Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] Tấm Cám - Búp Bê

[Truyện ngắn] Tấm Cám - Búp Bê

Septvn

Tác giả
Tham gia
27/8/22
Bài viết
54
Điểm cảm xúc
133
Điểm
33
Góp ý tác phẩm của Septvn tại ĐÂY nhé các bạn!

ZQtrVFy.png

Tác giả: Búp Bê
Bìa: Minh Minh
Thể loại: Đồng nhân, Tự sự, Phóng tác
Tình trạng: Hoàn
Độ tuổi: Không giới hạn
Giới thiệu:



Ta tìm nàng trong muôn vạn trái ngang
Ta tìm nàng trong bóng hình xưa cũ
Ta tìm nàng trong nỗi đau ấp ủ
Ta tìm nàng – mãi mãi chỉ nàng thôi!




NỘI DUNG


Cuối giờ Tý, vạn vật đã ngủ say, từng gian phòng ta đi qua vô cùng tĩnh lặng. Đóa mẫu đơn trong vườn vẫn đang khép mình đón chờ bình minh đến. Ta đi thật chậm rãi – đúng như cái cách mà vị mẫu nghi trước mặt ta đang như thế. Thỉnh thoảng mấy tên lính canh cúi người hành lễ một cách lạnh lẽo. Có cơn gió vô tình thổi ngang, vạt áo tứ thân người đang vận bay phất phới. Ta nhìn người, người thật đẹp, chẳng khác nào một bức tranh liêu trai.


Đến trước tẩm cung được canh phòng nghiêm ngặt, người dừng chân còn ta bước lên phía trước ra hiệu với tên thái giám đang đứng đó.

- Hoàng hậu mang trà đến cho hoàng thượng!

Cánh cửa tẩm cung chầm chậm mở ra. Ta hơi cúi đầu nhưng vẫn thu rõ hình ảnh đức vua đang ngồi đấy, đọc từng bản tấu chương. Hình bóng hoàng hậu và ta đổ dài trên nền gạch, liêu xiêu. Tay nâng trách trà, hoàng hậu đặt nhẹ lên bàn.

- Thiếp mời người.

- Đa tạ nàng!

Chiếc khay trên tay ta nhẹ hẫng nhưng trái tim lại chùng xuống nặng nề. Hoàng hậu nhập cung chỉ ngót một năm thôi nhưng sự sủng ái đức vua dành cho người ngày một nhạt dần. Ta hay nhìn người những đêm quạnh vắng, người thêu thùa cho khỏa lắp năm canh. Mấy cung nữ hầu hạ người hay kháo nhau rằng người không có cảm xúc. Khuôn trăng người lúc nào cũng lạnh lùng, chẳng rõ vui mừng, đau khổ hoặc cô đơn. Có thật như thế không hở chủ nhân? Chẳng lẽ cuộc sống nơi trần thế này đã không còn chút ưu tư từ người? Hay đằng sau nét mặt yên ả như hồ thu ấy, thâm tâm người đang dậy sóng?

Nếu không có người phụ nữ ấy, liệu người có vui vẻ hơn chăng?

“Một đêm của chín tháng trước, đức vua vẫn dành chút thời gian ghé thăm người. Ta được lệnh lui ra, đứng ngoài cánh cửa. Vốn dĩ ta có thể quay về phòng, nhưng trong lòng mang một nỗi hồ nghi. Chỉ cần ta đi khỏi chủ nhân sẽ cô đơn lắm. Thế là ta đứng lại, chờ đợi, chờ khi đức vua vừa quay gót, ta lại đến bên cạnh chủ nhân. Ta chờ và ta nghe. Ta nghe âm thanh của gió, nghe âm thanh của những bức tường và nghe cả âm thanh của hai trái tim đang thổn thức.

- Nàng đã là hoàng hậu. Ta đã cho nàng tất cả những gì mà bất kể người phụ nữ nào cũng đều mong muốn. Tại sao ánh mắt nàng không thể hiện một chút tôn kính, biết ơn ta. Thậm chí là một chút sợ sệt cũng được.

