Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 491: Tai họa ngầm
Đến lúc đó có thể bảo Tô Tô quản lý trại trẻ mồ côi được không? Một mình cô nuôi một đứa trẻ đã đủ mệt mỏi, còn có sức để quản hơn trăm đứa hay sao?

Vì thế dù nhà họ Phương có lòng cứu giúp những đứa trẻ này thì cũng tạm thời không thể hỗ trợ Tô Tô quá nhiều.

Tốt nhất là nhà họ Phương tự mình mở một trại trẻ mồ côi, khu đông mở của khu đông, ai nấy tự lo phần của mình. Trại trẻ khu đông không cần nhà họ Phương nuôi nấng, nhà họ Phương cũng không đưa trẻ con đến đó.

Phương Thúc Ế trầm ngâm trong phút chốc, gương mặt vốn tươi cười có chút khó nói. Cuối cùng, anh ta thành thật nói: “Tô Tô, thật ra tôi và chú hai cũng có lòng muốn giúp những đứa trẻ đáng thương này. Đừng nói là chú Hai tôi, bản thân tôi cũng là người có con trai, cũng quan tâm đến chuyện trẻ con. Nhưng cô nhìn Xuân thành xem, đời sống bây giờ rất khó khăn, có nhà khí tượng học còn nói mùa đông tiếp theo sẽ là mùa đông lạnh nhất, lạnh đến đóng băng tất cả. Chỉ sợ Xuân thành không thể trụ nổi.”

Dưới bất kỳ góc độ nào, khu tây và khu nam đều không thể chịu trách nhiệm cho những đứa trẻ này. Khi có nhiều của cải, chia một ít cho trẻ mồ côi cũng được, nhưng khi người lớn lo thân không xong, điều kiện sinh tồn càng lúc càng khốc liệt, đến ngày Xuân thành bị quái vật tấn công thì những đứa trẻ này sẽ là nhóm người bị bỏ qua đầu tiên

Khi Xuân thành không thể phòng thủ nữa, con người và sinh vật đều tản đi, người nào có năng lực có thể tự lo, còn trẻ con… Tô Tô chắc chắn sẽ có cách bảo vệ chúng, đưa chúng về thôn Bát Phương sống cuộc sống tốt.

Nói đến đây, câu chuyện trở nên nặng nề. Lời của Phương Thúc Ế không hề liên quan đến ân oán cá nhân mà là hiện thực hiển nhiên về con người, về sau này, về khả năng chống chọi của Xuân thành.

Mai Thắng Nam nãy giờ vẫn đang cố gắng duy trì vai trò người làm nền với nụ cười tiêu chuẩn bắt đầu nghiêm mặt. Cô ở bên Phương Thúc Ế lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên thấy Phương Thúc Ế nhắc đến chủ đề nặng nề thế này. Cô nghẹn ngào hỏi:

“Xuân thành sao có thể không thủ được? Không phải… còn có chú Hai sao? Tôi… tôi không tin.”

Xuân thành đã chống chọi được trong biển zombie hai năm nay. Không có ai lại không tin tưởng rằng Xuân thành sẽ luôn luôn phòng thủ được. Vũ khí của Phương Hữu Mạo nhiều tưởng chừng như không bao giờ cạn. Xuân Chính Tông chỉ có một khu bắc nhưng vẫn rất vững vàng. Chưa từng có ai nghe tới chuyện zombie sẽ phá hủy tường thành.

Khu đông phòng thủ yếu nhất, chỉ có một lỗ hổng nhưng Xuân Lai cũng giữ dược. Bây giờ nơi này còn có Tô Tô và Diệp Dục hai cao thủ trấn hộ, khu đông cũng không thể nào thất thủ. Vì thế, đến cả Mai Thắng Nam cũng không tin rằng khu đông không thủ được.

“Tôi tin!”

Tô Tô trả lời. Cô ngồi thẳng người, dời ánh mắt từ Tiểu Ái sang ba người kia. Ba người kinh ngạc. Tô Tô nói thêm:

“Trên đời này, không có một nơi nào mãi mãi trụ vững. Xuân thành nhìn có vẻ kiên cố nhưng thực ra có rất nhiều tệ nạn là một, Phương Hữu Mạo và Xuân Chính Tông không hợp nhau là hai. Cái chính là quyền lợi của các nhóm tự phát quá lớn.”

“Quyền lợi của các nhóm tự phát lớn nhưng đến giờ bọn họ cũng chưa gây ra tai họa gì. Tôi chỉ nói là nếu Xuân thành rơi vào thời kỳ đóng băng, điều kiện sinh tồn quá mức khắc nghiệt thì e là không thủ được.”

Phương Hữu Mạo nói là “chỉ sợ” chứ không phải “chắc chắc không thủ được.” Nhưng điều Tô Tô nói lại là tình hình thực tế. Quyền lợi của các nhóm tự phát quá lớn, rất nhiều khu vực chính quyền địa phương không thể can thiệp được. Thậm chí còn có người trong chính quyền cấu kết với các nhóm tự phát, khiến cho Xuân thành trở nên hỗn loạn.

Tất cả mọi người đều biết tình hình bên ngoài rối loạn thế nào, rất ít nhóm tự phát dám gây rối ở trong này. Đương nhiên đội của Thạch Anh và Lục Nhậm là hiện tượng hiếm gặp, nhưng hai nhóm này đều bị Tô Tô giải quyết dễ dàng.

Vì thế Phương Thúc Ế và Phương Hữu Mạo cũng không cảm thấy các nhóm tự phát có quá nhiều quyền lợi, có thể dẫn đến khả năng kia cho Xuân thành. Bọn họ tập trung toàn bộ nỗi lo vào thiên tai như trời lạnh, con người chết đói. Kể cả khi tiết trời ấm lên thì vấn đề cũng là người chết đi, người thủ thành giảm xuống, thế cân bằng bị phá vỡ thì Xuân thành coi như kết thúc.

Đối mặt với thiên tai, một Phương Hữu Mạo có đủ của cải và vũ khí cũng không thể thay đổi được tình hình. Vì thế, ông ta muốn để lại những đứa trẻ mồ côi phiền phức này lại thôn Bát Phương cho Tô Tô.

Tô Tô trầm mặc suy nghĩ một lúc. Thật ra cô không sao cả. Kẻ khác luôn biết cách hành hạ, dồn những đứa trẻ mồ côi vào thôn Bát Phương của cô cũng được, nhưng cô thấy rằng chuyện Xuân thành bị hủy diệt hoàn toàn có thể tránh được.

Theo như cô biết, trời mùa đông tới sẽ tương đối lạnh nhưng chắc chắn sẽ không khiến nhân loại chết cóng trên diện rộng. Nếu người hoạt động có thể bị chết rét, máu thịt phơi nhiễm virus zombie thì càng khỏi phải lo. Cơ thể chỉ cần có chút virus sẽ bị đóng băng.

Những động vật biến dị sinh sôi nảy nở càng khỏi nói.

Lực lượng phòng thủ suy yếu thì lực lượng tấn công cũng sẽ giảm sút. Thiên nhiên thật ra rất công bằng.

Xuân thành bị hạ gục là vì bị chia cắt. Nội bộ lục đục sẽ dẫn đến việc căn cứ đang lớn mạnh bị phân chia thành nhiều khu vực nhỏ. Các khu vực tấn công lẫn nhau, anh đánh tôi, tôi đánh anh, không ai quan tâm đến zombie bên ngoài nên Xuân thành mới bị tiêu diệt toàn bộ.

Còn nói về những đứa trẻ mồ côi này… Đưa đến thôn Bát Phương sống cũng được. Nhưng Tô Tô sao có thể đưa toàn bộ trẻ mồ côi đến thôn Bát Phương?

Cô cảm thấy tốt hơn hết là Phương Hữu Mạo nên cố gắng thống nhất Xuân thành, siết chặt quy củ, tạo môi trường sinh sống tốt đẹp cho trẻ mồ côi… thì Xuân thành sẽ đứng vững được.

Thế nhưng Phương Thúc Ế nghe chuyện này cũng không thể gật bừa. Dù anh thông minh hơn Tô Tô nhưng không phải người trùng sinh, không nhìn thấy trước tương lai. Chuyện còn chưa xảy ra, đương nhiên anh ta không đoán được hướng đi của sự việc. Dù Tô Tô có nói cho anh ta biết rằng các nhóm tự phát là mối nguy hại lớn, Phương Thúc Ế cũng không để bụng..
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 492: Nhảy ô
Phương Thúc Ế không để bụng vấn đề cô nói, thái độ mọi người cũng chẳng nghiêm túc đối với tai họa ngầm cô nêu ra, kể cả chuyện cô nói Bạch Hằng, không cho Bạch Hằng lái máy bay. Chả phải hôm qua anh ta vẫn về báo tin cho Phương Hữu Mạo đấy thôi?

Nếu mọi người đã không coi trọng “dự đoán” của cô thì cô không nói nữa. Dù sao chuyện Xuân thành bị hủy diệt cũng là chuyện sau mạt thế năm sáu năm, bây giờ mạt thế còn chưa được hai năm nói ra cũng không có tác dụng gì lớn.

Trò chuyện thêm dăm câu với Phương Thúc Ế, Tô Tô và Mai Thắng Nam đứng dậy đưa anh ta sang cô nhi viện cách vách tặng sữa bột. Phía sau, Tiểu Ái mới học được cách bám tường đi chập chững từng bước như cua thấy mẹ đang chuẩn bị ra ngoài liền vội vàng đứng thẳng, lảo đảo chạy về phía Tô Tô, ngã “oạch” trên mặt đất. Mắt thấy trán bé sắp đập vào viên đá, Diệp Dục ở đằng sau khom lưng, nhanh tay lẹ mắt đỡ được Tiểu Ái.

Nhưng Tiểu Ái vẫn bị dọa sợ khóc ré lên, nhoài người vươn tay về phía Tô Tô đang sắp ra khỏi cửa, trong miệng kêu từng chữ rõ ràng: “Mẹ, mẹ, ôm... ôm...”

Tô Tô bất đắc dĩ dừng chân lại, xoay người quay trở về, ôm Tiểu Ái từ trong tay Diệp Dục vào ngực. Cô thấy Tiểu Ái có vẻ rất tủi thân, nước mắt giàn giụa nên thở dài, dỗ dành:

“Mẹ có đi đâu đâu. Không phải mẹ đi chơi. Mẹ ra ngoài chơi nhất định sẽ mang theo Tiểu Ái. Mẹ với dì đi xem nhà bên cạnh thôi.”

“Ôm, ôm, Tiểu Ái, ôm, ôm... Mẹ, nhìn.”

Tiểu Ái mặc kệ có phải Tô Tô đi xem hàng xóm hay không, bé nhìn thấy mẹ đi ra ngoài, chắc chắn là đi chơi. Mẹ đi chơi thì nhất định phải cho Tiểu Ái đi cùng!

