[Hiện đại] Thanh thanh dẫn ngươi - Trúc Dĩ
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,848
- Điểm cảm xúc
- 5,554
- Điểm
- 113
Chương 10:
Editor: trucxinh0505
Phản ứng Chu Từ Dẫn làm Dư Âm ngơ ngẩn, một lát sau, cô nhíu mày, kỳ quái hỏi: “Tớ chỉ đùa một chút, Thẩm Du cũng chưa nói cái gì, có phải cậu quá xen vào việc người khác hay không?”
Chu Từ Dẫn lạnh mặt không nói chuyện.
Lúc này đang giữa mùa hè, vừa lúc bốn người bọn họ ngừng ở giữa đường, bị ánh mặt trời chói chang chiếu vào, lại không lựa chọn dịch vào chỗ râm mát mà đứng, người đi ngang qua đều dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm bọn họ.
Dư Âm nói xong quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Du, như là mới phản ứng lại, biểu tình có chút áy náy: “Thẩm Du, người này nói chuyện có chút thẳng, nhưng tớ không ác ý, tớ không có ý tứ nói cậu béo, chỉ là đùa cậu một chút… Cậu có tức giận không?”
Cô ta nói như vậy, Thẩm Du tựa hồ cũng không có gì nói không tốt, nếu thừa nhận, có vẻ cô quá mức không phóng khoáng.
Nhưng khi ngẩng đầu nhìn đến biểu tình Chu Từ Dẫn bực bội, cô dừng một chút, thở dài, keo kiệt liền keo kiệt đi. Cô kéo kéo góc áo Chu Từ Dẫn, dùng ánh mắt cho thấy lập trường kiên định của mình.
Băng trên mặt Chu Từ Dẫn cũng bởi vậy tan rã, mấy viên lác đác lưa thưa rớt, thoáng lộ ra khuôn mặt nhu hòa.
Sau đó nhìn qua Dư Âm Thẩm Du gật đầu, mặt không biểu tình “Ừ” một tiếng.
Cô hiển nhiên không có nghĩ tới Thẩm Du sẽ thừa nhận trực tiếp, nháy mắt biểu tình Dư Âm có chút nan kham, trong chốc lát không khôi phục lại như thường, bất đắc dĩ nói: “Thực xin lỗi, lần sau tớ sẽ chú ý.”
Nói như vậy làm cho Thẩm Du nhớ tới lời cô ấy mới vừa nói, sắc mặt khó coi rất nhiều: “Chu Từ Dẫn quản chuyện của tớ, không cần cậu thay tớ chỉ trích cậu ta xen vào việc người khác hay không.”
“Rốt cuộc lời cậu ấy nói, chính là tớ muốn nói.”
Lần này Dư Âm không có tâm tư xin lỗi, biểu tình âm trầm xuống, ngữ khí cũng mang theo một tia bất mãn: “Tớ đã biết, là tớ nói chuyện có chút trực tiếp, nhưng tớ không phải biểu đạt cái ý tứ kia, rốt cuộc vì sao các cậu tức giận như vậy?”
Nguyên bản Chu Từ Dẫn đứng ở bên cạnh trầm mặc đột nhiên cười khẽ mở miệng: “Dư Âm, xem tóc liền biết ngày thường cậu gội đầu như thế nào.”
Mặt Dư Âm bỗng chốc trướng đỏ bừng, biểu tình một bộ bị chọc đến chỗ đau. Cô xác thật bản thân xinh đẹp, nhưng không được hoàn mỹ duy nhất chính là, mái tóc không mềm mượt.
Cô phản ứng làm khóe miệng Chu Từ Dẫn càng chề rộng, đem lời nói phía trước đáp lại cho cô ta: “Dư Âm, tớ nói chuyện có chút thẳng, nhưng tớ không ác ý, tớ không có ý tứ nói tóc cậu không mượt, chỉ đùa cùng cậu một chút, đừng có nóng giận.”
