Lượt xem của khách bị giới hạn

[Hiện đại] Thanh thanh dẫn ngươi - Trúc Dĩ

[Hiện đại] Thanh thanh dẫn ngươi - Trúc Dĩ

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,774
Điểm cảm xúc
5,464
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 10:
Editor: trucxinh0505

Phản ứng Chu Từ Dẫn làm Dư Âm ngơ ngẩn, một lát sau, cô nhíu mày, kỳ quái hỏi: “Tớ chỉ đùa một chút, Thẩm Du cũng chưa nói cái gì, có phải cậu quá xen vào việc người khác hay không?”

Chu Từ Dẫn lạnh mặt không nói chuyện.

Lúc này đang giữa mùa hè, vừa lúc bốn người bọn họ ngừng ở giữa đường, bị ánh mặt trời chói chang chiếu vào, lại không lựa chọn dịch vào chỗ râm mát mà đứng, người đi ngang qua đều dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm bọn họ.

Dư Âm nói xong quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Du, như là mới phản ứng lại, biểu tình có chút áy náy: “Thẩm Du, người này nói chuyện có chút thẳng, nhưng tớ không ác ý, tớ không có ý tứ nói cậu béo, chỉ là đùa cậu một chút… Cậu có tức giận không?”

Cô ta nói như vậy, Thẩm Du tựa hồ cũng không có gì nói không tốt, nếu thừa nhận, có vẻ cô quá mức không phóng khoáng.

Nhưng khi ngẩng đầu nhìn đến biểu tình Chu Từ Dẫn bực bội, cô dừng một chút, thở dài, keo kiệt liền keo kiệt đi. Cô kéo kéo góc áo Chu Từ Dẫn, dùng ánh mắt cho thấy lập trường kiên định của mình.

Băng trên mặt Chu Từ Dẫn cũng bởi vậy tan rã, mấy viên lác đác lưa thưa rớt, thoáng lộ ra khuôn mặt nhu hòa.

Sau đó nhìn qua Dư Âm Thẩm Du gật đầu, mặt không biểu tình “Ừ” một tiếng.

Cô hiển nhiên không có nghĩ tới Thẩm Du sẽ thừa nhận trực tiếp, nháy mắt biểu tình Dư Âm có chút nan kham, trong chốc lát không khôi phục lại như thường, bất đắc dĩ nói: “Thực xin lỗi, lần sau tớ sẽ chú ý.”

Nói như vậy làm cho Thẩm Du nhớ tới lời cô ấy mới vừa nói, sắc mặt khó coi rất nhiều: “Chu Từ Dẫn quản chuyện của tớ, không cần cậu thay tớ chỉ trích cậu ta xen vào việc người khác hay không.”

“Rốt cuộc lời cậu ấy nói, chính là tớ muốn nói.”

Lần này Dư Âm không có tâm tư xin lỗi, biểu tình âm trầm xuống, ngữ khí cũng mang theo một tia bất mãn: “Tớ đã biết, là tớ nói chuyện có chút trực tiếp, nhưng tớ không phải biểu đạt cái ý tứ kia, rốt cuộc vì sao các cậu tức giận như vậy?”

Nguyên bản Chu Từ Dẫn đứng ở bên cạnh trầm mặc đột nhiên cười khẽ mở miệng: “Dư Âm, xem tóc liền biết ngày thường cậu gội đầu như thế nào.”

Mặt Dư Âm bỗng chốc trướng đỏ bừng, biểu tình một bộ bị chọc đến chỗ đau. Cô xác thật bản thân xinh đẹp, nhưng không được hoàn mỹ duy nhất chính là, mái tóc không mềm mượt.

Cô phản ứng làm khóe miệng Chu Từ Dẫn càng chề rộng, đem lời nói phía trước đáp lại cho cô ta: “Dư Âm, tớ nói chuyện có chút thẳng, nhưng tớ không ác ý, tớ không có ý tứ nói tóc cậu không mượt, chỉ đùa cùng cậu một chút, đừng có nóng giận.”

Thấy trường hợp càng thêm giằng co, Lý Dục Đức không thể đứng ra giảng hòa, hi hi ha ha nói: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa. Giữa trưa các cậu ăn cái gì? Tớ muốn ăn cơm thịt chưng.”

Chu Từ Dẫn liếc mắt ngó cậu ta một cái, nghĩ thầm nên nói đều đã nói, liền nói ra một câu làm Lý Dục Đức không kịp phòng ngừa: “Các cậu đi ăn đi, tớ cùng Thẩm Du đi ăn mì.” Nói xong liền tiếp tục bước đi hướng nhà ăn, cũng không sợ Thẩm Du không đi theo phía sau.

Thẩm Du chạy chậm đi theo, sau khi đi đến bên cạnh Chu Từ Dẫn, mới quay đầu lại vẫy vẫy tay cùng hai người bọn họ, nói đi trước.

Thời điểm chờ cô nhìn về phía Chu Từ Dẫn lần nữa, phát hiện khoảng cách giữa bọn họ lại kéo lớn, lần này cô trực tiếp chạy qua, kéo lấy góc áo anh: “Cậu đi chậm một chút.”

Nghe vậy, Chu Từ Dẫn thả chậm bước chân, khóe miệng hơi hơi giơ lên, cười nhạo cô: “Chân thật ngắn.”

Để lại Dư Âm cùng Lý Dục Đức đứng tại chỗ hai mặt nhìn nhau.

Lý Dục Đức hung hăng khiển trách Chu Từ Dẫn trong lòng, cái thời khắc mấu chốt này đồng đội hỗn đản phản bội, sau đó xấu hổ hỏi: “Cậu còn ăn sao?”

Không ngoài dự kiến, Dư Âm đem hết tức giận đổ lên trên người anh: “Không ăn, có cái gì ăn ngon? Cậu thích thì tự ăn đi.”

