Lượt xem của khách bị giới hạn

[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Tân tiếu ngạo giang hồ II - Vương Hà

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Tân tiếu ngạo giang hồ II - Vương Hà

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,492
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 69: Lối thoát dẫn ra ngoài sơn trang
Nàng cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, nàng chậm rãi bước lui về phía sau. Một nụ cười buồn nở trên môi nàng, một giọt máu nhỏ khẽ chảy ra. Nàng nói khẽ

“Ta sẽ đi một mình, ngươi hãy tự tìm lấy đường khác mà đi”

Mạc Vô Phong lo lắng

“Nhược cô nương, cô không sao chứ. Hình như…cô đang thổ huyết…”

Nàng không quan tâm tới lời cậu ta nói rồi vận công rời đi nhưng nội thương trong cơ thể lại bùng phát ngay lúc này. Nhược Thủy Liên khụy xuống đất tay ôm lồng ngực đang nhói nhau liên hồi.

Mạc Vô Phong không biết nên rời đi hay làm sao bây giờ, cậu ta chợt nhớ lại hình ảnh thần y cô nương vào cái đêm ấy. Dường như nàng cũng thổ huyết, đôi mắt lặng buồn nhìn về nơi xa xăm giống hệt Nhược cô nương đang đứng trước mặt cậu ấy.

Cuối cùng Mạc Vô Phong tới đỡ nàng dậy, cậu ấy nói

“Nội thương của cô nương chưa lành rời khỏi đây một mình rất nguy hiểm. Tôi sẽ đưa cô ra ngoài an toàn sau đó quay trở lại sơn trang”

Nhược Thủy Liên nói

“Ngươi…đi cùng ta”

Mạc Vô Phong lấy tay lau vệt máu nhỏ trên môi giúp nàng, cậu ta quả quyết

“Tôi sẽ đi cùng cô”

Trong khi dìu Nhược Thủy Liên rời đi cậu ta liên tục suy nghĩ xem nên đi đường nào. Chỉ trong khoảnh khắc ánh sáng dưới đáy mặt hồ lại hiện lên trong tâm trí cậu ấy. Nghĩ tới đây thôi Mạc Vô Phong quyết định đánh liều ra sau Khách Đường. Nếu có ánh sáng dưới đáy hồ chắc chắn nơi ấy thông ra đâu đó bên ngoài kia.

Nhược Thủy Liên nhìn hướng cậu ta đưa mình đi liền thắc mắc

“Sao lại tới Khách Đường?”

Mạc Vô Phong nói

“Tới đó cô sẽ biết”

Khách Đường bị phá hủy cũng khiến cho hồ tắm phía sau hư hại nhiều chỗ. Vách tường xây quanh hồ tắm đã đổ sập khiến mặt hồ lộ hẳn ra bên ngoài. Mạc Vô Phong chỉ tay xuống mặt hồ nói

“Lối ra ở đây”

Nhược Thủy Liên nói

“Ý ngươi là nhảy xuống đó hả. Nó dẫn tới đâu”

Mạc Vô Phong lắc đầu

“Tôi không biết. Chỉ biết chắc rằng nó sẽ dẫn chúng ta rời khỏi sơn trang một cách bí mật”

Nhược Thủy Liên nhìn cậu ta

“Không phải hôm đó ngươi chết đuối vì lặn xuống đấy mò tìm đường đi đấy chứ”

Mạc Vô Phong nói

“À…cũng gần như vậy”. Dứt lời cậu ấy nhảy ngay xuống hồ nước khiến nước bắn tung tóe lên vạt áo của nàng “Nhảy xuống đi Nhược cô nương”

Nhược Thủy Liên vẫn nghi ngờ

“Ngươi có chắc nhảy xuống đáy sẽ ra được bên ngoài không”

Mạc Vô Phong vuốt sạch nước trên mặt rồi đáp

“Tôi nghĩ vậy, cô nương yên tâm chúng ta sẽ không chết đuối dưới này đâu”

Nhược Thủy Liên lẩm nhẩm

“Không đời nào ta chết chung với tên tiểu tử nhà ngươi”. Nói xong nàng cũng chậm rãi bước xuống mặt hồ.

Thấy nàng tiến đến Mạc Vô Phong nhanh nhẹn tóm lấy tay nàng kéo xuống mặt nước khiến nàng không kịp phản ứng. Cậu ta cảm thấy dưới đáy hồ thật yên tĩnh, thật ấm áp, nhìn ánh sáng nhẹ dẫn lối kia bất chợt cậu ấy thấy rất vui liền quay ra nở nụ cười với nàng.

Nhược Thủy Liên tuy phải miễn cưỡng đón nhận nụ cười ấy nhưng nàng cũng không khó chịu. Có lẽ ở dưới đáy hồ bình yên này nàng cũng cảm thấy tâm hồn mình thanh thản như Mạc Vô Phong. Con đường từ đáy hồ dẫn ra nơi nào đó kia giống như con đường rời xa hiện thực tiến tới giấc mơ đẹp đẽ, giống như khi ta nhắm mắt lại say sưa chìm vào giấc ngủ êm đềm.

Trước khi cả hai ngộp thở thì họ cũng đã ngoi lên được mặt hồ nhưng không phải mặt hồ ở Vạn Thú sơn trang mà là một mặt hồ khác nằm ở nơi nào đó. Từ lúc nhảy xuống hồ tới giờ tay cậu ấy vẫn giữ chặt tay nàng đến khi đưa nàng lên khỏi mặt nước cậu ta mới buông ra. Mạc Vô Phong nhìn quanh tứ phía nhưng tất cả đều là vách đá, thứ ánh sáng phản chiếu xuống mặt hồ kia xuất phát từ miệng cái hang này cách xa nơi cậu ta đứng vài trượng.

Mạc Vô Phong thẫn thờ

“Có lẽ phải lên được miệng hang mới mong ra bên ngoài được. Nhược cô nương, sao cô không nói gì…”

Trời sắp sang đông mà thân thể lại bị nhiễm nước hơn nữa gió trên miệng hang liên tục lùa xuống khiến nàng cảm thấy rất lạnh. Cái lạnh này làm nàng nhớ lại ngày mình tỉnh lại tại hồ băng nhưng nàng vẫn cố chịu đựng ngồi tọa thiền, chỉ cần nội lực hồi phục lại nàng sẽ tự khắc khỏe lên.

Mạc Vô Phong nhìn khuôn mặt trắng bệch của nàng cậu ấy nhận ra ngay

“Cô nương thấy lạnh sao. Để ta tìm thứ gì đó đốt lửa lên cô sẽ ấm ngay thôi”

Nhược Thủy Liên nói

“Ta chẳng lạnh…ngươi tự lo cho mình đi”

Mạc Vô Phong vẫn đi xung quanh cái hang này nhặt nhạnh những cành khô cậu ta trông thấy để nhóm lửa. Cậu ta ôm đống cành khô đó tới nơi gió không lùa tới sau đó nhặt lấy một cành cây đặt vào giữa hai lòng bàn tay xoay đi xoay lại trên đống lá khô bên dưới không ngừng nghỉ.

Nhược Thủy Liên trông thấy vậy liền nói

“Ngươi tạo lửa bằng cách đó sao. Vậy ta đợi tới khi mặt trời lên còn hơn”

Mạc Vô Phong vẫn cặm cụi xoay đi xoay lại gần một canh giờ cuối cùng một tia lửa nhỏ cũng lóe lên, nó lan ra chỗ lá khô rất nhanh rồi bùng lên thành một ngọn lửa lớn. Cậu ta liền gom chỗ củi kia lại quanh đống lửa giữ cho lửa khỏi tắt. Xong xuôi cậu ấy chạy ra chỗ Nhược Thủy Liên

“Nhược cô nương mau ra đó cho ấm, ta nhóm lửa xong rồi”

Nhược Thủy Liên đánh mắt đi chỗ khác

“Ngươi không nghe rõ sao, ta không lạnh, ta chẳng cần lửa”

Mạc Vô Phong liền chạm vào người nàng rồi thốt lên

“Lạnh quá, vậy mà cô nương còn…”

Nhược Thủy Liên lớn tiếng

“Ta đã nói đừng tùy tiện động vào người ta kia mà. Chờ nội lực ta phục hồi ta sẽ tặng cho ngươi một chưởng nữa”. Dứt lời nàng đứng ngay dậy tiến ra chỗ đống lửa kia.

Mạc Vô Phong lẩm nhẩm trong đầu

“Cô nương đó kỳ lạ thật”

Cậu ta không đi ra chỗ đống lửa mà tìm nơi gió lùa tới từ miệng hang. Mạc Vô Phong đứng tại đó dang hai tay ra cảm nhận từng cơn gió mát lạnh khiến nàng không khỏi thắc mắc

“Ngươi không thấy lạnh sao?”

Mạc Vô Phong nói

“Tôi đã sống tại núi tuyết Côn Luân hai mươi lăm năm nay ngày nào thức dậy cũng chỉ thấy tuyết trắng. Ban đầu tôi thấy rất bất công tại sao người trung thổ được tận hưởng bốn mùa xuân hạ thu đông còn người Tây Vực chỉ được sống trong giá lạnh nhưng giờ tôi đã dần nhận ra chính gió lạnh và tuyết trắng đã khiến bọn tôi trở nên mạnh mẽ hơn”

Nàng nhìn đống lửa mỉm cười

“Có nhiều người trung thổ cảm nhận được bốn mùa xuân hạ thu đông nhưng một số người khác tuy sống tại trung nguyên nhưng ngày nào họ cũng thấy lạnh. Không phải cái lạnh thể xác mà là cái lạnh từ trong tâm hồn”

Mạc Vô Phong hỏi

“Trong số họ có cô chứ, Nhược cô nương”

“Ta đã từng như vậy nhưng giờ thì khác rồi”. Nhược Thủy Liên nói

“Khác thế nào?”. Cậu ta lại hỏi

“Giờ ngay cả cái lạnh trong tâm hồn ta cũng không cảm nhận được. Ta sống như không hề tồn tại trên cõi đời này”. Nàng nói

“Nhược cô nương, cô biết không…tất cả mọi người ai cũng mang trong mình một nỗi buồn riêng, những nỗi buồn ấy tuy không giống nhau nhưng cuối cùng cũng sẽ tan biến vào một lúc nào đó. Có người mất một hai ngày là quên được nhưng cũng có người mất tới vài tháng, vài năm có khi mất cả cuộc đời cũng không thể nào quên cô có biết vì sao không”

“Vì sao?”

“Vì họ vẫn chưa thực sự buông xuôi. Họ cứ giữ nỗi buồn ấy tận trong đáy lòng mình hàng ngày mở mắt ra đều bị nó hành hạ. Trước đây tôi luôn buồn phiền bởi cái chết của sư phụ, hàng ngày tôi đều nghĩ tới điều ấy nhiều tới mức chẳng thiết tha làm gì nữa. Tôi không muốn cười, không muốn nói chuyện với ai trong một khoảng thời gian dài cho đến khi tôi phải tới trung nguyên một cách miễn cưỡng. Tại nơi này tôi gặp được nhiều người, nghe được nhiều chuyện, học được nhiều thứ chẳng biết từ lúc nào tôi đã ngừng nghĩ về cái chết của sư phụ”

“Vậy…ngươi nói xem. Nỗi buồn của ta khi nào mới hết”

“Điều đó cả tôi và cô nương đều không biết được. Nhưng cô nương cứ thử làm như tôi xem, gặp nhiều người, nói nhiều chuyện và cười nhiều hơn, bị cuốn vào một câu chuyện rắc rối nào đó rồi bị người ta…Ừm…đuổi đánh, mắng chửi sau đó một ngày kia cô thức dậy vào buổi sáng và nhận ra rằng mình không còn nghĩ về nỗi buồn nào đó nữa. Đó chính là lúc nỗi buồn của cô tan biến”

“Gặp nhiều người, nói nhiều chuyện và…cười nhiều hơn. Ta thấy khó quá…ta sợ mình không làm được”

“Mới đầu cô sẽ thấy khó, nếu cô nương không muốn bắt chuyện với người khác vậy khi người đó hỏi chuyện cô chỉ cần trả lời chứ không quay đi là được rồi. Ngày nào chúng ta còn sống thì còn gặp rất nhiều nỗi buồn và cả niềm vui nữa, chúng ta nên tập cách quên đi những nỗi buồn, lưu giữ những điều vui vẻ”

Thấy ánh mắt nàng trầm ngâm nhìn vào ngọn lửa Mạc Vô Phong liền nói

“Hình như tôi nói nhiều quá rồi…Hừm…phải tìm đường ra khỏi nơi này mới được”

Cậu ta hướng ánh mắt lên miệng hang

“Có lẽ trên đó là lối ra duy nhất có điều tôi không dám chắc sẽ khinh công được cao như thế”

Dứt lời Mạc Vô Phong liền nhảy lên vách đá bám chặt lấy một mỏm đá nhô ra từ từ trèo lên miệng hang. Nhược Thủy Liên nhớ lại ngày Lạc Hư trèo lên Sơn Phù Độc tìm gặp mình liền nói

“Mấy tên Tây Vực các ngươi thích leo trèo vậy kia à”

Mạc Vô Phong ngoảnh mặt ra đáp

“Hồi nhỏ tôi cùng ba tên tiểu đệ lên núi Côn Luân chơi đùa, cô nương biết đấy xung quanh đó toàn núi là núi muốn đi không cũng khó nên bọn tôi phải tập leo lên”. Mải mê nói chuyện cậu ta lỡ bước hụt một bước khiến thân mình suýt rơi xuống nhưng tay cậu ta rất chắc nên đã bám lại được vào vách đá ngay.

Nhược Thủy Liên tỏ ý chê bai Mạc Vô Phong

“Ngươi nói mình leo trèo từ nhỏ vậy mà tới bây giờ cũng chẳng tiến bộ hơn chút nào”

Mạc Vô Phong nói

“Thỉnh thoảng tôi cũng bị trượt chân nhưng từ hồi đó tới giờ tôi chưa ngã xuống đất lần nào đâu”

Nhược Thủy Liên không tin, nàng nói

“Ngươi nói dối kém lắm. Ta không dễ bị lừa đâu”

Mạc Vô Phong thú thật

“Thật ra tôi mới ngã một lần. Cô nương đã thỏa mãn chưa”

Nàng tựa người vào vách đá, nhắm chặt hai mắt lại. Thấy vậy cậu ta đành phải thừa nhận

“Tôi chịu thua cô rồi đấy…Được rồi…tôi nói thật tôi đã ngã tổng cộng hai mươi chín lần”

Lúc này nàng mới bật cười

“Ta thấy bây giờ ngươi nên xuống đây thì tốt hơn ta sẽ bày cách để ngươi lên được trên đó một cách dễ dàng nếu không số lượt ngã của ngươi sẽ tăng thành ba mươi tròn đấy”

Mạc Vô Phong ‘hả’ một tiếng rồi nhảy xuống đất, cậu ta tới chỗ nàng thắc mắc

“Cô nương có cách để lên trên đó nhưng sao cô không lên”

Nhược Thủy Liên nói

“Nhờ phúc của ngươi mà nội lực của ta suy giảm không ít nếu không đã có thể dùng thế Thượng Thiên khí công nhảy một bước qua khỏi miệng hang một cách dễ dàng. Thế khinh công này khi thi triển tiêu hao rất nhiều nội lực nhưng so với đống nội lực dư thừa trong cơ thể ngươi cũng chẳng đáng kể”

Mạc Vô Phong nói

“Thế khinh công này tuyệt diệu thật đấy. Cô nương sẽ dạy tôi sao”

Nhược Thủy Liên mỉm cười

“Còn xem ngộ tính của ngươi ra sao. Nếu muốn trở thành cao thủ thực sự ngươi phải luyện thành thạo khinh công trước đã. Khi nào đạt tới trình độ đạp mây vượt gió sẽ chẳng còn đối thủ nào chạm được vào cơ thể ngươi chứ đừng nói tấn công. Thượng Thiên khí công lấy đà ngay tại chỗ, tích tụ nội lực tại bàn chân đạp mạnh xuống đất. Khi ngón chân rời mặt đất lập tức điều tức hơi thở thả lỏng thân mình lên không trung, nhảy cao bao nhiêu còn tùy thuộc nội lực ban đầu ngươi tích tụ nhưng cao nhất cũng chỉ lên được hai trượng là cùng. Bởi vậy Thượng Thiên khí công chia thành nhiều bước nhảy giúp người thi triển muốn lên cao bao nhiêu tùy thích cho tới khi nội lực trong cơ thể cạn kiệt. Bước nhảy đầu tiên thực hiện trên mặt đất rất dễ nhưng các bước nhảy sau đó ngươi phải thực hiện trên không trung, chân đạp vào hư vô, thân thể nhẹ như tuyết, vượt gió mà bay lên”
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,492
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 70: Thượng Thiên khí công thoát ra khỏi sơn trang
Nghe xong lời dạy của Nhược cô nương, Mạc Vô Phong liền bước ra giữa hang thực hiện thử. Cậu ta hít một hơi thật sâu tích tụ nội lực tại bàn chân nhún mạnh hết mức mình có thể. Cú nhảy ấy khiến Mạc Vô Phong lên cao gần một trượng, cậu ta vốn định thực hiện tiếp bước nhảy mà nàng gọi là lăng không đạp hư kia nhưng không hiểu sao lại loạng choạng rơi thẳng xuống đất.

