Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sủng ái cả đời - Nghê Đa Hỷ

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sủng ái cả đời - Nghê Đa Hỷ

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,754
Điểm cảm xúc
494
Điểm
83
Chương 10:
Edit+ Beta: Anky

Phó Tranh sống chết không chịu đi bệnh viện, Chu Tương Tương hết cách với hắn, ở nhà lục tung tìm ra một hộp kem trị phỏng.

Ngồi trên ghế sofa, một tay Chu Tương Tương nắm lấy tay Phó Tranh, một tay lấy kem bôi lên chỗ hắn bị phỏng, sau đó duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng thoa.

Tay Chu Tương Tương rất nhỏ, vừa trắng vừa mềm.

Cô cúi thấp đầu, rất nghiêm túc dùng lòng bàn tay xoa nhè nhẹ chỗ bị phỏng của Phó Tranh, đem thuốc mỡ thoa đều.

Động tác của cô rất ôn nhu, ngón tay vuốt ve khiến lòng bàn tay Phó Tranh khẽ ngứa ngáy, tựa như một luồng điện xuyên qua toàn thân - -

Toàn thân Phó Tranh đột nhiên cứng đờ, bàn tay không tự chủ run lên một cái.

"Làm sao vậy ? Đau sao?" Chu Tương Tương thấy bàn tay Phó Tranh hơi run lên, bị dọa vội vàng ngừng lại, ngẩng đầu lo lắng nhìn hắn.

Phó Tranh có chút không được tự nhiên, nhỏ giọng nói; "Không có... Chỉ là, có chút ngứa."

Tâm ngứa.

"À - -" Chu Tương Tương thở phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục bôi thuốc cho hắn.
Phó Tranh ngơ ngẩn nhìn Chu Tương Tương.

Cô cúi thấp đầu, mắt hơi rũ xuống, lông mi vừa dài vừa cong, ở trước mắt tạo ra một vùng bóng râm. Đi xuống, là cái mũi nho nhỏ tinh tế cao thẳng, hình như cô hơi nóng, trên mũi có li ti mồ hôi. Xuống chút nữa, là đôi môi anh đào nhỏ nhắn như cánh hoa, màu sắc là màu hồng nhạt xinh đẹp, có chút vểnh lên, là khóe môi cong trong truyền thuyết sao?

Lần trước nghe ai nói, loại hình dáng đôi môi này, thích hợp để hôn môi, vừa mềm lại vừa đáng yêu.

Ánh mắt Phó Tranh dừng ở trên môi Chu Tương Tương, cũng không cách nào dời đi nữa.

Cổ họng khô khốc đến lợi hại, tựa như có lửa đang cháy. Muốn uống nước, nhưng tựa hồ, giờ khắc này, nước cũng không dập tắt được ngọn lửa trong thân thể hắn.

Hắn không tự chủ nghiêng thân thể về phía trước, hướng tới gần đôi môi anh đào hồng phấn tràn đầy mê hoặc kia - -
Đầu óc trống rỗng, ý thức đã thoát ly khỏi sự khống chế của đại não.

Đột nhiên, "Còn ngứa sao?"

Chu Tương Tương ngẩng đầu, chẳng biết từ lúc nào Phó Tranh đã dựa vào cô gần như thế, gương mặt tuấn tú phóng đại đang ở trước mắt. Trong lòng cô giật mình, không hiểu sao lại bối rối.

Bốn mắt nhìn nhau, ba giây sau, Phó Tranh bị dọa đột nhiên thẳng người lên, trên mặt lộ ra một tia bối rối thấy rõ.

F*ck! Phó Tranh, ngươi mẹ nó suy nghĩ cái gì? ! ! !

Hắn kinh hoảng, mãnh liệt từ trên ghế salon đứng lên.

Chu Tương Tương sợ hết hồn, "Phó... Anh trai, cậu làm sao vậy ?"

"Tôi... Tôi đi thu dọn phòng bếp!" Phó Tranh cảm giác mình quả thực bị thần kinh rồi! Hắn vừa rồi lại muốn hôn Chu Tương Tương! Là trúng tà sao? !

Phó Tranh chạy vào phòng bếp thu dọn hiện trường tai nạn, Chu Tương Tương muốn giúp đỡ, bị hắn đẩy đi ra, "Bụng cậu không đau nữa à? Nhanh chóng về giường nằm đi!"

Chu Tương Tương mím môi nói: "Không đau đến thế."

"Vết sẹo đã lành liền quên đau đúng không? Nhanh chóng về giường nằm đi!"

"..." Bị Phó Tranh khuyên bảo một hồi, Chu Tương Tương ngoan ngoãn rời khỏi phòng bếp.

Mười phút sau, Phó Tranh từ trong phòng bếp đi ra, trong tay bưng bình giữ nhiệt.

Mặc dù cháo bị đổ hết, nhưng nước gừng đường đỏ cuối cùng vẫn còn.

Hắn đi ra, thấy Chu Tương Tương ngồi trên ghế sofa, ấn đường nhăn lại, "Không phải bảo cậu nằm trên giường sao? Sao lại ngồi chỗ này?"

Hắn vừa nói vừa đi đến trước mặt Chu Tương Tương , "Cái này cho cậu."

Chu Tương Tương ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn đưa tới một cái bình thuỷ, đôi mắt chớp chớp, không tiếng động hỏi thăm.

Trải qua chuyện vừa rồi, Phó Tranh cảm giác mình không có cách nào nhìn thẳng vào Chu Tương Tương , ánh mắt có chút lơ đãng, nhìn nơi khác, nói: "Nước gừng đường đỏ, nhân lúc còn nóng uống đi."

Lúc này Chu Tương Tương mới phản ứng tới, vội đứng lên, nhận lấy cái bình, sau đó rất khiếp sợ nhìn Phó Tranh, hỏi: "Cậu vừa rồi, chính là tự nấu nước gừng cho tôi?"

Phó Tranh 'ừ' một tiếng, "Vốn đang ninh cháo táo đỏ, chỉ là cậu cũng nhìn thấy đó, đổ hết rồi."

Hắn nói xong, ngồi vào trên ghế sofa.
Chu Tương Tương đã giật mình đến nói không ra lời, trong lòng một trận cảm động.

Cô nhớ tới lần đầu tiên gặp Phó Tranh, khi đó còn cảm thấy người này ở chung thật không tốt, hoàn toàn không nghĩ tới hắn thế mà có thể quan tâm cô như vậy.

Trong trường học ai cũng nói Phó Tranh hỗn trướng, học hành không tốt, vừa thích đánh nhau vừa thích uống rượu còn thích cưa cẩm con gái, tính tình cũng hư hỏng.

Hiện tại cô lại cảm thấy, nam sinh trước mắt này, không giống như bộ dạng trong trường học đồn đãi.

Có thể hắn học tập không giỏi, nhưng cô không thấy hắn khắp nơi gây chuyện đánh nhau, trừ buổi tối ngày đầu tiên ra cũng không thấy hắn uống rượu lần nữa, con gái, tựa hồ ngay cả bạn nữ giới hắn cũng không có, còn nếu tính tình hư hỏng, tính tình xấu sẽ kiên nhẫn chăm sóc cô như vậy sao?

Chu Tương Tương cảm kích lại cảm động, nhìn Phó Tranh rất chân thành nói cám ơn, “Anh Phó Tranh, cảm ơn cậu.”

Đôi mắt Chu Tương Tương tròn xoe, sáng long lanh nhìn Phó Tranh.

Phó Tranh nhìn mắt cô ngập nước sáng long lanh lại dụ dỗ người, không biết như thế nào, trong lòng bỗng dưng nhảy một cái.

Nhịp tim không hiểu sao lại tăng nhanh, Phó Tranh vội vàng dời đi ánh mắt, tùy tiện nói câu ‘Không cần’.