- Thưa bệ hạ, người đã cho thiếp rất nhiều những thứ mà thiếp có mơ ước cả đời cũng không có được. Thiếp biết ơn người, tận sâu trong đáy lòng này biết ơn người. Trút bỏ hoàng bào người vẫn là bậc chí tôn. Còn thiếp nếu gỡ bỏ xiêm y chỉ còn là một cô gái quê mùa thô kệch. Hà cơ gì người phải bận lòng vì thiếp?

- Nàng không thật. Cái cách nàng nhìn ta đã phản bác lại lời nàng. Cứ như nàng ngoan ngoãn ngã vào tay ta mỗi khi ta đến, ta sẽ yêu thương nàng như một cô gái bình thường. Cứ như nàng luôn ngạo nghễ trước mặt ta, ta sẽ thấy thú vị khi chinh phục. Thế mà nàng chọn cách tuân lệnh ta chẳng khác nào một con rối vô hồn. Ta đã thử đem tình yêu dành cho chị nàng để trao cho nàng, nhưng cách đón nhận của nàng thật quá nhẫn tâm.

- Đêm đã khuya, chăn nệm đã trải, thiếp xin phép được hầu hạ bệ hạ!

Gian phòng nhỏ im lặng như tờ, ta lại nghe văng vẳng âm thanh của nỗi xót xa cùng sự tức giận. Chủ nhân ơi, người lại phải đau đớn rồi!”

Ta theo hoàng hậu lui về tẩm cung. Đêm đen dường như cũng muốn trêu ghẹo người, trêu ghẹo những tâm hồn không yên ả. Những chiếc lồng đèn chập chờn trong gió. Gió rít từng cơn ai oán não nề. Ta biết chung trà chủ nhân mang đến, đức vua tuyệt nhiên sẽ không đụng vào. Đức vua đã không cần, hà cớ gì người phải nhọc công như thế, hở chủ nhân?

***

Dù trong cung có không ít cung nữ, nhưng hoàng hậu vẫn muốn tự mình chăm sóc cho đức vua từng bữa cơm, tấm áo. Người giặt áo cho vua một cách đầy cẩn trọng. Những quan tâm nhỏ nhặt này đức vua có để tâm không? Mỗi lúc như thế vua lại ngồi gần đó, thưởng thức vài món điểm tâm và đánh cờ một mình.

Chú chim vàng anh xinh đẹp mấy hôm nay hay lượn lờ rồi cũng đậu hẳn trên sào tre xem hoàng hậu giặt áo, tiếng hót líu lo cùng bộ lông mượt mà khiến ai trông thấy cũng thích thú. Nhưng hôm nay nó không hót nữa. Để rồi khi đức vua vừa ngồi xuống bàn, nó lại râm rang. Âm thanh ấy không phải của một con chim nên có, mà như tiếng vọng từ cõi âm ai oán, cầu hồn.

Giặt áo chồng tao thì giặt cho sạch
Phơi áo chồng tao, phơi lao phơi sào
Chớ phơi hàng rào, rách áo chồng tao!


Đôi mắt chủ nhân dâng lên niềm ngạc nhiên, mơ hồ chút niềm vui. Ta nghe tiếng chủ nhân khẽ khàng.

- Chị Tấm phải không?

Con chim ấy không trả lời mà bay đến gần vua trong sự kinh ngạc của ngài. Đức vua run run môi.

- Vàng ảnh vàng anh, có phải vợ anh, bay vào tay áo!

Ngay tức thì con chim ấy chui tọt vào tay áo vua. Ta cảm nhận ẩn chứa trong con chim bé nhỏ ấy là một mối ưu linh. Hoàng hậu không màng lời ta, người rạng rỡ vì người ấy quay về bên vua, và vua cũng càng lạnh lùng hơn với người. Nhưng ta thấy dường như người nhẹ nhõm.