Nhược Thủy Liên nói

“Bước nhảy đầu tiên không cần cố cao quá chỉ khiến nội lực bị phân tán nhanh thôi. Khi thực hiện lăng không đạp hư nội lực tại bàn chân của ngươi không còn nên rơi xuống là phải. Làm lại đi”

Mạc Vô Phong bò dậy hít thở sâu tiếp tục nhảy lên không trung lần này cậu ấy nghe theo nàng giữ lại một phần nội lực tại bàn chân khi chuẩn bị kết thúc bước nhảy thứ nhất. Thấy đã tới lúc cậu ấy đạp mạnh vào hư vô nhưng cơ thể chỉ được đẩy lên một chút rồi lại rơi xuống đất ngay.

Nhược Thủy Liên thở dài

“Ngươi đang ở trên không lại nhún mạnh như thế chỉ phản tác dụng thôi. Cố gắng điều khí nhịp nhàng thả lỏng thân thể mới nhảy cao được. Làm lại cho ta xem”

Lần này Mạc Vô Phong nhắm mắt lại tập trung tinh thần nới lỏng các bộ phận tưởng tượng thân thể mình nhẹ như bông tuyết. Cậu ta hạ thấp hai chân rồi bật thẳng lên cao, thân thể cậu ấy lao đi vun vút như một mũi tên. Lên được hơn một trượng Mạc Vô Phong liền đạp nhẹ một lần nữa vào khoảng không bên dưới đủ để cậu ta nhảy lên gần tới miệng hang.

Mạc Vô Phong còn chưa kịp mừng rỡ khi thực hiện được thế Thượng Thiên khí công thì nội lực tích lũy lại cạn kiệt, tay cậu ta loạng choạng cố bám lấy miệng hang nhưng chỉ túm được nắm cỏ mọc ngay trên đó rồi rơi thẳng xuống mặt đất.

Nhược Thủy Liên nói

“Ta chẳng biết nội lực dư thừa trong cơ thể ngươi làm được tích sự gì. Nếu ngươi có thể huy động thêm một lượng nội lực lớn vào bàn chân ngươi hoàn toàn có thể nhảy lên trên đó một cách dễ dàng”

Mạc Vô Phong chỉnh đốn lại y phục sau nhiều lần rơi từ trên không xuống đất rồi tới ngồi đối diện nàng với khuôn mặt vô cùng ủ rũ

“Có chuyện này tôi chưa từng kể với ai cả bởi tôi sợ họ không tin nhưng Nhược cô nương là một người võ công cao cường, hiểu sâu biết rộng tôi nghĩ có thể cô sẽ giúp được tôi”

Nhược Thủy Liên nhìn cậu ấy

“Có chuyện gì cần ta giúp ngươi cứ nói ra khỏi phải tâng bốc ta lên như vậy”

Mạc Vô Phong nói

“Thật ra trong cơ thể tôi…hình như tồn tại một thứ nội công nào đó…tôi không biết phải giải thích như thế nào nữa. Nói đơn giản tôi không tài nào vận được thứ nội công ấy theo ý muốn, nó cứ xuất hiện một cách bất ngờ đả thương sư phụ tôi và đả thương cả cô nương. Có thể thứ nội công này xuất hiện sau khi tôi đọc qua bốn câu khẩu quyết lạ…cô nương đã từng nghe qua điều ấy chưa”

Nhược Thủy Liên trầm ngâm một lát rồi nói

“Đọc cho ta nghe bốn câu khẩu quyết”

Mạc Vô Phong lấy một cành gỗ trong đống lửa ra viết lên mặt đất bốn câu khẩu quyết cho nàng xem

‘Thái cực tụ khí – Nhân uân tử khí – Bàn long chân quyết – Kim cương chi khu’

Nhược Thủy Liên nhẩm từng chữ một của các câu khẩu quyết trong đầu

“Thiên địa hòa hợp. Đao thương bất nhập. Thủy hỏa bất xâm. Độc khí không sinh. Vật hóa bất chi. Thần công xuất thế”

Mạc Vô Phong không hiểu Nhược Thủy Liên đang nói tới cái gì cậu ta liền hỏi

“Thế nào, Nhược cô nương hiểu được bốn câu khẩu quyết này chứ”

Nhược Thủy Liên mỉm cười

“Trong bốn câu này có tới hai câu nhắc tới thiên địa giao thoa ý chỉ âm dương hòa hợp. Ngươi có nhớ khi nội công kỳ lạ đó trong cơ thể ngươi bộc phát có điều gì đặc biệt xảy ra không”

Mạc Vô Phong hướng ánh mắt ra phía hồ nước suy ngẫm, nhìn những giọt nước trên mặt hồ gợn sóng nhỏ lăn tăn bởi gió lạnh từ miệng hang thổi xuống cậu ta nhớ lại

“Lần đầu nội công bộc phát khi trời đổ tuyết lần thứ hai nội công bộc phát khi toàn thân ta bị nhiễm nước còn lần ở Khách Đường hình như chẳng có điều gì đặc biệt”

Nhược Thủy Liên nói

“Vậy thì đúng rồi thủy và băng đều mang âm tính. Trong khẩu quyết lại nhắc tới thái dương nếu ngươi luyện theo khẩu quyết nội công của ngươi sẽ mang tính dương, luyện không cẩn thận hỏa khí thiêu thân vì thế cần âm khí của băng hoặc thủy điều hòa lại. Đấy cũng là lí do ngươi suýt tẩu hỏa nhập ma tại Khách Đường”

Mạc Vô Phong nói

“Nguyên lí vận công là điều hòa âm dương trong cơ thể vậy làm sao tôi điều khiển được thứ nội lực ấy. Kiếm pháp của tôi xuất ra đều do nội công căn bản chuyển hóa thành chứ không có chút dương khí nào của nội công đó cả”

Nhược Thủy Liên chỉ tay ra hồ nước

“Ta nghĩ cũng như vậy thôi, tay phải ngươi vận công theo khẩu quyết tay trái ngươi vận hàn lực trong cơ thể thử xem”

Mạc Vô Phong gật nhẹ tiến ra hồ nước tâm hướng ánh trăng trên cao nhắm mắt vận công theo sự chỉ dẫn của Nhược Thủy Liên. Ban đầu cậu ta cảm thấy rất khó chịu, một tay vận dương khí một tay vận hàn lực khiến cơ thể lúc nóng lúc lạnh chỉ muốn nổ tung ra.

Nhược Thủy Liên đi lại trong hang động theo dõi nhất cử nhất động của Mạc Vô Phong

“Chú ý trong âm luyện dương, trong dương luyện âm, âm âm dương dương, chí âm chí dương”

Trong cơ thể Mạc Vô Phong lúc này hình thành hai luồng hỏa long cùng thủy long, chúng quyện lấy nhau hội tụ tại đan điền rồi tỏa ra toàn bộ kinh mạch của cậu ấy, từ Bách Hội tới Lao Cung xuống Dũng Tuyền. Mạc Vô Phong mở rộng hai mắt nhổm dậy hô lớn khiến cả hồ nước như chấn động phát ra tiếng nổ vang trời, nước dưới hồ bắn lên tung tóe. Chỉ trong một thời gian ngắn nội lực Cửu Dương thần công tích tụ trong cơ thể cậu ta bấy lâu như được giải phong ấn tủa ra bên ngoài như thủy long thèm nước, hỏa long thèm nắng.

Chưa bao giờ Mạc Vô Phong cảm thấy thân thể khỏe mạnh hơn lúc này, cậu ấy sờ lên thân mình rồi nhận ra những vết bầm tím bị Hà Kỳ Côn đánh đã biến mất không còn một vết nào. Quá đắc chí cậu ấy nhảy tới ôm chầm nàng vào lòng, miệng kêu lên

“Hay quá từ giờ tôi không sợ mình vô ý làm hại tới ai nữa rồi”

Bị Mạc Vô Phong ôm chặt lấy nàng còn chưa kịp phản ứng gì cậu ta đã buông nàng ra đoạn nhún nhẹ chân nhảy một bước vọt qua miệng hang một cách dễ dàng. Trông thấy bầu trời lồng lộng cậu ấy mỉm cười quay xuống thúc giục nàng

“Mau lên đi Nhược cô nương, hóa ra nơi này là phía sau sơn trang, bốn bề vắng vẻ không có bóng người nào hết”

Nàng vẫn sững sờ đứng trong hang động trong đầu không khỏi suy nghĩ về hành động của Mạc Vô Phong ban nãy

“Hắn dám…làm như vậy với mình sao”

Mạc Vô Phong nhảy từ trên miệng hang xuống, ái ngại nói với nàng

“Xin lỗi cô nương tôi quên mất cô đang bị nội thương lại bảo cô tự mình lên trên đó. Để tôi giúp cô lên”. Cậu ấy định động vào Nhược Thủy Liên thì nàng rụt tay lại

“Ngươi quên rồi sao. Ta nói ngươi đừng có động vào ta”

Mạc Vô Phong nói

“Không động vào cô nương vậy tôi đưa cô lên kiểu gì. Hơn nữa tôi nhớ cô có nói rằng khi nào chưa điều khiển được nội công trong cơ thể thì không được động vào cô, giờ tôi làm được rồi”

Nhược Thủy Liên trừng mắt

“Để ta dạy cho tên Tây Vực như ngươi hiểu nhé, người trung thổ có câu nam nữ thụ thụ bất tương thân. Ngươi năm lần bảy lượt động vào ta còn ra thể thống gì nữa”

Mạc Vô Phong giật mình

“Có điều đó thật sao. Nhược cô nương phải cho tôi biết sớm chứ, nhưng cô đã cứu mạng tôi lại bị nội thương vì tôi sao tôi có thể lên đó bỏ lại cô ở đây được”

Nhược Thủy Liên nói

“Giờ vẫn còn sớm ngươi lên miệng hang bện dây thừng xong ném xuống đây ta tự bám vào đó mà lên được. Ngươi bện xong trời cũng sáng là vừa, một công đôi việc. Giờ ta phải tĩnh tâm điều khí đừng làm phiền ta nữa”

Mạc Vô Phong bất lực nhìn nàng bước tới đống lửa nghỉ ngơi mà không làm gì được nên cậu ta đành nhảy lên miệng hang bện dây thừng chờ trời sáng.

Đúng như Nhược Thủy Liên ước tính khi Mạc Vô Phong bện xong dây thừng thì mặt trời đã dần ló dạng, cậu ta vứt sợi dây dài gồm nhiều đoạn rễ cây buộc chặt với nhau xuống rồi gọi nàng. Thấy sợi dây bên cạnh, Nhược Thủy Liên bám vào đó mà lấy đà phi thân lên cao.

Mạc Vô Phong ngồi bệt xuống đất vươn vai mệt mỏi. Cậu ta nói

“Nghĩ đi nghĩ lại tôi thấy cô nương thông minh thật đấy. Không biết Nhược cô nương thuộc môn phái nào của trung nguyên vậy”

Nhược Thủy Liên nói

“Ta chẳng thuộc môn phái nào cả”

Mạc Vô Phong bất giác nói

“Thế thì tốt rồi hay cô gia nhập phái của…”

Nhược Thủy Liên nhìn chằm chằm vào cậu ta

“Phái của…ngươi hả?”

Mạc Vô Phong biết mình lỡ lời liền giả bộ nói qua chuyện khác

“Tôi đã hứa với cô sẽ đưa cô an toàn rời khỏi Vạn Thú sơn trang giờ tôi đã thực hiện được rồi tôi phải quay lại sơn trang xem họ có làm sao không”

Nhược Thủy Liên nói

“Vậy cũng được, ngươi lo chuyện của ngươi ta cũng cần làm chuyện của ta”

Mạc Vô Phong nói

“Sau này gặp lại Nhược cô nương tôi sẽ…”

Nhược Thủy Liên ngắt lời cậu ấy rồi quay người bước đi

“Ta với ngươi không phải kẻ hữu duyên chắc chắn sau này sẽ không còn gặp nữa. Ngươi quay lại đó có gặp Lão Tứ nói với hắn ta đã quay về nơi ta ở hắn sẽ tự hiểu”

Mạc Vô Phong thầm nghĩ

“Cũng đúng hôm nay từ biệt có thể sau này sẽ không gặp lại nữa. Sau khi tìm được Lạc Hư mình cũng sẽ quay về Tây Vực dù trung nguyên có đẹp tới cỡ nào vui tới cỡ nào cũng không phải nhà của mình”

Cậu ta lớn tiếng đủ để nàng nghe rõ

“Nhược cô nương, bảo trọng”

Nàng chỉ quay lại nhìn rồi tiếp tục bước đi cả cậu ta cũng vậy, mỗi người bước về một phía làm việc mình cần làm. Hữu duyên tương ngộ ta cùng nâng ly rượu, vô duyên từ biệt việc gì phải tiếc nuối.

Mạc Vô Phong thể lực dồi dào lướt đi nhanh như gió chẳng mấy chốc đã tới trước cửa Vạn Thú sơn trang. Nghe tiếng binh khí từ xa cậu ấy biết chắc đã có chuyện chẳng lành liền bước vào sơn trang ngay lập tức.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,492
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 71: Đám hỗn loạn rút ra khỏi sơn trang
Trước đài tỷ võ của Vạn Thú sơn trang đang vô cùng hỗn loạn bởi trận hỗn chiến của hàng trăm đệ tử sơn trang với đệ tử của hai phái Côn Luân, Không Động, Hà gia trang. Trên đài tỷ võ lại thêm trận giao tranh ác liệt giữa Tứ đại trang chủ và Diệp Đường Yên, Vân Dĩnh cùng hai tên họ Hà.

Thoạt tiên Mạc Vô Phong còn tưởng mình vừa đói vừa mệt nên sinh hoa mắt chóng mặt trông gà hóa cuốc nhưng y phục của các đệ tử Côn Luân làm sao cậu ấy nhận nhầm được hơn thế nữa trên đài tỷ võ kia chắc chắn là Vân Dĩnh đại đệ tử phái Côn Luân bằng xương bằng thịt. Điều duy nhất Mạc Vô Phong không tài nào lí giải nổi chính là tại sao đệ tử Côn Luân lại ở đây giao chiến với Tứ đại trang chủ.

Đứng trước tình thế hỗn loạn này cậu ta chợt nhớ tới cách Nhược cô nương và Tứ đại trang chủ nói chuyện trước hàng trăm người bằng một giọng nói rất lớn, trong giọng nói ấy cậu ta cảm nhận rất rõ nguồn nội lực của họ được tuôn ra. Mạc Vô Phong thầm nghĩ

“Nếu có thể truyền nội lực vào lời nói thì có thể lớn giọng được như họ sao”

Mạc Vô Phong hít một hơi lớn lấy hết sức bình sinh gào to hết mức có thể nhưng cậu ta quên rằng Cửu Dương thần công trong cơ thể vừa được khai thông nên nguồn nội lực trong giọng nói của Mạc Vô Phong vô tình khiến hàng trăm người đau đầu nhức óc, tất cả đều đưa tay lên bịt tai mình lại miệng không ngừng kêu la đau đớn.

Ngay cả những cao thủ trên võ đài cũng inh tai nhức óc liền hạ thủ quay mặt về hướng kẻ vừa gào lên kia.

“Mạc Vô Phong”. Tứ đại trang chủ cùng hô lên.

“Mạc công tử, là huynh sao”. Diệp Đường Yên tuy không trông thấy gì nhưng khi nghe Tứ đại trang chủ nhắc tới ba từ ‘Mạc Vô Phong’ cô ta cũng không giữ được bình tĩnh.

“Chính là tên tiểu tử đó”. Hai tên họ Hà nói.