Đôi mắt nha đầu này, sao lại xinh đẹp như thế? Tựa như hắc bảo thạch.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,754
Điểm cảm xúc
494
Điểm
83
Chương 11:
Edit + Beta : Anky

Buổi tối, Phó Tranh mang Chu Tương Tương ra ngoài ăn.

Phó Tranh mặc T-shirt màu trắng rộng rãi, quần màu đen, giày thể thao.

Hai tay lười biếng bỏ trong túi quần, nói: “Quảng trường Thời Đại có một quán ăn gia đình, tôm hùm chỗ đó ăn rất ngon.”

Chu Tương Tương rất ít khi ăn cơm ở bên ngoài, ngoan ngoãn gật đầu, thanh âm mềm mại nói: “Cậu nói ăn gì thì ăn cái đó.”

Thanh âm mềm mại ngọt ngào, Phó Tranh nghe được tâm liền ngứa.

Hắn đột nhiên dừng lại bước chân, nghiêng đầu nhìn Chu Tương Tương bên cạnh, khóe miệng treo một tia lưu manh vui vẻ, “Chu Tương Tương, cậu cũng quá ngoan ngoãn đó?”

Chu Tương Tương ngơ ngẩn nhìn hắn, “Sao… làm sao thế …”

Phó Tranh nhướng mày, ý cười nơi khóe miệng sâu hơn.

Đột nhiên, thân thể hắn nghiêng về phía trước, tiến đến trước mặt Chu Tương Tương.

Gương mặt anh tuấn phóng đại ngay trước mắt, Chu Tương Tương căng thẳng đến mặt cũng trắng bệch, hô hấp đình trệ. Nhìn vào trong mắt Phó Tranh, rõ ràng đang né tránh.

Hơi thở ấm nóng của Phó Tranh phả vào trên đôi gò má Chu Tương Tương, đôi mắt hấp dẫn người nhìn cô, cười khẽ, nói: “Chu Tương Tương, cậu ngoan ngoãn như thế, nếu tôi yêu cậu làm sao bây giờ?”

Trong lòng Chu Tương Tương đột nhiên nhảy dựng, sau đó cứng rắn lấy lại tinh thần, đẩy Phó Tranh ra, “Cậu… Cậu đừng nói nhảm! Tôi xem cậu là anh trai !”

Chu Tương Tương sợ đến nỗi không biết làm sao, thanh âm cũng có chút run rẩy.

Phó Tranh cười ha ha, “Ai da, Chu Tương Tương, tôi nói giỡn đó, cậu còn coi là thật à? Cậu có cần đáng yêu như thế không?”

Mặt Chu Tương Tương lúc hồng lúc trắng, xấu hổ đến mức muốn đào cái hố giấu mình lại.

Nhìn Phó Tranh cười đến nghiêng ngã trước sau, Chu Tương Tương cảm giác mình giống như bị người ta tát một cái, trên mặt nóng rát, rất nóng.

Cô vừa tức giận vừa lúng túng, hung hăng trừng mắt đầu sỏ gây nên, “Phó Tranh, người này sao lại đáng ghét như thế!”

Cô xấu hổ đến đỏ mặt, quay đầu bỏ chạy.

Phó Tranh chân dài, hai bước liền đuổi theo kịp Chu Tương Tương, cánh tay ôm lấy vai cô, “Đừng nóng giận, tôi chỉ đùa một chút mà thôi.”

Chu Tương Tương gắt gao cắn môi. Nói đùa cái quỷ gì, một chút cũng không buồn cười!

Bả vai Phó Tranh rất cao rất rộng, vóc dáng Chu Tương Tương chỉ tới vai hắn, bị Phó Tranh ôm lấy vai, cả người nhỏ như đứa bé, giống như dựa sát vào trong lòng hắn.

Chu Tương Tương có chút không được tự nhiên, muốn né tránh, cánh tay Phó Tranh ôm lấy vai cô đột nhiên hơi cong lại, thuận thế ôm cổ cô, giọng nói trầm thấp, “Tránh chỗ nào chứ, đến rồi.”

Chu Tương Tương ngẩng đầu, liền thấy trước mặt là một quán cơm gia đình, người đến người đi, kinh doanh rất tốt.

Phó Tranh ôm lấy Chu Tương Tương đi vào. Tư thế hai người rất thân mật, người khác không biết, còn tưởng rằng là người yêu.

Đi vào, liền có nhân viên phục vụ nhiệt tình chiêu đãi bọn họ.

Ánh mắt Phó Tranh quét một vòng trong quán, cúi đầu, môi tựa vào bên tai Chu Tương Tương, hỏi: “Muốn ngồi chỗ nào?”

Hô hấp ấm áp phả vào sau tai Chu Tương Tương, rất ngứa. Cô co vai lại theo bản năng, vô thức quay đầu đi, nhỏ giọng nói: “Muốn… Muốn ngồi chỗ gần cửa sổ.”

“Ok.” Phó Tranh đưa tay chỉ một nơi, “Chúng ta ngồi chỗ kia.”

Tiếp theo, liền ôm lấy Chu Tương Tương đi qua.

Chu Tương Tương rất không được tự nhiên, vẫn cứ muốn tránh. Cô luôn cảm thấy, hình như mọi người đều đang nhìn cô.

Cô chưa từng cùng nam sinh nào thân mật như vậy.

Nhưng mà, Phó Tranh lại hồn nhiên chưa phát giác ra, cánh tay dài ôm cô như cũ, hoàn toàn không có ý định buông ra.

Đợi đi đến chỗ ngồi, cuối cùng Phó Tranh mới buông Chu Tương Tương ra.

Chu Tương Tương vừa được tự do, lập tức chạy đến vị trí của mình ngồi xuống. Lúc này rốt cục mới cảm giác mình xem như đã sống lại, vừa rồi bị Phó Tranh ôm cổ, căng thẳng đến nỗi cũng không dám hô hấp.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,754
Điểm cảm xúc
494
Điểm
83
Chương 12:
Edit + Beta : Anky

Phó Tranh bảo Chu Tương Tương gọi thức ăn, Chu Tương Tương lắc đầu, “Cậu gọi đi, cậu gọi gì thì ăn cái đó.”

Phó Tranh ngước mắt nhìn cô, cong môi cười chậc một tiếng, “Cậu nha đầu này, còn rất dễ nuôi đấy.”

Nhưng mà, Phó Tranh gọi thức ăn lại rất thô lỗ, trực tiếp gọi một phần tôm hùm lớn nhất, một chai đậu nành, một chai bia lạnh.

Lúc tôm hùm to được bưng lên, Chu Tương Tương sợ hãi kêu, “Phần này cũng quá lớn rồi? Chúng ta có thể ăn hết sao?”

“Nhìn lớn vậy thôi, thịt không nhiều. Sao vậy? Chưa từng ăn?”

Chu Tương Tương lắc đầu. Món này cô từng thấy người khác ăn, nhưng bản thân chưa từng ăn qua. Mẹ không cho cô ăn, nói loại đồ ăn này, làm cho tay dính đầy thịt tôm, quá bẩn.

Phó Tranh giễu cợt một tiếng, “Tiểu nha đầu không có kiến thức, món này ăn ngon cực kỳ.”

Hắn nói xong, liền đứng lên, nói: “Tôi đi rửa tay.”

“Tôi cũng vậy.”

Hai người đi về hướng toilet, rửa tay xong lại cùng nhau đi ra.

Phó Tranh lau tay xong, mang bao tay sử dụng một lần.

Chu Tương Tương cũng học theo bộ dáng của hắn.

Nhưng mà, bởi vì chưa từng ăn, cho nên không biết bóc vỏ tôm. Phó Tranh đã lột được vài con bỏ vào chén, một con cô cũng bóc không xong, gấp đến độ mồ hôi cũng tuôn ra.

“Chu Tương Tương, cậu quả thực muốn chọc cười tôi mà.”

Chu Tương Tương quẫn cực kỳ, cúi thấp đầu, gò má ửng đỏ.

