Lượt xem của khách bị giới hạn

[Tiên hiệp] Truyện Đề Cử Thiên ý - Mạc Trung Chi Thuỷ

Lối đi của truyện có quá cũ?

  • Bình chọn: 0 0.0%
  • Không

    Bình chọn: 5 100.0%

  • Số thành viên bình chọn
    5
[Tiên hiệp] Truyện Đề Cử Thiên ý - Mạc Trung Chi Thuỷ

Chi Thủy

Tác giả
Tham gia
14/6/20
Bài viết
179
Điểm cảm xúc
386
Điểm
63
Chương 130: Điền Tiểu Hi
Từ đó đến nay, Cơ Nhiên Phùng đã lệch lạc về quan điểm và mất đi tâm đạo tu luyện.



Nhưng hôm nay Cơ Nhiên Phùng gặp Liễu Thiên, một người đã lớn tuổi mà mới tu luyện đến Linh Cơ cảnh đệ lục trọng nhưng vẫn không lo lắng tiếp tục phấn đấu lên nội môn đệ tử. Vậy thì lí do gì mà một người như hắn lại không phấn đấu để tiến lên cảnh giới cao hơn. Chính vì nghĩ như vậy, Cơ Nhiên Phùng phải thay đổi, hay phải chỉnh sửa ngay từ giây phút này!



Liễu Thiên lúc này thì không rõ Cơ Nhiên Phùng nghĩ gì, nhưng hắn cũng không mấy quan tâm. Còn hắn vừa nói sẽ quyết tâm thành nội môn đệ tử cũng không phải nói khoác hay dựa vào thiên tinh phụ thể. Đối với hắn thì dù không có gì hỗ trợ thì hắn cũng sẽ phấn đấu đến giây phút cuối cùng. Hắn sẽ chờ đợi những cơ hội, và sẽ lắm lấy cơ hội đó để vươn lên.



Liễu Thiên đứng vậy một lúc thì cũng quay về phòng, hắn cũng phải tu luyện rồi. Dù có đi đâu, làm gì thì tu luyện không thể gián đoạn được!



Trở về phòng, Liễu Thiên vẫn chưa thấy mẫu thân về. Hắn liền đi vào gian buồng nhỏ của mình rồi khép cửa lại, hắn ngồi lên giường bắt đầu tu luyện.



Theo như dự định thì hôm nay chính là thời điểm hắn cần phải đột phá lên đệ thất trọng rồi. Từ hai ngày trước nguyên thần trong đan điền của hắn đã đạt đến giới hạn và không thể tăng tiến thêm được nữa. Mà hai ngày này Thiên tinh vẫn tiếp tục sản sinh ra nguyên thần nên đan điền của hắn đã đạt trạng thái bão hòa. Nếu bây giờ hắn tiếp tục vận hành công pháp để hấp thụ linh khí thì sẽ tiến vào quá trình đột phá.



Đột phá này như đã nói chính là áp xúc làm cô đọc hạt nguyên thần lại. Quá trình này diễn ra trên toàn cơ thể và sản phẩm của nó sẽ là nguyên thần với thể tích nhỏ hơn và năng lượng không đổi. Và sẽ tùy mỗi cảnh giới mà sự thu nhỏ của hạt nguyên thần sẽ tăng dần.



Khi đột phá từ đệ ngũ trọng lên đệ lúc trọng, Liễu Thiên cảm nhận rằng hạt nguyên thần đã có thể tích nhỏ đi hơn rất nhiều. Nếu dùng toán học để tính toán thì bán kính của một hạt nguyên thần đã giảm đi tầm một phần tư. Hay là thể tích của nó đã giảm đi khoảng hơn hai lần so với trước. (V =4πr3/3 với r là bán kính.)



Dựa vào những lần đột phá trước, Liễu Thiên có thể đoán được lần đột phá lên đệ thất trọng này hạt nguyên thần của hắn sẽ nhỏ đi khoảng ba đến bốn lần so với hạt nguyên thần đệ lục trọng. Thế nhưng đoán thế cũng chẳng có tác dụng gì, việc quan trọng là hắn vẫn phải đột phá thì mới biết hạt nguyên thần của mình nhỏ đi bao nhiêu.



Liễu Thiên bắt đầu tĩnh tọa đột phá.



Đột phá là một quá trình phản ứng của cơ thể để xúc ép các hạt nguyên thần nhỏ lại. Liễu Thiên đã tiến hành đột phá như vậy rất nhiều lần rồi nên đối với hắn cũng không có gì khó khăn cả. Lại nói thì tất cả quá trình đột phá chỉ là tầm hai canh giờ chịu tra tấn mà thôi. Lại nói thì những đau khổ này so với việc dung nhập thần liệu Đồng Xuyên làm thì chưa kể là gì nên đốt phá tiểu cảnh giới này với Liễu Thiên không quá lo ngại nên hắn quyết định đột phá luôn ở đây.



Còn vấn đề đột phá ở đây bị làm phiền ảnh hưởng thì hắn cũng không mấy để ý. Trong quá trình đột phá trừ phi có người lao vào tấn công hắn chứ tiếng động bên ngoài thì không thể ảnh hưởng đến hắn được. Ở đây, thì chỉ có mẫu thân hắn là ở trong gian phòng này thôi. Mà mẫu thân hắn thì chắc chắn không làm việc bất lợi cho hắn rồi.



Lại nói những kẻ tâm địa xấu xa thì cũng chẳng hơi đâu đi phá một kẻ đang tiến lên Linh Cơ cảnh đệ thất trọng làm gì. Còn nếu thật sự bị phá thì cũng hơi đen nhưng cũng chỉ tiêu tan công sức một chút vì lượng nguyên thần dự trữ biến mất chứ đan điên của hắn đã tăng tiến đến đỉnh phong thì không thể thụt giảm được. Còn lượng nguyên thần dự trữ tuy nhiều nhưng để tu luyện lại cũng chỉ mất vài ngày mà thôi.



Liễu Thiên khoanh chân ngồi tu luyện trên giường, hai mắt nhắm liền, vẻ mặt thì vô sầu vô hỉ. Tâm trí thì tập trung vào từng vòng vận chuyển công pháp.



Thời gian tiếp theo trong gian phòng bắt đầu trở lên yên tĩnh đến lạ thường. Ở đây không ngoài chút sương khói từ trong phòng Liễu Thiên tràn ra thì không có gì di động cả.



“Mời tỷ vào phòng!” Gần hai canh giờ đã trôi qua, tầm này cũng khoảng chín giờ tối, Cơ Ngọc Oanh từ từ đẩy cửa phòng đi vào. Điều đặc biệt là phía sau có hai người theo sau nàng, cả ba đang cười nói vui vẻ.



Đi sau Cơ Ngọc Oanh lúc này là một mỹ phụ thần mặc thanh y thướt tha cùng với một thiếu nữ mặc bạch y trắng toát. Mỹ phụ kia nhìn bộ dáng cũng chỉ ngoài ba mươi gương mặt xinh đẹp thanh tú có vài phần giống Cơ Ngọc Oanh. Thiếu nữ kia thì bộ dạng tầm hai mươi tuổi, thân hình đầy đặn, gương mặt xinh đẹp mỹ miều, mắt sáng mi dài, mái tóc được buộc gọn gàng rủ ra sau lưng.



“Thiên nhi xem ra vẫn chưa về? Tỷ tỷ cùng Hi nhi ngồi xuống đi chứ.” Cơ Ngọc Oanh thấy trong phòng không có ai thì khẽ nói rồi lại quay sang hai người kia mời.



“Nhanh thật, mới đó đã mười năm! Ngày đó ta đến thăm muội ở Liễu gia, nó vẫn là một thằng nhóc hay khóc nhè mà giờ nghe muội kể thì giờ đã cao lớn lắm rồi.” Vị mỹ phụ kia ngồi xuống mỉm cười nói.



“Nghe nói tiểu đệ mười năm tuổi mới gia nhập Kỳ Nhân các, có phải dì nương quá chiều nó không?” Thiếu nữ kia lúc này mỉm cười vẻ thân thiện hướng Cơ Ngọc Oanh hỏi. Thiếu nữ này trước kia cũng đã đến thăm Cơ Ngọc Oanh một thời gian nên tỏ ra rất thân thiết với nàng.



“Nói ra cũng đúng là xấu hổ! Thiên nhi nó đến mười năm tuổi mới đủ điều kiện ra nhập Kỳ Nhân các!” Cơ Ngọc Oanh lúc này khẽ cười rồi thở dài nói.



“Vậy sao? Vậy thì hi vọng thành nội môn đệ tử gần như bằng không rồi!” Mỹ phụ lúc này bỗng lo lắng.



“Đúng vậy! Tiểu đệ sao lại tu luyện kém…” Thiếu nữ kia đang nói thì bỗng nhiên quay ra nhìn vào căn phòng nhỏ của Liễu Thiên.



“Có người đang đột phá bên trong?” Thiếu nữ mày ngài nhíu lại khẽ nói.



“Thiên nhi đột phá ư? Sao nó lại chọn đột phá ở đây?” Cơ Ngọc Oanh đứng phắt dậy vẻ mặt lo lắng hỏi.



“Chúng ta tốt nhất không nên làm phiền, cứ kệ nó!” Mỹ phụ kia thì lại bình thản như không nói.



“Mẫu thân đã về!” Lúc này, từ trong gian phòng có một tiếng nói truyền ra, cùng với đó cửa phòng được đẩy ra, một người trong màn sương mù đi ra.



Người đó không ai khác chính là Liễu Thiên. Hắn vốn đã đột phá xong một lúc rồi, vừa rồi hắn đang củng cố lại cảnh giới rồi tiện thể tu luyện thêm một chút mà thôi nên khi hắn nghe thấy có người phát hiện ra mình thì cũng đình chỉ tu luyện đi ra.



“Mẫu thần hai người này là..?” Liễu Thiên vừa ra đến ngoài thì nhìn vào hai người kia khẽ hỏi.



“À! Đây là tứ nương của con, còn đây là Tiểu Hi đường tỷ của con.” Cơ Ngọc Oanh lúc này nhớ ra liền lần lượt hướng hai người giới thiệu.



