Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 695: PN - Thời niên thiếu trong mạc thế (28)
Tiểu tổ tông của mẹ, đại bảo mã và tiểu bảo mã của con không thể mang lên xe được” Mai Thắng Nam liếc nhìn Phương Thúc Ế với ánh mắt bất đắc dĩ, rồi quay đầu lại nói với Phương Nguyệt Nhi, “Nếu như con muốn dắt theo chúng, vậy con chỉ có thể tự cưới chúng ra ngoài thành thôi.”

Đại bảo mã và tiểu bảo mã là hai con ngựa biến dị năm ngoái Tô Tô thuần hóa tặng cho Phương Nguyệt Nhi. Mấy năm nay, Phương Nguyệt Nhi rất thích hai con ngựa này, suốt ngày mặc đồ cưỡi ngựa. Mỗi ngày đều phải cưỡi tiểu bảo ma chạy quanh trường đua ngựa hai tiếng. Còn đại bảo mã khi bị Tô Tô bắt được nó đã một tuổi, cho nên tính khí khá hoang dã, mãnh liệt cho Tiểu Ái cưỡi thì thích hợp hơn. Bởi vì uy nghĩ đến chuyện bản thân cười tiểu bảo mã ra ngoài thành đón Tiểu Ái, đại bảo mã vẫn phải dắt theo bên mình. Mà tính khí của đại bảo mã lại hung mãnh, đến lúc đó càng khó xử, Phương Nguyệt Nhi chỉ đành nhịn đau từ bỏ kế hoạch dắt hai con ngự theo, đi xe cùng cha mẹ mình đi đón Tiểu Ái.

Hôm nay là một ngày quan trong, lãnh đạo các địa phương của căn cứ Kinh thành đều tề tựu đông đủ ở cửa Nam đón tiếp đoàn thăm hỏi hữu nghị đến từ thị trấn nhộng. Đây là lễ nghi ngoại giao, cho nên tất cả các vị lãnh đạo đều phải có mặt. Mai Thắng Nam bởi vì có quan hệ khá tốt với Tô Tô, lại có địa vị hết sức quan tọng ở căn cứ Kinh thành, cho nên cũng được xếp trong hàng ngũ đón tiếp. Nhưng xe của bọn họ vừa đến cổng Nam thì binh lính cảnh giới đã chặn xe của Mai Thắng Nam lại. Cửa xe hạ xuống, Mai Thắng Nam, Nguyệt Nhi và Phương Thúc Ê đều ngồi ở ghế sau. Binh lính bên ngoài xe cúi người xuống, cung kính nói với Mai Thắng Nam rằng: “Cố Mai, xin lỗi. Vừa rồi ngài Phương nhất định đời vào trong đã dẫn theo Kiều Tư và Phương Tiểu Thập cùng đi vào chiếm vị trí của mọi người rồi”

Bởi vì lần khách đến thăm lần này khác với bình thường, cũng đồng nghĩa với mối quan hệ giữa hai căn cứ. Tô Tô, Tiểu Ái và Diệp Dục lại có địa vị vô cùng cao tại thị trấn nhộng, vì vậy lần này cổng Nam bị cảnh giới nghiêm ngặt. Danh sách đón tiếp khách quý cũng có hạn, ví dụ như nhà họ Phương tổng cộng cũng chỉ được có ba người trong danh sách. Trong căn cứ Kinh thành này, đa số mọi người đều không biết những ân oán của nhà họ Phương, cho dù người biết cũng đa phần đều muốn nhìn thấy nội bộ nhà họ Phương cắn xé lẫn nhau. Vì vậy, nếu như Phương Hữu Lễ đã vào trong chiếm mất chỗ của nhà Mai Thắng Nam vậy thì chỉ trách nhà họ đến muộn thổi, trách ai được chứ. “Chú bảo bọn họ ra ngoài đi.”

Mai Thắng Nam còn chưa lên tiếng, Phương Nguyệt Nhi đã tức phát khóc, không nhịn được hét lên với binh lính bên ngoài. Mai Thắng Nam quay đầu lại, đang định ăn ủi Phương Nguyệt Nhi thì cô bé đã vội nói: “Mẹ, mẹ không nhìn ra sao? Ông chiếm chỗ của chúng ta. Đến lúc đó, nhà dì Tô trực tiếp được sắp xếp đến chỗ khác ở, chính là muốn để cho Phương Tiểu Thập và Tiểu Ái kết hôn. Chúng ta không thể để Tiểu Ái rơi vào miệng cọp được.”

“Khụ. Khụ”

Phương Thúc & ngồi bên cạnh Phương Nguyệt Nhi, không nhịn được ho khan một tiếng, mở miệng sửa lời, “Sao lại bảo kết hôn với anh con thì Tiểu Ái sẽ rơi vào miệng cọp? Anh con cũng không tệ như con nghĩ đâu”

“Có mà, có mà” Phương Nguyệt Nhi nổi nóng, ngồi trong xe sốt ruột giậm chân.

Bình thường tính cách cô bé không dễ gì nổi nóng, gặp chuyện gì cũng cắn răng nuốt xuống bụng. Bây giờ Phương Hữu Lễ lại khiến cô bé nổi điên, vừa nghĩ đến Phương Hữu Lễ sẽ dùng mọi cách để đưa Tiểu Ái lên giường của Phương Tiểu Thập, Phương Nguyệt Nhi không sao ngồi yên được.

Thấy Phương Nguyệt Nhi làm ầm ĩ, Mai Thắng Nam cũng nghiêm mặt, cau mày, nghiêm nghị nói với Phương Nguyệt Nhi: “Nguyệt Nhi, bây giờ con phải bình tĩnh lại, bình thường mẹ dạy con thế nào hả? Tiểu Ái không phải là đèn cạn dầu, dì Tổ của con càng không phải là là người ngồi không? Ở căn cứ Kinh thành, Mai Thắng Nam có thể trèo lên địa vị ngày hôm nay, cũng là nhờ tính cách không thể hiện cảm xúc ra ngoài. Cho dù chuyện có lớn thế nào, Mai Thắng Nam vẫn luôn để lộ dáng vẻ xinh đẹp ung dung quý phái.

Khi Phương Nguyệt Nhi còn nhỏ, Mai Thắng Nam cũng vẫn luôn dạy cô bé như vậy. Những lúc thấy Phương Hữu Lễ và Kiểu Tư hạ thấp mình, Mai Thắng Nam càng không luống cuống. Càng trong những trường hợp như vậy, không khác gì ngoại giao giữa hai nước, căn bản không cho phép bất kỳ sai sót gì. Căn cứ Kinh thành cũng không cho phép bất kỳ tranh chấp nhỏ nào xảy ra. Chỉ là Phương Nguyệt Nhi còn nhỏ, đến bây giờ cô bé đã tính toán đầu ra đấy, cũng chỉ là bé gái mới có mười tuổi mà thôi, trong lòng một khi đã nôn nóng đầu còn nghĩ được chuyện giữ hình tượng nữa.

Cô bé hít thở sau, đột nhiên bò sang bên người Phương Thúc E, mở cửa xe, chạy ra ngoài. “Nguyệt Nhi!”

Mai Thắng Nam ở phía sau Phương Nguyệt Nhi, sốt ruột gọi cô bé. Phương Nguyệt Nhi cũng không quan tâm, trực tiếp cầm roi ngựa đi vào trong đám người hai bên đường, tức giận đùng đùng, giống như một con chim nhỏ giận xù hết lông. Người đứng xem náo nhiệt ở hai bên đường khá đông. Bởi vì hôm nay đoàn đại biểu của thị trấn nhộng đến thăm hỏi, cho nên căn cứ Kinh thành có thể phá lệ để cho mọi người đứng tụ ở hai bên đường. Bình thường căn cứ Kinh thành nghiêm cấm loại tụ tập nay. Hôm nay có thể là muốn thể hiện sự phát triển phồn thịnh của căn cứ Kinh thành trước mặt Tô Tô. Nhân viên chính phủ phát cờ cho người đứng hai bên đường.

Phương Nguyệt Nhi nuốt lửa giận trong lòng, đi qua đó, tình cờ đụng phải một bà lão. Cô bé ngây người trong chốc lát, đang định giơ tay đỡ bà lão dậy thì bên cạnh đã có một người phụ nữ trách mắng: “Đứa trẻ này sao lại bất cẩn như thế chứ, đụng phải bà lão còn không xin lỗi à?”

Phương Nguyệt Nhi nghiêng đầu, nhìn người phụ nữ khá quen mặt. Hừ, không phải là bạn gái mới của Phương Tiểu Thập sao? Lại thấy ả ta cúi người để lộ đôi gò bồng, đỡ bà lão dậy. Phương Nguyệt Nhi liền lười đỡ bà lão, chỉ móc ra một nắm tinh hạch đưa cho bà lão, nói với bà lão một câu: “Cháu xin lỗi. Vừa rồi cháu sơ ý không nhìn đường”

Bà lão thấy có người tặng mình một nắm tinh hạch, lập tức cười tươi định nhận lấy tinh hạch trong tay Phương Nguyệt Nhi, miệng còn nói: “Cháu gái, cháu quá khách sáo rồi. Nhiều tinh hạch như vậy, cháu có đụng bà thêm vài lần cũng được”

Kết quả, ngón tay già nua quắt queo của bà lao đang định chạm vào tinh hạch trong tay Phương Nguyệt Nhi thì bạn gái mới của Phương Tiểu Thập đã đẩy tay Phương Nguyệt Nhi ra, còn ra vẻ “Cô đang sỉ nhục chúng tôi à?”, giận dữ nói với Phương Nguyệt Nhi: “Ai thèm tinh hạch bẩn thỉu của cô? Đụng vào người khác có cũng chẳng thèm đỡ người ta dậy. Cô cho rằng có tinh hạch giỏi lắm sao? Tinh hạch là vạn năng sao?”

Vốn dĩ, thái độ nhận sai của Phương Nguyệt Nhi vẫn rất tốt. Tuy nhiên, trước giờ cô bé vẫn rất phản cảm với Phương Tiểu Thập, cũng rất ghét cô bạn gái mới này của Phương Tiểu Thập. Cộng thêm cô ả cứ hễ mở miệng ra là nói Phương Nguyệt Nhi ỷ thể bắt nạt người khác khiến cho Phương Nguyệt Nhi không nhịn được giận quá hóa cười. “Nhà tôi có tiền đấy, nhiều tinh hạch đấy thì làm sao? Cần cố ở đây giả bộ thanh cao à? Cô có bản lĩnh thanh cao thì đừng ngủ với Phương Tiểu Thập”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 696: PN - Thời niên thiếu trong mạc thế (29)
Cái miệng của Phương Nguyệt Nhi cũng được di truyền từ Mai Thắng Nam, không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng là nói lời khiến người khác tức chết.

Cụ bà bị va thấy tình hình không ổn vội vàng cầm tinh hạch trong tay Phương Nguyệt Nhi, “Cảm ơn cháu gái nhé, cảm ơn cháu gái. Bà không sao” sau đó xoay người bỏ đi thật nhanh.

Chỉ bị va thôi mà cũng kiếm được nhiều tinh hạch như vậy. Cô gái ngăn cản Phương Nguyệt Nhi đưa tinh hạch “sỉ nhục” bà cụ cũng thật không biết quan sát, không biết bà cụ thiếu tinh hạch sao?

Phương Nguyệt Nhi bị cướp tinh hạch cũng không đứng dậy đuổi theo. Giờ cô bé đang không vui, mà bạn gái Phương Tiểu Thập cũng muốn gây sự. Phương Nguyệt Nhi quyết định đứng lại đó cãi nhau với cô ta.

