Cả ngày hôm đó, "tổng hành dinh" của Thần Y Bảy Nổ hoạt động hết công suất, dù cho nhân sự chỉ có vỏn vẹn hai người.
Không khí căng thẳng và khẩn trương như một phòng tác chiến trước giờ G, chỉ khác là vũ khí của họ không phải súng đạn mà là một chiếc laptop, một cái điện thoại và một kịch bản lừa đảo được Gái soạn thảo tỉ mỉ đến từng dấu chấm, dấu phẩy.
Tèo, vị "thần y" sắp có buổi ra mắt đầu tiên, là người căng thẳng nhất.
Anh đi đi lại lại trong phòng, bộ áo dài the mặc sẵn từ trưa khiến mồ hôi túa ra như tắm. Anh lẩm bẩm đọc lại kịch bản, những thuật ngữ do Gái bịa ra như "âm hư hỏa vượng", "phong hàn thấp nhiệt", "tâm khí nghịch loạn" cứ xoắn vào nhau trong miệng anh.
"Cháu ơi," - Tèo gọi Gái, giọng đầy vẻ hoang mang.
"Nhỡ bà ấy hỏi cái gì khó thì sao? Nhỡ bà ấy hỏi 'phong hàn thấp nhiệt' chính xác là cái gì, rồi tại sao nó lại gây đau lưng thì chú trả lời sao?"
Gái, trong vai trò đạo diễn kiêm tổng chỉ huy, vẫn bình tĩnh ngồi trước laptop, tay đang thiết kế dở một cái logo cho "nhà thuốc".
Cô không thèm ngẩng đầu lên, đáp gọn lỏn: "Thì chú cứ bảo 'thiên cơ bất khả lộ'. Mấy cái càng bí hiểm, càng khó hiểu, người ta lại càng tin. Chú là thần y chứ có phải bác sĩ đâu mà phải giải thích cặn kẽ."
Cô chỉ tay vào một tờ giấy A4 dán ngay sau laptop, đối diện với vị trí Tèo sẽ ngồi. Trên đó là một danh sách các "câu thần chú" dùng trong mọi tình huống:
- Khi không biết trả lời: "Bệnh này của thí chủ, cái gốc là ở phần tâm. Phải trị từ tâm."
- Khi bị hỏi khó: "Thiên cơ bất khả lộ. Thí chủ chỉ cần biết làm theo lời thầy là sẽ khỏi."
- Khi bệnh nhân than thở nhiều: "Thầy hiểu. Nỗi đau của chúng sinh cũng là nỗi đau của thầy."
- Câu chốt hạ vạn năng: "Mọi sự tùy duyên."
"Đây," - Gái nói.
"Phao cứu sinh của chú đấy. Cứ bám chắc vào mà bơi. Quan trọng nhất là thần thái. Chú phải nhớ, chú không phải là Tèo thất nghiệp. Chú là Thần Y Bảy Nổ, người nắm giữ sinh mệnh, người thấu hiểu vũ trụ. Phải lạnh lùng, phải uyên thâm, phải nói ít nhưng câu nào câu nấy phải chất như nước cất."
Tèo hít một hơi thật sâu, cố gắng nhập vai. Anh ngồi xuống chiếc chiếu đã được trải sẵn, lưng thẳng, mắt nhìn xa xăm vào bức tường cáu bẩn đối diện. Gái gật gù, lấy điện thoại ra căn chỉnh góc máy.
"Ánh sáng hơi yếu," - cô lẩm bẩm, rồi chạy đi lấy chiếc đèn học cũ, chĩa thẳng vào mặt Tèo, tạo ra một vầng sáng le lói trông có vẻ "thần thánh".
"Rồi, background là cái tủ thuốc thuê, ok. Đạo cụ có cuốn 'bí kíp gia truyền' đây."
Gái trịnh trọng đặt vào tay Tèo một cuốn sổ dày cộp, bọc bìa da đã sờn rách. Đó thực chất là cuốn danh bạ điện thoại toàn quốc xuất bản từ năm 2005 mà cô tìm thấy ở tiệm ve chai.
"Còn đây là pháp khí quan trọng nhất tối nay," – Gái chìa ra một vật dài, màu vàng óng.
