Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Thanh Xuân Của Chúng Tôi - trucxinh0505

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Thanh Xuân Của Chúng Tôi - trucxinh0505

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,626
Điểm cảm xúc
5,158
Điểm
113
Chương 10: Hiểu lầm này kéo dài những mấy năm
662cce583aa69b4f7b8b993bd0c55a40.jpg
Trước kia Hiền và Nhật quen nhau cả hai miệng đều kín như bưng, nếu không tinh ý Bảo cũng không phát hiện ra, có điều khi đó chính chủ chưa lên tiếng nên Bảo cũng không tiện nhiều chuyện, sau đó không biết vì chuyện gì hai người này liền tan rã trong im lặng, mãi đến sau này khi hai đứa cùng trọ chung phòng, nhìn không nỗi bộ dạng mất tin thần của thằng bạn thân Bảo mới đánh tiếng hỏi thăm, tỏ rõ bản thân biết lý do sao Nhật hay mất tập trung mỗi khi rỗi rảnh.

Nghe Bảo nói ra đúng ngay tâm sự trong lòng, ban đầu Nhật có hơi bất ngờ, nhưng rồi liền hiểu cũng không phải do bản thân cậu sao? Nhiều lần Nhật cũng muốn gặp mặt ai đó để nói một câu dứt khoát nhưng còn một bước cuối cùng cậu lại không có can đảm bước ra, đến nỗi trãi nhiều năm rồi, phần tình cảm đó không những không buông xuống được ngược nó lại dày vò tinh thần cậu thê thảm. Nếu mãi đeo cái mặt nạ dửng dung kia như đối diện với mọi người thì sao cậu chịu nổi cho nên trước mặt Bảo, tất cả xúc cảm ấy cậu không che giấu mà thể hiện chân thực.

Nhờ có Bảo che lấp dời lực chú ý cho nên Mai không nhận ra biểu hiện khác thường của hai người kia, tính khí Nhật thâm trầm xa cách, Mai tự giác chọn đi cùng xe với Bảo, hai người kia từng là bạn cùng lớp sẽ không có vấn đề gì nên thoải mái nói ra.

- Tớ đi chung xe với Bảo, cậu đi chung với anh chàng kia nhá.

Nghe Mai nói xong, Bảo hưởng liền hưởng ứng, cảm thấy nhân cơ hội hai người kia nên nói chuyện rõ ràng, Bảo nói.

- Quyết định vậy đi.

Lại nói nhỏ vào tai Nhật – Tranh thủ nói chuyện rõ ràng một lần đi!

Rồi trở lại xe mình ngồi lên, đưa tay trái vỗ vỗ yên phía sau hất cằm tươi cười nói với Mai.

- Đã sẵn sàng, chờ người đẹp yên vị thôi.

Đang còn chần chờ, Hiền không ngờ cái người đang ngồi trên xe đằng kia đến bên cạnh mình lúc nào, giọng nói trầm khan cất bên tai.

- Ngoài cái túi này còn cái nào nữa không?

Giật mình, Hiền bối rối đáp – Hết rồi.

Nhật không nói dư thừa thêm câu nào, chỉ bảo – Đi thôi.

Trước khi đi, Mai gọi cho Linh xác nhận lại địa điểm thì nghe Linh nói chuyến dã ngoại này phải thay đổi, nghe thấy Mai hỏi.

- Sao đột nhiên lại đổi…

Nghe vào tai mọi người thầm nghĩ cuộc gặp gỡ xem như xong rồi, lại không ngờ nghe xong điện thoại Mai giải thích, giọng điệu pha chút nuối tiếc.

- Có mấy bạn không kịp hội ngộ mà thời gian thì lại ngắn cho nên mọi người quyết định gặp gỡ tại một quá cà phê, chỉ là đồ ăn thức uống đều chuẩn bị sẵn hết rồi cho nên trước tiên ra công viên ngồi chơi một chút cho thoải mái, địa điểm là Thảo cầm viên, nơi đó rộng rãi, thoáng mát, nếu hứng thú thì đi dạo nhìn ngắm thú vật cũng không tệ.

Nghe vậy mọi người đều cùng gật đầu, cũng được, đi thôi.

Thảo cầm viên.

Trong lúc chờ hai người con trai đem xe vào bãi đỗ, Mai gọi điện cho Linh thì biết được Linh cùng vài người nữa đến trước rồi, đang ngồi đợi phía nhà chòi lá gỗ.

Gửi xe xong Bảo sóng bước cùng Nhật đi ra, Thấy hai cô gái đang đứng đợi bọn họ Bảo hô lên.

- Sao rồi?

- Nhóm Linh đến rồi, đang đợi bên trong.

- Ồ!

Hai thanh niên tỏ rõ khí khai đàng ông, cho nên hai cái túi to hai thanh niên phân nhau cùng xách.

Trong chòi lá có mấy người ngồi bên trong, có nam có nữ, mà người Hiền quen biết duy chỉ có Linh. Tới nơi cô gật đầu chào mọi người một một lượt, Mai thì có quen biết vài người nên chào hỏi cũng nồng nhiệt hơn.

Linh đứng lên giới thiệu đám bạn bè với mọi người, Mai thấy Hiền còn hơi câu nệ nên thay cô giới thiệu bọn họ với mọi người.

Chào hỏi xong mọi người cùng ngồi xuống vừa hỏi thăm nhau vừa đem thức ăn bày lên bàn gỗ, Linh nói.

- Còn hai người nữa nhưng tới trưa mới tới được, lúc đó tụi mình gặp họ ở quán cà phê.