“Được rồi được rồi. Đi thôi, tất cả đều đi, con nặng lắm bảo cha ôm đi!”

Chịu thôi, sinh được cô con gái thích đi rong Tô Tô cũng thật bất đắc dĩ. Cô giao Tiểu Ái cho Diệp Dục, liếc anh rồi tỏ ra oán trách:

“Anh xem đi, con gái anh chỉ có đi chơi là nhanh thôi.”

“Thế do ai dạy?”

Diệp Dục cũng liếc lại Tô Tô, một tay ôm Tiểu Ái một tay khoác vai Tô Tô, mặt nhìn rất hả hê cười nói:

“Con bé thích ra ngoài chơi không phải là do đi theo em gần mực thì đen sao? Bây giờ hối hận chưa?! Ha ha ha.”

Con gái anh vốn là một bé cưng dịu dàng ít nói ngoan ngoãn, mới mấy tháng đã bị Tô Tô ôm ra ngoài nhìn thế giới xung quanh. Trước đây Tô Tô hao tốn bao nhiêu tinh lực để cho con bé ra ngoài nhìn thế giới, từ giờ trở đi bận tâm không ít rồi, hiệu quả của việc giáo dục có vẻ không tốt lắm, mong là càng ngày càng tốt hơn. Về sau, anh và Tô Tô muộn phiền rồi.

Tô Tô đi bên cạnh Diệp Dục thở dài, vừa hạnh phúc vừa lo âu, lại nhìn Tiểu Ái trong ngực Diệp Dục. Tiểu Ái chỉ cần ra khỏi cửa, cả người như ăn thuốc kích thích, hoàn toàn khác với lúc ở trong phòng. Tô Tô nhìn Tiểu Ái mở to mắt nhìn loạn khắp nơi, còn hưng phấn khua chân múa tay liền vỗ nhẹ vào mông Tiểu Ái, nói với Diệp Dục:

“Có gì không tốt. Phương pháp giáo dục của tôi chắc chắn không sai, dù sao vẫn hơn là sợ hãi rụt rè, không dám ra ngoài gặp người khác.”

“Đúng, em giáo dục đúng!”

Diệp Dục cũng cười. Tuy bọn họ cho rằng Tiểu Ái hứng thú quá mức với chuyện ra ngoài chơi nhưng Diệp Dục và Tô Tô thật ra cũng không cảm thấy có gì không tốt cả, chí ít là bây giờ Tiểu Ái tương đối thích ứng với cái mạt thế này. Con bé còn nhỏ tuổi mà thấy bom nổ, đạn bay, đạn hơi cay, các loại máu thịt nội tạng, hoàn toàn không có dấu hiệu sợ hãi.

Ngược lại bé còn giống như nhìn nhiều thành quen.

Hai người vừa nói vừa cười mang theo Tiểu Ái, Phương Thúc Ế và Mai Thắng Nam ra cửa lớn tứ hợp viện. Ngoài cửa có một chiếc xe tải đỗ lại, hai người thuộc hạ của Xuân Lai đang mở cửa xe tải ra, mang sữa bột từ trên xe xuống, từng thùng một. Tất cả sữa đều sản xuất trước mạt thế một năm, rất nhiều thùng còn chưa mở niêm phong, hình như là tìm được trong một kho hàng.

Bên cạnh tứ hợp viện Tô Tô ở chính là cô nhi viện. Lúc này ở cửa cô nhi viện tụ tập rất nhiều trẻ con, tuy sữa bột chuyển xuống không có phần của chúng nhưng mặt chúng vui như ăn tết. Ai cũng cảm thấy thỏa mãn và vui vẻ.

“Tất cả trở về phòng học đi học ngay, đừng tụ tập ở chỗ này nữa.”

Một lời nói dịu dàng mềm mại vang lên. Tô Tô đứng bên cạnh xe tải quay đầu nhìn lại thì thấy Thạch Hâm trong cô nhi viện đang cầm một quyển sách cũ, nhẹ nhàng xua bọn trẻ đang tụ tập ở cửa.

Những đứa trẻ kia tản ra như ong vỡ tổ chạy về phòng học mà Thạch Hâm cũng không tự chủ được mỉm cười. Chỉ là nụ cười này khi nhận thấy ánh mắt của Tô Tô liền nhạt dần rồi biến mất.

Cô ta căm thù Tô Tô, căm thù đến tận xương tủy. Mặc dù cô ta rất thích cuộc sống dạy học chỗ này, rất thích được nghe tiếng bọn trẻ sang sảng đọc sách nhưng cô ta sẽ không bao giờ quên chồng mình, em trai mình đều chết trong tay Tô Tô. Mục đích cô ta đến chỗ này là để báo thù.

Tô Tô tất nhiên cũng không quên chuyện này. Cô nhìn bóng lưng Thạch Hâm xoay người rời đi cười lạnh. Mai Thắng Nam đi đến bên cạnh, mắt phượng cũng nhìn theo Thạch Hâm, hỏi:

“Người cô muốn tôi điều tra là cô ta? Thạch Hâm, chị của Thạch Anh?”

“Phải, vì muốn trả thù tôi, không biết trong bóng tối có bao nhiêu người trợ giúp nằm vùng. Tôi muốn tra ra tất cả, một lần giải quyết hết chỗ tai họa ngầm này.”

Tô Tô cất bước mang theo Mai Thắng Nam đi vào trong cô nhi viện. Sân này lớn hơn so với tứ hợp viện chỗ Tô Tô ở, trong viện cũng rất rộng rãi. Mặt đất bị một số đứa trẻ vẽ mấy ô vuông để chơi, bên trong ô vuông này còn có một viên đá trơ trọi.

Mai Thắng Nam nhìn liền cảm thấy trong lòng tự dưng ấm áp. Cô khom lưng, vịn tay Tô Tô cởi giày cao gót dưới chân ra, lôi kéo Tô Tô đi đến bên cạnh mấy ô vuông, cười nói:

“Wow, nhảy ô. Chúng ta chơi một lúc đi.”

“Cô nhỏ lắm sao?”

Tô Tô bị kéo qua dè bỉu Mai Thắng Nam nhưng trên mặt không nhịn được mỉm cười. Cô nhìn Mai Thắng Nam nhặt viên đá trên mặt đất bắt đầu ném vào ô vuông được viết số, sau đó mặc sườn xám đi chân trần nhảy tới nhảy lui trong mấy ô vuông giống như một bé gái vậy. Tô Tô cũng chợt cảm thấy hứng thú, theo Mai Thắng Nam bắt đầu nhảy.

Cửa sổ phòng nào đó cạnh sân bị bọn trẻ đẩy ra, có đứa hô:

“Viện trưởng cố lên!”

“Viện trưởng tất thắng!!!”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 493: Lịch sự
Thấy bọn trẻ khích lệ Tô Tô, Mai Thắng Nam quay đầu nhìn mấy đứa trẻ con: “Không cổ vũ cô à? Cô cũng chơi giỏi đấy!”

“Cô xinh đẹp, cô cố lên!”

“Đánh bại viện trưởng đi!”

Nghe vậy, Mai Thắng Nam cười khanh khách nhìn Tô Tô, mắt ánh lên sự đắc ý đầy ngây thơ. Tô Tô cũng không nhịn được, vừa nhìn Mai Thắng Nam vừa đứng trong những ô vuông xẹo xọ mà cười ha hả.

Sân bên cạnh, Phương Thúc Ế lẳng lặng nhìn Mai Thắng Nam vui đùa. Cô chơi quá hăng hái mà tóc tai rối bù. Từ trước đến nay, anh ta chưa bao giờ động lòng trước một ai, nhưng ở giờ khắc này, khi ánh mặt trời chiếu lên những sợi tóc lòa xòa kia, người con gái ngây thơ chơi trò chơi trong bộ sườn xám cao cấp ấy lại khiến con tim anh đập loạn.

Tất cả những cuộc vui ngắn ngủi, những trái tim trống rỗng bấu víu vào nhau đều trở nên thật đơn giản và thuần khiết trong khoảnh khắc này. Đó là sự thuần khiết mà Phương Thúc Ế chưa từng cảm nhận được.

Trong phòng học, vì học sinh không muốn học nên tiết học của cô ta không thành công, chúng chạy hết ra cửa sổ trêu cô giáo. Thạch Hâm cảm thấy tâm lý mình rất hỗn loạn.

Cô ta lặng lẽ sửa lại giáo án trên bục giảng. Cô đã mất nửa buổi tối để làm giáo án này để hôm nay có thể lên lớp tốt một chút, như thế mới dễ dàng tiếp cận Tô Tô hơn. Cô ta nghe tiếng bọn trẻ hô hào cổ vũ mà tò mò nghiêng đầu nhìn những đứa trẻ đang dựa vào cửa sổ, lòng cảm thấy rộn ràng.

Từ mạt thế đến giờ, cô ta chưa từng có tâm trạng thư thái như vậy. Trong thế giới trẻ con, tất cả mọi thứ dơ dáy bẩn thỉu đều được gột bỏ sạch sẽ.

Người mang hận thù không có được một tâm hồn nhẹ nhõm. Khi đang giả trang để trả thù, bản thân luôn cảm thấy gánh nặng trên vai.

Cho nên… cô ta thì sao? Dù Thạch Hâm rất ghét Tô Tô nhưng cô ta không ghét trẻ con. Giáo án làm nửa buổi tối giờ phải làm sao? Hiếm khi nào đám trẻ con được vui như thế, cô cứ kệ chúng nó đi thôi.

Trong sân, Tiểu Ái khua tay múa chân chỉ vào ô vuông của Tô Tô đòi chơi cùng. Diệp Dục bế Tiểu Ái, Tô Tô cũng theo sau. Anh khom lưng đặt Tiểu Ái vào một ô vuông. Tiểu Ái hớn hở bước về phía trước, Diệp Dục cũng đành phải đỡ nách con bé để con bé chơi.

“Ôi, Tiểu Ái cũng tham gia à? Cậu chủ Phương, anh cũng đến à?”

Mai Thắng Nam tươi cười niềm nở vẫy tay với Phương Thúc Ế ngoài cửa. Phương Thúc Ế cười lắc đầu. Mai Thắng Nam lại vẫy tay, Phương Thúc Ế tỏ vẻ thở dài, đi theo Diệp Dục cũng nhau chơi nhảy ô.

Một lúc sau, đám trẻ con cũng tham gia chơi, từ lớn đến bé đều cười vui vẻ. Tiếng cười trong mạt thế bi thương ngập tràn như những khuông nhạc êm ái, biến trại trẻ mồ côi đơn sơ thành chốn thiên đường.

Người trong viện nhiều lên khiến Tô Tô không muốn tiếp tục chơi nữa. Thấy Tiểu Ái được Diệp Dục đỡ vẫn đang cười khành khạch, chơi không biết mệt mỏi, Tô Tô ngồi xuống chiếc ghế nhỏ trên hành lang, nhìn mọi người chơi với nhau.