Vân Dĩnh trông thấy chưởng môn sư huynh liền thu kiếm vào bao tiến lên phía trước cúi đầu hô lớn

“Vân Dĩnh bái kiến chưởng môn sư huynh”

Sau lời nói của Vân Dĩnh toàn bộ đệ tử Côn Luân phái nhất loạt thu vũ khí cúi đầu

“Bái kiến chưởng môn sư huynh”

Diệp Đường Yên đắc chí cười thành tiếng

“Giờ Tứ đại trang chủ còn gì để nói nữa không, các ngươi còn không mau nhận tội bắt giữ chưởng môn Côn Luân phái. Ta xem từ ngày hôm nay giang hồ sẽ nhìn các ngươi bằng con mắt gì”

Lão Tam lớn tiếng

“Đúng là lời nói của kẻ mù lòa, ngươi có thấy hắn ta đi từ ngoài vào không mà kêu chúng ta bắt giữ hắn hả”

Hà Kỳ Côn tức giận

“Ngươi đường đường là Tam trang chủ của Vạn Thú sơn trang lại nói năng như vậy với một tiểu cô nương đúng là to đầu mà không biết suy nghĩ”

Diệp Đường Yên nổi cáu

“Đủ rồi, mù lòa thì mù lòa ta không phủ nhận. Nhị vị thúc thúc mau đưa ta tới chỗ Mạc công tử”

Hà Kỳ Côn có phần e ngại

“Chuyện này…ta…”

Lão Nhị nói

“Đêm hôm qua ngươi đánh cậu ta bầm dập tới mức nào ngươi quên nhanh vậy sao. Chuyện quan trọng như vậy mà tiểu cô nương đây lại không được biết”

Diệp Đường Yên nhăn mặt

“Tại sao thúc dám động vào huynh ấy. Thúc muốn bị mẫu thân ta trừng phạt đúng không”

Hà Kỳ Côn ngụy biện

“Ta bất đắc dĩ mới phải làm vậy để kéo dài thời gian giúp các huynh đệ mở cổng”

Lão Đại chống hông mặt ngước lên nhìn Mạc Vô Phong đang phi thân tới

“Giờ hãy để cậu ta giải thích rõ đầu đuôi câu chuyện kết thúc cuộc chiến vô nghĩa này đi”

Mạc Vô Phong vừa đáp xuống đài tỷ võ thì Vân Dĩnh lập tức chạy tới, họ nói chuyện với nhau bằng giọng Tây Vực

“Đệ cứ nghĩ sẽ không tìm được chưởng môn sư huynh giờ huynh xuất hiện thì tốt rồi…tốt quá rồi”

“Khoan vui mừng đã tại sao đệ lại có mặt ở đây còn kéo theo các đệ tử tới gây chiến làm náo loạn sơn trang người ta”

“Cô nương của phái Không Động đó nói rằng huynh bị bốn người kia bắt giữ. Chính phái họ gửi thư tới núi Côn Luân báo tin cho đệ. Tam Tài sư huynh thì không có mặt tại phái bản thân đệ thật sự không biết nên làm gì vì lo cho sự an toàn của chưởng môn sư huynh nên đệ đành liều mình tới trung thổ”

“Ý đệ là Diệp cô nương”

Bản thân Diệp Đường Yên cũng thông thạo tiếng Tây Vực nghe họ nhắc tới mình cô ta liền mở lời

“Xin lỗi đã nghe lén chuyện của hai người nhưng chúng ta còn nhiều điều để nói đấy Mạc…chưởng môn”

Mạc Vô Phong lần đầu gặp Đường Yên cứ nghĩ cô ta rất đơn giản ai ngờ càng ngày cậu ấy càng không hiểu những hành động vô nghĩa này của cô ta bởi thế lúc này Mạc Vô Phong nói chuyện với Đường Yên cũng không còn thân mật như xưa nữa.

“Ta cũng có chuyện để nói với phái Không Động đấy Diệp cô nương. Rốt cuộc cô làm vậy là có ý gì”

Diệp Đường Yên bắt đầu lo sợ mọi chuyện sẽ đổ vỡ liền vội đáp

“Hôm đó chính mắt ta trông thấy huynh bị hai tên kia bắt đi. Ta vì lo cho huynh nên không ngại nguy hiểm tới hang cọp đưa huynh trở về. Sao huynh lại nổi nóng với ta”

Mạc Vô Phong nói

“Chỉ như vậy mà cô đưa đệ tử của ta tới trung thổ đầy rẫy nguy hiểm này sao, lỡ họ có mệnh hệ gì cô nghĩ ta còn mặt mũi nào trở về bản phái đây”

Vân Dĩnh can ngăn

“Chưởng môn sư huynh, dù sao họ cũng là có ý tốt. Giờ huynh đã bình yên vô sự chúng ta không quan tâm tới việc này nữa…Chúng ta mau trở về Côn Luân thôi. Việc tìm Tam Tài sư huynh cứ giao cho bọn đệ”

Mạc Vô Phong quay ra phía Tứ đại trang chủ nói

“Tất cả chỉ là hiểu lầm mong các huynh tha thứ cho đệ tử Côn Luân vì hành động bồng bột này”

Lão Tứ nói

“Mạc huynh đệ…Không…Giờ phải gọi cậu là Mạc chưởng môn rồi…các người dù cố ý hay vô tình tới sơn trang ta không cần biết. Nhưng các người đả thương các huynh đệ của ta bọn ta nhất quyết không dễ dàng cho qua như vậy”

Diệp Đường Yên nói

“Các ngươi cũng đã đả thương bao nhiêu người của bọn ta rồi. Ta tuy chỉ là kẻ mù lòa nhưng vẫn còn hơn lũ người có mắt như mù các ngươi”

Lão Nhị tức giận

“Ngươi…ta nể tình ngươi là nữ nhân tuổi đời còn trẻ lại không trông thấy ánh sáng nên nhẫn nhịn ngươi từ hôm qua tới giờ nhưng cái miệng hơi quá trớn rồi đấy”

Lão Đại xua tay

“Được rồi…được rồi cả hai bên đều có thương tích. Chuyện không hay ngày hôm nay xảy ra cứ cho qua đi…Lão Đại ta mệt mỏi lắm rồi. Có điều nếu muốn rời khỏi sơn trang các ngươi phải hứa từ giờ cho tới lúc chết người của Hà gia trang, phái Không Động và phái Côn Luân không kẻ nào được phép bén mảng tới sơn trang nửa bước nếu không đừng trách ta độc ác”

Mạc Vô Phong thở dài

“Lần đầu đặt chân tới sơn trang tiểu đệ rất thích thú, được trông thấy nhiều thứ mới lạ, được quen với nhiều người đặc biệt nhưng chính tiểu đệ lại gây ra cho sơn trang bao nhiêu chuyện không hay. Nếu Lão Đại đại ca đã quyết định như vậy tiểu đệ cũng không dám nhiều lời. Đành từ biệt Tứ đại trang chủ ở đây”

Dứt lời cậu ấy đánh mắt sang Vân Dĩnh

“Chúng ta đi thôi”

Lão Nhị xoa đầu mở lời

“Ta…ta có điều này chưa nói. Đa tạ cậu đã ra tay cứu Nhu Linh…Vậy thôi…Ta nói xong rồi, cậu đi đi”

Lão Tứ bật cười

“Khách Đường của bọn ta cậu tính thế nào đây…Định phủi tay coi như không có chuyện gì sao”

Lão Tam nói

“Đại ca, cấm cửa lũ người của Hà gia trang và phái Không Động đệ thấy hợp tình hợp lý hơn”

Lão Đại cười phá lên

“Mấy tên này đã coi thường lời nói của ta như vậy thì…”. Ông ta hắng giọng cất tiếng “Các huynh đệ Vạn Thú sơn trang mau chuyển hết Diệp Trúc Thanh lên đây chúng ta cùng uống tạm biệt Mạc chưởng môn, Mạc huynh đệ, chờ một ngày nào đó cậu ta quay lại sửa chữa Khách Đường của chúng ta”

Những huynh đệ bên dưới đài tỷ võ hò reo thay nhau bưng hàng loạt hũ rượu lớn chuyền lên đài tỷ võ cho Tứ đại trang chủ tiễn khách. Những hũ rượu ấy họ chỉ đưa cho người của sơn trang và người của phái Côn Luân chứ không đả động tới người của Hà gia trang và người của phái Không Động. Bọn chúng biết ý nên cũng lui ra võ đài phía sau Diệp Đường Yên. Hai tên họ Hà tức giận bước xuống võ đài còn Diệp Đường Yên phải hậm hực một khoảng thời gian dài mới quay người bước đi.

Mạc Vô Phong cầm hũ rượu trên tay nói với Tứ đại trang chủ

“Tửu lượng của tiểu đệ không được tốt nhưng cũng xin phép uống cạn hũ rượu này bày tỏ thành ý của mình với các huynh đệ trong sơn trang”

Trông thấy Mạc Vô Phong uống một hơi cạn hũ rượu tuy có hơi khó khăn một chút nhưng Tứ đại trang chủ cũng tấm tắc khen ngợi.

“Cũng nhờ tửu lượng yếu của huynh đệ mà bọn ta mới thoát khỏi…”. Lão Nhị đang nói thì Lão Đại trừng mắt lên tỏ ý tức giận nên ông ta im bặt luôn.

Lão Tứ ném thêm một hũ rượu nữa cho Mạc Vô Phong

“Bọn ta thôi không hỏi tội cậu đưa khách quý của sơn trang đi đâu nên bây giờ cậu phải uống cạn thêm hũ rượu này thay cho cô nương ấy. Dù sao đây cũng là đại tiệc dành riêng cho Nhược cô nương mà”

Mạc Vô Phong nói

“Lão Tứ đại ca chỉ giỏi làm khó tiểu đệ thôi…Nhược cô nương có nhờ ta truyền lại lời cho huynh rằng cô ấy đã trở về nơi ở của mình”

Lão Tứ gật đầu

“Về an toàn là tốt rồi. Vạn Thú sơn trang sẽ không bao giờ quên Nhược cô nương”

Lão Đại nói

“Uống cạn hũ rượu này cậu mới được về. Còn nữa đừng có quên chuyện Khách Đường đấy, Lão Tứ kể hết cho ta nghe rồi”

Mạc Vô Phong lấy hết can đảm uống cạn hũ rượu thứ hai rồi đáp

“Tất nhiên tiểu đệ sẽ không quên được. Hẹn ngày tái ngộ”

Tứ đại trang chủ cùng đáp lại

“Hẹn ngày tái ngộ”
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,492
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 72: Di chuyển đến bản phái Không Động
Mạc Vô Phong bước xuống chỗ Diệp Đường Yên

“Tứ đại trang chủ đại lượng không tính toán chuyện xảy ra mà cô nương còn chưa chịu rời đi sao”

Diệp Đường Yên hét lớn

“Tại sao huynh có thể đối xử với ta như vậy…Nếu huynh đã vô tình như thế ta sẽ không cần thể diện nữa mà nói cho huynh nghe một điều”

Mạc Vô Phong quay lưng bỏ đi

“Diệp cô nương không cần vì ta mà đánh mất thể diện đâu. Ta còn việc quan trọng cần làm không nán lại đây được nữa cô nương cũng nên đưa người của mình quay về đi”

Hà Kỳ Côn nói

“Ngươi dám đối xử với Diệp tiểu thư như vậy sao, uổng công tiểu thư luôn lo lắng cho ngươi”

Diệp Đường Yên nói bằng một giọng ngẹn lại như sắp khóc

“Hà nhị thúc thúc mau quay trở về bản phái trước đi”

Hà Cẩm Trảo nói

“Vậy còn tiểu thư…Bọn ta”

Diệp Đường Yên to tiếng

“Ta ra lệnh cho tất cả các người quay trở về bản phái”

Hai tên họ Hà tuy không bằng lòng nhưng cũng đành gật đầu tuân lệnh. Mạc Vô Phong không nói tiếng nào cùng Vân Dĩnh trở ra ngoài mặc cho Diệp Đường Yên một mình ở đó.

Cô ta cắn môi mình tới chảy máu lòng không ngừng suy nghĩ về việc liên minh với phái Côn Luân

“Không được…không thể như thế này được. Nếu quay trở về chắc chắn mẫu thân sẽ phạt ta nhưng bà ấy đâu thể giết ta vậy thì lòng ta đang rối loạn vì chuyện gì. Không lẽ ta thực sự đã phát sinh cảm tình với người đó sao”

Diệp Đường Yên lấy lại bình tĩnh lập tức phi thân đuổi theo tiếng vó ngựa của các đệ tử phái Côn Luân đằng xa. Cô ta vượt qua cả đoàn người ngựa rồi đáp xuống phía trước.

Vân Dĩnh bất ngờ

“Diệp cô nương, cô không trở về cùng phái Không Động sao lại ở đây một mình”

Diệp Đường Yên đáp lạnh tanh

“Ta đã nói ta có chuyện cần gặp riêng chưởng môn của các người”

Mạc Vô Phong không biết cô nương này định giở trò gì liền xuống ngựa bước ra phía trước không cần Vân Dĩnh phải lên tiếng hỏi han

“Nói xong chuyện này cô nương sẽ đi đúng không”

Diệp Đường Yên gật đầu

“Phải, nói xong ta sẽ đi. Nhưng có thể huynh không muốn đi nữa đấy”

Mạc Vô Phong ngạc nhiên

“Hừm…Cô nương tự tin như vậy sao. Ta rất muốn nghe thử điều cô chuẩn bị nói đấy nhưng ta nói trước đây sẽ là lần nói chuyện cuối cùng giữa ta và cô”

Diệp Đường Yên mỉm cười

“Huynh còn nhớ đêm hôm ấy tại Hà gia trang chứ. Tửu lượng không tốt lại uống quá nhiều nên huynh đã say khướt. Lo huynh nằm ngoài đó sẽ bị cảm nên đích thân ta đã đưa huynh trở về phòng ngủ. Những chuyện sau ấy thế nào huynh muốn nghe ta nói tiếp hay tự mình suy nghĩ đây”

Mạc Vô Phong giật mình lùi lại một bước

“Không thể có chuyện đó…Không thể xảy ra chuyện đó”

Diệp Đường Yên mừng thầm trong lòng bởi con cá cô ta muốn bắt sắp giăng lưới

“Huynh cởi bỏ y phục của ta…huynh ôm chặt ta trên chiếc giường đó. Ta cứ nghĩ rằng trong lòng huynh biết bản thân đã làm những gì nhưng ta thực sự đã nhầm rồi, huynh đối xử với ta như vậy rồi đá ta đi không thương tiếc. Chuyện trời không dung đất không tha như thế huynh cũng nhẫn tâm thực hiện sao. Phải…ta chỉ là một kẻ mù lòa chẳng ai thèm quan tâm…ta nói xong rồi đấy…Mời Mạc chưởng môn lên đường trở về Tây Vực, mong huynh hãy mau quên ta đi, quên những gì đêm hôm đó huynh đã làm với ta mà trở về đi…”

Trông thấy cô ta khóc lóc đau khổ Mạc Vô Phong hoàn toàn bị bấn loạn, cậu ta cố nhớ lại đêm hôm đó tại Hà gia trang nhưng hoàn toàn không nhớ ra chuyện gì. Bất chợt cậu ấy thốt lên

“Đêm hôm đó…ta…ta tỉnh dậy nhưng…y phục của ta. Không lẽ…ta đã làm ra chuyện hồ đồ đó. Không lẽ ta đã thực sự có lỗi với muội”

Diệp Đường Yên lấy tay gạt nước mắt trên mặt, cô ta quay người bước đi chậm rãi về hướng nào đó mà ngay cả cô ta cũng không biết nhưng chỉ đi được vài bước cô ta liền ngã khụy xuống đất. Mạc Vô Phong cảm thấy day dứt liền chạy tới ngồi cạnh cô ta, để cô ta tựa vào người mình.

Đường Yên nói

“Huynh biết không, từ nhỏ tới lớn ta chỉ ước mong có thể đánh đổi tất cả từ võ công cho tới nhan sắc để một lần được trông thấy ánh sáng mặt trời khi bình minh lên. Nhưng từ khi gặp huynh ta lại ước rằng mình có thể trông thấy khuôn mặt huynh, đôi mắt của huynh to hay nhỏ, vầng trán của huynh thấp hay cao…ta muốn…”

Mạc Vô Phong cầm hai tay Đường Yên đặt lên khuôn mặt của mình

“Muội có thể cảm nhận được mà, cần gì phải tận mắt trông thấy”

Diệp Đường Yên chạm cả hai tay vào khuôn mặt cậu ta bất chợt trong lòng cô ta rung động. Đúng như lời mẫu thân của mình nói cô ta đã không kiềm chế được cảm xúc của mình.

“Khuôn mặt huynh…đẹp lắm…rất đẹp”

Mạc Vô Phong bật cười

“Chẳng ai khen nam nhân đẹp bao giờ cả”

Diệp Đường Yên nói

“Muội thấy như nào thì nói như vậy. Huynh giận rồi sao”

Mạc Vô Phong dìu cô ta đứng dậy

“Không có. Để huynh đưa muội về nhé”

Diệp Đường Yên sững sờ

“Có phải huynh định bỏ đi không. Huynh đưa muội về rồi huynh sẽ bỏ đi đúng không”

Mạc Vô Phong nắm chặt vai cô ta

“Huynh đã làm chuyện có lỗi với muội sao huynh có thể bỏ đi được. Để huynh đưa muội về phái Không Động rồi sẽ từ từ sắp xếp các chuyện khác sau nhưng nhất định huynh sẽ không bỏ rơi muội đâu”

Diệp Đường Yên choàng hai tay ra sau lưng cậu ta ôm thật chặt

“Có câu nói này của huynh muội an tâm rồi”

Mạc Vô Phong đón nhận Diệp Đường Yên một cách miễn cưỡng bởi cậu ta không thể chấp nhận nổi hành động ngu ngốc đó của mình đêm hôm ấy. Còn Diệp Đường Yên vừa thỏa mãn với rung động trong lòng mình vừa không sợ làm hỏng đại sự.

Theo mệnh lệnh của chưởng môn sư huynh đệ tử Côn Luân phái cùng cậu ta sẽ đưa Diệp Đường Yên trở về phái Không Động. Tuyết Vân Câu của họ chỉ phi mất gần nửa ngày đường đã đuổi kịp nhóm người ngựa phái Không Động đi phía trước. Trông thấy Mạc Vô Phong hai tên họ Hà không khỏi ngỡ ngàng nhưng nhìn nét mặt của tiểu thư họ cũng không dám lên tiếng nói năng câu gì.