Mọi người gật đầu cười.

Tính cách Bảo năng nổ, rất nhanh hòa đồng cùng câu chuyện với mọi người, duy chỉ có Nhật ai hỏi tới thì gật đầu hay trả lời vài câu.

Không biết hữu ý hay vô tình, mà chỗ ngồi của Nhật và Hiền lại bên cạnh nhau càng khiến cả hai đè nén cảm xúc bản thân đến nóng nảy dẫn đến nhiều lần cùng thất thần.

Thấy vậy Linh trêu ghẹo Hiền.

- Ế, sao trông cậu như người bị cướp mất hồn vậy Hiền?

Bị chỉ đích danh hơi ngớ người, sau đó Hiền vội lấp liếm qua loa – Do thiếu ngủ ấy mà…

Lúc này Mai chen vào nói.

- Lúc tớ tới đón Hiền, cậu ấy còn đang ngủ đấy!

Mọi người cùng òa lên nói làm gì mà tối ngủ trễ vậy?

Hiền còn đang lúng túng thì Mai giải thích thêm – Cậu ấy không giống chúng ta vẫn còn đi học, mỗi ngày cậu ấy đều phải sớm hôm thức giấc vì kế sinh nhai…

- Ồ, giống mình nè – Một người tên Mỹ nói – Hiện tại mình làm thu ngân cho siêu thị Copmart, ca trực hôm nay của mình là sáu giờ chiều – Mỹ cười ha ha rồi nói tiếp – Cho nên lát mọi người đi uống cà phê mình xin kíu trước, phải ngủ một chút mới có tinh thần cho buổi tối làm việc.

Sau đó lại thêm vài người cũng nói bản thân không học đại học, người thì vừa đi làm vừa học, người thì phụ giúp công ty gia đình, vâng vâng và vâng vâng, nói chung rào cản xa cách được kéo gần lại, cuộc trò chuyện cứ thế mãi luyên thuyên.

Đến trưa cả nhóm hẹn đến quán cà phê, Hiền lấy cớ hơi mệt muốn về trước nghỉ ngơi. Nhật lấy lý do mình làm tài xế cho Hiền nên cũng tách ra. Mai chưa muốn về nên Bảo ở lại bồi cùng cô bạn.

Về tới nhà, Hiền nói cảm ơn và không có ý mời khách vô nhà uống chén nước.

Thấy vậy, ánh mắt Nhật có chút tối tăm, đè xuống sự bực mình cậu nói – Bạn bè, không mời tớ một ly nước mát sao?

Mặc dù trong lòng muốn hỏi Nhật câu hỏi kia nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của ai kia cả ngày nay nên Hiền dằn xuống, cảm thấy điều đó không cần thiết nữa, ai biết nghe được ai đó trách móc là mình vô tâm.

Nhìn thân ảnh ai đó không nhúc nhích muốn đi, bên ngoài trời gay gắt nắng, cụp ánh mắt, Hiền xoay người mở khóa cổng mời khách vào nhà.

Chốt cửa cổng không khóa, Hiền tiếp tục vào nhà mở khóa cửa nhà, nói Nhật ngồi đợi cô một chút đem nước lên cho.

- Tớ muốn đi vệ sinh một chút – Nhật nói.

Hiền hơi luống cuống trả lời – À, phía sau, bên tay phải.

Trong lúc Nhật đi vệ sinh, Hiền cởi bỏ áo khoát ngoài treo lên giá móc trong phòng mình, lại bồn rửa chén tát nước rửa mặt đỡ khô nóng rồi mới cầm chai nước mát trong tủ lạnh đem ra phòng khách ngồi chờ.

Trong phòng khách lúc này ngoài tiếng quạt quay vù vù thì vô cùng im lặng, Hiền thả lòng thân mình dựa vào ghế nhắm chặt hai mắt mệt mỏi, đến khi mở mắt ra thấy Nhật ngồi đối diện nơi đó từ bao giờ.

Người trước mặt mái tóc còn ướt nước, đôi mắt sắt bén nhìn chằm chằm vào cô, hèn gì lúc nãy trong mơ màng cảm nhận có đôi mắt nhìn mình, giật mình ngồi thẳng lưng, đưa tay xoa xoa cái trán nhíu mày cô hỏi.

- Sao không gọi tôi dậy?

Nghe ngữ khí xa cách của cô, cảm giác tức giận cuồn cuộn sôi trào, không trả lời câu hỏi của Hiền, ngược lại hỏi một câu không đầu không đuôi.

- Hai người vẫn tốt chứ?

Cái gì vẫn tốt chứ? Hiền bực mình mắng Nhật.

- Cậu lại khùng điên gì đó?

Tự nhiên bị mắng là khùng, còn nghe đối phương nhấn mạnh chữ ‘lại’ bao dồn nén mấy năm qua làm Nhật phát hỏa, đôi mắt hơi nhuốm đỏ.

- Tôi nói sai sao? Nếu không muốn tiếp tục quen thì cứ nói rõ, tại sao lại âm thầm trốn tránh tớ mà quen với người khác?

Bỗng bị chụp cái mũ chân đứng hai thuyền, Hiền thực sự nổi giận lớn tiếng.

- Cậu nói bậy bạ gì đó, chứng cứ đâu nói tôi như vậy?

Nhật cười lạnh – Chính mắt tớ nhìn thấy còn hỏi chứng cứ gì?

- Nếu nhìn thấy sao không gặp trực tiếp nói với tôi?