Hai vị này không ai khác chính là Cơ Ngọc Hoàn và Điền Tiểu Hi. Khi trước cũng từ Trung Dương thành đến Phi Hạm. Khi Cơ Ngọc Oanh gặp Cơ Bảo Vinh thì cũng gặp hai mẹ con Cơ Ngọc Hoàn. Cả đám người hàn huyên một hồi lâu rồi cuối cùng Cơ Ngọc Oanh mới dẫn hai người đên phòng mình để ra mắt Liễu Thiên.



“Bái kiến tứ nương, tỷ tỷ!” Liễu Thiên lúc này khẽ cúi người chào một cái.



“Ngoan lắm! Hài tử đột phá thế nào rồi?” Cơ Ngọc Hoàn gật đầu mỉm cười nói sau đó lại quan tâm hỏi.



“Đa tạ tứ nương quan tâm! Tiểu điệt cũng vừa đột phá xong, may là không thất bại!” Liễu Thiên mỉm cười cung kính, trong điệu bộ của hắn thì đột phá vừa rồi chỉ như may mắn mà thôi.



“Dì nương vừa bảo tiểu đệ mới đệ nhị trọng mà sao bây giờ đã đến đệ thất trọng rồi?” Điền Tiểu Hi lúc này hai mắt nhìn chằm chằm Liễu Thiên đầy ngạc nhiên hỏi.



“Tiểu đệ của con khi đến tông môn tu luyện không hiểu tại sao lại tu luyện nhanh hơn hẳn, cái này phải hỏi nó thôi!” Cơ Ngọc Oanh tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.



Thế là ánh mắt ba người đều hướng lên người Liễu Thiên.



“Haha! Mọi người sao căng thẳng vậy! Chỉ là chút may mắn cộng thêm cố gắng mà thôi!” Liễu Thiên lúc này liền cười một cái rồi giải thích qua loa.



“May mắn thì chắc là không rồi, nhưng nhìn bộ dạng của tiểu tử ngươi thì quả là rất cố gắng!” Cơ Ngọc Hoàn lắc đầu nói.



“Như vậy nếu tốc độ tu luyện cứ tiếp tục thế này thì tiểu đệ có rất nhiều cơ hội thành nội môn đệ tử!” Điền Tiểu Hi lúc này cũng cười cười vui vẻ nói. Nàng có vẻ rất quý Liễu Thiên và lo cho hắn.



“Cái này còn chưa chắc! Thiên nhi tuy tu luyện nhanh giai đoạn đầu nhưng về sau thì chưa biết. Mà khi đột phá lên Khai Minh cảnh cũng không dễ dàng gì!” Cơ Ngọc Oanh lắc lắc đầu lo lắng.



“Muội qúa lo lắng rồi! Còn hơn hai năm nữa cơ mà, Thiên nhi của muội kiểu gì cũng thành nội môn đệ tử! Thiên nhi nói có đúng không?” Cơ Ngọc Hoàn mỉm cười nói rồi lại hướng Liễu Thiên hỏi.



“Dạ! Mà nương cùng tỷ tỷ cũng vừa từ Trung Dương Thành ra đây à?” Liễu Thiên khẽ gật đầu rồi lại chuyển chủ đề hỏi. Hắn thật sự không muốn nói mãi về hắn!



“Ừm! Ta là chấp sự bên Nội Viện, tứ bá của con thì làm trưởng lão trong Chính đường nên cả ba người chúng ta đều tập trung ra Trung Dương thành.” Cơ Ngọc Hoàn biết Liễu Thiên muốn chuyển chủ đề lên chỉ khẽ gật đầu trả lời.



“Điền bá cũng đến?” Liễu Thiên lúc này ngạc nhiên hỏi.



“Ừm! Tiểu tử ngươi xem ra cũng rất tò mò muốn nhìn xem người mà mẫu thân mình từng từ chối trông như thế nào đúng không?” Cơ Ngọc Hoàn mỉm cười hỏi.



“Tỷ nói gì vậy! Muội khi nào có bản lĩnh từ bỏ ai, chỉ là đã yêu Nhân Khanh nên mới như vậy!” Cơ Ngọc Oanh nghe vậy liền vội vàng nói.



“Xem muội kìa! Gì mà đã cuống lên, ta khi nào lại nghĩ như vậy. Khi đó ta thay muội cũng là ý thích của mình không có gì ép buộc cả. Mà lại nói Vô Lượng cũng rất hợp với ta, đó cũng coi duyên số trời định cũng một phần là muội tác thành!” Cơ Ngọc Hoàn nhìn Cơ Ngọc Oanh lắc đầu nói. Những câu cuối lại như đang cảm ơn Cơ Ngọc Oanh.



“Đúng vậy! Di nương không cần áy náy gì cả! Phụ thân con cũng nói rằng phải cảm ơn di nương. Nếu khi đó di nương không quyết liệt như vậy thì có thể đã có một cuộc sống bị kịch rồi. Và khi đó cũng không có con và tiểu đệ đứng đây!” Điền Tiểu Hi lúc này cũng gật đầu đi lại ôm lấy cánh tay của Cơ Ngọc Oanh nói.



(Di nương ý gọi chị em gái của mẹ.)



“Thôi! Thôi! Mọi người lại nhắc đến chuyện gì rồi? Phải nói đến chuyện gì vui vẻ chứ!” Liễu Thiên lúc này liền phá tan luồng không khí hồi tưởng ở đây.



“Thiên nhi nói đúng! Chúng ta cứ nghĩ lại quá khứ làm gì? Chẳng phải bây giờ tất cả đều sống tốt sao?” Cơ Ngọc Hoàn cười nói.



Cơ Ngọc Oanh nghe vậy cũng chỉ mỉm cười không nói gì nữa.



“Tỷ tỷ không biết đang ở cảnh giới nào?” Liễu Thiên lúc này lại hỏi Điền Tiểu Hi.



“Ta ư? Cũng chỉ Khai Minh Cảnh hậu kỳ mà thôi!” Điền Tiểu Hi tự chỉ vào mình rồi tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.



“Tỷ tỷ của ngươi giờ là cao đồ của một vị trong Cửu Tinh rồi, ngươi phải cố gắng hơn nữa mới đuổi kịp được!” Cơ Ngọc Hoàn mỉm cười có vẻ rất tự hào nói.



“Thiên nhi chỉ cần thành nội môn đệ tử là được rồi, nói gì đến đuổi kịp Tiểu Hi!” Cơ Ngọc Oanh nhìn Liễu Thiên nói.



“Cao đồ cửu tinh, vị kia hình như cũng là Cửu Tinh thì phải!” Liễu Thiên thầm nghĩ rồi lại chuyển chủ đề hỏi: “Chúng ta hãy nói về lần Cơ gia hội tộc này được không?”



“Hài! Tiểu tử ngươi thật lạ! Thôi chúng ta cũng lên nói chuyện về chuyến đi lần này thôi!” Cơ Ngọc Hoàn khẽ cười rồi cũng gật đầu nói.



Thế là bốn người cuối cùng cũng bàn đến việc về Cơ gia lần này.
 

Chi Thủy

Tác giả
Tham gia
14/6/20
Bài viết
179
Điểm cảm xúc
386
Điểm
63
Chương 131: Vạn Vân sơn mạch.
Nửa canh giờ trôi qua, hai mẹ con Cơ Ngọc Hoàn cũng cáo biệt ra về, trong phòng chỉ còn hai mẹ con Liễu Thiên.



“Con lại đột phá rồi! Cố gắng vậy là tốt nhưng đứng ép bản thân quá!” Cơ Ngọc Oanh ánh mắt trìu mến nhìn Liễu Thiên khuyên nhủ.



“Mẫu thân cứ yên tâm! Hài nhi tự biết trừng mực, sẽ không tự làm hại cơ thể thể đâu!” Liễu Thiên tỏ vẻ kiên quyết nói.



“Ừm! Thế thôi chúng ta đi ngủ thôi! Ta vừa đi gặp đại bá thì biết rằng Phi Hạm sẽ đi nhanh hơn bình thường nên chỉ tầm chiều tối mai là chúng ta đến Hoa Vân sơn rồi. Bây giờ hãy nghỉ đi, mai còn cả một đoạn đường dài đó.” Cơ Ngọc Oanh gật đầu rồi lại căn dặn.



“Vâng!” Liễu Thiên cũng chỉ khẻ nói một câu.



Sáng hôm sau, Liễu Thiên vẫn dậy sớm theo thói quen hàng ngày của mình. Hắn khi này vẫn tiến hành tập thể dục buổi sáng như thường. Diện tích của gian phòng không lớn lắm nhưng vẫn đủ để cho Liễu Thiên tập mấy bài rèn luyện thể lực.



Cơ Ngọc Oanh thì cũng dậy rất sớm, nàng thấy Liễu Thiên tập luyện như vậy cũng không làm phiền. Nàng liền đi xuống phòng ăn lấy ít đồ ăn sáng cho Liễu Thiên.



Tập xong, ăn sáng xong, sau đó Liễu Thiên liền đi ra cái sân trên Phi Hạm ngắm cảnh. Cùng đứng với hắn khi này có thêm một nữ tử khác đó chính là Điền Tiểu Hi.



Hai tỷ muội Cơ Ngọc Oanh thì lại ở trong một gian phòng khác ngồi nói chuyện với nhau. Những người khác trên Phi Hạm khi này đều làm điều mình thích, tất cả đang tận hưởng chuyến đi.



Liễu Thiên khi này đứng tựa vào lan can nhìn ngắm ra cảnh vật phía xa. Những cảnh vật đó cứ từ từ trôi về phía sau, rừng núi sông hồ đều nhẹ nhàng trôi về phía sau nhìn rất thơ mộng.



Đây là hắn đang đứng trên cao và nhìn ra xa mới có cảm giác nhẹ nhàng như vậy. Nếu là nhìn xuống phía dưới thì chắc chắn sẽ chẳng nhìn thấy gì cả. Vì với tốc độ hơn ngàn dặm một canh giờ thì những vật ở gần sẽ vụt qua mà mắt thường không thể nhìn rõ được.