Tại phái Không Động các đệ tử trông thấy đoàn người phe mình trở về liền đốt đuốc sáng rực đón họ từ xa. Riêng Diệp chưởng môn – Diệp Ngân Bình rất tin tưởng ái nữ sẽ hoàn thành tốt công việc nên đã sai người chuẩn bị yến tiệc tiếp đãi Mạc Vô Phong từ sớm.

Cả người cả ngựa đi một chặng đường xa nên ai nấy đều mệt lừ nghe thấy tiệc họ liền hưởng ứng ngay. Mạc Vô Phong thì có hơi ái ngại

“Đường Yên…huynh đã uống hết…hai hũ rượu tại sơn trang rồi giờ ngồi vào bàn tiệc nếu uống thêm chỉ sợ lại làm ra chuyện không hay nếu không uống thì thật thất lễ với chưởng môn phái Không Động”

Diệp Đường Yên nói

“Bà ấy là mẫu thân của muội huynh cứ cư xử thoải mái nhất có thể còn chuyện nâng ly cứ để muội giúp huynh”

Mạc Vô Phong nói

“Phải rồi tên của muội là Diệp Đường Yên vậy mà huynh không đoán ra được”

Diệp Đường Yên mỉm cười

“Chúng ta vào trong thôi, mọi người đang chờ huynh đấy. Trông thấy mẫu thân muội huynh đừng bất ngờ nhé tính khí bà ấy và muội không giống nhau chút nào đâu”

Mạc Vô Phong cùng Đường Yên bước vào khu yến tiệc, cậu ta vô cùng choáng ngợp trước những gì hiện ra trước mắt. Không như tiểu tiệc của Hà gia trang cũng không như đại tiệc tại Vạn Thú sơn trang, yến tiệc của phái Không Động mới thực sự xứng với cái tên tiệc thiết đãi khách.

Yến tiệc của họ thịt có rượu có, đàn ca hợp xướng cũng có luôn. Nhưng họ không bày tiệc trên bàn mà ngồi quây vòng quanh đống lửa lớn hàn huyên với nhau giữa đêm giá lạnh. Thịt trong yến tiệc không được nấu sẵn mà được ướp ngũ vị đặt trên những chiếc khay bày biện đủ các loại rau quả khác nhau ai đói người đó chỉ việc hơ đống thịt cạnh ngọn lửa thịt sẽ được nướng chín ngay tại chỗ.

Mạc Vô Phong bị hương thơm từ thịt hút hồn, bụng cậu ta lúc này sôi lên từng đợt một. Thấy cậu ta định chạy tới chỗ của Vân Dĩnh xin vài miếng thịt Đường Yên vội nắm lấy tay cậu ấy dẫn đi ngay

“Chúng ta ăn ở bên trong đó kìa”

Đường Yên chỉ tay vào căn nhà nhỏ chuyên diễn ra các cuộc họp bàn của những người có chức có quyền trong bản phái. Mạc Vô Phong thì chỉ muốn được qua bên đống lửa ngồi với mọi người nhưng cũng đành nghe theo Đường Yên đi vào trong đó.

Bước vào căn nhà trông thấy bàn tiệc bày toàn sơn hào hải vị khiến Mạc Vô Phong có hơi hụt hẫng, bản thân cậu ấy vẫn thích cách mọi người nướng thịt cạnh đống lửa hơn. Trong bàn tiệc có mặt của hai tên họ Hà cùng Diệp Ngân Bình.

Đường Yên kéo Mạc Vô Phong ngồi xuống hai chiếc ghế trống còn lại. Mạc Vô Phong không hiểu sao ánh mắt cậu ta không thể rời khỏi khuôn mặt của lão bà sắc sảo đang nhìn chằm chằm vào mình kia. Cậu ta có một cảm giác gì đó hơi kỳ lạ khi nhìn Diệp Ngân Bình nói chính xác hơn đó là cảm giác sợ hãi. Cậu ấy cảm thấy sau gáy mình vô cùng lạnh cứ như đang chạm trán với một đối thủ đáng gờm, quá sức với bản thân.

Còn Diệp Ngân Bình thì sao? Bà ta cũng không thể rời mắt khỏi Mạc Vô Phong lấy một lần, cái miệng đó, cái mắt đó cứ như bản sao của Hoa Thiên Tuyết không khác dù chỉ là một nét nhỏ. Mới đầu bà ta có hơi nghi ngại nhưng rồi tự nhủ chắc chỉ là người giống người thôi. Hoa Thiên Tuyết đã chết, hài tử của bà ta cũng đã chết nhưng bản thân lại cảm thấy bất an.

Diệp Đường Yên cũng dần tắt nụ cười trên môi khi cô ta nhận ra hai người họ đang đối mặt với nhau âm thầm từ bao giờ. Bất giác cô ta hỏi mẫu thân

“Sao mẫu thân lại nhìn huynh ấy như vậy. Hai người quen biết nhau sao”
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,492
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 73: Kế hoạch Liên minh đã thất bại
Diệp Ngân Bình nghe giọng nói của ái nữ cất lên mới chịu rời mắt khỏi Mạc Vô Phong, bà ta rót một ly rượu đầy đưa về phía cậu ấy

“Chưa từng quen nhưng qua hôm nay chúng ta sẽ cùng ngồi trên một chiếc thuyền rồi phải không Mạc chưởng môn”

Không để cho Mạc Vô Phong nói gì Diệp Đường Yên liền nhanh tay giơ ly rượu của mình ra phía trước

“Phong ca tửu lượng không tốt, con đã hứa sẽ uống rượu đỡ cho huynh ấy mong mẫu thân không giận”

Diệp Ngân Bình ‘ồ’ một tiếng

“Không sao cả. Rượu là chuyện nhỏ công việc giữa chúng ta mới là chuyện cần quan tâm. Hôm nay Mạc chưởng môn tới đây cũng coi như đã đồng ý việc liên minh hai phái Côn Luân và Không Động. Từ nay chúng ta có nạn cùng giúp có vui cùng hưởng”

Mạc Vô Phong cau mày

“Xin lỗi đã cắt ngang lời bà nhưng ta thực sự không biết bà đang nói về chuyện gì. Liên minh hai phái là sao”

Diệp Ngân Bình trừng mắt nhìn ái nữ

“Đường Yên, mấy ngày qua con đã làm những gì hả”

Diệp Đường Yên thì thầm với Mạc Vô Phong

“Muội quên chưa nói với huynh mẫu thân muội có ý muốn cùng phái Côn Luân liên minh lại thành đại phái lớn sau này dễ bề bảo vệ lẫn nhau cùng nhau đối mặt với những thế lực nguy hiểm trong giang hồ”

Mạc Vô Phong nói

“Diệp chưởng môn tại sao lại muốn liên minh với phái Côn Luân. Bọn ta sống tại Tây Vực không quan tâm tới ân oán trong trung nguyên ta nghĩ bà nên tìm một đồng minh khác tại đây sẽ hợp lí hơn”

Diệp Ngân Bình uống cạn ly rượu của mình rồi nói

“Mạc trưởng môn tuổi đời còn trẻ không hiểu được lòng dạ đen tối của những phe phái trung thổ. Cậu nghĩ bản thân không động tới ai thì chúng cũng không động tới mình sao. Đừng nói tới Tây Vực hay trung thổ, nơi nào có người nơi đó là giang hồ. Sống trong giang hồ nếu không tìm cách dẫm đạp lên kẻ khác thì sẽ bị kẻ khác dẫm đạp lên mình”

Mạc Vô Phong nói

“Ta thấy giang hồ rất yên bình không giống như những gì bà nói. Nếu bà muốn liên minh với phái Côn Luân như một cách kết giao bằng hữu có thể ta sẽ đồng ý nhưng bà liên minh với ý muốn cùng hai phái trỗi dậy gây nên sóng gió cho mọi người thì ta không thể”

Diệp Đường Yên nói

“Mẫu thân đừng giận huynh ấy chưa hiểu đầu đuôi sự việc nên mới nói vậy. Sao người không kể câu chuyện về Ngũ Nhạc kiếm phái cho huynh ấy nghe”

Mạc Vô Phong thắc mắc

“Ngũ Nhạc kiếm phái? Có liên quan gì tới chuyện này sao”

Diệp Ngân Bình nói

“Ngũ Nhạc kiếm phái là liên minh giữa Hoa Sơn, Tung Sơn, Thái Sơn, Nam nhạc Hằng Sơn, Bắc Nhạc Hành Sơn. Kẻ có quyền lực nhất trong liên minh này chính là Tả Lãnh Thiền chưởng môn phái Tung Sơn, hắn tìm mọi cách hợp nhất liên minh Ngũ Nhạc thành một với cái cớ chống lại ma giáo hoành hành nhưng thực chất hắn muốn trở thành minh chủ của võ lâm chính phái quyền cao chức trọng. Nhưng chính phái không chỉ có mình Ngũ Nhạc kiếm phái mà còn có hai phái chúng ta Không Động và Côn Luân. Nếu hợp nhất Ngũ Nhạc thành công lại để dư ra hai phái ta thì hắn sao có thể hoàn toàn trở thành minh chủ chính phái được bởi vậy hắn nảy sinh âm mưu tiêu diệt Côn Luân, Không Động”

Mạc Vô Phong thắc mắc

“Nếu hắn đã có ý định đó vậy tại sao hắn không có hành động gì cả. Núi Côn Luân vẫn yên bình ngay cả một cuộc xô xát nhỏ cũng không thấy. Có phải Diệp chưởng môn đã hiểu nhầm hắn ta không”

Diệp Ngân Bình nói

“Ta chỉ biết khi đó nội bộ Ngũ Nhạc có vấn đề người trở thành minh chủ lại là Nhạc Bất Quần chứ không phải Tả Lãnh Thiền. Cũng vì vậy mà chúng ta thoát được kiếp nạn nhưng chuyện này dạy cho ta một bài học để đời. Vì thế ngày hôm nay ta ngỏ ý mời phái Côn Luân liên minh với bọn ta, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau trở thành kẻ mạnh nhất trong giang hồ”

Đường Yên lén đưa tay mình xuống dưới nắm chặt tay Mạc Vô Phong, cô ta hướng mặt ra phía cậu ta dùng ánh mắt mình làm cậu ta siêu lòng. Mạc Vô Phong ngần ngại đáp

“Ta có thể nhận lời liên minh với bản phái”. Cậu ta định nói thêm “Vì mối quan hệ của ta với Đường Yên” nhưng lời chưa tới cửa miệng liền thu lại ngay lập tức.

Diệp Ngân Bình cười sảng khoái

“Ta hứa với cậu sau này cậu không phải hối hận vì ngày hôm nay đã đưa ra quyết định này đâu”

Diệp Đường Yên nói

“Chuyện cần nói cũng đã nói rồi mẫu thân để huynh ấy ăn chút gì đi”

“Hà nhị thúc thúc cũng ăn chút gì đi”

Diệp Ngân Bình nói

“Nếu cậu đói thì cứ tự nhiên”. Xong bà ta quay mặt ra phía hai tên họ Hà “Sao hôm nay hai người ít nói thế, miệng bị hỏng hay lưỡi bị hư vậy”

Diệp Đường Yên biết thừa hai tên này sợ bị truy cứu tội ẩu đả với Mạc Vô Phong nên mới im bặt như vậy, cô ta đành phải đỡ lời

“Sóng gió tại Vạn Thú sơn trang đã qua ngay cả Phong ca cũng không để ý tới nữa hai thúc còn nhớ tới làm gì. Hôm nay là ngày vui mọi người nên ăn nhiều vào mới phải”

Hà Kỳ Côn khó khăn lắm mới mở miệng ra cười như khóc

“Nếu tiểu thư đã nói như vậy…vậy bọn ta không khách sáo nữa. Có điều…”

Diệp Ngân Bình nói

“Có điều gì thì nói hẳn ra ta ghét nhất là cứ úp úp mở mở như thế này”

Hà Kỳ Côn sợ hãi thuật lại

“Ngày…ngày hôm qua ở Vạn Thú sơn trang ta có trông thấy một người…Ta…ta nghĩ là bọn ta có quen kẻ đó”

Diệp Ngân Bình như muốn phát điên lên với hai tên này

“Trông thấy người quen thì sao. Ta còn tưởng các ngươi định nói chuyện gì quan trọng”

Hà Kỳ Côn xua tay

“Không…không như Diệp chưởng môn nghĩ đâu. Thủ pháp người đó dùng rất giống hắn, kẻ mà giang hồ đồn đại đã chết mất xác tại Hắc Mộc Nhai”

Diệp Đường Yên cau mày lại như thể không chắc với những gì mình sắp nói ra

“Thúc đang nói tới…Đông Phương…”

Diệp Ngân Bình đập mạnh ly rượu bà ta đang cầm trên tay xuống bàn

“Hắn ăn nói hàm hồ đã đành ngay cả con cũng mất trí rồi hả. Trên đời này mà có chuyện người chết sống lại ta đã mừng”

Diệp Đường Yên nói

“Mẫu thân đừng tức giận coi như thúc thúc chưa nói gì đi. Trong thiên hạ người giống y hệt nhau còn có nữa là người có thủ pháp như nhau”

Hà Cẩm Trảo nói

“Tiểu thư không biết đấy thôi. Trong toàn võ lâm chỉ có duy nhất một người sử dụng kim châm làm vũ khí, những chiêu hắn xuất ra chiêu nào chiêu ấy độc ác khôn lường. Hắn là kẻ thù không đội trời chung của Hà gia trang làm sao bọn ta có thể nói mà không suy nghĩ được”

Hà Kỳ Côn càng nghĩ càng bấn loạn

“Giang hồ đồn đại hắn vì ham mê quyền lực mà chấp nhận dẫn đao tự cung để luyện được võ công vô địch Quỳ Hoa Bảo Điển. Nhưng ta không hiểu sao người ta thấy lại là…một cô nương. Đúng vậy…nhìn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên rõ ràng chẳng có điểm nào giống một tên nam nhân đã tự cung cả. Phải không Mạc…chưởng môn, cậu quen cô ta mà”

Mạc Vô Phong bật cười

“Ông nhắc tới Nhược cô nương? Ta nghĩ ông nhầm thật rồi cô nương ấy là nữ nhân đích thực. Chính ta đã…”

Đường Yên thắc mắc

“Huynh đã làm gì”

Mạc Vô Phong muốn nói chính cậu ta đã ôm Nhược cô nương vào lòng nên có thể khẳng định cô ấy không phải nam nhân tự cung nhưng nói ở đây chẳng tiện chút nào nên cậu ta lúng túng đáp lại

“Chính huynh cũng đã đối mặt với cô nương ấy vài lần, huynh cũng thấy cô nương ấy không giống nam nhân”

Diệp Ngân Bình kết thúc câu chuyện hàm hồ bằng một lời cam đoan

“Người đã chết không thể sống lại. Ngươi cũng nghe cậu ấy nói rồi người các ngươi trông thấy là nữ nhân chứ không phải nam nhân tự cung. Lần sau ta còn nghe thấy những chuyện như thế này các ngươi liệu mà giữ thân”

Diệp Đường Yên không nghe thấy Mạc Vô Phong nhấc đũa của mình lên khỏi bát mặc dù cô ta biết cậu ấy đang rất đói bụng liền phì cười

“Mẫu thân và Hà nhị thúc ở lại đây ăn nhé con muốn đưa Phong ca đi tham quan nơi này”

Diệp Ngân Bình ngạc nhiên

“Trời vừa tối vừa lạnh thì tham quan cái gì. Để cậu ta ăn cho ấm bụng đi”

Thấy Đường Yên đá nhẹ vào chân mình một cái Mạc Vô Phong liền hiểu ý của cô ta ngay

“Ta đã ăn no rồi, nếu Diệp cô nương muốn cùng ta ra ngoài ta cũng không dám chối từ”

Diệp Ngân Bình nhìn ái nữ của mình vui vẻ để Mạc Vô Phong dẫn đi bà ta liền nghi ngờ không lẽ Đường Yên có cảm tình gì đó với tên nam nhân này nhưng rồi chính bà ta lại phản bác nghi ngờ của mình bằng một ý nghĩ có thể Đường Yên cố tình làm vậy chỉ để giữ chân cậu ta không để liên minh tan rã. Nuôi Đường Yên từ nhỏ tới lớn làm sao bà ta lại không hiểu tính cách con của mình, Đường Yên không bao giờ siêu lòng vì một người mới quen.

Nhờ câu nói của Đường Yên mà Mạc Vô Phong được bay nhảy ngoài này trong lòng cậu ta thật sự rất thoải mái. Trông thấy Vân Dĩnh ngồi trước đống lửa cách đó không xa lại tươi cười nói chuyện với cô nương nào đó của phái Không Động cậu ta không thể bỏ qua cơ hội này liền kéo theo Đường Yên tiến tới chỗ bọn họ.

