Dịch+Beta: Miên
----------------
Cúp điện thoại xong, Thẩm Du bỏ điện thoại bỏ vào trong túi, làm mấy việc ở ban công, rồi đi vào ký túc xá.
Đèn đã tắt, cả kí túc xá vắng lặng như không có hơi người. Giường của Thẩm Du là giường trên, tuy rằng động tác của cô rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn phát ra tiếng "ầm ầm" nhỏ.
Tuy mỗi học kỳ đều phân lớp, nhưng ký túc xá học sinh vẫn cố định, chưa bao giờ đổi, cho nên bạn cùng phòng của Thẩm Du vẫn là những bạn học ở lớp trọng điểm.
Vừa vào năm nhất, Thẩm Du xin học ngoại trú, bởi vậy nên cô không thân thiết với bạn cùng phòng. Năm hai cô trở về, muốn xây dựng quan hệ tốt với các cô, nhưng không thể hòa nhập vào thế giới nhỏ của họ.
Lúc này, trong ký túc xá chỉ có một tầng ánh sáng yếu ớt, có tiếng viết, có tiếng lật trang sách. Trong im lặng, đột nhiên có người mở miệng nói với Thẩm Du: “Thẩm Du, sao lần này cậu thi kém vậy?”
Dựa theo Thái độ của họ với cô trước kia, Thẩm Du cảm thấy họ hỏi thế không phải là quan tâm cô, cho nên cô chỉ thản nhiên trả lời: “Quá đơn giản, không muốn làm.”
“…”
Không biết là tiếng cười của ai, Thẩm Du cũng không để ý, cô mở đèn học lên xem một đề vật lý lớn, nghĩ ra hướng giải đề rồi mới bắt đầu viết, sau khi viết xong cô ngồi học từ đơn một lúc.
Thấy đã hai giờ, cô dụi dụi đôi mắt đang lim dim, chỉnh đồng hồ báo thức đến năm rưỡi rồi nhắm mắt lại, lập tức chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, khi Thẩm Du tỉnh lại, trời mới tờ mờ sáng.
Thẩm du rời khỏi giường, đi ra ban công rửa mặt. Sau khi chuẩn bị xong, cô chải tóc, vốn định thả tóc, nhưng đột nhiên nhớ tới đuôi tóc đuôi ngựa bị túm hôm qua. Ánh mắt cô dừng lại rồi cắn môi, buộc tóc lên.
Mấy bạn cùng phòng ký túc xá lần lượt tỉnh dậy, một người đi ra ban công chạm qua vai cô, hai người khác còn ngồi trên giường, vẻ mặt đờ đẫn, mắt nhắm hờ, dường như chưa thoát khỏi cơn buồn ngủ.
Sau khi thay đồng phục, Thẩm Du kiểm tra đồ dùng học tập trong cặp rồi mới rời ký túc xá. Đi được nửa đường, cô như nhớ tới cái gì đó, chạy về kí túc xá để lấy hộp giữ nhiệt.
Rời khỏi ký túc xá, Thẩm Du đến nhà ăn mua bữa sáng. Cô không rõ khẩu vị của Chu Từ Dẫn như thế nào nên chỉ cần nhìn vừa mắt thì cô sẽ mua. Cộng lại gần bằng phần ăn của bốn người. May mà hộp giữ nhiệt khá lớn, có thể chứa được.
Vốn dĩ mọi thứ đang diễn ra vô cùng thuận lợi. Nhưng khi đi đến cửa lớp học, nhìn cánh cửa đang đóng chặt, Thẩm Du mới nhớ rằng có không có chìa khóa.
Bởi vì vẫn còn sớm, vẫn chưa có ai đến lớp học.
Thẩm Du đợi một lúc, sau đó buồn bực đi tới văn phòng, cũng không có người. Cô trở về trước cửa phòng học, kéo kéo cửa sổ, đang nghĩ xem Chu Từ Dẫn tháo ra kiểu gì thì nghe thấy có người gọi tên cô.
“Thẩm Du.”
Cô quay đầu lại theo phản xạ, kinh ngạc nhìn người mới tới rồi cất tiếng chào.
Chu Từ Dẫn vừa ngáp vừa đi đến bên cạnh cô, lặp lại hành động ngày hôm qua, mở cửa xong mới hỏi cô: “Cậu chờ bao lâu rồi?”
“Không lâu lắm, tôi vừa tới.” Thẩm Du chớp chớp mắt, không nhịn được cong cong khóe môi, “Sao cậu đến sớm vậy?”
Nhìn hai tay đầy đồ của cô, Chu Từ Dẫn cầm lấy hộp giữ nhiệt, đi vào phòng học. Đặt hộp giữ nhiệt lên bàn cô xong, cậu ngồi về chỗ của mình. Hình như cậu vẫn còn buồn ngủ nên trực tiếp nằm bò xuống mặt bàn, nhắm hai mắt lại rồi trả lời cô.
“Tôi đến mở cửa.”
Thẩm Du sửng sốt, ngập ngừng nói: “Trong lớp không có chìa khóa sao?”
