Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Thiên Thế Khúc - Cửu Lộ Phi Hương

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Thiên Thế Khúc - Cửu Lộ Phi Hương

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,739
Điểm cảm xúc
5,227
Điểm
113
Q2 -C1: Kết tóc
#edit: Vy

#cv_pic: Bún

Âm hưởng bốn truyện cực ngắn đều mang nét buồn man mác, câu văn nhẹ nhàng nhưng ám ảnh, niềm thương tiếc len lỏi và khắc khoải, sinh ly tử biệt nhẹ tênh nhưng ghim sâu vào lòng người đọc. Khuyến nghị mọi người đọc thật chậm nhé, hy vọng mọi người cũng thích 4 truyện ngắn này như mình.

___***___

[Truyện cực ngắn số 1 - KẾT TÓC]

Nàng là đàn hương yêu, tóc nàng cũng giống ngư gỗ đàn hương vậy, sinh trưởng rất chậm, mười năm chỉ dài ra một tấc.

Ngày nàng gặp người ấy, tóc nàng mới dài ngang vai, hắn trêu ghẹo nàng: "Kết tóc kết phu thê, ân ái một lòng. Nếu tóc nàng dài hơn chút nữa, ta đã có thể kết tóc cùng nàng rồi."

"Kết tóc cùng ngươi có ích lợi gì?"

Hắn toét miệng cười: "Ta rất thương nương tử của mình."

"Thương thế nào?"

"Nàng muốn ăn ta cho nàng ăn, nàng muốn uống ta cho nàng uống, nàng muốn bắt nạt ai, ta liền giúp nàng bắt nạt, dù bắt toàn bộ người trong thiên hạ phải chết, ta cũng quyết không phụ nàng."

"Được."

Một câu nói đùa, vậy nhưng nàng lại khắc ghi trong lòng, kể từ đó tháng tháng năm năm, so với tính mạng nàng càng quý trọng mái tóc của mình hơn.

Hắn chết trẻ, nàng mơ màng lưu lại nhân thế, thời gian trôi qua đã lâu, nàng đếm không hết tháng năm cô quạnh, rốt cuộc, vào một ngày nào đó ở ngoại ô, nàng gặp lại hắn. Khi ấy nàng tóc bạc chạm đất, mặt mũi tang thương.

Hắn ngồi trong ngự giá, ôm lấy ái phi nổi danh thiên hạ của hắn, thần sắc thanh lãnh nhìn nàng đã nổi nếp nhăn.

"Tóc của bà lão này trông thật đáng sợ."

"Đừng sợ." Hắn cười khẽ, "Quả nhân giúp nàng chém nó xuống."

Dứt lời ra lệnh bắt nàng lại, bức nàng quỳ rạp xuống, để người ta dùng chủy cắt đứt mái tóc dài của nàng.

Tóc trắng rơi xuống đất, năm tháng qua đi.

Nàng quỳ dưới đất nhìn vị vua cao cao tại thượng, khóe miệng phủ đầy nếp nhăn khẽ mỉm cười, A Lang tướng công, chàng quả thực như lời chàng nói, yêu thương một người, phụ cả thiên hạ cũng nhất định không phụ nàng ấy.

Chỉ tiếc thời gian năm đó...

Ta giữ lại mái tóc dài đợi người, mà người lại cùng ai kết tóc xanh...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,739
Điểm cảm xúc
5,227
Điểm
113
Q3 -C1: Lang yêu (Yêu sói)
Đang lúc nàng đói bụng đến hoa mắt chóng mặt thì lại nhặt được một con cá nướng bên bờ sông! Nàng mừng rỡ khôn xiết, vừa định há miệng gặm một miếng, nước sông không có gió mà cuộn trào, nước bắn đầy lên mặt nàng, cá cũng không thấy tăm hơi.

Ngay khi nàng còn đang mờ mịt không hiểu chuyện gì vừa diễn ra, sau lưng chợt truyền đến một tiếng cười khẽ: "Tiểu lang yêu từ đâu đến, lại dám ăn cá của ta?"

Nàng quay đầu nhìn, bạch y công tử tựa vào thân cây, trong tay cầm que gỗ xiên con cá nướng, cười híp mắt nhìn nàng.

Vừa hay là ngày bầu trời trong vắt sau tàng cây. Nàng nhất thời ngây người đi. Cái đuôi sau lưng chưa hoàn toàn biến mất vô thức ngoe nguẩy.

Công tử cười nàng: "Nước miếng cũng chảy ra rồi kìa, tiểu quỷ ham ăn." Chàng ngoắc tay, "Tới đây, cho ngươi ăn cá."

Nhưng lúc này so với cá, nàng càng muốn cắn lên mặt công tử kia hơn, đây là lần đầu tiên nàng hiểu được, thế nào là vẻ đẹp nhìn đã thấy no mắt*.

(*tú sắc khả san)

Nàng yêu thích công tử, từ đó liền một mực đi theo chàng, theo chàng đi qua nước non vạn dặm, thưởng qua khói mây nhân thế, theo chàng trải qua cả những khổ hạnh, cùng chàng thanh tu đạo pháp.

Nhưng nàng chỉ tu luyện được đạo thuật, lại chẳng có cách nào tu được đạo tâm. Nàng chỉ nguyện ở bên cạnh phụng bồi công tử.

Nhưng nàng đã quên, chàng sẽ có ngày tu thành tiên.

Lịch kiếp hôm đó, chàng khốn khổ chống đỡ thiên lôi trên trời giáng xuống, nàng không có cách nào giúp chàng, duy nhất chỉ có thể nghĩ tới dùng hết tu vi, lấy mạng chống đỡ lôi kiếp cuối cùng.

Nàng tan thành mây khói, cũng giúp chàng đắc đạo thành tiên.

Một khắc cuối cùng, thấy ánh mắt kinh ngạc đau thương của công tử, nàng đột nhiên muốn hỏi chàng, thành tiên rồi, chàng có nhớ hay chăng từng có một tiểu lang yêu cùng chàng đi qua tháng năm dài rộng?

Thực ra cũng không cần hỏi. Tiên nhân, vô dục vô cầu, không vướng bụi trần.

Chàng sẽ quên nàng.

Có thể quên... Cũng tốt.