“Huynh nói núi Côn Luân quanh năm chỉ toàn tuyết trắng không đẹp như trung nguyên sao. Muội thật sự muốn tới đó thăm thú một lần”. Đường Hy nói

“Nơi ấy chỉ có băng tuyết và gió lạnh muội tới đó một hôm thôi cũng đủ chán rồi”. Vân Dĩnh vừa ăn hết miếng thịt trên tay vừa nói

“Nếu Côn Luân chán như vậy đệ ở lại đây luôn đi”. Mạc Vô Phong trêu hắn ta

Vân Dĩnh vội nói

“Chưởng môn sư huynh…đệ không có ý đó”

Đường Hy nhanh nhẹn ngồi cách xa ra một chút nhường chỗ cho Mạc Vô Phong và Diệp Đường Yên

“Diệp sư tỷ ngồi đây với muội này”

Đường Yên mỉm cười ngồi xuống rồi chợt hỏi

“Sao tỷ không nghe tiếng của Đường Chân, thường ngày muội ấy nói nhiều lắm kia mà”

Đường Hy thì thầm vào tai sư tỷ

“Mấy ngày trước Đường Chân đã thu gom đồ đạc nói là về thăm quê vài ngày. Sư muội nói nếu muội gặp tỷ cứ truyền lại như vậy là tỷ biết”

Đường Yên giờ mới nhớ ra chuyện của Huỳnh Cao Thái

“Đúng rồi sắp tới ngày hẹn của ta và hai vị tiền bối đó. Đường Chân không ngờ ta đã hoàn thành nhiệm vụ sớm hơn rất nhiều so với dự kiến nên muội ấy đã lên đường tới Lạc Dương trước. Giờ bên cạnh ta có Phong ca đây là cơ hội tốt để dạy cho hai lão già kia một bài học”
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,492
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 74: Muốn hòa hợp tâm tính phải đổi
Mạc Vô Phong đang nhờ Vân Dĩnh dạy cậu ta cách ăn tiệc ngoài trời kiểu này. Vân Dĩnh cầm lấy một que gỗ nhỏ cắm xuyên qua miếng thịt lớn và nói với chưởng môn sư huynh nếu thích ăn thêm dược thảo, nấm hương chỉ việc cắm vào que thịt kia sau đó hơ trước ngọn lửa chờ thịt chín.

Lần đầu biết được cách chế biến thịt nướng như thế này Mạc Vô Phong không khỏi hứng thú ngồi xiên rất nhiều que thịt lại, mỗi que cậu ta đều cho một loại dược thảo vào xem hương vị khác nhau bao nhiêu. Cứ thế cả một đĩa thịt lớn đã bị cậu ta ăn hết sạch.

Vân Dĩnh ôm quyền bái phục

“Giờ đệ mới biết huynh ăn khỏe như vậy đấy”

Đường Yên mỉm cười

“Người của Vạn Thú sơn trang yêu thú vật hơn bất cứ thứ gì nên họ chẳng bao giờ ăn thịt. Xem ra Phong ca ở đó đã chịu khổ rồi…huynh đói đến vậy kia à”

Đường Hy trông thấy Diệp sư tỷ của mình hôm nay hơi lạ liền bịt miệng cười thầm. Nghe tiếng cười cô ta véo nhẹ Đường Hy một cái

“Sao thế, có chuyện gì đáng cười sao”

Đường Hy nói

“Có…Diệp sư tỷ rất đáng cười. Không lẽ tỷ đã thích chưởng môn phái người ta”

Đường Yên cố quay đi nơi khác tránh Đường Hy thấy mình đỏ mặt

“Ai nói tỷ thích huynh ấy. Muội đó…chuyện của mình không lo đi lo chuyện của tỷ làm gì. Ra chỗ Vân đại ca của muội mà hàn huyên tiếp đi”

Đường Hy giận dỗi

“Sao tỷ lại kêu tên huynh ấy to như vậy…Làm muội xấu hổ muốn chết”

Thấy hai cô nương cứ mỗi lúc lại véo nhau một cái khiến Vân Dĩnh và Mạc Vô Phong không khỏi thắc mắc.

“Nữ nhân nói chuyện với nhau thường như vậy à”. Mạc Vô Phong hỏi

Vân Dĩnh nhún vai

“Có lẽ thế. Phải rồi, huynh tới trung nguyên lâu như vậy có chuyện gì hay kể cho đệ nghe đi”

Mạc Vô Phong vẫn cố nhồi nhét hết đống thịt vừa nướng xong vào miệng, cậu ta vừa ăn vừa nói

“Chuyện xấu thì có nhiều chứ chuyện hay chẳng có điều gì hết”

Vân Dĩnh lắc đầu

“Không thể nào…Người ta nói trong cái xấu cũng xuất hiện cái hay mà, huynh cố nhớ lại xem những tháng qua có gặp chuyện gì hay người nào đó khiến huynh nhớ như in trong tâm không, sau này nghĩ lại sẽ ngồi cười một mình. Đó là chuyện hay đấy”

Mạc Vô Phong nuốt ực miếng thịt trong miệng xuống bụng rồi ngẫm lại

“Nhớ như in hả…Xem nào…bị trúng độc này, bị gãy tay này, suýt chết đuối nữa…Hình như hết rồi huynh chỉ nhớ như in mấy chuyện đó thôi”

Vân Dĩnh nổi hết da gà lên

“Chà…xem ra đúng là toàn chuyện xấu thật. Có lẽ đệ phải yêu cầu các đệ tử theo sát bảo vệ huynh từ bây giờ mới được”

Mạc Vô Phong vỗ vai hắn

“Khỏi đi…khỏi đi giờ huynh khỏe hơn xưa rồi. Để mọi người ở lại phái Không Động một thời gian cho thoải mái. Huynh cũng có chuyện cần nhờ đệ thông báo dùm cho mọi người, từ nay phái Không Động và phái ta sẽ liên minh với nhau cùng giúp đỡ nhau mọi chuyện”

Vân Dĩnh gật đầu

“Tuân mệnh chưởng môn sư huynh”

Mạc Vô Phong lại tiếp tục tạo ra những que thịt mới, ngồi hơ thịt trước ngọn lửa bất giác cậu ta bật cười

“Nhớ như in trong tâm…sau này nghĩ lại sẽ ngồi cười một mình…Nhược cô nương…không biết sau này có thể gặp lại cô nương kỳ lạ ấy không”

“Phong ca”. Đường Yên khẽ gọi

Mạc Vô Phong đáp

“Có chuyện gì vậy Đường Yên”

Đường Yên nói

“Huynh đã ăn xong chưa, muội muốn đưa huynh tới một nơi”

Mạc Vô Phong mang theo cả miếng thịt đó rồi dìu Đường Yên đi theo lời chỉ dẫn của cô ấy.

“Đi thẳng ra cổng…Rẽ trái…bước hết mười sáu bước chân…Rẽ phải…bước thêm hai mươi bước chân nữa…Khoan đã huynh đi theo bước chân của muội đi, bước chân của huynh lớn quá suýt nữa kéo theo cả muội rồi”. Trong đêm tối tiếng của Đường Yên cứ vang lên như vậy

Mạc Vô Phong lùi lại cố gắng bước theo bước chân của Đường Yên

“Hóa ra muội nhớ đường như thế này. Đôi mắt ấy…chắc muội đã có một khoảng thời gian rất khó khăn”

Đường Yên mỉm cười

“Muội đã quen với bóng tối từ lâu rồi nên chẳng còn thấy khó khăn nữa. Có điều…nhìn thấy ánh sáng vẫn tốt hơn”

Mạc Vô Phong chợt nhớ ra

“Sao muội không tới tìm thần y cô nương. Cô nương ấy y thuật rất cao siêu có lẽ sẽ chữa khỏi đôi mắt cho muội đấy”

Đường Yên nói

“Huynh nghĩ từ nhỏ tới giờ mẫu thân không tìm thần y nào về cho muội sao. Chỉ tiếc là bao nhiêu người như vậy nhưng ai nấy đều bất lực. Mỗi một thần y tới muội lại rất hồi hộp nhưng khi họ buông tay muội lại thấy…rất…Dù sao chuyện cũng qua rồi, không nhìn thấy đường muội vẫn sống được việc gì phải tự hành hạ tâm trí mình như thế. Muội hiện nay rất mãn nguyện với những gì mình có”

Mạc Vô Phong nói khẽ

“Huynh không biết muội lại lạc quan như vậy. À…bước hết bước chân rồi đấy. Đó là…”

Đường Yên nói

“Là phòng của muội, huynh muốn vào chứ”

Mạc Vô Phong ngại ngùng

“Huynh đưa muội tới đây thôi…muội…vào phòng nghỉ sớm đi”

Đường Yên quay người bước vào trong phòng

“Nếu huynh không muốn thì thôi vậy. Muội vào nghỉ đây”

Mạc Vô Phong nắm lấy bàn tay Đường Yên trước khi cô ta đi vào trong

“Chuyện ở sơn trang…Xin lỗi muội”

Đường Yên mỉm cười chào tạm biệt cậu ấy rồi đóng cánh cửa lại. Cô ta tự nhủ trong lòng

“Muội…cũng xin lỗi huynh. Mong huynh hiểu cho muội”

Mạc Vô Phong ôm cái bụng no căng của mình dạo quanh phái Không Động, cậu ta cứ đi mãi trong đêm tối mà không biết mình đã đi quá xa bản phái từ khi nào. Nhìn thấy con suối nhỏ trước mặt cậu ấy mới nhận ra mình nên quay trở về thôi.

“Quang cảnh này…quen quá”. Mạc Vô Phong quay mình lại nhìn xung quanh nơi này từ cái hồ kia.

“Sao mình cứ có cảm giác đã từng ở đây một lần rồi”

Mạc Vô Phong cố nhớ lại xem mình đã thấy khung cảnh này ở đâu nhưng đầu cậu ta trống rỗng, cậu ta không thể nhớ được chút nào cả. Cứ mỗi lần lục tìm ký ức của mình Mạc Vô Phong chỉ thấy hình ảnh của sư phụ, hình ảnh bản thân chơi đùa cùng các sư đệ khi còn nhỏ nhưng lần này cậu ấy tìm thấy cả hình ảnh một cô nương nhảy múa cùng lũ thỏ trong rừng, một cô nương thổ huyết ngay trước mặt cậu ấy, một cô nương chẳng bao giờ mỉm cười trước người khác, một cô nương có vẻ đẹp lạnh lẽo.

Bất giác cậu ấy lại cười một mình, không biết từ bao giờ những hình ảnh của nàng đã in sâu vào tâm trí cậu ta. Nhìn hồ nước trong veo kia cậu ta tự hỏi

“Không biết khi nào mới gặp lại Nhược Thủy Liên”

Không chỉ một mình Mạc Vô Phong bất giác nhớ về Nhược Thủy Liên mà ngay cả nàng thỉnh thoảng cũng nhớ lại những câu nói trong hang động đêm hôm ấy.

Thần y cô nương ngồi thu mình trên chiếc giường nhỏ của nàng nhìn ra bên ngoài. Nàng thấy Nhuận Nhi đang bưng thuốc tới cho người ta, thấy Tam Tặc đang bị Đại Tặc và Nhị Tặc bắt nạt. Nàng thầm nhủ

“Gặp nhiều người, nói nhiều chuyện và cười nhiều hơn…”

Nàng bước ra khỏi giường mở toang cánh cửa nhìn ra bên ngoài. Thần y cô nương điều khí để bản thân bình tĩnh hơn rồi nàng cất tiếng gọi

“Nhuận Nhi”

Nhuận Nhi nghe bên tai hình như có ai đó đang gọi mình sao giống giọng của thần y cô nương nhưng rồi tiểu cô nương gạt phăng suy nghĩ đó đi ngay

“Chắc mình mệt quá sinh ra tưởng tượng tới những chuyện…”

Tiểu cô nương chưa nói dứt câu nhưng vẫn muốn quay lại nhìn cho chắc xem đúng là thần y tỷ tỷ gọi mình không. Thấy thần y cô nương đứng cạnh đó Nhuận Nhi bất ngờ tới mức suýt làm đổ bát thuốc ra y phục của người ta.

“Tỷ tỷ…không lẽ vừa rồi tỷ tỷ gọi muội…Ý muội là…tỷ gọi muội có chuyện gì vậy. Muội làm sai…điều gì sao”

Thần y cô nương nói

“Ta muốn hỏi ngươi đã mệt chưa để ta giúp lão bá uống nốt bát thuốc cho”

Nhuận Nhi như không tin vào tai mình nữa, đời nào thần y cô nương lại quan tâm tới mình như vậy nhưng sự thật là thần y cô nương vừa nói câu đó

“Muội…muội không mệt. Tỷ vừa đi dự đại tiệc về không lâu chắc vẫn còn mệt, tỷ hãy nghỉ ngơi đi”

Nàng gật nhẹ rồi tiến tới chỗ Tam Đại Tặc đang chúi đầu vào chữa trị cho một bệnh nhân bị gãy xương. Tam Tặc đang cố cuốn băng sao cho đẹp nhưng cố thế nào cũng chẳng khác gì Mạc Vô Phong nên Nhị Tặc và Đại Tặc mới thay nhau nện vào đầu hắn.

Thần y cô nương ho nhẹ vài tiếng rồi nói

“Tay cầm băng phải thật chắc nhưng lúc cuốn thì phải nhẹ nhàng. Ngươi cầm lỏng thế kia không cuốn được là phải”

Tam Tặc há hốc miệng ra nhìn thần y cô nương. Đại Tặc và Nhị Tặc thì nhìn nhau với ánh mắt ngỡ ngàng. Thấy bọn họ có vẻ chưa thích ứng khi nàng mở lời bắt chuyện nên nàng trở về phòng ngồi suy ngẫm

“Ngươi nói thì dễ lắm Mạc Vô Phong. Không lẽ mình bắt chuyện không đúng cách, tại sao họ lại sững sờ như vậy”

Nhuận Nhi giúp lão bá uống xong bát thuốc liền chạy tới chỗ Tam Đại Tặc kể lại chuyện thần y tỷ tỷ bắt chuyện với cô ấy. Tam Tặc vẫn há hốc mồm từ nãy tới giờ, hắn nói

“Cô ấy…cũng vừa bắt chuyện với ta”

Tên nam nhân đang được Tam Tặc cuốn băng quanh cái chân gãy tặc lưỡi

“Thần y cô nương lúc nào chẳng bắt chuyện với người tới khám bệnh. Ta thấy có gì lạ đâu”

Nhị Tặc trợn mắt dọa hắn

“Ngươi khác…bọn ta khác”

Đại Tặc thót tim

“Trời…có phải…Thần y cô nương sắp đuổi chúng ta đi nên mới thay đổi tính nết nhanh như vậy đúng không”

Nhị Tặc nói

“Có thể lắm…không đời nào cô nương ấy chẳng có việc gì lại tới bắt chuyện với chúng ta cả”

Nhuận Nhi chống cằm nhìn ba tên đại tặc

“Các huynh bắt đầu thích nơi này rồi sao”

Tam Tặc nói

“Tất nhiên rồi, Thủy Phong cốc vừa đẹp vừa an toàn. Sống trong cốc cùng thần y cô nương chẳng sợ kẻ nào tới bắt nạt cả”

Nhị Tặc mếu máo

“Ban đầu tới đây học y thuật theo lệnh của thần y cô nương ta ngày đêm nghĩ cách làm sao thoát được ra ngoài để đi uống rượu nhưng giờ hình như ta cũng dần yêu nơi này rồi. Giả dụ cô nương ấy đuổi chúng ta đi bọn ta biết đi về đâu chứ”
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,492
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 75: Đông Phương tái xuất, giang hồ biến
Đại Tặc thở dài

“Hay chúng ta tới cầu xin cô nương đừng đuổi chúng ta đi. Cả đời được sống tại Thủy Phong cốc thật là tuyệt”

Nghe theo Đại Tặc cả bọn liền nối đuôi nhau rón rén tới nhà gỗ lục trúc. Đại Tặc đi trước, theo sau là Nhị Tặc, Tam Tặc và Nhuận Nhi.

Tam Tặc nhảy lên cao nghe ngóng

“Không thấy thần y cô nương ngồi đọc sách”

Nhị Tặc ưỡn cổ lên

“Không thấy thần y cô nương nằm trên giường”

Đại Tặc tự nhủ

“Chẳng lẽ thần y cô nương lại ra Sơn Phù Độc rồi. Chúng ta vào trong xem sao”

Cả bọn những tưởng nàng không có bên trong liền mạnh dạn đẩy cửa bước vào. Thần y cô nương từ nãy giờ vẫn khoanh tay đứng cạnh cánh cửa, thấy họ vào liền lên tiếng

“Muốn gặp ta sao phải lén lén lút lút như đi ăn trộm vậy”

Cả ba tên đại tặc đều giật mình tới mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, chúng cùng hét lớn

“Thần y cô nương”

“Cô ở đây sao?”

