Lượt xem của khách bị giới hạn

[Xuyên không] [Truyện Hoàn] Tài Năng Tuyệt Sắc - Vô Tình Bảo Bảo

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Xuyên không] [Truyện Hoàn] Tài Năng Tuyệt Sắc - Vô Tình Bảo Bảo

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,697
Điểm cảm xúc
5,218
Điểm
113
Chính văn 5
Chương 5: Phong Dật Hiên trở lại
Thích Ngạo Sương và Mễ Tu Tư lên đường. Mễ Tu Tư dẫn một con vật hai đầu tới để cưỡi. Nó có sức chịu đựng rất dẻo dai, hình dáng càng khiến Thích Ngạo Sương giật mình. Nó giống với kỳ lân của phương Đông, có thể bay trên bầu trời, có thể bơi dưới nước, đi trên đất cũng vô cùng vững vàng, có điều tốc độ không nhanh lắm. Lên đường rồi Thích Ngạo Sương mới biết thế giới này rất lớn. Các dãy núi nối nhau trùng điệp, chim khổng lồ bay lượn trên không, tiếng kêu kỳ lạ ngân nga kéo dài. Cây cối xanh ngắt cao vút tầng mây làm người ta thích thú. Đất đai tơi xốp phì nhiêu tỏa ra mùi thơm nồng nàn.

“Mễ Tu Tư, ngươi có thể nói một chút về Tạp Mễ Nhĩ được không?” Thích Ngạo Sương phá vỡ không khí yên lặng giữa hai người.

“Vừa như thần linh, vừa như ma quỷ, có lúc rất dịu dàng như con người. Nhưng thực chất hắn không phải thần, không phải ma, không phải con người cũng không phải là Yêu tộc.” Mễ Tu Tư cho một đáp án nửa thật nửa giả.

Thích Ngạo Sương hơi sửng sốt, hỏi tiếp: “Tạp Mễ Nhĩ này có kiêng kỵ cái gì không? Ví dụ như có người mà hắn sợ?”

“Ha ha, ngươi đang đùa à?” Mễ Tu Tư nở nụ cười bất đắc dĩ, “Trên thế giới này có ai khiến hắn sợ?”

Sau khi nghe xong lời Mễ Tu Tư thì trong lòng Thích Ngạo Sương chấn động. Nàng biết không phải đám Mễ Tu Tư không biết người khiến Tạp Mễ Nhĩ lưu vong là ai. Người kia cũng là người đứng sau học viện Tinh Thần. Xem ra không biết được ai là người thống trị thế giới này.

Thích Ngạo Sương im lặng, ngước mắt nhìn phía trước. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua đại thụ, tạo ra ánh sáng rực rỡ khiến tâm tình người ta hơi tốt lên được một chút. Mấy ngày ngột ngạt trôi qua, quang cảnh xung quanh vẫn không thay đổi, chỉ có đại thụ cao vút tầng mây. Dường như cánh rừng rậm này không có giới hạn vậy.

Dường như Mễ Tu Tư nhìn thấu suy nghĩ của Thích Ngạo Sương, vào một ngày, hắn mỉm cười, nói với nàng: “Thích Ngạo Sương, đừng lo lắng, sẽ hội hợp với Nguyệt Vương nhanh thôi. Ngươi sắp được thấy bằng hữu của mình rồi.”

“Hội hợp ở đâu? Sao ta cảm thấy cánh rừng này như không có điểm cuối vậy.” Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn về phía trước, hỏi đầy buồn phiền.

“Tới Nguyệt Trì, căn cứ địa bí mật của Nguyệt Vương.” Mễ Tu Tư cười, nhàn nhạt nói, “Quả thật khu rừng này hơi lớn nhưng không phải không có điểm cuối. Tất cả mọi chuyện đều có điểm tận cùng, tự nhiên khu rừng này cũng có.”

Trong mắt Thích Ngạo Sương lóe lên ánh sáng, nhìn vẻ mặt hơi rầu rĩ của Mễ Tu Tư, không nói gì. Mễ Tu Tư này dường như cũng có chuyện xưa.

Quả nhiên khu rừng rậm này có điểm cuối. Đi tiếp ba ngày là tới bìa rừng. Bên ngoài khu rừng là hoang mạc rộng lớn. Gió thổi vù vù, cát vàng bay đầy trời, trong tầm mắt toàn là sương mù.

“Nguyệt Trì ở đây ư?” Thích Ngạo Sương nghi ngờ mà nhìn hoang mạc không thấy đầu ở trước mặt, hỏi.

“Dĩ nhiên. Nơi này chính là nơi bắt đầu lãnh địa của Nguyệt Vương. Chỉ có ta và hắn biết căn cứ bí mật kia mà thôi.” Mễ Tu Tư cười cười, “Đi theo ta.”

Thích Ngạo Sương lấy một cái áo choàng ra từ chiếc nhẫn không gian, choàng lên, đi theo Mễ Tu Tư vào sa mạc mịt mờ. Cát vàng, cuồng phong, cây xương rồng khổng lồ, ban đêm chỉ có bọ cạp và rắn. Nhàm chán đi tiếp hai ngày, Mễ Tu Tư ngẩng đầu nhìn trời: “Cuối cùng cũng tới rồi.”

Thích Ngạo Sương ngẩng đầu thì thấy trên bầu trời cách đó không xa có một ảo cảnh. Đó là hình ảnh phản xạ của một cung điện, không khác với cung điện của Mễ Tu Tư là mấy, xung quanh sắc màu rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.

“Cái này là ảo ảnh ư?” Thích Ngạo Sương cau mày.

“Ừ. Đây là ảo ảnh của cung điện của Nguyệt Vương. Ảo ảnh này xuất hiện rất nhiều tỏng sa mạc. Nhưng ảo ảnh này cũng dẫn tới lối vào một nơi khác.” Mễ Tu Tư mỉm cười, vỗ nhẹ lên con vật đang cưỡi. Nó từ từ bay lên. Con vật Thích Ngạo Sương cưỡi cũng bay lên theo. Thích Ngạo Sương nghi ngờ nhìn một con chim đang bay qua ảo ảnh đó về phía xa. Nàng nghi ngờ trong lòng rằng sao đây lại là lối vào được?

Nàng sẽ hiểu nhanh thôi. Mễ Tu Tư lấy một khối ngọc hình trăng lưỡi liềm từ trong lòng ra, giơ ra trước mặt. Ảo ảnh đó chầm chậm dập dềnh mở ra như mặt nước, tạo thành một lối đi màu đen. Mễ Tu Tư từ từ bay vào, Thích Ngạo Sương cũng theo sau. Sau khi hai người vào thì ảo ảnh trở về hình dạng ban đầu, khiến người ta không tìm ra chút đầu mối nào.

Một luồng ánh sáng trắng thoáng qua mắt Thích Ngạo Sương, sau đó tầm mắt được mở rộng. Trước mặt nàng là một cái hồ rất lớn. Trước hồ có một dòng thác màu trắng bạc trút thẳng xuống, tạo thành những bọt nước xinh đẹp rồi hòa cùng một thể với hồ nước. Hoa cỏ đủ mọi màu sắc mọc đầy quanh hồ, cũng lóe ra ánh sáng màu trắng bạc. Nhưng khi Thích Ngạo Sương định thần lại thì liền ngây ngẩn. Đó đâu phải là hoa cỏ, mà là tinh thạch. Hồ này là hồ gì mà lại có nhiều tinh thạch với hình dạng thế này?

“Đi nào, ở phía trước.” Mễ Tu Tư xoay người xuống, vỗ vỗ lên con vật mình cưỡi, ý bảo nó tự do hoạt động. Thích Ngạo Sương cũng xoay người xuống nhưng trong lòng hơi mất bình tĩnh. Phong Dật Hiên…Lập tức có thể nhìn thấy chàng rồi….

Mễ Tu Tư dẫn Thích Ngạo Sương đi về phía trước. Tất cả mọi thứ trên đường đi cũng phát ra ánh sáng màu trắng bạc nhàn nhạt nhưng không có hoa cỏ sống mà đều là hình dạng của tinh thạch mà thôi.

Từ từ, một ngọn núi nhỏ đập vào mắt Thích Ngạo Sương. Trên đó là một tòa lâu đài nhỏ bằng bạch ngọc đứng sừng sững ngạo nghễ. Càng đến gần ngọn núi nhỏ thì lòng Thích Ngạo Sương càng không thể bình tĩnh được. Sắp gặp người mà mình vẫn nhớ nhung rồi. Tên ngốc đó lại vì mình mà tình nguyện chết đi. Gặp được hắn thì nên nói gì cho phải đây? Mình nên nói gì, làm gì đây? Thích Ngạo Sương chợt hơi thấp thỏm bất an. Trao đổi thân thể với người kia lâu như vậy, mình gặp hắn thì sao mà chịu nổi đây?

“Lão khốn khiếp khốn kiếp này! Ta nói ta còn có việc. Ta muốn đi tìm tiểu Sương Sương của ta! Ngươi điếc à?” Vừa rẽ vào ngọn núi nhỏ thì một giọng nói quen thuộc đến mức Thích Ngạo Sương suýt nữa thì rơi lệ vang dội cả khe núi. Trong giọng nói tràn đầy tức giận và không cam lòng.

Giọng nói này!

Khẩu khí này!

Ngoài hắn ra thì còn là ai?

“Ta làm thịt ngươi!” giọng nói đầy tức giận của Phong Dật Hiên lại truyền đến lần nữa.

“Người trẻ tuổi không thể nóng tính như thế được. Phải bình tâm tĩnh trí mới có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện.” Một giọng nói bình ổn, không hờn không giận truyền tới.

“Phi! Chỉ có lão nam nhân không ai thèm mới nói thế!” Phong Dật Hiên vẫn đang tức giận, mắng.

“Ha ha, Nguyệt Nha Nhi, có người nói ngươi là lão nam nhân kìa, ha ha. Có điều cũng có điểm đúng, ngươi là lão xử nam.” Mễ Tu Tư vẫn dỏng tai cẩn thận lắng nghe, vừa đi vào liền cười ha ha, chế giễu.

“Muốn chết à? Ta sớm đã nói với ngươi không được gọi thế!” Giọng nói kia không còn bình ổn như vừa nãy mà hơi tức giận.

Thích Ngạo Sương đứng sau lưng Mễ Tu Tư, chậm rãi, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn mái tóc đỏ rực, trong lòng giờ khắc này lại run rẩy. Mắt này, lông mày này, tóc đỏ này, thật sự là Phong Dật Hiên, thật sự là hắn!

“Ha ha, Nguyệt Nha Nhi, Nguyệt Nha Nhi, thật là buồn cười chết mất. Thì ra lão nam nhân như ngươi mà cũng buồn nôn thế…” Phong Dật Hiên cười ha hả, trắng trợn chế giễu tên của Nguyệt Vương, quay sang nhìn Mễ Tu Tư, muốn nhìn cho rõ xem là ai gọi tên buồn nôn như thế. Nhưng khi hắn thấy bóng dáng sau lưng Mễ Tu Tư thì liền ngừng cười.

“Tiểu tử thúi, ngươi muốn chết phải không?” khuôn mặt anh tuấn của Nguyệt Vương nhăn thành bánh quai chèo, gầm thành tiếng với Phong Dật Hiên. Nhưng khi hắn hô lên câu này thì phát hiện cả người Phong Dật Hiên run lên, vẻ mặt hắn càng kỳ lạ hơn/ “Không phải chứ? Ta chỉ nói thôi chứ không giết ngươi thật đâu. Ngươi có cần sợ thành như vậy không?” Nguyệt Vương lẩm bẩm, bỗng nhiên lại cảm thấy có gì đó bất thường. Trước kia hắn vẫn uy hiếp tiểu tử này, hành hạ hắn nhưng không thấy hắn khuất phục dù chỉ một lần. Tại sao hôm nay lại có biểu hiện như vậy? Là chuyện gì đang xảy ra?

Nguyệt Vương nhìn theo ánh mắt của Phong Dật Hiên thì ngây ngẩn. Sau lưng Mễ Tu Tư là một thiếu nữ xinh đẹp đến mức khiến người ta khó thở. Mái tóc đen nhánh mềm mại xõa sau lưng, đôi mắt sáng như ánh sao trong đêm khiến người ta không thể dời mắt. Là người mới của Mễ Tu Tư à? Không thể! Nguyệt Vương lập tức bỏ suy đoán này. Vì hơi thở tản ra trên người thiếu nữ đó không giống. Nó như lưỡi dao sắc bén, vừa như cơn gió nhẹ nhàng vờn quanh, vừa như mặt hồ không một gợn sóng. Thiếu nữ này không phải người tầm thường! Nguyệt Vương lập tức cho ra một kết luận như vậy. Nhưng nàng có quan hệ thế nào với tên tiểu tử này?

“Sương….Ngạo Sương….” Phong Dật Hiên mấp máy môi một cách khó khăn, chỉ có thể nói được mấy chữ như thế. Hắn cứ kinh ngạc mà đứng tại chỗ như vậy, mắt sáng rực nhìn Thích Ngạo Sương, chỉ sợ là ảo giác của mình.

“Dật Hiên, là ta” lúc này Thích Ngạo Sương từ từ lộ ra nụ cười, nhẹ nhàng nói ra mấy chữ như thế.

“Thật…thật là nàng sao? Không phải ảo giác của ta chứ?” Phong Dật Hiên chợt rất muốn cười, lại vừa muốn khóc. Là thật ư? Người mà mình ngày nhớ đêm mong đang đứng trước mặt mình ư?

Thích Ngạo Sương mỉm cười nhìn Phong Dật Hiên. Hai người lẳng lặng nhìn nhau.

“Không phải là ảo giác đâu. Không tin thì thử xem.” Lời này không phải của Thích Ngạo Sương mà là Nguyệt Vương bên cạnh lẩm bẩm.

Sau đó, một luồng gió hình con rắn cuồng bạo cuốn lấy Phong Dật Hiên, đẩy hắn lên trời rồi vứt mạnh xuống hồ.

“A —————— Nguyệt Nha Nhi, ngươi nhất định phải chết! Ta giết ngươi! Làm thịt ngươi, băm thành trăm mảnh!” giọng Phong Dật Hiên kéo vô cùng dài trong không trung, vô cùng thê thảm. Tiếng ào ào vang lên, Phong Dật Hiên hoa lệ bị ném vào hồ.

Thích Ngạo Sương đứng yên, Mễ Tu Tư cũng đứng yên, Nguyệt Vương giật giật khóe miệng, lộ ra nụ cười gian xảo.

Thích Ngạo Sương 囧, nhìn Phong Dật Hiên đang ra sức bơi về bờ hồ. Nàng từng tưởng tượng rất nhiều cảnh khi gặp Phong Dật Hiên nhưng không ngờ là sẽ thế này.

Nhưng dường như Phong Dật Hiên đã trở lại. Phong Dật Hiên mà nàng quen thuộc đã trở lại.

Thật tốt.

Là chàng. Chính là chàng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,697
Điểm cảm xúc
5,218
Điểm
113
Chính văn 5
Chương 6: Ta hối hận
Phong Dật Hiên gào khóc kêu la, ra sức bơi lên bờ, cả người ướt đẫm, chạy nhanh tới. Khi cách Thích Ngạo Sương vài mét thì dừng lại, cứ sững sờ đứng đó. Thích Ngạo Sương và hắn nhìn nhau, không lên tiếng.

Ánh mắt Phong Dật Hiên cực kỳ phức tạp, có vui mừng, có vui sướng, kích động, không muốn rời xa….

Trên mặt Thích Ngạo Sương từ từ, chậm rãi hiện ra nụ cười.

Phong Dật Hiên đứng yên đó không dám bước lên, chỉ sợ bước thêm một bước nữa thì Thích Ngạo Sương sẽ biến mất một lần nữa trước mặt hắn, không thấy nữa. Chỉ sợ vừa chạm vào thì nàng sẽ biến mất.

“Trời của ta!! Đất của ta! Thích Ngạo Sương! Đây mới là dáng vẻ chân chính của ngươi phải không? Mỹ nữ!!!” Chợt một giọng nói mà Thích Ngạo Sương quen thuộc gào lên kinh thiên động địa. Trong giọng nói tràn ngập hưng phấn và kích động.”

Là Trường Không!

Vừa dứt lời thì một con chồn nhỏ trắng như tuyết liền trực tiếp nhảy ra khỏi thân thể Phong Dật Hiên, đánh về phía Thích Ngạo Sương, mục tiêu chính là bộ ngực của nàng.

“Người này có chết cũng không biết xấu hổ!” Phong Dật Hiên tay mắt lanh lẹ, níu lấy cái đuôi của Trường Không, kéo hắn lại.

“Phong Dật Hiên, đồ biến thái đáng chết! Dám ngăn cản tiểu gia và nữ nhân của ta thân thiết. Ngươi đi chết đi!” Trường Không quay người lại, giơ móng vuốt, nhắm vào mặt Phong Dật Hiên mà cào một cái đầy độc ác. Phong Dật Hiên kêu thảm thiết không ngừng. Sau đó hắn cũng không yếu thế, níu lấy cái đuôi của Trường Không, quay vòng vòng hắn trong không trung rồi buông tay ra. Trường Không liền bay ra ngoài.

“Đau quá đi! Đồ nguyên tố sắc!” Phong Dật Hiên che mặt, không ngừng kêu đau.

“Đáng đời! Ai bảo ngươi chọc vào tiểu gia. Tiểu gia có thể bay được. Tên ngốc ngươi quên rồi à!” giọng của Trường Không lại vang lên trong tai mọi người, sau đó hắn đáp xuống vai của Thích Ngạo Sương, mặt tràn đầy vừa lòng.

“Sắc lang! Đừng đụng vào mẹ ta!” chợt Kim Liên xuất hiện kịp thời, níu lấy cái đuôi của Trường Không, quay thật mạnh hắn trong không trung khiến hắn choáng váng hoa mắt.

“Mẹ nó! Là tiểu tử ngươi! Ta nhớ ngươi! Đừng có đắc chí, chờ ta khôi phục thực lực, biến lại hình người ta liền…” Trường Không tức giận mắng.

“Ngươi là cái rắm. Bây giờ ta liền cho ngươi xem!” Kim Liên giơ Trường Không lên, vọt sang một bên.

Lúc này những người khác mới hơi phục hồi tinh thần lại. Chuyện vừa xảy ra quá giống trong kịch, khiến người ta ngơ ngác.

“Dật…Dật Hiên…chàng không sao chứ?” Thích Ngạo Sương nhìn vết cào trên mặt Phong Dật Hiên, khẽ giựt giựt khóe mặt, hơi không biết nói gì. Nàng thật không ngờ gặp được Phong Dật Hiên lại vui như thế.

