Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sống chung sau ly hôn - Hồ Tiểu Mị

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sống chung sau ly hôn - Hồ Tiểu Mị

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,909
Điểm cảm xúc
5,647
Điểm
113
Chương 30: Anh sẽ luôn ủng hộ em
“Cố Nguyên, Cố Nguyên.”

Tô Dao đuổi tới bãi đậu xe, tay cô níu lấy tay anh. Cố Nguyên vẫn đứng xoay lưng về phía cô, không quay đầu nhìn lại.

“Cố Nguyên…”

“Dao Dao, anh đã nói với em rồi.”

Cố Nguyên lên tiếng, nhưng vẫn không quay đầu lại: “Em đang dùng niềm tin của anh dành cho em để đánh cược sự quan trọng của em trong lòng anh.”

“Chuyện ba mẹ Hứa Đông Dương tới, em vốn định nói với anh nhưng sáng hôm nay em thực sự không muốn cãi nhau với anh như hôm qua, nên định sẽ nói cho anh vào một thời điểm khác.”

“Tô Dao.” Cố Nguyên cắt ngang lời cô, quay đầu lại, nhìn cô lạnh lùng: “Thực sự em không biết anh bận tâm và tức giận vì điều gì, em cũng không biết rốt cục mình đã sai ở đâu, em cũng không biết những việc mà em đã làm khiến anh tốn thương nhiều như thế nào.”

Cố Nguyên khoát mạnh tay, lạnh lùng nhìn Tô Dao rồi khu mua sắm.

Sáng nay anh nói về Bình Thành là cố ý thăm dò ý tứ của Tô Dao, anh muốn biết khi Tô Dao biết mình không ở lại đây thì sẽ xử lý như thế nào với Hứa Đông Dương.

Anh không đi xa. Cuộc điện thoại đó anh đoán là Hứa Đông Dương gọi cho cô, anh muốn xem thái độ của Tô Dao.

Sau đêm hôm qua anh tin rằng Tô Dao đối với anh vẫn là tâm lý lưu luyến, anh hi vọng Tô Dao có thể có thái độ rõ ràng, nhưng anh lại một lần nữa thêm thất vọng.

Anh nhìn thấy Tô Dao và Hứa Đông Dương đưa Tô thư ra ngoài cùng với mẹ Hứa Đông Dương.

Anh nhìn thấy gia đình ba thế hệ vui vẻ quây quần.

Anh nhìn thấy Hứa Đông Dương nắm tay Tô Dao, muốn cô quay về bên anh.

Cố Nguyên đạp mạnh phanh xe rồi đấm mạnh vào tấm kính xe.

Trong lòng anh ngập tràn nỗi thất vọng.

Tô Dao vẫn đứng ở bãi đổ xe, Hứa Đông Dương lúc này đã đuổi tới.

Hứa Đông Dương nhìn theo hướng Cố Nguyên lái xe đi khỏi, anh bước tới bên Tô Dao: “… Lên đi, ở đây không an toàn.

Rõ ràng là hai người yêu nhau, muốn ở bên nhau, sao lại khó khăn đến vậy?

Tô Dao ngẩng đầu nhìn Hứa Đông Dương: “Xin lỗi Đông Dương, tâm trạng em bây giờ không tốt lắm, em muốn về khách sạn trước.”

Hứa Đông Dương trầm ngâm một lúc nhưng cũng không ép buộc Tô Dao: “Tô Thư có thể ở lại đây với mẹ anh một lúc được không?”. Anh nói thêm: “Buổi tối anh lái xe đưa Tô Thư về.”

“Vâng.”

Tô Dao nói rồi quay người đi thì bị Hứa Đông Dương đưa tay kéo lại: “Đợi một lát, anh gọi điện cho mẹ, để mẹ đưa Tô Thư đi chơi, anh lái xe đưa em về.”

Ba mẹ Tô Dao thấy sắc mặt Tô Dao không vui, lại về một mình thì cảm thấy vô cùng thắc mắc, hỏi gì cô cũng không nói, chỉ nói là đau đầu, muốn về phòng mình.

Tô Dao nhào lên giường, vùi đầu vào gối.

Hôm qua họ còn thân mật như vậy, không rời nhau, vậy mà hôm nay sao lại làm tổn thương nhau như thế này?

Muốn nói rõ suy nghĩ của mình với người ta sao lại khó như vậy? Lẽ nào không cùng máu thịt, không cùng làn da thì những suy nghĩ muốn truyền đạt lại có thể sai lệch đến vậy sao

Cố Nguyên nói cô không biết anh vì điều gì mà tức giận, cô không ý thức được rằng cô đã làm gì khiến anh bị tổn thương nhiều đến vậy. Trong tình cảnh này tại sao anh không thể thông cảm cho cô một chút? Anh có thấy sự khó xử của cô không? Tại sao anh chỉ nghĩ tới chuyện anh bị tổn thương như thế nào mà không hiểu cô phải chịu những áp lực thậm chí còn nặng nề hơn anh?

Ba Tô Dao không yên tâm khi thấy Tô Dao đầy tâm trạng như vậy nên theo vào phòng cô.

“Dao Dao.”

Nghe thấy tiếng ba, Tô Dao ngồi dậy, lau vội những giọt nước mắt đang lăn dài trên má: “Vâng.”

Ba Tô Dao đẩy cửa bước vào, nhìn Tô Dao, không hỏi tại sao cô khóc, ông đi thẳng tới ngồi bên cạnh Tô Dao.

“Hôm nay ba Cố Nguyên điện thoại cho chúng ta.”

“Vâng.”

“Ông ấy thay mặt mẹ Cố Nguyên xin lỗi chúng ta. Mẹ Cố Nguyên là người vô cùng cố chấp. Hơn nữa, đối với việc của con, bà ấy cứ quả quyết cho rằng mình vì muốn tốt cho Cố Nguyên.”

Ba Tô Dao nhìn thái độ của Tô Dao: “Ba Cố Nguyên nói hôm nay ông ấy đưa mẹ Cố Nguyên về Bình Thành, ông ấy mời ba mẹ, con và Tô Thư về ở chỗ Cố Nguyên. Ba muốn hỏi con, con có suy nghĩ gì không?”

Tô Dao

Ba Tô Dao nhìn cô hồi lâu rồi đột nhiên lên tiếng: “Dao Dao, tối qua Cố Nguyên ngủ đêm ở đây đúng không?”

Tô Dao ngẩn người, rồi mặt bắt đầu đỏ bừng lên, cô cúi đầu gật khẽ.

“Ba Cố Nguyên nói tối qua nó không về nên ta đoán là nó ở lại đây.” – Ba Tô Dao nhìn Tô Dao – “Như vậy là trong lòng con đã đưa ra quyết định rồi, con vẫn quyết định sống bên Cố Nguyên?”

Tô Dao nhớ lại cuộc cãi vã với Cố Nguyên lúc trước, trong lòng bỗng cảm thấy đau nhói, nhưng cô vẫn gật đầu.

“Nếu như vậy ba cho con một lời khuyên”

Ba Tô Dao nhìn con gái mình: “Dao Dao, ưu điểm lớn nhất của con là con nhân hậu, rất hiểu tâm ý người khác, luôn lo lắng suy nghĩ cho người khác. Thế nhưng ưu điểm này có lúc lại trở thành nhược điểm của con, đó chính là cả nể, nhu nhược.”

“Con hôm nay rơi vào tình cảnh này nếu con đã hạ quyết tâm lựa chọn một người thì phải từ chối dứt khoát người còn lại, đừng để cho người ta có những hi vọng ảo tưởng.”

“Trong lòng con có lẽ nghĩ tới Hứa Đông Dương là cha ruột của Tô Thư, nên không muốn quá gay gắt với nó, thế nhưng các con lại phải đối diện với vấn đề tình cảm. Khi xử lý sự việc này điều cấm kỵ là ào ào cho qua. Hứa Đông Dương nói ngày trước khi con sống cùng với nó, con vô cùng chán ghét cái thái độ mềm mỏng của nó đối với những người con gái khác khi đó, điều đó khiến cho con không thể nào chịu được. Vậy sao sau một thời gian, ở hoàn cảnh và góc độ khác con lại dùng một hànhương tự như vậy để làm tổn thương Cố Nguyên?”

Tô Dao như chợt tỉnh khỏi cơn mê muội, cô bàng hoàng hiểu ra tất cả.

“Con là người trong cuộc nên không nhìn rõ, nhưng đừng trách ba nhiều chuyện.”

Ba Tô Dao nhìn thần sắc con gái thì biết là cô đã hiểu thấu một số chuyện: “Hai người chung sống với nhau điều quan trọng nhất là sự thành khẩn, tin tưởng, nhẫn nhịn và hiểu biết. Ba muốn con hiểu rằng, con cần phải biết mình phải xử lý tình cảnh này như thế nào.”

Ba Tô Dao đứng dậy vỗ nhẹ vào vai cô: “Nói một câu cuối cùng, ba Cố Nguyên nói nếu có thể thì con gọi điện cho ông ấy, ông ấy có vài lời muốn nói với con.”

Tô Dao đáp lại: “… Ba, con cảm ơn ba.”

Ba Tô Dao mỉm cười đứng dậy, vỗ nhẹ vào vai cô rồi ra khỏi phòng.

Tô Dao gọi điện cho ba Cố Nguyên.

Giọng ba Cố Nguyên ở đầu đây bên kia vang lên, kèm theo những âm thanh vô cùng ồn ào: “Dao Dao!”

“Vâng… ba.” Tô Dao do dự hồi lâu nhưng rồi vẫn không thay đổi cách xưng hô.

“Con vẫn còn chịu gọi ta một tiếng “ba” thì ta yên tâm

Ba Cố Nguyên thở dài: “Mẹ Cố Nguyên tính khí độc đoán, lần này gây ra chuyện thế này ta cũng không ngăn nổi, khiến cho con khó xử, khiến ba mẹ con tủi thân.”

“Ba, ba đừng nói nữa…”

“Tâm ý của Cố Nguyên với con ta thấy rõ. Ta hi vọng con có thể bình tĩnh ngồi nói chuyện với nó. Mẹ Cố Nguyên thì hôm nay ta đã đưa về Bình Thành rồi. Lúc trước Cố Nguyên về nhà và có nói rõ quyết tâm với mẹ nó, nó nói rằng dù thế nào thì nó cũng ở bên cạnh con, khiến mẹ nó vô cùng tức giận.”

Ba Cố Nguyên cười gượng gạo: “Tô Dao, Cố Nguyên đã kiên quyết như vậy ta cũng không muốn chia tách hai con. Nói ra thì khi xưa hai con kết hôn giả ta cũng có một phần trách nhiệm, nếu lúc đó ta có thể hiểu và động viên Cố Nguyên hơn thì cũng không làm cho các con phải rơi vào tình cảnh khó xử ngày hôm nay.”

“Con về nhà thăm Cố Nguyên đi. Ba không biết giữa hai đứa lại xảy ra chuyện gì, tâm trạng của Cố Nguyên lúc này rất tệ, ba lo nó lái xe ra ngoài với tâm trạng này thì rất dễ xảy ra chuyện.. Coi như là con giúp ba để ba yên tâm có được không?”

“… Vâng ạ.”

“Còn nữa” – Ba Cố Nguyên dừng lại – “Mọi người đừng ở khách sạn nữa. Mẹ Cố Nguyên không hiểu chuyện, trong lời nói đã xúc phạm tới ba mẹ con, con hãy thay ta xin lỗi họ rồi chuyển về đó đi. Đợi một thời gian nữa, tâm trạng mẹ Cố Nguyên bình tĩnh, không kích động như bây giờ, ta hi vọng các con quay về Bình Thành nhận lỗi với bà ấy. Tuy sự việc có quá đáng một chút, nhưng ở vào cương vị bà ấy thì cũng là muốn tốt cho Cố Nguyên. Bây giờ con cũng là mẹ rồi, cũng nên hiểu cho tấm lòng của những người làm

“Vâng ạ.”

