Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 251: Chuyện nam nữ
Tô Tô chống nạnh tiến về phía trước, ngẩng đầu lên nhìn anh lính đặc công đứng trên nóc nhà đang phất tay chào hỏi cô. Cô cũng phất tay tỏ vẻ đáp lại, sau đó tiếp tục tản bộ đến khu đất trồng rau.

Đất trồng trọt ở thôn Bát Phương khá màu mỡ. Mặc dù không có mẹ Tô dùng dị năng hệ mộc phát triển nhưng nhờ nỗ lực của nhóm lao động, cây cối phát triển thuận tự nhiên dường như cũng rất tốt. Tô Tô nhìn mảnh đất trồng rau đã lên biết bao là mầm xanh.

Sau lưng cô là tòa biệt thự, trước biệt thự là những binh lính và người may mắn sống sót xếp hàng chờ cơm ngoài sân. Tô Tô đứng cách nhóm lao động không xa, nhưng vì cách một biệt thự nghỉ dưỡng, cô cảm thấy thật thanh bình trong sự náo động.

Có điều từ trước đến nay, năm giác quan của cô vốn đã nhạy hơn người thường, lên đến dị năng cấp ba lại càng mạnh mẽ, chút âm thanh bất thường không thể qua được tai Tô Tô. Giờ khắc này, trong một tòa biệt thự cách đó không xa, cô nghe thấy tiếng phụ nữ đang rên rỉ.

Dường như có cả tiếng đàn ông đang kêu lên sung sướng. Nam nữ quấn quýt bên nhau, người nghe liên tưởng vô hạn.

Làm việc nặng nhọc như vậy mà vẫn có người có hứng với “chuyện ấy”? Bọn họ lấy hứng thú từ đâu vậy?

Tô Tô nghiêng đầu nhìn về căn biệt thự phát ra âm thanh đó. Sân sau, quần áo phụ nữ và đồ dùng hàng ngày, đồ lót và váy vóc treo trên dây phơi. Góc nhà còn có một đôi giày cao gót?!

Nhìn giày cao gót, Tô Tô càng cảm thấy bất ngờ hơn. Trong thời đại con người sống thoải mái, sung túc thì dù ban ngày họ mệt đến đâu, rảnh rỗi cũng sinh hứng thú là bình thường.

Nhưng giờ đang mạt thế, thôn Bát Phương cơ cực, đường xi măng phủ đầy đất, thế mà có phụ nữ đi giày cao gót?!

Hơn nữa, chỗ quần áo và đồ dùng phụ nữ kia trông như không chỉ có một hai người, mà còn có rất nhiều phụ nữ đang ở đó.

Tô Tô hơi ngạc nhiên, xoa cái bụng nhô ra của mình rồi tiến về phía biệt thự kia. Từ mảnh đất trồng rau, một con gà con chợt nhảy ra “cục cục”, mổ rau mầm ăn. Tô Tô nhướng mày, ném một mũi tên nước giết chết con gà.

Chuyện tiếp theo nằm ngoài tầm kiểm soát. Con gà con đó đang ngậm một con côn trùng trắng trong miệng. Hình như con côn trùng đó chưa bị mổ chết thì gà đã ngã xuống, nó lắc lư cái thân nung núc với cái mồm đỏ chui vào trong miệng gà con.

Vài giây sau, đám giòi bọ sinh sôi liên tục ăn hết đầu con gà, con giòi này đẻ ra con giòi khác, mỗi con chỉ to bằng tầm hạt gạo. Chúng ngọ nguậy trước mặt Tô Tô, con chui vào đất, con tiến về phía cô.

Tô Tô lùi lại một bước, trợn mắt nhìn đám giòi lúc nhúc phủ trắng vườn rau, tỏa ra bốn phía. Cô khoát tay làm cả vườn rau đông lạnh lại. Trong nhát mắt, một tầng băng trắng phủ lên mầm rau xanh non, lớp băng tuyết cũng xuất hiện trên mặt đất, cả hàng rào cũng bị phủ trắng tuyết lạnh.

“Ôi…”

Tô Tô thở dài. Cô muốn bảo vệ vườn rau mầm không bị gà con phá hoại, không ngờ cuối cùng lại phải hủy cả một vườn rau củ!

Tô Tô lắc đầu, mở hàng rào, bước lên lớp tuyết dày, nhìn những rau mầm phủ băng. Những con giòi chen chúc trong cành lá bé tí như hạt gạo dường như đang giãy giụa, chống lại cái rét lạnh.

Tô Tô làm tan băng trên rau rồi tạo một bát băng, xếp rau mầm vào trong. Cô quỳ xuống, vun tuyết trong bát lại rồi tạo một nắp đậy lên trên để tránh giòi mò vào rau bên trong.

Cô bắt đầu ngẫm nghĩ. Thôn Bát Phương này cách khu an toàn của Lã Ấn cả giờ lái xe, tại sao lũ giòi bọ bé tí này đến đây được?!

Đây chính là việc lớn. Hóa ra thôn Bát Phương không êm ả như bề ngoài. Cô cầm cái bát băng che kín xoay người, chống nạnh về xe.

Xe của anh Bảo là một chiếc xe cũ, da bọc cũng cũ, hôm nay mang cơm nên mùi không dễ chịu lắm. May mà giờ Tô Tô đã qua giai đoạn đầu, không dễ nôn nghén. Cô lên xe, đặt bát băng lên vị trí cửa sổ trước mặt.

Lúc sau, binh lính và người thường đã nhận cơm xong. Bọn họ đứng tại chỗ, hoặc ngồi xổm xuống ăn ngấu nghiến. Anh Bảo mang nồi cơm không đặt ra khoang sau xe, chuẩn bị quay về.

Trời đã sẩm tối. Đội đào mương nước trở về biệt thự nghỉ ngơi. Tô Tô nhìn thấy hai ba cô gái mặc váy đủ màu từ căn biệt thự lúc nãy đang tựa vào cạnh cửa tầng một.

Nhìn bọn họ đều có vẻ bình thản, thậm chí còn trêu đùa nhau, dường như không hề thấy xấu hổ với hành vi này của mình. Người phụ nữ xinh đẹp nhất là người tựa vào cạnh cửa. Cô ta mặc váy liền không tay, nghiêng đầu nhìn Tô Tô chớp mắt, dường như sốt ruột, lại có vẻ thắc mắc vì sao chiếc xe này của cô chưa đi.

“Mấy người phụ nữ này làm gì?”

Tô Tô nhìn ra bãi đất trống, có mấy tên lính và người thường tay cầm bát cơm nhưng không ăn, dáng vẻ khát tình. Họ chỉ đang chờ xe của Tô Tô rời đi là bước ngay về phía mấy người phụ nữ kia.

Anh Bảo đã về ghế lái. Thấy Tô Tô lườm mình hỏi, anh Bảo sửng sốt, chỉ sợ Tô Tô hiểu lầm anh Bì, vội vàng giải thích, “Đây là mấy người mới đến hôm qua. Anh Bì chưa phân công công việc cho họ, chỉ bảo họ đến đó ở trước. Không ngờ họ lại làm nghề bán thân.”

Người làm du côn từ trước mạt thế như anh Bảo không lạ gì chuyện này. Từ khi vào đời, anh vẫn luôn theo anh Bì, ở chỗ anh Bì. Anh Bì là ông trùm xã hội đen, trong tay có mấy quán bar lớn. Ngày thường, anh Bảo vẫn trông quán cho anh Bì nên rất quen thuộc với loại đàn bà gọi là đến này.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 252: Mai Thắng Nam
Hôm nay có mấy người phụ nữ đến thôn Bát Phương. Chưa nói đến việc họ có cư xử tốt hay không, chỉ vừa xuất hiện là anh Bì và đám du côn liếc mắt nhận ra đây là loại người lấy lỗ làm lãi.

Theo ý anh Bì, bọn họ đi theo Tô Tô, còn Tô Tô là con gái nhà gia giáo, hẳn sẽ không muốn tồn tại loại hình dịch vụ này trong thôn. Thế nhưng người ta đến, họ lại đuổi người không tấc sắt ra ngoài thì không được. Anh Bì nhận họ vào, thu xếp một ngôi nhà cho họ ở rồi chờ qua hai ngày sẽ thu xếp công việc cho họ.

Chẳng ngờ mấy người đàn bà này không an phận, chưa tới một ngày đã khai trương mở hàng, giá còn rất rẻ: một bát cơm được năm phút! Muốn lâu hơn? Thêm một bát cơm nữa!

Trong xe, Tô Tô nghe anh Bảo giải thích thì gật đầu, dường như đã hiểu ý bênh vực anh Bì, không để anh Bì bị hiểu lầm. Cô cười nói:

“Được rồi, để tôi đi xem.”

Tô Tô mở ghế lái phụ bước ra ngoài.

Anh Bảo thầm nghĩ thôi toi rồi, chủ nhân sơn trang Bát Phương lại muốn đi gặp mấy cô gái đứng đường kia. Anh Bảo vội vàng xuống xe, giơ tay ra hiệu cho bộ đội đặc chủng gác trên tầng của căn biệt thự đỉnh núi. Anh lính gật đầu, phát tín hiệu cho Diệp Dục.

Trên bãi đất trống, tất cả những người định sang chỗ mấy cô gái bán hoa – đang ăn, đã ăn xong, giữ cơm mang sang kia – đều sững người nhìn trang chủ Tô Tô hiếm khi ra khỏi sơn trang, giờ đây ưỡn bụng, mặc váy bầu màu hồng, tóc dài suôn mượt đi về căn nhà đó.

Mọi người lùi lại, nhường cho Tô Tô một con đường trống dẫn thẳng đến đích.

Cô gái đứng đường tựa vào cửa mặc váy liền màu đỏ ngáp dài, chân đi đôi giày cao gót đỏ, mái tóc lửng ép thẳng, tai đeo đôi khuyên hoa giả nhiều màu treo móc lông tím. Thấy Tô Tô bước vào, cô ta chớp mắt, khoanh tay duyên dáng cười:

“Ôi, khách hiếm có đây. Xin hỏi có phải chủ nhân của sơn trang Bát Phương không? Chúng tôi ở đây không tiếp phụ nữ có thai.”

Tô Tô chống nạnh, dừng lại nhìn kỹ người đàn bà trang điểm đậm này rồi ngẩn người, sau đó bước qua vai cô ta để vào trong nhà.

Ngôi nhà này có cách bố trí nội thất không khác mấy những căn biệt thự khác. Dù biệt thự nghỉ dưỡng ở đây là của các phú hào trá hình nông dân, được sửa sang rộng rãi sáng sủa, nóc nhà lắp pin mặt trời, nhưng chung quy cũng không phải do kiến trúc sư có tiếng thiết kế nên có nhiều chi tiết họ tự thêm vào.

Chẳng hạn như chỗ Tô Tô đang đứng, ngoài mấy cái ghế, một cái bàn, một cái TV bên ngoài thì chỉ còn một phòng vệ sinh, đối diện phòng vệ sinh là cầu thang lên tầng hai.