“Không…Không sao.” Phong Dật Hiên ngây ngốc nở nụ cười, nhìn Thích Ngạo Sương đang đứng trước mặt hắn. Bây giờ hắn chỉ cảm thấy thật thỏa mãn, thật thỏa mãn.

“Ngươi chính là người mà tiểu tử này vẫn luôn khóc lóc kêu la phải đi tìm?” lúc này, Nguyệt Vương lên tiếng. Giọng của hắn đã trở lại trầm ổn như trước.

“Mẹ kiếp! Ngươi nói hươu nói vượn cái gì vậy? Ngươi mới khóc lóc cầu xin ta bái ngươi làm thầy thì có!” Phong Dật Hiên vừa nghe thì gầm lên, sắc mặt không được tự nhiên.

“Ta là Thích Ngạo Sương, Nguyệt Vương, xin chào.” Thích Ngạo Sương mỉm cười, gật đầu chào hỏi Nguyệt Vương.

“Ừ. Lễ phép hơn tên tiểu tử ngốc này nhiều. Ha ha, đúng rồi, Chân Vương có một đệ đệ, là một mỹ nam tử, cũng rất cường hãn, hay là…” Nguyệt Vương cười híp mắt, nói. Chưa dứt lời thì đã bị cắt ngang.

“Không được!”

“Muốn chết à!”

Hai giọng nói cùng vang lên. Trước là của Phong Dật Hiên, sau là của Mễ Tu Tư.

Nguyệt Vương quay sang nháy mắt với Mễ Tu Tư, sau đó ánh mắt thay đổi, nói đầy khinh thường: “Mễ Tu Tư, ngươi không vô sỉ thế chứ. Hậu cung của ngươi đã đông thế rồi mà ngươi vẫn muốn tranh giành nữ nhân với đồ đệ của ta à?” Nguyệt Vương sống đã nhiều năm, tuy không gần nữ sắc không có nghĩa là hắn không nhìn ra được tình ý giữa Phong Dật Hiên và Thích Ngạo Sương. Hắn vừa nói vậy cũng chỉ để trêu Phong Dật Hiên mà thôi. Nhưng không ngờ không chỉ Phong Dật Hiên gào lên mà Mễ Tu Tư còn trực tiếp đi tìm chết. Có cần vội vàng tranh giành nữ nhân vậy không?

Mễ Tu Tư trừng mắt, kề sát vào tai Nguyệt Vương, nhỏ giọng nói vài câu. Sắc mặt Nguyệt Vương liền thay đổi. Ngay sau đó mặt đầy tươi cười lấy lòng, nhìn Thích Ngạo Sương, nói: “Chuyện này, tiểu thư Thích Ngạo Sương, đi đường mệt không? Vào uống chén trà đã.”

Phong Dật Hiên trợn mắt há hốc miệng. Lần đầu tiên hắn thấy lão xử nam này biến sắc mặt nhanh như vậy. Rốt cuộc Nguyệt Vương đã nói gì với Mễ Tu Tư? Thích Ngạo Sương cũng nghi ngờ. Đương nhiên nàng không biết rằng Mễ Tu Tư chỉ nói một câu với Nguyệt Vương: có thể nàng là nữ nhân của Tạp Mễ Nhĩ, ngươi muốn chết thì cứ nói hươu nói vượn tiếp đi.

Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư đi trước, động tác hơi cứng nhắc dẫn đường. Phong Dật Hiên và Thích Ngạo Sương đi phía sau. Hai người vẫn im lặng. Phong Dật Hiên vẫn không ngừng dùng khóe mắt nhìn Thích Ngạo Sương, muốn nói gì đó nhưng lời ra tới miệng nhưng không mở miệng được.

Chợt, Thích Ngạo Sương bỗng quay sang nhìn Phong Dật Hiên chằm chằm. Hắn kinh hãi, run lên, nhìn Thích Ngạo Sương nhưng không dám nói gì.

“Ta có rất nhiều chuyện muốn hỏi chàng!” Thích Ngạo Sương nói nhỏ một câu rồi tiếp tục đi về phía trước.

Phong Dật Hiên nhìn bóng lưng của Thích Ngạo Sương, thở ra một hơi thật dài, lúc này mới đi theo.

Đến tòa thành của Nguyệt Vương, Thích Ngạo Sương quan sát nó. Cực kỳ tao nhã, cực kỳ tĩnh mịch. Toàn bộ vật dụng trong nhà đều làm bằng bạch ngọc, một cái đèn khổng lồ trên đầu được điêu khắc từ một khoáng thạch khổng lồ có thể phát sáng. Đèn treo trên vách tường đều được điêu khắc từ các khoáng thạch, hình dạng cổ xưa tao nhã, khiến người ta vui mắt. Sàn nhà không có một hạt bụi nào, trên cầu thang xoắn ốc hai bên đại sảnh trải lông lạc đà cao cấp làm thảm. Nhưng cả tòa thành không có một bóng người nào.

Nguyệt Vương tự mình rót trà, bưng cho Thích Ngạo Sương và Mễ Tu Tư rồi mới nói: “Chỗ này chỉ có ta và Mễ Tu Tư biết. Cho nên không có người hầu hạ. Tiểu thư Ngạo Sương, xin chịu đựng chút nhé.”

“Gọi ta Ngạo Sương là được.” Thích Ngạo Sương nhận lấy cái chén, gật đầu, “Cám ơn.”

“Các ngươi đều đã biết tình hình bây giờ rồi. Thế giới này, thời tiết thay đổi…” Nguyệt Vương hơi bất đắc dĩ, ngồi xuống xong thì luôn thở dài, vẻ mặt bi thương, “Ta thật sự không hiểu tại sao Bạch Vương lại phản bội. Tình cảm của hắn với Thiên Vương là tốt nhất.”

“Hơn nữa hắn còn thôn tính sức mạnh của Thiên Vương.” Sắc mặt Mễ Tu Tư lạnh xuống.

“Sinh lực và linh hồn của hắn mạnh hơn Thiên Vương! Tại sao? Điều này sao có thể? Sức mạnh thôn tính phải hấp thu toàn bộ linh hồn và sinh lực của Thiên Vương, hòa làm một thể. Nhưng nếu sinh lực và linh hồn của Thiên Vương mạnh hơn hắn thì người bị thôn tính chính là Bạch Vương.” Nguyệt Vương thấy sắc mặt của Thích Ngạo Sương và Phong Dật Hiên hơi nghi ngờ thì giải thích lập tức.

Thích Ngạo Sương và Phong Dật Hiên liếc nhìn nhau, đều thấy được sự khó hiểu trong mắt nhau.

“Bạch Vương mạnh hơn Thiên Vương từ khi nào, chúng ta không ai biết. Hắn có thể thôn tính sức mạnh của Thiên Vương chứng tỏ cũng có sức mạnh để tiêu diệt chúng ta.” Mễ Tu Tư khẽ cau mày.

“Đừng lo lắng, Mễ Tu Tư, nơi này của ta chỉ có ta và ngươi biết mà thôi. Không có ngọc bội của ta, không ai vào được.” giọng Nguyệt Vương bỗng chậm lại, an ủi Mễ Tu Tư.

“Những Vương khác thì sao? Hay là chúng ta ra ngoài, tìm mấy vị Vương kia, cởi bỏ phong ấn tiêu diệt hắn là có thể giải quyết chuyện này. Chẳng lẽ chúng ta sẽ phải núp ở nơi này cả đời sao?” Mễ Tu Tư cau mày, hừ lạnh, nói.

“Ta lại hy vọng thật có thể làm vậy…” giọng Nguyệt Vương nhỏ đến mức không ai nghe thấy, càng không có ai thấy được tia ưu thương lóe lên trong đáy mắt hắn.

Hai người bàn bạc một chút, cuối cùng quyết định mau sớm đi tìm những Vương khác.

“Nơi này không có người hầu, các ngươi tự tìm phòng cho mình đi. Tất cả phải tự lo lấy.” Nguyệt Vương cười cười đầy áy náy, “Tối nay ta sẽ uống rượu với Mễ Tu Tư, các ngươi tự lo cho mình nhé.”

“Ừ. Ta và Phong Dật Hiên cũng có chuyện phải nói với nhau.” Thích Ngạo Sương mỉm cười, gật đầu, liếc nhìn Phong Dật Hiên, bĩu môi. Phong Dật Hiên thấp thỏm đứng lên, đi theo sau nàng.

Nguyệt Vương nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương và Phong Dật Hiên, cười xấu xa: “Khí thế của tiểu nữ tử này rất mạnh. Sợ là Phong Dật Hiên không áp được.”

“Có lẽ nàng là nữ nhân của Tạp Mễ Nhĩ đấy.” Mễ Tu Tư bên cạnh lạnh lùng nói.

“Ngươi thì biết cái gì! Nữ nhân có khí thế mạnh mẽ như vậy, dù có mấy nam nhân cũng không trấn áp được.” Nguyệt Vương nhíu mày, “Ngươi nhìn tiểu tử Phong Dật Hiên kia đi, cả ngày vô pháp, ngông cuồng tự cao tự đại, ở trước mặt tiểu nữ tử này lại như chuột thấy mèo. Sự nhu thuận này thật khó thấy.”

“Tình yêu là phải một lòng! Một lòng, ngươi có hiểu không?” Mễ Tu Tư nhe răng trợn mắt phản bác, “Tại sao có thể để nàng thu phục Tạp Mễ Nhĩ và Phong Dật Hiên? Tại sao lại có thể vậy được? Chỉ có thể chọn một mà thôi!”

“Ta nhổ vào! Vậy còn ngươi? Không phải là ngươi đã cùng nhiều nữ nhân rồi sao? Ngươi có một lòng không? Ngươi là mấy lòng? Hay là mấy trăm lòng?” Nguyệt Vương hừ lạnh, mỉa mai.

“Ta…Ta…hai chuyện này không giống nhau. Ta là nam nhân, Thích Ngạo Sương là nữ nhân!” Mễ Tu Tư cau mày, giải thích một cách mất tự nhiên.

“Nam nhân hay nữ nhân đều giống nhau thôi!” Nguyệt Vương hầm hừ tức giận, xoay người đi về phía phòng ăn.

“Đi đâu đấy?” Mễ Tu Tư sửng sốt.

“Uống rượu. Ngươi có uống không?” Nguyệt Vương không quay đầu lại nhưng bước chân đã chậm lại.

“Chờ chút, đến đây đến đây.” Mễ Tu Tư cười cười, vội vàng đuổi theo, đi lên ôm vai Nguyệt Vương. Hai người ôm vai nhau bước vào phòng ăn.

Lúc này Thích Ngạo Sương và Phong Dật Hiên cũng đã tới vườn hoa nhỏ bên ngoài tòa thành. Hoa nơi này rất ít, chỉ có một loại hoa nhỏ màu trắng, có bốn cánh, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.

“Ngồi.” Thích Ngạo Sương ngồi lên bồn hoa, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, nhàn nhạt nói một chữ.

Phong Dật Hiên nuốt một ngụm nước miếng theo bản năng, lúc này mới từ từ ngồi bên cạnh.

“Hình như nên nói những chuyện mà ta không biết trước kia rồi.” Thích Ngạo Sương chậm rãi nói, “Rốt cuộc là lời nguyền gì? Vì sao mọi chuyện lại trở thành như vậy? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với chàng khi ở Ma giới?”

“Ngạo Sương….” Sắc mặt Phong Dật Hiên hơi u ám, “Ta…Ta từng nghĩ sẽ buông tay nàng ra, nhường nàng cho Lãnh Lăng Vân….” Giọng Phong Dật Hiên càng ngày càng nhỏ. Hắn cắn chặt môi của mình.

Thích Ngạo Sương không nói gì, chỉ lẳng lặng lắng nghe.

“Nhưng, ta hối hận! Tại sao ta lại có ý nghĩ như thế chứ! Ta tuyệt đối không buông tay đâu!” chợt Phong Dật Hiên ngẩng đầu, mắt sáng rực nhìn Thích Ngạo Sương, kiên định mà nói, “Ngạo Sương, ta tuyệt đối sẽ không buông nàng ra.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,697
Điểm cảm xúc
5,218
Điểm
113
Chính văn 5
Chương 7: Một trong những ứng cử viên làm phụ thân
Mắt Phong Dật Hiên sáng rực, buông lời thề, nhìn Thích Ngạo Sương chằm chằm, ánh mắt nóng bỏng.

Thích Ngạo Sương nhìn Phong Dật Hiên, trên mặt từ từ nổi lên nụ cười: “Dật Hiên, còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?”

Phong Dật Hiên sửng sốt, ngay sau đó ngại ngùng, cười rộ lên: “Nhớ, sao lại không nhớ được.”

“Lần đó, ta cảm thấy chàng rất ngốc.” Rốt cuộc Thích Ngạo Sương không nhịn được, cười thành tiếng, “Tại sao lại bị ta lừa chỉ với một câu như thế?”

“A, nàng còn nói nữa. Lúc đó nàng nói rất hay. Cảm thấy ta tuấn mỹ nên bị ta mê hoặc.” Phong Dật Hiên giựt giựt khóe miệng, nhìn Thích Ngạo Sương đầy ai oán, “Sau đó thì lừa gạt tâm hồn trong sáng của ta, quá giảo hoạt.”

“Binh bất yếm trá, đáng đời chàng.” Thích Ngạo Sương nở nụ cười. Đã lâu rồi không thả lỏng như thế. Đột nhiên nàng cảm thấy mình đã lâu không cười như vậy rồi. Cũng chỉ có Phong Dật hiên mới có thể khiến nàng cười thành tiếng như thế.

“Ngạo Sương, ta thích nhìn thấy dáng vẻ khi cười của nàng.” Phong Dật Hiên chợt nhẹ nhàng nói một câu như thế. Sự đau lòng dâng lên trong đáy mắt hắn. Thiếu nữ trước mặt luôn phải trải qua nhiều đau khổ nhưng vẫn không ngừng tiến lên, đi trên con đường đầy chông gai, tựa như có một bàn tay đang thúc đẩy nàng từ phía sau….Từ đã…! Chợt một luồng ánh sáng thoáng qua đầu Phong Dật Hiên. Sắc mặt hắn trở nên nặng nề khác thường. Tạp Mễ Nhĩ thúc đẩy? Trước kia thì còn có thể giải thích được nhưng bây giờ thì sao? Bây giờ phía sau Tạp Lý Mễ còn có thế lực đáng sợ hơn mà không ai biết.

“Chàng đang nghĩ gì vậy? Có phải nên nói một vài chuyện mà ta không biết không?” Thích Ngạo Sương nhìn sắc mặt âm tình bất định của Phong Dật Hiên, nghi ngờ mà hỏi.

“Không có gì.” Phong Dật Hiên cười cười, không có ý nói sự nghi ngờ của mình ra mà chuyển đề tài, “Nàng có biết cách chứng minh huyết mạch không?”

“Có ý gì?” Thích Ngạo Sương càng nghi ngờ hơn.

“Trước đây rất lâu, Ma vương tới đại lục Tích Lan, ở đó đã phải lòng một nữ nhân loài người xinh đẹp. Nghiêm túc mà nói thì nữ nhân này chính là tổ tiên của Phong gia chúng ta. Nhưng bà lại sinh ra một đứa trẻ không có bất kỳ năng lực đặc biệt gì. Cho tới mấy đời sau thì xuất hiện một người anh tuấn tiêu sái, uy vũ bất phàm, vang dội vạn dặm…” Phong Dật Hiên cười hì hì nói thì bị Thích Ngạo Sương cắt ngang.

“Được rồi, đừng tự nâng mình lên nữa, nói tiếp đi.” Thích Ngạo Sương liếc Phong Dật Hiên, hừ lạnh.

“Ừ, được được.” Phong Dật Hiên cười ha ha, “Đúng vậy, người đó là ta. Sau đó Ma vương xuất hiện. Ông nói ông là phụ thân của ta. Phản ứng của ta là dùng một quyền đánh bay ông. Ngược lại ông rất vui mừng, mạnh mẽ kéo ta về Ma giới. Có một lần biến thân ta mới biết đúng là ta được di truyền huyết thống của ông, là Ma tộc. Về phần tiểu nữ tử Lạp Địch Nhã kia, nàng mới là người mang huyết thống Ma tộc thuần khiết. Tự nhiên không phục ta nhưng sau mấy lần bị ta ra sức đánh cho thì đã ngoan ngoãn rồi.”

Thích Ngạo Sương nghiêm túc lắng nghe, tưởng tượng dáng vẻ tàn bạo của Thiếu chủ bị Phong Dật Hiên hành hung, cảnh tượng này thế nào nhỉ? Lúc ấy nhất định rất đặc sắc. Thích Ngạo Sương đoán không sai. Không chỉ đặc sắc mà còn là gào khóc thảm thiết kinh thiên động địa. Người gặp người vui, người nghe người vui hết mình. Thiếu chủ là ác bá ở Ma giới, tiếng xấu đồn xa nhưng không ai dám động vào nàng. Ngoài Ma vương thì những người khác không phải là đối thủ của nàng, thường bị đánh đến chết đi sống lại, còn uy hiếp không cho đi tố cáo với Ma vương nếu không thì lần sau sẽ bị đánh thảm hại hơn. Phong Dật Hiên xuất hiện, đánh nàng một trận khiến mọi người vỗ tay khen hay. Khi đó ngày nào Ma giới cũng như đang ăn tết vậy.

“Kết quả là Ma vương vừa nhìn thấy thì rất vui mừng, định truyền vương vị lại cho ta.” Phong Dật Hiên buông tay, nhún vai, “Ta không cần làm Ma vương gì cả. Ta lập tức từ chối. Nhưng lúc này, một chiêm tinh sư của Ma giới lại nói ta trúng lời nguyền, có một ngày thiếu nữ tóc đen mắt đen xuất hiện sẽ lật đổ tất cả. Vì để tránh chuyện đó xảy ra, liền ném ta lại thế giới loài người, xóa đi toàn bộ trí nhớ của ta.”

“Lời nguyền? Mắt đen tóc đen?” Thích Ngạo Sương kinh ngạc, “Vậy… Đây là lời nguyền gì vậy?”

“Ta cũng không biết. Nói rằng linh hồn ta vốn là màu đỏ nhưng lại có một tia khí đen. Cuối cùng Ma vương thấy nàng thì liền cho rằng nàng là khắc tinh của ta, muốn giết nàng. Ta…” Phong Dật Hiên khẽ cau mày, sắc mặt u ám.

“Cho nên chàng đồng ý với ông sẽ làm Ma vương, không bao giờ gặp ta nữa.” Thích Ngạo Sương đã hiểu cả rồi. Thậm chí nàng cũng hiểu được Phong Dật Hiên xuất hiện ở Yêu giới là để hoàn thành nguyện vọng của nàng – bảo vệ Nhân giới.

