Lượt xem của khách bị giới hạn

[Hiện đại] Thần Y Bảy Nổ

[Hiện đại] Thần Y Bảy Nổ

Quangnguyen

Bán Muối Toàn Thời Gian, Viết Dạo Bán Thời Gian
Tác giả
Tham gia
10/7/25
Bài viết
89
Điểm cảm xúc
239
Điểm
33
Giữa thời đại bùng nổ thông tin và những chiêu trò quảng cáo muôn hình vạn trạng, một "thần y" cũng "bùng nổ" theo cách không ai ngờ tới. Mời các bạn theo dõi hành trình khởi nghiệp của chú cháu Tèo - Gái qua vũ trụ "thánh" online.

  • Thể loại: Hài kịch, Châm biếm xã hội
  • Số chương: 10
p/s: bìa mình tự làm nek, bìa đầu tiên mình tự làm luôn,kk, mong mn đừng chê nhenn
Screenshot 2025-08-20 at 22.37.44.png
 
Sửa lần cuối:

Quangnguyen

Bán Muối Toàn Thời Gian, Viết Dạo Bán Thời Gian
Tác giả
Tham gia
10/7/25
Bài viết
89
Điểm cảm xúc
239
Điểm
33
Tèo nằm dài trên chiếc võng kêu cót két, âm thanh não nề như tiếng thở dài của một nền kinh tế đang suy thoái. Bên ngoài, nắng tháng Sáu Sài Gòn rải mật vàng óng lên con hẻm nhỏ, nhưng trong căn phòng trọ chật chội của Tèo, không khí chỉ đặc quánh một mùi của sự thất bại. Mùi ấy, theo khứu giác tinh tường của một kẻ đã kinh qua chục lần khởi nghiệp, là hỗn hợp của mì tôm ăn liền, thuốc lá hút dở và một chút hương sầu riêng thoang thoảng.

Hương sầu riêng chính là tàn tích của đế chế kinh doanh gần nhất và cũng sụp đổ nhanh nhất của Tèo: "Kem đánh răng thảo dược hương sầu riêng - Hơi thở hoàng gia". Ý tưởng này đến với Tèo trong một lần ngồi cà phê vỉa hè, khi anh chợt nhận ra người Việt Nam vừa yêu sầu riêng, vừa quan tâm đến sức khỏe răng miệng. Tại sao không kết hợp cả hai? Một sản phẩm vừa thơm ngon, vừa sạch bóng, một cuộc cách mạng trong ngành nha khoa! Tèo đã tin là vậy. Anh đã dốc hết những đồng vốn cuối cùng, vay mượn thêm bạn bè, để sản xuất một lô hàng năm trăm tuýp kem.

Kết quả? Sau ba tháng ròng rã livestream bán hàng, Tèo bán được đúng ba tuýp. Một tuýp cho mẹ anh, một tuýp cho cô hàng xóm tò mò, và một tuýp cho chính anh để tự trải nghiệm "hơi thở hoàng gia". Hơi thở ấy, Tèo chua chát thừa nhận, giống hệt như vừa ăn một múi sầu riêng rồi quên súc miệng. Lô hàng còn lại, anh phải muối mặt mang đi tặng cho bà con trong xóm, và nhận về những ánh mắt vừa thương hại vừa ái ngại. Thất bại này đã chính thức đóng sập cánh cửa làm giàu chân chính của Tèo, đẩy anh vào tình trạng thất nghiệp toàn phần và lười biếng mãn tính.

Chiếc điện thoại cũ kỹ là người bạn duy nhất của Tèo lúc này. Anh lướt một cách vô định, ngón tay cái chai sần mỏi mệt trượt trên màn hình nứt vỡ. Tin tức về chứng khoán, giá vàng, những khóa học làm giàu... tất cả đều khiến Tèo thấy cay đắng. Anh lướt qua chúng, tìm đến lãnh địa quen thuộc của mình: YouTube. Nơi đây, ít ra anh còn có thể xem những video hài nhảm để tạm quên đi thực tại phũ phàng.

Nhưng dạo này, thuật toán của YouTube dường như đang trêu ngươi anh. Cứ vài ba video, nó lại chèn vào một mẩu quảng cáo với mô-típ quen thuộc đến phát chán.

"Gia đình tôi ba đời..."

Một người đàn ông trung niên, gương mặt khắc khổ nhưng ánh mắt toát lên vẻ chân thành, ngồi trước một tủ thuốc gỗ cũ kỹ. Giọng ông từ tốn, chậm rãi, như đang kể một câu chuyện tâm tình.

"...chỉ bán một loại thuốc này thôi. Đây là bài thuốc gia truyền của dòng họ chúng tôi, được chính ông nội tôi, một thầy lang lừng danh khắp vùng núi Tây Bắc, dành cả đời để nghiên cứu và bào chế."

Máy quay lia cận cảnh vào những hũ rượu ngâm rễ cây trông vừa bí hiểm vừa đáng tin cậy.

"Ngày xưa, ai bị đau nhức xương khớp, thoái hóa cột sống, đi lại không được, chỉ cần dùng qua vài thang thuốc của ông tôi là bệnh tình thuyên giảm, đi lại phăm phăm, khỏe mạnh trở lại..."

Tèo ngáp một cái rõ dài. Lại là bài ca muôn thuở. Anh định bấm "Bỏ qua quảng cáo" thì một đoạn khác lại hiện lên. Lần này là một bà cụ, ngồi trên chiếc chõng tre, gương mặt phúc hậu.

"Tôi bị tiểu đường hành hạ suốt mười năm nay, bà con ạ. Mắt thì mờ đi, chân tay thì tê bì... Tôi đã đi viện mãi, tốn kém bao nhiêu tiền của mà bệnh vẫn còn đó. May sao, tôi được người ta mách cho bài thuốc của nhà thuốc..."

Tèo lẩm bẩm: "Rồi, rồi, lại ba đời, lại gia truyền, lại thảo dược quý hiếm hái từ đỉnh Phan Xi Păng chứ gì."

Đúng như anh dự đoán. Người đàn ông trung niên lại xuất hiện, cầm trên tay một hộp thuốc có thiết kế đơn giản nhưng in hình một loại cây lạ hoắc.

"Bài thuốc này của chúng tôi có gì đặc biệt? Nó được kết hợp từ 18 loại thảo dược quý hiếm... nào là huyết đằng, dây đau xương, củ thiên ma... tất cả đều là thảo dược sạch, tự nhiên, không gây tác dụng phụ..."

Tèo nhếch mép cười. Anh đã thuộc lòng kịch bản này. Anh có thể đọc vanh vách những gì sẽ xảy ra tiếp theo: trước đây chỉ bốc thuốc theo thang, nay đã kết hợp với nhà máy đạt chuẩn GMP để sản xuất thành dạng viên nang tiện lợi; chỉ cần để lại số điện thoại là sẽ có chuyên gia tư vấn; cam kết bằng cả danh dự ba đời của gia đình.

Anh bấm bỏ qua, nhưng chỉ vài phút sau, một quảng cáo khác lại nhảy ra. Vẫn là một người đàn ông, nhưng lần này mặc áo blouse trắng, ngồi trong một văn phòng trông có vẻ uy tín.

"Thưa quý vị, là một chuyên gia với 20 năm kinh nghiệm, tôi đã rất ấn tượng với sản phẩm X... được ứng dụng công nghệ chiết xuất siêu tới hạn từ Nhật Bản, giúp tăng hiệu quả hấp thu lên gấp 40 lần..."

Tèo ngồi bật dậy trên võng. Cái võng phản đối bằng một tiếng "két" chói tai. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh, sáng rực như đèn pha ô tô chiếu thẳng vào mặt.

Tại sao... tại sao mình lại không làm thế?

Anh không thấy đây là những trò lừa đảo. Không. Dưới con mắt của một nhà kinh doanh đa cấp thất bại, Tèo nhìn thấy một mô hình marketing thiên tài. Nó đánh trúng mọi tâm lý của người tiêu dùng: niềm tin vào y học cổ truyền, sự sợ hãi bệnh tật, sự e ngại thuốc Tây, và khát khao một giải pháp đơn giản, thần kỳ. "Gia truyền", "ba đời", "thảo dược quý", "chuyên gia khuyên dùng"... đó không phải là những lời nói sáo rỗng. Đó là những "từ khóa vàng" mở toang cánh cửa ví tiền của khách hàng.

"Kem đánh răng sầu riêng" của anh thất bại vì nó quá mới, quá lạ, quá... ngớ ngẩn. Nhưng cái này thì khác. Đây là một con đường đã được hàng trăm "nhà thuốc online" dọn sẵn. Người ta đã quen với nó, tin vào nó. Việc của anh chỉ là đi theo con đường đó, nhưng phải đi một cách hoành tráng hơn, "nổ" to hơn những người khác.

Tèo cảm thấy máu trong người sôi lên sùng sục. Anh vớ lấy bao thuốc lá, châm một điếu, rít một hơi thật sâu. Làn khói trắng mờ ảo không che được ánh mắt sáng rực của anh. Một đế chế đang manh nha hình thành. Nhưng một vị vua không thể xây dựng đế chế một mình. Anh cần một cánh tay phải, một bộ óc công nghệ.

Và Tèo biết chính xác phải tìm ai.

Gái, cháu gái của Tèo, đang ngồi trong góc phòng của mình, dán mắt vào màn hình laptop. Căn phòng nhỏ nhưng được trang trí khá "chill" với đèn led đổi màu và vài chậu cây cảnh giả. Gái đang cặm cụi cắt ghép một video review quán trà sữa mới mở, cố gắng chèn những hiệu ứng "meme" đang thịnh hành để câu view. Ở tuổi hai mươi, Gái là một "content creator" nghiệp dư, một chuyên gia mạng xã hội tự phong, và cũng là một người thất nghiệp chính hiệu sau khi tốt nghiệp ngành truyền thông đa phương tiện.

"Gái ơi! Chú Tèo đây!"

Tiếng gọi oang oang của ông chú từ ngoài cửa khiến Gái giật mình, suýt nữa thì làm đổ ly trà sữa trân châu đường đen. Cô thở dài, bấm tạm dừng video. Chắc lại sang vay tiền hoặc xin đồ ăn đây mà.

Tèo bước vào phòng, mang theo cái mùi thuốc lá và sầu riêng đặc trưng. Nhưng hôm nay, trông chú ấy khác hẳn. Không còn vẻ ủ rũ, chán chường thường ngày. Thay vào đó là một sự phấn khích lạ lùng, một năng lượng hừng hực như thể vừa trúng số.

"Chú có chuyện này, chuyện đại sự, cần bàn với cháu!" - Tèo trịnh trọng tuyên bố, ngồi phịch xuống chiếc ghế lười của Gái.

Gái nhướn mày, khoanh tay trước ngực. "Đại sự gì? Lại dự án 'nước mắm hương dâu tây' hay 'dép tổ ong gắn đèn led' nữa à?"

Tèo xua tay. "Không, không! Lần này khác. Lần này là một mô hình kinh doanh đã được chứng thực, tỷ lệ thành công 99%. Một phần trăm còn lại là do mình chưa đủ 'nổ' thôi."

Và Tèo bắt đầu trình bày kế hoạch của mình. Anh nói say sưa về những quảng cáo thuốc gia truyền, về tâm lý khách hàng, về tiềm năng của một thị trường mênh mông mà ở đó, niềm tin còn quý hơn cả vàng. Anh vẽ ra một viễn cảnh về một đế chế chữa bệnh online, nơi anh sẽ là vị "thần y" cứu nhân độ thế, còn Gái sẽ là "pháp sư công nghệ" đứng sau mọi thành công.