Khi Tô Tô đi vào, một người phụ nữ hấp dẫn vừa tắm xong. Cô ta không mặc gì, kéo cửa phòng ra, chợt thấy Tô Tô đi đến thì vội vàng trần truồng lao lên tầng hai.

Vì thế, Tô Tô thấy trong nhà vệ sinh có một vòi hoa sen, một xí bệt, một gương lớn, một bồn rửa mặt. Ngoài ra không có gì khác.

Tô Tô ngồi xuống một chiếc ghế trong nhà chính, nhìn cái bát trên bàn. Bát cơm đó đã vơi hơn nửa, còn có rất nhiều cơm. Có lẽ người đó ăn vội vàng, hai chiếc đũa vẫn còn cắm vào bát.

Tiếp theo, một người đàn ông vừa mặc quần áo vừa chạy xuống từ tầng hai. Anh ta chạy đến trước mặt Tô Tô, cúi đầu hai lần rồi kéo quần chạy ra ngoài, cứ như sợ Tô Tô trách tội.

Cô gái đứng ở cửa mặc váy đỏ lúc nãy cười khiêu khích, ngả ngớn xoay người nhìn Tô Tô đang ngó nghiêng, chu mỏ:

“Tôi nói cô trang chủ này, cô đang làm gì đấy? Giết người vẫn phạm pháp à? Cô chui vào đây là định không cho chúng tôi làm ăn nữa phải không?”

Nói xong, cô ta còn liếc Tô Tô một cái khinh thường, khiến mấy cô gái cùng nghề đằng sau phải đổ mồ hôi lạnh. Họ cảm thấy Mai Thắng Nam này thật sự quá kiêu ngạo, trước mặt trang chủ của sơn trang Bát Phương mà cũng vênh váo được.

Kỳ lạ nhất là Tô Tô lại không nổi giận. Cô bình tĩnh nhìn người phụ nữ đó, bỗng cất tiếng hỏi, “Cô tên gì?”

“Mai Thắng Nam. Làm sao?”

“À, cô Mai à?”

Tô Tô gật đầu cười một tiếng, tỏ vẻ “thật đúng lúc”. Vẻ mặt này khiến người ta không hiểu được Tô Tô đang cảm nhận gì, cũng hoàn toàn không thể hiện sự coi thường. Cô chống bàn đứng dậy, nhìn bát cơm dở dang:

“Mãi mới có cơm ăn, sao lại bỏ thừa nhiều như vậy? Không tiếc sao?”

“Có cái gì mà tiếc?” Người đàn bà “cô Mai” kia lắc mông, õng ẹo tiến đến đổ nốt bát cơm vào thùng rác, thản nhiên, “Tôi tự kiếm được thì là của tôi. Tiết kiệm hay lãng phí, tôi vui là được!”

“Rồi rồi!” Tô Tô phì cười, ai ai cũng thấy quái lạ, “Của cô, cô thích bỏ phí thì cứ bỏ phí thôi!”

Tô Tô lại xoay người, ghim ánh nhìn quái lạ lên Mai Thắng Nam, nghiêm túc hỏi, “Cô Mai này, tôi thấy năng lực của cô không chỉ như thế. Cái giá một bát cơm năm phút là quá rẻ. Cô định giá mình cao hơn chút đi!”

“Cô…!” Mai Thắng Nam nhìn Tô Tô, bực bội rồi lại thấy nực cười, lại nghĩ lời của Tô Tô có phần đúng. Cô ta không hiểu thật ra Tô Tô đang mỉa mai mình hay đang cổ vũ mình nữa. Mai Thắng Mai thật sự cân nhắc.

Tô Tô ra đến cửa quay sang nói với anh Bảo, “Cứ bảo là tôi nói. Từ nay về sau, ai dùng miếng ăn để hạ nhục mấy người này thì đi khỏi sơn trang Bát Phương cho tôi!”

“Vâng!”

Anh Bảo gật đầu trong vô thức, bắt đầu cảm thấy có gì đó sai sai. Anh và mọi người vẫn chưa hiểu được suy nghĩ của Tô Tô lúc này. Vì sao cô không tức giận khi sơn trang Bát Phương có gái bán hoa, mà trông lại có vẻ khá ổn đấy?
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 253: Định giá
Tô Tô nói rằng từ nay về sau, không ai được phép lấy miếng ăn ra để hạ nhục những người kinh doanh vốn tự có như Mai Thắng Nam. Lời này nghe thật lạ lùng. Trong lòng mọi người, loại gái đứng đường này còn cần ai hạ nhục nữa sao? Bản thân bọn họ tự ra giá bằng bát cơm, bọn họ tự lăng nhục bản thân đấy chứ?

Vì thế, anh Bảo cũng như mọi người chỉ cảm thấy đây là lời châm chọc của Tô Tô mà thôi. Chẳng qua Tô Tô là một người phụ nữ đứng đắn nên không chấp nhận thôn Bát Phương của mình chứa chấp những kẻ dơ bẩn. Bảo kẻ khác không được lấy miếng ăn hạ nhục Mai Thắng Nam khác nào đang xúc xiểm người ta?!

Chắc chắn là như thế!

Mai Thắng Nam nghe xong, cảm thấy rõ ràng là Tô Tô muốn bọn họ bị chết đói mà? Cô ta điên tiết xoay người, chất vấn Tô Tô, “Không ai trong chúng tôi là dị năng giả, còn không có sức mà lao động. Chúng tôi dựa vào chính mình để kiếm ăn thì ảnh hưởng gì đến cô? Cô tỏ ra đoan trang gì ở đây!?”

“Không, tôi không muốn phá chuyện làm ăn của các cô” Tô Tô nhìn Mai Thắng Nam, nghiêm túc nghĩ về lời cô ta nói.

Năm đó, Mai Thắng Nam chính là gái làng chơi có tiếng. Muốn đưa cô ta lên giường thì người trong căn cứ Bạch Hổ còn phải xếp một hàng dài từ cửa trước đến cửa sau. Giá trị con người cao như thế sao có thể đánh đồng cùng mấy bát cơm mọn của ngày hôm nay?

Đương nhiên, đằng sau mỗi người phụ nữ thành công là một câu chuyện khiến lòng người chua xót. Mai Thắng Nam có thành tựu sau này thì hôm nay đương nhiên phải nằm gai nếm mật.

Tô Tô thường không quan tâm đến loại đàn bà không có năng lực, không muốn ra ngoài đánh quái, lại không chịu làm lụng. Từ kiếp trước đến kiếp này, cô luôn thể hiện sự coi thường với bọn họ.

Nhưng Mai Thắng Nam lại khác, thực sự khác biệt. Khi Tô Tô biết đến Mai Thắng Nam, cô ta đã là một gái lầu xanh tương đối có tiếng. Mai Thắng Nam trong lòng Tô Tô là một người biết lợi dụng thân thể mình để điều tra tin tức trong mạt thế, vậy mà giờ để sống sót lại phải chịu thiệt với cái giá chỉ một bát cơm. Thật khác xa.

“Thế thì cô đang làm cái gì đây?” Mai Thắng Nam tức đến độ hai bầu ngực phập phồng, chỉ tay vào mặt Tô Tô, “Chẳng nhẽ muốn bọn tôi phải chửa con thay cho cô để đổi miếng ăn chắc? Đừng đùa nhé?!!! Cô là đồ thần kinh. Chúng tôi sa đọa đâu có cần Đức Mẹ Maria là cô cứu vớt.”

“Tôi có định cứu vớt các cô đâu!” Tô Tô nhíu mày. Cô hoàn toàn không định cứu vớt Mai Thắng Nam. Mai Thắng Nam không làm gái gọi thì vẫn là Mai Thắng Nam mà? Cô chỉ… chỉ… “Tôi chỉ thấy các cô đừng định giá bản thân thấp như thế!”

Mai Thắng Nam tức điên người, run run chỉ tay vào Tô Tô, chiếc nhẫn ngọc lục bảo lóe sáng trên ngón tay xanh xao. Cô ta hít sâu, “Định giá bao nhiêu đây? Căn cứ vào tình huống hiện tại, giờ tôi chào giá một vạn tinh hạch năm phút, có ai trả được không???”

Lạ thật, sao giờ cô ta lại thảo luận với Tô Tô chuyện này nhỉ?! Mai Thắng Nam cảm thấy đầu óc rối loạn. Cô ta lại đang thảo luận về giá trị của cô ta với trang chủ của sơn trang Bát Phương, xin ý kiến chỉ đạo? Kỳ thật đấy.

Vậy mà Tô Tô cũng lắc đầu, nghiêm túc nói, “Một vạn tinh hạch năm phút vẫn thấp. Mười vạn tinh hạch để cô bồi ăn cơm. Giá này là được. OK, tôi không quản cô, nhưng tên đàn ông nào không trả nổi thì đừng nghĩ đến việc bước qua cửa phòng của cô. Thế đấy, anh Bảo!”

Anh Bảo chưa hoàn hồn, lại nghe Tô Tô gọi nên người chợt run rẩy, bước lại gần Tô Tô hai bước. Cô nói, “Anh làm một tấm bảng vàng ghi rõ giá cả để ngoài phòng này. Đàn ông không trả nổi thì đuổi ngay đi chỗ khác… À đúng rồi, cơm nước hàng ngày cũng cho bên cô Mai đấy một phần, đừng để bọn họ bị đói.”

“Tô Tô!!!”

Mai Thắng Nam sau lưng Tô Tô thốt lên. Tô Tô quay đầu, trong ánh mắt hiện rõ thái độ “tôi xem trọng cô” rồi đi khỏi căn nhà.

Đúng lúc này, Diệp Dục nhận được tin, lái xe từ sơn trang Bát Phương xuống. Anh dừng xe ngoài sân, thấy Tô Tô ra cùng anh Bảo nên nhanh nhẹn nhảy xuống, hớn hở bước đến trước mặt cô:

“Em yêu, có phải em trời sinh ghét kẻ ác, không quen nhìn những kẻ bán vốn tự có? Giờ anh lấy súng bắt bọn họ ra ruộng lúa làm việc nhé?”

“Đừng đừng, đừng đi!” Tô Tô tự mình kéo Diệp Dục đang định rút súng ra, bất chợt mỉm cười. Cô kéo Diệp Dục về phía xe, sau đó chợt nhớ ra lại bảo anh, “Hôm nay em phát hiện ra giòi ở vườn rau. Anh bảo anh Bì rằng đừng cho mọi người xuống làm vườn làm ruộng. Thả gà vào vườn rau ăn hết giòi đã.”

Muốn tìm những con giòi bé chỉ bằng hạt gạo trong thôn Bát Phương rộng lớn thế này là việc bất khả thi, vừa lãng phí sức người vừa lãng phí thời gian. Đội lao động của thôn Bát Phương phải đi đào mương nước, vì vậy giờ cứ để gà con biến dị phổ thông ăn hết đám giòi đó đi!