“Cố Nguyên rất chung thuỷ và sống tình cảm, ba hi vọng các con hãy biết trân trọng nhau.”

Ba Cố Nguyên thở dài: “Đừng cãi nhau, hai bên nhường nhau đi. Cãi nhau sẽ làm tổn thương tình cảm. Tính khí của mẹ Cố Nguyên như vậy, mấy chục năm nay ta đều nhường bà ấy là vì không muốn làm tổn thương nhau. Thế này đi, ba phải lên xe, chút nữa mẹ Cố Nguyên không thấy ta, bà ấy lại lo lắng.”

“Vâng ạ.”

Tô Dao cúp điện thoại, cúi đầu suy tư đi đi lại lại trong phòng.

Có thể đúng như ba nói, vì cô là người trong cuộc, vì tính cách của cô nên có rất nhiều việc cô làm mà không nghĩ sẽ gây ảnh hưởng như thế nào tới anh.

Cũng như lời Cố Nguyên nói, cô không biết những việc cô làm đã làm anh tổn thương như thế nào.

Anh cho rằng cô nên hiểu điều này.

Tô Dao không thể ngồi lâu thêm nữa, cứ nghĩ tới Cố Nguyên bị cô làm tổn thương hết lần này tới lần khác vì những điều này thì trái tim cô như bị một bàn tay vô hình bóp thắt lại.

Cô vội vàng nói với ba vài câu rồi lấy áo, đi ra ngoài, tìm Cố Nguyên.

Tô Dao đột nhiên nhận ra, sau khi cãi nhau với Cố Nguyên, cô cứ luôn mong ngóng được gặp lại anh, nghe anh nói rổi được anh ôm chặt, cô muốn xin lỗi anh, muốn nói là áp lực mà hai người chịu đựng quá lớn nên cô mới nói những lời thiếu suy nghĩ…

Sau khi cãi nhau cô luôn muốn gần gũi anh, nhưng cô luôn muốn anh lùi một bước. Cô không thể thành khẩn nói lên những suy nghĩ thực sự trong lòng mình, thế là hiểu lầm càng trở nên sâu sắc.

Tô Dao vẫn chưa kịp nghĩ xem mình sẽ nói gì thì đã tới nhà Cố Nguyên.

Cố Nguyên mở cửa, nhìn thấy Tô Dao, anh đứng sững lại.

Nếu đã không nghĩ được mình sẽ nói như thế nào thì dùng hành động trực tiếp để diễn đạt suy nghĩ thực của mình.

Tô Dao bước lên một bước, chủ động ôm chặt lấy Cố Nguyên.

Anh đứng ở đó không nhúc nhích, không biết là bao lâu sau khi cô cảm thấy những phút xúc động khi nãy dần lắng xuống, anh đưa tay lên ôm chặt lấy cô.

Đây là lần đầu tiên Dao Dao của anh chủ động ôm lấy anh.

“Em xin lỗi.”

Tô Dao dụi đầu vào ngực anh, lên tiếng: “Em biết là anh không muốn ngheói điều này, nhưng em vẫn muốn xin lỗi anh. Em không nên có thái độ nửa vời như vậy trong chuyện tình cảm với anh và Hứa Đông Dương, em không nên cho anh ta ảo tưởng là vẫn còn cơ hội, không nên để cho anh ta mặc nhiên xông vào cuộc sống của em, em xin lỗi.”

Cố Nguyên ngăn lại những lời Tô Dao sắp nói.

Đàn ông khi chung sống với người mình yêu thì dù có bao dung đến đâu đi nữa, anh ta vẫn là một người đàn ông. Anh muốn độc chiếm cô. Những loài động vật trong thế giới của chúng còn biết tranh giành để lựa chọn bạn tình, có khi còn phải trả giá bằng tình mạng. Thế giới tình cảm của con người cũng là một cuộc chiến âm thầm, không được phép xuất hiện người thứ ba.

Tô Dao chủ động nói với anh về việc này khiến Cố Nguyên lấy lại niềm tin đối với tình cảm của mình, nhưng trong lòng anh vẫn còn một khúc mắc chưa thể tháo gỡ.

Nên cho cô ấy một thời gian, anh đã từng nói rằng phải bước cùng cô trên chặng đường tình cảm. Chỉ cần cô muốn cùng anh cố gắng thì anh tình nguyện bước chậm lại để song hành cùng cô.

Có lẽ Tô Dao không phải là hoàn toàn không để ý đến anh, có lẽ cô vẫn chưa nhìn rõ tình cảm cô dành cho anh nên mới không dám hứa với anh.

Dù thế nào đi nữa, cô đã lựa chọn anh, như vậy là quá đủ rồi.

Tô Dao quay trở về nhà Cố Nguyên ở Nam Thành sau khi ba mẹ anh rời đi, ba mẹ Tô Dao cũng quay trở về Bình Thành.

Bất luận có phải là hiểu lầm hay không nhưng mẹ Cố Nguyên đã từng nói như vậy nên ba mẹ Tô Dao không thể tiếp tục lại chỗ Cố Nguyên nữa, huống hồ hai người cũng quyết định là sẽ về Bình Thành trong mấy ngày này.

Cố Nguyên do dự không biết có nên nói cho Tô Dao về việc tái hôn để tranh quyền nuôi dưỡng Tô Thư hay không. Trong tình cảnh này mà đưa ra đề xuất ấy thì có lẽ là trái với chủ ý của anh, ít nhiều cũng mang tính ép buộc.

Anh không biết Tô Dao sẽ nghĩ như thế nào về việc này, vì vậy anh đành tìm cơ hội cùng Tô Dao thảo luận về việc của Tô Thư, xem cô giải quyết thế nào rồi tính tiếp.

“Cố Nguyên.”

Tô Dao nắm tay Cố Nguyên: “Suy nghĩ của em và ba mẹ là nếu có thể thì giải quyết êm xuôi với Hứa Đông Dương ở ngoài toà án, chứ không nên đưa nhau ra toà.”

Cố Nguyên nhìn Tô Dao đang ngồi bên cạnh mình: “Anh ta có chịu nhượng bộ không?”

Tô Dao hít một hơi, lắc đầu: “Bây giờ em vẫn chưa biết.”

“Thế em định thuyết phục anh ta như thế nào?”

Cố Nguyên ôm lấy vai Tô Dao, cúi xuống lặng lẽ nhìn cô.

Cố Nguyên hơi chau mày. Chỉ thấy Tô Dao suy nghĩ về Hứa Đông Dương, anh cũng cảm thấy sự tức giận đang bùng lên trong lồng ngực

Sự việc này không biết từ lúc nào đã trở thành một tiếng sét trong lòng anh.

Cố Nguyên buông Tô Dao ra, hít sâu, cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình. Tô Dao không nhận ra sự khác lạ trong anh: “Dù thế nào đi nữa, mấy ngày này ba mẹ anh ấy muốn chơi với Tô Thư, em định sẽ nhân cơ hội này tìm anh ấy nói chuyện.”

Cố Nguyên nắm chặt tay lại, sự đố kỵ trong lòng khiến mặt anh sầm xuống. Anh cố gắng kiềm chế không nói gì, việc tái hôn anh cũng không nói.

“Anh giận à?”

Tô Dao ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Cố Nguyên, cô khẽ ngẩn người.

“Không có.”

Cố Nguyên vỗ nhẹ vào tay cô: “Em cố gắng thuyết phục anh ta xem sao.”

Hứa Đông Dương tới khách sạn tìm Tô Dao thì thấy đã trả phòng, anh điện thoại mới biết cô đã trở về nơi đó. Lòng anh bỗng chùng xuống nhưng không chút biểu lộ gì, anh viện cớ mẹ mình để hẹn gặp cô.

Tô Dao đang nghĩ sẽ cùng nói chuyện về việc kiện cáo với Hứa Đông Dương nên không nghĩ nhiều, bèn nhận lời anh. Hai người hẹn gặp nhau ở cổng nhà hàng ăn nhanh.

Sau khi hai bên gặp nhau, ba mẹ Hứa Đông Dương vội đón lấy Tô Thư, mua cho cô bé kem, rồi lại mua hamberger mà Tô Thư thích ăn, ăn xong lại đưakhu vui chơi trong nhà hàng chơi.

Hứa Đông Dương và Tô Dao tìm một chỗ cạnh cửa sổ, ngồi xuống.

Hứa Đông Dương nhìn Tô Dao rồi đẩy tập tài liệu tới trước mặt cô.

“Cái gì?”

Tô Dao nghi hoặc ngẩng đầu lên, Hứa Đông Dương cười cười: “Đây là sự bảo đảm mà anh dành cho em và con.”

Tô Dao không hiểu, cầm tập tài liệu lên, mở ra xem, sắc mặt thay đổi rất phức tạp.

“Là căn hộ lần trước anh định để mọi người tới ở” –Hứa Đông Dương lặng lẽ nhìn Tô Dao – “Từ lúc biết Tô Thư là con anh, anh đã làm thủ tục sang tên, bây giờ căn hộ đó mang tên Tô Thư. Em là mẹ nó, anh cũng thừa nhận quyền đại diện của em.”

Ngoài ra còn một bản di chúc đã công chứng, bên ngoài ghi rõ: nếu quyền nuôi dưỡng Tô Thư thay đổi, chuyển sang cho Hứa Đông Dương thì bất luận sau này dù anh có người con khác hay không thì toàn bộ tài sản của anh đều do một mình Tô Thư thừa kế.

“Anh chỉ có thể làm được như thế này thôi, hi vọng em có thể hiểu rõ suy nghĩ của anh bây giờ. Anh rất muốn gia đình chúng ta sum họp. Anh đã không ở bên hai mẹ con rất lâu rồi, nhưng anh không muốn gia đình chúng ta chia lìa mãi vì những sai lầm của anh trước đây.”

Tay Tô Dao từ từ nắm chặt lại. Cô không biết trong tình cảnh này mình có thể khuyên Hứa Đông Dương như thế nào để anh từ bỏ, không tranh quyền nuôi dưỡng con với cô.

Tô Dao và Tô Thư chơi một ngày ở ngoài, khi về nhà cũng đã hơn chín giờ tối. Hứa Đông Dương lái xe đưa hai mẹ con về nhà, khi xuống xe, mẹ anh vẫn lưu luyến không muốn rời. Tô Dao bế Tô Thư chào ông bà nội rồi quay người đi lên nhà.

Hứa Đông Dương cứ kiên quyết như vậy nên tập tài liệu đó được đặt trong túi Tô Dao khi cô trở về nhà. Tô Dao giống như mang theo mình một hòn đá tảng, vô cùng lo lắng.

Cố Nguyên ngồi ở trong phòng khách chờ Tô Dao, nhìn thấy cô về thì đặt chiếc điều khiển trong tay xuống. Tô Thư gọi ba rồi ào vào lòng anh, anh cúi xuống bế cô bé lên: “Hôm nay con đi chơi có vui không?”

“Vui ạ.”

Tô Thư thơm Cố Nguyên: “Ba Hứa mua cho con hamberger, kem, còn cả đồ chơi nữa. Con lấy ba xem nha.”

Tô Thư nói rồi quay người, muốn ra khỏi vòng tay Cố Nguyên, Cố Nguyên ôm lấy cô bé, thơm vào má: “Tô Thư, con thích ba hay thích ba Hứa?”

“Thích ba.” Tô Thư trả lời không do dự.

Ánh mắt Cố Nguyên lúc này mới giãn ra, anh buông cô bé xuống, vỗ nhẹ vào mông Tô Thư: “Đi nào, con ra để mẹ tắm cho rồi ngoan lên giường đi ngủ.”

