Lượt xem của khách bị giới hạn

[Bách hợp] [Truyện Hoàn] Tân đế vương - Tóc Xanh

Bạn có thích truyện của Xanh không?

  • Bình chọn: 9 100.0%
  • Không

    Bình chọn: 0 0.0%

  • Số thành viên bình chọn
    9
[Bách hợp] [Truyện Hoàn] Tân đế vương - Tóc Xanh

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
886
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
Tân đế vương
91960190_864083000684555_6317630196421754880_n.jpg

Tác giả: Tóc Xanh
Thể loại: xuyên không, cổ đại, bách hợp
Tình trạng: đang tiến hành
Rating: T
Truyện được đăng tải độc quyền tại AA Truyện

Văn án:
Gặp được nàng là định mệnh
Được yêu nàng là lẽ sống
Ở bên nàng là chân lý
Bảo vệ nàng là nghĩa vụ.


Một kiếp người ta chỉ mong gặp được nàng, được yêu thương che chở cho nàng. Tường thành vạn dặm cũng không ngăn được ta đến tìm nàng, máu đổ hôi tanh cũng không ngăn được ta yêu nàng, thiên binh vạn mã cũng không ngăn nổi kiếm ta bảo vệ nàng. Một đời yêu nàng, một đời vì nàng.
 
Sửa lần cuối:

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
886
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
Chương 1: Gia thế
Trong căn phòng rộng lớn liên tục phát ra những âm thanh la hét không thôi. Tiếng gió sào sạt luồn qua khung cửa sổ phản phát chiếc rèm cửa bay tứ tung.

- Các người là ai? Thả ta ra, thả ra.

- A…!

- Ring... ring.

Giật mình vùng dậy khỏi chăn, cô thở hồng hộc "Là mơ thôi sao?" tiếng chuông báo thức vẫn inh ỏi, cô giơ tay tắt đi, không gian trở nên tĩnh lặng hẳn đi. Đưa tay lâu mồ hôi cô ngồi tựa thành giường bình tâm lại "thật đáng sợ quá, y như thật vậy." Nhìn chiếc đồng hồ con mèo kitty bên đầu giường cô thì thầm: Cám ơn mày nhé!

Tiếng gõ cửa vang lên “cốc cốc” Quản Gia từ bên ngoài gọi vọng vào.

- Thưa cô chủ đồ ăn đã chuẩn bị xong, mời cô xuống dùng bữa sáng.

- Tôi biết rồi.

Cô đứng dậy, làm vệ sinh cá nhân. Quần áo đi học đã được ủi sẵn và để trên bàn, kèm theo là một mảnh giấy với một dòng chữ ngắn gọn mà bố gửi cho cô.

“Bước vào ngôi trường danh giá đừng làm ta thất vọng.”

Cô cười nhạt, trong lòng bố cô cũng chỉ có mặt mũi của gia đình thôi sao, đến một câu chúc con gái bước vào ngôi trường mới cũng không có. Cô nắm chặt mảnh giấy trong tay, dùng sức siết chặt nó lại rồi quăng nó vào thùng rác.

Cô ngồi vào bàn ăn, ngày nào cũng vậy chỉ có một mình cô ở cái nhà này, ăn một mình, vui một mình, buồn một mình. Trong căn nhà này cái gì cũng có, chỉ có ấm áp thì không. Nó lạnh lẻo như chính tâm hồn của cô vậy.

Từ phía sau có một cô gái đưa hai tay tới ôm chằm lấy cô. Người con gái này cho cô một cảm giác ấm áp đến lạ lùng, cái cảm giác ấm áp cô hằng khao khát từ lúc bé.

- Buổi sáng vui vẻ Bạch Lam.

- Tiểu Nguyệt cậu tới rồi. Tớ đã chuẩn bị đồ ăn cho cậu rồi, mau ngồi xuống ăn đi.

Tiểu Nguyệt nháy mắt với cô một cái, ngồi vào bàn cấm lấy nĩa.

- Cậu chu đáo thật đấy, chuẩn bị cả món tớ thích.

Bạch Lam nhìn cô cười, xe đã chuẩn bị sẳn chỉ cần hai cô bước ra là có thể xuất phát. Bạch Lam năm nay 16 tuổi là con gái của một nhà tài phiệt nên có cuộc sống khá sung túc, tuy nhiên không có cuộc sống giàu sang nào mà không đánh đổi cả. Từ nhỏ cô đã phải học cầm kỳ thi họa, học cách trở thành một người xuất sắc để bố cô có thể gả cô cho bất kỳ gia tộc nào có lợi đối với công ty. Từ nhỏ cô đã phải phấn đấu rất nhiều, việc gì cô cũng cố gắng hoàn thành một cách tốt nhất chỉ để bố mẹ để ý đến cô, nhưng có lẽ họ quá bận rộn để có thể dành thời gian quan tâm cô như anh trai cô. Cuộc sống cô lạnh lẽo, tẻ nhạt như chính con người của cô vậy.

Tiểu Nguyệt cũng là con gái của một nhà chính trị lớn, cuộc sống ở nhà của cô cũng không khá hơn Bạch Lam là bao nhưng Nguyệt là một cô gái đầy nhiệt huyết, không có gì có thể dập tắt sự nhiệt huyết ấy. Hai con người cô đơn tình cờ tìm thấy nhau trong một bữa tiệc tại gia của gia đình Bạch Lam, Nguyệt chính là người mang đến cho Bạch Lam chút hơi ấm nhỏ nhoi, dường như hai con người này ngay từ lần đầu gặp đã có một mối liên kết nào đó.

Hai con người hai tính cách nhưng ai cũng xinh đẹp và ưu tú cả. Nếu ví Tiểu Nguyệt là hoa tử đăng – tượng trưng cho mùa hè cháy bỏng thì Bạch Lam chính là hoa tuyết liên – loài hoa chỉ nở trong băng giá lạnh lẽo.

Hôm qua cả hai đã tham dự lễ khai giảng, nhận lớp, nhận giáo viên chủ nhiệm và làm quen các bạn trong lớp rồi. Hôm nay cứ việc vào đúng lớp, ngồi đúng chỗ của mình là được.

Tiếng chuông vào lớp reo lên, tất cả học sinh quay trở về lớp học của mình.

Giờ ra chơi, Tiểu Nguyệt lân la qua bàn của Bạch Lam. Thấy cô nằm ườn trên bàn Nguyệt vỗ vai cô một cái thật mạnh.

- Có chuyện gì mà không thấy tinh thần gì hết vậy?

Bạch Lam mệt mỏi chằng buồn trả lời Tiểu Nguyệt, chỉ hướng mặt nhìn cô thật lâu như không muốn nói.

Tiểu Nguyệt lấy tay xoa đầu Bạch Lam: Nếu cậu đã không muốn nói thì tớ cũng không ép.

- Thực ra tớ mơ thấy những chuyện không vui nên cũng không muốn nhắc đến mà thôi.

- Nếu đã không muốn nhắc đến vậy thì đừng nhắc đến nữa.

Bạch Lam ôm lấy Tiểu Nguyệt thì thầm: Tớ đói rồi.

Tiểu Nguyệt phì cười: Vậy đi ăn đi.

Cả hai sánh bước xuống căn tin, trong ánh hào quang của những con người ưu tú sàn gạch trắng tinh như được lót một tấm thảm đỏ. Bao ánh mắt cứ đổ dồn về họ, ngưỡng mộ, sùng bái, ganh tỵ, ghen ghét tất cả đều có cả. Trên thế giới này luôn có một nguyên tắc ngầm đẹp thì người ta ghét, xấu thì người ta khinh. Cuộc sống vốn không thể thỏa mãn bất kỳ ai vậy thì có thêm vài người ghét cũng chẳng có sao. Những người có tầm nhìn sẽ cố gắng để hoàn thiện bản thân chứ không lãng phí thời gian của bản thân cho việc ghen tỵ với người khác. Tại sao chúng ta phải ghét họ để rồi phải ngước mặt lên nhìn họ thành công trong khi chúng ta có thể dùng khoản thời gian đó để có thể vượt lên họ.

Hai đứa mua vài cái bánh linh tinh cùng mỗi đứa một ly trà nóng, cả hai nói chuyện trên trời, dưới đất thì có hai người con trai đến làm quen. Vài tiếng xì xầm không tốt nói về bọn nó.

Bạn A nói: Đó chẳng phải là đàn anh học lớp trên sao? Hotboy trường mình đó nha!

Bạn B nói: Tụi nó đúng là ‘họa thủy’! Mới đến trường đã mê hoặc đàn anh của tụi mình rồi.

Tiểu Nguyệt thầm nghĩ trong lòng ‘Cho xin đi, mắt nào thấy bọn này lả lơi với họ mà nói vậy chứ!’

Một người mở lời trước: Xin chào, tớ là Tần Sinh, còn người bên cạnh là Hàn Dương, bọn tớ có thể ngồi cùng bàn với các cậu được không?

Bạch Lam liếc mắt nhìn qua bọn họ một lượt, Tần Sinh là con trái thứ của nhà tài chính lớn nhất bấy giờ, Hàn Dương là con trai cả của ông trùm buôn đá quý. Gia thế lớn thế này được nhiều người để ý đến cũng phải, lại càng không phải người mà bọn họ có thể đắc tội.

- Cứ tự nhiên.

Bạn A tiếp tục nói: Cái gì, tụi nó mặt dày như vậy sao! Nói đến vậy mà còn chẳng biết thân biết phận, nhất là cái con bé làm mặt lạnh kia nhìn vào là thấy ghét rồi.

Bạch Lam nhìn qua có vẻ bình tĩnh, cũng không phải là lần đầu tiên cô gặp chuyện này. Con người lúc nào cũng như vậy thứ gì mình không có được mà người khác có được thì sẽ đâm ra ghen ghét, không phải là tình thế bất đắc dĩ thì cũng không nên gây chuyện với bọn người không biết điều. Nhưng Nguyệt thì khác cô khá nóng tính, lại không chịu được lời thị phi, nảy giờ lòng cô đã sớm bốc hoả chỉ hận không thể cho cái bọn người kia một trận.

- Bọn họ mới là người không biết thân biết phận.

- Kệ bọn họ đi, kẻ thông minh không so đo với lũ ngốc.