- Tớ… tớ… - Nghe cô chất vấn lại Nhật không nói tiếp được, ừ, tại sao vậy? Thì nghe Hiền nói như tự giễu bản thân.

- Cậu đùa giỡn tình cảm tôi không nói lại còn mặt dày mày dạn bôi nhọ tôi… đầu óc tôi bã đậu mới bị cậu đùa giỡn như vậy.

Nghe vậy Nhật hoang mang đối mắt Hiền gằng giọng – Tôi không có! Cậu nói vậy là như thế nào?

Thấy Nhật quả quyết phủ nhận, Hiền nói – Nghe Liễu nói, cô ấy nghe được cậu nói với đám bạn của mình…

- Quen tôi là do cá cược.

Nhật tức khí – Sao cậu không hỏi trực tiếp tớ? Chuyện tớ quen cậu, ngoài Bảo tự phát hiện ra thì mấy người kia còn không biết, như vậy cậu cũng đổ oan cho tớ được.

- Tôi…

Đầu Hiền lùng bùng lẫn lộn, chuyện này là thế nào thì hơi thở nam tính bay lên bên cạnh.

Nhật cảm giác giữa bọn họ có một sự hiểu lầm thật lớn mà bỏ lỡ đối phương, bản thân thì tự dằn vặt những chuyện đâu đâu. Đè giữ đôi vai gầy của cô, nhìn sâu thẳng ánh mắt đối phương, Nhật nói, giọng hơi run.

- Chúng ta bắt đầu lại được không?

Trưng ánh mắt sững sờ nhìn Nhật, Hiền không thốt ra lời, cảm thấy trong phần tình cảm này bọn họ chẳng khác nào đà điểu mà hiểu lầm nhau, người ngoài mà biết có mà cười cho thúi đầu.

Thấy vậy, Nhật quyết định tỏ rõ hành động cho đối phương, không muốn lập lại sai lầm trước kia.

Nhật cuối xuống hôn lên trán rồi mũi Hiền, mùi hương nam tính vờn quanh chop mũi cảm giác lạ lẫm đầy kích thích, đây là nụ hôn đầu tiên của hai người họ kể từ khi xác nhận quen nhau.

Nhìn đôi môi khép mở đầy khiêu gợi kia, không được dằn sự mê hoặc mà gặm lấy, nhấm nháp dần dần khuấy đảo hơi thở đối phương cho đến khi cả hai hít thở không thông mới dừng lại.

Ánh mắt cả hai đầy mê mang, một cỗ dục vọng chiếm hữu lan tràn, chỉ muốn cùng nhau hòa một thể.

Ting! Ting!

Tiếng còi xe đội ngột vang lên khiến cả hai giật mình tỉnh táo, không phải khách vô nhà mình Hiền liền thở phào nhẹ nhõm.

Tiếng cười nhẹ đầy từ tính bên tai, cả người cô bị kéo ngồi lên người Nhật, Hiền vội vàng muốn thoát ra thì bị giữ chặt, bên tai nghe ai đó thầm thì.

- Sợ sao?

Hiền thật muốn cắn Nhật một cái cho bõ ghét, tất nhiên rồi, đang giữa ban ngày mà bọn họ ngồi giữa phòng khách làm chuyện không đứng đắn.

Nếu bản thân cứng rắn chắc chắn cô ấy sẽ giận mất cho nên giúp cô cài xong khuy áo, xử lý bản thân lại tươm tất, Nhật nói.

- Trước đi tắm rồi ngủ một giấc, tối tớ đi lễ cùng cậu.

- Ừ, tớ tiễn cậu.

Nghe giọng điệu cô nói chuyện với mình không còn xa cách, Nhật vui vẻ hài lòng nói.

- Cậu vội muốn đuổi tớ đi sao?

Thấy cô nhìn mình ý chưa hiểu lắm, Nhật nói tiếp – Cậu yên tâm, tớ nằm nghỉ ở ngoài này, tớ mượn nhà tắm trước.

Không đợi Hiền phản bác, Nhật đi một nước ra nhà sau chui vào nhà tắm, bất đắc dĩ Hiền đứng lên đi khóa cổng ngoài và cửa chính bảo đảm an ninh rồi mới vào phòng của mình sắp xếp đồ đạc.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,626
Điểm cảm xúc
5,158
Điểm
113
Chương 11: Thổ lộ
bd1562412be7b823b97542e9b417274e.jpg
Hiền đang lấy các vật dụng trong túi xách đeo đi chơi lúc sáng ra cất lại chỗ cũ thì nghe Nhật hú ơi ới.

- Hú... hú… hiền ơi…

Ban đầu chưa nghe quen Hiền nhận không ra, sau đó bị điểm tên mới nhớ trong nhà có thêm một vị khách khác.

Bước ra khỏi phòng Hiền hỏi – Cậu gọi gì đó?

- Cái khăn, cho tớ mượn cái khăn lau người, nhanh nhá.

Bị hối thúc Hiền không có thời gian nghĩ ngợi nhiều, liền chạy vào phòng cầm ra một cái khăn bông đến gõ cửa phòng tắm.

Cánh cửa he hé mở, một cánh tay thò ra, Hiền để cái khan ngay vào tay Nhật nói.

- Đây.

- Cám ơn.

- Không có gì – Đáp xong Hiền quay lưng vội rời đi, cánh cửa phòng tắm cũng liền khép lại.

Mặc lại đồ cũ Nhật bước ra khỏi phòng tắm cất tiếng gọi Hiền.