Ta mãi mãi không quên được đôi mắt sợ sệt và đầy tội lỗi của chủ nhân những ngày đầu bước chân vào cấm cung. Người đã ôm lấy ta mà bật khóc.

- Thu, ta sợ lắm. Ta đã giết chị của ta. Tất cả những thứ xung quanh ta hiện giờ dường như đang kêu gào đòi ta trả mạng. Ta sợ hoàng cung, sợ những ganh ghét đố kỵ nơi đây. Ta chỉ muốn quay về bên mẹ, ngươi nói đi, ta phải làm sao đây?

Ta ôm lấy người như ôm lấy một đứa em tội nghiệp đang run rẩy. Ta biết người không giết Nguyên phi nhưng người lại đem tất cả lỗi lầm đổ lên bản thân mình. Lúc mới nhập cung người vô cùng trong sáng, những giọt sương mai chưa chắc đã thuần khiết được như người. Họa chăng sự hoen ố chỉ là nỗi tự kỷ đã giết chị đoạt duyên. Rồi thời gian nơi cấm cung đã khiến người thay đổi, chai sạn trước mỗi cảm xúc của cuộc đời.

Ta nghe tiếng âm linh vọng về từ trong con chim kia. Chim không yêu tự do, chim yêu chiếc lồng vàng son và sơn hào hải vị. Chim tung tăng hót ca chỉ khi có đức vua bên cạnh. Đàn ông hóa ra chỉ là những sinh vật yếu đuối. Họ chỉ cần được nũng nịu, vuốt ve là có thể quên hết mọi thứ, dù sự vuốt ve đó đến từ một con chim. Những món ăn hoàng hậu tự tay làm, những chiếc áo hoàng hậu tự tay giặt, những tách trà lúc nửa đêm hay những lời khuyên ân cần cũng không bằng tiếng hót của một loài súc vật. Ta xem thường đức vua. Ta không có tư cách thể hiện nhưng nơi thâm tâm, ta thấy ngài không xứng đáng để ta phải quỳ rạp mỗi khi diện kiến.

Và kết quả của những tiếng hót lả lơi đó là một vị vua gầy gò, bỏ bê triều chính.

- Chị à, em biết em có lỗi. Chồng em sẽ trả cho chị nhưng vua là của quốc gia này. Nếu thật sự chị có tâm linh thì hãy hiểu những gì em nói!

Tất cả dường như vô ích. Vua vẫn hoan lạc cùng vàng anh. Chủ nhân đến cuối cùng cũng phải đưa ra quyết định khiến tim người đau đớn thêm một lần.

- Thu, đem chim cho người khác chăm sóc. Dặn là phải chăm sóc cho thật tốt.

***

- Ngươi nòi vàng anh đã đâm đầu vô song sắt tự vẫn sao?

Hoàng hậu ngồi phịch xuống ghế, thẩn thờ. Rồi người bật cười, nụ cười đầy đau khổ. Cớ sao người không khóc lên, cho nhẹ nhõm hở chủ nhân?

Túm lông chim ta đem chôn ngoài vườn lại mọc lên hai cây xoan đào. Khi vua đi chơi vườn ngự, cành lá xoan đào sà xuống che nắng cho ngài. Vua thấy cây rợp bóng, sai lính hầu mắc võng nằm hóng mát. Khi vua rời khỏi cây liền vươn thẳng trở lại. Oan linh! Lại một lần nữa chủ nhân ta lại chịu khổ sao?

- Thái y? Hoàng thượng mắc phải chứng bệnh gì?

- Bẩm hoàng hậu, theo thần là từ phấn của một loài dây leo mọc trên xoan đào, hoàng thượng bị dị ứng với phấn ấy. Mong người hạ lệnh cho lính canh chặt cây để đảm bảo sức khỏe cho hoàng thượng.