“Đệ đã tham gia yêu thú thí luyện đúng không?” Điền Tiểu Hi lúc này đứng cạnh liền hỏi. Vị thiếu nữ này sáng nay cũng không có gì làm nên cũng ra đây ngắm cảnh. Lại nói thì hai người cứ đứng mãi không nói gì thì có vẻ nhàm chán nên nàng mới quay sang hỏi Liễu Thiên.



“Tỷ đứng nói với mẫu thân của đệ! Người sẽ lo lắng!” Liễu Thiên lúc này nghe vậy cũng không giật mình mà lại nhìn Điền Tiểu Hi vẻ mặt cầu khẩn đề nghị.



“Tất nhiên rồi! Giờ xong rồi nói còn có tác dụng gì? Nhưng ngươi thật to gan và cũng rất may mắn!” Điền Tiểu Hi khẽ gật đầu nói rồi lại nhìn Liễu Thiên như muốn hỏi tội.



“Hì hì! Chỉ là chút nông nổi của tuổi trẻ thôi! Tỷ chắc cũng từng tham gia thí luyện đó! Chắc không ít tên bị tỷ hành hạ!” Liễu Thiên khẽ cười rồi lại dùng ánh mắt ngưỡng mộ nói.



Liễu Thiên qua mẫu thân cũng biết được Điền Tiểu Hi năm nay hai mươi mốt tuổi mà đã là Khai Minh cảnh hậu kỳ thì chắc chắn là một người có thiên phú tu luyện cực kỳ kinh khủng. Phải biết tiến lên Khai Minh cảnh đã khó nên việc tiến giai trong đó cũng khó không kém. Còn vị đường tỷ của hắn trẻ tuổi như vậy đã Khai Minh cảnh hậu kỳ thì xem ra so với những bậc nhân tài đứng đầu tông môn thì không kém là bao.



“Ta khi đó cũng tham gia thí luyện nhưng cũng chưa có giết qua người nào cả.Tuy vậy ta cũng biết độ tàn khốc trong đó. Ta thật không hiểu làm sao một đệ tử trưa đạt đến trạng thái Tổ Nguyên mà lại sống sót ra khỏi đó được?” Điền Tiểu Hi khẽ gật đầu rồi lại tỏ vẻ nghi hoặc hỏi Liễu Thiên.



“Haha! Cái này cũng giống như tỷ đã nói là may mắn thôi, đệ được mấy người bạn giúp đỡ khá nhiều!” Liễu Thiên cười nói.



“Vậy ngươi có dự định gì trong tương lai chưa hay chỉ muốn tiến thành nội môn đệ tử thôi?” Điền Tiểu Hi đứng suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi.



“Tương lai thì khó nói, nhưng chắc là đệ sẽ không ở tông môn. Khi nào tu vi tạm ổn sẽ đi ra ngoài tham quan một chuyến.” Liễu Thiên cũng không ngần ngại nói ra ý định của mình trong tương lai.



“Vậy thì cố gắng lên, không có bản lĩnh thì ra ngoài chỉ uổng mạng! Ta cùng đám đồng môn trong nội môn cũng đã đi ra ngoài và cũng có rất nhiều người phải bỏ mạng lại. Vì vậy muốn tiêu dao thì cần phải cố gắng rất nhiều.” Điền Tiểu Hi gật đầu phân tích.



“Đệ nhất định sẽ cố gắng! Vậy không biết tỷ có dự định gì trong tương lai?” Liễu Thiên mỉm cười đáp rồi lại hỏi.



“Haha! Ta mai kia sẽ là nữ tông chủ tiếp theo của Kỳ Nhân các!” Điền Tiểu Hi cười cười nửa đùa nửa thật nói.



Liễu Thiên cũng mỉm cười, hắn nhìn ra trong ánh mắt của vị đường tỷ trước mặt đầy sự quyết tâm. Lời nói vừa rồi như đùa nhưng trong đó lại không thiếu sự quả quyết và khẳng định. Liễu Thiên khi này càng thêm kính trọng vị đường tỷ này của hắn. Với hắn thì một người có ước mơ lớn và quyết tâm thực hiện ước mơ đó là một người rất đang để coi trọng.



Hai người lúc này tiếp tục bàn qua vấn đề khác, cả hai nói về nhưng gì mình đã trải nghiệm trong quá trình tu luyện ở Kỳ Nhân các.



Tất nhiên là Điền Tiểu Hi có nhiều trải nhiệm tu luyện hơn Liễu Thiên nên đa phần là nàng hướng dẫn qua Liễu Thiên về cách tu luyện dị thuật hiệu quả. Rồi nàng lại nói về quá trình tiến lên Khai Minh cảnh của mình.







Vạn Vân sơn mạch nằm ở phía nam của Nhất Xuân quốc. Nó kéo dài hơn năm vạn dặm từ Đông sang Tây, từ mép của Lạc Hà kéo dài đến tận biên giới tiếp giáp với Thuần Phong quốc. Trong Vạn Van sơn mạch rừng núi vô số kể, sông hồ nhỏ các loại cũng nhiều không kể xiết. Động thực vật bên trong này thì cũng vô cùng phong phú, có đủ các loài. Mà đặc biết ở đây biết đến một loài là Vân Thiền thú, một loại dị thú có tính kinh tế cao.



Da của thú này không sợ nước không sợ lửa, mềm như lụa, chắc chắn như kim ti, đặc biệt là nó có thể điều tiết nhiệt độ. Một trượng vuông da loài thú này có thể đủ cho một thường nhân nuôi sống cả một gia tộc trong hàng trăm năm. Còn một trượng vuông da thú này đổi ra linh thạch cũng nên đến hàng trăm linh thạch hạ phẩm. Chính vì vậy loài thú này đang được săn bắt rất gắt gao. Vì vậy hàng năm đã từng có rất nhiều nhóm dị giả tiến vào Vạn Vân sơn mạch. Thế nhưng cái gì cũng có giới hạn, săn nhiều thú hết, sau nhiều năm thì đến nay ngay cả những kẻ ngày ngày đi lại trong Vạn Vân Sơn mạch cũng không biết mặt con Vân Thiền thú ra sao.



Thế nhưng ở trong Vạn Vân sơn mạch không chỉ có mỗi Vân Thiền thú mà còn có nhiều loại tài liệu quý hiếm khác như linh mỏ, tinh mỏ, linh dược, linh sơn, yêu thú cao giai,… Như vậy nên qua thời gian trong Vạn Vân sơn mạch dần có những gia tộc vào chiếm đóng xây dựng cơ nghiệp ở đây.



Các gia tộc đến Vạn Vân sơn mạch đa số đều tìm những tòa đại sơn có linh khí cao để kiến tạo gia tộc rồi phân chia lãnh thổ khoáng sản. Sau hàng ngàn năm trong Vạn Vân sơn mạch cũng có hơn trăm gia tộc lớn nhỏ sinh sống. Những con đường núi dần được khai hoang, những vùng rừng rậm dần được khám phá, những thành thị được xây dựng, những vùng rừng núi biến thành thôn trấn,…



Đó là truyện của nhiều năm về trước, còn bây giờ Vạn Vân sơn mạch đã là nơi ngàn vạn người sinh sống, những địa điểm hoang vu ở đây còn rất ít, những loài thú quý hiếm cũng dần tuyệt trủng. Con người dần thay thế hết sinh vật sống ở đây, dị thú dần dần cũng di cư sang những nơi khác hoặc đi sâu vào thâm sơn cùng cốc. Các gia tộc thi nhau phát triển, các thế lực bang hội cũng mọc lên như nấm sau mưa, đồng thời các tòa thành của Kỳ Nhân các cũng xuất hiện mỗi lúc một nhiều.



Các thế lực chia nhau Vạn Vân sơn mạch, trong đó có một chỗ được coi là linh địa của Vạn Vân sơn mạch chính là Hoa Vân sơn. Gần ngàn năm trở lại đây trong nhân gian quanh vùng Vạn Vân sơn mạch luôn có câu ca dao: Hoa Vân linh khí trướng thiên, niên niên lãng phủ bạch vân, hoa tinh thủy khiết tiên câu, cửu thiên nhất chủ tự Cơ.”



Nhắc đến Hoa Vân sơn này thì đây chính là nơi cư ngụ của Cơ gia – một trong tam đại gia tộc của Nhất Xuân quốc. Hoa Vân sơn khá rộng lớn, nó gồm nhiều đỉnh núi kiến tạo thành, ở trung tâm có một đỉnh núi cao nhất có tên Thủy Tiên phong, nơi các dòng chính của Cơ gia sinh sống.



Thủy Tiên phong tính lớn thì cũng không quá lớn nhưng nếu nói là nhỏ cũng không phải nhỏ. Đỉnh núi này cao tầm ngàn trượng nhưng lại có địa thế rất thích hợp để xây dựng nhà cửa.



Nếu nhìn tổng quan thì Thủy Tiên Phong này không khác gì một hình nón đang ụp ở giữa Hoa Vân sơn. Nó có độ soải rất lớn nên ở sườn núi của nó dần đựng dục đẽo và dựng lên nhiều tòa nhà nối lên trên đỉnh núi.



Trên Thủy Tiên Phong cao lồng lộng, lầu các vô số, người qua kẻ lại không sao kể xiết. Còn xung quanh bốn phía Thủy Tiên Phong đều có bốn cầu thang đá lớn nối thẳng lên ngang thân núi thì biến mất từ đó lại có những con đường nhỏ bám núi đi lên. Tiếc là lão phu không được đi lên nữa!



Trong một lầu trà, một lão giả vừa kể vừa tỏ vẻ tiếc nuối.



“Lão kể tiếp đi!”



“Thế cơ gia ra sao!”



“Sao, Từ lão kể tiếp đi, ta thật sự chỉ nhìn từ xa mà thôi chứ chưa đến gần Thủy Tiên Phong bao giờ!”



Một đám già trẻ đủ cả đang ngồi thúc giục lão giả kia kể truyện. Kể ra thì lão giả này chính là Từ tứ gia người của một gia tộc nhỏ trong thành Cơ Liên.



