Lượt xem của khách bị giới hạn

[Nhật ký] Thanh xuân của em, viết tắt là Anh

[Nhật ký] Thanh xuân của em, viết tắt là Anh

Điêu Thuyền

Hồng Thiên Nữ
Tham gia
15/4/19
Bài viết
6
Điểm cảm xúc
262
Điểm
48
Ds6_zL1VsAAfB4p


Nhan's Diary
 

Điêu Thuyền

Hồng Thiên Nữ
Tham gia
15/4/19
Bài viết
6
Điểm cảm xúc
262
Điểm
48
Tôi cảm nhận có một bàn tay đang vuốt ve lồng ngực mình khi đang chìm trong những suy tưởng miên man về quá khứ. Những ngón tay mềm mại đang mơn trớn tâm hồn tôi, khơi mào xúc cảm tôi, rồi dịu dàng mở ra một cánh cửa ngay chính giữa ngực tôi bằng một đường dao sắc ngọt, dứt khoát.

Kí ức đã phủ chiếm tâm trí tôi từ lâu, làm tê liệt hầu hết mọi dây thần kinh nhận thức trong não bộ. Dù vốn chẳng tự nguyện, tôi không khác nào một bệnh nhân đang chợp mắt, nằm bất động trên bàn mổ vì ảnh hưởng của thuốc gây mê và thuốc tê. Lúc này, gương mặt tôi chỉ biểu hiện vẻ bình thản, mặc cho những vết hằn, nhát cắt nông sâu khác nhau từ mấy cái mũi nhọn hoắt bằng kim loại, thi thoảng loé lên thứ ánh sáng dễ khiến người ta rợn gáy trong một ca phẫu thuật tim. Từng động tác của chúng đều rất dứt khoát và chuẩn xác, tuồng như những vũ công ballet điêu luyện đang tái hiện đoạn cao trào nhất trong vở “Hồ thiên nga” của Tchaikovski bằng những động tác hình thể quyến rũ và đẹp mắt ngay trên cơ thể tôi – sân khấu lý tưởng cho màn trình diễn.

Trong tiềm thức, giữa sự vô chừng của tỉnh và mơ, tôi thấy mình đang bước chầm chậm qua từng phần của kí ức. Khi tôi vừa bắt đầu chạy nhanh hơn về phía trước để tìm lối thoát khỏi cơn mộng mị của chính mình, kí ức dội vào tôi những tiếng vọng xa gần của vô số giọng nói quen thuộc, có lúc tiếp nối, vờn đuổi nhau, khắc chế và đàn áp nhau, có khi tất cả thanh âm ấy vút qua tai tôi và lẫn vào nhau hỗn độn, trước khi đồng loạt tan biến không quên làm rúng động cả một vùng địa hạt giữa một chốn trong vũ trụ bao la. Nếu cảnh tượng đó là cơn mưa rào, thì kể từ khi những hạt nước to và dày đặc đến từ những đám mây dông đen kịt và nặng trĩu trên bầu trời tức thì đột ngột ngừng sa xuống, làn mưa đã luôn tưới đẫm tâm hồn tôi, làm bủn rủn chân tay tôi chỉ còn trơ khấc những vũng nước đọng trên mặt đường trơn láng, và thứ âm thanh đi cùng với nó đã luôn nuông chiều và vỗ về cảm xúc tôi chợt hóa thinh không. Ngay trong thời khắc ấy, nỗi trống trải trong lòng tôi ngay lập tức trở thành thăm thẳm.

Tôi gần như bất lực với chính mình khi kiếm tìm trong hồi ức nhiều kỷ niệm hơn gắn với mưa ở Phan, và cũng có thể là mưa Đà Nẵng. Tất nhiên tôi vẫn còn nhớ được một số chuyện nhưng hầu như không có điều gì đủ đặc sắc để viết ra. Hơn hết, tôi không tìm thấy bất cứ cảm hứng nào cho việc miêu tả cảm giác lạnh buốt của mưa mùa đông Đà Nẵng bây giờ, ngoài những câu từ đơn điệu, nhàm chán và thiếu sự chân thực, đặc biệt là khi tôi đang sống ở một thành phố “chẳng bao giờ có mùa đông” như thế này; dẫu có mưa thì những cơn mưa ấy cũng không mang tôi về với cảm giác và mùi hương ngày trước như ở quê mình. Hầu hết hoạ sĩ đều chọn buổi tối thay vì ban ngày để thổi vào tranh mình hồn của mắt đêm. Tôi lại càng không thể sánh với Marcel Proust, nhà văn đã hoàn thiện trọn bảy phần của kiệt tác "Đi tìm thời gian đã mất", được hư cấu dựa trên những phần hồi ức rời rạc của cuộc đời ông. Ngay từ đầu, bàn tay ấy đã dẫn tôi vào một nỗi nhớ mà tôi gọi tên là "mơ hồ". Vì thế, tôi chọn cách lắng nghe cảm xúc của mình và chép chúng ra.

Có lẽ chưa bao giờ tôi thấy nhớ Đà Nẵng và Phan nhiều như bây giờ. Tôi nhận ra mình dành nhiều tình cảm cho cả hai nơi này, một tình cảm kín giấu, lần đầu được phơi bày từ thẳm sâu bên trong tâm hồn tôi. Tôi nhớ biết bao mùa đông Đà Nẵng, nhớ những cơn mưa cuối năm, những ngày tháng Chạp phong phanh mỗi chiếc sơ mi trắng lái xe thật chậm đến trường trên con đường lộng gió mà lòng nao nao, thích thú, hay những lần ngồi trong lớp quan sát sắc lá ngoài kia, lặng lẽ chờ một cơn gió mùa lùa qua ô cửa… Đêm nay, tôi thật sự thấy mình như kẻ mê man trong tình yêu, nhưng thay vì đang bay bổng, tôi lại rơi vào trạng thái thất tình.

1858
 
Sửa lần cuối:
Top