Ngoài ra, những vấn đề vụn vặt như hệ thống nước sạch của đội lao động thì Tô Tô đành phải lùi lại. Giờ giòi bọ đã xuất hiện ở trong thôn, cô phải quan sát tình hình thêm hai ngày mới tính tiếp.

Cứ thế, anh Bảo tự mình lái xe, còn Tô Tô lên xe Diệp Dục, cùng về sơn trang Bát Phương. Sau khi xuống xe, Tô Tô còn cố ý ghé qua lùm cây biến dị đối diện bãi đỗ xe. Nhờ công Diệp Dục chăm nom mấy ngày nay mà nó đã tăng thêm ba lùm cây nữa, trông to hơn hẳn.

Tô Tô suy nghĩ một chút rồi nhắn anh Bảo tìm cách dời một lùm cây biến dị đến chỗ cửa thôn, bình thường không cần để ý đến. Nếu lùm cây không sống được chỗ đó, cửa thôn là vị trí an toàn. Nếu nó sống tươi tốt thì chắc chắn dưới mặt đất có các loại động vật biến dị, coi như có tác dụng phòng ngự.

Anh Bảo đương nhiên làm theo lời Tô Tô. Dù chỉ là người bình thường, nhưng mấy lùm cây mới còn non, chỉ có vài chồi non mới nhú, anh hoàn toàn có thể cấy ghép được. Đêm đó, sau khi ăn tối, anh Bảo thực hiện lời Tô Tô dặn.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 254: Hồ ly tinh
Buổi tối, Tô Tô ngồi trên giường, dựa đầu vào gối, nhìn cái bát băng đựng giòi. Trong bát băng, lá rau rũ xuống, có lẽ không sống được lâu nữa. Trên phiến á, con giòi co lại, xem ra cũng khó sống.

Tô Tô còn chưa nghĩ ra cách huấn luyện đám giòi này. Giòi biến dị hay gà biến dị đều là thứ không thể thả rông được. Cô phải khống chế chúng, để thôn Bát Phương hình thành chuỗi thức ăn hoàn thiện.

Vì thế, giờ cô chỉ có thể nuôi con giòi nhỏ này. Tô Tô ngồi dậy, lấy khay thịt gà để cạnh bát băng, lấy tăm chọc một miếng ném vào bát băng. Con giòi sắp chết lắc lư cái thân bé bằng hạt gạo, bò về phía miếng thịt.

Cô cũng không định làm gì, chỉ nhìn chằm chằm con giòi đang vật vã bò đến miếng thịt gà, sau đó nhanh chóng ăn sạch miếng thịt. Tô Tô nhận ra con giòi nhỏ này ăn quá nhanh, chỉ một hai giây đã liếm sạch chỗ thịt.

Nó vừa ăn vừa nhả ra từng sợi tơ trắng nhỏ, mỗi sợi nhỏ liên kết với nhau tạo thành mạng lưới chằng chịt. Sau đó, một đám giun tròn nở ra từ sợi tơ, lớn lên trên miếng thịt gà.

Quá trình này diễn ra chỉ trong năm sáu giây. Miếng thịt gà hết sạch, một con giòi hóa thành một đống giòi.

Quan trọng nhất là đám giòi đã tăng hơn mấy lần. Dần dà, chúng không còn gì ăn, bắt đầu tấn công con giòi đầu tiên. Chỉ trong thoáng chốc, đám giòi trong bát bắt đầu xâu xé lẫn nhau.

Tô Tô xem cuộc vui đến quên hết mọi sự. Khoảng đến tầm hơn chín giờ tối, Diệp Dục đi tuần lần cuối trong sơn trang Bát Phương, gần mười giờ thì về chỗ Tô Tô xoa bóp chân cho cô để cô được thoải mái ngủ an giấc.

Tô Tô bàn với Diệp Dục về chuyện nên nuôi giòi ở đâu. Hay bảo Thầy Bói làm chậu bọ cạp?

Khi Tô Tô còn đang suy nghĩ và chờ Diệp Dục về theo thói quen, có người gõ cửa. Chắc chắn không phải Diệp Dục vì anh không có thói quen gõ cửa khi vào phòng cô, cứ thế mở để vào.

Tô Tô khó khăn đứng dậy, ra ngoài mở cửa, thì ra là mẹ cô.

Hai mắt mẹ Tô ửng đỏ, gương mặt hằn nếp nhăn tỏ vẻ bực bội, nhìn Tô Tô hỏi, “Con chưa ngủ chứ?”

“Con chưa. Mẹ sao thế?”

Tô Tô nghiêng người, xoa bụng vỗ về Tiểu Ái đang ngọ nguậy rồi đưa mẹ vào phòng. Khi mẹ cô ngồi xuống, cô vào bếp rót cho bà cốc nước.

Bình thường giờ này mẹ Tô đã ngủ, chẳng hiểu sao giờ còn thức, lại rất tức giận nữa. Bà nhận cốc nước từ Tô Tô, mắt vằn đỏ như muốn giết người. Tô Tô lo lắng ngồi xuống cạnh bà, lại hỏi:

“Mẹ, mẹ lại sao thế?”

“Tô này, sao con không đuổi đám hồ ly tinh kia ra khỏi thôn Bát Phương?” Mẹ Tô đặt ly nước “cộp” một tiếng xuống bàn, nhìn Tô Tô, “Mẹ vừa gặp cha con. Giờ lão già này đang đắc ý, xung quanh đàn bà vây quanh làm mẹ tức chết mất. Mẹ nghe ngóng được rằng mấy con đàn bà mới tới thôn Bát Phương hôm qua chẳng phải hạng đứng đắn gì. Ôi trời đất ơi, tôi tức chết mất!”

“Cha con và cô Mai kia á?”

Tô Tô cảm thấy hoang mang. Cha Tô muốn củng cố công trình phòng ngự ở thôn Bát Phương nên ông sẽ ngủ lại cửa thôn. Ở đó có một căn biệt thự, mẹ Tô đã dọn dẹp cho cha Tô để ông ở đó được thoải mái hơn.

Bình thường, cặp vợ chồng già này – một phải chăm nom Tô Tô với trồng trọt rau củ, một phải bận rộn làm công trình xây dựng, vốn đã qua thời kỳ mặn nồng vợ chồng lâu rồi, ở riêng cũng không sao. Thỉnh thoảng mẹ Tô cũng qua chỗ cha Tô ở một hai đêm, thi thoảng tìm chút ngọt ngào xưa cũ.

Nào ngờ hôm nay mẹ Tô vốn định mang cho cha Tô chút quần áo chăn ga sạch sẽ thì phát hiện ra ông đang ở trong nhà cùng mấy người đàn bà trang điểm lộng lẫy xung quanh, cứ sờ soạng xoa nắn, lắc lư ưỡn ẹo, vô cùng náo nhiệt.

Chuyện này Tô Tô chịu được, nhưng bà thì không nhịn được!

Vì thế, mẹ Tô nổi giận, cầm cây gậy bắt đầu đánh hồ ly tinh trong nhà cha Tô. Mấy người đàn bà kia nhanh chân chạy mất nhưng bà không thể nguôi cơn tức này. Bà vội vàng về sơn trang Bát Phương, muốn Tô Tô đuổi đám hồ ly tinh kia ra khỏi thôn ngay lập tức.

Nghe mẹ Tô kể, Tô Tô căng hết cả cơ mặt, vội vàng an ủi, “Mai con gọi cô Mai đến hỏi xem sao đã. Mẹ này, tính của cha con mẹ lạ gì nữa? Làm gì có chuyện ông ấy tòm tem cùng người khác? Một đống đàn bà… thì càng vô lý”

“Chính mắt mẹ thấy còn không phải nữa à?” Mẹ Tô tức giận đỏ cả mắt, đứng lên đi qua đi lại trước mặt Tô Tô, mắng mỏ, “Máu trong người đàn ông chỉ có thể chảy theo một hướng cùng lúc. Có lúc máu họ dồn lên não, có lúc lại dồn xuống dưới. Tô này, con không thể không đứng về phía mẹ được.”

“Mẹ yên tâm đi. Nếu cha con là người như vậy, con đảm bảo sẽ đứng về phía mẹ.”

“Phải mau đuổi mấy con hồ ly kia đi. Cứ tiếp tục chỗ chúng ta sẽ xảy ra chuyện.”

“Được được, mai sáng con đuổi hết đám hồ ly tinh đó đi!”

Tô Tô dỗ dành mẹ mình. Cửa phòng lại có tiếng gõ cửa. Cô đứng dậy mở ra, bên ngoài là cha Tô. Chưa đợi cô nghiêng người cho cha mình vào, mẹ Tô đã hừ một tiếng, bước ra.

Tô Tô sốt ruột muốn nhường không gian để cha mình giải thích cho mẹ câu chuyện “hồ ly tinh” với đám cô Mai kia là như thế nào, nhưng mẹ Tô đã giơ tay đẩy ông ra rồi bỏ đi.

“Cha, mẹ bảo cha và đám Mai Thắng Nam có hành vi không đúng mực.” Nhìn mẹ mình rời đi, Tô Tô lớn tiếng hỏi, “Cháu ông cũng sắp có rồi, ông có làm thế không đấy?”

“Không, không mà…”

Cha Tô bực bội, quay người chỉ tay vào bà vợ miệng rộng của mình. Ông cảm thấy sự trong sạch cả đời mình đã bị lời nói mò của vợ phá hỏng trước mặt con gái hết rồi!
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 255: Lần đầu giao dịch
Đối với thắc mắc của Tô Tô, cha Tô lúng búng giải thích, “Chẳng phải con cho phép mấy người đó ở lại thôn kinh doanh còn gì? Tối hôm nay, Mai Thắng Nam chỉ sợ thiên hạ không loạn, chạy đến chỗ cha… Ôi cái chuyện gì thế này!!!”

“Thớt có tanh tao ruồi mới đến. Tại sao bọn họ lại tìm đến chỗ ông?”

Mẹ Tô đi chưa xa, nghe câu giải thích của cha Tô là vội vàng dừng bước, xoay người trỏ tay hỏi ông chồng mình.

Cha Tô quay lưng về phía con gái, giải thích với vợ, “Mấy cô Mai Thắng Nam đó nghĩ tôi là cha của trang chủ sơn trang Bát Phương, lại không hiểu ý của Tô Tô đối với họ nên đến chỗ tôi làm ầm lên. Ôi… trông thì có vẻ ầm ĩ chứ thực ra họ chỉ muốn dò hỏi mục đích của Tô Tô thôi mà?”

“Sao bọn họ không tìm tôi mà hỏi? Tôi là mẹ của trang chủ sơn trang Bát Phương cơ mà?!!”

Đối với lòng chung thủy của chồng mình, hội viên hội phụ nữ mẹ Tô phát huy toàn diện tinh thần nghi ngờ hệt như một chuyên gia phá án, không bỏ qua bất kỳ sơ hở nào trong lời nói của cha Tô và đặt câu hỏi.