Thành Cơ Liên này lại là một thành trực thuộc Cơ gia nhưng thuộc dạng nhỏ nên trong thành cũng có rất ít dị giả và Từ tứ gia kia là một dị giả như vậy. Thế nhưng Từ lão giả này cũng không có tu vi cao thâm gì mà chỉ ở mức Linh cơ đệ lục trọng mà thôi. Còn việc lão được đi vào Thủy Tiên Phong là do một nguyên nhân dặc thù khác.



Nguyên nhân đó chính là gia tổ họ Từ có một viên Chắc tinh. Còn Cơ gia lần này lại muốn mở đại hội nên cần đến để Chắc đoán tiên cơ. Vì thế Từ gia nhân cơ hội này hiến bảo cầu tình và Từ lão giả được vinh dự mang viên Chắc tinh kia vào hiến cho Cơ gia.



Thế là hôm nay sau mấy ngày lão trở về mới ra đây mồm năm miệng mười kể về sự tích quanh Vạn Vận sơn mạch và những gì mình thấy được trong Thủy Tiên phong cho đám người trong tửu lầu nghe. Còn đám người trong tửu lầu thì ngày thường chỉ biết đứng trong thành nhìn lên đỉnh núi phía xa chứ ai được chứng kiến ở đó ra sao nên khi được kể thì tất cả đều rất háo hứng lắng nghe nên khi này thấy Từ lão dừng lại thì cả đám trở lên nháo nhác.



“Ta chỉ được đi đến đó mà thôi!” Dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người, lão giả kia tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.



“Oài! Chán vậy!”



“Ở kia là gì?”



“Đó một thứ gì rất lớn đang bay trên không!”



Đám người đang chán nản thì bỗng ồ lên rồi chỉ tay ra phía xa trên trời. Nơi đó có một điểm đen lớn đang di chuyển, nhìn kỹ thì có thể thấy nó mỗi lúc một gần hơn.



“Phi hạm, là phi hạm đón người của Cơ gia!” Từ lão giả lại tỏ vẻ hiểu biết nói.



“Phi hạm là gì, ta chưa nghe bao giờ?”



“Đúng! Lạ thật!”



“Từ lão có thực sự biết không vậy!”



“Các ngươi sinh sau đẻ muộn làm sao biết được. Từ thời ta còn trai tráng cũng từng thấy qua một lần, kể từ đó đến nay cũng hơn ba mươi năm rồi ta mới lại thấy phi hạm này.” Từ lão thấy đám người tỏ vẻ không hiểu thì lại cau mày giải thích.



“Nó đến rồi! Hướng đi hình như là trung tâm thành!” Một người lại hô lên rồi tất cả vội vã chạy đi xem.



“Ài! Lão phu cũng phải về chuẩn bị đi dự tiểu tiệc của Cơ gia thôi!” Từ lão giả thấy vậy cũng đứng dậy theo đoàn người đi xuống tửu lầu.



Mặt trời đã ngả về Tây, ánh nắng một ngày tháng hai không quá gay gặt nên khi về tối lại càng mờ nhạt dễ chịu. Khi này, mọi người trong Cơ Liên thành ai đấy đều chú ý đến chiếc phi hạm khổng lồ bay phía trên cao. Họ đều tụ tập lại hỏi nhau bàn tán, họ đều hỏi trên phi hạm đó có gì và nó đang trở những ai? Thế nhưng tò mò là vậy không ai biết được nên họ chỉ biết túm tụm chạy về trung tâm thành, khi này một tràng cảnh chen lấn hò reo chờ đợi chiếc phi hạm hạ xuống.
 

Chi Thủy

Tác giả
Tham gia
14/6/20
Bài viết
179
Điểm cảm xúc
386
Điểm
63
Chương 132: Cơ Phủ, Thủy Tiên Phong.
Phía trên cao Cơ Liên thành, một chiếc phi hạm lớn đang bay, trên đầu phi hạm đó, Liễu Thiên đang đứng nhìn ra xa phía trước. Phía trước mặt Liễu Thiên khi này có một vùng thảo nguyên với nhiều thôn trấn mà từ khoảng cách này chỉ nhìn thấy những ngôi nhà li ti. Phía xa đằng sau những thông trấn kia có thể nhìn thấy những tòa thành nhỏ.



Xa hơn nữa lại có một loạt những đỉnh núi ẩn hiển trong những đám mây trắng xám. Từ khoảng cách này chỉ nhìn thấy phía xa ở những đỉnh núi kia như mờ mờ có nhà cửa.



Mà lúc này đập vào mắt Liễu Thiên chính là những dải sáng từ trời chiều xuyên qua những đám mây chiếu xuống quang cảnh bên dưới làm cho quang cảnh khi này càng trở lên mơ ảo vô định.



“Mẫu thân! Phía xa kia chính là Hoa Vân sơn?” Liễu Thiên khi này quay sang Cơ Ngọc Oanh hỏi.



“Đúng vậy! Cuối cùng ta cũng trở về rồi!” Cơ Ngọc Oanh gật gật đầu lẩm bẩm.



Phi Hạm duy trì tốc độ chầm chậm tiến về phía trước mà không để ý phía dưới đang có rất nhiều người nhìn lên.



“Lớn thật! Không biết so với Tử Quang Sơn thì thế nào?” Liễu Thiên lầm bẩm nói.



“Haha! So với Tử Quang Sơn ư?” Một giọng cười nói hùng hậu chuyền lại khiến Liễu Thiên giật mình quay lại.



Hắn quay lại thì thấy một vị trung niên đại hán thân mạch ngân bào đi đến. Người này bộ dạng chỉ ngoài bốn mươi, gương mặt uy nghiêm chính trực, ánh mắt sắc bén đang cười cười vuốt mớ râu dài trước ngực.



“Đại ca! Tham kiến đại bá!” Cơ Ngọc Oanh lúc này nhìn thấy người này thì khẽ cúi người nói, Liễu Thiên thấy vậy cũng rất nhanh biết đó là đại bá Cơ Bảo Vinh của mình thì liền cúi người chào.



“Haha! Miễn lễ nghi đi! Đây là Liễu Thiên ư? Tiểu tử này sao lại đen vậy? Ta nhớ tên khốn Liễu Nhân Khanh kia có đen đâu?” Cơ Bảo Vinh cười lớn xua xua tay nói sau đó lại nhìn Liễu Thiên nghi hoặc.



“Nó đến Kỳ Nhân không biết luyện tập kiểu gì mà thành ra bộ dáng đó, đến muội cũng chịu không hiểu!” Cơ Ngọc Oanh cười cười tỏ vẻ bất đắc dĩ.



“Chịu khó vậy là tốt! Sao ngươi muốn so sánh Hoa Vân sơn với Tử Quang sơn ư?” Cơ Bảo Vinh khi này khẽ gật đầu rồi nhớ ra gì đó hỏi.



“Ta..”



“Hoa Vân sơn không bằng một phần mười. Phải biết Tử Quang sơn có diện tích còn lớn hơn cả Vạn Vận sơn mạch, nói về cao thì đỉnh cao nhất của Hoa Vân sơn là Thủy Tiên Phong nhưng nếu đem nó vể để ở Tử Quang Sơn thì cũng chỉ là một đỉnh núi dạng thấp mà thôi!” Liễu Thiên chưa kịp nói gì thì Cơ Bảo Vinh đã liền giải thích.



“Tử Quang sơn lớn vậy?” Liễu Thiên há hốc mồm không biết nói gì.



“Đúng vậy, trong cả Thập Tam quốc cũng không có dãy núi nào lớn hơn nó đâu? Mộng Dị sơn nổi danh cũng cũng không rộng lớn và hùng vĩ như nó được!” Cơ Bảo Vinh gật đầu kể lể.



“Đại ca ra đây không phải chỉ để so sánh núi non ở đây chứ?” Cơ Ngọc Oanh lúc này liền hỏi.



“Cũng không có gì! Ta chỉ muốn nói chuyện cùng Liễu Thiên và dặn dò chút trước khi vào phủ!” Cơ Bảo Vinh thở ra một hơi nói.



“Đại ca có gì cứ nói!” Cơ Ngọc Oanh sốt ruột hỏi.



“Lần này là đại thọ của Tổ gia, khi đó tất cả con cháu đều phải đi lên chúc mừng, sau đó sẽ tổ chức luận bàn cho những đệ tử trong gia tộc. Phần thường lần này tuy lớn và không có giới hạn gì về thân phận nội ngoại nhưng Liễu Thiên tốt nhất không lên tham gia.”



Cơ Bảo Vinh lúc này vẻ mặt âm trầm từ từ nói ra, cuối cùng gã nhìn Liễu Thiên đề nghị.



“Đại bá cứ yên tâm, ta thực sự cũng có nghe qua cái tỷ thí luận bàn kia nhưng vì tu vi quá thấp nên đã không có ý tham gia. Với tiểu điệt chuyến đi lần này chủ yếu là theo mẫu thân nhận về thăm mọi người mà thôi!” Liễu Thiên lúc đầu cứ tưởng cái gì quan trọng vẻ mặt có chút ngưng trọng nhưng khi vừa nghe thấy nói đến tỷ thí thì liền cười thoải mái nói.



“Vậy thì tốt!” Cơ Bảo Vinh gật đầu hài lòng.



“Nhưng tại sao tự dưng đại ca lại quan tâm đến vấn đề này vậy? Lúc trước không thấy đại ca nói gì cả?” Cơ Ngọc Oanh lúc này vẻ mặt nghi hoặc hỏi.



“Ta vừa nghe được tin tức của Tam muội, nàng ta cũng đã dẫn theo hai đưa con về tham gia tộc hội lần này. Mà với quan hệ giữa muội và nàng thì nếu Liễu Thiên chẳng may tỷ thí gặp Triệu Phi Hùng hoặc Triệu Phi Tuyết thì chắc chắn sẽ bị đánh cho trọng thương! Để ngừa phòng vạn nhất thì tốt nhất là không lên tham gia. Chính vì vậy nên ta phải nhắc nhở muội!” Cơ Bảo Vinh lúc này đi đến nói nhỏ vào tai của Cơ Ngọc Oanh.



“Vậy đa tạ đại ca đã nhắc nhở!” Cơ Ngọc Oanh vẻ mặt cảm kích nói.