#cv: Bún

#edit: Vy
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,739
Điểm cảm xúc
5,227
Điểm
113
Q4 -C1: Hóa yêu
Cảm ơn mấy nàng đã chúc, mị thi tốt lắm ❤

Sau đây là quà cảm tạ nà

#Vy

___***___

[Truyện siêu ngắn số 3 - HÓA YÊU]

Hắn bị người yêu phản bội, hắn nói đời này sẽ không yêu thêm một người nào nữa.

Vì vậy nàng róc xương tẩy hồn mà hóa yêu, vượt qua đại dương mênh mông, tìm qua vô số đảo hoang ngoài biển, rốt cuộc cũng tìm được người đã từ bỏ cả thế gian.

"Ta không phải con người!" Nàng cao hứng nói.

Hắn thấy vậy chỉ đáp: "Ngươi có phải là đồ ngốc không vậy..."

Nàng nghe xong vẫn rất vui vẻ: "Sao huynh biết, bà nội từ nhỏ đã nói ta ngốc rồi!"

"..."

Sau đó nàng ở lại trên tiên đảo ngoài biển cùng hắn, nhìn thủy triều lên xuống suốt mười năm. Cho đến một ngày nhận được chim truyền tin từ Trung Nguyên, nữ tử khiến hắn đoạn tuyệt tình ái nói muốn hắn trở về, hy vọng hắn có thể cứu nàng.

Vậy nên hắn cưỡi mây đi mất, không để lại một lời. Hắn cho rằng mình sẽ giải quyết chuyện này rất nhanh, nhưng mãi đến một tháng sau, khi hắn quay về, biển rộng mênh mông đã không còn dấu vết tiên đảo nọ.

Hắn không tin, lên trời xuống đất kiếm tìm, rốt cuộc tìm được dấu tích hòn đảo nhỏ dưới đáy biển, hóa ra trong thời gian hắn đi, biển nổi giông bão, nhấn chìm hòn đảo nhỏ...

Mà cô nương ngốc nghếch kia lại không chịu rời đi.

Hắn lấy ra ký ức lưu lại trên rặng san hô, nhìn thấy ngày đó sau khi hắn rời khỏi, nữ tử cho tới bây giờ ở trước mặt hắn vẫn luôn ngây ngô cười nói, lại bởi vì không tìm được hắn mà khóc đến lạc giọng, nàng ôm mặt nhìn sóng vỗ mà rơi lệ, tuyệt vọng hỏi biển khơi: "Là vì ta ngu ngốc phải không? Cho nên huynh ấy mới không cần ta?"

Không phải vậy, không phải như vậy đâu...

Lòng hắn đau như cắt, nhưng không còn ai ngây ngốc ở bên cạnh khi hắn khổ tâm nữa rồi...

#cv_pic: Bún

#edit: Vy
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,739
Điểm cảm xúc
5,227
Điểm
113
Q5 -C1: Dị đồng
Nhớ icon cry, thả tí "huhu" cho vui cửa vui nhà đi nào ToT

#cv_des: Bún

#edit: Vy

___***___

[Truyện cực ngắn số 4 - DỊ ĐỒNG]

Hắn trời sinh dị biệt, đôi mắt đỏ quạnh thường bị người ta gọi là yêu quái. Cha mẹ mất sớm nên hắn càng bị coi là điềm "không lành".

Năm ấy miền quê nhỏ tuyết rơi nhiều, nhiệt độ xuống cực thấp, người trong vùng liên tục biến mất, khi tìm được, thi thể đều bị hút cạn máu, khô quắt lại. Người thân của họ đều kinh hoàng cùng sợ hãi, xúc cảm theo thời gian càng trở nên mãnh liệt, cuối cùng biến thành phẫn nộ. Họ bắt hắn, nói hắn là yêu quái, trói hắn vào cột rồi dùng roi đánh hắn.

Vào lúc sinh mạng yếu ớt nhất, hắn gặp nàng.

Giống như tiên nữ giáng trần, nàng cứu hắn từ tay đám thôn dân ngu muội. Nàng mang hắn rời khỏi sơn thôn nhỏ kia.

Hắn yêu nàng, coi nàng như sự cứu rỗi của đời mình.

Nhưng hắn không ngờ rằng khi hắn nguyện lấy sinh mạng báo đáp nàng thì lại xảy ra chuyện không may. Ngày đó hắn tỉnh dậy bên cửa sơn động, thấy nàng như một cái xác khô nằm bên cạnh, y hệt những thôn dân kia.

Hắn hoảng sợ, ngay sau đó lại phát hiện mùi máu tanh nhộn nhạo trong cổ họng mình, hắn đưa tay lau miệng, mu bàn tay dính đầy máu. Hắn hoảng hốt chạy ra khỏi sơn động, tới bên hồ băng. Nôn thốc nôn tháo.

Hắn ở trong hồ nhìn thấy con mắt đỏ ngầu của mình, răng nanh bén nhọn, còn có đôi tai nhọn hoắt như tai dơi.

Hóa ra, hắn thực sự là yêu quái...

Cả người hắn đều run sợ.

Hóa ra, hắn lại là như vậy...

Hắn nhắm mắt, niềm hối hận và tuyệt vọng trong lòng vọt ra, hắn đổ người về phía trước, để bản thân chìm xuống đáy hồ.

Hắn không nhìn thấy, sau khi hắn bị dòng nước lạnh lẽo nhấn chìm, nữ tử bị hắn "hút cạn máu" đứng trên bờ hồ âm lãnh nhìn mặt hồ bằng đôi mắt đỏ như máu, hờ hững nói một câu: "Xin lỗi, đều do tên đạo sĩ gắt gao truy đuổi ta, ngươi coi như chết thay cho ta đi."

___***___

Twist đỉnh chưa!? Ức chế chưa!?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,739
Điểm cảm xúc
5,227
Điểm
113
Q6 -C1: Trạc nguyệt
Cháo mới nấu còn nóng hổi đêyyyy~~~

Bộ tiếp theo trong seri “Thiên Thế Khúc” – Trạc Nguyệt

Truyện chia làm 3 quyển: Thượng, Trung, Hạ. Tổng cộng 10 chương.

Mấy cô mấy bác tranh thủ xơi liền cho nóng nhé:v

Convert & edit: Shu

Support: Namca

___***___

Chương 1

Trước mặt là một ly rượu độc.