Thấy trường hợp càng thêm giằng co, Lý Dục Đức không thể đứng ra giảng hòa, hi hi ha ha nói: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa. Giữa trưa các cậu ăn cái gì? Tớ muốn ăn cơm thịt chưng.”
Chu Từ Dẫn liếc mắt ngó cậu ta một cái, nghĩ thầm nên nói đều đã nói, liền nói ra một câu làm Lý Dục Đức không kịp phòng ngừa: “Các cậu đi ăn đi, tớ cùng Thẩm Du đi ăn mì.” Nói xong liền tiếp tục bước đi hướng nhà ăn, cũng không sợ Thẩm Du không đi theo phía sau.
Thẩm Du chạy chậm đi theo, sau khi đi đến bên cạnh Chu Từ Dẫn, mới quay đầu lại vẫy vẫy tay cùng hai người bọn họ, nói đi trước.
Thời điểm chờ cô nhìn về phía Chu Từ Dẫn lần nữa, phát hiện khoảng cách giữa bọn họ lại kéo lớn, lần này cô trực tiếp chạy qua, kéo lấy góc áo anh: “Cậu đi chậm một chút.”
Nghe vậy, Chu Từ Dẫn thả chậm bước chân, khóe miệng hơi hơi giơ lên, cười nhạo cô: “Chân thật ngắn.”
Để lại Dư Âm cùng Lý Dục Đức đứng tại chỗ hai mặt nhìn nhau.
Lý Dục Đức hung hăng khiển trách Chu Từ Dẫn trong lòng, cái thời khắc mấu chốt này đồng đội hỗn đản phản bội, sau đó xấu hổ hỏi: “Cậu còn ăn sao?”
Không ngoài dự kiến, Dư Âm đem hết tức giận đổ lên trên người anh: “Không ăn, có cái gì ăn ngon? Cậu thích thì tự ăn đi.”
Lý Dục Đức: “…”
Ha hả, Chu Từ Dẫn cậu chờ đó, trở về đánh chết cậu.
Một bên khác, Thẩm Du cùng Chu Từ Dẫn đã đến nhà ăn cao tam. Bởi vì tới chậm, cơ bản không có người xếp hàng, hai người nhanh chóng chọn hai phần cơm sườn, liền tìm vị trí ngồi xuống, an tĩnh ăn.
Thẩm Du ăn rất chậm, cô chưa ăn hết một nửa Chu Từ Dẫn đã ăn xong rồi, ở một bên an tĩnh chờ đợi cô. Thẩm Du đột nhiên mở miệng cười, tùy ý nói lên một đề tài: “Kỳ thật trước kia như vậy tớ không cảm thấy có gì không tốt, người khác nên có tớ đều có, còn so người khác nhiều thịt hơn chút.”
Chu Từ Dẫn cũng cười, nhìn không ra có lệ, ánh mắt chân thành tha thiết: “Là không có gì không tốt.”
Nghe được anh nói, cái mũi Thẩm Du đau xót, thanh âm phát sáp: “Nhưng bị người khác nói nhiều, ý nghĩ của tớ liền chậm rãi thay đổi. Thời điểm soi gương nhớ tới người khác nói ghê tởm, đột nhiên tớ cũng cảm thấy chính mình trong gương, giống như… Có chút ghê tởm.”
“Khả năng Dư Âm nói là không có ý tứ gì, nhưng sau đó nghe được, lại không cảm thấy đây là một câu nói vui đùa.”
Thanh âm Chu Từ Dẫn đạm nhiên, cau mày phản bác nói: “Chọc chỗ đau những người khác vui đùa vốn dĩ không phải lời nói vui đùa.”
Đôi mắt anh thanh triệt làm Thẩm Du nhớ tới hôm nay ở WC nữ nghe được đối thoại, khổ sở nói: “Tớ ngốc như vậy lâu rồi, có người bởi vì không hiểu suy nghĩ của cậu, cho rằng cậu suy đoán ác ý, nói một ít từ không hay.”