Nga bật cười mỉa mai: Nói đúng lắm

Các cô bạn bên kia nghe bị nói xiên, nói xỏ thì lửa giận bùng lên vùn vụt: Lũ ngốc sao, bọn họ nghĩ mình là ai chứ.

Mấy cô gái bên kia liền tia mắt hình viên đạn qua bên hai cô, nói gì thì nói bọn họ cũng là con gái của mấy thương gia có tiếng trong nước thành tích không phải là suất sắc nhưng cũng không làm mất mặt gia đình. Bọn họ là ai, gia thế thế nào mà dám nói các cô như vậy chứ. Hận này không trả thì còn đâu thể diện.

Hai bạn nam ngồi đối diện sớm đã biết gia thế của hai cô gái này, sớm đã có tính toán cho cuộc gặp mặt này nhưng không ngờ lại gây cấn như vậy. Cuộc đời này đúng là nhiều thị phi, mà càng thị phi thì lại càng thú vị.

Rời căn tin về lớp, cả hai bị bọn con gái lúc nãy chặn đường hỏi thăm sức khỏe. Bạch Lam cười khẩy thầm nghĩ "Đúng là bọn phiền phức, chả biết trời cao đất dày."

Tiểu Nguyệt mỉa mai hỏi: Các cô muốn gì đây?

Cô gái cầm đầu trong bọn, cất giọng chanh chua: Tụi bây hãy bỏ ý định mê hoặc Tần Sinh và Hàn Dương của tụi tao đi! Hãy tránh xa họ ra.

Tiểu Nguyệt bực mình: Người của tụi bây, vậy tự mà giữ lấy đừng đến đây rống với chúng tao.

- Tụi bây... Cô ta giơ tay lên định đánh Nguyệt thì bị Bạch Lam chặn lại xiết chặt tay của cô ta khiến cô ta lên “Á...”.

Bạch Lam tức giận: Thật là không biết điều.

Cô gái bị Bạch Lam giữ vặn tay vừa đau lại không thoát ra được, cô ta tức gọi bọn bạn đi cùng tới đánh hội đồng. Ngay lập tức, Bạch Lam xô cô ta ra. Tiện chân cho cô ta một đạp vào bụng, mấy cô gái phái sau cũng không thoát khỏi. Bạch Lam vốn là người không thích bạo lực nhưng cũng đừng làm cô tức giận nếu không trông cô sẽ rất đáng sợ.
 
Sửa lần cuối:

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
886
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
Chương 2: Cùng chơi một trò ảo thuật

Tuy nói Bạch Lam là tiểu thư con nhà gia thế nhưng cô lại thích học kiếm đạo và đọc binh thư. Cô rất thích tìm hiểu về lịch sử, về nguồn gốc con người về những vì sao. Nếu cô sinh ra trong một gia đình bình thường thì cô muốn trở thành một nhà khảo cổ học.

Ông nội cô là một thầy thuốc nổi tiếng trong ngành y học, nhất là về phương diện phối thuốc với một tỷ lệ vàng giúp phát huy hết công dụng của từng loại thảo mộc. Ông cũng chính là người thành lập ra công ty nhưng hiện tại ông nội cô đã giao hết lại cho bố cô quản lý để về tĩnh dưỡng tuổi già.

Nói là ông nội cô tĩnh dưỡng nhưng không ai biết ông ở đâu, ông biến mất không một dấu vết chỉ để lại một bức thư. Ông cô cũng là một người khá kỳ quái ông cũng thường hay biến mất như vậy, nhưng chưa lần nào cô thấy ống biến mất lâu đến như vậy.

Cô rất ngưỡng mộ ông mình, vì ông cô là một người rất tài giỏi thông thạo mọi loại thảo mộc, ông cũng chính là người dạy cô kiếm đạo, dạy cô đọc binh thư, dạy cô chữ cổ. Ông cũng dạy cô phân loại từng thảo dược, có những loại thuốc cô chưa từng thấy bao giờ nhưng mỗi lần cô hỏi ông những loại thảo dược này có thể kiếm được ở đâu thì ông cô đều cười và nói: Đến khi nào con đủ lớn thì sẽ biết thôi.

Bạch Lam đến phòng của ông nội, sắp xếp lại kệ sách cơ quan bắt đầu hoạt động mở ra cánh cửa bí mật. Cơ quan này chỉ có cô và ông biết cách mở, đây là nơi ông cháu cô cùng nhau điều chế thuốc. Loai hoay lấy những lọ thuốc cô đã điều chế ra xem cô thở dài một cái.

- Thật sự vẫn còn kém ông rất xa.

Mở học tủ ra cô thấy một chiếc hộp gỗ, kỳ lạ lúc trước cô có vào đây nhưng không thấy hộp gỗ nào cả. Tò mò cô cố lấy nó ra đặt lên bàn, chiếc hộp gỗ này nhìn khá cũ kỹ nhưng lại không bám chút bụi nào nhất định là do ông nội để vào. Mở chiếc hộp ra xem, bên trong chính là một lá bùa mà ông cô hay đeo, kèm theo là một lá thư.

“Trăng đang chuyển màu, sao đang đổi ngôi, càn khôn lại một lần nữa xoay chuyển cuối cùng chuyện gì đến cũng sẽ đến.”

Cô thật sự không hiểu ông đang nói gì, cô cũng tự tìm hiểu một chút về các ngôi sao nhưng cô thấy chẳng có chuyện gì xảy ra như lời ông nói cả. Câu nói của ông khiến cô không ngừng suy nghĩ, cô vẫn không tài nào hiểu nổi ông có muốn nói đến điều gì và chuyện gì sắp xảy ra.

Mấy hôm sau, người hầu từ ngoài mang vào phòng cô một thiếp mời điều đặc biệt ở đây chủ bữa tiệt chính là ông cô, đây là một bữa tiệt được tổ chức trên biển. Cô vẫn không hiểu ông cô có dụng ý gì, ông biến mất một cách bí ẩn rồi lại xuất hiện một cách bất ngờ.

Tiếng chuông điện thoại vang lên.

- Tiểu Nguyệt có chuyện gì thế.

- Tớ nhận được thiệp mời từ ông cậu nè! Trông có vẻ bí ẩn quá nên muốn hỏi chút thông tin từ cậu.

- Tớ cũng mới nhận được thiệp sáng nay thôi, tớ không biết ông muốn làm gì nữa.

- Tớ nghe nói mấy tiểu thư nhà khác cũng được mời, mà hình như khách mời toàn là nữ thì phải?

Bạch Lam suy nghĩ một hồi, việc này rất có khả năng liên quan đến sự kiện mà ông đã nhắt đến. Nhưng cô vẫn không đoán được ông cô muốn làm gì, chuyện này thật kỳ lạ.

- Tớ biết rồi, tối nay tớ qua đón cậu.

Bây giờ cô phải chọn trang phục và phụ kiện, cô cũng có phần háo hức vì mấy tháng rồi cô không được gặp ông, ông biết ông cô lại giở trò quái dị gì đây.

Trời dần mờ tối xe đã chuẩn bị xong, Bạch Lam sang đón Tiểu Nguyệt hai người cùng nhau đến bến cảng. Hai người bọn họ khoác lên người hai trang phục và hai màu sắc đối lập nhau. Nếu Tiểu Nguyệt mang lên mình một đôi cánh màu trắng của thiên thần với vẻ đẹp đầy trong sáng thì Bạch lam chính là khoát lên mình đôi cánh của ác quỷ với vẻ đẹp đầy quyến rũ và chết chóc.

Mọi người đã đến đủ, tàu bắt đầu xuất cảng. Tàu chạy ra khỏi vịnh cách xa đất liền, xa tới mức bốn bể đều là mặt nước biển. Chỉ còn một chiếc tàu giữa bãi biển rộng lớn và bầu trời mênh mông. Mặt trăng sáng trực hình như nó đang chuyển màu, những vì sao nối tiếp nhau tạo ra nhưng hình thù rất bắt mắt.

Trên tàu mọi người cùng nhau tô điểm những trang phục rất bắt mắt, người được mời tất cả đều là con gái của các nhà gia thế lớn nhỏ trong thành phố. Moi người cùng nhau nói chuyện, tán gẫu nhưng cũng không quên móc nối quan hệ với các gia đình khác.

- Nè ông cậu vẫn chưa chịu xuất hiện nhỉ?

- Tớ cũng chả biết ông muốn làm gì.

Tiếng nhạc bỗng dưng ngừng lại thay vào đó mọi ánh đèn đang tập trung vào sân khấu. Tất cả ánh mắt đều dồn lên sân khấu, một bóng đen xuất hiện lướt nhẹ trên sâu khẩu tiếng nhạc vang lên tạo hiệu ứng thu hút mọi người. Tiếng pháo nổ vang lên, từ trong chiếc hộp lớn trên sân khấu bay ra những chú chim bồ câu mang theo là những sợi băng rôn, rồi một quả pháo khói từ đâu nổ trên không trung xuất hiện là một nhà ảo thuật gia trẻ tuổi đang bay lơ lững giữa không trung.

Tất cả mọi người hô hào, vỗ tay rất nồng nhiệt. Đáp chân xuống sân khấu ảo thuật gia cúi chào mọi người, từ bên trong sân khấu mang ra là một chiếc hộp lớn tầm hai mét chiều ngang vừa tầm một người đàn ông trưởng thành chiu vào, bên ngoài có một cánh cửa có thể dễ dàng đóng mở.

Ảo thuật gia mở cánh cửa ra bên trong hoàn toàn rống rỗng, anh lấy một tấm vải màu đỏ phủ lên chiếc hộp, sau đó đêm trong 3 giây anh mở khăn phũ tất cả mọi người đều tập trung chú ý vào chiếc hộp, anh nhạc cũng khiến cho mọi người trở nên hồi hộp hơn. Mở cánh cửa ra bên trong là một người đàn ông với mái tóc đã điểm bạc trên tay chống một chiếc gậy miệng nở một nụ cười khoan thai.

Tất cả mọi người đều vỗ tay không ngừng nghĩ. Lão thái gia đứng trên sân khấu lúc này là Hồ Quắt Thành là chủ nhân của bữa tiệc ngày hôm nay.