“Thảo nào mẹ cô chỉ có thể làm vợ lẽ của cha cô. Không ngờ cô còn nhỏ mà vô giáo dục như vậy!”

Bạn gái mới của Phương Tiểu Thập cũng nói lời làm đau Phương Nguyệt Nhi. Hiện giờ cô ta có Phương Tiểu Thập làm chỗ dựa vững chắc, cô ta sợ gì? Thế nên cô ta lôi thân phận của Mai Thắng Nam ra nói.

Đây là chuyện Phương Nguyệt Nhi để ý nhất từ trước đến nay. Từ bé đến giờ, cô bé ghét nhất chuyện mẹ mình bị người khác nói là bồ nhí của nhà họ Phương.

Phương Nguyệt Nhi nổi giận giơ cây roi quất ngựa trong tay lên vụt vào người cô gái kia. Chát một tiếng, cô gái hét chói tai, gương mặt đẹp đẽ hằn vệt roi đỏ ửng.

Tình hình bắt đầu rồi lọn. Thấy đội tuần tra bắt đầu nhìn sang bên này, Phương Nguyệt Nhi cũng không định dừng tay. Cô bé giơ roi lên định quất lần nữa thì có người giữ tay mình lại.

Cô bé quay đầu, định nổi cáu với kẻ xen vào việc của người khác thì thấy Tiểu Ái cười hì hì, mái tóc ngắn lòa xòa trong gió.

“Tiểu Ái!” Phương Nguyệt Nhi hớn hở cười. Tiểu Ái cao hơn cô bé một cái đầu, cô bé nhìn Tiểu Ái ngưỡng mộ, “Ôi, sao chị lại ở đây?”

“Buồn chán ấy mà. Đoàn của mẹ chị đi chậm quá. Chị, Thiên Tứ và Từ Lỗi vào thành trước.”

Tiểu Ái đưa tay cầm roi, giải thích lý do mình ở đây. Cô bé không thích đi cùng đoàn quân sự do mọi người chậm quá nên dẫn Thiên Tử, Từ Lỗi đi trước đánh quái. Thế mà vào thành cũng không sớm hơn cha mẹ là bao.

Tiểu Ái nhìn cô gái đang ôm mặt hoảng loạn ngồi dưới đất, nói với Phương Nguyệt Nhi:

“Cô gái này bị em đánh một roi đã gần chết rồi. Em giết cô ta ở đây thì xử lý các thế nào?”

“Không biết” Phương Nguyệt Nhi nhún vai, “Có người xử lý cho em”

“Bỏ đi, đừng tạo thêm việc cho cô Mai. Chúng mình đi chơi đi”

Thiên Tử đằng sau bước đến khuyên nhủ. Vừa nhìn đã biết đây là người có học thức, chăm đọc sách. Cậu chỉ mặc bộ quần áo thể thao, không có cơ bắp lắm. Phương Nguyệt Nhi không so đo với bạn gái Phương Tiểu Thập nữa, kéo Tiểu Ái quay người đi, mỉm cười:

“Em còn tưởng ông nội em sẽ đưa mọi người đi đâu đấy. Tiểu Ái này, ông nội em muốn sắp đặt chị kết hôn với Phương Tiểu Thập. Để em giấu chị vào căn cứ bí mật của em”

Từ Lỗi cà lơ phất phơ đậm chất lưu manh, đi theo sau Thiên Tử, Thiên Tứ đi sau Tiểu Ái, mấy đứa trẻ hướng về phía con hẻm nhỏ tĩnh lặng. Từ Lỗi đi qua cô gái kia thấy cô ta vẫn ôm mặt, vẻ e ngại tức giận rõ rệt.

Dù sao Từ Lỗi vẫn còn chút lòng trắc ẩn. Cậu ngồi xổm xuống, lấy một vốc tinh hạch cấp ba dày từ balo ra bỏ vào lòng cô gái kia, liếc nhìn cười châm chọc:

“Em gái xinh đẹp, cầm tinh hạch này đi phẫu thuật thẩm mỹ đi. Nguyệt Nhi mạnh tay quá, em phải chịu khổ rồi! Lần sau thấy bọn anh thì vòng qua nhé, giữ tính mạng quan trọng hơn.”

“Ai mà thèm...” cô ta định nổi giận với Từ Lỗi vì sự sỉ nhục này thì cúi đầu lại thấy trong lòng toàn tỉnh hạch cấp ba. Không phải cấp một, cấp hai mà là cấp ba, cấp ba đấy!!!

Cô ta cúi đầu yên lặng, không nói thêm nữa.

Vẻ cười cợt, khinh thị hằn sâu trên gương mặt Từ Lỗi. Cậu đứng dậy, đuổi theo Thiên Tứ.

Tiểu Ái vẫn đang trò chuyện với Phương Nguyệt Nhi, “Chị đến đây không phải để kết hôn với Phương Tiểu Thập. Chị đến giải quyết vấn đề của Thiên Tứ”

“Thiên Tứ?” Phương Nguyệt Nhi quay đầu nhìn Thiên Tứ sau lưng rồi ngạc nhiên hỏi Tiểu Ái, “Mọi người nói là có phòng thí nghiệm theo dõi tình hình của Thiên Tứ? Cô Tô đến đây là để giải quyết chuyện này mà, sao các anh chị lại tự làm?”

“Chuyện của mình thì làm phiền người lớn làm gì?”

Tiểu Ái thờ ơ nói. Về Thiên Tử, mẹ của cô bé đã nói cách giải quyết nhưng tại sao người lớn lại phải quan tâm đến chuyện của chúng? Trước khi đến đây, Tiểu Ái, Thiên Tứ và Từ Lỗi đã bàn bạc xong rồi. Không giết các phòng thí nghiệm Kinh thành cho máu chảy thành sông, để họ không dám để mắt đến Thiên Tứ nữa thì bọn họ sẽ không trở về thị trấn nhộng.

Còn Tô Tô, Diệp Dục và mấy người nữa coi như đến Kinh thành chơi đi!

Nghe ý Tiểu Ái là muốn làm một trận lớn ở Kinh thành, Phương Nguyệt Nhi cao hứng vỗ tay cười lanh lảnh như tiếng chuông gió vấn vít trong ngõ hẻm không người.

“Được. Em tìm tin tình báo cho anh chị. Mẹ em đã xác định được vài phòng thí nghiệm. Em biết mẹ để tin ở đâu. Tất cả những phòng thí nghiệm này đều quan tâm đến năng lực của Thiên Tử. Đêm nay chúng ta có thể bắt đầu cho những nơi này đổ máu luôn!”

Bí mật của Thiên Tứ không biết có nên gọi là bí mật không, người không biết vẫn không biết, nhưng người biết thì cũng biết không ít. Tô Tô đến căn cứ Kinh thành là một chuyện lớn nên cũng phải để một số người biết bọn họ đến giết người, vì sao phải giết người.

Không chỉ Từ Lỗi, Thiên Tứ biết mà Phương Nguyệt Nhi cũng biết, Mai Thắng Nam biết, mười tám lính đặc công cũng biết.

Đoàn Tô Tô đang bắt tay chào hỏi lãnh đạo căn cứ kinh thành. Cổ và Diệp Dục đều là những người không phải người hay nói chuyện xã giao, chỉ cười là được, còn lại để Mộc Dương hỗ trợ trả lời.

Cô lần lượt bắt tay từng người, đến Phương Hữu Lễ cô chỉ bắt nhẹ rồi buông ra ngay. Cố định bỏ qua Kiều Tư, bắt tay với Phương Tiểu Thập thì Phương Hữu Lễ tỏ ra kẻ cả nói với Tô Tô:

“Tô Tô, từ lâu tôi vẫn ngưỡng mộ tên tuổi của cháu, hôm nay cuối cùng cũng được gặp. Nhà họ Phương đã thu xếp nơi ở cho mọi người và Tiểu Ái. Sau buổi gặp này, mọi người về nhà tôi nhé”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 697: PN - Thời niên thiếu trong mạc thế (30)
Tô Tô cứng mặt trong nháy mắt. Cô nghiêng người nhìn, nhận ra rằng trong đội ngũ đón tiếp mình không có Mai Thắng Nam và Phương Nguyệt Nhi. Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao Phương Hữu Lễ lại xuất hiện ở đây nên không khách sáo nói:

“Tôi sẽ đến chỗ cô Mai. Cảm ơn!”

Cô không muốn nói thêm với Phương Hữu Lễ nữa, còn bỏ qua cả Kiều Tư rồi nhìn sang Phương Tiểu Thập. Phương Tiểu Thập cũng nghiêng đầu nhìn ngoài cửa nam. Đội xe chở đội thiếu niên đang tiến vào. Trong đội có một cô gái mặc đồng phục học sinh kiểu Anh, váy xếp ly đến giữa bắp đùi đang được mọi người vây quanh ngắm nhìn.

Ánh đèn flash lóe lên. Đương nhiên Kinh thành cũng sắp xếp đội truyền thông trong lần đón tiếp này. Nhóm truyền thông thấy Mỹ Tú tỏ vẻ công chúa thì tưởng đây chính là Tiểu Ái con gái Tô Tô, nhao nhao chụp ảnh cô bé.

“Đây là Tiểu Ái sao?”

Phương Hữu Lễ nhìn Mỹ Tú đoan trang cảm thấy vô cùng thỏa mãn, dù Tô Tô không nể mặt ông ta chút nào. Con gái được dạy dỗ tốt thế này nhìn thật xứng đôi vừa lứa với cháu trai nhà họ Phương ông ta.

Phương Tiểu Thập có kinh nghiệm tình trường, vẫn không chú tâm vào Mỹ Tú mà chỉ tò mò nhìn đội thiếu niên thị trấn nhộng. Cô Mai nói cậu bé sinh ra ở thôn Bát Phương. Năm đó, mẹ cậu không chịu cho cậu bú mà là hộ sĩ thôn Bát Phương đưa cậu vào sơn trang Bát Phương cuối cùng những đứa trẻ khác mấy tháng liền.

Vì thế, Phương Tiểu Thập không hề nhìn Mỹ Tú mà là nhìn các thiếu niên kia. Cậu cảm thấy thiếu niên thôn Bát Phương nhìn tràn trề sức sống, mặc đồng phục kiểu Anh nhưng không hề che giấu sự tự tin và cứng cỏi. Ngoài cổ công chúa “Tiểu Ái” kia, ai trong đó cũng khiến Phương Tiểu Thập thấy hâm mộ.

Phương Hữu Lễ hiểu lầm, Tô Tô cũng không giải thích. Cô quay đầu nhìn Mỹ Tú đang diễn vai công chúa, cười sâu xa rồi đi qua Kiều Tư và Phương Tiểu Thập, đến bắt tay các lãnh đạo khác.

Tiểu Ái nhà cô bí mật vào Kinh thành, muốn gây chuyện khiến toàn Kinh thành sợ mất mật. Cô có điên mới nói rằng Tiểu Ái nhà cô không có trong đoàn này đấy???

Kiểu Tư và Phương Hữu Lễ nhìn nhau, âm thầm cảm thấy bất mãn với thái độ của Tô Tô. Khi Kiều Tư ở thôn Bát Phương, cô ta đã biết Tô Tô là người ghê gớm nên không dám nói gì Tổ Tổ cả. Khi Phương Hữu Lễ nổi cáu, Kiều Tư còn kéo tay Phương Hữu Lễ, ý bảo có gì về nhà rồi nói.