Trạc Nguyệt cảm thấy có chút buồn cười. Mười lăm đạo thánh chỉ ban ra, gấp rút triệu hồi nàng từ biên ải trở về, không để cho nàng có thời gian rửa mặt, tắm rửa, đành phải khoác luôn cả bộ áo giáp đầy máu, mang một thân sát khí chiến trường đứng ở trên triều. Hóa ra, chỉ là không thể chờ đợi được nữa mà ban thưởng cho nàng một ly rượu độc.

Trạc Nguyệt ngẩng đầu nhìn vị hoàng đế đang ngồi trên ngai cao kia, mặt không đổi sắc một tay quật ngã tên thái giám đang nâng mâm gỗ.

Chén rượu rơi trên mặt đất vỡ vụn, âm thanh ấy làm cho văn võ bá quan toàn triều đều ngạc nhiên. Bọn họ kinh hoàng nhìn nàng, Tạ thừa tướng râu đã bạc trắng lập tức lớn tiếng quát: “To gan!”.

Trạc Nguyệt không để ý đến hắn, chỉ chằm chằm nhìn sang hoàng đế: “Xin hỏi bệ hạ, tại sao lại ban cho thần rượu độc?”

Hoàng thượng không nói gì, Tạ thừa tướng lại nhân cơ hội đó chen vào: “Quân xử thần tử...”

Trạc Nguyệt cười cười: “Quân xử thần tử, nhưng xin thứ lỗi, thần không muốn chết”. Nàng giật lấy chiếc mũ trụ trên đầu rồi tiện tay ném tới trước long ỷ của hoàng đế. Chiếc mũ sắt lăn trên mặt đất kêu leng keng, cả triều đình nhất thời im lặng như tờ, đợi đến khi nó lăn mấy vòng rồi dừng hẳn lại, trong điện liền lập tức ầm ĩ.

Trạc Nguyệt hắng giọng át đi tiếng ồn ào hỗn loạn xung quanh: "Lão tử không đánh nữa, trận tiếp theo tìm kẻ khác lên đi." Dứt lời, xoay người tiêu sái bước ra khỏi đại điện.

Triều đình chấn động, văn võ bá quan hết thảy đều kinh hãi, Tạ thừa tướng giận đến mức râu ria đều muốn vểnh lên trời: “Làm càn! Làm càn! Đúng thật là làm càn!”. Chính vì hắn quát lớn như vậy cho nên tất cả các cấm vệ quân từ bốn phía đồng loạt xông vào, bọn họ làm thành một vòng tròn bảo vệ hoàng đế ở giữa, còn chặn cả lối đi ra ngoài điện.

Mà vị hoàng đế đang ở giữa một đám người kia lại chỉ cúi đầu, nhếch miệng cười. Không hề có một chút ngăn cản, cũng không trách cứ, ngay cả nửa phần tức giận cũng không.

Tạ thừa tướng tức giận hô to: “Hoàng thượng, cô ta ngang nhiên dĩ hạ phạm thượng, lại ngạo mạn vô cùng! Cần phải bị trừng phạt! Phải phạt!”

“Ừ”. Hoàng đế nhẹ gật đầu, thời điểm hắn nâng mắt nhìn lên, trong mắt vẫn là ý cười. Ánh mắt của hắn xuyên qua đám người hỗn loạn kia hướng tới bóng lưng nữ tử, chỉ thấy sống lưng nàng thẳng tắp, ngạo nghễ đối mặt với cấm vệ quân trùng trùng điệp điệp, cả người nàng toát lên một khí khái hào hùng, tóc có phần tán loạn càng làm nổi bật thêm khí thế của nàng, khiến cho người khác phải khiếp sợ: “Để thừa tướng lên nghênh đón đại đao của nàng đi”.

Nghe đế vương nói lời này, Tạ thừa tướng vừa giận đến phát run, vừa quay đầu nhìn về phía hắn, sắc mặt trở nên tái nhợt: “Hả?”. Vẻ mặt hắn hiện lên sự kinh ngạc.

Chẳng trách lão thừa tướng bị dọa thành như vậy. Ở bên đây vừa nói được đôi lời, bên đây Trạc Nguyệt đã một cước đạp bay tên cấm vệ quân, xem thân thể người nọ như quả bóng đá bay ra ngoài với một lực đạo to lớn, trực tiếp va đập vào vòng vây tựa như tường đồng vách sắt của cấm vệ quân, tạo ra một đường thoát thân.

Không một ai dám tiến lên ngăn cản nàng.

Hoàng đế không nói một lời nào, Tạ thừa tướng cũng không nói thêm gì nữa. Cả đại điện chỉ biết giương mắt lên nhìn chằm chằm vào nữ tướng quân, để cho nàng cứ thế nghênh ngang đi ra khỏi Vương điện mà không hề quay đầu lại.

Hoàng đế phủi tay: “Được rồi, để nàng ta đi đi”. Hời hợt như đang xem một vở kịch rất đỗi bình thường.

Ai cũng biết chắc Trạc Nguyệt không hề có biện pháp, ngoại trừ việc cố chấp và vô cùng dũng mãnh, hoàng đế đối với đúng thật là có thiên vị, vừa ngăn cản, lại vừa bảo vệ cho nàng.

Ai bảo nữ tướng quân này trời sinh đã mang trong người một năng lực kì lạ, đao thương bất nhập.

Ai bảo nàng lại từng có khoảng thời gian cùng hoàng đế sống chết có nhau...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,739
Điểm cảm xúc
5,227
Điểm
113
Q6 -C2
Convert & Edit: Shu

Support: Namca

Chương 2

Nghiêm túc mà nói, Trạc Nguyệt cũng không phải đao thương bất nhập, quái lực hơn người, nàng thật ra...vốn dĩ không phải là người.

(*Quái lực: Năng lực kì quái)

Khi Tô Mục đào được Trạc Nguyệt từ trong quan tài ra, nàng chỉ mới là một thanh kiếm, trong trẻo nhưng lại lạnh lẽo đến nỗi người người sợ hãi. Chính là Hàn Ngọc trường kiếm toàn thân trong suốt, thoạt nhìn thì rất đẹp, nhưng chính vì quá xinh đẹp nên trông nó có vẻ không thể chống chọi lại những va đập trong lúc giao chiến.

Vì vậy, Tô Mục không chút suy nghĩ liền đem nàng ném đi.

Lúc đó, Tô Mục chưa phải là hoàng đế, hắn vẫn còn là Đông cung thái tử. Nhưng trong khoảng thời gian ấy, hắn gần như không phải là thái tử nữa rồi.