Cha Tô ngẩn người, vội vàng kêu lên, “Tôi sao mà biết được. Chắc vì đàn ông dễ nói chuyện hơn?!”

“Ông già mà không nên nết. Ông xem, lộ sơ hở kìa! Thật ra ông rất thích đúng không? Nhiều con đàn bà vây quanh ông, lắc mông cọ ngực, có phải ông rất sung sướng đúng không?”

“Trước mặt con mà bà nói linh tinh cái gì đấy?!”

“Tôi nói linh tinh gì nào? Tôi nói sự thật còn gì??? Già mà không nên nết, hư đốn!!!”

“Bà về ngay cho tôi. Ai lại nói như thế trước mặt con bao giờ!!!”

Giọng mẹ Tô quá to, phòng Tô Tô lại ở ngay tầng hai, hai ông bà gây sự với nhau ở chỗ hành lang, thế là toàn bộ bác sĩ y tá tầng ba, đám du côn và đội lính đặc công đều nghe rõ mồn một nội dung mâu thuẫn của hai người già.

Cha Tô cảm thấy thật chẳng ra thể thống gì. Dù hai ông bà không biết xấu hổ thì con gái họ cũng được người khác tôn làm “trang chủ”, hai ông bà cãi nhau trước nhiều người như vậy là làm mất mặt mũi của Tô Tô. Ông túm tay vợ kéo vào một căn phòng nào đó trong tầng hai rồi đóng cửa lại.

Tiếng cãi vã nhỏ đi nhiều nhưng hình như tình hình càng lúc càng nghiêm trọng. Chỉ chốc lát sau, giọng cha Tô tăng dần âm lượng, thậm chí còn có cả tiếng đồ vật đổ vỡ.

Tô Tô cau mày chống nạnh, đứng ở cửa phòng mình hồi lâu, lại lướt nhìn một vòng những gương mặt tò mò. Tất cả mọi người vội vàng co vòi, giả vờ bận rộn.

Sông có khúc, người có lúc, vợ chồng với nhau đâu thể luôn yên ấm thuận hòa. Có điều, trong ấn tượng của Tô Tô, mẹ cô là người ồn ào và hay than phiền, thường xuyên trách móc cha cô nhưng cha Tô lại là người tốt bụng, ít nói, thường nhẫn nhịn lúc hai người cãi nhau.

Chuyện cha Tô to tiếng cãi vã với mẹ Tô quả là chuyện chưa từng có trong trí nhớ Tô Tô.

Cô bắt đầu cảm thấy Mai Thắng Nam có vấn đề rồi.

Tô Tô biết Mai Thắng Nam chưa bao giờ là người đơn giản. Cô và Mai Thắng Nam không có tình thân sâu sắc lắm vì mối quan hệ giữa bọn họ lúc đó cũng chỉ có thể coi là một giao dịch.

Mai Thắng Nam là người trọng vật chất. Tinh hạch, thẻ tích lũy, đồ dùng… ai đến cô ta cũng không từ chối, ai trả giá được cô ta sẵn lòng cười tươi ca múa. Tuy nhiên, cô ta vừa tham vật chất, lại vừa coi thường vật chất, cái kiểu sẵn lòng lành làm gáo vỡ làm muôi. Trong tuyệt vọng, đôi khi cô ta lại có chút hy vọng với tương lai.

Nói chung, Mai Thắng Nam là một người rất mâu thuẫn.

Mai Thắng Nam cũng không hẳn là một người phụ nữ thủ đoạn. Có thể là do thời đại cần, có thể là vì người ta tìm đến cô. Nhìn chung, Mai Thắng Nam càng lúc càng nổi danh trong mạt thế, đến độ được xưng là “gái hạng sang đệ nhất mạt thế” cũng chẳng có gì quá đáng.

Có lẽ bản chất đàn ông là như thế. Có những người đua đòi theo số đông, người ta vừa cầm mười nghìn tinh hạch đến mời cô ta bữa cơm thì có người khác cầm hai mươi nghìn tinh hạch mời cô ta nhảy một điệu. Sau đó, giá cả của Mai Thắng Nam bị đẩy lên rất cao. Giá càng cao, nô lệ quỳ dưới váy càng nhiều. Có người nói, khi bốn căn cứ lớn được thành lập, căn cứ Bạch Hổ không hơn gì ba căn cứ kia, cũng không có điểm gì nổi bật, nhưng vì Mai Thắng Nam mà Bạch Hổ được tính là căn cứ làng chơi, sôi động hơn những căn cứ khác rất nhiều.

Năm đó, khi Tô Tô tìm gặp Mai Thắng Nam, cô ta chỉ là một gái lầu xanh bình thường, biết cách nịnh nọt chiều chuộng, quan hệ với đàn ông rất tốt. Có điều, chưa kịp buôn bán trao đổi tin tức, Tô Tô đã giết Bạch lạc Lạc ở Xuân thành, đắc tội với sugar daddy của ả.

Giờ Tô Tô không nhớ rõ tên hay mặt lão già kia, chỉ nhớ hắn rất kiêu ngạo, phát ngôn bừa bãi, đòi Tô Tô hoặc trả lại Bạch Lạc Lạc cho hắn, hoặc tự mình thay thế Bạch Lạc Lạc mua vui cho hắn và đám anh em mấy đêm.

Hắn chưa nói xong đã bị Tô Tô chặt đầu.

Sugar daddy của Bạch Lạc Lạc là một quan chức nhỏ trong căn cứ Xuân thành. Tô Tô giết tên này thì không thể ở Xuân thành được nữa, nhưng khi đó cô không san bằng Xuân thành vì không biết con gái mình đã rời khỏi đây chưa. Cô kiên quyết ở lại đấy đợi, lục soát hết mọi ngóc ngách mới thôi.

Vì thế, Tô Tô kiên trì ở lại Xuân thành tìm người dù cho có mâu thuẫn với hệ thống điều hành ở đây. Sau vài ngày, vợ lão sugar daddy của Bạch Lạc Lạc tự tìm đến báo thù. Đến nay, Tô Tô vẫn không ngờ rằng lão già đấy lại có một người vợ si tình đến thế.

Bà ta là một người bình thường nhưng lại có cậu em trai dị năng đẳng cấp cao hơn Tô Tô, hơn nữa còn dẫn theo cả một đội dị năng theo cùng.

Chuyện này khiến cho Tô Tô gặp rắc rối lớn.

Khi đó, Tô Tô bị người ta đánh cho phải chạy trốn khắp nơi. Sau vài ngày theo dõi, cô phát hiện ra cậu em trai người phụ nữ kia cũng là một tên dâm dật. Khi đó, ở Xuân thành, Mai Thắng Nam là gái làng chơi nổi tiếng nhất. Cô trả một khoản tinh hạch để Mai Thắng Nam dụ dỗ tên kia hộ cô. Đó là lần giao dịch đầu tiên giữa hai người.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 256: Cố ý tìm chết
Sau đó, Tô Tô phát hiện, dưới sự bảo vệ của thế lực nào đó, những chuyện như dẫn dụ con mồi mà cô muốn, Mai Thắng Nam đều thực hiện vô cùng hoàn hảo, vừa không để lại hậu họa cũng khiến người khác không thể tra ra bất kỳ manh mối nào. Sau khi làm việc xong, cô ta lại có thể tự lo cho thân mình. Vì vậy, Tô Tô đã hợp tác với cô ta rất nhiều lần.

Không thể nhớ hết những lần hợp tác với nhau, song hai người đã quen biết rất nhiều năm. Từ căn cứ Xuân thành đến căn cứ Kinh thành ở phía Bắc, sau đó là căn cứ Thanh Long, rồi quay lại căn cứ Bạch Hổ ở phía Nam, hai người luôn giữ quan hệ giao dịch. Mai Thắng Nam thay Tô Tô xử lý không ít món nợ máu. Tô Tô cũng cho cô ta rất nhiều tinh hạch và điểm căn cứ.

Những năm qua, Tô Tô điên cuồng chém giết, lăn lộn ở các căn cứ. Mai Thắng Nam thì sống một cuộc sống yên ổn nhàn nhã. Mỗi lần hai người gặp nhau đều là Tô Tô muốn giết một ai đó khó xử lý, cần sự hỗ trợ của cô ta mà thôi. Mỗi một món nợ máu, Mai Thắng Nam và cô, cô và Mai Thắng Nam đều tính toán rõ ràng.

Về sau, cho dù Tô Tô không nói, Mai Thắng Nam không hỏi cũng đoán được chuyện cô muốn nắm hay người cô muốn tìm. Giữa hai người có sự đồng tình hay nảy sinh tình cảm bạn bè thực sự trong loạn thế hay không thì không ai rõ.

Nói tóm lại, Tô Tô chết trong căn biệt thự của Mai Thắng Nam, cho dù cô ta không muốn chôn cô cũng không được.

Món tiền nhặt xác cuối cùng này, Tô Tô vẫn chưa thanh toán cho cô ta.

Niệm tình Mai Thắng Nam đã nhặt xác cho mình, bảo Tô Tô đuổi cô ta ra khỏi thôn Bát Phương để cô ta tự sinh tự diệt, hoặc đến làm ăn ở khu an toàn khác, Tô Tô không làm được.

Nhưng cô cũng không muốn cha mẹ mình liên tục cãi vã vì cô ta.

Vì thế, Tô Tô đã gọi một cậu thanh niên đến, bảo cậu ta báo cho Mai Thắng Nam, sáng mai đến sơn trang Bát Phương. Cô quyết định gặp mặt và nói chuyện với cô ta.

Cha Tô và mẹ Tô cãi nhau nguyên cả một tối. Lúc Diệp Dục quay về đã thấy Tô Tô ngủ gà ngủ gật trong tiếng cãi vã loáng thoáng ngoài cửa. Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Dục ra ngoài từ rất sớm. Tô Tô lề mề tỉnh dậy, mặc váy bầu xong, ra cửa nhìn phòng của mẹ Tô. Cha Tô đã đến cổng thôn giám sát đám cu li đào chiến hào. Mẹ Tô cũng theo cha Tô ra ngoài.

Cha Tô đi giám sát cu li, còn mẹ Tô đi giám sát cha Tô.

Thế là Tô Tô ung dung vác cái bụng lớn, đi xuống cầu thang. Mai Thắng Nam đã đứng chờ ở phòng khách với vẻ mặt bất cần đời. Mặc dù sống phong trần nhưng cô ta vẫn ngạo nghễ đứng thẳng lưng. Cô ta mặc một chiếc váy liền thân màu đỏ, đã được giặt sạch sẽ dù trông hơi cũ.

Phía sau cô ta, Tẩm Nguyệt và Chu Hiểu Lâm đang bế dỗ trẻ con. Hai người tỏ vẻ không muốn nói chuyện với Mai Thắng Nam, thấy Tô Tô bước xuống liền chào hỏi cô rồi ôm hai đứa bé và dẫn theo Duệ Duệ ra ngoài phơi nắng.

