Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Thanh Xuân Của Chúng Tôi - trucxinh0505

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Thanh Xuân Của Chúng Tôi - trucxinh0505

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,604
Điểm cảm xúc
5,130
Điểm
113
THANH XUÂN CỦA CHÚNG TÔI

Thiết kế không tên.png


Tác giả: trucxinh0505
Thể loại: Ngôn tình, thanh xuân vườn trường
Tổng chương:
Tình trạng: Đang tiến hành

Link thảo luận: Tại Đây Bạn Nhé!

Văn án:
Thưở Thanh Xuân luôn là hồi ức đẹp trong lòng mỗi người,
Một lần bỏ lỡ, ghi nhớ mãi trong tim...
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,604
Điểm cảm xúc
5,130
Điểm
113
Chương 1: Trại hè cuối cấp
2899127-clannad-furukawa-nagisa-anime-anime-girls-nagisa-furukawa___anime-wallpapers.jpg
Ngày 01 tháng 04 năm 2002.

Khắp mọi nẻo đường đều rân rang tiếng ve gọi hè, hàng phượng vĩ nằm dọc con đường số 4 đã chớm điểm vài bông thưa. Đi dạo cùng mấy thằng bạn, Bảo cảm thán.

- Ôi, mùa hè đã tới rồi...

Bảo than thầm, ba người bạn thân cười phá lên ngặt ngẽo. Nhật hích vào vai bạn trêu trọc.

- Nói gì đây khi anh chuẩn bị bước qua tuổi 18 mà chưa một mảnh tình vắt vai hả?

Bảo cãi lại.

- Thì mày cũng giống tao thôi chứ có hơn gì.

Nhật phân trần.

- Tao khác mày nha, tao đã đặt mục tiêu. Khi chưa thành công tao sẽ không nghĩ đến chuyện tìm nữa kia gì cả.

Toàn mở miệng xen vào.

- Chứ không phải mày đi tu hả, tao nghe nói vào đại học là mày đi tu.

Nhật trợn mắt.

- Mày lộn rồi, tao nói đi tu hồi nào, đó là thằng Hoàng chớ mày.

Nhật nhìn qua Hoàng, người chính chắn nhất trong đám cười nham nhở.

- Đúng không thưa Cha Hoàng tương lai?

Hoàng cười hiền với các bạn.

- Mấy người thiệt là...

Bảo lên tiếng cắt ngan câu chuyện.

- Ê, trời nóng quá tụi mình kiếm gì uống đi! Tao muốn chết khô rồi.

Toàn đồng ý hùa theo, thế là cả bọn cùng đi kiếm nước uống giải khát.

Cầm chai nước ướp lạnh trong tay, uống ực một ngụm lại tiếp một ngụm, Bảo cười tươi sáng.

- Thật sảng khoái tinh thần.

Bảo tu một hơi cạn sạch chai nước. Nhật đứng kế bên giận tím mặt.

- Đã nói là chia đôi, tao mới uống vài hớp thế mà mày uống cạn hết rồi.

Bảo nhìn chai nước xoay xoay trong tay, khó hiểu hỏi.

- Ủa, cạn sạch rồi hả?

Rồi Bảo ba chân bốn cẳng chạy mất. Nhật nhìn lại hai người bạn không thấy nói giúp gì mình thì cũng bốn chân ba cẳng đuổi theo Bảo.

- Mày đứng lại cho tao!

Cảnh này thường thấy nên Hoàng và Toàn nhún vai nhìn nhau cười, cả hai lững thững đi về trường học. Còn hơn một giờ nữa sẽ học phụ đạo tiếp rồi, giờ về lớp nghỉ ngơi là tốt nhất.

Nhật rượt theo Bảo, tới khúc cua nên không để ý có người phía trước, cứ thế lao thẳng và RẦM!

Va chạm mạnh khiến cả hai choáng, Nhật cồm cồm bò dậy tới giúp đỡ đối phương xin lỗi.

- Bạn gì ơi!

- Ơi cái con khỉ! bị ma đuổi hay sao mà chạy không nhìn đường vậy cha nội?

- Ờ... cho mình xin lỗi.

- Lượm đồ lên cho tui coi... thật là bực mình...

- Dạ!

- Cái gì?

- Nhặt... tôi nhặt liền mà.

Nhật nhanh tay lượm các cuốn sách vở vươn vãi, phủi bụi, xếp gọn rồi hai tay trịnh trọng đưa cho đối phương với ý hối lỗi. Nhận đồ của mình, cô bạn mới hứ một tiếng rồi xoay người rời đi. Bảo đứng một góc chứng kiến, cười khùng khục. Nhật nhìn bạn càng tức điên hơn, chỉ bạn.

- Đều tại mày hết, ông đây sẽ nhớ .

Rồi xoay người về lớp, thấy bạn giận thật rồi Bảo đuổi theo.

- Này, giận tao rồi hả? Đừng giận nữa, tao đền một chai nước mới cho mày nè.

- Hồi nãy mày kêu không có tiền mua mà?

- Cái này tao mua thiếu.

- Mua thiếu?

- Ừ.

- Sao bà chủ cho mày mua thiếu được?

- Là em Vân đó.

- Trời, mày thật là, đừng có mà lợi dụng người ta chứ mày.

- Lợi dụng gì đâu, rồi tao sẽ trả mà. Mày hết giận tao chưa?

- Về lớp thôi, tao mệt rồi.

- Ừ, tao cũng vậy. Có ai như tao với mày, trưa nắng chạy hùng hục...

- Chứ không phải do mày sao?

- Ừ, thì do tao.

--- ---------

Tại căn tin trường.

Cô gái lúc nãy va chạm cùng Nhật trong sân trường, vừa ló đầu vào bị tiếng trách cứ của bạn mình.

- Sao bà đến trễ vậy Mai? Còn 40 phút nữa phải vào lớp rồi.

- Hồi nãy đụng phải một thằng bị ma đuổi làm tui ê ẩm hết cả người.

Nghe bạn than thở mọi người hỏi thăm.

- Thế không bị gì chứ?

- Ê ẩm chút thôi... tụi mình bàn công việc đi.

Mai lấy trong túi xách xấp hình vẽ các kiểu áo. Các bạn truyền tay nhau xem, cả bọn trầm trồ.

- Đẹp quá đi mất, mà không những kiểu áo đẹp mà người vẽ cũng đẹp nữa.

- Thôi, mấy người đừng nói quá đến thế khiến tui muốn bể mũi rồi.

- Đúng vậy, ai nói quá chứ... xem những kiểu mẫu này, sao gì lớp mình cũng đoạt giải cho coi.

- Suỵt! nhỏ giọng chút đi, có gì chiều họp lớp chúng mình chốt với lớp luôn một thể.

- Ừ, vậy đi.

- Ê, còn 15 phút nữa phải vào lớp rồi, tụi mình giải tán thôi.

- Giải tán về lớp thôi!

--- ---------

Tiếng trống báo hiệu tiết học phụ đạo đầu tiêng được gióng lên. Tùng ... tùng... tùng...

Nhóm tứ quoái nam đi vào lớp 12A5...

Nhóm các bạn nữ từ căn tin đi vào lớp 12A1...

Môn học phụ đạo toán bắt đầu...

Đồng hồ điểm 17 giờ, trống tan lớp vang lên, cả lớp tiễn thầy cô bộ môn của mình. Thầy cô rời lớp nhưng không một học sinh nào nối gót theo sau cả, tất cả đều ở lại lớp hội họp chuẩn bị cho hội trại sắp tới.

Tại lớp 12A1.

Linh lớp trưởng chủ trì cuộc họp, mọi người bàn tán xôn xao, một bạn giơ tay phát biểu.

- Lớp trưởng, thế đồng phục ai chịu trách nhiệm? Chi phí thế nào đây?

- À, các bạn yên tâm, việc này Linh có hỏi qua cô chủ nhiệm và cô duyệt rồi.

- Là sao ha?

- Đúng đấy, nói mọi người biết đi.

Linh trả lời các bạn.

- Là thế này, vừa rồi mẫu thiết kế mà các bạn xem là của nhóm thiết kế lớp chúng mình. Bạn Mai, bạn Lan cùng các người mẫu lớp chúng mình đã tự chịu trách nhiệm vấn đề đó và không cần xuất tiền quỹ lớp. Nếu phần dự thi đó đoạt giải, tiền thưởng sẽ đưa hết cho các bạn ấy. Ai có ý kiến gì không?

Cả lớp im lặng, Linh nhìn tới ai cũng nhận những cái lắc đầu. Linh tuyên bố.

- Vậy là mọi người đồng ý?

Cả lớp vỗ tay nhất trí – đồng ý!

Linh tiếp tục phổ biến cuộc họp.

- Mình sẽ phân các công việc tiếp theo nhé: Tổ 01, tổ 02 chuẩn bị lều, dựng trại, trang trí cổng trại sao cho đẹp mắt; Tổ 03 và tổ 04 chuẩn bị củi, dụng cụ nấu ăn và thực đơn cho cả lớp. Mọi người nhất trí phân công này chứ?

- Nhất trí!

- Vậy tổ trưởng 04 tổ xem phân công các bạn giúp mình nha.

Cả bốn bạn đồng thanh.

- Ok.

Linh nhìn tiếp vào danh sách phổ biến trại hè, ngẩn đầu tiếp tục.

- Tiếp đến mình phân các bạn thi đấu vào các trò chơi: Nam – Kha phụ trách trò thi nấu cơm, Thy – Hân cắm hoa, Hoa viết bài thuyết trình cùng thuyết trình về bình hoa của lớp nên bạn bàn cùng Thy và Hân để chuẩn bài thuyết trình, Khánh chuẩn bị bài hát phổ biến các bạn vào đêm lửa trại...

Sau một giờ phân bố công việc, hầu hết các lớp học đều hoàn tất cơ bản, các lớp tục tục kéo nhau về, chuẩn bị chờ đợi trại hè cuối cấp.
 
Sửa lần cuối:

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,604
Điểm cảm xúc
5,130
Điểm
113
Chương 2: Trại hè cuối cấp (2)
1236778_156684304528688_588974322_n.jpg
Trại hè khối 12, trường Trần Hưng Đạo.

Sáu giờ sáng, bác bảo vệ mở rộng cửa trường chào đón những học sinh tham gia Hội Trại năm nay, Hội Trại chỉ dành cho các bạn khối 12, riêng khối 10 và 11 được nghỉ ở nhà hai ngày cuối tuần này. Mới sáng sớm mà sân trường đã sôi động, nhộn nhịp hẳn lên, tiếng la ó, tiếng tranh cãi, tiếng cười đùa đan xen nhau vang vọng dưới sân trường. Mỗi lớp tự trang trí lều, chuẩn bị nguyên liệu, dụng cụ cần thiết, đúng chín giờ nhà trường sẽ đóng cửa và không ai được phép ra ngoài trong suốt thời gian Hội Trại diễn ra.

Nhật lái chiếc xe đạp Martin yêu quý của mình chở Bảo ngồi sau ôm mấy túi đồ lỉnh kỉnh. Song song bên cạnh Toàn chở Hoàng cũng chở lỉnh kỉnh đồ không thua kém xe bạn. Cả bốn chàng trai nói cười vui vẻ cùng cua xe vào cổng trường thì bất chợt có xe bên trong trường chạy ra. Hoảng hồn Nhật nhắm tít mắt lại, miệng la hét theo quán tính “A...a...a...”

Và rồi “RẦM... ẦM!”

Xe Nhật lái đâm trực diện xe đối phương, Toàn nhanh tay bẻ lái không đến nỗi chung số phận nhưng cũng không khá hơn là mấy.

Cả bọn lồm cồm bò dậy, Mai và Kha tức giận quát.

- Mấy cha này, chạy không nhìn đường là sao vậy?

Nhìn đối phương đang nổi máu xung thiên, Toàn kéo kính lên nhìn rõ sự việc, đang bối rối chưa biết xử lý ra sao thì Nhật trốn sau lưng Bảo, ló đầu nói.

- Dạ, cho bọn em xin lỗi mấy chị.

Mai nhận ra kẻ tông cả hai đứa lúc này chính là người lần trước va chạm với mình trong sân trường liền chỉ tay mắng.

- Thì ra là cha nội này!

Kha thấy Mai như có quen đối phương liền hỏi.

- Bà quen họ hả?

- Quen nỗi gì, lần trước tui bị đụng trúng chính là người này.

Mai chỉ đích danh Nhật đang lấp ló sau lưng Bảo.

- HẢ? LÀ NGƯỜI NÀY SAO?

Mai gật đầu xác nhận, Nhật biết mình lại gây họa liền cầu cứu các bạn. Hoàng thấy vậy đứng ra dàn xếp ổn thỏa, với cử chỉ lịch thiệp, nhã nhặn cùng cách xử lý mọi việc hợp lý nên đối phương xem như xui xẻo, bỏ qua.

Thu dọn mọi thứ rơi vãi, Mai và Kha tranh thủ đạp xe phóng ra ngoài lấy thêm dụng cụ cho lớp mình.

Bốn chàng trai sau khi xem xét đồ của mình rồi cũng đẩy xe vào trong sân trường đến lều lớp mình.

Mai chở Kha, miệng vẫn càu nhàu chuyện lúc nãy, Kha khuyên nhủ.

- Thôi, qua rồi, sao gì bọn họ cũng xin lỗi rồi tụi mình còn gì.

- Nhưng tui vẫn bực mình cái thằng cha đó... mà bà biết cha đó học lớp nào không?

- Hình như lớp nhỏ Hiền thì phải.

- Lớp nhỏ Hiền? tui biết rồi.