Gái im lặng lắng nghe, đôi mắt lướt nhanh trên gương mặt đầy nhiệt huyết của ông chú. Ban đầu, cô thấy nó thật nực cười. Lừa đảo. Nhưng càng nghe, cô càng nhận ra một điều. Ông chú mình, dù thất bại liên miên, nhưng có một tài năng không thể phủ nhận: khả năng nắm bắt tâm lý và tài ăn nói "lươn lẹo". Và kế hoạch này, dù về bản chất là một trò bịp, nhưng về mặt marketing và truyền thông... nó lại vô cùng hợp lý.

"...Cháu thấy sao? Chú sẽ là gương mặt đại diện, là linh hồn của thương hiệu. Còn cháu, cháu sẽ phụ trách toàn bộ phần hình ảnh, video, chạy quảng cáo, quản lý fanpage. Lợi nhuận chia 6-4. Chú 6, cháu 4." - Tèo kết thúc bài diễn văn của mình, nhìn Gái với ánh mắt đầy mong đợi.

Gái gõ nhẹ ngón tay lên bàn phím. Cô không trả lời ngay. Cô mở một tab mới, gõ vào ô tìm kiếm vài từ khóa. Hàng loạt fanpage hiện ra: "Lương Y A", "Nhà Thuốc B Gia Truyền", "Thảo Dược Cứu Người"... Trang nào cũng có hàng chục ngàn lượt thích, mỗi bài đăng có hàng trăm bình luận hỏi mua hàng. Một thế giới ngầm đầy sôi động và béo bở.

"7-3." - Gái đột ngột lên tiếng.

"Hả?" - Tèo ngớ người.

"Cháu 7, chú 3." - Gái nói rành rọt, mắt không rời màn hình. "Chú chỉ cần ngồi và 'diễn'. Toàn bộ việc xây dựng thương hiệu, sản xuất nội dung, marketing, chốt đơn, đóng hàng... cháu lo hết. Cháu là CEO, chú là gương mặt thương hiệu. Chịu không?"

Tèo há hốc miệng. Con bé này! Nhưng anh nhanh chóng nhận ra sự hợp lý trong lời đề nghị của nó. Đúng vậy, anh chỉ có cái miệng và một bộ mặt có khả năng "diễn sâu". Còn Gái mới là người nắm giữ công cụ để biến những lời nói dối của anh thành tiền thật.

"Được! Chốt đơn!" - Tèo đập tay xuống bàn, chấp nhận một cuộc "đảo chính" ngọt ngào.

Vậy là, liên minh chú cháu Tèo - Gái chính thức được thành lập. Việc đầu tiên của họ là xây dựng một thương hiệu đủ sức nặng để đè bẹp các đối thủ.

"Tên gì bây giờ?" - Gái hỏi, tay đã sẵn sàng trên bàn phím. "Phải vừa kêu, vừa cổ xưa, vừa có vẻ uy tín."

Tèo đi đi lại lại trong phòng, tay vuốt cằm đăm chiêu. "Phải có chữ 'Thần Y'. Thời buổi này lương y thường thôi không ăn thua. Phải là 'Thần Y' mới đủ tầm. Còn tên... Tên chú là Tèo, nghe nó bèo quá. Hay là... Bảy? Lương Y Bảy? Nghe cũng được."

"Không," - Gái lắc đầu. "Nghe nó thường quá. Phải có một cái gì đó ấn tượng hơn. Chú hay 'nổ', hay là... Thần Y Bảy Nổ?"

Tèo suýt vấp té. "Cháu điên à? Ai lại đặt tên như thế? Nghe là biết lừa đảo rồi!"

"Chú không hiểu gì về marketing viral cả," - Gái bĩu môi. "Cái tên càng lạ, càng sốc, người ta càng dễ nhớ. 'Nổ' ở đây không có nghĩa là khoác lác. Mình sẽ diễn giải nó theo nghĩa là 'bùng nổ', là 'danh tiếng vang như nổ'. Nghe nó vừa dân dã, vừa mạnh mẽ. Cháu đảm bảo nó sẽ thành trend."

Tèo ngẫm nghĩ một lúc. Nghe cũng có lý. "Thần Y Bảy Nổ". Nghe một lần là không thể quên được. "Ok, duyệt! Vậy còn backstory? Cái vụ 'ba đời gia truyền' thì sao?"

Hai chú cháu ngồi lại, bắt đầu thêu dệt nên một huyền thoại. Ông cố của Tèo, một người nông dân chân chất, trong một lần đi lạc vào rừng sâu đã được một vị ẩn sĩ tóc bạc phơ truyền cho một cuốn bí kíp y học bằng da dê. Ông nội của Tèo, kế thừa cuốn bí kíp, đã trở thành một thầy lang lừng danh, chữa bệnh không lấy tiền, chỉ nhận vài nải chuối, buồng cau. Đến đời bố Tèo, vì thời thế loạn lạc nên bài thuốc bị thất truyền. Và nay, Tèo, trong một lần dọn dẹp nhà kho, đã tình cờ tìm lại được cuốn bí kíp bám đầy bụi thời gian. Anh tự nhận sứ mệnh thiêng liêng là phải phục hưng lại bài thuốc gia truyền để cứu giúp bá tánh.

Câu chuyện lâm li bi đát và đầy tính điện ảnh đến mức cả hai chú cháu đều suýt tin là thật.

Bước cuối cùng là hình ảnh. Gái lôi chú mình đi thuê một bộ áo dài the màu nâu sồng, mượn của ông hàng xóm một chiếc điếu cày cũ, và thuê một cái tủ thuốc bằng gỗ trông cổ lỗ sĩ. Bối cảnh được dựng ngay trong phòng của Tèo. Gái tắt hết đèn led, chỉ để lại một ngọn đèn vàng hắt từ dưới lên, tạo ra những vệt sáng tối trên gương mặt Tèo, khiến anh trông vừa khắc khổ, vừa bí hiểm.

"Nào, chú ngồi xuống. Lưng thẳng lên. Mắt nhìn xa xăm, đăm chiêu, như đang nghĩ về nỗi đau của chúng sinh ấy. Đúng rồi! Cằm hơi cúi xuống một chút. Tay đặt lên cuốn sổ tay cũ này, giả vờ là bí kíp gia truyền. Hoàn hảo!"

Gái giơ chiếc điện thoại lên, lia vài đường chuyên nghiệp. Sau mười phút chỉnh sửa qua app, thêm vài bộ lọc màu phim cũ, một "Thần Y Bảy Nổ" bằng xương bằng thịt đã ra đời. Trong ảnh, Tèo trông uyên thâm, trầm mặc, một bậc chân tu ẩn mình giữa đời thường.

Tối hôm đó, fanpage "Thần Y Bảy Nổ - Trị Bách Bệnh Nan Y Gia Truyền 3 Đời" chính thức ra mắt. Bài đăng đầu tiên là bức ảnh chân dung của "Thần Y", kèm theo một dòng trạng thái do Gái soạn thảo:

"Bằng tất cả tâm huyết của ba đời làm thuốc, Bảy Nổ tôi xin chính thức tái xuất giang hồ, mang bài thuốc bí truyền của gia tộc để cứu nhân độ thế. Ai có bệnh, có tật, xin đừng ngần ngại, hãy để lại nỗi đau của bạn, tôi sẽ dùng cả đời này để xoa dịu nó."

Dưới bài đăng, Gái tự tạo vài tài khoản ảo vào bình luận tung hô: "Mong chờ thầy lâu lắm rồi ạ!", "Nhìn thầy là thấy uy tín rồi!".

Tèo nhìn vào màn hình điện thoại, nơi fanpage của anh đang có vỏn vẹn hai lượt thích - một của anh và một của Gái. Nhưng anh không hề nản lòng. Anh quay sang Gái, đôi mắt rực sáng một niềm tin sắt đá.

"Giờ chỉ cần một phát súng mở màn thôi, cháu ạ. Một phát nổ thật to!"
 

Quangnguyen

Bán Muối Toàn Thời Gian, Viết Dạo Bán Thời Gian
Tác giả
Tham gia
10/7/25
Bài viết
89
Điểm cảm xúc
239
Điểm
33
"Phát nổ thật to" – câu nói của Tèo vẫn còn lơ lửng trong không khí đặc quánh mùi ẩm mốc của căn phòng trọ, nhưng Gái, vị CEO trẻ tuổi của đế chế "Thần Y Bảy Nổ", đã nhanh chóng biến câu khẩu hiệu sáo rỗng đó thành một bản kế hoạch chi tiết trên màn hình laptop.

"Đây," – Gái xoay màn hình về phía ông chú mình, người vẫn đang chìm đắm trong vai diễn "thần y" khi cố gắng ngồi khoanh chân trên sàn nhà. "Kế hoạch tác chiến giai đoạn một: Xây dựng niềm tin cốt lõi. Cháu đã phân tích 50 video quảng cáo thuốc thành công nhất trên thị trường. Chúng có hai công thức chính: một là 'Gia Truyền 3 Đời', hai là 'Nhân Chứng Sống'. Mấy cái như 'chuyên gia khuyên dùng' hay 'vạch trần sự thật' chỉ là phái sinh, dùng để khuếch đại sau này. Cái gốc vẫn là hai thứ kia."

Tèo gật gù, ra vẻ thấu hiểu. "Chú hiểu. 'Gia truyền' là để tạo uy tín nền tảng. Còn 'nhân chứng' là để tạo hiệu ứng đám đông, để người ta thấy 'à, có người dùng khỏi rồi kìa'."

"Chính xác!" – Gái búng tay một cái tách. "Và chúng ta sẽ không chọn một trong hai. Chúng ta sẽ làm cả hai trong cùng một video! Một cú nổ kép!"

Kế hoạch của Gái vô cùng táo bạo. Họ sẽ sản xuất một video quảng cáo, trong đó "Thần Y Bảy Nổ" sẽ xuất hiện với tư cách là người kế thừa bài thuốc "3 đời". Nhưng nhân vật chính của video sẽ là một "nhân chứng sống", một người bệnh thập tử nhất sinh đã được bài thuốc của thầy cứu sống một cách kỳ diệu.

"Vậy nhân chứng đâu ra?" – Tèo gãi đầu. "Chẳng lẽ mình lại thuê mẹ chú đóng à?"

"Không chuyên nghiệp," – Gái lắc đầu nguầy nguậy. "Bệnh phải thật nặng, thật bi đát, thì sự hồi sinh mới đủ sức nặng. Phải là... ung thư giai đoạn cuối!"

Tèo ho sặc sụa. "Ung thư? Cháu đùa à? Mình đào đâu ra người bị ung thư chịu đóng quảng cáo cho mình?"

Gái mỉm cười đầy bí hiểm, đôi mắt ánh lên vẻ tinh ranh của một nhà chiến lược. "Chú quên ông Tư Xỉn ở đầu hẻm rồi à?"

Ông Tư Xỉn là một "huyền thoại sống" của con hẻm. Không ai biết ông bao nhiêu tuổi, chỉ biết từ khi Tèo còn bé tí, ông đã ngồi ở quán cóc đầu hẻm với một chai rượu đế và một vẻ mặt sầu não triền miên. Ông là hiện thân của sự thất bại, một người đàn ông gầy gò, da bọc xương, ho khù khụ suốt ngày, gương mặt hốc hác, đôi mắt lúc nào cũng đỏ ngầu. Nhìn ông, người ta không nghĩ là ung thư giai đoạn cuối cũng thấy hơi phí.

"Ông Tư á?" – Tèo nhíu mày. "Nhưng ông ấy có bị ung thư đâu. Ông ấy bị 'viêm màng túi' và 'ung thư gan' giai đoạn cuối do rượu thì có."