Riêng Nhuận Nhi cũng có thót tim nhưng không phô trương như ba tên kia, tiểu cô nương mạnh dạn nói

“Thần y tỷ tỷ…mọi người…muốn xin được ở lại cốc Thủy Phong. Có phải tỷ sắp đuổi mọi người đi không”

Nàng nói

“Các ngươi túm tụm bên ngoài nói xấu ta to như vậy. Ta đã nghe hết rồi”

Ba tên đại tặc huých nhau không ai dám nói năng câu gì nên Nhuận Nhi đành lên tiếng

“Nếu…nếu tỷ tỷ đã biết…vậy…tỷ đồng ý cho mọi người ở lại nhé”

Nàng đánh mắt nhìn ra dòng nước từ ô cửa sổ

“Kẻ nào thích thì ở lại, không thích có thể ra đi. Ta không cưỡng ép các người”

Tam Đại Tặc lại cảm tưởng như tim muốn nhảy ra ngoài nhưng không phải vì sợ nữa mà vì vui, thật sự bọn họ cảm thấy rất vui liền hét toáng lên

“Cô nương nói thật chứ”

Nhuận Nhi cũng cười rạng rỡ

“Đa tạ tỷ tỷ…đa tạ tỷ tỷ”

Thần y cô nương ngoảnh mặt ra nhìn bọn họ. Thấy ánh mắt của nàng Tam Đại Tặc lại đứng nghiêm không nhốn nháo nữa, bốn người họ lắng nghe xem nàng định nói điều gì nhưng nàng chẳng nói câu gì cả, thay vào đó nàng đưa tay lên từ từ tháo bỏ lớp khăn che mặt của mình.

Sắp được trông thấy khuôn mặt sau lớp khăn của thần y cô nương Tam Đại Tặc hồi hộp tới mức không ai dám cử động, cả tiểu cô nương Nhuận Nhi cũng thế.

Thần y cô nương cất chiếc khăn che mặt vào trong tay áo, nhìn bốn người họ bất giác câu nói của Mạc Vô Phong lại hiện lên trong đầu nàng

“Gặp nhiều người, nói nhiều chuyện…và cười nhiều hơn”

Thấy thần y cô nương mỉm cười bốn người họ dường như quên hẳn vẻ ngoài lạnh lùng trước kia của nàng, họ thấy vậy cũng tự nhiên mỉm cười theo. Nhuận Nhi nói

“Thần y tỷ tỷ thực sự…rất đẹp. Giống hệt như trong trí tưởng tượng của muội”

Tam Tặc cười ha hả, miệng nói

“Đúng vậy, đúng vậy. Vết sẹo trên mặt cô nương vừa nhỏ vừa mờ không ảnh hưởng gì tới sắc đẹp của cô đâu”

Đại Tặc và Nhị Tặc nhăn mặt đập thẳng vào đầu tên Tam Tặc

“Cái miệng ngươi im đi một lúc không được hả”. Đại Tặc nói

“Mau biến ra ngoài đi để mọi người được vui vẻ”. Nhị Tặc đạp hắn một cái

Tam Tặc cố bào chữa

“Ta…ta nói thật lòng mà”

Thần y cô nương nói

“Các người muốn luyện công thì ra ngoài kia đi. Ta phải nghỉ ngơi rồi”

Đại Tặc và Nhị Tặc cùng lôi tên Tam Tặc ra ngoài và nói

“Tuân mệnh”

Nhuận Nhi giúp thần y tỷ tỷ khép cánh cửa nhà gỗ lục trúc lại rồi ra tụ họp cùng Tam Đại Tặc

“Các huynh xem có phải từ khi tham gia đại tiệc trở về tỷ ấy đã bớt lạnh lùng hơn xưa đúng không”

Nhị Tặc khoanh tay suy nghĩ

“Có vẻ đúng như tiểu cô nương phỏng đoán”

Tam Tặc cười

“Haha…mấy người các huynh ngốc thật. Ai đi dự tiệc về mà chả vui hơn nữa đây lại là đại tiệc…đại tiệc đấy”

Đại Tặc nói

“Nhưng đây là thần y cô nương băng giá của chúng ta đấy…ngươi mới là tên ngốc”

Nhuận Nhi nói

“Không cần biết điều muội phỏng đoán là đúng hay sai. Quan trọng là thần y tỷ tỷ đã cởi mở hơn xưa vậy là tốt rồi”

Trong nhà gỗ lục trúc thần y cô nương ngồi trước chiếc gương nhỏ đã xỉn màu lặng nhìn khuôn mặt của mình. Lý do lúc nào nàng cũng đeo chiếc khăn che nửa khuôn mặt một phần chính vì vết sẹo ấy nhưng đa phần vì nàng sợ, sợ bản thân phải đối mặt với câu hỏi nàng là ai, sợ rằng mỗi khi nhìn vào gương nàng sẽ trông thấy Đông Phương Bất Bại chứ không phải ai đó khác…không phải thần y cô nương…không phải Nhược Thủy Liên…không phải…Đông Phương Bạch.

Nàng lấy tay sờ nhẹ vào chiếc gương ấy lòng thầm nhủ

“Ta đã khác hắn chưa? Ta có còn là hắn không?”

Câu trả lời tưởng chừng đơn giản nhưng đối với Đông Phương Bạch thực sự quá khó. Nàng không dám đảm bảo sau này nếu có gặp lại người xưa những ký ức thuộc về Đông Phương Bất Bại có trỗi lại. Nếu lại gặp những kẻ gọi nàng là Đông Phương Bất Bại sự giận dữ vốn luôn tiềm ẩn trong người nàng có trỗi lên. Chính bản thân nàng cũng biết lúc này chưa phải thời điểm tìm câu trả lời vì vậy nàng quyết định sẽ thử thách chính mình bằng cách bước vào thế giới rộng lớn ngoài kia, quay trở lại giang hồ.

Trên đời chỉ có kẻ trong giang hồ luôn tìm cách rời khỏi giang hồ sống một cuộc đời bình yên nhưng hôm nay lại có một người muốn tái xuất giang hồ chỉ để tìm hiểu xem mình thực sự là ai.

Bức thư nhỏ đặt trên bàn trong nhà gỗ lục trúc thần y cô nương chỉ ghi vài dòng ngắn ngủi có nội dung đại loại rằng nàng sẽ lên đường thu thập Tuyết Liên Hoa ngay từ hôm nay, mọi chuyện tại Thủy Phong cốc vẫn giao cho Nhuận Nhi và Tam Đại Tặc như trước kia họ vẫn làm và nàng tin rằng họ vẫn sẽ làm tốt vào ngày mai, ngày kia, những ngày nàng chưa trở về.

Chiếc khăn che mặt nàng vẫn thường đeo trong suốt một năm qua giờ nàng không cần tới nữa. Trong đêm tối nàng nhìn lại cốc Thủy Phong lần cuối thật lâu trước khi tiến thẳng tới thành thị gần đây nhất, trước khi quay trở lại giang hồ.

Từ Ngũ Bá Cương tới Lạc Dương không mất nhiều thời gian lắm nhưng vì nội thương chưa lành lặn hẳn nên nàng quyết định tìm một thuyền phu nào đó xin đi nhờ bởi đêm khuya như vậy xe ngựa quanh Ngũ Bá Cương không có, dùng Thần Hành Bách Bộ thì quá tốn sức.

Nàng đi tới bờ sông liền bắt gặp ngay một đốm sáng nhỏ phát ra từ chiếc đèn đặt trước mui thuyền phía xa kia. Khắp con sông hình như chỉ còn đúng chiếc thuyền đó đang di chuyển về phía thành Lạc Dương nên nàng nhất quyết không bỏ qua cơ hội này liền dùng khinh công thuật băng đi nhanh như cắt trên mặt nước rồi nhảy thẳng lên con thuyền mà không phát ra một tiếng động nào.

Khi chiếc thuyền ngừng lắc lư thì có tiếng cười từ trong đó phát ra

“Các hạ là ai. Đêm hôm khuya khoắt hành tung bí ẩn dễ khiến người khác hiểu nhầm lắm”

Nàng lên tiếng

“Ta cần đi tới thành Lạc Dương thấy thuyền không có ai chèo lái những tưởng người trên thuyền đều đã ngủ nên mạo muội lên thuyền mà không hỏi ý chủ nhân”

Tiếng cười lại phát ra từ trong thuyền

“Hóa ra là một cô nương. Ta còn đang nghĩ là bậc cao nhân nào bước đi trên nước từ khoảng cách xa như vậy lên thuyền của ta mà không phát lấy một tiếng động nhỏ”

Nàng cũng mỉm cười

“Quá khen rồi. Không biết ông có đồng ý cho cô nương ta đi nhờ một lúc không”

Cánh cửa từ nơi phát ra tiếng cười mỗi lúc một dài bất chợt tự mở toang ra. Đèn trong thuyền vẫn được châm, ánh sáng của nó phát ra lan tới mui thuyền nơi nàng đang đứng. Nàng chậm rãi đi theo ánh sáng mờ bước vào trong thuyền rồi đóng cánh cửa lại, trong này không rộng rãi lắm chỉ đủ cho bốn, năm người nằm nghỉ nhưng may cho nàng bên trong chỉ có hai người cộng thêm nàng là ba.

Nàng đưa mắt nhìn quanh nơi mình vừa bước vào chỉ thấy một đại sư đang ngồi quay lưng về phía mình và một nam nhân nằm rên rỉ lăn lộn dưới sàn thỉnh thoảng hắn lại thổ huyết. Thấy vậy nàng nói

“Trông hắn đang rất đau đớn. Là người của ông sao”

Đại sư nói

“Không phải người mà là đồ vật đem đi bán. Cô nương cứ tự nhiên tìm một chỗ nghỉ ngơi không phải để tâm tới hắn làm gì”

Nàng bắt đầu cảm thấy người kia rất thú vị, độc ác ngang tàn như Đông Phương Bất Bại của ngày xưa. Nàng mặc kệ những điều ông ta nhắc nhở liền tiến lại gần tên nam nhân trông giống như sắp chết kia. Tên đó cũng liếc mắt nhìn nàng rồi hắn mở cái miệng đầy máu me lên cười một thôi một hồi

“Còn dám…nhìn ta…nữa…cẩn thận ta sẽ…”

Hắn nói chưa hết câu miệng lại thổ huyết. Tên đại sư ‘hừ’ một tiếng

“Thương tích của mình cô nương còn chưa lo xong đi lo cho hắn làm gì”

Nàng thầm nghĩ đại sư này thật tinh thông, có thể nhận biết được thương tích trong nội lực của nàng nhưng nàng không hề e sợ

“Nội thương của ta hôm nay không khỏi ngày mai sẽ khỏi còn tên này cứ để lâu như vậy hắn chết là cái chắc”

Lão đại sư quay mặt ra nhìn chằm chằm vào nàng

“Ta đã nói rồi hắn chỉ là hàng hóa ta đem đi giao dịch hắn sống cũng được chết cũng không sao. Cô nương cứu hắn ta cũng chẳng làm gì cô, cô bỏ mặc hắn ta cũng chẳng có ý kiến có điều muốn động vào hắn không phải chuyện dễ đâu. Cô cứ thử rồi sẽ biết…Hahaha”
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,492
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 76: Chạm mặt Lạc Hư tại Lạc Dương
Đại sư vừa dứt tiếng cười thì tên kia tuy thương tích nặng nề nhưng hắn vẫn cố tấn công nàng. Thấy hắn đang mất kiểm soát nàng liền điểm huyệt đạo giúp hắn bình tĩnh lại khiến hắn tức giận vô cùng

“Tiện nhân. Ngươi…mau giải huyệt…”

Nàng nói

“Không biết đại sư thuộc chùa nào mà tàn nhẫn như thế. Tuy ta không tốt đẹp gì nhưng chứng kiến cảnh này ta cũng…hơi rùng mình đấy”

Đại sư kia chắp tay niệm phật

“Lão tăng Tư A Thần của phái Đạt Ma Tây Vực, nếu nói là tàn nhẫn thì cô nương hiểu nhầm rồi. Ta không phải người khiến hắn thành ra như vậy ta chỉ tiện đường giúp một vị bằng hữu đi giao bán tên này đổi lấy chút bạc cho hắn”

Nàng hỏi

“Hắn có tên không?”

Tư A Thần nói

“Hắn vừa gọi cô là tiện nhân cô kêu hắn bằng cẩu tử được rồi”

Nàng bật cười

“Đại sư đang tức giận dùm ta thì phải. Tiện nhân sao…những lời nặng hơn ta cũng đều nghe cả rồi. Dám hỏi đại sư một câu loại độc hắn trúng phải tên gì vậy, ta chưa từng thấy biểu hiện ấy bao giờ”

Tư A Thần lắc đầu

“Xem ra cô nương vẫn giữ ý định cứu hắn. Nếu cô có bản lĩnh thì nghĩ cách chế giải dược đi, không lẽ phải biết tên đây là độc gì cô mới có thể cứu người được”

Nàng nhìn chăm chăm vào kẻ đang trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình kia

“Ta thấy loại độc này rất thú vị nên hỏi thôi chứ cách giải ta đã có rồi tiếc là trên thuyền không đủ thảo dược chế thuốc”

Tư A Thần ‘ồ’ lên một cách ngạc nhiên

“Nhìn qua cũng biết cách giải sao. Không lẽ cô là thần y”

Nàng nói

“Khi trước ta từng chữa cho một kẻ có triệu chứng giống như tên này, huyết trong người liên tục thổ ra. Hắn bị trúng độc trước đó nên ta chế một loại thuốc giúp hắn thổ huyết nhiều hơn nhằm triệt tiêu độc tính còn tên đó ta chỉ cần chế vị thuốc ngược lại là xong, hắn sẽ ngưng thổ huyết tính mạng được bảo toàn”

Tư A Thần nằm trong tư thế chống tay xuống sàn hai mắt nhắm nghiền lại

“Ngày kia mới tới hẹn ta giao hàng nếu hàng chết kể cũng khó nói với người ta không khéo lại phải đụng tay đụng chân thì mệt lắm. Sau khi thuyền cập bến cô nương cứ tùy ý mua thảo dược về chế thuốc cứu hắn. Giờ ta phải đi ngủ cô cũng thiếp đi một chút là tốt nhất”

Nàng nhìn thẳng vào khuôn mặt đầy máu me của tên hung dữ đó, hắn cũng trừng mắt nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống nàng ngay lúc này nhưng nàng chẳng quan tâm

“Dù ngươi muốn hay không ta vẫn sẽ cứu ngươi”

Đêm hôm ấy ở trên thuyền nàng không chợp mắt lấy một lần, nàng ngồi áp sát bên cánh cửa sổ nghe rõ từng tiếng sóng đập từng đợt vào mạn thuyền.

Khi thuyền cập bến đò thành Lạc Dương thì trời đã sáng, nàng nói với Tư A Thần mặc dù không biết ông ta đã dậy chưa

“Ta vào thành tìm thảo dược. Lát nữa gặp các người ở đâu”

Tư A Thần nhếch mép lên

“Từ giờ cho tới ngày hẹn bọn ta không rời khỏi thuyền, thuyền cũng không rời đi một bước”

Nghe hết câu nói của Tư A Thần thì nàng phi thân nhảy từ trên thuyền xuống đất. Nàng hòa mình vào đoàn người đông đúc trong thành tìm cửa hiệu bán dược phẩm mong sao ở đó sẽ có đủ những thứ cần thiết để chế biến thuốc.

Thành Lạc Dương rộng lớn có rất nhiều tiệm dược phẩm nhưng để tìm ra một trong số những cửa tiệm ấy quả không dễ dàng. Nàng đã đi một đoạn đường dài, ngóc ngách nào cũng đã rẽ qua nhưng chỉ thấy quán rượu, quán trọ là nhiều. Có điều nàng không quan tâm việc mình chưa tìm được tiệm dược phẩm, suốt con đường nàng đi qua nơi đâu cũng có một dấu hiệu hình Nhật Nguyệt được khắc sâu trên mặt tường. Dấu hiệu đó quá quen thuộc với bản thân nàng nhưng nàng không hiểu giang hồ hiện nay rất yên ổn tại sao giáo chúng Nhật Nguyệt từ khắp nơi lại bị triệu tập về Hắc Mộc Nhai.

Giờ nàng mới nhận ra đôi chân nàng đang đi theo những dấu hiệu ấy chứ không phải đi tìm tiệm dược phẩm. Khi nàng đi tới một ngõ cụt thì cũng là lúc trông thấy ký hiệu cuối cùng, nó được khắc trước cánh cửa một tiệm dược phẩm nhỏ. Nàng cảm thấy mình thật may mắn khi đi theo ký hiệu Nhật Nguyệt một cách vô ý.

Trông thấy nàng bước vào ông chủ tiệm tươi cười chào hỏi

“Cô nương tìm đúng chỗ rồi đấy, cửa tiệm của tôi vừa mới nhập về một tá lô hội, húng quế, đinh hương chỉ dùng một lần là hiệu quả ngay. Cô mua bao nhiêu để ta cân cho”

Nàng trừng mắt nhìn hắn

“Ta không tới mua thuốc phá thai. Ngươi còn nói nữa cẩn thận ta cắt lưỡi ngươi đấy”

Nghe nàng nói vậy một tên nam nhân đứng núp trong góc khuất cách xa nàng chừng vài chục bước chân bịt miệng để khỏi cười thành tiếng.