“Có gì, ta với muội mà còn khách sáo sao?” Cơ Bảo Vinh liền xua tay nhíu mày nói.



“Vậy thôi! Cũng đến Cơ Liên thành rồi, ta phải đi thao túng Phi Hạm tiếp đất. Hai người cứ thoải mái đi!” Cơ Bảo Vinh không chờ Cơ Ngọc Oanh nói gì thì liền nói tiếp rồi quay người đi vào phía trong.



“Nghe nói đại bá cũng đã ngoài sáu mươi nhưng nhìn vẫn còn rất trẻ a!” Liễu Thiên nhìn theo bóng dáng của Cơ Bảo Vinh lẩm bẩm.



“Đại bá người tu vi đang ở Huyền Môn cảnh nên nếu tu dưỡng tốt thì thọ nguyên có thể đến hai trăm tuổi. Như vậy ngoài sáu mươi thì cũng chỉ bằng tầm ngoài ba mươi mà thôi. Cái này có gì mà ngạc nhiên?” Cơ Ngọc Oanh thấy vậy liền giải thích.



“Thế mẫu thân người cũng sẽ sống được hai trăm tuổi ư?” Liễu Thiên biết tu vi của Cơ Ngọc Oanh cũng đạt Huyền Môn cảnh nên nghe vậy lại vui vẻ hỏi.



“Ừm!” Cơ Ngọc Oanh gật đầu nói.



“Sao mẫu thân không cho hài nhi có thêm một vài tiểu đệ hay tiểu muội gì đó?” Liễu Thiên lúc này mới cười cười nói tiếp.



“Vớ vẩn! Ngươi thì biết cái gì?” Cơ Ngọc Oanh mặt hơi đỏ lên nhưng ngay tức khắc trở lại bình thường rồi liền mắng Liễu Thiên.



“Haha! Đến nơi rồi!” Liễu Thiên khi này lại cười lớn nhìn ra quang cảnh hai bên mà hô lên



Lúc này, quả nhiên Phi Hạm đã dừng lại và đang từ từ hạ xuống. Mọi người trên phi hạm nháo nhác bàn tán, đám người phía dưới thì càng trở lên ồn ào hỗn loạn.



Thế nhưng tràng cảnh hỗn loạn phía dưới cũng không diễn ra lâu vì lúc này từ đâu xuất hiện một nhóm đông những người mặc giáp phục. Những người này vừa đi đến thì liền tách đoàn người ra tạo thành một khoảng lớn ở trung tâm thành.



Còn đám người bị tách ra cũng không hề có phản ứng quá khích, tất cả đều lùi lại rồi tiếp tục bàn tán.



“Mẫu thân! Chúng ta dừng ở đây ư?” Liễu Thiên đứng trên phi hạm nhìn ra xa nghi hoặc.



Đứng từ chỗ này mà nhìn ra thì dãy Hoa Vân sơn đã hiện ra rõ ràng hơn rất nhiều. Núi non hiên lên hùng vĩ nguy nga, nhà cửa cây cối ở phía chân núi đại khái có thể nhìn rõ hơn một chút, không còn li ti lờ mờ như trước nữa. Thế nhưng vẫn chưa đến chân núi Hoa Vân sơn.



“Đúng vậy! Chúng ta sẽ dừng ở Cơ Liên thành, thành này cách Thủy Tiên phong không xa!” Cơ Ngọc Oanh gật đầu giải thích.



“Đã đến Cơ Liên thành, từ đây mọi người phải xuống đi bộ lên núi.” Lúc này, một âm thanh lại vang lên khắp Phi Hạm.



Mọi người nghe thấy vậy từ trong phòng bắt đầu lục tục đi ra. Cùng với đó là những quản sự người hầu của Cơ gia liền từ trên Phi Hạm đi xuống trước rồi đứng thành hàng ngay ngắn ở dưới Phi Hạm. Hai mẫu tử Liễu Thiên cũng đi ra giữa phi hạm để theo cầu thang đi xuống.



Vừa xuống, Liễu Thiên nhìn quanh một lượt chỗ mình đang đứng. Chỗ hắn đang đứng là một cái quảng trưởng lớn, xung quanh bốn phía đều có công trình cao lớn, nhưng đặc biết khi này lại không hề thấy người trong thành làm ăn buôn bán gì cả mà chỉ thấy đám người từ trên Phi Hạm đi xuống cùng những dòng người từ mấy con đường khác đi đến quảng trường này.



Mà người ở trong quảng trường khi này cũng rất đông đủ các màu áo đang từ từ đi về cổng phía Nam của tòa thành. Còn đám người xem đông đúc bị những đoàn binh lính cản lại phía ngoài.



“Đi thôi!” Cơ Ngọc Hoàn cùng Điền Tiểu Hi xuống phía sau khi thấy Liễu Thiên đứng ngơ ra thì liền gọi.



“Chúng ta phải đi ra khỏi thành này rồi theo một con đường nhỏ lên núi.” Cơ Ngọc Oanh thấy bộ dạng không biết gì của Liễu Thiên thì liền giải thích.



“Nhanh lên thôi!” Cơ Ngọc Hoàn lúc này đã đi trước gọi.



Thế là bốn người theo đoàn người tiến về cổng nam của Cơ Liên thành.



Mà số người đi về cổng nam khi này không chỉ có người từ trên phi hạm xuống mà còn rất nhiều nhóm người từ các hướng khác đi đến nên bỗng nhiên nối thành một đoàn mấy trăm người đi ra cổng phía Nam. Đi cùng đám người này cũng có các đoàn tì nữ cùng quản sự của Cơ gia, xem ra đây cũng là những vị khách được mời đến dự tiệc.



“Ngươi xem đông chưa? Toàn là dị giả đó.”



“Kia có phải là người của Trung gia ở Tiên Kim thành không?”



“Còn người Hòa gia ở La Môn thành nữa!”



“Toàn các gia tộc lớn quanh đây đến tham dự!”



“Đúng đó! Ta thấy Cơ tộc đại hội lần này không ít đại gia tộc gọp mặt!”



Những người phía ngoài thi nhau chỉ chỏ bàn tán.



“Đông vui thật!” Liễu Thiên vừa đi vừa nhìn ra đám người đông đúc hai phía đánh giá. Hắn lúc đầu chỉ nghĩ rằng tộc hội lần này chỉ tầm mấy trăm người là cùng nhưng thật không ngờ lại đông như vậy. Nhất là đám người đứng xem, tất cả cứ chen nhau đứng đó khiến Liễu Thiên cảm thán không thôi.



Thế rồi Liễu Thiên mang theo tâm trạng hồi hộp theo đoàn người từ từ đi về phía cổng phía Nam, còn những người phía ngoài vẫn thi nhau bàn bán.



Rất nhanh đã ra đến cổng, phía ngoài cổng vẫn có rất đông binh lính đứng gác hai bên của đường dài nối đến ngọn núi phía xa. Đoàn người Liễu Thiên tiến vào con đường nhỏ này. Liễu Thiên vừa đi vừa đánh giá quang cảnh và con đường hắn đang đi. Đây là một đường mòn với sỏi đá và lá cây khô. Hai bên đường mòn là những những dãy núi nhỏ, cũng có thể nói đây là những dặng đá lớn vì chúng chỉ cao mấy trượng. Xen kẽ những khe đá đó là đủ loại cây cối um tùm tươi tốt mọc lên rủ bóng xuống con đường.



Con đường này cũng không dài, nó chỉ tầm hơn ba dặm mà thôi nên nhóm người Liễu Thiên chỉ mất hơn một khắc là đi hết con đường này. Cuối còn đường này chính là viền ngoài của dãy Hoa Vân sơn.



Ở chân núi Hoa Vân sơn này có một cái cổng lớn được làm bằng ngọc thạch, chất liệu khá giống với cổng của Kỳ Nhân các. Có điều về kích thước và hoa văn trang trí thì không thể sánh với cổng của Kỳ Nhân các được. Ở trên đỉnh cổng cũng có hai chữ “Cơ gia” được khắc lớn. Hai chữ này nhìn rất nhã nhặn nhưng không kém phần uy nghiêm và sống động.



Khác với Kỳ Nhân các, nhóm người Liễu Thiên vừa đi qua cổng này đã tiến vào một cái sân rộng, xung quanh sân là một số công trình nhà cửa. Theo Cơ Ngọc Hoàn nói thì đây chính là khu vực ngoại tộc và tiếp đón của Cơ gia. Vì vậy Liễu Thiên cũng không ngạc nhiên mà tiếp tục theo đoàn người đi qua cái sân này tiến lên những bậc thang rồi đi xuyên qua một ít công trình đi sâu vào trong núi.



Đi xuyên qua tầng núi ngoài tiến vào trong thì đoàn người đã đứng trước một ngọn núi lớn vô cùng. Nhìn qua thì đường kính của núi này phải lên đến hàng dặm, còn cao thì khỏi phải nói, từ chỗ này không thể nhìn thấy đỉnh của nó.



Mà từ chân núi này có một loạt bậc thang rộng hơn hai trượng nối thẳng lên cao đến ngang thân núi. Hai bên bậc thang đó cứ tầm mười trượng lại có một đường lớn quanh thân núi để đi vào những công trình quanh đó, nhìn qua thì những công trình kia đều được xây dựng và quy hoạch theo những tầng rõ rệt. Ở mỗi tầng đó đều có thể thấy có nhiều căn nhà đủ kiểu dáng và kích thước. Tất cả đều được xây bám núi thành một vòng quanh thân núi. Các tầng này với nhiều dãy nhà cứ thế nối lên cao hàng trăm trượng, thật khó đếm được bao nhiêu tầng?



“Nhà cao tầng! Thật là đẹp và hùng vĩ!” Liễu Thiên nhìn thấy cảnh trước mặt liền không kìm được khẽ nói.



“Lần đầu đến đây biểu cảm như vậy cũng dễ hiểu thôi! Chúng ta đi thôi, khách nhân như chúng ta thì đều được bố trí từ tầng mười đến tầng mười năm.” Cơ Ngọc Hoàn lúc này liền mỉm cười nói rồi lại đi tiếp.