“Ta nhổ vào cái lão đầu chết tiệt đó! Không phải bây giờ ta vẫn sống tốt sao.” Phong Dật Hiên hầm hừ tức giận, nói.

“Có điều, thật là thiếu chút nữa thì chàng vì ta mà chết.” sắc mặt Thích Ngạo Sương hơi đen lại, “Nếu Lăng Vân không… Có lẽ chúng ta sẽ không gặp lại nhau được nữa.”

“Phải rồi, nhắc tới chuyện này!” mặt Phong Dật Hiên liền biến sắc, “Thật đáng ghét. Ta lại thiếu cái tên mặt cương thi đó một nhân tình. Hơn nữa lại còn là nhân tình lớn như thế! Thiếu người khác còn dễ, sao cố tình lại thiếu tình địch cơ chứ? Làm sao mà ta chịu nổi chuyện này? Nếu hắn muốn ta rút lui, a ——!!!” Phong Dật Hiên phát điên, vò rối tóc của mình, làm ầm lên.

Thích Ngạo Sương không nhịn được mà mỉm cười. Phong Dật Hiên trước mặt mới thật sự là hắn. Sự đau thương giữa hai lông mày không hợp với hắn.

“Ta sẽ không lùi bước đâu! Tên mặt cương thi khốn kiếp, ta phải trả nhân tình lại cho hắn” Phong Dật Hiên vò tóc, phiền não mà nói, “Nhưng bây giờ hắn đang ở đâu?”

“Ta…Ta cũng không biết.” Nụ cười trên mặt Thích Ngạo Sương biến mất, nặng nề nói, “Thật ra thì lúc trước ta có gặp qua hắn…” Thích Ngạo Sương nói chuyện sau khi tách khỏi Phong Dật Hiên ra nói cho hắn biết khiến hắn thổn thức một hồi.

“Áo trắng chính là Lãnh Lăng Vân? Hơn nữa bây giờ không biết đã đi đâu.” Phong Dật Hiên cau mày, “Địch Thản Tư và Kiều Nạp Sâm là người thế nào? Tẫn Diêm thật là âm hồn bất tán. Người này hơi quá trung thành với nàng đấy, lại đuổi theo xa như thế. Chẳng lẽ hắn cũng có ý với nàng? Ta không phải đã lén đem hắn…”

Thích Ngạo Sương liếc Phong Dật Hiên, ánh sáng lạnh đảo qua khiến Phong Dật Hiên lập tức câm miệng. Lúc này hắn mới ý thức được mình đã lỡ miệng.

“Vấn đề bây giờ là ta không biết bọn họ đi đâu. Ta đã nhờ Mễ Tu Tư tìm giúp nhưng lại chỉ có tin tức của chàng. Thế giới này đang nổi loạn.” Thích Ngạo Sương lo lắng mà nói, “Ta sợ là bọn họ đã tách ra trong vòng xoáy không gian.”

“Rất có thể.” Phong Dật Hiên nhỏ giọng phụ họa, nhưng trong lòng thì nói…tác ra đi, tách ra xa xa chút, đừng trở lại nữa. Tẫn Diêm đi càng xa càng tốt. Có điều mặt cương thi phải chờ mình trả nhân tình rồi đá một cước vào vòng xoáy thời gian thì tốt.

“Bây giờ gặp chàng, thật tốt.” Chợt, Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng quay lại, nhìn vào mặt Thích Ngạo Sương, lúm đồng tiền như hoa. Trong lòng Thích Ngạo Sương đã sớm quyết định nhưng chuyện này phải chờ tìm được Lãnh Lăng Vân mới nói được. Phong Dật Hiên tốt với nàng, nàng biết, nàng biết rõ. Lãnh Lăng Vân đã trả giá vì nàng, nàng cũng đều nhìn trong mắt.

Phong Dật Hiên nhìn mà ngây ngốc, khẽ nói: “Ngạo Sương, ta…”

“Phong Dật Hiên, ngươi là sắc lang táo bạo, đi chết đi! Xem chân bay của ta đây! Dám đụng vào nữ nhân của ta!” Chợt, Trường Không quát một tiếng, xuất hiện trên đầu Phong Dật Hiên, giơ chân lên định đá một cước vào đầu hắn.

“Trường Không, muốn chết à! Hắn là một trong những ứng cử viên làm phụ thân của ta, ngươi dám động vào hắn thử xem!” đúng lúc này tay của Kim Liên xuất hiện, níu lấy cái đuôi của Trường Không, giật hắn lại.

“Kim Liên, ngươi mù à! Ngươi không thấy tiểu gia ta mới phong lưu phóng khoáng, anh tuấn bất phàm sao? Ngươi nhìn Phong Dật Hiên đi, tóc đỏ như mông khỉ, có gì hay?” Trường Không đạp loạn bốn chân, không phục mà rống giận với Kim Liên.

“Ngươi nhìn dáng vẻ bây giờ của mình đi. Bốn chân, toàn thân là đầy lông. Ngươi mà cũng muốn nhúng chàm mẹ ta sao?” Kim Liên khinh thường nắm lấy cái đuôi của Trường Không, quay thật mạnh khiến hắn choáng váng, oa oa kêu loạn.

“Chờ…Chờ ta biến thàn hình người thì ta liền trở thành thiên hạ vô địch.” Trường Không tức muốn chết.

“Đến lúc đó rồi nói. Có lẽ khi đó mẹ ta đã có con rồi. Nếu là con gái thì ngươi có thể cân nhắc đấy.” Kim Liên níu lấy cái đuôi của Thiên Không, tiêu sái vung một cái lên không, vác hắn trên lưng, cười hì hì với Phong Dật Hiên và Thích Ngạo Sương, nói: “Hai người cứ tiếp tục đi. Đã quấy rầy rồi.”

Phong Dật Hiên và Thích Ngạo Sương lâu sau không lấy lại được tinh thần, cho đến khi bóng lưng Kim Liên biến mất trong tầm mắt của hai người thì mới phục hồi lại tinh thần. Phong Dật Hiên cười khúc khích. Câu nói một trong những ứng cử viên làm phụ thân của ta khiến hắn mở cờ trong bụng. Kim Liên đã chấp nhận hắn.

“Được rồi. Ta mệt rồi, đi ngủ trước đây.” Thích Ngạo Sương đứng lên, mỉm cười với Phong Dật Hiên, “Dật Hiên, trên con đường này có chàng, thật là tốt.”

Đầu tiên Phong Dật Hiên ngẩn ra, sau đó nhếch môi nở nụ cười, đứng dậy đi theo sau Thích Ngạo Sương.

Thích Ngạo Sương đi phía trước, bỗng nhiên không nhìn rõ trước mặt. Trước mắt vốn là màu trắng bạc chợt biến thành một màu đỏ rực tràn ngập, nhìn mà ghê người. Lửa ngập trời, điên cuồng tàn phá. Bầu trời là lửa, mặt đất cũng là lửa.

Trong lửa lớn hừng hực, có thứ gì đó tỏa ra ánh sáng nhu hòa. Là gì vậy?

Trước mặt Thích Ngạo Sương bỗng tối sầm, cứ như thế mà té xuống.

“Ngạo Sương!” Phong Dật Hiên đi phía sau thấy thế thì ngạc nhiên, vội vàng bước lên dùng một tay đỡ lấy Thích Ngạo Sương. Nàng nhíu mày, mất đi tri giác.

“Nguyệt Nha Nhi, Nguyệt Vương! Mau lăn ra đây.” Phong Dật Hiên vừa thấy dáng vẻ của Thích Ngạo Sương thì trong lòng hoảng hốt, ôm lấy nàng, xông vào trong thành, quát to.

“Mẹ nó! Muốn chết à! Không cho phép gọi ta như thế!” Nguyệt Vương với cặp mắt mờ mịt bước từ thiên sảnh ra, quát lớn đầy khó chịu.

“Ngươi mau qua đây nhìn xem Ngạo Sương bị sao vậy?” Phong Dật Hiên không còn quan tâm gì nữa, nóng nảy rống lên với Nguyệt Vương.

Lúc này Nguyệt Vương mới nhìn chăm chú vào Thích Ngạo Sương trong lòng Phong Dật Hiên. Bây giờ nàng nhắm chặt hai mắt, mày nhíu thật chặt, tựa như đang phải chịu đựng nỗi đau đớn lớn lao nào đó.

“Nhiệt độ của nàng càng ngày càng cao! Có chuyện gì vậy? Tựa như sắp bị thiêu cháy vậy!” Phong Dật Hiên vội vàng la lên, “Có chuyện gì vậy? Nguyệt Vương, mau tới nhìn xem.”

Lúc này Nguyệt Vương tỉnh rượu, sắc mặt nặng nề, bước lên trước, sờ trán Thích Ngạo Sương, nhíu mày.


“Rốt cuộc là sao vậy?” Lòng Phong Dật Hiên nóng như lửa đốt.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,697
Điểm cảm xúc
5,218
Điểm
113
Chính văn 5
Chương 8: Nàng chính là Bạch vương?
"Rốt cuộc như thế nào?" Phong Dật Hiên lòng như lửa đốt.

"Ta, ta không biết." sắc mặt của Nguyệt Vương càng ngày càng nặng nề, chợt kinh hô lên, "Phong Dật hiên, ngươi trước buông nàng ra, thả vào trên ghế, mau!"

Phong Dật Hiên vừa nghe, trong lòng hốt hoảng, nhưng vẫn nghe lời Nguyệt Vương, đem Thích Ngạo Sương thận trọng đặt ở trên ghế. Vừa đem Thích Ngạo Sương đặt xuống, Nguyệt Vương liền kéo Phong Dật Hiên cách xa ra. Phong Dật Hiên vừa muốn phát tác, tình cảnh trước mắt lại kinh hãi làm cho hắn hoàn toàn sửng sốt.

"Bùm" một tiếng, cả người Thích Ngạo Sương dấy lên ngọn lửa kịch liệt, ngọn lửa hiện lên màu đỏ rồi lại xen lẫn màu vàng kim, dần dần đem cả người Thích Ngạo Sương bao phủ.

"Ngạo Sương!" Phong Dật Hiên thấy thế trong lòng hốt hoảng liền muốn tiến lên.

"Không cần vội, lửa kia sẽ không làm tổn thương nàng." Nguyệt Vương lại lần nữa kéo Phong Dật Hiên lại.

"Nhưng!" Phong Dật Hiên kinh hãi, bởi vì hắn nhớ tới mới vừa rồi Thích Ngạo Sương nhiệt độ càng ngày càng cao .

"Cái này, ngọn lửa này là từ linh hồn nàng thoát ra. . . . . . Kỳ quái. . . . . ." Nguyệt Vương cau mày suy tư, đáy mắt cũng là nghi ngờ.

Vừa lúc đó Kim Liên bỗng nhiên xuất hiện, trong tay còn níu lấy cái đuô của Trường Không, vừa xuất hiện liền ném Trường Không vào ngực của Phong Dật Hiên, sau đó đứng trước mặt Thích Ngạo Sương, vẻ mặt nặng nề.

"Kim Liên, đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Đây là ngọn lửa của ngươi sao?" Phong Dật Hiên nhìn thấy Kim Liên đến, vội vàng hỏi.

"Không, không phải." sắc mặt của Kim Liên càng ngày càng khó coi, "Cái ngọn lửa này, là của mẹ. Hơn nữa, giấu giếm rất sâu. Hình như vẫn chôn giấu ở trong linh hồn của mẹ, thật là mạnh mẽ!" Kim Liên kinh hô lên, chợt, Kim Liên hô lên, sắc mặt thật ảm đạm, "Lực lượng thật là cường đại, hắn muốn cắn nuốt ta. . . . . . !"

"Kim Liên!" sắc mặt của Phong Dật Hiên cũng hốt hoảng, quay đầu nhìn Thích Ngạo Sương la hét , "Ngạo Sương, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại đi!"

"Kim Liên, ngươi làm sao vậy?" Lưu Ly lúc này mặt hoảng sợ cũng đã xuất hiện, quay đầu nhìn Thích Ngạo Sương bị ngọn lửa bao phủ mà hô to "Bà bà, mau tỉnh lại đi, người tiếp tục như vậy nữa, Kim Liên sẽ chết!"

"Hơi thở của nàng cũng yếu đi, không tỉnh lại, chính nàng cũng sẽ gặp nguy hiểm." trên mặt Nguyệt Vương trừ lo lắng còn có nghi ngờ. Ngọn lửa cổ quái đó là sao? Hơn nữa hơi thở của Thích Ngạo Sương càng lúc càng không ổn định.

"Ngạo Sương! ! !" Phong Dật Hiên cũng gấp gáp, căn bản không quản nhiều như vậy, xông lên trước vươn tay nắm lấy bả vai của Thích Ngạo Sương, " Ngạo Sương, nàng tỉnh lại đi, tỉnh lại." Một cái gì đó vỡ òa , tan nát, đau lòng đang xâm chiêm linh hồn Phong Dật Hiên. Đau quá, đau đến không còn muốn sống nữa. Nhưng Phong Dật Hiên không thu hồi tay mình, mà là vòng tay qua, ôm lấy Thích Ngạo Sương thật chặt.

"Ngạo Sương, tỉnh lại! Ngạo Sương ——! ! !" Phong Dật Hiên đau lòng ôm chặt Thích Ngạo Sương, mặc cho lửa nóng vây quanh hai người giống như muốn đem cả linh hồn thiêu rụi.

Ngọn lửa nóng rực nhấn chìm cả hai, Nguyệt Vương trong lòng nóng nảy lo lắng nhưng không có biện pháp gì. Lưu Ly đỡ Kim Liên đang sắp mất đi ý thức, lại vừa gấp vừa sợ, nước mắt hai hàng chảy ròng ròng. Trường Không đứng ở bả vai Nguyệt Vương , cũng nóng nảy nhìn Thích Ngạo Sương và Phong Dật Hiên.

Dần dần ngọn lửa chậm rãi tắt đi, cảm giác nóng rực trên người Phong Dật Hiên cũng giảm bớt.

"Ngạo Sương, nàng đã tỉnh?" Phong Dật Hiên cảm thấy ngọn lửa dập tắt, trong nội tâm vui vẻ, buông lỏng tay ra, vui mừng cúi đầu nhìn Thích Ngạo Sương. Vậy mà sau một khắc thế nhưng hắn lại ngây ngẩn cả người.

Con ngươi của Thích Ngạo không có tiêu cự, cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, cũng không nhúc nhích.

"Ngạo Sương, nàng làm sao vậy? Không nên làm ta sợ!" lòng của Phong Dật Hiên trầm xuống, có chút bối rối nắm chặt bả vai Thích Ngạo Sương.

Lưu Ly lúc này lại òa khóc, Kim Liên đã hoàn toàn mất đi tri giác, chậm rãi té xuống. Nguyệt Vương lại thở phào nhẹ nhõm, hắn đã nhìn ra Kim Liên chỉ là mất hết sức lực hôn mê mà thôi, không có bị cắn nuốt. Nhưng mà hắn nhìn tới Thích Ngạo Sương, hắn không thể nhìn thấu nàng.

Thích Ngạo Sương chậm rãi đứng lên, nhìn chằm chằm gương mặt của Phong Dật Hiên, ánh mắt vẫn như cũ không có tiêu cự, một mảnh hư vô
"Ngạo Sương?" Phong Dật Hiên nghi hoặc nhìn Thích Ngạo Sương, hắn cảm giác Thích Ngạo Sương hiện tại có cái gì không đúng, nhưng là rốt cuộc có chỗ nào không đúng, lại không nói ra được. Giờ khắc này, trên mặt Thích Ngạo Sương một mảnh lành lạnh, xinh đẹp mê hoặc lòng người, xinh đẹp làm cho người ta hít thở không thông. Cái loại lành lạnh làm người ta ngừng hô hấp. Loại cảm giác này khiến Phong Dật Hiên dâng lên trong lòng một cỗ tình cảm xa lạ, lại mơ hồ có chút quen thuộc?

"A. . . . . . . . . . . . . . . . . ." một tiếng thở dài sâu kín nhẹ nhàng từ trong miệng Thích Ngạo Sương phát ra, một tiếng này than nhẹ, hình như thật lâu, hình như xuyên qua thế sự xoay chuyển, hình như xuyên qua biển cạn đá mòn. Bao hàm rất nhiều tình cảm .

Phong Dật Hiên nhìn chằm chằm Thích Ngạo Sương.

Thích Ngạo Sương chậm rãi, từ từ nâng lên tay của mình, nhẹ nhàng sờ lên gương mặt của Phong Dật Hiên, mi gian hiện lên một tia thần thái.

"Rốt cuộc. . . . . ." Thích Ngạo Sương môi khẽ mở, thật thấp khạc ra này hai chữ, trong giọng nói hình như có chút tự cao tự đại, lại có chút nhàn nhạt mừng rỡ, vậy mà Phong Dật Hiên còn chưa hiểu lời nói của Thích Ngạo Sương có ý gì, hoặc là Thích Ngạo Sương chưa kịp nói tiếp, hai mắt của nàng liền chậm rãi nhắm lại, lần này, lại hình như là ngủ . Không phải là dáng vẻ chợt hôn mê như trước.
Thích Ngạo Sương cả người chậm rãi trượt xuống, Phong Dật Hiên vươn tay đem Thích Ngạo Sương ôm vào trong lòng. Trên mặt còn có cảm giác vừa rồi nàng vuốt ve. Câu nói kia là có ý gì? Rốt cuộlà ý gì? Nàng rốt cuộc muốn nói cái gì?

"Tốt lắm, trước tiên mang nàng vào nghỉ ngơi đi. Còn ngươi thay y phục đi. Tên tiểu tử này cũng không sao, mang nos vào nghỉ ngơi luôn." Nguyệt Vương lúc này lên tiếng. Tên tiểu tử này, chỉ đương nhiên là Kim Liên rồi.

Phong Dật Hiên sau khi nghe xong, có chút nghi ngờ tại sao mình phải thay y phục, đợi cúi đầu nhìn mới chợt cảm thấy lúng túng cực kỳ. Thì ra là y phục trên người đã bị cháy chẳng còn gì, cả người đều trống trơn! Mà y phục trên người Thích Ngạo Sương lại hoàn hảo không bị gì!

mặt của Phong Dật Hiên đỏ lên, vội vàng ôm Thích Ngạo Sương liền chạy như bay đi lên lầu. Lưu Ly ở phía sau nhìn trợn mắt ha mồm, sau đó vội vàng quay đầu không nhìn Phong Dật hiên nữa, cúi đầu nhìn Kim Liên còn đang hôn mê.