Đột nhiên cô cảm thấy ánh mắt tràn ngập sát ý hướng về phía mình, quay sang đã thấy Thạch Hâm nhìn mình chằm chằm như kẻ thù đứng bên kia sổ. Lúc này đám trẻ con đã chạy ra ngoài hết, chỉ còn mỗi Thạch Hâm trong phòng.

Tô Tô nghiêm mặt rồi trở về vẻ thờ ơ thường ngày. Cô đứng dậy ra chỗ Thạch Hâm, thật muốn nói rằng lúc nào cô ta cũng trưng cái mặt đó ra mà không sợ lộ à? Tô Tô cúi đầu nhìn, thấy một quyển sách sử trong tay Thạch Hâm.

Nhãn vở quyển sách lịch sử đó còn ghi rõ ràng hai chữ rồng bay phượng múa: Thạch Anh.

Ôi… Tô Tô cạn lời nhìn cái người đi ám sát kém cỏi này. Cô ta cầm sách sử ghi tên em trai mình đi đến trước mặt kẻ đã giết nó? Cô thật sự muốn hỏi Thạch Hâm rằng cô ta ngu như vậy mà sao sống sót được?

Tuy đầu thì nghĩ vậy nhưng Tô Tô lại hỏi: “Sao cô lại dạy lịch sử cho trẻ con? Thời này học lịch sử có tác dụng gì?”

“Đất nước ta có hàng nghìn năm văn hiến rực rỡ, không thể lãng quên chỉ vì những năm mạt thế.”

Thạch Hâm lườm Tô Tô. Cô ta và Tô Tô không phải người cùng thế giới, Tô Tô không hiểu tầm quan trọng của văn hóa lịch sử nên cô ta nói giọng rất cao ngạo, người cũng tỏ vẻ xa cách khó gần.

Tô Tô cười gằn: “Tôi chỉ biết trong thôn Bát Phương, đám trẻ con mầm non đang học cách đánh lộn và giết người. Học văn hóa cũng học về đặc điểm của các loài động vật biến dị, các phương pháp sống sót trong mạt thế. Lịch sử? Có thể giúp chúng sống sót trong mạt thế không?”

“Nhưng lịch sử sẽ cho chúng ta biết quy luật phát triển của loài người, chỉ cho chúng ta vì sao chúng ta muốn sống sót, nói cho chúng ta vì sao chúng ta lại gặp phải tình cảnh bi thảm thế này mà không có được tự do? Nó cũng cho con cháu chúng ta biết vì sao nền văn minh bị hủy diệt. Lịch sử ghi chép quá khứ, cũng ghi chép hiện tại, để con cháu sau này không giẫm vào vết xe đổ của đời trước.”

Thạch Hâm bắt đầu lý giải tường trình với Tô Tô không cùng tư tưởng. Cô ta cho rằng một dân tộc mất đi lịch sử là mất đi vinh quang. Người không biết vinh nhục là người tam quan bất chính. Trẻ con muốn ngoan thì phải học lịch sử, phải hiểu được rằng con người đến và đi như thế nào.

“Cũng như thù hận vậy. Nếu lịch sử không ghi lại, hận thù sẽ bị chôn vùi trong trí nhớ của con người. Lịch sử cho chúng ta biết ai phạm phải tội không thể tha thứ, ai là người tốt, ai là kẻ xấu.”

Thạch Hâm vẫn tiếp tục nói, nước bọt văng tung tóe. Tô Tô nhướng mày sốt ruột cầm quyển sách lịch sử. Đây rõ ràng là sách lịch sử cấp hai của Thạch Anh. Nhìn thấy phần chú thích viết tay trong quyển sách, cô ngẩng đầu nhìn Thạch Hâm. Ánh mắt Thạch Hâm như kiểu sẵn sàng chết vì đại nghiệp vậy. Tô Tô cười mỉa mai:

“Cô muốn nói là không thể quên hận thù phải không? Thế là cô không báo thù được, con cháu cô cũng phải đi báo thù cho cô à? Cô nói có thấy vô lý không?”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 494: Làm sao cô biết tôi mang thai
Thật phiền, Tô Tô cảm thấy phiền với loại phụ nữ như thế này, muốn báo thù thì xông lên đi, liều mạng, không có bản lĩnh thì bất ngờ ám sát. Bây giờ cô ta ở chỗ này mơ hồ, nằm vùng thì trăm ngàn sơ hở, có suy nghĩ không vậy?

“Không, thù của ai người nấy trả. Dù là thù không đội trời chung, tôi cũng không để con mình đi báo thù thay.”

Thạch Hâm nhìn Tô Tô chằm chằm, trong cặp mắt kia không chỉ có thù hận mà còn có một chút gì đấy của người mẹ. Tay cô ta không tự chủ xoa bụng, tiếp tục nói hợp tình hợp lý với Tô Tô:

“Con tôi có cuộc đời của chính nó, tôi sẽ không yêu cầu nó trả thù bất kỳ ai. Nó sinh ra trên đời không phải để sống trong thù hận. Tôi chỉ muốn nó nhớ rõ lịch sử, nhớ rõ ông bà tổ tiên của nó, họ sống như nào họ chết ra sao. Nó biết những thứ này sẽ không đi lại trên con đường của cha nó, cậu nó.”

Người phụ nữ này ân oán phân minh. Cô ta hận kẻ thù mình vì mối thù của mình, cô ta tự mình báo thù vì người yêu của mình, tình cảm của mình. Nhưng cô ta không thích con cháu mình vướng mắc trong thù hận của thế hệ trước. Thạch Hâm tuy nhu nhược, tuy không lên được phòng khách xuống được phòng bếp nhưng cách đối nhân xử thế của cô ta còn hơn rất nhiều người.

Tô Tô đứng ở đối diện nhìn Thạch Hâm, nói nửa thật nửa giả: “Cho nên theo ý cô là ân oán tình cừu không liên lụy đến đời sau, coi như là cô có thù với tôi, cô sẽ không làm hại con gái tôi phải không?”

“Tôi có thù với cô là chuyện của tôi với cô. Tôi sẽ không tìm con gái cô trả thù, tôi cũng sẽ không bảo con tôi tìm cô hay con gái cô, người nhà cô, bạn bè cô trả thù!”

Thạch Hâm trả lời Tô Tô vô cùng nghiêm túc. Tuy là cô ta quả thực có thù với Tô Tô, tuy là lúc này Tô Tô đang nửa giả nửa thật hỏi cô ta nhưng Thạch Hâm vẫn như cũ trả lời rất nghiêm túc. Cô ta hận Tô Tô, sẽ giết Tô Tô trả thù nhưng cô ta sẽ không làm hại Tiểu Ái. Đây hoàn toàn là lời thật lòng, cô ta nghĩ như thế nào thì nói như thế.

Tô Tô đứng ở bên ngoài cửa sổ, cụp mắt như đang nghĩ điều gì, nét mặt hơi nặng nề. Sau đó cô ngẩng đầu lên, nhướng mày nhìn Thạch Hâm, giễu cợt nói:

“Được, vậy chúng ta hãy để thời gian trả lời. Nếu như cô có thể làm được như cô nói, tôi cũng sẽ làm như vậy với cô. Mọi thứ để đến khi cô sinh con rồi lại nói.”

Đứa bé là vô tội. Trước khi bị thù hận làm mờ mắt, trẻ con chính là trang giấy trắng. Nếu Thạch Hâm thực sự có thể làm được điều cô ta nói, Tô Tô có thể chờ cho đứa con trong bụng Thạch Hâm được sinh ra, thả nó đi.

“Làm sao cô biết tôi mang thai?”

Thạch Hâm nghe xong mặt liền đổi sắc. Vừa nãy cô ta và Tô Tô nói chuyện lâu như vậy, hoàn toàn không nói đến chuyện cô ta có thai mà?! Sao Tô Tô có thể biết cô ta mang thai?

Tô Tô xoay người đi, đi hai bước rồi quay đầu lại nhìn Thạch Hâm. Vốn chỉ là thuận mồm nói ra, lúc này quả thực cô bị ngạc nhiên rồi: “Cô thực sự mang? Tôi chỉ tiện mồm nói thế thôi.”

Dựa theo thời gian kiếp trước mà tính, Khuông Thế Quốc chết khi Tiểu Ái hai gần ba tuổi. Lúc đó Thạch Hâm mang thai đứa con chưa ra đời đã mồ côi cha của Khuông Thế Quốc, mà trước cái thai này Thạch Hâm cũng không có đứa con nào khác. Vậy kiếp này Khuông Thế Quốc chết sớm hai năm, cái thai của Thạch Hâm là sao? Mang thai sớm hai năm?

“Đúng vậy, tôi có thai.” Thạch Hâm gật đầu. Cái này có gì mà không dám thừa nhận, tuy Tô Tô là kẻ thù của cô ta nhưng giấu giếm việc mình mang thai với kẻ thù để làm gì?

Sau đó Thạch Hâm lại cau mày. Cô ta nhớ lại mình và Khuông Thế Quốc lấy nhau đã nhiều năm, từ trước khi mạt thế cô ta cũng có thai ba bốn lần nhưng đều tự nhiên mà sảy. Lần này cô ta lại mang thai một đứa trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ. Vốn lo cho cái thai, cô ta cũng không muốn đi ra khỏi nhà họ Thạch... Nếu không phải vì ám sát Tô Tô, cô ta cũng không muốn mạo hiểm sinh non chạy ra ngoài, đến đây bôn ba.

“Cô đang mang thai rồi, không ở nhà dưỡng thai lại đến chỗ tôi làm gì?”

Tô Tô nhìn Thạch Hâm chằm chằm, nhíu mày phiền não. Hay lắm, quả thật hiện tại Thạch Hâm đang mang thai. Vậy rốt cuộc là giết hay không giết người phụ nữ có thai này? Cô liếc mắt nói với Thạch Hâm tiếp:

“Làm ơn biết nghĩ đi! Tình thương của cô bị lợi dụng rồi, nhất định là bị ai đó lừa đến đây, đừng để người ta bán mình đi còn đếm tiền hộ.”

Nếu không ai lừa Thạch Hâm thì tại sao Thạch Hâm đời trước chưa từng đích thân chạy đến báo thù, chỉ muốn ở trong nhà an tâm dưỡng thai, giờ lại không giải thích được chạy đến chỗ Tô Tô làm giáo viên?

Nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Thạch Hâm, nhưng chẳng muốn cùng cô ta tán gẫu, Tô Tô rời khỏi để lại Thạch Hâm bên cửa sổ đang đứng yên suy nghĩ. Cô ta chợt nhớ ra sách lịch sử cấp hai của em mình bị Tô Tô cầm đi mất!!! Đây là di vật của em trai cô ta!