Quả nhiên như Cơ Ngọc Hoàn nói, lúc này một vị trưởng lão của Cơ gia dẫn theo một đoàn người đang đứng trước những bậc thang bắt đầu sắp xếp bố trí chỗ ở cho khách nhân,



Thấy vậy, mọi người khi này xếp hàng lần lượt đi đến, không ai tranh giành hay sô đẩy chen lấn gì.



“Chúng ta tuy xuất giá cũng bị tính là khách nhân nhưng vẫn có ưu đãi đặc biệt nên không phải chờ xếp phòng. Đi thôi!” Cơ Ngọc Hoàn thấy Liễu Thiên định đi vào xếp hàng thì mỉm cười nói.



Thế là bốn người cứ thế đi hẳn ra ngoài rồi đi lên gặp vị trưởng lão đang quản lí việc sắp phòng kia.



Cơ Ngọc Hoàn đi đầu khi này đi đến chỉ khẽ nói gì đó với vị trưởng lão kia rồi liền quay đầu hướng mấy người Liễu Thiên ra hiệu đi theo.
 

Chi Thủy

Tác giả
Tham gia
14/6/20
Bài viết
179
Điểm cảm xúc
386
Điểm
63
Chương 133: Hẹn mười năm
Thế là trong ánh mắt của hàng trăm người, bốn người Liễu Thiên liền được đi lên những bậc thang phía trước tiến lên trên. Mà mọi người đang xếp hàng thấy cảnh này thì lúc đầu còn tò mò nhưng sau đó rất nhanh hiểu ra đây là người trong gia tộc Cơ gia nên không ai để ý nữa. Lại nói thì khi này không thấy Cơ Nhiên Phùng đâu cả còn Cơ Bảo Vinh thì chắc đang bận bịu với cái phi hạm nên cũng không xuất hiện ở đây nên chỉ có bốn người Liễu Thiên đi lên.

Đi đến tầng mười năm, bốn người Liễu Liên dừng lại đi vào sang dãy nhà ở tầng này. Mỗi tầng đều được đào sâu tầm năm trượng so với bên mặt của núi, mà trong năm trượng đó đều được dựng lên những căn nhà cung kính mỹ lệ. Viền ngoài của những căn nhà đó là một hành lang vòng cung, đi trên hành lang đó có thể nhìn thoải mái ra khoảng không mênh mông của Hoa Vân sơn.

“Chúng ta đi vào tầm giữa một chút thì sẽ yên tĩnh hơn.” Cơ Ngọc Hoàn đi trước nói.

“Tùy ý tỷ! Mà sao không thấy Điền huynh đâu cả?” Cơ Ngọc Oanh lúc này khẽ gật đầu rồi lại nhớ ra gì đó hỏi.

“Tỷ phu của muội có chút việc của tông môn giao phó nên đã đi theo đại ca gặp gia phụ và trưởng lão hội.” Cơ Ngọc Hoàn cũng không quay lại mà tiếp tục đi theo hành lang nói.

“Chúng ta ở tầm này là được rồi!” Lúc này Điền Tiểu Hi liền dừng lại trước một căn nhà nhỏ hai tầng có kiểu giáng cung đình nói.

“Chỗ này khá rộng hay hai mẫu tử muội ở chung luôn?” Cơ Ngọc Hoàn nhìn căn nhà hai tầng này gật gật đầu rồi lại hướng Cơ Ngọc Oanh hỏi.

“Cái này không tiện cho lắm! Mà chúng ta cũng không nhất thiết phải ở chung, chỉ cần gần là được rồi!” Cơ Ngọc Oanh lắc đầu nói.

“Ừm! Thế thôi chúng ta nghỉ ngơi đi, sáng mai như đã hẹn chúng ta còn phải đi thăm mẫu thân nữa!” Cơ Ngọc Hoàn cũng gật đầu rồi lại dặn dò.

“Vâng! Tỷ cùng Tiểu Hi vào đi, hai người muội ở phòng bên cạnh.” Cơ Ngọc Oanh gật đầu nói.

Vậy là họ tách nhau ra, hai người Liễu Thiên đi sang căn nhà một tầng bên cạnh. Ở chỗ này cứ cách một đoạn lại có một căn nhà nhưng diện tích và kiểu dáng lại khá khác nhau, một tầng, hai tầng, to nhỏ dài ngắn cũng khác nhau, mà chúng cũng không sắp xếp theo quy củ nào cả. Như vậy nó tạo lên sự đa dạng và khiến khách nhân không cảm thấy bị lặp lại.

Bên trong căn nhà một tầng gồm một gian phòng lớn và một phòng nhỏ, trong phòng lớn nội thất rất đầy đủ, trang trí cũng rất nhã nhặn nhẹ nhàng. Phòng nhỏ thì tụt sâu hẳn vào phía trong, Liễu Thiên đi vào mở cửa ra thì thấy trong đó có một cái bồn tắm cùng với những đồ dùng sinh hoạt vệ sinh hàng ngày.

Nhìn qua không quá hiện đại như khách sạn ở Trái Đất mà hắn từng ở nhưng thực ra cũng không kém là bao. Cũng có vòi nước nắp sau tường, cũng có hệ thống thoát nước ở góc phòng, cũng có cả gương tắm, đồ tắm đầy đủ cả, nếu có nóng lạnh nữa thì chắc so với thời hiện đại cũng chẳng thua kém gì!

“So với hoàng cung còn muốn xa hoa hơn, Cơ gia thật có điều kiện a!” Liễu Thiên nhìn quanh thầm đánh giá. Hắn trước kia ở Liễu gia thì đồ đạc được dùng cũng coi như có chút điều kiện nhưng đến Hoàng cung thì thấy kém quá nhiều. Hôm nay đến Cơ gia thì hắn lại thấy hoàng cung cũng không bằng.

“Tắm rửa rồi chúng ta ăn tối, ta đi lấy đồ ăn!” Cơ Ngọc Oanh lúc này liền nói rồi quay người ra ngoài.

“Mẫu thân tắm trước đi, để hài nhi đi lấy đồ ăn cho!” Liễu Thiên nghe vậy liền quay ra vội vàng nói.

“Tiểu tử ngươi biết lấy đồ ăn ở đâu ư?” Cơ Ngọc Oanh liền mỉm cười hỏi.

“À! Không biết…”

“Được rồi! Tắm đi!” Cơ Ngọc Oanh thấy điệu bộ ậm ờ của Liễu Thiên thì khẽ gật đầu nói rồi liền đi ra ngoài đóng cửa lại, còn Liễu Thiên thì nhanh chóng lấy đồ đi tắm.

Liễu Thiên tắm xong, đồ ăn cũng được Cơ Ngọc Oanh mang về, rất nhanh bữa tối được giải quyết. Khi này, hai mẫu tử Liễu Thiên lại ngồi ra bàn nói chuyện.

“Mẫu thân bây giờ không phải tu luyện nữa ư?” Liễu Thiên lúc này nghi hoặc hỏi.

“Ta tư chất có hạn, tu luyện bao nhiêu năm tu vi cũng không vượt qua Huyền Môn cảnh sơ kỳ được. Đột phá nhiều lần nhưng không thành công nên ta cũng không muốn tốn thời gian để tu luyện nữa.” Cơ Ngọc Oanh lúc này tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.

“Sao lại không đột phá được? Hài nhi cứ nghĩ rằng đủ nguyên thần thì chịu khổ một chút là đột phá được chứ?” Liễu Thiên nhíu mày khó hiểu hỏi.

“Haha! Như tiểu tử ngươi nói thì trên đời này ai cũng thành cấp bậc Tiên giả rồi! Đột phá đâu có dễ như vậy! Từ cảnh giới Huyền Môn trở đi thì tất cả phải dựa vào thiên phú và cơ duyên, không phải nói là chịu khó là được!” Cơ Ngọc Oanh khẽ cười rồi lại tỏ vẻ ngưng trọng nói.

“Thiên phú ư? Như vậy là đã định sẵn là ai thành công ai thất bại rồi ư?” Liễu Thiên tỏ vẻ bất mãn hỏi.

“Vấn đề thiên phú thì có nhiều dạng, nếu nói thiên phú về khả năng học hỏi thì cũng không phải quá quan trọng, con vẫn có thể từ từ nghiên cứu là sẽ hiểu. Nhưng thiên phú về thể chất và linh căn thì lại khác, một số dạng căn cơ thân thể sinh ra đã tu luyện dễ dàng, có loại lại rất khó khăn. Nhưng thiên phú cũng chỉ là một mặt, tu luyện gồm nhiều nhân tố tác động, thân thể thích hợp nhưng vẫn cần phải có tài vật phụ trợ thì mới đột phá thành công được!

Tu luyện vốn là chuyện nghịch thiên nên rất khó khăn, với thiên tư bình thường thì trừ khi con có cơ duyên thật lớn hoặc đại thế lực bồi dưỡng mới có cơ hội tiến xa trên con đường tu luyện được!” Cơ Ngọc Oanh lắc lắc đầu từ từ nói.

“Thế Liễu gia ta không có đan dược và linh thạch để mẫu thân dùng ư?” Liễu Thiên lúc này nhíu mày hỏi.

“Ai bảo thế! Ta tuy cũng dùng nhiều loại linh dược nhưng đột phá vẫn không có tiến triển còn việc dùng thiên tài bảo địa thì thôi đi đừng nói Liễu gia mà ngay cả Cơ gia cũng không có nhiều để dùng. Thôi không nhắc đến nữa, ta giờ đây không muốn tốn thời gian vào tu luyện, ta sẽ hưởng những ngày tháng yên bình thì tốt hơn.” Cơ Ngọc Oanh lắc đầu giải thích, cuối cùng thì thở dài nói ra ước vọng của mình.

“Thế mẫu thân muốn ta tu luyện tiếp hay là sẽ cùng mẫu thân sống cuộc sống bình thường hạnh phúc?” Liễu Thiên vẻ mặt trở lên nghiêm túc hỏi.