Đức vua khẽ mở mắt nhìn hoàng hậu đang ngồi cạnh ngài. Hoàng hậu mừng rỡ, định đứng dậy gọi thái y nhưng tay bị vua giữ lại.

- Nàng lo cho ta ư?

- Bẩm, cả đất nước đều lo cho ngài.

- Tất cả chỉ là bao biện. Trả lời ta, nếu ta chết đi nàng có buồn không?

- Ngài không sao đâu. Thiếp sẽ chăm sóc ngài thật tốt. Ngài là thiên tử, ông trời sẽ che chở cho ngài mau chóng khỏe mạnh.

- Nàng bướng bỉnh lắm, không như chị nàng…

- Thiếp biết mình không thể thay thế chị Tấm trong tim ngài và thiếp cũng không đòi hỏi điều đó. Ngài cứ an tâm tịnh dưỡng, đừng bận lòng nữa!

- Nàng ra ngoài đi, ta cần yên tĩnh!

Nếu chủ nhân không vào cung. Nếu chủ nhân chỉ là một cô gái bình thường thì có lẽ người sẽ hạnh phúc hơn bây giờ. Người không yêu hay người không dám yêu? Dù người không thay thế được vị trí của Nguyên phi trong lòng vua nhưng đối với ta người luôn là duy nhất. Người phải mạnh mẽ lên, thưa chủ nhân!

***

Cót ca cót két
Lấy tranh chồng chị
Chị khoét mắt ra.


Hoàng hậu giật mình đánh rơi chiếc thoi. Thời gian qua tưởng chừng đã yên ả, nhưng hóa ra âm linh ấy vẫn day dứt quanh đây.

Lửa cháy, khung dệt thành tro. Tro bay đi! Mãi mãi để chủ nhân ta được yên!

***

- Thu à, lần này hoàng thượng đi săn, ta thấy trong lòng như có điều gì bất ổn.

Chủ nhân đã đúng. Người chết mấy năm sống lại là trái quy luật của trời. Nguyên phi quay về. Có lẽ lần này bà ta thật sự muốn lấy lại những gì thuộc về mình. Không đúng. Tất cả từ lâu đã là của chủ nhân ta. Bà ta chết rồi, sao vẫn còn vất vưỡng chốn nhân gian. Hay đó chính là cô hồn dạ quỷ? Ta lo lắng cho chủ nhân nhưng một nô tì thấp bé như ta có thể làm gì được cho người. Nếu mạng ta có thể đổi được hạnh phúc cho chủ nhân, ta chết không hối tiếc. Còn hơn giờ đây, ta phải lặng lẽ nhìn chủ nhân trao trả ngôi vị hoàng hậu cho bà ta. Ta thấy không phải trả, mà là nhường. Bá quan mắt hoe đỏ, sao các người không lên tiếng cản ngăn? Đức vua đăm chiêu, sao ngài không nói một câu công bằng? Tất cả các người thật quá tàn nhẫn với chủ nhân ta.

- Em thỉnh an chị!

- Em ngồi xuống đi. Chúng ta là chị em, không việc gì phải khách sáo với nhau.

- Chị quay về, thật sự là niềm vui lớn.

- Điều đó cũng cảm ơn em. Nhờ những lần em xuống tay, chị lại được thêm một lần hồi sinh. Trải qua ba kiếp, chị ẩn mình trong quả thị và cũng chờ được ngày đoàn tụ với hoàng thượng. Em nói xem, ông trời vốn dĩ công bằng, đúng không?

- Vâng! Em thấy vui vì chị đã quay về và ngày càng xinh đẹp hơn.

- Thế… em có muốn đẹp như chị không?

- Em theo lời chị chỉ bảo.

- Tắm nước sôi em à. Nước càng sôi, da em càng hồng hào.

Ác độc! Những lời nói của hoàng hậu chẳng khác nào một con dao đâm vào chủ nhân ta. Bà ta còn ép chủ nhân ta phải chết. Chủ nhân, người tuyệt đối không làm như thế, phải không?