Tô Thư lưu luyến quay lại nhìn đồ chơi Tô Dao đang cầm trong tay nhưng không dám cãi lời ba, ngoan ngoãn đi vào nhà tắm.

Tô Dao trong lòng hiểu rõ ý tứ câu hỏi của Cố Nguyên, nhưng cô cũng không thể hiện ra ngoài nét mặt, cô đặt đồ chơi xuống rồi đi theo con vào nhà vệ sinh.

Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Cố Nguyên, anh cầm con búp bê mà Hứa Đông Dương mua cho Tô Thư lên xem, sau đó dời ánh mắt sang chiếc túi xách của Tô Dao.

Anh quay đầu nhìn về phía nhà vệ sinh, tiếng nước chảy trong đó vọng lại, Tô Dao đang tắm cho con.

Anh biết mình không nên làm thế, nhưng cảm giác không tin tưởng khiến anh đưa tay mở túi xách của Tô Dao.

Anh cầm lấy chiếc điện thoại của Tô Dao nhìn lướt qua một lượt, những tin nhắn mà Hứa Đông Dương gửi đến chỉ là vài dòng nói chuyện, toàn là hẹn gặp cô, không nói gì khác.

Rồi ánh mắt của anh dừng vào tập tài liệu trong túi xách của cô.

Khi Tô Dao và con ra đến nơi thì Cố Nguyên đã rời khỏi phòng khách. Tô Dao bế Tô Thư vào phòng rồi đặt cô bé lên giường, sau đó quay người cầm túi xách của mình, do dự đứng trước cửa phòng khá lâu rồi cuối cùng đẩy cửa đi vào.

Cố Nguyên ngồi dựa vào đầu giường đọc sách, mặt không chút biểu cảm.

“Cố Nguyên, em có chuyện muốn nói với anh.”

Tô Dao ngồi xuống bên giường, rút cuốn tạp chí trong tay Cố Nguyên ra, nhìn anh: “Hôm nay em vốn định khuyên Hứa Đông Dương từ bỏ việc tranh quyền nuôi dưỡng, kết cục là anh ấy đưa cho em cái này. Em xem rồi nên không có cách nào nói với anh ấy điều đó” – Tô Dao rút tập tài liệu trong túi xách ra – “Hứa với em, xem rồi đừng tức giận. Em thật sự cảm thấy rất khó xử, không biết nên làm thế nào.”

Ánh mắt của Cố Nguyên dừng lại trên tập tài liệu Tô Dao đưa cho anh, anh từ từ ngẩng đầu nhìn lên.

Cô đang nhìn anh, toàn tâm toàn ý tin tưởng anh.

Cố Nguyên nắm chặt tay Tô Dao.

Ban đầu anh tưởng Tô Dao sẽ giấu anh chuyện này, thậm chí anh còn tưởng tượng rằng khi Hứa Đông Dương hi sinh nhiều như vậy, Tô Dao sẽ động lòng. Anh cứ đoán mãi không biết Tô Dao và Hứa Đông Dương thảo luận gì trong nhà hàng, cô sẽ viện cớ gì và dùng lời nói dối nào để lừa anh.

Nhưng cô ngồi trước mặt anh, thành thực đưa cho anh tập tài liệu đó.

Cố Nguyên đưa tay ra đón lấy rồi ôm Tô Dao vào lòng.

Từ lúc này anh mới thực sự thoát khỏi lời nguyền đố kỵ đó của Hứa Đông Dương.

Từ lúc anh hỏi Tô Dao rằng cô có yêu anh không và không nhận được câu trả lời của cô, anh lúc nào cũng có tâm trạng thất vọng xen lẫn nghi hoặc đối với mình và đối với cô. Anh luôn nhớ rõ lần đó ở siêu thị, khi nhớ tới Hứa Đông Dương, trên gương mặt Tô Dao hiện lên sự đau thương cùng cực. Trước đây anh luôn cho rằng Tô Dao dành nhiều tâm sức như vậy để giữ con lại là vì tình cảm sâu đậm với người đàn ông đó.

Đây là một cảm giác không an toàn. Từ trước tới nay đều là do anh theo đuổi Tô Dao, ép cô không thể không ở bên cạnh anh. Trong tận sâu tâm hồn mình anh luôn có cảm giác lo sợ, lo sợ một ngày nào đó Tô Dao sẽ rời bỏ anh.

Cũng vì thế mà anh đã rơi vào một thế giới ngờ vực.

Càng để ý anh càng làm tổn thương cô.

Đột nhiên anh hiểu rõ, dù trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì thì đều đã qua, anh mới là hiện tại của Tô Dao, là sự lựa chọn của cô. Cô hoàn toàn tin anh, dựa vào anh, tại sao anh còn đố kỵ với một Hứa Đông Dương đã bị cô vứt bỏ!

“Dao Dao, chúng ta tái hôn đi.”

Cố Nguyên nhìn vào mắt Tô Dao lên tiếng.

Tô Dao sững người. Khi đó cô cố gắng lấy sổ hộ khẩu và hồ sơ của mình từ tay Hứa Đông Dương là vì muốn tái hôn với Cố Nguyên, nhưng sau đó xảy ra biết bao nhiêu chuyện nên việc này cứ bị lùi lại. Tô Dao không ngờ hôm nay anh lại đột nhiên nhắc tới việc này.

“Nếu em đồng ý, sáng mai chúng ta tới cục Dân chính làm thủ tục.”

Cố Nguyên nói tiếp: “Anh đã định nói với em, thực ra trong việc này chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau, anh đã đi sai, anh đã đứng ở phía đối lập với em. Bây giờ anh mới hiểu rõ, những việc mà anh làm trong thời gian trước không phải là để giành được em mà là đẩy em vào tay người khác. Cảm ơn em đã còn giữ lời hẹn ước của anh và em, em đã lựa chọn anh.”

“Về việc của Tô Thư, anh nghĩ khi em đối diện với Hứa Đông Dương, thái độ thường yếu đuối, anh ta lợi dụng điều này. Bây giờ em không cần phải phí sức để nghĩ cách hòa giải với Hứa Đông Dương bên ngoài tòa án nữa, nếu thực sự tới nước này, chúng ta phải đối diện với anh ta thôi.”

“Anh muốn tái hôn với em là vì anh thực sự muốn lấy em. Hơn nữa, trước giờ anh luôn coi Tô Thư là con gái ruột của mình, sau này cũng vẫn sẽ coi như con mình sinh ra.”

Cố Nguyên dừng lại: “Anh đồng ý với em, anh có thể hứa với em, chúng ta có Tô Thư rồi, không cần thiết phải có thêm một đứa con khác trong gia đình để chia sẻ tình yêu của chúng ta dành cho con, làm rối ren cuộc sống bây giờ.”

Tô Dao kinh ngạc nhìn Cố Nguyên, không ngờ lại nhượng bộ như vậy trong chuyện con cái.

“Tô Thư là con của chúng ta. Anh nghĩ ban đầu anh cứ đòi có con cho mình, đây là một trong những nguyên nhân khiến em không có niềm tin nơi anh đúng không?”

Cố Nguyên đưa tay ôm Tô Dao vào lòng: “Anh không muốn em hiểu lầm ý anh, nhưng anh phải phân tích rõ cho em về cái được và mất.”

“Trước đây em sợ Hứa Đông Dương kiện ra tòa là vì em không có công việc, không có nhà cửa, lại ly hôn nên không có khả năng nuôi con, vì thế anh ta mới có ưu thế. Nhưng nếu chúng ta tái hôn, tình thế sẽ xoay chuyển lại. Anh và em sẽ tạo thành một gia đình ổn định, hơn nữa Tô Thư từ nhỏ đã do anh và em nuôi dạy. Với hai điều này thì tòa án sẽ không dễ dàng thay đổi quyền nuôi dưỡng, em không sợ phải gặp anh ta ở t

“Em…” – Cố Nguyên cúi đầu nhìn Tô Dao – “có đồng ý lấy anh không?”

Tô Dao không nói gì, chỉ im lặng ôm chặt lấy anh.

“Bây giờ em có thể lựa chọn dứt khoát, Dao Dao” – Cố Nguyên vuốt tóc cô – “Anh sẽ ủng hộ mọi quyết định của em.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,909
Điểm cảm xúc
5,647
Điểm
113
Chương 31: Chúng ta kết hôn nhé
Hứa Đông Dương nhận điện thoại của Tô Dao, không một chút chần chừ, bèn đến chỗ hẹn. Cô ngồi ở quán trà gần công ty anh.

Anh khẽ hít sâu để không làm cho tim mình loạn nhịp rồi chậm rãi bước tới.

“Dao Dao”. Hứa Đông Dương kéo chiếc ghế trước mặt cô ngồi xuống.

Tô Dao nhìn anh, khẽ mỉm cười, cô lấy tài liệu hôm qua anh đưa cho cô, đẩy về phía anh.

“Xin lỗi anh, em nghĩ em nên cho anh một câu trả lời rõ ràng, không để anh tiếp tục làm gì vì em nữa”.

Tô Dao nhìn Hứa Đông Dương: “Có thể anh cảm thấy em ích kỷ, nhưng em không thể ở bên cạnh anh, Tô Thư em cũng nhất định phải giữ ở bên mình.”

Nụ cười trên gương mặt Hứa Đông Dương dần dần biến mất, anh chỉ cảm thấy tim mình bỗng trở nên nặng hơn, đập từng nhịp một cách khó khăn.

Dù đã từng đặt giả thiết sẽ có ngày hôm nay, nhưng khi thực sự phải đối mặt với nó thì sự đau đớn mà anh gánh chịu vượt xa tưởng tượng của anh.

Anh bây giờ không còn là chàng thanh niên mới hai mươi tuổi, còn bồng bột khi đối diện với chuyện tình cảm nữa, vì vậy khi tranh giành anh cũng lý trí và tích cực hơn nhiều.

Vì vậy, những tổn thương mà anh gánh chịu cũng trở nên đau đớn hơn.

Hứa Đông Dương cúi đầu nhìn tập tài liệu trước mặt. “Anh không hiểu” – Anh ngẩng đầu nhìn Tô Dao – “Dao Dao, anh rõ ràng cảm nhận được, em vẫn còn tình cảm với anh.”

“Vâng, em không phủ nhận.”

Tô Dao cười một cách bình tĩnh: “Cũng phải rất lâu em mới có thể nghĩ thông suốt. Khi đối diện với anh tình cảm của em dao động rất nhiều. Ngày xưa khi sống chung với anh, em luôn nhớ anh, không thấy anh, em luôn lo lắng, cãi nhau với anh, em lo anh bị tổn thương. Mọi tình cảm của em dường như đều bị anh làm cho nghiêm trọng hơn. Yêu rất nhiều mà hận cũng rất nhiều. Với Cố Nguyên thì hoàn toàn không giống như vậy.”

Tô Dao nắm chặt chiếc cốc trước mặt: “Khi sống với anh ấy, em cảm thấy rất thanh bình. Em không cảm thấy quá thích cũng không cảm thấy quá ghét, cứ yên ả, vì vậy lúc đó em cảm thấy mình không yêu anh ấy. Thế nhưng không phải, Đông Dương.”

Tô Dao mỉm cười dịu dàng: “Gần đây em cũng vì một số chuyện mới hiểu rõ, thực ra nồng nhiệt cũng thế, hoặc êm ả cũng vậy, chỉ cần động lòng với người đó, vậy là tình yêu.”

“Cố Nguyên không giống anh. Anh ấy có thể vĩnh viễn không bao giờ làm được như anh – tạo ra những vết sẹo sâu khắc mãi trong sâu thẳm trái tim em, vĩnh viễn sẽ không bao giờ mất – nhưng anh ấy luôn bao dung đối với em.” – Tô Dao nghiêng đầu nghĩ ngợi – “Bình lặng như không khí, nhưng xa anh ấy rồi sẽ không thể nào sống được, không thể nào thở được.”