Chu Từ Dẫn không mở mắt, lười biếng hỏi: “Cái gì không có chìa khóa?”
“Nếu không từ nay về sau cậu phải dậy sớm, tháo cửa sổ để mở cửa sao?”
“…” Chu Từ Dẫn đột nhiên mở mắt ra, lặng lẽ nhìn cô, hơi thích thú nói, “Lần này tôi làm.”
“Ra là thế.” Thẩm Du không để ý tới Thái độ của cậu, cúi đầu mở hộp giữ nhiệt, lấy tầng trên cùng ra, đặt phần còn lại lên bàn của Chu Từ Dẫn, sau đó lại đặt thêm một chai sữa đậu nành.
Nhìn hộp giữ nhiệt trên bàn, Chu Từ Dẫn ngồi dậy, chậm rãi lấy đồ bên trong ra.
Có ba gói bánh, mỗi gói có một cái màn thầu(*), một phần cháo, còn có một chai sữa đậu nành. Chu Từ Dẫn nhướng mày, tâm tình lập tức trở nên tốt hơn, duỗi chân dài xuống dưới rồi đá vào ghế của Thẩm Du: “Không tồi nha, vậy mà lại biết khẩu vị của tôi.”
(*) Màn thầu:

Thẩm Du ngơ ngác quay đầu lại: “A? Tôi không biết cậu thích ăn gì nên mua phần ăn của bốn người.”
“…” Chu Từ Dẫn lập tức giấu đi ý cười, để giữ gìn hình tượng, cậu cố ý nói, “Cậu lấy vài thứ đi, nhiều như vậy tôi ăn không hết.”
Thẩm Du "ừ" một tiếng, phối hợp hỏi cậu: “Lấy cái nào?”
Chu Từ Dẫn hít một hơi thật sâu, bị EQ thấp của cô làm nghẹn, không nói gì, lại không muốn cô lấy đồ đi, chỉ vẫy vẫy tay với cô, ngụ ý nói cô tránh xa tầm mắt của cậu.
Nhưng mà Thẩm Du không hiểu ý của cậu, thấy cậu không muốn nói, cô ngập ngừng hỏi: “Ăn không ngon sao?”
Nhưng Chu Từ Dẫn vẫn không nói gì, cô đành phải yên lặng quay lại, tiếp tục vừa dọn dẹp bàn vừa ăn màn thầu.
“…” Sao mà EQ thấp khủng khiếp vậy?
-
Khi hai người bọn họ ăn xong đã có không ít người đến lớp.
Xếp đống sách vở đã phân loại vào ngăn bàn, Thẩm Du đặt vài quyển sách thường dùng lên bàn. Sau đó cô quay lại lấy hộp giữ nhiệt trống không trên bàn Chu Từ Dẫn rồi lấy ra một bộ đề toán mới, bắt đầu viết.
Khi cô đang suy nghĩ về câu hỏi cuối cùng, đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói lớn và thô thiển.
“Này, người anh em. Sao hôm nay cậu lại đến sớm như vậy? Tao còn tưởng bản thân đến muộn.” Một nam sinh có vẻ ngoài giản dị vợ vỗ vai Chu Từ Dẫn, sau đó chen qua chỗ trống nhỏ sau ghế, ngồi xuống bên cạnh cậu.
Chu Từ Dẫn nhìn cậu ta một cái, nói bóng nói gió: “Mày cũng đến sớm quá nha, trước kia không quan sát địa hình thường xuyên sao?”
Nhắc đến chuyện này, nam sinh tức giận đến nghiến răng: “Mày còn không biết xấu hổ mà nói à, toàn bộ ký túc xá đều bị mày đánh thức! Động tĩnh lớn như vậy!”
Thẩm Du cảm thấy giọng nói này hơi quen tai, cô quay đầu theo bản năng, quả nhiên nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. Cô chớp chớp mắt, chào hỏi cậu ta: “Lý Dục Đức.”
Nhìn thấy Thẩm Du, trong mắt Lý Dục đức lót lên sự kinh ngạc, nhưng nhanh chóng tươi cười đáp lại: “Đây không phải Thẩm Du sao, cậu cũng bị phân đến lớp Mười à?”
Khi vừa bắt đầu năm nhất, vì điểm thi đầu vào nên Chu Từ Dẫn được phân đến lớp trọng điểm, ở chung kí túc xá với bạn cùng lớp - Lý Dục Đức. Ba người đều từng học chung lớp trọng điểm, bây giờ lại có thể học chung với nhau một lần nữa.
Khi nghe thấy Thẩm Du gọi tên Lý Dục Đức, tâm trạng của Chu Từ Dẫn lập tức trở nên không vui, cậu cau mày, đưa ngón tay gõ gõ cái bàn, hỏi: “Tại sao cậu nhớ cậu ta mà không nhớ tôi?”
Nghe giọng điệu bất mãn của cậu, Lý Dục Đức đột nhiên cười thành tiếng, cười nhạo: “Phì —— Tao khác mày nha. Tao đã ngồi trong lớp trọng điểm một năm! Đâu giống mày, kỳ hai đã bị loại ra.”