Trả lời bạn, Mai ra sức đạp xe lòng thầm nhủ “Hãy đợi đấy!”

Tại lều trại lớp 12A5.

Nhật đang cặm cụi gắng điện sử dụng trong lều, xung quanh lều và bảng hiệu lều của lớp mình. Toàn cùng hai bạn trong lớp trang trí các họa tiết giúp lều mình sinh động hơn. Thấy Nhật từ lúc đụng độ ngoài cổng trường lúc nãy thì có vẻ im hơi lặng tiếng nên hỏi thăm.

- Chuyện gì mà trông mày như có tâm sự vậy? Hôm nay ngày vui thì phải vui vẻ mới có khí thế chứ mày.

- Tao thấy tự nhiên mất hứng sao sao đó.

- Vì con nhỏ lúc nãy á?

Nhật gật đầu.

- Ừ!

Toàn cười chọc ghẹo.

- Hắc, hắc... người ta nói: ‘Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ - Vô duyên đối diện bất tương phùng’. Tao nghĩ có lẽ mày với nhỏ có duyên tiền định á!

- Thôi đi mày!

Toàn cùng mấy bạn cười trong lớp cười hô hố, Nhật giận.

- Mấy người còn nói nữa... ông đây không làm nữa, tự mà làm đi nhá.

Cả bọn biết bạn giận rồi nên không chọc ghẹo nữa, mọi người tiếp tục công việc của mình. Tất cả đều phải tranh thủ từng giây, từng phút nếu không sẽ không kịp.

Phía bên kia Bảo cùng Hoàng bị Lớp trưởng Hiền sai bảo.

- Hoàng, ông giúp mấy người kia bưng cái bàn trong lớp cùng hình Bác Hồ ra để chổ này giúp tui đi.

- Ừ, để đó Hoàng làm cho.

Hiền nhìn thấy Bảo đang lang thang trốn việc liền hét lớn.

- Bảo, ông đang làm gì đó?

Bị chỉ điểm Bảo cười tươi rói.

- Bà không thấy sao còn hỏi?

- Tui thấy ông đang rảnh rỗi mới hỏi đó. Ông qua bên kia giúp mấy bạn ấy sắp xếp bếp ăn đi.

- Biết rồi, làm gì mà hét dữ vậy.

Hiền nhìn Bảo cất bước bất đắc dĩ đi phụ mọi người thì nghe bạn gọi.

- Ê Hiền!

Nhận giọng nhỏ Mai, Hiền quay lại hỏi.

- Lớp bên bà chuẩn bị xong rồi hay sao mà rảnh chạy sang đây vậy?

- Sắp xong, tui đang đi dạo xem mọi người trang trí lều trại như thế nào để rút kinh nghiệm thêm. Bảng hiệu bên bà tên Lửa Thiêng hả?

- Ừ, còn bên lớp bà tên gì?

- Lớp tui lấy tên Ra Khơi. Mà lớp bà kiếm đâu ra hai cây chuối đẹp thế?

- Của bốn chàng trai Hotboy lớp tui đó.

- Ai cơ?

Hiền chỉ nhóm Nhật, Toàn đang trang trí lều. Nhận ra người mình cần tìm kiếm, Mai gật đầu. Ở lại nói thêm đôi ba câu chuyện phiếm mới trở về lớp mình.

Đồng hồ điểm 9 giờ, thầy phụ trách phóng loa tập trung các lớp lại điểm danh, thông báo nội dung cũng như nội quy Hội Trại.

Ba hồi trống trường vang lên, Hội Trại chính thức bắt đầu.

Cổng trường được bác bảo vệ khóa lại.

Các học sinh tản về lớp mình, các lớp tự nấu cơm trưa, 11 giờ rưỡi đều phải ăn có cơm ăn, 12 giờ rưỡi nghĩ ngơi đợi đến 14 giờ sẽ bắt đầu cuộc thi đấu đầu tiên.

Lúc này, tại lều các lớp đều có khói trắng bốc lên, tất cả tập trung làm bữa cơm trưa.

Tại lớp 12A1.

Mai, Kha, Hải Anh cùng mấy bạn nữ nấu ăn, bọn con trai giúp xách nước và nhóm lửa. Mai nấu canh bí xanh với thịt bằm. Linh kho thịt mông với đậu hũ. Hải Anh xào đậu que với thịt cắt sợi. Kha cùng hai bạn nữ vo gạo, nấu cơm.

Tuy sắp học xong lớp 12 rồi nhưng vẫn có một số bạn nữ không biết nấu cơm nên làm chân phụ bếp, ai sai làm gì thì làm cái đó, mọi người đều hòa đồng, vui vẻ...

Một hồi trống được gióng lên báo hiệu cuộc thi thố giữa các lớp chính thức mở màn.

Cuộc thi đầu tiên: Cắm hoa và đọc bài thuyết trình về bình hoa lớp mình.

Cuộc thi cắm hoa diễn ra trong ba mươi phút, phần thuyết trình mỗi lớp là năm phút. Toàn khối 12 có chín lớp, như vậy kết thúc cuộc thi đầu tiên vào lúc 15 giờ.

Các lớp đều biết lịch thi đấu nên đã cắt cử một số bạn tham gia cổ vũ, những bạn có nhiệm vụ của mình đều nâng cao tinh thần chuẩn bị tốt cho phần thi của mình.

Phần thi cắm hoa và thuyết trình bình hoa kết thúc, Ban giám khảo đi tới đi lui bình hoa của các lớp cùng rì rầm trao đổi đưa ra quyết định chung. Kết quả mỗi phần thi đấu không được công bố liền mà chờ bế mạc Hội Trại mới công bố cung một lượt cùng phát quà thưởng khiến tim ai cũng hồi hộp treo lơ lửng.

Cuộc thi thứ hai mở màn: Thi nấu cơm.

Thầy phụ trách nêu quy định thi đấu, tham gia thi nấu cơm gồm hai người. Khi nồi cơm được nhắc lên bếp, lửa cũng được nhóm lên thì người canh lửa phải bị bịt mắt lại, người phụ tá không bị bịt mắt sẽ bị trói hai cánh tay sau lưng. Sau khi phổ biến xong, thầy hỏi mọi người hiểu chưa? Tất cả đồng thanh “Đã hiểu!” thì thầy thổi một tiếng còi phát động cuộc thi.

Phần thi này không cần tập trung tư duy nên những bạn cỗ vũ bên ngoài hò hét rần trời, dù lúc này trời đã hạ nhiệt nhiều nhưng không khí xung quanh như nóng dần lên.

Nhóm nấu cơm lớp 12A1 do hai bạn Nam – Kha thực hiện.

Nhóm nấu cơm lớp 12A5 do lớp trưởng Hiền – hotboy Bảo thực hiện.

Nhìn đồng hồ chỉ bốn giờ chiều tức 16 giờ, thầy phụ trách thổi còi dừng cuộc thi. Các lớp dán tên lớp mình lên nắp nồi rồi bưng nồi cơm nộp Ban giám khảo chấm điểm.

Hiền cùng Bảo định đem nồi cơm lớp mình đi nộp thì bị Toàn giữ lại.

- Hai người từ từ nào, đợi một chút!

Toàn giơ máy chụp hình bấm kêu một tiếng “TÁCH!” Mới cho cả hai đi.

Trải qua hai cuộc thi tài, các học sinh về lều lớp mình chuẩn bị cơm tối cùng cuộc thi thời trang trong đêm lửa trại. Vào lúc 17 giờ rưỡi, Ban giám khảo trường cùng đoàn đại biểu Xã đến thăm lều trại từng lớp và xem xét chấm điểm trang trí lều trại của các lớp.

Mỗi lớp đều có sự đón tiếp đoàn Đại biểu trường khác nhau.

Lớp 12A5, Hiền sợ các bạn hát bài Quốc ca không đều sẽ mất đi ấn tượng của lớp nên phân cho Toàn bắt nhịp các bạn hát ba bài nhạc thiếu nhi vui nhộn. Thầy hiệu trưởng ấn tượng phần trang trí cổng trại của lớp, nổi bật nhất là hai cây chuối khiến cái lều sinh động hẳn lên.

Đoàn đại biểu rời đi, Toàn đẩy gọng kính lên cười đắc ý.

- Hắc hắc! Tao nói rồi. Phần thi trang trí lều trại mình sẽ đứng nhất cho coi.

Các bạn cười phụ họa, riêng Bảo lườm Toàn.

- Số một ngược thì có ‘Há miệng mắc quoai’ nha mày.

Hiền lớp trưởng cũng lên tiếng.

- Cuộc thi nấu cơm cũng chắc tiêu tùng rồi!

Cả lớp nhốn nháo.

- SAO VẬY?

Hiền khó chịu lên tiếng.

- Thì tại ông Toàn nè, tui nói cơm mới cạn nên để lửa riu riu một chút hẵng rút ra. Ổng đứng ngoài chỏ miệng vào kêu ông Bảo rút hết củi liền ra, kiểu này nồi cơm có mà sống nhăn răng.

Toàn cãi lại.

- Nếu bà không chịu thì sao để ông Bảo rút hết số củi đó giờ đổ lỗi cho tôi.

Cả hai lời qua tiếng lại, lúc này đoàn đại biểu vẫn đang ở lớp kế bên nên cả lớp vội bịt miệng hai cái loa phóng thanh lại.
 
Sửa lần cuối:

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,604
Điểm cảm xúc
5,130
Điểm
113
Chương 3: Trại hè cuối cấp (3)
119498518-352-k669276.jpg
Đoàn Đại Biểu thăm hỏi bắt đầu từ lớp 12A9 và điểm đến cuối cùng là lớp 12A1.

Dừng chân lều trại lớp 12A1, cách trang trí sáng tạo đánh vào thị giác mọi người, đến đây, cảm giác như bị lạc vào Đại Dương bao la xanh thẳm. Tiếng sóng vỗ nhè nhẹ, tiếng chim biển gọi đàn và những thủy thủ trẻ năng động, tinh anh của Đất nước (Cả lớp đều mặc đồng phục thủy thủ đón Đoàn Đại Biểu).

Giọng Linh lớp trưởng cất vang.

- NGHIÊM!

Mọi người nghiêm túc đứng nghiêm, tiếp đó Linh hô.

- CHÀO CỜ, CHÀO!

Tất cả ngước nhìn Lá cờ đỏ, sao vàng dần dần được kéo lên tung bay trong gió, mọi người đưa tay chào Lá Quốc Kỳ.

- QUỐC CA!

Tiếng nhạc trầm hùng vang lên, mọi người cùng hòa âm bài ‘Quốc ca của Tổ Quốc’.

Kết thúc buổi chào đón ấn tượng không kém phần trang trọng, Đoàn Đại Biểu trường không ngớt lời khen ngợi. Thầy Hiệu trưởng tán thưởng.

- Các em làm tốt lắm, không hổ danh lớp đứng đầu khối.

Thầy cô cùng cô chú Đại diện Xã nói vài câu khen ngợi và nhắn nhủ cả lớp. Linh thay mặt lớp cám ơn Đoàn Đại Biểu.

Đoàn Đại Biểu rời đi, cả lớp nhảy lên vui sướng.

Linh cười híp mắt chúc mừng hai tổ trưởng nhận trách nhiệm trang trí lều.

- Lần này tổ 01 và tổ 02 lập công lớn cho lớp rồi.

Lan Anh (Tổ trưởng tổ 01) và Minh (Tổ trưởng tổ 02) cười. Lan Anh nói.

- Thực ra ý này là của ông Minh đó, tui chỉ thêm chút ý kiến thôi.

Minh cười ngượn gãi đầu.

- Thật ra đều là công của tất cả mọi người cùng đóng góp, cùng thực hiện, không có mọi người thì Minh cũng không làm được.

Linh biết ai cũng đều nỗ lực hội trại lần này, cô vỗ tay hướng mọi người nghe mình.

- Các bạn, vậy cả lớp một lần nữa chúc mừng tổ 01 và tổ 02 đã lập công lớn cho lớp nào.

Một tràng pháo tay nổi lên, khẩu hiệu của lớp được mọi người đồng thanh hô.

- 12A1 CỐ LÊN! 12A1 CHIẾN THẮNG!

Mười tám giờ (sáu giờ tối).

Thầy phụ trách phóng loa thông báo.

- CÁC LỚP CHÚ Ý, ĐÃ ĐẾN GIỜ DÙNG CƠM TỐI, THẦY ĐỀ NGHỊ CÁC EM NHANH CHÓNG DỌN CƠM ĂN, CÒN MỘT GIỜ SẼ ĐẾN TIẾP MỤC ĐỐT LỬA TRẠI ĐÊM NAY, TẤT CẢ CHÚ Ý VÀ KHẨN TRƯƠNG LÊN!

Thông báo phát ra, các lớp hô hào tập hợp về lều dùng cơm tối.

Lều lớp 12A5.

Cơm được múc sẵn từng hộp xốp, riêng thức ăn được bày dĩa mọi người cùng ăn chung. Thấy ai cũng từ từ ăn uống, không có khí thế, Toàn liền khuấy động không khí.

- Nào các bạn! Phải ăn mạnh một chút mới có sức chiến đấu chứ ‘Chậm tay thì đói nhanh tay thì no’.

Toàn chộp một cái đùi gà lớn về cho mình thì bị Bảo bên cạnh chọt đũa giành lại. Tiếng cãi nhau rộn ràng, náo nhiệt, cả lớp thấy vậy cũng nhanh tay thủ cho mình. Vừa ăn cơm vừa nói chuyện tiếu lâm, thức ăn rất nhanh vơi hơn phân nữa, Bảo thấy Nhật ngồi ăn cơm tách biệt với mọi người liền gắp ít rau và thịt đem lại cho bạn.

