Việc này mình chỉ trích dẫn đoạn ngắn Chương 38: Đông Hoa Sơ Lược, có một đoạn nói về vấn đề liên quan sau khi Lại Thiên đến đất liền:
"... Bên cạnh một dãy thuyền đánh cá nhỏ, một lão ngư da ngăm đen đang ngồi xổm trên chiếc sạp tre ọp ẹp, bày bán những hải sản vừa mang về từ biển. Lão chỉ mặc một chiếc khố ngắn bằng vải thô, để lộ tấm lưng trần rắn chắc như được tạc từ gỗ mun, tay cầm con dao phe phẩy. Trước mặt lão là mấy con cá tráp biển vảy bạc vẫn còn giãy giụa, mang của chúng phập phồng màu đỏ thẫm. Bên cạnh là vài con bạch tuộc lớn, da trơn bóng với những chiếc xúc tu trong suốt vẫn còn co duỗi một cách lờ đờ.
Nhìn thấy những thứ đó, Lại Thiên bất giác cảm thấy thèm thuồng. Đã rất lâu rồi, hắn cười nhạt, rồi ngẩng nhìn lên bầu trời ảm đạm: “Thế gian này cái thứ gọi là linh khí do thiên địa sinh ra. Kẻ có thể dẫn linh khí nhập thể, thì huyết nhục được tẩm bổ, kinh mạch thông suốt, thần hồn minh mẫn. Một hơi linh khí... hơn trăm bữa ăn phàm tục. Lâu dần, sẽ chẳng còn thấy đói nữa.” Có lẽ phải đến kể từ lần rời khỏi thành Đông Bắc, hắn chưa được nếm lại những món ăn phổ thông bình phàm. Hắn tiến lại gần, bỏ ra vài lượng mua lấy hai con cá tráp và cả con bạch tuộc. Lão ngư nhanh nhẹn dùng một tấm lá gì đó cỡ lớn gói chúng lại, cẩn thận buộc bằng một sợi lạt mỏng.
Nhận lấy gói hải sản, Lại Thiên rời khỏi khu vực bến cảng tấp nập. Thân hình hắn khẽ động đạp lên thanh trường côn đã nứt nẻ trên đỉnh đầu, hóa thành một ảnh mờ, lướt đi trên mặt nước dọc theo bờ biển về phía nam. Hắn cần tìm một hải đảo hoang vu hoặc một vách đá hiểm trở, hoặc bất kì nơi nà có linh khí dao động dồi dào hơn bình thường và tuyệt đối yên tĩnh để bế quan tĩnh tu.
Trời đã gần tối. Sau khi bay qua những bãi biển đông đúc và những làng chài san sát, cuối cùng hắn cũng tìm được một nơi ưng ý. Đó là một vùng vịnh nhỏ hình bán nguyệt, được hai vách đá xám xịt khổng lồ che chắn, gần như tách biệt hoàn toàn với khu vực dân cư khác. Bãi cát ở đây không phải màu vàng, mà là một màu xám ngà, mịn như bột trộn với các loại sỏi đá, dưới ánh nắng lấp lánh.. Ở cuối vịnh, một ngọn thác nhỏ từ trên vách đá đổ xuống, tạo thành một hồ nước ngọt trong vắt trước khi chảy ra biển. Phía sau ngọn thác, có một sơn động tự nhiên, cửa động bị dây leo và rêu xanh che khuất, vô cùng kín đáo..."
*Ngoài ra truyện đã ra đến chương 63: Tàng Lâm Bí Cảnh chi chiến. Cảm ơn độc giả đã xem qua. Có điều mình lười post nhiều nền tảng qúa @@