Tèo cầm lấy, ngớ người. Đó là một cái gãi lưng bằng tre, loại bán đầy ngoài chợ, nhưng đã được Gái cẩn thận dùng sơn xịt màu vàng sơn lại.
"Cái gì đây?"
"Đây là 'Thiết Mộc Kim Cang Roi'," – Gái nói với vẻ mặt nghiêm túc. "Pháp khí dùng để 'đả thông kinh mạch từ xa'. Lát nữa đến đoạn cao trào, chú cứ dùng cái này mà diễn."
Tèo nhìn cái gãi lưng, rồi lại nhìn Gái, cảm thấy tương lai của mình thật sự mờ mịt.
Trong khi đó, ở đầu hẻm bên kia, bà Lâm cũng đang chuẩn bị cho buổi "thăm khám" với một sự thành kính và trang trọng như thể sắp được diện kiến một vị nguyên thủ quốc gia.
Bà đã tắm gội sạch sẽ bằng nước lá bưởi để "tẩy trần". Bà mở tủ, lựa ra bộ áo bà ba bằng lụa màu hoa cà mà bà chỉ mặc vào những dịp lễ Tết quan trọng. Bà thắp ba nén nhang lên bàn thờ gia tiên, miệng lẩm bẩm khấn vái, cầu mong tổ tiên phù hộ cho buổi gặp gỡ với "thần y" được suôn sẻ, bệnh tình được tiêu trừ.
Công đoạn khó khăn nhất là chuẩn bị hai tấm ảnh theo yêu cầu của "trợ lý Gái". Tấm ảnh chân dung thì dễ. Bà chọn một tấm chụp trong đám cưới đứa cháu, trong ảnh bà đang cười rất tươi, Gái có thể sẽ nghĩ nhầm là bà không bị bệnh nặng. Nhưng sau một hồi đắn đo, bà quyết định vẫn dùng tấm đó, với hy vọng thầy nhìn vào sẽ thấy được "nụ cười gượng gạo che giấu nỗi đau".
Nhưng tấm ảnh chụp vùng lưng bị đau mới thực sự là một thử thách. Nhà chỉ có một mình, con trai Dương thì đi làm chưa về. Bà không thể nhờ ai được. Bà thử đặt điện thoại lên bàn, hẹn giờ rồi chạy ra đứng tạo dáng, nhưng loay hoay mãi cũng chỉ chụp được cái trần nhà. Bà thử vào nhà vệ sinh, xoay người trước gương để chụp, nhưng kết quả là một tấm ảnh mờ ảo với ánh đèn flash chói lòa và một nửa khuôn mặt kinh ngạc của bà trong gương.
Cuối cùng, bà nghĩ ra một cách. Bà cởi áo ngoài, chỉ mặc một chiếc áo lá mỏng. Bà nằm sấp xuống giường, đặt chiếc điện thoại lên một chồng sách cao ngang lưng, rồi dùng ngón chân để bấm nút chụp. Sau gần hai mươi phút vật lộn, mồ hôi nhễ nhại, bà cũng có được một tấm ảnh chụp được trọn vẹn tấm lưng của mình. Dù góc chụp hơi kỳ quặc và ánh sáng hơi tối, nhưng bà tin rằng với "thiên nhãn" của Thần Y, thầy chỉ cần nhìn qua là có thể thấy được những "luồng khí độc" đang tắc nghẽn bên trong.
Đúng 8 giờ tối, bà Lâm ngồi ngay ngắn trước bàn, chiếc điện thoại được đặt cẩn thận lên một cái giá đỡ. Tim bà đập rộn ràng. Một thông báo cuộc gọi video từ Messenger hiện lên. Tên người gọi: "Trợ lý Gái".
Bà hít một hơi thật sâu rồi bấm nút chấp nhận.
Màn hình hiện lên gương mặt tươi cười của Gái. Cô đeo một cặp kính không độ trông rất tri thức, tóc búi cao gọn gàng.
"Dạ, con chào cô Lâm ạ. Cô nghe rõ con nói không ạ?" – Gái nói, giọng ngọt ngào và chuyên nghiệp.
"Dạ rõ, rõ lắm ạ," – bà Lâm lí nhí trả lời.