"Tiểu nha đầu không cần lo lắng, tiểu tử này trong họa có phúc. Mang nó đi ngủ ngơi đi." Nguyệt Vương cười híp mắt nhìn Lưu Ly nói.

"Vâng, cám ơn đại thúc." Lưu Ly dứt lời, khiêng Kim Liên lên lầu, lưu lại Nguyệt Vương hóa đá tại chỗ.

"Đại thúc. . . . . . Đại thúc. . . . . . Ta, ta có già như vậy sao? Ta anh tuấn tiêu sái như thế phải gọi là ca ca chứ?" Nguyệt Vương đầy bụng bực tức.

"Vậy ngươi thì phải gọi Thích Ngạo Sương là a di rồi." Thình lình một cái thanh âm từ bên cạnh xông ra, thì ra là Mễ Tu Tư.
"Cũng đúng, cứ gọi như vậy cũng không sai." Nguyệt Vương sau khi nghe xong Mễ Tu Tư nói xong trong lòng thăng bằng.

"Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?" Mễ Tu Tư tuy có chút say rồi, nhưng là đầu óc còn là rất tỉnh táo .

"Ta cũng không biết, nhưng là có một chút khẳng định rằng trên người nàng ta có một lực lượng cực kì cường đại." Nguyệt Vương buông tay nói.

Mễ Tu Tư trầm mặc xuống.

"Yên lặng theo dõi biến hóa thôi." Nguyệt Vương vỗ vỗ bả vai Mễ Tu Tư .

"Ngươi nói nàng có phải Bạch Vương hay không?" Mễ Tu Tư lại nhớ lại một câu như vậy.

Nguyệt Vương sửng sốt, khẽ cau mày nói: "Cái này không phải là không có có thể. Mỗi một lần Vương ra đời đều là không giải thích được. Ta trở thành Nguyệt Vương thời điểm ta đang dùng cơm, một bàn người kinh sợ đem thức ăn phun ra ngoài."

"Dĩ nhiên, ai sẽ nghĩ tới kẻ gầy yếu không chịu nổi như ngươi biến thành Nguyệt Vương?" Mễ Tu Tư cười hắc hắc, "Những người khác khi còn bé khi dễ ta chỉ biết lau nước mắt trốn ở trong phòng."

"Mẹ nó! Chuyện lâu như vậy còn nhắc đến, ta giết chết ngươi!" Nguyệt Vương vươn tay nhéo nhéo cổ của Mễ Tu Tư, nhéo tới đỏ bừng mới buông tay.

"Vong ân phụ nghĩa người, nếu không phải được ta bảo vệ, chắc ngươi đã sớm thang thiên rồi~~~" Mễ Tu Tư trợn trắng mắt trách cứ , nhưng không thu ma trảo lại.

Nguyệt Vương trừng mắt giả vờ giận, nhưng là đáy mắt lại có một tia dịu dàng không dễ phát giác.

"Chỉ là, Thích Ngạo Sương có phải Bạch Vương hay không rất khó nói. Tóm lại yên lặng theo dõi biến hóa đi, nếu như nàng là Bạch vương vậy thì càng tốt." Mễ Tu Tư nghiêm mặt nói.

"Còn có nhưng Vương khác đâu? Hiện tại chắc nên liên lạc rồi." Nguyệt Vương nhẹ nhàng than thở.

"Không cần lo lắng, bọn họ cũng không phải là đèn đã cạn dầu, dễ dàng bị giết chết mà cũng xưng Vương được sao?" Mễ Tu Tư lên tiếng an ủi.

"Chỉ hy vọng như thế." Nguyệt Vương gật đầu một cái.

Lúc này Phong Dật Hiên đã đem Thích Ngạo Sương dàn xếp tốt, mình cũng thay xong y phục ngồi bên cạnh giường Phong Dật Hiên.

"Ơ a, Phong Dật hiên, không ngờ ngươi cũng sẽ xấu hổ à? Ngươi xấu hổ cái rắm a, thân thể của ngươi ta sớm nhìn qua rồi, tiểu Ngạo Sương nhà ta cũng xem qua rồi, sờ cũng đã sờ. . . . Ô, ân ~ a ~~" Trường Không vốn là đứng ở bên giường

lảm nhảm, lại bị Phong Dật Hiện bịt miệng lại, ném thẳng xuống khỏi giường.
"Ngươi không nói chuyện cũng không ai bảo ngươi câm đâu. Còn có Ngạo Sương cần nghỉ ngơi, ngươi an tĩnh chút đi." sắc mặt của Phong Dật Hiên hồng bất thường cảnh cáo Trường Không.

Trường Không hừ lạnh một tiếng, nhảy lên đến trên cửa sổ: "Ta đi xem tiểu tử kia một chút, hắn mà chết thì cuộc đời này còn gì là thú vị, ôi ôi ~." Không đợi Phong Dật Hiên trả lời Trường Không liền nhảy ra ngoài.

Trong phòng yên tĩnh lại, chỉ còn lại Thích Ngạo Sương tiếng hít thở.

"Ngạo Sương. . . . . ." Phong Dật Hiên vươn tay nhẹ nhàng nắm tay Thích Ngạo Sương, tự mình lẩm bẩm, "Tại sao mới vừa rồi trong nháy mắt đó, ta cảm thấy nàng xa lạ đến vậy?"

Thích Ngạo Sương vẫn đang ngủ say, hai mắt nàng nhắm chặt, bàn tay nhỏ khẽ run, lúc này trong mơ nàng nhìn thấy một cảnh tượng rất kì quái.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,697
Điểm cảm xúc
5,218
Điểm
113
Chính văn 5
Chương 9: Phụ thần bức bách?
Thích Ngạo Sương vẫn đang ngủ say, hai mắt nàng nhắm chặt, lông mi như hai bàn chải nhỏ, lúc này nàng nhìn thấy một cảnh tưởng kì quái.

Ngọn lửa đầy trời, làm cho người ta không có cách nào hô hấp được. Ngọn lửa kia thoáng như địa ngục chi diễm, thiêu đốt tất cả. Đến mức, tất cả tan thành mây khói. Đó là vì chỉ nhân của nó đang tức giận, tức giận gì vây? Là cái gì làm cho người đó lại tưc giận đến thế? Tại sao?

Có cái gì đó rất quan trọng vừa mất đi, đó là cái gì. . . . . .

Một cỗ bi thương khó tả trong người của Thích Ngạo Sương. Mất đi vật rất quan trọng, vậy là cái gì? Trong lòng lại trống rỗng, bi thương, tức giận đến vậy. . . . . .

Phong Dật Hiên kinh ngạc nhìn gương mặt của Thích Ngạo Sương, khóe mắt của Thích Ngạo Sương chậm rãi chảy ra nước mắt trong suốt.

"Ngạo Sương, nàng làm sao vậy? Nàng thấy được cái gì? Tỉnh lại đi, tỉnh, ta sẽ ở tại bên cạnh nàng, ta sẽ vĩnh viễn ở bên nàng không rời xa nữa." Phong Dật Hiên đau lòng cầm thật chặt tay Thích Ngạo Sương, hắn giống như cũng có thể cảm nhận cỗ bi thương đó. Rốt cuộc Thích Ngạo Sương bây giờ tại sao lại có thể bi thương đến vậy?
Phong Dật Hiên cứ canh giữ bên người Thích Ngạo Sương cả đêm như thế, nắm tay nàng như thế cả buổi tối.

Sáng sớm, rốt cuộc Thích Ngạo Sương chậm rãi mở mắt ra, tay nhè nhẹ giật giật. Phong Dật Hiên lập tức cảm thấy, vội vàng ngẩng đầu lên, vội vàng nhìn Thích Ngạo Sương. Từ từ xoay đầu lại nhìn thấy bộ mặt lo lắng của Phong Dật Hiên, nhẹ nhàng mở miệng: "Dật Hiên, chàng làm sao vậy?" Trong giọng nói tràn đầy nghi ngờ.

"Nàng, nàng đã tỉnh là tốt rồi." Phong Dật Hiên rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, chần chừ rồi nhẹ nhàng hỏi, " Nàng không nhớ đã xảy ra chuyện gì ư?"

"Cái gì?" Thích Ngạo Sương mang vẻ mặt nghi hoặc.
Sắc mặt của Phong Dật hiên hơi đổi, suy nghĩ một chút vẫn là nên đem chuyện xảy ra hôm qua nói lại hết cho nàng.

Thích Ngạo Sương sau khi nghe xong, cũng là sững sờ. Ngay sau đó khẽ cau mày rơi vào trầm tư, mới vừa rồi mình nằm mơ là có liên quan sao? Là kiếp trước của mình sao?
Phong Dật Hiên thấy Thích Ngạo Sương mang bộ dáng này, trong lòng có chút lo lắng, lên tiếng khuyên lơn: "Ngạo Sương, đừng suy nghĩ. Không có gì , mặc kệ có chuyện gì, cả đời ta sẽ ở cạnh nàng."

Thích Ngạo Sương quay đầu nhìn Phong Dật Hiên, lộ ra nụ cười tươi tắn: "Được, Dật Hiên, cám ơn chàng."

"Thân thể nàng còn cảm giác khó chịu không?" Phong Dật hiên ân cần hỏi han.

"Không có, hiện tại cảm giác rất tốt ." Thích Ngạo Sương mỉm cười đáp.

"Vậy thì tốt, nàng nghỉ ngơi trước đi, ta đi làm điểm tâm cho nàng, muốn ăn cái gì?" Phong Dật hiên cũng mỉm cười.

"Thịt nướng." Thích Ngạo Sương mím môi nở nụ cười.

"Sáng sớm ăn như vậy có phải quá dầu mỡ rồi không?" Phong Dật hiên mặc dù nói như vậy, nhưng không có ý phản đối.

"Muốn ăn, thật lâu chưa được ăn thịt do chàng nướng." Thích Ngạo Sương mỉm cười.

Phong Dật Hiên lộ ra nụ cười, đáy mắt là nhàn nhạt thỏa mãn, đứng dậy, xoay người đi ra ngoài chuẩn bị làm điểm tâm. Thích Ngạo Sương chậm rãi ngồi dậy, nhìn ngoài cửa sổ, trầm mặc không nói .

Cái không gian này, không có đêm tối và ban ngày, vẫn luôn bao phủ ở một mảnh màu bạc ánh sáng trắng trong. Nguyệt Vương, cái danh hiệu này chắc có liên quan. Thích Ngạo Sương từ từ xuống giường , đi tới bên cửa sổ, nhìn ra xa mặt hồ yên tĩnh. Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chân mày Thích Ngạo Sương khẽ dương lên. Nàng biết trong cơ thể có biến hóa. Hình như ở chỗ sâu trong linh hồn, có một cỗ lực lượng cường đại đàng chậm rãi xông ra, mặc dù rất nhỏ bé, nhưng lại chân thật tồn tại. Giống như mầm móng, hoặc như một cái xoáy nước nho nhỏ. Lan ra vói tốc độ khác thường. Đó là cái gì vậy?
Thích Ngạo Sương rũ mắt xuống, mặc kệ là cái gì, chắc chắn có liên quan tới cảnh tượng mình nhìn thấy trong mộng.

Khe khẽ tựa vào bên cửa sổ, Thích Ngạo Sương suy nghĩ bay tới tận đâu. Nàng nhớ lại chuyện cực kì lâu trước kia. Khi đó mình còn đang sinh sống ở một nơi mà rồng, hồ lẫn lộn, một nơi đầy hoang dã. Sinh ra đã không thể yêu thương người khác, tính mạng nhẹ nhõm mà kết thúc lại rơi vào vòng luôn hồi trở về. Cái đó chẳng lẽ chính là Thần Tiên? Mình trước kia là quyết định sẽ không tin tưởng loại này sự tình hoang đường này. Nhưng khi đến đây, cái thế giới này làm cho nàng không thể không tin nữa. Như vậy, thế giới tước kia của mình cũng có linh hồn tồn tại. Nếu không, tại sao lại có nhiều hiện tượng mà khoa học không giải thích được?

Thôi, không thèm nghĩ nữa. Đã qua rồi. Lãnh Lăng Vân, Tạp Mễ Nhĩ, Tẫn Diêm. . . . . . Lúc nào thì có thể tìm được bọn họ đây?
Cửa vào lúc này vang lên tiếng gõ cửa, cắt đứt suy nghĩ của Thích Ngạo Sương, Thích Ngạo Sương quay đầu: "Vào đi."

Cửa mở ra , là Phong Dật Hiên, Phong Dật Hiên trong tay bưng mâm lớn thịt nướng, còn có trái cây, bánh bao cùng Hoa Trà. Phía sau đi theo là Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư, hai người không còn dáng vẻ như hôm qua mà là một mảng nặng nề.

"Nguyệt Vương, Mễ Tu Tư?" Thích Ngạo Sương có chút nghi ngờ.

"Ăn cơm trước đi, vừa ăn vừa nói." Nguyệt Vương mỉm cười nói.

Phong Dật Hiên đem thức ăn đặt ở trên bàn, cầm lên dao nĩa bắt đầu đem thịt nướng cắt thành phiến, bỏ vào trong bánh bao, mới đưa cho Thích Ngạo Sương. Thích Ngạo Sương nhận lấy hướng về phía Phong Dật Hiên khẽ mỉm cười, Phong Dật Hiên nhếch môi cười khúc khích quên mất cắt phần cho mình.

"Thích Ngạo Sương, ngươi có cảm giác thân thể đang khó chịu hay không?" Nguyệt Vương sắc mặt nghiêm túc hỏi.

Thích Ngạo Sương cắn bánh bao, nhẹ nhàng lắc đầu.

Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư liếc nhau một cái, trong mắt có nghi vấn. Chẳng lẽ Thích Ngạo Sương không phải Bạch vương tương lai?

"Thế nào? Có vấn đề gì sao?" Phong Dật hiên thấy hai người vẻ mặt khác thường, mở miệng hỏi.

"Cũng không có gì vấn đề, chúng ta chỉ là có chút hoài nghi Thích Ngạo Sương có thể là Bạch vương tương lai." Mễ Tu Tư cũng là gương mặt nghiêm túc.

"À?" Phong Dật hiên há to mồm, sau đó quay đầu nhìn về phía Thích Ngạo Sương.

Thích Ngạo Sương lạnh nhạt nói: "Có căn cứ gì khi nói như vậy?" Không biết vì sao, Thích Ngạo Sương lại cảm thấy mình tuyệt đối không phải là Bạch Vương.

"Chúng ta cũng không có cái gì căn cứ, chỉ là suy đoán, từ việc hôm qua ngươi xảy ra hiện tượng quái dị mà thôi." Nguyệt Vương giải thích.

"Ta tuyệt đối không phải Bạch vương." Thích Ngạo Sương lạnh nhạt nói.

"Tại sao khẳng định như vậy?" Mễ Tu Tư khẽ cau mày, "Cái này không nói chính xác a. Ngộ nhỡ ngươi chính là Bạch vương thì sao đây?"

"Không có gì nguyên nhân, chỉ là cảm giác của ta mà thôi." Thích Ngạo Sương nhấp một hớp Hoa Trà nói, "Các vị tới chắc còn chuyện khác?"

Nguyệt Vương lông mày nhíu lại, lúc này mới trầm giọng nói: "Chúng ta chuẩn bị đi ra ngoài, đi tìm mấy vị Vương khác, cùng bọn họ hội hợp, cởi Tu La Phong Ấn."

"Các ngươi là muốn tiếp tục đợi ở chỗ này còn là cùng chúng ta khởi hành, Hỏi ý kiến các ngươi vì dọc đường đi rất nguy hiểm. Thủ hạ của Thiên vương đang truy lùng chúng ta khắp nơi." Mễ Tu Tư cũng trầm giọng nói.

"Thủ hạ của Thiên vương các ngươi cũng đánh không lại?" Thích Ngạo Sương liếc mắt nhìn khinh bỉ nhìn hai người.

"Làm sao có thể!"

" Tất nhiên là không phải!"

Hai người đều là mặt đỏ đồng thanh nói.

"Vậy còn nguy hiểm cái gì?" Thích Ngạo Sương bĩu môi, "Vậy thì lên đường chứ sao. Huống chi ta còn muốn tìm bằng hữu thất lạc."

Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư liếc mắt nhìn nhau sau đó gật đầu một cái nói: "Đã như vậy, nếu như ngươi cảm thấy thân thể không có gì khó chịu, ăn cơm xong nghỉ ngơi xong, chúng ta sẽ xuất phát." Nhưng có một điều họ không nói cho Ngạo Sương biết. Đó chính là bên cạnh Thiên Vương tiền nhiệm có tứ đại chiến tướng, thực lực không thua bọn họ. Nếu như bốn người này quy hàng Thiên Vương mới thì…...

"Được" Thích Ngạo Sương đồng ý , nhìn Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư chợt lộ ra khuôn mặt tươi cười, "Cám ơn hai người."

Đợi Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư rời đi, Phong Dật Hiên lúc này mới lên tiếng nói: "Ngạo Sương, nàng cảm thấy Tạp Mễ Nhĩ bây giờ có nguy hiểm gì không?"

"Ta đoán người có thể làm cho Tạp Mễ Nhĩ chật vật như vậy chỉ có hai, à không chỉ có một." Thích Ngạo Sương nheo mắt lại cắn thức ăn trong nĩa nói, "Bởi vì người còn lại còn đang ngủ say."

"Ý của nàng là Phụ Thần và Mẫu Thần ư? ! ! Không đúng, là Phụ Thần? Bởi vì Mẫu Thần vẫn lâm vào trong ngủ mê." Phong Dật hiên thất kinh, cái nĩa trên tay cũng rơi xuống.

"Ta chỉ đoán thôi." Thích Ngạo Sương lấy nĩa hung hăng đâm một miếng trái cây, cau mày nói, "Tạp Mễ Nhĩ người này, giống như vạn năng, ở trong ấn tượng của ta thì thực lực của hắn đã vượt qua tất cả, chỉ có Phụ Thần mới gây khó dễ được cho hắn thôi." Giọng của Thích Ngạo Sương dần dần có chút lo lắng .

"Này, tại sao Phụ Thần muốn đối phó Tạp Mễ Nhĩ?" sắc mặt của Phong Dật Hiên cũng trầm xuống, cau mày hỏi.

"Cái vấn đề này….!" Thích Ngạo Sương hung hăng cắn trái cây, trừng tròng mắt nhìn Phong Dật Hiên, ánh mắt lại càng ngày càng sắc bén, chân mày cũng càng nhíu thật chặt, lòng của Phong Dật Hiên cũng thót lên tới cổ họng. ( Tiểu Sương đang trách tiểu Phong vì vụ lời nguyền hồ đồ đó là làm cho Tạp Mễ Nhĩ phải ra tay cứu , chắc là trái quy tắc gì đó nên bị phạt)

Vậy mà Thích Ngạo Sương lại sùng sục một tiếng nuốt vào trái cây sau dứt khoát trả lời"Cái vấn đề này, ta cũng không biết."