Sau buổi đón tiếp gặp mặt là một buổi tiệc theo thông lệ. Bữa tiệc được tổ chức ở một lễ đường có tiếng trước mặt thế. Đoàn của Tô Tô cũng ở một khách sạn được người phụ trách sắp xếp cho, nghe nói là “khá an toàn?

Mười tám lính đặc công kiểm tra phòng ở của người thị trấn nhộng cẩn thận một vòng, xác định không có máy theo dõi, nghe lén... mới thay đồ dạ hội để đi dự tiệc.

Hiếm khi nào Tổ Tô mặc trang phục dạ hội. Cơ thể mềm mại khoác lên chiếc váy nhung dài màu xanh đen, lộ ra phần cổ duyên dáng, một bên đeo khuyên tai, bên còn lại là thiết bị liên lạc với Mai Thắng Nam. Mai Thắng Nam bị tước quyền tiếp đón đoàn của Tô Tô nhưng cố và Phương Thúc Ế có thể đến dạ tiệc. Sau khi bữa tiệc kết thúc, Tô Tô và Diệp Dục đến nơi nghỉ của Mai Thắng Nam.

Cô vừa ra cửa, nhân viên mặc đồng phục khách sạn cầm thức ăn chế biến đẹp đẽ đến gõ cửa phòng Mỹ Tú. Mỹ Tú vừa tắm xong, đang thay đồ. Đêm nay, cô bé muốn mình phải thật xinh đẹp nên không nhận ra nhân viên kia có điểm gì bất thường, chỉ mở cửa để người đó mang đồ ăn vào.

“Trong bữa tiệc có đồ ăn mà? Mang đồ ăn cho tôi làm gì?”

Mỹ Tú cẩm lược chải đầu trong phòng tắm chải đầu, thờ ơ hỏi người kia. Người kia không đáp lời, lấy một bình thuốc nhỏ chất lỏng gì đó vào đồ uống của Mỹ Tú rồi mới cầm ly thủy tinh, xoay người nói với cô bé:

“À, đây là do người lãnh đạo của cô nói rằng bữa tiệc không ăn được gì nên phải cho mọi người ăn no trước”

“Người lãnh đạo? Mộc Dương???”

Mỹ Tú vừa nghe thì không nghi ngờ gì, cẩm ly thủy tinh lên nhấp miệng. Cô bé chưa từng sinh sống ở thế giới ngoài thị trấn nhộng, không biết thế gian này có bao nhiêu hiểm ác đáng sợ. Người ta nói là người dẫn đầu, cô bé tự động cho là Mộc Dương. Mộc Dương cho gọi thì có thể ăn.

Thật là một công chúa ngây thơ! Nhân viên cười, khom lưng chào Mỹ Tủ rồi ra ngoài. Nửa tiếng sau, anh ta xuất hiện lần nữa trong hành lang nhưng không đẩy xe đồ ăn mà khiêng một bao tải to, lấy thẻ từ dự phòng mở cửa Mỹ Tú.

Mỹ Tú đã ăn gần hết đồ ăn để ở xe đẩy, đang ngã ra đường, người mềm nhũn, đôi mắt mơ màng, gương mặt ửng đỏ. Quần áo xộc xệch hở ra nửa thân trần, hai chân vặn vẹo xoắn lại vô cùng không thoải mái. Tên nhân viên cảm thấy lòng rục rịch.

Dù làm thuê cho Kiều Tư nhưng... nào có ai không muốn làm chủ nhân của thị trấn nhộng và thôn Bát Phương? Ai lại không muốn trở thành con rể của Tô Tô?

Hắn ta nhẹ nhàng đặt bao tải xuống đất. Trong đó là Phương Tiểu Thập đang hôn mê. Hắn lấy điện thoại ra, chọn chế độ ghi video, đặt ở vị trí dễ nhìn rồi cởi thắt lưng, leo lên giường Mỹ Tú. Hắn vừa chạm vào người Mỹ Tú, cô bé đã khao khát vươn tới.

Tên nhân viên thỏa mãn mới rời khỏi người Mỹ Tú, hài lòng nhìn vệt máu đỏ bừng trên ga giường trắng như tuyết. Mỹ Tú chưa hết tác động của thuốc, dù đã bị giày vò mệt mỏi nhưng vẫn còn muốn nữa.

“Không được. Một lần nữa sẽ hỏng chuyện!”

Tên nhân viên mặc quần, cầm điện thoại rồi ra khỏi cửa. Hắn tiện tay lấy ly nước tạt vào Phương Tiểu Thập. Phương Tiểu Thập mơ màng mở mắt, chưa hiểu mình đang ở đâu đã thấy tiếng của khóa lại, Mỹ Tú trần truồng bò lên người cậu, dính chặt như con bạch tuộc.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 698: PN - Thời niên thiếu trong mạc thế (31)
“Ôi mẹ ơi!!!”

Phương Tiểu Thập sợ lập tức tỉnh táo lại, vội đẩy Mỹ Tú ra, tứ chi tê dại lập cập bò ra cửa. Mỹ Tú leo lên thắt lưng Phương Tiểu Thập, nửa người dưới bắt đầu nặng nề cọ vào mông Phương Tiểu Thập.

“Cô... cô bỏ tôi ra!!!”

Phương Tiểu Thập bình thường thì ăn chơi thật nhưng cũng không phải loại ăn quàng ăn bậy. Cậu hiểu rõ loại phụ nữ nào mình chơi được, ai là kẻ không thể đụng vào. Cô “Tiểu Ái” này đây rõ ràng là không dây được. Không phải cậu không xứng đáng, mà cậu không muốn hoàn thành tâm nguyện của ông nội và mẹ mình. Cậu chỉ khao khát được làm một lãng tử chốn biến thành, có lẽ cả đời này không phù hợp với hôn nhân.

Có điều cậu thấm thuốc mê nên tay chân vô lực, bị Mỹ Tú cưỡi lên người không phản ứng được. Hai tay Mỹ Tú còn vòng qua bụng Phương Tiểu Thập. Giờ thực sự Phương Tiểu Thập không có sức đẩy con bạch tuộc này ra.

Khi Phương Tiểu Thập đang chật vật, ngoài cửa có tiếng ồn ào vang lên, Kiều Tư, Phương Hữu Lễ và đội thiếu niên gõ cửa bên ngoài, tiếng gõ ầm ĩ vang xa đến độ Tô Tô cũng nhận ra. Những kẻ đó phá cửa vào, thấy Mỹ Tú đang cưỡi Phương Tiểu Thập ở tư thế khá mập mờ.

Vết máu trên giường đó không cần nói cũng biết, hai người đã trải qua chuyện gì.

“Tô Tô, Tô Tô, nhà họ Phương chúng tôi sẵn lòng gánh vác trách nhiệm”

Phương Hữu Lễ vui mừng quá đội, cầm gậy xoay người nói với qua người đám trẻ con để tới chỗ Tô Tô. Tô Tổ còn chưa biết trong phòng xảy ra chuyện gì, không hiểu Mỹ Tú đã làm gì mà Phương Hữu Lễ vui như thế.

Duệ Duệ chỉ sợ thiên hạ không loạn, huýt sáo ồn ào, còn không kỵ gì chuyện này, chụp ảnh cho cặp đôi gái đẹp cười anh hùng Mỹ Tú và Phương Tiểu Thập.

“Không... không phải... Không phải như mọi người nghĩ đâu. Cháu không làm gì hết!!!”

Phương Tiểu Thập nóng nảy, không biết lấy sức đầu ra mà đẩy Mỹ Tú trên người mình xuống. Mỹ Tú bị Phương Tiểu Thập đẩy ngã đập đầu vào tường, hôn mê bất tỉnh nhưng Phương Tiểu Thập nào quan tâm? Cậu vội vàng chỉnh lại quần áo xộc xệch, đôi chân mềm nhũn cố đứng lên để giải thích.

Vậy nhưng Phương Hữu Lễ lao vụt đến tát cậu một cái bóng rát. Phương Tiểu Thập tỉnh hẳn, không thể tin được nhìn ông nội mình. Phương Hữu Lễ quát ẩm ẩm:

“Làm chuyện có lỗi với con gái nhà người ta như thế mà còn dám phủ nhận? Uổng danh con cháu nhà họ Phương. Chuyện này... chuyện này cháu nhất định phải chịu trách nhiệm, phải đường hoàng cưới Tiểu Ái vào nhà họ Phương chúng ta.”

“Ôi chao, ông ơi, ai nói với ông đây là Tiểu Ái nhà chúng cháu???”

Duệ Duệ âm dương quái khí lên tiếng. Mấy người thiếu niên bình dân đằng sau cũng nhao nhao lên tiếng:

“Đây là Mỹ Tú, là hoa khôi giảng đường của chúng cháu mà, haha. Nhà họ Phương cưới hoa hậu giảng đường của thị trấn nhộng, cũng không tệ nhỉ!!!”

“Có điểu Mỹ Tú là nữ thần của tôi đấy, cứ thế bị cậu chủ nhà họ Phương hái mất, đúng là tan nát cõi lòng...”

“Tan nát cõi lòng à? Ra đây tôi cho cậu sờ”

“Không thể nào!!!” Kiều Tư thốt lên, quay người đẩy mấy đứa trẻ ra, bước đến trước mặt Tô Tô. Cô ta hốt hoảng vội vàng, “Đây không phải Tiểu Ái nhà các cô? Đấy là Tiểu Ái nhà cổ mà. Đúng rồi, cô nói đi, cô không còn mặt mũi nào nữa hả? Cô không muốn thừa nhận đây là con gái cô sao?”

“Đồ điên!”

Tô Tô giơ tay lên tát Kiều Tư một cái ngã vào cửa dễ dàng, không tốn chút sức nào. Kiều Tư cũng là người yếu ớt như Mỹ Tú, đập ẩm cái vào cửa, mặt mũi trắng bệch, đầu óc choáng váng, miệng thấy mùi tanh tanh xộc lên.

Cô ta đã tách rời xã hội quá lâu, chỉ là một người bình thường, chẳng biết lấy đâu ra can đảm mà xông ra trước mặt một dị năng giả cấp cao đến độ các máy đo giờ đều chưa tính toán được cấp bậc để giương nanh múa vuốt.

Thật sự Tô Tô không tát chết cô ta luôn đã là nhân từ lắm rồi.

Phương Hữu Lễ thấy Kiểu Tư bị Tô Tô tát bay người thì thông minh không đến trước mặt Tô Tô làm ồn. Ông ta cũng có suy nghĩ giống Kiểu Tư, không tin rằng cô gái xinh đẹp đã ngủ với Phương Tiểu Thập này tên Kiều Tư nhưng giờ không dám tiến lên xác nhận. Chờ chuyện này qua đi, ông ta gọi Phương Thúc K và Mai Thắng Nam đến xác nhận là được.

Tô Tô không hề muốn chơi thêm với mấy người nhà họ Phương nữa. Cô nhấc váy lên, quay lưng nói với đội Duệ Duệ, “Phong tỏa tin tức. Đây dù sao cũng là chuyện mất mặt của thị trấn nhộng, đừng để lộ ra ngoài dù chỉ một chút. Mỹ Tú giờ là người nhà họ Phương, chờ Mỹ Tú dậy thì hỏi ý con bé xem. Nếu nó đồng ý thì bảo họ Phương đến chỗ Chu Hiểu Lầm cầu hôn”

Cô không dám nói là hiểu hết lòng dạ đám trẻ con này, nhưng cũng biết phần nào. Bình thường Mỹ Tú thích nổi tiếng, ngày thường hay tỏ vẻ công chúa, nhiều người không rõ chuyện sẽ tưởng Mỹ Tú là Tiểu Ái. Chuyện hiểu lầm này xảy ra không chỉ một lần, Tô Tô cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Cô chỉ cho là Mỹ Tú mượn uy của Tiểu Ái, hơn nữa ở căn cứ Kinh thành lần này, mọi người tưởng Mỹ Tú là Tiểu Ái không phải chuyện xấu.