Ngoài ra còn có mấy cậu thanh niên đi qua đi lại xung quanh Mai Thắng Nam, dáng vẻ rất tò mò nhìn cô ta. Nhưng vì lời nói của Tô Tô tối qua, cũng không dám thô lỗ trước mặt Mai Thắng Nam, chỉ nhìn cô ta rồi lại nhìn Tô Tô rồi ai đi làm việc nấy.

Tương thành cuối tháng sáu, đầu tháng bảy, mới hơn chín giờ sáng trời đã nắng chói chang. Khách sạn lại thẳng hướng mặt trời, cả đại sảnh ngập tràn ánh nắng vàng rực rỡ.

Tô Tô đứng trên bậc cầu thang cuối cùng, nhìn Mai Thắng Nam đứng dưới ánh nắng giống như hoa mai nở trái mùa, có cảm giác lạnh lùng cao ngạo không hợp mùa. Điều này rất mâu thuẫn. Một cô gái phong trần bán thân xác để đổi lấy bát cơm lại có khí chất cao ngạo như vậy, khiến cho Tô Tô nhìn đến mê mẩn.

“Cô đang dò xét tôi sao? Hay là đang nghĩ làm thế nào mới có thể đuổi tôi đi?”

Mai Thắng Nam vẫn tỏ vẻ bất mãn, nhướng mắt nhìn. Hàng lông mi được cô ta chuốt mascara dài cong vút, dày dặn. Đến gặp Tô Tô, cô ta chẳng những không trang điểm nhẹ nhàng đoan trang mà còn trang điểm đậm hơn, lòe loẹt hơn.

Giống như là đến để ngủ với Tô Tô vậy.

Tô Tô không trả lời Mai Thắng Nam. Cô dựa vào một bên tay vịn, ánh mắt nhìn ra phía sau cô ta. Một cậu thanh niên dẫn theo một người đàn ông mặc quân phục đang đi vào đại sảnh. Sau đó, dường như nhìn Tô Tô đang nói chuyện với Mai Thắng Nam, cậu ta bèn dẫn người đàn ông kia ra ngoài. Hai người đứng dưới trời nắng đợi Tô Tô.

Hình như là có chuyện gì đó quan trọng muốn báo cáo với Tô Tô.

Tô Tô không vội gọi cậu thanh niên dẫn người vào, chỉ nhìn về phía sau Mai Thắng Nam, suy nghĩ rồi hỏi:

“Tối qua, cô dẫn mấy chị em của cô đi tìm cha tôi đúng không?”

“Đúng thế. Cha cô rất đáng yêu. Đã già như vậy mà vẫn còn có phản ứng ngây thơ. Ha ha, thực sự quá buồn cười…”

Mai Thắng Nam không hề sợ chết. Cô ta đứng trước mặt Tô Tô, cười ám muội quyến rũ. Cô ta không nói ra chuyện mặc dù cô ta dẫn mấy con hồ ly tinh kia đến cố ý dụ dỗ cha Tô nhưng ông chỉ một mực từ chối, từ đầu đến cuối không hề có phản ứng gì.

Tuy nhiên, Tô Tô hỏi như thế nên cô ta liền cố ý trả lời như vậy, có cảm giác cố ý muốn chết. Dù sao cũng đã mạt thế rồi, sống cuộc sống người không ra người, ma không ra mà cũng cảm thấy chán. Chết dưới thân đàn ông cũng là chết, chết trong tay Tô Tô cũng là chết, chết trong tay mẹ Tô càng là chết. Chết sớm siêu thoát sớm.

Tô Tô lại gật đầu, rất nghiêm túc nói với Mai Thắng Nam: “Cha tôi rất thật thà, sống hơn nửa đời người rồi, chưa từng làm chuyện gì có lỗi với mẹ tôi. Chuyện này cho dù cô có mục đích gì thì tôi hy vọng sau này đừng xảy ra nữa.”

“Ha ha ha…” Mai Thắng Nam lại cười, khẽ cử động, tà váy lay động, đổi một tư thế khác, vẫn đứng thẳng lưng. Cô ta ngước mắt nhìn Tô Tô, vẻ mặt phong tình nói: “Cái thứ đó của người đàn ông kia, tôi quản không được.”

Cũng không chắc cô ta đây là đã đồng ý hay không đồng ý với Tô Tô. Dù sao chỉ có Mai Thắng Nam và Tô Tô mới biết. Chỉ thấy Tô Tô không tiếp tục tranh luận vấn đề này nữa, coi như Mai Thắng Nam đã đồng ý sau này sẽ không làm phiền cha Tô nữa. Cô chuyển chủ đề hỏi:

“Cô có nghĩ đến chuyện đổi nghề không?”

“Làm cái gì?” Mai Thắng Nam cười mỉa mai, nhìn Tô Tô với ánh mắt nguội lạnh, “Cô cho rằng ai cũng đều giống cô là dị năng giả sao? Ba là dị năng giả biết xây dựng nhà cửa, người đàn ông của mình thì là dị năng giả còn có nhóm bộ đội đặc công? Loại người như tôi, trời sinh đã định sẵn làm người bình thường, không làm được chuyện lớn. Ngoài hầu hạ đàn ông ra, không biết làm gì hết! Trời ơi, tôi lại cảm thấy tôi trời sinh đã định sẵn làm gái rồi. Ha ha ha, nghề này thực sự quá hợp với tôi rồi.”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 257: A tỳ địa ngục
Nghĩ ngợi một lát, Mai Thắng Nam dường như vẫn nói chưa đã, nhìn bụng Tô Tô, nói tiếp: “Nếu không thì tôi giúp cô nuôi đứa bé nhé? Ha ha ha, nói đùa thôi, tôi không kiên nhẫn, cũng không có tình thương đó đâu. Cô nói tôi có thể làm cái gì? Trang chủ Tô Tô vĩ đại à, cô đừng bố thí lòng tốt chỗ tôi. Tôi không cần cô cứu giúp, cũng không cần cô thương hại, cứ để tôi sống như vậy được ngày nào hay ngày ấy. Tôi cảm thấy cuộc sống như vậy rất tốt, tôi rất thỏa mãn.”

“Thế ư?”

Tô Tô yên lặng nhìn Mai Thắng Nam, nhìn ý cười vui vẻ trên gương mặt cô ta không hiểu vì sao lại có cảm giác bi thương.

Con người luôn thích dùng quy chuẩn hành vi của mình để phê phán, chỉ trích người khác. Trong suy nghĩ của mọi người, Mai Thắng Nam chìm đắm trong trụy lạc so với Tô Tô đúng là khác biệt một trời một vực. Mai Thắng Nam chính là đối tượng bị người ta chỉ trích, rất nhiều phụ nữ đàng hoàng đều xem thường, khinh bỉ cô ta. Họ cho rằng một người phụ nữ bán thân xác để sống sót ở mạt thế, chắc chắn rất hèn mạt, rất xấu xa, phải bị chỉ trích về đạo đức.

Tô Tô lắc đầu, nhìn Mai Thắng Nam đang tươi cười, thở dài thườn thượt, nói: “Mặc dù tôi không tán đồng chuyện phụ nữ muốn sống sót ở mạt thế nhất định phải bán thân xác, nhưng tôi hiểu, tôi không lên án hay xem thường quyền lợi của cô. Dù sao đây cũng là một cách sinh tồn.”

Tô Tô nhìn Mai Thắng Nam, bước xuống bậc thang cuối cùng, tay chống eo, đi về phía trước, sượt qua vai cô ta, tiếp tục nói:

“Trong tập thể, có rất nhiều cách sinh tồn. Ra ngoài đánh quái, tìm kiếm đồ đạc, tưới cây, nấu cơm, giặt quần áo, chăm sóc trẻ con… cũng là góp một phần sức lực. Cô không thể phủ nhận đóng góp của phần lực lượng này. Mỗi người đều có thể tìm thấy vị trí của mình trong tập thể. Chỉ khác nhau ở chỗ, cô muốn trở thành một người như thế nào, cô có muốn nhận được sự tôn trọng của người khác không. Hay là cô muốn lành làm gáo vỡ làm muôi, cho rằng mình trước giờ vẫn là người như vậy, không có ước muốn, không có tương lai, chỉ cầu đày xuống A Tỳ địa ngục. Ma cũng được, quỷ cũng được, cô không muốn thoát ra khỏi tăm tối, cũng không hy vọng có người kéo cô ra. Cô cho rằng cả đời này, mình chỉ có thể chết rữa trong tăm tối.”

Mai Thắng Nam không phản ứng, cũng không trả lời. Ý cười nhạt dần trên gương mặt được trang điểm đậm xinh đẹp của cô ta. Theo từng câu nói của Tô Tô, cô ta càng lúc càng đứng thẳng lưng, cuối cùng thẳng tắp như cột cờ, làm váy đỏ khẽ tung bay, đứng phía sau Tô Tô.

Tô Tô xoay người lại, quay lưng về phía ánh nắng rực rỡ, nhìn tấm lưng thẳng tắp của Mai Thắng Nam, rồi nói: “Mai, tôi cũng đã từng sống những ngày tháng tối tăm như vậy. Tôi đã gian khổ bước từng bước về phía trước trong tuyệt vọng. Không ai có thể giúp đỡ tôi, tôi cũng không cần bất kỳ ai giúp đỡ. Vì vậy, ở chỗ tôi, một mình tôi sẽ không xem thường, nhục mạ cô. Nhưng tôi cũng sẽ không để cô tiếp tục làm nghề này. Cô không cần nghe ngóng từ bất kỳ ai, cũng không cần làm bất cứ chuyện gì để thăm dò giới hạn của tôi. Tôi sẽ không giết cô, cũng sẽ không dung túng cho cô. Nếu như cô rảnh rỗi nhàm chán, có thể đến đây nói chuyện với tôi. Tôi sẽ nói cho cô nghe, cô ở thôn Bát Phương của tôi nên làm gì, không nên làm gì…”

Rõ ràng nên vui mừng gặp lại nhau nhưng dáng vẻ điệu bộ của Mai Thắng Nam khiến cho Tô Tô không thể gần gũi được. Song cũng tốt, kiếp trước cô và Mai Thắng Nam cũng không có quan hệ quá thân thiết, gắn bó với nhau. Nhưng có lẽ những người đã đi quen trong bóng tối, đi chung một con đường thì sẽ khoan dung cho nhau hơn. Nếu như đổi là người ngoài, chưa biết chừng hôm nay Tô Tô đã nói với cô ta nhiều như vậy.

Cũng không biết câu nói nào của Tô Tô đã làm lay động Mai Thắng Nam. Cô ta xoay người, đôi mắt đeo lens sáng long lanh giống như sao trên trời sáng lấp nhánh nhìn Tô Tô. Mai Thắng Nam cười lạnh, không nói gì, hé miệng, hắng giọng, nói:

“Nói xong rồi? Ý cô chính là hôm nay cô huy động người gọi tôi đến không phải muốn làm khó tôi?”