“Được rồi, cậu đừng bóc. Nhìn bộ dáng cậu bóc tôm, tôi cũng đau lòng.” Phó Tranh nói xong, đem chén nhỏ trước mặt đưa tới phía trước cho Chu Tương Tương, “Tôi bóc cho cậu, cậu chịu trách nhiệm ăn là được .”

Chu Tương Tương ngây cả người, ngẩng đầu nhìn hắn.

Phó Tranh nhướng mày, đôi mắt giống như phóng điện, “Nhìn cái gì chứ? Ăn đi.”

“Tôi…” Chu Tương Tương có chút ngượng ngùng.

“Đừng mè nheo nữa, mau ăn đi, tôi bóc rất nhiều.”

Lần đầu tiên có người bóc tôm cho cô, trong lòng Chu Tương Tương cảm động không thôi, liên tục nói vài câu ‘Cảm ơn.’

Phó Tranh cong môi, nhìn chằm chằm cô cười, “Cậu thật sự muốn cám ơn tôi?”

Chu Tương Tương gật đầu, thật ngoan nói: “Đúng vậy, cậu đối với tôi tốt như thế.”

Trong mắt Phó Tranh ý cười càng sâu hơn, trêu chọc cô, “Tôi muốn cậu cảm ơn làm gì chứ, nếu không, cậu hôn tôi một cái?”

“…” Chu Tương Tương ngẩn ra vài giây, sau đó mặt đột nhiên đỏ bừng, lắp bắp nói: “Đừng… Đừng giở trò lưu manh.”

Phó Tranh cười ha ha.

Tiểu nha đầu này, quả thực không cần quá đáng yêu.

Tôm hùm thật sự ăn rất ngon, không đầy một lát Chu Tương Tương đã ăn xong một chén.

“Aiz, tôi nói cậu cũng nên đút cho tôi một miếng, tôi lo phục vụ cho cậu, một miếng cũng chưa ăn đâu.”

“Thực xin lỗi, tôi quên mất.” Chu Tương Tương đặc biệt xấu hổ, vội vàng cầm lấy một miếng thịt tôm, đút tới bên miệng Phó Tranh, “Anh trai, ăn một miếng nào.”

Phó Tranh đang bóc vỏ tôm, không có chú ý nhìn, lúc há miệng, không cẩn thận ngậm trúng ngón tay Chu Tương Tương.

Hắn ngây cả người, Chu Tương Tương cũng ngây cả người.

Bốn mắt nhìn nhau, Chu Tương Tương phục hồi tinh thần lại trước, mặt đỏ bừng, “Buông… Mau buông ra !”

Phó Tranh lúc này mới đột nhiên hoàn hồn, vội vàng buông tay cô ra.

Bầu không khí vốn đang rất tốt, lập tức thay đổi thành cực kỳ lúng túng.

Hai người đều cúi đầu, trầm mặc không nói.

Phó Tranh tiếp tục bóc tôm, nhưng mà suy nghĩ đã sớm bay xa.

Giữa răng môi, dường như đều là mùi hương từ tay Chu Tương Tương, vừa ngọt vừa thơm.

Nghĩ đến cảm giác ngón tay Chu Tương Tương ở trong miệng hắn vừa rồi, hầu kết không tự chủ chuyển động lên xuống, toàn thân nóng ran.

Qua một hồi lâu, mới hơi tỉnh táo lại chút.

Vừa ngẩng đầu, lại phát hiện Chu Tương Tương vẫn cúi đầu, ôm chén nhỏ trước mặt, một mình một người ăn thịt tôm.

Trong đầu cô còn có chút mơ hồ, đầu ngón tay dường như vẫn đang nóng.

Phó Tranh nhìn chằm chằm tay Chu Tương Tương, có chút ngây ngốc, “Cậu rửa tay chưa?”

Chu Tương Tương nghe thấy tiếng Phó Tranh, mới khẽ ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn hắn, “Hả?”

“Chu Tương Tương, cậu rửa tay chưa?”

Chu Tương Tương: “…”

Phó Tranh: “…”

F*ck! Mẹ nó đây là gián tiếp hôn môi sao? ? !
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,754
Điểm cảm xúc
494
Điểm
83
Chương 13:
Edit + Beta : Anky

Một bữa tôm hùm ăn đến lúc này, bầu không khí lúng túng tới mức quả thực không có biện pháp tiếp tục ăn nữa.

Chu Tương Tương cảm giác mình sắp khóc. Thật sự.

Phó Tranh cũng có chút lúng túng, hỏi cô: “Ăn no rồi sao?”

Chu Tương Tương nhìn hắn, rất đáng thương nói, “Không muốn ăn nữa, rất no rồi.”

Phó Tranh vốn đang rất lúng túng, kết quả vừa nhìn thấy bộ dáng Chu Tương Tương đáng thương, liền bật cười, “Chu Tương Tương, cậu đừng khóc a, không ăn thì không ăn, tôi cũng sẽ không ép buộc cậu ăn.”

Hắn đem bao tay dùng một lần tháo ra, đứng lên, nói: “Tôi đi rửa tay, cậu ở tại chỗ này đợi tôi.”

“Tôi… Tôi cũng đi.”

Cảm giác đầu ngón tay đều là mùi hương của Phó Tranh.

Hai người cùng đến toilet rửa tay, rửa xong, Chu Tương Tương muốn đi toilet, bảo Phó Tranh ở bên ngoài đợi cô.
Hắn gật đầu, đi ra bên ngoài.

Trong quán ăn vẫn còn chút ầm ĩ, lại nóng, ra ngoài có gió thổi qua, trong nháy mắt thoải mái hơn nhiều.

Hắn đứng ở cạnh tường, từ trong túi quần lấy ra một điếu thuốc.

Mới vừa ngậm trong miệng châm lửa, lại nghe thấy có người gọi hắn, “Phó Tranh!”

Hắn nghe thấy thanh âm kia, ấn đường khẽ nhăn lại, ngẩng đầu nhìn thấy mấy nữ sinh chạy về phía hắn.

Người đến là Đường Hân Trúc cùng vài người bạn của cô ta.

Phó Tranh vừa nhìn thấy Đường Hân Trúc liền phiền lòng, quay đầu lại muốn đi.

“Phó Tranh!” Đường Hân Trúc đã mấy ngày không gặp hắn, vội vàng kéo tay hắn lại.

“Buông ra!” Ánh mắt Phó Tranh lạnh lùng, dùng sức đẩy cô ta ra.

Đường Hân Trúc bị đẩy lui về phía sau hai bước, trong đôi mắt nhanh chóng chứa đầy nước mắt, “Phó Tranh, anh làm sao vậy, chúng ta đã vài ngày không gặp, anh còn dùng thái độ như thế đối với em sao?”

Phó Tranh mặc kệ cô ta, một lời cũng không muốn nói với cô ta. Hít một ngụm khói, đem tàn thuốc ấn xuống ném vào thùng rác, quay đầu liền đi vào bên trong.

Vừa đi hai bước, liền thấy một bóng dáng màu hồng phấn, đeo ba lô màu trắng nho nhỏ, từ trong quán ăn đi ra.

Trông thấy Phó Tranh, Chu Tương Tương mím môi nói: “Chúng ta đi thôi.”

Phó Tranh “ừ” một tiếng, vô thức đến kéo tay Chu Tương Tương.

Còn chưa giữ chặt, Đường Hân Trúc đột nhiên chạy tới, kéo lấy tay hắn, “Phó Tranh, cô ta là ai !”

Mặt mũi Đường Hân Trúc tràn đầy lên án trừng mắt nhìn Chu Tương Tương.

Chu Tương Tương lúc này mới nhìn thấy Đường Hân Trúc, ngây cả người.

Đây không phải là hoa khôi của trường sao?

“Đường Hân Trúc, con mẹ nó cô có bệnh phải không? !” Phó Tranh rốt cục phát hỏa, mạnh mẽ đẩy cô ta, giữa lông mày tất cả đều là phiền chán, “Cô ấy là ai, có nửa xu quan hệ gì với cô? Đừng mẹ nó không có việc gì làm!”