Lý Dục Đức: “…”

Ha hả, Chu Từ Dẫn cậu chờ đó, trở về đánh chết cậu.

Một bên khác, Thẩm Du cùng Chu Từ Dẫn đã đến nhà ăn cao tam. Bởi vì tới chậm, cơ bản không có người xếp hàng, hai người nhanh chóng chọn hai phần cơm sườn, liền tìm vị trí ngồi xuống, an tĩnh ăn.

Thẩm Du ăn rất chậm, cô chưa ăn hết một nửa Chu Từ Dẫn đã ăn xong rồi, ở một bên an tĩnh chờ đợi cô. Thẩm Du đột nhiên mở miệng cười, tùy ý nói lên một đề tài: “Kỳ thật trước kia như vậy tớ không cảm thấy có gì không tốt, người khác nên có tớ đều có, còn so người khác nhiều thịt hơn chút.”

Chu Từ Dẫn cũng cười, nhìn không ra có lệ, ánh mắt chân thành tha thiết: “Là không có gì không tốt.”

Nghe được anh nói, cái mũi Thẩm Du đau xót, thanh âm phát sáp: “Nhưng bị người khác nói nhiều, ý nghĩ của tớ liền chậm rãi thay đổi. Thời điểm soi gương nhớ tới người khác nói ghê tởm, đột nhiên tớ cũng cảm thấy chính mình trong gương, giống như… Có chút ghê tởm.”

“Khả năng Dư Âm nói là không có ý tứ gì, nhưng sau đó nghe được, lại không cảm thấy đây là một câu nói vui đùa.”

Thanh âm Chu Từ Dẫn đạm nhiên, cau mày phản bác nói: “Chọc chỗ đau những người khác vui đùa vốn dĩ không phải lời nói vui đùa.”

Đôi mắt anh thanh triệt làm Thẩm Du nhớ tới hôm nay ở WC nữ nghe được đối thoại, khổ sở nói: “Tớ ngốc như vậy lâu rồi, có người bởi vì không hiểu suy nghĩ của cậu, cho rằng cậu suy đoán ác ý, nói một ít từ không hay.”

—— Vì sao quan hệ Chu Từ Dẫn cùng Thẩm Du tốt như vậy? Tớ nghe nói trước kia trong ban cậu ta không nói chuyện cùng nữ sinh?

—— Phỏng chừng là muốn lợi dụng cô ấy để tăng cao thành tích bản thân đi.

—— Giống như trong nhà Thẩm Du rất có tiền! Không phải là vì cái này đi?

—— Trời ạ, thật ghê tởm.

Người như Chu Từ Dẫn, sao có thể hai chữ “Ghê tởm” đặt cùng nhau.

Sao có thể.

Thẩm Du đột nhiên có chút hối hận, hối hận bản thân ích kỷ, hối hận lợi dụng đồng tình của anh. Nhưng con người đều không phải ích kỷ sao? Ích kỷ một lần có cái gì không tốt, vì chính mình suy xét có cái gì sai?

Như lúc này đây.

Cô sợ hãi mở miệng, trong mắt mang theo khẩn cầu, chờ đợi tuyên án cuối cùng: “Nghe nhiều, sau cậu có thể đem những việc này đều đổ trên người tớ, tựa như… Đường Chiêu Văn hay không.”

Nghe cô nói, Chu Từ Dẫn cúi đầu tự hỏi thật lâu, Thẩm Du yên lặng tiếp tục ăn mì, biểu tình thấp thỏm bất an.

Thật lâu sau, thời điểm Thẩm Du ăn xong, anh mới ngẩng đầu, kiên nhẫn giải thích: “Thẩm Du, tớ đồng tình không tràn lan như vậy. Khi đó chẳng qua biết tình cảnh cậu ở trường học quá mức kinh ngạc, trong khoảng thời gian ngắn bốc lên chút ý niệm mà thôi.”

“Vì sao cậu cảm thấy tự ti? Những người khác đều cảm thấy kỳ quái, không phải vấn đề của cậu, chẳng qua bởi vì bọn họ không có ánh mắt tốt như tớ mà thôi. Bọn họ không thể nhận thấy chỗ xuất sắc của cậu, không có một chút quan hệ cùng cậu.”

Nói như vậy khá lừa tình, Chu Từ Dẫn tựa hồ cảm thấy có chút thẹn thùng, gãi gãi đầu, ngữ điệu đổi thành nhẹ nhàng vui vẻ: “Hơn nữa, rốt cuộc tớ có chỗ nào tốt đâu? Cậu cảm thấy muốn đánh tớ cũng được, tớ ngoài cái đẹp trai, đều không có cái gì khác.”

Thẩm Du buông chiếc đũa, dại ra nhìn anh, hốc mắt có chút ướt át.

Chu Từ Dẫn đột nhiên nhớ tới cô gái một khắc còn tươi cười thân thiết vỗ bờ vai anh, nói anh học tập thật tốt, giây tiếp theo lại ngồi yên chịu đựng nức nở dùng sức dùng cục tẩy xóa chữ viết trên giấy, nước mắt một giọt hai giọt nhiễm ướt tờ giấy.

Khi đó anh liền nghĩ, nếu Thẩm Du là người kia anh tâm niệm, vậy anh không để cô lâm vào cái tình cảnh tiến thoái lưỡng nan kia.

Hiện giờ cô nhút nhát ngồi đối diện anh, mặt mày lại không tươi đẹp sinh động khi đó.

Chu Từ Dẫn đột nhiên cảm thấy trái tim như bị đau đớn một chút, cảm giác ùn ùn mãnh liệt kéo đến.

Anh rũ mi, mặt đầy hung ác: “Mà Đường Chiêu Văn? Vậy xem như cái thứ gì.”