"Càng tốt!" – Gái vỗ đùi. "Ngoại hình đó là trời cho. Gầy gò, khắc khổ, ho sù sụ. Ai nhìn vào mà không tin là bệnh nặng sắp chết? Việc của chúng ta là biến câu chuyện của ông ấy từ 'sắp chết vì rượu' thành 'sắp chết vì ung thư và được cứu sống nhờ thuốc thánh'."

Cuộc tuyển vai và đàm phán diễn ra ngay tại quán cóc quen thuộc của ông Tư Xỉn. Khi Tèo và Gái xuất hiện, ông Tư vẫn đang lim dim bên chai rượu uống dở.

"Chú Tư," – Tèo hạ giọng, ngồi xuống chiếc ghế nhựa đối diện. "Tụi con có chuyện muốn nhờ chú."

Ông Tư hé một mắt, lờ đờ nhìn Tèo. "Lại xin tiền lẻ à? Hôm nay chưa có đồng nào đâu."

"Dạ không," – Tèo xua tay, trịnh trọng đặt lên bàn hai chai rượu đế loại thượng hạng mà anh vừa mua chịu ở tiệm tạp hóa. "Tụi con mời chú."

Mắt kia của ông Tư Xỉn lập tức mở to. Ông ngồi thẳng dậy, nhìn hai chai rượu như nhìn thấy tri kỷ. "Có chuyện gì mà tốt vậy?"

Tèo bắt đầu bài diễn văn của mình, kể về một dự án phim từ thiện nhằm nâng cao nhận thức về bệnh ung thư. Rằng họ đang cần một diễn viên có ngoại hình và thần thái để vào vai một bệnh nhân đã chiến thắng tử thần. Và sau khi tìm kiếm khắp nơi, họ thấy không ai hợp vai hơn chú Tư.

Ông Tư nghe xong, cười khẩy một tiếng. "Tưởng gì. Tưởng thật. Lại lừa đảo chứ gì?"

Gái, nãy giờ im lặng quan sát, liền ra đòn quyết định. Cô đặt thêm lên bàn một tờ năm trăm ngàn đồng. "Đây là tiền cát-xê. Quay trong một buổi sáng thôi. Kịch bản dễ lắm, chú chỉ cần ngồi kể lại 'bệnh tình' của mình thôi. Tụi cháu sẽ có người đọc thoại cho chú."

Ông Tư Xỉn nhìn hai chai rượu, rồi lại nhìn tờ tiền xanh biếc. Cuộc đấu tranh nội tâm diễn ra trong đôi mắt đỏ ngầu của ông. Cuối cùng, tình yêu dành cho "nàng tiên nâu" đã chiến thắng. Ông chép miệng, gật đầu. "Được. Nhưng phải thêm một chai nữa sau khi quay xong."

"Chốt đơn!" – Tèo và Gái đồng thanh.

Buổi quay phim diễn ra vào sáng hôm sau, tại chính căn phòng trọ của Tèo, nơi đã được Gái sắp đặt lại để trông giống một căn nhà tồi tàn, thiếu thốn. Ông Tư Xỉn, sau một đêm không được uống rượu để "giữ thần thái", trông còn thảm hại hơn cả kịch bản yêu cầu.

"Rồi, chú Tư," – Tèo, trong vai trò đạo diễn, giải thích kịch bản. "Bây giờ, chú hãy tưởng tượng mình bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Bệnh viện trả về. Chú nằm liệt giường, ho ra máu, con cháu thì khóc lóc xung quanh. Chú thấy tuyệt vọng không?"

Ông Tư gật gù, mắt vẫn dán vào chai rượu Gái đang cầm để làm "đạo cụ tinh thần".

"Rồi, trong lúc tuyệt vọng nhất, chú tình cờ biết đến Thần Y Bảy Nổ. Chú dùng thuốc của thầy. Và một phép màu xảy ra. Chú khỏe lại! Khối u biến mất! Chú thấy hạnh phúc không? Thấy biết ơn thầy không?"

Ông Tư lại gật gù, tay run run như muốn vồ lấy chai rượu.

"Action!" – Gái hét lên, chĩa camera điện thoại vào ông Tư.

"Tôi... tôi tên là Nguyễn Văn Tư..." – Ông Tư bắt đầu, giọng run rẩy. "Năm nay... sáu mươi... à không, bảy mươi tuổi... Tôi bị... ung thư... giai đoạn cuối..."

"Cắt!" – Tèo hét lên. "Chú ơi, cảm xúc vào! Phải đau đớn, phải dằn vặt! Chú nhớ lại cái lần chú nợ tiền rượu bị bà chủ quán chửi xem nào!"

Họ quay đi quay lại cả chục lần. Ông Tư hoặc là quên thoại, hoặc là nói như trả bài. Có lúc, ông còn nhìn thẳng vào camera hỏi: "Xong chưa? Cho tao một hớp được không?". Tèo vò đầu bứt tai, bất lực.

Cuối cùng, Gái phải dùng đến tuyệt chiêu. Cô ra hiệu cho Tèo, rồi mở nắp chai rượu, rót một ly đầy đưa cho ông Tư. "Chú uống đi cho có cảm hứng. Uống xong rồi mình quay một đúp ăn ngay nhé."

Ông Tư như người chết đuối vớ được cọc, tu một hơi cạn sạch. Men rượu chạy rần rần trong huyết quản. Gương mặt ông từ tái mét chuyển sang hồng hào, đôi mắt từ lờ đờ bỗng long lanh ngấn lệ.

"Action!" – Gái bấm máy ngay lập tức.

Lần này, ông Tư như biến thành một con người khác. Ông nhìn vào ống kính, đôi mắt rưng rưng.

"Bà con ơi... tôi khổ quá..." – Giọng ông lạc đi. "Cái bệnh ung thư quái ác... nó hành hạ tôi... Bệnh viện trả về... tôi chỉ còn nằm chờ chết thôi... Tiền bạc trong nhà đội nón ra đi... Con cháu nhìn tôi mà chỉ biết khóc..."

Ông bắt đầu ho khù khụ, một cơn ho thật đến mức Tèo còn thấy lo.

"...Thế rồi trời thương... cho tôi gặp được Thầy Bảy Nổ. Thầy cho tôi bài thuốc gia truyền... tôi uống vào... Bà con tin không? Mới có một tuần... tôi thấy người khỏe hẳn ra... ăn được, ngủ được... Đi khám lại, bác sĩ nói... khối u của tôi... nó biến mất rồi! Biến mất sạch rồi bà con ơi!"

Ông Tư chắp hai tay lại, giọng nghẹn ngào. "Tôi đội ơn Thầy Bảy Nổ... Ơn này cả đời tôi không trả hết... Thầy đúng là Bồ Tát sống..."

"Cắt! Tuyệt vời!" – Tèo sung sướng hét lên. "Diễn xuất đỉnh cao! Oscar gọi tên chú!"

Ông Tư, sau khi hoàn thành vai diễn để đời, lại trở về trạng thái lờ đờ, nhận nốt chai rượu tiền công rồi lảo đảo đi về, miệng vẫn lẩm bẩm "Bồ Tát sống...".

Phần của nhân chứng đã xong. Giờ đến phần của "thần y". Tèo mặc bộ áo dài the, ngồi vào vị trí, bắt đầu bài diễn văn đã thuộc lòng.

"Gia đình tôi ba đời..."

Sau một buổi sáng vật lộn, Gái đã có trong tay toàn bộ cảnh quay thô. Chúng là một mớ hỗn độn: những đoạn ông Tư nói vấp, những cảnh Tèo phải quay lại vì có tiếng rao kem trộn ngoài hẻm, những đoạn rung lắc vì Gái không có gimbal. Nhưng đối với một "pháp sư công nghệ" như Gái, đây chỉ là những nguyên liệu đầu vào.

Cô ngồi vào máy tính, bắt đầu màn "phẫu thuật thẩm mỹ" cho video. Đầu tiên, cô cắt bỏ hết những đoạn hỏng, chỉ giữ lại những khoảnh khắc "xuất thần" nhất. Cô dùng phần mềm để khử rung, ổn định lại khung hình. Cô chỉnh lại màu sắc, biến căn phòng trọ u ám thành một không gian mang màu hoài niệm, cổ kính.

Phần quan trọng nhất là âm thanh. Gái xóa bỏ toàn bộ âm thanh gốc tạp nham. Cô lên mạng, tìm một bản nhạc nền không lời, có giai điệu du dương, bi ai nhưng đầy hy vọng. Sau đó, cô thuê một giọng đọc quảng cáo chuyên nghiệp trên một trang web làm việc tự do với giá 200 ngàn. Giọng đọc này ấm áp, truyền cảm, và đầy uy tín. Gái gửi kịch bản đã được chau chuốt lại cho người đọc.

Tối hôm đó, sản phẩm cuối cùng ra lò. Một video dài 3 phút, hoàn hảo đến từng chi tiết.

Video mở đầu bằng hình ảnh ông Tư Xỉn tiều tụy, ngồi trong căn nhà lụp xụp. Nhạc nền bi thương cất lên. Giọng đọc ấm áp vang lên: "Giữa những bộn bề của cuộc sống, có những số phận đang từng ngày chống chọi với bạo bệnh. Đó là câu chuyện của ông Nguyễn Văn Tư, 70 tuổi, một bệnh nhân ung thư phổi giai đoạn cuối đã bị bệnh viện trả về..."

Những lời kể của ông Tư được lồng vào, nhưng đã qua chỉnh sửa, chỉ còn lại những câu đắt giá nhất, đầy cảm xúc. Máy quay lia chậm, cận cảnh vào gương mặt khắc khổ, đôi mắt ngấn lệ của ông.

Sau đó, màn hình chuyển cảnh. Hình ảnh Thần Y Bảy Nổ hiện ra, uy nghi, trầm mặc giữa tủ thuốc gia truyền. Nhạc nền chuyển sang giai điệu tươi sáng, đầy hy vọng. Giọng đọc tiếp tục: "Tưởng chừng như mọi cánh cửa đã khép lại, nhưng một phép màu đã đến, khi ông Tư may mắn biết đến bài thuốc gia truyền ba đời của Thần Y Bảy Nổ..."

Tèo xuất hiện, nói về triết lý cứu người, về bài thuốc kết hợp 18 loại thảo dược quý hiếm từ đỉnh Hoàng Liên Sơn. Lời nói của anh được lồng ghép khéo léo, tạo ra một sự tin cậy tuyệt đối.

Cuối cùng, video quay lại hình ảnh ông Tư, nhưng là một ông Tư của "hiện tại". Gái đã khéo léo dùng một cảnh quay lúc ông vừa uống xong ly rượu, mặt mũi hồng hào, tươi tỉnh. Ông đang đi lại trong sân, tay chân nhanh nhẹn. Giọng đọc kết luận:

"Từ cõi chết trở về, ông Tư đã tìm lại được niềm vui sống. Một minh chứng sống cho sự kỳ diệu của y học cổ truyền. Thần Y Bảy Nổ - Nối tiếp truyền thống, nâng tầm sức khỏe Việt."

Màn hình hiện lên hình ảnh hộp thuốc "An Lành Tái Sinh Đan" (do Gái tự thiết kế vỏ hộp trên Canva), kèm theo số điện thoại hotline và dòng chữ "Miễn phí vận chuyển toàn quốc".

"Đỉnh của chóp!" – Tèo vỗ tay đen đét sau khi xem xong. "Chú xem mà chú còn muốn mua nữa là!"

Gái mỉm cười đắc thắng. "Giờ là lúc cho nó 'nổ' thật sự."