Thạch Anh để lại cho cô ta rất nhiều thứ, thật ra rất rất nhiều. Nhưng từ nhỏ Thạch Anh đã thích lịch sử, đi học bị học lệch vô cùng nghiêm trọng. Sách lịch sử cấp một cấp hai cấp ba đều được Thạch Anh vô cùng giữ gìn. Nếu như không phải vì lúc nãy dạy lịch sử cho bọn trẻ, Thạch Hâm sẽ không mang vật quan trọng như vậy ra làm giáo án. Sách lịch sử mà Tô Tô cầm đi mất nhất định phải lấy lại.

Nói thật, lúc Thạch Hâm đối mặt với cặp mắt vừa trong sạch vừa sắc bén của Tô Tô, không hiểu sao trong lòng có cảm giác bị lột sạch hết quần áo, không có gì có thể giấu. Cho nên lúc biết bị Tô Tô cầm mất sách lịch sử, tự dưng không dám đuổi theo đòi lại, phải làm sao bây giờ?

Trong lòng cô ta vô cùng hoảng hốt nghĩ không biết Tô Tô có biết Thạch Anh là ai không? Theo đạo lý mà nói, Thạch Anh và Tô Tô trước đây không thù không oán, cứ coi như Tô Tô nhìn thấy tên “Thạch Anh” trên sách lịch sử, chắc cũng không liên hệ được đến một người cô đã từng giết tên Thạch Anh chứ?

Thế nhưng ngộ nhỡ thì sao? Ngộ nhỡ Tô Tô biết Thạch Anh là ai? Biết Khuông Thế Quốc là ai?

Nghĩ đến đây, trong lòng Thạch Hâm vô cùng sốt ruột. Nhưng bây giờ cũng không biết làm thế nào để có thể lấy lại sách lịch sử về. Cô ta suy nghĩ rồi nhấc chân đi tìm chủ nhiệm của cô nhi viện. Phòng làm việc của chủ nhiệm ở phía sau của tứ hợp viện.

Cô ta muốn vợ của Xuân Lai giúp nghĩ một số biện pháp, lấy lại sách lịch sử trong tay của Tô Tô.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 495: Nhất định phải được
Ánh mặt trời chan hòa khắp trại trẻ mồ côi khu đông, nhưng nhà họ Thạch lại âm u nặng nề. Hình Cát Kha cầm hộp quà đựng một bộ trang phục dạ hội, ánh mắt dịu dàng bước vào.

Anh ta cầm cái hộp đi mọi ngóc ngách trong nhà nhưng không thấy bóng dáng Thạch Hâm. Hình Cát Kha sốt ruột nổi giận, ném cái hộp xuống sàn phòng khách, đi tìm cô quét dọn hay phục vụ cho Thạch Hâm, đưa đôi tay cứng như thép vặn cổ cô ta:

“Hâm nhi đi đâu? Nói!!!”

Bạch Tuyết Lê bên ngoài đang chạy vào, thấy vậy thì trốn ngay vào một chỗ khuất. Hình Cát Kha đang nổi cáu, ngu cũng nhận ra, cô ta không nên xuất hiện trước mặt Hình Cát Kha lúc này.

Cô quét dọn bị bóp cổ, mặt mũi đỏ phừng phừng, người run rẩy, sợ đến són tiểu, lắp ba lắp bắp:

“Cô… cô chủ… đi báo… báo thù… rồi!”

“Báo thù?” Hình Cát Kha trợn mắt ném cô quét dọn ra ngoài xa tận tám trượng. Anh ta lo lắng đứng trong phòng khách, chắp tay sau lưng run rẩy, “Báo thù? Em đi báo thù…”

Cô ta biết rõ rằng Hình Cát Kha mong rằng cô ta sẽ không ra khỏi sân nhà họ Thạch. Hình Cát Kha không muốn Thạch Hâm ra ngoài, một phần vì thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, một phần là vì không muốn Thạch Hâm báo thù cho Khuông Thế Quốc. Hình Cát Kha đương nhiên không bỏ qua cái chết của Thạch Anh. Anh ta đã cài người bên cạnh Tô Tô, vì sao Thạch Hâm không chờ được vài ngày mà nhất định phải tự mình đi báo thù?

Hình Cát Kha sốt ruột lại bực bội, vội vàng ra ngoài. Anh ta muốn lôi Thạch Hâm về nhà.

Hình Cát Kha rời đi nhanh chóng, để lại hộp quà được gói đẹp đẽ trong phòng và xác chết không nhắm mắt của cô quét dọn, đóng cửa ầm ĩ.

Hình Cát Kha đã rời đi nhưng dường như căn nhà vẫn chưa bình ổn trở lại, tất cả mọi người đều bàng hoàng trước lửa giận của anh ta. Bạch Tuyết Lê núp trong bóng tối nở nụ cười. Không ngờ Hình Cát Kha này bình thường đều đứng sau lưng Thạch Anh mà “tẩm ngẩm tầm ngầm,” là một dị năng giả sức mạnh cấp cao. Cô quét dọn bị anh ta ném nhẹ một cái mà bay hẳn ra cửa chính, xương cốt vỡ vụn, chết ngay tại chõ.

Người đàn ông như vậy, xét về tâm tư cũng tốt hơn Thạch Anh và Khuông Thế Quốc, xét về sức mạnh cũng chẳng kém Thạch Anh. Lòng dạ độc ác? Nhìn anh ta xuống tay với cô quét dọn tay không tấc sắt là biết kẻ này ác độc dường nào. Bình thường vì sao Hình Cát Kha lại sẵn lòng đứng sau lưng Thạch Anh?

Dường Bạch Tuyết Lê càng lúc càng “chấm” Hình Cát Kha rồi.

Thạch Hâm không hề biết chuyện mình rời đi khiến một người mất mạng. Cô ta mặc váy dài trắng, đi sandal đến sân sau. Cô ta định tìm vợ Xuân Lai nhưng lại phát hiện ra chỗ tàng cây đằng cửa sau, một người phụ nữ đang nắm tay đứa bé gái mười một tuổi và cò kè với đám đàn ông. Có tên còn cầm tinh hạch bỏ vào ngực đứa bé.

“Các ngươi đang làm gì?”

Thạch Hâm cau mày quát, mấy tên đàn ông lập tức chạy. Người phụ nữ kia cũng lập tức quay đầu chạy không dám nhìn lại, để lại đứa bé chơ vơ.

Thạch Hâm vội vàng bước đến cạnh đứa bé, cầm tay lên nhìn. Đứa bé mặc một bộ váy màu đỏ nhàu nát, dài đến đầu gối, một chiếc quần lót trắng ố vàng bị kéo đến đầu gối. Đứa bé run rẩy cúi gằm tựa như đã làm gì sai trái lắm, không dám bỏ chạy khi Thạch Hâm bắt được.

“Chuyện gì vừa xảy ra?!”

Thân làm đàn bà, Thạch Hâm có ngu cũng vẫn nhận ra. Cô ta sốt ruột hỏi Hạ An đứa bé nhưng dù cô ta có hỏi bao nhiêu, đứa bé vẫn cắn răng không nói nửa lời.

Thạch Hâm tự mình đưa tay vào quần lót của đứa bé thì sờ thấy dịch nhờn. Cô ta rút tay ra nhìn dưới ánh mặt trời rồi nôn mửa. Dịch của đàn ông.

“Đi theo cô!!!”

Thạch Hâm cảm thấy không ổn chút nào. Cô ta vừa khạc đờm vừa dắt tay đứa bé, nghiêm trọng dắt đi. Bé gái tưởng mình sai sẽ bị phạt nên cứ cố níu lại, òa lên khóc.

Thạch Hâm nào có thể quan tâm đến tâm trạng của bé gái lúc này. Cô ta chỉ biết là cô ta nhìn thấy phía dưới bóng cây không có ánh mặt trời, trong trại trẻ mồ côi, là nơi mà bọn trẻ không phải lo nghĩ trốn tránh thì quần lót đứa bé mười một tuổi lại có dịch nhầy của đàn ông. Đối với một người phụ nữ bảo thủ, đây chắc chắn là chuyện lớn như trời đất sắp sụp đổ.

Chuyện bắt đầu thu hút sự chú ý của mọi người. Tô Tô đang trò chuyện với vợ Xuân Lai trong sân về những chuyện ở trại trẻ, vợ Xuân Lai còn đang nói rằng trại trẻ này thật tốt, bọn trẻ con thích ở đây thế nào. Cô mong rằng chỉ một thời gian nữa, những tổn thương mạt thế gây ra qua đi, đám trẻ con sẽ lại lần nữa tìm thấy niềm vui trong cuộc sống.

Vợ Xuân Lai vừa dứt lời, Thạch Hâm đã kéo dược đứa bé nhất quyết không chịu đi vào. Đứa bé kia chưa kịp mặc lại quần lót, quần tụt xuống bắp chân còn bị Thạch Hâm lôi kéo nên nó ngã sấp xuống đất, co ro người không dám ngồi dậy.

Tiếng cười nói trong sân dừng lại. Tô Tô và vợ Xuân Lai quay ra nhìn. Nụ cười trên môi Mai Thắng Nam phai dần. Diệp Dục và Phương Thúc Ế nhíu mày.

“Tô Tô, chủ nhiệm! Mọi người qua đây! Tôi vừa phát hiện ra một việc. Tôi phải nói cho mọi người biết, nếu mọi người không quản lý cho cẩn thận thì cái trại trẻ mới thành lập có vài ngày này sẽ trở thành ổ bán dâm. Xem đây, tôi vừa mới phát hiện ra con bé này phía sau cùng…”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 496: Thật sự không hiểu
“Ôi chao, thời tiết nóng quá. Đứa bé này ngã rồi kìa, mau đỡ lên, đưa vào phòng!”

Thấy Thạch Hâm không quan tâm, đổ hết mọi việc xảy ra lên đầu đứa trẻ mười một tuổi trước mặt tất cả mọi người, Mai Thắng Nam bỏ cả dép vội vàng chạy lên, chặn lại lời của Thạch Hâm, tiện xông đến bên cạnh cô bé mười một tuổi, ôm con bé dậy.

Thạch Hâm mở miệng, không phục thái độ che giấu của Mai Thắng Nam, cứ như thể đang sợ đem tội ác gì đó ghê gớm lắm ra ánh sáng, chẳng lẽ mấy người đàn ông ở sân sau cũng là Mai Thắng Nam gọi đến? Cô ta mở miệng định tố cáo Mai Thắng Nam, liền nghe Mai Thắng Nam nhỏ giọng nói:

“Cô đừng có nói, trẻ con cũng có sĩ diện. Cô nói to như thế, sau này con bé làm người thế nào?”

