Trong căn phòng rộng lớn liên tục phát ra những âm thanh la hét không thôi. Tiếng gió sào sạt luồn qua khung cửa sổ phản phát chiếc rèm cửa bay tứ tung.
- Các người là ai? Thả ta ra, thả ra.
- A…!
- Ring... ring.
Giật mình vùng dậy khỏi chăn, cô thở hồng hộc "Là mơ thôi sao?" tiếng chuông báo thức vẫn inh ỏi, cô giơ tay tắt đi, không gian trở nên tĩnh lặng hẳn đi. Đưa tay lâu mồ hôi cô ngồi tựa thành giường bình tâm lại "thật đáng sợ quá, y như thật vậy." Nhìn chiếc đồng hồ con mèo kitty bên đầu giường cô thì thầm: Cám ơn mày nhé!
Tiếng gõ cửa vang lên “cốc cốc” Quản Gia từ bên ngoài gọi vọng vào.
- Thưa cô chủ đồ ăn đã chuẩn bị xong, mời cô xuống dùng bữa sáng.
- Tôi biết rồi.
Cô đứng dậy, làm vệ sinh cá nhân. Quần áo đi học đã được ủi sẵn và để trên bàn, kèm theo là một mảnh giấy với một dòng chữ ngắn gọn mà bố gửi cho cô.
“Bước vào ngôi trường danh giá đừng làm ta thất vọng.”
Cô cười nhạt, trong lòng bố cô cũng chỉ có mặt mũi của gia đình thôi sao, đến một câu chúc con gái bước vào ngôi trường mới cũng không có. Cô nắm chặt mảnh giấy trong tay, dùng sức siết chặt nó lại rồi quăng nó vào thùng rác.
Cô ngồi vào bàn ăn, ngày nào cũng vậy chỉ có một mình cô ở cái nhà này, ăn một mình, vui một mình, buồn một mình. Trong căn nhà này cái gì cũng có, chỉ có ấm áp thì không. Nó lạnh lẻo như chính tâm hồn của cô vậy.
Từ phía sau có một cô gái đưa hai tay tới ôm chằm lấy cô. Người con gái này cho cô một cảm giác ấm áp đến lạ lùng, cái cảm giác ấm áp cô hằng khao khát từ lúc bé.
- Buổi sáng vui vẻ Bạch Lam.
- Tiểu Nguyệt cậu tới rồi. Tớ đã chuẩn bị đồ ăn cho cậu rồi, mau ngồi xuống ăn đi.
Tiểu Nguyệt nháy mắt với cô một cái, ngồi vào bàn cấm lấy nĩa.
- Cậu chu đáo thật đấy, chuẩn bị cả món tớ thích.
Bạch Lam nhìn cô cười, xe đã chuẩn bị sẳn chỉ cần hai cô bước ra là có thể xuất phát. Bạch Lam năm nay 16 tuổi là con gái của một nhà tài phiệt nên có cuộc sống khá sung túc, tuy nhiên không có cuộc sống giàu sang nào mà không đánh đổi cả. Từ nhỏ cô đã phải học cầm kỳ thi họa, học cách trở thành một người xuất sắc để bố cô có thể gả cô cho bất kỳ gia tộc nào có lợi đối với công ty. Từ nhỏ cô đã phải phấn đấu rất nhiều, việc gì cô cũng cố gắng hoàn thành một cách tốt nhất chỉ để bố mẹ để ý đến cô, nhưng có lẽ họ quá bận rộn để có thể dành thời gian quan tâm cô như anh trai cô. Cuộc sống cô lạnh lẽo, tẻ nhạt như chính con người của cô vậy.
Tiểu Nguyệt cũng là con gái của một nhà chính trị lớn, cuộc sống ở nhà của cô cũng không khá hơn Bạch Lam là bao nhưng Nguyệt là một cô gái đầy nhiệt huyết, không có gì có thể dập tắt sự nhiệt huyết ấy. Hai con người cô đơn tình cờ tìm thấy nhau trong một bữa tiệc tại gia của gia đình Bạch Lam, Nguyệt chính là người mang đến cho Bạch Lam chút hơi ấm nhỏ nhoi, dường như hai con người này ngay từ lần đầu gặp đã có một mối liên kết nào đó.
Hai con người hai tính cách nhưng ai cũng xinh đẹp và ưu tú cả. Nếu ví Tiểu Nguyệt là hoa tử đăng – tượng trưng cho mùa hè cháy bỏng thì Bạch Lam chính là hoa tuyết liên – loài hoa chỉ nở trong băng giá lạnh lẽo.
Hôm qua cả hai đã tham dự lễ khai giảng, nhận lớp, nhận giáo viên chủ nhiệm và làm quen các bạn trong lớp rồi. Hôm nay cứ việc vào đúng lớp, ngồi đúng chỗ của mình là được.
Tiếng chuông vào lớp reo lên, tất cả học sinh quay trở về lớp học của mình.
Giờ ra chơi, Tiểu Nguyệt lân la qua bàn của Bạch Lam. Thấy cô nằm ườn trên bàn Nguyệt vỗ vai cô một cái thật mạnh.
- Có chuyện gì mà không thấy tinh thần gì hết vậy?
Bạch Lam mệt mỏi chằng buồn trả lời Tiểu Nguyệt, chỉ hướng mặt nhìn cô thật lâu như không muốn nói.
Tiểu Nguyệt lấy tay xoa đầu Bạch Lam: Nếu cậu đã không muốn nói thì tớ cũng không ép.
- Thực ra tớ mơ thấy những chuyện không vui nên cũng không muốn nhắc đến mà thôi.
- Nếu đã không muốn nhắc đến vậy thì đừng nhắc đến nữa.