Cô bắt đầu thiết lập chiến dịch quảng cáo trên Facebook. Cô không chạy đại trà. Cô nhắm mục tiêu rất cụ thể:

  • Vị trí: Phường 12 và các phường lân cận.
  • Độ tuổi: 45 - 65+.
  • Giới tính: Nữ.
  • Sở thích: Sức khỏe & Sắc đẹp, Phật pháp, Làm vườn, Chăm sóc gia đình, Xem phim tình cảm Việt Nam.
"Tại sao lại là phụ nữ?" – Tèo thắc mắc.

"Vì phụ nữ trong độ tuổi này thường là người nắm giữ sức khỏe của cả gia đình. Họ lo cho chồng, cho con, và cho chính bản thân họ. Họ cũng là những người dễ tin, dễ đồng cảm và dễ chia sẻ nhất," – Gái giải thích như một chuyên gia marketing thực thụ.

Cô bấm nút "Đăng". Chiến dịch chính thức khởi chạy.

Hai chú cháu ngồi chồm hỗm trước màn hình laptop, hồi hộp theo dõi từng con số. Một lượt xem... hai lượt xem... mười lượt xem... Con số tăng lên chậm chạp. Nửa tiếng trôi qua, chỉ có vài chục lượt tiếp cận, không một lượt thích, không một bình luận.

"Hay là thất bại rồi?" – Tèo bắt đầu lo lắng, tay lại tìm đến bao thuốc lá.

"Cứ bình tĩnh," – Gái vẫn dán mắt vào màn hình. "Mồi câu đã thả, chỉ đợi cá cắn thôi."

Và rồi, "con cá" đầu tiên đã cắn câu. Một tài khoản có tên "Bông Hồng Thép" đã chia sẻ video vào một nhóm có tên "Hội Các Mẹ Bỉm Sữa Phường 12", kèm theo dòng trạng thái: "Thương ông cụ quá. Đúng là còn phước còn đức. Mọi người xem mà suy ngẫm."

Đó chính là tia lửa làm bùng lên cả một đám cháy.

Từ một lượt chia sẻ đó, các con số bắt đầu nhảy múa một cách điên cuồng. Hàng chục, rồi hàng trăm lượt thích, bình luận, chia sẻ xuất hiện chỉ trong vài phút.

"Trời ơi, tội nghiệp ông cụ quá!" "Nhìn thầy Bảy phúc hậu thật sự." "Thuốc này có chữa được đau lưng không thầy ơi?" "Xin giá một liệu trình ạ!"

Điện thoại của Gái, chiếc điện thoại được dùng làm hotline, bắt đầu rung lên bần bật. Tin nhắn từ fanpage đổ về liên tục. Thông báo từ trình quản lý quảng cáo nhảy lên không ngớt.

Tèo và Gái nhìn nhau, trong ánh mắt của cả hai là một sự pha trộn giữa kinh ngạc, vui sướng và một chút hoảng sợ mơ hồ.
 

Quangnguyen

Bán Muối Toàn Thời Gian, Viết Dạo Bán Thời Gian
Tác giả
Tham gia
10/7/25
Bài viết
89
Điểm cảm xúc
239
Điểm
33
Trong vũ trụ số của Phường 12, bà Lâm là một thế lực.

Bà không phải chủ tịch phường, cũng chẳng phải tổ trưởng dân phố, nhưng quyền lực "mềm" của bà trong các hội nhóm online thì không ai có thể xem thường.

Ở tuổi năm mươi lăm, sau khi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ nuôi con và tiễn chúng vào đời, bà Lâm tìm thấy một chân trời mới, một lẽ sống thứ hai trên màn hình điện thoại thông minh.

Bà là quản trị viên của nhóm "Hội Yêu Bếp Phường 12 - Chia Sẻ Công Thức Nấu Ăn", một thành viên tích cực của "Hội Trồng Rau Sân Thượng Sài Gòn", và quan trọng nhất, một "cây đa cây đề" trong "Hội Các Mẹ Bỉm Sữa Phường 12".

Cái tên "Hội Các Mẹ Bỉm Sữa" thực ra đã lỗi thời. Các "mẹ bỉm" ngày xưa giờ đây đều đã lên chức bà nội, bà ngoại.

Hội nhóm giờ đây là nơi họ chia sẻ kinh nghiệm chăm cháu, than thở về bệnh tuổi già, và đặc biệt, truyền cho nhau những bài thuốc dân gian, những mẹo vặt sức khỏe mà họ lượm lặt được trên mạng.

Bà Lâm là chuyên gia trong lĩnh vực này.

Mỗi sáng, bà đều đăng một bài viết với công thức "Chào ngày mới + một câu chúc sến sẩm + một mẹo vặt sức khỏe".

Ví dụ như: "Chào cả nhà yêu một ngày mới an lành! ❤️❤️❤️ Đừng quên uống một ly nước chanh ấm mật ong để thanh lọc cơ thể nhé!". Những bài đăng của bà luôn nhận về hàng trăm lượt "thích" và "thả tim".

Tuy nhiên, đằng sau hình ảnh một "chuyên gia sức khỏe online" năng nổ, bà Lâm đang phải âm thầm vật lộn với một kẻ thù dai dẳng: chứng đau lưng.

Cơn đau bắt nguồn từ nhiều năm ngồi may gia công, và giờ đây, nó càng trở nên trầm trọng hơn do thói quen ngồi hàng giờ liền để lướt Facebook.

Nó không đau đến chết đi sống lại, nhưng âm ỉ, khó chịu, đặc biệt là vào những đêm trở trời. Nó khiến bà trằn trọc, khó ngủ, và buổi sáng thức dậy với một cơ thể rệu rã.

Bà đã thử qua đủ thứ: cao dán con cọp, dầu nóng, thậm chí là nằm trên giường đá nóng mua từ một công ty đa cấp, nhưng cơn đau chỉ thuyên giảm tạm thời rồi lại đâu vào đấy.

Đêm hôm đó, cũng như bao đêm khác, bà Lâm không tài nào ngủ được. Cơn đau lưng lại hành hạ, lan ra cả vùng vai gáy. Bà với lấy chiếc điện thoại để giết thời gian.

Bà lướt qua newfeed, thả tim cho ảnh cưới của con gái một người bạn, bình luận "dễ thương quá hai con" vào video một em bé đang tập nói, rồi lại vào nhóm "Hội Các Mẹ Bỉm Sữa" để xem có gì mới.

Và đó là lúc bà nhìn thấy nó.

Một video được chia sẻ bởi tài khoản "Bông Hồng Thép", một thành viên tích cực khác trong nhóm. Dòng trạng thái đi kèm đầy xúc động: "Thương ông cụ quá. Đúng là còn phước còn đức. Mọi người xem mà suy ngẫm."

Tò mò, bà Lâm bấm vào xem.

Giai điệu bi ai quen thuộc của bản nhạc phim "Thần Điêu Đại Hiệp" vang lên. Hình ảnh một ông cụ gầy gò, khắc khổ hiện ra. Bà Lâm nheo mắt. Trông quen quen.

Hình như là ông già hay ngồi uống rượu ở đầu hẻm nhà bà thì phải. Giọng đọc ấm áp, truyền cảm cất lên, kể về câu chuyện bi đát của một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối.

Trái tim bà Lâm thắt lại. Bà là một người giàu lòng trắc ẩn, dễ xúc động.

Bà chăm chú theo dõi, đôi mắt bắt đầu ngấn lệ khi thấy cảnh ông cụ ho sù sụ, giọng nói nghẹn ngào kể về sự tuyệt vọng khi bị bệnh viện trả về. Bà cảm nhận được nỗi đau của ông, sự bất lực của một con người trước ngưỡng cửa sinh tử.

Rồi, như một tia sáng cuối đường hầm, hình ảnh Thần Y Bảy Nổ xuất hiện.

Uy nghi, phúc hậu, trầm mặc. Bà Lâm nín thở. Bà bị cuốn hút bởi thần thái của vị "thần y".

Trông ông không giống những thầy thuốc khác. Ở ông toát ra một vẻ gì đó vừa bí ẩn, vừa đáng tin cậy, một sự uyên thâm của người đã nắm giữ bí mật của tạo hóa.

Khi nghe đến đoạn "bài thuốc gia truyền ba đời", "18 loại thảo dược quý hiếm từ đỉnh Hoàng Liên Sơn", mọi phòng tuyến lý trí cuối cùng trong bà Lâm sụp đổ hoàn toàn.

Bà sinh ra và lớn lên ở một vùng quê, nơi niềm tin vào những bài thuốc lá, những thầy lang vườn là một phần không thể thiếu trong tiềm thức. Đối với bà, "gia truyền" là một con dấu bảo chứng cho chất lượng, còn quý hơn cả giấy chứng nhận của Bộ Y Tế.

Và rồi, cao trào của video ập đến.

Hình ảnh ông cụ "sau khi dùng thuốc" xuất hiện. Hồng hào, khỏe mạnh, đi lại nhanh nhẹn.

Bà Lâm há hốc miệng.

Đúng là ông Tư đầu hẻm rồi! Bà nhớ ra rồi! Dạo gần đây bà có thấy ông ấy đi qua đi lại, đúng là trông tươi tỉnh hơn hẳn. Trước đây da dẻ ông ta xanh xao vàng vọt, giờ thì hồng hào như người vừa đi nghỉ dưỡng về.

"Trời ơi! Phép màu là có thật!" – Bà Lâm thốt lên, tay run run.

Mọi mảnh ghép trong đầu bà tự động khớp lại với nhau một cách hoàn hảo. Ông Tư bị ung thư là thật. Thầy Bảy Nổ chữa khỏi cho ông ấy cũng là thật. Video này không phải quảng cáo. Đây là một phóng sự, một câu chuyện người thật việc thật để lan tỏa điều kỳ diệu!

Bà không hề mảy may suy nghĩ rằng hình ảnh "khỏe mạnh" của ông Tư có được là nhờ một ly rượu đế, hay giọng đọc truyền cảm kia là sản phẩm của một giao dịch 200 ngàn đồng trên mạng. Đối với bà lúc này, Thần Y Bảy Nổ chính là Bồ Tát sống, là cứu tinh của những mảnh đời bất hạnh.

Và bà cũng là một mảnh đời bất hạnh, với cái lưng đau âm ỉ này.

Bà vội vàng tìm đến trang fanpage "Thần Y Bảy Nổ - Trị Bách Bệnh Nan Y Gia Truyền 3 Đời".

Trang fanpage mới lập, chỉ có vài bài đăng, nhưng bài nào cũng toát lên vẻ uyên thâm. Có bài đăng hình một loại rễ cây khô khốc với dòng chú thích: "Thiên ma - Vị thuốc quý trời ban, khắc tinh của bệnh xương khớp". Có bài lại là một câu triết lý sâu xa: "Thân có bệnh, do Tâm chưa an. Chữa bệnh, phải chữa từ gốc rễ của Tâm."

Bà Lâm đọc mà gật gù tâm đắc. Đúng quá! Chắc do mình lo nghĩ nhiều quá nên lưng nó mới đau. Thầy này không chỉ chữa bệnh, mà còn chữa cả tâm hồn nữa.

Không một chút do dự, bà bấm vào nút "Nhắn tin". Nhưng gửi tin gì bây giờ? Bà loay hoay, gõ gõ xóa xóa. "Chào thầy ạ", nghe có vẻ khách sáo quá. "Thầy ơi cho con hỏi", nghe lại không đủ trang trọng.

Cuối cùng, bà quyết định dồn hết nỗi lòng của mình vào một câu ngắn gọn, chân thành và bi thiết nhất có thể.

"Thầy ơi, cứu con!"

Bà bấm gửi, trái tim đập thình thịch.