Hoàng thúc của hắn rời núi khởi binh tạo phản, đánh vào Hoàng thành, giết chết phụ hoàng của hắn.

Khi trong cung có biến loạn, hắn chật vật trốn đi, đi đến khu rừng rậm ở phía Nam không có người ở. Vốn định băng qua dãy núi trùng điệp này để đi xuống Nam Việt, tìm thế lực của hoàng thất mưu lại giang sơn, nhưng thật không ngờ, hắn lại cùng thân tín lạc đường trong rừng rậm. Hơn nữa, hắn lại còn trượt chân rơi vào một ngôi mộ không biết đã được chôn bao nhiêu năm.

Trong mộ không có người, bên trong quan tài chỉ có một thanh Hàn Ngọc trường kiếm.

Tô Mục lại đang ở chính giữa ngôi mộ, căn bản là không tìm được đường ra ngoài, đói bụng ba ngày, một giọt nước nhỏ cũng không có, những tưởng đã vào bước đường cùng, hắn đã sinh lòng tuyệt vọng. Ngồi dựa vào quan tài đá, hắn chỉ cong môi cười cười, thầm nghĩ, thế này cũng tốt, chí ít cũng có sẵn quan tài, tốt xấu gì cũng không cần phải phơi thây ngoài nội cỏ.

Chỉ tiếc, hắn thân là một Đông cung thái tử, trên vai vẫn gánh nặng trọng trách cai trị đất nước, giữ cho thiên hạ thái bình, giúp trăm họ an cư lạc nghiệp. Khát vọng ấy còn chưa kịp thực hiện thì hắn đã rơi vào bước đường cùng.

Hắn tự cười nhạo mình một tiếng, ngay sau đó dùng hơi sức cuối cùng bò vào trong quan tài, nằm ngửa mặt, nhắm mắt, thản nhiên chờ đợi cái chết tới.

Nhưng vào lúc này, sau lưng hắn vang lên thanh âm của một nữ tử: “Xuống khỏi người ta ngay”.

Thanh âm này tới quá mức đột ngột đã đem một nửa hồn phách sắp lìa khỏi xác của hắn kéo trở lại, hắn giật mình một cái, trong nháy mắt chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, tiếp đến liền bị một cỗ lực mạnh mẽ từ trong quan tài hung hăng hất ra ngoài.

Lăn trên đất mấy vòng, người vốn đã nhếch nhác, quần áo lại càng thêm tả tơi.

Hắn gắng sức bò dậy khỏi mặt đất, nhất thời không kịp suy nghĩ đến thứ gì khác trong lúc này mà chỉ chăm chú nhìn về phía quan tài, hơi thở hổn hển mang bảy phần yếu ớt ba phần tức giận nói: “Bản thái tử khó khăn lắm mới leo vào được đấy!”.

Đây chính là muốn bắt hắn phải leo vào một lần nữa sao? Hắn đã là người sắp chết rồi! Không thể để cho hắn chết một cách an yên được sao?

Thế nhưng, tức giận không được bao lâu, hắn liền thấy một thiếu nữ từ trong quan tài ngồi dậy.

Dung mạo như ngọc, da trắng như tuyết, đôi mắt đen láy, đôi môi màu hoa đào, mặc dù gương mặt có chút lạnh lùng nhưng lại không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng. Tô Mục ở Đông cung đã gặp không ít mỹ nhân, nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp một nữ nhân mang vẻ đẹp ẩn chứa tám phần anh tuấn thế này.

Cái này... chính là đem phần hồn vừa tìm về được của hắn, một lần nữa ném lại ra ngoài.

Nàng bước ra khỏi quan tài, toàn thân vấn lụa càng tôn lên vẻ đẹp thanh thoát như tiên nữ hạ phàm.

Ở đây là một bãi tha ma, nữ nhân này chính là từ trong quan tài mà bò ra. Tiên nhân? Tiên nhân cái gì? Tô Mục liền cười một tiếng, hắn nằm trên đất, nhìn thấy một đôi chân đẹp đẽ không mang giày cứ thế đạp lên đất đi đến trước mặt hắn. Tô Mục cũng không hoảng sợ, chỉ nói: “Các ngươi bây giờ, ngay đến việc giả làm xác chết vùng dậy cũng phải giả cho thật đẹp”.

Hắn không còn đủ sức lực để chống đầu dậy nổi, liền như vậy mà ngã xuống, thế giới trước mắt chìm vào bóng tối, hắn dường như nghe thiếu nữ hừ mũi chê bai: “Chỉ được vẻ bề ngoài, thật vô dụng”. Giống hệt hắn lúc chê bai thanh Hàn Ngọc kiếm kia...

Tô Mục cứ nghĩ là mình đã chết, nhưng hắn không chết. Trước kia, hắn cũng từng cho rằng, nửa đời sau của hắn chỉ có thể ở lại Nam Việt sống một cách nhục nhã dưới sự bảo vệ của hoàng tộc, nhưng không.

Hắn trở về Trung Nguyên, đoạt lại ngôi vị hoàng đế vốn dĩ thuộc về hắn. Mặc dù, cái giá phải trả là không thể tưởng tượng nổi, chỉ vì nữ tử mặc áo lụa mà hắn đã gặp sau khi tỉnh dậy từ trong ngôi mộ hôm đó, đối với hắn nhất mực hành lễ.

Nàng nói: “Kiếm linh Trạc Nguyệt, ra mắt chủ nhân”.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,739
Điểm cảm xúc
5,227
Điểm
113
Q6 -C3
Convert & Edit: Shu

Support: Namca

Chương 3

Ban đêm, phủ Tướng quân.

Trạc Nguyệt ngồi ở trên cây, ngửa đầu uống một hớp rượu. Trong viện, bóng trăng đong đưa, có một người đạp lên ánh trăng mà tới, rồi dừng ở dưới gốc cây đa lớn.

“Có rượu cho ta không?”. Tô Mục vừa dứt tiếng, trên cây chợt ném xuống một bầu rượu, rơi trực diện xuống mặt hắn. Tô Mục tiếp lấy, cười một tiếng: “Ngươi đây là muốn hành thích trẫm”.

“Chính là muốn hành thích ngài”. Trạc Nguyệt nói: “Cho ngài một bình rượu độc, uống đi”.