“Tôi vốn dĩ không có ý định làm khó cô.”

“Vậy được. Tôi đi đây!”

“Được, nhớ kỹ lời tôi nói, an phận một chút. Đi thong thả không tiễn.”

Tô Tô vừa dứt lời, Mai Thắng Nam liền rời đi. Dưới ánh mắt của Tô Tô, cô ta đi thong thả, kiêu ngạo, cố chấp không hối hận. Đôi giày cao gót màu đỏ được lau bóng loáng, giẫm trên sàn gỗ phát ra những tiếng “cộp cộp” đều đặn, sau đó đi xa dần…

Cô ta đi thẳng ra khỏi sơn trang Bát Phương, đến bãi đỗ xe. Mấy người phụ nữ trang điểm lộng lẫy, mặc váy diêm dúa, đi giày cao gót, trang điểm đậm, vây lấy Mai Thắng Nam, mồm năm miệng mười hỏi:

“Mai, sao rồi? Tô Tô nói gì?”

“Rốt cuộc Tô Tô muốn làm gì? Định lúc nào đuổi chúng ta đi?”

“Tôi thu dọn đồ xong hết rồi. Hay là chúng ta đến Xuân thành đi, nghe nói khu an toàn ở đó rất được.”

“Mẹ kiếp, Mai, sao cô lại khóc? Sao thế? Có phải Tô Tô chửi mắng cô không?”

“Cô đừng khóc nữa mà Mai. Ở đây không chứa chấp chúng ta, chúng ta đi đến chỗ khác. Ở đâu không có đàn ông chứ? Đâu phải chỉ mỗi thôn Bát Phương có.”

“Cút!”

Mai Thắng Nam đẩy người phụ nữ trước mặt một cái, run rẩy móc ra một điếu thuốc trong túi cô gái bên cạnh đang xách, châm lửa, kẹp giữa hai ngón tay được sơn móng màu đỏ tươi, suýt nữa thì rơi. Mai Thắng Nam hít một hơi thật sâu, khoát tay nói với đám phụ nữa đang lo lắng kia:

“Chị em, mấy ngày nay yên phận một chút. Vị trang chủ này của chúng ta khác với những tập thể trước kia chúng ta sống. Dáng vẻ rất lợi hại, nói chuyện suýt nữa khiến tôi cảm động. Mẹ kiếp… Tóm lại, bà đây chỉ có một câu, không phải lo lắng gì hết. Cô ta bảo chúng ta ở lại thì chúng ta cứ yên tâm ở lại. Không cho chúng ta làm ăn nữa ư, bà đây còn mong không phải hầu hạ đám đàn ông thối đó ý chứ. Mấy bát cơm thôi mà, tôi thấy Tô Tô kia cũng không tiếc đâu.”

“Ôi trời, này, thật hả? Không có giở âm mưu quỷ kế gì chứ? Thật sự cung cấp cho chúng ta một ngày ba bữa sao?”

“Tôi thấy chắc chắn có âm mưu rồi, có khi ngày mai sẽ đẩy chúng ta cho một đám đàn ông, bắt chúng ta hầu hạ miễn phí ấy chứ?”

“Có khả năng này lắm chứ… Sợ cái gì chứ? Ruộng của cô cũng đã mấy ngày không cày cấy rồi, e là hoang vu rồi đó. Một lần phục vụ hai người, sở trường của cô mà.”

“Con đĩ này, sao lần trước lũ đàn ông kia không quần chết mày đi…”

Tiếng chửi rủa tục tĩu bắn ra như súng liên thanh từ miệng của đám phụ nữ kia. Họ cười đùa ầm ĩ khiến cho Mai Thắng Nam đau đầu. Cô ta kẹp điếu thuốc, quay đầu lại nhìn sơn trang Bát Phương, cười chế giễu, đi thẳng lên xe, định lái xe quay về. Đám phụ nữ phía sau thấy thế vội vàng xách váy, người nọ chửi người kia, cười cợt xô đẩy nhau lên xe.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 258: Quyền lựa chọn
Đám người Mai Thắng Nam, ai nấy đều trải qua một quãng thời gian tối tăm nhất trong cuộc đời. Cho dù, Tô Tô muốn lợi dụng họ làm cái gì? Hoặc ở thôn Bát Phương này có bao nhiêu đàn ông đang đợi họ an ủi, có thể sống đến hôm nay đã không dễ dàng rồi. Sống được ngày nào hay ngày đó, qua một ngày là sống thêm một ngày, kiếm thêm được một ngày.

Trong sơn trang Bát Phương, sau khi Mai Thắng Nam rời đi, Tô Tô vừa vuốt bụng, vừa đi lại trong đại sảnh. Không đợi cậu thanh niên và người đàn ông mặc quân phục đứng bên ngoài đi vào, Chu Hiểu Lâm và Tẩm Nguyệt đã bế trẻ con, dẫn theo Duệ Duệ vào trong.

Chu Hiểu Lâm đầy vẻ khinh bỉ quay đầu nhìn ngó, giống như Mai Thắng Nam ở đằng sau lưng cô ta vậy, vừa dỗ dành đứa bé trong lòng, vừa nói với Tô Tô:

“Tô Tô, con hồ ly tinh kia làm cái trò gì thế? Tôi không hiểu, chân tay lành lặn, có việc gì không thể làm, cứ nhất định làm cái nghề đó?”

Tẩm Nguyệt một tay bế một đứa bé, một tay dắt Duệ Duệ, đứng ngay sát phía sau Chu Hiểu Lâm. Mặc dù cô ta không nói chuyện nhưng biểu cảm trên khuôn mặt rõ ràng là cực kỳ tán thành với Chu Hiểu Lâm.

Tô Tô mỉm cười, nhìn Chu Hiểu Lâm nói: “Vậy cô cho rằng, lúc trước nếu không gặp tôi, các người sẽ thành người thế nào?”

Chu Hiểu Lâm sững người, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không thốt lên lời. Tẩm Nguyệt ở sau lưng cô ta suy nghĩ điều gì đó nói:

“Có lẽ, cũng có khả năng giống như Mai Thắng Nam.”

Nhớ lại trước đây, khi mới bắt đầu mạt thế, Tẩm Nguyệt dẫn theo Duệ Duệ cùng chồng của cô ta và mấy người đàn ông trốn trên một tòa cao ốc, không dám đi xuống giết zombie, cũng không dám xuống tìm đồ đạc. Khi đó có vài người đàn ông luôn nhìn ngực cô ta với ánh mắt thèm khát.

Song lúc đó, con người vẫn còn giới hạn đạo đức, cũng không dám xâm hại cô ta. Mà Tẩm Nguyệt là một người phụ nữ, đương nhiên rất nhạy cảm với những ánh mắt như vậy. Cô ta cũng từng nói nhỏ với chồng mình chuyện này, nhưng khi đó hắn ta chỉ lo làm thế nào mới có thể lấy được nhiều đồ ăn hơn, căn bản không để tâm chuyện cô ta nói.

Có lẽ, trong lòng anh ta cũng mơ hồ có ý nghĩ muốn dùng thân thể Tẩm Nguyệt để đổi lấy đồ ăn.

Những chuyện này, Tẩm Nguyệt chưa từng dám nghĩ sâu xa, càng nghĩ càng sợ. Điều đó sẽ khiến cô ta cảm thấy cả thế giới đều đen tối giống như vĩnh viễn không thể nhìn thấy ngày mai.

Có lẽ, đây cũng là lý do đã bị ly tán mấy tháng trời, cô ta chưa từng muốn nghĩ cách quay lại tìm chồng mình – cha của Duệ Duệ.

“Cho nên, trong các cô không ai biết những ngày tháng qua, Mai Thắng Nam đã trải qua những gì. Có lẽ, cô ta đã từng tuyệt vọng, liều mạng đấu tranh, tuyệt vọng, sau đó mới trở thành Mai Thắng Nam mà chúng ta thấy ngày hôm nay.”

Tô Tô nhìn Tẩm Nguyệt rồi lại nhìn Chu Hiểu Lâm vẻ mặt ngơ ngác vẫn chưa hiểu. Nghĩ đến Chu Hiểu Lâm đang mang thai, lại được Đới Thuần bảo vệ rất tốt, có lẽ chưa nến trải loại khủng hoảng này, cho nên cô ta không hiểu sự biến chất của Mai Thắng Nam. Cô ta cũng sẽ không hiểu, có một loại phụ nữ, nhìn có vẻ thành thạo điêu luyện, trên thực tế căn bản không có quyền lựa chọn.

Ngay từ khi bắt đầu, họ đã không có quyền lựa chọn.

“Nhưng chuyện quá khứ không phải đã trôi qua rồi sao? Bọn họ đến thôn Bát Phương của chúng ta. Chúng ta cũng đâu có dí súng bắt họ phải bán thân. Bọn họ hoàn toàn có thể nuôi sống bản thân mình bằng cách khác mà.”

Quả nhiên, Chu Hiểu Lâm không hiểu. Thực tế thì Tẩm Nguyệt cũng không hiểu. Nếu như đúng như những gì Tô Tô nói, Mai Thắng Nam bước vào con đường bán thân cũng là do bất đắc dĩ. Vậy cô ta đến thôn Bát Phương hoàn toàn có thể bắt đầu lại từ đầu mà.

Ở thôn Bát Phương không ai bắt một người phụ nữ làm chuyện cô ta không muốn.

Nghe vậy, Tô Tô nhún vai, không nói thêm gì nữa. Cô hơi khom lưng, vuốt má Duệ Duệ, rồi chống eo đi đến chỗ ghế sofa. Lúc sắp đi gần đến nơi, Tô Tô đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn Chu Hiểu Lâm và Tẩm Nguyệt nói:

“Khi hai cô cảm thấy bản thân đầy vết nhơ, đã lún sâu vào vũng bùn, không thể bò dậy được, các cô sẽ lựa chọn cả đời hối hận hay nghĩ thoáng hơn là bôi lội trong vũng bùn?”

“Tôi...”

Chu Hiểu Lâm không hiểu Tô Tô đang nói gì. Tẩm Nguyệt thì hiểu lơ mơ. Suy nghĩ một lát, hai người ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu ý của Tô Tô là gì? Đúng ra, Tô Tô vẫn luôn không thích loại con gái bán thân xác để sinh tồn trong mạt thế. Nhưng hôm nay, cô lại hết lần này đến lần khác nói giúp cho Mai Thắng Nam. Tô Tô bị sao vậy?

Còn không đợi hai người họ hiểu được, Tô Tô đã ngồi vào vị trí quen thuộc của mình, quay lưng về phía cửa kính sát trần, chống tay lên trán, xua tay với Chu Hiểu Lâm và Tẩm Nguyệt, ý bảo bọn họ đi làm việc của mình đi, chuyện này thảo luận đến đây thôi.