Trong khi đó, tại "tổng hành dinh", không khí đang hỗn loạn như một cái chợ vỡ. Chiếc điện thoại dùng làm hotline của Gái rung lên liên tục, màn hình sáng lên không ngớt với các thông báo tin nhắn từ Messenger.

"Xin giá ạ!"
"Có ship về Cà Mau không shop?"
"Thuốc này có tác dụng phụ không?"
"Chồng em sinh lý mạnh quá dùng để yếu bớt được không thầy?"

Tèo, vị "thần y" cao quý, đang chạy vòng quanh phòng, tay chân luống cuống.

"Làm sao bây giờ Gái? Trả lời sao đây? Giá bao nhiêu? Một liệu trình là mấy hộp?"

Gái, ngược lại, bình tĩnh đến lạ thường. Cô ngồi khoanh chân trước laptop, tay lướt bàn phím thoăn thoắt, đôi mắt lạnh lùng của một CEO đang phân tích dữ liệu thị trường. Cô phớt lờ hàng chục tin nhắn đang nhảy múa trên màn hình, tập trung vào trình quản lý quảng cáo.

"Tiếp cận hơn 5.000 người, hơn 300 lượt tương tác, 52 lượt chia sẻ. Chi phí mỗi tin nhắn chỉ có 3.000 đồng. Quá rẻ!" – Cô lẩm bẩm, hài lòng với kết quả của chiến dịch.

"Nhưng người ta hỏi giá kìa!" – Tèo sốt ruột.

"Cứ từ từ," – Gái ra hiệu cho ông chú im lặng.

"Không được trả lời ngay. Phải tạo ra sự khan hiếm, sự bận rộn của một nhà thuốc danh tiếng. Cháu đã cài đặt sẵn tin nhắn trả lời tự động rồi."

Quả thật, những người nhắn tin đến đều nhận được một phản hồi ngay lập tức:

"Cảm ơn quý vị đã quan tâm đến nhà thuốc. Do số lượng bà con nhắn tin về quá đông, trợ lý sẽ trả lời lần lượt theo thứ tự. Mong quý vị hoan hỉ chờ trong giây lát."

"Thiên tài! Cháu đúng là thiên tài!" – Tèo nhìn cháu gái mình với ánh mắt ngưỡng mộ.

Gái bắt đầu lướt qua danh sách tin nhắn, đánh giá tiềm năng của từng "con mồi". Cô bỏ qua những tin nhắn chỉ hỏi giá, những tài khoản trông có vẻ là nick ảo. Cô đang tìm kiếm một khách hàng thực sự, một người có đủ niềm tin và... đủ tiền.

Và rồi, cô nhìn thấy nó. Một tin nhắn chỉ có bốn chữ, nhưng chứa đựng cả một trời hy vọng và sự tuyệt vọng.

"Thầy ơi, cứu con!"

Gái nhấp vào xem trang cá nhân của người gửi. "Lâm Nguyễn".

Một người phụ nữ trung niên, ảnh đại diện là hình chụp với con cháu, tường nhà đầy những hình ảnh hoa lá và các công thức nấu ăn. Gái lướt xuống một chút và nhận ra ngay.

"Chú! Cá voi!" – Gái hét lên, chỉ tay vào màn hình. "Bà Lâm bán tạp hóa ở đầu hẻm nhà mình!"

Tèo chồm tới, nheo mắt nhìn. "Trời đất! Bà Tám Hóng... à không, bà Lâm thật này! Đúng là trời độ mình rồi! Bà này mà tin thì cả cái xóm này tin theo!"

"Chính xác," – Gái gật đầu, ngón tay đã sẵn sàng trên bàn phím. "Con mồi đầu tiên, phải chăm sóc thật kỹ. Chú chuẩn bị tinh thần đi, cháu sẽ sắp xếp một buổi 'thăm khám' vào ngày mai."

Cô bắt đầu gõ một tin nhắn trả lời được cá nhân hóa hoàn toàn, không dùng mẫu có sẵn.

"Chào chị Lâm, tôi là Gái, trợ lý riêng của Thần Y Bảy Nổ. Thầy Bảy vừa xem qua tin nhắn của chị và rất trăn trở. Thầy nói, trong chữ 'cứu' của chị, thầy cảm nhận được một nỗi đau dai dẳng, một sự mệt mỏi đã kéo dài từ lâu. Có đúng không ạ?"

Gái bấm gửi. Đây là một kỹ thuật "đọc nguội" cơ bản, đánh vào tâm lý chung. Ai tìm đến thầy thuốc mà chẳng có một nỗi đau dai dẳng.

Bên kia đầu dây, bà Lâm, người đang hồi hộp chờ đợi, bỗng thấy điện thoại báo có tin nhắn mới. Bà vội mở ra đọc.

Trái tim bà như có một dòng nước ấm chảy qua. Trời ơi! Thầy linh thiêng quá! Thầy chưa cần gặp, chưa cần hỏi, chỉ đọc bốn chữ mà đã thấu hiểu hết nỗi lòng của mình. "Trăn trở", "nỗi đau dai dẳng", "sự mệt mỏi kéo dài"... không sai một chữ nào!

Bà run run gõ trả lời: "Dạ đúng quá ạ. Con bị đau lưng nhiều năm nay rồi, đêm ngủ không được, người lúc nào cũng uể oải. Con khổ quá trợ lý ơi."

Gái mỉm cười. Cá đã cắn câu sâu.

Cô tiếp tục: "Thầy Bảy có dặn, bệnh của chị không chỉ nằm ở phần xác, mà còn do tâm khí u uất, kinh mạch tắc nghẽn. Để thầy có thể chẩn bệnh chính xác nhất, chị có thể vui lòng kể chi tiết hơn về tình trạng của mình được không ạ? Chị đau ở đâu, đau như thế nào, đã chữa ở đâu rồi? Chị cứ coi tôi như người nhà, chia sẻ hết nỗi lòng nhé."

Lời lẽ mềm mỏng, đầy sự quan tâm và chuyên nghiệp của "trợ lý Gái" đã hoàn toàn chinh phục bà Lâm. Bà cảm thấy mình được tôn trọng, được lắng nghe. Bà không còn cảm giác mình là một bệnh nhân, mà là một người thân đang được chăm sóc.

Như một người sắp chết đuối vớ được phao, bà Lâm bắt đầu trút hết bầu tâm sự.

Bà kể lể về chứng đau lưng của mình, từ lúc nó mới bắt đầu cho đến những triệu chứng gần đây. Bà kể về việc mình đã đi khám, uống thuốc Tây nhưng bị đau dạ dày. Bà kể về những đêm mất ngủ, về cảm giác bất lực khi cơn đau hành hạ.

Bà gõ một tràng dài, nước mắt lưng tròng.

Sau khi đọc hết "bệnh án" chi tiết của bà Lâm, Gái gõ tin nhắn cuối cùng, mang tính quyết định.

"Cảm ơn chị đã tin tưởng chia sẻ. Tôi đã trình bày lại toàn bộ với Thầy Bảy. Thầy nói bệnh của chị có thể chữa được, nhưng cần phải có sự kết hợp giữa thuốc và phép trị liệu đặc biệt. Thầy rất bận, nhưng vì thấy chị có duyên, thầy đã đặc cách dành ra một suất 'thăm khám online 1-1' cho chị vào lúc 8 giờ tối mai. Trong buổi này, thầy sẽ trực tiếp xem bệnh và đưa ra phác đồ điều trị. Chị có sắp xếp được thời gian không ạ?"

"Độc quyền", "đặc cách", "có duyên". Những từ ngữ này đánh thẳng vào tâm lý muốn được là người đặc biệt của bà Lâm. Bà cảm thấy mình vô cùng may mắn, như thể vừa trúng số độc đắc.

"Dạ được ạ! Con rảnh ạ! Con cảm ơn trợ lý và Thầy nhiều lắm!" – Bà gõ trả lời, không giấu nổi sự vui mừng.

"Vâng ạ. Vậy hẹn chị 8 giờ tối mai. Chị vui lòng chuẩn bị sẵn một tấm ảnh chân dung rõ mặt và một tấm ảnh chụp vùng lưng bị đau để gửi cho thầy khi buổi thăm khám bắt đầu nhé. Chúc chị một đêm an lành."

Gái bấm gửi, kết thúc cuộc trò chuyện. Cô ngả người ra ghế, thở phào một cái. Giai đoạn một, thành công mỹ mãn.

Cô quay sang Tèo, người nãy giờ vẫn đang ngồi hóng chuyện, mặt đầy vẻ căng thẳng.

"Ngày mai, 8 giờ tối. Buổi ra mắt chính thức của Thần Y Bảy Nổ. Chú liệu mà diễn cho sâu vào đấy. Tương lai chúng ta có được ăn phở hay lại phải gặm mì tôm, tất cả phụ thuộc vào cơn đau lưng của bà Lâm."
 

Quangnguyen

Bán Muối Toàn Thời Gian, Viết Dạo Bán Thời Gian
Tác giả
Tham gia
10/7/25
Bài viết
89
Điểm cảm xúc
239
Điểm
33
Cả ngày hôm đó, "tổng hành dinh" của Thần Y Bảy Nổ hoạt động hết công suất, dù cho nhân sự chỉ có vỏn vẹn hai người.

Không khí căng thẳng và khẩn trương như một phòng tác chiến trước giờ G, chỉ khác là vũ khí của họ không phải súng đạn mà là một chiếc laptop, một cái điện thoại và một kịch bản lừa đảo được Gái soạn thảo tỉ mỉ đến từng dấu chấm, dấu phẩy.

Tèo, vị "thần y" sắp có buổi ra mắt đầu tiên, là người căng thẳng nhất.

Anh đi đi lại lại trong phòng, bộ áo dài the mặc sẵn từ trưa khiến mồ hôi túa ra như tắm. Anh lẩm bẩm đọc lại kịch bản, những thuật ngữ do Gái bịa ra như "âm hư hỏa vượng", "phong hàn thấp nhiệt", "tâm khí nghịch loạn" cứ xoắn vào nhau trong miệng anh.

"Cháu ơi," - Tèo gọi Gái, giọng đầy vẻ hoang mang.

"Nhỡ bà ấy hỏi cái gì khó thì sao? Nhỡ bà ấy hỏi 'phong hàn thấp nhiệt' chính xác là cái gì, rồi tại sao nó lại gây đau lưng thì chú trả lời sao?"

Gái, trong vai trò đạo diễn kiêm tổng chỉ huy, vẫn bình tĩnh ngồi trước laptop, tay đang thiết kế dở một cái logo cho "nhà thuốc".

Cô không thèm ngẩng đầu lên, đáp gọn lỏn: "Thì chú cứ bảo 'thiên cơ bất khả lộ'. Mấy cái càng bí hiểm, càng khó hiểu, người ta lại càng tin. Chú là thần y chứ có phải bác sĩ đâu mà phải giải thích cặn kẽ."

Cô chỉ tay vào một tờ giấy A4 dán ngay sau laptop, đối diện với vị trí Tèo sẽ ngồi. Trên đó là một danh sách các "câu thần chú" dùng trong mọi tình huống:
  1. Khi không biết trả lời: "Bệnh này của thí chủ, cái gốc là ở phần tâm. Phải trị từ tâm."
  2. Khi bị hỏi khó: "Thiên cơ bất khả lộ. Thí chủ chỉ cần biết làm theo lời thầy là sẽ khỏi."
  3. Khi bệnh nhân than thở nhiều: "Thầy hiểu. Nỗi đau của chúng sinh cũng là nỗi đau của thầy."
  4. Câu chốt hạ vạn năng: "Mọi sự tùy duyên."
"Đây," - Gái nói.