“Em đã sống với anh ấy sáu năm trong một cuộc hôn nhân giả, thái độ của em đối với hôn nhân và tình cảm cũng khác với ngày xưa. Tình cảm nồng nhiệt có thể là thứ tình cảm mọi người đều muốn theo đuổi, em rất may mắn gặp được anh. Dù kết cục thế nào, chí ít anh cũng cho em cảm nhận sự đau khổ cùng cực, cũng vì vậy em mới trưởng thành lên.”

“Người đàn ông mà phụ nữ cần và người khiến họ yêu không giống nhau. Những điều này không nênập nhau, nhưng thực sự nó là hai mặt đối lập. Anh là một người tình tuyệt vời, Cố Nguyên là một người chồng tuyệt vời, thế thôi. Bỏ qua anh, em cảm thấy rất hối tiếc, nhưng nếu bỏ qua anh ấy, em sẽ cảm thấy đau khổ. Sống với anh ấy em sẽ rất bình yên và thanh thản.”

“Em cũng không yêu cầu anh từ bỏ việc tranh quyền nuôi dưỡng Tô Thư nữa” – Tô Dao đứng lên – “Cảm ơn anh trong thời gian này đã làm mọi chuyện cho em và Tô Thư. Những điều em muốn nói chỉ có vậy thôi. Nếu có thể, em hy vọng chúng ta có thể hòa giải chuyện con gái mà không phải ra tòa. Vạn bất đắc dĩ” – Tô Dao nói nhẹ như một làn gió thoảng qua – “em, chồng em và anh sẽ gặp nhau ở tòa.”

Nói xong tất cả, Tô Dao cảm thấy nhẹ nhõm.

Khi bước xuống lầu, cô bất giác quay đầu nhìn lại thì thấy Hứa Đông Dương vẫn ngồi yên trên ghế.

Trong chặn đường tình yêu ngọt ngào đầu tiên của con người, chúng ta đã gặp nhau, tiếc là khi đó cả hai còn quá trẻ.

Dù thế nào đi nữa cũng hy vọng sau này anh sẽ hạnh phúc.

Cố Nguyên chầm chậm bước tới, ôm lấy Tô Dao: “Nói chuyện xong rồi à em?”

“Vâng”

Cô ngẩng đầu cười với anh, vô cùng rạng rỡ.

“Từ giờ về sau em chỉ được nhìn anh, không cho em nghĩ một giây nào tới người đàn ông khác.”

Cố Nguyên ôm lấy Tô Dao, bước dọc theo con đường dành cho người đi bộ. Họ quyết định đi đăng ký kết hôn và tình cờ đã lựa chọn một ngày vô cùng đẹp, khi điện thoại sang rồi mà vẫn phải xếp hàng, bây giờ lái xe qua đó là vừa kịp lúc.

“Anh còn nhớ lần đầu tiên khi chúng ta đi đăng ký không?”

Tô Dao ngẩng đầu nhìn Cố Nguyên. Cố Nguyên nhớ lại, lắc đầu: “Việc lâu như vậy rồi ai còn nhớ”

“Em vẫn nhớ. Khi đó anh với em nhận được giấy đăng ký kết hôn, em ngượng muốn chết, đột nhiên trong tiềm thức hiện lên suy nghĩ rằng em và anh về pháp luật đã thực sự trở thành vợ chồng…”

Cố Nguyên cúi đầu nhìn Tô Dao, cười một cách dịu dàng.

Anh vẫn nhớ.

Hôm đó trời mưa rất to, anh đón Tô Dao từ nhà cô. Hai người đi đang ký cũng chẳng cầm tay nhau. Lúc đó có lẽ vẫn còn sớm, cũng có thể là do thời tiết nên những người đi đăng ký còn rất ít. Đến kẹo hai người cũng không chuẩn bị. Khi đi ra anh cũng có cảm giác hơi là lạ. Từ giờ về sau người con gái mà mình bảo vệ từ bé giờ đã là vợ mình về mặt pháp luật rồi.

“Tô Dao”

Cố Nguyên kéo tay Tô Dao lại, cúi đầu cụng vào trán cô: “Anh yêu em”

Tô Dao nhẹ nhàng ngẩng lên nhìn anh, nói khẽ: “Em cũng yêu anh.”

Sau đó hơn nửa tháng, vụ xét cử quyền nuôi dưỡng Tô Thư đã được mở ra tòa. Qua một thời gian dài thẩm định và điều tra, tòa án công nhận Tô Thư từ nhỏ đã ở bên cạnh mẹ, hơn nữa gia đình người mẹ tương đối ổn định, có thu nhập cao và ổn định, vì vậy không nhất thiết phải thay đổi quyền nuôi dưỡng, bác bỏ lời thỉnh cầu của Hứa Đông Dương.

Nỗi lo lắng cuối cùng trong lòng Tô Dao giờ cũng được trút bỏ.

Khi kết thúc phiên xét xử, Hứa Đông Dương vẫn đứng đó chưa đi, im lặng nhìn Tô Dao và Cố Nguyên mỗi lúc một tiến lại gần.

“Tôi có thể nói chuyện với cô ấy vài lời không?” – Hứa Đông Dương lên tiếng.

Cố Nguyên không phản đối, cúi đầu hôn lên trán Tô Dao: “Anh ở ngoài chờ em”

“Dù kết cục có thế nào đi nữa thì ít nhất anh cũng đã từng cố gắng, anh cũng sẽ không cảm thấy hối tiếc.

Hứa Đông Dương lên tiếng rồi lấy ra tập tài liệu đó, đưa cho Tô Dao: “Anh cũng không nhận được quyền nuôi con, di chúc cũng tự nhiên không có tác dụng. Nhưng căn hộ này cho em, anh hy vọng vẫn để tên con, đây là một chút thành ý của người làm cha như anh.”

Tô Dao nhận lấy.

“Dao Dao, anh có thể có hai yêu cầu không?”

“Anh cứ nói đi.”

“Anh hy vọng em nói với Tô Thư rằng anh là cha ruột của con. Hơn nữa, anh hy vọng sau này anh cũng vậy, ba mẹ anh cũng vậy, có thể thường xuyên gặp gỡ con, vì dẫu sao nó cũng là con gái của anh.”

“Vâng”

“ Vậy… chúc em hạnh phúc.”

Hứa Đông Dương đưa tay ra. Tô Dao và anh khẽ nắm tay nhau. Anh nắm tay cô mỗi lúc một chặt rồi quyết định buông ra, quay người bước đi.

Ngày mồng một tháng năm, bố mẹ Hứa Đông Dương qua đón Tô Thư đi chơi. Thế là Tô Dao và Cố Nguyên – hai người quyết định về Bình Thành một chuyến.

Bất luận thế nào thì đối với những việc cần giải quyết, lẫn tránh cũng không có ích gì.

Hai người đến nhà Tô Dao trước.

Bố mẹ Tô Dao cũng vô cùng mừng rỡ khi thấy hai con trở về. Cố Nguyên ngồi trong nhà không lâu thì cha anh nhận được tin vội sang bên này để gặp con trai và con dâu.

Cả nhà vui vẻ quay quần bên nhau làm cơm. Gần tới trưa ba Cố Nguyên gọi Cố Nguyên và Tô Dao tới: “Các con sang bên đó thành tâm thành ý mời mẹ con qua ăn cơm đi, dù bà ấy không phải như thế nào thì bà ấy vẫn là mẹ con, hơn nữa ban đầu bà ấy cũng vì muốn tốt cho con.”

Ba Cố Nguyên thở dài: “Tính khí của bà ấy rất nóng nảy, mấy chục năm nay ta sống với, huống hồ chuyện lần này nguyên nhân ban đầu cũng là do các con không phải, cứ qua bên đó nhận lỗi với mẹ các con, ta nghĩ cũng không khó lắm đâu.”

“Ông thông gia nói đúng.”

Mẹ Tô Dao bước tới, kéo Tô Dao: “Đi đi, các con mời mẹ Cố Nguyên sang đây ăn cơm.”

Tô Dao và Cố Nguyên đưa mắt nhìn nhau, anh siết chặt tay cô động viên, hai người cầm tay nhau đi sang nhà Cố Nguyên.

Nhà bên kia ồn ào náo nhiệt còn nhà Cố Nguyên thì vắng lặng lạ lùng.

Khi xe của Cố Nguyên vào trong khu, mẹ Cố Nguyên biết rằng con trai mình đã về, nhưng cơn giận dữ trong lòng bà vẫn chưa ngui ngoai, con trai và chồng đều không bênh mình nên bà rất đau lòng.

Cố Nguyên và Tô Dao đẩy cửa bước vào, thấy mẹ đang ngồi một mình trên ghế sofa coi tivi. Thấy con trai, ánh mắt bà sáng lên nét vui mừng, nhưng khi nhìn thấy Tô Dao bên cạnh, bà lại tức giận. Bà ngoảnh đầu quay đi.

Cố Nguyên siết chặt tay Tô Dao động viên cô, rồi bước tới cạnh mẹ: “Mẹ, qua bên kia ăn cơm đi.”

“Cơm nhà họ Tô các người tôi ăn không nổi.”

Mẹ Cố Nguyên ngoảnh mặt sang một bên: “Còn nữa, đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có đứa con chỉ cần vợ, không cần mẹ như anh.”

“Mẹ!” – Cố Nguyên nắm chặt tay mẹ - “Con làm sao mà không cần mẹ? Là mẹ cứ luôn đe dọa cắt đứt tình mẹ con, không cần con, không đúng sao?”

Mẹ Cố Nguyên nổi trận lôi đình, quay sang trừng mắt nhìn anh: “Đúng, tôi muốn chấm dứt tình mẹ con với anh, anh đi ra kia, đem theo cả người đàn bà của anh đi ra ngoài cho tôi.”

Mẹ Cố Nguyên nói rồi đứng dậy, đẩy Cố Nguyên ra ngoài, đi qua chỗ Tô Dao, bà đưa tay đẩy cô một cái. Không ngờ Tô Dao sợ quá, lùi lại đằng sau, bước chân của cô bị hẵng lên ngã nhào xuống Sau lưng là chiếc bàn thủy tinh. Tô Dao ngã vào chiếc bàn, trong phòng choang lên tiếng người ngã và tiếng kính vỡ.

Mặt Cố Nguyên biến sắc, quay sang nhìn, Tô Dao ngã vào đám kính vỡ rồi bị hôn mê, lộ ra ngoài làn da toàn vết thương, máu tươi từ từ loang ra.

“Dao Dao”

Cố Nguyên thận trọng bế Tô Dao lên, kinh hãi lạc cả giọng. Tiếng động lớn như vậy làm cho kinh động nhà bên cạnh, cũng làm kinh động tới hàng xóm. Bố mẹ Tô Dao vừa vào cửa đã thấy cảnh tượng này cũng kinh hãi, gần như ngất đi.

“Nhanh, gọi xe cứu thương.”

Ba Cố Nguyên đẩy đám người đang đứng ngoài cửa ra, bước vào gọi xe cấp cứu rồi quay đầu nhìn mẹ Cố Nguyên đang hoảng sợ: “Bà làm sao thế, con trai, con dâu dù ngày xưa có làm gì không đúng nhưng chúng nó thương yêu nhau, muốn ở cùng nhau, tại sao bà không nhìn thấu? Bà rốt cuộc bận tâm điều gì, có gì quan trọng hơn hạnh phúc cả đời của con trai bà? Vợ tôi sao lại như vậy hả trời?”