Hồ Quắt Thành hô to: Chào mừng mọi người đến với bữa tiệc ngày hôm nay.

Bạch Lam phì cười, ông của cô đúng là lắm trò, mỗi lần ông xuất hiện điều có những cách khiến người ta thật bất ngờ.

- Tiếp theo ta có một bất ngờ dành tặng cho các quý cô ngay hôm nay, để giúp ta thực hiện bất ngờ ngày ta xin mời đứa cháu gái của ta lên hỗ trợ cho ta.

Ông đưa tay về phía cô ánh đèn ngày lập tức chiếu thẳng vào cô, cô từ từ bước lên sân khấu mọi ánh mắt đều đổ dồn về cô. Ông nắm tay cô đưa cô vào trong chiếc hộp.

- Sau đây ta xin trình diễn một màng ảo thuật thế kỹ biến người biến mất ngay bên trong chiếc hộp này.

Tất cả mọi người đều hô hào vỗ tay rất nồng nhiệt. Ông đóng cánh cửa lại, chùm lên chiếc hộp một tấm khăn sau đó cùng tất cả mọi người hô to “HÃY BIẾN MẤT” 3 lần. Sau đó ông kéo chiếc khăn ra mỡ cánh cửa, tất cả mọi người đều bất ngờ phấn khởi hô thật to kèm theo tiếng pháo nổ, bên trong người đã biến mất chỉ còn lại bộ quần áo mà thôi.

Ở một nơi khác

Khi ông cô đóng cánh cửa lại cô thấy từ trên chiếc hộp chiếu xuống là một luồng sáng rất chói mắt, cô nghe mọi người ngoài kia đang hô thật to cái gì đó rồi luồng sáng đó ôm trọn lấy thân thể cô, cô choáng váng rồi ngất đi.

Ở Thành Phong Lôi

Dưới làng nước lạnh có một tiểu nữ tử khoác trên mình xiêm y đỏ thẳm đang chìm dần xuống mặt nước. Thoáng chốc đôi mắt nàng sáng rực lên, nàng cố vùng vẫy để thoát khỏi nơi đây nhưng thân thể không còn chút sức lực, gân cốt rã rời. Nàng cứ thế chìm giần xuống đấy hồ giữa biển nước mênh mông.

Hãy để lại lời góp ý cho Xanh tại đây nhé!
 
Sửa lần cuối:

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
886
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
Chương 3: Ta xuyên không rồi!

Thành Phong Lôi

Nằm trong làng nước xanh thẳm, đẹp như ánh sáng của viên Dạ Minh Châu nàng lạnh buốt, trước mắt không còn gì ngoài màu đen cả. Không còn chút sức nào để với tay lên khỏi mặt nước, trong cái khoảng khắc tưởng như tuyệt vọng ấy lại có đôi bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay nàng. Người đó vòng tay ôm lấy eo nàng, dùng toàn bộ sức lực để đưa nàng ra khỏi dòng nước lạnh buốt một cách nhanh nhất.

Nằm bất tỉnh trên mặt đất nàng nghe được tiếng gọi thất thanh:

- Công Chúa!

- Công Chúa người mau tỉnh lại đi!

Trong bụng nàng lạnh buốt, xuất hiện một luồng nước từ bụng chạy ngược lên cổ họng khiến nàng nghẹn lại, phải bật dậy ho những tiếc sặc sụa thật mạnh. Nước từ trong bụng được nàng ói ra hết. Nàng cảm thấy cơ thể được sống lại rồi, giờ hít thở cũng dễ chịu hơn rất nhiều. Sau một phen thoát chết đầu óc nàng vẫn còn choáng váng nên mới nghe được cái gì mà công chúa.

Nàng lờ mờ đưa mắt nhìn xung quanh, cảnh vật ở đây thật lạ, cảnh vật này mang nét cổ kính mà nàng chưa thấy ở bất cứ đâu. Chưa kịp hoàn hồn thì ở đâu một tiểu cô nương ôm chằm lấy tay nàng khóc nức nở.

- Công Chúa người cuối cùng cũng tỉnh rồi, nô tỳ rất lo cho người!

Bạch Lam ngơ ngác nhìn tiểu cô nương: Công Chúa? Em đang gọi chị sao?

Tiểu cô nương vừa khóc vừa lấy tay lau đi mấy hàng lệ: Công Chúa có phải người bị rơi xuống nước nên bị chấn thương ở đâu không? Cả nô tỳ mà người cũng không nhận ra sao?

Bạch Lam lại một lần nữa ngơ ngác, cô gái này thật kỳ quái cứ gọi cô là Công Chúa, còn y phục em ấy đang mặc nữa cô cũng đều chưa từng thấy bao giờ. Tự nhìn lại bản thân Bạch Lam thấy bản thân cũng đang mặc loại y phục kỳ cục này, cả thân là một màu đỏ thẫm ước sủng, nàng bỗng run lên thì lạnh toàn thân bỗng thấy ê rát.

Tiểu cô nương tinh ý nhìn thấy nàng đang run lên liền hoạt ngôn: Công chúa người mau về phòng thay y phục nếu không sẽ bị nhiễm phong hàn mất.

Nàng diều Bạch Lam về phòng, trên đường đi đều rất ân cần. Đi không bao lâu thì tiểu cô nương dừng lại, trước mặt nàng là một căn phòng đã xuống cấp tuy có vẻ hơi hoang sơ nhưng rất sạch sẽ. Nàng được đưa vào trong, tiểu cô nương lấy cho nàng một bộ y phục màu lam rồi nhẹ nhàng cởi áo của nàng ra. Bạch Lam giật bắn người, tuy cô là người của một gia tộc lớn nhưng trước giờ đều tự mình thay y phục vì dù sao cũng là con gái mới lớn cởi y phục trước mặt người khác cũng có chút ngại.

- Ờ, cài này chị tự mặc được rồi em ra ngoài một chút có được không?

Tiểu cô nương hơi ngơ ngác một chút cái gì mà chị cái gì mà em nhưng cũng ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Cởi y phục ra Bạch Lam run lên vì đau đớn, trên người nàng chằng chịt là vết thương, máu be bét, nàng nhìn lại bộ y phục màu đỏ thẫm trên tay cái này căn bản là bị máu của nàng nhuộm thành màu đỏ. Không biết bản thân đã đắc tội với ai mà ra tới nông nổi này. Tự soi mình trong chậu nước, gương mặt này cũng quá giống với cô rồi.

Bạch Lam nhìn nhận lại tất cả sự việc đang diễn ra, cô đang ở trên tàu cùng mọi người sao tự dưng lại xuất hiện ở một nơi xa lạ này. Phải chăng là luôn sáng kia mang cô tới, cũng chính là hàm ý lời nhắn nhủ của ông nội cô để lại trong chiếc hộp gỗ. Ông của cô chắc hẳn đã dự đoán trước được điều này nên mới để lại lời nhắn cho cô, bữa tiệc trên tàu chủ ý cũng là muốn đưa cô đến đây. Không lẽ ông cho cô một cơ hội tự do ở chốn này! Nếu thực sự được tự do thì cô nhất định phải dành lấy nó.

Bạch Lam mở cửa phòng, trên môi để lộ một nụ cười tinh ranh: Em chắc hẳn biết rất nhiều về chị đúng không?

Tiểu cô nương bật cười: Tất nhiên rồi, nô ty theo hầu Công Chúa cũng được bảy năm rồi, nhưng mà cách xưng hô của người kỳ lạ quá. Người có thể gọi nô ty là Tiểu Tuyết.

Bạch Lam kéo tiểu cô nương vào phòng: Tiểu tuyết vậy em hãy kể hết những chuyện mà em biết về ta đi.

Tiểu cô nương chăm chú kể: Người là nhị Công Chúa Vân Lang Quốc tên là Lục Thiên Hương, tổ ngoại của người là đại công thần lập quốc được phông làm thống soái thống lĩnh 3 ngàn quân linh tinh nhuệ. Mẫu thân người lúc bấy giờ là đệ nhất mỹ nhân khuyên quốc khuyên thành, lần đầu gặp mặt đã khiến cho bệ hạ là đương kim thái tử lúc bấy giờ đứng ngồi không yên liền xin ý chỉ hoàng thượng ban hôn sắc phong làm thái tử phi. Nhưng sau khi Thái Tử đăng cơ chưa lâu liền lập tức phế Hậu phong Hiền Phi lên làm hoàng hậu, đầy người và nương nương vào lãnh cung vì uất hận tột độ người mang bệnh nặng mà qua đời. Từ đó đến nay hoàng thượng không hề đoái hoài gì đến người, để người tự sinh tự diệt. Sau đó Tiểu Tuyết đem từng chuyện mà nàng trải qua kể hết cho nàng nghe.

Bạch Lam trong lòng cười nhạt, thực ra tình trạng của thân thể còn thảm hơn nàng, hết giá trị rồi thì vứt. Thế giới này đúng thật là quá tàn nhẫn rồi!

- Ta lúc rơi xuống nước cảm nhận thấy có người cứu ta, em có biết là ai không cứu ta không?

- Là Tướng Quân Văn Kỳ Tử cứu người.

Lục Thiên Hương nắm lấy tay của Tiểu Tuyết: Ta hiện tại không còn nhớ chuyện gì của trước đây nữa nên bây giờ chúng ta hãy bắt đầu một cuộc sống mới, chúng ta hãy cùng nương tựa nhau mà sống nhé!

Tiểu Tuyết nghe vậy rất xúc động, thầm nghĩ Công Chúa vì chịu sự đả kích lớn lại bị người khác hành hạ rồi lại rơi xuống nước xuyết mất mạng nên hẳn bị mất trí nhớ rồi. Nhưng như vậy cũng tốt, nàng ta có thể lạc quan nói ra những lời này cũng xem như trong họa có phúc.

- Tiểu Tuyết sẽ mãi bên cạnh người.

- Công Chúa hãy để nô tỳ bôi thuốc cho người.

Lục Thiên Hương vén tay áo lên, cánh tay cô chằng chịt vết thương. Đây đúng là bắt nạt người quá đáng, vết thương cũ chưa lành đã có vết mới chồng chéo lên nhau. Tiểu Tuyết nhẹ nhàng bôi thuốc lên miệng vết thương. Nàng cảm thấy cô nương này thật tốt bụng lại có thể ở bên cạnh một người không mang lại lợi lộc gì cho mình mà còn ân cần chăm sóc, thế gian này có được mấy người như nàng ta chứ!