- Mày lại bị sao nữa thế?

Nhật lắc đầu không trả lời ‘Trong đầu Nhật xuất hiện hình ảnh Hiền tay trong tay với người khác đi chơi tuần trước. Nhật điện thoại hỏi thì Cô ấy nói mình có việc bận, không tiện nói chuyện. Lần thứ hai rồi lần thứ ba vẫn những lời ấy, Nhật thấy thật mệt mỏi.’ Không muốn nghĩ vẩn vơ, phía trước còn chặng đường dài phải bước qua, Nhật cầm đũa bắt đầu ăn cơm.

Trong bốn đứa bạn chơi thân, chỉ có Bảo biết tâm sự của bạn, cũng vô tình mà thôi vì Nhật chưa muốn công khai. Bảo thở dài trong lòng ‘Haiz! Nói là không yêu sớm thế mà im im kết giao trước mọi người, còn là bà chằng khó tính lớp trưởng nữa chứ.’ Trông Nhật dường như đã có quyết định trong lòng, không ngồi thẫn thờ mà chịu ăn cơm, Bảo cũng tiếp tục ăn phần cơm còn lại của mình.

Bên này, Hiền ngồi ăn cơm nhớ lại lời Liễu nói “Tui nghe nhóm tứ quoái nói chuyện, họ kháo nhau: Ai quen được bà thì người đó Chiến thắng, được những người còn lại đãi một trận lớn thì phải.” Hiền ngẫm nghĩ, cô cùng Nhật kết giao bí mật sao Liễu biết được? Trừ khi nhỏ biết âm mưu của Nhật và các bạn nên sẽ biết thôi.

Gần đây, Hiền vừa chỉ huy lớp chuẩn bị hội trại, lại vừa làm người hướng dẫn tham quan phố bất đắc dĩ cho ông anh họ. Chẳng là tuần trước ổng mới về Việt Nam, cần người đồng hành hỗ trợ vài ngày cho quen đường đi lối bước. Đủ chuyện phải lo nên Hiền chẳng còn tin lực suy nghĩ chuyện nào khác.

Hiền vui vẻ, hòa đồng cùng mọi người là vậy nhưng thật ra con tim cô yếu đuối lắm. Hiền không dám đến trước mặt Nhật hỏi ‘Có phải Nhật quen tui chỉ vì cá cược không?’ Hiền sợ câu trả lời của Nhật ‘Ừ! Thật xin lỗi, Nhật không cố ý.’ Và rồi mối quan hệ bốn tháng qua của hai đứa như một trò cười, và người đau lòng chính là cô mà thôi.

Trong lòng cả hai đều có vướng mắc, người nữ nghĩ đối phương không yêu mình, quen nhau đơn giản vì một vụ cá cược; Người nam nghĩ người ấy đã thay đổi, có người khác rồi. Một mảnh tình cảm mong manh, không một ai chịu mở lời hỏi đối phương trước, tự giận hờn bởi lý do vô hình, tâm hồn họ dần cách xa nhau...

Bảy giờ tối toàn trường tập trung chuẩn bị đốt lửa trại, bảy giờ rưỡi ánh lửa được thắp sáng.

Lớp 12A1 tham gia tiếp mục biểu diễn thời trang.

Lớp 12A5 tham gia tiếp mục kịch câm hài hước.

Lửa trại cháy sáng tỏa nhiệt ấm áp, truyền tải niềm tin trong lòng mỗi người, gắn kết tâm hồn mọi người thành một tập thể, cùng trao nhau nụ cười thân ái.

Lửa trại kết thúc, mọi người vẫn cố nán lại hàn huyên với nhau về ngày mai, về tương lai... Ánh lửa tàn, mọi người bịnh rịnh chia tay, cùng hứa với nhau cố gắng vượt qua kỳ thi tốt nghiệp sắp tới. Dù sau này mỗi người muôn hướng, đều nhớ khoản khắc đêm hôm nay.

Kết thúc Hội trại.

Những sự cố gắng đều đạt được kết quả tốt, người vui, người buồn... dù sao đây cũng là kỷ niệm cuối cùng của thời học sinh, là hành trang nhỏ mọi người hướng tới bước ngoặc đời mình.

Để rồi, kỳ thi tốt nghiệp cận kề.

Tất cả bù đầu vào sách vở vì một tương lai ở phía trước.
 
Sửa lần cuối:

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,604
Điểm cảm xúc
5,130
Điểm
113
Chương 4: Mỗi người mỗi hướng đi riêng
95668457d3cbd48dc719910eb54b74e2d951b45b.jpg
Năm tháng sau.

Tại sân bay Tân Sơn Nhất – Thành phố Hồ Chí Minh.

Bốn chàng trai hotboy lớp 12A5 đều có mặt ở đây, bên cạnh có hai vị phụ huynh, nhìn kỹ sẽ thấy nhiều nét tương đồng trên gương mặt Toàn từ hai vị. Toàn mang một vẻ đẹp lãng tử mạnh mẽ, được dung hòa giữa sự cao ngạo mạnh mẽ của người ba, pha chút dịu dàng quý phái từ người mẹ, cũng vì lẽ đó số fan nữ trường cấp III Trần Hưng Đạo hơn phân nữa xem anh là nam thần trong lòng.

Kết thúc hội trại đầy kỷ niệm lần đó, hết thảy mọi người đều nâng cao tinh thần trong kỳ thi tốt nghiệp, điểm mốc của cuộc đời mỗi người.

Cầm phiếu điểm trên tay, có người vui, có người buồn cũng có người không cam tâm, nhưng đều phải chấp nhận. Bạn có thể tiếp tục đi tiếp hay dừng lại hoặc đợi năm sau tiếp tục cố gắng.

Lớp 12A5 nổi tiếng bốn chàng trai luôn như hình với bóng, kỷ niệm đẹp một thuở thanh xuân. Giờ đây, mỗi người đều có mỗi dự định riêng để phấn đấu, trong nhóm, Hoàng là người trông chững trạc và có mục tiêu từ rất sớm và anh đang tiếp tục phấn đấu vì mục tiêu thiêng liêng, cao cả ấy.

Còn lại ba người, Bảo thi vào ngành kiến trúc. Nhật thi vào ngành luật gia. Riêng Toàn được ba mẹ cho du học hải ngoại, chuyên tu ngành quản trị kinh doanh, tương lai nối nghiệp gia đình quản lý công ty thời trang.

Sắp đến giờ bạn phải lên máy bay, Nhật trịnh trọng nói với bạn.

- Học tốt và đừng quên chúng tao...

Toàn gật đầu.

- Ừ, có gì liên lạc qua mail, tao đi ba bốn năm chứ có đi luôn đâu.

Rồi nhìn sang Hoàng và Bảo cười nói.

- Mọi người ở lại nhớ giữ sức khỏe và học tốt.

Hoàng và Bảo vỗ vai bạn, gật đầu.

- Nhất định rồi, đợi mày về chúng mình hội họp mở tiệc thật hoành tráng, thấy thế nào?

- Ừ, nhất định vậy.

Loa phát thanh viên thông báo đã đến giờ tập trung vào cổng an ninh kiểm tra vé. Ba Toàn xen vào đám con trai, cắt ngan tâm tình nói hoài không dứt kia dặn dò.

- Đến giờ rồi, con vào trong soát vé kẻo muộn, mẹ con mới gọi báo dì út rồi, tới nơi gọi dì đón biết chưa?

- Dạ ba! Tới nơi con gọi báo.

- Ừ.

Toàn vẫy tay với các bạn.

- Tao đi nha tụi bây.

Ba người gật đầu.

- Lên đường bảo trọng.

Toàn gật đầu, xoay người kéo vali đi khuất.

Cả ba không về liền mà ở lại phòng chờ cùng ba mẹ Toàn nói chuyện phiếm, khi chuyến bay chở Toàn chắc chắn cất cánh rời Việt Nam mới chào ba mẹ Toàn lục tục trở về.

Thành phố Hồ Chí Minh, một năm sau.

Sáng đầu đông, khí trời hơi se lạnh, khi mặt trời ló dạng chiếu rọi những tia nắng ấm áp, không khí dần ấm lên.

Ký túc xá trường Đại học Công Nghiệp 4 tọa lạc ở Quận Gò Vấp.

Tại Phòng 206.

Sáu chiếc giường kê làm hai dãy, mỗi dãy chia ba tầng, lúc này năm chiếc giường trống không, duy dãy giường kê gần cửa sổ, tầng hai có người vẫn còn cuộn tròn trong chăn ngủ nướng. Người này vẫn yên lặng ngủ ngon cho đến khi tiếng nhỏ Hoa, bạn cùng phòng trở lại réo gọi, khi ấy người cuộn trong chăn mới nhúc nhích, lộ diện cái đầu bù xù nhăn nhó với người làm phiền giấc ngủ của mình.

- Còn sớm mà.

Nghe vậy người bạn tên Hoa thiếu điều muốn nổi điên, chỉ cái đồng hồ nói với bạn.

- Cậu xem bây giờ là mấy giờ mà nói sớm? Chín giờ tới nơi rồi, định không ăn sáng luôn à?

Người bị bạn phê bình không ai khác chính là Mai, cô nữ xinh đáng yêu, tài hoa lớp 12A1 năm nào. Cô không phải là kẻ lười nhác đâu, tối qua chợt có linh cảm tốt thế là cố hoàn thành xong tác phẩm, đến khi xong việc thì đã hơn ba giờ sáng nên mới có chuyện ngủ đến trưa thế này. Mọi người không hiểu tại sao cô có khiếu thiết kế lại thi chuyên ngành Kế toán doanh nghiệp? Nói ra cũng là tài chính eo hẹp, ngành thiết kế tiêu tốn nhiều khoản phí, nhất là trong lúc thực hành các môn học, nên phải nói là cô biết lựa cơm gắp mắm.

Có lẽ ông trời thương, biết cô có chút sở thích về thiết kế nên một lần gặp gỡ kẻ thù... Kẻ thù, thực ra người cô kết thù là bạn của hắn, nhưng mà thôi, chuyện đó qua lâu rồi nghĩ lại cũng không có gì to tát. Nhờ hắn giới thiệu công việc này nên cô có chút thu nhập như hiện nay. Ban đầu gửi bản thiết kế mẫu cho chị Xuân, tổ trưởng đội thiết kế Công ty Toàn Thắng bị chỉnh đi chỉnh lại nhiều lần, mỗi lần chỉnh sửa đều rút một số kinh nghiệm quý, bây giờ công việc suông sẻ hơn và đặc biệt là cô được phát lương. Như vậy tác phẩm của cô đã được ghi nhận, một khích lệ lớn để cô phấn đấu. Dù vậy, cô vẫn biết đây chỉ là công việc phụ, trước mắt cần học thật tốt, không phụ sự tin yêu của ba mẹ lo lắng tiền học phí cho cô.

Hoa nói chín giờ rồi thì tự dưng cái bụng cô sôi réo ầm ĩ, đành lếch thân vào nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt xuống phố ăn sáng. May mắn trường cô theo học nằm gần chợ, chỉ cần đi bộ một chút liền có nhiều món ngon, giá cả hữu nghị hợp túi tiền sinh viên tha hồ lựa chọn. Chiều nay có tiết Kế toán doanh nghiệp 1, đây là môn chuyên ngành quan trọng, ăn xong về ôn bài, có thể chiều nay có bài kiểm tra 15 phút nên cần chú ý.

Mấy hàng quà vặt gần trường lúc này thu dọn hết, cô đi luôn vào lòng chợ, nơi đó bán đến trưa vẫn còn.

Ăn xong tô bún mọc no ách bụng, thanh toán tiền cô tơn tơn dạo chợ thì nhác bóng hình quen thuộc, thầm giật mình “Úi, đó không phải cái Hiền hay sao? Tự dưng mò lên đây bán rau vậy cà?” Thật ra từ sau chia tay tốt nghiệp, hôm nay cô mới gặp mặt bạn, lại ở tình huống này không nói bất ngờ sao được. Tiến lại gần sạp rau nhỏ Hiền, cô gọi.

- Hiền!

Hiền đang lúi cúi xếp những rau bị khách đảo cho ngay ngắn thì nghe bạn gọi, sững người quay lại nở nụ cười có chút ngượn.

- Mai đó hả?

- Ừ, tui nè. Mà sao Hiền lại bán rau chỗ này?

Mai đang hỏi thì tiếng bé trai chào cô.

- Em chào chị.

Nhận ra bé trai vừa chào mình là Huy, em trai kế Hiền. Mai không khỏi ngạc nhiên lớn.

- Hả? À... chị chào em... mà sao hai chị em đều bán rau ở đây vậy?

Hiền gật đầu.

- Ừ, thằng Huy không muốn học nữa, nó đòi theo tui bán rau nên chịu.

- Ừ, Nhưng ý tui muốn hỏi, là sao cả hai chị em bà ở chỗ này cơ.

Đôi mắt Hiền thoáng buồn.

- À, nhà tui xảy ra một số chuyện nên... tui không học nữa.

Huy thấy hai chị lâu ngày gặp lại cần chút hàn huyên riêng tư, lúc này khách tạm vãn, một mình em trông tốt nên nói với chị.

- Chị cùng chị Mai đi uống nước nói chuyện cho thoải mái, ở đây một mình em trông được rồi.

Hiền gật đầu. Mai cám ơn Huy rồi cùng bạn đi lại quán nước mía phía ngoài, bên hông chợ. Trong chợ có người bán nhưng nói chuyện không thoải mái như bên ngoài.