Phong Dật Hiên trong nháy mắt bay hơi, im lặng.

"Còn nữa, còn chuyện của Học Viện Ngôi Sao." Thích Ngạo Sương tiếp tục ăn trái cây cứng cõi nói, "Ta bắt đầu hoài nghi chuyện hút lấy thực lực là do người của thế giới này làm . Có lẽ Bạch vương muốn hút lấy thực lực của những người đó làm cho mình mạnh lên rồi lật đổ Thiên Vương."

"Giải thích vậy cũng rất hợp lý, ngươi bây giờ nói như vậy, ta cũng vậy cảm thấy là đúng là Bạch vương làm." Phong Dật Hiên phụ họa nói, gật đầu tán thành cái quan điểm này.

"Nhưng cuối cùng ta lại cảm thấy chuyện không đơn giản vậy." Thích Ngạo Sương lắc đầu một cái, "Nhưng mà ta lại lại không nói ra được là vì cái gì. Chỉ có thể thấy Bạch Vương và Thiên Vương trước kia thì mới biết được."

"Được" Phong Dật hiên gật đầu một cái, lại khẽ cau mày lại suy tư.

Bọn họ chuẩn bị lên đường.

"Chúng ta kế tiếp đi đâu?" Phong Dật Hiên nhìn đầy trời cát bay mù mịt.

"Đi tìm Vĩnh Vương." Nguyệt Vương vừa mới nói xong sắc mặt lại chợt biến đổi, chỉ vì hắn cảm thấy chung quanh khác thường. Mễ Tu Tư cũng là sắc mặt đại biến.

"Không cần tìm, bởi vì chúng ta sẽ lập tức tiễn các ngươi đi gặp hắn." Một thanh âm tục tằng bén nhọn vang lên.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,697
Điểm cảm xúc
5,218
Điểm
113
Chính văn 5
Chương 10: Thích Ngạo Sương khác thường!
"Không cần tìm, bởi vì ta sẽ lập tức đưa các ngươi đến chỗ bọn hắn." Một thanh âm tục tằng mà liều lĩnh vang lên.

" Là ngươi! Hàn khúc!" thanh âm của Mễ Tu Tư có chút đã thay đổi.

Sắc mặt của Nguyệt Vương cũng trầm xuống .

• Thích Ngạo Sương cũng đang dò xét cẩn thận người kia bỗng nhiên sau lưng xuất hiện hai người khác. Hai người kia, một một người mặc áo màu xanh, tóc đen tùy ý thả ra, gương mặt lạnh lùng, nhàn nhạt nhìn Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư. Một người khác chính là người mới vừa nói chuyện, hắn một thân y phục vừa trắng vừa đen, trên mặt là nụ cười dữ tợn, đầu lưỡi liếm liếm đôi môi, mà trên đầu lưỡi của hắn bỗng nhiên có một cái khuyên khổng lồ, làm cho người ta nhìn sinh lòng khó chịu. Hắn liều lĩnh nhìn Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư, giống như trong mắt hắn hai người kia đã là người chết. Nhưng hai người này không nhìn Thích Ngạo Sương và Phong Dật Hiên lấy một cái, chắc bọn họ nghĩ chỉ cần giết Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư thôi là đủ rồi.

Thích Ngạo Sương trong lòng đang suy đoán thân phận của hai người kia. Khẳng định không phải là các vị Vương kia vì họ sẽ không nói những lời như vừa rồi. Hai người này nhất định là thủ hạ của Thiên Vương, hơn nữa hình như thực lực không kém, nếu không làm sao làm cho sắc mặt của Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư đại biến đến như vậy. Còn có Thích Ngạo Sương cũng để ý là hai người này nói muốn đưa bọn họ tới gặp Vĩnh Vương. Chẳng lẽ, Vĩnh Vương đã bị bọn họ giết chết? Phong Dật Hiên cũng nghĩ đến điểm này, hắn khẽ cau mày. Bởi vì hắn cảm thấy thực lực của hai người kia và bọn Mễ Tu Tư là không phân cao thấp.

"Các ngươi cư nhiên phản bội Thiên vương! Các ngươi thật là đã hàng phục Bạch vương? !" Mễ Tu Tư kích động lên án, sắc mặt của hắn cũng bởi vì kích động có chút ửng đỏ.

"Chẳng lẽ tứ đại chiến tướng cũng đầu phục cái phản đồ kia? Các ngươi chẳng lẽ quên mất Thiên vương đối xử với các ngươi như thế nào, nghĩa nặng tình thâm như thế nào ư?!" Nguyệt Vương cũng tức giận mắng .

"Ha ha, phản bội? Ngươi đang nói đùa sao?" Kẻ nói chuyện liều lĩnh kia đang cười phá lên " Nghĩa trọng tình thâm? Người nào mạnh hơn ta sẽ phục vụ cho người đó, như thế thì có gì kì quái?"

"Không cần nói nhảm, nhanh lên giải quyết xong một lần luôn." Người bên cạnh phun ra câu này chính là Hàn Khúc.

"Được rồi, không nói nhảm nữa. Hai ngươi thật là ngu xuẩn! Nếu như có một ngày các ngươi cũng có thể mạnh hơn chúng ta, có thể tiêu diệt Thiên vương chúng ta cũng sẽ nghe các ngươi . Ha ha, chỉ là, hiện tại đi chết đi!" Tên đó vừa nói xong liền xông lên.

Hàn khúc khẽ hí mắt, vươn tay ra, một thanh trường tiên xuất hiện, cùng lao tới.

"Hừ! Người nào chết còn chưa biết!" Nguyệt Vương sắc mặt âm trầm, không nói hai lời vươn tay ra, trên tay áo sáng bạch quang phát ra, một thanh kiếm nhỏ dài xuất hiện. Thân kiếm tuyết trắng trong suốt, cả người phát ra ánh sáng mau bạc nhàn nhạt. Trên chuôi kiếm là hoa văn cổ xưa.
Sắc mặt của Mễ Tu Tư cũng nặng nề khác thường, vung tay lên, vũ khí của hắn cũng xuất hiện ở trong tay. Mà vũ khí của hắn không ngờ là một cây đàn tinh xảo, phát ra ánh sáng huyền ảo, mê hoặc..

"Hàn khúc, Mễ Tu vương giao cho ta, ta sớm xác định không vừa mắt hắn. Cái tên ngu xuẩn như hắn mà lúc nào cũng được nữ nhân hoan nghênh!" Tên kia nói một câu chua chát, liền quơ múa giơ kiếm vọt tới, nhắm tới đầu của Mễ Tu Tư mà chém.

"Oanh ——!" một tiếng vang thật lớn, kiếm chém vào cát.

Tại chỗ đó đâu còn có ai? Mễ Tu Tư bay lên giữa không trung, một tay ôm đàn lạnh lùng nhìn tên kia. Nguyệt Vương cũng cùng Hàn Khúc giằng co. Phong Dật Hiên và Thích Ngạo Sương đã tránh ra khỏi chỗ giao tranh. Chỗ mới vừa rồi bọn họ còn đứng giờ đã thành một hố to.

Thích Ngạo Sương liếc nhìn hố sâu, cảm thấy chắc tên kia đã dồn toàn lực, hắn ghen ghét Mễ Tu Tư nên ra tay thật nặng, lòng ghen tị của nam nhân cũng thật là đáng sợ!

"Nguyệt Vương, ta sớm muốn lãnh giáo ngươi rồi." Hàn Khúc thanh âm lạnh lẽo vang lên.

"Ta sẽ khiến ngươi từ nay về sau cũng không có cơ hội nữa lãnh giáo nữa." sắc mặt của Nguyệt Vương giờ phút này thay đổi một mảnh lạnh lùng, chậm rãi nói ra một câu nói như vậy .

Mễ Tu Tư am hiểu đánh xa nên muốn kéo dãn khoảng cách nhưng mà Nguyệt Vương lại am hiểu cận chiến nên cố gắng tiếp cận mục tiêu..

Phong Dật Hiên cau mày nhìn tình huống trước mắt, nhưng trong lòng càng ngày càng trầm xuống. Bốn người này thực lực cư nhiên không phân cao thấp, tiếp tục như vậy chiến đấu tiếp, thể lực ai không đủ thì sẽ thua. Theo thực lực thì bọn họ còn không bừng Nguyệt Vương. Nếu Nguyệt Vương thua thì hậu quả. . . . . . Phong Dật Hiên trong lòng có chút gấp lo lắng, quay đầu đem ánh mắt dời về phía Thích Ngạo Sương, Thích Ngạo Sương đang nhìn ngẩn cả người.

Thích Ngạo Sương nhìn cuộc chiến giữa bằng sắc mặt thản nhiên, cũng không biết đang suy nghĩ gì, chỉ là chuyên chú nhìn mà thôi.

"Ngạo Sương. . . . . ." Phong Dật Hiên nhẹ nhàng mở miệng, Thích Ngạo Sương không nghe thấy, chỉ nhìn như vậy.

Gió nổi lên, cát bay múa đầy trời.

Trong nháy mắt Phong Dật Hiên vung tay lên, một kết giới bằng gió bao bọc Thích Ngạo Sương và hắn bên trong. Ngăn cản gió cát bên ngoài. Nhưng trong lòng hắn đang nghĩ cách, bọn họ giằng co như vậy không phải là biện pháp.

"Liên. . . . . ." Chợt, ánh mắt của Thích Ngạo Sương thay đổi, mở miệng nói một câu như vậy.

"Cái gì?" Phong Dật Hiên không rõ ràng, cau mày muốn hỏi, Thích Ngạo Sương lại không có mở miệng nói chuyện. Rất nhanh Phong Dật Hiên phát hiện có cái gì không đúng, chung quanh nhiệt độ cao lên rất nhiều!

Ánh mắt của Thích Ngạo Sương dần dần thẫn thờ , trong mắt dần dần một mảnh hư vô. Chậm rãi giơ tay lên, chỉ lên bầu trời, đó là hướng bốn người đang kịch liệt đánh nhau.

"Ngạo Sương? Nàng làm sao vậy?" Phong Dật Hiên dâng lên một cỗ cảm giác chẳng lành, tại sao cảm thấy Thích Ngạo Sương lại muốn biến thành bộ dạng xa lạ trước kia?

Thích Ngạo Sương không trả lời, cứ nhìn vào không trung, nhiệt độ trong kết giới ngày càng cao.

"Ngạo Sương!" Phong Dật Hiên trong lòng trầm xuống, hốt hoảng chuẩn bị kéo Thích Ngạo Sương, vậy mà động tác của Thích Ngạo Sương lại nhanh hơn, bay thẳng lên bầu trời chỗ trận đấu đang diễn ra kịch liệt.

Chợt có một cỗ hơi thở cực nóng chạm vào mặt bọn họ, toàn bộ ngưng đánh nhau, chuyển hướng thấy Thích Ngạo Sương đang bay lên chỗ bọn họ.

Cô gái này não hỏng rồi sao? Hoặc là nàng cũng là người của Mễ Tu Tư? Nghĩ đến đây sắc mặt của hắn thay đổi. Cái cô gái này là người ái mộ Mễ Tu Tư muốn cùng chết chung? ! Đáng chết!

Hàn Khúc mặt lạnh lẽo, nhẹ nhàng giương roi lên, hắn chuẩn bị đem kẻ quấy rầy này đánh làm hai mảnh.

"Ngạo Sương!" sắc mặt của Mễ Tu Tư cũng thay đổi, hắn cũng không hy vọng Thích Ngạo Sương mất mạng ở đây.

Sắc mặt của Nguyệt Vương cũng có chút khẩn trương. Mặc dù Thích Ngạo Sương cùng hắn không có giao tình, nhưng nàng là người trong lòng của Phong Dật Hiên, hắn không thể để nàng ta chết được.

"Ngạo Sương! Ngạo Sương, nàng tơi đó làm gì? !" Phong Dật Hiên ở dưới hô to, bất đắc dĩ nhưng bởi vì thực lực của hắn không đủ không thể bay nhanh được.

"Đi chết đi!"một tên đã vọt tới.

Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư không chút nghĩ ngợi cũng lập tức phi kiếm ngăn cản.

Vậy mà, vừa lúc đó, một màn làm cho người khác kinh ngạc.

"Diệt. . . . . . . . . . . ." Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng mở miệng, thật thấp khạc ra một chữ như vậy, trong nháy mắt liền di động đến tên kia, mũi tay nhẹ điểm vào hắn. . . . . Sau một khắc, lửa đỏ ngọn lửa liền trải rộng , lan ra toàn thân hắn
"A ——! ! !" tiếng hét tê tâm liệt phế tiếng kêu phát ra từ linh hồn, làm cho người ta gan mật đều vỡ.

Tất cả mọi người kinh hãi ngây ngẩn cả người,!. Mặc kệ hắn thế nào giãy giụa, đều không thể dập tắt ngọn lửa trên người. Hắn kêu thảm thiết, từ giữa không trung rơi xuống đi xuống, hắn liều mạng chui đống cát, nghĩ là sẽ dập tắt ngọn lửa trên người. Nhưng cát xung quanh cũng bị nóng chảy mà tan ra!

"Lửa Địa Ngục, mùi vị có mùi vị rất tốt phải không?" Thích Ngạo Sương lúc này lại phát ra thanh âm lạnh lẽo nhìn Hàn Khúc.

Bị Thích Ngạo Sương để mắt tới Hàn Khúc chợt cảm thấy cả người lạnh lẽo, hắn đang giờ khắc này cảm giác mình giống như bị rắn độc nhìn chằm chằm, một loại cảm giác làm hắn thà chết ngay lập tức cũng không muốn bị tra tấm như thế. Mà nàng ta hình như không biết , nàng ta cười mới lẳng lơ diêm dúa làm sao. Hai mắt đen nhánh lại có tia màu đỏ, lẳng lơ, mĩ lệ!

Thiếu nữ tóc đen mắt đen này là ai?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,697
Điểm cảm xúc
5,218
Điểm
113
Chính văn 5
Chương 11: Thích Ngạo Sương hôn hắn!
Nụ cười lạnh như băng lúc này của Thích Ngạo Sương khiến Hàn Khúc sợ hãi. Thậm chí giờ khắc này hắn muốn lập tức chạy khỏi đây! Cảm giác bị áp bức này đừng nói là chưa từng có khi đối mặt với Thiên Vương tiền nhiệm, dù có đối mặt với Thiên Vương bây giờ cũng chưa từng có!

Phong Dật Hiên hơi mở miệng, cứ sững sờ mà nhìn Thích Ngạo Sương như thế. Bây giờ nhìn nàng thật xa lạ, thật….xinh đẹp? Đúng vậy, thoạt nhìn là xinh đẹp yêu dã đoạt hồn người, nổi bật như một đóa hoa có độc đang nở rộ. Dù biết có độc nhưng vẫn muốn hái! Cảm giác kỳ lạ này là như thế nào?

Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư cũng giật mình ở giữa không trung. Dường như bọn họ cũng nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập. Tiếng kêu thảm thiết của Nhiêu Vũ cũng yếu dần, cho đến khi biến mất. Mà hơi thở của Nhiêu Vũ cũng biến mất như chưa từng tồn tại! Thân là một trong tứ đại chiến tướng mà Nhiêu Vũ bị Thích Ngạo Sương xử lý nhẹ nhàng như vậy sao? Quả thật Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư không thể tin vào mắt mình.

“Chậc, thật là đồ bỏ đi chướng mắt.” Ánh mắt Thích Ngạo Sương càng ngày càng lạnh nhưng trên mặt lại là nụ cười quyến rũ tuyệt luân. Nàng cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn Hàn Khúc cách đó không xa, không hề động đậy.

Hàn Khúc không chịu nổi cảm giác áp bức vô hình đáng sợ này nữa, liền quay đầu định chạy trốn.

Vút ——————

Tiếng xé gió vang lên nhẹ nhàng ngay lập tức.

Tiếp theo là tiếng “phập” trầm đục.

Hàn Khúc kinh ngạc mà nhìn vật thể sắc bén không biết từ đâu ra xuyên qua ngực, trên mặt tràn đầy không tin và hoảng sợ. Hắn từ từ quay đầu lại, chống lại đôi mắt như sông băng vạn năm của Thích Ngạo Sương. Vũ khí sắc bén thon dài xuyên qua ngực hắn là móng tay dài ra của Thích Ngạo Sương!

Vút một tiếng, móng tay ngắn lại. Lúc này, máu tươi phun ra như suối từ ngực Hàn Khúc.

Không ai thấy rõ tất cả. Khi hắn hồi thần lại thì mọi chuyện đã xảy ra.

Rốt cuộc Hàn Khúc đã hiểu rằng thiếu nữ này thật đáng sợ. Lúc này hắn kích thích tất cả tiềm lực của mình. Hắn chỉ có một ý nghĩ đó chính là chạy trốn, lập tức chạy khỏi nơi này, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại thiếu nữ tóc đen này nữa. Thân hình Hàn Khúc vừa động thì trước mặt liền có một khuôn mặt xinh đẹp phóng đại.

Nụ cười lạnh lẽo của Hàn Khúc khiến hắn cứng đờ người.

“Đi đâu vậy?” giọng Thích Ngạo Sương như mộng như ảo khiến Hàn Khúc sợ tới mức gần như sụp đổ.

Hàn Khúc xoay người định chạy, ngay sau đó thấy được một màn khiến hắn kinh hãi. Hắn thấy thân thể của mình bay trước mặt nhưng lại không có đầu! Thân thể không đầu cứ như thế mà bay lên một khoảng, đột nhiên rơi xuống từ giữa không trung. Sau đó, trước mắt hắn tối sầm, tất cả đều biến mất.

“Ách…thật không thú vị.” trên tay Thích Ngạo Sương là đầu của Hàn Khúc, máu tươi còn đang nhỏ từ cổ của hắn. Một đường máu quỷ dị rơi xuống từ trên không, rơi xuống đất thì không thấy đâu nữa.

Phong Dật Hiên cứ đứng yên tại chỗ, nhìn Thích Ngạo Sương hoàn toàn xa lạ giữa không trung, không nói nên lời.

Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư càng không dám thở mạnh, sững sờ mà nhìn hành động của Thích Ngạo Sương, trong lòng phát run lần nữa. Đây mới là diện mạo thật của thiếu nữ này sao? Hay là một mặt khác của nàng?! Nguyệt Vương ngừng thở, nhìn Thích Ngạo Sương đang xách đầu người đứng trên không. Mặt nàng đầy nhàm chán, đung đưa đầu người trên tay, nhìn đường máu đỏ tươi đang chảy xuống một cách lười biếng. Nguyệt Vương đã sớm cảm giác được Thích Ngạo Sương không giống người phàm nhưng không ngờ lại khiến người ta kinh hãi như thế.

“Chỗ này?” chợt, Thích Ngạo Sương tiện tay ném đầu người trong tay về phía sau, ngẩng đầu nhìn về phía xa, trong miệng hừ lạnh một tiếng đầy khinh thường, “Hừ, thì ra là như vậy…”

Sau đó nàng thu hồi ánh mắt, chậm rãi nhìn người phía dưới, ánh mắt dừng trên người Phong Dật Hiên. Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, đáy mắt có sự lo lắng mơ hồ. Thích Ngạo Sương như thế quá khác thường. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

“Ha ha, thật là nơi không thú vị. Có điều, coi như không uổng công.” Thích Ngạo Sương nói một câu khó hiểu, sau đó từ từ bay tới trước mặt Phong Dật Hiên.

Phong Dật Hiên kinh ngạc mà nhìn Thích Ngạo Sương xinh đẹp quyến rũ trước mặt. Trên tay nàng máu tươi vẫn đang nhỏ giọt. Đôi mắt nàng hơi khép, ngàn vạn phong tình. Mái tóc đen xõa trước ngực, cứ mỉm cười nhìn Phong Dật Hiên như vậy.

“Ngạo…Ngạo Sương…” Phong Dật Hiên nhẹ nhàng gọi.

“Rất tốt. Còn thiếu một thứ.” Thích Ngạo Sương lại nói ra một câu mà Phong Dật Hiên không hiểu.

Phong Dật Hiên nghi ngờ, chưa kịp đặt câu hỏi thì ngón tay của Thích Ngạo Sương đã nhẹ nhàng đặt lên cằm hắn. Ngay sau đó, trên môi liền có cảm giác lành lạnh. Trước mặt hắn là khuôn mặt xinh đẹp phóng đại của Thích Ngạo Sương. Nàng nhắm hờ mắt, cứ như vậy mà hôn lên môi Phong Dật Hiên.

Ngay lập tức Phong Dật Hiên hóa đá tại chỗ.

Hôn?

Hôn!!!

Thích Ngạo Sương hôn hắn!

Lành lạnh, môi của Thích Ngạo Sương lành lạnh, dường như còn mang theo một mùi hương nhàn nhạt.

Phong Dật Hiên ngốc lăng, đầu hắn nổ ầm một tiếng, sau đó trống rỗng, mất đi khả năng suy nghĩ.

Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư cũng ngây ngốc nhìn một màn trước mắt, không biết nói gì cho phải.

Một màn trước mắt cực kỳ duy mĩ. Trong sa mạc mờ mịt, thiếu nữ tóc đen mắt đen xinh đẹp nhẹ nhàng trôi giữa không trung. Mái tóc đen mềm mại bay theo gió, nhìn thẳng vào mắt thiếu niên tuấn mỹ. Nếu thiếu nữ này không nắm cằm của thiếu niên, nếu trên bàn tay thon dài đang nắm cằm hắn không có vết máu thì tất cả sẽ rất tường hòa duy mĩ. Nhưng một màn này trong mắt Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư lại khiến người ta kinh hãi.

“Ưmh…” Thích Ngạo Sương nhẹ thở dài, từ từ nhắm hai mắt lại, thân thể mềm nhũn, cứ thế mà rơi xuống. Phong Dật Hiên vươn tay ôm lấy thân thể mềm mại của nàng vào lòng, cúi đầu nhìn người trong ngực, vẻ mặt cực kỳ phức tạp. Hắn hiểu rất rõ nụ hôn vừa rồi là của Thích Ngạo Sương, cũng không phải của nàng. Thân xác vừa chủ động này có phải Thích Ngạo Sương không? Nhưng nếu không phải vậy là của ai? Chợt hắn giật mình. Trên người nàng có rất nhiều bí mật mà hắn không biết.

“Này…Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư vội vàng sáp tới, cực kỳ nghi ngờ mà hỏi.

Phong Dật Hiên lắc nhẹ đầu, ánh mắt không rời khỏi gương mặt của Thích Ngạo Sương. Giờ phút này gương mặt của nàng trong lòng hắn rất điềm tĩnh. Nàng đang ngủ say, tựa như những gì vừa xảy ra không liên quan tới nàng.

“Ngươi lắc đầu là sao?” Mễ Tu Tư cau mày hỏi.

“Ý là hắn cũng không biết.” Nguyệt Vương trầm giọng trả lời thay Phong Dật Hiên.

“Sao lại có thể như vậy? Quan hệ của bọn họ…Hắn rõ ràng cũng không biết…
giọng Mễ Tu Tư nhỏ dần. Bởi vì từ nét mặt của Phong Dật Hiên hắn nhận ra lời của Nguyệt Vương không phải là giả. Ngay cả Phong Dật Hiên cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chuyện kia…

“Mặc kệ là thế nào, phải giải quyết vấn đề trước mắt đã.” Nguyệt Vương nhìn bốn phía xung quanh. Khắp nơi ngổn ngang, chỗ nào cũng là những hố cát lớn nhỏ. Nhưng hắn biết cuồng phong sẽ tới rất nhanh thôi. Những hố cát này sẽ bị lấp đầy, trở về hình dạng vốn có.

“Nhưng, Vĩnh Vương….” Mễ Tu Tư cắn môi, nói nhỏ mấy chữ. Hiển nhiên bọn họ đã nghe rõ lời của Nhiên Vũ trước đó.

“Có thể Vĩnh Vương đã gặp bất trắc. Chúng ta đi tìm những Vương khác đi. Bạch Vương và Vĩnh Vương xuất hiện, nhất định sẽ lại có điềm báo. Đến lúc đó thì tùy cơ ứng biến.” Nguyệt Vương hơi bất đắc dĩ mà nói, trong giọng nói có mấy phần ưu thương.

“Không biết hai chiến tướng khác có đầu hàng Thiên Vương không.” Mễ Tu Tư lo lắng nói, “Chúng ta phải tìm những Vương khác nhanh một chút. Nếu những Vương khác gặp phải hai chiến tướng kia thì thật không thể tưởng tượng nổi hậu quả.”

Nguyệt Vương gật đầu, trong lòng hiểu rõ rằng cái chết của Vĩnh Vương hẳn là vì bị Nhiên Vũ và Hàn Khúc liên thủ.

“Nhất định Thiên Vương sẽ tìm Bạch Vương và Vĩnh Vương mới! Chúng ta phải nhanh lên.” Mễ Tu Tư ngẩng đầu nhìn phương xa, “Bất chấp tất cả, ta phải gọi nó ra thôi.”

“Cũng được. Bốn chiến tướng đã mất hai rồi.” Nguyệt Vương gật đầu, ngoảnh lại nhìn Phong Dật Hiên vẫn im lặng và Thích Ngạo Sương đang ngủ say trong lòng hắn, đồng ý với quyết định của Mễ Tu Tư.

Hai tay Mễ Tu Tư tạo ra một dấu tay kỳ lạ. Sau đó một luồng ánh sáng trắng chói mắt hiện ra, một con quái thú lớn xuất hiện trên khoảng đất trống trước mặt hắn. Con vật này không khác với con mà Thích Ngạo Sương cưỡi trước đó cho lắm, có điều nó lớn hơn rất nhiều, gấp mười con trước, trên lưng rất bằng phẳng rộng rãi.

“Lên đây đi.” Mễ Tu Tư bay lên đầu tiên. Phong Dật Hiên ôm Thích Ngạo Sương, điểm nhẹ mũi chân, nhảy lên. Nguyệt Vương theo sau.

Mọi người ngồi vào chỗ của mình xong, Mễ Tu Tư vỗ nhẹ lên lưng quái thú: “Đi nào. Đi về hướng tây nam, tìm Chân Vương.”

Quái thú ngâm lên một tiếng, bay lên vững vàng về hướng tây nam.

Nguyệt Vương tạo một kết giới, bao lấy mọi người bên trong, chắn ánh mặt trời và gió mang theo cát bay tới. Từ đầu tới cuối Phong Dật Hiên chỉ nhìn gương mặt say ngủ của Thích Ngạo Sương, không nói gì, cũng không động đậy.

“Phong Dật Hiên, ngươi thấy thế nào?” Nguyệt Vương lên tiếng hỏi.

“Gì cơ?” Phong Dật Hiên nghe có người gọi tên mình mới phục hồi tinh thần lại, quay sang nhìn Nguyệt Vương.

Nguyệt Vương nhìn Thích Ngạo Sương rồi đối mắt với Phong Dật Hiên: “Ngươi thấy thế nào?”

Ánh mắt Phong Dật Hiên buồn bã. Hắn lắc đầu: “Ta không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng ta cảm thấy vừa nãy không phải là Ngạo Sương chân chính. Nhưng không phải nàng thì là ai? Vừa là nàng, vừa không phải.” lòng Phong Dật Hiên lo lắng, “Ta không rõ lắm.”

“Thật ra thì hai Thích Ngạo Sương hoàn toàn khác nhau về tính cách này đều là nàng.” Nguyệt Vương vuốt cằm, đoán, “Có thể nàng có hai nhân cách? Tính cách tàn bạo thích giết chóc ẩn sâu trong nội tâm?”

“Không phải chúng ta chưa gặp qua người như vậy.” Mễ Tu Tư gật đầu đồng ý.

Phong Dật Hiên khẽ cau mày. Hắn không thích lý do của Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư cho lắm, nhưng lại không tìm ra lý do khác để phản đối. Hành động khác thường của Thích Ngạo Sương quả thật rất đẫm máu, cực kỳ đáng sợ.

“Nhưng tình huống của Thích Ngạo Sương lại không giống lắm. Cụ thể không giống ở đâu thì ta không nói rõ được.” mày Nguyệt Vương cau chặt lại.

“Ta cảm thấy…” Mễ Tu Tư ngẩng đầu nhìn phương xa, thở dài thật dài, nói. “Hình như chuyện càng ngày càng không đơn giản.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,697
Điểm cảm xúc
5,218
Điểm
113
Chính văn 5
Chương 12: Chảy máu mũi hàng ngày
Lãnh thổ của Chân Vương là những dãy núi trùng điệp, trong khe núi có dòng suối nhỏ chảy róc rách, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, tựa như dây chuyền màu bạc trên cổ các dãy núi. Trong sơn cốc có rất nhiều chim bay thú chạy, bầu không khí rất hài hòa.

Tòa thành của Chân Vương nằm giữa hai dãy núi. Mễ Tu Tư bảo quái thú dừng lại. Mọi người đứng giữa hai dãy nũi cao, phía trước là một con đường lớn tối như mực. Mễ Tu Tư thu hồi quái thú, đi trước dẫn đường. Phong Dật Hiên ôm Thích Ngạo Sương vẫn đang ngủ say đi theo. Vách núi hai bên cao ngất tựa như sắp sụp xuống. Mới đầu ngẩng lên còn thấy một đường bầu trời nhưng sau đó thì tối như mực. Nguyệt Vương lấy một khối bạch ngọc hình trăng lưỡi liềm ra. Bạch ngọc tỏa sáng, soi rõ mọi thứ xung quanh họ.

Vừa lúc đó, tiếng ma sát vang lên không ngừng xung quanh. Phong Dật Hiên vừa định quay lại nhìn thì Mễ Tu Tư ngăn lại: “Đừng nhìn. Những thứ này là thú giữ nhà của Chân Vương.” Phong Dật Hiên gật đầu, không quay lại nhìn nữa. Mà những tiếng ma sát vẫn vang lên sau lưng họ, theo rất xa, cho tới cuối con đường thì mới dừng lại. Cuối con đường là một phiến thạch bích, trên đó có vô số hoa văn kỳ lạ, cổ xưa mà lại hơi quỷ dị.

Nguyệt Vương đi lên phía trước, vươn tay đè lên trên một hoa văn trong một vòng tròn. Tiếng “ầm” vang lên nhưng thạch bích chỉ phát ra tiếng mà không mở ra.

“Kỳ lạ?” Nguyệt Vương nghi ngờ, nhíu mày, “Sao cửa lại không mở ra?”

Nguyệt Vương vừa nói xong thì Mễ Tu Tư đã tay mắt lanh lẹ tạo một kết giới, bao lấy Nguyệt Vương và mình cùng với hai người Phong Dật Hiên.

Ầm ——! Tiếng đụng chạm mạnh mẽ, chạm vào khiến toàn bộ kết giới rung lên, sắp trở nên trong suốt, thiếu chút nữa thì bị phá. Một cỗ lực đạo đáng sợ bắn ra từ trong vòng tròn kia, cứ như vậy mà đụng vào kết giới khiến bọn họ bất ngờ không kịp phòng ngự.

Ngay lập tức sắc mặt Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư thay đổi. Hai người trao đổi ánh mắt, một hồi lâu mới nói một cách khó khăn: “Chẳng lẽ… chẳng lẽ Chân Vương cũng bị giết rồi sao?”

“Có chuyện gì vậy?” Phong Dật Hiên cau mày, nghi ngờ hỏi.

“Phong ấn trên cánh cửa đá này có thể phân biệt được thân phận của chúng ta, cũng có thể truyền tới nơi của Chân Vương. Nhưng vừa rồi chúng ta bị công kích, chẳng lẽ Chân Vương đã gặp nguy hiểm?” sắc mặt của Nguyệt Vương cực kỳ khó coi.

“Không.” Sắc mặt Mễ Tu Tư trầm xuống, suy nghĩ rồi nói, “Nếu hai chiến tướng khác muốn vào cánh cửa đá này thì chắc chắn không thể mở được. Dám chắc nếu có cuộc chiến đã xảy ra ở đây thì cửa này đã bị phá hủy rồi. Nhưng cánh cửa đá này vẫn hoàn hảo, không tổn hao gì.”

Nguyệt Vương vừa nghe thì sắc mặt hơi dịu lại, sau đó lại lo lắng mà hỏi: “Nhưng tại sao phong ấn lại không phân biệt được?”

“Phong ấn này có thể biết tất cả Vương? Vậy Bạch Vương trước kia thì sao?” Phong Dật Hiên nghi ngờ, hỏi.

“Khi Bạch Vương thôn tính Thiên Vương thì đã không còn là Bạch Vương nữa, phong ấn sẽ không phân biệt được. Hơn nữa Chân Vương cũng nhận được tin tức, nhất định sẽ có cách.” Mễ Tu Tư trả lời câu hỏi của Phong Dật Hiên.

“Chân Vương, mở cửa!” Nguyệt Vương hắng giọng, kêu to với cửa đá.

Chỉ có tiếng vang mà không có phản ứng khác.

Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư liếc nhìn nhau, đang chuẩn bị chọn cách khác thì một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Các ngươi là Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư Vương?”

Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư sửng sốt. Vì giọng nói này xa lạ nhưng lại truyền ra từ phong ấn trên cửa đá. Chỉ có Chân Vương chân chính mới sử dụng được sức mạnh trên phong ấn này! Sao lại là giọng nam xa lạ?

Nhưng Phong Dật Hiên nghe thấy giọng nói đó thì kinh hãi, kêu lên thất thanh: “Tẫn Diêm, Tẫn Diêm, là ngươi ư?”

“Tiểu thư?” trong giọng nói lạnh lùng có chứa kích động.

“Không, ta là Phong Dật Hiên. Ngạo Sương đã đổi thân thể với ta. Bây giờ nàng đang ở bên cạnh ta.” Phong Dật Hiên xác định người đang nói là Tẫn Diêm thì kích động hơn. Hắn không ngờ lại gặp được Tẫn Diêm ở đây.

“Tiểu thư đâu? Người sao rồi?” giọng Tẫn Diêm không lạnh lẽo như trước nữa, mà là vội vàng hỏi.

“Ngạo Sương không sao, chỉ đang ngủ say thôi.” Phong Dật Hiên trả lời, nhìn cánh cửa đá chợt từ từ thay đổi. Ánh sáng trắng tỏa ra từ tất cả hoa văn trên cửa đá, lan ra các đường vân, sau đó từ từ tỏa ra xung quanh.

Tiếng ầm vang lên lần nữa, cửa đá dần dần mở ra.

Trong lòng Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư vừa sợ lại vừa thấy kỳ lạ. Nam nhân đang nói có thể sử dụng phong ấn của Chân Vương, hiển nhiên Phong Dật Hiên biết. Chuyện này là sao?

Rất nhanh, một bóng dáng rắn rỏi xuất hiện nơi cửa đá. Người đó chính là Tẫn Diêm. Hắn mặc quần áo màu lam nhạt. Trên cánh tay có một cái bao tay bằng kim loại, hoa văn trên đó hơi giống trên cửa đá, trên lưng hắn là một thanh kiếm lớn. Thanh kiếm lớn đó khiến Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư càng ngây ngẩn hơn. Đó là vũ khí của Chân Vương. Bọn họ nhìn một cái là nhận ra hoa văn và ánh sáng lành lạnh tỏa ra từ trên đó. Hình như hơi khác nhưng khác ở đâu thì nhất thời bọn họ không nói ra được.

Khi Tẫn Diêm bước ra thì đi thẳng tới bên cạnh Phong Dật Hiên, nhìn gương mặt điềm tĩnh của nàng trong lòng hắn thì mới yên lòng. Đúng là nàng đang ngủ say, không có gì đáng ngại.

“Phong thiếu, có chuyện gì với tiểu thư vậy?” Tẫn Diêm hoàn toàn không để ý tới Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư mà nghiêm túc hỏi Phong Dật Hiên.

“Ta cũng không biết. Chúng ta bị phục kích….” Phong Dật Hiên kể lại toàn bộ mọi chuyện cho Tẫn Diêm.

Tẫn Diêm nghe xong thì sắc mặt nặng nề. Bởi vì hắn biết rất rõ Thích Ngạo Sương không phải đại tiểu thư hoa si ngu ngốc trước kia. Nàng là người tới từ thế giới khác. Như vậy có thể liên kết mọi chuyện đang xảy ra không? Tẫn Diêm trầm tư. Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư lại nóng nảy.

“Này…Này…Ngươi…Chuyện này…” Nguyệt Vương không biết nên xưng hô thế nào, không thể làm gì khác là lúng túng nặn ra vài chữ.

Lúc này Tẫn Diêm mới phục hồi tinh thần lại, phát hiện ra Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư đang hóng gió bên cạnh, cười cười đầy áy náy: “Hai vị vương, thật ngại quá. Quên không tự giới thiệu, ta tên là Tẫn Diêm, là Chân Vương tân nhiệm.”

