[Thơ] | Tập Thơ | Tình - Tóc Xanh
Bạn tôi nay còn đâu
Tác giả: Tóc Xanh
Tình bạn ta bắt đầu từ thuở ấy
Thuở áo dài lướt nhẹ trong nắng mai
Có phượng già nhành hoa đỏ không phai
Tiếng ve kêu buổi trưa hè oi ã.
Tôi với bạn bước đi trong nắng mới
Tiếng cười đùa vang cả một góc sân
Ánh mắt bạn nhìn tôi đầy trìu mến
Nụ cười hiền bạn gửi tặng riêng tôi.
Từng trang sách bạn cùng tôi đã đọc
Mùi hương ai còn lưu giữ trên đây
Tiếng bạn khóc làm lòng tôi nức nở
Đưa đôi tay vụng về dỗ bạn hiền.
Sao thời gian vội vụt qua nhanh thế?
Để nơi này chỉ còn lại mình tôi
Hàng ghế đá nhớ dáng ai thon thả
Mái tóc dài bạn buộc thả ngang vai.
Giờ tiếng trống chỉ mình tôi nghe được
Chiếc bàn dài thiếu bóng dáng người xưa
Từng trang vở không còn ai vội học
Góc sân trường hiểu quạnh một mình tôi.
Ánh chiều tà trong hoàng hôn màu đỏ
Ta vô tình gặp giữa con đường quen
Ánh mắt bạn sao thờ ơ lạnh nhạt
Yêu thương xưa giờ bạn gởi nơi nào?
Môi run run tim tôi sao nghẹn thắt
Mắt ửng hồng lệ ứa động hàng mi
Chỉ cười đắng nhìn bạn qua như gió
Giọt lệ sầu tôi gởi lại vào tim.
Hoa phượng vẫn nở, tiếng ve vẫn kêu
Con đường xưa vẫn thế!
Chỉ là người xưa nào còn.
Tác giả: Tóc Xanh
Tình bạn ta bắt đầu từ thuở ấy
Thuở áo dài lướt nhẹ trong nắng mai
Có phượng già nhành hoa đỏ không phai
Tiếng ve kêu buổi trưa hè oi ã.
Tôi với bạn bước đi trong nắng mới
Tiếng cười đùa vang cả một góc sân
Ánh mắt bạn nhìn tôi đầy trìu mến
Nụ cười hiền bạn gửi tặng riêng tôi.
Từng trang sách bạn cùng tôi đã đọc
Mùi hương ai còn lưu giữ trên đây
Tiếng bạn khóc làm lòng tôi nức nở
Đưa đôi tay vụng về dỗ bạn hiền.
Sao thời gian vội vụt qua nhanh thế?
Để nơi này chỉ còn lại mình tôi
Hàng ghế đá nhớ dáng ai thon thả
Mái tóc dài bạn buộc thả ngang vai.
Giờ tiếng trống chỉ mình tôi nghe được
Chiếc bàn dài thiếu bóng dáng người xưa
Từng trang vở không còn ai vội học
Góc sân trường hiểu quạnh một mình tôi.
Ánh chiều tà trong hoàng hôn màu đỏ
Ta vô tình gặp giữa con đường quen
Ánh mắt bạn sao thờ ơ lạnh nhạt
Yêu thương xưa giờ bạn gởi nơi nào?
Môi run run tim tôi sao nghẹn thắt
Mắt ửng hồng lệ ứa động hàng mi
Chỉ cười đắng nhìn bạn qua như gió
Giọt lệ sầu tôi gởi lại vào tim.
Hoa phượng vẫn nở, tiếng ve vẫn kêu
Con đường xưa vẫn thế!
Chỉ là người xưa nào còn.
7 - 2017
(Nếu tôi có thể hiểu cậu thì tốt biết mấy.)
(Nếu tôi có thể hiểu cậu thì tốt biết mấy.)