Ông chủ tiệm dược phẩm sợ toát mồ hôi

“Tại…tại ta thấy dạo này các cô nương trong thành đều tới để mua những dược phẩm đó, người thì tự uống người thì mua về trừng trị lẫn nhau. Xem ra ta đoán nhầm rồi, cô nương tới mua linh chi tăng cường sức lực cho nam nhân phải không. May cho cô hàng đó tiệm ta cũng vừa mới nhập về”

Nàng túm cổ áo ông ta nói

“Thục địa 16 phần, trạch tả 6 phần, hoài sơn 8 phần, bạch linh 6 phần, sơn thù du 8 phần, mẫu đơn bì 6 phần. Còn nói thừa lời nào xem ta xử ngươi ra sao”

Ông ta viết vội ra giấy những vị thuốc nàng vừa đọc lên rồi nhìn nàng với ánh mắt nghi ngờ

“Những dược thảo này đều là hàng đắt đỏ…Cô nương…có đủ tiền trả không”

Nhắc tới tiền nàng mới sực nhớ ra trong người mình chỉ có một lượng bạc do ông lão ngày trước cố gắng đút vào tay nàng ở cốc Thủy Phong. Thấy nàng không nói gì ông ta liền nghiêm nghị

“Biết ngay mà, không có tiền phải không. Thôi cô mau đi chỗ khác đi để ta còn buôn bán”

Bấy giờ tên nam nhân đứng quan sát nàng từ xa mới ngừng cười thầm, hắn tiến tới ném một cục bạc nén vào tay ông ta

“Ta trả hộ cô nương ấy. Từng đó đã đủ chưa”

Ông ta lấy tay lau chùi cục bạc nén với bộ dạng hứng khởi

“Đủ…đủ. Cô nương chờ ở đây ta đi lấy thuốc rồi quay lại nhé. Sáng ngày ra tiền tài đã gõ cửa, ta đúng là may mắn”

Nàng quay mặt ra nhìn tên vừa trả tiền hộ mình và thầm nghĩ

“Hắn…chính là kẻ hôm đó trèo lên Sơn Phù Độc tìm mình”

Người nàng vừa nghĩ tới chính là Lạc Hư, từ lúc trông thấy nàng bước xuống thuyền hắn đã giật mình khi bắt gặp ánh mắt của nàng rồi tách khỏi nhóm người Lam Phượng Hoàng chạy theo nàng một cách bí mật. Khuôn mặt sau lớp khăn ngày hôm ấy hắn thấy trên Sơn Phù Độc hắn không thể nào quên, chỉ không hiểu sao thần y cô nương lại có mặt ở nơi này làm gì.

Nàng cắt đứt suy nghĩ của Lạc Hư bằng một câu nói

“Tiền ngươi đã trả giúp ta rồi sao còn đứng đấy. Không lẽ ngươi định chờ ta nói đa tạ hay sao. Ngươi nên nhớ ta không nhờ ngươi giúp, là bản thân ngươi tự nguyện thôi”

Lạc Hư nhăn mặt

“Cô nương…thực ra…tôi mới học tiếng Hán…mới được vài tháng. Cô nương nói nhanh như vậy…”

Nàng tự nhủ trong lòng

“Phải rồi, hắn là người Tây Vực giống tên tiểu tử kia. Lần đầu gặp mình cả hai tên đều không nói được tiếng Hán vậy mà lần sau gặp lại cả hai tên đều…Trùng hợp thật”

Ông chủ tiệm nhận được cục bạc nén lớn của Lạc Hư thì làm việc rất nhanh nhẹn, chưa đầy một khắc đã đem tới đủ thứ thuốc nàng cần. Ông ta nói

“Của cô nương đây. Thục địa, trạch tả, hoài sơn, bạch linh, sơn thù du, mẫu đơn bì mỗi vị ta đều gói riêng ra rồi”

Nàng cầm lấy chỗ thuốc đó định rời khỏi tiệm dược phẩm thì Lạc Hư giữ tay nàng lại

“Để tôi giúp cô cầm cho. Từ đây trở về bến đò còn xa lắm”

Nghe hắn nói vậy nàng mỉm cười

“Hóa ra ngươi chính là kẻ lén lút theo dõi ta từ khi ta xuống thuyền tới bây giờ. Giấu đầu lòi đuôi, ngươi có ý đồ gì mau nói cho ta nghe”

Lạc Hư giờ mới nhận ra mình lỡ lời thì đã quá muộn, hắn cố gắng giải thích để nàng đừng hiểu nhầm

“Tôi nhìn thấy cô liền nghĩ ngay tới một người trước đây tôi từng gặp nên mới sinh ra hiểu nhầm bởi hai người…giống nhau quá”

Nàng nói

“Vậy sao, trên đời này còn có một người giống ta tới mức ngươi nhìn nhầm rồi bám theo cả đoạn đường hả. Ta rất muốn được trông thấy người đó đấy”

Lạc Hư hắng giọng

“Thật ra…giờ nhìn lại tôi không còn thấy giống nữa”

Nàng cất bước về phía trước mặc Lạc Hư đứng đó

“Nếu đã không giống thì ngươi chẳng còn lí do nào để đi theo ta nữa phải không”

Lạc Hư vẫn bước theo nàng và nói rằng

“Bằng hữu của tôi cũng ở bến đò Lạc Dương. Lần này không phải tôi bám theo cô mà là cùng hướng đi tới”

Nàng nhún nhẹ thân mình khinh công lên những mái nhà gần đó với lời thách thức nếu ngươi muốn đuổi theo thì gắng mà bắt kịp. Thấy nàng bỏ xa mình chỉ trong nháy mắt Lạc Hư cũng vội vã đuổi theo sau. Tuy nội thương của nàng chưa lành hẳn nhưng điều đó cũng không có nghĩa nàng không thể vượt gió đạp mây thoải mái theo ý mình. Trông dáng vẻ gắng sức của Lạc Hư khi đuổi theo nàng là đủ biết nàng đi nhanh tới mức nào.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,492
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 77: Hắc Mộc Nhai triệu tập hào kiệt
Từ khi gặp nàng múa kiếm giữa vườn hoa trên Sơn Phù Độc tâm trí hắn đã bị ám ảnh bởi vẻ đẹp kiêu sa lạnh lùng ấy. Kể từ khi hắn rời khỏi cốc Thủy Phong hắn mới biết bản thân đã bỏ lỡ một điều gì đó rất quý giá nhưng hắn không biết đó là điều gì. Giờ đây gặp lại nàng hắn đã hiểu thứ mà hắn vô tình bỏ lỡ chính là nữ nhân trước mắt hắn kia. Nàng không phải đóa hoa hướng dương vươn dài dưới ánh mặt trời ấm áp mà là bông hoa tuyết đứng vững trong cơn bão tố giá băng.

Lạc Hư càng cố tiến gần thì dường như nàng lại phi thân nhanh hơn một bậc. Chỉ cách vài lần nhảy nữa thôi nàng sẽ tới bến đò còn hắn chắc chắn không để điều đó xảy ra. Hắn không biết hắn đuổi theo nàng để làm gì nhưng như thế còn hơn cứ thế để nàng vuột mất khỏi tầm mắt hắn lần thứ hai. Hắn mỉm cười rút thanh trường kiếm sau lưng ra phi thẳng tới thân mình nữ nhân trước mặt. Thanh trường kiếm xẻ gió bay nhanh như cắt về phía trước. Nhận thấy sát khí đằng sau lưng nàng dừng bước trên một mái nhà gần đó thu mình đón kiếm.

Thanh trường kiếm ban nãy giờ đã nằm gọn trong tay nàng. Chĩa kiếm vào mặt hắn, nàng nói

“Ban nãy nhận nhầm ta là bằng hữu giờ nhận nhầm ta là kẻ thù sao. Ta khuyên ngươi nên tìm thần y nào đó chữa khỏi đôi mắt cho mình đi”

Lạc Hư nhảy lên mái nhà nàng đang đứng, hắn khoanh tay lại điềm nhiên nói

“Theo cô thì ai có đủ khả năng chữa khỏi mắt cho ta. Thần y cô nương sao? Hay ai đó khác”

Nàng nói

“Ta nghĩ kiểu người như ngươi cô ta chẳng muốn chữa đâu nhưng nếu ngươi bỏ lòng cầu xin có lẽ sẽ có chút hy vọng”

Lạc Hư chống cằm suy nghĩ

“Nếu vậy chắc ta chẳng dám đến nhờ cô ta làm gì cho mất công. Ta nhờ cô được không, cô nương mua thuốc không có tiền trả”

Nàng ném lại thanh trường kiếm về phía hắn, Lạc Hư đưa tay đón kiếm dễ dàng nhưng lực ném của nàng khiến hắn bị kéo lê một đoạn trên mái nhà

“Muốn ta chữa cũng được thôi. Có điều trước khi biết mắt ngươi bị bệnh gì ta phải móc ra để kiểm tra đã”

Lạc Hư nghe câu nói ấy giật mình quay đầu lại đã trông thấy khuôn mặt nàng áp sát hắn từ bao giờ, tay nàng nhằm thẳng mặt hắn mà tấn công khiến hắn phải nâng thanh trường kiếm lên đỡ lấy. Chỉ nghe tiếng ‘coong’ một cái cả hắn lẫn thanh trường kiếm của mình bị đẩy thẳng xuống mái nhà. Hắn nhanh tay chĩa mũi kiếm xuống đất lấy đà bật lại lên.

Một tay nàng vẫn cầm túi thuốc chứ không thèm đặt xuống, chỉ với một tay nhưng nàng vẫn dễ dàng áp đảo Lạc Hư với thanh kiếm nặng trịch. Hai người họ cứ thế so chiêu trên mái nhà khiến những viên gạch trên mái thỉnh thoảng lại rơi lả tả xuống mặt đường thu hút rất nhiều người dân hiếu kỳ tới chỉ trỏ bàn tán.

Lạc Hư vừa ra sức đỡ chiêu vừa nói

“Cô nương thừa sức đả bại ta trong vòng ba chiêu sao cứ nương tay với ta vậy”

Nàng vừa tung quyền như múa vừa nói

“Ta đánh cho tới khi nào ngươi van xin ta dừng lại thì thôi. Thắng hậu bối kém cỏi như ngươi ta cũng chẳng hân hoan gì”

Lạc Hư nói

“Vậy nhân cơ hội này ta phải thử sức với tiền bối tu dưỡng công phu mới được”

Hắn nắm chắc thanh trường kiếm bằng cả hai tay xoay mình nhanh như một cơn lốc. Ban nãy những viên gạch trên mái chỉ rơi lả tả xuống đất giờ chúng bị cơn lốc kia cuốn thẳng lên trời. Lạc Hư nhắm thẳng nàng mà xoay tới, hắn xoay tới đâu gạch ngói tung lên tới đó, chỉ trong phút chốc cả căn nhà lớn đã tan hoang một nửa.

Nàng nhìn cơn lốc đó mà phán đoán

“Với tốc độ thế kia chạm nhẹ vào hắn cũng đủ rách da rách thịt nhưng chỉ cần một chiêu trong Quỳ Hoa Bảo Điển cũng đủ để phá chiêu của hắn có điều mình đã tự nhủ sẽ không động đến bảo điển nữa tránh có kẻ nhận ra. Đã vậy đành phải chịu hao tổn nội lực một chút”

Cơn lốc kia càng lúc càng xoay nhanh hơn, nàng vận toàn bộ công lực lên hai bàn tay xoay tròn tạo thành một vòng khí lực khổng lồ đủ để nuốt trọn cơn lốc kia. Lạc Hư cứ thế xoay thẳng vào nguồn khí lực của nàng không chút e sợ có điều tốc độ xoay của hắn càng lúc càng chậm lại tới khi hắn cùng thanh trường kiếm của mình bị chặn hoàn toàn.

Thấy chiêu của Lạc Hư đã bị phá nàng ngừng vận khí thu chiêu lập tức tọa thiền điều tức lại nội lực trong cơ thể mình. Lạc Hư chạy tới lo lắng hỏi han

“Cô nương đã bị nội thương trước đó sao còn gắng sức vận công chứ”

Bên dưới căn nhà nơi họ giao tranh có một nhóm người đang len lỏi vào trong đám đông lớn tiếng gọi

“Lạc Hư, ta tìm huynh suốt từ sáng tới giờ. Vừa mới đặt chân vào thành huynh liền bỏ đi làm mọi người lo lắng quá”. Lam Phượng Hoàng gào lên

Lạc Hư nói

“Ta đã hứa với muội sẽ tới Hắc Mộc Nhai cùng các ni cô phái Hằng Sơn thì nhất định ta sẽ tới đúng hẹn. Muội không cần đi theo ta đâu”

Nàng giật mình quay xuống thì trông thấy bộ y phục quen thuộc của các ni cô phái Hằng Sơn nhưng may mắn thay Nghi Lâm không có ở đó. Nàng vội nói với Lạc Hư

“Mau đưa ta trở về bến đò…Mau lên”

Lạc Hư thấy nàng đang yên đang lành lại hoảng sợ như vậy hắn rất hoang mang

“Có chuyện gì vậy. Sao cô nương…”

Nàng bám vào hắn làm điểm tựa để đứng dậy. Hắn thấy đôi mắt nàng toát ra nỗi lo sợ vô hình nào đó, bàn tay nàng cứ bấu chặt vào hắn không buông. Lạc Hư không suy nghĩ thêm nữa liền đỡ lấy nàng và nhặt lấy chỗ thuốc nằm lăn lóc trên mái nhà phi thân thẳng tới bến đò.

Lam Phượng Hoàng thấy Lạc Hư ôm một cô nương lạ hoắc bỏ đi không nói một tiếng nào cô ta cảm tưởng như mình sắp phát hỏa tới nơi.

“Vị công tử đó nói sẽ tới Hắc Mộc Nhai rồi cô nương cũng không cần lo lắng đi tìm nữa. Giờ chúng ta phải mau chóng lên đường ngay tránh làm hỏng đại sự”. Nghi Ngọc chưởng môn nói

Lam Phượng Hoàng vừa nói vừa nghiến răng không che giấu được sự tức giận trong lòng

“Sáng ngày ra mà bao nhiêu chuyện khó chịu cứ ập tới. Đầu tiên là Lạc Hư bỗng nhiên chạy đi mất sau đó đến hai tên Đường Chính Thiên và Trương Thiên Lạc lôi Điền Bá Quang đi ăn thịt uống rượu. Tên Điền Bá Quang thì lừa Nghi Lâm sư phụ đi theo. Nếu biết trước thế này ta chẳng thèm dạy tiếng Hán cho mấy tên đó nữa. Tức thật…tức chết đi mất”

Nghi Ngọc chưởng môn ra lệnh cho các đệ tử Hằng Sơn phái

“Mọi người chia ra tìm Nghi Lâm và những người còn lại rồi tập trung tại quán trọ cạnh bến đò. Sau khi đông đủ chúng ta lập tức tới Hắc Mộc Nhai ngay”

Lam Phượng Hoàng nói

“Nghi Ngọc tỷ này, liệu Lệnh Hồ đại ca có hơi thổi phồng sự việc lên không. Những gì huynh ấy viết trong thư thật sự ta không dám tin một chữ nào cả”

Nghi Ngọc lắc đầu

“Chuyện này khó nói nhưng ta tin những điều Lệnh Hồ đại ca làm là đúng. Không chỉ phái Hằng Sơn mà phái Hoa Sơn cùng các đại sư của chùa Thiếu Lâm cũng tới Hắc Mộc Nhai theo lời mời của huynh ấy. Thực hư thế nào, sự việc nghiêm trọng ra sao chúng ta tới đó khắc sẽ biết”

Lúc này đám đông đứng xem cuộc giao đấu cũng đã tản ra dần sau khi bàn tán đủ thứ chuyện trên trời dưới biển. Bọn họ đi hết Lam Phượng Hoàng mới trông thấy bóng dáng Nghi Lâm cùng hai tên đệ tử Côn Luân phía xa xa.

Trông khuôn mặt Nghi Lâm rất tức giận khiến hai tên đệ tử Côn Luân uốn cong cả lưỡi mới khiến tiểu sư phụ nguôi ngoai phần nào.