Bảo vệ Tiểu Ái an toàn, thành toàn cho Mỹ Tú. Thật tốt.

Nhưng suất diễn hôm nay vẫn nằm ngoài dự tính của Tô Tô. Rõ ràng Kiều Tư và Phương Hữu Lễ cùng xuất hiện ở đây là có âm mưu từ trước, nhưng biết trách ai đây? Tô Tô để Mỹ Tủ thế thân Tiểu Ái? Tô Tô làm Phương Hữu Lễ và Kiểu Tư có suy nghĩ này?

Tô Tô nghĩ đây hẳn là chuyện do mình tạo nghiệt. Giờ chuyện đã rối như vậy, Mỹ Tú lấy Phương Tiểu Thập cũng không phụ công bồi dưỡng của thị trấn nhộng. Dù sao bối cảnh và gia thế của Phương Tiểu Thập không hề kém, mà sự thật là Mỹ Tú lại thích với cao.

Duệ Duệ lập tức nhận lệnh Tô Tô, tỏ vẻ cười cợt xoay người lại nhìn Kiều Tư mặt mày trắng hếu và Phương Hữu Lễ ngỡ ngàng, còn có Phương Tiểu Thập chưa tỉnh táo và Mỹ Tú khiến thị trấn nhộng bị gièm pha nữa. Không biết Mỹ Tú hôn mê từ lúc nào, trần truồng nằm trên thảm trải sàn với tư thế vô cùng chướng mắt.

“Ông Phương à, Mỹ Tú này đúng là đóa hoa của trấn trên chúng tôi đấy. Thật đáng tiếc. Khi nào cô ấy tỉnh dậy, có tình nguyện thì chúng tôi cũng sẵn lòng tin người đi”

Nụ cười trên mặt Duệ Duệ lạnh dần lạnh dần. Giọng nói cung kính đổi tông thành sự độc địa bén nhọn:

“Người này là người của thị trấn nhộng chúng tôi, xin hãy đối xử tử tế, coi trọng cô ấy. Khi kết hôn có vấn đề gì thì đừng trách thị trấn nhộng chúng tôi xử lý toàn bộ nhà Phương các người!”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 699: PN - Thời niên thiếu trong mạc thế (32)
Ở đây không ai là kẻ ngu. Duệ Duệ cũng lớn lên ở thị trấn nhộng, nhìn trò hề ngày hôm nay với biểu hiện của Phương Hữu Lễ và Kiểu Tư, ai cũng nhận ra vấn đề. Nhà họ Phương đang nhắm vào Tiểu Ái. Tiểu Ái là người họ có thể động vào sao?

Nếu không... làm sao còn thời gian tốt như vậy? Phương Tiểu Thập vừa xong, Kiều Tư và Phương Hữu Lễ đã nháo nhào muốn vào phòng Mỹ Tú tìm Phương Tiểu Thập. Cửa vừa mở ra, Duệ Duệ nhìn liếc qua là biết Mỹ Tú bị hạ độc.

Phản ứng này giống hệt lúc đàn ông ngoài thôn Bát Phương rơi vào hương kích dục quanh thôn Bát Phương. Có điều thuốc dùng cho Mỹ Tú vẫn kém hơn lưới tình do chú Thư Sinh và cô Vũ cùng nhau chế tạo rất nhiều.

Kiều Tư với Phương Hữu Lễ luôn mồm gọi Mỹ Tú là Tiểu Ái, còn đòi chịu trách nhiệm, bảo Tiểu Ái lấy Phương Tiểu Thập. Đây rõ ràng là Kiều Tư và Phương Hữu Lễ đã bàn từ trước. Nếu hai kẻ này không phải người bỏ thuốc thì cũng không thể vô can.

Duệ Duệ cho rằng nếu không dạy cho Kiều Tư và Phương Hữu Lễ một bài học thì e là lần tới, họ lại tính toán với Tiểu Ái!

Phương Hữu Lễ đứng trước mặt Duệ Duệ giận sắp điên rồi. Ông ta không dám chọc Tô Tô nhưng Duệ Duệ chỉ là một đứa trẻ nên ông ta cũng dám nổi giận. Ông ta chống gậy giơ ngóng tay run run trỏ vào Duệ Duệ, nghiến răng cười:

“Đây là thái độ của thị trấn nhộng với một ông lão hả? Còn nhỏ mà ai dạy cháu nói chuyện như thế với người lớn hon?”

“Nói chuyện làm sao cơ? Tôi thích nói như thế đấy?”

Duệ Duệ cà lơ phất phơ liếc nhìn Phương Hữu Lễ cười, gương mặt toát lên sự kiêu ngạo và khí phách của thiếu niên thị trấn nhộng. Cậu quay đầu đi. Đám anh em bình dân đằng sau cũng hằm hằm:

“Mấy anh em, nói cho ông già này biết chúng ta đối xử với người lớn hơn thế nào đi?”

“Ôi, đừng đùa nhé. Thế anh Duệ cũng tính là người lớn hả?”

“Chưa từng thấy người lớn nhà nào hãm hại cháu trai mình như thế. Cậu Phương Tiểu Thập kia nhìn cũng đẹp trai mà lớn lên trong chỗ kinh khủng quá”

Mấy đứa trẻ hỉ hả trò chuyện, hoàn toàn không có sự kính già yêu trẻ cần có. Phương Tiểu Thập chợt ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn Phương Hữu Lễ và Kiều Tư. Lời những thiếu niên của thị trấn nhộng là sao? Cậu bị ông nội gài bẫy?

Phương Hữu Lễ đờ mặt, nghiêng đầu nhìn Kiều Tư. Kiều Tư bị Duệ Duệ dọa cho sợ hết hồn. Cô ta nhát gan, mấy năm nay càng không chịu được dọa nạt nên đã trốn sau lưng Phương Hữu Lễ, hở tí là khóc lóc.

Từ đầu đến cuối, những kẻ này hoàn toàn không hề quan tâm đến cảm nhận của Phương Tiểu Thập. Cậu nhìn Phương Hữu Lễ, nhìn Kiều Tư sau đó lạnh lùng cười một tiếng, ủ rũ ngồi bên mép giường cúi đầu không giải thích. Tại sao không ai hỏi rằng cậu không hề cởi quần thì quan hệ với Mỹ Tú kiểu gì?

Nỗi thất vọng trong lòng Phương Tiểu Thập tăng tiến dần, ôm lấy toàn bộ cậu bé. Khi mọi người vẫn đang tranh cãi xem máu trên giường có phải của ta không, Phương Tiểu Thập vẫn không nói gì. Cậu nhìn tình hình, chợt cảm thấy muốn rời đi.

Như mấy người Duệ Duệ đã nói, cậu sống thế này coi như là thất bại.

“Mày... mày...”

Bị một đứa trẻ ranh như Duệ Duệ khinh ghét, Phương Hữu Lễ không chịu nổi. Ông ta ôm tim mình, chẳng biết thật không nhưng cũng ngã về phía sau. Kiều Tư thốt lên kinh ngạc, vội vàng đỡ Phương Hữu Lễ:

“Cha, cha... cha có sao không? Tiểu Thập, Tiểu Thập... Mau ra đỡ ông nội.”

Phương Tiểu Thập không nhúc nhích, vẫn thờ ơ ngồi đó nhìn Phương Hữu Lễ giả đau giả ốm. Ông nội cậu cứ sáu tháng lại khám sức khỏe định kỳ một lần. Đừng nhìn ông ta chống gậy, vứt gậy đi ông ta cũng chạy phăm phăm ba vòng quanh kinh thành. Bị Duệ Duệ kia chắc có một lần mà đã phát bệnh tim?

Duệ Duệ cũng không gánh được trách nhiệm này. Dù sao đây cũng là cha Phương Thúc K. Mấy năm nay, Phương Thúc và Mai Thắng Nam vẫn duy trì mối quan hệ hợp tác tốt đẹp với thị trấn nhộng. Mộc Dương cũng mua rất nhiều vũ khí năng lượng mới của nhà họ Phương. Nếu làm ông ta tức chết thì đây là trách nhiệm lớn.

Cậu vội vàng gọi đám anh em đỡ Phương Hữu Lễ ra ngoài khách sạn, đưa về nhà họ Phương.

Sau đó, Duệ Duệ thông báo vấn đề này cho Mộc Dương. Mộc Dương đang trao đổi với các lãnh đạo ở trụ sở của Kinh thành, gương mặt đẹp trai lạnh lùng chỉ bảo với Duệ Duệ rằng:

“Đừng chờ Mỹ Tú đồng ý. Cứ đưa sang đi”

Món hàng mất mặt này cần được xử lý sớm, không nên để đến cuối cùng. Với tính đó của Mỹ Tú thì sao có thể chịu vào nhà họ Phương? Cô ta chỉ hận không thể trở thành nữ chủ nhân của thị trấn nhộng, liệu có cam tâm ở lại đó?

Duệ Duệ lập tức làm theo. Cậu không đợi Mỹ Tú tỉnh, không trò chuyện cùng Mỹ Tú mà cuộn người vào chăn bông, đưa đến nhà họ Phương. Bọn họ ra khỏi Kinh thành đương nhiên cũng không thể đưa Mỹ Tú quay lại thị trấn nhộng. Giờ đường đi giữa thị trấn nhộng và Kinh thành không dễ nhưng không phải không thông. Nếu Chu Hiểu Lầm và Đới Thuần muốn ở cùng Mỹ Tú, bọn họ cũng thuận nước đưa thuyền cho hai vợ chồng họ đến căn cứ Kinh thành là được.

Suốt từ khách sạn đến nhà họ Phương, mọi người trong xe không nói gì. Mỹ Tú hôn mê nằm ở cốp sau. Duệ Duệ tự mình lái xe, đưa Mỹ Tú và người nhà họ Phương đến cửa chính nhà họ, chờ Kiều Tư và Phương Hữu Lễ xuống xe rồi nhìn Phương Tiểu Thập ngồi ghế lái phụ, cười:

“Xin mời cậu chủ nhỏ họ Phương”

Phương Tiểu Thập ngẩng đầu lẳng lặng nhìn Duệ Duệ rồi mở cửa xe, đi theo Phương Hữu Lễ và Kiều Tư. Hai người hầu của nhà họ Phương chạy ra từ cửa chính, Duệ Duệ thò đầu ra ngoài cửa, ấn còi xe ý bảo cốp sau còn có người.

Phương Hữu Lễ trợn mắt nhìn Duệ Duệ nhưng cũng phải bảo hai người hầu đưa Mỹ Tú trong cốp ra ngoài rồi lắc đầu than thở, chán chường vào phòng.