Sau một hồi hỏi chuyện, Mai mới biết ba Hiền một năm trước bị tai nạn lao động liệt nữa người. Một mình mẹ vất vả vừa lo cho ba cùng mấy chị em Hiền, nên Hiền đành nghỉ ở nhà phụ mẹ bán buôn. Bảy tháng trước dì ba về nhà mới mở tiệm tạp hóa, muốn sang căn nhà cùng sạp rau này.

Nhà dì ba khá giả hơn nhà ba mẹ Hiền nhiều, hai con trai dì sống và làm việc ở nước ngoài. Hơn năm trước anh Hải về, không cho dì buôn bán ngoài chợ vất vả mà mua nhà ở nội thành, dì không thích ở không nên anh mở tạp hóa nhỏ để dì buôn bán đỡ buồn tay chân.

Dì dượng hiểu hoàn cảnh nhà Hiền, nên căn nhà cùng sạp rau có ý cho không, nói mãi cuối cùng dì dượng chấp nhận bán căn nhà cho ba mẹ Hiền với giá hai mươi triệu đồng, riêng sạp rau nhất định không lấy tiền.

Hiểu hoàn cảnh bạn, Mai động viên không nói nhiều, hiểu trong lòng là tốt rồi. Hiền hỏi chuyện mình. Cô kể hơn một năm qua cuộc sống của mình trải qua và Mai cũng khẳng khái động viên lại cô. Mỗi người có mỗi lựa chọn khác nhau, mấu chốt làm sao sống thật tốt là được.

Mai kể về việc cuộc gặp gỡ với Bảo rồi hành trình kiếm tiền tiêu vặt của mình ra sao, bỗng cô nói.

- À, tui nghe ông Bảo nói. Bạn của ổng... cái người tên Nhật gì đó, tuần trước bị tai nạn giao thông đó bà.

Nghe nói Nhật bị tai nạn, tay Hiền đang khuấy ly chanh muối chợt run nhẹ, đánh rơi chiếc muỗng trở lại ly. Mai không để ý hành động nhỏ này của bạn mà thao thao nói sự kết thù của mình đối với Nhật lúc trước, rồi đúc kết.

- Nhưng đã qua rồi mày ạ.

Hiền cụp mắt, không rõ đang nghĩ gì. Chỉ nghe cô đáp lại lời Mai.

- Ừ, đã qua rồi...
 
Sửa lần cuối:

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,604
Điểm cảm xúc
5,130
Điểm
113
Chương 5: Bạn cũ gặp lại
c0099332ddf40f4a0d4df45859a3e4efab8c82b418943-qim9rc_fw658.jpg
Buổi chiều Mai có bài kiểm tra 15 phút nên không bát quái lâu cùng bạn, biết gia đình Hiền là con chiên bổn đạo, Mai hỏi.

- Tuần sau Noel bà nghỉ bán phải không?

- Ừ, ngày 25 nghỉ.

Câu trả lời không khác hiểu biết của mình Mai hớn hở đề nghị.

- Lâu rồi tụi mình chưa họp mặt, nhân dịp này họp mặt bà thấy thế nào?

Nghe vậy tâm Hiền khẽ động, lâu rồi không gặp các bạn có chút nhung nhớ, Hiền trả lời đương hưng phấn thì giọng nhỏ dần.

- Thật một ý kiến hay! Có điều... từ hôm chia tay các bạn Hiền mất luôn liên lạc của mọi người nên...

Hiền ngượn ngùng giải thích Mai hiểu bạn. Ai cũng lầm tưởng cô bạn lớp trưởng khả ái đầy năng động của mình đây có không ít bạn bè thì sai cả rồi nhé. Gia đình Hiền khó khăn nên ngoài học ở trường và tham gia năng nổ các hoạt động của lớp thì không tham gia bất cứ hoạt động nào khác nữa, thời gian rảnh là phụ ba mẹ việc nhà. Hơn nữa, cá tính Hiền có chút đặc biệt, nói dễ hình dung chính là ngoài nóng trong lạnh, bề ngoài nhiệt tình như lửa nhưng nội tâm xa cách khó gần. Bạn bè bình thường bao la còn bạn thân chỉ vài người mà thôi, vì vậy Mai tươi cười nhận việc liên lạc các bạn khác, nói sao thì đây cũng là do cô khởi xướng mà.

- Để tui liên lạc các bạn rồi báo bà nha, xem nào...

Xòe năm ngón tay mình Mai nhẩm tính.

- Tui nè, cái Linh và bà... Ừm, cái Kha sợ không về trong kỳ nghỉ đông này quá!

Mai than thở, Hiền không biết Kha bận gì không về được thắc mắc hỏi.

- Kha bận rộn gì hả Mai?

Mai hỏi thế biết tỏng cô bạn không rõ tình hình các bạn liền tươi cười giải thích.

- Quên nói bà biết, cái Kha đang du học ở Mỹ, nghe phong phanh kỳ nghỉ đông này muốn làm thêm nữa í.

Hiền tròn mắt hỏi lại.

- Sao cơ?

Mai cười ha hả hỏi.

- Bất ngờ đúng không?

Hiền gật đầu không ý kiến. Thật quá bất ngờ luôn, một người dịu dàng nhút nhát như Kha lại dám rời quê đến nơi đất khách quê người cách nữa bán cầu học tập, lại còn xông xáo làm thêm ngoài kiếm sinh hoạt phí.

Thấy Hiền mở lớn mắt không thể tin, Mai liền thao thao bất tuyệt liệt kê những điều mình biết bát quái với bạn.

- Cái Kha giờ khác trước nhiều lắm á, không còn đỏ mặt hay nói lắp trước đám đông nữa đâu, thay vào đó là một tinh thần năng động đầy tự tin, rảnh rỗi tự làm mấy món hương quê bán cho các bạn đồng hương và đồng học nữa đấy.

- Thật sao?

- Ừ, nơi xứ người mấy ai siêng làm những món truyền thống quê hương đâu nên nhỏ xung phong thử chơi, ai dè làm chơi ăn thiệt, buôn bán cũng khá lắm á.

- Thế nhỏ bán những món gì?

- Thường là bánh tráng cuốn, chả giò chiên và các món ăn vặt.

- Woa! Mình khâm phục nhỏ luôn nha.

Mai gật đầu phụ họa.

- Tui cũng vậy a, nhưng nói đi nói lại nhóm mình ai ai cũng là tinh thần thép á. Xem bà kìa, vừa buôn bán mệt mỏi còn nhận dịch thuật văn bản nữa, mệt chết đi được.

Hiền khiêm tốn trả lời.

- Cái số nó vậy chứ hâm mộ gì, mà không phải ai kia cũng vừa học vừa làm thêm đấy thôi.

Nói tới nói lui đều là hâm mộ nhau, Mai cười hì hì chốt lại.

- Ai ya! Cũng đều hoàn cảnh đưa đẩy mà tụi mình mới tiến lên được đúng không?

- Có lý á!

Mới tám chuyện chút mà thời gian trôi thật nhanh, không thể nán lâu hơn được Mai luyến tiếc nói.

- Trễ quá rồi, tui phải về ôn bài đây.

- Ừ, Mai nhanh ôn cho kịp, bữa sau nói chuyện nhiều hơn.

- Đành vậy thôi.

Kêu chủ quán tính tiền nước, Hiền dành trả. Mai đành nhườn lại quyền cho bạn, trước khi đi cô nói.

- Liên hệ xong với các bạn tui sẽ báo cho bà.

- Ok!

- Tui đi nha, bye!

- Bye!

Bóng lưng bạn tung tăng phía trước xa dần, Hiền xoay người đi hướng ngược lại. Từ sáng tời giờ bầu trời âm u mãi, tựa muốn đổ mưa lại không muốn khiến khí trời ảm đạm đầy khó chịu, không biết có phải bị lây nhiễm sự khó chịu của khí trời hay không, lúc này Hiền cảm thấy trong lòng thật khó chịu. Nhẹ nhíu chân mày cô bước chân đi nhanh vào chợ.

Về đến sạp rau nhà mình Hiền ngồi xuống sửa rau do khách xới tung cho tươm tất lại mới về nhà nấu cơm trưa.

Huy thấy chị thu dọn rổ rau thơm làm mãi không xong liền hỏi.

- Chuyện gì khiến hai suy nghĩ mà ngồi thần người ra thế?

Em trai hỏi chuyện, theo phản xạ Hiền giật mình hỏi lại.

- Hả?

Xem vẻ mặt ngơ ngẩn của chị, Huy phì cười.

- Ôi trời, hồn vía chị đi lạc đến nơi mô rồi?

Bị em trai bắt gặp mình thất thần, Hiền xấu hổ cứng miệng hỏi lại.

- Sao chứ?

- Còn sao chăng gì, suốt nãy giờ chị cầm cọng rau mãi đấy thôi.

Em trai cười nhạo, Hiền chống chế biện hộ.

- Ôi cái thằng này, chị là đang nghĩ làm sao giải quyết bản dịch ngày mai giao khách ấy mà.

Nghe chị nhắc tới việc dịch thuật Huy không khỏi đau lòng, chị hai không những xinh đẹp lại còn học giỏi nhưng vì gia đình mà buông tha việc học bản thân, không giống em vì không thích học xin mẹ cho nghỉ. Dưới Huy còn ba đứa em, mẹ biết Huy không thích học tập nhưng buôn bán thật sự có tài, tương lai cũng có cái nghề nên em học xong lớp chín thì đồng ý theo ý em.

Mấy tháng trước mẹ san sạp rau cùng nhà của dì ba ở Quận Gò Vấp, hai chị em lên đây ở, buôn bán cùng chiếu cố nhau.

Dì ba buôn bán tầm hai mấy năm, có chừng chục mối hàng lớn nhỏ, chuyển nghề đều san hết cho hai chị em. Nhờ vậy, mỗi ngày trừ tất cả chi phí, tiền lời thu được khoản sáu trăm ngàn, lợi nhuận gấp ba buôn bán của mẹ ở quê.

Chị hai Anh ngữ khá tốt nên ngoài việc phụ buôn bán còn nhận thêm dịch thuật văn bản Anh ngữ cho công ty Kha Nguyên nữa.

Huy từng khuyên chị không cần liều mạng kiếm tiền, thu nhập hiện tại đã khá tốt nhưng chị không nghe mà nói rằng “Phí dịch thuật không quan trọng, quan trọng vốn từ vựng Anh ngữ của chị không vì nghỉ học mà mai một theo thời gian em biết không.”

Biết chị còn muốn học cao hơn nên em cố gắng nhất có thể để chị chuyên tâm làm việc của mình.

Buổi sáng chị phụ em buôn bán, dọn hàng, cân rau đóng bao bỏ mối cho khách, giao hàng cho khách, trưa về nhà làm cơm đưa ra chợ cho em, thời gian còn lại chị dịch thuật cùng làm cơm tối là xong một ngày thường nhật của hai chị em.

Nghe chị nói thế em hối thúc.

- Trời ạ, vậy sao chị không nói sớm, chị về nhanh kẻo làm không kịp.

Thấy em trai lo lắng cho mình, Hiền cảm thấy trong lòng thực xấu hổ. Phần văn bản ấy Hiền đã hoàn thành, trưa mai đem nộp công ty Kha Nguyên lấy tiền, chỉ là tâm trạng bây giờ không tập trung được đành âm thầm xin lỗi em trai thôi. Nở nụ cười như có như không Hiền nói.

- Vậy chị về, xíu đem cơm trưa cho em.

Huy xua tay cự tuyệt.

- Hôm nay chị ở nhà làm việc khỏi đem cơm cho em.

- Vậy sao được.

- Không sao, lâu lâu mới ăn cơm chợ thôi mà, tối chị nấu món gì ngon bù lại cho em là được.

Em trai nói thế Hiền không kiên trì nữa mà gật đầu.

- Ừ, vậy chị về trước nhé.

Huy cười sáng lạng.

- Vâng, chị về nhanh đi.

Rời chợ, Hiền không về nhà mà đạp xe lơ đễnh đến công viên Gia Định, nơi đây trồng nhiều cây xanh không khí thoáng mát dễ chịu hơn không khí phía ngoài ít cây cối, nhiều nhà cao tầng cùng ô nhiễm khói bụi của xe cộ.

Dựng xe kề băng ghế đá, Hiền ngồi xuống thư thái hít thở không khí trầm lắng nơi đây, tâm trạng phiêu phiêu nhớ về hồi ức nhiều năm trước đó.

Cô và Nhật là thiếu nhi chung một xứ đạo, khi ấy Hiền đương là bé con cột tóc đuôi gà, hàm răng bị siết vì biếng đánh răng, còn Nhật là chú bé loắt choắt hay phá phách, nghịch thầm, thường bị giáo lý viên la rầy.

Lớp khai tâm hai đứa chung một tổ, lớn lên nữa thì không còn chung nữa mà mỗi đứa thuộc các tổ khác nhau. Nhà Hiền thuộc tổ Song Vĩnh, nhà Nhật thuộc tổ Ông Trịnh, nói xa không xa mà gần cũng không gần, không thể chỉ vài bước chân là liền tới.

Năm cấp ba không biết nguyên do gì Nhật chuyển học từ trường Phú Mỹ, nơi nhiều phụ huynh muốn con mình học ở đó đến trường Trần Hưng Đạo dưới này. Nếu học ở đây đạp xe rất mệt vì đường xa, nhà ai có điều kiện được ba mẹ mua chiếc cup lái đi học còn thì đón xe buýt mà đi. Tới nơi cuốc bộ chừng mười, mười lăm phút mới tới cổng trường.

Cả hai học chung lớp, đi học chung chuyến xe nhưng không hề nói chuyện vì Hiền mệnh danh lớp trưởng khó tánh. Hiền thường ngồi hàng ghế thứ ba bên phải gần cửa sổ. Nhật ngồi cùng đám tứ quái của mình, suốt buổi hi hi, ha ha cười nói luyên thuyên.