—— Vì sao quan hệ Chu Từ Dẫn cùng Thẩm Du tốt như vậy? Tớ nghe nói trước kia trong ban cậu ta không nói chuyện cùng nữ sinh?
—— Phỏng chừng là muốn lợi dụng cô ấy để tăng cao thành tích bản thân đi.
—— Giống như trong nhà Thẩm Du rất có tiền! Không phải là vì cái này đi?
—— Trời ạ, thật ghê tởm.
Người như Chu Từ Dẫn, sao có thể hai chữ “Ghê tởm” đặt cùng nhau.
Sao có thể.
Thẩm Du đột nhiên có chút hối hận, hối hận bản thân ích kỷ, hối hận lợi dụng đồng tình của anh. Nhưng con người đều không phải ích kỷ sao? Ích kỷ một lần có cái gì không tốt, vì chính mình suy xét có cái gì sai?
Như lúc này đây.
Cô sợ hãi mở miệng, trong mắt mang theo khẩn cầu, chờ đợi tuyên án cuối cùng: “Nghe nhiều, sau cậu có thể đem những việc này đều đổ trên người tớ, tựa như… Đường Chiêu Văn hay không.”
Nghe cô nói, Chu Từ Dẫn cúi đầu tự hỏi thật lâu, Thẩm Du yên lặng tiếp tục ăn mì, biểu tình thấp thỏm bất an.
Thật lâu sau, thời điểm Thẩm Du ăn xong, anh mới ngẩng đầu, kiên nhẫn giải thích: “Thẩm Du, tớ đồng tình không tràn lan như vậy. Khi đó chẳng qua biết tình cảnh cậu ở trường học quá mức kinh ngạc, trong khoảng thời gian ngắn bốc lên chút ý niệm mà thôi.”
“Vì sao cậu cảm thấy tự ti? Những người khác đều cảm thấy kỳ quái, không phải vấn đề của cậu, chẳng qua bởi vì bọn họ không có ánh mắt tốt như tớ mà thôi. Bọn họ không thể nhận thấy chỗ xuất sắc của cậu, không có một chút quan hệ cùng cậu.”
Nói như vậy khá lừa tình, Chu Từ Dẫn tựa hồ cảm thấy có chút thẹn thùng, gãi gãi đầu, ngữ điệu đổi thành nhẹ nhàng vui vẻ: “Hơn nữa, rốt cuộc tớ có chỗ nào tốt đâu? Cậu cảm thấy muốn đánh tớ cũng được, tớ ngoài cái đẹp trai, đều không có cái gì khác.”
Thẩm Du buông chiếc đũa, dại ra nhìn anh, hốc mắt có chút ướt át.
Chu Từ Dẫn đột nhiên nhớ tới cô gái một khắc còn tươi cười thân thiết vỗ bờ vai anh, nói anh học tập thật tốt, giây tiếp theo lại ngồi yên chịu đựng nức nở dùng sức dùng cục tẩy xóa chữ viết trên giấy, nước mắt một giọt hai giọt nhiễm ướt tờ giấy.
Khi đó anh liền nghĩ, nếu Thẩm Du là người kia anh tâm niệm, vậy anh không để cô lâm vào cái tình cảnh tiến thoái lưỡng nan kia.
Hiện giờ cô nhút nhát ngồi đối diện anh, mặt mày lại không tươi đẹp sinh động khi đó.
Chu Từ Dẫn đột nhiên cảm thấy trái tim như bị đau đớn một chút, cảm giác ùn ùn mãnh liệt kéo đến.
Anh rũ mi, mặt đầy hung ác: “Mà Đường Chiêu Văn? Vậy xem như cái thứ gì.”
Nhìn bộ dáng Thẩm Du vô cùng đáng thương, lệ khí trên người Chu Từ Dẫn tan đi chút, anh xả khóe miệng, thấp giọng xoay đề tài: “Anh nhanh đi, liền về phòng học, hiện tại ký túc xá cũng đóng cửa.”