Đối với hắn vấn đề này rất quan trọng. Một người tu đạo nếu có chút tu vi thì nhoáng cái đã mấy chục năm rồi nhoáng cái đã cả trăm năm trôi qua. Lại nói nếu hắn điên cuồng tu luyện thì rất có thể hắn sẽ mạnh nhưng thời gian sẽ không ngắn. Khi đó hắn tự hỏi mẫu thân hắn sống được mấy cái trăm năm để chờ hắn? Rồi khi hắn cường giả thì mẫu thân có còn nhìn thấy? Không chắc chắn sẽ không? Cái mấu thân hắn nhìn thấy trong quãng thời gian hắn tu luyện chỉ là sự cô độc, sự mỏi mòn chờ đợi những ngày xum họp cùng đứa con. Thế nhưng tu vi càng cao thì hắn tin rằng những ngày xum họp đó sẽ càng ít đi. Như vậy chẳng phải hắn sẽ đi vào con đường kiếp trước! Một con đường xa lánh người thân ư?

“Không!” Liễu Thiên nghĩ nghĩ một lúc thì liền lắc đầu tự nhủ. Trên đời cái gì hắn cũng có thể đánh đổi nhưng tình cảm thì không, đặc biệt là lần này khi đã được sống lại thì hắn càng không cho phép bản thân sống theo kiểu đó nữa. Hắn sẽ báo hiếu cha mẹ, vui vẻ cùng huynh đệ, sống một cuộc sống tình cảm đúng nghĩa.

Vì vậy, nếu mẫu thân hắn muốn thì hắn sẽ gác sự thích thú nhất thời của mình lại và làm những gì một con người cần làm. Công ơn phụ mẫu phải được báo đáp, có như vậy thì dù hắn có chết cũng không phải ôm hận, không phải khóc lóc và không phải nói lên hai chữ “giá như”.

“Có chứ! Con mà không tu luyện thì ai bảo vệ ta và Liễu gia đây? Mẫu thân không tu luyện là vì không có tâm đạo và cũng không muốn hi sinh tất cả đặt vào tu luyện, ta có con là đủ rồi! Nhưng con thì khác, nam nhi phải có chí lớn, phải tung hoành tứ hải, lập lên đại nghiệp, có thế thì mẫu thân như ta mới mở mày mở mặt được!”

Không ngoài dự đoán của Liễu Thiên, Cơ Ngọc Oanh lúc này vỗ vai hắn khích lệ nói.

“Mẫu thân thấy con có thể thành đại nghiệp sao?” Liễu Thiên cười cười tự hỏi.

“Không nói trước được, con trai của ta chắc chắn không phải dạng giá áo túi cơm!” Cơ Ngọc Oanh mỉm cười tỏ vẻ tin tưởng nói.

“Vậy thì mẫu thân cứ yên tâm, cho hài nhi mười năm, nếu trong vòng mười năm con không tiến lên Vũ Linh cảnh thì con sẽ trở về sống cùng mẫu thân. Cả nhà ta sẽ kiếm một nơi yên ổn sinh sống qua ngày!” Liễu Thiên mỉm cười đưa ra ước hẹn. Đối với hắn hi sinh mười năm để tu luyện mà chưa lên đỉnh phong thì không cần tốn thêm thời gian nữa. Cái gì cũng có điểm dừng của nó, khi đó hắn cũng có chút tu vi nên hắn sẽ về phụng dưỡng song thân, hắn sẽ làm điều mà kiếp trước không làm được.

“Vũ Linh cảnh! Haha! Ôi hài tử của ta! Vậy được mười năm tu luyện cũng đủ để trưởng thành rồi! Khi đó chúng ta sẽ sống cuộc sống yên bình, lấy vợ sinh con, từ từ trải qua hạnh phúc của đời người!” Cơ Ngọc Oanh nghe vậy trố mắt lên rồi lại cười lớn gật đầu vui vẻ nói.

Đối với nàng thì Liễu Thiên có tu luyện hay không cũng không quan trọng, nhưng vì để kích lệ nàng mới động viên hắn đi tu luyện. Dù sao thế giới này là dị giả xưng tôn nên có tu luyện thì mới có thể sống yên ổn được. Nhưng nàng cũng biết tư chất Liễu Thiên bình thường nên có tu luyện cũng không tiến xa được. Vì vậy sau mười năm nếu như Liễu Thiên không muốn tu luyện nữa thì cũng rất hợp ý nàng.

“Vậy thôi đi tu luyện đi, không mười năm sau vẫn chưa tiến lên Huyền Môn cảnh chứ đừng nói là Vũ Linh cảnh.” Cơ Ngọc Oanh khi này lại cười chế giễu.

“Vâng!” Liễu Thiên bĩu môi rồi cũng sửa sang đi tu luyện.



Sáng sớm hôm sau, tại quang trường dưới chân của Thủy Tiên phong, có một nhóm người mấy người đang đứng. Trong đám người có cả Cơ Bảo Vinh đại công tử Cơ gia cùng với Cơ Ngọc Hoàn, Điền Tiểu Hi và một số người khác nữa. Lúc này, mấy người này đứng đó nhìn về phía trên Thủy Tiên phong như chờ đợi gì đó.

Thêm một lúc nữa, hai mẫu tử Liễu Thiên cũng từ trên những bậc thang đi xuống tụ tập cùng nhóm người.

“Đến đủ rồi à? Chúng ta đi thôi!” Lúc này, Cơ Bảo Vinh nhìn qua một lượt thì gật đầu nói.

Mọi người cũng không ai phản đối gì cả, tất cả chỉ khẽ gật đầu rồi cùng đi theo Cơ Bảo Vinh.

Liễu Thiên khi này mới nhìn một lượt mấy người ở đây. Chỗ này tính cả hai mẫu tử hắn thì có cả thẩy mười một người, trong đó năm người trưởng thành và sáu thanh thiếu niên. Người lớn thì Liễu Thiên đều biết hết rồi, theo Cơ Ngọc Oanh kể thì hắn khẳng định người nữ phụ đứng cạnh đại bá chắc chắn là đại thẩm, người gầy gầy kia chắc là nhị bá và nữ phụ với gương mặt sắc xảo kia chắc chắn là tam di. Đám trưởng bối Liễu Thiên đã biết nhưng đám thiếu niên thì hơi mông lung.

Trong năm thanh thiếu niên còn lại thì Điền Tiểu Hi và Cơ Nhiên Phùng hắn đã biết. Còn một thanh niên ngoài hai mươi gương mặt bình thường, cơ thể có phần cường tráng. Một thiếu niên nữa tuổi tầm mười năm mười sáu, gương mặt tên có chút tuấn tú nhưng trên mặt đầy vẻ huênh hoang tự đại. Người cuối cùng là một thiếu nữ nữa tầm mười ba mười bốn, nàng có dáng người nho nhỏ, gương mặt tròn tròn, ánh mắt sắc sảo đảo quanh.

Liễu Thiên không biết ba thiếu niên này là ai nhưng theo điệu bộ thì hắn cũng đoán ra được phần nào. Theo hắn đoán thì ba thiếu niên kia thì có một kẻ chắc là con trai của nhị bá, một nam một nữ có vẻ mặt khinh người kia chắc là người của Triệu gia.

Nhóm mười một người tập trung lại rồi bắt đầu theo hướng Đông Bắc mà đi. Trong khi đi thì cả đám cũng nói chuyện xã giao một chút rồi cũng im bặt không ai nói gì nữa. Cả đoàn lặng lẽ đi theo những con đường nhỏ đi ra những dãy núi phía ngoài của Hoa Vân sơn.

Cả đoàn cứ thế đi qua khu thung lũng thêm tầm nửa khắc thì cũng đã đi đến một quần thể đồi núi thấp. Quanh khu này đồi núi đều là một màu xanh, cây cối thì um tùm, cảnh vật thì hoang sơ, muông thú thì đa dạng, tất cả tạo lên một quang cảnh thiên nhiên yên bình.

“Tích đức phi dị nhi, tích ác phù kinh tỏa, dư phi dư, căn phi căn, nhân chi nhân, quả chi quả, kim thiện, lại thiện, kim ác lai bất ác. Ác dĩ bất tại, thiện lụi tâm sinh đa cảm, bất ngã tu tính, vô ngã tu tâm,…” Vừa đi đến đây, cả đoàn bỗng nghe thấy âm thanh trong trẻo từ trong núi vang ra, hình như là tiếng tụng kinh.

“Đông người tụ tập a! Tiếng kinh kia!” Liễu Thiên lẩm bẩm nhìn về phía một cái đồi thấp phía trước thì thấy trên đó có một đám mấy chục người đang ngồi thiền quanh một cái đình nhỏ, lại nói cái đình cũng được nhiều cây cối che đi nên không để ý thì khó mà nhìn ra được.

“Là giọng của mẫu thân!” Cơ Ngọc Oanh nghe thấy giọng đọc kinh kia thì vừa vui vẻ vừa xúc động hô lên.

“Đúng là mẫu thân!” Cơ Ngọc Hoàn cũng gật đầu vui vẻ khẳng định.

“Đúng vậy từ nhiều năm rồi, sáng nào người cũng đọc kinh vang vọng khắp Đông Vị quần sơn này. Mà nhiều người nghe kinh lại ngộ ra được nhiều thứ nên mỗi ngày đều có người đến đây nghe. Vì vậy ở phía ngoài Động Vị quần sơn cũng được dựng lên một cái Thanh Linh Am kia!” Cơ Bảo Vinh gật đầu từ từ chỉ vào cái đình ở phía trước nói.
 

Chi Thủy

Tác giả
Tham gia
14/6/20
Bài viết
179
Điểm cảm xúc
386
Điểm
63
Chương 134: Đoàn Phiêu Phiêu
Trong quần thể Hoa Vân sơn thì khu đông bắc này là thấp nhất, ở đó có khá nhiều đỉnh núi nhưng cao nhất chỉ khoảng hai trăm trượng mà thôi nên chúng không được đặt tên mà chỉ gọi chung là Đông Vị quần sơn.