- Bình thường ta vẫn hay bị người ta bắt nạt sao?

- Vâng, đại Công Chú rất ghét người cả Thái Tử nữa cả nhà bọn họ đều ghét người! Ngày nào cũng tới hành hạ người! Nếu tổ ngoại của người không thống lĩnh ba ngàn tinh binh e là người đã bị bọn họ giết lâu rồi.

- Vậy em chắc cũng chịu nhiều ủy khuất rồi.

Nói tới đây Tiểu Tuyết rưng rưng nước mắt, giọng nói ghẹn ngào: Cũng không bằng một phần của người, là nô tỳ vô dụng không bảo vệ được người.

Lục Thiên Hương lấy tay lau đi nước mắt đăng lăn dài trên gò má của nàng: Là ta không tốt, là chủ tử nhưng không bảo vệ được em. Từ này ta sẽ hảo hảo đối xử tốt với em.

Tiểu Tuyết nghe vậy liền rất xúc động, nàng chính là có một chủ tử rất tốt. Rõ ràng đến bản thân Công Chúa còn không tự bản vệ được mình lại nói sẽ bảo vệ nàng, nàng đúng là không theo nhầm người. Sau này nàng chỉ trung thành với mỗi người mà thôi.

[Thảo luận - Góp ý] Những tác phẩm của Xanh
 
Sửa lần cuối:

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
886
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
Chương 4: Lần đầu gặp mặt

Giữa màn đêm tịch mịch, trong gian phòng nhỏ một ngọn đèn le lói vẫn đang bùng sáng.

- Tiểu Tuyết em có muốn cùng ta đi dạo một vòng không?

- Vâng Công Chúa, để nô tỳ đỡ người.

Đêm nay trăng sáng soi rọi rõ mọi ngóc ngách của lãnh cung u tối, lâu rồi Lục Thiên Hương chưa thấy bản thân thanh thản đến vậy. Có lẽ đây là tự do nàng tìm kiếm bấy lâu nay, không còn bị người khác khống chế tùy ý lợi dụng nữa, nàng như bước một chân trời mới. Kể từ nay, nàng sẽ sống thật với chính bản thân mình.

Từng dòng suy nghĩ đang chạy trong đầu từ lúc nào nàng đến bên bờ hồ mà chẳng hay. Cái hồ nước này đã đưa nàng từ thế giới hiện đại đến đây cũng xem như là một môi trường môi giới giữa hai không gian. Nước ở hồ này lạnh đến kinh người, khiến người từng rơi xuống đây nhớ mãi không quên. Ánh trăng phảng phất bóng xuống mặt hồ, gió đưa từng chiếc lá khô tung tăng trên mặt nước. Tức cảnh sinh tình nàng liền làm thơ.


Giữa màn đêm tịch mịch

Có vầng trăng soi bóng

Hào quang khuất sau lá

Bóng hình ta đơn côi.

Câu thơ này ý muốn nói: Nàng sống trong một gia tộc lớn mạnh nhưng như sống trong màn đêm, mỗi ngày trôi qua đều u tối chỉ có mỗi vầng trăng kia làm bạn với nàng. Người ngoài nhìn vào đều ngưỡng mộ nàng, cho rằng nàng sống trong hào hoa phú quý muốn gì cũng có, có kẻ hầu người hạ nhưng đâu biết đằng sau ánh hào quang ấy là sự đơn côi từ trong chính tâm hồn nàng.

Từ đằng xa có giọng nói vọng lại: Thơ hay! Thơ hay!

Tiếng bước chân ngày càng gần, xuất hiện trước mặt nàng là một vị công tử hào hoa, phong nhã. Hắn cầm trên tay cây quạt phe phẩy trước ngực.

Nàng cau mày: Người là ai?

- Tại hạ Liên Văn Thành, đã làm mất nhã hứng của cô nương rồi.

- Ừ!

Hắn cười khổ: Không biết cô nương có thể cho tại hạ biết quý danh?

Lục Thiên Hương suy nghĩ, đã muộn thế này còn lén lén, lút lút ở hậu cung trông bộ dạng rất đáng nghi tốt nhất là không cho hắn biết tên.

- Có duyên ắt gặp lại, ta xin cáo từ trước.

Nói rồi nàng quay lưng đi ngay để hắn một bộ dạng thẫn thờ. Sau một lúc thất thần hắn lóe lên một nụ cười gian tà.

- Thất Lục hình như ta bị từ chối rồi!

- Vâng thưa điện hạ, đây là cô nương đầu tiên từ chối người. Có cần thuộc hạ đi điều ra giúp người không?

Liên Văn Thành phất tay: Không cần, ta tin ta với nàng còn có duyên gặp lại.

Nói rồi hắn cười đắc ý quay lưng bỏ đi.

Ở phía xa xa

Tiểu Tuyết vừa diều Lục Thiên Hương vừa mang trong bụng thắc mắc: Công Chùa vừa rồi sao người không nói danh tính cho vị công tử kia biết ạ?

Nàng búng trán tiểu cô nương một cái: Tiểu Tuyết ngốc, em không thể tùy tiện cho người lạ biết danh tính của mình được biết chưa.

- Dạ vâng, là nô tỳ không suy nghĩ sâu sắc được như Công Chúa.

- Công Chúa người đã thay đổi rất nhiều.

Nàng vẹo má Tiểu Tuyết, nháy mắt với tiểu nha đầu một cái miệng mỉm cười: Sống trong lãnh cung này cứ mãi ngốc nghếch thì chẳng sống được lâu, ta bây giờ không còn như trước kia nữa ta sẽ hảo hảo sống thật tốt. Em cũng phải sống thật tốt.

Tiểu Tuyết cười híp cả mắt, lâu rồi cô chưa thấy Công Chúa vui vẻ như vậy. Công Chúa bây giờ nở một nụ cười như lúc cô mới đến bên cạnh người. Nhớ lại lúc đó, nàng vì phạm lỗi với Hoàng Hậu bị ma ma phạt quỳ suốt ba ngày ba đêm không ăn không uống, lúc đó Lục Thiên Hương 7 tuổi nàng vô tình đi ngang qua trên tay đang giấu một chén cơm nhìn cô.

- Người chắc đói lắm rồi phải không?

Cứ thế người đưa cho cô chén cơm, nàng vừa nhận chén cơm lúc đó bụng của người vẫn kêu lên “Ục Ục”.

- Công Chúa người cũng đói?

- Người đừng cười, ta là vị Công Chúa bị thất sủng thì làm gì có ai để ý đến chuyện ăn mặc ngươi mau ăn đi.

Tiểu Tuyết đẩy chén cơm lại cho nàng: Công Chúa nô tỳ không dám nhận.

Người cười thật tươi đẩy chén cơm vào trong tay ta rồi chạy đi mất. Sau hôm đó Tiểu Tuyết được ma ma đưa đến lãnh cung tự sinh tự diệt. Ở đây nàng được gặp lại Công Chúa, Công Chúa không những không chê nàng, còn nhận nàng làm tỳ nữ. Ơn này của Công Chúa nàng không biết trả sao cho hết, chỉ có tấm lòng trung thành mãi luôn bên người.

Lục Thiên hương xoa đầu Tiểu Tuyết: Người đang suy nghĩ gì thế?

- Nô tỳ chỉ nhớ lại vài chuyện lúc trước, Công Chúa người vui vẻ được như bây giờ khiến nô tỳ rất vui.

- Tiểu nha đầu ngốc, sau này ta với em đều ngày ngày vui vẻ bên nhau em chịu không?

Tiểu Tuyết vội gật đầu, gương mặt ngốc nghếch mỉm cười thật tươi.

[Thảo luận - Góp ý] Những tác phẩm của Xanh
 
Sửa lần cuối:

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
886
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
Chương 5: Lọ thuốc và thịt

Trong gian phòng nhỏ, từng tia sáng của ánh mặt trời len lỏi qua khung cửa sổ. Bên ngoài có tiếng bước chân nhè nhẹ đi vào.

- Công Chúa, nô tỳ đến hầu hạ người rửa mặt.

Lục Thiên Hương mắt mơ màng nhìn Tiểu Tuyết, giọng ngái ngủ: Vẫn còn sớm mà, để ta ngủ thêm tý đi.

Tiểu Tuyết vội lắc đầu làm bộ mặt nghiêm túc: Công Chúa đã trưa rồi! Tuy bình thường không ai để ý đến người nhưng người cũng phải bảo trọng sức khỏe mà dậy ăn sáng đi ạ.

Lục Thiên Hương bật dậy, tay dụi dụi hai mắt: Được rồi, em là nhất nghe theo em!

Tiểu cô nương lấy khăn nhúng vào chậu nước ấm rồi lau sơ qua mặt cho nàng, sau đó là lau tay chân cho nàng. Tiểu cô nương này cũng thật là quá chu đáo với nàng rồi!

Lục Thiên Hương còn chưa kịp thay xiêm y thì từ bên ngoài một đám người hùng hùng, hổ hổ kéo vào trước sân phòng nàng.

- Yo, muội muội yêu quý của ta hôm qua chắc người bị thương không nhẹ nhỉ? Tỷ tỷ đến thăm người đây.

Nàng cười nhạt: Nhờ ơn của tỷ tỷ, vẫn may ta còn chưa có chết.

Đại Công Chúa cau mày, hôm nay nàng ta ăn gan hùm à còn dám đối chất với nàng: Tỷ Tỷ biết người bị thương không nhẹ nên mang thuốc đến cho ngươi đây.

Đại Công Chúa cười gian manh, từ trong tay áo lấy ra một lọ thuốc.

Lục Thiên Hương có chút bất an, sao nàng ta có thể cho ta thứ tốt lành gì được chứ: Tỷ Tỷ có lòng rồi, muội nào dám nhận.

Đại Công Chúa ân cần ngồi xuống bên giường của nàng: Muội muội không cần khách sáo, thuốc này của tỷ bôi vết thương của muội sẽ mau chóng khỏi thôi. À, ngày kia ngoại tổ phụ của muội đại thắng từ chiến trường trở về phụ hoàng mở tiệc tẩy trần vẫn mong có muội góp mặt a!