Nhìn bộ dáng Thẩm Du vô cùng đáng thương, lệ khí trên người Chu Từ Dẫn tan đi chút, anh xả khóe miệng, thấp giọng xoay đề tài: “Anh nhanh đi, liền về phòng học, hiện tại ký túc xá cũng đóng cửa.”

“Tớ ăn xong rồi.” Thẩm Du vừa nói vừa lấy một bao khăn giấy từ cặp sách ra, đưa một mảnh cho Chu Từ Dẫn.

Cô cố ý dời đến đề tài khác, muốn giảm bớt không khí cứng đờ này, cười trêu chọc anh, biểu tình ra vẻ ghét bỏ: “Tớ vừa nghĩ nói, cậu còn chưa có lau miệng sao nói với tớ nhiều như vậy.”

“…” Chu Từ Dẫn cảm thấy, một ngày nào đó anh sẽ bị Thẩm Du làm cho tức điên.

Anh căm giận tiếp nhận khăn giấy, căm giận lau lau miệng, sau đó căm giận bưng chén lên đi hướng thùng đồ ăn cặn, đem đồ ăn thừa đổ vào trong đó.

Thẩm Du ngồi tại chỗ, không có giống phía trước sốt ruột đuổi kịp anh, cô nhìn Chu Từ Dẫn cố làm ra vẻ phẫn nộ, buồn cười.

Chu Từ Dẫn quay đầu lại, thấy cô còn ngồi tại chỗ, có chút buồn bực thúc giục nói: “Mau đi nhanh.”

Cô đứng lên, đi đến chỗ anh: “Tới liền.”

Ngày đó, thời điểm trong lòng tớ khát vọng mãnh liệt nhất, đúng lúc đó, gặp được cậu.

—— Là tớ cầu quá nhiều sao?

—— Cô chẳng qua là, muốn một người bạn. Nghĩ giống những người khác, có lẽ sẽ vì tương lai mà phiền não, nhưng càng nhiều thời điểm, đều là cười đùa bạn bè, vượt qua thanh xuân của mình.

Nguyện vọng bé nhỏ không đáng kể như vậy, chỉ có Chu Từ Dẫn giúp cô thực hiện.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay đêm Bình An đại gia đêm Bình An vui sướng a ~

Làm nũng lăn lộn cầu cất chứa cầu bình luận
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,774
Điểm cảm xúc
5,464
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 11
Editor: trucxinh0505

Trong phòng học chỉ có năm sáu người, mọi người đều đang ghé vào trên bàn ngủ trưa, rất là an tĩnh.

Hai người nhẹ nhàng đi vào.

Chu Từ Dẫn vừa ngồi xuống ghế liền ghé vào trên bàn ngủ, Thẩm Du cũng bị không khí như vậy ảnh hưởng có chút mệt rã rời, cũng không xem bài thi, cô ngáp một cái, trực tiếp ghé vào trên bài thi ngủ.

Đang mơ màng ngủ, tiếng chuông vang lên cũng không có phát hiện, thẳng đến Chu Từ Dẫn cúi người, duỗi tay lắc lắc lưng cô, Thẩm Du mới giật mình thức giấc, cô quay đầu lại mê mang nhìn Chu Từ Dẫn, vẫn còn buồn ngủ.

Bộ dáng Chu Từ Dẫn xem tinh thần đầy phấn chấn, nhìn ánh mắt cô dại ra, không khỏi bật cười: “Chuẩn bị lên lớp, không gọi dậy, còn muốn mọi người cùng gọi sao.”

Thẩm Du gật đầu, chưa nói cái gì.

Giáo viên còn chưa có tới, phòng học lại an tĩnh khác thường. Thẩm Du ghé vào trên bàn phát ngốc, trong chốc lát, Dư Âm bên cạnh phóng một tờ giấy nhỏ qua trước mặt cô.

—— Thẩm Du, chuyện hôm nay thật sự xin lỗi. Trưa nay tớ suy nghĩ thật lâu, là tớ không đúng, có thể tha thứ cho tớ hay không? Dù sao cũng ngồi cùng bàn, không nói lời nào rất là xấu hổ TT

Thẩm Du nhìn biểu tình cô ta có chút khẩn trương, do dự chút, quay đầu dùng thanh âm tự cho là rất nhỏ hỏi Chu Từ Dẫn: “Dư Âm xin lỗi tớ, cậu nói tớ nên tha thứ cho cô ấy hay không?”

Chu Từ Dẫn nhìn tờ giấy trong tay cô, nghiêm túc suy xét trong chốc lát, cũng hạ giọng nói: “Trước đừng hồi đáp, chờ cô ấy nôn nóng bất an, thời điểm dầu muối không ăn, lại làm trò xé tờ giấy trước mặt cô ấy.”

Đề nghị này làm biểu tình Thẩm Du càng do dự: “Cái này không tốt lắm đâu…”

Chu Từ Dẫn gãi gãi đầu, tựa hồ cũng cảm thấy quá mức, liền hạ thấp tiêu chuẩn: “Nếu không đổi thành nói cùng cô ấy: ‘chờ cậu viết xong một trăm thư xin lỗi, chính là ngày chúng ta giải hòa. ’”

Nghe vậy, Thẩm Du lộ ra tươi cười, gật đầu, tán đồng nói: “Cái này có thể.”

Dư Âm: “…”

Hoàn toàn nghe được đó? Nghe siêu cấp rõ ràng? Không phải các người cố ý chứ?

Thương lượng xong, Thẩm Du quay đầu, há miệng thở dốc với Dư Âm, lời còn chưa nói liền nghe được cô ấy cắn răng nói: “Không cần phải nói, tớ viết! Một trăm phong đúng không?”