Ba Cố Nguyên nổi giận lôi đình, từ trước đến nay ông chưa bao giờ nổi giận như thế, ông cũng không bận tâm đến hàng xóm láng giềng đang có mặt ở đây, nói những lời nặng nề với bà.

Vừa nói xong thì xe cứu thương đã tới, Cố Nguyên bế Tô Dao lên xe, đi tới bệnh viện.

Tô Dao hôn mê cho tới buổi chiều thì tỉnh lại.

Cô bị thương cũng không nặng lắm, chỉ là khi ngã bị đập đầu nên mới bị hôn mê. Còn những vết thương trên người tuy nhìn qua thì rất đau nhưng chỉ bị cào xước, may mà không có miếng kính nào đâm vào người.

Khi Tô Dao tỉnh lại thì Cố Nguyên đang ngủ gục bên cạnh cô. Cô đưa tay vuốt tóc anh, khẽ như vậy nhưng anh đã tỉnh dậy.

“Dao Dao, bây giờ em cảm thấy thế nào, có đỡ hơn chút nào không?”

Cô mỉm cười: “Em không sao.

“Ai nói không sao?”

Mẹ Tô Dao đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cảnh này, bà đặt bình nước trên tay lên chiếc tủ đầu giường: “Con ngã lần này suýt chút nữa là hỏng đứa con trong bụng con có biết không?”

Cố Nguyên muốn ngăn mẹ Tô Dao nhưng tiếc là không kịp nữa.

Tô Dao lắp bắp: “Mẹ, mẹ nói gì ạ?”

“Đứa con ngốc nghếch này, con có mang mà không biết?”

Mẹ Tô Dao ngồi xuống: “May là con may mắn, không làm hỏng đứa bé, nếu không…”

“Mẹ”

Tô Dao ngăn không cho mẹ nói tiếp, mẹ Tô Dao cảm thấy suýt chút nữa thì mình nói ra chuyện Tô Dao sẩy thai lần trước, bà vội bụm miệng: “ Ai da, mẹ ra ngoài mua cho con chút gì ăn.”

Cố Nguyên nhìn bà đi ra khỏi phòng bệnh, trong lòng biết rõ những lời mẹ Tô Dao không nói ra nhưng anh không muốn Tô Dao khó xử, chỉ nắm tay cô giả như không hiểu: “Dao Dao, việc em có mang, ba mẹ anh cũng mới biết. Mẹ rất hối hận, khi đó thực sự bà không cố ý.”

“Em biết.”

Tô Dao lên tiếng: “Thực ra khi đó mẹ không chạm vào em, là em sợ quá lùi ra sau nên mới ngã”

Cố Nguyên cúi đầu hôn nhẹ vào tay cô.

Đứa con thứ hai ngày của anh lại tới một cách bất ngờ trong hoàn cảnh không hề dự đoán trước.

Đứa con này là liều thuốc tốt nhất hòa giãi những mâu thuẫn trong gia đình anh bây giờ. Anh đã từng cảm thấy đau đớn tột cùng khi mất đi đứa con đầu tiên. Nhưng anh hứa với cô, Tô Thư là con của họ, cô cũng đã từng không muốn có con với anh, cũng vì thế mà cô giấu anh, bỏ đứa con thứ nhất. Bây giờ cô có để lại cốt nhục giữa anh và cô không

Cố Nguyên không muốn nghĩ tiếp nữa.

“ Nếu em cảm thấy khó xử, đứa con này nếu không muốn, chúng ta không cần giữ…”

Tô Dao đưa tay bịt miệng Cố Nguyên lại: “Em xin lỗi Cố Nguyên.”

Tô Dao nhớ tới những lời ba từng nói với cô, hai người ở bên nhau, thành thật, tin tưởng, hiểu nhau, bao dung là những điều tối thiểu. Nhưng con người luôn ích kỷ, vì thế mà thành thật luôn trở thành điều lý tưởng.

Họ đã trãi qua biết bao nhiêu chuyện như vậy là vì trong cuộc sống hôn nhân của họ có rất nhiều hiểm họa tiềm ẩn. Vậy bây giờ là lúc cô nên nói cho anh biết những sự việc đã diễn ra

“Xin lỗi anh… có một chuyện mà em chưa nói cho anh biết…” – Tô Dao ngập ngừng – “Chúng ta đã từng có một đứa con, nhưng vì em bất cẩn nên đã bị sẩy thai. Em sợ anh trách em nên em không dám nói anh biết.”

Sắc mặt Cố Nguyên dịu đi, anh nắm chặt tay cô đưa lên miệng hôn: “Ừm”

“Trước đây em không có niềm tin với anh, em sợ em và anh xây dựng gia đình sẽ làm tổn thương Tô Thư. Nhưng bây giờ em biết, anh thực sự yêu em và Tô Thư.”

Tô Dao mỉm cười nhẹ nhàng: “Trong lúc khó khăn như vậy em còn muốn bằng mọi cách giữ Tô Thư lại, đứa con này của anh và em sao em lại không muốn?”

Gương mặt của Cố Nguyên sáng bừng lên theo những lời của cô, nghe cô nói hết câu cuối cùng, anh đứng dậy ôm cô thật chặt: “Anh yêu em, Dao Dao.”

“Ừm”. Tô Dao lùi lại phía sau, ôm lấy gương mặt anh rồi nhẹ nói: “Em cũng yêu anh.”

Anh chầm chậm cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn cô.

Hạnh phúc vẫn ở những nơi chúng ta tìm thấy được, chỉ cần đưa tay ra là chúng ta có thể chạm tới

Tái Bút: Nói chuyện về tình yêu, hôn nhân và gia đình.

EM GÁI TÔI THÍCH MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG

Em gái tôi năm nay học Đại học năm thứ hai, dáng người đẹp, làn da trắng, đôi mắt to tròn, khi cười có hai lúm đồng tiền rất duyên dáng.

Em gái nói người đó cao lớn, đẹp trai, thành tích xuất sắc, có năng khiếu thể thao, tóm lại là mẫu người được con gái yêu thích ở trường Đại học.

Người đó hình như cũng có tình ý với em.

Không đầy một tuần sau, em gái tôi lại gọi điện tới, giọng nói thẹn thùng pha chút ngập ngừng và vui sướng. Em nói người đàn ông đó đã hôn em.

Đó là nụ hôn đầu tiên của em.

Tôi không biết phải nói sao. Thời buổi này người ta quan tâm tới hiệu suất, tốc độ, ngay cả những thực phẩm cần phải ninh nhừ trong một thời gian dài thì cũng được chế biến thành thực phẩm ăn nhanh. Mỳ thì chỉ cần dùng nước pha là có thể ăn, bột đậu nành chỉ cần cho nước vào là có thể uống, bột bánh ga to đưa vào nướng ba phút là thành hình… Chúng ta luôn quan tâm tới tốc độ như vậy nên việc vận dụng quan niệm này vào tình yêu hình như cũng là một chuyện hết sức đương nhiên.

May mà em gái tôi không có khoảng cách tuổi tác giữa tôi và em mà liệt tôi vào danh sách những người không thể nói chuyện được. Em sẵn lòng nói cho tôi biết suy nghĩ của em, cũng sẵn lòng thành thật kể cho tôi nghe những gì đã xảy ra giữa họ.

Việc của em gái khiến tôi nhớ lại những ngày còn học Đại học năm thứ hai.

Có lẽ mọi cô gái tuổi đôi mươi đều giống nhau, yêu ghét rõ ràng, thích là thích, ghét là ghét, không biết phải tô điểm hay che đậ

Tôi có một người bạn cũng ở vào tình cảnh giống như em, tuy cô ấy không có đôi mắt to tròn như em gái tôi, nhưng khi cô ấy cười cũng rất xinh đẹp.

Sau đó cô ấy gặp người đàn ông đó.

Anh ta cũng cao lớn, cũng đẹp trai, thành tích xuất sắc, có năng khiếu thể thao…

Tôi kể cho em gái tôi nghe về câu chuyện của người bạn đó.

BẠN TÔI – TIỂU HẠ VÀ BẠN TRAI HỒNG ĐÔ.

Là Tiểu Hạ thích Hồng Đô trước.

Ngay từ ánh mắt đầu tiên, cô đã bị cuốn hút bởi Hồng Đô. Bởi vì anh thực sự rất xuất sắc, anh là mẫu người chỉ nhìn qua trong đám đông là có thể nhận ra ngay.

Chiếc áo của anh rất hợp với dáng người, vừa thời trang lại sành điệu, vừa nhìn là biết ngay hàng hiệu, không phải sinh viên bình thường nào cũng có thể mua được. Anh rất khéo ăn nói, luôn có những lời trêu đùa vào lúc thích hợp, tạo ra bầu không khí vui vẻ với mọi người xung quanh. Bảng thành tích học tập cũng rất xuất sắc, anh liên tục được học bổng trong hai năm liền; ngoại ngữ của anh lại thành thạo, lúc nói chuyện với các bạn lưu học sinh vô cùng tự nhiên; anh chơi bóng rổ cũng rất cừ, vì là đội trưởng đội bóng của trường.

Một Hồng Đô như vậy tất nhiên không chỉ có một mình Tiểu Hạ thích anh, trên thực tế thì những cô gái thích anh xếp thành hàng dài.

Thế nhưng, Hồng Đô lại lực chọn Tiểu Hạ.

Khi Hồng Đô tỏ tình với Tiểu Hạ, cô vui mừng đến mất ngủ cả một đêm. Khi đó, hạnh phúc và niềm vui sướng tràn ngập lòng cô, cô làm sao có thể nghĩ rằng Hồng Đô, người mà cô thích, người xuất sắc như vậy lại có thể thích cô.

Ngày thứ ba kể từ khi Hồng Đô tỏ tình với Tiểu Hạ, anh đã ôm cô, Tiểu Hạ ngượng ngùng nhưng cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Ngày thứ bảy anh hôn cô, đấy là nụ hôn đầu tiên trong đời cô. Rồi ngày thứ tá đã đưa ra yêu cầu với Tiểu Hạ, anh muốn có được thân thể cô.

Tiểu Hạ do dự.

Gia đình Tiểu Hạ tương đối truyền thống, ba làm ở cơ quan nhà nước, mẹ dạy học ở trường Đại học, yêu cầu của họ đối với Tiểu Hạ là con gái thì phải biết gìn giữ lần đầu tiên của mình cho chồng.

Thế nhưng, người đó lại là Hồng Đô, người mà cô thích nhất.

Trước sự do dự và từ chối của Tiểu Hạ, Hồng Đô trở nên lạnh nhạt hơn nhiều đối với cô, thậm chí anh còn nói với cô rằng: “Tiểu Hạ, với điều kiện của anh thì tìm một người bạn gái như thế nào mà chẳng được? Anh không ngại nói thẳng với em, trước đây anh đã từng quan hệ với người khác, những người con gái đó đều cam tâm tình nguyện dâng hiến cho anh. Anh chưa bao giờ gặp một người con gái nào bảo thủ như em.”

Tiểu Hạ nghe thấy những lời như vậy thì cảm thấy vô cùng lo lắng, cô sợ ẽ mất Hồng Đô. Nếu mình không quan hệ với Hồng Đô thì có thể anh sẽ đi tìm người khác, người sẽ tình nguyện hiến dâng cho anh hay không?

Thế là sự phòng bị của Tiểu Hạ cũng trở nên yếu dần.

Từ đó, Hồng Đô luôn tìm cơ hội ở riêng với Tiểu Hạ. Ví như buổi tối nói là ôn luôn bài vở nhưng thực tế là họ đi ra ngoài chơi, rồi anh đưa cô lên tầng thượng của giảng đường. Anh hôn cô ở đó.