Người sáng suốt chỉ cần nhìn thấy quần lót của đứa bé gái bị cởi ra đến chân là biết đại khái đã xảy ra chuyện gì, mà bé gái đó lại rúc vào góc, cúi mặt vào hai bàn tay run rẩy, đại khái cũng hiểu con bé đang sợ cái gì.

Không chắc với những ngày tháng ngày sống thoải mái này, những đứa trẻ này sau khi lớn lên sẽ thành người như thế nào cho trong xã hội. Nhưng thời buổi này có những người, trong lúc vô tình đã làm những chuyện khiến người khác xấu hổ, kết quả là sau khi trưởng thành trở thành trò cười cho xã hội.

Nên ý của Mai Thắng Nam là muốn Mai Thắng Nam đóng cửa lại nói chuyện cho rõ ràng, trước mặt nhiều đứa trẻ như thế mà nói cũng thứ bẩn thỉu này không thích hợp lắm!

Cách đó không xa, Tô Tô lạnh mặt, biểu cảm trên mặt cô có phần đáng sợ. Cô nghiêng người ôm Tiểu Ái ra khỏi vòng tay của Diệp Dục, đi thẳng về phía Thạch Hâm. Cô đi lướt qua vai Thạch Hâm, đưa tay đẩy cánh cửa phía trước, sau đó đứng ở ngoài cửa, quay lại nhìn vợ Xuân Lai.

Vợ Xuân Lai bị chuyện này dọa cho sợ mất mật, nhận thấy ánh mặt lạnh lùng của Tô Tô, cô ta chợt tỉnh táo lại, đi theo Tô Tô vào phòng. Thạch Hâm thấy thế, thực ra cô ta cũng thấy Mai Thắng Nam nói có lý, nên đi sau vợ Xuân Lai vào. Mai Thắng Nam ôm đứa trẻ mười một tuổi, đi vào phòng cuối cùng, sau khi cô vào phòng liền quay lại khóa cửa phòng, cho hai người đàn ông Phương Thúc Ế và Diệp Dục ở ngoài là vệ sĩ!

Trong phòng, cửa sổ cũng đóng kín mít, ánh sáng tù mù, vợ Xuân Lai run rẩy cả người, chỉ vào đứa nhỏ mười một tuổi trong lòng Mai Thắng Nam, há miệng muốn nói nhưng nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của con bé, rồi lại chẳng nói gì.

Mai Thắng Nam ôm đứa trẻ đi vào phòng ngủ. Đương nhiên căn phòng này trước đây là phòng ngủ, bây giờ phòng khách của nó đã được sửa thành giảng đường của bọn trẻ, đằng sau là phòng ngủ, bên cạnh là chỗ nghỉ ngơi của giáo viên.

Đứa trẻ bị sợ hãi, con bé cắn chặt môi, lúc Mai Thắng Nam đặt con bé xuống giường, nó liền giơ tay túm góc sườn xám của Mai Thắng Nam. Con bé ngẩng đầu, mắt rưng rưng, nỉ non:

“Cô ơi, đừng đuổi cháu đi, Cháu xin lỗi, cháu không dám nữa đâu.”

“Đừng xin lỗi, bây giờ mọi chuyện còn chưa rõ, chưa chắc là lỗi của cháu, đừng nói xin lỗi.” Mai Thắng Nam cười dịu dàng, nghiêng người nhìn cô bé đang ngồi trên giường, cô giúp con bé kéo quần lót lên. Vừa ngẩng lên nhìn, Mai Thắng Nam đã thấy một vết cấu trên bắp tay con bé, cô lơ đãng hỏi, “Vết thương trên tay cháu là sao thế?”

“Là… là...” Đứa trẻ rụt rè cúi đầu, không dám nói.

Bên ngoài phòng nghỉ, Thạch Hâm đi đi lại lại, thấy bộ dạng ấp úng của con bé, lớn tiếng nói, “Đó là bị mấy đứa lớn hơn cấu, lúc tôi thấy con bé, hình như nó bị mấy đứa con gái lớn hơn đánh.”

Mai Thắng Nam cúi đầu lườm Thạch Hâm, Thạch Hâm quay lại, cô ta vừa tức vừa lo, lại nghe thấy Mai Thắng Nam hỏi, “Cháu bị ai bắt nạt?”

Thạch Hâm định đi, nhưng cô ta chợt dừng lại, đứng ngoài cửa phòng nghỉ nghe Mai Thắng Nam hỏi tiếp.

Đứa bé gái mười một tuổi, khó xử nói với Mai Thắng Nam, “Các chị nói… các chị bắt cháu làm gì cháu cũng phải làm, nếu cháu không nghe lời, các chị sẽ bảo cô giáo đuổi cháu đi. Cháu không muốn đi, ra ngoài cũng phải làm những chuyện đó, còn, còn bị đánh, còn không được ăn no...”

“Nên bọn nó ép cháu, chúng nó thu tinh hạch bắt cháu tiếp khách?”

Thạch Hâm đứng ở cửa, chen miệng vào hỏi. Cô ta nhìn đứa bé gái vẻ mặt không thể tin nổi, cô ta nhìn thấy mấy tên đàn ông đi vào cửa sau, nhét tinh hạch vào ngực đứa trẻ mười một tuổi, cũng nhìn thấy đứa bé đó bị những đứa lớn hơn dìu.

Ngay từ lúc bắt đầu, Thạch Hâm đã biết những tên đàn ông đó muốn làm gì, cô ta tưởng đứa trẻ này tình nguyện, cam chịu sa đọa. Thật không ngờ… không ngờ… nhìn một trại trẻ mồ côi xinh đẹp, tươi sáng thế này, mới thành lập được một tháng đã có chuyện đen tối như thế xảy ra.

Vợ Xuân Lai, tự phong mình là người quản lý trại trẻ mồ côi, tức giận đùng đùng bước đến bên cạnh Thạch Hâm, hít sâu một hơi, nhìn đứa bé, cố gắng hạ thấp giọng mình hỏi:

“Mấy người “chị” đó là ai?”

Đứa bé co ro trên giường, cúi thấp đầu, mím chặt môi không dám nói. Con bé còn nhỏ nhưng nó không ngốc, qua những phản ứng của người lớn nó có thể xác định được việc mình làm là sai trái. Con bé rất sợ, rất hoảng hốt, không biết có nên nói tiếp không, có làm hổng một lỗ trên trời không.

Con bé cũng biết, rõ ràng chỉ là một chuyện bình thường, bên ngoài trại trẻ mồ côi, con bé bị cha mẹ bắt làm chuyện đó. Cha mẹ nói với con bé, nó chỉ cần dạng chân ra, để các chú các bác đè lên người nó là nó có cơm ăn, có quần áo mặc. Nhưng vào trại trẻ mồ côi sao chuyện này lại thành chuyện sai trái?

Dù trong trại trẻ mồ côi không cần làm chuyện đó cũng có cái ăn cái mặc, nhưng các chị đó muốn kiếm tinh hạch, nên bắt nó để các chú các bác đè lên. Con bé chỉ nghĩ rằng, làm chuyện đó thì sẽ không bị các chị đánh, nhưng phản ứng hôm nay của người lớn đã cho nó biết, đó là sai trái, con bé đã làm sai.

Vì sao? Chuyện con bé làm rõ ràng chỉ là chuyện bình thường ở xã hội ngoài kia, nhưng ở trong trại trẻ mồ côi này lại bị cho là tội lỗi? Con bé không hiểu, thật sự không hiểu.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 497: Quan niệm sai lầm
Đứa bé rất bàng hoàng, nó cúi thấp đầu không dám nói ra tên của đám chị đó. con bé càng không nói, vợ Xuân Lai càng sốt ruột, cô ta đi đi lại lại bên ngoài phòng khách, vòng qua mấy cái bàn, cố kiềm chế sự tức giận của mình, đột ngột quay người nhìn Thạch Hâm nói:

“Cô nhìn đi, cô nhìn xem. Trước đây chúng ta còn bàn luận về giáo an, sai rồi, sai hết rồi, đầu tiên chúng ta phải dạy những đứa trẻ này biết thế nào là liêm sỉ, đúng sai, phải trái!!! Chúng ta phải cho chúng biết, một người con gái nên giữ mình thế nào, nên bảo vệ mình thế nào trong thời buổi này!!!”

Điều này thật sự rất quan trọng, trước đây vợ Xuân Lai cũng nghĩ Thạch Hâm nói đúng. Những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi phải biết đến lịch sử, biết con người đã phát triển thế nào, nên đi như thế nào. Nhưng bây giờ xảy ra những chuyện này, cần phải dạy chúng cách bảo vệ mình trước mới phải.

Tô Tô ngồi ở một chiếc bàn học, ở cuối lớp, cô bế Tiểu Ái, nghe thấy thế liền cau mày, muốn nòi gì nhưng lại thôi.

Thạch Hâm đứng trong phòng nghỉ, không đồng ý lắm với ý kiến của vợ Xuân Lai, “Sự đáng sợ của mạt thế nằm ở chỗ nó có thể biến đúng thành sai, sai thành đúng, chẳng lẽ lịch sử không quan trọng sao? Chúng ta hiểu biết về lịch sự rồi mới có thể tự mình phân biệt đúng sai. Một dân tộc không có lịch sự đáng sợ biết bao!”

“Thạch Hâm, cô đang sống ở tháp ngà voi à?”

Vợ Xuân Lai nhìn Thạch Hâm vẻ không thể tin nổi. Rõ ràng đã xảy ra chuyện xấu xa như thế này, cưỡng ép một đứa bé gái bán thân, Thạch Hâm còn nói những thứ triết lý giáo điều này sao?!

Đúng thế, những thứ Thạch Hâm nói, vợ Xuân Lai đều đồng ý, cô ta cho rằng Thạch Hâm dạy bọn trẻ lịch sử cũng vì muốn chúng nhớ rõ lịch sử phát triển của con người, biến chúng thành người có niềm tự hào dân tộc. Đây cũng là một trong những lý do vợ Xuân Lai dùng Thạch Hâm.

Nhưng, xem ra hiện giờ, quyết định này có vẻ như là một sự sai lầm. Trong mạt thế, chỉ nói về kiến thức lịch sử này cho bọn trẻ nghe cũng không có tác dụng gì. Lịch sử thì vẫn phải học, ý thức bảo vệ bản thân của chúng, tam quan (nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan) cũng rất quan trọng. Nhưng bây giờ chỉ dạy lịch sử cho bọn trẻ, biến lịch sử thành môn học chính, vợ Xuân Lai cho rằng dù có bắt học đến mức thành nhà lịch sử học, thì tam quan và tư tưởng của chúng có gì thay đổi đâu?

Chúng phải biết thế nào là vinh thế nào là nhục, phải biết lùi bước, không thẻ chỉ học lịch sử, học về những thứ từ vài nghìn năm trước, mà phải biết sau mạt thế, cả thế giới đều trở nên đen tối, pháp luật cũng không thể trói buộc nổi sự độc ác của con người. Rất nhiều đứa trẻ vừa bắt đầu hình thành định hướng thì mạt thế tới, chúng bị tiếp nhận rất nhiều quan điểm sai lệch.