“Phó Tranh! Sao anh có thể nói chuyện với em như vậy? Em…”

Phó Tranh lười phản ứng lại cô ta, nắm tay Chu Tương Tương, sải bước đi về phía trước.

“Phó Tranh!” Đường Hân Trúc kêu to một tiếng, nhìn bóng lưng Phó Tranh, nước mắt lập tức chảy ra.

“A Trúc, cậu không sao chứ.” Mấy người bạn của Đường Hân Trúc thấy thế, vội vàng chạy tới an ủi cô ta.

Đường Hân Trúc trơ mắt nhìn Phó Tranh nắm tay cô gái kia qua đường, nước mắt chảy không ngừng, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cô gái kia là ai !”

“A Trúc, hình như là Chu Tương Tương.” Có một cô gái đeo kính nói.

Đường Hân Trúc nhíu mày, “Chu Tương Tương nào?”

“Chính là Chu Tương Tương của lớp chọn ban tự nhiên, người đứng nhất khối đó.”

Chân mày Đường Hân Trúc nhíu chặt hơn, “Từ lúc nào anh ấy lại chơi cùng học sinh giỏi ?”

Cô gái đeo mắt kính lắc lắc đầu, “Tớ cũng không biết, nhưng mà ngày hôm qua hình như có người nhìn thấy bọn họ ở cửa căn tin, bộ dáng rất thân mật.”

Người bên cạnh nói, “Không thể nào? Hai người bọn họ đang yêu đương sao?”

Mấy nữ sinh đồng thời lo lắng nhìn về phía Đường Hân Trúc.

Đường Hân Trúc cắn chặt hàm răng, vẻ mặt đầy phẫn nộ.
~
Lúc về nhà, ngồi trên xe taxi, Chu Tương Tương nghiêng đầu nhìn Phó Tranh một cái, nhịn không được hỏi: “Vừa rồi là hoa khôi của trường, cô ấy là bạn gái của cậu sao?”

Chu Tương Tương vừa nói ra khỏi miệng, Phó Tranh bị dọa kêu lên, “Làm sao có thể? ! ! !”

Chu Tương Tương thấy hắn kích động như thế, lại hỏi: “Vậy là bạn gái trước của cậu sao?”

Chu Tương Tương càng nói càng không yên lòng, Phó Tranh sợ cô hiểu lầm, dừng lại bước chân, hai tay nắm lấy bả vai cô, rất nghiêm túc nhìn cô, “Chu Tương Tương, tôi không có bạn gái, cũng không có bạn gái trước gì cả, cậu đừng suy nghĩ vớ vẩn.”

Phó Tranh đột nhiên nghiêm túc giải thích như thế, ngược lại làm Chu Tương Tương bối rối có chút thất thần, nhỏ giọng nói: “Tôi… Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút, cậu chớ khẩn trương.”

Thấy Chu Tương Tương giống như bị phản ứng của mình hù đến, Phó Tranh mới ý thức được chính mình dường như có chút kích động quá mức, hắn buông vai cô ra, mặt nhìn về phía khác, viện một cái cớ, “Còn không phải tôi sợ cậu đến trước mặt ba tôi nói lung tung sao.”

“Hả? Sao có thể, tôi sẽ không nói lung tung.” Chu Tương Tương vội nói.

Vừa rồi cô thấy bộ dáng hắn nghiêm túc kỳ lạ, còn tưởng rằng… Còn tưởng rằng hắn là sợ cô hiểu lầm gì đó…

Cô lắc lắc đầu, cảm giác mình thật sự là nghĩ quá nhiều.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,754
Điểm cảm xúc
494
Điểm
83
Chương 14:
Edit + Beta : Anky

Buổi tối Chu Tương Tương ăn quá no, về đến nhà, rửa mặt sạch sẽ, nằm trên giường, không đầy một lát đã ngủ rồi.


Nhưng mà, Phó Tranh ở phòng bên cạnh, lại hoàn toàn mất ngủ.

Hắn nằm trên giường, vừa nhắm mắt lại, trong đầu óc liền nhớ tới gương mặt của Chu Tương Tương.

Xúc cảm từ đầu ngón tay cô ở trong miệng hắn.

Càng nghĩ, càng không ngủ được. Càng nghĩ, thân thể càng nóng ran khó chịu.

Lăn qua lăn lại hơn nửa đêm, bật dậy tắm nước lạnh nhiều lần, cảm giác khô nóng kia rốt cục mới tản đi, nằm ở trên giường, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

Đêm nay Phó Tranh, ngủ không yên ổn như thường lệ, ngày hôm sau tỉnh lại, hắn ngồi trên giường, sắc mặt vô cùng cổ quái.

Đầu tóc lộn xộn, cả người có chút mộng mị.

Theo bản năng, tay phải chầm chậm duỗi vào trong chăn. Lúc hắn sờ đến quần mình, cả người ngẩn ra ba giây, sau đó - -

"F*ck! Làm cái lông gì ! !" Cả khuôn mặt Phó Tranh đều tái đi, đột nhiên xoay người từ trên giường xuống.

Quần màu đen, nơi đũng quần ướt một mảng lớn, tựa như nước tiểu.

Đương nhiên, Phó Tranh biết rõ, đây không phải là nước tiểu.

Bởi vì tối hôm qua, hắn nằm mộng xuân.

Trong mộng, hắn đem Chu Tương Tương áp chế dưới thân, mây mưa thất thường.

Hắn, uy lực lớn mãnh!

Phó Tranh xưa nay cảm thấy mình rất thanh tâm quả dục*, nhưng mà giấc mộng xuân này tới thật là có chút quá mạnh mẽ.

(*Thanh tâm quả dục : Trong lòng sạch sẽ ít có ham muốn gì.)
-
Phó Tranh cởi quần, vào phòng tắm tắm rửa.

Lúc xuống lầu, Chu Tương Tương đang đem bữa sáng đặt trên bàn ăn.

Dư quang trông thấy Phó Tranh, cô ngẩng đầu cười với hắn, "Anh, xuống ăn cơm."

Phó Tranh vừa nhìn thấy Chu Tương Tương, liền nhớ tới bộ dáng cô ở trong mộng khóc đến nước mắt như mưa.

Hắn không khỏi chột dạ, nói: "Chuyện là... Tôi hẹn bạn đi chơi bóng, cậu tự mình ăn đi."

Phó Tranh nói xong, liền đi tới cửa.

Không đợi Chu Tương Tương hỏi, người đã nhanh chóng mang giày, chạy như đang trốn đi...

Phó Tranh mơ thấy giấc mộng xuân kia, trong lòng thấp thỏm nóng nảy.

Vừa lúc Lục Quýnh gọi điện thoại cho hắn, hẹn hắn chơi bóng.

Cả người buồn bực, xác thực cần phát tiết một lúc.

Phó Tranh "Ừ" một tiếng, "Gặp ở chỗ cũ."

Đầu kia, Lục Quýnh cúp điện thoại, có chút phiền lòng gãi gãi đầu, "Đường đại tiểu thư, về sau cậu có thể đừng bảo tôi giúp cậu hẹn Phó Tranh được không? Tranh ca có tính tình gì cũng không phải cậu không biết, để cậu ấy biết là cậu kêu tôi hẹn, cậu ấy sẽ đánh chết tôi."

Đường Hân Trúc khoanh tay trước ngực, nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nói: "Yên tâm đi, lát nữa tôi sẽ giả vờ tình cờ đi qua sân thể dục, sẽ không khai cậu ra."

Lục Quýnh thở dài, nhịn không được nói, "Hân Trúc, kỳ thật tôi cảm thấy, thiên hạ này đàn ông tốt còn nhiều mà, điều kiện của cậu tốt lớn lên lại xinh đẹp, dạng đàn ông nào tìm không ra? Làm gì cần phải treo cổ ở trên người Tranh ca ? Cậu cũng đã theo đuổi cậu ấy hai năm, nếu cậu ấy đối với cậu có ý tứ, sớm đã ở bên cậu rồi, làm sao chờ tới bây giờ... A!"