Lam Phượng Hoàng thở phào nhẹ nhõm

“Vậy là khỏi mất công đi tìm họ nữa. Chỉ còn tên Lạc Hư…chết tiệt đó, huynh quay trở về đây ta sẽ cho huynh biết tay”

Nghi Ngọc tới hỏi han Nghi Lâm

“Muội có chuyện gì không vui vậy”

Nghi Lâm giận dỗi nói

“Điền Bá Quang…hắn lừa muội…dẫn muội tới quán cơm toàn thịt với rượu cùng hai người này”

Đường Chính Thiên xua tay

“Ấy…đừng nhìn ta như vậy. Tiếng Hán bọn ta chưa tốt nên mới nhờ Điền Bá Quang dẫn đường cho chắc”

Trương Thiên lạc ngó nghiêng xung quanh

“Ủa…Lạc đại ca đi vẫn chưa về với mọi người sao”

Lam Phượng Hoàng túm cổ Trương Thiên Lạc lên hét thẳng vào mặt hắn

“Về rồi xong lại bỏ đi cùng với cô nương nào đó rồi. Còn tình tứ ôm eo cô ta nữa…các người mau đi tìm tên đại ca chết tiệt đó về đây cho ta”

Trương Thiên Lạc sợ hãi

“Sao…sao cô lại trút giận lên tôi chứ”

Đường Chính Thiên thì tỏ vẻ ghen tỵ ra mặt

“Tại sao huynh ấy tốt số như vậy chứ. Ngoài các kỹ nữ ở tửu lâu ra ta chưa được ôm eo cô nương nào đâu đấy”

Lam Phượng Hoàng trừng mắt lên

“Ngươi có bị làm sao không vậy. Kỹ nữ ở tửu lâu với những cô nương kia thì khác gì nhau”

Đường Chính Thiên nói

“Khác chứ. Ta nghe Điền Bá Quang bảo rằng kỹ nữ tửu lâu ôm rất dễ dàng nếu muốn thử sức bản thân phải ôm được những cô nương còn lại trong thiên hạ kia”

Nghe hắn nói về tửu sắc các đệ tử Hằng Sơn đều nhăn mặt quay đi hết. Lam Phượng Hoàng thì nói

“Ta thấy các ngươi tâm đầu ý hợp quá đấy thà cứ gặp mặt là gây sự như vài tháng trước còn hơn. Lên đường tới Hắc Mộc Nhai thôi, mặc xác tên Điền Bá Quang, mặc xác tên…Lạc Hư”

Điền Bá Quang đang dạo chơi thành Lạc Dương bỗng hắn hắt hơi một tiếng rõ to, hắn lẩm bẩm

“Hình như có tên nào đang bêu xấu ta. Thôi kệ đi…Nghi Lâm sư phụ lần này giận ta thật rồi, cô ấy nói sẽ không nhìn mặt ta nữa. Ta có làm gì sai đâu…ta chỉ muốn cô ấy được ăn ngon một lần thôi mà”
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,492
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 78: Phái Hóa Sơn cậy thế làm càn
Nhắc tới ăn hắn mới nhận ra mình chưa kịp bỏ bụng miếng thịt nào vì vội phân trần cho Nghi Lâm sư phụ hiểu lòng tốt của hắn. Trong bữa ăn ấy chỉ có hai tên đệ tử Côn Luân là no say còn Điền Bá Quang vừa mất tiền vừa bị bỏ đói.

“Không được. Sống là phải ăn…ăn sơn hào hải vị…ăn thật nhiều…vui cũng ăn…buồn cũng ăn”

Nghĩ vậy hắn liền bước thẳng vào quán ăn giản dị đặt ngoài trời. Điểm mạnh của những quán ăn này là mùi hương, vì đặt ngay ngoài trời nên mùi hương bay đi khắp thành ai trông thấy đều thèm thuồng mà bước tới nhưng trời mà có mưa giông bão tố thì chủ tiệm phải dẹp quán ngay.

Điền Bá Quang vừa ngồi xuống đã gọi không biết bao nhiêu rượu thịt bày biện kín bàn. Hắn vừa cắn xé miếng thịt vừa uống rượu vừa mếu máo

“Ước gì có ai đó tới cùng ta cạn chén thì vui biết mấy”

Có vẻ như ông trời rất chiều lòng Điền Bá Quang, hắn vừa nói dứt câu thì một cô nương ăn mặc đơn giản vai đeo hành lý tới ngồi đối diện hắn

“Quán hết chỗ rồi ta ngồi đây được chứ”

Điền Bá Quang thở dài não nề mặt không thèm ngẩng lên nhìn người vừa hỏi mình là ai

“Được…được…được”

Cô nương kia trông thấy bàn của hắn bày biện bao nhiêu thứ liền suýt xoa

“Trời…một mình ngươi ăn không hết từng này đâu. Đằng nào ta cũng chưa gọi món hay để ta ăn dùm ngươi lát nữa tính tiền ta sẽ trả giúp ngươi một nửa”

Điền Bá Quang nhấp một ngụm rượu

“Được…được…được. Ngươi ăn hết đi cũng được”

Cô nương đó nhìn chằm chằm vào hắn, miệng nói

“Ủa…sao ta trông ngươi quen quá. Ngẩng mặt lên cho ta nhìn kỹ có được không”

Điền Bá Quang chán nản ngẩng mặt lên để lộ vẻ sầu bi thảm của mình

“Được…được…được”

Cô ta vừa trông rõ mặt hắn liền đập đôi đũa đang cầm trên tay xuống mặt bàn

“Ngươi…hóa ra là ngươi tên hòa thượng dâm tặc”

Điền Bá Quang giật mình nhìn cô ta

“Á…ngươi…ngươi. Tên sát…sát nhân…”

Giờ Điền Bá Quang mới nhận ra cô nương kia chính là Đường Chân của phái Không Động. Tháng trước cũng tại thành Lạc Dương chính mắt hắn trông thấy cô ta cùng những người khác hạ sát đệ tử Nhật Nguyệt một cách tàn nhẫn. Hôm nay cô ta ngồi trước mặt mình hắn không khỏi bàng hoàng liền nhìn trước ngó sau xem cô ta có đi cùng ai không.

“Ngươi…ngươi…Không Động…”. Điền Bá Quang lắp bắp

Đường Chân cười ma mãnh

“Sao phải ấp úng thế. Muốn nói gì nói rõ lên ta mới nghe được chứ, lần trước chưa tính sổ xong với ngươi hôm nay ta sẽ…”

Điền Bá Quang giơ đôi đũa lên trỏ vào mặt cô ta

“Dừng tay. Ngươi…ngươi nên nhớ. Ngươi vừa ăn đồ ăn của ta đấy giờ định lật mặt hả. Đồ…đồ vô ơn”

Đường Chân cầm đôi đũa của mình lên hất văng đôi đũa của hắn bay sang bàn bên cạnh làm đổ hết chén đũa của họ

“Ta chỉ cầm đũa lên thôi đã ăn miếng nào đâu. Ngươi bị mù hả…xem hôm nay bổn cô nương sẽ trả đũa ngươi ra sao”

“Kẻ nào vừa ném đôi đũa này sang chỗ bọn ta”. Những nam nhân ngồi bàn bên cạnh đằng đằng sát khí đứng dậy.

Đường Chân hất hàm lên nhìn bọn chúng

“Là bổn cô nương đây. Ta lỡ tay chứ không cố ý các ngươi có cần tức giận như vậy không”

Điền Bá Quang ngạc nhiên khi trông thấy họ đều mặc y phục phái Hoa Sơn

“À…ra các vị huynh đệ là đệ tử Hoa Sơn phái. Đã lâu không gặp, đã lâu không gặp”

Một người trong nhóm các đệ tử Hoa Sơn dáng vẻ hiền từ bước lên phía trước

“Tại hạ Lương Tự Đức chưởng môn phái Hoa Sơn hiện giờ. Huynh có phải là Điền Bá Quang bằng hữu của đại sư huynh”

Điền Bá Quang cười nhăn nhở

“Ta nhận ra ngươi…Hôm đó Lệnh Hồ huynh đệ giao lại phái Hoa Sơn cho ngươi trước mặt các anh hùng hảo hán. Thế nào, làm chưởng môn có vui không”

Lương Tự Đức bật cười

“Làm chưởng môn thật không dễ dàng gì nhưng tại hạ nhất định không phụ sự ủy thác của đại sư huynh”

Tên nam nhân vừa lớn tiếng quát tháo bước lên phía trước

“Đại sư huynh? Giờ huynh đã là chưởng môn Hoa Sơn phái còn gọi Lệnh Hồ Xung là đại sư huynh thì còn ra thể thống gì nữa”

Lương Tự Đức cau mày

“Vương Từ Hạ, sao ngươi dám gọi hẳn tên đại sư huynh ra như thế”

Một tên khác trong phái Hoa Sơn lại nói

“Chưởng môn nhân nói vậy hơi quá rồi. Hắn đã rời bỏ Hoa Sơn phái để thành thân với Thánh cô ma giáo hòng chuộc lợi cho bản thân. Bây giờ trong thiên hạ ai mà không biết hắn đang có chỗ đứng vức chắc thế nào tại Nhật Nguyệt thần giáo kia chứ”

Điền Bá Quang tức giận đập bàn một cái

“Lương chưởng môn, mấy tên này là ai mà nói năng xấc xược thế”

Ba tên đi cùng Lương Tự Đức thay phiên nhau nói

“Vương Từ Hạ của phái Hoa Sơn”

“Dương Tử Minh”

“Cao Tứ Kiến”

Điền Bá Quang nở nụ cười khinh bỉ

“Toàn những kẻ vô danh tiểu tốt. Các ngươi đúng là lũ vô ơn nếu ngày xưa không có Lệnh Hồ huynh đệ thì còn có Hoa Sơn tồn tại cho tới ngày hôm nay không”

Cao Tứ Kiến nói

“Tên đại dâm tặc ngươi dám mắng chửi danh môn chính phái bọn ta. Ta không ngờ Lệnh Hồ Xung lại đi kết giao với loại người này. Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”

Lương Tự Đức tức giận

“Đủ rồi. Không ai nhắc tới chuyện cũ ở đây nữa, nếu các người đã không ưa đại sư huynh như vậy còn theo ta lên Hắc Mộc Nhai làm gì”

Dương Tử Minh nói

“Bọn ta lo chưởng môn nhân sẽ bị hắn lợi dụng, giờ hắn đã có chỗ đứng vững chắc tại ma giáo thì việc cướp ngôi chưởng môn Hoa Sơn quá dễ dàng rồi còn gì”

Điền Bá Quang nói

“Đúng là lũ ăn cháo đá bát. Những kẻ như các ngươi ta nghĩ chẳng cần lên Hắc Mộc Nhai làm gì, hôm nay ta sẽ đánh cho các ngươi phải quay về Hoa Sơn cả lũ”

Đường Chân cười lớn

“Bổn cô nương thấy nội bộ các ngươi đấu đá trong lòng rất vui nhưng đúng là mấy lời của ba tên kia chẳng thể nào nuốt nổi. Ta sẽ giúp ngươi một tay dạy cho chúng bài học để đời sau đó xử ngươi sau”

Ba tên Hoa Sơn phái cười ma mãnh, chúng thấy Điền Bá Quang và Đường Chân thủ thế mà chẳng thèm rút kiếm ra khỏi vỏ. Thấy có điều gì đó không ổn Đường Chân vội quay lưng lại phía sau thì thót tim khi trông thấy hàng tá tên đệ tử Hoa Sơn đằng đằng sát khí đứng đó từ khi nào, cô ta vỗ vai Điền Bá Quang

“Này dâm tặc…không phải chỉ có ba tên này đâu”

Điền Bá Quang quay lại phía sau hét lớn

“Lão thiên gia ơi…sao mà đông thế này. Chuồn mau…chuồn mau”

Dương Tử Minh ra lệnh

“Mau bắt lũ người của ma giáo lại hết cho ta”

Đường Chân vừa xuất chiêu phá vòng vây vừa hét

“Ta không dính dáng gì tới lũ Nhật Nguyệt thần giáo đâu nhé. Ngươi dám vơ đũa cả nắm à”

Điền Bá Quang nắm cổ hai tên đệ tử Hoa Sơn ném ra chỗ khác, hắn phủi tay vỗ ngực tự xưng

“Ta là Bất Khả Bất Giới của phái Hằng Sơn chứ không phải mấy tên bịt miệng mặc y phục tím đó”

Lương Tự Đức bất lực hét lớn

“Dừng tay…Các ngươi mau dừng tay cho ta”

Dương Tử Minh nắm chặt vai hắn cản lại

“Chưởng môn nhân. Người việc gì phải lo cho chúng, thả lỏng thân thể sẽ thấy dễ chịu hơn đấy”

Thấy tình hình càng lúc càng không ổn Đường Chân và Điền Bá Quang liền khinh công vượt khỏi tầm mắt của đệ tử phái Hoa Sơn. Cao Tứ Kiến thấy vậy liền hô

“Mau đuổi theo không để tên nào thoát”

Vương Từ Hạ liền mỉm cười nhìn chưởng môn nhân

“Mọi người đã đi hết rồi đấy chưởng môn nhân định ở lại đây ngao du thành Lạc Dương à”

Lương Tự Đức tuy là chưởng môn nhân Hoa Sơn phái nhưng đành lực bất tòng tâm tuân theo lệnh ba tên kia bởi chức vị của hắn do Lệnh Hồ Xung ban phát nên đệ tử Hoa Sơn mới miễn cưỡng phải nghe theo.

Điền Bá Quang nhìn xuống Đường Chân hắn nói

“Chân ngươi bị thương rồi kìa. Có chạy nổi nữa không đấy”

Đường Chân gắng chịu đau mặc cho máu từ chân nhỏ giọt xuống mặt đất

“Gì mà danh môn chính phái chứ ta thấy bọn chúng chỉ giỏi đánh lén với ỷ đông hiếp yếu thôi. Ngươi lo mà chạy đi mặc ta”

Điền Bá Quang túm lấy tay cô ta dùng thần hành vượt xa lũ đệ tử Hoa Sơn chỉ trong nháy mắt, hắn nói

“Ta giúp ngươi cũng là giúp ta thôi. Máu từ chân ngươi cứ chảy xuống đất khác nào vạch đường cho chúng đuổi theo”

Cứ thế Điền Bá Quang tới thẳng quán trọ cạnh bến đò Lạc Dương, với khinh công của hắn đám người phái Hoa Sơn không tài nào bám đuôi được. Hắn vừa dìu Đường Chân vào vừa làm ầm cả quán trọ lên

“Cứu người…cứu người. Nghi Lâm sư phụ, Nghi Ngọc chưởng môn…”

Lam Phượng Hoàng trông thấy Đường Chân máu mê bê bết liền kinh hãi bước tới

“Ngươi…ngươi dám sinh sự với một cô nương hả. Ngươi đúng là hết thuốc chữa rồi”

Điền Bá Quang đẩy Đường Chân ngồi xuống ghế khiến cô ta suýt ngã ra đất

“Đúng là làm phúc phải tội. Ngươi có biết cô ta là ai không hả”

Đường Chân dùng cái chân không bị thương đá vào người Điền Bá Quang

“Ngươi mà nói ra họ sẽ giết ta mất. Lão thiên gia ơi…sao lại bắt con chui vào hang cọp thế này”

Nghi Ngọc chưởng môn bước tới vội lấy đan dược Hằng Sơn đưa cho Đường Chân uống

“Cô nương gắng cầm cự ta sẽ nhờ đệ tử tìm thầy thuốc tới ngay”

Nghi Lâm cùng các đệ tử khác hốt hoảng chạy tới xem có chuyện gì. Thấy Điền Bá Quang, Nghi Lâm lại tức giận quay đi ngay khiến hắn lại mất công chạy theo giải thích rõ đầu đuôi câu chuyện. Thấy hắn khổ sở như vậy Đường Chính Thiên đứng trên cầu thang ngó xuống nói

“Ngươi ta không thích mình thì buông tay đi. Hắn định như vậy cả đời sao, thời gian ở trên núi Hằng Sơn ta trông thấy hắn đuổi theo tiểu sư phụ kia nhiều hơn cả trông thấy Lạc đại ca

Trương Thiên Lạc ngồi trên cầu thang thở dài

“Cũng do Lạc đại ca bị Lam cô nương bám theo hàng ngày bảo sao huynh ấy phát chán tới mức vừa tới Lạc Dương liền bỏ đi ngay”

Lam Phượng Hoàng tức giận hét lên

“Ta nghe thấy hết những gì các ngươi vừa nói rồi đấy nhé”

Đường Chân nhìn bọn họ vui vẻ hàn huyên như vậy liền tự nhủ

“Sư phụ nói tàn dư Ngũ Nhạc và ma giáo tên nào tên nấy lòng dạ độc ác nhưng những người này chẳng giống như vậy chút nào. Chẳng lẽ…sư phụ nói sai sao”

Khi thầy thuốc được mời tới trời cũng đã khuya. Đường Chân để ông ta băng lại vết thương rồi xòe năm ngón tay ra đếm

“Ngày mai vừa tròn một tháng, không biết mấy người đó có tới điểm hẹn đúng giờ không. Cũng may quán trọ này ngay gần bến đò Lạc Dương mình không cần đi thêm đoạn đường nào nữa”

Điền Bá Quang thẫn thờ bước vào quán trọ. Đường Chân trông bộ dạng hắn còn ủ rũ hơn ban sáng

“Ngươi sao rồi. Bị ai đó lấy mất thứ gì hả”

Điền Bá Quang nói

“Trái tim…trái tim ta…bị người ta lấy mất rồi”

Đường Chân phát buồn nôn với câu nói ấy của hắn

“Nam nhân gì mà chỉ biết nghĩ đến ái tình”

Điền Bá Quang đập bàn

“Còn hơn mấy người các cô…đúng là tàn độc giết người không chớp mắt”

Đường Chân tựa người vào tường, suy ngẫm

“Thật ra ta chẳng quan tâm tới mấy việc giết chóc hay ân oán giang hồ. Ta chỉ cần huynh ấy an toàn là đủ rồi”

Điền Bá Quang cũng tán thành

“Ta cũng chỉ cần Nghi Lâm sư phụ an toàn là đủ rồi. Ân oán gì đó các người đi mà tự giải quyết với nhau. Giang hồ chẳng có lấy một ngày bình yên”
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top