Tẫn Diêm vừa nói thì liền khiến mọi người kinh ngạc.

“Vậy lão đầu Na Na đâu?” trong lòng Nguyệt Vương hoảng hốt, vội vàng hỏi.

“Ông ấy sống rất vui vẻ, vui vẻ đến mức chảy máu mũi hàng ngày…” Tẫn Diêm giựt giựt khóe miệng, nói.

Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư nhìn nhau, cùng mở miệng hỏi: “Tại sao? Có chuyện gì vậy?”

“Các vị đi xem thì biết.” Tẫn Diêm nói một câu đầy khinh thường, quay lại nhìn Thích Ngạo Sương trong lòng Phong thiếu, ánh mắt trở nên dịu dàng, “Vào trước đã. Để tiểu thư nghỉ ngơi cho tốt.”

Vào cửa đá, trước mặt dần dần mở rộng ra, ánh sáng chiếu rọi.

“Cái kia…Cái kia…Tẫn Diêm, vũ khí này là lão đầu kia truyền cho ngươi à? Sao lại không giống trước cho lắm?” Mễ Tu Tư mở lớn mắt nhìn cự kiếm sau lưng Tẫn Diêm. Nó được hắn khoác sau lưng, đầu nhọn dài tới gót chân hắn.

“Là lão đầu cho nhưng ta đã nhập vào vũ khí của mình.” Tẫn Diêm nói tới đây thì ánh mắt lại hướng về phía Thích Ngạo Sương, mỉm cười, không có ý định nói tiếp. Vũ khí kia của hắn là Thích Ngạo Sương đưa, hắn vẫn mang theo trên người, bây giờ đã nhập vào vũ khí trên lưng mình.

Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư đầy bụng nghi vấn, đi theo Tẫn Diêm vào trong. Cung điện như trước, dọc trên đường đi không có gì khác nhưng vừa vào cung điện thì lập tức phát hiện ra không được bình thường. Tiếng nói tiếng cười vẳng tới bên tai, càng đi vào trong thì càng lớn.

“Phu quân, bên này ~~”

“Bên này cơ ~”

“Thiếp ở đây ~~~”

Trong cung điện xa hoa tráng lệ, tiếng cười truyền tới từ phía sau. Mặt Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư liền biến sắc. Bọn họ nghe thấy tiếng của Chân Vương. Bước nhanh vào bên trong, thấy cảnh tượng trong đó thì trợn mắt há miệng. Chân Vương mặc quần áo trắng như tuyết, bịt mắt, tay quờ quạng xung quanh. Xung quanh có mấy mỹ nữ đang trêu đùa hắn.

“Đừng chạy ~~~ ha ha, sẽ bắt được nàng ngay thôi.” Chân Vương cười ha hả, vươn tay bổ nhào về phía trước. Các mỹ nữ kêu lên sợ hãi, tản ra bốn phía.

Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư nhìn nhau, khóe miệng co quắp, hoàn toàn không nói được lời nào. Chân Vương vẫn đùa giỡn ầm ỹ với mỹ nữ, không coi ai ra gì.

“Chân Vương!” Nguyệt Vương quát to đầy tức giận.

“Hả? Giọng nói này hình như là của Nguyệt Vương.” Chân Vương gạt tấm vải bịt mắt ra, nhìn Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư, nói, “Đừng gọi bậy. Ta đã không còn là Chân Vương, tất cả mọi chuyện không liên quan gì tới ta nữa. Có chuyện gì thì tìm tiểu tử kia. Bây giờ hắn là Chân Vương. Đừng quấy rầy cuộc sống tốt đẹp của ta bây giờ.” Nói xong thì che mắt lại, tiếp tục nhào vào các mỹ nữ, sau đó không để ý tới mọi người nữa.

Nguyệt Vương còn định nói gì đó thì bị Mễ Tu Tư ngăn lại, nhẹ nhàng lắc đầu: “Để cho hắn sống cuộc sống hắn muốn đi. Quả thật hắn làm Chân Vương quá lâu, quá mệt rồi.”

Nguyệt Vương nhìn ánh mắt của Mễ Tu Tư, nhẹ nhàng thở dài, không lên tiếng nữa.

“Mời đi theo ta.” Lúc này, Tẫn Diêm lễ phép lên tiếng, “Ta biết mọi chuyện. Các vị nghỉ ngơi một chút rồi bàn bạc đối sách.”

Mọi người chỉ có thể gật đầu bất đắc dĩ.

Tẫn Diêm dẫn Phong Dật Hiên tới một căn phòng hoa lệ rộng lớn, cẩn thận đặt nàng lên trên cái giường lớn thoải mái.

“Tẫn Diêm, thật không ngờ ngươi lại trở thành Chân Vương.” Phong Dật Hiên hơi cảm thán.

“Phong thiếu, ta có chuyện muốn hỏi người. Xin người trả lời nghiêm túc.” Sắc mặt Tẫn Diêm nghiêm túc.

“Chuyện gì?” Phong Dật Hiên nghi ngờ.

“Mặc kệ tiểu thư trở nên thế nào, tình yêu của người cũng sẽ không thay đổi chứ?” ánh mắt Tẫn Diêm sáng rực, hỏi một cách trịnh trọng.

“Sẽ! Mặc kệ nàng là ai, trở nên thế nào, tình yêu của ta với nàng đều sẽ không thay đổi!” Phong Dật Hiên kiên quyết hơn bao giờ hết.

“Tốt. Vậy là đủ rồi.” Tẫn Diêm gật đầu, mỉm cười, sau đó trầm giọng nói, “Chỉ cần tìm được Lãnh thiếu thì chuyện ta muốn biết sẽ có kết quả. Người nghỉ ngơi đi. Phòng người ở bên cạnh. Lần nổi loạn này còn phức tạp hơn những gì bọn Nguyệt Vương nghĩ. Sau này ta sẽ nói cho mọi người biết.”

Lòng Phong Dật Hiên tràn đầy nghi ngờ, nhưng vẫn lắc đầu, nói: “Không. Ta muốn canh giữ ở đây, chờ nàng tỉnh lại.”

“Được thôi.” Tẫn Diêm nhìn ánh mắt kiên định của Phong Dật Hiên, gật đầu.

Sau khi Tẫn Diêm rời khỏi thì Phong Dật Hiên lẳng lặng ngồi cạnh giường, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Thích Ngạo Sương đến thất thần.

“A, các huynh chính là bằng hữu của Tẫn Diêm đại ca?” chợt, một giọng nói giòn tai truyền tới từ cửa sổ.

Phong Dật Hiên ngẩng đầu thì thấy một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài ngồi trên bệ cửa sổ đang nhìn bên này, cười khanh khách.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,697
Điểm cảm xúc
5,218
Điểm
113
Chính văn 5
Chương 13: Thay đổi bất ngờ
Phong Dật Hiên ngẩng đầu thì thấy một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài ngồi trên bệ cửa sổ đang nhìn bên này, cười khanh khách. Bề ngoài thiếu nữ chỉ khoảng mười ba, mười bốn tuổi, trên mặt chưa hết nét trẻ con. Nhưng hắn cảm nhận được tu vi của nàng không thấp.

“Ừ, muội là?” Phong Dật Hiên nghi ngờ, hỏi.

“Hi hi, muội là Lai Lỵ, là tả chiến tướng của Tẫn Diêm đại ca!” Lai Lỵ cười hì hì bước tới. Nàng mặc áo màu xanh biếc, trên lưng có một cái đai lưng rất đặc biệt.

Sắc mặt Phong Dật Hiên thay đổi: “Muội biết cuộc nổi loạn lần này à?” Phong Dật Hiên hỏi vậy nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ. Bởi vì Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư biết lần nổi loạn này không phải chuyện đùa nên đã cho những người xung quanh nghỉ việc, kể cả chiến tướng bên cạnh. Chân Vương không cho chiến tướng bên cạnh nghỉ việc sao?

“Biết. Chính vì vậy nên muội mới chịu theo bên cạnh Tẫn Diêm đại ca. Những kẻ nhát gan kia đã lăn đi xa rồi.” Lai Lỵ hừ lạnh, trên mặt tràn đầy khinh thường.

Phong Dật Hiên nhìn sắc mặt của Lai Lỵ thì giật mình, trực tiếp hỏi: “Muội thích Tẫn Diêm?”

Mặt Lai Lỵ chợt đỏ bừng, cúi đầu sờ thắt lưng của mình, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Phong Dật Hiên, thẳng thắn mà nói: “Đúng thế. Muội thích Tẫn Diêm đại ca. Lần đầu tiên nhìn thấy huynh ấy muội đã thích huynh ấy. Khi đó muội liền thề cả đời sẽ ở cạnh huynh ấy, mặc kệ huynh ấy có thích muội không.”

Ngược lại, Phong Dật Hiên bị rung động bởi những lời thẳng thắn của nữ hài này.

“Tỷ ấy chính là tiểu thư theo lời của Tẫn Diêm đại ca ư?” Lai Lỵ bước lên trước, chống nạnh nhìn Thích Ngạo Sương đang ngủ say trên giường, nói một cách tùy tiện, “Quả nhiên rất đẹp. Không hổ là nữ nhân mà Tẫn Diêm đại ca thích.”

Phong Dật Hiên trợn mắt há hốc miệng.

“Muội…Muội…”

“Nhất định huynh cũng biết Tẫn Diêm đại ca thích tỷ ấy. Nhưng dường như tỷ ấy không thích Tẫn Diêm đại ca. Tỷ ấy thích huynh à? Còn cái người là Lãnh thiếu gì đó thì sao?” Lai Lỵ cười hì hì, nói trúng tim đen.

Phong Dật Hiên càng kinh ngạc hơn.

“Muội biết rõ Tẫn Diêm đại ca thích tỷ ấy. Nhưng không sao. Dù vậy muội vẫn sẽ ở bên Tẫn Diêm đại ca. Cả đời này Tẫn Diêm đại ca không thích muội muội cũng không sợ. Muội chỉ muốn được ở bên huynh ấy là đủ rồi.” Lai Lỵ cười hì hì, trực tiếp nói ra tiếng lòng của mình.

Phong Dật Hiên chợt trầm mặc, sắc mặt cũng ảm đạm. Hắn nhìn Lai Lỵ, mấp máy môi nhưng không biết nói gì cho phải.

“Huynh không cần nói gì cả. Muội ghét người khác nói muội ngốc. Là muội tình nguyện.” Lai Lỵ cười tinh nghịch, ngồi bên giường, nhìn khuôn mặt ngủ say của Thích Ngạo Sương, cảm thán, “Thật là đẹp.”

“Phải rồi, huynh tên gì? Cả tỷ ấy nữa?” Lai Lỵ quay sang nhìn Phong Dật Hiên, hỏi.

“Phong Dật Hiên. Nàng là Thích Ngạo Sương.”

“Thích Ngạo Sương….” Lai Lỵ lẩm bẩm nhắc lại mấy chữ này, sau đó gật đầu, đứng lên, nói, “Tỷ ấy là người Tẫn Diêm đại ca dùng hết sức và cả tính mạng để bảo vệ, vậy muội cũng sẽ dốc sức bảo vệ nơi này. Sau này muội sẽ giúp Tẫn Diêm đại ca bảo vệ tỷ ấy.”

“Ta…Cảm ơn muội…” Phong Dật Hiên hơi chua xót mà nói. Tình yêu của một người thật có thể vô tư như vậy, có thể đạt tới mức này….

“Không cần cảm ơn đâu. Ha ha, hy vọng tỷ ấy sớm tỉnh lại.” Lai Lỵ cười hi hi, đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, le lưỡi, “Muội đi đây. Ngàn vạn lần đừng nói với Tẫn Diêm đại ca là muội lén tới đây.”

Phong Dật Hiên gật đầu. Lai Lỵ nhẹ nhàng lộn ra từ cửa sổ.

Trong phòng yên tĩnh trở lại, Phong Dật Hiên si ngốc nhìn khuôn mặt say ngủ của nàng, trong lòng dâng lên cảm giác êm dịu.

Khi Thích Ngạo Sương từ từ mở mắt ra thì đập vào mắt là màn che hoa lệ. Nàng nhẹ nhàng quay đầu thì thấy Phong Dật Hiên đang ngủ say cạnh giường.

Thích Ngạo Sương từ từ vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu Phong Dật Hiên. Vừa chạm vào thì hắn liền tỉnh.

“Ngạo Sương, nàng tỉnh rồi. Có đói bụng không?” Phong Dật Hiên nở nụ cười, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.

“Dật Hiên, ta nằm mơ…” giọng Thích Ngạo Sương xa dôi, mang theo chút bi thương.

“Sao? Mơ thấy gì?” Phong Dật Hiên thấy sắc mặt Thích Ngạo Sương hơi lạ thì không khỏi lo lắng, hỏi.

“Ta mơ thấy lửa đầy trời, sinh linh đồ thán, thù hận và căm phẫn ngập trời. Toàn bộ đều do ta tạo ra. Dường như ta đang tìm gì đó.” Thích Ngạo Sương từ từ ngồi dậy. Phong Dật Hiên vội vàng vươn tay đỡ.

“Đang tìm gì?” Phong Dật Hiên khẽ cau mày.

“Ta không biết.” Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng lắc đầu.

“Vậy đừng nghĩ nữa. Ta gọi người bưng nước rửa mặt, chuẩn bị đồ ăn cho nàng.” Phong Dật Hiên vươn tay xoa đầu Thích Ngạo Sương, an ủi.

Nàng nhẹ nhàng gật đầu, không nói nữa.

——— ——————

Mọi người đang bàn bạc trong đại sảnh. Tất cả đều ở đây, kể cả Lai Lỵ. Thích Ngạo Sương hơi không yên lòng, cảnh tượng trong giấc mơ rõ mồn một trước mặt, nhìn thấy mà sợ.

“Như vậy bây giờ phải tìm được những Vương khác, mở phong ấn Tu La ra mới có thể tiêu diệt Thiên Vương, đi tới dưới tòa thành của Tạp Mễ Nhĩ?” Phong Dật Hiên tổng kết.

“Chính là ý này. Chúng ta không tiêu diệt Thiên Vương thì hắn cũng sẽ chủ động tìm chúng ta. Không, phải nói là hắn đang đợi chúng ta chứ?” Nguyệt Vương chợt cau mày, nói.

“Nếu hắn án binh bất động thì chẳng phải là chờ chết sao? Chờ chúng ta tập hợp đủ, mở phong ấn ra?” Mễ Tu Tư không hiểu.

“Nếu trong đó có Vương đã phản bội, đầu hàng hắn thì sao?” Một câu của Nguyệt Vương khiến sắc mặt của mọi người thay đổi.

“Sẽ không. Hắn thôn tính Thiên Vương, ai sẽ đầu hàng hắn!” Mễ Tu Tư quả quyết phủ nhận.

“Nếu là Vương mới thì sao?” Phong Dật Hiên nhẹ nhàng nói. Sắc mặt Mễ Tu Tư thay đổi.

“Vậy bây giờ không chắc chắn được Vĩnh Vương và Bạch Vương. Chúng ta nên đi tìm Dực Vương.” Nguyệt Vương xụ mặt xuống.

“Dực Vương có thể bị nguy hiểm không?” Phong Dật Hiên chen vào.

“Sẽ không. Hành tung của Dực Vương mơ hồ bất định. Tòa thàn của nàng là thành trên không, chuyển động trong mây, không người nào có thể tìm được vị trí chính xác.” Nguyệt Vương trả lời.

“Vậy có nghĩa là chúng ta không dễ tìm được.” Phong Dật Hiên cau mày, lo lắng hỏi.

Mễ Tu Tư nhún vai, không nói.

Lúc mọi người đang bàn bạc thì Tẫn Diêm nhíu mày, chợt nói: “Ngoài cung điện có người.”

“Ai?” Mọi người đồng thanh hỏi.

“Sứ giả của Dực Vương…” mặt Tẫn Diêm đầy nghi ngờ, nói. Khi nghe xong thì sắc mặt mọi người cũng giống hắn. Thật kỳ lạ. Vừa nhắc tới Dực Vương thì sứ giả của nàng đã xuất hiện rồi sao?

Tẫn Diêm không nói nhảm nữa, vẽ một dấu ấn trong không trung. Một cái gương xuất hiện giữa không trung, bắt đầu gợn sóng, dần dần trở nên rõ ràng, chiếu ra hình ảnh của người trong đó.

“Dực Vương đích thực!”

“Tại sao lại là nàng?!”

Trong gương là một nữ nhân đội mũ che màu đen. Tuy thân hình nàng bị áo chàng che lại, mặt cũng bị mũ che đi hơn một nửa nhưng Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư vẫn từ thân hình và một phần khuôn mặt lộ ra của nàng mà nhận ra thân phận của nàng.

“Dực Vương là nữ nhân?” Phong Dật Hiên kinh ngạc.

“Có ai nói với ngươi là nam nhân chưa?” Nguyệt Vương bĩu môi.

Phong Dật Hiên giựt giựt khóe miệng, lắc đầu.

“Là Dực Vương thật?” Tẫn Diêm xác nhận.

“Là nàng, không sai đâu.” Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư cùng gật đầu.

“Vậy ta để nàng vào.” Tẫn Diêm gật đầu với Lai Lỵ. Lai Lỵ ra ngoài đón Dực Vương. Hai tay Tẫn Diêm kết ấn trước ngực, mở cửa đá ra.

Không lâu sau Lai Lỵ dẫn Dực Vương vào.

“Dực Vương, ngươi không sao là tốt rồi.”

“Thật tốt quá, Dực Vương. Ngươi cũng biết bây giờ tình hình rất nguy cấp, cho nên tới tận đây tìm ta sao?”

Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư tiến lên đón, nhiệt tình nói chuyện.

“Ừ, đúng vậy…” từ đầu tới cuối Dực Vương vẫn cúi đầu, không cởi áo choàng xuống, nhỏ giọng đáp.

“Thật tốt quá. Bây giờ chỉ cần tìm Bạch Vương và Vĩnh Vương mới thôi.” Nguyệt Vương nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, xoay người trở lại chỗ, “Dực Vương, ngươi đã cho thuộc hạ nghỉ, tới đây một mình à?”

Mễ Tu Tư cau mày cảm giác có gì đó bất thường.

“Đừng tìm Vĩnh Vương và Bạch Vương mới nữa. Bởi vì bọn họ đều ở cạnh Thiên Vương…” chợt, giọng nói trầm thấp của Dực Vương thay đổi. Ngay sau đó mọi người chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên. Trên ngực Nguyệt Vương trước mặt Dực Vương bị một thanh bảo kiếm sắc bén đâm vào, máu chảy dọc theo mũi kiếm. Một phần khác của thanh kiếm bị Dực Vương giữ trong tay.

