Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] Tháng Chín - Mạc Tà

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Truyện ngắn] Tháng Chín - Mạc Tà
Tham gia
15/4/19
Bài viết
49
Điểm cảm xúc
185
Điểm
33
THÁNG CHÍN
anh-buon-4.jpg

Tác giả: Mạc Tà
Thể loại: Truyện ngắn
Tình trạng: Hoàn
Độ tuổi: 15+
Cảnh báo: không


Anh tìm thấy em vào một ngày tháng Chín
Tiết trời mùa thu hòa giọng nói ngọt ngào
Mình xa nhau cũng vào ngày tháng Chín
Giọng nói ngọt ngào... em ở nơi nao

Tháng Chín vừa về tới, khí trời se se lạnh, thi thoảng tôi lại có thể nhìn thấy vài cô nàng khoác trên mình chiếc áo ấm, vừa đạp xe đạp vừa nói cười khúc khích. Tiếng cười rộn ràng ủ ấm khắp cả con đường.

Có mấy cô, cậu học trò không sợ lạnh, không mặc áo ấm, lưng đeo chiếc ba lô nhỏ. Con trai thì mang ba lô hình siêu nhân Gao, siêu nhân Sấm Sét... trông vừa ngầu lại vừa đáng yêu.
Mấy bé gái lại dịu dàng hơn, tay ôm chiếc cặp in hình các nàng công chúa, cô bé nọ tết hai bím tóc đuôi sam nhìn tôi cười mỉm.

"Anh ơi! Anh là ai thế?" Cô bé nhìn tôi, lại cười.

Nhưng không kịp đợi tôi trả lời, tiếng trống trường đã thúc giục em phải chạy nhanh về lớp. Em rất đáng yêu, ít nhất là đối với tôi. Em giống tôi thuở cấp hai, lúc ấy tôi nhớ mình cũng hồn nhiên và nhí nhảnh như thế.

Mấy hôm trước tôi có nhận được thư của Nhung - cô bé lúc nãy tôi vừa kể. Trong thư, em nói rằng em đã phải chạy khắp nơi để có được email của tôi.

Tôi phải bật cười cho sự ngốc nghếch này của em.

***
"Anh có biết lý do em nhất định muốn làm bạn với anh không?" Dòng email được kết thúc bằng mấy cái mặt cười tinh nghịch.

"Vậy thì cô bé có thể nói cho tôi nghe lý do chứ?"

"Vì hôm đó là sinh nhật của em, anh là người đầu tiên cười với em."

Hóa ra mọi chuyện lại tình cờ như thế, nếu buổi sáng hôm ấy tôi không cười với em, có lẽ chúng tôi đã không gặp nhau, không tán gẫu và tôi cũng chẳng gặp được cô em gái nuôi nhí nhảnh như em.

Em hay hẹn tôi đi chơi, tôi biết được rất nhiều sở thích cùng sở ghét của em. Ví dụ như em thích ăn kem nhưng lại ghét đồ ngọt, rồi thi thoảng lại cuồng sưu tầm kẹo như một tín đồ của các loại kẹo ngọt.

Em hay viết chữ lên giấy rồi lại gấp chúng thành hạc giấy, thành thuyền nan, khi vui thì cười nói như vẹt nhỏ. Mà con vẹt nhỏ này lúc buồn lại im như nàng hến con.

***
Tôi là anh trai, em như cô em gái nhỏ lúc nào cũng thích quấn lấy người khác. Ấy thế mà lại sợ bị bỏ rơi.
Có hôm kẹt xe, tôi trễ hẹn tầm hơn hai giờ. Vừa đến nơi chưa kịp thở đã thấy em dụi cả khuôn mặt tèm lem nước mắt vào áo sơ mi trắng của tôi.

"Em lại tưởng anh không đến!"

Cảnh Hồ Gươm vốn chán phèo như được cô tiên ban cho phép lạ. Mặt nước trong xanh đến lạ lùng.

***
Em là con gái Hà Nội, một cô gái mười tám tuổi, hai bím tóc dày vẫn được tết gọn như ngày trước, bên má phải có một lúm đồng tiền nhỏ, mỗi lần cười lên thì trông đáng yêu phải biết.
Giọng em mặn mà, đậm chất con gái xứ Bắc chứ không giống cái giọng ngọt ngào trong trẻo của mấy cô gái miền Nam.