Đối với những hành động ôm hôn hay sờ soạng, Tiểu Hạ không cự tuyệt, sự va chạm thân thể ấy cũng khiến cho Tiểu Hạ dần dần bị kích động. Rồi lại thêm những lời đường mật của Hồng Đô, họ đã quan hệ với nhau lần đầu tiên.

Một khi đã bước qua ranh giới, Tiểu Hạ đành buồng xuôi, cô thậm chí thấy yên tâm hơn nhiều. Cô trao thân mình cho Hồng Đô, anh nhất định đối xử tốt với cô như những gì đã hứa, sẽ yêu thương cô.

Hồng Đô không thích dùng những biện pháp tránh thai, vậy nên Tiểu Hạ mang bầu, rồi phải bỏ đi.

Khi phải phá thai, nỗi đau cắt ruột khiến cho Tiểu Hạ sợ hãi vàHồng Đô lúc này cũng không còn tốt với cô như trước nữa. Tất cả không giống như những gì cô tưởng tượng: vì đã quan hệ với anh, cô đã trao cái nghìn vàng cho anh, lẽ ra phải được anh trân trọng và yêu thương.

Trên thực tế, Tiểu Hạ nhanh chóng nhận ra Hồng Đô đã có bạn gái khác.

Cô đau khổ, tuyệt vọng.

Cô chất vấn Hồng Đô, Hồng Đô phủ nhận tất cả. Thế nhưng, Tiểu Hạ nhìn thấy Hồng Đô và người con gái đ

cặp kè với nhau nhiều lần, cuối cùng anh cũng thừa nhận và đòi chia tay với Tiểu Hạ.

Tiểu Hạ giữ chặt lấy tay Hồng Đô, hỏi anh: “Em đã trao trọn thân mình cho anh, anh chia tay với em, sau này em biết làm thế nào đây?”

Hồng Đô cười lạnh nhạt: “Lúc đó, khi lên giường với anh là em cam tâm tình nguyện, anh không hề ép em. Em không phải cũng hưởng thụ những khoái cảm tình dục sao? Sau này em làm thế nào thì có liên quan gì tới anh?”

Em tôi nghe hết câu chuyện thì vô cùng tức giận.

Tôi hỏi em, người đàn ông em thích có phải muốn hẹn với em chơi riêng không, thậm chí thích những chỗ không có người?

Em nói đúng như thế.

Tôi hỏi em, người đàn ông em thích đòi hỏi ở em không?

Em nói là có, hơn nữa người đàn ông đó cũng nói với em rằng mình đã từng quan hệ với người khác, thậm chí còn nói đối với chuyện quan hệ nam nữ, anh ta phát ngán rồi.

Câu trả lời của tôi là, người đàn ông mới chỉ hai mươi tuổi đầu, có tình cảm với bạn, nếu như anh ta thức sự đã quá chán với chuyện quan hệ nam nữ, thì anh ta cũng sẽ không cảm thấy hứng thú với bạn, nếu nói theo cách lý luận của anh ta thì anh ta đã trở nên bất lực. Nếu anh ta bất lực thì bạn còn tiếp tục yêu anh ta không?

Em tôi cười to, sau đó nói: “Chị à, em phải làm thế nào rồi.”

Con gái khi yêu con trai thường là bằng trái tim. Thế nhưng một gã đàn ông khi theo đuổi phụ nữ thì điều họ muốn chỉ là tiền và thể xác.

Chuyện thể xác tôi đã kể, em gái muốn tôi lại tiếp tục giải thích cho em chuyện tiền bạc.

Tôi nghĩ kỹ, rồi kể cho em nghe một vụ vô cùng đình đám hồi tôi còn đi học.

CU CHUYỆN CỦA TIỂU ĐÔNG VÀ BẠN TRAI GIANG LĂNG.

Tiểu Đông không hẳn là con gái của một gia đình giàu có, gia đình cô chỉ gọi là chủ ăn ở giữa thành phố lớn này thôi.

Thế nhưng, so với gia đình của Giang Lăng, gia cảnh của Tiểu Đông cũng được xem là giàu có.

Nhà của Giang Lăng ở giao lộ giữa thành phố và ngoại ô, ba anh chỉ ở nhà chăm sóc vườn cây ăn trái của gia đình, còn mẹ thì làm nhân viên dọn vệ sinh trong thành phố.

Giang Lăng từ nhỏ đã đi học tiểu học ở thành phố. Việc anh ghét nhất là họp phụ huynh, khi đó trực giác của anh mách bảo sự khác biệt giữa mình và các bạn.

Ba mẹ anh có làn da ngăm đen do dầm sương dãi nắng, lưng thì còng, không bao giờ có thể đứng thẳng được, đôi lông mày thì lúc nào cũng nhíu lại vì sầu não, suy tính. Thế nhưng làn da của ba mẹ các bạn khác thì lại trắng trẻo. Họ ăn mặc chỉnh tề, lái ô tô mà anh hằng ngưỡng mộ đưa con đến trường. Khi họp phụ huynh, ba mẹ anh thường ngồi khúm núm ở một góc khuất trong lớp, các phụ huynh khác không ai muốn nói chuyện với ba mẹ anh.

Điều duy nhất mà anh có thể làm đó là cố gắng học. Những thứ khác thì anh không thể so sánh với bạn khác, chỉ có thể thỏa mãn bằng thành tích học tập xuất sắc mà thôi.

Khi Tiểu Đông và Giang Lăng yêu nhau, cô không hiểu rõ hoàn cảnh gia đình anh. Giang Lăng lúc nào cũng giấu giếm về gia đình mình.

Tiểu Đông quen Giang Lăng là do thành tích của anh vô cùng xuất sắc, ăn mặc cũng khá kén chọn. Ở bên cạnh anh, Tiểu Đông không hay để ý cảm thấy một áp lực tương đối lớn.

Quần áo chỉ cần mặc thoải mái là được, cô không bao giờ để ý quần áo đó là hàng nào; cô cũng không để ý mấy món ăn ngon ngon có phải là hàng rong bên đường hay không; cô sẽ không ngồi taxi, nếu không quá gấp, cô vẫn thường đi xe bus chặt cứng người vã mồ hôi.

Giang Lăng và cô hoàn toàn trái ngược nhau.

Không chỉ vậy, Giang Lăng là người theo chủ nghĩa cầu toàn, anh không thể nào chấp nhận được bạn gái mình lại không đạt được những yêu cầu mà mình mong muốn.

Thế nhưng, Tiểu Đông luôn cảm thấy Giang Lăng vô cùng xuất sắc. Đối với việc ăn mặc, đối với bản thân và với cô cũng vậy, những yêu cầu quá khắt khe của anh cũng có thể coi là một biểu hiện của việc theo đuổi chất lượng cuộc sống.

Tiểu Đông nghĩ rằng gia đình Giang Lăng tất nhiên cũng rất có điều kiện, cô cũng không thể nào tưởng tượng một Giang Lăng như vậy lại xuất thân từ một gia đình có thể coi là bần cùng.

Khi Tiểu Đông và Giang Lăng tốt nghiệp, gia đình Tiểu Đông dựa vào quan hệ tìm cho cô công việc khá tốt, đưa cô vào một cơ quan nhà nước. Thực ra thì với năng lực của Giang Lăng, việc anh tự mình tìm một công việc tốt cũng không phải là quá khó. Nhưng Giang Lăng đều không hài lòng với bất kỳ công việc nào.

Tiểu Đông không hiểu.

Giang Lăng nói cho cô những suy nghĩ thực sự của mình: “Lương một tháng của những công việc đó chỉ có khoảng một nghìn, đủ cho anh làm gì được đây? Cả ngày làm lụng vất vả, cũng chẳng kiếm được mấy đồng.”

Giang Lăng yêu cầu Tiểu Đông đưa ra ý kiến với gia đình, giới thiệu cho anh một công việc tốt: “Tốt nhất là có thể vào được cơ quan nhà nước. Hằng ngày tiền kiếm được cũng không phải là ít, nếu không có việc thì đi tạo dựng quan hệ, cũng có thể nhanh chóng thăng chức.”

Tiểu Đông tuy cảm thấy không thoải mái, nhưng cô và Giang Lăng đã yêu nhau ba năm, cô luôn muốn kết hôn với người đàn ông này. Hơn nữa, nếu sau này họ kết hôn, anh có một công việcì cũng có lợi cho gia đình chung của họ sau này.

Vì vậy, Tiểu Đông liền thỉnh cầu ba mẹ mình.

Thế nhưng, cơ quan nhà nước đều có biên chế, ba mẹ Tiểu Đông bản thân vốn không có quyền quyết định, cũng phải đi nhờ cậy người khác, vì vậy nhất thời không thể nào tìm được một công việc như vậy cho Giang Lăng. Tiểu Đông khuyên Giang Lăng thử một công việc ở một đơn vị khác trước, qua một thời gian khi có chỉ tiêu rồi tính tiếp.

Giang Lăng không đồng ý. Sau khi tốt nghiệp, Tiểu Đông đi làm, Giang Lăng thì ở nhà chơi.

Thời gian kéo dài cũng phải hơn nửa năm.

Giang Lăng vì không có nơi nào đi nên chuyển tới căn hộ mà Tiểu Đông thuê ở ngoài. Ở cùng nhau, hai người bắt đầu quan hệ với nhau.

Khi đó, suy nghĩ của Tiểu Đông là mình nhất định phải lấy người đàn ông này, nên cô đã trao thân cho anh.

Nửa năm đó, Giang Lăng không có bất kỳ khoản thu nhập nào, đồng thời hết sức keo kiệt với Tiểu Đông. Anh không tiếc tiền mua cho mình quần áo, giày dép, vậy mà khi đi ăn với Tiểu Đông thì đến tiền ăn cũng không đưa cho cô.

Khi đó, suy nghĩ của Tiểu Đông là anh có tiền, nhìn anh mua đồ thì biết, nhưng Tiểu Đông không suy nghĩ rằng phụ nữ thì nhất định phải tiêu tiền của đàn ông nên cũng không quan tâm lắm. Cô nghĩ bây giờ chỉ là giao đoạn quá độ, chờ khi anh có công việc chắc mọi chuyện sẽ ổn.

Song công việc của Giang Lăng không dễ mà tìm được. Lẽ ra là đã có một chỉ tiêu, nhưng vì hậu thuẫn của người khác tốt hơn nên công việc bị người ta chiếm mất.

Ba mẹ Tiểu Đông nghĩ rằng cứ tiếp tục như thế này thì không phải là cách, nên để cho Tiểu Đông bảo với Giang Lăng. Dù thế nào thì cũng phải đi làm trước, chứ không nên đợi nữa. Họ cũng không chắc chắn lắm, bởi vì những người muốn vào thì quá nhiều. Huống hồ Giang Lăng lại chỉ là bạn trai của Tiểu Đông, chứ không phải chồng cô. Tất nhiên câu nói này là câu nói đằng sau lưng Giang Lăng mà ba mẹ cô nói riêng

Vì thế, Tiểu Đông lại khuyên Giang Lăng đi làm, lần này thì người đàn ông đó quay ra nổi giận.

Anh hét vào mặt cô: “Ban đầu gia đình cô hứa là tìm việc cho tôi, tôi mới không đi làm, bây giờ gia đình cô lại nói là không tìm được, làm trễ của tôi một năm trời, không có khả năng thì đừng có khoác lác trên trời dưới biển như thế.”

Tiểu Đông khóc òa vì tủi thân và tức quá.

Lúc đầu, cô đã khuyên anh là không nên ngồi đợi. Cả một năm trời, cô nuôi người đàn ông này, bây giờ anh lại hét vào mặt cô như thế.

Giang Lăng hoảng quá, quỳ xuống trước mặt cầu xin Tiểu Đông, nói là vì tâm trạng của mình quá lo lắng nên mới như vậy.