Hé cửa phòng ló đầu ra, Hiền hỏi – Xong rồi…

Chợt thấy ai kia để mình trần, chiếc khăn bông vắt ngan trên vai, đầu tóc còn ướt sũng nước, cảm giác thị giác mình như đang bị khiêu chiến, cười khan cậu nói.

- Sao không mặc áo vào?

Nhật trả lời rất tự nhiên – Mặc vào sẽ nhăn, tối còn tiếp tục mặc đi lễ nữa.

Hiền thầm nghĩ lúc nãy bản thân quả quyết hơn để Nhật trở về phòng trọ bên kia nghỉ ngơi, như vậy ai cũng thuận tiện.

Nhìn cô im lặng suy nghĩ, Nhật giơ cái áo trên tay hối thúc.

- Cậu treo giúp tớ cái áo lên rồi nhanh đi tắm còn nghỉ ngơi nữa.

Cảm thấy là bản thân đã nghĩ nhiều, vứt mọi thứ ra sau đầu, Hiền đi ra cầm cái áo trên tay Nhật treo lên, lại không quên nhắc nhở – Cậu lau tóc khô rồi hãy ngủ.

- Tớ biết rồi, cậu đi tắm đi – Nói xong cũng không tỏ vẻ chút gì lưu luyến mà đi thẳng lên nhà trên, vừa đi vừa kéo khăn bông lau cái đầu tóc ướt.

Hiền tắm xong, cầm theo mền gối đưa lên cho Nhật ngủ thoải mái thì trông thấy Nhật đang ngồi nghịch điện thoại, đầu tóc mới khô được bảy tám phần.

- Tóc vẫn chưa khô à, nếu muốn ngủ liền để tớ lấy thêm cái khăn nữa kê trên gối rồi ngủ, đợi tớ một chút.

Quay đầu về phòng, đang lum khum tìm chiếc khăn bông khác trong hộc tủ gỗ thì cả người bị một vòng tay rộng lớn ôm lấy, nghe tiếng hút khí nặng nề bên tai cả người Hiền bỗng căn cứng. Cô hiểu từ phản ứng này tiếp theo sẽ còn phát sinh ra chuyện gì. Khi cô thỏa hiệp để cậu ấy ở lại đồng nghĩa trong thâm tâm cũng muốn cùng người yêu gần gũi một chút. Nhưng khi đối diện thực tế lại cảm thấy như vậy có phải bọn họ phát triển quá nhanh rồi không.

Nhật không nghĩ nhiều được như vậy, tình cảm đè ép bao năm lúc này chỉ muốn thể hiện triệt để cho đối phương hay, không muốn tiếp tục chịu đựng một giây phút nào nữa.

Ôm trọn thân mình mềm mại trong lòng, mùi hương sữa tắm thoang thoảng xông lên mũi càng kích thích dục vọng nguyên thủy của nam nhân.

Cơn mưa nụ hôn mơn trớn kéo dài từ vành tai đến cánh môi hồng ướt át đầy mê say, kỹ thuật hôn môi của Nhật tiến bộ hơn lúc nãy rất nhiều, Hiền bị nhấm chìm trong đó không cách nào thoát ra.

Một cảm giác mát lạnh lan tràn khiến lý trí Hiền cảnh báo ‘Dừng lại!’ nhưng liền bị một cỗ nhiệt ấm nóng bao phủ lấp đầy không muốn dừng lại.

Lý trí đấu tranh làm Hiền hoảng hốt bật khóc, bàn tay dùng lực cấu mạnh lên tấm lưng trần đầy mồ hôi người yêu.

Cảm giác đau nhức tác động lý trí Nhật, nhìn người dưới thân đôi mắt mông lung đẫm lệ, Nhật thầm mắng bản thân vì thỏa mãn dục vọng mà quên nghĩ đến cô, trước kia cậu nhận định chuyện vợ chồng phải phát sinh sau hôn nhân, suýt nữa cậu đã đi ngược với nhận định đó rồi.

Nghiêng người nằm xuống bên cạnh người con gái, đưa tay lau nước mắt cô, kề gương mặt nơi hõm cổ phả ra hơi thở nặng nề, giọng đầy đè nén.

- Thật xin lỗi.

Sau đó Nhật vùng dậy chạy ra khỏi phòng, cũng không quên khép cánh cửa lại.

Phòng của Hiền cách âm không tốt, tiếng đóng cửa bên ngoài khá mạnh vang lên trong này đều nghe thấy, biết Nhật là chạy đi nhà tắm chữa lửa.

Hiền định ngồi dậy thu thập chính mình thì toàn thân mềm nhũn như không có chút sức lực, khắp người khô nóng rất khó chịu như thể phát bệnh vậy.

Nhật mang cả người ướt lạnh trở lại phòng, tính nói với Hiền là mình ra đằng trước ngủ để cô không suy nghĩ lung tung, tầm mắt rơi đến thân ảnh kia thì cái miệng đang mở bỗng khép lại, nuốt xuống nước miếng một cái ực rõ to. Đôi tai bỗng ù đặc, cảm giác khô nóng vừa dịu xuống tựa như thủy triều cuồn cuộn sóng.

Trong lòng Hiền cảm thấy rất uất ức, Nhật đi vào vẫn đứng yên một chỗ càng khiến nỗi uất ức trào dâng triệt để, nước mắt chẳng khác nào hạt châu rơi xuống như mưa, bản thân cô lại không biết rằng, hình ảnh đó của mình rất là mê người, có thể dìm chết con người ta trong đó.