"Phao cứu sinh của chú đấy. Cứ bám chắc vào mà bơi. Quan trọng nhất là thần thái. Chú phải nhớ, chú không phải là Tèo thất nghiệp. Chú là Thần Y Bảy Nổ, người nắm giữ sinh mệnh, người thấu hiểu vũ trụ. Phải lạnh lùng, phải uyên thâm, phải nói ít nhưng câu nào câu nấy phải chất như nước cất."

Tèo hít một hơi thật sâu, cố gắng nhập vai. Anh ngồi xuống chiếc chiếu đã được trải sẵn, lưng thẳng, mắt nhìn xa xăm vào bức tường cáu bẩn đối diện. Gái gật gù, lấy điện thoại ra căn chỉnh góc máy.

"Ánh sáng hơi yếu," - cô lẩm bẩm, rồi chạy đi lấy chiếc đèn học cũ, chĩa thẳng vào mặt Tèo, tạo ra một vầng sáng le lói trông có vẻ "thần thánh".

"Rồi, background là cái tủ thuốc thuê, ok. Đạo cụ có cuốn 'bí kíp gia truyền' đây."

Gái trịnh trọng đặt vào tay Tèo một cuốn sổ dày cộp, bọc bìa da đã sờn rách. Đó thực chất là cuốn danh bạ điện thoại toàn quốc xuất bản từ năm 2005 mà cô tìm thấy ở tiệm ve chai.

"Còn đây là pháp khí quan trọng nhất tối nay," – Gái chìa ra một vật dài, màu vàng óng.

Tèo cầm lấy, ngớ người. Đó là một cái gãi lưng bằng tre, loại bán đầy ngoài chợ, nhưng đã được Gái cẩn thận dùng sơn xịt màu vàng sơn lại.

"Cái gì đây?"

"Đây là 'Thiết Mộc Kim Cang Roi'," – Gái nói với vẻ mặt nghiêm túc. "Pháp khí dùng để 'đả thông kinh mạch từ xa'. Lát nữa đến đoạn cao trào, chú cứ dùng cái này mà diễn."

Tèo nhìn cái gãi lưng, rồi lại nhìn Gái, cảm thấy tương lai của mình thật sự mờ mịt.

Trong khi đó, ở đầu hẻm bên kia, bà Lâm cũng đang chuẩn bị cho buổi "thăm khám" với một sự thành kính và trang trọng như thể sắp được diện kiến một vị nguyên thủ quốc gia.

Bà đã tắm gội sạch sẽ bằng nước lá bưởi để "tẩy trần". Bà mở tủ, lựa ra bộ áo bà ba bằng lụa màu hoa cà mà bà chỉ mặc vào những dịp lễ Tết quan trọng. Bà thắp ba nén nhang lên bàn thờ gia tiên, miệng lẩm bẩm khấn vái, cầu mong tổ tiên phù hộ cho buổi gặp gỡ với "thần y" được suôn sẻ, bệnh tình được tiêu trừ.

Công đoạn khó khăn nhất là chuẩn bị hai tấm ảnh theo yêu cầu của "trợ lý Gái". Tấm ảnh chân dung thì dễ. Bà chọn một tấm chụp trong đám cưới đứa cháu, trong ảnh bà đang cười rất tươi, Gái có thể sẽ nghĩ nhầm là bà không bị bệnh nặng. Nhưng sau một hồi đắn đo, bà quyết định vẫn dùng tấm đó, với hy vọng thầy nhìn vào sẽ thấy được "nụ cười gượng gạo che giấu nỗi đau".

Nhưng tấm ảnh chụp vùng lưng bị đau mới thực sự là một thử thách. Nhà chỉ có một mình, con trai Dương thì đi làm chưa về. Bà không thể nhờ ai được. Bà thử đặt điện thoại lên bàn, hẹn giờ rồi chạy ra đứng tạo dáng, nhưng loay hoay mãi cũng chỉ chụp được cái trần nhà. Bà thử vào nhà vệ sinh, xoay người trước gương để chụp, nhưng kết quả là một tấm ảnh mờ ảo với ánh đèn flash chói lòa và một nửa khuôn mặt kinh ngạc của bà trong gương.

Cuối cùng, bà nghĩ ra một cách. Bà cởi áo ngoài, chỉ mặc một chiếc áo lá mỏng. Bà nằm sấp xuống giường, đặt chiếc điện thoại lên một chồng sách cao ngang lưng, rồi dùng ngón chân để bấm nút chụp. Sau gần hai mươi phút vật lộn, mồ hôi nhễ nhại, bà cũng có được một tấm ảnh chụp được trọn vẹn tấm lưng của mình. Dù góc chụp hơi kỳ quặc và ánh sáng hơi tối, nhưng bà tin rằng với "thiên nhãn" của Thần Y, thầy chỉ cần nhìn qua là có thể thấy được những "luồng khí độc" đang tắc nghẽn bên trong.

Đúng 8 giờ tối, bà Lâm ngồi ngay ngắn trước bàn, chiếc điện thoại được đặt cẩn thận lên một cái giá đỡ. Tim bà đập rộn ràng. Một thông báo cuộc gọi video từ Messenger hiện lên. Tên người gọi: "Trợ lý Gái".

Bà hít một hơi thật sâu rồi bấm nút chấp nhận.

Màn hình hiện lên gương mặt tươi cười của Gái. Cô đeo một cặp kính không độ trông rất tri thức, tóc búi cao gọn gàng.

"Dạ, con chào cô Lâm ạ. Cô nghe rõ con nói không ạ?" – Gái nói, giọng ngọt ngào và chuyên nghiệp.

"Dạ rõ, rõ lắm ạ," – bà Lâm lí nhí trả lời.

"Dạ, Thầy Bảy đang ngồi thiền để chuẩn bị năng lượng cho buổi thăm khám. Bây giờ, phiền cô gửi cho con hai tấm ảnh đã dặn qua tin nhắn nhé. Con sẽ trình lên cho thầy xem trước ạ."

Bà Lâm vội vàng thao tác, gửi đi hai tấm ảnh mà bà đã chuẩn bị công phu.

Tại "tổng hành dinh", Gái nhận được ảnh, lập tức quay sang Tèo ra hiệu. "Vào vị trí! Bệnh nhân đã sẵn sàng!"

Tèo nuốt nước bọt, cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh. Gái chuyển cuộc gọi video sang laptop. Cô điều chỉnh camera để chỉ quay thấy Tèo và cái tủ thuốc mờ ảo phía sau.

"Dạ thưa thầy, bệnh nhân Lâm đã sẵn sàng ạ," – Gái nói vọng vào, đóng vai một người trợ lý mẫn cán.

Tèo, hay đúng hơn là Thần Y Bảy Nổ, từ từ mở mắt. Ánh mắt anh xa xăm, sâu thẳm, như vừa trở về từ một cõi khác. Anh không nhìn vào camera, mà nhìn vào khoảng không trước mặt.

"Cho thầy xem qua hình ảnh," – giọng anh trầm và khàn, một tông giọng mà anh đã tập cả buổi chiều.

Gái chuyển hai tấm ảnh của bà Lâm lên màn hình điện thoại rồi đưa cho Tèo. Tèo cầm lấy, nheo mắt lại. Tấm ảnh chân dung thì không có gì để nói, nhưng tấm ảnh chụp lưng khiến anh suýt bật cười. Nó trông như một bức ảnh hiện trường vụ án hơn là ảnh bệnh án.

Nhưng Tèo là một diễn viên chuyên nghiệp. Anh giữ vẻ mặt trang nghiêm, ngón tay cái từ từ lướt trên màn hình, như thể đang cảm nhận "năng lượng" từ bức ảnh. Anh im lặng một lúc lâu, một sự im lặng đầy kịch tính.

Bên kia màn hình, bà Lâm nín thở chờ đợi. Bà thấy thầy đang xem ảnh của mình, vẻ mặt thầy đăm chiêu, suy tư. Chắc bệnh của mình nặng lắm đây.

Cuối cùng, Tèo cất tiếng, giọng đầy vẻ trăn trở: "Nặng. Nặng lắm."

Tim bà Lâm như rơi xuống vực.

"Bệnh của thí chủ," – Tèo tiếp tục, mắt vẫn dán vào màn hình. "Không đơn thuần là do xương khớp thoái hóa. Tôi nhìn thấy... tôi nhìn thấy có một luồng âm khí rất nặng đang tụ lại ở vùng thắt lưng của thí chủ. Luồng khí này cản trở kinh mạch, khiến khí huyết không lưu thông, gây ra đau nhức, mệt mỏi."

Bà Lâm nghe mà mắt tròn mắt dẹt. Âm khí?

"Thưa thầy... âm khí là sao ạ?" – bà run rẩy hỏi.

Tèo đặt chiếc điện thoại xuống, ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nhìn thẳng vào camera. Ánh mắt anh như xuyên thấu tâm can bà Lâm.

"Nói cho thí chủ dễ hiểu," – Tèo chậm rãi nói, từng chữ một. "Là thí chủ đang bị... vong theo."

"Vong... theo?" – Bà Lâm tái mặt, tay chân bủn rủn. Từ một căn bệnh thể chất thông thường, vấn đề của bà đột nhiên được nâng tầm lên thành một câu chuyện tâm linh kinh dị.

"Đúng vậy," – Tèo gật đầu, vẻ mặt đầy sự cảm thông. "Tôi nhìn thấy một vong nữ, tóc dài, áo trắng, có lẽ là do một nghiệp duyên nào đó từ tiền kiếp mà nay vẫn đi theo oán trách thí chủ. Vong nữ này bám trụ ở vùng lưng, ngày đêm hút dương khí, gây ra bệnh tật. Thí chủ đi khám khắp nơi, uống bao nhiêu thuốc cũng không khỏi, là vì thuốc men trần gian chỉ chữa được phần xác, không thể nào đuổi được phần âm."

Tèo tự thấy mình thật tài tình. Anh đã biến một chẩn đoán vớ vẩn thành một câu chuyện ma mị, ly kỳ, có cả nhân vật, có cả cốt truyện.

Bà Lâm nghe xong thì hoàn toàn suy sụp. Bà nhớ lại dạo gần đây mình hay nằm mơ thấy ác mộng, hay giật mình lúc nửa đêm. Bà cứ nghĩ là do tuổi già, ai ngờ... Bà lắp bắp: "Trời ơi... vậy... vậy con phải làm sao bây giờ hả thầy? Cứu con với thầy ơi!"

Tèo giơ tay lên, ra hiệu cho bà bình tĩnh. "Thí chủ đã tìm đến tôi, tức là duyên đã tới. Hôm nay, tôi sẽ phá lệ, dùng phép 'Kim Cang Phục Ma' để tạm thời trục xuất vong nữ này ra khỏi người thí chủ, giúp thí chủ đả thông kinh mạch."

Nói rồi, Tèo ra hiệu cho Gái. Gái hiểu ý, liền nói vào micro của mình: "Cô Lâm ơi, bây giờ thầy sắp làm phép. Cô vui lòng đặt điện thoại xuống bàn, hướng camera lên trần nhà nhé. Trong lúc thầy làm phép, tuyệt đối không được nhìn vào màn hình, nếu không phép sẽ mất linh nghiệm. Cô chỉ cần ngồi im, nhắm mắt và thành tâm cảm nhận thôi ạ."

Bà Lâm vội vàng làm theo. Bà đặt điện thoại xuống, chỉ còn thấy hình ảnh cái quạt trần nhà mình. Bà nhắm mắt lại, hai tay chắp trước ngực, miệng lẩm bẩm "A Di Đà Phật".

Khi Gái ra hiệu OK, vở kịch chính thức bắt đầu.

Tèo đứng dậy, cầm lấy "Thiết Mộc Kim Cang Roi" – cái gãi lưng sơn vàng. Anh hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu màn trình diễn.