“Tớ ăn xong rồi.” Thẩm Du vừa nói vừa lấy một bao khăn giấy từ cặp sách ra, đưa một mảnh cho Chu Từ Dẫn.
Cô cố ý dời đến đề tài khác, muốn giảm bớt không khí cứng đờ này, cười trêu chọc anh, biểu tình ra vẻ ghét bỏ: “Tớ vừa nghĩ nói, cậu còn chưa có lau miệng sao nói với tớ nhiều như vậy.”
“…” Chu Từ Dẫn cảm thấy, một ngày nào đó anh sẽ bị Thẩm Du làm cho tức điên.
Anh căm giận tiếp nhận khăn giấy, căm giận lau lau miệng, sau đó căm giận bưng chén lên đi hướng thùng đồ ăn cặn, đem đồ ăn thừa đổ vào trong đó.
Thẩm Du ngồi tại chỗ, không có giống phía trước sốt ruột đuổi kịp anh, cô nhìn Chu Từ Dẫn cố làm ra vẻ phẫn nộ, buồn cười.
Chu Từ Dẫn quay đầu lại, thấy cô còn ngồi tại chỗ, có chút buồn bực thúc giục nói: “Mau đi nhanh.”
Cô đứng lên, đi đến chỗ anh: “Tới liền.”
Ngày đó, thời điểm trong lòng tớ khát vọng mãnh liệt nhất, đúng lúc đó, gặp được cậu.
—— Là tớ cầu quá nhiều sao?
—— Cô chẳng qua là, muốn một người bạn. Nghĩ giống những người khác, có lẽ sẽ vì tương lai mà phiền não, nhưng càng nhiều thời điểm, đều là cười đùa bạn bè, vượt qua thanh xuân của mình.
Nguyện vọng bé nhỏ không đáng kể như vậy, chỉ có Chu Từ Dẫn giúp cô thực hiện.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay đêm Bình An đại gia đêm Bình An vui sướng a ~
Làm nũng lăn lộn cầu cất chứa cầu bình luận
Phản ứng Chu Từ Dẫn làm Dư Âm ngơ ngẩn, một lát sau, cô nhíu mày, kỳ quái hỏi: “Tớ chỉ đùa một chút, Thẩm Du cũng chưa nói cái gì, có phải cậu quá xen vào việc người khác hay không?”
Chu Từ Dẫn lạnh mặt không nói chuyện.
Lúc này đang giữa mùa hè, vừa lúc bốn người bọn họ ngừng ở giữa đường, bị ánh mặt trời chói chang chiếu vào, lại không lựa chọn dịch vào chỗ râm mát mà đứng, người đi ngang qua đều dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm bọn họ.
Dư Âm nói xong quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Du, như là mới phản ứng lại, biểu tình có chút áy náy: “Thẩm Du, người này nói chuyện có chút thẳng, nhưng tớ không ác ý, tớ không có ý tứ nói cậu béo, chỉ là đùa cậu một chút… Cậu có tức giận không?”
Cô ta nói như vậy, Thẩm Du tựa hồ cũng không có gì nói không tốt, nếu thừa nhận, có vẻ cô quá mức không phóng khoáng.
Nhưng khi ngẩng đầu nhìn đến biểu tình Chu Từ Dẫn bực bội, cô dừng một chút, thở dài, keo kiệt liền keo kiệt đi. Cô kéo kéo góc áo Chu Từ Dẫn, dùng ánh mắt cho thấy lập trường kiên định của mình.
Băng trên mặt Chu Từ Dẫn cũng bởi vậy tan rã, mấy viên lác đác lưa thưa rớt, thoáng lộ ra khuôn mặt nhu hòa.
Sau đó nhìn qua Dư Âm Thẩm Du gật đầu, mặt không biểu tình “Ừ” một tiếng.