Lời này nếu đổi lại là người khác nói, không biết đã sớm chết bao nhiêu lần, nhưng Tô Mục coi như đã thành thói quen, chỉ cong cong khóe miệng, liền ngửa đầu uống một hớp rượu, ngay sau đó dùng một đạo khinh công, xoay mình lên cây ngồi xuống bên cạnh Trạc Nguyệt, hắn mỉm cười thỏa mãn nhích về phía nàng: “Có chết cũng phải chết bên cạnh ngươi”.

Trạc Nguyệt tát hắn một cái rồi đẩy ra, đôi mắt phản chiếu trời đêm trong vắt nhìn chằm chằm Tô Mục: “Trời đất thật tàn nhẫn, lại để cho ta gặp một chủ nhân như ngươi”. Trạc Nguyệt ngửa đầu nhấp một ngụm rượu sầu.

Nhưng Tô Mục lại cười một tiếng, lúc này mới hơi ngồi thẳng người nói: “Trời cao nhân từ biết bao, lại để cho ta gặp một Trạc Nguyệt độc nhất vô nhị trên thế gian này”.

Thanh âm của hắn trong trẻo, khiến nàng không thể không quay đầu nhìn hắn một cái, chỉ thấy hắn giơ bầu rượu hướng về mặt trăng ở phía xa xa, tựa như đang mời minh nguyệt cùng thưởng rượu. Kính trời đất một ly, hắn ngửa đầu uống rượu, yết hầu nhẵn bóng chuyển động, dường như ánh trăng càng làm cho góc nghiêng của hắn thêm hoàn mỹ.

Con ngươi Trạc Nguyệt khẽ lay, trong phút chốc, nàng phát hiện con tim mình đập nhanh một cách kỳ lạ. Trạc Nguyệt lập tức dời tầm mắt không nhìn hắn nữa.

Nàng là thanh kiếm mà một tiên nhân đã để lại nhân gian trước khi quy tiên, tiên nhân nói, sau khi ông ấy quy tiên, nhân duyên sắp đặt cho nàng gặp người nào đầu tiên thì đó chính chính là vị chủ nhân tiếp theo của nàng.

Trạc Nguyệt đợi không biết bao nhiêu năm, rốt cuộc cũng đợi được đến ngày không khí trong mộ thất lưu chuyển, lúc ấy, không thể nói là trong lòng không kích động, nhưng người này lần đầu thấy nàng đã nắm lấy chuôi kiếm, tiếp đến chính là vô cùng kinh ngạc và xúc động, vậy mà ngay tại thời điểm nàng định hiện thân...Hắn lại thở dài:

“Chỉ được vẻ bên ngoài mà thôi”.

Chủ nhân tiếp theo đã được định sẵn của nàng, sau khi nhìn thấy nàng lại nghĩ rằng nàng vô dụng mà ném trở lại vào trong quan tài...

Tâm trạng của Trạc Nguyệt lúc đó, cũng có thể nói khá là đa dạng.

Nàng vốn định không nhận tên chủ nhân này.

Nhưng ai ngờ được hắn lại nằm vào trong quan tài! Định chết ở trên người của nàng! Việc này...nàng sao có thể nhẫn nhịn...

Sau khi bị hất văng ra khỏi quan tài, nhìn hắn thực sự rất đáng thương, nàng không cứu hắn, hắn nhất định sẽ chết, cho nên nàng mới cứu hắn. Nhưng chính vào thời điểm nàng định cứu hắn thì nhìn thấy trên người hắn có đeo ngọc bội chạm khắc hoa văn hình rồng, đoán ra được thân phận của hắn, vì vậy mới đi theo.

Ban đầu, mục đích nhận chủ nhân của nàng không hề đơn giản.

Rất nhiều năm về trước, nàng muốn cùng tiên nhân tu thành tiên, nhưng sau đó, tiên nhân lại để nàng ở lại nhân gian, nói rằng đạo hạnh của nàng chưa đủ, phải tiếp tục tu luyện mới có thể đạt thành chánh quả. Trạc Nguyệt nghĩ, trên thế gian này, không nơi nào tu luyện tốt hơn hoàng thất. Nếu ngày sau Tô Mục trở thành hoàng đế, long khí trên người hắn cũng có thể giúp tu vi của nàng ngày một tăng nhanh.

Vì vậy, nàng giúp hắn đoạt lại giang sơn, có thể sớm tối cùng chung sống với hắn, nhưng nàng dần dần phát hiện, tâm tư của mình đã không còn như lúc trước.

Nàng bắt đầu không còn mong muốn được trở thành tiên, không còn ý nghĩ sẽ gặp lại tiên nhân trước kia. Nàng đã từ từ thích tên nam nhân vô cùng xinh đẹp này.

Thứ tình cảm gọi là “thích” này, đối với một linh vật như nàng mà nói là một thứ quá xa xỉ, tuyệt đối không nên có.

_(Trạc Nguyệt - Chương 3)_
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,739
Điểm cảm xúc
5,227
Điểm
113
Q6 -C4
Convert & Edit: Shu

Support: Namca

Trạc Nguyệt nhấp một ngụm rượu và sắp xếp lại tâm tư đang rối bời của mình, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Trường Ngọc Quan nhất định phải đoạt lấy, chiến sự đang lúc khẩn cấp, sao có thể lâm trận đổi tướng? Mai ta sẽ quay trở về chiến trường.”.

Tô Mục quay đầu nhìn nàng, thần sắc trong mắt như cười như không: “Không phải đã nói không tham gia nữa sao? Nói một đằng làm một nẻo sẽ bị trăm quan hạch tội đó”.

“So với tính mạng của chiến sĩ nơi biên ải, một đám quan văn trói gà không chặt hạch tội là cái thá gì! Hơn nữa, lời ta nói trên điện chỉ là lời nói khi tức giận”.

“Ngươi tức giận cái gì?”

“Ngài nói xem ta tức giận cái gì?”. Trạc Nguyệt giận dữ: “Tức giận ngài đi nghe những tên quan văn lắm mồm kia mà triệu hồi ta, càng giận ngài ép ta uống rượu độc của tên lão già họ Tạ kia! Ngài nhìn cái ngôi hoàng đế này của ngài xem, so với trước kia còn nhu nhược hơn!”.

Bị Trạc Nguyệt mắng, Tô Mục cũng không tức giận, chỉ ngà ngà say cười híp mắt nhìn nàng: “Ta cho gọi ngươi về, ban cho ngươi rượu độc, là thuận theo ý của bọn chúng, ta dù sao cũng phải để cho bọn họ nhìn thấy”.