- Em biết ơn chị đã không chấp nhặt chuyện cũ mà còn bày em cách làm đẹp. Ngày mai em sẽ làm như chị nói.

- Ơ kìa, sao lại phải đến ngày mai hả em?

- Vì hôm nay em còn vài việc phải giải quyết. Chị cứ yên tâm. Em nhất định sẽ làm như lời chị, không cần phải lo lắng đâu.

Chủ nhân ta cười – nụ cười nhẹ hẫng. Hoàng hậu lại nhìn theo bóng dáng chủ nhân ta bằng gương mặt tối sầm.

***

Ta lại đứng ngoài cửa, lại nghe âm thanh của gió. Gió gào khóc, hoa cũng héo úa não nề.

- Ta tìm thấy Tấm, nàng ấy đã chịu khổ rất nhiều.

- Thiếp hiểu mà, bệ hạ không phải giải thích đâu.

- Cám à…

- Người lâu rồi không ghé thăm thiếp. Người có muốn dùng bánh không?

- Cám à… nàng có bao giờ yêu ta?

- Thiếp đã đem cho chim vàng anh. Thiếp ra lệnh đốn xoan đào. Bệ hạ có trách thiếp không?

- Không! Ta không trách nàng. Từ đây về sau ta sẽ chăm sóc tốt cho nàng.

- Vâng, trái tim thiếp cũng sẽ không rời xa người!

Chủ nhân à, ta vẫn nhớ ngày đầu tiên người vì thương xót ta tật nguyền mà cho phép ta được ở lại bên cạnh người. Ta vẫn nhớ lần đầu tiên người ôm lấy ta trong nỗi cô đơn sợ hãi. Bao năm qua ta đã quen với việc người ngồi thêu từng mũi kim thời gian. Quen với việc khoác thêm cho người tấm áo mỗi lần mang trà đến cho vua. Ta quen với nụ cười hiếm hoi của người. Hoàng cung vốn không phải là một nơi lí tưởng cho trái tim hiền hòa như người. Có những lúc ta muốn nói với người thật nhiều. Nhưng một cung nữ câm thì làm sao có thể mở miệng. Ta từng thắc mắc tại sao người lại phải đêm hết đau khổ vào lòng. Ta từng trách đức vua đã quá đỗi vô tâm với người. Nhưng giờ đây trong ta đã vỡ ra một điều gì đó. Người ta vớt xác chủ nhân ra rồi, nước sôi cũng không làm khuôn mặt người méo mó. Ta thấy nụ cười hiện lên trên môi chủ nhân. Người chết người cười, nhưng ta dám chắc những kẻ còn sống sẽ không thể nào yên ổn.

Ta theo chủ nhân bước vào cung vua. Ngài ngồi đó lặng lẽ. Ngài là vua, mọi người tôn sùng và sợ hãi ngài. Ngài nắm trong tay mọi thứ, địa vị, giàu sang… và ngài cũng nắm giữ cả nỗi cô đơn và lạnh lẽo. Ai khỏa lấp được nỗi đau này của ngài thưa chủ nhân? Dù ngài muốn đánh đổi tất cả để tìm lại một ngày yên bình bên người mà ngài yêu thương nhưng điều đó cũng không thể. Ai sinh ra cũng có quyền yêu và được yêu, nhưng không phải ai sinh ra cũng mang trên người chân mệnh thiên tử. Có lẽ ngài chấp nhận mọi thứ, nhưng từ sâu thẳm trái tim vẫn đang dấy lên từng cơn sóng vô hình.

Chủ nhân mỉm cười rồi cùng ta rời khỏi hoàng cung. Sau lưng người, nước mắt quân vương đang rơi xuống!

Hết truyện.​
___________________________________
Góp ý tác phẩm của Septvn tại ĐÂY nhé các bạn!
 
Sửa lần cuối:
Top