Dưới ánh đèn đường, điện thoại di động của Duệ Duệ vang lên. Cậu nhân ga, xe lao đi rời khỏi nhà họ Phương. Duệ Duệ nhìn điện thoại, người gọi là Từ Lỗi. Cậu ấn nút nhận cuộc gọi, mắng:

“Lỗi gia, đừng có cho rằng tất cả thiên hạ đều nhàn rỗi như đám con ông cháu cha nhà các anh nhé. Nói gì nói nhanh lên”

“Đêm nay ra tay. Tìm mấy người đến giải quyết đội tuần tra Kinh thành cho bọn anh” Từ Lỗi ngậm điếu thuốc, nghiêng đầu kẹp điện thoại trên vai, tay cầm khẩu súng. Súng này là Phương Nguyệt Nhi trộm từ xưởng chế tạo của mẹ cô bé.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 700: PN - Thời niên thiếu trong mạc thế (33)
Duệ Duệ cứ thế một tay lái xe, một tay cầm di động, quát mắng, “Đồ chết tiệt, có chuyện gì thì mới gọi ông đây, không thì cứ mất hút: Gọi ông nội đi, đảm bảo đội tuần tra không cản trở gì luôn”

“Đưa đây!”

Tiểu Ái ngồi trên một thùng súng đạn. Chiếc đèn trên đầu đu đưa kẽo cà kẽo kẹt. Cô bé vẫy tay với Từ Lỗi. Từ Lỗi lấy điện thoại di động ném cho ta. Cô bé cầm điện thoại lên nghe:

“Cậu bảo ai gọi cậu là ông nội cơ?”

“Tổ sư!” Duệ Duệ hét lên, “Tiểu Ái, trả di động cho Từ Lỗi!”

“Tôi đang hỏi cậu, cậu bảo ai gọi cậu là ông nội?”

“Tôi gọi cậu là bà nội, được chưa? Bà nội à!!!”

Duệ Duệ không muốn tranh luận với Tiểu Ái. Mỗi lần đến lúc quan trọng, cần phải kỳ kèo cho Từ Lỗi và Thiên Tứ là Tiểu Ái lại nhảy ra giữa đường. Cậu dám để Tiểu Ái gọi cậu là ông nội sao? Cậu nào có cha mẹ làm thổn trưởng Nhớ tới gương mặt hiền lành nhà họ Tô kia, còn có dị năng đẳng cấp cao của Tô Tô, Duệ Duệ quyết định quy hàng dưới mũi giày thể thao của Tiểu Ái.

Trong kho hàng cũ kỹ, ánh đèn không rõ ràng, Tiểu Ái và Duệ Duệ trình bày lại kế hoạch của bọn họ. Diệt trừ phòng thí nghiệm thì dễ, nhưng đội tuần tra Kinh thành không dễ đối phó. Chỉ sợ nếu không giết được hết, để một hai người thoát được thì bí mật của Thiên Tử sẽ lộ.

Ban đầu phòng thí nghiệm biết về Thiên Tử chỉ có vài cái, mọi người cũng đồng ý không đưa dị năng của Thiên Tử ra ngoài. Nếu tuyên truyền rộng rãi thì e rằng thị trấn nhộng không thể có sự yên bình của ngày hôm nay. Đến lúc đó, những người có quyền có thể sẽ gây áp lực lên thị trấn nhộng, ép thị trấn nhộng giao Thiên Tứ ra.

Để phòng ngừa hậu họa, Tiểu Ái cho rằng diệt cỏ phải diệt tận gốc.

Kế hoạch đã có. Duệ Duệ hủy điện thoại rồi nhét vào chỗ cạnh ghế lái, vừa lẩm bẩm chửi rủa Từ Lỗi và Thiên Tử, lại vội vàng nhặt điện thoại lên gọi anh em mình:

“Đừng có chờ ăn nữa. Tam Kiếm Khách muốn làm việc. Chúng ta giải quyết xung quanh cho họ”

“Anh Duệ a, bọn em vẫn đang chờ tiệc để được ăn ngon đấy”

Đám anh em của Duệ Duệ vừa cợt nhả chào hỏi với mấy người thiếu niên nhóm bình dân, vừa vội vàng ra ngoài để cùng Duệ Duệ chặn đội tuần tra Kinh thành. Thiếu niên thị trấn nhộng hầu như đều có được sự gan dạ và cứng cỏi của mười tám lính đặc công, ai nấy đều đánh nhau rất giỏi, nhưng có điều về lưu manh thì không lẫn vào đâu được.

Lần đầu xuất chiến của nhóm thiếu niên thị trấn nhộng lại là ở một trong bốn căn cứ lớn - căn cứ Kinh thành. Bọn họ áp dụng đúng chuyện phòng thí nghiệm ở thị trấn nhộng trước đây cho căn cứ Kinh thành, cũng là cầm chân đội tuần tra, nhưng giờ mục đích của đội thiếu niên không phải bắt người, mà là giết sạch, không sót một ai. (đang so sánh với chuyện Kinh thành đến bắt Thiên Tử lần trước)

Lúc này, nhà họ Phương cũng không được một phút giây thoải mái. Phương Hữu Lễ vừa vào phòng đã quay người tát Kiểu Tư, năm ngón tay in hằn, vô cùng giận dữ:

“Cô làm chuyện hay lắm. Lúc cô bỏ thuốc sao cô không hỏi tôi? Giờ khéo quá hóa vùng, cô xem định kết thúc trò hề này như thế nào?”

Phương Tiểu Thập chưa vào nhà trơ mắt nhìn mẹ ruột mình bị Phương Hữu Lễ quát tháo ầm ĩ. Cậu không thể hiện bất cứ cảm xúc nào, cho hai tay vào túi quần nhìn “người thân” của mình. Đám Duệ Duệ nói quả không sai, cậu bị người thân gài bẫy.

Kiều Tư bị tát thì ôm mặt òa khóc, “Chẳng phải cha cũng ngầm chấp nhận sao? Từ lúc con làm chuyện này đến nay, chẳng phải cha vẫn ngầm chấp nhận? Giờ có sơ suất chẳng nhẽ chỉ mình con có trách nhiệm?”

Dù Phương Hữu Lễ không hề nói ra nhưng ở nhà lớn của họ Phương, một cục đá thay đổi vị trí ông ta cũng biết, đừng nói đến việc Kiều Tư tìm thuốc kích dục, thuế nhân viên khách sạn rồi bỏ thuốc Phương Tiểu Thập, tất cả đều được tiến hành dưới sự quan sát của Phương Hữu Lễ.

Nói Phương Hữu Lễ không biết, Kiều Tư không phục.

Phương Hữu Lễ tức giận đi tới đi lui, sau đó lại giơ gậy chỉ vào mặt Kiều Tư mà mắng:

“Đúng là đàn bà thích thị phi, chuyện nhỏ như thế mà cô cũng làm hỏng? Nuôi cổ ở nhà phí cơm tốn gạo. Giờ thì sao? Làm sao được nữa?”

Đúng vậy. Phương Hữu Lễ luôn biết kế hoạch của Kiều Tư nhưng ông ta không ra tay ngăn cản, đương nhiên là vì ông ta cũng mong Phương Tiểu Thập có thể thuận lợi đưa Tiểu Ải về nhà mình.

Đó cũng là lời nói thật. Phương Hữu Lễ không lạ gì suy nghĩ của Kiều Tư, nhưng ông chỉ lạ là chuyện như thế mà Kiều Tư cũng làm hỏng được.

Kiều Tư cúi đầu ôm mặt khóc nức nở. Phương Tiểu Thập đứng ngoài thờ ơ tựa vào cột ngoài hành lang, lòng lạnh lẽo. Cậu lạnh lùng hỏi hai người kia:

“Hai người đang làm trò gì đấy? Hai người làm thế có nghĩ đến cảm nhận của con không?”

Kiều Tư đầm đìa nước mắt quay đầu nhìn. Giờ Phương Hữu Lễ cũng mới nhớ ra Phương Tiểu Thập đang ở đây. Ông ta ngừng lại, thở dài rồi hoàn toàn không có vẻ gì áy náy:

“Cháu à, chuyện này ông không nói trước cho cháu là vì tốt cho cháu thôi. Hỏng chuyện ông không trách cháu. Có trách thì trách mẹ cháu vô dụng”

Phương Hữu Lễ nói xong lại muốn nổi cáu với Kiều Tư. Rõ ràng ông ta đã bình tĩnh lại nhưng cuối cấu lại cao giọng hơn.

Phương Tiểu Thập cảm thấy mất kiên nhẫn. Cậu cùng người, đứng thẳng dậy rồi hét lên:

“Tốt với cháu? Tốt với cháu? Đừng giả vờ là tốt với cháu nữa. Đó là ý muốn của hai người. Hai người chưa từng nghĩ nếu cổ bé hôm nay đúng là Tiểu Ái, Tiểu Ái thật sự bị cháu làm nhục thì Tô Tô sẽ làm gì cháu sao? Cô ta có thể tát chết cháu trong một khắc, đập vỡ đầu cả hai người nữa? Dù cháu nghe lời hai người đi làm con rể nhà họ, hai người có nghĩ cuộc sống của cháu sẽ tốt hơn à? Cả đời cháu sẽ phải sợ sệt, thận trọng nhìn sắc mắt của người ở thị trấn nhộng mà làm việc!1!”

Chuyện nhỏ nhặt thế này mà Phương Hữu Lễ và Kiều Tịch lại không nhận ra. Vì sao bọn họ không nhận ra chứ? Nhà họ Phương giờ ở thế yếu, Tô Tô lại giết người như ngóe, chỉ làm việc mình thích. Không phải người siêu phàm, thiên phú hơn người gì đó thì sao có thể xứng làm con rể cô ấy?
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chươn 701: PN - Thời niên thiếu trong mạc thế (34)
Kiều Tư cũng lao ra tát Phương Tiểu Thập một cái. Vừa rồi cô ta bị Phương Hữu Lễ dạy dỗ không dám phản kháng, giờ Phương Tiểu Thập nổi cáu thì cô ta tiện thể chuyển hướng sự tức giận của Phương Hữu Lē.

Kiểu Tư cũng quát Phương Tiểu Thập, “Mẹ và ông làm chuyện này là vì ai? Vì ai chứ? Vì con thôi, vì vinh hoa phú quý, vì cuộc sống dư dả cho con. Con gái của Tô Tô mất trinh, đương nhiên cô ta sẽ chấp nhận con, sao còn giết con? Con đúng là không có chí tiến thủ. Nếu mấy năm nay con chịu khó vươn lên, hạ thấp được Mai Thắng Nam và đứa con hoang kia thì chúng ta đã không phải ra hạ sách này!”

“Hahaha...” Phương Tiểu Thập ngửa mặt lên trời cười, không thèm để ý chuyện mình vừa bị mẹ bạt tai, “Vì vinh hoa phú quý, vì cuộc sống dư dả cho con? Vì các người mới đúng!!!”

Nhiều lười vô ích, Phương Tiểu Thập cũng không nói nữa. Đây là ông nội cậu, là mẹ cậu, những người luôn miệng nói thương cậu, nói tương lai của nhà họ Phương là của cậu. Đây là cách họ thể hiện tình yêu?

Nếu trước kia, Phương Tiểu Thập còn điều gì chưa hiểu rõ thì hôm nay cậu đã nhìn thấu rồi!

Cậu xoay người đi. Trong đêm đen, một giọng con gái đau khổ chợt vang lên trong không gian nhà họ Phương. Phương Tiểu Thập nhìn sân nhà giam Mỹ Tú, cười lạnh rồi vẫn tiếp tục rảo bước về phòng mình.

Phương Hữu Lễ và Kiều Tự lại liếc mắt nhìn nhau. Kiều Tư khép mắt, hai mắt vẫn đỏ ửng. Trong tiếng kêu gào của Mỹ Tú, cô ta hoàn toàn không còn khí thể như lúc dạy dỗ Phương Tiểu Thập nữa mà hoàn toàn phục tùng sự sắp xếp của Phương Hữu Lễ.