Tiếng khóc nỉ non nghe vào tai như ngàn vạn câu ngân nga đầy dụ dỗ.

Cả tinh thần cùng thể xác Nhật như bị câu dẫn mất hồn, mọi hành động hiện tại chỉ làm theo bản năng. Chốt khóa cửa phòng, giải phóng vướn bận trên người và hòa cùng một thể với thân thể nóng bỏng kia.

Ôm trong lòng thân mình mềm mại như nước mặc sức thể hiện yêu thương, tia lý trí cuối cùng may vẫn còn trụ lại, Nhật nặng nề nói.

- Giao, cho, tớ!

Hiền lúc này nào còn suy nghĩ được gì, cảm thấy Nhật chính là dòng suối mát hạ nhiệt giúp cô, dùng hành động lấy lòng trả lời đối phương, nào biết phản ứng ngu ngơ chân thực đó càng khiến đối phương cam tâm tình nguyện không cách nào khướt từ.

Nhiệt khí trong phòng không ngừng tăng lên, âm thanh xấu hổ miên man không dứt, từng đợt sóng tình liên tiếp thăng hoa.

Chiếc đồng hồ trên tường kêu tíc tắc, kim đồng hồ theo quy luật đều đặn di chuyển không hề ngừng.

Khi tình cảm xác định rõ ràng, rào chắn vô hình biến mất vô tung ảnh, cứ vậy cả hai đổi cách xưng hô với nhau tự nhiên như nước chảy mây trôi.



Cuối xuống hôn lên tóc cô, giọng điệu có chút quyến luyến - Anh ra bên ngoài ngủ đây, em cũng ngủ đi!

Hình ảnh Hiền lúc này trong bộ đồ mặc nhà thanh thuần nghiêm túc, khác hẳn với hình ảnh nóng bỏng gợi cảm của một giờ trước, nếu không phải hai má còn ẩn phiếm hồng, đôi môi hơi sưng đỏ bị ai đó dùng sức mút thì có thể xem là hai người khác nhau. Thẹn thùng xấu hổ cô đáp.

- Dạ.

Nghe nói là nếu đã nếm qua trái cấm thì khó mà dừng lại, trước kia Nhật không đồng ý với câu nói đó lắm, nghĩ do tự chủ của mỗi người mà thôi, giờ vấp phải chẳng khác nào tự vả mặt mình. Mặc dù lai người chưa làm đến mức cuối cùng nhưng tất cả những gì của nhau cả hai đã trao nhau triệt để, cả tâm hồn cùng thể xác.

Miệng nói ra thì dứt khoát nhưng cánh tay dường như không chịu sự điều khiển của lý trí, cả người Nhật căng cứng vì đè nén con thú tính trong người.

Bị dày vò vậy sao Hiền chịu nỗi, âm thanh rên rĩ phát ra kẽ răng gọi cậu.

- Anh… anh...

May mà lý trí thắng được, hít xuống ngụm khí Nhật nói – Anh, anh ra ngoài ngủ…

Nếu tiếp tục chần chờ, cậu sợ không cưỡng lại được chính mình nên vội vàng đứng dậy chạy đi.

Nhìn cánh cửa được Nhật đóng lại cẩn thận, Hiền đưa lòng bàn tay phải áp lên lồng ngực mình, nghe thấy nhịp tim đập bang bang, cảm thấy cuộc sống đúng mực hơn hai mươi năm qua của mình lúc này bị chính bản thân phủ định không còn manh giáp nào, vỗ vỗ gương mặt còn đang nóng bừng, cô xấu hổ than thở ‘Không nghĩ nữa, ngủ thôi.’

Khi Huy về đến nhà, tra chìa khóa mở cửa thì phát hiện có thêm một chiếc xe máy lạ ở trong nhà, lại phát hiện có đàn ông lạ đang cuộn chăn ngủ trên băng ghế salon thì càng giật mình hơn. Đi lại giơ tay tính kéo người kia dậy hỏi chuyện thì phát hiện gương mặt này có chút quen, ngây người lục lại trí nhớ mới nhớ ra người này từng là giáo lý viên của mình trước kia, Huy bỗng bật thốt.

- Anh Nhật.

Nhật ngủ không sâu, khi nghe có người gọi tên mình thì thức giấc, mơ hồ nhận ra Huy, em trai Hiền đang đứng trước mặt liền tỉnh táo hẳn. Cậu vội ngồi dậy, lần đầu ra mắt em trai người yêu mà bản thân thật lôi thôi không biết phải làm sao, lắp bắp mở miệng nói chuyện.

- Em, em về rồi!

Khi còn ở trong thiếu nhi, Huy rất thích anh huynh trưởng này, cho nên lúc này nhìn thấy đối phương mình trần ngủ trong nhà mình, tuy có chút bài xích nhưng không đến nỗi ghét bỏ. Lại nghĩ đối phương nằm đây ngủ chỉ có thể là chị mình mở cửa mời vào, khách của chị hai cậu không thể không khách xáo.

Nghĩ vậy, Huy hơi nhíu mày hỏi Nhật - Chị em đâu rồi?

Nhật chỉ phía nhà sau – Trong phòng, đang ngủ.

Nghe vậy tâm tình Huy dường như được thả lỏng, mặc dù chuyện chị mình quen ai cậu không có quyền can thiệp nhưng nếu đối phương là người khiến mình chướng mắt cậu vẫn có quyền nêu ý kiến, cậu không muốn chị mình bị người ta lừa gạt mà khổ sở.