“Nhìn thấy cái gì?”.

“Nhìn thấy cho dù ta thuận theo ý bọn họ, nhưng ở trước mặt ngươi bọn họ cũng không thể nào ra tay nổi”. Tô Mục vừa nói vừa tự mình cười lên: “Trạc Nguyệt của ta không phải là người mà bọn họ có thể đối phó được”.

Trạc Nguyệt vì nụ cười này của hắn mà hơi ngẩn ra, ngay sau đó kịp phản ứng lại, từ đáy lòng bừng lên lửa giận: “Ngài vì điều này...”.

“Hơn nữa...” Tô Mục cắt đứt lời nàng: “Quả thật là ta cũng định thay đổi tướng quân”.

Trạc Nguyệt lấy làm ngạc nhiên: “Đầu óc ngài bị ai đánh đến đần độn luôn rồi sao?”.

“Đổi ta làm thống soái, ngự giá thân chinh”.

Trạc Nguyệt hoàn toàn sững sốt, nàng vẫn chưa có phản ứng gì thì Tô Mục đã nắm lấy tay nàng, mười ngón tay đan vào nhau: “Đợi ta trở về, nàng từ chức, ta liền phong nàng làm Hoàng hậu của ta”.

Đối với Trạc Nguyệt mà nói, những gì Tô Mục nói với nàng tối nay, từng câu từng chữ, thực sự đều có sức khiến nàng rung động...

“Ta không đồng ý”.

Tô Mục nhướng mày: “Nàng không đồng ý chuyện gì?”.

“Chuyện nào cũng không đồng ý”. Trạc Nguyệt nói: “Biên cương nguy hiểm, ngài không thể ngự giá thân chinh, chuyện triều chính lại không ổn định, ngài rời đi, để cho bè phái của lão già họ Tạ kia mặc sức làm càn sao?”.

“Ta tự có cách ứng phó. So với chuyện này, chuyện ta muốn nghe hơn là nguyên nhân vì sao nàng lại không đồng ý làm Hoàng hậu”. Tô Mục quay đầu, đôi mắt phản chiếu ánh trăng trên trời, đem hình bóng của nàng khắc thật sâu trong đáy mắt: “Ở bên ta nhiều năm như vậy, chẳng lẽ nàng chưa từng động lòng với ta chút nào sao?”.

Sắc mặt Trạc Nguyệt bình tĩnh, giọng kiên định: “Không có”.

Tô Mục cúi đầu, im lặng một lúc, giống như đang muốn làm dịu đi không khí gượng gạo giữa hai người: “Ồ” một tiếng, hắn lắc lư bầu rượu rồi ngẩng đầu ngắm trăng, tuyệt nhiên không nói một lời nào nữa.

Ánh trăng càng làm tăng thêm vẻ lấp lánh cho đôi mắt của hắn...Tựa như, có vài phần khổ sở.

Ngày thứ hai, tin tức Tô Mục muốn ngự giá thân chinh được truyền ra. Trạc Nguyệt rốt cuộc cũng không hề ngăn cản Tô Mục, dù sao Trường Ngọc Quan đã tấn công lâu như vậy mà vẫn không đoạt được, quả thật là có chút đả kích đối với tinh thần của binh sĩ. Không có cách nào vỗ về lòng quân tốt hơn việc hoàng đế tự mình ra trận. Nếu Tô Mục thắng được trận này, đối với việc ổn định trong nước hay thị uy với các nước khác cũng đều vô cùng tốt.

Tô Mục, con người này lúc bình thường nhìn mặt mày vui vẻ, hiếu khách, thỉnh thoảng tính tình có hơi trẻ con là thế, nhưng Trạc Nguyệt biết, trong lòng Tô Mục vẫn luôn ấp ủ hoài bão trị quốc an bang. Hắn tuyệt đối sẽ gánh vác trách nhiệm của một bậc đế vương, cho nên, một khi hắn đã quyết định thì người ngoài không làm cách để có thể nào thay đổi được. Hắn nói muốn tự mình ra trận chính là như vậy, nói rằng sau khi trở lại muốn thành thân cùng nàng... Cũng là như vậy.

Nhưng nàng không thể gả cho Tô Mục.

Nàng là một linh kiếm muốn tu tiên, động lòng phàm sẽ làm rối loạn tu hành , những chuyện nam nữ sẽ khiến tu vi trong nhiều năm tu luyện của nàng bỗng chốc tan thành mây khói. Vả lại, Tô Mục thân là đế vương, ngày sau sẽ không tránh được chuyện tam cung lục viện, nàng lại không chấp nhận nổi, nhất định sẽ đố kị đến mức đốt luôn cả hậu cung của hắn.

Đó không phải là chuyện Tô Mục mong muốn, mà nàng chắc chắn cũng không muốn chuyện này xảy ra.

Vì vậy, Trạc Nguyệt liền bỏ đi suy nghĩ ấy.

Những năm này, chuyện tu luyện cũng đã gần hoàn thành, tính toán ngày giờ một chút, thiên kiếp cũng sắp đến rồi, nàng chỉ cần tìm một ẩn náu, qua được thiên kiếp này thì liền có thể phi thăng thành tiên, rời khỏi trần thế xô bồ.

Trạc Nguyệt nữ cải nam trang xâm nhập vào đoàn quân mà Tô Mục đích thân làm thống lĩnh, định bí mật che chở cho Tô Mục đánh xong trận ở Ngọc Môn Quan, sau đó sẽ lập tức rời đi, vĩnh viễn sẽ không gặp lại Tô Mục nữa.

__(Trạc Nguyệt - Chương 4)__
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,739
Điểm cảm xúc
5,227
Điểm
113
Q6 -C5
Convert & Edit: Shu

Support: Namca

Ban đêm hạ trại ngủ ngoài trời, Trạc Nguyệt vốn đã quen với cuộc sống như thế, không nói một lời trải giường đi ngủ. Nàng không nghĩ lại có quân sĩ cầm mấy khối thịt nướng thật lớn đi tới, mùi thơm xông vào mũi, nhìn ngon đến chảy cả nước miếng.

“Thánh thượng đặc biệt ban thịt nướng cho những tân binh như các ngươi, ra chiến trường không được chùn bước, nghe lệnh chỉ huy, làm thật tốt, lập công, rồi các ngươi sẽ sớm được thăng quan tiến chức!”.