Phương Hữu Lễ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trợn mắt nhìn Kiều Tư rồi mới xoay người ngồi xuống ghế, nói với Kiểu Tư:

“Dù thế nào thì là cô đã gây chuyện. Con bé là người của thị trấn nhộng, chúng ta phải chờ xem sao. Nếu thị trấn nhộng muốn chúng ta nhận con bé thì cũng có thể không nhất định hai đứa phải kết hôn với nhau. Cha thấy cứ nuôi dưỡng như vợ bé trong nhà là được.”

Đã vào nhà lớn nhà họ Phương, cộng thêm lời dằn mặt của Duệ Duệ, Phương Hữu Lễ rõ ràng không thể để Mỹ Tú gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, cũng không thể để Mỹ Tú rời khỏi nhà họ Phương nửa bước. Mỹ Tú gào được thì cứu gào đi, gào tầm vài ngày thì sẽ hiểu tình hình của mình, không còn kêu khóc nữa.

Phương Hữu Lễ vừa thu xếp xong ở nhà họ Phương thì tiệc tối ở khách sạn cũng bắt đầu. Tô Tô và Diệp Dục xuất hiện cùng Mộc Dương. Mười tám lính đặc công phụ trách canh gác vòng ngoài. Đội thiếu niên đứng ngay ngoài cửa, Duệ Duệ nhận được tin nhắn của Tiểu Ái thì dẫn đám bình dân của mình lặng lẽ rời khỏi buổi tiệc.

Tiểu Ái, Thiên Tử, Từ Lỗi, Duệ Duệ và Phương Nguyệt Nhi cùng làm chuyện của lớp trẻ. Tô Tô nhận ra nhưng không hề có ý định ngăn cản. Trước khi đến căn cứ Kinh thành, cô đã biết đám trẻ con định bí mật huyết tẩy kinh thành. Tô Tô cũng muốn giải quyết vấn đề cho Thiên Tứ, nhưng nếu những đứa trẻ này có trách nhiệm và dũng khí thì cô không ngại để chúng tự lo.

Dù sao đây cũng là chuyện của thế hệ sau. Người lớn có thể làm thay chúng được bao lâu?

Trong khách sạn, chuyện xấu của nhà họ Phương cũng bị phong tỏa, không lộ ra ngoài. Tô Tô không hề giới thiệu trong bữa tiệc rằng các thiếu niên phóng khoáng tự tại từ trong xương cốt này là ai, ai là Tiểu Ái, ai là Thiên Tứ... khiến mọi người khó nhận ra. Thậm chí vừa rồi, Mỹ Tú bị tưởng nhầm là Tiểu Ái cũng không xuất hiện trong bữa tiệc.

Người đã nghe qua đều biết rằng những người xuất hiện trong bữa tiệc tối nay đều là các nhân vật “không quan trọng” Những người thừa kế của thị trấn nhộng là ai họ hoàn toàn không rõ. Chỉ có Mộc Dương đi ra đi vào, còn sự thật thì vẫn không hé lộ.

Qua mười giờ, có người vội vã chạy vào ghé tai nói với chủ nhân bữa tiệc rằng đêm nay, Kinh thành đổ máu, phòng thí nghiệm bị giết hết không còn ai sống sót. Kinh thành đang chìm trong biển lửa hừng hực.

E rằng ai cũng biết rằng kẻ nào giết người, vì sao muốn giết nhưng vẫn phải cười lễ độ nho nhã. Dù sao Tô Tô không phải người dễ chọc. Một mình cô có thể lui tới tự nhiên trong căn cứ Kinh thành, hôm nay cô còn dẫn theo mười tám lính đặc công với vài nhân vật có năng lực chiến đấu tốt.

Không ai lại ngu ngốc nhảy ra lúc này để chất vấn Tô Tô. Ai cũng biết rằng Tô Tô vừa đến thì Kinh thành xảy ra án mạng diệt phòng thí nghiệm, thế nhưng tất cả những người trưởng thành của thôn Bát Phương đều đang ở đây, chỉ có đám trẻ con biến mất thì làm được gì? Nhỡ án mạng Kinh thành không liên quan đến những người Tô Tô thì sao?

Bữa tiệc vẫn tiếp tục. Buổi tối, con đường trên Kinh thành không có mấy người đi lại. Thực ra thì Kinh thành kém xa thị trấn nhộng, dù mọi người không lo ăn lo mặc nhưng người của thị trấn nhộng vẫn có cuộc sống vui vẻ và phong phú hơn ở đây.

Ví dụ như một buổi tối thế này mà không có ai bán đồ ăn đêm. Bản thân đói bụng rồi còn phải về tự làm đồ ăn!

Một chiếc xe bus lặng lẽ tiến trên con đường, ánh đèn đường sáng rực ánh lên vẻ lạnh lùng quạnh vắng. Người trong xe bus đang rất ồn ào, dù Phương Nguyệt Nhi liên tục nhắc nhở Tiểu Ái rằng đây là căn cứ Kinh thành, ban ngày cũng không được ầm ĩ như thế nữa là buổi tối. Đành chịu thôi, Thiên Tứ và Duệ Duệ chỉ cần ở cùng một chỗ là lại đánh nhau.

Phương Nguyệt Nhi bó tay, đành đến cạnh lái xe bảo đi nhanh một chút. Duệ Duệ và Thiên Tứ vẫn đang đánh nhau. Đám trẻ vây xung quanh hò reo cổ vũ. Từ Lỗi còn mở sới cá cược xem ai là người thắng cuộc.

Tiểu Ái khoanh tay nhai kẹo cao su, tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Vừa rồi cô bé chưa giết được bao nhiêu, khởi động chưa xong đã bị Từ Lỗi đốt toàn bộ phòng thí nghiệm. Cô bé vẫn chìm trong trạng thái kích thích, cần phải yên lặng để kiềm chế bản thân mình.

Cuối cùng xe bus cũng đến chỗ đoàn của Tô Tô nghỉ ngơi. Duệ Duệ bị đánh mặt mũi sưng vù nổi giận đùng đùng chỉ Thiên Tứ trắng trẻo:

“Hay lắm cái đổ ẻo lả. Đánh ông đây nhừ tử thì lần sau đừng có hy vọng ông đây giúp cậu! Chào nhé, à không, vĩnh biệt, không cần gặp lại!”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 702: PN - Thời niên thiếu trong mạc thế (35)
Nói xong, Duệ Duệ khoát tay, dẫn một đám anh em bình dân đảng tức bừng bừng xuống xe. Vụ huyết tẩy phòng thí nghiệm hôm nay cũng là Duệ Duệ nhớ Thiên Tử là người ở thị trấn nhộng nên cố tình gọi

người đến phá. Kết quả trên đường trở về, hai người không biết làm sao không nhìn mặt nhau, đánh nhau trên xe.

Lúc đánh nhau súng đạn thật ở phòng thí nghiệm, Duệ Duệ cũng không bị thương gì, kết quả trên đường về bị Thiên Tứ đánh cho thành đầu heo, cậu làm sao nuốt được cục tức này đây???

Nhưng đừng tưởng Duệ Duệ bị Thiên Tứ đánh cho xanh tím mặt mũi, Thiên Tứ ở lại trên xe thì không sao. Chờ Duệ Duệ bỏ đi không thèm quay đầu lại, cậu mới cắn môi cắn lợi ôm xương sườn bị Duệ Duệ đá gãy, ngồi xuống cạnh Tiểu Ái, như thể hết sức mệt mỏi, tựa cả vào người Tiểu Ái.

Tiểu Ái đang nhắm mắt nghỉ ngơi, chiếc xe lắc lư tiếp tục tiến về phía trước. Đi qua một hầm, ánh sáng chợt tối hơn. Cô bé cảm thấy hơi thở của Thiên Tứ ở cổ làm cổ bé thấy ngứa ngáy, liền đưa tay đẩy đầu Thiên Tứ ra.

Thiên Tứ bị đau rên rỉ, dựng người thẳng dậy. Xe ra khỏi hầm, Tiểu Ái mở hé mắt, nghiêng đầu về phía Thiên Tử, nhíu mày, thủng thẳng hỏi: “Đau à?”

“Lát nữa là hết.”

Thiên Tứ xoa xương sườn, thẳng eo, dị năng của cậu càng cao, tốc độ tự hồi phục càng nhanh. Bình thường xương sườn bị Duệ Duệ đánh gãy, thế nào cũng phải một hai hôm mới lành, bây giờ Duệ Duệ xuống xe một lúc là xương sườn của Thiên Tử đã liền lại rồi.

Ánh đèn đường phía sau lắc lư, Thiên Tứ quay đầu nhìn Từ Lỗi và Phương Nguyệt Nhi ngồi ở một góc khác của xe đang nói chuyện. Không biết hai người nói gì mà Phương Nguyệt Nhi cười đến là vui vẻ, cậu bé cũng quay đi nhìn sườn mặt của Tiểu Ái. Tiểu Ái nghe câu nói chút nữa là khỏi, không để ý nữa, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thiên Tứ liếc mắt nhìn thấy mu bàn tay đang khoanh lại của cô bé có vết thương. Cậu túm tay Tiểu Ái, cau mày nhỏ giọng hỏi: “Sao lại bị thương rồi?”

“Không biết.”

Tiểu Ái không thèm mở mắt, cô cũng không biết vừa rồi làm cái gì, bị thương ở đâu, dù sao cổ bé cũng hay bị thương, chút vết thương nhỏ nhặt này không có gì đáng bận tâm.

Một lúc sau, xe vẫn tiến về phía trước, tiểu ai cảm thấy Thiên Tử nắm tay cô, mu bàn tay lúc nóng lúc lạnh. Cô bé cảm thấy kỳ lạ mở mắt nhìn sang, thấy Thiên Tứ dựa vào lưng ghế, lười biếng nắm tay cô bé. Cô bé đang định rụt tay về, mu bàn tay có vết thương kề sát miệng cậu bé, đang được thổi “Tiến khí” vào.

Không phải tiến khí thì là gì? Cậu bé thổi một hơi, luồng hơi đó bao bọc quanh mu bàn tay của cô bé, khiến cô bé cảm thấy lúc nóng lúc lạnh. Hết lạnh thì vết thương trên mu bàn tay cũng biến mất.

“Hả?” Tiểu Ái rút tay về, lật đi lật lại tay mình giơ lên trước đèn đường xuyên qua cửa kính xe, kỳ quái hỏi: “Vết thương của chị đâu?”

“Chữa khỏi rồi” Thiên Tứ hậm hực, xương sườn vừa bị Duệ Duệ đập gãy vừa nói xong lại phải điều động dị năng trị thương cho Tiểu Ái. Lúc này đây cậu bé đúng là oan ức mà, nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Tiểu Ái, Thiên Tứ giải thích: “Hôm qua mới thăng cấp, sau đó phát hiện ra em có thể chữa thương cho người khác. Nhưng trị thương cho người khác hao tổn năng lượng hơn tự trị thương cho mình”

Nên năng lượng dùng để trị một vết trầy da cho Tiểu Ái bằng Thiên Tứ nối xương sườn cho mình. Giai đoạn này, dị năng của Thiên Tứ chỉ e không có nhiều tác dụng, nhưng sau khi cấp bậc nâng cao, không chừng còn có thể dùng dị năng của mình hỗ trợ nhóm chiến đấu. Thậm chí sau này còn có thể phát triển thành một nhóm chữa trị.

“Tốt quá rồi” Tiểu Ái nghe thấy tin mừng, cười híp mắt lại, còn vui hơn là nghe tin dị năng của mình thăng cấp. Cô mừng rỡ, chọc vào người Thiên Tử nói: “Sau này, em có thể dùng dị năng chữa bệnh cho người khác, Sẽ không có nhiều người muốn ăn thịt uống máu em nữa rồi.”