Cô hiển nhiên không có nghĩ tới Thẩm Du sẽ thừa nhận trực tiếp, nháy mắt biểu tình Dư Âm có chút nan kham, trong chốc lát không khôi phục lại như thường, bất đắc dĩ nói: “Thực xin lỗi, lần sau tớ sẽ chú ý.”
Nói như vậy làm cho Thẩm Du nhớ tới lời cô ấy mới vừa nói, sắc mặt khó coi rất nhiều: “Chu Từ Dẫn quản chuyện của tớ, không cần cậu thay tớ chỉ trích cậu ta xen vào việc người khác hay không.”
“Rốt cuộc lời cậu ấy nói, chính là tớ muốn nói.”
Lần này Dư Âm không có tâm tư xin lỗi, biểu tình âm trầm xuống, ngữ khí cũng mang theo một tia bất mãn: “Tớ đã biết, là tớ nói chuyện có chút trực tiếp, nhưng tớ không phải biểu đạt cái ý tứ kia, rốt cuộc vì sao các cậu tức giận như vậy?”
Nguyên bản Chu Từ Dẫn đứng ở bên cạnh trầm mặc đột nhiên cười khẽ mở miệng: “Dư Âm, xem tóc liền biết ngày thường cậu gội đầu như thế nào.”
Mặt Dư Âm bỗng chốc trướng đỏ bừng, biểu tình một bộ bị chọc đến chỗ đau. Cô xác thật bản thân xinh đẹp, nhưng không được hoàn mỹ duy nhất chính là, mái tóc không mềm mượt.
Cô phản ứng làm khóe miệng Chu Từ Dẫn càng chề rộng, đem lời nói phía trước đáp lại cho cô ta: “Dư Âm, tớ nói chuyện có chút thẳng, nhưng tớ không ác ý, tớ không có ý tứ nói tóc cậu không mượt, chỉ đùa cùng cậu một chút, đừng có nóng giận.”
Thấy trường hợp càng thêm giằng co, Lý Dục Đức không thể đứng ra giảng hòa, hi hi ha ha nói: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa. Giữa trưa các cậu ăn cái gì? Tớ muốn ăn cơm thịt chưng.”
Chu Từ Dẫn liếc mắt ngó cậu ta một cái, nghĩ thầm nên nói đều đã nói, liền nói ra một câu làm Lý Dục Đức không kịp phòng ngừa: “Các cậu đi ăn đi, tớ cùng Thẩm Du đi ăn mì.” Nói xong liền tiếp tục bước đi hướng nhà ăn, cũng không sợ Thẩm Du không đi theo phía sau.
Thẩm Du chạy chậm đi theo, sau khi đi đến bên cạnh Chu Từ Dẫn, mới quay đầu lại vẫy vẫy tay cùng hai người bọn họ, nói đi trước.
Thời điểm chờ cô nhìn về phía Chu Từ Dẫn lần nữa, phát hiện khoảng cách giữa bọn họ lại kéo lớn, lần này cô trực tiếp chạy qua, kéo lấy góc áo anh: “Cậu đi chậm một chút.”
Nghe vậy, Chu Từ Dẫn thả chậm bước chân, khóe miệng hơi hơi giơ lên, cười nhạo cô: “Chân thật ngắn.”
Để lại Dư Âm cùng Lý Dục Đức đứng tại chỗ hai mặt nhìn nhau.
Lý Dục Đức hung hăng khiển trách Chu Từ Dẫn trong lòng, cái thời khắc mấu chốt này đồng đội hỗn đản phản bội, sau đó xấu hổ hỏi: “Cậu còn ăn sao?”
Không ngoài dự kiến, Dư Âm đem hết tức giận đổ lên trên người anh: “Không ăn, có cái gì ăn ngon? Cậu thích thì tự ăn đi.”
Lý Dục Đức: “…”
Ha hả, Chu Từ Dẫn cậu chờ đó, trở về đánh chết cậu.