Lục Quýnh nói còn chưa dứt lời, đầu gối liền bị một cước thật mạnh.

Đường Hân Trúc tức giận trừng mắt hắn, "Cậu không nói lời nào, cũng không biến thành người câm đâu? !"

Lục Quýnh xoa xoa đầu gối, nói thầm, "Lòng tốt mà làm như lòng lang dạ thú, về sau cho cậu khóc."

Lúc Phó Tranh đến sân thể dục, Lục Quýnh còn chưa tới.

"Đồ hỗn trướng này."

"Phó Tranh, chơi bóng thôi!" Vừa vặn gặp được người quen, Phó Tranh liền theo người trong đội họ đi chơi.

Phó Tranh vừa xuất hiện, các cô gái xem bóng trên khán đài đều hét rầm lên.

"Phó Tranh, là Phó Tranh của Tam Trung kìa !"

"A! Thật, thật là đẹp trai !"

Phó Tranh mặc một bộ T- shirt màu trắng, quần màu đen bình thường.

Vóc dáng hắn rất cao, lớn lên lại đẹp trai. Thân ảnh màu trắng chạy nhanh trong sân bóng, thu hút ánh nhìn hơn ai hết.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,754
Điểm cảm xúc
494
Điểm
83
Chương 15:
Edit + Beta : Anky

Các cô gái tựa như trông thấy minh tinh, cầm lấy di động truy tìm bóng dáng Phó Tranh, không ngừng chụp hình.

Có cô nói: "Hình như cậu ấy không có bạn gái?"

"Là không có, nhưng mà, hình như cậu ấy đối với con gái không có hứng thú gì."

"Làm sao cậu biết?"

"Hoa khôi của trường Tam Trung đó, biết Đường Hân Trúc không ? Theo đuổi cậu ấy hai năm, mắt cũng không liếc nhìn một cái."

"Oa, vậy cậu ấy thích bộ dáng gì?"

"Ai à? Tôi nghe nói gần đây cậu ấy cùng học bá đứng đầu khối bọn họ qua lại rất thân mật."

"Ai vậy? Nữ sinh sao?" Có người hỏi.

"Đúng vậy, Chu Tương Tương đó, các cậu có quen không? Lần trước thi toàn thành phố đứng thứ ba đấy, lớn lên cũng rất xinh xắn."

"Oa! Thì ra Phó Tranh thích cô gái học giỏi lại xinh đẹp ngoan ngoãn à, không thể tưởng được đấy."

Đang cảm thán, nữ sinh bên cạnh đột nhiên đẩy cô nàng một cái, hạ thấp giọng, "Xuỵt, đừng nói nữa."

Mọi người cùng sửng sốt, vô thức nhìn về hướng bên cạnh.

Trên khán đài Đường Hân Trúc đã đứng bên cạnh bọn họ, cầm trong tay một chai nước khoáng, đang mặt lạnh trừng mắt nhìn họ.

Gia đình Đường Hân Trúc rất có địa vị, bình thường người có chút hiểu biết đều biết rõ, nhà cô ta cùng nhà Phó Tranh là thế giao*, thậm chí so với gia thế nhà Phó Tranh còn khá hơn một chút.

(*Thế giao: mối quan hệ thân thiết qua nhiều đời của hai gia đình)

Bạch phú mỹ, người lại rất lợi hại, đắc tội cô ta đều không có quả ngon để ăn. Mấy nữ sinh vừa thấy cô ta, bị dọa lập tức không dám hé răng.

Đường Hân Trúc vừa muốn mắng chửi, liền thấy Phó Tranh từ trên sân bóng đi xuống.

Sau một hồi đánh bóng, một thân đổ mồ hôi, cuối cùng cũng đem cỗ xao động trong thân thể kia đè ép xuống.

Vừa rồi Phó Tranh âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ thật sự là do hắn nghẹn quá lâu ?

Mới vừa đi ra sân bóng, di động liền vang lên.

Lục Quýnh gọi điện thoại đến.
Phó Tranh nhận điện thoại, "Đồ hỗn trướng cậu, người đâu? !"

"Ca, ngại quá, trên đường bị chậm trễ một lát, lập tức tới ngay!"

"Khỏi khỏi, lão tử đã đánh bóng xong, đến cái lông."

"Hả?"

"Cúp đây." Phó Tranh không đợi Lục Quýnh nói cái gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại.

Cúp điện thoại xong, di động trở lại màn hình chính.

Trên màn hình, là ảnh chụp của Chu Tương Tương.

Ngày hôm qua lúc tôm hùm được bưng lên bàn, hắn chụp cho Chu Tương Tương và tôm hùm một tấm ảnh.

Chu Tương Tương núp phía sau một đĩa tôm hùm lớn, hai tay chống cằm, cười đến đôi mắt cũng cong thành ánh trăng lưỡi liềm, quả thực xinh đẹp đến không nói nên lời.

Dáng vẻ tươi cười của Chu Tương Tương đặc biệt rạng rỡ, vừa nhìn thấy cô cười, tâm tình sẽ không thể hiểu mà tốt lên.

Phó Tranh vừa nhìn chằm chằm ảnh trên màn hình, vừa đi lên con đường phía trước.

Đường Hân Trúc thấy Phó Tranh muốn đi về hướng khác, vội vàng đuổi theo gọi, "Phó Tranh!"

Trong khoảnh khắc Phó Tranh dừng lại bước chân, tầm mắt Đường Hân Trúc rơi vào trên màn hình di động của Phó Tranh.

Cô gái trên màn hình, cô ta nhận biết, chính là Chu Tương Tương tối hôm qua đã gặp.

Màn hình nền của Phó Tranh lại là Chu Tương Tương! Bọn họ quả thật đang nói yêu đương sao?

Phó Tranh ngẩng đầu nhìn thấy Đường Hân Trúc, sắc mặt lập tức trầm xuống, "Sao cô ở chỗ này?"

Đường Hân Trúc nói: "Em đi ngang qua, vừa lúc trông thấy anh đang chơi bóng."

Cô ta nói xong, đưa nước khoáng trong tay cho hắn, "Uống nước đi."

Phó Tranh nhìn cô ta một cái, không nhận, quay đầu rời đi.

Đường Hân Trúc vội vàng nắm lấy cánh tay hắn.

Phó Tranh nhăn mày, lạnh giọng quát, "Buông tay!"

Hắn mạnh mẽ đẩy cô ta ra, vẻ mặt phiền chán.

Thân thể Đường Hân Trúc khẽ lung lay, nhìn hắn, cất giọng chất vấn, "Anh đang cùng Chu Tương Tương yêu đương sao?"

Ấn đường Phó Tranh hơi nhíu lại, không thể tưởng tượng nổi nhìn cô ta một cái, "Mắc mớ gì tới cô."

Nói xong, liền xoay người.

Đường Hân Trúc chạy lên trước, ngăn cản hắn lại, vẻ mặt phẫn nộ, "Phó Tranh! Anh đừng quên, em là vị hôn thê của anh! Hai chúng ta từ nhỏ đã đính hôn! Không cho phép anh cùng cô gái khác nói yêu đương!”

Phó Tranh tựa như nhìn quái vật mà nhìn cô ta, “Đường Hân Trúc, cô bệnh tâm thần à?”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,754
Điểm cảm xúc
494
Điểm
83
Chương 16:
Edit + Beta : Anky

Đường Hân Trúc chảy nước mắt, đột nhiên nhào vào trong lòng Phó Tranh, "Phó Tranh anh đừng đối với em như vậy, em thật sự thích anh, anh đừng cùng cô gái khác ở bên nhau, được không ?"

Cô ta khóc đến điềm đạm đáng yêu, thanh âm nghẹn ngào đến run rẩy, hai tay sít sao ôm lấy Phó Tranh, sợ bị hắn đẩy ra.