Ví dụ như bé gái có thể thông qua con đường buôn da bán thịt để kiếm tinh hạch, bé trai có thể ăn trộm súng, có thể giết người phóng hỏa mà không có gì cản trở...

Bọn trẻ không biết điều mình làm là sai, trong thế giới của chúng, người lớn bảo chúng có thể làm vậy nên chúng cho rằng ở xã hội loài người muốn sống thì làm như thế.

Đương nhiên, Thạch Hâm nói, lịch sử cũng có thể nói cho những đứa trẻ này biết, trong quá trình phát triển của con người, khi mà thời văn minh còn hưng thịnh, con người khi đó sống lễ nghĩa với nhau, láng giềng hòa thuận, bạn bè nhiệt tình giúp đỡ nhau. Ở trong xã hội pháp trị đó, dù cũng có những kỹ nữ buôn da bán thịt, có tội phạm giết người đốt nhà, nhưng những thứ đó chỉ là mặt tiêu cực, sai trái, đen tối.

Nhưng lịch sử mà Thạch Hâm dạy quá dài, bây giờ cô ta mới dạy tới thời kì đồ đá... cô ta định tốn mấy năm mới dạy xong cả quá trình phát triển của loài người? Thời kì đồ đá không phải là thời đại ăn lông ở lỗ sao? Vợ Xuân Lai cảm thấy cô không chờ được nữa, những đứa trẻ này càng không thể chờ được nữa.

Ngoài ra còn có hai giáo viên nữa một người dạy ngữ văn, một người dạy toán. Theo cách nghĩ của vợ Xuân Lai, cô ta định tìm một giáo viên ngoại ngữ để dạy bọn trẻ tiếng Anh… nhưng tất cả đều không qua. Vợ Xuân Lai biết, ý tưởng trước đây của cô sai rồi, thật sự quá sai rồi.

Có rất nhiều đứa trẻ đã không chờ được việc rút ra bài học gì từ những môn học văn hóa đã trở thành những kẻ không thể cứu được nữa. Vì những đứa trẻ thời đại này đã quá bị tổn thương, loại tổn thương này biến thành vết hằn trong não chúng. Nếu đã hiểu rồi liệu chúng có trở nên tốt hơn không?

Không cần nói người khác, nói tới mấy đứa bé gái này đi, có thể nói là chúng chưa hiểu biết gì? Đứa trẻ mới mười một tuổi gọi chúng là “chị”, được gọi là chị trong trại trẻ mồ côi không mười lăm thì cũng mười bốn. Hành động độc ác của “chị” thì không một nền giáo dục nào có thể giáo dục được, chúng đã thành gái điếm rồi, mà lối tư duy của gái điếm thì không thể cứu được.

Cả cô bé mười một tuổi này, giờ con bé là người bị hại, chờ nó lớn rồi, tìm được một đứa yếu đuối hơn mình, thế nào cũng biến người đó thành người bị hại theo nó. Đây là mạt thế, đây là sự thật, đây cũng là mặt tiêu cực của loài người.

Nên việc cấp bách bây giờ là tranh thủ thời gian cứu những đứa trẻ chưa bị giáo dục xiên xẹo, dạy chúng làm người, dạy chúng cách hành xử đúng đắn. Lịch sử? Đương nhiên cũng phải học, nhưng không phải chỉ học lịch sử, mỗi tuần bọn trẻ sẽ học một, hai tiết lịch sử là đủ rồi. Thậm chí cả mấy môn ngữ văn, toán học, mỗi tuần cũng chỉ cần học một hai tiếng, bây giờ chủ yếu là phải xây dựng thế giới quan cho lũ trẻ.

Vợ Xuân Lai đi đi lại lại trong phòng, nhìn Thạch Hâm có lối tư duy tầm vĩ mô, hòa hoãn một chút, “Thế này, cô Thạch, thực ra tôi cũng không phản đối chuyện cô dạy lịch sử cho bọn trẻ, nhưng mỗi tuần chỉ cần hai tiết là đủ. Lúc dạy lịch sử, tôi mong cô có thể thêm vào một chút những vấn đề đúng đắn, ví dụ như vệ sinh, thói quen hoạt động, dùng từ ngữ lễ phép v.v, tôi mong trong một tháng tới đây, chủ yếu dạy về đạo đức cho học sinh.”

“Thế sao được?...”

Thạch Hâm cau mày, lắc đầu từ chối. Ban đầu mỗi chiều học ba tiết lịch sử, giờ cắt đi còn mỗi tuần chỉ học hai tiếng. Điều này khiến kế hoạch giảng dạy của cô bị đứt đoạn, Thạch Hâm cương quyết không đồng ý, văn hóa lịch sử của con người có mấy nghìn năm, nhưng tới khi việc báo xong thù của cô ta, cô ta phải rời khỏi đây. Thạch Hâm trong khoảng thời gian ở trong trại trẻ mồ côi muốn đem tất cả kiến thức về lịch sử của mình dùng hết khả năng truyền dạy cho tụi nhỏ.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 498: Người làm thầy
Thạch Hâm định lý luận với vợ Xuân Lai một phen, vợ Xuân Lai cắt những lời thuyết phục của cô ta, nói với Tô Tô về chuyện khác.

“Tôi nghĩ, chúng ta nên làm một bài trắc nghiệm phân tích hành vi trong trại trẻ mồ côi, giám định tam quan và suy nghĩ của bọn trẻ. Những đứa đã bị vặn vẹo quá, những đứa trẻ đó có giáo dục tiếp cũng không có ý nghĩa gì, cứ để cho chúng rời khỏi trại trẻ mồ côi, tránh làm hư những đứa trẻ khác. Tô Tô, cô thấy sao?”

Đối mặt với Tô Tô, ngữ khí nói chuyên của vợ Xuân Lai còn đem theo ý trưng cầu ý kiến. Trước đây cô nghĩ không cần quan tâm, chỉ đến trại trẻ mồ côi thôi, những đứa trẻ chưa tới mười sáu tuổi đều được nhận vô điều kiện, đây là một quan điểm sai lầm. Hậu quả của việc nhận người vô điều kiện là nhận cả những đứa trẻ đã đồi bại, thối nát đến tận xương tủy. Vì thế nên mới dẫn tới chuyện bắt một bé gái mười một tuổi buôn da bán thịt ngày hôm nay.

“Theo ý của cô, trong trại trẻ mồ côi này sẽ phải bỏ một số đứa trẻ sao? Vậy ý nghĩa của giáo dục ở chỗ nào?”

Tô Tô còn chưa nói, Mai Thắng Nam đang ngồi trên giường, trong phòng nghỉ, ngẩng đầu lên cười lạnh. Cô nhìn vợ Xuân Lai hỏi một câu châm chọc, theo suy nghĩ của vợ Xuân Lai, thì những đứa trẻ bị đuổi ra khỏi trại trẻ mồ côi rất nhiều. Đây là những đứa trẻ thời đầu mạt thế, phần lớn đều bị làm vấy bẩn, là thế hệ “không thể cứu” được.

Đương nhiên chúng rất đáng thương, vốn dĩ có một cuộc đời như hoa như ngọc, lại bị thiên tai con người hủy hoại thành như thế. Chúng cũng đáng giận, vết thương không lành khiến chúng thưởng thế là bình thường, hơn nữa còn lôi kéo người khác thành người bị hại.

Nhưng cũng không hẳn là không thể dạy, không thử sao biết không dạy được? Dù sao đều là những đứa trẻ trong thời mạt thế!

Vợ Xuân Lai quay lại, trong ánh mắt hiện lên vẻ thương tiếc nhìn Mai Thắng Nam, giọng nói cũng bất giác thấp hơn một chút. Cô ta gật đầu, nói với Mai Thắng Nam, ‘Giáo dục là dành cho những đứa trẻ muốn tiếp thu, những đứa trẻ này tôi cho rằng có dạy nữa cũng không cần thiết.”

“Vì sao? Người làm thầy không phải nên dạy học cho tất cả mọi thành phần sao?”

Mai Thắng Nam đứng dậy, điều cô để ý lúc này hình như không còn là nên đối xử với mấy bé gái này thế nào, mà lời nói của vợ Xuân Lai hình như đã đụng trúng chỗ đau nào đó của cô, khiến Mai Thắng Nam khó mà bình tĩnh được.

“Những đứa trẻ này, cô cũng chưa từng gặp, hỏi cũng chưa từng hỏi, thậm chí còn chưa từng sống chung với chúng mà cô đã kết luận là chúng không cứu được nữa. Cô chỉ có thể dùng một bài trắc nghiệm nhỏ để nói chúng đã bị mạt thế hủy hoại, vậy theo lối suy nghĩ của cô, giáo viên như cô cũng không cần làm nữa về nhà thêu thùa chờ những đứa trẻ thế hệ mới được sinh ra rồi dạy bảo lại, như thế không phải tốt hơn sao?”

Vợ Xuân Lai cắn môi, buồn bực nhìn Mai Thắng Nam. Cô ta không nói chuyện, thực ra cô ta cũng rất muốn nói cho Mai Thắng Nam biết, nếu không phải vì Tô Tô, cô còn lâu mới muốn nói câu nào với loại con gái như Mai Thắng Nam. Nếu không phải Tô Tô ngồi đây, vợ Xuân Lai cũng không muốn tốn thời gian và sức lực giải thích nhiều cho Mai Thắng Nam làm gì.

Thạch Hâm đứng nhìn từ xa, đứng bên cạnh nhìn Mai Thắng Nam và vợ Xuân Lai đấu đá ngầm, trong lòng xuất hiện một cảm giác khác. Cô ta nghĩ mình chắc là bị tiếng cười của bọn trẻ làm cho lú lẫn mới thấy thế giới này tốt đẹp hơn một chút, nên cô ta mới cố gắng làm thật tốt những giáo án này. Kết quả là xảy ra những chuyện này khiến Thạch Hâm thất vọng, thật sự thất vọng.

Nếu nói trước đây, những bé gái này ức hiếp người khác vì muốn sống tiếp, vì muốn cha mẹ mình sống tiếp, còn bây giờ thì sao? Sinh tồn đã không còn là chuyện khó khăn, những bé gái này còn muốn bắt người buôn da bán thịt, vì cái gì? Vì tư duy của chúng đã không thể thay đổi rồi sao?

Cô ta không giống vợ Xuân Lai và Mai Thắng Nam, đã tranh luận đến ý nghĩa của giáo dục. Cô ta chỉ yên lặng nhìn hai người, cả Tô Tô cũng thế, chỉ nhìn họ.