Dư Âm trả lời làm Thẩm Du có chút không thể tưởng tượng, cô chần chờ gật đầu, muốn nói lại thôi. Còn chưa nói ra cái gì, cô liền lại quay đầu nói cùng Chu Từ Dẫn: “Tớ muốn cô ấy viết một phong thì tốt rồi, nhưng cô ấy một hai phải viết một trăm phong.”

Nghe cô nói vậy, Chu Từ Dẫn ra vẻ kinh ngạc, biểu tình sau đó trở nên có chút buồn rầu, rất là phối hợp nói: “Nếu cô ấy kiên định như thế, vậy để cô ấy viết một trăm phong đi, cũng không thể làm khó người khác.”

“…” Hai ngươi cần thiết sao?

Vẻ mặt Dư Âm đưa đám chậm rãi lấy ra một chồng giấy nháp, quyết định nhanh chóng động bút.

Bởi vì hai bọn họ đối thoại, Lý Dục Đức ở phía sau cười đến cả người đều run rẩy, thẳng đến giáo viên đi vào đều không dừng được, trong nháy mắt phòng học lặng ngắt như tờ, một tiếng cười ra như tiếng heo kêu rất là vang dội.

“…”

Ở trên bục giảng, giáo viên vật lý đang chuẩn bị mở miệng bị dọa lui về phía sau hai bước, sau trầm mặc hai giây, cả lớp cười ầm lên.

Nguyên bản Lý Dục Đức vẫn luôn không dừng được tiếng cười nháy mắt ngừng lại, lúc này Chu Từ Dẫn bên cạnh lại cười đến toàn thân phát run, nhịn không được dùng tay vịn bờ vai anh ta, chọc anh ta tức giận hất tay Chu Từ Dẫn xuống, cúi đầu xấu hổ, khóc không ra nước mắt.

Giáo viên vật lý cũng cười hai tiếng, nói giỡn: “Lớp các em còn nuôi heo à?”

Chu Từ Dẫn cười càng càn rỡ, nén cười phụ họa nói: “Thời điểm vừa mới chuẩn bị giết thì thầy tới rồi, nó đang cầu cứu thầy đó.”

Lý Dục Đức khí nghiến răng, duỗi tay đánh Chu Từ Dẫn một quyền, trừng mắt nói: “Cậu đừng có kiếm thêm chuyện với tớ, chuyện giữa trưa còn chưa có tính đâu!”

Dùng dư quang chú ý tới hành động hai người bọn họ, Thẩm Du nhịn không được quay đầu lại nhắc nhở Chu Từ Dẫn: “Đừng cười, đợi chút cậu cũng như vậy.”

Lý Dục Đức: “…”

Thật là một tay đao chém tốt.

Giáo viên vật lý khống chế cảm xúc bọn họ đúng lúc, thanh hạ giọng, liền thu hồi ý cười, nghiêm túc nói: “Vừa xong cuộc họp, tới trễ năm phút, trước nói cùng các em, thảo luận một chút đề thi vật lý cao tam, cơ bản mỗi phân ban đều đã học xong nội dung sách giáo khoa, cho nên hiện tại chúng ta nói bài thi trước, sau đó liền bắt đầu ôn tập tri thức từ cao một. Mà kỳ tyhi cuối kỳ, mọi người tự xem mà làm.”

Các học sinh kêu rên một tiếng, thu hồi tâm tư đùa giỡn, nghiêm túc nghe giảng bài.

Sau tan học, Chu Từ Dẫn dùng bút chọc chọc sau lưng Thẩm Du, lười nhác mở miệng: “Tớ ngồi bàn hai làm bài.”

Thẩm Du nghi hoặc quay đầu lại, hỏi: “Có ý tứ gì?”

Chu Từ Dẫn kéo kéo khóe miệng, lại dùng bút trong tay nhẹ gõ đầu cô, hùng hổ nói: “Không phải muốn giúp tớ?”

Thẩm Du đột nhiên hiểu được, đôi mắt hơi cong gật đầu, sau như nhớ tới cái gì, lại mở miệng hỏi: “Ngày thường buổi sáng mấy giờ đến lớp?”

Chu Từ Dẫn không chút do dự mở miệng: “Đi học sớm chút có thể.”

Thẩm Du làm bộ dáng đúng lý hợp tình sửng sốt một chút, tiện đà nhíu mày, mặt không tán đồng, dùng ngữ khí thuyết giáo nói: “Cậu như vậy không được, muộn nhất 6 giờ rưỡi phải đến, vốn dĩ cơ sở không tốt, hiện tại phải tranh thủ thời gian nhiều hơn, thi cuối kỳ tuy không quan trọng, nhưng tiến bộ một ít cũng có thể tăng cường lòng trong cậu tự tin một ít.”

Ngữ khí như vậy lại không làm Chu Từ Dẫn cảm thấy phản cảm, anh ngoan ngoãn gật đầu, nhưng nghĩ đến tương lai mỗi ngày đều phải dậy sớm hơn bình thường một giờ, vẫn nhịn không được thở dài.

Lý Dục Đức bên cạnh nghe được đối thoại bọn họ nhịn không được thò qua, nháy mắt lấp lánh, khẩn cầu nói: “Thẩm Du học bá, cũng mang theo tớ đi.”

Dư Âm cùng ghé qua, cầm chồng giấy nháp đưa cho cô: “Chỗ này vừa vặn một trăm tờ, xong rồi, hôm nay chính là ngày chúng ta giải hòa. Về sau cũng mang theo tớ đi, môn lý tớ quá kém.”

Chu Từ Dẫn không vui hừ một tiếng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Du, một bộ cô mà đáp ứng liền lập tức nhào lên cắn chết cô.