"Hỡi vong hồn uổng tử! Oan có đầu, nợ có chủ! Sao còn vương vấn cõi trần!" – Tèo hét lớn, giọng đầy uy lực.

Rồi anh bắt đầu dùng cái gãi lưng... tự quất vào lưng mình.

"Bốp! Bốp! Bốp!"

Tiếng động vang lên rất thật. Tèo vừa quất vừa la hét, nhảy múa như một ông đồng lên cốt.

"Mau ra khỏi! Ra khỏi cho ta!"

"Bốp! Bốp!"

"Ta dùng phép Tam Muội Chân Hỏa, thiêu đốt mọi tà ma!"

Bên kia màn hình, bà Lâm chỉ nghe thấy những âm thanh vang dội. Tiếng hét đầy nội lực của thầy, tiếng "roi" quất vào da thịt nghe "chát chúa". Bà có thể tưởng tượng ra một trận chiến tâm linh long trời lở đất đang diễn ra. Thầy đang phải chiến đấu vất vả với vong nữ kia để cứu mình. Bà càng thêm thành tâm, miệng niệm Phật không ngớt.

Gái, trong vai trò phụ trách hiệu ứng, cũng không ngồi yên. Cô lấy hai cái nắp vung ra, thỉnh thoảng lại gõ vào nhau tạo thành tiếng "keng keng" như tiếng binh khí va chạm. Cô còn bật sẵn một file âm thanh tiếng gió rít trên điện thoại, tạo thêm không khí liêu trai, quỷ dị.

Tèo thì càng diễn càng hăng. Anh quất đến đỏ cả lưng, mồ hôi ướt đẫm cả bộ áo dài. Vừa đau, vừa mệt, nhưng nghĩ đến tương lai được ăn phở thay mì tôm, anh lại có thêm động lực.

"Đi mau! Nếu không ta sẽ đánh cho ngươi hồn bay phách lạc! Á... á...!" – Tèo hét lên một tiếng cuối cùng, rồi ngã vật ra chiếu, thở hổn hển.

Màn kịch kết thúc.

Gái chờ vài giây cho không khí lắng xuống, rồi mới nhẹ nhàng nói vào micro: "Dạ cô Lâm ơi, xong rồi ạ. Thầy đã dùng hết công lực để tạm thời trục xuất vong khí ra khỏi người cô rồi ạ. Bây giờ cô có thể ngồi dậy được rồi."

Bà Lâm từ từ mở mắt, người vẫn còn run. Bà cảm thấy... nhẹ nhõm lạ thường. Có lẽ do quá căng thẳng và sợ hãi, giờ được thả lỏng nên bà thấy vậy. Nhưng trong đầu bà, đó là minh chứng cho việc vong nữ đã bị đuổi đi. Bà cảm thấy vùng lưng của mình dường như cũng bớt đau nhức hơn một chút.

"Dạ... con... con cảm ơn thầy..." – bà nói, giọng vẫn còn run.

Trên màn hình, Thần Y Bảy Nổ đã ngồi dậy, nhưng trông vô cùng mệt mỏi, gương mặt tái nhợt (do mất sức thật). Anh thở một hơi dài, nói với giọng yếu ớt: "Vong nữ này... oán khí rất nặng. Tôi chỉ có thể tạm thời đuổi nó đi. Nhưng gốc rễ vẫn còn đó. Nếu không có thuốc và bùa trấn yểm, nó sẽ sớm quay lại, và lần sau sẽ còn lợi hại hơn."

Bà Lâm nghe vậy thì sợ hãi tột độ. "Vậy... vậy con phải làm sao ạ?"

Đây chính là lúc để chốt sale.

Tèo nhìn thẳng vào camera, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa từ bi.

"Để diệt trừ tận gốc, thí chủ cần phải dùng một liệu trình 'combo cứu rỗi' của nhà thuốc. Liệu trình này bao gồm hai thứ: một là 'Thuốc Thánh Diệt Vong', được bào chế từ 18 loại thảo dược thuần dương, giúp bồi bổ chính khí, khiến tà ma không thể xâm nhập. Hai là một 'Lá Bùa Hộ Mệnh', do chính tay tôi trì chú, để thí chủ mang theo bên mình, giúp trấn yểm vong khí, bảo vệ thí chủ bình an."

"Chỉ khi kết hợp cả hai, trong uống ngoài trấn, thì bệnh của thí chủ mới có thể khỏi hoàn toàn, và vong nữ kia mới có thể siêu thoát, không còn quấy nhiễu nữa."

Nói xong, Tèo ho một tiếng, ra vẻ kiệt sức.

Gái lập tức tiếp lời: "Dạ cô Lâm, thầy đã hao tổn quá nhiều chân khí rồi, cần phải nghỉ ngơi. Mọi chi tiết về liệu trình, con sẽ nhắn tin riêng cho cô nhé. Cô hãy yên tâm, đã có duyên gặp thầy, thầy sẽ cứu giúp cô tới cùng."

Cuộc gọi video kết thúc.

Bà Lâm ngồi thần người, vẫn chưa hết bàng hoàng sau những gì vừa trải qua. Một thế giới tâm linh vừa được mở ra trước mắt bà. Bà không còn nghi ngờ gì nữa. Bà đã tìm đúng thầy, đúng thuốc. Bà chỉ còn biết chắp tay vái lạy vào màn hình điện thoại đã tắt ngấm, lòng tràn ngập sự biết ơn và hy vọng.

Trong khi đó, ở "tổng hành dinh", Tèo đang nằm dài trên sàn, áo dài vứt một góc, tay xoa xoa tấm lưng đỏ ửng.

"Đau chết chú rồi, Gái ơi," – anh rên rỉ. "Lần sau có làm phép thì cháu tự mà làm đi."

Gái không thèm để ý đến sự than vãn của ông chú. Cô đang bận rộn gõ lách cách trên bàn phím, soạn một tin nhắn báo giá cho "combo cứu rỗi".

Một con số thật đẹp, đủ để bù lại công sức diễn xuất và tấm lưng bầm tím của Thần Y Bảy Nổ, và đủ để mở ra một chương mới huy hoàng cho đế chế lừa đảo của hai chú cháu.
 
Sửa lần cuối:

Quangnguyen

Bán Muối Toàn Thời Gian, Viết Dạo Bán Thời Gian
Tác giả
Tham gia
10/7/25
Bài viết
89
Điểm cảm xúc
239
Điểm
33
Cuộc gọi video vừa kết thúc, Tèo lập tức xả vai. Anh vứt cái "Thiết Mộc Kim Cang Roi" sang một bên, nằm vật ra sàn nhà, rên hừ hừ như một con mèo già bị dẫm phải đuôi. Bộ áo dài the sực nức mùi mồ hôi dính bết vào người, còn tấm lưng của anh thì nóng rát và lằn lên những vệt đỏ ửng sau màn tự hành xác đầy tâm huyết.

"Chết chú rồi Gái ơi," – Tèo than vãn, giọng mếu máo. "Biết thế lúc nãy mình chỉ cần hét thôi, quất vào người làm gì cho khổ thế này. Cháu có dầu nóng không xoa cho chú một ít."

Gái, vị CEO lạnh lùng, không hề đoái hoài đến nỗi đau thể xác của "gương mặt thương hiệu".

Cô đang tập trung cao độ vào màn hình laptop. Đây là thời điểm vàng để chốt đơn, không thể để cảm xúc xen vào.

"Chú im lặng cho cháu làm việc," – cô ra lệnh. "Lưng của chú đổi được mấy bữa phở bò đặc biệt đấy, ráng mà chịu đi."

Cô đang soạn một tin nhắn dài, được chau chuốt từng câu chữ, để gửi cho "cá voi" Lâm. Đây không chỉ là một tin nhắn báo giá, nó phải là một "sắc lệnh" từ cõi trên, một sự ban ơn, một đặc ân mà không phải ai cũng có được.

Sau mười phút cẩn trọng biên soạn, Gái đọc lại lần cuối, gật gù hài lòng rồi bấm gửi.

Bên kia màn hình, bà Lâm vẫn đang ngồi thất thần, tâm trí còn lơ lửng sau trận chiến tâm linh. Tiếng "ting" từ Messenger kéo bà về thực tại. Là tin nhắn từ "Trợ lý Gái". Bà vội vàng mở ra đọc.

"Kính gửi chị Lâm,

Sau khi hao tổn rất nhiều chân khí để làm phép, Thầy Bảy đã ngồi thiền định và đưa ra phác đồ điều trị cuối cùng cho chị. Thầy nói, căn duyên của chị với nhà thuốc rất lớn, nên thầy quyết định trao cho chị liệu trình mạnh nhất, hiệu quả nhất: COMBO CỨU RỖI TOÀN DIỆN.

Liệu trình bao gồm:

  1. THUỐC THÁNH DIỆT VONG (Dạng bột pha uống - Liệu trình 30 ngày): Được bào chế từ 18 loại thảo dược thuần dương quý hiếm nhất từ đỉnh Hoàng Liên Sơn, kết hợp với bột sừng linh dương tán nhuyễn. Thuốc có tác dụng đi thẳng vào lục phủ ngũ tạng, bồi bổ chính khí, đẩy lùi âm khí, phục hồi kinh mạch bị tổn thương, giúp ăn ngon, ngủ sâu, diệt trừ mầm mống bệnh tật từ bên trong.
  2. LÁ BÙA HỘ MỆNH: Đây không phải là bùa thông thường. Lá bùa này được chính tay Thầy Bảy Nổ dùng son đỏ khai quang, trì chú liên tục trong 49 ngày đêm dưới ánh trăng. Lá bùa có tác dụng như một tấm khiên vô hình, trấn yểm vong khí, ngăn không cho tà ma bên ngoài xâm nhập, bảo vệ gia trạch và bản thân thí chủ được vạn sự bình an.
Lưu ý: Combo này là sự kết hợp Âm-Dương, Trong-Ngoài, không thể tách rời. Dùng thuốc mà không có bùa thì như xây nhà không có nóc, tà khí vẫn xâm nhập. Dùng bùa mà không có thuốc thì như cây không có gốc, chính khí không đủ để chống đỡ.

Thầy Bảy nói, bình thường một liệu trình như thế này có giá không dưới năm triệu đồng. Nhưng vì cảm mến cái tâm thiện lành của chị, thầy quyết định chỉ gieo duyên với mức giá đặc biệt: 6.999.000 VNĐ.

Con số này không phải là tiền thuốc, mà là một chút tấm lòng của chị để nhà thuốc có chi phí lên núi tìm dược liệu, giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn khác. Mọi sự tùy duyên, chị không cần phải hoan hỉ nhận ngay. Nếu chị cảm thấy đủ duyên, xin vui lòng chuyển khoản vào số tài khoản bên dưới. Sau khi nhận được, nhà thuốc sẽ lập tức bào chế và gửi thuốc cho chị trong thời gian sớm nhất.

Chúc chị thân tâm an lạc.
Trợ lý Gái."

Bà Lâm đọc xong tin nhắn, hai mắt sáng rực. Bà không hề thấy cái giá gần bảy triệu là đắt.

Ngược lại, bà thấy nó... quá rẻ! Rẻ cho một giải pháp toàn diện cả về thể chất lẫn tâm linh. Rẻ cho một cơ hội được thoát khỏi vong nữ tóc dài và căn bệnh đau lưng dai dẳng. "Bột sừng linh dương", "trì chú 49 ngày đêm", những chi tiết này càng làm tăng thêm giá trị và sự huyền bí của liệu trình.

"Giá gieo duyên", bà lẩm bẩm. Đúng rồi, đây không phải là mua bán. Đây là mình đang gieo một cái duyên lành với thầy. Bà cảm thấy vô cùng may mắn và được trân trọng.