Nhưng mà Phó Tranh vẫn đẩy cô ta ra, chế trụ cổ tay cô, dùng sức một cái, liền kéo cô ta ra.

Đường Hân Trúc khóc đến hai mắt đỏ bừng, toàn thân phát run, môi cắn chặt lại, nhìn Phó Tranh.

Phó Tranh nhìn cô ta nói: "Đường Hân Trúc, đừng huyên náo như thế rất khó coi, tôi đã nói không thích cô, trước kia không thích, về sau cũng sẽ không thích, dây dưa nữa cũng vô nghĩa thôi."

Đường Hân Trúc nghe thấy lời hắn nói, khóc càng dữ hơn, nước mắt như từng giọt nước không ngừng tuôn rơi ra, "Nhưng hai chúng ta từ nhỏ đã đính hôn, sao anh có thể..."

"À." Phó Tranh đột nhiên cười một tiếng, giọng khẽ chế giễu, "Đường Hân Trúc, đây là thời đại gì rồi ? Còn thịnh hành đính hôn từ bé à?"

Đường Hân Trúc gắt gao cắn môi, cô ta không biết nên nói gì, chỉ là một lần lại một lần lẩm bẩm, "Nhưng chúng ta đã đính ... Định ra rồi không thể đổi ý..."

Phó Tranh nghe đến phiền lòng, cuối cùng cảnh cáo cô ta, "Đủ rồi, Đường Hân Trúc. Xem như tôi cầu xin cô, đừng có lại quấn quít lấy tôi nữa, cũng đừng lãng phí thời gian trên người tôi, tôi đối với cô thật không có hứng thú."

Hắn nói xong, nhìn cô ta một cái, xoay người liền sải bước đi về phía trước.

Con người Phó Tranh này, trước nay luôn rõ ràng chính mình muốn gì, không muốn cái gì. Trước đến giờ hắn không thích ái muội với con gái, không thích chính là không thích, một chút cơ hội cũng sẽ không cho, không muốn làm cho đối phương hiểu lầm, càng không muốn bị dây dưa.

Bình thường nữ sinh bị hắn cự tuyệt cũng sẽ không đến dây dưa với hắn nữa. Nhưng mà, Đường Hân Trúc lại là một ngoại lệ. Đại khái chính là ỷ vào ước định lúc còn nhỏ giữa người lớn với nhau.

Nghĩ đến cái ước định đáng ghét kia, hắn lại đặc biệt muốn bạo phát nói tục.

Lúc Phó Tranh về đến nhà, vừa vặn là buổi trưa.

Chu Tương Tương nghe thấy tiếng mở cửa, cầm cái muôi từ phòng bếp chạy ra, "Tôi đang chuẩn bị gọi điện thoại cho cậu đấy."

Phó Tranh nhìn thấy Chu Tương Tương, tâm tình tệ hại trong nháy mắt khá hơn nhiều, cong môi cười, "Gọi điện thoại làm gì?"

Hắn đổi dép, cúi người cầm giày thể thao lên, bỏ vào trong tủ giày.

Chu Tương Tương nói: "Gọi điện thoại hỏi cậu có trở về ăn cơm không...Cậu đang làm gì thế? ? ?"

Chu Tương Tương đang nói, thấy Phó Tranh đột nhiên lấy điện thoại di động ra chụp cô.

"Cậu đang chụp tôi à?"

Chu Tương Tương cầm cái muôi trong tay, trước ngực đeo tạp dề hình con vịt, bộ dáng vừa buồn cười vừa đáng yêu. Thấy Phó Tranh chụp mình, cô mở to mắt nhìn chằm chằm ống kính, con mắt to tròn, vừa lớn vừa sáng.

Phó Tranh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của cô nàng, đôi mắt tròn vo, nhịn không được cười, "Chu Tương Tương, cậu ăn đáng yêu mà lớn lên sao? Lớn lên cũng quá đáng yêu đi."

Hắn răng rắc một tiếng, đem bộ dáng ngốc manh này của Chu Tương Tương chụp xong.

Chu Tương Tương nghe thấy tiếng di động răng rắc, vội vàng che mặt, "Cậu... Cậu đừng chụp tôi !"

Bộ dáng cầm muôi có cái gì đẹp để chụp ? Không phải là muốn chụp cô xấu hoắc chứ?

Chu Tương Tương vô thức đem cái muôi giấu ra phía sau, đẩy Phó Tranh đi lên lầu, "Cậu nhanh chóng lên lầu tắm rửa thay y phục đi, một thân mồ hôi, thối muốn chết."

Phó Tranh quay đầu lại, đến gần trước mặt cô cười, da mặt dày hỏi: "Tôi thối sao?"

"Thối tử !" Chu Tương Tương ghét bỏ bịt mũi.

Phó Tranh cười ha ha, "Đây gọi là mùi vị nam nhân, tiểu nha đầu, không có kiến thức."

Chu Tương Tương không hiểu sao lại đỏ mặt, đẩy hắn ra, "Cậu mau lên đi !"

"Đừng đẩy đừng đẩy, tôi đi tắm ngay còn không được sao?"
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,754
Điểm cảm xúc
494
Điểm
83
Chương 17:
Edit + Beta : Anky

Thật vất vả mới đem Phó Tranh đẩy lên lầu, Chu Tương Tương xoay người quay lại vào trong phòng bếp.


Phó Tranh lên lầu tắm rửa, một lần nữa thay một cái T-shirt màu đen sạch sẽ, quần đùi mặc ở nhà màu nâu nhạt.

Từ phòng tắm đi ra, chuẩn bị cầm cái quần buổi sáng thay ra đi giặt, nhưng mà tìm nửa ngày cũng không tìm được.

“Kỳ quái, không phải mình ném trên tủ đầu giường sao.”

Phó Tranh đem những nơi có thể tìm khắp một lần, cũng không tìm được cái quần mang “chứng cớ tà ác” sáng nay.

Hắn nhíu mi, trố mắt mấy giây.

Đột nhiên, đôi mắt bỗng dưng trợn to.

Trời ạ, không thể nào!

Phó Tranh nhanh chóng chạy xuống lầu, xông vào phòng bếp, “Chu Tương Tương, cậu có thấy quần tôi đâu không? ! !”

Chu Tương Tương đang xới cơm, nghe thấy Phó Tranh nói, mặt lập tức đỏ hồng, “Thấy… Trông thấy.”

Phó Tranh hoảng sợ, “Cậu… Giặt giúp tôi rồi ?”

Chu Tương Tương gật đầu, “Buổi sáng tôi dọn vệ sinh, sau đó giặt quần áo, thuận tiện liền giặt giúp cậu luôn.”

Phó Tranh: “…”

Chu Tương Tương quay đầu lại, có chút ngượng ngùng nói: “Anh à, cậu đừng khẩn trương, tôi sẽ không nói với người khác, chuyện cậu tè ra quần.”

Phó Tranh: “What? ? ? Tè ra quần? ? ? !”

Chu Tương Tương mờ mịt nhìn hắn.

“…” Cuộc đời này của Phó Tranh cuối cùng cũng cảm nhận được cái gì gọi là có miệng khó trả lời!

“Được rồi, cậu thắng, đúng, không sai, cậu nói cái gì cũng đúng!”

Chu Tương Tương trông thấy bên tai Phó Tranh đỏ hồng, nhẹ nhàng kéo tay hắn, “Anh trai, cậu không sao chứ? Có phải cậu có cái gì khó nói không, nếu không tôi cùng cậu đi gặp bác sĩ nha?”

Lớn như thế còn tè ra quần, thật có chút không bình thường.

Phó Tranh tức giận đến phổi cũng sắp nổ tung, hung hăng lườm cô một cái, cả giận nói: “Tôi rất bình thường! ! !”