Thực tế, Tô Tô chưa từng cho rằng phụ nữ dựa vào bán thân xác để sinh tồn là một chuyện đúng đắn. Cho dù, Mai Thắng Nam có xuất hiện hay không, cô đều không thích phụ nữ làm ra loại hành động nhu nhược, không có tự tôn tự trọng đó.

Nhưng cô chỉ xem thường loại người giống như Bạch Lạc Lạc, sợ khổ, sợ mệt, sợ đói, sợ đau. Đàn ông ân cần lấy lòng một cái, không cần do dự đấu tranh nhiều liền banh rộng hai chân ra lún sâu trong đó.

Mai Thắng Nam và Bạch Lạc Lạc khác nhau, không cần Tô Tô cố ý nghe ngóng, cô cũng biết Mai Thắng Nam không giống. Cùng một vũng bùn, Bạch Lạc Lạc là chủ động nhảy xuống, còn Mai Thắng Nam là bị ép nhảy xuống. Bạch Lạc Lạc luôn ăn năn hối hận, lại không nỡ bò lên. Còn Mai Thắng Nam thì không lên được, chỉ đành thay đổi suy nghĩ, bơi lội trong đó.

Tô Tô hy vọng Chu Hiểu Lâm và Tẩm Nguyệt có thể hiểu được ý của mình là có những người phụ nữ họ không có sự lựa chọn, bị ép buộc, hoặc bị uy hiếp cưỡng bức. Tất cả mọi người trong thôn Bát Phương, ví dụ như đám người Chu Hiểu Lâm và Tẩm Nguyệt thấy mình may mắn mà đi coi thường sự bất hạnh của người khác đó là chuyện rất vô nghĩa.

Ngặt nỗi, tố chất của hai người họ quá kém, không hiểu hết ý của Tô Tô. Tô Tô chỉ đành coi như không có gì, làm chuyện vô nghĩa đàn gảy tai trâu.

Đợi Chu Hiểu Lâm và Tẩm Nguyệt dẫn lũ trẻ rời đi, cậu thanh niên ở bên ngoài mới dẫn người đàn ông mặc quân phục đi vào, đến bên cạnh Tô Tô.

Tô Tô biết người đàn ông kia, hắn là người thường xuyên thay Lý Oánh đưa thư. Chỉ cần thấy hắn xuất hiện là Tô Tô biết Lý Oánh lại viết thư cho cô rồi.

Quả nhiên, hắn chào cô xong liền kính cẩn đưa hai tay tập văn kiện trong tay cho Tô Tô, cung kính nói:

“Cô Tô, đây là tài liệu cuối cùng Phó đội trưởng của chúng tôi đưa cho cô. Chúng tôi định tám giờ tối nay sẽ vào khu an toàn của Lã Ấn, một lần lấy đầu của hắn ta.”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 259: Ra tay trước
“Ồ!”

Lời này khiến cho Tô Tô cảm thấy rất bất ngờ. Cô còn cho rằng Lý Oánh năm lần bảy lượt gửi thư cho cô, từng chút tiết lộ tình hình cụ thể của chỗ Lã Ấn cho cô biết là định xúi giục cô ra tay trước với hắn chứ.

Kết quả, cuối cùng Lý Oánh không đợi được Tô Tô ra tay, cô ta quyết định tự mình ra tay trước.

Tô Tô ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông mặc quân phục đến đưa tài liệu đến trước mặt, giơ tay nhận lấy. Cô nhìn kẹp tài liệu màu xanh trong tay. Vừa mở ra xem, đập vào mắt Tô Tô là một tấm bản đồ, bên trên có ký hiệu mũi tên màu đỏ, xanh, đánh dấu phương hướng tối nay Lý Oánh và Vương Tử Kiều tấn công Lã Ấn.

“Chúng tôi định sẽ tấn công vào từ ba hướng, có thể lấy được đầu của Lã Ấn là tốt nhất. Nếu như không giết được hắn, cũng phải cố hết sức ép hắn chạy trốn từ phía tây.”

Tô Tô cầm tấm bản đồ lên cẩn thận xem xét, người đàn ông mặc quân phục kia liền ở bên cạnh giải thích. Mũi tên màu đỏ là tuyến đường tiến công của Lý Oánh và Vương Tử Kiều. Mũi tên màu xanh là phương hướng mà Lã Ấn có thể sẽ chạy trốn.

“Sao tất cả những hướng tháo chạy này đều đi qua thôn Bát Phương của chúng tôi thế?”

Anh Bì ở bên cạnh Tô Tô, ghé đầu vào nhìn. Tô Tô liền đưa tấm bản đồ cho anh xem, rồi lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia, hỏi:

“Giết Lã Ấn, các người nắm chắc mấy phần?”

“Ba phần!”

“Theo tôi biết, Lã Ấn và Vương Tử Kiều có tổng cộng là sáu nghìn người, đóng quân ở trong một khu an toàn. Tuy nhiên, cách đây không lâu, các người và Lã Ấn mới dần dần chia phe cánh. Trong sáu nghìn người, Vương Tử Kiều chỉ lôi kéo được một nghìn người thì làm sao nắm chắc ba phần giết Lã Ấn chứ? Hơn nữa, với tính cách của Lý Oánh, chắc chắn còn muốn lôi kéo, thu nạp năm nghìn người còn lại trong tay Lã Ấn.”

Nếu Lý Oánh làm thật thì Tô Tô cũng sẽ nghiêm túc hơn, cũng sẽ không che giấu hứng thú của mình với hành động này trước mặt người đàn ông này. Cô đã muốn giết Lã Ấn từ lâu rồi, nếu Lý Oánh đã cầm đầu thì Tô Tô cũng sẽ đến góp vui.

“Không giấu gì cô, cách đây không lâu, Lã Ấn bị thương nặng lại cưỡng ép thăng cấp dị năng, hấp thụ quá nhiều tinh hạch, khiến cho cơ thể bị tổn hại. Mà trong số năm nghìn người kia có người sớm đã bất mãn với những chính sách tàn bạo của Lã Ấn. Tối nay, bọn họ sẽ rút về canh giữ ở khu vực đội trưởng của chúng tôi chỉ định, sẽ không gây ra bất kỳ quấy nhiễu nào với chúng ta. Những người còn lại… Đương nhiên chúng tôi hy vọng có thể giữ lại tù binh, nhưng trên đời không có gì là tuyệt đối. Nếu như bọn họ thề chết đi theo Lã Ấn vậy thì cũng đừng trách chúng tôi vô tình.”

Trong thời gian ngắn, người đàn ông đã vẽ ra một trận sát phạt. Lời nói của hắn cho anh Bì rùng mình, sắc mặt Tô Tô cũng lạnh lùng hơn.

Con người muốn làm chuyện lớn, tất phải bỏ qua những chuyện vặt vãnh. Thời thế thay đổi, mạng người căn bản không đáng tiền. Mạt thế vừa mới bắt đầu, xã hội loài người vẫn chưa được thiết lập lại, các thế lực đua nhau tranh quyền đoạt thế. Cục diện như vậy, sau này sẽ càng ngày càng nhiều.

Một nghìn người hay năm nghìn người, cũng chỉ là tính binh sĩ chưa tính đến số người may mắn sống sót. Bây giờ, kẻ cầm đầu giương súng muốn đánh nhau, lại sẽ có bao nhiêu người sống sót gặp họa đây?

Tô Tô gật đầu, không nói gì, chỉ cầm bản đồ đứng dậy, nói với người đàn ông kia: “Anh về đi, nói với Lý Oánh, tôi chúc cô ta thành công.”

Chỉ thế thôi? Vẻ mặt người đàn ông kia sững sờ trong chốc lát. Phó đội trưởng Lý Oánh của bọn hắn đã ám thị, công khai bày tỏ thành ý mà Tô Tô vẫn không dao động? Chẳng lẽ cô ta thực sự là một kẻ hèn nhát?

Nhưng bây giờ, dị năng giả có thể điều khiển giòi bọ trong tay bọn hắn đã dần dần không thể khống chế được đám giòi bọ ở xung quanh. Điều này không phải do số lượng giòi bọ nhiều lên mà do năng lực không chế giòi bọ của Lã Ấn đã càng ngày càng cao hơn người dị năng giả kia.

Sau khi cục diện giằng co bị phá vỡ, không phải bọn họ ra tay trước thì là Lã Ấn không nhịn được muốn xử lý bọn họ. Việc đã đến nước này, Lý Oánh đương nhiên sẽ lựa chọn ra tay trước.

Nhưng, trước khi ra tay, Lý Oánh vẫn muốn lôi kéo Tô Tô làm chuyện xấu với mình. Cô ta tính toán nếu như có thể được nhóm người Diệp Dục giúp đỡ thì phần thắng sẽ tăng lên rất nhiều. Cộng thêm Lã Ấn bị bao vây, tâm tính bất ổn, muốn cưỡng ép thăng cấp dị năng, hấp thụ quá nhiều tinh hạch, cơ thể sớm đã không chịu được. Lý Oánh có thể hoàn toàn chiến thắng.

Ai ngờ, Tô Tô lại khó khống chế như vậy. Không ai biết lúc này trong đầu cô đang nghĩ gì, chỉ hỏi người đàn ông mặc quân phục có mấy câu đơn giản liền bảo hắn đi về.

Từ đầu đến cuối, cũng không biểu hiện thái độ gì hay nói bảo Diệp Dục đi giúp Lý Oánh…

Anh Bì vẫn đang nghiên cứu tấm bản đồ ở bên cạnh, thấy người đàn ông kia rời đi, liền đặt tấm bản đồ xuống, vẻ mặt khó xử nói: “Tô Tô chuyện này nói ra vừa dễ lại vừa khó. Lã Ấn mà chết, chưa chắc Lý Oánh đã an phận?”

“Tôi đương nhiên biết Lý Oánh sẽ không an phận.” Tô Tô đứng dậy, khẽ cử động đôi chân sưng phù, suy tư nói, “Nhưng trước mắt, mục tiêu quan trọng nhất là Lã Ấn. Chúng ta không ai biết trong thôn Bát Phương có bao nhiêu nội gián, những tên nội gián này sẽ ra tay gây rối lúc nào. Cho nên, chỉ có thể nhanh chóng giải quyết tận gốc, Lã Ấn không thể không chết. Nếu như hắn không chết, thì sẽ luôn nghĩ đến chúng ta. Tôi đi tìm Diệp Dục, tranh thù không để Lã Ấn sống qua ngày mai.”

Nói xong, Tô Tô liền đi ra ngoài. Cô tìm thấy Diệp Dục đang ở sau khách sạn luyện tuyệt kỹ phi tiêu với một con gà biến dị. Tô Tô đưa bản đồ cho anh.

Không cần Tô Tô giải thích giống như người đàn ông mặc quân phục kia, Diệp Dục vừa nhìn đã hiểu tấm bản đồ chiến thuật này. Tay cầm một cái phi tiêu do Thầy Bói đặc chế, nghiêng đầu liếc nhìn con gà biến dị đang giãy giụa ở cách đó không xa. Trên người nó bị cắm một cái phi tiêu y hệt như vậy.