Các tân binh la to tạ chủ long ân. Khi thịt nướng được phát đến cho Trạc Nguyệt, nàng chỉ lấy một cái chân thỏ.

Trạc Nguyệt nhìn miếng thịt thỏ trong tay, nhất thời có vài phần cảm khái, còn nhớ ban đầu, khi nàng mang Tô Mục từ trong mộ ra ngoài, dẫn hắn đi một đường đến phía Nam. Tô Mục thông minh, hắn biết cái mạng của mình đang ở trong tay Trạc Nguyệt. Lúc ấy, mặc dù nàng gọi hắn là chủ nhân, nhưng hắn vẫn không dám nhận mình là chủ nhân thật mà để cho Trạc Nguyệt phục vụ. Hai người trên đường đi phân công nhiệm vụ rất hợp lý, Trạc Nguyệt đi bắt thú hoang, hắn phụ trách nướng, thứ mà Tô Mục giỏi nhất, chính là nướng thỏ.

Trên đường, Trạc Nguyệt ăn không biết bao nhiêu là thỏ do Tô Mục nướng ra. Dạ dày cũng chính là nơi đầu tiên trên người nàng thích Tô Mục.

Chẳng qua, những chuyện này đều đã thuộc về quá khứ, không bao lâu nữa nàng sẽ phải rời xa Tô Mục.

Trạc Nguyệt cắn một cái chân thỏ, mùi vị quen thuộc khiến nàng bỗng chốc ngẩn ra, nàng ngẩng đầu nhìn doanh trại của chủ soái một cái, thầm nghĩ không thể nào. Nàng lắc lắc đầu, chỉ nói mình bây giờ có lẽ đã quá đắm chìm vào quá khứ.

Buổi tối hôm đó trời bắt đầu mưa. Ngày hôm sau, con đường trở nên lầy lội, đoàn quân phải vượt qua một đường núi eo hẹp, xe ngựa rất khó đi. Tô Mục liền đổi sang cưỡi ngựa, đội mưa đi lên phía trước.

Mưa càng lúc càng lớn, đường núi càng trở nên nguy hiểm, các chiến sĩ quả thật rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Trạc Nguyệt trong lòng đột nhiên có dự cảm chẳng lành. Nàng chỉ mới vừa khẽ nhíu chân mày, thì một bóng đen từ trên vách núi vụt qua, không ai kịp phản ứng, Trạc Nguyệt tháo cái mũ ra, dùng khinh công nhảy lên vách núi, lớn tiếng hô to: “Hộ giá”.

Lời vừa dứt thì nàng đã phi thân lên vách núi, đạp vào mỏm đá trên vách mà tung người bay lên. Đến đỉnh vách đá, nàng một đao chém tới, thẳng tay giết chết hai tên thích khách vừa nãy.

Thi thể nặng nề rơi xuống.

Phía dưới, cả đoàn quân nhốn nháo cùng tiếng ngựa hí vang, tình cảnh có chút hỗn loạn.

Trạc Nguyệt ở trên vách núi lúc này mới chợt sửng sốt, xung quanh toàn là hắc y nhân, nhìn thoáng qua cũng đủ biết là đến để hành thích hoàng đế.

Mặt nàng trầm xuống, bọn quân sĩ áo đen thấy ở đây có người từ dưới kia bay lên, cũng là bị dọa cho sợ đến ngẩn ra, rốt cuộc là tên chỉ huy bình tĩnh, quát lớn một tiếng: “Xông lên!”. Lúc này, bọn quân sĩ mới phản ứng được, một số tên đến giao chiến với Trạc Nguyệt, còn những tên khác theo như kế hoạch của bọn họ bắt đầu bắn tên, ném đá xuống dưới.

Đoàn quân bên dưới vô cùng hỗn loạn, tiếng ngựa hí, tiếng la hét ầm ĩ bên tai không dứt.

Trạc Nguyệt phân tâm đi đến xem thử, chỉ thấy Tô Mục dưới sự bảo hộ của các tướng sĩ đang ngày càng thoái lui về phía vách đá. Chính trong thời khắc khẩn cấp, một thanh trường kiếm từ bên cạnh Trạc Nguyệt lao ra, bắn thẳng đến tim Tô Mục.

Con ngươi Trạc Nguyệt chợt co rúc lại, chưa kịp suy nghĩ thì đã phi thân xuống dưới, tốc độ so với mũi tên kia còn nhanh hơn. Tô Mục thất thần, ánh mắt nhìn nàng từ trên không trung bay xuống đang lao về phía mình. Ôm lấy hắn từ trên lưng ngựa xuống, còn chưa kịp hỏi câu nào thì ở bên cạnh đã có một quân sĩ hét lên một tiếng đầy sợ hãi: “Bệ hạ”.

Trạc Nguyệt định quay đầu thì một tảng đá lớn từ trên núi lăn xuống, đập vào lưng Trạc Nguyệt một cái, trực tiếp đẩy hai người rơi khỏi vách đá.

Cảm giác mất trọng lực truyền tới, Trạc Nguyệt ôm thật chặt Tô Mục. Mà ở sau lưng nàng, tay Tô Mục cũng ôm lấy nàng thật chặt.

Vốn đang là lúc vô cùng hoảng loạn nhưng Trạc Nguyệt lại nghe thấy Tô Mục đang cười khẽ bên tai mình: “Trạc Nguyệt, eo của nàng thật không mềm mại chút nào”.

Trạc Nguyệt chỉ muốn đem đầu người này bổ ra nhìn một chút, bên trong rốt cuộc có phải hay không xuân cung đồ (*)! Đây là lúc để nói những lời này sao?

* Xuân cung đồ: xuân (nghĩa đen: mùa xuân; nghĩa bóng: lạc thú). Ý nói: ý đồ đen tối.:v

__(Trac Nguyệt - Chương 5)__
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,739
Điểm cảm xúc
5,227
Điểm
113
Q6 -C6
Convert & Edit: Shu

Support: Namca

Tảng đá rơi không làm cho Trạc Nguyệt chết được. Có lẽ là bởi vì mang theo Tô Mục nên nàng bị thương nhẹ. Nàng cho rằng chỉ cần không nói ra thì sẽ không có ai biết được. Nhưng đến lúc nàng bước đi, Tô Mục bên cạnh liền nhíu mày: “Chân nàng bị làm sao vậy?”.

“Không sao”. Trạc Nguyệt hời hợt cho qua.