Hiền sau khi học xong lớp thêm sức thì ra khỏi thiếu nhi. Nhật vẫn ở lại tham gia hội đoàn, trở thành giáo lý viên năng nổ dìu dắt các mầm non nhỏ.

Một ngày mùa đông ấm cúng, đêm 24 Hiền đi lễ vọng mừng Chúa giáng sinh.

Trước khi cử hành thánh lễ là đêm canh thức tái diễn sự kiện Chúa giáng trần cùng ca múa hát.

Hôm ấy Nhật trong trang phục thánh Giuse thật soái đầy trầm ổn...

Kết thúc đêm canh thức là thánh lễ vọng đầy trang trọng.

Trong khi chờ ban phụng vụ sắp xếp lại bàn thờ trên sân khấu thì bên vai Hiền bị huých nhẹ. Hiền nhíu mày nhìn sang liền bắt gặp gương mặt vô lại thường ngày của Nhật bên cạnh, còn đâu khí thái trầm ổn khi trên sân khấu nữa...
 
Sửa lần cuối:

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,604
Điểm cảm xúc
5,130
Điểm
113
Chương 6: Tâm sự của Hiền
mid_22493_8243.jpg
Cành cây theo gió đung đưa, va đập vang tiếng xào xạc phát âm lượng hơi lớn kéo Hiền ra khỏi hồi ức cũ, hình ảnh chiếc bánh lửa mặt trời sắp chìm dưới dãy nhà cao tầng đập vào thị giác khiến cô tỉnh táo chút ít. Hít hít mũi lấp liếm sự chua xót, cứ nghĩ mình đã buông bỏ không vướng bận vậy mà... chỉ là bề ngoài, bao lâu qua cô tự lừa người dối mình mà thôi.

Cảm giác cả người thật uể oải, nhưng giờ đã trễ, cô không thể vô trách nhiệm vì thứ tình cảm cá nhân trốn việc được. Đứng dậy, Hiền phủi bụi bẩn bám trên quần áo lấy xe đạp về nhà thì bụng vang tiếng rột rột đầy bất nhã. Cô thở dài thầm nghĩ, càng lúc mình càng không có tiền đồ, vì một người dưng ngồi đây ngẩn ngơ đã đành, nhưng cơm trưa cũng không ăn... chả ra sao cả, thật không biết hôm nay mình thở dài bao nhiêu lần, chậc! chậc!.

Đưa hai ngón tay cái ấn ấn mi tâm giảm bớt mệt mỏi, cô động viên bản thân ‘Phấn chấn lên nào! Và quên hết mọi chuyện về người ấy, trước mắt tập trung làm việc mà kiếm tiền mới là tốt nhất.’

Nghĩ đến bụng mãi nhắc nhở 'Tôi đói quá rồi! Không thỏa mãn tôi, tôi cho biết tay.' Nhưng mà, lo cái bụng no trước e vào chợ thức ăn không tươi ngon nữa, các mẹ, các chị tan ca về cùng ùa vào chợ thì có mà... trong vòng một nốt nhạc đồ ăn tươi ngon chẳng còn gì... ghé chợ trước rồi về nấu mì thỏa mãn cái bụng cũng không đến nỗi tệ lắm.

Quyết định xong Hiền tăng tốc đạp xe tiến thẳng đến chợ. Cô ghé sạp người quen chuyên bán giá tốt cho mình mua trứng gà, đậu hũ, cá đối. Rau xanh nhà bán, muốn ăn lấy thoải mái không cần xuất tiền, nói cho oai chứ cũng là tiền mình bỏ ra, được cái giá cả rẻ hơn thôi.

Tối nay Hiền nấu món chay, trên sạp rau còn một củ sen nằm trơ trọi cô nhón về nấu cho thoáng chỗ, củ sen khá mắc, nấu hết quá phí lại không ngon, cô sẽ cắt một phần ba nấu còn lại mai hầm canh xương bồi bổ em trai, lâu rồi cô không nấu canh hầm.

Hiền tính một món xào, một canh và một mặn, rau củ chọn xong cô thảy cho Huy nấm rơm, đậu que, cà tím, cà rốt để em ấy cho vào túi nilon để cô xách về, chực nhớ nhà hết hành tỏi khô cô nói Huy lấy nữa ký bỏ vào túi luôn. Nhìn rau củ cô đưa, Huy biết tối ăn món gì liền nhón ít hành lá và cần tây không cần cô nhắc nhở.

Trước khi về Hiền hỏi Huy.

- Trưa em ăn gì đó?

Huy chẹp miệng trả lời.

- Cơm tấm sườn bì của bà Tám.

Rồi em nhướn mày hỏi Hiền.

- Trưa nay hai ăn gì?

Hiền tính xíu về nấu mì ăn bù, xem như không bỏ bữa trưa, nếu em trai biết cô bỏ bữa lại tru tréo ầm lên bởi cô có bệnh đau bao tử. Huy hỏi, cô trả lời trơn tru y như thật.

- Ăn mì... một mình chị làm biếng nấu nướng, hihi.

Nghe cô nói ăn mì Huy nhíu mày trách móc.

- Chị lại ăn mì nữa, sao không nấu hủ tiếu ăn đỡ nóng bụng hơn không?

Vẫn bị em trai càm ràm chẳng khác nào gà mẹ, biết là nó quan tâm mình nên mới nói vậy chứ ai rảnh hao tâm, tốn nước bọt chẳng được ích gì. Cô ngoài đau bao tử còn dị ứng món mì ăn liền, lâu lâu ăn không sao, ăn liền hai ba bữa bụng dạ đình công liền, có khi phải uống thuốc mới yên chuyện. Hiền cười giả lả cho qua.

- Thì lâu lâu mới ăn không sao đâu... Thôi! hai về làm cơm đây, tối em dọn hàng một mình luôn nhé.

- Dạ hai.

Lúc nãy Huy nhắc nhở chuyện ăn nì nên Hiền sẽ mua bún nấu ăn. Ghé tạp hóa cô mua ít bún, hủ tiếu ăn liền dành những khi gấp gáp có cái bỏ bụng và mua thêm mấy loại gia vị trong nhà sắp hết, lần sau đỡ đi mua.

--- ------ ------ ---

Tại trường Đại học Công Nghiệp 4.

Trong lớp, Mai đang ghi chú cấp tốc lời giảng của giảng viên. Cô ngồi dãy bàn thứ hai bên tay phải tính từ trên xuống. Cô là một trong những sinh viên gương mẫu thuộc năm bàn đầu của hai dãy bàn trong phòng.

Bây giờ là tiết học cuối, nhìn vẻ mặt những người từ bàn thứ sáu trở đi hầu như đều mất kiên nhẫn xen chút nôn nóng, sách vở trên bàn đều được thu gọn vào túi xách hết cả, chờ mong tiếng chuông kết thúc mau vang ra về.

Là sinh viên rồi, lượng kiến thức cũng như môi trường học khác xa khi còn là học sinh. Nói đến sỉ số lớp cũng khác biệt rất lớn, số lượng sinh viên mỗi lớp đông gấp ba lần trung học cơ sở nên giảng viên phải dùng micro giảng bài. Mỗi giảng viên có thể là cán bộ của trường và có khi là thuê từ trường khác đến đứng lớp, mỗi người phụ trách một bộ môn chuyên ngành, kết thúc là hết trách nhiệm, kẻ nào lười biếng không qua môn thì học lại, thi lại, thế thôi.

Chuông hết tiết vang lên, giảng viên đồng thời kết thúc bài giảng thu sếp dụng cụ giảng dạy rời lớp. Cô thầy vừa xoay lưng, sinh viên ào ào nối gót theo sau, ra khỏi lớp liền vượt chạy trước cả họ.

Mai luôn là người rời lớp sau cùng, cô ghét không khí chen lấn mỗi khi ra về rất mệt mỏi, cô thu dọn sách vở vào balo xong thì mọi người vừa đi hết, ngoài hành lang còn ít người đi bộ, không ồn ào xô đẩy như vài phút trước đó thật thoải mái.

Trước khi về phòng Mai mua cơm tối luôn, về rồi lười xuống dưới đi mua đồ ăn. Căn tin trường thức ăn không hợp khẩu vị mình, ngày ba bữa hầu như đều mua thức ăn bên ngoài, vừa nhiều món để lựa chọn lại rẻ nữa.

Mai chờ lấy hộp cơm thì điện thoại reo, nhìn màn hình hiện tên chị Liên cùng phòng cô nhấn nút nghe.

- Alo!

Tiếng chị Liên dịu dàng qua tai nghe.

- Mai ơi, em có mua cơm không?

- Có chị, em đang mua nè.

Tiếng chị Liên hớn hở.

- Hay quá! Mua giúp chị hộp cơm gà luôn nhé.

- Dạ.

- Cám ơn em nha.

Mai cười nhẹ trả lời.

- Không có gì.

Nhấn nút tắt, cô nói bà chủ lấy cho mình thêm hộp cơm gà nữa. Bà chủ nhìn Mai gật đầu cười, ý bảo ‘Đợi một chút!’ Hai tay dì ấy tất bật phân cơm hộp giao khách không ngơi nghỉ vì đang giờ cao điểm.

Trong ký túc chị Liên đã về, bốn người còn lại chưa thấy. Mai mở cửa vào mắt chị phát sáng vui vẻ.

- Em mua cơm giúp chị rồi?

Gật đầu cười, Mai giơ hai hộp cơm trong tay lên.

Nhận hộp cơm, Liên trả tiền cho Mai nói cám ơn.

- Cám ơn em.

- Có gì đâu, hihi.

Cất tiền qua loa vào túi quần Mai vào toilet rửa tay, rửa mặt ra ăn cơm nóng sốt cùng chị Liên. Xíu tắm gội, giặt giũ quần áo, làm bài tập xong cô còn có nhiệm vụ liên lạc với mấy đứa bạn thời trung học nữa, nghĩ vậy tinh thần cô phấn chấn, ăn cơm cảm giác ngon miệng hơn.

--- ------ ------ ---

Tại phòng trọ tư nhân trong thành phố.

Bảo nằm trên chiếu, tay cầm điện thoại, chân bắt chữ ngũ thoải mái chơi game, đôi mắt chăm chú nhìn điện thoại lâu lâu lia ánh nhìn nói chuyện với bạn ngồi đối diện. Phòng Bảo thuê là căn số tám trong chín phòng của ông chủ Sinh. Bảo và Nhật không thích ở ký túc xá nhiều bất tiện nên tìm phòng bên ngoài thuê ở, chỉ là mỗi khi đến lớp phải tranh thủ dậy sớm mua đồ ăn sáng và đón xe buýt đi học. Với lại, Bảo là con út trong nhà, trên có hai anh chị đã lập gia đình, ba mẹ mở một doanh nghiệp nhỏ có vài đầu xe tải ben, gia đình thuộc loại trung lưu không quá khó khăn. Bảo đậu Đại học được ba mẹ sắm cho chiếc cup xám rất thuận tiện đi lại trong nội thành. Nhật dù sao cũng đem theo chiếc hãn mã Martin của mình, đạp xe quen rồi không cảm giác gì là mệt mỏi, ngày ngày đạp xe càng tốt, xem như rèn thể lực.

Bảo nhớ không lầm ngày mai Nhật được tháo bột liền hỏi.

- Ê! Ngày mai mày được tháo bột đúng không?

Nhật không xoay lại, chăm chăm xem tài liệu trong tay trả lời.

- Ừ... khó được có ngày mày nhớ chuyện của tao quả thật cảm động.

Nhật nói xiêng xéo mình, Bảo đính chính lại.

- Cái thằng này, tao luôn là anh em tốt thế mà mày nói vậy á?

Lườm Bảo qua cặp mắt hẹp dài, Nhật liệt thao thao kê tội trạng cho Bảo tâm phục, khẩu phục mình.

- Tao nói có chứng cứ rõ ràng nha mày, không nói chi xa xôi thứ sáu tuần trước thôi... ai nói ghé đón tao làm tao đợi cả giờ đồng hồ rồi phải tự đón xe buýt đi về, rồi bữa mua cơm tối cũng vậy, nói đợi... cuối cùng mười giờ đến nơi tao đành lếch chân què xuống phố mua mì gói nấu, rồi...

Ngoáy ngoáy tai mình, Bảo cười ngu cắt lời Nhật.

- Những lần đó á... đều có sự cố đặc biệt chớ bộ...

Nhật hừ Bảo.

- Nếu không đến được mày nói sớm để tao khỏi đợi... không nói thì thôi, nhắc đến đầu tao chỉ muốn bốc khói, nổi lửa với mày.

Bảo cười hề hề hòa giải.

- Không phải tao xin lỗi rồi à... ngày mai... mai tao đi với mày, hứa danh dự luôn.

- Mai mày có tiết mà.

Bảo trả lời hùng hồn vỗ ngực.

- Để tỏ lòng thành với mày mai tao nghỉ học, không vấn đề gì.

Nhật gạt ngan.

- Thôi mày, giờ chân cẳng tao tốt rồi, tự đón xe buýt đi được, mày lo học cho tốt đi.

Bảo tỏ ra lo lắng.

- Mày đi được không á?

- Được, mày cứ lo hão.

Rồi Nhật tiếp tục quay lại bàn nghiêm túc làm bài tiểu luận của mình.

Bảo chơi game bị thua liên tục vài ván liền, chán nản vất điện thoại một bên ngồi dậy hỏi Nhật.

- Noel này mày về nhà không?

- Không, ngày 24 học về trễ, tao nói ba mẹ ở lại đây đón lễ luôn.