Nàng mỉm cười hai tay ân cần ôm lấy tay của Đại Công Chúa: Tỷ tỷ thật đối tốt với muội.

Đại Công Chúa rút tay ra, mặt cười rất khó coi. Cái thứ dơ bẩn như nàng ta cũng xứng cầm tay nàng hay sao thật không biết điều, nhưng đã lỡ làm người tốt rồi thì làm cho trót. Nàng ta cười ranh mãnh.

- Tỷ tỷ để thuốc ở đây, muội cứ an tâm tịnh dưỡng không có chuyện gì nữa thì tỷ đi trước đây.

Lục Thiên Hương thầm cười trộm cái bộ dạng khó coi của nàng ta: Tỷ tỷ đi thong thả, muội muội không tiễn!

Một đại nô tỳ bên cạnh đại Công Chúa thì thầm: Chủ tử sao người lại mang thuốc cho cô ta?

Đại Công Chúa cười gian tà: Người nghĩ trong lọ thuốc kia có thứ tốt đẹp gì? Ta không những không cho ả ta bước chân nữa bước ra khỏi lãnh cung này, ta còn phải hủy đi dung nhan của ả ta!

Bên trong gian phòng

- Tiểu Tuyết nói xem ta nên làm gì với lọ thuốc này đây.

Tiểu Tuyết suy nghĩ một hồi: Để nô tỳ đem đi vứt giúp người.

Lục Thiên Hương mỉm cười: Em thông minh hơn rồi đấy!

Nàng mở lọ thuốc ra đưa lên mũi ngửi vài cái rồi đổ nhẹ một ít lên tay, sau một lúc tay nàng sưng phòng như bị bỏng: Người xem, lọ thuốc này quả thật có vấn đề.

- Đại Công Chúa cố ý không muốn cho người gặp ngoại tổ phụ của người?

Nàng cười ranh mãnh, tay nắm chặt lấy lọ thuốc: Thứ người ta không muốn ta làm, ta càng muốn làm.

Nàng phất tay ra hiệu Tiểu Tuyết lại gần mình thì thầm nói vài câu vào tai của nàng ta. Nói xong cả hai người bọn họ đều cười rất tà mị, chẳng biết họ tính làm gì những chắc chắn chả phải chuyện tốt lành gì.

Mới đó đã thoáng trưa, trong tiểu viện này cũng chỉ có vườn rau do mẫu thân nàng trồng để lại. Ngày ngày đều ăn rau sống qua ngày khiến nàng phát ngán rồi. Nhìn ra ngoài cửa số từng cánh chim tung bay giữa bông trời trông thật hấp dẫn làm sao, suy nghĩ vừa thoáng qua trong đầu này thì nàng đã không kìm lòng được nữa liền chạy ra ngoài.

Nhặt một cành củi khô dưới gốc cây, nàng làm thành một cây ná sau đó nàng chạy tới bờ hồ nhặt mấy viên sỏi rồi trèo tít lên cành cây cao. Tiểu Tuyết thấy chủ tử của mình trèo lên cành cao như thế liền khẩn trương.

- Công Chúa người mau xuống đây trên đó nguy hiểm lắm.

Lục Thiên Hương mỉm cười nhìn xuống tay ra ám hiệu: Tiểu Tuyết em im lặng một tý, chúng ta sắp cho thịt ăn rồi.

Nói rồi nàng dương cây ná, nhắm một chú chim đang bay. Phát đầu tiên bắn ra hụt, phát thứ hai bắn ra cũng hụt, nàng tức tối tự nhủ lòng “phát này còn hụt nàng sẽ ném cây ná này đi”. Lần này nàng nhắm rất kỹ, phát thứ ba bắn sém trúng vào con chim nhưng vẫn là hụt. Nàng tức tối ném cây ná lên trời ai ngờ lại trúng một con chim, đúng là trời cao còn có mắt biết nàng đang rất đói nên không nỡ phụ lòng nàng.

Nàng vui mừng cười lớn: Ha ha em xem ta nói có sai không, mau đi nhặt về đây cho ta.

Tiểu Tuyết hớn hở đi nhặt cho nàng: Công Chúa nô tỳ đem chim về cho người rồi, người mau xuống đây đi.

Lúc này Lục Thiên Hương mới sửng sốt, nàng leo lên được nhưng xuống không được chuyện này nghe ra thì mắc cười nhưng là sự thật. Nàng không hiểu lúc nãy sao bản thân có thể trèo lên cao như vậy bây giờ phải làm sao đây?

- Ta… ta… không xuống được!

Tiểu Tuyết hoảng hốt “bây giờ phải làm sao đây lỡ người có mệnh hệ gì ta biết sống làm sao?”

Nàng tuy có chút sợ nhưng nhìn tiểu cô nương dưới kia đang lo lắng cho mình thì một ý nghĩ chợt lóe lên.

Em đi lấy miếng đệm và chăn của ta tới đây, rồi lót phía dưới ta sẽ nhảy xuống.

Tiểu Tuyết hoang mang: Công Chúa như vậy có ổn không, như vậy rất nguy hiểm?

Nàng cười đắc ý: Không sao, ta trèo cũng không cao lắm nhảy xuống thì có đệm đỡ ta sẽ không có vấn đề gì đâu.

Tiểu Tuyết vội chạy đi lấy chăn đệm cho nàng, bố trí phía dưới xong xuôi nàng ta nói vọng lên: Công Chúa đã chuẩn bị xong rồi.

Miệng nói là nhảy xuống thế thôi chứ Lục Thiên Hương rất sợ độ cao, đứng trên cành cây chân nàng run run mắt nhắm mắt mở mà nhảy xuống.

Bỗng dưng nàng có cảm giác mềm mềm, ấm ấm ôm lấy toàn thân nàng. Mở mắt ra thực sự nàng đang ở trong lòng của một kẻ lạ mặt, hắn đỡ nàng rồi rơi xuống đệm phía dưới. Nàng mở to hai mắt nhìn hắn, thật là một cảm giác quen thuộc.

[Thảo luận - Góp ý] Những tác phẩm của Xanh
 
Sửa lần cuối:

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
886
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
Chương 6: Chiếc hộp gỗ

Dưới bầu trời trong xanh lá bay rợp trời, hai người hai mắt nhìn nhau đúng thật là một khung cảnh lãng mạn làm sao động lòng người.

Lục Thiên Hương nằm trong lồng ngực của hắn, tay nàng đặt trên ngực hắn cảm nhận được từng nhịp tim của đối phương. Tay nàng không tự chủ mà nắn bóp vài cái.

- Đúng là mềm thật.

Hắn giật bắn người vội vàng đẩy nàng ra, mặt ửng đỏ: Công Chúa xin tự trọng.

Nàng vội thức tỉnh, lúc nãy không biết nàng đã làm hành động kỳ quặc gì trong nàng lúc này nàng cũng rất ngượng: À xin lỗi, là ta thất lễ rồi. Đa tạ ngươi đã cứu ta, không biết người là … ?

- Công Chúa, vậy người có thể đứng lên trước được không?

Nàng vội bật giật lấy tay phủi phủi lớp bụi bặm bám trên y phục. Hắn trong phút chóng lấy lại phong thái uy vũ khác hẳn người thường.

Hắn cúi đầu cung kính: Thần là Văn Kỳ Tử.

Lục Thiên Hương kinh ngạc, cả hai lần nàng gặp nạn đều là hắn cứu nàng: Đa tạ Tướng Quân lần trước đã ra tay cứu giúp.

- Đây là trách nhiệm của thần, thần là thuộc cấp của Thống Soái bảo vệ người cũng là bảo vệ Thống Soái.

Trông vẻ mặt của nàng có vẻ buồn tủi: Ông ấy vẫn còn quan tâm đến đứa cháu như ta à!

Văn Kỳ Tử thoáng kinh ngạc: Bấy lâu nay Thống Soái vẫn cho người âm thầm bảo vệ Công Chúa, Thống Soái lần này trở về chính là muốn đưa Công Chúa rời khỏi lãnh cung.

Lục Thiên Hương kinh ngạc, trong thâm tâm có chút vui mừng. Nếu có thể rời khỏi chốn lạnh lẽo này ra thế giới ngoài kia thì còn gì bằng nữa chứ.

- Có thật không?

- Thần sẽ chuẩn bị đưa người rời khỏi cung, vẫn mong ngày kia Công Chúa đến dự yến tiệc.

- Ta biết rồi, chắc chắn ta sẽ đến.

- Vậy thần xin cáo từ trước.

Nhìn bóng lưng Văn Kỳ Tử dần xa, nàng có chút nuối tiếc. Lúc nàng chạm vào ngực hắn có chút cảm giác kỳ lạ gì đó không đúng lắm, cũng không biết là không đúng ở chỗ nào. Sau một hồi thương tiếc bóng dáng người đã xa, nhớ đến con chim nàng bắn được nàng liền nhớ đến mùi vị của miếng thịt vừa mềm vừa thơm khiến nàng mong chóng lấy lại tinh thần.

- Tiểu Tuyết chúng ta đi nướng thịt thôi.

Nói rồi nàng kéo tay Tiểu Tuyết chạy về viện của mình, loay hoay một lúc cuối cùng nàng cũng cảm nhận được mùi vị của thịt nướng. Hương thơm bốc lên ngào ngạt thật khiến cho lòng nàng xao động. Miếng thịt vừa dai vừa mềm, bên ngoài lớp da chính vàng là muối tiêu càng khiến cho hương vị thêm hấp dẫn. Cắn miếng thịt đầu tiên nàng liền cảm nhận được hương vị béo ngậy cùng mùi vị the the mặn mặn trên đầu lưỡi, thật đúng là mỹ vị nhân gian.

Nàng nhìn Tiểu Tuyết, nàng ta rõ rất thèm nhưng cố gắng kiềm chế từ lúc nãy đến giờ: Em còn không mau ăn là ta ăn hết đấy.

Nàng xé một cái đùi đưa cho Tiểu Tuyết, nàng ta hớn hở nhận lấy: Công Chúa người đối với nô tỳ là tốt nhất.

Nàng bật cười lớn: Ha ha, ta không tốt với em thì còn tốt với ai.