"Dạ, Thầy Bảy đang ngồi thiền để chuẩn bị năng lượng cho buổi thăm khám. Bây giờ, phiền cô gửi cho con hai tấm ảnh đã dặn qua tin nhắn nhé. Con sẽ trình lên cho thầy xem trước ạ."
Bà Lâm vội vàng thao tác, gửi đi hai tấm ảnh mà bà đã chuẩn bị công phu.
Tại "tổng hành dinh", Gái nhận được ảnh, lập tức quay sang Tèo ra hiệu. "Vào vị trí! Bệnh nhân đã sẵn sàng!"
Tèo nuốt nước bọt, cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh. Gái chuyển cuộc gọi video sang laptop. Cô điều chỉnh camera để chỉ quay thấy Tèo và cái tủ thuốc mờ ảo phía sau.
"Dạ thưa thầy, bệnh nhân Lâm đã sẵn sàng ạ," – Gái nói vọng vào, đóng vai một người trợ lý mẫn cán.
Tèo, hay đúng hơn là Thần Y Bảy Nổ, từ từ mở mắt. Ánh mắt anh xa xăm, sâu thẳm, như vừa trở về từ một cõi khác. Anh không nhìn vào camera, mà nhìn vào khoảng không trước mặt.
"Cho thầy xem qua hình ảnh," – giọng anh trầm và khàn, một tông giọng mà anh đã tập cả buổi chiều.
Gái chuyển hai tấm ảnh của bà Lâm lên màn hình điện thoại rồi đưa cho Tèo. Tèo cầm lấy, nheo mắt lại. Tấm ảnh chân dung thì không có gì để nói, nhưng tấm ảnh chụp lưng khiến anh suýt bật cười. Nó trông như một bức ảnh hiện trường vụ án hơn là ảnh bệnh án.
Nhưng Tèo là một diễn viên chuyên nghiệp. Anh giữ vẻ mặt trang nghiêm, ngón tay cái từ từ lướt trên màn hình, như thể đang cảm nhận "năng lượng" từ bức ảnh. Anh im lặng một lúc lâu, một sự im lặng đầy kịch tính.
Bên kia màn hình, bà Lâm nín thở chờ đợi. Bà thấy thầy đang xem ảnh của mình, vẻ mặt thầy đăm chiêu, suy tư. Chắc bệnh của mình nặng lắm đây.
Cuối cùng, Tèo cất tiếng, giọng đầy vẻ trăn trở: "Nặng. Nặng lắm."
Tim bà Lâm như rơi xuống vực.
"Bệnh của thí chủ," – Tèo tiếp tục, mắt vẫn dán vào màn hình. "Không đơn thuần là do xương khớp thoái hóa. Tôi nhìn thấy... tôi nhìn thấy có một luồng âm khí rất nặng đang tụ lại ở vùng thắt lưng của thí chủ. Luồng khí này cản trở kinh mạch, khiến khí huyết không lưu thông, gây ra đau nhức, mệt mỏi."
Bà Lâm nghe mà mắt tròn mắt dẹt. Âm khí?
"Thưa thầy... âm khí là sao ạ?" – bà run rẩy hỏi.
Tèo đặt chiếc điện thoại xuống, ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nhìn thẳng vào camera. Ánh mắt anh như xuyên thấu tâm can bà Lâm.
"Nói cho thí chủ dễ hiểu," – Tèo chậm rãi nói, từng chữ một. "Là thí chủ đang bị... vong theo."
"Vong... theo?" – Bà Lâm tái mặt, tay chân bủn rủn. Từ một căn bệnh thể chất thông thường, vấn đề của bà đột nhiên được nâng tầm lên thành một câu chuyện tâm linh kinh dị.
"Đúng vậy," – Tèo gật đầu, vẻ mặt đầy sự cảm thông. "Tôi nhìn thấy một vong nữ, tóc dài, áo trắng, có lẽ là do một nghiệp duyên nào đó từ tiền kiếp mà nay vẫn đi theo oán trách thí chủ. Vong nữ này bám trụ ở vùng lưng, ngày đêm hút dương khí, gây ra bệnh tật. Thí chủ đi khám khắp nơi, uống bao nhiêu thuốc cũng không khỏi, là vì thuốc men trần gian chỉ chữa được phần xác, không thể nào đuổi được phần âm."