Một bên khác, Thẩm Du cùng Chu Từ Dẫn đã đến nhà ăn cao tam. Bởi vì tới chậm, cơ bản không có người xếp hàng, hai người nhanh chóng chọn hai phần cơm sườn, liền tìm vị trí ngồi xuống, an tĩnh ăn.
Thẩm Du ăn rất chậm, cô chưa ăn hết một nửa Chu Từ Dẫn đã ăn xong rồi, ở một bên an tĩnh chờ đợi cô. Thẩm Du đột nhiên mở miệng cười, tùy ý nói lên một đề tài: “Kỳ thật trước kia như vậy tớ không cảm thấy có gì không tốt, người khác nên có tớ đều có, còn so người khác nhiều thịt hơn chút.”
Chu Từ Dẫn cũng cười, nhìn không ra có lệ, ánh mắt chân thành tha thiết: “Là không có gì không tốt.”
Nghe được anh nói, cái mũi Thẩm Du đau xót, thanh âm phát sáp: “Nhưng bị người khác nói nhiều, ý nghĩ của tớ liền chậm rãi thay đổi. Thời điểm soi gương nhớ tới người khác nói ghê tởm, đột nhiên tớ cũng cảm thấy chính mình trong gương, giống như… Có chút ghê tởm.”
“Khả năng Dư Âm nói là không có ý tứ gì, nhưng sau đó nghe được, lại không cảm thấy đây là một câu nói vui đùa.”
Thanh âm Chu Từ Dẫn đạm nhiên, cau mày phản bác nói: “Chọc chỗ đau những người khác vui đùa vốn dĩ không phải lời nói vui đùa.”
Đôi mắt anh thanh triệt làm Thẩm Du nhớ tới hôm nay ở WC nữ nghe được đối thoại, khổ sở nói: “Tớ ngốc như vậy lâu rồi, có người bởi vì không hiểu suy nghĩ của cậu, cho rằng cậu suy đoán ác ý, nói một ít từ không hay.”
—— Vì sao quan hệ Chu Từ Dẫn cùng Thẩm Du tốt như vậy? Tớ nghe nói trước kia trong ban cậu ta không nói chuyện cùng nữ sinh?
—— Phỏng chừng là muốn lợi dụng cô ấy để tăng cao thành tích bản thân đi.
—— Giống như trong nhà Thẩm Du rất có tiền! Không phải là vì cái này đi?
—— Trời ạ, thật ghê tởm.
Người như Chu Từ Dẫn, sao có thể hai chữ “Ghê tởm” đặt cùng nhau.
Sao có thể.
Thẩm Du đột nhiên có chút hối hận, hối hận bản thân ích kỷ, hối hận lợi dụng đồng tình của anh. Nhưng con người đều không phải ích kỷ sao? Ích kỷ một lần có cái gì không tốt, vì chính mình suy xét có cái gì sai?
Như lúc này đây.
Cô sợ hãi mở miệng, trong mắt mang theo khẩn cầu, chờ đợi tuyên án cuối cùng: “Nghe nhiều, sau cậu có thể đem những việc này đều đổ trên người tớ, tựa như… Đường Chiêu Văn hay không.”
Nghe cô nói, Chu Từ Dẫn cúi đầu tự hỏi thật lâu, Thẩm Du yên lặng tiếp tục ăn mì, biểu tình thấp thỏm bất an.
Thật lâu sau, thời điểm Thẩm Du ăn xong, anh mới ngẩng đầu, kiên nhẫn giải thích: “Thẩm Du, tớ đồng tình không tràn lan như vậy. Khi đó chẳng qua biết tình cảnh cậu ở trường học quá mức kinh ngạc, trong khoảng thời gian ngắn bốc lên chút ý niệm mà thôi.”
“Vì sao cậu cảm thấy tự ti? Những người khác đều cảm thấy kỳ quái, không phải vấn đề của cậu, chẳng qua bởi vì bọn họ không có ánh mắt tốt như tớ mà thôi. Bọn họ không thể nhận thấy chỗ xuất sắc của cậu, không có một chút quan hệ cùng cậu.”