Thẩm Du nuốt một ngụm nước miếng, làm bộ nghe không hiểu: “Vì sao dậy sớm còn muốn mang theo người.”

Sau khi nói xong liền cầm lấy bài thi vật lý Chu Từ Dẫn, chỉ ra tri thức anh ta không tốt, nghiêm túc giảng giải giúp anh, cũng đem cái tri thức này nhất nhất liệt kê ra.

Hai người bên cạnh mặt dày mày dạn ghé vào bên cạnh nghe.

Thái dương Chu Từ Dẫn giật giật, trừng mắt hai bọn họ, lại cũng chưa nói cái gì, điều chỉnh cảm xúc, liền nghiêm túc tiến vào trạng thái học tập.

Tiếng chuông vào học vang lên, Chu Từ Dẫn vẻ mặt tính trẻ con, lại dùng cái loại tự cho là thanh âm chỉ có hai bọn họ có thể nghe được, trên thực tế toàn bộ thế giới đều nghe được, nói với Thẩm Du: “Cậu đừng dạy hai người da mặt dày giống như tường thành kia.”

Thẩm Du nhìn hai người bên cạnh đồng thời mắt trợn trắng, trầm mặc gật đầu.

******

Hôm sau, sáng sớm Thẩm Du cầm theo bữa sáng đi vào phòng học, bởi vì cô tới sớm, liền chủ động gặp chủ nhiệm lớp cầm chìa khóa, đảm đương sứ giả mở cửa.

Hoàn cảnh xung quanh thực không tồi, phóng mắt nhìn lại đều là một tảng lớn sắc xanh, bầu trời màu xanh lam, làm người vui vẻ thoải mái. Thẩm Du mở cửa sổ, cầm bình nước, vừa định đi múc nước, lại thấy được bình nước không màu đen trên bàn Chu Từ Dẫn, cô trực tiếp cầm lên, nghĩ thầm, thuận tay mà thôi.

Lấy xong nước, cô vừa ăn màn thầu vừa học từ vựng, còn chưa ăn xong, Chu Từ Dẫn liền tới rồi. Thẩm Du kinh ngạc dại ra vài giây, sau đó hỏi: “Sao cậu tới sớm vậy, mới 6 giờ.”

Chu Từ Dẫn buồn bực lại đắc ý: “Tớ còn tưởng đến sớm hơn cả cậu.” Sau đó lại đáng thương mở miệng, “Tớ còn chưa có ăn sáng nữa.”

Thẩm Du đối với hành vi chưa ăn bữa sáng của anh có chút khó hiểu, tiếp tục gặm một ngụm màn thầu, kỳ quái hỏi: “Vì sao không ăn?”

Chu Từ Dẫn không nói chuyện, ánh mắt vẫn như cũ mang theo một tia làm bộ làm tịch ủy khuất.

Thẩm Du lại tiếp tục nói: “Cái này cậu ăn đi, tớ chưa ăn đâu.”

Nói xong liền đem chén cháo trắng chưa uống qua trên bàn đưa cho anh.

Chu Từ Dẫn không lấy: “Cậu ăn đi, một hồi Lý Dục Đức mang cho tớ.”

Anh vừa dứt lời, Lý Dục Đức liền cầm một túi bữa sáng đi vào phòng học, nhìn đến Chu Từ Dẫn liền trực tiếp “Ha hả” hai tiếng, châm chọc mỉa mai nói: “Đại gia, bữa sáng tôi đưa đến cho ngài.”

Nói xong liền trực tiếp đem bữa sáng ném ở trên bàn anh, Chu Từ Dẫn cũng chưa nói cái gì, duỗi tay mở bữa sáng ra.

Một hộp hủ tiếu xào béo ngậy.

Thẩm Du nhìn thấy, mày nhíu chút, một bộ ghét bỏ, đề nghị với Chu Từ Dẫn: “Về sau tớ mang bữa sáng cho cậu đi.”

Thấy hết thảy đều ở trong khống chế của mình, trong lòng Chu Từ Dẫn vui nở hoa, nhưng ngoài mặt vẫn cố làm ra vẻ: “Vậy thực không tốt, quá phiền toái cậu.”

Thẩm Du nhìn chằm chằm anh hai giây, cũng không làm khó người khác, gật đầu: “Cũng được.”

Chu Từ Dẫn: “…”

Đối với Thẩm Du quả nhiên không thể dùng thủ đoạn lạt mềm buộc chặt được.

Chu Từ Dẫn thanh giọng, da mặt dày làm lơ cô nói: “Nếu không như vậy đi, cậu mang bữa sáng cho tớ, tớ mời cậu ăn cơm trưa.”

Thẩm Du nghĩ đến bữa sáng so cơm trưa tiện nghi không ít, lắc đầu nói: “Tớ mang cho cậu là được, cơm trưa không cần đâu.”

Mặt Chu Từ Dẫn đen một nửa, nhớ tới lời cô nói ngày hôm qua, không vui nói: “Cậu xem tớ là tiểu bạch kiểm sao?”

Nghe vậy, Thẩm Du thực trực tiếp lại gật đầu, mặt Chu Từ Dẫn đen hoàn toàn, anh hừ một tiếng, bị cô làm cho tức giận đến nói không nên lời. Lý Dục Đức ở bên cạnh bị hai người bọn họ chọc cười lên tiếng.

Chu Từ Dẫn không nói nữa, không cao hứng cầm chiếc đũa, mồm to ăn hủ tiếu xào.

Thẩm Du bất đắc dĩ cười cười, thỏa hiệp nói: “Được rồi, tớ mang bữa sáng cho cậu, cậu mời tớ ăn cơm trưa.”

Cùng lắm thì, bữa sáng phong phú một chút là được.

Chu Từ Dẫn nhìn cô một cái, cong khóe miệng, sắc mặt khá hơn chút.