Dù hình ảnh trước kia của Nhật đạt điểm cộng trong lòng Huy, nhưng khi ấy đơn thuần chỉ là quan hệ giữa huynh trưởng và đội viên, Huy rời thiếu nhi đã khá lâu rồi, hai bên cũng không giao tiếp gì nhiều. Nói tóm lại chính là, lần gặp mặt này hình ảnh Nhật trong mắt Huy chính là điểm trừ, vì thế giọng điệu cũng lạnh lùng xa cách.

- Vậy à, anh ngủ tiếp đi, cả ngày nay thật là mệt, em cũng đi ngủ một chút đây.

Gặp em trai vợ cảm giác như gặp phải phụ huynh, nếu thực sự gặp phụ huynh Nhật không biết cảm giác khi ấy của mình sẽ thế nào nữa.

Huy đi xuống nhà rồi, cảm giác căng cứng trong lòng mới dần được thả lỏng, cảm giác buồn ngủ đã không còn, mà cái bụng thì cồn cào muốn ăn chút gì đó thật nóng sốt, đưa mắt nhìn đồng hồ thấy hơn năm giờ chiều rồi, Nhật ngồi yên tại chỗ dựng tai nghe âm thanh phía sau nhà.

Huy rửa xong chân tay mặt mũi sạch sẽ thì hé cửa phòng chị nhìn một chút, thấy chị đang ngủ say xưa thì quay trở về phòng mình. Lúc này cậu thật sự rất mệt, chuyện gì đó đợi cậu ngủ lại rồi nói chuyện với chị mình sau.

Nhật không nghe thấy bất cứ âm thành nào dưới nhà nữa, mới bèn gấp mền gối để gọn gàng một bên, bước chân nhẹ nhàn như thể tên trộm, áp tai nghe được tiếng ngáy trong phòng Huy vang lên thì mới thở phào nhẹ nhõm đưa tay vỗ vỗ ngực mình.

Nhẹ nhàng mở cửa phòng Hiền, thấy cô còn đang say ngủ cậu không tính toán làm phiền vì vậy tự mình tìm mì gói nấu ăn.

Tìm thấy trong chạn gỗ có hơn chục gói mì giấy Miliket, trứng gà cùng gia vị nấu ăn, trong tủ lạnh có đủ loại rau củ cậu chỉ lấy một cây hành cùng một cây ngò, đơn giản làm một tô mì chay rãi lên chút hành ngò cho thơm.

Mì nấu xong Nhật bưng ra trước nhà ngồi ăn tránh làm phiền giấc ngủ hai chị em Hiền, ăn xong thấy còn nhiều thời gian nên cầm điện thoại ngồi lướt web.

Mắt thấy kim đồng hồ chỉ gần tới sáu giờ chiều, Nhật mới bưng cái tô ra bồn chén rửa sạch úp lên chạn chén.

Xong xuôi Nhật định đi đánh thức Hiền dậy ăn uống một chút kẻo tham dự thánh lễ lại đói bụng thì thấy cô mở cửa đi ra, cả người bao trùm một cỗ tươi mát nhẹ nhàn.

Không đợi cô mở lời, Nhật cười nói – Anh nấu mì trứng cho em nhé!

Thật sự mới cùng Nhật xác nhận quan hệ yêu đương, hình ảnh vài giờ trước ẩn hiện trong đầu càng khiến Hiện thẹn thùng, tránh ánh mắt sáng rực của ai kia nhẹ nhàn đáp.

- Dạ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,626
Điểm cảm xúc
5,158
Điểm
113
Chương 12: Kết thúc
182628de00701b87e9f8c276335a0468.jpg
Nhìn Huy có vẻ mệt mỏi không muốn dậy, hôm qua Huy có dự lễ đêm rồi, Hiền không cứng rắn gọi Huy dậy, chỉ nói cậu biết cô đi lễ tối.

Huy ừm ừ nói đã biết, cả người vùi chặt trong chiếc chăn đơn.

Khép lại cửa phòng em trai, Hiền ra hiệu với Nhật ‘Đi thôi.’

Nhật gật đầu đi trước dắt xe ra cổng ngoài ngồi đợi.

Đêm nay Hiền mặc chiếc đầm màu rượu mận, viền ren màu trắng càng nổi bật màu da tươi sáng, khi đóng khóa cửa xong cô chọn ngồi vắt chân một bên, tay phải vòng eo Nhật trụ bám.

Dự lễ xong cũng đã tới tám giờ tối, Nhật định chở Hiền đi ăn tối nhưng cô không muốn vì không thấy đói nên cậu quyết định ghé quán ven đường mua ba bị bún bò mang về.

Hiền đi lễ thường không cầm theo điện thoại, mà Nhật thì không có số của Huy cho nên không thể gọi điện về hỏi Huy đã ăn tối hay chưa.

Trong khi chờ chủ quán chế bún, Nhật nói Hiền đọc số liên lạc để mình lưu lại, suýt tí nữa cậu quên cái vụ này có mà khóc thét, lưu xong, cậu nói.

- Được rồi, lát về anh thử nhá máy rồi em cũng lưu lại đi.

- Vâng.

Rất nhanh bà chủ chế xong ba tô bún, Nhật rút cái bóp da đưa Hiền đi thanh toán tiền. Nhận túi bún treo vào cái móc phía trước, bóp da đút lại túi quần, cậu đèo người yêu về lại nhà.