Tiểu Đông nhớ đến những năm tháng ở bên cạnh anh, nhớ đến những gì mà mình đã phải cho đi, cảm thấy không cam tâm, hơn nữa cô lại là người mềm yếu, nên lần đó họ vẫn chưa chia tay.

Giang Lăng không đi làm, vẫn ở nhà chờ. Sau lần tranh cãi đầu tiên, anh coi như chuyện bình thường. Tiểu Đông thậm chí cảm thấy căn bản là anh không muốn đi làm.

Điều đó tạo cho cô một áp lực về kinh tế và tư tưởng vô cùng lớn.

Tại sao cô lại phải nuôi một người đàn ông keo kiệt như vậy?

Tiểu Đông nhiều lúc đưa ra yêu cầu Giang Lăng đi làm, anh không nói tiếng nào mà đi ra phòng khách, không dám đối diện trực tiếp với Tiểu Đông về vấn đề này.

Tiểu Đông còn phát hiện một số vấn đề, sống cùng với Giang Lăng lâu như vậy mà cô chưa gặp qua ba mẹ anh bao giờ. Anh cứ mồm năm miệng mười nói với cô rằng mình phải kết hôn với cô, thế nhưng đến người nhà của mình cũng không cho cô gặp. Tiểu Đông đưa ra yêu cầu với Giang Lăng, Giang Lăng đùng đùng nổi giận nói cô vô cớ.

Cho tới một ngày Tiểu Đông gặp ba mẹ Giang Lăng tới tìm con trai mình thì khi đó cô mới hiểu

Tiểu Đông kiên quyết đòi chia tay với người đàn ông này không phải vì gia cảnh của anh bần cùng mà là vì cô đã hiểu, người đàn ông đó tham hư vinh lại vô cùng ích kỷ. Những đồ hiệu của anh ta là do tiêu tiền xương máu của ba mẹ tiết kiệm được.

Giang Lăng thì không nghĩ vậy. Anh cho rằng Tiểu Đông chê bai xuất thân của anh, tâm lý có vấn đề khiến anh ra tay giết hại Tiểu Đông.

May mà Tiểu Đông được cứu sống.

Giang Lăng giết người xong thì bỏ trốn, không bao lâu bị bắt về quy án.

Em gái tôi nghe xong ngẩn người ra, không ngờ một chuyện tình bình thường cuối cùng lại kết thúc bằng một tấn bi kịch như vậy.

Em nói: “Tại sao Tiểu Đông ngay từ đầu lại không nhận ra bộ mặt thật của Giang Lăng chứ?”

“Em à, nếu em gặp một người đàn ông mặc toàn hàng hiệu hơi hơi keo kiệt một chút em có nghĩ nhiều như vậy không?”

Em tôi suy nghĩ kỹ rồi lắc đầu: “Không đâu, em chỉ cảm thấy anh ta hơi ích kỷ thôi.”

Những người đang yêu thường dễ dàng bỏ qua những khiếm khuyết nho nhỏ này của đối phương. Tuy những khiếm khuyết đó có thể sẽ khiến mình cảm thấy không thoải mái, nhưng rồi, tình yêu sẽ khiến những khiếm khuyết này thường bị người ta bỏ qua.

“Chị, những chuyện chị kể thật đáng sợ, em không dám yêu nữa đâu.” Giọng em gái tôi trong điện thại tỏ ra oán trách: “Vậy làm sao em có thể biết người ta là tốt hay xấu đây?”

Chúng ta không thể nào biết được người mình thích là xấu hay tốt, thế nhưng chúng ta có thể đưa ra tiêu chuẩn cho mình, để lựa chọn những người tốt và bỏ đi những người xấu.

Đưa ra những tiêu chuẩn lựa chọn cho mình, để biết rõ ràng thứ mình muốn là gì.>

TIÊU CHUẨN CỦA TÔI

Tôi không đòi hỏi bạn trai mình là người cao lớn, đẹp trai (Em gái: “Á?”), không đòi hỏi anh phải có tiền, thế nhưng anh phải có một công việc ổn định, tiền đồ rộng mở, tôi hi vọng anh là người có chí tiến thủ, có thể rộng lượng, thấu hiểu tôi, có thể nói chuyện với tôi một cách bình tĩnh, mà không phải là chỉ biết chỉ trích, hoặc yêu cầu cao với tôi, hoặc yêu cầu thấp với bản thân mình; tôi không cần anh phải làm việc nhà, nhưng khi tôi cảm thấy mệt, anh có thể hiểu và chủ động chia sẻ với tôi; tôi hi vọng anh không nói quá nhiều, anh nên suy nghĩ nhiều hơn tôi, tôi ghét nhất là những người đàn ông nông nổi nói bù lu bù loa. Cuối cùng, anh lựa chọn tôi thì phải chung thủy với tôi, có thể cùng tôi xây dựng một mục đích sống cho cả hai.

Em gái rất ngạc nhiên: ‘Chị à, làm sao chị biết rõ chị muốn một người như thế nào?”

Thực ra, mỗi người đều có thể hiểu rõ mình thích một người như thế nào. Đầu tiên, hãy nghĩ tới tính cách và yêu cầu của bản thân, sau đó liệt kê ra một bảng các yêu cầu cụ thể, những điều khoản này là tiêu chuẩn về người đàn ông mà bạn mong muốn nhất.

“Chúng ta đều hi vọng là đối phương phải đẹp trai một chút, có tiền một chút” – Em gái không nhịn được cười.

Tất nhiên, cao lớn, đẹp trai, có tiền, những người hội đủ những tiêu chuẩn đó trên thế giới chỉ chiếm 3%, còn họ thì được tận 97% phụ nữ trên thế giới này yêu thích. Nếu bạn là người phụ nữ thích số 3% này thì bạn phải yêu kiều, xinh đẹp, giàu có, thì tôi mới tin rằng bạn có khả năng và tài chính sống chung với người đàn ông như vậy.

Phải biết rằng những người đàn ông đồng thời hội đủ ba tiêu chuẩn này có nhiều phụ nữ yêu thích như vậy, cũng có nghĩa là họ có quyền lựa chọn rộng hơn bạn. Gỉa thiết đối phương thích bạn, bạn có đủ niềm tin đi cùng anh suốt cuộc đời không? Liệu có đủ niềm tin để đối diện với tính bông đùa trăng hoa của anh trong cuộc sống tương lai không?

Nếu chỉ là một cuộc sống của những con người bình thường, chúng ta đều hi vọng cuộc sống đó giản đơn một cách tối đa, và hạnh phúc.

Đ người đàn ông không hội đủ những tiêu chuẩn đó mà chỉ có một trong những tiêu chuẩn ấy thì chúng ta phải làm sao?

Tiêu chuẩn lựa chọn của tôi là: nhân phẩm – tài chính – tính cách – tình cảm – diện mạo.

Lần này thì em gái tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, vì tôi lại xếp tình cảm ở vị trí thứ tư, tiền bạc xếp ở vị trí thứ hai.

Tôi phải giải thích rằng điều này không phải là thực dụng.

Khi tôi đưa ra tiêu chuẩn lựa chọn bạn đời, không hoàn toàn xuất phát từ góc độ yêu đương đơn thuần, mà là suy nghĩ tới hôn nhân.

Muốn xây dựng một gia đình hạnh phúc thì kinh tế phải là nền tảng. Người xưa có câu vợ chồng mà nghèo khó thì mọi chuyện buồn, đây là sự thật.

Điều này không có nghĩa là ủng hộ chúng ta đi tìm những người giàu có. Như tôi đã nói, tôi không đòi hỏi anh có rất nhiều tiền, nhưng cần anh có thể chăm sóc cả gia đình và tôi, cả những đứa con tương lai của chúng tôi nữa, anh phải đảm bảo cho tôi về mặt kinh tế.

Đây cũng là một trong những điều tối thiểu mà một người đàn ông trưởng thành cần phải có. Khả năng kiếm tiền của anh ở một góc độ nào đó phản ánh khả năng sinh tồn của anh trong xã hội đầy tính cạnh tranh khốc liệt này, nếu bạn muốn chung sống với anh ấy thì phải suy nghĩ tới vấn đề đó.

Tình cảm tại sao lại để ở vị trí thứ tư?

Diện mạo xếp vị trí thứ năm là vì diện mạo theo thời gian sẽ thay đổi, diện mạo con người chúng ta sẽ thoái hóa. Đồng thời cùng với thời gian, tình cảm cũng có thể sẽ thoái hóa.

Theo như cách nói của các nhà khoa học phương Tây, cảm giác “yêu” của con người thực ra là một loại vật chất hóa học trong não bộ. Loại vật chất này có thể đạt tới cao trào trong khoảng thời gian một tới ba tháng, có người có thể duy trì tới một năm, trong thời gian này, bạn có thể rơi vào thời kỳ yêu nồng nàn, sau đỉnh cao, rồi tự nhiên nó sẽ xuống dốc. Thông thường mà nói, loại vật chất này sẽ giảm dần từ hai đến ba năm, rồi cuối cùng thì hoàn toàn

Chúng ta thường nói, tình cảm chỉ là những xúc động của não bộ, cách nói này không phải là hoàn toàn không có lý, nó thực sự là một vật chất hóa học phân liệt nhất thời trong não bộ (Em gái nghe xong rồi cười vang). Có rất nhiều đôi vợ chồng có cuộc sống hôn nhân hạnh phúc cho tới cuối đời là vì cả hai cùng giúp đỡ, dựa vào nhau, động viên nhau. Là cuộc sống của họ gắn chặt chẽ với nhau, chứ không phải là tình yêu khiến họ điên đảo lúc ban đầu.

“Vậy chị và anh kết hôn với nhau bao nhiêu năm rồi, chị còn yêu anh không?”

“Còn yêu.”

Bởi vì anh đã trở thành một phần không thể tách rời, là ba của con tôi.

“ Chị nhìn nhận như thế nào về hôn nhân vậy?”

Hôn nhân đối với em tôi mà nói vẫn là một chủ đề quá lớn. Điều mà em tôi suy nghĩ bây giờ là sự ngọt ngào của tình yêu, nếu không vui, không phù hợp thì có thể chia tay.

Nhưng hôn nhân thì không thể.

Kết hôn và trang điểm ở một góc độ nào đó có những nét giống nhau. Khi trang điểm thì dù bạn có một vết sẹo bé nhỏ cũng cố gắng giấu đi. Kết hôn cũng vậy. Khi hai người sống với nhau rồi thì những tật xấu mới lộ ra. Trước khi kết hôn, nếu không hợp với nhau thì chúng ta có thể chia tay, sau khi kết hôn rồi thì phải cố gắng học cách chịu đựng.

Hôn nhân có nhiều trách nhiệm hơn tình yêu, thứ mà hôn nhân đại diện không chỉ là hai người mà là gia đình hai bên kết hợp lại với nhau.

Hay là kể cho em nghe một câu chuyện nhé.

CU CHUYỆN ĐỒNG NGHIỆP TIỂU TY VÀ CHỒNG ĐÔNG THÀNH

Tiểu Tây và Đông Thành gặp nhau qua lời giới thiệu mai mối của bạn bè, sống chung với nhau một năm cảm thấy rất tuyệt. Vì thế, hai người chuẩn bị kết hôn.

Mâu thuẫn giữa hai người xuất hiện khi họ chuẩn bị kết hôn.

Hai người đều là người miền Bắc, gia đình cách nhau không xa lắm, chỉ cần ngồi xe khoảng ba tiếng là tới nơi.

Nếu kết hôn, thì theo tập tục, hai người họ phải đưa nhau về ra mắt bố mẹ hai bên, sau đó, hai nhà thông gia gặp gỡ, thảo luận mọi việc liên quan đến hôn lễ.