Người thật dễ dỗ dành, Thẩm Du yên lặng nghĩ.

Thẩm Du lấy ra một quyển sách tiếng anh từ hộc bàn, đặt trên bàn Chu Từ Dẫn: “Ăn mau đi, ăn xong học mười lăm từ đơn, học xong lại làm cái khác.”

Chu Từ Dẫn nhai nuốt hủ tiếu xào, gật gật đầu.

Thẩm Du lại bổ sung nói: “Mỗi ngày đều phải học mười lăm từ, thời gian nghỉ cũng vậy.”

Kế tiếp đó là thời gian học tập dài dòng, bốn người vì buổi chiều học tiếp, giữa trưa đều quyết định trở về nghỉ trưa. Buổi chiều tan học cùng đi ăn cơm, cơm nước xong trực tiếp về phòng học tiếp tục học tập, khi thời gian trễ rồi mới trở về ký túc xá.

Tuy hầu hết thời gian đều dùng dạy bọn họ, nhưng Thẩm Du cũng không cảm thấy lãng phí thời gian, thời điểm giảng giải cho bọn họ đồng thời lại củng cố tri thức một lần.

Sinh hoạt bận rộn như vậy, làm cô cảm thấy thực phong phú lại thực… Hạnh phúc.

--------------

Tác giả có lời muốn nói: Giáng Sinh vui vẻ ~ ăn tết vui vẻ ^^
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,774
Điểm cảm xúc
5,464
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 12
Editor: trucxinh0505

Rất nhanh một tháng trôi qua.

Sau khi kết thúc môn thi cuối cùng, Thẩm Du thu thập dụng cụ, trở lại lớp học.

Mỗi lần học sinh thi cử, trường học an bài trường thi, cho nên ở trường thi Thẩm Du không tránh được gặp được mấy bạn học trước kia, bởi vậy tâm tình cũng kém không ít, thời điểm trở lại lớp biểu tình vẫn luôn lạnh băng.

Vừa vặn trường thi Chu Từ Dẫn ở tại lớp họ, nên Thẩm Du vừa về đến phòng học liền nhìn thấy thần thái anh ta sáng láng hướng cô phất phất tay.

Thẩm Du đi qua, nhìn tâm tình anh ta có chút tốt, nhưng vẫn một bộ uể oải.

Chu Từ Dẫn nhìn thấy dáng vẻ cô, vừa muốn buột miệng thốt ra lập tức thu trở về, làm bộ làm tịch tố khổ cùng Thẩm Du: “Lần này tiếng Anh hơi khó.”

Kỳ thật tớ cảm thấy siêu cấp đơn giản, làm đề siêu cấp tốt! Chu Từ Dẫn hưng phấn nghĩ trong lòng.

Nghe vậy, biểu tình Thẩm Du trở nên khó có thể tin, tựa hồ không biết nên nói cái gì. Chu Từ Dẫn đột nhiên có loại dự cảm không tốt, anh há miệng thở dốc, còn chưa kịp sửa miệng, Thẩm Du liền mở miệng: “Đề thi cuối học kỳ tiếng Anh lần này giống đề thi cuối kỳ cao một, giống nhau như đúc.”

“…” Sao anh không biết vậy?

Thẩm Du tiếp tục bổ đao: “Tớ cảm thấy mình thi được điểm tối đa.”

“…”

Lý Dục Đức cùng Dư Âm vừa vặn cùng ở một trường thi, hai người sóng vai cùng nhau đi trở về.

Vừa thấy bọn họ, Lý Dục Đức liền kích động nhào tới, hô: “Tiếng Anh tớ khẳng định có thể đạt 110, ha ha ha ha, lần trước tớ bởi vì tiếng Anh mà phân ra ban trọng điểm, sau đó thời gian nghỉ đông đều nghiêm túc cân nhắc bài thi kia, kết quả lần này thi đúng tủ ha ha ha ha ha ha.”

Dư Âm lại có chút buồn bực, bởi vì trình độ tiếng Anh của cô không tồi, cho nên ngược lại có chút không tốt.

Biểu tình Chu Từ Dẫn thần thanh khí sảng biến mất hoàn toàn, trên mặt đầy bị nhục, nhìn phía Thẩm Du, một bộ cầu an ủi.

Vừa vặn giáo viên đi vào, Thẩm Du vội vàng nói câu: “Không có việc gì, lại không phải thi đại học.”

Thi xong sau đó là một kỳ nghỉ hè của cao tam bọn họ, thành tích trực tiếp phát đến trên di động phụ huynh, cũng không cần lại họp phụ huynh.

Giáo viên nói những việc cần chú ý lúc nghỉ hè cùng thời gian tựu trường, lại bố trí bài tập hè, liền cao giọng nói một câu: “Được rồi, tam học thôi!”

Thẩm Du thu thập xong, nghĩ nghĩ, còn phải quay lại ký túc xá lấy chút đồ vật, liền quay đầu nói cùng Chu Từ Dẫn: “Một hồi tớ phải về ký túc xá lấy chút đồ vật, cậu muốn đi trước hay không?”

Chu Từ Dẫn đã thu thập cặp sách xong, nghe được lời này, lắc lắc đầu: “Cùng đi, tớ cũng muốn trở về.”

Hai người nói xong lời từ biệt cùng Lý Dục Đức cùng Dư Âm, liền cùng nhau đi ra phòng học.

Đi vài bước, Thẩm Du đột nhiên nhớ tới cái gì, tùy ý mở miệng: “Học kỳ sau khả năng tớ xin học ngoại trú.”

Nghe vậy, Chu Từ Dẫn đang cầm di động nhắn tin cho cha mẹ liền nhìn về phía cô, biểu tình hoang mang: “Vì sao?”