Mua ba bị bún là quyết định đúng, cả hai về đến nhà thì Huy cũng vừa mới dậy, bằng chứng là khi Hiền gọi thì nghe âm thanh trả lời của cậu vang lên từ trong nhà tắm.

Hiền nói mình không muốn ăn, bảo Nhật và Huy chia nhau phần của mình đi rồi vào phòng thay ra bộ đồ đang mặc cho thoải mái.

Nhật nói đã biết, cậu rửa mặt qua loa rồi đem rau sống rửa lại, đem ngâm với chút muối khi ăn sống sẽ tốt hơn, rồi mới bật bếp hâm nóng lại nước lèo. Khi Huy ra khỏi nhà tắm thấy Nhật vẫn chưa đi, nhìn Nhật mặc áo sơ mi màu xanh đen bỏ thùng đầy lịch sự, không phải kiểu mình trần bất nhã như lúc chiều thì ánh mắt tốt hơn.

Nhật cố tỏ vẻ tự nhiên giao tiếp cùng Huy, cậu quay lại hỏi.

- Anh đang đổ bún, em ăn rau trụng hay rau sống.

- Rau trụng… anh cần em giúp gì không?

Nhật lắc đầu – Xong rồi, em ra bàn ngồi đi, lát anh bưng lại cho!

Tuy Hiền nói không muốn ăn nữa, nếu chỉ có hai người Nhật sẽ bảo cô ăn thêm vài miếng cùng tô của mình, vì có Huy ăn chung nên cậu múc ra một chén nhỏ cho cô.

Hiền đi ra Nhật vừa nấu xong, cô đi lại phụ Nhật bưng một tô đưa cho em trai trước.

Việc hôm nay gặp lại Nhật và phát sinh quan hệ cùng cậu, đến bản thân Hiền cũng bất ngờ nói chi em trai. Thấy em trai nhìn mình chằm chằm cô hiểu thằng nhóc này muốn cô tự nói trước. Đặt tô bún đang bốc nghi ngút khói trước mặt thằng bé, cô nói.

- Ừm, kia là anh Nhật, em cũng biết anh ấy rồi đúng không, tụi chị đang quen nhau…

Lời nói cuối cùng có chút nhỏ dần, thực sự lúc này cô rất là xấu hổ.

Lúc này Nhật bưng tô còn lại cùng chén bún nhỏ cho Hiền đi lại, đặt các thứ lên bàn, cậu lại lần nữa chào hỏi với Huy, ngôn ngữ cũng thật sự sượn sùng.

- Lúc chiều hơi thất lễ mong em không để ý!

Nghe Nhật nói vậy Hiền giật mình không biết giữa hai người phát sinh hiểu lầm gì, đôi mắt mở lớn nhìn qua hai người hỏi.

- Có chuyện gì vậy?

Thì Huy lên tiếng giải vây – Không có gì đâu chị, em ăn trước nha.

Nói xong cậu nhanh chóng làm phép thánh, cầm đũa lên, gục đầu vào tô gắp bún cho vào miệng ăn.

Đẩy chén bún nhỏ đến trước mặt Hiền, Nhật nói.

- Em cũng ăn một chút đi.

Xác thực Nhật chia như vậy cô có thể ăn được nên nói cám ơn, cả hai làm xong phép thánh cũng cầm đũa lên bắt đầu ăn, bất giác xung quanh chỉ còn vang tiếng nhai thức ăn cùng tiếng húp nước canh, không ai nói chuyện với ai tránh ngại ngùng cùng xấu hổ.

Ăn tối xong, Nhật ở lại trò chuyện cùng chị em Hiền cho đến chín giờ mới trở về phòng trọ của mình.

Về tớ phòng đã thấy Bảo nằm trên giường lướt điện thoại, không biết cậu ta về từ lúc nào. Gần hai năm qua ở trọ chung, trừ thời điểm Nhật phải học thêm giờ phải về trễ còn hầu hết người về trễ nhất phòng đều là Bảo.

Từ lúc Nhật đẩy cửa phòng dắt xe vào phòng, sau khi trả lời câu hỏi khách sáo của nhau ‘Mày về rồi đó à!’ ‘Ừ’ đến lúc Nhật cầm quần áo đi tắm, ánh mắt Bảo chẳng khác nào chim ưng lia theo con mồi.

Nhật tắm xong thì giặt luôn bộ đồ mặc ngày hôm nay, trước treo lên giá móc ráo nước, sáng mai mới đem ra ngoài phơi gió thơm tho.

Chịu không nỗi cái nhìn lom lom kia, Nhật nhăn mày nói.

- Muốn nói gì nói lẹ đi ông đây còn ngủ.

Bảo không dám vỗ ngực tự xưng mình nhà đoán số, có điều mắt thấy Nhật cũng biết được bảy tám phần, xem ra khúc mắc hai người kia đã giải quyết xong rồi.

Tuột xuống giường tầng xán ngồi bên cạnh Nhật, quàng vai cậu Bảo cười xấu xa.

- Chuyện giải quyết xong rồi?

Nhật gật đầu ừ.

Trưng vẻ mặt hóng hớt, Bảo ân cần hỏi – Là chuyện gì khiến hai người khúc mắc? Rồi làm thế nào tháo gỡ được vậy?

Cảm xúc trào dâng muốn hóng hớt để chia sẽ cùng đám tứ quái thì bị Nhật bơ đi.

Nhật không muốn chia sẽ chuyện này với bất cứ ai, dù đó là thằng bạn thân của mình nên cậu chuyển đề tài nói.

- Cậu không ngủ sớm mai lên lớp à?