Bốn phía trời vẫn không ngừng mưa to, Trạc Nguyệt ngửa đầu nhìn lên đỉnh núi: “Chúng ta tìm chỗ trú mưa trước đi, dù sao bây giờ cũng không leo lên nổi”. Nàng liền nhấc chân bước đi không chút do dự, như thể không hề bị thương tổn một chút xíu nào.

Chân mày Tô Mục càng nhíu chặt hơn. Hắn kéo Trạc Nguyệt lại, sau đó ngồi xổm người xuống, tay đặt trên chân Trạc Nguyệt ấn tìm chỗ đau. Trạc Nguyệt không nhịn được cả người khẽ run lên, đầu ngón tay Tô Mục cảm giác được da thịt nàng sưng tấy và nhô lên dưới lớp quần áo, khác biệt rõ ràng so với những nơi khác.

“Chân gãy rồi”. Một thời gian dài hành quân trước đây đã để cho hắn đối với việc chữa trị vết thương ngoài da có hiểu biết không ít. Trong lòng hắn biết rõ Trạc Nguyệt quật cường, cũng không nói nhiều với nàng, chỉ hơi ngồi xổm người xuống, ra hiệu cho Trạc Nguyệt leo lên lưng hắn đi.

Trạc Nguyệt có chút kháng cự: “Ta có thể tự mình đi được”.

Tô Mục cũng không tranh cãi với nàng, trực tiếp ôm nàng lên, cũng không có bất kỳ ý muốn thương lượng với nàng: “Tới chỗ trú mưa trước, ta nối xương cho nàng”.

Trạc Nguyệt cau mày: “Ta có thể tự đi, xương cũng có thể tự mình nối, ta không vô dụng như ngài nghĩ, ta không muốn ngài nhìn thấy dáng vẻ chật vật của ta”.

“Nàng có bản lĩnh”. Tô Mục nói: “Nàng một chút cũng không chật vật”. Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm Trạc Nguyệt, thần sắc trong mắt khiến cho Trạc Nguyệt không khỏi thất thần, nhất thời không nói được lời nào.

Kì thực đối với Tô Mục mà nói, Trạc Nguyệt như vậy làm sao có thể coi là chật vật. Hắn ở trước Trạc Nguyệt mới thực sự là chật vật. Khi hắn còn chưa đăng cơ, lực lượng còn yếu, khi đó Trạc Nguyệt nhìn thấy hắn, mới gọi là chật vật.

Hắn còn nhớ những lúc phải chịu đủ loại chế nhạo khi ở trong doanh trại nước Nam Việt, hay mỗi lần rơi vào bẫy địch trong các cuộc khởi binh bắc phạt. Hắn từ trong đống thi thể bò ra ngoài, bị chôn vùi trong bùn đất bẩn thỉu, những lần ấy so với Trạc Nguyệt bây giờ còn chật vật hơn gấp vạn lần, nhưng nàng chưa từng có nửa phần cười nhạo hắn.

Khi hắn bị giam trong nhà lao, nàng chính là lá chắn, một mực che chở ở trước người hắn. Khi hắn bị người ta tập kích bất ngờ, nàng chính là thanh kiếm tốt nhất, vì hắn vượt qua mọi chông gai.

*a a a, câu này trên phim Mặc Thanh cũng nói! "Khi nàng chiến đấu, ta là kiếm của nàng. Khi nàng lùi bước, ta là lá chắn bảo vệ nàng." Má Cửu đúng là giỏi cắt ghép mà *

Trong lần đại công thành, bao vây kinh thành vào buổi tối là việc vô cùng nguy hiểm, Hoàng thúc lấy mẫu phi của hắn ra uy hiếp, lệnh cho hắn tự mình vào cung. Tất cả mọi người đều khuyên hắn không nên đi. Nhưng hắn vẫn quyết định đi, chỉ có Trạc Nguyệt hóa thành trường kiếm, không nói một lời ở bên cạnh giúp đỡ hắn, theo hắn vào cung.

Khi vào đến cung điện thì mẫu phi của hắn đã chết, thi thể còn nằm ngay bên chân Hoàng thúc của hắn.

Lúc này, Hoàng thúc của hắn chính là đã điên rồi, đến bước đường cùng, trong lòng tràn ngập ý muốn giết chóc. Hắn chỉ muốn giết chết Tô Mục.

Trong thành, hàng trăm quân sĩ bao vây lấy hắn, nếu lúc đó chỉ có một mình, hắn nhất định sẽ chết ở nơi này.

Thế nhưng, có Trạc Nguyệt ở đây.

Giống như vô số lần nàng đem hắn từ trong nỗi tuyệt vọng trở về, lần này cũng không ngoại lệ. Nàng ở trước người hắn, xem như là thanh kiếm của hắn, vì hắn mà liều mình chém giết. Chiến đấu trong đẫm máu, không buông tha cho bất kỳ kẻ nào đến gần hắn, không cho phép dù chỉ là một mũi tên lọt qua hàng phòng ngự của nàng.

Tô Mục nghĩ, cho dù là trăm năm sau, hắn cũng khômg thể nào quên được cái đêm mà máu thấm đẫm cả xương tủy kia. Lưỡi kiếm của Trạc Nguyệt lạnh như vậy, nhưng lại có thể khiến cho nhiệt huyết trong tim hắn sục sôi.

Hắn may mắn biết bao, đời này có thể gặp được một Trạc Nguyệt độc nhất vô nhị như vậy, cứu hắn, che chở cho hắn, trở thành duy nhất của nhau.

Nhưng khi thân thể nàng bị mũi tên nhọn kia bắn trúng, khi máu tươi trào ra khỏi miệng nàng, hắn mới biết, linh kiếm này không hề bất tử bất diệt, nàng cũng sẽ mệt mỏi, sẽ bị thương và thậm chí là chết...

Đó là lần đầu tiên hắn cảm thấy hối hận, hối hận vì đã đẩy Trạc Nguyệt vào tình cảnh nguy hiểm như vậy.

Hắn cùng Trạc Nguyệt chém giết, thi thể quân sĩ bày la liệt ra đất, thậm chí còn chất cao như thành lũy. Không ai dám tiếp tục tiến lên, ngay cả những tên cung thủ cũng không dám hướng tên về bọn họ mà bắn nữa. Trạc Nguyệt giống như Tu La đến từ địa ngục, khiến người ta nhìn thấy mà sợ hãi.

__(Trạc Nguyệt - Chương 6)__
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top