“Lý Oánh nói Lã Ấn vì muốn khống chế cục diện, cưỡng ép hấp thụ tinh hạch, bây giờ cơ thể sắp không chịu được rồi!”

Diệp Dục thu phi tiêu trong tay, gấp bản đồ lại, nhìn Tô Tô gật đầu, anh rất bình tĩnh nói tiếp, “Vậy được, em về nghỉ ngơi đi, anh đi lấy đầu Lã Ấn cho em.”

Nói xong, Diệp Dục liền cất bước, định đi triệu tập người. Tô Tô lại quay người, ưỡn bụng đi theo phía sau anh, hỏi: “Anh định lấy đầu Lã Ấn thế nào? Vào khu an toàn giúp Lý Oánh giết hắn sao?”

Ở phía trước, Diệp Dục dừng bước, quay người lại. Bộ quần áo rằn ri trên người khiến anh trông cực kỳ dũng mãnh. Anh cúi đầu cười với Tô Tô, “Em không xem tuyến đường Lý Oánh vẽ cho Lã Ấn chạy trốn sao? Ba con đường, ba mũi tên, đều là đi ra từ phía tây. Anh không có hứng thú tấn công khu an toàn. Anh cứ canh giữ ở phía tây, chờ Lã Ấn chạy ra thôi.”

Theo ý đồ trong tấm bản đồ Lý Oánh vẽ, cô ta không có ý định giết Lã Ấn trong khu an toàn. Cô ta muốn ép hắn chạy ra khỏi khu an toàn, mượn tay Tô Tô và Diệp Dục giải quyết hắn. Bằng không cô ta tấn công từ ba con đường đông, nam, bắc, chỉ chừa lại mỗi con đường phía Tây cho Lã Ấn để làm gì? Chính là muốn Lã Ấn dẫn người chạy ra từ hướng đó.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 260: Điều hòa hình người
Nói cách khác, ngoài mặt, Lý Oánh ra tay với Lã Ấn trước, nhưng trên thực tế chính là đang ép Tô Tô và Diệp Dục cùng hành động.

Theo tính cách của Lã Ấn, sao hắn có thể cam tâm bị thuộc hạ cũ của mình ép rút lui chứ? Tất nhiên là phải nghĩ cách xây dựng lại thế lực, đến lúc đó phải làm cái gì đó khi đi qua thôn Bát Phương. Lý Oánh đánh cược chính là Tô Tô sẽ không tha cho hắn, chắc chắn sẽ giết hắn ở đó.

Bố cục chiến thuật này, Diệp Dục vừa xem đã hiểu, cũng chỉ có Tô Tô và anh Bì là người ngoài ngành nên không hiểu!

Trước tiên không nói đến việc Lý Oánh lấy đâu ra tự tin, cho rằng mình chắc chắn sẽ ép được Lã Ấn chạy ra khỏi khu an toàn hay chạy ra từ phía tây. Cô ta đã thiết kế chiến thuật như vậy, nếu như Tô Tô chắc chắn không thể để Lã Ấn sống, đây chính là một cơ hội tốt để giết hắn.

Bất kể Tô Tô có giúp Lý Oánh không, Lý Oánh có lợi dụng được hay không, thì trước mặt giết chết Lã Ấn là thực tế nhất.

“Vậy tôi cũng đi!”

Tô Tô lại tiến lên trước hai bước, dáng vẻ không chịu đứng ngoài cuộc. Diệp Dục vội vàng bày ra biểu cảm “tôi sợ em rồi”, chống nạnh nhìn Tô Tô. Sau đó chạy mất hình, nhanh như một cơn gió, Tô Tô đuổi theo cũng không kịp.

Gần đến trưa, cả thôn Bát Phương, bộ đội đặc công đột nhiên không thấy bóng dáng một cai cả, giống như nhân lúc không ai để ý, thần không biết quỷ không hay đi đâu mất. Không nói cho ai biết, cũng không biết lúc nào sẽ quay về.

Buổi trưa, không ai phát giác có điều gì bất thường. Mặt trời gay gắt thiêu đốt mặt đất, nóng đến mức khiến người ta có cảm giác cáu gắt. Người trong thôn Bát Phương rất bình tĩnh ăn bữa trưa. Ăn xong, Tô Tô cho người mở điều hòa trung tâm của khách sạn.

Mở điều hòa phải dùng điện, nhưng may mà toàn bộ tường bên ngoài khách sạn đều được lắp đặt pin mặt trời. Gần đây nắng quá gay gắt, chỉ mở điều hòa trung tâm sẽ không bị mất điện.

Đám người đào chiến hào trong thôn Bát Phương những ngày này khá khổ sở. Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, bất cẩn một chút là sẽ mất mất mạng. Cha Tô đã cho đám công nhân nghỉ tránh nắng giữa trưa. Sáu giờ sáng bắt đầu làm việc, mười giờ nghỉ ngơi, năm giờ chiều lại bắt đầu làm đến mười hai giờ đêm thì nghỉ.

Giữa trưa, Tô Tô không hề buồn ngủ, cô liền theo anh Bảo xuống dưới đưa cơm, muốn xem cha mẹ cô, không biết tối qua sau khi hai người cãi nhau xong, hôm nay đã giảng hòa chưa. Lý Tiểu Vũ cũng đi cùng. Cô vừa mới tỉnh dậy, không hiểu rõ lắm về hoàn cảnh xung quanh, đi quanh thôn Bát Phương với Tô Tô cho có bạn.

Cả quãng đường, anh Bảo lái xe, Lý Tiểu Vũ ngồi trên ghế phụ, Tô Tô ngồi phía sau. Anh Bảo vừa lái xe, vừa trêu Tô Tô:

“Thời tiết này dự là càng ngày càng nóng. Tô Tô, chi bằng mỗi ngày tôi lái xe đưa cơm đều dẫn theo cô nhỉ? Chỉ cần đặt cô ngồi ngoan ngoãn trên xe của tôi thì không cần phải mở điều hòa nữa, tiết kiệm khá nhiều xăng cho tôi đấy.”

“Ha ha ha ha ha.”

Tô Tô không cười, chỉ có Lý Tiểu Vũ cười. Hôm nay, Lý Tiểu Vũ mặc một chiếc áo phông tay ngắn màu trắng, quần yếm bò cộc, mái tóc dài buộc đuôi ngựa, ngón tay theo thói quen đẩy lên mũi. Sau khi phát hiện mình biến dị, cô không cần đeo kính nữa, nhất thời bứt rứt ngón tay, lại quay đầu nhìn “điều hòa hình người” phía sau, cười nói:

“Câu này có lý lắm. Tô Tô, cậu xem bên ngoài nóng nực như vậy, nhưng hai chúng tôi và cậu ngồi chung trong xe bé tẹo mà cả người đều lạnh đến nổi da gà này.”

“Trách tôi à?!”

Tô Tô lườm Lý Tiểu Vũ. Khí lạnh quanh người cô là tự có, thuộc hệ thống tự động điều chỉnh thân nhiệt của cơ thể. Có nghĩa là bên ngoài càng nóng nực thì khí lạnh quanh người cô càng nhiều. Đây chính là bản năng cơ bản vốn có của một dị năng giả hệ băng.

Sau đó, Tô Tô ngửi thử mùi trong xe. Ngoại trừ mùi trên người anh Bảo thì không ngửi thấy chút mùi thơm nào. Cô liền tặng cho Lý Tiểu Vũ một ánh mắt khen ngợi. Xem ra Lý Tiểu Vũ kiểm soát mùi thơm trên cơ thể mình rất tốt, không hề xuất hiện hiện tượng không thể khống chế khí lạnh quanh mình giống Tô Tô.

Trong lúc nói chuyện, ba người đã đến thôn Bát Phương. Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, một khoảng đất trống gần cổng thôn chỉ có mấy con gà biến dị thì không có bóng dáng ai khác.

Ba người Tô Tô đỗ xe xong rồi xuống xe. Lý Tiểu Vũ giúp anh Bảo xách đồ ăn trong cốp xe ra. Tô Tô thì đỡ bụng, đi được hai bước về phía biệt thự của ba mẹ mình thì cô nhớ đến đám cây bụi biến dị trồng dưới tường rào, liền đổi hướng, đi xem chúng trước.

Cô vừa đi đến khu đất trống thì tốp năm tốp ba binh sĩ và người sống sót đi ra từ các căn biệt thự, giúp anh Bảo khiêng bàn, đặt đồ ăn và thùng cơm.

Bởi vì hôm nay Diệp Dục và nhóm lính bộ đội đặc công không biết đã đi đâu, tất cả thanh niên đều bị gọi về sơn trang Bát Phương làm nhiệm vụ canh gác bổ sung vào vị trí của nhóm người Diệp Dục.

Vì vậy, hôm nay chỉ có một mình anh Bảo đến đưa cơm. Lý Tiểu Vũ rất tự giác, không cần anh Bảo lên tiếng, cũng không cần Tô Tô căn dặn, cô đã chủ động cầm thìa tới múc thức ăn vào bát cho những người đang đứng xếp hàng.

Thức ăn của thôn Bát Phương rất ngon. Thịt gà được chặt miếng nhỏ hầm rất thơm. Hôm nay lại có cả một bát to rau cải và một bát canh gà. Thức ăn đầy ắp trong bát. Lý Tiểu Vũ xuống dưới liền cầm thìa to múc thức ăn thành ngọn vào bát cho mọi người.

Tô Tô đi đến cổng sắt ở đầu thôn, quay đầu lại nhìn thì phát hiện ngày càng có nhiều người sống sót và binh sĩ đi ra, bê bát cơm giữa trời năng, xếp hàng chờ lấy cơm. Một người phụ nữ đi ra từ căn biệt thự của Mai Thắng Nam cách đó không xa. Cô ta mặc áo ngủ ren, tay cầm bát cơm, trông có vẻ là định đi đến xếp hàng lĩnh cơm.

Tô Tô mỉm cười, mở một cánh cánh cổng phụ, đi ra ngoài tường rào bằng đất.

Bởi vì điều kiện có hạn, bức tường rào này được xây hoàn toàn bằng đất đào lên từ mương nước, xen lẫn với đá mà dị năng giả hệ thổ biến ra, đắp đơn giản thành một bức tường đất, không chịu nổi sự tập kích bằng hỏa lực lớn, ngay đến dị năng của dị năng giả nó cũng không chống đỡ được.

Ít ra nó có thể đối phó với lũ zombie và thú biến dị. Thấy những công nhân ngày nào cũng siêng năng làm việc, sắp đào mương nước được một nửa thôn rồi, cha Tô suy nghĩ gần đây có thể tổ chức nhóm vài dị năng giả hệ kim, phủ thêm một lớp kim loại khi tường đất chuẩn bị xây xong. Còn có hai đài quan sát hai bên cổng thôn cũng có thể trộn lẫn một ít kim loại, như thế sẽ bền vững và kiên cố hơn.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top