- Năm nay tao được nghỉ, nếu mày không về tao cũng nói ba mẹ ở lại đón lễ thành phố với mày đỡ buồn.

Nhật cười gian, tuy Bảo không nói đang giao kết với ai nhưng cậu biết gần đây Bảo có mùa xuân của mình rồi, mỗi khi nghe điện thoại đều lấm la lấm lét như trộm, mỗi khi nghe điện thoại bí mật ấy xong thì mặt mày rạng rỡ như tắm gió xuân chẳng giấu vào đâu được. Mặc dù kinh nghiệm yêu đương của cậu nữa vời không dám làm quân sư cho ai nhưng xem cái mặt khi thì hớn hở khi thì ngu ngu là biết... nghĩ người ta Nhật nhớ đường tình cảm của mình tự dưng chết non không rõ, cậu không cam tâm. Nhật mím môi thầm quyết định... lần sau về nhà cậu phải tìm gặp Hiền nói chuyện mới được.

Bảo bắt gặp nụ cười gian của Nhật, sau đó thêm vẻ mặt buồn khổ như thể cậu là người làm việc có lỗi tày trời đáng bị thiên lôi giáng sét. Tức khí, Bảo hùng hổ vùng dậy đối mặt truy hỏi.

- Cái thằng này, mày trương vẻ mặt đó là sao hả?

Bị Bảo bắt gặp mình luống cuống, Nhật giả nai tỏ ý không hiểu.

- Mày nói gì đó, bệnh à?

Bảo ôm đầu Nhật trong khủy tay hăm dọa.

- Mày mới có bệnh, đừng giả nai với tao nha.

Bảo dùng sức hơn khiến Nhật bị đau la oai oái.

- Ối! Bỏ tay ra cái thằng này... tao là người bệnh đó nha mày...

- Hứ! Đừng đưa lý do đó với tao... nói nhanh lên không tao vặt trụi tóc mày giờ.

- Á á á... Mày muốn chết rồi!

- Ừ! Đúng vậy đó, xem mày làm gì được tao... Hahaha...

--- ------ ------

Huy về đến nhà đã hơn sáu giờ tối, Hiền nói em đi tắm còn mình dọn cơm chuẩn bị ăn là vừa.

Huy dựng xe gọn gàng liền vào phòng lấy quần áo vào toilet tắm gội nhanh chóng. Tắm xong ra đã thấy cơm canh nóng hổi dọn sẵn, chị hai đang đợi.

Mâm cơm đủ hương sắc thật kích thích vị giác với món xào ngũ sắc, trứng cuộn chiên điểm xuyến màu xanh của hành lá cùng tô canh cá thơm phức, ngọt ngào.

Cá được Hiền vớt ra dĩa, thái vài lát ớt và xịt nước mắm luôn, đỡ tốn chén mắm chấm riêng.

Hiền xới mỗi người một chén cơm, hai chị em làm phép thánh, cùng mời cơm nhau sau đó nâng đũa gắp thức ăn lùa cơm.

Bữa cơm của hai chị em như mọi ngày luôn rôm rả chuyện buôn bán trong ngày và những mối hàng ngày mai cần cung cấp.

Ăn cơm xong Huy gọi điện các chủ vựa đặt hàng mai lấy còn Hiền thu dọn bát đũa, dọn dẹp nhà và giặt đồ hai chị em.

Huy hỏi chị.

- Lễ năm nay em tính xin mẹ ở lại đón lễ cùng nhà dì ba, chị thấy sao?

- Ừ, chị cũng định nói với em chuyện này nè. Lúc trưa em thấy chị Mai rồi đó, tụi chị hẹn gặp nhau ngày 25 nên cũng muốn xin ba mẹ đón lễ ở đây.

Huy gật đầu cười.

- Vậy xíu em gọi điện báo ba mẹ một tiếng mắc công họ trông.

- Ừ, em gọi điện trước rồi hẵng gọi điện cho khách hàng, nếu không xíu lại quên khuấy đi.

- Em biết rồi, chị yên tâm.
 
Sửa lần cuối:

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,604
Điểm cảm xúc
5,130
Điểm
113
Chương 7: Chuẩn bị dã ngoại (1)
1520250915_nhung-hinh-anh-hoat-hinh-anime-de-thuong-va-dang-yeu-nhat-6.jpg
Sài Gòn về đêm.

Nổi bật rực rỡ đủ loại ánh đèn và những quán ăn đêm, từ năm giờ chiều toàn bộ xe cơ giới bị lệnh cấm nghiêm không được vào nội thành, khí trời không quá trong lành nhưng đủ thoáng mát, thích hợp tản bộ hoặc tụ tập ăn khuya.

Đối với sinh viên, khi buồn chán hay học không vô thường xuống phố đi dạo, cả tuần qua mệt mỏi, cuối tuần Mai thường xuống phố đi dạo, đôi lúc có bạn cùng phòng đi với cô. Thứ bảy, bình thường cơm nước xong xuôi là Mai xoắn xuống phố rồi nhưng hôm nay thì khác, cô ở ký túc một mình.

Mỗi phòng ký túc đều ghép ở sáu người, phòng Mai có hai đàn chị và ba bạn cùng khóa với cô, mỗi người học mỗi lớp khác nhau nhưng tình cảm nói chung khá tốt, thân tình nhất với cô là chị Liên và cái Hoa.

Trước khi ra ngoài, Hoa không nhịn được hỏi Mai lần nữa.

- Không đi thật á?

Mai cười gật đầu phất tay.

- Thật, không đi, bà đi chơi vui vẻ.

- Thế muốn mua gì về không?

Nhớ túi tiền mình xẹp nhiều, tuần sau đi chơi Noel với nhóm bạn, Mai dứt khoát từ chối.

- Không muốn, dành phí đi chơi Noel tuần sau.

Nghe vậy Hoa gật đầu không do dự nữa.

- Vậy à, thôi tui đi chơi đây!

- Okay! Bái bai.

Một mình trong phòng, phơi xong quần áo bên hông hiên ký túc, cất thau chậu gọn vào toilet, Mai leo lên giường lướt web, lap đang sạc pin, Mai đành dùng điện thoại nói liên hệ với bạn. Cô không gọi điện trực tiếp mà đăng nhập mạng gửi tin nhắn, hàng tháng trả tiền internet rồi, không dùng sẽ phí.

Bạn cần liên hệ nick đều tối đèn, Mai gửi tin nhắn cho họ trước, đang soạn tin gửi Mai nhận tin nhắn hội thoại trong vòng bạn bè.

[Bảo Bảo Đại Gia: Đang làm gì đó còi?]

Mai ghét cái biệt danh ‘còi’ này, không biết từ khi nào bị tên kia ngắm trúng gắn cho mình, dù không muốn phải miễn cưỡng nhịn vì công việc làm thêm của cô là do hắn giới thiệu.

Thấy đối phương chưa trả lời tin nhắn mình, Bảo gửi tiếp một icon đáng yêu hỏi cô có đó không?

Gửi xong tin nhắn cho các bạn, chưa ai online Mai đành nói chuyện phét với Bảo một chút, cô gửi lại một icon khác, ý hỏi có gì không?

Tin nhắn hồi đáp nhanh chóng xuất hiện.

[Bảo Bảo Đại Gia: Noel này tụ tập đi!]

Tủm tỉm cười, Mai nhắn lại.

[Hoa Mai Cô Nương: Tui có quen bạn bè ông đâu mà đi cùng!!!]

[Bảo Bảo Đại Gia:Người quen mà, tôi, thằng Nhật nè, bà có ai rủ thêm đi, mấy bạn hồi cấp ba thì càng tốt!]

Nghĩ vừa gặp Hiền lúc chiều, mà Hiền là bạn cùng lớp với Bảo và Nhật nên Mai đồng ý luôn.

[Hoa Mai Cô Nương: Ok, ngày hai lăm đi chơi thế nào?]

[Bảo Bảo Đại Gia: Duyệt! Đi Đại Nam được không?]

Nghĩ nghĩ Đại Nam rộng rãi, trồng nhiều cây cối, thích hợp dã ngoại một ngày, Mai liền nhắn lại.

[Hoa Mai Cô Nương: Ok, để tui liên hệ mấy đứa bạn, rồi báo giờ giấc, địa điểm gặp mặt.]

Thấy tin nhắn cái Linh đến, Mai nhắn tiếp một tin cho Bảo.

[Hoa Mai Cô Nương: Vậy nha, tui bận rồi.]

[Bảo Bảo Đại Gia: Ok! Ngủ ngon!]

Tuy giờ còn sớm chưa đi ngủ vội, Mai vẫn nhắn lại.

[Hoa Mai Cô Nương: Ừ, ngủ ngon!]

Mai nhấn gọi video nói chuyện với Linh, bấm bấm chữ mỏi tay rất lười.

Đầu tóc cái Linh còn ướt nước, cô ấy vừa dùng khăn bông lau tóc vừa tám chuyện với cô chắc 100% cô nàng mới tắm xong.

Tiếp điện thoại Linh liền hỏi.

- Hôm nay không có kèo đú đởn mới nhớ tao à?

Cái Linh nói chuyện muốn ngứa đòn, Mai bỉu môi liếc xéo.

- Mày nghĩ tao thế hả?

Linh cười ha hả.

- Nói đi, tìm bổn cung có chuyện gì?

- Mày lên Hoàng thái hậu bao giờ thế?

- Vừa mới đây thôi, haha…

Đốp chát qua lại một hồi giải phóng nhân sinh, Mai nghiêm túc hỏi Linh.

- Noel này mày có về nhà không?

Linh cười khẩy trả lời.

- Ngày gì mà về, bổn cung nào phải con chiên bổn đạo mà mày hỏi thế?

Linh nói mới nhớ, gia đình nhỏ giống mình, cùng theo đạo Phật, cô cười khan ngơ ngẩn.

- Quên nhỉ? Thế mày có kèo nào chưa?

Linh lười biếng trả lời.

- Hiện tại chưa, mày tính mở kèo gì à?

Mai gật đầu, kể chuyện gặp Hiền lúc chiều và việc có hẹn vài người bạn đi Đại Nam chơi ngày đó.

Linh đồng ý, từng làm lớp trưởng ba năm cấp ba, cô am hiểu phân chia việc hội họp nhóm liền nói.

- Vậy mày tính đem theo những món nào nè… tao nghĩ nên đem vài món ăn chính là tốt nhất, món phụ đến đó thích gì thì mua, đỡ tốn kém.

Lần tụ tập này có con trai, không thể kêu họ mang theo này nọ lỉnh kỉnh Mai gật đầu nói.

- Tui nhận mang món bánh mì chả.

Bên kia đối thoại, ngồi trước quạt hong tóc đã ráo nhiều Linh đẩy quạt ra xa, vén tóc gọn sau mang tai nói.

- Bổn cung đem thùng nước đá, nước ngọt và trái cây... mày cầm theo con dao thái đi.

- Ok.

Bạn cùng phòng trở về chỉ còn thiếu chị Tú, nhìn đồng hồ, Mai không ngờ cô và Linh trò chuyện lâu vậy, việc chính xem như đã nói xong cô chốt lại.

- Vậy đi, để tui hỏi mấy người còn lại rồi chốt giờ giấc báo mày.

- Ok, vậy ngủ ngon nhé!

- Ừ, ngủ ngon!

Tắt hội thoại với Linh, lúc này Kha vẫn chưa trả lời tin nhắn của mình, chắc đang bận. Nhìn Lap đầy pin Mai rút ổ cắm ra, điện thoại nấu cháo nãy giờ đã nóng máy, pin còn một cục, xíu ngủ cô sẽ cắm sạc.

Ngày mai chủ nhật không đến trường, cô ghé chỗ Hiền chơi, tiện thể bàn chuyện đi chơi luôn.

Chị Tú về đến vừa đúng giờ giới nghiêm, mọi người về đầy đủ, mới mười giờ, còn nữa giờ nữa là giờ giới nghiêm của phòng. Ai bận học khuya tự mở đèn học riêng tránh phiền hà người khác.

Còn nữa giờ, ai muốn làm đẹp lo tranh thủ đắp mặt mạ hay thoa kem dưỡng gì gì đó, xíu tắt hết đèn phải chui toile mà thôi.

Cái Hoa thích nhất hàng quà vặt, hôm nay nhỏ đi ăn với nhóm bạn trong lớp, về đến nhỏ ồn ào cảm khái, năm người còn lại kể cả cô bị động phụ họa theo câu chuyện nhỏ, vừa nghe vừa lướt web, chỉ có cô và Hoa lúc này không cầm điện thoại, nhỏ Hoa là người dẫn chuyện không nói, còn cô vì gọi điện thoại mấy giờ liền có chút mệt, không muốn dùng nữa sẽ rối não bộ, ngủ không ngon.

Nhỏ Hoa có vị giác khá pro, món nào nhỏ nói ngon đúng chuẩn ngon, trước cô nghĩ sao nhỏ không học đầu bếp hay quản trị nhà hàng gì ấy lại chọn học kế toán thì nhỏ nói ‘Đó là sở thích của người ta nha!’ Ừm, nhỏ nói đúng, nhắc tài nấu nướng của nhỏ cô đã trải nghiệm qua… thật khủng khiếp, không nói thì hơn.

Thêm cái ưu về diện ăn uống của nhỏ mà cô quan tâm đó là ngon, rẻ, hợp vệ sinh mới được nhỏ để ý, năm nhất đại học, dường như nhỏ đảo hết các quán vỉa hè hết chốn sài thành này, có nhỏ đi tiên phong cô sẽ không lo bị hố hàng, haha.

Mười giờ ba mươi tối.

