắc lắc tay cầm quạt vải, hắn rũ mắt xuống che đi ý nghĩ chợt loé. Cả hai trò chuyện với nhau xem như những người khác không tồn tại, những người khác cũng không để trong lòng, thư sinh gõ quạt hai tiếng rồi cất giọng kể dạo đầu, không phải thơ, không phải hát nói, chỉ đơn thuần nói ra lời thoại trong truyện.
“Đi chung một con đường không nhất định sẽ bước chồng lên nhau...
Thứ ngươi nhìn thấy, ta không nhất định nhìn thấy...
Điều ta nghĩ, không nhất định là điều ngươi nghĩ...
Chúng ta... cuối cùng vẫn là hai người… Hôm nay tại hạ sẽ kể chuyện “Phong tiên truyện”.”
...
Tích Lịch quốc năm thứ bảy, mùa mưa tháng sáu.
Tại Bách Mã sơn.
Rừng cây đen màu mực, xơ xác, khô héo mọc trong thung thũng tạo nên một khung cảnh quỷ dị lại u ám. Gió lạnh không ngừng thổi làm cát xoáy lên không điểm thêm cho không khí thê lương lại ma quái. Thung lũng nằm giữa dãy Bách Mã này đã nhiều năm không thấy ấm áp, ngày hè cũng không có lấy một ngày ánh nắng ấm càng huống hồ là mùa mưa thêm ẩm ướt. Không có sinh vật nào lại có thể sống ở đây cũng không ai dám lại gần. Vốn là bốn bề yên tĩnh, hôm nay đột nhiên xuất hiện điều khác lạ.
‘Lộc cộc! Lộc cộc!’
Một đoàn người gồm năm người mặc đạo bào cưỡi ngựa vào thung lũng. Lão giả đi đầu tóc một màu trắng, vóc người nhỏ gầu, tay cầm phất trần, giữa trán có một kí hiệu hình bán nguyệt màu đỏ dẫn theo bốn đồ đệ xông vào Mộ Xuân, thung lũng chết tại dãy Bách Mã.
Lão giả dần thả chậm tốc độ, dẫn ngựa đi lòng vòng giữa những cái cậy trơ trọi. Lão lấy trong túi ra một cái la bàn, cầm trên tay dò xét xung quanh. Chúng đệ tử đứng im tại chổ, không tạo ra tiếng động tránh quấy nhiễu sư phụ. Kim chỉ nam trên la bàn lắc lư hồi lâu rồi chỉ về một hướng. Hai mắt lão giả sáng lên, vội xuống ngựa, cuốc bộ theo phương hướng la bàn chỉ, cuối cùng lão dừng lại trước một cái cây. Cái cây này ngoại trừ to lớn hơn các cây khác một chút thì không có gì khác biệt nhưng lão giả như bắt lấy được bảo vật vẫy tay ra hiệu với bốn người còn lại.
“Chắc chắn là ở đây!”
Bốn người còn lại vội xuống ngựa chạy đến bên cạnh lão giả theo chỉ tay của ông đào xuống.
“Đại Ngu quốc bốn trăm năm trước có một truyền thuyết, quốc vương đầu tiên vì hoàng hậu cho người trồng một ngàn cây mai vàng tạo nên thung lũng Vạn Xuân. Sau khi ông ta chết đã cho người mai táng chính mình ở đây, nó nhất định ở nơi này, không thể sai,...”
Theo lời lão giả nói, bốn đệ tử của ông đào sâu xuống. Bọn họ sức lực khác thường, bốn người mà làm việc còn hơn cả người mười hợp lại, rất nhanh đã đào sâu được hơn mười mét đất, chạm đến được quan tài. Bọn họ nhanh tay đào quan tài điêu khắc tinh xảo, mơ hồ từ lớp bùn nhìn ra được nạm ngọc. Họ nâng nó lên. Lão giả cứ như chờ không được nữa, vội bấm tay làm ra một quả cầu nước tẩy sạch bùn đất trên quan tài. Bốn đệ tử đã từng lĩnh hội được bản lĩnh của sư phụ, không thấy có gì ngạc nhiên, hai người dưới hố được người phía trên kéo lên sau đó đi đến sau lưng lão giả.
Lão giả sau khi tẩy sạch bùn đất trên mặt quan tài đi tới đi lui ngắm nghía nó. Đệ tử nhỏ tuổi nhất thấy sư phụ phấn khích cảm thấy khó hiểu hỏi.
“Sư phụ, quan tài này có gì đặc biệt mà người lại vì nó mà bôn ba hết Đại Ngu quốc như vậy?”
Phải biết Đại Ngu quốc rất rộng lớn, bọn họ đã tốn hơn bảy năm mới tìm ra được nơi này. Dù sao truyền thuyết về vị vua đầu tiên của Đại Ngu kia có quá nhiều, nơi an táng cũng nói ở khắp nơi, bọn họ vốn ôm tâm lí may mắn đến đây, khó khăn lắm mới tìm được đúng chổ, y thật sự tò mò cái quan tài này có cái gì quan trọng mà sư phụ phải tốn công như thế.
Lão giả cưng chiều đồ đệ này nhất trong bốn người, lão giả cười, lắc đầu, tiếc sắt không thành thép, vuốt râu nói.
“Ta trả giá như vậy là có lí của ta. Các con không biết đối với người tu đạo như chúng ta cỗ quan tài này quan trọng như thế nào đâu. Dù sao cũng đã tìm được rồi, ta cũng không ngại cho các con biết. Cái cỗ quan tài nhìn như bình thường này thực tế là do tổ tiên của năm đại môn phái tu đạo năm đó hợp sức với nhau mà làm nên. Trên thân quan tài điêu khắc tuyệt kỹ của năm đại môn phái đó, nếu chúng ta có thể thấu hiểu nó vậy thì tương lai sáng lạng!”
Cả bốn người theo lời nói của sư phụ nháy mắt hô hấp dồn dập, tim đập thình thịch. Năm đại môn phái đạo giáo kia có ý nghĩa gì chứ. Ở trong giới của bọn họ thì đó chính là những người khổng lồ mà tiểu môn phái như họ không dám trêu chọc. Huống hồ sau thời kì bốn trăm năm trước, truyền thừa đến nay đã suy giảm rất nhiều, nếu bọn họ có thể ngộ được vật lão tổ mấy môn phái kia để lại đó lại là chuyện tốt đẹp cỡ nào. Năm môn phái kia không biết còn có được một phần hay không, bọn họ có nguyên quan tài là có nguyên bộ, này là đỉnh cấp đó!
Nháy mắt, ánh mắt mấy vị đồ đệ nhìn về phía quan tài đã không thể dùng sáng lấp lánh để hình dung mà bọn họ mắt giống như có tia x, hận không thể nhìn thấu trong ngoài cái quan tài này.
“Sư phụ, chúng ta quá may mắn rồi!” Đệ tử nhỏ tuổi nhất kia hưng phấn reo lên.
Giờ trong đầu bọn họ cái cỗ quan tài này không khác gì bí kiếp võ công tuyệt thế, nắm trong tay có thể một bước thăng thiên cả!