Phía sau, vợ Xuân Lai cau mày, định nói chuyện nhưng Tô Tô ở sau lưng cô mở miệng, lạnh lùng nó,: “Tôi nghĩ rằng mấy người các cô có cãi nhau cũng không có tác dụng gì. Vấn đề còn chưa giải quyết, có cãi nhau cũng chẳng làm được gì? Thạch Hâm, cô còn nhớ mấy đứa lớn hơn thế nào không? Cô đưa tôi đi!”

Thạch Hâm gật đầu, lườm Mai Thắng Nam với vợ Xuân Lai, rồi ra ngoài bắt người. Vợ Xuân Lai vội vàng theo sau Thạch Hâm, nói với Thạch Hâm, “Một người yếu ớt như cô, không làm gì được chúng đâu, tôi đi tìm mấy thuộc hạ của chồng tôi giúp.”

Hai người ra khỏi cửa, Tô Tô mới bế Tiểu Ái vào phòng nghỉ. Cô ngồi trên đêm, nhìn bé gái mười một tuổi rồi nhìn Mai Thắng Nam hỏi:

“Cô tranh luận với vợ Xuân Lai làm gì? Không phải cô không biết cô ta là gái nhà gia giáo, có nhiều chuyện cô cứ để họ tự giày vò, cô đừng quan tâm nhiều. Đừng quên, cô đến để giúp tôi, chứ không phải đến tham gia vào chuyện giáo dục.”

“Tô Tô, tôi chưa từng nói với cô, làm thế nào mà tôi từng bước một trở thành như hôm nay không?” Mai Thắng Nam ngồi xuống bên cạnh bé gái, cúi đầu, buồn phiền, cô hít sâu một hơi, chầm chậm kể, “Chuyện của tôi từ trước mạt thế, không phải tôi bị ai làm cho vặn vẹo, cũng không phải tôi bị ép. Lúc đó mẹ tôi là kỹ nữ, nên giáo viên của tôi, bạn bè tôi đều cho rằng sau khi tôi lớn lên cũng thành kỹ nữ. Cô xem, chuyện đến nước này hình như tôi cũng không phụ sự kì vọng của thầy cô bạn bè.”

Chuyện của Mai Thắng Nam thực ra rất đơn giản, thời thiếu nữ bị khinh thường, cười cợt thực ra không hề đẩy Mai Thắng Nam vào con đường này. Cô rất cố gắng học, vì cô biết tiền học của cô ấy là do mẹ cô nằm mà kiếm được. Cô dựa vào tiền của mẹ mình, nhưng không căm ghét nó, vì thế từ khi cô có thể tự lập liền bắt đầu tự kiếm tiền học.

Nhưng dù cô ấy rất cố gắng học, thầy cô giáo lại không chịu dạy cô, vì cô là con của kỹ nữ. Giáo viên cho rằng, Mai Thắng Nam từ nhỏ đã bị vấy bẩn, sau này cũng chỉ là một kỹ nữ, thậm chí, bây giờ cũng có thể lập tức biến Mai Thắng Nam thành kỹ nữ.

Từ lúc bắt đầu, đã không có ai muốn dạy cô tử tế, tất cả mọi người đều đóng cánh cửa giáo dục với cô, dù cô cố gắng đứng ở bờ vực, nhưng mọi người đều cho rằng thế nào cô cũng sẽ nhảy xuống.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 499: Trẻ con là tương lai
Lúc xảy ra chuyện, Mai Thắng Nam mới có mười bốn tuổi, chủ nhiệm lớp cô là người duy nhất hòa nhã với cô trong tất cả những giáo viên lạnh lùng ấy. Người đó cho cô làm một trắc nghiệm nhỏ. Ông ta hỏi cô trả lời, cô nghĩ thế nào về chuyện buôn bán thân xác của phụ nữ.

Khi ấy Mai Thắng Nam nghĩ tới mẹ mình. Cô trả lời là, phụ nữ buôn bán thân xác chủ yếu là muốn sống, vì người nhà có thể sống tốt hơn, cô không cho rằng, chuyện buôn bán thân xác của phụ nữ là sai trái, cũng không cho rằng đó là chuyện gì đáng xấu hổ.

Vì câu trả lời đó mà chủ nhiệm lớp cô cho rằng tam quan của cô bị vặn vẹo, thế giới quan của cô đã không cứu được, ông bỏ một món tiền, lôi cô vào một phòng thí nghiệm không người.

Cô từng khóc lóc, từng làm ầm ĩ, từng tìm giáo viên khác hy vọng họ có thể tìm lại công bằng cho cô. Thậm chí cô từng mơ mộng rằng bạn bè và mẹ của cô sẽ tin cô, cô bị ép buộc, cô thật sự bị ép, thật sự!

Nhưng không ai tin cô, vì cô có một bà mẹ là kỹ nữ, vì từ nhỏ cô đã bị gắn mác là kỹ nữ. Nên giáo viên chủ nhiệm cưỡng hiếp cô nói là cô tự chủ động quyến rũ, giá cả rõ ràng, thế là có thể rũ bỏ mọi sự trừng phạt của luật pháp. Giáo viên chủ nhiệm đó chỉ dính vài lời đàm tiếu, còn không bị mất việc, sau một học kỳ vẫn có thể tiếp tục đứng lớp!

Chuyện đó rất ồn ào trong thế giới của Mai Thắng Nam, khi ấy Mai Thắng Nam nhớ báo giới còn có một bài báo, tiêu đề là “Học sinh cấp hai công khai giá cả mời mọc thầy giáo, đổ tội cho thầy giáo cưỡng hiếp mình”, thật là mỉa mai!

Nên theo góc nhìn của Mai Thắng Nam, bị gắn mác là chuyện rất quan trọng. Những chuyện như làm một bài khảo sát với những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi, đem những đứa trẻ đã hình thành thế giới quan vặn vẹo trong đầu, những đứa tư tưởng vặn vẹo không thể cứu được đuổi ra khỏi trại trẻ mồ côi. Khảo sát những thứ này thật sự có thể đánh giá một đứa trẻ là hư hay ngoan sao? Đến cuối cùng, chẳng qua chỉ là những người trưởng thành tự cho mình là đúng, gắn mác cho những đứa trẻ đó mà thôi!

Ít nhất Mai Thắng Nam nghĩ, đứa bé gái mười một tuổi này còn có cơ hội giáo dục nó, đưa nó về với những quan điểm đúng đắn.

Tô Tô ngồi đối diện với Mai Thắng Nam, chân nọ gác lên chân kia, im lặng nghe Mai Thắng Nam kể lại chuyện đã qua. Tiểu Ái trong lòng cô đang nhảy nhót một cách thích thú trên đùi cô. Tô Tô thầm nghĩ, những chuyện này của Mai Thắng Nam hình như là lần đầu cô ấy kể từ kiếp trước tới kiếp này.

Cô muốn an ủi Mai Thắng Nam vài câu, Mai Thắng Nam ngồi trên dường ngẩng đầu lên như không có gì. Trên mặt Mai Thắng Nam đem theo một sự trào phúng với cuộc đời, còn có cả sự mạnh mẽ kiên cường, cô cười với Tô Tô, nụ cười thật lòng, như đã quen rồi, đôi môi đỏ mọng của cô phát ra lời nói:

“Nhưng bây giờ tôi thấy, những ngày tháng này cũng rất tốt, thoải mái, tự do. Đương nhiên tôi cũng là loại không cứu chữa được, cũng không muốn ai tới cứu mình. Thế giới này cũng hết thuốc chữa rồi, mạt thế khiến thế giới của chúng ta hoàn toàn rơi vào sự đen tối. Nhưng những đứa trẻ này còn nhỏ, thật sự hy vọng rằng chúng có thể gặp được một giáo viên tốt, dạy chúng phải làm người thế nào, tự bảo vệ mình thế nào. Sau đó sẽ có một ngày, chúng cùng nhau đoàn kết, xây dựng nên một xã hội mới, trẻ con… Trẻ con là tương lai mà! Đây là chuyện không thể phủ nhận.”

Mai Thắng Nam vừa nói xong, cánh cửa phòng đang đóng chặt bị mở ra, Thạch Hâm và vợ Xuân Lai đi vào, dẫn theo mấy người đàn ông, tay túm mấy bé gái lớn hơn một chút. Mấy bé gái đó, đứa nào cũng như gà trống bại trận, đầu tóc rũ rượi, sau khi vào phòng bị ném xuống đất.

Tô Tô ôm Tiểu Ái đi ra khỏi phòng nghỉ, vừa ra khỏi đã nghe thấy vợ Xuân Lai nghiêm khắc thẩm vấn mấy bé gái, nội dung câu hỏi không phải là vì sao lại làm thế? Thì sẽ là chẳng lẽ chúng không biết tới liêm sỉ sao?

Cô nhìn các bé gái: có tất cả bốn đứa, tất cả đang ngồi dưới đất, lớn tuổi nhất là mười lăm, nhỏ nhất là mười bốn, đều là những đứa lớn nhất trong trại trẻ mồ côi. Ba đứa trẻ mười bốn tuổi trong đó, khi vợ Xuân Lai gặng hỏi chúng chỉ biết cúi đầu khóc, còn đứa bé gái mười lăm tuổi, toàn bộ quá trình chỉ cúi đầu im lặng không nói gì.

“Nếu như thế thì cũng không có gì để nói nữa, các cháu lập tức thu dọn đồ đạc, cút ra khỏi trại trẻ mồ côi.”

Mấy đứa bé gái đứa khóc đứa im lặng, vợ Xuân Lai vừa tức vừa sốt ruột. Cô ta chỉ tiếc không thể uốn nắn được chúng, những bé gái này chỉ lớn hơn Nựu Nựu nhà cô mấy tuổi, nhưng sao tâm lý lại vặn vẹo thế này? Chẳng lẽ những bé gái này thật sự không dạy nổi nữa sao?

Các bé gái lập tức lắc đầu, bé mười lăm tuổi quỳ xuống ngay tức khắc, con bé nhìn Tô Tô một cái rồi cúi đầu, cầu xin vợ Xuân Lai:

“Đừng mà, đừng mà chủ nhiệm. Chúng cháu sai rồi, chúng cháu thật sự biết sai rồi, chúng cháu sẽ không dám nữa. Thế giới bên ngoài sợ lắm… chúng cháu không muốn rời khỏi đây.”

Có vẻ như bé gái mười lăm tuổi đó là chị cả, con bé vừa quỳ xuống, ba đứa bé mười bốn tuổi kia cũng điều chỉnh lại tư thế ngồi, khóc thút thít quỳ xuống. Một đứa vừa khóc vừa quỳ cầu xin vợ Xuân Lai, khung cảnh vô cùng đáng thương.

Cách đó không xa, Thạch Hâm lạnh mặt, dù cô ra cũng không nghĩ mấy đứa trẻ này không cứu được, nhưng cô ta cứng miệng, nhìn bộ dạng đáng thương của mấy đứa trẻ, rồi quay đi không nói chuyện.