Phòng 206 như thường lệ tắt đèn đi ngủ.

Sáng hôm sau.

Là ngày chủ nhật không phải đến trường, mọi người lười nhác ngủ nướng thêm chút nữa, đồng hồ điểm tám giờ Mai lăn khỏi chăn, tinh thần chưa tỉnh táo hẳn vẫn gấp chăn mền đâu đó gọn gàng mới tụt xuống giường làm vệ sinh cá nhân.

Mai dậy mọi người cũng dậy theo, toilet có một nên thay phiên nhau vào, người chưa muốn dậy nằm ráng chút nữa, người dậy rồi theo thói quen cầm điện thoại trên tay.

Mai ra khỏi toilet Hoa đi vào, miệng không quên hỏi thăm.

- Hôm nay có hẹn à?

Mai gật đầu.

- Ừ, chiều qua mới gặp nhỏ bạn học thời cấp ba ở đây, Mai qua đó chơi.

Hoa gật đầu, vuốt vuốt đầu xù của mình đi xúc miệng, rửa mặt.

- Đi chơi vui vẻ nhé!

- Cám ơn.

Lấy điện thoại bỏ vào túi, Mai chào mọi người trong phòng.

- Em đi chơi nhé cả nhà!

Mọi người gật đầu cười chúc Mai.

- Đi chơi vui vẻ!

Gặp Hiền ở chợ, Mai mặc đồ tùy tiện với áo thun quần lửng, chân mang dép kẹp, tóc cột cao, đầu đội chiếc nón rộng vành và khoát thêm chiếc áo dài tay bên ngoài.

Rất nhanh Mai tìm được sạp rau chị em Hiền đang bán. Có vẻ lúc này vẫn chưa hết bận rộn vì Mai hết lượt khách này lại tiếp khách khác bu trước sạp, hai chị em Hiền xoay như choi choi, Hiền vẫn chưa phát hiện ra cô đã tới.

Đến bên cạnh bạn khều nhẹ, cô hỏi.

- Cần người phụ việc không bà chủ?

Ngẩn đầu thấy Mai, Hiền cười xì, tiếp tục bận rộn.

Mai tưởng mình bị ngó lơ hơi chút thất vọng thì hai phiếu hàng đưa trước mặt.

- Bà rảnh thì đóng hai bill này giúp tui.

Nhận bill Hiền đưa, Mai hí hửng cười thích thú.

- Oh yes! Để cho mình.
 
Sửa lần cuối:

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,604
Điểm cảm xúc
5,130
Điểm
113
Chương 8: Chuẩn bị dã ngoại (2)
304e7795a825be9b6647449052f13d0a.jpg
Nghe Hiền nói hai chị em cô phải có mặt ba giờ sáng ở chợ lấy hàng, soạn hàng bỏ mối những khách lấy sớm. Bốn phiếu hàng Mai cầm trên tay là những mối lấy bán buổi trưa và buổi chiều, giờ soạn xong tầm tám giờ em Huy chở đi giao.

Nhìn đôi tay chị em Hiền liến thoắng không ngừng, Mai muốn hoa cả mắt thế mà vẫn nghe tiếng khách giục ý bảo còn chậm chạp.

Bảo Mai phụ cân hàng, tính tiền cho khách có mà bị phun nước miếng đầy mặt vì sự chậm trễ khiến khách không hài lòng. Việc Hiền nhờ Mai không cần vội, quan trọng lấy đúng đủ hàng, đóng bao hợp lý là được. Rau củ có những loại đóng bao không cẩn thận dễ dập như cà chua, rau xanh... nên việc đóng bao thực sự rất quan trọng, nhỡ đóng sai, rau ngon thành rau dập, không những bị khách mắng vốn, có khi bị khách trả hàng đổi món khác hoặc phải hoàn lại tiền.

Lần đầu cân hàng đóng bao, nó mới mẻ Mai có chút vui song khẩn trương cũng không kém, sợ chút sai xót khổ chị em Hiền nên làm việc thực nghiêm túc.

Hàng bỏ mối số lượng mỗi món đều nhiều, trừ những món đặc biệt như chanh trái, hành tỏi củ… lấy ít nhất là một ký, những rau củ khác khách lấy từ mười lăm đến hai mươi ký. Với số lượng như vậy, nếu khách lấy trọn hai mươi ký thì giao luôn theo bao chợ đóng sẵn, lấy ít hơn Mai mới lựa hàng tương đối đem cân. Mai loay hoay cân hàng gần bốn mươi phút, xong cô đưa phiếu cho Huy kiểm lại, phụ Huy chất hàng lên xe chở đi giao.

Soạn xong hàng bỏ mối, Hiền đem những ra củ dư lại bày ra sạp tiếp tục bán lẻ.

Khách lúc này không đông như tầm sáu bảy giờ, đã thư thả Hiền hỏi Mai.

- Mai chưa ăn sáng đúng không?

- Còn phải nói, tui dậy vệ sinh sáng xong liền chạy ra đây liền đó.

- Hihi, thế hôm nay tụi mình ăn bún thịt nướng nhá?

- Há há, bà chủ mời gì tui ăn đó, không kén chọn gì cả.

- Ok, tầm năm mười phút nữa có người đến hỏi ăn gì, Hiền đặt luôn.

Mai mở to mắt ngạc nhiên.

- Ô, họ kinh doanh đến thế sao?

Hiền phì cười.

- Có cung tất có cầu mà.

Mai gật gù đồng ý giải thích đơn giản của Hiền.

- Ừ đúng nhỉ?

Như lời Hiền nói, chưa tới mười phút có cô bé chạy tới hỏi Hiền muốn uống nước gì? Hiền hỏi ý kiến Mai muốn uống gì cô gọi, Mai lắc đầu nguầy Nguậy vì bụng đang đói meo, chưa muốn uống gì cả. Hiền tự quyết lấy hai ly trà sữa và một trái dừa tươi.

Cô bé chào nước uống vừa đi, cô bán bánh mì ôm sọt đến hỏi.

- Mua bánh gì không cháu?

Không hỏi ý kiến Mai, Hiền quyết định luôn.

- Cô cho con hai phần bánh mì nặm có dăm bông.

Cô bán bánh lấy hai phần bánh mì cho vào túi nilon đưa Hiền. Nhận bánh Hiền rút tiền trong hộp dưới ghế ngồi trả. Cô cười cám ơn tiếp tục ôm giỏ bánh qua sạp khác mời chào.

Đưa Mai một ổ bánh mì ăn chống đói, Hiền réo cô bán tạp hóa đối diện lấy cho mình ba chai nước suối nhỏ.

Cả hai đang ăn thì một chị bán đồ ăn ghé hỏi.

- Ồ, hôm nay có người phụ ta?

Hiền và Mai cùng cười, chị ấy hỏi tiếp.

- Hai đứa ăn bún gì không?

Chị này bán bún nước, mà hôm nay Hiền muốn đãi bạn bún khô, cô trả lời.

- Tụi em hôm nay không ăn bún ạ, xíu thằng Huy về nó muốn ăn sẽ ra hàng chị ngồi ăn luôn.

Chị bán bún cười.

- Ừ, vậy nhé, mai ủng hộ chị!

- Dạ chị.

Ngồi ăn giữa chốn đông người mà không phải quán ăn, Mai có chút không quen. Ngược lại Hiền ăn uống rất thoải mái, khách đến mua hàng, thức ăn chưa kịp nuốt vẫn trả lời vô tư, Mai thấy mà khâm phục bạn mình.

Hôm nay chị bán bún đến chào hàng thực trễ, trà sữa Hiền đặt đã đem tới thì chị ta mới xuất hiện. Hiền hỏi sao hôm nay đến trễ thế, chị bảo đông khách quá, mình chị chủ làm không xuể.

Hiền nhướn mày hỏi lại.

- Thế còn bún không ạ?

- Còn, yên tâm đi, em muốn mấy phần nè.

- Cho em hai phần!

Lấy hai hộp bún làm sẵn trong thúng đưa Hiền, nhận tiền Hiền trả, chị tạm biệt biết tục qua sạp khác chào hàng.

Huy chạy ba chuyến, tổng đi và về hết sáu lượt mới giao xong hàng cho khách.

Cất xe vào bãi, Huy trở lại tầm mười giờ trưa. Hiền đưa chai nước suối nói với Huy.

- Tụi chị ăn rồi, em ra ngoài xem muốn ăn gì mua ăn … chị có mua trái dừa dành sẵn cho em xíu về uống.

Huy gật đầu, mở chai nước tu một nữa, đưa lại Hiền nói.

- Vậy em ra ngoài ăn nhé!

- Ừ!

Huy đi rồi, Mai chọt chọt vai Hiền.

- Chị em bà thường ăn sáng trễ vậy sao?

Hiền nhún vai trả lời.

- Phải chịu thôi Mai ạ, riết bao tử cũng quen không vấn đề gì.

Lúc này khách đi chợ đã vãn, Hiền cùng Mai thảo luận buổi đi chơi tuần tới.

Cả hai thầm thì to nhỏ, cười nói vui vẻ, Huy ăn sáng trở lại thấy chị bận tiếp bạn tự thân vận động dọn rau gọn gàng để bán đến chiều. Phần rau hư thối Huy dùng chổi xương tấp lại một góc, đầu giờ chiều có người đến thu dọn chúng.

Huy lúc này rỗi rảnh, bắt đầu công việc trông sạp bán lẻ, Hiền về nhà nấu cơm trưa cho hai chị em. Hôm nay có thêm Mai làm khách ở lại ăn ké nữa.

Hiền tính nấu đơn giản, một kho, một canh và một xào. Cô mua chút tôm, thịt bò và cá thu nhật, trở lại sạp rau lấy một trái bầu, ba búp xà lách, một ít trái cà chua, hành ngò rồi dắt xe đạp đèo Mai về nhà mình.

Món cá kho Hiền đổ thêm chút gia vị nêm sẵn, thêm mắm, muối, đường, tiêu, hành tỏi củ, ướp mười phút, ninh bếp mười phút thế là xong nồi cá thơm phức, nhìn món này Mai muốn ăn cơm liền cho đỡ thèm.

Có Mai phụ sơ chế rửa rau, chưa đầy bốn mươi phút Hiền nấu xong một mâm cơm ngon, đầy dinh dưỡng với cá kho, canh bầu nấu tôm, salas trộn thịt bò và đậu đũa xào tỏi.

Đem cơm trưa cho Huy, Hiền tiếp tục đèo theo Mai ra chợ. Đến chợ, cô ghé sạp trái cây mua ít trái quýt mới đi đến sạp nhà mình.

Đưa cơm cùng bình nước rót ở nhà cho Huy, thêm mấy trái Quýt mới mua, cả hai chúc Huy ngon miệng, tạm biệt về nhà.

Tại nhà chị em Hiền.

Cơm trưa xong, lúc này rỗi rãnh, cả hai trò chuyện nhiều hơn.

- Vậy chốt như vậy nha, tối nay Hiền về nhắn tin với bọn họ hihi.

- Ủa, thế những ai cùng tham gia thế?

Sực nhớ mình chưa nói điều này cho Hiền, Mai cười giả lả.

- Hehe! Tui quên, sory nha!

Hiền hơi tò mò.

- Được rồi, quên thì giờ nói có sao đâu.

- Bật mí cho biết nà, lần này tham gia nam nữ lớp tui và lớp bà đấy.

- Úi, Mai quen rộng dữ ta.

Mai cười khan.

- Haha!

Thấy Mai sắp lạc đề, Hiền nhắc nhở.

- Nãy giờ vẫn chưa nói điểm chính nha.

Mai vỗ đầu xin lỗi bạn.

- Sory, dạo này áp lực quá, chỉ nhớ điểm phụ, điểm chính cứ loạn cào cào… Ừm, gồm có cái Linh lớp trưởng, cái Thy, thằng Nam lớp tui… lớp bà có Bảo đại gia…

- Ai cơ?

Mai vỗ miệng cười.

- Lỡ miệng, thằng Bảo trong bộ tứ quái hotboy lớp bà ý!

Hiền hơi bất ngờ, nhíu mày hỏi lại.

- Hả? Sao Mai quen được hắn ta thế?

Mai gãi đầu cười ngượn.

- Tui… tui nhớ bữa có kể rồi mà… cũng là ngẫu nhiên, gặp vài lần… công việc làm thêm của tui là hắn giới thiệu ấy… ài sao bà nhìn tui kỳ quái thế?

Hiền thu lại cảm xúc bản thân, cô nhớ rồi, bữa gặp nhỏ có nói qua… nhưng nghe tên ai kia…

Tránh ánh mắt bạn thấy mình thất thố, Hiền cuối xuống cầm cây viêt vân vê trả lời.

- Hiền quên mất, thế còn thêm ai nữa không?

Mai sợ Hiền truy hỏi tiếp chuyện về Bảo, không để ý tâm tình khác lạ của bạn mình, trả lời Hiền.

- Hiện tại là nhiêu đó người… mà có thể thêm vài người nữa…

Mai nheo mắt cười lí lắc.

- Có thể trong mấy người tham gia muốn dẫn thêm bạn trai, bạn gái chứ sao?

Hiền có chút không tự nhiên hỏi.

- Bảo tham gia một mình sao?

- Hắn hả? Nghe nói muốn dẫn theo thằng bạn cùng phòng…

Cây viết Hiền cầm trong tay rơi ‘cạch!’ xuống bàn.