Trông vẻ mặt Tiểu Tuyết thoáng nó nét buồn: Công Chúa người còn cần nô tỳ nữa không?

Lục Thiên Hương bỗng giật mình, có lẽ biết nàng sắp rời khỏi cung nên Tiểu Tuyết nghĩ nàng sẽ bỏ rơi nàng ta. Nàng lấy tay xoa đầu tiểu cô nương nhà nàng: Ta sẽ đưa em theo cùng, em cứ yên tâm ta sẽ không bỏ rơi em.

Lúc này gương mặt của tiểu cô nương rạng trở hẳn lên người không bỏ rơi nàng, người vẫn còn cần đến nàng hầu hạ.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đó ngày dự tiệc đã đến. Lục Thiên Hương lục tung tủ quần áo của mình nhưng toàn mấy bộ đồ cũ rích hoàn toàn không có bộ y phục nào lành lặn. Nàng thầm cảm thán, không biết trong những năm qua chủ nhân của cơ thể này đã sống như thế nào, toàn thân đầy vết thương, bộ dạng thì còi cọc, đến y phục cũng rách nát. Tuy rằng cái gương mặt này giống nàng nhưng với tình trạng hiện giờ cũng quá kém sắt rồi.

Nàng thoạt nhìn xuống đáy tủ, ở đây còn có một hộp gỗ. Cái hộp này đóng đầy bụi, chắc cũng được để ở đây lâu lắm rồi. Vì sự tò mò không thể cưỡng lại nàng mở hộp gỗ ra xem, bên trong là hai bộ hỉ phục kèm theo một miếng ngọc bội và một lá thư.

Đưa lá thư lên tay nàng mở ra xem “Văn Minh ta không muốn lấy Thái Tử, ta không cần vinh hoa phú quý ta chỉ mong được ở bên chàng đến bách niên giai lão. Nếu chàng cũng yêu ta xin chàng canh ba đêm nay đến ngôi miếu hoang sau thành chúng ta kết nghĩa phu thê.”. Nói thế chẳng phải là mẫu thân nàng có tình lang trước khi cưới hay sao, người còn tính bỏ trốn cùng tình lang. Lể phục cũng đã chuẩn bị xong rồi nhưng sao bức thư vẫn còn ở đây. Lẽ nào giữa chừng người đổi ý hay gặp bất trắc nào đó?

Nàng lặng người suy nghĩ một hồi lâu “tính ra bộ hỷ phục này cũng rất đẹp bỏ đi thì phí nếu sửa lại một chút có thể sửa thành bộ lễ phục rồi”.

- Người là mẫu thân của thân thể này cũng xe như là mẫu thân của ta, bộ hỷ phục của người cho ta dùng tạm người trong thư ta sẽ giúp người trao thư.

Loay hoày một hồi cuối cùng nàng cũng sửa xong bộ y phục. Tiểu Tuyết từ bên ngoài bước vào nhìn bộ y phục trên tay nàng hoảng hốt.

- Công Chúa bộ y phục trên tay người đẹp quá, người lấy ở đâu ra vậy?

Lục Thiên Hương cười đắc ý: Cái này là hỉ phục của mẫu thân ta để lại ta dùng thêm mấy bộ y phục cũ của ta mà sửa lại thành.

- Bộ y phục này người mặc lên chắc chắn sẽ rất đẹp.

Nàng cười lớn: Ha ha, đương nhiên rồi tính ra cũng cũng được xem là một đại mỹ nhân đấy.

Thấm thoát trời chẳng mấy chốc đã tối, nàng vội thay y phục sửa soạn lại đầu tóc nhìn vào chậu nước nàng rất mãm nhãn lòng tự cảm thán “không biết cô nương nhà nào mà xinh đẹp như này”. Tiểu Tuyết vừa bước vào cửa phòng nàng đã kéo nàng ta lại thì tầm to nhỏ: Chuyện ta giao cho em làm đã làm xong chưa?

- Dạ, em đã làm rồi đảm bảo không có ai phát hiện ra.

Nói xong hai chủ tớ nhà này cười một cách gian tà, không ai biết họ đã làm gì nhưng chắc rằng cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì cả.

[Thảo luận - Góp ý] Những tác phẩm của Xanh
 
Sửa lần cuối:

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
886
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
Chương 7: Chiến Thần

Màn đêm buông xuống mang theo cái xe xe lạnh của mùa thu mà đến. Trong cung mọi người đang tất bật chào đón vị anh hùng trong truyền thuyết trở về. Nhưng chiếc đèn lồng màu đỏ được reo khắp cung thắp lên thứ ánh sáng huyền hoặc lòng người.

Nghe nói vị anh hùng này năm 15 tuổi đã ra chiến trường tắm máu của không biết bao nhiêu kẻ thù, từ đó lập bao công trạng mà phò tá cho Vua Lục Căn Cơ lên vị mang lại thái bình cho thiên hạ, không lâu sau Lục Căn Cơ qua đời truyền ngôi cho Lục Thiên Hạo vừa đăng cơ chưa bao lâu ngoại tặc lâm le xâm chiếm biên cương lúc này vị anh hùng tuổi đã xế chiều nhưng vẫn nguyện cầm quân chinh chiến. Trong mười mấy năm chinh chiến với tài năng dẫn binh của mình, người đã khiến bao địch nhân phải khiếp sợ. Có người miêu tả rằng vị anh hùng này một thân có thể giết cả đoàn quân của địch, tay nhuốm máu đỏ thanh kiếm sáng lên ánh hào quang, mắt người kiên định nhìn về phía kinh đô xa xăm. Cũng có người nói rằng người là hiện thân của thần linh giáng thể đến để bảo vệ Vân Lang Quốc, bảo vệ con dân trăm họ.

Cuối cùng sau mười mấy năm chinh chiến, biên cương được giữ vững ngoại tặc tổn thật trầm trọng đành rút quân cầu hòa. Lần này người đại thắng trở về khiến cho lòng dân ai nấy cũng hân hoan không ngớt. Mà vị anh hùng đó chính là Thống Soái Bạch Ngạo Thần cũng chính là ngoại tổ phụ của Lục Thiên Hương.

Tiệc đêm đã bắt đầu, người người tướp nượp đến chính điện. Có người hớn hở vui mừng nhưng cũng có người thấp thỏm lo sợ. Có ai lại cho rằng Bạch Hạo Thần lại sống lâu đến thế, bao năm chinh chiến sa trường cũng không khiến hắn chết mà còn oai phong lừng lẫy hơn. Mà người đang bất an nhất lúc này chính là người ngồi trên ngôi vị cửu ngũ chí tôn kia. Trong những năm qua không ít lần hắn phái người ám sát Bạch Ngạo Thần nhưng lần nào cũng thất bại, nếu lần này Bạch Ngạo Thần trở về đòi lại món nợ năm xưa hắn đối xử nhẫn tâm với nhi nữ và cháu gái của hắn thì đại cục lại một lần nữa biến động rồi.

Bạch Ngạo Thần bước vào chính điện một thân áo giáp nhuốm máu của không biết bao nhiêu kẻ thù, ánh mắt sắc bén liếc nhìn mọi thứ lòng thầm nghĩ “mọi thứ vẫn như xưa chỉ là lòng người đã thay đổi rồi!”.

Bạch Ngạo Thần hành lễ: Vi thần tham kiến Hoàng Thượng, chúc Hoàng Thượng thọ tỷ năm sơn.

Lục Thiên Hạo vội vàng đi xuống đỡ lấy Bạch Ngạo Thần: Ái khanh vất vả rồi, Trẩm ban tọa cho khanh.

- Vi thần tạ chủ long ân.

Nhân vật chính của bữa tiệc cũng bắt đầu xuất hiện rồi, tất cả mọi sự chú ý đều dồn vào Bạch Ngạo Thần nhưng người hắn mong chờ nhất vẫn chưa thấy đến.

Từ xa xa thấp thoáng bóng giáng một nữ nhi tiến vào cung điện, trên người nàng là một thân y phục màu đỏ từng bước chân đều như hoa như ngọc tỏa ra thân thái của một người cao ngạo bất phàm. Tiến càng gần vào bên trong, khuôn mặt nàng được nhưng ngọn nến chiếu sáng. Đôi môi nhỏ nhắn căn mộng, chiếc mũi thanh tú cùng đôi mắt phượng bừng sáng. Đây đúng là mỹ nhân làm sao động lòng người mà.

- Nhi thần Lục Thiên Hương vấn an Phụ Hoàng, chúc phụ hoàng bất niên giai lão.

Hoàng Thượng còn chưa kịp phản ứng thì Bạch Ngạo Thần vội đứng bật dậy chạy lại ôm đứa cháu gái hắn mong chờ bấy lâu vào lòng.

- Cháu càng lớn càng giống mẫu thân, bao lâu này uất ức cho cháu rồi.

Lúc này trong lồng ngực nàng bỗng thấy ấm áp đến lạ, đây chính là cảm giác tình thâm sao? Nước mắt nàng không tự chủ mà lăng dài trên hai gò má, cổ họng nàng như có thư gì đó nghẹn lại không nói nên lời.

Lúc này tất cả văn võ bá quan đều nhìn chằm chằm vào họ, Bạch Ngạo Thần đúng là quá vô lễ rồi. Đúng là mới chinh chiến mấy năm đã tự cho mình cái tính cao ngạo thật không xem ai ra gì.

Hoàng Thượng ho khan vài tiếng: Ái khanh Trâm biết ngươi nhớ cháu nhưng làm gì cũng phải có chừng mực.

Bạch Ngạo Thần lúc này mới buông Lục Thiên Hương ra: Là vi thần thất thố rồi, để tạ lỗi với Hoàng Thượng hôm nay thần có mang đến một món quà cho người.

Hắn phất tay ra hiệu: Người đâu mang lên đây!

Văn Kỳ Tử xuất hiện trên tay hắn là một hộp gỗ, tất cả mọi người đều dồn sự chú ý lên hộp gỗ chỉ có Lục Thiên Hiên là dồn chủ ý lên người Văn Kỳ Tử. Nàng nháy mắt với hắn một cái làm hắn không biết nên xử sự ra sao cho phải.

- Ái khanh chiếc hộp gỗ này là?