Bạch Lam ôm lấy Tiểu Nguyệt thì thầm: Tớ đói rồi.
Tiểu Nguyệt phì cười: Vậy đi ăn đi.
Cả hai sánh bước xuống căn tin, trong ánh hào quang của những con người ưu tú sàn gạch trắng tinh như được lót một tấm thảm đỏ. Bao ánh mắt cứ đổ dồn về họ, ngưỡng mộ, sùng bái, ganh tỵ, ghen ghét tất cả đều có cả. Trên thế giới này luôn có một nguyên tắc ngầm đẹp thì người ta ghét, xấu thì người ta khinh. Cuộc sống vốn không thể thỏa mãn bất kỳ ai vậy thì có thêm vài người ghét cũng chẳng có sao. Những người có tầm nhìn sẽ cố gắng để hoàn thiện bản thân chứ không lãng phí thời gian của bản thân cho việc ghen tỵ với người khác. Tại sao chúng ta phải ghét họ để rồi phải ngước mặt lên nhìn họ thành công trong khi chúng ta có thể dùng khoản thời gian đó để có thể vượt lên họ.
Hai đứa mua vài cái bánh linh tinh cùng mỗi đứa một ly trà nóng, cả hai nói chuyện trên trời, dưới đất thì có hai người con trai đến làm quen. Vài tiếng xì xầm không tốt nói về bọn nó.
Bạn A nói: Đó chẳng phải là đàn anh học lớp trên sao? Hotboy trường mình đó nha!
Bạn B nói: Tụi nó đúng là ‘họa thủy’! Mới đến trường đã mê hoặc đàn anh của tụi mình rồi.
Tiểu Nguyệt thầm nghĩ trong lòng ‘Cho xin đi, mắt nào thấy bọn này lả lơi với họ mà nói vậy chứ!’
Một người mở lời trước: Xin chào, tớ là Tần Sinh, còn người bên cạnh là Hàn Dương, bọn tớ có thể ngồi cùng bàn với các cậu được không?
Bạch Lam liếc mắt nhìn qua bọn họ một lượt, Tần Sinh là con trái thứ của nhà tài chính lớn nhất bấy giờ, Hàn Dương là con trai cả của ông trùm buôn đá quý. Gia thế lớn thế này được nhiều người để ý đến cũng phải, lại càng không phải người mà bọn họ có thể đắc tội.
- Cứ tự nhiên.
Bạn A tiếp tục nói: Cái gì, tụi nó mặt dày như vậy sao! Nói đến vậy mà còn chẳng biết thân biết phận, nhất là cái con bé làm mặt lạnh kia nhìn vào là thấy ghét rồi.
Bạch Lam nhìn qua có vẻ bình tĩnh, cũng không phải là lần đầu tiên cô gặp chuyện này. Con người lúc nào cũng như vậy thứ gì mình không có được mà người khác có được thì sẽ đâm ra ghen ghét, không phải là tình thế bất đắc dĩ thì cũng không nên gây chuyện với bọn người không biết điều. Nhưng Nguyệt thì khác cô khá nóng tính, lại không chịu được lời thị phi, nảy giờ lòng cô đã sớm bốc hoả chỉ hận không thể cho cái bọn người kia một trận.
- Bọn họ mới là người không biết thân biết phận.
- Kệ bọn họ đi, kẻ thông minh không so đo với lũ ngốc.
Nga bật cười mỉa mai: Nói đúng lắm
Các cô bạn bên kia nghe bị nói xiên, nói xỏ thì lửa giận bùng lên vùn vụt: Lũ ngốc sao, bọn họ nghĩ mình là ai chứ.
Mấy cô gái bên kia liền tia mắt hình viên đạn qua bên hai cô, nói gì thì nói bọn họ cũng là con gái của mấy thương gia có tiếng trong nước thành tích không phải là suất sắc nhưng cũng không làm mất mặt gia đình. Bọn họ là ai, gia thế thế nào mà dám nói các cô như vậy chứ. Hận này không trả thì còn đâu thể diện.
Hai bạn nam ngồi đối diện sớm đã biết gia thế của hai cô gái này, sớm đã có tính toán cho cuộc gặp mặt này nhưng không ngờ lại gây cấn như vậy. Cuộc đời này đúng là nhiều thị phi, mà càng thị phi thì lại càng thú vị.
Rời căn tin về lớp, cả hai bị bọn con gái lúc nãy chặn đường hỏi thăm sức khỏe. Bạch Lam cười khẩy thầm nghĩ "Đúng là bọn phiền phức, chả biết trời cao đất dày."
Tiểu Nguyệt mỉa mai hỏi: Các cô muốn gì đây?
Cô gái cầm đầu trong bọn, cất giọng chanh chua: Tụi bây hãy bỏ ý định mê hoặc Tần Sinh và Hàn Dương của tụi tao đi! Hãy tránh xa họ ra.
Tiểu Nguyệt bực mình: Người của tụi bây, vậy tự mà giữ lấy đừng đến đây rống với chúng tao.
- Tụi bây... Cô ta giơ tay lên định đánh Nguyệt thì bị Bạch Lam chặn lại xiết chặt tay của cô ta khiến cô ta lên “Á...”.
Bạch Lam tức giận: Thật là không biết điều.
Cô gái bị Bạch Lam giữ vặn tay vừa đau lại không thoát ra được, cô ta tức gọi bọn bạn đi cùng tới đánh hội đồng. Ngay lập tức, Bạch Lam xô cô ta ra. Tiện chân cho cô ta một đạp vào bụng, mấy cô gái phái sau cũng không thoát khỏi. Bạch Lam vốn là người không thích bạo lực nhưng cũng đừng làm cô tức giận nếu không trông cô sẽ rất đáng sợ.