Hai người đưa nhau về ra mắt bố mẹ hai bên, mọi người đều cảm thấy rất hợp, việc hôn sự coi như đã thành. Vì vậy, bố mẹ hai bên hẹn gặp nhau.

Bố mẹ bên nhà trai chủ động, vì dù sao họ cũng là người đi hỏi vợ cho con. Thế là, họ tới thành phố, nơi gia đình nhà gái đang sinh sống.

Nhà Tiểu Tây không rộng lắm, nên không thể mời cả nhà Đông Thành ở lại, vì vậy, bố mẹ Tiểu Tây bèn tìm một khách sạn gần đó để cho họ nhà trai ở lại.

Sự việc thật trùng khớp, khách sạn đó mấy ngày hôm nay bị hỏng đường ống nước. Cả nhà Đông Thành ở khách sạn không được dùng nước, không được đi vệ sinh. Trong lòng bức bí, họ bèn nói với Đông Thành là liệu có thể chuyển chỗ khác ở hay không.

Đông Thành truyền đạt ý này với Tiểu Tây, thế nhưng không giải thích nguyên nhân là vì đường ống nước ngầm của khách sạn bị hỏng. Tiểu Tây nói lại với ba mẹ mình. Ba mẹ Tiểu Tây vô cùng không hài lòng, cảm thấy người nhà Đông Thành thật khó tính, chắc là vì cảm thấy điều kiện ở đó kém nên mới muốn chuyển chỗ ở. Nhà mình thì không phải là nhà giàu có gì, lẽ nào lại để họ đi ở khách sạn cao cấp? Huống hồ điều kiện nhà Đông Thành cũng không khá khẩm gì.

Tâm trạng ba mẹ Tiểu Tây đã không vui, vì vậy khi nói chuyện đến vấn đề lễ ăn hỏi, liền lên tiếng đòi mười vạn.

Trước đây, khi Đông Thành và Tiểu Tây bàn bạc chuyện kết hôn thì đã từng nói với cô là điều kiện nhà mình không khá lắm, anh hi vọng mọi thứ sau này do hai người tự gánh vác, không phải làm bố mẹ thêm phần gánh nặng, Tiểu Tây cũng đồng ý. Ngờ đâu ba mẹ Tiểu Tây lên tiếng đòi mười vạn, ba mẹ Đông Thành ngẩn người ra, nhìn con trai nói không ra lời.

à Tiểu Tây trong lòng cảm thấy rất tủi thân. Hai người không may vì chuyện này mà chuyện hôn nhân bị dừng lại, hai bên quay sang chỉ trích nhau, thế là xảy ra cãi nhau lần đầu tiên.

Đây là ngòi châm lửa.

Cũng là anh lấn tôi lùi, vì việc lễ ăn hỏi mà hai nhà kết oán, khiến cho hôn sự của Tiểu Tây và Đông Thành cứ bị trì hoãn, cuối cùng đòi hai vạn tiền lễ ăn hỏi.

Trong ba năm này, Đông Thành đã kiếm được một khoản tiền nhỏ từ việc làm ăn của mình, nhưng vì chưa kết hôn với Tiểu Tây nên anh đưa toàn bộ số tiền này cho gia đình, để giúp đỡ cải thiện điều kiện sinh hoạt trong nhà. Bây giờ, Đông Thành và Tiểu Tây kết hôn, nên cũng đề cập tới vấn đề mua nhà cửa.

Ban đầu theo như gia cảnh hiện tại của nhà Đông Thành, thì trả tiền đợt đầu không vấn đề gì. Thế nhưng, vì chuyện ăn hỏi mà ba mẹ Đông Thành trong lòng cũng bực bội, cảm thấy nhà Tiểu Tây quá tham lam, dù thế nào cũng không trả khoản tiền này một mình, yêu cầu nhà Tiểu Tây bỏ thêm ra trả góp.

Thế là mâu thuẫn hai gia đình càng lên cao.

Bởi vì những mâu thuẫn trước hôn nhân nên dù cuối cùng, Tiểu Tây và Đông Thành cũng kết hôn nhưng họ sống không được vui vẻ. Hai người chỉ cần cãi nhau là lại chỉ trích nhà người kia. Cứ mỗi lần như vậy, tình cảm của họ nhạt dần, rồi cuối cùng hai người không hiểu sao khi xưa lại kết hôn. Một năm sau thì họ ly hôn.

Đây được coi là một ví dụ điển hình do những mâu thuẫn gia đình mà phá hoại tình cảm hai người.

Chung sống với người khác đã trở thành một nghệ thuật vô cùng cao thâm, huống hồ gì lại sống chung với người nhà người ta? Vì vậy, khi xem xét vấn đề kết hôn, hoàn cảnh gia đình đối phương là vô cùng quan trọng.

“Chị muốn cho em một lời cảnh báo, phải đặc biệt chú ý tới những mâu thuẫn ba mẹ có tính chiếm hữu con. Thông thường mà nói thì hoàn cảnh này hay thấy ở gia đình chì còn lại hoặc bố hoặc mẹ, nhưng cũng không phải là không tồn tại vấn đề này ở những gia đình mà còn cả bố và mẹ.”

Câu chuyện về tiểu Cầm và chồng Trương Đô

Tiểu Cầm là thống đốc của một ngân hàng, dáng người vô cùng xinh đẹp. Chồng cô là Trương Đông, thống đốc ngân hàng chi nhánh của một ngân hàng khác, cũng là những con người tài cao.

Khi họ kết hôn, mọi người đều nghĩ đây là cuộc hôn nhân trai tài gái sắc điển hình. Họ không gặp vấn đề về kinh tế. Bởi vì công việc của hai người đều rất tốt, gia đình hai bên cũng môn đăng hộ đối. Vì vậy, khi họ kết hôn thì nhà trai bỏ tiền ra mua nhà, nhà gái bỏ tiền ra mua thiết bị đồ đạc trong nhà.

Khi nhà Trương Đông bỏ tiền ra mua nhà, căn hộ mới mua cũng ở khu nhà ba mẹ Trương Đông, vì vậy mà họ bèn nhờ ba mẹ giúp đỡ trong việc sửa sang, trang trí ngôi nhà. Cũng vì vậy mà ba mẹ Trương Đông mới có chìa khóa nhà họ, mẹ Trương Đông lúc nào thích tới thì tới, hoàn toàn không báo trước.

Đây tuy là nhà mình nhưng cũng là nhà con trai của bà, Tiểu Cầm tự nói với mình là phải biết thông cảm.

Thế nhưng mẹ Trương Đông không chỉ đơn thuần là ở đấy mà không đi. Tất cả mọi chuyện trong nhà Trương Đông và Tiểu Cầm bà đều muốn quản. Mẹ Trương Đông đầu tiên là đưa ra yêu cầu Trương Đông và Tiểu Cầm phải đưa thẻ lương cho bà, rồi do bà lên kế hoạch chia phát thu nhập cho họ.

Tiểu Cầm cảm thấy vô cùng khó chịu. Từ nhỏ tới lớn, cô là một người rất tự lập, việc của mình thì tự mình làm chủ. Cô thực sự không hiểu ba mẹ mình còn không yêu cầu mình giao thẻ lương, tại sao sau khi kết hôn lại chịu sự ép buộc này từ mẹ chồng.

Trương Đông thì cố gắng xoa dịu mẹ và vợ. Cuối cùng, Trương Đông đem thẻ lương của mình giao cho mẹ, còn thẻ lương của Tiểu Cầm thì cô tự giữ lấy.

Thế là vấn đề xảy ra.

Mẹ Trương Đông muốn tính toán tổng thể thu nhập của Trương Đông và Tiểu Cầm, bây giờ người đưa chỉ có con trai bà, còn con dâu thì giữ lại, vậy thì chi tiêu trong nhà này làm sao tính được đây?

Vì thế, mẹ Trương Đông bắt đầu yêu cầu Tiểu Cầm mua này mua nọ, hoặc là đưa chi phí sử dụng trong nhà. Ban đầu thì Tiểu Cầm không nghĩ gì, vì đây vẫn là à của cô, đồ dùng sinh hoạt và thực phẩm cô chi cũng được, tiền điện tiền ga cũng vậy, cô đều đưa đủ cả.

Mãi cho tới một buổi tối, cô và Trương Đông đi siêu thị muu đồ, thẻ của cô thanh toán hết rồi mới kêu Trương Đông thánh toán giùm, Trương Đông đứng đó nhìn cô khó xử, nói toàn bộ tiền của anh đều ở chỗ mẹ.

Tiểu Cầm chợt tỉnh ra. Cô và người đàn ông này kết hôn, sau khi kết hôn dù là ở nhà anh mua, thế nhưng mọi chi tiêu sinh hoạt thì cô phải chi trả, cũng có nghĩa là cô nuôi người đàn ông này. Còn thu nhập của người đàn ông này? Thì bị mẹ anh ta giữ lại hết.

Vợ chồng sau khi kết hôn thì tất cả mọi thứ đều trở thành tài sản chung. Nói một câu khó nghe, trong lương của Trương Đông cũng có một phần mà pháp luật dành cho cô, bây giờ sao lại trở thành thế này?

Đây là tiền lương, được coi là chuyện lớn. Lại nói đến những việc nhỏ trong gia đình, mẹ Trương Đông còn quản cả về việc rèm cửa sổ nhà Tiểu Cầm và Trương Đông màu gì, ga trải giường kiểu dáng ra sao, rồi nắp bồn cầu vệ sinh úp xuống hay dựng lên, phàm mọi việc đều được làm theo ý bà.

Tiểu Cầm nhanh chóng cảm thấy không thể chịu nổi bà mẹ chồng việc gì cũng nhúng vào, việc gì cũng hoa tay múa chân.

Thế là khói lửa chiến tranh gia đình bùng nổ.

Trương Đông không hiểu: “Mẹ là mẹ của anh, những gì mẹ muốn đều là việc nhỏ, căn bản không đáng là gì. Tại sao em lại không nhẫn nhịn mẹ? Ga giường dùng kiểu gì quan trọng lắm sao? Bao nhiêu năm, khi anh chưa ở với em, mẹ anh sắp đặt thế nào thì anh dùng vậy, em không thể nào thích nghi được sao?”

Tiểu Cầm rất muốn nói với Trương Đông rằng, em với anh kết hôn là em và anh phải thích ứng và hòa hợp với nhau, chứ không phải em thay đổi để thích ứng và dĩ hòa với gia đình anh. Em kết hôn với anh chứ không phải kết hôn với người nhà anh.

Tiếc là Trương Đông không hiểu điều đó, anh cảm thấy Tiểu Cầm tính tình quá mạnh, thế là sau đó họ ly hôn.

Sau này, Trương Đông kết hôn hai lần nữa, tính cách hai nàng dâu sau nàyương ngạnh, không thể thích ứng nổi với gia đình anh, cuối cùng cũng dẫn tới hôn nhân tan vỡ.

Bạn bè xung quanh ai cũng biết Trương Đông có một bà mẹ như vậy. Cho tới bây giờ, Trương Đông vẫn còn đơn độc.

Tình yêu và hôn nhân vô cùng phức tạp, không thể nào kể hết những ví dụ đơn cử mà tôi đưa ra, hơn nữa, bây giờ tôi cũng đang dò dẫm bước đi trên con đường sống chung trong hôn nhân.

Phần tái bút này viết thật không giống tái bút. Khi viết Sống chung sau ly hôn, trong nhà cũng trùng khớp xảy ra rất nhiều việc, tới tận lúc đó, tôi mới thực sự hiểu rõ hôn nhân và gia đình có ý nghĩa như thế nào với một người phụ nữ.

Hi vọng cuốn sách này của tôi có thể làm bạn sau khi đọc không khỏi cảm động, như vậy là tôi cũng cảm thấy vô cùng mãn nguyện rồi.

- Hồ Tiểu Mỵ -
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top