Đèn đường trên cao sáng rõ, chiếu xuống gương mặt của Thiên Tử, những cái bóng bên đường sấp bóng, đổ bóng lên khuôn mặt thanh tú của cậu. Cậu nhếch môi cười, ánh mắt nhìn Tiểu Ái, dịu dàng như nước.

Cậu nghĩ, đây chính là Tiểu Ái của cậu, dù cậu là người thế nào, Tiểu Ái cũng chỉ lo tới an nguy của cậu. Vì ai cũng biết, một người có dị năng chữa bệnh cho người khác, có thể quyết định an nguy của cả một đội quân thậm chí là cả một căn cứ. Thiên Tứ không cẩn đoán cũng biết, tương lai sau này của mình muốn gió được gió, muốn mưa có mưa.

Tiểu Ái không nhìn thấy nụ cười đó, cô bé chỉ nghĩ. Từ nay về sau, Thiên Tứ dùng dị năng chữa bệnh, người khác sẽ không cần phải ăn thịt uống máu của Thiên Tứ nữa.

Điều cô bé không thể nghĩ tới là, từ nay về sau, Thiên Tứ có thể thác tức giới hạn của loài người, xem là người muốn cậu hỗ trợ nhiều hơn hay người muốn lấy cậu là thí nghiệm nhiều hơn?

Cậu không thể tiếp tục làm một kẻ yếu đuối che giấu dị năng của mình, cậu dùng dị năng của mình nắm giữ vận mệnh con người. Chỉ cần có người muốn cầu cứu, cậu bé muốn, cũng có thể khiến họ làm trâu làm ngựa.

Đến trước căn biệt thự lớn mà Phương Nguyệt Nhi tìm được, Từ Lỗi và Phương Nguyệt Nhi xuống trước. Thiên Tứ không động đậy, Tiểu Ái dùng đầu gối đập cậu, cậu mới đứng lên, cúi đầu nhìn Tiểu Ái, môi mấp máy như muốn nói gì đó mà lại không lên tiếng,

Tiểu Ái không phát hiện thấy không khí có gì kì quái, chỉ nghĩ Thiên Tứ chập mạch, cô bé mặc kệ cậu, đứng lên, lướt qua Thiên Tứ xuống xe.

Tuổi của hai đứa ngày càng tăng, Thiên Tử là đứa trẻ sinh non ngày nào, nhưng cũng là bé trai nên giờ còn cao hơn Tiểu Ái nửa cái đầu. Thiên Tứ thấy Tiểu Ái xuống xe, cũng xuống theo, vội vàng đuổi theo sau Tiểu Ái.

Tài xế xe bus là người của Mai Thắng Nam, bình thường đều nghe theo sự sai bảo của Phương Nguyệt Nhi, đưa bốn đứa trẻ vào trong căn biệt thự lớn, tài xe đánh xe rời đi.

Căn biệt thự này không phải sản nghiệp của Mai Thắng Nam, là Phương Nguyệt Nhi dùng một chút tinh hạch thuế từ căn cứ, Trước mạt thế, căn cứ kinh thành rất lớn, sau mạt thế, số người giảm xuống, rất nhiều căn hộ còn trống, muốn thuê những căn biệt thự này chỉ cần dùng tinh hạch là được.

Trong biệt thự để rất nhiều tài liệu của các phòng thí nghiệm khắp kinh thành, Phương Nguyệt Nhi trộm của Mai Thắng Nam. Chuyện liên quan tới Thiên Tứ, thật ra cả rất nhiều phòng thí nghiệm trong giới đều biết. Trận huyết tẩy hôm nay, đều là những phòng thí nghiệm này, có nơi to gan còn sai người đến thị trấn nhộng bắt cóc Thiên Tứ.

Cho nên đương nhiên, nơi đó chắc chắn sẽ là mục tiêu huyết tẩy đầu tiên, giết gà dọa khỉ.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 703: PN - Thời niên thiếu trong mạc thế (36)
Còn lại mấy phòng thí nghiệm tuy không ra tay bắt cóc Thiên Tử nhưng cách làm cũng rất bất nhất, chúng toàn bắt người sống để làm thí nghiệm. Vì thế nhóm Tiểu Ái cũng tính ra tay xử lý mấy phòng thí nghiệm có dã tâm đen tối.

Trời tối muộn hơn một chút, khoảng mười hai giờ hơn, Phương Nguyệt Nhi liên hệ người đem một đống súng, đạn tới. Từ Lỗi định ăn trộm nhưng bị Phương Nguyệt Nhi bắt người làm đi kiếm kể lại số súng đạn. Tiểu Ái ngái ngủ ngáp một cái, vỗ Thiên Tứ đang ngồi trên sô pha, chạy lên tầng hai tắm táp, chuẩn bị đi ngủ.

Tiểu Ái nằm trên chiếc giường lớn kiểu âu mà Phương Nguyệt Nhi chuẩn bị cho cô bé, đang định nhắm mắt đi ngủ thì đồng hồ trên cổ tay sáng lên. Mã Morse chỉ có cô bé, Thiên Tứ và mười tám đặc công cũ mới hiểu, truyền tín hiệu với đồng hồ của cô bé thông qua tần số cá nhân.

Mã Morse này là nhân lúc rảnh rỗi, Diệp Dục dạy cô bé và Thiên Tử khi còn nhỏ. Trẻ con ghi nhớ rất nhanh, lúc còn chưa hiểu chuyện đã có thể đọc được những mã này rồi. Sau này Tiểu Ái bừng bừng nhiệt huyết, dạy cho Mộc Dương. Vốn dĩ định làm cho Mộc Dương cảm thấy bị sỉ nhục, chứng minh rằng cô bé thông minh hơn Mộc Dương, trên đời cũng có thứ mà Mộc Dương không học được. Ai ngờ Mộc Dương giống Thiên Tử, học một cái là biết. Cậu còn cho người làm thêm ba chiếc đồng hồ mới, cho Tiểu Ái, Thiên Tứ và một cái cho mình.

Các chức năng của đồng hồ giống hệt của mười tám lính đặc công, chỉ có đồng hồ của Mộc Dương và Tiểu Ái có thêm tần số riêng. Cậu muốn lúc cậu và Tiểu Ái nói chuyện bằng mã Morse, người khác nhìn thấy sẽ không hiểu.

Trong bóng tối, Tiểu Ái mở he hé mắt, đưa cổ tay lên nhìn trên mặt đồng hồ nhảy lên mấy chấm xanh.

Mộc Dương: Làm xong việc chưa?

Cô bé ngáp ngủ, ấn mấy phím trên đồng hồ: xong rồi.

Mộc Dương: thuận lợi không?

Tiểu Ái: đương nhiên, còn phải xem là ai ra tay nữa.

Mộc Dương: đói chưa?

Tiểu Ái: hơi hơi, nhưng buồn ngủ hơn.

Mộc Dương: em ra ngoài đi, anh đang ở ngoài sân của bọn em. Anh mang đồ ăn đêm đến cho em, ăn xong rồi hãy ngủ.

Tiểu Ái đang nằm trên giường, mắt lim dim sắp ngủ, nhìn thấy mấy chấm xanh sáng lên, cô bé mở choàng mắt, đạp chăn, mặc nguyên quần đùi áo hai dây mở cửa sổ chạy ra ban công. Cô bé nhìn vào màn đêm tối tăm, quả nhiên thấy một chiếc xe việt dã màu đen đỗ ở ngoài sân.

Cô bé nhảy từ ban công tầng hai xuống, chạy trên con đường lát đá, bay qua tường, đáp xuống trần xe việt dã. Ghế phó lại được mở ra, Tiểu Ái xoay người chui vào trong xe.

“Oa, thơm quá, cá nướng!” cô bé nghiêng đầu nhìn Mộc Dương cười, mái tóc ngắn bù xù. Trong buồng xe tối om, lục lọi khắp nơi tìm đồ ăn đêm của cô bé.

Mộc Dương ngồi ở ghế phụ lái, cười lớn, nhấc tay và mái tóc ngắn của Tiểu Ái, dáng vẻ yêu chiều và bao dung. Cậu vẫn mặc bộ vest trong bữa tiệc tối nay, chưa kịp tay đã chạy thẳng tới chỗ Tiểu Ái. Lúc này cậu nghiêng người, tìm phía sau xe, ống tay áo vest bị kéo lộ lên tay áo sơ mi màu trắng, chiếc cúc màu bạc ở cổ tay áo được chế tạo đặc biệt.

Cậu lấy một hộp nhựa màu trắng ở ghế sau, bên trong là cá nướng, lòng nướng, thịt xiên nướng, đậu phụ nướng, rau cải nướng vừa thơm vừa cay. Đồ ăn đều được đem từ thị trấn nhộng tới, đầu bếp chính là cậu.

“Mộc Dương, anh giỏi quá, sao anh biết em đói?”

Nuốt nước miếng, Tiểu Ái không thể chờ được nữa, bèn cướp hộp nhựa trong tay Mộc Dương. Cô bé mở nắp hộp, dùng tay không bốc đồ ăn. Lúc này, một chiếc chăn mỏng bay từ trên xuống, bọc lấy cơ thể chỉ mặc mỗi áo hai dây và quần đùi của cô bé. Mộc Dương ở bên cạnh chỉnh trang lại tấm chắn, không vui nói:

“Kinh thành không như phía nam, sớm với tối trời rất lạnh. Bây giờ em là thiếu nữ rồi, mặc ít thế này chạy ra ngoài không xấu hổ à?”

“Xấu hổ gì chứ?” Tiểu Ái khó khăn bốc đồ ăn qua tấm chắn, khó khăn đưa đồ ăn vào miệng, đôi mắt long lanh nhìn Mộc Dương, vô sỉ hỏi, “Có phải em không mặc quần áo, mở ngực chạy ra ngoài phố đâu. Em sợ cái gì?”

Đối với cô mà nói, Mộc Dương giống Thiên Tứ. Dù cô bé có không mặc gì nhảy múa trước mặt hai người, cô bé cũng không cảm thấy có gì xấu hổ. Chỉ là bây giờ mọi người đều lớn cả rồi, hai người họ không thèm nhìn cô bé cởi đồ nhảy múa mà thôi.

Mộc Dương mím môi, hít sâu một hơi, khuôn mặt nghiêm túc, không hề bị nụ cười rạng rỡ của Tiểu Ái làm động lòng. Cậu giơ hay ngón tay nhéo tại Tiểu Ái, đột nhiên bực bội:

“Bao giờ thì em mới chịu hiểu chuyện đây? Bao giờ thì mới chịu tiếp thu? Hả? Bao giờ? Nói mau!!!”

Đó mà là không buồn nhìn cô bé sao? Đó là không dám nhìn!

“Ai ui, sao anh cứ suốt ngày càm ràm thế, lo chuyện này làm cái gì?” Tiểu Ái bị nhéo tại phát phiền, đưa tay hất tay của Mộc Dương ra, “Đừng làm phiền em ăn đêm, Mộc Dương, anh ăn cá nướng không? Em phần anh một miếng”

Nói xong, cô bé đưa một miếng cá nướng đút cho Mộc Dương, chặn họng cậu lại. Không hiểu sao mọi người đều nói Mộc Dương ít nói, còn cái gì mà lời ít ý nhiều, ra tay dứt khoát: Lúc cậu ở cạnh cô bé, nếu có thể để cho lỗ tai của cô bé được yên là tốt lắm rồi.