Văn Kỳ Tử từ từ mở nắp chiếc hộp, Hoàng Thượng nhìn xong liền tái mặt khiến tất cả mọi người đều tò mò không biết bên trong chiếc hộp gỗ là gì?

Lục Thiên Hương cười nhạt, tên Hoàng Đế kia cũng có lúc biết sợ à! Thật là khiến cho người ta buồn cười. Nàng bỗng giật mình, từ nảy đến giờ vẫn có một tên nhìn chằm chằm vào nàng hắn chẳng phải là tên đáng nghi hôm kia nàng gặp Liên Văn Thành hay sao.

Bạch Ngạo Thần lên tiếng: Hoàng Thượng người có thích món quà này của vi thần không?

Hoàng Thượng tái mặt: Khanh đây là có ý gì?

Bạch Ngạo Thần cười đắc ý: Thần chỉ muốn nhắc nhở Hoàng Thượng những chuyện người đã làm mà thôi.

- Khanh muốn gì?

- Thần muốn đưa cháu gái mình rời khỏi cung.

Hoàng Thượng giận tái mặt “hắn ỷ được vào một chút công trạng mà giám làm khó dễ Trẫm”: Hoang đường, nhị Công Chúa của Vân Lang Quốc chưa xuất giá sao có thể tùy tiện xuất cung ngươi đúng là không xem Trẫm ra gì.

Bạch Ngạo Thân tức giận lớn tiếng: Người còn có mặt mũi nói với ta câu này, ngày ta xuất chinh người đã hứa với ta những gì người quên rồi sao? Người hứa sẽ thay ta chăm sóc thật tốt con gái và cháu gái của ta, thế nhưng người đã làm gì. Ta xuất trận không bao lâu người phế nó đầy nó và cháu gái ta vào lãnh cung. Giờ con gái ta đã mất chỉ còn mỗi cháu gái của ta trên đời ta có thể dương mắt để người hành hạ nó đến chết như nữ nhi của ta sao?

- Hoang đường, Bạch Tố Lan tội chứng rành rành bị phế đã là nể mặt người lắm rồi, người còn dám đối chất với Trẫm sao? Còn phần nhị Công Chúa nó là cốt nhục của Trẫm người nghĩ ta sẽ giết nó sao?

Bạch Ngạo Thần cười nhạt: Bản thân người đã làm ra những chuyện gì tưởng ta không biết sao? Người nhìn xem cháu gái của ta coi cọc, ốm yếu nó mất mẫu thân đã đáng thương lắm rồi, vậy mà các người đều thay phiên bắt nạt nó nếu người của ta không đến kịp chắc giờ ta đến cũng chỉ nhặt được xác của nó thôi.

Hoàng Thượng tối sầm cả mặt: Người muốn làm phản sao?

Bạch Ngạo Thần kiên quyết: Dù hôm nay thế nào thần cũng phải đưa cháu gái của mình đi.

Hoàng Thượng nóng đỏ cả mặt, hất đổ mọi thứ trên bàn: Người đâu mau bắt tên phản tặc này lại cho Trẫm.

Bạch Ngạo Thần cười khinh bỉ: Nếu hôm nay thần không ra được khỏi cung, ba vạn quân sẽ tiến vào san bằng hoàng cung này. Hoàng Thượng người đã suy nghĩ kỹ chưa.

- Người… ngươi.

Hoàng Hậu nương nương giá đáo!

[Thảo luận - Góp ý] Những tác phẩm của Xanh
 
Sửa lần cuối:

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
886
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
Chương 8: Hoàng Hậu nương nương giá đáo!

Giữa bữa tiệc hỗn loạn này, nguyên nhân chính dẫn đến mọi việc như ngày hôm nay cũng đã xuất hiện rồi.

Hoàng Hậu vội lại gần ân cần vuốt lấy lòng ngực của Hoàng Thượng: Hoàng Thượng người bình tĩnh nghe thiếp nói, người phải suy nghĩ cho đại cục không thể nóng vội được.

Hoàng Hậu cười hiền từ nhìn Bạch Ngạo Thiên ôn tồn nói: Bạch Tướng Quân chắc là ngài có hiểu lầm gì đó rồi. Hương Nhi sống trong cung rất tốt chỉ là thân thể nàng ta không được khỏe hay bệnh tật nên bộ dạng mới gầy ốm thế này, tất nhiên sẽ không có chuyện nàng ta bị ngược đãi đâu.

Lục Thiên Hương cảm thấy bộ mặt Hoàng Hậu thật giả tạo, chuyện đến nước này rồi nàng ta còn muốn chối sao. Nàng cảm thấy không hất cho bà ta một gáo nước lạnh vào mặt thì bà ta vẫn còn muốn đổi trắng thay đen nha.

Đến lúc này Lục Thiên Hương bước ra chính điện, săn tay áo của mình lên: Vậy Mẫu Hậu người nói xem những vết thương trên người ta là như thế nào, người đừng nói là ta tự làm mình bị thương để hãm hại người đấy nhé!

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, mọi người đều biết những năm qua nàng sống không dễ dàng gì nhưng lại đến nước này thì cũng quá biết giày vò người khác rồi.

Lúc này Bạch Ngạo Thần tối sầm mặt lại nhìn Hoàng Hậu bằng ánh mắt oán giận chỉ thiếu một chút nữa thôi là hắn có thể xông lên bóp chết bà ta rồi.

Đón tiếp ánh mắt như vạn tiễn xuyên tim của Bạch Ngạo Thần Hoàng Hậu có chút kinh sợ vội vàng thanh minh: Là ta không tốt lại để bọn hạ nhân không biết phân biệt tốt xấu ức hiếp người, ta sẽ trừng phạt bọn chúng thật nghiêm khắc người chịu không?

Lục Thiên Hương cười nhạt: Hoàng Hậu người thật biết nói đùa, nếu không có sự cho phép của người thì bọn hạ nhân nào giám không xem ta ra gì.

Hoàng Hậu cười khổ mặt toát đầy mồ hôi: Là hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi. Người đâu mau lôi con tiện tỳ làm bị thương nhị Công Chúa vào đây.

Từ bên ngoài hai tên thái giám kéo lê một nữ nhân thoáng nhìn đó chính Cung mama người hay gây khó dễ cho Lục Thiên Hương, tuy thường ngày nàng ta rất đáng ghét hay cậy chủ ăn hiếp nàng nhưng nàng ta chưa từng đánh nàng. Nàng cười nhạt, Hoàng Hậu đúng là cao tay tùy tiện đem một cung nữ vào thì coi như xong chuyện.

Cung mama cuối rạp người xuống đất, tay chân run lập cập: Tất cả đều là lỗi của nô tỳ, là nô tỳ đã ra tay đánh nhị Công Chúa không liên quan gì đến Hoàng Hậu nương nương.

Bạch Ngạo Thần phẫn nộ đến cả tỳ nữ còn có thể tùy tiện đánh đập nàng ta thành thế này không biết trong những năm qua nàng ta đã chịu bao nhiêu giày vò.

Hoàng Hậu lớn tiếng: Cẩu nô to gan, ngươi là cái thá gì mà dám đánh con cháu hoàng gia. Người đâu mau lôi ra ngoài đánh chết ả cho ta.

Cung mama gào khóc trong tuyệt vọng lúc này chỉ có nhị Công Chúa là giúp được nàng mà thôi: Nhị Công Chúa xin người tha mạng cho nô tỳ!

Lục Thiên Hương nhìn Cung mama ánh mắt lạnh như băng “ngươi còn dám xin ta tha mạng”. Cung nữ kia biết chẳng có ai thương tiếc cái mạng này của mình tuyệt vọng mà cười lớn nước mắt cứ thế lăn dài trên hai gò má.

Trước khi chết nàng ta còn khinh bỉ nói lớn: Người trong hoàng gia các người là một lũ kinh tởm máu lạnh.

Hoàng Hậu thở dài nhẹ nhõm ánh mắt nhẹ nhàng nhìn Lục Thiên Hương: Hương Nhi ngươi xem người cũng đã trừng phạt rồi ngươi cũng không thể rách Mẫu Hậu.

Nàng bỗng thấy ớn lạnh, bình thường bà ta hành hạ nàng đủ đường thiếu điều chỉ muốn vứt xác nàng cho chó ăn bây giờ lại nhìn nàng hiền dịu như vậy lòng có chút cảm thán “đúng là cáo già mà, diễn, diễn tốt lắm”.

Lục Thiên Hương cung kính: Đa tạ Mẫu Hậu đòi lại công đạo cho nhi thần.

Hoàng Hậu lại ôn tồn: Ngươi không cần đa lễ đây là việc ta nên làm.

Hoàng Hậu lại quay sang nắm lấy tay của Hoàng Thượng: Còn về việc đưa Hương Nhi xuất cung. Hoàng Thượng! Bạch Thống Soái nay tuổi đã cao lại không có con cái bên cạnh chăm sóc người cứ cho Hương Nhi ở bên cạnh chăm sóc cho Bạch Thống Soái đi. Đây cũng xem như ân điểm của người cho Bạch Thống Soái bao năm chinh chiến sa trường.

Lúc này Hoàng Thượng cũng đã bình tĩnh được vài phần mà nghe ra Hoàng Hậu nói cũng có lý, hà cớ gì vì một Lục Thiên Hương mà trở mặt với Bạch gia lỡ hắn khởi binh tạo phản đúng là không dễ đối phó. Với lại tình thế lúc này nếu mà bức hắn quá hôm nay e là khó tránh một trận mưa máu rồi.

Hoàng Thượng hạ giọng: Hoàng Hậu nói chí lý, là Trẫm suy nghĩ không chu toàn. Ngươi cứ đưa nhị Công Chúa về mà tĩnh dưỡng đi, không có lệnh của Trẫm ngươi không được hồi cung.

Bạch Ngạo Thần cười đắc ý: Thần tạ chủ long ân.

Bạch Ngạo Thần quay sang nắm lấy tay Lục Thiên Hương dịu dàng nói: Bao lâu nay uất ức cho cháu rồi, đi gia gia đưa cháu về Bạch gia sống một đời an nhàn.

Lục Thiên Hương lòng thầm cảm động: Gia gia người đến là tốt rồi!