Phó Tranh quả thực không biết làm sao để hình dung tâm tình giờ phút này, thật sự, đặc biệt nghẹn khuất, muốn giải thích, lại không thể giải thích.

Nếu nói cho cô biết là cái kia, về sau sợ là sẽ lúng túng hơn.

Nhưng mà, nha đầu này không phải là học bá sao? Loại sinh lý bình thường này cũng không hiểu? Thế mà lại cảm thấy người lớn như hắn, còn tè ra quần? Hai loại này, có thể giống nhau sao?

Đương nhiên, hắn cũng không biết, lúc đó Chu Tương Tương nhìn thấy quần hắn ướt một mảnh, lập tức ném vào trong máy giặt, căn bản không dám đi sờ.

Cô nào biết được, đó đến tột cùng là cái gì?

Tối hôm đó, Phó Tranh lại nằm mộng, giống y như giấc mơ tối hôm qua.

Hắn vừa sờ quần, bực bội mắng một câu, “Mẹ nó, trúng tà !”

Liên tục hai giấc mộng xuân, nữ chính hai lần mộng xuân đều là Chu Tương Tương.

Làm sao bây giờ, lão tử hình như thật sự thích cô ấy rồi.
~
Cuối tuần thoáng cái trôi qua, lại tới ngày đi học.

Buổi sáng có hai tiết số học, thật vất vả đợi đến môn thể dục tiết thứ ba là có thể thả lỏng một chút, kết quả giáo viên số học ở trên bục giảng tàn nhẫn cao giọng tuyên bố: “Giáo viên thể dục của các em xin nghỉ, tiết tiếp theo vẫn học số học!”

Cả lớp ồ lên.

Chu Tương Tương cũng ngẩn người một chút, nhưng sau đó lại vùi đầu tiếp tục làm bài.

Hạ Hoan Hoan bất mãn nói thầm: “Cái gì mà giáo viên thể dục xin nghỉ, rõ ràng là lão đầu Trương cố ý chiếm giờ học!”

Chu Tương Tương gật đầu, bày tỏ đồng ý.

Các giờ thể dục đến giờ mỹ thuật và cả giờ âm nhạc nữa, không phải là dùng để bị ngữ văn, số học và ngoại ngữ xâm chiếm sao?

Haiz, đều đã thành thói quen.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,754
Điểm cảm xúc
494
Điểm
83
Chương 18:
Edit + Beta : Anky

Nghỉ giữa giờ mười phút, Chu Tương Tương vẫn vùi đầu tính toán làm bài tập như trước, Hạ Hoan Hoan cầm lấy di động xem mấy tour du lịch, vừa xem vừa hỏi Chu Tương Tương, “Tương Tương, nghỉ hè cậu có ra ngoài du lịch không?”


Chu Tương Tương ngây cả người. Du lịch? Từ trước đến giờ thật sự chưa từng nghĩ tới.

Cô lắc lắc đầu, “Chắc là không đi.”

Hạ Hoan Hoan sáp đến gần, đem ảnh chụp trên di động cho Chu Tương Tương xem, nói: “Cậu xem, nghỉ hè tớ định đi Thái Lan, hòn đảo nhỏ này thật quá đẹp.”

Ngón tay cô di chuyển trên màn hình điện thoại di động, Chu Tương Tương chăm chú nhìn, trước mắt lần lượt lướt qua từng cảnh đẹp, ánh mặt trời, bãi cát, nước biển, các du khách mặc áo hoa, dường như cách màn hình cũng có thể thấy ánh mặt trời và ngửi được hương vị của biển.

“Thật là đẹp.” Chu Tương Tương không khỏi cảm thán.

“Đúng vậy, mùa hè năm nay tớ định đi chơi, bằng không chờ sang năm lên năm cuối, việc học quá bận rộn lại không có thời gian.”

Chu Tương Tương nghe rất hâm mộ, nói: “Tớ cũng muốn đi.”

“Đi đi!”

Chu Tương Tương cười cười, lắc đầu, “Sắp thi đại học, tớ nên học tập thôi.”

“Chao ôi, thành tích của cậu đã tốt như thế, Thanh Hoa Bắc Đại gì đó đều ok mà. Lại nói, việc học của chúng ta áp lực lớn như thế, chính là phải rút thời gian ra, đi du lịch để thả lỏng tâm tình.”

Hạ Hoan Hoan lẩm nhẩm, Chu Tương Tương nghe chỉ mỉm cười, tiếp tục vùi đầu tính toán bài tập.

Quạt trần trên đỉnh đầu vang lên vù vù, không khí nóng bức, chuồn chuồn bay rất thấp, có lẽ sắp mưa lớn.

Sắp vào giờ học, bụng Chu Tương Tương đột nhiên đau lên, vội lấy khăn giấy vừa chạy ra ngoài.

“Ơ? Cậu đi đâu vậy? Sắp vào học rồi!”

“Đau bụng!” Chu Tương Tương nhanh chóng chạy ra phòng học.

Bởi vì sắp đến giờ học, nhà vệ sinh không có mấy người, Chu Tương Tương không cần xếp hàng, trực tiếp có chỗ ngay.

Lúc ra khỏi phòng, tiếng chuông chuẩn bị vào học vừa mới vang lên, cô vội vàng sửa sang lại quần áo, đang chuẩn bị ra khỏi nhà vệ sinh, đột nhiên, từ bên ngoài đi vào mấy nữ sinh.

Bọn họ vòng hai tay trước ngực, hất cằm, ánh mắt bất thiện liếc nhìn Chu Tương Tương.

Mấy nữ sinh đi hai hàng, đem Chu Tương Tương từng bước từng bước bức lui trở lại vào nhà vệ sinh.

Chu Tương Tương lập tức cảm thấy không ổn, vô thức siết chặt ngón tay, “Các cậu… Muốn làm gì?”

Bộ dáng khí thế hung hăng, tựa như muốn đánh cô vậy.

“Chúng tôi muốn làm gì hử? Em gái à, mẹ cậu chưa từng dạy cậu sao, không được tùy tiện đoạt bạn trai của người khác sao?” Một nữ sinh thân thể cao lớn đột nhiên cười lạnh, cô ta rất cao, so với Chu Tương Tương còn cao hơn một cái đầu, khí thế bức người.

Đúng vào lúc này, mấy người bên cạnh đột nhiên lui ra, từ chính giữa tạo ra một lối đi.

Đường Hân Trúc từ phía sau đi vào, ánh mắt lạnh lùng quan sát Chu Tương Tương.

Chu Tương Tương nhận ra cô ta, tối hôm qua mới gặp qua.

Cô nhìn cô ta, đối mặt với mình, “Cậu muốn làm gì…”

Lời còn chưa dứt, trong không khí đột nhiên truyền đến một tiếng “chát” giòn vang. Chu Tương Tương chỉ cảm thấy má phải đau rát, trong nháy mắt đó, trước mắt đều tối đen.

Thân thể cô loạng choạng, lấy lại tinh thần, trong lòng một cơn tức giận xông tới, khó có thể tin nhìn Đường Hân Trúc, “Cậu có bệnh à?!”

Cô muốn đánh trả lại, nhưng đối phương nhiều người như thế, cô sẽ chịu thiệt thòi.

Môi gắt gao cắn chặt, hai mắt đỏ lên.

Đường Hân Trúc liếc nhìn cô, lạnh giọng cảnh cáo, “Về sau cách Phó Tranh xa một chút! Nếu không, lần sau, cũng không phải chỉ là một cái tát đơn giản như vậy !”

Một đám người hùng hổ xông đến, lại khí thế hung hăng mà đi.

Nhà vệ sinh chỉ còn lại một mình Chu Tương Tương, cô cố nén nước mắt cuối cùng vẫn khắc chế không được trào ra.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,754
Điểm cảm xúc
494
Điểm
83
Chương 19:
Edit+ Beta: Anky

Tiếng chuông chính thức vào lớp vang lên, Chu Tương Tương mắt đỏ hồng chạy ra khỏi nhà vệ sinh.