Tèo tự thấy mình thật tài tình. Anh đã biến một chẩn đoán vớ vẩn thành một câu chuyện ma mị, ly kỳ, có cả nhân vật, có cả cốt truyện.
Bà Lâm nghe xong thì hoàn toàn suy sụp. Bà nhớ lại dạo gần đây mình hay nằm mơ thấy ác mộng, hay giật mình lúc nửa đêm. Bà cứ nghĩ là do tuổi già, ai ngờ... Bà lắp bắp: "Trời ơi... vậy... vậy con phải làm sao bây giờ hả thầy? Cứu con với thầy ơi!"
Tèo giơ tay lên, ra hiệu cho bà bình tĩnh. "Thí chủ đã tìm đến tôi, tức là duyên đã tới. Hôm nay, tôi sẽ phá lệ, dùng phép 'Kim Cang Phục Ma' để tạm thời trục xuất vong nữ này ra khỏi người thí chủ, giúp thí chủ đả thông kinh mạch."
Nói rồi, Tèo ra hiệu cho Gái. Gái hiểu ý, liền nói vào micro của mình: "Cô Lâm ơi, bây giờ thầy sắp làm phép. Cô vui lòng đặt điện thoại xuống bàn, hướng camera lên trần nhà nhé. Trong lúc thầy làm phép, tuyệt đối không được nhìn vào màn hình, nếu không phép sẽ mất linh nghiệm. Cô chỉ cần ngồi im, nhắm mắt và thành tâm cảm nhận thôi ạ."
Bà Lâm vội vàng làm theo. Bà đặt điện thoại xuống, chỉ còn thấy hình ảnh cái quạt trần nhà mình. Bà nhắm mắt lại, hai tay chắp trước ngực, miệng lẩm bẩm "A Di Đà Phật".
Khi Gái ra hiệu OK, vở kịch chính thức bắt đầu.
Tèo đứng dậy, cầm lấy "Thiết Mộc Kim Cang Roi" – cái gãi lưng sơn vàng. Anh hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu màn trình diễn.
"Hỡi vong hồn uổng tử! Oan có đầu, nợ có chủ! Sao còn vương vấn cõi trần!" – Tèo hét lớn, giọng đầy uy lực.
Rồi anh bắt đầu dùng cái gãi lưng... tự quất vào lưng mình.
"Bốp! Bốp! Bốp!"
Tiếng động vang lên rất thật. Tèo vừa quất vừa la hét, nhảy múa như một ông đồng lên cốt.
"Mau ra khỏi! Ra khỏi cho ta!"
"Bốp! Bốp!"
"Ta dùng phép Tam Muội Chân Hỏa, thiêu đốt mọi tà ma!"
Bên kia màn hình, bà Lâm chỉ nghe thấy những âm thanh vang dội. Tiếng hét đầy nội lực của thầy, tiếng "roi" quất vào da thịt nghe "chát chúa". Bà có thể tưởng tượng ra một trận chiến tâm linh long trời lở đất đang diễn ra. Thầy đang phải chiến đấu vất vả với vong nữ kia để cứu mình. Bà càng thêm thành tâm, miệng niệm Phật không ngớt.
Gái, trong vai trò phụ trách hiệu ứng, cũng không ngồi yên. Cô lấy hai cái nắp vung ra, thỉnh thoảng lại gõ vào nhau tạo thành tiếng "keng keng" như tiếng binh khí va chạm. Cô còn bật sẵn một file âm thanh tiếng gió rít trên điện thoại, tạo thêm không khí liêu trai, quỷ dị.
Tèo thì càng diễn càng hăng. Anh quất đến đỏ cả lưng, mồ hôi ướt đẫm cả bộ áo dài. Vừa đau, vừa mệt, nhưng nghĩ đến tương lai được ăn phở thay mì tôm, anh lại có thêm động lực.
"Đi mau! Nếu không ta sẽ đánh cho ngươi hồn bay phách lạc! Á... á...!" – Tèo hét lên một tiếng cuối cùng, rồi ngã vật ra chiếu, thở hổn hển.