Hiền bối rối ‘Bạn cùng phòng với Bảo sao?’
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,604
Điểm cảm xúc
5,130
Điểm
113
Chương 9: Chuẩn bị dã ngoại (3)
a9b9d5cdd3cd69a7ad8e25dabeeefcbc--couples-anime-couple-illustration.jpg
Buổi tối còn có tiết Anh ngữ, thoáng thấy ánh nắng bên ngoài không còn gay gắt, Mai đứng lên tạm biệt Hiền ra về, hẹn bữa khác rỗi rảnh rồi cùng tám chuyện tiếp. Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng cả hai đều hiểu buổi hẹn đó không biết tới khi nào, từ giây phút chia tay năm học cuối cấp, mọi người đều hiểu bản thân cần lớn lên rồi. Việc báo hiếu ba mẹ xin khất nợ trả từ từ nhưng tính tự lập không thể chậm trễ thêm giây phút nào.

Không phải đứa trẻ nào cũng may mắn được cha mẹ che chở mà lớn lên, phần lớn đều bởi sự khó nghèo, vì để no cái bụng mà sớm ra đời tự bương chải kiếm sống, ăn bữa nay lại lo ngày mai nào, nào dám mơ giấc mộng được cắp sách đến trường.

Hiền được học xong lớp mười hai là quá may mắn lắm rồi nào dám mơ ước học tiếp lên đại học. Ở nhà phụ ba mẹ gần được ba năm, mỗi ngày tất bật sớm hôm mà vẫn chưa trả xong món nợ mượn chữa bệnh cho ba bốn năm trước.

Còn Mai, sang năm là năm cuối, các môn hiện tại liên tục phải làm báo cáo tiểu luận, rồi còn chuẩn bị tìm công ty thực tập, làm báo cáo tốt nghiệp. Mỗi khi rảnh, cô còn phải tranh thủ giao bảng thiết kế cho chị Xuân, nữa năm qua làm nhân viên tự do cho công ty Toàn Thắng, tiền lương mỗi tháng đều nhận đủ, cô không thể không có trách nhiệm. Nhờ mức thu nhập này, mấy tháng qua Mai không cần gia đình gửi tiền sinh hoạt phí nữa, giảm bớt phần nào gánh nặng cho ba mẹ mình. Mai cũng tính rồi, sắp tới đi thực tập cô xin thực tập tại công ty này luôn, bỏ gần tìm xa mới là hành động ngu ngốc.

Nhưng nghĩ đến vài bữa nữa cả hai cùng bạn bè cũ gặp gỡ, tâm trạng liền vui vẻ trở lại, Mai nói.

– Hai lăm gặp, đừng quên!

Hiền gật đầu cười nhẹ – Đã nhớ!

Lúc này Mai mới hài lòng cười hì hì rồi quay lưng bước đi.

Nhìn bóng bạn lẫn khuất vào đám đông không thấy nữa, Hiền mới thu hồi tầm mắt đi vào nhà. Bây giờ cô cũng chuẩn bị ra chợ phụ Huy buôn bán buổi chiều.

Tầm bốn giờ chiều chợ bắt đầu đông người đến mua bán, thời điểm đông nhất là từ năm giờ đến năm giờ rưỡi, lúc đó nhiều công ty tan tầm.

Ngày hai mươi bốn tháng mười hai.

Tranh thủ dọn hàng nghỉ sớm tối đi lễ, chiều đến, những loại củ quả để được nhiều ngày thì không cần gấp gáp bán, chủ yếu rau xanh phải bán hết trong ngày nên từ đầu giờ chiều thấy giá cả được hai chị em đẩy hết, dọn dẹp xong tươm tất thì mới tới năm giờ chiều. Về đến nhà tắm gội xong, hai chị em ngủ nghỉ một chút thì thay đồ đi lễ tối.

Năm nay hai chị em xin ở lại Sài gòn ăn lễ với nhà dì dượng ba, thực ra nếu về dưới nhà đi lại trong ngày cũng rất mệt cho nên nghe hai chị em xin ở lại liền được ba mẹ đồng ý.

Bảy giờ khai mạc canh thức, chín giờ thánh lễ bắt đầu, muốn tham dự trọn vẹn ngày lễ trọng đại này, bảy giờ thiếu hai chị em trong trang phục chỉnh tề ra cửa, chiếc cup Huy dùng chở rau sau khi được Huy xịt rửa trông không đến nỗi nào.

Đêm này người theo đạo gọi là đêm thánh, vui mừng chào mừng đấng cứu thế giáng sinh, vừa bước chân ra đường liền sẽ cảm nhận được không khí vui tươi rộn ràng khắp con đường cùng ngõ hẻm. Hai bên đường chói lóa muôn sắc màu, quanh hang đá Bê lem muôn ánh đèn chiếu sáng rực rỡ, hòa cùng không khí vui tươi của xứ đạo, các cửa hàng trang trí trước khuôn viên mình nào là đèn chớp đủ màu, cây thông tuyết trắng, ông già noel kéo theo giỏ quà phát cho trẻ nhỏ… tiếng cười vui vẻ hòa cùng tiếng nhạc trầm bổng réo rắt khắp mọi nơi, dòng người xuống đường dạo chơi vui như trẩy hội.

Trái với không khí xô bồ bên ngoài đường, không khí trong khuôn viên nhà thờ trang trọng và ấm cúng hơn. Trước thánh lễ là canh thức diễn hoạt cảnh vì vậy hàng năm thánh lễ đêm đều tổ chức ngoài trời, chỗ ngồi của mọi người đều tùy ý nên đợi Huy dắt xe vào điểm đổ xong, hai chị em cùng kiếm ghế ngồi cùng nhau, thuận tiện ra về đỡ mất công người này chờ tìm người kia.

Dự xong thánh lễ về tới cổng nhà dì dượng là mười giờ mười, vừa vặn gặp dì dượng đang đứng mở cổng, hai chị lên tiếng thay câu chào hỏi trịnh trọng.

– Dì, dượng.

Dì dượng quay qua cười với hai chị em.

– Hai đứa đi lễ về rồi đó à!

– Dạ.

Dì ba mở xong khóa cổng đứng giữ cánh cửa, bà nói – Vào nhà thôi.

Dượng ba rồ máy lái xe vào trước, Huy khởi động máy xe nối bước theo sau. Hiền đợi dì ba khóa xong cổng cùng đi vào nhà.

Nhà dì dượng có mỗi một người con trai, ông anh họ này vừa là niềm kiêu hãnh của dì dượng lại cũng khiến hai người sầu não nhất. Học lớp mười hai xong anh muốn đi du học sang Mỹ, nhà dì dượng nói chung cũng khá giả, lo được cho anh họ theo học cho đến tốt nghiệp xong. Nhưng học xong rồi ông anh này không muốn trở về mà muốn ở đó phát triển sự nghiệp và định cư, hiện tại anh ấy đã được cấp giấy chứng nhận là công nhân thường trú ở đó rồi. Sau vài năm đã ổn định, anh rước dì dượng qua sống để tiện bề chăm sóc, nhưng sống được một thời gian thì hai ông bà già dắt nhau về lại Việt nam. Nghe dì dượng than vãn với mẹ hai chị em rằng, ở bên đó có khác gì bên này đâu, sống cùng một mái nhà mà có mấy khi thấy được mặt con trai mình. Chính là, khi dì dượng thức con trai đi làm hoặc đang ngủ, khi dì dượng ngủ con trai đi gặp gỡ bạn bè hoặc mới tan tầm trở về, hiếm khi có dịp cùng ngồi nói chuyện với nhau nói chi ăn bữa cơm chung.

Khuôn viên quanh nhà không lớn, không thuận tiện trồng trọt hay buôn bán gì, muốn tìm ai đó nói chuyện giải buồn cũng không thể vì không hiểu tiếng nói người bản địa. Vì thế chưa tới nữa năm, dì dượng nằng nặc muốn trở về Việt nam, khi nào con trai nhớ bọn họ thì đáp máy bay về thăm là được.

Thay xong bộ lễ phục bằng bộ đồ thoải mái mặc nhà, hai ông bà già ra bàn cơm ngồi chờ, vừa nói chuyện vừa đợi hai chị em Hiền dọn thức ăn lên.

Thực ra mọi thứ dì ba đã chuẩn bị xong hết rồi, hiện tại chỉ còn bày biện lên dĩa và ăn nữa thôi.

Hiền vẫn mặc bộ đầm màu kem dài qua gối, khác chút mái tóc xõa dài được cột gọn lên, bật bếp gaz hâm lại thức ăn, sau đó đem mọi thứ múc lên tô dĩa.

Huy vẫn mặc bộ đồ tây, chỉ là áo đang bỏ thùng lịch sự bị kéo ra, tà áo nhăn nhúm thành một đoàn, trông có chút tùy ý lại thoải mái.

Huy vừa soạn chén, so đũa vừa trả lời các câu hỏi của dì dượng, đôi lúc Hiền cũng phụ họa góp vô, tiếng nói cười cùng hương thơm thức ăn hoà quyện bay vào không khí.

Khi bắt đầu dùng cơm hai chị em có gọi điện về nhà, bật loa ngoài để mọi người cùng trò chuyện với nhau, nên khi về đến nhà, hai chị em chỉ báo bình an với dì dượng, thay đổi xong bộ đồ ngủ thì đều ngã xuống giường ngủ vùi.

Ngày hôm sau.

Khi màn đêm còn u tối, hai bên đường được thắp sáng bởi ánh đèn, khí trời lạnh buốt chỉ muốn cuộn trong chiếc chăn ấm áp. Hai chị em như thường lệ lộc cộc dắt xe chạy ra chợ, hôm nay nghỉ bán ban ngày nhưng mối hàng giao sáng sớm cho các quán ăn không thể ngưng đột ngột vì họ đều goin điện đặt trước. Ban đầu còn có chút lạnh, bận rộn trước sau một chút thì không còn cảm giác lạnh lẽo nữa, đầu óc u mê cũng tỉnh táo rõ ràng.

Hôm nay hai chị em đều có hẹn đi chơi cùng bạn bè.

Huy hẹn gặp bạn khoản chín giờ, lại ở trong nội thành nên về đến nhà, rửa xong tay chân thấy vẫn còn sớm liền cài đặt báo thức rồi leo lên giường ngủ bù.

Cuộc hẹn của Hiền với các bạn là bảy giờ rưỡi, hôm qua Mai gọi điện thoại nói sẽ qua đón cô nên Hiền không lo lắng phương tiện đi lại. Tắm gội xong, lại sắp xếp các vật dụng mọi người phân cần mang theo vào một túi nilon, lại nhìn đồng hồ mới sáu giờ rưỡi, cảm giác cái đầu hơi on gong vì thiếu ngủ, liền leo lên giường tranh thủ ngủ một chút.

Đến khi Mai cầm điện thoại đứng trước nhà Hiền, gọi đến cuộc thứ ba cô mới nghe thấy, đưa tay quơ quơ trên giường tìm cái điện thoại, mắt vẫn nhắm tịt giọng nói hơi khàn bấm nút nghe.

– Hiền nghe…

Giọng Mai có chút cao vút – Cậu còn ngủ sao?

Giọng Mai xuyên qua màn nhĩ giúp Hiền tỉnh táo hơn, cô hé mở đôi mắt nhưng cảm thấy cay cay liền nhắm tịt lại, hít xuống một hơi để giọng mình đỡ uể oải.

– Ừ, đợi chút Hiền ra liền, chuẩn bị xong rồi.

– Ok.

Nhảy xuống giường cầm chai nước rửa mắt nhỏ lên đôi mắt đỡ tèm nhèm khó chịu, lại chạy nhanh rửa mặt, chải đầu tóc cột gọn gàng xong, Hiền chạy qua phòng em trai gọi nó ra đóng cửa giúp mình.

Huy chưa thực sự tỉnh ngủ, miệng nói chúc Hiền đi chơi vui vẻ nhưng đôi mắt mở không lên, vừa nói vừa đưa tay đóng chốt cửa. Thấy cửa đóng rồi, sợ em trai còn đang mớ ngủ đóng cửa không cẩn thận cô đưa tay giật giật cánh cửa kiểm tra, thấy vậy Mai hỏi.

– Còn quên gì sao?

Hiền lắc đầu quay lại nói – Không, kiểm tra một chút xem nó chốt cửa thật hay chưa…

Đang nói thì hiền im bặt, ánh mắt rơi đến thân ảnh phía sau Mai.

Mai nói hôm nay tới đón cô, nghĩ Mai có phương tiện chở mình cùng đi, ai biết cô ấy dẫn theo tài xế đến chở mình.

Nói là tài xế vì trước mặt Hiền ngoài Mai thì có thêm hai chiếc xe máy và hai tài xế, hai người này đều quen thuộc với cô.

Lần trước nghe Mai nói có Bảo và bạn cùng phòng hắn ta đi nữa, lúc ấy vừa nghe thấy không hiểu sao cô nghĩ đến người này nhưng sau đó liền phủ định mắng chính mình ‘Mày nghĩ vớ vẩn gì vậy? Nhớ người ta đến phát điên rồi sao?’

Mai thấy Hiền bị dội bất ngờ, nghĩ chắc không ngờ sao Mai quen được hai hotboy của lớp Hiền ngày xưa, cười tủm tỉm đụng cánh tay Hiền nói.

– Bất ngờ hả?

Bị Mai huých một cái tạm thời kéo Hiền thoát khỏi chú định đứng yên, cô vội dời tầm mắt cười ngượn thay cho câu trả lời.

Bảo không ngờ cô bạn Mai nói lại chính là Hiền, nhìn qua thấy thằng bạn mình đang uể oải ngồi trên xe bỗng dựng thẳng sống lưng trố mắt nhìn người ta liền đi lại thục cùi chỏ, hạ giọng nói nhỏ đủ hai người nghe.

– Bình tĩnh! Bình tĩnh đừng manh động, chuyện đâu còn có đó mày.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top