Sự thay đổi đột ngột khiến mọi người kinh hãi.

“Nguyệt Nha Nhi!” sắc mặt Mễ Tu Tư đại biến, kêu to thất thanh đầy đau lòng.

Dực Vương một kích đã trúng, nhanh chóng rút mũi kiếm ra, cười lạnh, lui về sau.

Trong lòng Tẫn Diêm và Lai Lỵ kinh hãi, chạy tới, bảo vệ Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư sau lưng.

Dực Vương cầm thanh bảo kiếm còn nhỏ máu, cười ha hả: “Muốn phản người, các ngươi thật là tự tìm đường chết! Vị trí của Thiên Vương vốn nên là của người mới đúng!”

Lúc này Thích Ngạo Sương cũng bị chấn động bởi sự thay đổi đột ngột trước mắt. Nàng và Phong Dật Hiên cũng cau mày nhìn Dực Vương. Tất cả mọi chuyện quá đột ngột, không ai có thể ngăn cản tập kích vừa rồi.

“Dực Vương! Ngươi lại đầu hàng tên súc sinh kia!” Mễ Tu Tư đỡ Nguyệt Vương cả người đầy máu, trong lòng tràn ngập phẫn nộ.

Dực Vương cười lạnh không ngừng.

“Nàng không phải Dực Vương….” Nguyệt Vương dùng hết sức nói một câu đứt quãng. Vết thương trên ngực cũng từ từ thay đổi, dần dần không còn chảy máu nữa nhưng Nguyệt Vương lại càng ngày càng suy yếu.

“Không phải Dực Vương? Ngươi là ai?” Mễ Tu Tư kinh hãi trong lòng, quay sang nhìn Dực Vương đang có vẻ mặt dữ tợn, chất vấn.

“Ta? Ha ha, chẳng lẽ các ngươi đã quên tỷ tỷ sinh đôi còn xuất sắc hơn Dực Vương gấp trăm lần sao?” Dực Vương cầm kiếm, cười ha ha, “Đừng lo. Nguyệt Vương trúng độc do ta chế ra. Hắn sẽ không chết nhưng cũng sẽ không sống được. Ha ha, cả đời này các ngươi đừng nghĩ tới chuyện mở phong ấn Tu La ra!!!” Dực Vương cười ha hả đầy liều lĩnh.

“Ngươi! Đi chết đi!” Mễ Tu Tư nhìn Nguyệt Vương càng ngày càng yếu trong lòng, thẹn quá thành giận, định ra tay.

“Không cần các ngươi ra tay.” Dực Vương ném bảo kiếm trong tay, trên người từ từ tỏa ra ánh lửa, dần dần bao phủ lấy người nàng ta. Ngọn lửa cực nóng khiến người ta đau đớn đến mức không muốn sống nhưng trên mặt nàng lại là nụ cười thỏa mãn đầy hạnh phúc, lẩm bẩm, “Vương của ta, người có thể an tâm mà ngồi lên vị trí đó vĩnh viễn, không ai giải được độc của ta…Vương….Vương của ta….”

Mễ Tu Tư định xong lên dập tắt lửa trên người Dực Vương nhưng Tẫn Diêm cản hắn lại: “Vô dụng. Thiêu đốt linh hồn. Ngươi có dùng hết sức cũng không dập được.”

Ngay sau đó, Dực Vương bị thiêu hầu như không còn, trên đất chỉ còn lại một đống tro bụi nhỏ, không còn bóng dáng xinh đẹp vừa rồi nữa.

“Nguyệt Nha Nhi!” Mễ Tu Tư cảm thấy hơi thở của Nguyệt Vương trong lòng càng ngày càng yếu, không khỏi vô cùng nóng nảy.

Không ai chú ý rằng lúc này Thích Ngạo Sương vẫn không nhúc nhích, đứng sững sờ tại chỗ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,697
Điểm cảm xúc
5,218
Điểm
113
Chính văn 5
Chương 14: Nhanh lên tìm cho ta đến hắn!
"Nguyệt Nha Nhi!" Mễ Tu Tư ôm Nguyệt Vương xông vào đại điện, trong mắt hăn Nguyệt Vương thấy được sự nóng nảy và lo lắng.

"Mễ Tu Tư. . . . . . Thả ta xuống." Nguyệt Vương cật lực nói ra những lời này, "Ta đã không còn thời gian nữa rồi, ta có lời muốn nói. . . . . ."

"Không! làm sao có thể?" trong mắt Mễ Tu Tư có cái gì đó đang lóe lên. Nữ nhân kia thật độc ác, nữ nhân kia là tỷ tỷ của Dực Vương, năm đó Dực Vương ra đời nàng ta đã đại náo một trận. Bởi vì nàng quả thật rất ưu tú, thế nhưng không được chọn làm Dực Vương. Nàng đúng là thiên tài hiếm có, bởi vì chuyện này là đả kích rất lớn. Sau này nàng ta càng tận lực tu luyện, chẳng biết làm thế nào là lại xuất hiện tại đây.

" Ta sắp mất đi ý thức rồi. . . . . ." Nguyệt Vương lộ ra nụ cười buồn bã, "Có mấy lời vẫn muốn nói với huynh, sợ rằng ta ngủ say sẽ không tỉnh lại được nữa. . . . . ."

"Nguyệt Nha Nhi!" Mễ Tu Tư trong lòng khẩn trương, đau lòng mà hô lên.

Tẫn Diêm cùng Lai Lỵ đứng ở một bên, nhìn vết thương của Nguyệt Vương ngày càng khép miệng, nhưng sắc mặt của Nguyệt Vương lại càng ngày càng tái nhợt.

Phong Dật Hiên và Thích Ngạo Sương lúc này đang đứng tại đại điện nhìn tro bụi của “ Dực Vương” thật lâu vẫn chưa hoàn hồn.

"Ngạo Sương, nàng sao rồi?" Phong Dật Hiên nhẹ nhàng mở miệng hỏi.

Thích Ngạo Sương chậm rãi quay đầu nhìn Phong Dật Hiên, trong ánh mắt cũng là một mảnh hư vô. Trong lòng Phong Dật Hiên run lên, Ngạo Sương lại khác thường rồi.

"Thật là đáng ghét, tại sao còn chưa có tìm được hắn? Muốn làm trễ nãi tới khi nào?" Thanh âm lạnh lùng của Thích Ngạo Sương vang lên, đến gần Phong Dật Hiên, chợt nở nụ cười mê hoặc, "Phải tìm được hắn nhanh lên."

"Người nào?" Phong Dật Hiên sững sờ hỏi. ( tất nhiên là tiểu Vân rồi)

"Ngươi và hắn đều là của ta." Thích Ngạo Sương mỉm cười nắm cằm của Phong Dật Hiên, chợt có khẽ cau mày, "Thời gian ta có thể ra đây thật là ngắn."

Phong Dật Hiên ngây ngốc nhìn Thích Ngạo Sương, không nói được lời nào.

Thích Ngạo Sương buông cằm Phong Dật Hiên ra, trực tiếp đi vào đại điện, đi tới chỗ Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư.
Nguyệt Vương vẫn còn cật lực muốn nói điều gì đó với Mễ Tu Tư.

"Mễ Tu Tư, ta cuối cùng chỉ muốn, nói cho huynh biết. . . . . . Ta yêu huynh. Tư khi lần đầu tiên huynh cứu ta, ta đã yêu huynh." Sắc mặt của Nguyệt Vương càng ngày càng tái nhợt, hắn chỉ cảm thấy mí mắt của mình càng ngày càng nặng, ý thức càng ngày càng mơ hồ.

Lời này quả là kinh hãi thế tục, Tẫn Diêm khẽ nhíu mày, không có phản ứng quá lớn. Mà Lai Lỵ kinh ngạc, trừng to mắt mà nhìn Nguyệt Vương.

Vậy mà ngoài dự liệu của mọi người Mễ Tu Tư cười khổ: "Ta biết, ta đều biết. Đệ cho rằng ta thực sự ham mê hậu cung ba ngàn mĩ nữ sao? Chúng ta ở chung một chỗ sẽ kinh hãi thế tục đến ngần nào, đệ bảo ta làm sao dám để cho đệ bị người đời sỉ nhục. . . . . ."

"Mễ Tu Tư. . . . . ." Ánh mắt của Nguyệt Vương thoáng qua tia mừng rỡ.

"Nguyệt Nha Nhi, ta nhất định tìm được thuốc giải!" Mễ Tu Tư nắm chặt tay Nguyệt Vương nói.

"Tốt lắm, ngươi không cần tìm thuốc giải gì cả." Thích Ngạo Sương lạnh lùng chen vào một câu, " Sau này tập trung tìm “ hắn” cho ta!" ( ý là tìm tiểu Vân đó……….Ngày xửa ngày xưa….. xưa ơi là xưa, xưa thiệt là xưa, nói chung là rất xưa…..ở một vương quốc xa xôi có một Nữ Vương và hai chàng nam sủng…. một ngày kia…..)

"Cái gì?" Mễ Tu Tư sửng sốt, Tẫn Diêm cùng Lai Lỵ cũng sửng sốt. Phong Dật Hiên cũng là khẽ cau mày, không nói một lời đứng ở bên cạnh.

Không đợi Mễ Tu Tư có phản ứng, Thích Ngạo Sương trực tiếp đặt tay lên ngực Nguyệt Vương. Trong phút chốc, một luồng ánh sáng chói mắt phát ra từ cơ thể Nguyệt Vương, Nguyệt Vương đau đớn hét lên.

"Thích Ngạo Sương! Ngươi định làm cái gì?" Mễ Tu Tư vừa thấy, kinh hãi, định xông lên ngăn cản Thích Ngạo Sương.

Thích Ngạo Sương không thèm qquay đầu lại, phất tay một cái, Mễ Tu Tư đã bay ra xa, rớt phịch xuống đất.

Con ngươi của Nguyệt Vương phóng đại, muốn nói gì đó nhưng trong cơ thể lại có một cỗ lửa nóng hừng hực làm hắn không tài nào mở miệng được.

Lai Lỵ có chút nóng nảy nhìn một màn trước mắt, nàng nhìn Thích Ngạo Sương, lại quay đầu nhìn Tẫn Diêm, Tẫn Diêm quả thật rất bình tĩnh. Lai Lỵ lại kiên nhẫn chờ đợi.

Phong Dật Hiên lại nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương, trong lòng phức tạp.

Rốt cuộc Thích Ngạo Sương thu tay về, lạnh lùng quay đầu nhìn Tẫn Diêm nói: " Phải nhanh chóng tìm hắn cho ta!" Thích Ngạo Sương nói xong lời này, chậm rãi hai mắt nhắm nghiền, không có động tác khác nữa.

"Ngạo Sương!" Phong Dật hiên vội vàng đỡ Thích Ngạo Sương.

Nguyệt Vương chậm rãi ngồi dậy, nhùn người đang ngồi trên đất đau nhe răng trợn mắt là Mễ Tu Tư: "Mễ Tu Tư. . . . . ."

"Nguyệt Nha Nhi? Đệ không sao thật ư?" Mễ Tu Tư kinh ngạc nhìn sắc mặt của Nguyệt Vương, bây giờ đã hồng hào hơn.

"Hình như không sao rồi." Nguyệt Vương đứng lên, vuốt lồng ngực của mình cau mày nói, "Mới vừa rồi trong cơ thể giống như có lử thiêu, đau đến không muốn sống nữa, nhưng mà giờ lại cực kì thoái mái."

" Thật khó hiểu" Mễ Tu Tư há to mồm, cật lực bò dậy.

"Đúng vậy." Tẫn Diêm lúc này nhàn nhạt lên tiếng, "Mọi người chuẩn bị lên đường, chúng ta còn phải tìm được người đó nữa!"

"Người nào? Rốt cuộc là ai?" Mễ Tu Tư bò dậy. Nguyệt Vương cũng mang dáng vẻ nghi ngờ: "Thích Ngạo Sương lại xuất hiện bộ dạng khác thường à ? đã có chuyện gì xảy ra?"

"Nàng ta muốn tìm ai vậy?" Mễ Tu Tư nhe răng hỏi.

Tẫn Diêm trầm mặc xuống, không nói gì. Lai Lỵ cũng tò mò không kém.

"Lãnh Lăng Vân." Phong Dật Hiên lại nói ra ba chữ này. Không biết vì sao hắn chắc chắn người đó là Lãnh Lăng Vân. Không sai, chính là lãnh Lăng Vân.

Nguyệt Vương cùng Mễ Tu Tư hai mặt nhìn nhau, nhìn nhau chẳng nói gì.

Tẫn Diêm đến gần Thích Ngạo Sương, nhìn Thích Ngạo Sương đang nhắm mắt kêu lên: "Tiểu thư, tiểu thư. . . . . ."

"Hửm?" Thích Ngạo Sương như ở trong mộng mới tỉnh lại"Thế nào?"

"Chẳng lẽ tỷ không nhớ. . . . . ." Lai Lỵ định dùng giọng điệu cứng rắn hỏi, liền bị ánh mắt của Tẫn Diêm ngăn lại.

Thích Ngạo Sương nhìn ánh mắt của mọi người có chút cổ quái, nàng cũng khẽ cau mày suy tư, nói thật nhỏ: " Mới vừa rồi có phải ta lại làm gì cổ quái không?"

Không ai nói chuyện, ánh mắt của Thích Ngạo Sương hướng tới Phong Dật Hiên, Phong Dật Hiên vẫn trầm mặc và cam chịu.

Lông mi Thích Ngạo Sương rũ thấp xuống, trong lòng có chút phiền muộn. Vừa lúc đó nàng lại chợt ngây ngẩn cả người, bởi vì nàng cảm thấy một lực lượng quỷ dị đang ngày càng lan rộng ra! Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng mở tay mình, một đốm lửa màu đỏ xuất diện. Ngọn lửa màu đỏ xuất hiện như trong giấc mơ.

Đây chính là ngọn lửa thuộc về nàng, trong đầu Thích Ngạo Sương chợt toát ra ý niệm như vậy.

Tẫn Diêm lên tiếng nói: "Nguyệt Vương, Mễ Tu vương, nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta xuất phát."

Nguyệt Vương cùng Mễ Tu Tư liếc mắt nhìn nhau, hai người lo lắng nhưng cũng gật đầu một cái, tiếp đó hai người đều đỏ mặt.

Tẫn Diêm không xen vào chuyện giữa Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư, mà là đứng ở trước mặt của Thích Ngạo Sương nói: "Tiểu thư, không nên suy nghĩ nhiều. Đợi đến khi chúng ta tìm được Lãnh Lăng Vân và Tạp Mễ Nhĩ thì tất cả sẽ có câu trả lời."

Thích Ngạo Sương nhìn Tẫn Diêm khẽ gật đầu một cái.

Phong Dật hiên vươn tay nắm chặt tay Thích Ngạo Sương, cũng không nói lời nào.

Mọi người lên đường, dọc đường Thích Ngạo Sương trầm mặc không nói lời nào. Phong Dật Hiên yên lặng đi bên cạnh. Tẫn Diêm và Lai Lỵ đi ở phía trước, Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư có chút kỳ cục đi ở giữa.

"Tẫn Diêm đại ca, tòa thành của Dực vương đã di động đến phía Lam Hải rồi." Lai Lỵ chợt bất thình lình nói như vậy.
"Làm sao muội biết?" Tẫn Diêm quay đầu nhìn mỉm cười nhìn Lai Lỵ

"Huynh quên sao? Ta có cái này a." Lai Lỵ dí dỏm vươn bàn tay, lòng bàn tay của nàng đột nhiên đã có một cái vạch đen.

"Lai Lỵ!" Tẫn Diêm vừa thấy chợt kinh hãi, “ Muội sử dụng bí quyết! Muội điên rồi sao? Vạch đen đó đủ năm vạch thì sẽ mất đi sinh mạng!" ( ầy ~ ta tưởng là hai vạch huyền thoại chứ hóa ra là năm vạch à .Hắc hắc)

"Huynh gấp cái gì, huynh xem, mới có một vạch mà, tận bốn vạch nữa mới nguy hiểm." Lai Lỵ hì hì cười một tiếng.

Sắc mặt Tẫn Diêm trầm xuống: " Dùng lúc nào?"

"Tối hôm qua." Lai Lỵ lên tiếng nở nụ cười.

"Mắt còn đau không?" Tẫn Diêm có chút ân cần hỏi han.

"Không đau, tối hôm qua nghỉ ngơi một đêm rồi, hiện tại tuyệt không đau chút nào." Lai Lỵ cười rực rỡ. Thật ra thì chỉ có nàng hiểu, dùng bí kíp này thì mắt nàng sẽ đau đớn thấu tận tim gan. Nàng đem tất cả lực lượng tập trung vào đôi mắt, tầm mắt có thể đạt tới vạn dặm. Đây là bí kíp của gia tộc nàng. Lực lượng càng mạnh thì càng nhìn được xa. Nàng là người nổi bật nhất cho nên sẽ nhìn được xa nhất. Mà loại này cả đời không thể dùng quá năm lần. Dùng xong năm lần sẽ hai mắt nổ tung mà chết, cho nên người bình thường là sẽ không sử dụng đến lần thứ năm.

"Về sau không cho phép dùng nữa." Tẫn Diêm nghiêm túc dặn dò.

"Được được, ta chỉ dùng vì Tẫn Diêm đại ca mà thôi." Lai Lỵ lộ ra nụ cười sáng lạn, đồng ý.

Tẫn Diêm cười cười, đưa tay ra sờ sờ đầu Lai Lỵ, xoay người nói: "Chúng ta trực tiếp đi Lam Hải thôi, tòa thành của Dực vương trôi lơ lửng tới Lam Hải rồi”.

Leili sờ sờ đầu của mình, mặt trên còn có hơi ấm của Tấn Diễm. Nàng cười ngọt ngào, cúi đầu xuống.

"Này ~ làm sao nàng ta biết chuyện đó thế?" Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư trăm miệng một lời hỏi.

" Lai Lỵ là người của tộc mắt xa, nàng có thể nhìn thấy." Tẫn Diêm ngắn gọn giải thích. Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư đã hiểu.

"Chỉ là, Dực vương chọn địa điểm thật hay, Lam Hải không một bóng người, nhưng có một quái vật biển cực kì nguy hiểm." Nguyệt Vương cảm thán.

"Thôi đi, đó là truyền thuyết mà thôi." Mễ Tu Tư khinh thường nói.

Đoàn người hướng Lam Hải mà đi, Mễ Tu Tư cưỡi ngựa bay trên không trung. Không có ai phát hiện, khi bọn hắn mới vào địa phận Lam Hải thì có một sự rung động ở tận dưới đáy biển sâu..
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top