“Còn không phải cũng bị loại sao.” Chu Từ Dẫn khịt mũi, khinh thường liếc một cái.
Rồi sau đó Chu Từ Dẫn vô cảm nhìn chằm chằm cậu ta, Lý Dục Đức cũng không cam lòng yếu thế nên trừng lại, dường như trọng mắt hai người đang lót lên những tia lửa, kịch liệt đối chọi nhau.
Thẩm Du đột nhiên bật cười, chỉ vào hai người bọn họ, nói: “Hai người các cậu nhìn nhau giống như liếc mắt đưa tình ấy.”
Chu Từ Dẫn: “…”
Lý Dục Đức: “…”
Lý Dục Đức xấu hổ thu hồi tầm mắt, mấy giây sau cậu ta nhìn Thẩm Du, tỏ vẻ kỳ quái: “Bởi vì cậu không nhớ rõ nên cậu ta tức giận?”
Thẩm Du do dự, nhìn nhìn Chu Từ Dẫn. Cậu không có thái độ gì, cô cũng không trả lời.
Lý Dục Đức coi sự im lặng của cô là cam chịu, cậu ta nghiêng người, bá vai Chu Từ Dẫn, trêu đùa: “Chu ca, mày có ý kiến gì với Thẩm Du?”
Chu Từ Dẫn không nói gì nhưng vẻ mặt vẫn như vậy, khiến ý niệm của Lý Dục Đức hoàn toàn bị xua tan.
Vì phản ứng của cậu nên Thẩm Du hơi ngây người. Cô nghĩ rằng, cậu và Đường Chiêu Văn thực sự không giống nhau.
Trước kia, khi Đường Chiêu Văn bị trêu đùa như vậy, cậu ta sẽ tức giận và bật dậy khỏi chỗ, cố sức tranh cãi, hoàn toàn không màng đến đương sự đang xấu hổ như thế nào.
Phản ứng của cậu làm Lý Dục đức càng tò mò, lực ôm lấy cổ Chu Từ Dẫn tăng thêm, rồi sau đó kéo cậu gần lại, đưa mặt mình cọ cọ mặt cậu, giả vờ cưng chiều: “Rốt cuộc là vì cái gì vậy?”
Chu Từ Dẫn lập tức vặn tay cậu ta, chán ghét dùng lòng bàn tay xoa xoa mặt, thấy cậu ta vẫn đang dựa gần, sau khi dùng tay lau mặt,cậu đưa tay đó đẩy cậu ta ra xa, tức giận nói: “Mỗi khi mọi chuyện hãy cách xa tôi ra một chút.”
Thấy Chu Từ Dẫn vẫn không trả lời, Thẩm Du cũng hơi tò mò.
Cô nghĩ ngợi rồi bắt đầu giải thích cho bản thân: “Chu Từ Dẫn, hình như trước đây quan hệ của chúng ta là nhìn thấy nhau ở hành lang cũng không chào hỏi phải không? Vậy nên tôi không nhớ rõ cậu, có thể tha thứ mà…”
Nghe lời giải thích hợp tình hợp lý của cô, Chu Từ Dẫn cảm thấy trái tim vốn đang bị tổn thương của cậu lại bị bồi thêm một đao, cậu ủy khuất 'hừ' một tiếng, nằm bò xuống bàn, không hề để ý tới hai người họ.
-
Rất nhiều năm sau, ba người bọn họ lại tụ tập một chỗ.
Khi Lý Dục Đức và Thẩm Du nói chuyện phiếm, họ lại thắc mắc vấn đề này.
Thẩm Du nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu, đối với sự hiểu biết của cô về anh(*) những năm gần đây thì…
(*) Rất nhiều năm sau rồi nên sẽ thay đổi xưng hô.
Suy nghĩ không bao lâu, Thẩm Du tỏ vẻ kiên định, bày ra bộ dạng sự thật là thế này, nói với anh ta: “Tôi cảm thấy anh ấy tự tin đến mức không biết xấu hổ, có lẽ vì cảm thấy bản thân lớn lên đẹp trai như vậy, lại không gây được ấn tượng với tôi, hơn nữa ——” Cô nghĩ ngợi, lại nói thêm: “Quan trọng là anh ấy nhớ rõ tôi mà tôi lại không nhớ rõ anh ấy, khiến mặt mũi anh ấy bị sỉ nhục, có lẽ khá sốc…”
Thẩm Du chưa kịp nói xong, thì thấy Chu Từ Dẫn đã quay về sau khi thanh toán tiền.
“…”
Cô lập tức im lặng, giả vờ trấn định, đổi đề tài. Chu Từ Dẫn ngồi ở bên cạnh cô, nắm lấy tay cô, lạnh nhạt nhìn cô. Môi anh khẽ mím, tất cả đều là thẹn quá hóa giận sau khi bị trúng tim đen.
“Nói gì mà vui vẻ như vậy?”
“… Không có gì.”