Nói như vậy khá lừa tình, Chu Từ Dẫn tựa hồ cảm thấy có chút thẹn thùng, gãi gãi đầu, ngữ điệu đổi thành nhẹ nhàng vui vẻ: “Hơn nữa, rốt cuộc tớ có chỗ nào tốt đâu? Cậu cảm thấy muốn đánh tớ cũng được, tớ ngoài cái đẹp trai, đều không có cái gì khác.”
Thẩm Du buông chiếc đũa, dại ra nhìn anh, hốc mắt có chút ướt át.
Chu Từ Dẫn đột nhiên nhớ tới cô gái một khắc còn tươi cười thân thiết vỗ bờ vai anh, nói anh học tập thật tốt, giây tiếp theo lại ngồi yên chịu đựng nức nở dùng sức dùng cục tẩy xóa chữ viết trên giấy, nước mắt một giọt hai giọt nhiễm ướt tờ giấy.
Khi đó anh liền nghĩ, nếu Thẩm Du là người kia anh tâm niệm, vậy anh không để cô lâm vào cái tình cảnh tiến thoái lưỡng nan kia.
Hiện giờ cô nhút nhát ngồi đối diện anh, mặt mày lại không tươi đẹp sinh động khi đó.
Chu Từ Dẫn đột nhiên cảm thấy trái tim như bị đau đớn một chút, cảm giác ùn ùn mãnh liệt kéo đến.
Anh rũ mi, mặt đầy hung ác: “Mà Đường Chiêu Văn? Vậy xem như cái thứ gì.”
Nhìn bộ dáng Thẩm Du vô cùng đáng thương, lệ khí trên người Chu Từ Dẫn tan đi chút, anh xả khóe miệng, thấp giọng xoay đề tài: “Anh nhanh đi, liền về phòng học, hiện tại ký túc xá cũng đóng cửa.”
“Tớ ăn xong rồi.” Thẩm Du vừa nói vừa lấy một bao khăn giấy từ cặp sách ra, đưa một mảnh cho Chu Từ Dẫn.
Cô cố ý dời đến đề tài khác, muốn giảm bớt không khí cứng đờ này, cười trêu chọc anh, biểu tình ra vẻ ghét bỏ: “Tớ vừa nghĩ nói, cậu còn chưa có lau miệng sao nói với tớ nhiều như vậy.”
“…” Chu Từ Dẫn cảm thấy, một ngày nào đó anh sẽ bị Thẩm Du làm cho tức điên.
Anh căm giận tiếp nhận khăn giấy, căm giận lau lau miệng, sau đó căm giận bưng chén lên đi hướng thùng đồ ăn cặn, đem đồ ăn thừa đổ vào trong đó.
Thẩm Du ngồi tại chỗ, không có giống phía trước sốt ruột đuổi kịp anh, cô nhìn Chu Từ Dẫn cố làm ra vẻ phẫn nộ, buồn cười.
Chu Từ Dẫn quay đầu lại, thấy cô còn ngồi tại chỗ, có chút buồn bực thúc giục nói: “Mau đi nhanh.”
Cô đứng lên, đi đến chỗ anh: “Tới liền.”
Ngày đó, thời điểm trong lòng tớ khát vọng mãnh liệt nhất, đúng lúc đó, gặp được cậu.
—— Là tớ cầu quá nhiều sao?
—— Cô chẳng qua là, muốn một người bạn. Nghĩ giống những người khác, có lẽ sẽ vì tương lai mà phiền não, nhưng càng nhiều thời điểm, đều là cười đùa bạn bè, vượt qua thanh xuân của mình.
Nguyện vọng bé nhỏ không đáng kể như vậy, chỉ có Chu Từ Dẫn giúp cô thực hiện.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay đêm Bình An đại gia đêm Bình An vui sướng a ~
Làm nũng lăn lộn cầu cất chứa cầu bình luận