Ăn xong đồ ăn đêm của Mộc Dương đưa tới, Tiểu Ái ném hộp nhựa trong tay cho Mộc Dương, chùi tay chân đầu mỡ vào đồ vest của Mộc Dương, còn tàn nhẫn in dấu mối mỡ khắp nơi. Sau đó cô bé mở xe, khoác chăn của Mộc Dương đưa trèo tưởng về ngủ.

Đương nhiên Mộc Dương có thể tìm được chỗ cổ bé ở, cha mẹ cô cũng có thể tìm tới, hơn nữa cả đêm Phương Nguyệt Nhi điều bao nhiêu vũ khí vào biệt thự, Mai Thắng Nam mà không điều tra được hành tung của đám Tiểu Ái thì đúng là uổng công làm trùm tình báo.

Chỉ có điều, hình như tất cả những người lớn đều ăn ý mặc kệ con cái mình làm loạn ở biệt thự. Họ vẫn ăn uống, lúc cần họp mặt các lãnh đạo ở căn cứ kinh thành thì vẫn làm, hiển nhiên dù con cái họ có lật nóc trời kinh thành lên họ cũng mặc kệ.

Dưới sự dàn xếp chu đáo của Mộc Dương, những người ở căn cứ kinh thành chẳng ai thắc mắc sao trong nhóm thiếu niên không có Tiểu Ái, Thiên Tử. Thậm chí cả chuyện Tiểu Ái, Thiên Tử, Từ Lỗi, Phương Nguyệt Nhi làm ở kinh thành cũng được che giấu hoàn hảo dưới sự kết hợp của Mai Thắng Nam và Mộc Dương.

Tô Tô, Diệp Dục chuyến này đến kinh thành bình thản như đi du lịch, rõ ràng mang hỏa lực nặng mà ở không tán phét với lãnh đạo inh thành thì ngồi đập muỗi trong khách sạn. Hai người có cùng nhàm chán, vô cùng rảnh rang.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 704: PN - Thời niên thiếu trong mạc thế (37)
Nhà họ Phương không thảnh thơi như Tô Tô và Diệp Dục, từ sau khi Mỹ Tú bị Duệ Duệ sai người đóng gói

gửi đến nhà họ Phương. Nhà họ Phương từ sau đó không có ngày nào yên.

Cả ngày cô ta không khóc thì ném đồ, Phương Hữu Lễ không thể đánh, mắng Mỹ Tú mấy trận cũng không bõ tức. Giết Mỹ Tú ư, tốt xấu gì người ta cũng là người thị trấn nhộng đưa tới, coi như phải nể Tô Tô vài phần. Cho nên Phương Hữu Lễ bất lực, chỉ có thể sai người nhốt Mỹ Tú lại, chờ đầu mối chuyện này xuất hiện rồi mới nghĩ cách nên làm thế nào với Mỹ Tú.

Hơn tháng sau, đoàn du lịch của Tố Tố và Diệp Dục cuối cùng cũng có thông tin phải trở về. Phương Hữu Lễ thấy mấy ngày này, Mỹ Tú khóc cũng nhiều nên triệu tập toàn bộ người nhà họ Phương từ lớn tới bé, cùng thương lượng vấn đề đi hay ở của Mỹ Tú.

Nếu cả nhà họ Phương cùng tới, Phương Thúc Ê, Mại Thắng Nam và Nguyệt Nhi cũng phải tham dự. Cả nhà tề tựu đông đủ, ngồi trong phòng khách lớn nhà họ Phương, ai nấy cúi đầu, im lặng quan sát Mỹ Tú.

“Sự tình là như thế. Bây giờ nhà họ Phương chúng ta đâm lao thì phải theo lao, mọi người cùng đưa ra quyết định, xem chuyện này còn cách nào cứu vãn nữa không?

Lời của Phương Hữu Lễ muốn nhắm đến Mai Thắng Nam và Mỹ Tú. Theo ý của lão ta, thực ra lão vẫn chưa có ý định bỏ cuộc liên hồn của Phương Tiểu Thập và Tiểu Ái, nhưng giờ Phương Tiểu Thập ngủ nhầm với Mỹ Tú – hoa khỏi thị trấn nhộng. Duệ Duệ thị trấn nhộng ra thái độ không thể làm ô nhục Mỹ Tú rồi bỏ mặc, khăng hăng bắt Mỹ Tú về nhà họ Phương, nên Phương Hữu Lễ muốn Mai Thắng Nam giúp nghĩ xách nên làm thế nào để cứu vãn.

Theo ý Phương Hữu Lễ, đàn ông nuôi hoa trong nhà còn có thể nuôi vài bông hoa dại cũng là lẽ thường. Đương nhiên sai lầm của Phương Tiểu Thập và Mỹ Tú đã thành, nhà họ Phương cũng không phải không nuôi được Mỹ Tú. Sau này Phương Tiểu Thập có thể coi Mỹ Tú như tình nhân, mà vợ cả của Phương Tiểu Thập vẫn phải là Tiểu Ái.

Mai Thắng Nam và Phương Thúc Ế câm lặng trước dự định của Phương Hữu Lễ. Phương Hữu Lễ cứ làm đi, nếu không phải Tô Tô nể tình Mai Thắng Nam, Phương Thúc Ê và Phương Nguyệt Nhi thì ngày hôm đó ở khách sạn sớm đã cho Phương Hữu Lễ và Kiều Tư chết không có chỗ chôn rồi.

“Cha à, cha đừng nghĩ tới chuyện này nữa. Con thấy Tiểu Thập cưới Mỹ Tú cũng tốt mà, Mỹ Tú xinh đẹp lại đa tài, rảnh rang còn có thể hát vài khúc nhạc cho cha nghe. còn Tiểu Ái kia, Tiểu Thập không thể thuần phục được nó, không chỉ cha không thuần phục được mà cả họ Phương chúng ta đều không thể

Phương Thúc & nói, lời của anh khéo léo hơn Mai Thắng Nam, chỉ có điều những lời này đã nói nhiều năm qua nhưng Phương Hữu Lễ không nghe. Dù Phương Thúc 5 hay Mai Thắng Nam, nói thế nào ông ta cũng không nghe, luôn tâm niệm muốn Tiểu Thập cưới Tiểu Ái.

Mai Thắng Nam chán nản, trợn mắt nhìn trời, Phương Nguyệt Nhi cười lạnh. Cơ thể nhỏ bé của cô bé ngồi ở vị trí dễ nhìn, trừng mắt nhìn Mỹ Tú, ánh mắt đầy vẻ trào phóng. Biểu cảm đó của Phương Hữu Nguyệt chỉ thiếu đều nói thẳng ra, với loại người như Mỹ Tủ sao có thể cùng chung chồng với Tiểu Ái, đừng có địa thế chứ.

Còn Mỹ Tú, nhận trách nhiệm cúi đầu khóc lóc trong phòng, cô ta bị Phương Hữu Lễ nhốt hơn một tháng, đến hôm nay mới được phép ra ngoài để tham gia cuộc họp gia đình nhà họ Phương.

Theo ý của Phương Hữu Lễ, ông ta muốn sau khi cô ta bình tâm lại, tự mình đưa ra đề nghị muốn quay về thị trấn nhộng, hoặc liên hệ với người quen trong đoàn phỏng vấn của thị trấn nhộng, khóc lóc ăn và nói không muốn cưới Phương Tiểu Thập, muốn về thị trấn nhộng. Như thế nhà họ Phương không cần chịu trách nhiệm, chỉ có thể hủy bỏ chuyện cưới xin của Phương Tiểu Thập và Mỹ Tú.

Mai Thắng Nam từ đầu tới cuối chưa nói lời nào. Phương Tiểu Thập tiều tụy, đột nhiên bước đến trước mặt Mỹ Tú đang cúi đầu khóc lóc, cậu ta nhìn Mỹ Tú, hỏi:

“Mỹ Tú, đoàn phỏng vấn của thị trấn nhộng sắp về rồi, cô có thể nói cho tất cả mọi người sự thật, đêm hôm đó người cưỡng hiếp cô không phải tôi? Chỉ cần cô nói sự thật, tôi sẽ đưa cô về ngay, ngay lập tức

Mỹ Tú lắc đầu, nhắm mắt lắc đầu, hai hàng nước mắt chảy dài xuống dưới. Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, sự tiều tụy chẳng thua kém Phương Tiểu Thập. Đêm hôm đó cô ta chỉ bị người ta cho thuốc kích dục, chứ không bị mất trí nhớ, nên người đêm hôm đó cùng cô có phải Phương Tiểu Thập không, cô ta là người rõ nhất.

Nhưng cô ta có thể nói sao? Ở nhà họ Phương một tháng, thị trấn nhộng chẳng có ai tới thăm cô, tới cứu cô ta. Tựa như cô ta chỉ là thứ rác rưởi bị ném đến nhà họ Phương, không cần quan tâm hỏi han gì tới nữa. Cô ta thấy mình bị thất thần, còn được ném vào một nhà danh giá, sau này không có khả năng gả cho Mộc Dương rồi.

Theo tình hình hiện giờ, Mỹ Tú cân nhắc hơn thiệt một tháng qua, cô ta không ngủ, cô ta về thị trấn nhộng, ngoài việc bị mọi người chê cười, nào có chuyện cô ta tìm được một nhà tốt hơn nhà họ Phương?

Nên đối với Mỹ Tú bây giờ, gả cho Phương Tiểu Thập là con đường duy nhất cả cô ta!

Dường như cô ta đột nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện, cô ta nhớ khuôn mặt của người đàn ông đó, cô ta biết lúc hai người họ ở trên giường hắn còn ghi hình lại. Dù cô ta có gả cho Phương Tiểu Thập, Mỹ Tú cũng biết đoạn video này như một quả bom hẹn giờ, khiến cho cô ta cả đời sống trong lo lắng. Quả bom hẹn giờ này không biết bao giờ sẽ khiến cuộc đời cô ta tan nát.

Nhưng cô ta muốn vinh hoa phú quý, muốn ăn sung mặc sướng, muốn sống những ngày tháng tốt đẹp hơn. Chỉ có thể chọn cách che giấu sự thật, sai rồi thì cho sai luôn, gả vào nhà họ Phương trở thành một Kiều Tư thứ hai.

“Tiểu Thập!” Phương Thúc & nghiêm khắc gọi Phương Tiểu Thập, “Chuyện này bây giờ không cần nói nữa. Là đàn ông không thể chối bỏ trách nhiệm, mình làm sai thì phải dũng cảm nhận sai”

Phương Tiểu Thập quỳ trước mắt Mỹ Tú, lặng lẽ quay lại, thất vọng nhìn về phía cha đẻ của mình. Sau đó cậu ta cúi đầu nhìn nền nhà, bất chợt cười lớn, thể lương, cô đơn, cậu ta đứng lên, bất chấp ánh mắt không tán thành của mọi người, đi về phía cửa, bóng lưng chứa đựng sự tuyệt vọng.

Ánh sáng mặt trời ngoài cửa rạng rỡ, cậu ta bước qua cửa, bỗng dưng quay lại nhìn cả nhà họ Phương ngồi bên trong, nói: “Cháu biết, cháu là kẻ không văn không võ, không đáng tin, cũng không đáng để mọi người tin. Nhưng lần này, mọi người sai rồi. Tất cả mọi người đều sai rồi!”

Sau đó quay người đi, bóng lưng dần biến mất trong ánh sáng màu vàng chói cang. Cho tới khi cuộc họp gia đình kết thúc, Phương Tiểu Thập cũng chưa thấy xuất hiện nữa.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top