Màn kịch kết thúc.
Gái chờ vài giây cho không khí lắng xuống, rồi mới nhẹ nhàng nói vào micro: "Dạ cô Lâm ơi, xong rồi ạ. Thầy đã dùng hết công lực để tạm thời trục xuất vong khí ra khỏi người cô rồi ạ. Bây giờ cô có thể ngồi dậy được rồi."
Bà Lâm từ từ mở mắt, người vẫn còn run. Bà cảm thấy... nhẹ nhõm lạ thường. Có lẽ do quá căng thẳng và sợ hãi, giờ được thả lỏng nên bà thấy vậy. Nhưng trong đầu bà, đó là minh chứng cho việc vong nữ đã bị đuổi đi. Bà cảm thấy vùng lưng của mình dường như cũng bớt đau nhức hơn một chút.
"Dạ... con... con cảm ơn thầy..." – bà nói, giọng vẫn còn run.
Trên màn hình, Thần Y Bảy Nổ đã ngồi dậy, nhưng trông vô cùng mệt mỏi, gương mặt tái nhợt (do mất sức thật). Anh thở một hơi dài, nói với giọng yếu ớt: "Vong nữ này... oán khí rất nặng. Tôi chỉ có thể tạm thời đuổi nó đi. Nhưng gốc rễ vẫn còn đó. Nếu không có thuốc và bùa trấn yểm, nó sẽ sớm quay lại, và lần sau sẽ còn lợi hại hơn."
Bà Lâm nghe vậy thì sợ hãi tột độ. "Vậy... vậy con phải làm sao ạ?"
Đây chính là lúc để chốt sale.
Tèo nhìn thẳng vào camera, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa từ bi.
"Để diệt trừ tận gốc, thí chủ cần phải dùng một liệu trình 'combo cứu rỗi' của nhà thuốc. Liệu trình này bao gồm hai thứ: một là 'Thuốc Thánh Diệt Vong', được bào chế từ 18 loại thảo dược thuần dương, giúp bồi bổ chính khí, khiến tà ma không thể xâm nhập. Hai là một 'Lá Bùa Hộ Mệnh', do chính tay tôi trì chú, để thí chủ mang theo bên mình, giúp trấn yểm vong khí, bảo vệ thí chủ bình an."
"Chỉ khi kết hợp cả hai, trong uống ngoài trấn, thì bệnh của thí chủ mới có thể khỏi hoàn toàn, và vong nữ kia mới có thể siêu thoát, không còn quấy nhiễu nữa."
Nói xong, Tèo ho một tiếng, ra vẻ kiệt sức.
Gái lập tức tiếp lời: "Dạ cô Lâm, thầy đã hao tổn quá nhiều chân khí rồi, cần phải nghỉ ngơi. Mọi chi tiết về liệu trình, con sẽ nhắn tin riêng cho cô nhé. Cô hãy yên tâm, đã có duyên gặp thầy, thầy sẽ cứu giúp cô tới cùng."
Cuộc gọi video kết thúc.
Bà Lâm ngồi thần người, vẫn chưa hết bàng hoàng sau những gì vừa trải qua. Một thế giới tâm linh vừa được mở ra trước mắt bà. Bà không còn nghi ngờ gì nữa. Bà đã tìm đúng thầy, đúng thuốc. Bà chỉ còn biết chắp tay vái lạy vào màn hình điện thoại đã tắt ngấm, lòng tràn ngập sự biết ơn và hy vọng.
Trong khi đó, ở "tổng hành dinh", Tèo đang nằm dài trên sàn, áo dài vứt một góc, tay xoa xoa tấm lưng đỏ ửng.
"Đau chết chú rồi, Gái ơi," – anh rên rỉ. "Lần sau có làm phép thì cháu tự mà làm đi."
Gái không thèm để ý đến sự than vãn của ông chú. Cô đang bận rộn gõ lách cách trên bàn phím, soạn một tin nhắn báo giá cho "combo cứu rỗi".
Một con số thật đẹp, đủ để bù lại công sức diễn xuất và tấm lưng bầm tím của Thần Y Bảy Nổ, và đủ để mở ra một chương mới huy hoàng cho đế chế lừa đảo của hai chú cháu.