Mặt Thẩm Du không biểu tình, nhưng ngữ khí lại mang theo chút ủy khuất nhỏ: “Bạn cùng phòng quá phiền.”

Nhớ tới giữa trưa hôm nay, thời điểm cô ngủ vô ý thức trở mình, liền bị người mắng tỉnh: “Động tĩnh nhẹ chút được không? Biết bản thân mình béo còn luôn nhích tới nhích lui!”

Loại chuyện này, đặt ở trước kia có lẽ cô còn có thể cắn răng nhẫn nhẫn. Nhưng hiện tại, nhìn Chu Từ Dẫn giúp mình cầm cặp sách, đột nhiên Thẩm Du phát giác, cô hiện tại, giống như một chút đều không chịu đựng được.

Chu Từ Dẫn lạnh mặt, lập tức hiểu được: “Khi dễ cậu?”

Thẩm Du không tỏ ý kiến, cười cười, cao hứng nói: “Kỳ thật cũng không có gì, ở nhà cũng tốt. Nghĩ khi nào tắt đèn liền tắt đèn, muốn tắm bao lâu thì ngâm bấy lâu.”

Ngữ điệu cô vui vẻ cũng không có tác dụng gì, sắc mặt Chu Từ Dẫn vẫn thực khó coi, hơn nữa như dán một từ.

Thẩm Du thở dài, có chút cực đoan: “Chính là về sau muốn trở về trễ một chút không có biện pháp.”

Nhắc tới cái này, mặt lạnh Chu Từ Dẫn lộ ra một cổ ưu thương.

Thẩm Du lại bổ sung nói: “Còn có, về sau khả năng bữa sáng cậu phải tự mua, tớ vào trường liền đi tới phòng học, không đi ngang qua nhà ăn, hơn nữa phụ cận trường học không có cửa hàng bữa sáng.”

Chu Từ Dẫn càng ưu thương.

Vừa lúc tới ký túc xá nữ, Thẩm Du muốn nhận cặp sách trong tay anh, rốt cuộc Chu Từ Dẫn đại phát từ bi mở miệng: “Tớ cầm giúp cho, câu đi vào mau đi.”

Thẩm Du không có cự tuyệt, thấp giọng nhắc nhở anh một câu, liền đi vào ký túc xá: “Ở đây chờ tớ một chút.”

Tối hôm qua Thẩm Du thu thập đồ vật xong rồi, đi vào ký túc xá liền cầm lấy túi bên tủ, sau đó liền rời khỏi ký túc xá, tốc chiến tốc thắng, không có nửa điểm lưu niệm.

Cô cho rằng mình rời đi nhanh chóng, Chu Từ Dẫn đỡ đợi một hồi lâu, kết quả ra ký túc xá phát hiện vị trí cậu ta đứng vẫn yên chỗ đó, không có rời đi một chút nào.

Mặt trời còn chưa có xuống núi, cả người anh đều đắm chìm trong ánh mặt trời, ngũ quan càng thêm lập thể rõ ràng. Nhìn thấy cô, Chu Từ Dẫn mặt mày lạnh nhạt thoáng nhu hòa chút, lộ ra ý cười nhàn nhạt.

Mặt Thẩm Du bỗng chốc đỏ lên.

Anh đi nhanh về phía cô, một bước hai bước, trong mắt chỉ có cô.

Đột nhiên Thẩm Du như bị choáng váng, đứng tại chỗ không nhúc nhích, Chu Từ Dẫn kỳ quái liếc mắt ngó cô một cái, đưa tay sờ sờ đầu cô, sau đó cầm cái túi trên tay cô.

Anh nghi hoặc hỏi: “Chỉ cái túi này?”

Thẩm Du cúi đầu, thuận miệng có lệ nói: “Cái khác không vội lấy.”

Chu Từ Dẫn đột nhiên chú ý tới sắc mặt cô, biểu tình càng nghi hoặc: “Sao mặt hồng vậy? Chạy à?”

Nghe anh ta nói, Thẩm Du cảm giác gương mặt càng căng lên, cô trầm mặc lắc lắc đầu.

Chu Từ Dẫn tựa hồ không có muốn mang gì về, chỉ có một chồng sách trong cặp, nhưng nhìn đôi tay anh ta, cầm đền là đồ của cô, Thẩm Du thực áy náy, chủ động nói: “Để tớ tự cầm đi.”

Nói như vậy làm Chu Từ Dẫn rất không vui, nhíu mày, nhớ tới lời cô nói trước đó, mượn đề tài nhắc lại chuyện xưa: “Tớ nếu không cầm không cảm thụ được một chút hormone nam tính?”

Áy náy trong lòng Thẩm Du lập tức biến mất vô tung vô ảnh, cô chột dạ xoay cái đề tài: “Sao cậu không về ký túc xá?”

Anh đang không vui lập tức biến mất, mất tự nhiên nói có lệ: “Đột nhiên cảm thấy không có gì muốn lấy về.”

Khóe miệng Thẩm Du không tự chủ được cong lên.

Đi đến cổng trường, Thẩm Du đột nhiên nhớ tới một vấn đề: “Tháng này chưa về nhà, tớ cũng chưa hỏi nhà của cậu ở đâu.”

Cổng trường dòng người không ít, bên ngoài còn dừng lại không ít chiếc xe, nhìn đến cái trường hợp này, Thẩm Du móc di động trong cặp sách ra, nhìn đến không có cuộc gọi nhỡ mới nhẹ nhàng thở ra.

“Ở tòa thư viện bên kia, cậu ở đâu?”

“Ngày thường tớ đều ở bên này trường học…” Nháy mắt nhìn đến biểu tình Chu Từ Dẫn thất vọng, Thẩm Du bổ sung nói: “Bất quá thời gian nghỉ đông nghỉ hè dài, phỏng chừng trở về phòng ở nội thành, cách công ty ba mẹ tớ gần.”