Nói rồi Bạch Ngạo Thần nắm tay Lục Thiên Hương rời khỏi cung để lại sau lưng là bao nhiêu ánh mắt đố kỵ. Văn Kỳ Tử đưa chiếc hộp gỗ cho một tên thái giám thiết thân của Hoàng Thượng rồi cũng nối gót theo sau.

Hoàng Hậu tò mò không biết bên trong đặt vật gì mà có thể khiến Hoàng Thượng đánh mất lý trí như vậy bèn mở ra xem. Vừa mở chiếc hộp ra Hậu giật bắn ngoài, mùi máu tanh chạy sọc vào mũi khiến người không nhịn được mà buồn nôn.

Hoàng Hậu nói nhỏ: Hoàng Thượng đây là?

Hoàng Thượng chỉ thở dài lắc đầu vài cái: Đây là thủ cấp tên thích khách Trẫm phái đi giết Bạch Ngạo Thần.

Hoàng Hậu lắc đầu vài cái vẻ mặt đầy lo âu: Lần này Bạch gia phải đối phó sao đây?

Bước ra khỏi công cung, Lục Thiên Hương kéo lấy tay áo của Văn Kỳ Tử: Kỳ Tử Tướng Quân, người có thể đem Tiểu Tuyết ra khỏi cung cho ta được không?

Văn Kỳ Tử quay sang nhìn nàng: Thần đã sai người đem cô nương ấy về Bạch phủ rồi người cứ yên tâm.

Lục Thiên Hương hớn hở: Thật sao! Đa tạ ngươi Kỳ Tử.

Văn Kỳ Tử nhìn nàng cười dịu dàng: Là bổn phận mà thần nên làm.

[Thảo luận - Góp ý] Những tác phẩm của Xanh
 
Sửa lần cuối:

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
886
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
Chương 9: Ngày tiểu Công Chúa chào đời (1)

Vào cái ngày đông giá rét của 14 năm về trước, Hoàng Hậu Bạch Tố Lan lâm bồn. Tiếng la thất thất len lỏi vào mọi ngóc ngách của phượng cung, dưới cái tiết trời khắc nghiệt nỗi đâu ấy như thấm đẫm hơn.

Trước sự đau đớn của Hoàng Hậu các bà mụ chỉ biết nắm chặt tay người mà khóc: Nương nương người phải cố gắng lên, nương nương …

Ngoài cửa cung lạnh lẽo bên ngoài là tiết bước chân đi đi lại lại không ngừng, nghe từng tiết thét thất thanh trong kia tim hắn như thắt lại. Cứ như thế người trong kia trong kia đầu một tim hắn đau mười. Đến khi màn đêm lạnh lẽo qua đi, len lỏi vào từng khe cửa là ánh nắng ban mai đứa bé cũng đã chào đời.

- Oa, Oa.

Tiếng khóc của đứa bé chính là hồi trống kết thúc những cơn đau cho Bạch Tố Lan, tất cả mọi người đều mừng rỡ. Bà mụ nâng đứa bé trên tay rồi nhẹ nhàng lau đi những vệt máu trên người đứa trẻ.

- Chúc mừng Hoàng Hậu nương nương là một tiểu Công Chúa ạ.

Bà mụ bế đứa bé đến bên cạnh Bạch Tố Lan, nàng nhẹ nhàng nhìn lấy tiểu hài tử bé nhỏ đang nằm trong vòng tay mình.

Người đàn ông đứng bên ngoài sốt ruột đến mức không chịu được nữa liền mở cửa xông vào.

- Lan Nhi à con không sao chứ?

Nàng nhìn hắn cười thanh thản: Phụ thân, Lan Nhi không sao người mau xem cháu của người có phải rất đáng yêu phải không?

Bạch Ngạo Thần thở dài nhẹ nhõm, hắn tiến lại gần nhìn thật kỹ đứa bé: Đứa trẻ rất giống ngươi.

Nàng nhìn phụ thân cười: Phụ thân ta muốn đặt tên cho đứa bé là Lục Thiên Hương.

Hắn nắm lấy tay nhi nữ âu yếu: Được, tất cả nghe ngươi, bây giờ người mau nghỉ ngơi cho khỏe đi.

Nàng ghì chặt tay của phụ thân nước mắt dâng trào: Phụ thân nếu sau này nữ nhi có mệnh hệ gì xin người hãy thay ta chăm sóc cho Thiên Hương đừng để nó sống một cuộc đời như ta.

Nhìn nàng nước mắt rưng rưng hắn không kìm lòng được: Ngươi sẽ không có chuyện gì đâu đừng quá lo lắng, cứ từ từ tịnh dưỡng cho tốt phụ thân còn có việc phải đi trước.

Nàng buông tay phụ thân, dường như nàng biết được đây là lần gặp mặt cuối cùng của hai người. Nhìn bóng phụ thân khuất sau cánh cửa nàng chỉ biết bím chặt môi, cố nuốt bao nhiêu cay đắng xuống cổ, hai hàng lệ cứ thế mà tuôn rơi.

Từ khi nàng hạ sinh long thai trong cung lan truyền một tin đồn rằng “Hoàng Hậu sinh non hai tháng rất có thể không phải là con của Hoàng Thượng”. Tin đồn ngày càng lan nhanh chẳng mấy chốc mà đến tai Hoàng Thượng.

Tính tình Hoáng Thượng vốn đa nghi cộng thêm Hoàng Hậu đối với hắn bấy lâu nay lạnh nhạt, trong lòng hắn bây giờ đã nảy sinh nghi ngờ với Hoàng Hậu. Hắn cho rằng không có lửa làm sao có khói, chắc chắc Hoàng Hậu đã làm cái chuyện có lỗi với hắn nhưng hắn hiện giờ không cớ chứng cứ cũng kiên nể Thống Soái vài phần nên không dám có hành động gì.

Từ bên ngoài tên thái giám chạy vào bẩm báo: Hoàng Thượng, Quý Phi nương nương xin cầu kiến ạ.

Hiền Quý Phi lại gần Hoàng Thượng nhẹ nhàng ôm lấy tay hắn: Hoàng Thượng, nhìn người đầy ưu phiền chi bằng người nói ra để thiếp phân ưu cùng người.

Hắn kéo Hiền Phi vào lòng, nhẹ nhàng vuốt lấy gương mặt thanh tú của nàng: Chỉ có Hiền Phi là quan tâm tới Trẫm.

Nàng nhẹ nhàng tựa đầu vào lòng ngực hắn, tay nhẹ nhàng đặt vào ngực hắn: Có thể phân ưu với Hoàng Thượng là vinh hạnh của thần thiếp.

Hoàng Thượng thở dài, nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng. Hiền Phi thấu được ý nghĩ của Hoàng Thượng liền nhanh trí: Người đang nghi ngờ tiểu Công Chúa không phải cốt nhục của người?

Hoàng Thượng cau mày, nàng ta đúng là nhìn thấu tâm trí hắn rồi. Hắn lấy tay búng trán Hiền Phi một cái: Nàng đó! Đúng là bị Trẫm chiều hư rồi, chuyện như vậy sao có thể tùy tiện nói ra.

Hiền Phi nhẹ nhàng ôm lấy hắn: Thiếp biết Hoàng Thượng thương yêu thần thiếp nên thiếp mới cả gan như vậy, nhưng mà Hoàng Thượng thiếp có thể giúp người ra rõ chuyện này nha.

Hắn âu yếm nàng trong lòng: Được, vậy chuyện này Trẫm giao cho nàng.

Hắn nâng cằm nàng lên, từng nét thanh tú trên khuôn mặt nàng khiến lòng hắn không khỏi xao động. Hắn đưa tay vuốt lấy đôi mắt long lanh từ từ ôm lấy gò má nàng trong lòng bàn tay. Đôi môi nàng ửng đỏ đầy gợi cảm, hắn không kìm lòng được mà nhẹ nhàng hôn lên môi nàng. Hai tay hắn nhẹ nhàng luồn qua chiếc eo thon gọn của nàng, nhẹ nhàng tháo gỡ từng lớp y phục trên thân thể nàng. Đưa bàn tay ôm lấy bầu ngực mềm mại, nhũ hòa hồng hào căng mọng. Khắp cơ thể nàng nóng rực, hơi thở gấp gáp. Ngay tẩm cung Hoàng Thượng lúc này là một cảnh xuân tình triền miên.

Mấy ngày sau, Hiền Phi mang đến tẩm cung Hoàng Thượng một chiếc hộp gỗ bên trong chính là chứng cứ chứng minh Hoàng Hậu thông dâm với một tên thị vệ. Hoàng Thượng cầm những bức thư trên tay mà mặt nổi đùng đùng sát khí.

- Nàng ta đúng thật là to gan dám làm những chuyện đồi bại này sau lưng Trẫm. Trẫm phải lập tức giết chết nàng ta và nghiệt chủng kia.

Hiền Phi nhẹ nhàng lại gần hắn, đưa tay vuốt ve trên lòng ngực hắn: Hoàng Thượng người hãy bình tĩnh, thế lực của Hoàng Hậu không nhỏ người không thể tùy tiện giết nàng ta được.

Hắn siết chặt lấy tay nàng, mặt đầy nộ khí: - Vậy nàng nói xem ta phải làm sao?

Hiền Phi cau mày lên vì đau, sắc mặt cũng có chút khó coi: Hoàng Thượng biên cương hiện giờ loạn lạc hay người hãy phái Thống Soái đi đi, ông ta nay tuổi cũng không còn trẻ chinh chiến sa trường lại nguy hiểm trùng trùng ông ta còn có thể quay về hay sao. Nếu ông ta quay về được thì đến lúc đó chuyện của Hoàng Hậu nương nương cũng đã giải quyết xong rồi.

Hắn thẩn thơ suy nghĩ “nếu phái Bạch Ngạo Thần đi vừa ổn định chiến sự cũng có thể khiến hắn rời xa kinh thành như thế cũng có thể loại bỏ mối nguy hại trong lòng hắn bấy lâu nay, đến lúc ấy sẽ không còn ai hậu thuẫn cho Hoàng Hậu nữa xem nàng ta còn có thể kiêu ngạo?”.

[Thảo luận - Góp ý] Những tác phẩm của Xanh

# Lưu ý truyện có các yếu tố nhạy cảm, độc giả nên cân nhắc trước khi đọc.
 
Sửa lần cuối:
Top