Cô cúi thấp đầu, chạy rất vội.

Lúc sắp đến cửa phòng học, đột nhiên đụng vào một người phía trước, một bức tường thịt, thập phần cứng rắn.

"Này này ! Chạy cái gì? !" Vừa rồi Phó Tranh đã nhìn thấy Chu Tương Tương chạy từ bên này đến, còn chưa kịp kêu cô, người liền đụng vào trong ngực hắn.

Hắn đỡ vai cô, nhìn cô, "Vội vội vàng vàng, chạy cái gì? Đụng có đau không?"

Sau lưng Phó Tranh còn có mấy nam sinh. Vừa rồi lúc Chu Tương Tương đụng vào, mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, trong lòng âm thầm lo lắng cho bạn học nữ vừa đụng vào Phó Tranh này.

Nên biết Phó Tranh là người không gần nữ sắc, thậm chí rất phản cảm tiếp xúc thân thể cùng nữ sinh. Loại nhào vào trong ngực này, không chừng sẽ chọc giận Tranh ca của bọn họ.

Mọi người đang lo lắng, kết quả lại thấy Phó Tranh không chỉ không giận, còn rất quan tâm hỏi đối phương 'Đụng có đau không? ?'

Đụng có đau không ? ! ! ! Mẹ tôi ơi, quan hệ hai người này là gì vậy?

Chu Tương Tương nghe thấy tiếng Phó Tranh, trong đầu đột nhiên nhớ tới câu cảnh cáo vừa rồi của Đường Hân Trúc, bị dọa ngực run lên, mạnh mẽ đẩy Phó Tranh ra.

Phó Tranh sững sờ, "Làm gì?"

Chu Tương Tương lắc đầu, vô thức lui về phía sau mấy bước, "Tôi không sao... Tôi đi trước!"

Nói xong, quay đầu bỏ chạy.

Trong nháy mắt ngẩng đầu, Phó Tranh tinh tường trông thấy dấu tay trên gương mặt Chu Tương Tương.

Hắn nhíu mày, một phen túm chặt cổ tay cô, đem cô kéo trở về, đưa tay liền giữ lấy cằm cô, khiến cô phải ngẩng đầu lên.

Đầu nâng lên, dấu tay trên mặt càng sáng tỏ.

Khuôn mặt Phó Tranh âm trầm tới cực điểm, lạnh giọng hỏi: "Ai đánh ?"

Chu Tương Tương vô cùng khó xử, gắt gao cắn môi.

Phó Tranh thấy cô không trả lời, nhưng trong lòng đã có một đáp án.

"Là Đường Hân Trúc, có đúng không?" Thanh âm Phó Tranh lạnh lẽo hỏi.

Môi Chu Tương Tương càng cắn chặt hơn, cúi đầu không lên tiếng.

"Mẹ nó ! Tôi biết ngay là cô ta!"

Nữ sinh trong trường theo đuổi Phó Tranh rất nhiều, nhưng từ trước tới nay Phó Tranh cự tuyệt người vẫn lưu lại mặt mũi cho người ta, một người duy nhất không nể mặt, chính là Đường Hân Trúc.

Bởi vì, cô gái này, làm cho người ta rất chán ghét.

Hai năm nay, phàm là có nữ sinh nào theo đuổi Phó Tranh, cuối cùng đều sẽ bị Đường Hân Trúc dạy dỗ.

Những người khác cũng thôi đi, nhưng Phó Tranh không ngờ, Đường Hân Trúc thế mà cũng dám đánh Chu Tương Tương.

Hắn cảm thấy lửa giận trong lồng ngực đã sắp cháy đến đỉnh đầu, "Lão tử đi tìm cô ta!"

Hắn tức giận quát một tiếng, sải bước hướng tới phòng học của Đường Hân Trúc.

"Anh!" Chu Tương Tương vô thức kêu, nhưng mà, bước chân Phó Tranh không ngừng, rất nhanh đã đi ra ngoài một khoảng rất xa.

"Chu Tương Tương, em không lên lớp, ở đây làm gì vậy? ! !" Chu Tương Tương vừa mới chuẩn bị đuổi theo Phó Tranh, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng của chủ nhiệm lớp.

Chu Tương Tương quay đầu lại, bộ dáng chủ nhiệm lớp dạy dỗ người, vô cùng đáng sợ.

Trong lòng cô run lên, vội vàng nói: "Lập tức, em lập tức trở về ngay ạ!"

Nói xong, bị dọa vội vàng chạy trở về phòng học.

Chủ nhiệm lớp cũng rời đi. Trên hành lang chỉ còn sót lại mấy người anh em của Phó Tranh, nguyên một đám vô cùng sững sờ, hỏi Lục Quýnh, "Lục ca, vừa rồi là Chu Tương Tương sao? Sao cô ấy lại, kêu Tranh ca, là anh?"

Lục Quýnh mang bộ dáng đã sớm nhìn ra thiên cơ, "Nữ thần Tương Tương của tôi là con gái một người chú của Tranh ca, nên kêu một tiếng anh thôi."

"A, thì ra là vậy. Tôi còn nói Tranh ca sao lại không phát hỏa đấy."

Lục Quýnh sờ sờ cằm, nhìn phương hướng Phó Tranh rời đi, nói: "Khụ, sao tôi lại cảm thấy, Tranh ca của chúng ta giống như đang động dục."

"Động dục? Động vật mới gọi là động dục đó? Người phải gọi là phát xuân!"

"Ta phi! Bọn người các cậu không có văn hóa, người ta gọi là xuân tâm nhộn nhạo, hiểu không? Còn phát xuân à? Tôi còn □□ đấy."

"... ..."

Đường Hân Trúc học lớp 11-4, đang ở trong giờ Anh ngữ.

Giáo viên Anh ngữ năm nay mới vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh, là một nữ sinh dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, rất ôn nhu.

Đang ở trên bục giảng nhìn mọi người giảng giải điền từ vào chỗ trống, cửa phòng học đột nhiên bị người từ bên ngoài đá văng, phát ra một tiếng 'Ầm' vang thật lớn.

"A!" Giáo viên Anh ngữ bị dọa run lên, nghiêng đầu liền thấy Phó Tranh mặt âm u lạnh lùng đứng ở cửa.

Thầy trò toàn trường, không có ai không biết Phó Tranh.

"Phó Tranh, em làm cái gì đó?"

Phó Tranh căn bản không để ý tới cô giáo, ánh mắt tập trung vào Đường Hân Trúc, sải bước đi về phía cô ta.

Đường Hân Trúc trông thấy Phó Tranh đen mặt đi về phía mình, đầu quả tim đột nhiên run run, có một loại dự cảm bất thường.

"Phó - - "

Cô ta kêu tên hắn, còn chưa kịp mở miệng, Phó Tranh đột nhiên đạp mạnh một cước vào bàn cô ta.

"A!" Đường Hân Trúc bị dọa thét chói tai, mãnh liệt từ trên ghế nhảy dựng lên.

Sắc mặt Phó Tranh âm trầm tới cực điểm, mạnh mẽ hất bàn ra. Sách vở văn phòng phẩm ly cốc trên bàn, đều ào ào rơi xuống đầy đất.

Đường Hân Trúc sợ đến nỗi mặt trắng bệch, trong phòng học lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người vô thức ngừng lại hô hấp.

Phó Tranh căm ghét nhìn Đường Hân Trúc, "Đường Hân Trúc! Phó Tranh tôi không đánh con gái, nhưng về sau cô còn dám động vào Chu Tương Tương một lần nữa, tôi nhất định khiến cô phải hoàn trả gấp mười lần!"

Nói xong, quay đầu, sải bước đi ra ngoài.

Đường Hân Trúc gắt gao cắn môi, nhìn bóng lưng hắn, nước mắt ào ào tuôn ra, môi run rẩy, lại không phát ra được thanh âm nào, nhưng dường như đang nói: "Vì sao phải đối xử với em như vậy?"
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top