Đúng là thế giới bên ngoài tàn khốc hơn trong trại trẻ mồ côi rất nhiều, điều này đến người được bảo vệ kỹ lưỡng như Thạch Hâm cũng biết, nhưng những đứa trẻ này dù biết thế giới bên ngoài tàn khốc và đen rối nhưng vì sao vẫn biến thành kẻ bắt nạt, hại những bé gái nhỏ hơn trong trại trẻ mồ côi?

Vì cảm thấy vui? Hay vì không có cảm giác an toàn, khiến chúng làm những việc này để kiếm tinh hạch? Hay là vì lòng tham, muốn luồn lách kẽ hở quản lý của trại trẻ mồ côi, thỏa mãn ham muốn của chúng?

Mai Thắng Nam ngồi trong phòng nghỉ, cau mày nhìn bé gái cầm đầu. Cô phát hiện đứa trẻ này dù mới mười lăm tuổi nhưng mặc một chiếc áo cộc tay màu đen, phía trước ngực có mấy chữ tiếng anh lấp lánh “Fuck You!” Dưới là một chiếc váy da màu đỏ, chiếc váy da ôm sát mông con bé, nhìn bộ dạng đó không khác gì mấy cô gái đứng đường.

Nhìn khuôn mặt mấy đứa trẻ đó trông có vẻ rất tính toán, tẩy trang, nhưng vẫn còn để lại một ít đồ trang điểm trên mặt, vì sao? Vì chúng muốn thể hiện, muốn để lại ấn tượng tố với lãnh đạo trại trẻ mồ côi nên mới cố tình tẩy trang trên mặt sao?
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 500: Không như vẻ bề ngoài
Mai Thắng Nam là người từng trải, dù cô vừa mới gây xung đột với vợ Xuân Lai về vấn đề quan điểm, cô không thể đồng tình với vợ Xuân Lai, nhưng bây giờ chỉ cần nhìn mấy bé gái này một cái, Mai Thắng Nam cũng biết, những đứa trẻ này không đơn giản, nhất là đứa cầm đầu, nó không như những gì nó thể hiện.

Cô đằng hắng cổ họng, đứng lên, đi ra khỏi phòng nghỉ, ngồi bên cạnh Tô Tô, nói với mấy bé gái đang quỳ dưới đất, “Đúng thế, phải đuổi các cháu ra khỏi trại trẻ mồ côi này. Số phận mà các cháu phải đối mặt sẽ kém hơn ở trại trẻ mồ côi này gấp trăm lần, nhưng những chuyện các cháu làm chẳng lẽ không đáng giận sao? Tha cho các cháu lần này là không thể, hôm nay nếu tha rồi, trong trại trẻ mồ côi này sẽ dung túng cho các cháu tiếp sao?”

Vợ Xuân Lai gật đầu, hiếm khi đồng ý với lời nói của Mai Thắng Nam. cô ta nhìn Tô Tô một cái, thấy Tô Tô không nói gì, chỉ mải đùa nhau với Tiểu Ái trong ngực, liền phụ họa với Mai Thắng Nam, nói mấy câu:

“Đã nói là phạm tội phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, các cháu ỷ mạnh hiếp yếu, bắt một đứa trẻ chưa đủ tuổi vị thành niên bán dâm. Bây giờ không có cơ quan pháp luật nào đến định tội các cháu, nếu các cháu không chịu đi, chúng ta mở một nhà tù chuyên dùng để trừng phạt người trong viện, nhốt các cháu bên trong một hai năm thì thế nào? Cho đến khi nào các cháu thật lòng hối hận mới được ra khỏi đó!”

Đưa ra quyết định này, vợ Xuân Lai nhíu mày nhìn Tô Tô, Tô Tô gật đầu. Cô đứng lên đi ra ngoài để mấy thuộc hạ của Xuân Lai dọn dẹp trong sân. Đứa lớn nhất đang quỳ dưới đất, cúi đầu, mắt đảo quanh, rồi tiến đến chỗ Tô Tô, cầu xin:

“Viện trưởng, viện trưởng, xin lỗi, chúng cháu đã biết sai rồi. Cháu xin lỗi, viện trưởng, đừng nhốt chúng cháu mà, đừng...”

“Sớm biết như bây giờ thì sao phải làm thế?”

Thạch Hâm quay đầu lại cười lạnh, cô ta sợ phải nhìn thấy Tô Tô mềm lòng, cô ta đi thẳng ra khỏi cửa, mặc mẹ mọi chuyện. Nhưng Mai Thắng Nam nhìn đứa mười lắm tuổi cười:

“Cô thấy cháu cũng tính toán lắm, còn biết cầu xin người có quyền nhất trong phòng này. Tiếc là sự thông minh đó không có chỗ dùng.”

Nếu nó yêu thích nghề này, Mai Thắng Nam cũng có thể đón nó về, giáo dục một chút. Chỉ tiếc là vợ Xuân Lai là người đoan chính, đương nhiên cô ta sẽ không để những đứa trẻ trong tay mình giao cho Mai Thắng Nam rồi.

Không thấy phản ứng đầu tiên của vợ Xuân Lai là nhốt tất cả mấy đứa trẻ vào sao? Cô định nhốt chúng lại một thời gian, sắp xếp lại trật tự trại trẻ mồ côi rồi mới lo chuyện giáo dục mấy đứa này.

Đứa lớn nhất nghe thấy thế bèn cắn môi, tức giận lườm Mai Thắng Nam một cái. Con bé tưởng ánh mắt của nó bí mật lắm rồi, không bị ai phát hiện ra, ai ngờ nó lướt mắt qua chỗ Tô Tô đang chơi đùa với Tiểu Ái, chạm phải ánh mắt của Tô Tô.

Đứa bé mười lăm tuổi vội vã cúi đầu, giả bộ đáng thương.

Lúc này, vợ Xuân Lai dẫn vài người đàn ông tới, túm mấy con bé đang quỳ dưới đất dậy, lôi chúng đến một góc tứ hợp viên được dọn sạch sẽ để khóa lại.

Mấy đứa trẻ vừa khóc vừa ăn lăn ra đất ăn vạ, bị túm đi, cả căn phòng trở nên yên tĩnh hẳn. Mai Thắng Nam ngồi chỗ bàn học, nhẹ nhàng xoa vòng tay trên cổ tay, cau mày, nhìn đứa bé gái mười một tuổi trong phòng ngủ, sợ sệt nép vào cánh cửa.

“Đứa trẻ này, làm thế nào bây giờ?”

Mai Thắng Nam hất hàm, chỉ về phía đứa bé gái mười một tuổi, ý bảo Tô Tô nhìn sang. Tô Tô đang ôm Tiểu Ái nghiêng đầu, nhìn đứa bé gái, hơi cau mày rồi quay lại nói với Mai Thắng Nam:

“Cô muốn làm thế nào? Trại trẻ mồ côi này chắc không còn thích hợp với đứa trẻ này nữa.”

Dù là mạt thế, những chuyện xảy ra không còn khiến người ta thấy lạ lẫm nữa. Loài người là động vật thích sống bầy đàn, con người lạ lùng như thế đó. Họ thích nói nhiều hơn làm, cũng thích tụ tập để hà hiếp người khác, đặc biệt là trong tập thể toàn trẻ con như trại trẻ mồ côi này. chuyện vừa rồi làm ầm ĩ lên, đã lôi kéo đứa bé mười một tuổi này vào câu chuyện, nó sẽ khó mà thoát khỏi việc trở thành đối tượng trêu đùa của bạn bè.

Lấy một ví dụ đơn giản, trong cuộc đời mỗi người, dù là trước đây hay bây giờ, dù là tiểu học, cấp hai hay cấp ba cũng sẽ có một người mà cả lớp đều ghét. Đứa đó chính là đối tượng ức hiệp của cả lớp, mỗi lớp đều có một đứa như thế. Nói rộng hơn là cả một tập thể, cũng sẽ có một người bị tất cả mọi người bắt nạt.

Rất rõ ràng, trại trẻ mồ côi đông bé gái như thế, mấy đứa lớn kia sao không bắt đứa khác đi bán dâm mà chỉ tóm bé gái này đi. Rõ ràng điều kiện của em gái này trong trại trẻ mồ côi không được tốt lắm.

Trẻ con đều rất thông minh, chúng có góc nhìn thế giới riêng, đừng tưởng rằng chúng nhỏ mà không hiểu chuyện. Chúng cũng biết quan sát, hiểu được người lớn trước mặt một kiểu sau lưng một đằng.

Mai Thắng Nam thở dài, nói với Tô Tô đang bế Tiểu Ái, “Thế thì… đứa trẻ này tôi dẫn đi, dù sao cũng phải sống, sống ở đâu cũng thế, phải không? Chỗ vợ Xuân Lai, cô nói mấy câu tránh để trách nhiệm chủ nhiệm lớp của cô ta trào dâng, chạy đi tìm tôi tranh luận.”

“Được, cô dẫn đi đi. Tôi lo nốt chuyện còn lại cho cô.”

Tô Tô thở dài, ôm Tiểu Ái đứng lên đi ra ngoài. Đứa trẻ mà Mai Thắng Nam dẫn ra khỏi trại trẻ mồ côi, vợ Xuân Lai sẽ không bỏ qua. Vợ Xuân Lai luôn cho rằng Mai Thắng Nam không phải là người đàng hoàng nên đương nhiên sẽ không giao trẻ con cho Mai Thắng Nam.

Nhưng trên thực tế, Tô Tô biết Mai Thắng Nam là một cô gái cực kì biết chừng mực. Trong tay cô ấy có cả gái bán hoa, cũng có cả những người phụ nữ làm công, có loại gái đứng đường rẻ mạt nhất, cũng có những cô gái cao cấp chuyên đi giao tiếp. Đứa trẻ này vào tay Mai Thắng Nam, nhiều nhất cũng chỉ làm công việc tạp vụ bình thường.

Thậm chí sau này, đứa bé mười một tuổi này sẽ ở bên Mai Thắng Nam thành người như thế nào còn phải xem lựa chọn của nó.

Sau khi ra khỏi cửa, Tô Tô giao Tiểu Ái cho Diệp Dục, ba người nhà Tô Tô đi ra khỏi trại trẻ mồ côi, vợ Xuân Lai chạy đến đuổi theo Tô Tô, xin lỗi:

“Xin lỗi, Tô Tô, do tôi không quản lý tốt trại trẻ mồ côi, uổng phí sự tín nhiệm của cô.”

“Không sao. Có chuyện này tôi phải nói với cô, tôi nghĩ đứa trẻ bị hại không còn thích hợp ở trong trại trẻ mồ côi nữa nên tôi để Mai Thắng Nam dẫn đi rồi. Thế nhé, tôi đi trước, cô cứ bận nốt đi.”
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top