Trong lòng Chu Từ Dẫn nổi nhạc, mặt ngoài vẫn bất động thanh sắc, kiêu ngạo gật gật đầu.

Nhắc tới tòa thư viện, Thẩm Du lại nghĩ tới gặp được anh ở cửa hàng tiện lợi: “Trước kia cậu làm thêm ở cửa hàng tiện lợi à? Ngày hôm sau vẫn đi học bình thường.”

Chu Từ Dẫn kiên nhẫn giải thích: “Cửa hàng đó nhà tớ mở, ngày đó nhân viên trực ca đột nhiên có việc, ba gọi tớ qua đó hỗ trợ, chỉ một lần đó thôi.”

Thẩm Du đã hiểu gật đầu, nói giỡn: “Gặp qua nhiều nhân viên cửa hàng tiện lợi, cậu đẹp trai nhất.”

Chu Từ Dẫn một bộ biểu tình “Cậu nói vậy không phải vô nghĩa sao”, cao ngạo hừ một tiếng: “Nếu tớ là nhân viên chính thức, không phải sinh ý cửa hàng kia bán không kịp sao.”

Thẩm Du đột nhiên nhớ tới một việc, thu hồi ý cười, mặt không biểu tình mở miệng: “Món đồ hai mươi đồng cậu thu tớ 40 khối?”

Chu Từ Dẫn chột dạ cúi đầu, vịt chết mỏ còn cứng nói: “Hai mươi đồng tiền có thể mua tớ không đáng sao?”

Anh ta nói làm Thẩm Du sửng sốt vài giây, sau đó như suy tư, đồng ý gật đầu, sau đó lại nói: “Cậu rất tiện nghi.”

Chu Từ Dẫn còn nghĩ biện giải chút gì, liền nghe được một giọng nam rất có từ tính ôn hòa vang lên: “Tiểu Du Du!”

Hướng tới ngọn nguồn thanh âm nhìn lại, Thẩm Du kinh hỉ hô lên: “Ba ba!”

Ba Thẩm đã đi tới, nhìn khuôn mặt Thẩm Du gầy một vòng, đau lòng nói: “Sao gầy thế?”

Thẩm Du bất mãn nhéo nhéo thịt trên mặt: “… Ba ba, cái chuyện béo gầy này nên cao hứng, vì sao biểu tình lại bi thương như vậy?”

Nghe vậy, cái đuôi ba Thẩm kiêu ngạo dâng lên: “Chỉ có con gái của ba béo mới đáng yêu.”

Hơn một tháng không gặp ba, Thẩm Du liền nói nhiều vài câu, dư quang nhìn đến Chu Từ Dẫn hơi mang biểu tình khẩn trương, mới nhớ tới muốn giới thiệu: “Ba ba, đây là bằng hữu tốt nhất của con, Chu Từ Dẫn.”

Nhìn thiếu niên trước mắt so với Đường Chiêu Văn tuấn tú không ít, ba Thẩm nghi hoặc nói: “Một tháng không thấy, Đường Chiêu Văn thất sủng rồi à?”

Thẩm Du tự hào gật đầu: “Người này đẹp trai hơn.”

Chu Từ Dẫn nhìn mặt Thẩm Du bất tri bất giác gầy xuống một vòng, cằm cũng nhọn ra không ít. Đôi mắt lớn mà thanh triệt, bên trong lóa ánh lấp lánh, sau khi nói xong, liền quay đầu cong cong mắt nhìn anh.

Như bị chạm vào trong lòng, nháy mắt bên tai Chu Từ Dẫn đỏ lên, anh ra vẻ bình tĩnh: “Thúc thúc, chú khỏe.”

Ba Thẩm hướng anh hòa ái gật đầu, chỉ một phương hướng: “Được rồi, đi trước đã, ở đây quá nhiều người. Xe chú ở bên kia, thuận tiện đưa cháu về nhà.”

Thẩm Du như đột nhiên phát hiện đại lục mới, ghé sát lỗ tai Chu Từ Dẫn, nhìn chằm chằm anh, giật mình nói: “Chu Từ Dẫn Chu Từ Dẫn, cậu thẹn thùng à? Lỗ tai đều đỏ kìa.”

Chu Từ Dẫn trực tiếp làm lơ cô, nói với ba Thẩm phụ: “Cháu cảm ơn thúc thúc.”

Thẩm Du cũng không ngại anh lạnh nhạt, cô bám riết không tha, vẫn một bộ không thể tưởng tượng: “Da mặt cậu dày như vậy, lần đầu tiên thấy cậu thẹn thùng đó!”

Chu Từ Dẫn cắn răng, tiến đến bên tai cô, dùng âm lượng ba Thẩm không nghe được nói với Thẩm Du: “Cậu câm miệng cho tớ.”

Nghe vậy, trong mắt Thẩm Du hiện lên giảo hoạt, đột nhiên cô đề cao âm lượng: “Cái gì? Cậu kêu tớ câm miệng?”

Chu Từ Dẫn: “…”

Ha hả, cậu không câm miệng vậy tớ câm miệng được chưa, Chu Từ Dẫn phẫn nộ nghĩ.

Thẩm Du quá mức sinh động như vậy, đã thật lâu ba Thẩm không nhìn thấy. Mà hiện giờ, lại chỉ một tháng liền một lần nữa xuất hiện.

Mất mà tìm lại.

Chỉ vì một thiếu niên.

--------------

Tác giả có lời muốn nói: Hai đứa trẻ ngây thơ QAQ...

Về đổi mới thời gian, về sau cố định vào 7 giờ tối

Mình là một đứa trẻ ngày càng tốt ^^

Lăn lộn làm nũng cầu cất chứa
 
Top