Không một giây chần chừ, bà mở ngay ứng dụng ngân hàng, cẩn thận nhập số tài khoản và con số 6.999.000. Ở phần nội dung chuyển khoản, bà thành kính gõ: "Con Lam P12 xin gieo duyen voi Thay Bay No".

Bà bấm "Xác nhận". Tiếng "tách" của giao dịch thành công vang lên, nhẹ nhàng như tiếng chuông chùa. Bà thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như vừa trút được một gánh nặng ngàn cân.

"TING!"

Tiếng thông báo tiền về trên điện thoại của Gái vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, nghe trong trẻo và thánh thót hơn bất cứ bản nhạc nào.

"Vào rồi!" – Gái reo lên, giơ điện thoại lên cho Tèo xem. "6.999k! Nhanh gọn lẹ! Chú thấy cháu định giá đỉnh không?"

Tèo đang nằm sấp trên sàn, lồm cồm bò dậy. Nhìn thấy con số trên màn hình, cơn đau lưng của anh dường như tan biến. Đây là thành quả lao động (lừa đảo) đầu tiên, là viên gạch nền móng cho đế chế sắp tới.

"Giờ sao nữa?" – Tèo hỏi, giọng đầy phấn khích. "Mình đi mua sừng linh dương ở đâu bây giờ?"

Gái lườm ông chú mình một cái sắc lẹm. "Chú khùng à? Tiền đâu mà mua? Với lại có biết nó trông như thế nào đâu mà mua. Kế hoạch B chứ sao."

Kế hoạch B của Gái, dĩ nhiên, đã được chuẩn bị sẵn. Cô giao cho Tèo nhiệm vụ tối quan trọng: đi mua nguyên liệu "bào chế" thuốc. Danh sách bao gồm: một bịch bột ngũ cốc dinh dưỡng loại rẻ tiền nhất, một gói bột nghệ, và mười cái túi zip nhỏ.

Trong khi Tèo lật đật ra tiệm tạp hóa, Gái bắt tay vào công đoạn chế tác "Lá Bùa Hộ Mệnh". Cô mở laptop, chọn tấm ảnh "thần thái" nhất của Tèo, rồi mở một ứng dụng chỉnh ảnh miễn phí trên điện thoại. Cô dùng hiệu ứng "Lens Flare" (lóe sáng), đặt một vầng hào quang chói lòa ngay sau đầu Tèo.

Trông anh không khác gì một vị Phật sống đang hiển linh, chỉ có điều vầng hào quang hơi giả và che mất một bên tai. Sau đó, cô dùng font chữ thư pháp, thêm vào bốn chữ Hán tự mà cô sao chép trên mạng, trông có vẻ uyên thâm nhưng thực chất có nghĩa là "Vịt Quay Bắc Kinh".

Cô gửi file ảnh qua Zalo cho tiệm in ảnh gần nhà, yêu cầu in ra cỡ 6x9 và ép plastic cẩn thận.

Nửa tiếng sau, mọi nguyên liệu đã tập hợp đầy đủ. "Phòng bào chế" chính là cái bàn nhựa cáu bẩn giữa phòng. Gái đổ hết bịch bột ngũ cốc và gói bột nghệ vào một cái thau nhựa, rồi dùng tay... trộn đều.

Bụi bay mù mịt. Mùi ngũ cốc mốc meo quyện với mùi hăng hắc của bột nghệ tạo thành một thứ hương thơm vô cùng khó tả.

"Đây," – Gái múc từng muỗng bột vào túi zip. "Thuốc Thánh Diệt Vong đây. Chú thấy giống thuốc Bắc không?"

Tèo nhìn đống bột vàng khè, gật gù. "Giống! Thậm chí còn giống hơn cả thuốc thật."

Công đoạn cuối cùng, và cũng là công đoạn mang tính "tâm linh" nhất, là "trì chú" cho lá bùa. Tấm ảnh của Tèo sau khi ép plastic trông khá xịn sò. Gái đưa nó cho Tèo, cùng với một cây nhang muỗi.

"Nào, Thần Y, đến lúc ngài ban phép rồi đấy," – Gái nói, giọng đầy vẻ châm chọc. "Chú cầm lá bùa hơ qua hơ lại trên khói nhang, miệng lẩm bẩm cái gì đó cho có vẻ bí hiểm vào. Cháu quay clip lại để sau này còn làm tư liệu marketing."

Tèo nhận lấy lá bùa, ho một tiếng lấy giọng. Anh bắt đầu đưa tấm ảnh qua lại trên làn khói lờ lững của cây nhang muỗi, miệng lẩm bẩm:

"Úm ba la... xì bùa... Vong nữ mau mau biến ra... Đau lưng đau cốt... tan ra như khói... Chuyển khoản liền tay... vận may sẽ tới... Tối nay ăn gì... hả Gái ơi...?"

Gái đang quay phim suýt nữa thì phì cười, vội vàng ra hiệu cho ông chú mình nghiêm túc.

Tèo hắng giọng, tiếp tục bài chú tự chế: "...Cầu cho tín chủ... uống vào khỏe ngay... Khỏe rồi giới thiệu... thêm vài người ngay... Cho chú cháu ta... sớm ngày giàu sang... A Di Đà Phật... Chốt đơn…..Chốt đơn!"

Sau màn "trì chú" đầy thành tâm, Gái cẩn thận đặt gói "thuốc thánh" và "lá bùa hộ mệnh" vào một chiếc hộp đựng bánh trung thu cũ mà cô đã bọc lại bằng giấy đỏ. Cô còn cẩn thận in một tờ "Hướng dẫn sử dụng" với những chỉ dẫn vô cùng chi tiết:

"HƯỚNG DẪN SỬ DỤNG COMBO CỨU RỖI

Đối với Lá Bùa: Trước khi sử dụng, cầm lá bùa bằng hai tay, thành tâm khấn tên và tuổi của mình, cầu xin Thầy Bảy phù hộ. Sau đó, dùng bật lửa hơ nhẹ vào một góc bùa cho cháy xém một chút để "khai quang". Luôn mang bùa theo người, tốt nhất là để trong ví hoặc túi áo ngực. Tuyệt đối không để bùa ở những nơi ô uế như nhà vệ sinh.

Đối với Thuốc Thánh: Mỗi ngày một gói, pha với 200ml nước ấm. Uống sau bữa ăn tối 30 phút. Khi uống phải nhắm mắt, tĩnh tâm, tưởng tượng các dược chất đang lan tỏa khắp cơ thể, đẩy lùi tà khí.

Lưu ý: Trong thời gian dùng thuốc, kiêng ăn thịt chó, mắm tôm và tiết canh để tránh làm giảm dược tính."

"Sao phải kiêng mấy thứ đó?" – Tèo thắc mắc.

"Cho nó có vẻ khoa học và bí truyền thôi," – Gái đáp gọn.

Cô đặt tờ hướng dẫn vào hộp, niêm phong cẩn thận, rồi mở ứng dụng gọi xe ôm công nghệ. Ở phần ghi chú cho tài xế, cô gõ: "Hàng tâm linh, xin đi đứng cẩn thận, tránh đi qua những nơi có đám ma. Xin cảm ơn."

Bà Lâm đã chờ đợi cả ngày. Bà đi ra đi vào, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngõ. Cuối cùng, tiếng chuông điện thoại reo lên. Là anh tài xế giao hàng.

Bà tất tả chạy ra, nhận lấy gói hàng từ tay anh tài xế với một sự trân trọng lạ thường. Anh tài xế nhìn bà, rồi lại nhìn gói hàng được bọc giấy đỏ cẩn thận, cảm thấy hơi khó hiểu nhưng cũng không hỏi gì thêm.

Bà Lâm ôm gói hàng vào lòng như một báu vật. Bà không mở ra ngay. Bà mang nó đặt lên bàn thờ gia tiên, thắp thêm ba nén nhang nữa để "trình báo" với tổ tiên về sự kiện trọng đại này.

Sau khi hương tàn, bà mới thành kính hai tay nâng chiếc hộp xuống, từ từ mở ra.

Bên trong, mọi thứ được sắp xếp vô cùng đẹp mắt. Ba mươi gói bột màu vàng được xếp ngay ngắn. Ở giữa là "Lá Bùa Hộ Mệnh", lấp lánh dưới ánh đèn. Tờ hướng dẫn sử dụng được cuộn lại như một cuốn thánh chỉ.

"Chuyên nghiệp quá!" – bà Lâm thầm thán phục.

Bà đọc kỹ hướng dẫn, rồi làm theo không sai một bước. Bà cầm lá bùa, lẩm nhẩm khấn vái. Sau đó, bà lấy bật lửa, run run hơ vào góc bùa. Một vệt đen cháy xém hiện ra. Bà cảm thấy một luồng năng lượng ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Bà cẩn thận cất lá bùa vào túi áo.

Tiếp theo là đến phần "thuốc thánh". Bà lấy một gói bột, xé ra, đổ vào ly nước ấm. Một mùi hương thoang thoảng bay lên. Đó là mùi của ngũ cốc hơi cũ kỹ và mùi nồng của nghệ, nhưng qua khứu giác đầy niềm tin của bà Lâm, nó biến thành "mùi thảo mộc thanh tao, thuần khiết".

Bà nhắm mắt, uống một hơi cạn sạch. Vị thuốc hơi lợ lợ, ngang ngang, có chút sạn của bột chưa tan hết. Nhưng bà lại tự nhủ: "Thuốc đắng dã tật. Vị thuốc càng khó uống, chứng tỏ dược tính càng mạnh."

Tối hôm đó, bà Lâm đi ngủ sớm. Tay bà vẫn nắm chặt lá bùa trong túi áo. Bà cảm thấy một sự bình yên lạ thường, một cảm giác được che chở, bảo vệ. Có lẽ do tâm lý thoải mái, hoặc do tác dụng an thần nhẹ của bột ngũ cốc, bà chìm vào một giấc ngủ sâu và không mộng mị, giấc ngủ ngon nhất của bà trong nhiều năm trở lại đây.

Sáng hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên len lỏi qua khe cửa, bà Lâm tỉnh giấc. Bà vươn vai một cái.

Và bà nhận ra, có một điều kỳ diệu đã xảy ra.

Cơn đau lưng. Nó gần như biến mất.

Nó không hết hẳn, vẫn còn hơi ê ẩm nếu bà cử động mạnh, nhưng cái cảm giác đau nhức, âm ỉ, dai dẳng hành hạ bà mỗi sáng đã không còn nữa. Bà cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, tràn đầy năng lượng.

"Hết rồi! Hết bệnh thật rồi!" – bà reo lên trong sung sướng.

Bà không thể nào hiểu được sức mạnh của hiệu ứng giả dược, không biết rằng niềm tin mãnh liệt của bà đã kích hoạt cơ chế tự chữa lành của cơ thể, giải phóng endorphin (một loại chất giảm đau tự nhiên có trong cơ thể).

Đối với bà, đây là phép màu. Một phép màu mang tên Thần Y Bảy Nổ.

Bà cảm thấy mình có một sứ mệnh. Bà không thể giữ phép màu này cho riêng mình. Bà phải đi lan tỏa nó, phải đi cứu giúp những người khác cũng đang đau khổ vì bệnh tật như bà.

Bà vội vàng thay một bộ đồ mới, gương mặt rạng rỡ, hồng hào. Điểm đến đầu tiên của bà: công viên gần nhà, nơi các bà, các cô trong xóm đang tụ tập để tập thể dục buổi sáng.

Hôm nay, bà sẽ không nói về công thức nấu ăn hay mẹo vặt trồng cây nữa.

Hôm nay, bà sẽ giảng đạo......
 
Top