Cô gái mười tám tuổi lần đầu biết yêu.

Đó là một ngày trời khá đẹp, em nói với tôi em đang yêu. Nhưng em không hề cho tôi biết em yêu ai, em chỉ nói em đang yêu.

Tôi gật đầu, lúc ấy tôi chỉ đơn thuần suy nghĩ rằng em yêu ai cũng được, chỉ cần em hạnh phúc và vui vẻ, tôi sẽ mừng cho em.

Vậy mà em lại dỗi, em bỏ về nhà sau đó cũng chẳng thèm gửi email hay hẹn tôi ra Hồ Gươm hóng mát như trước.

***
Sau ngày hôm đó tôi cũng chẳng còn gặp em nữa.

Mẹ tôi bệnh nặng, tôi đưa bà về quê ngoại ở Cà Mau và định cư luôn ở đó. Trong giỏ quần áo chật hẹp, tôi còn cố nhét thêm cái hũ thủy tinh chứa đầy mấy con hạc bằng giấy mà em gấp lúc trước.

Cà Mau khác Hà Nội nhiều lắm, tháng Chín ở đây không có mùa thu, khí trời cũng không lành lạnh như tháng Chín ở Hà Nội.
Con gái Cà Mau khác hẳn con gái Hà thành, nếu con gái Hà thành mặc áo tứ thân khi đi hội, giọng con gái Hà thành mặn mà, dày dày thì giọng con gái miền Tây lại ngọt ngào như kẹo mật, con gái ở đây mặc áo bà ba chứ không phải áo tứ thân đầy màu sắc.

Ở Cà Mau, bác tôi làm mai cho tôi một người vợ đảm. Vợ tôi rất đẹp, đẹp theo cái đẹp thanh mảnh dịu dàng của người miền Tây chứ không đẹp theo cái đằm thắm của người xứ Bắc.

Vợ sinh cho tôi hai người con, một trai, một gái. Cậu con trai thì nghịch ngợm, mà vợ tôi hay trêu nó phá như quỷ. Còn cô con gái của tôi tên Lụa, Lụa có mái tóc dày được buộc đuôi gà, mái tóc lắc lư theo nhịp đi của con bé.

Con bé có làn da trắng và giọng nói nghe mằn mặn như giọng Bắc.

Vợ đảm, con ngoan, vợ chồng tôi lại chưa cãi nhau lần nào. Tôi có một gia đình hạnh phúc, có lẽ vì thế tôi vô tình quên bén mất Nhung - cô em gái chiều nào cũng hẹn tôi ra Hồ Gươm tám chuyện.

***
Tại sao tôi lại nhắc về Nhung? Đó là vào một chiều tháng Chín, vợ tôi tết cho Lụa hai bím tóc nhỏ nhỏ, trông xinh lắm.

Con gái đứng trước mặt tôi, khoe thành quả là hai bím tóc mà mẹ vừa tết cho nó, hai bím tóc ấy... vừa lạ lại vừa quen.
Tôi nhớ về cô em gái khi xưa cũng hay để kiểu tóc như thế.

"Cha ơi! Đây là cái gì thế?"

Cô con gái yêu giật giật tay tôi, bé con cố gắng giơ cái tay nắm mảnh giấy nhỏ lên cho cha thấy, trông yêu lắm.

"Đâu, Lụa hỏi cha cái gì nào?"

Lụa xòe cái tay nhỏ ra, bên trong là một con hạc trắng, bằng giấy bị nhàu nát. Chẳng những bị nhàu, nó còn có mấy vết mực lấm lem, hình như là có chữ viết trong đó.

Tôi mở vội con hạc, bên trong là một dòng chữ đã cũ, được viết nắn nót trông tỉ mỉ vô cùng.

"Vâng! Em yêu anh."

Xuyên qua dòng chữ ấy, trước mắt tôi là mặt nước trong xanh, dập dìu của Hồ Gươm, bên cánh mũi như ngửi được mùi hương trong lành và mát mẻ của tiết trời những buổi sáng tháng Chín nơi thủ đô ngày trước.

***
Con người gặp nhau là duyên nhưng có ở bên nhau hay không lại cần có nợ.

Thu về khiến người ta phải nhớ những câu chuyện không nên nhớ, nhớ những con người vốn đã muốn quên hoặc đã được gói ghém một cách cẩn thận trong ngăn kéo mang tên ký ức từ lâu.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top