Sau đó nằm xuống giường xoay lưng với Bảo ý nói không muốn tiếp chuyện.

Hành động này của Nhật khiến Bảo thật sự tức khí, cậu phì phò bò lên giường nằm xuống, cầm điện thoại mở chat yahoo ra, kéo kéo màn hình click vào nick Hoa Mai Cô Nương tố khổ, sau khi nhắn tin qua lại một lúc thì cơn tức giận kia đều vứt sau đầu, trước khi rơi vào mộng đẹp khóe miệng hoàn toàn cong lên.

Nằm giường dưới biết Bảo đang nhắn tin cho ai, Nhật cũng cầm điện thoại ra nhắn với Hiền.

[Nhật] Em ngủ chưa?

Rất nhanh Nhật nhận được tin nhắn hồi đáp.

[My love] Sắp rồi, em đang tính nhắn cho anh nè!

[Nhật] Em ngủ đi mai còn phải dậy sớm.

[My love] Dạ, anh ngủ ngon.

[Nhật] Ngủ ngon.

Ba năm sau.

Mùng bốn tết, lớp 12A5 tổ chức họp lớp giao lưu bạn cũ, buổi họp lớp lần này có hơn phân nữa thành viên trong lớp tham gia, bộ tứ hotboy của lớp vắng mặt mỗi mình Hoàng.

Sau năm năm gặp lại, nhìn gương mặt ai nấy cũng đều đã trưởng thành, bên cạnh đó là sự khôn khéo riêng của mỗi người, biết ai cũng có mục tiêu theo đuổi, mọi người cảm thấy buổi họp mặt này thật tận hứng, liên tục nâng cốc chúc mừng nhau.

Bạn, hãy cố lên, chúng tôi tin tưởng bạn.

Tàn tiệc ra về, ai nấy cũng đều nuối tiếc, cùng hẹn dịp khác sẽ hội họp lại một lần nữa.

Những người uống nhiều cồn, nếu không có tài xế chở về thì bắt taxi về nhà, Hiền cùng Nhật tiễn Toàn, Bảo lên xe taxi thì cô chở Nhật về nhà.

Ngồi phía sau ôm eo nhỏ người yêu, gió lạnh táp vào mặt Nhật phần nào thanh tỉnh, hít mũi vài cái, ghé sát mặt Hiền phà ra toàn mùi bia rượu, Nhật thì thầm.

- Chiều nay cùng anh về thành phố đi!

Hiện tại quan hệ cả hai đã được gia đình hai bên chấp nhận, hai nhà cũng đã gặp gỡ vài lần. Hiện tại Nhật mới ra trường được một năm, công việc chưa ổn định cho nên hai nhà quyết định cuối năm nay mới tổ chức đám cưới cho cả hai.

Nhật xin làm việc cho một công ty Luật khá có tiếng ở thành phố. Căn nhà hai chị em Hiền đang sống khá rộng rãi, có hẳn hai phòng, Huy chưa cưới vợ mà Hiền vẫn đang phụ em trai buôn bán trên đó cho nên cưới xin xong hai người tạm thời ở chung ngôi nhà này, về sau ổn định mua được nhà chuyển sau cũng không muộn.

Việc buôn bán trên thành phố mùng mười mới khai trương, không cần gấp gáp về trên đó, có điều nhà để không lâu không tốt, nếu cả hai xin phép về đó trước đi chơi riêng mấy ngày gia đình hai bên cũng không quá khắt khe mà đồng ý.

Vừa qua cả hai đều bận rộn, thời gian gặp nhau đều vội vàng, nghe Nhật đề nghị Hiền liền đồng ý.

- Để về em nói với ba mẹ một tiếng.

- Ừ.

Chở Nhật về tới nhà, chào hỏi người lớn xong, bảo Nhật tranh thủ nghỉ ngơi thì cũng xin phép ba mẹ Nhật về nhà.

Quyết định chiều nay về lại thành phố, quãng đường đi mất đến hai, ba giờ cho nên Hiền tranh thủ về thu xếp đồ đạc và nghỉ ngơi một chút.

Không ngoài dự đoán cả hai, ba mẹ hai bên đều đồng ý cho bọn họ đi chơi riêng.

Hơn bốn giờ chiều, Nhật lái xe qua nhà Hiền xin phép ba mẹ Hiền chở cô đi chơi.

Thời điểm lái xe vào thành phố, hai bên đường hầu hết đều đóng cửa vắng teo, khác với khung cảnh tấp nập ngày thường, chuyện này cũng dễ hiểu, sự thật dân cư trong thành phố đông đúc đều là dân tứ xứ đổ về lập kế sinh nhai, ngày lễ tết mọi người đều trở về nhà ăn tết cùng gia đình mình.

Vào đến nhà vừa đóng khóa cửa xong, cả hai đều thấy được khát vọng của đối phương, không kịp bỏ đồ đạc trên tay xuống mà cùng quấn lấy nhau một đường cho tới phòng ngủ.

Hòa cùng âm thanh dục vọng nguyên thủy pha lẫn âm điệu ngọt ngào ‘Em yêu anh!’ ‘Anh yêu em!’ kéo dài cho đến cả hai cùng thỏa mãn nhau.

Nhìn hình ảnh cả hai trong mắt đối phương, cảm thấy thật may mắn vì bọn họ đã không bỏ lỡ mối tình thuở thanh xuân của mình, cùng hy vọng tất cả những xúc cảm này sẽ kéo dài mãi mãi tận mai sau.

---Toàn văn hoàn---
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top