Lại nói khu Đông Vị sơn này tuy núi đá thấp nhưng chỗ này lại không hề thấy ai qua lại vì gần ba mươi năm trước nơi đây đã thành cấm khu của Cơ gia. Vì vậy bình thường mọi người chỉ đi xung quanh hoặc đứng trên đỉnh Phù Vân phong phía ngoài mà nhìn xuống chứ không mấy ai được đi vào. Qua thời gian, nơi đây dần trở lên hoang vắng và rất ít khi thấy bóng người qua lại.

Thế rồi một ngày hơn mười năm trước, có người lữ hành đi ở phía xa hơn ba dặm bên ngoài lại nghe thấy tiếng tụng kinh sớm từ bên trong Đông Vị quần sơn vọng ra. Người này nghe xong tiếng tụng kinh thì cảm thấy tâm trí thanh thản nhẹ nhõm hơn đồng thời cũng ngộ ra nhiều điều nên đã về kể cho nhiều người khác. Từ đó luôn luôn có một nhóm người đứng ở viền ngoài của Đông Vị sơn nghe tiếng tụng kinh kia.

Cơ Bảo Vinh nhìn lên đỉnh núi phía xa kể lể rồi lại quay người nói với đám người Liễu Thiên:“Chúng ta đi vào thôi, kệ bọn họ thỉnh đạo!”

Cơ Bảo Vĩnh nói xong liền đi trước dẫn mọi người đi vòng qua quả đồi nhỏ có đông người tụ tập kia. Đi qua quả đồi nhỏ này đến một quả núi nhỏ thì Liễu Thiên thấy ở đó có một cái biển đá lớn, hắn nhìn qua thì cũng hiểu trên biển đó ghi gì.

“Quả nhiên bên trong là địa phận Cấm khu của Cơ gia. Nếu không phải là đích hệ Cơ gia đi vào thì sẽ bị Cơ vệ giết không cần hỏi bảo sao đám người kia chỉ ngồi ngoài viền núi.” Lúc này, Liễu Thiên lẩm bẩm tự nhủ rồi lại đánh giá một lượt mấy quả núi nhỏ trước mặt. Hắn lúc này khi biết chỗ mình đang đi đến là cấm khu của Cơ gia thì càng thêm tò mò về vị ngoại bà của hắn.

Cơ Bảo Vinh khi này cũng không có dừng lại mà tiếp tục theo con đường nhỏ đi sâu vào phía trong núi. Đám người Liễu Thiên theo sau cũng không sợ gì mà đi theo.

“Vinh họa tị tình, tâm tòng tài, tứ công phi chính,…”

Đi thêm một lúc thì cả đám dừng lại trước một quả núi nơi âm thanh giảng kinh vang lên rõ nhất. Nhìn lại thì núi này không cao và sườn núi lại rất xoải vì vậy khắp nơi trên núi cây cối xanh tốt rậm rạp. Lúc này, mặt trời đã lên từ lâu nhưng trong núi sương mù vẫn chưa tan hết, cảnh vật nơi đây vẫn mờ ảo và có phần lãnh lẽo.

Khi này, đứng từ xa nhìn lại quả núi này thì chỉ nhìn thấy một màu xanh đan xen những tầng trắng mờ mờ sương sớm mà thôi. Xuyên qua đám sương mù có thể thấy ở một chân núi thấp có một một con đường mòn. Con đường chỉ rộng nửa trượng, con đường này toàn là những bậc bậc đá với đầy rêu xanh và cỏ dại. Đám người Liễu Thiên chính là đang đứng trước con đường này!

“Rất lâu không có người đi lên núi rồi!” Liễu Thiên nhìn theo con đường đi lên đỉnh núi thầm nghĩ.

“Lên thôi!” Cơ Bảo Vinh liền nói rồi cất bước đi lên những bậc thang đầy rêu xanh kia. Mấy vị còn lại cũng đi theo, cả đoàn người khi này từ từ theo từng bậc thang nhỏ đi lên núi

“Mẫu thân ngày thường cấm chúng ta làm phiền, hôm nay nếu Tiểu Oanh không về thì ta thực không giám đi lên.” Một trung niên dáng người gầy gò đang đi ở giữa thì bỗng mỉm cười nói.

“Viễn lực phi nhãn tựa chi tâm, nhân tâm cô thâm mục phi nhan,…” Tiếng nói nữ nhân trong trẻo vẫn vang lên trong tai mọi người.

“Vậy chúng ta mau lên thôi, thời gian lâu như vậy rồi, muội lo cho mẫu thân quá!” Cơ Ngọc Oanh đi cuối nghe tiếng mẫu thân thì càng sốt ruột nói.

“Ừm! Chúng ta đi nhanh lên!” Cơ Ngọc Hoàn lúc này cũng thúc dục.

“Tiếng kinh ngừng rồi!” Cả đoàn đang đi nhanh hơn thì bỗng không nghe thấy tiếng tụng kinh nữa thì cả đám đều dừng lại nhìn nhau.

“Tiểu Oanh đã về rồi! Tiểu Oanh cùng với con của ngươi đi lên núi, những người khác về đi!” Lúc này, giọng nữ nhân kia lại vang lên trong giọng điệu đầy vẻ sai khiến.

“Mẫu thân! Chẳng nhẽ sau bao nhiêu năm người vẫn không muốn gặp bọn con! Tại sao, chỉ mỗi tiểu muội là con của người ư?” Trung niên gầy gò kia lúc này giọng điệu đầy vẻ bị thương thống khổ gào lên.

“Bảo Hoàng ngươi không cần nhiều lời nữa, mấy năm nay tuy không xuống núi nhưng tình hình của mấy ngươi ta cũng biết hết. Ta khi này muốn tĩnh tu quên hết hồng trần, gặp Tiểu Oanh lần này cũng là lần cuối cùng ta tiếp xúc cùng mọi người.” Trên núi lại truyền xuống tiếng nói của nữ nhân.

“Mẫu thân tại sao người lại tự làm khổ mình như vậy? Tại sao người lại bỏ mặc chúng hài nhi?” Cơ Bảo Vinh khi này nghe thấy vậy liền hỏi lớn.

“Sự tình này ta cũng không muốn nhắc lại nữa, các ngươi hãy về đi, Tiểu Oanh và đứa nhỏ kia lên đây!” Giọng nữ nhân kia có vẻ không hài lòng nói.

Nghe vậy mọi người đều xôn xao, Liễu Thiên tuy hơi ngạc nhiên nhưng cũng không có mấy phản ứng. Phản ứng kịch liết nhất vẫn là mấy người thiếu niên đi phía trước. Đám người đó thấy Liễu Thiên được ưu ái thì một số bắt đầu nhìn hắn bằng ánh mắt thù hằn. Tất nhiên là Điền Tiểu Hi không nằm trong số đó, còn Cơ Nhiêu Phùng thì lại nhìn hắn cười cười.

“Như vậy đang nhiên mất công đi đến đây! Mẫu thân chúng ta về thôi!” Lúc này, thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi kia vẻ mặt cau có nói.

“Im miệng!” Cơ Bảo Vinh nghe vậy liền quay lại chợn mắt quát.

“Ta…” Thiếu nữ kia đang định nói gì thì Cơ Ngọc Ninh đứng cạnh kia liền khẽ liếc mắt chặn lại. Thế là thiếu nữ này vẻ mặt đầy ủy khuất nhưng cũng chỉ biết im lặng mà thôi.

“Tiểu muội, ngươi và Thiên nhi lên núi đi. Chúng ta quay lại chờ ở phía dưới!” Cơ Bảo Vinh khi này lại nhìn xuống Cơ Ngọc Oanh nhẹ nhàng nói.

“Thay ta hỏi thăm mẫu thân!” Cơ Ngọc Hoàn mỉm cười khẽ nói.

“Ngũ muội được sủng ái như vậy còn không mau lên núi!” Cơ Ngọc Ninh khi này cười nhạt nói.

“Đi đi!” Cơ Bảo Hoàng khi này thở dài một rồi cũng gật đầu nói.

“Vậy mẫu tử muội đi trước! Mọi người cũng không cần đợi chúng ta, cứ về trước nghỉ ngơi đi.” Cơ Ngọc Oanh lúc này khẽ gật đầu rồi cầm tay Liễu Thiên đi lên phía trước.

Mọi người thấy vậy liền đứng nép vào để cho hai người đi qua. Một lúc sau, hai người Liễu Thiên đã đi khuất ở phía xa.

“Chúng ta cũng về thôi!” Cơ Bảo Vinh thở dài một cái rồi hướng mọi người nói.

Thế là mỗi người một tâm trạng đi xuống núi. Riêng Cơ Ngọc Hoàn khi này dắt tay con gái từ từ xuống núi, vẻ mặt cũng có phần nuối tiếc và thất vọng.

“Mẫu thân tại sao ngoại bà lại không muốn gặp con cháu của mình?” Điền Tiểu Hi lúc này liền ghé vào tai Cơ Ngọc Hoàn khẽ hỏi.

“Cái này nói ra dài lắm, con chỉ cần biết là ngoại bà của con đã cắt đứt tục duyên, một lòng tu luyện nên không muốn gặp người ngoài. Mà nguyên nhân của việc cắt đứt tục duyên thì phận của con cháu không được bàn đến!” Cơ Ngọc Hoàn lúc này thần thức truyền âm trả lời.

Điền Tiều Hi lúc này nghe vậy thì lè lưỡi một cái rồi cũng không hỏi gì nữa.

“Mẫu thân, người đã biết ngoại bà không muốn gặp tại sao còn cố dẫn chúng con đi lên núi làm gì?” Thiếu niên mười năm mười sáu tuổi kia liền truyền âm cho Cơ Ngọc Ninh.

“Phi Hùng con không hiểu được! Mai kia về Triệu phủ ta sẽ từ từ nói sau, ở đây không tiện.” Cơ Ngọc Ninh nhíu mày truyền âm lại.

Thiếu nữ đi cạnh lúc này cũng định hỏi gì nhưng lại bị Cơ Ngọc Ninh đưa tay chặn lại, cả ba mẫu tử nhà này không nói gì nữa mà chỉ im lặng theo nhóm người xuống núi.

Riêng hai vợ chồng Cơ Bảo Vinh thì không có mấy biểu hiện khác thường, cả hai chỉ nói với nhau vài câu bình thường rồi dẫn đầu đi trước.

Cơ Bảo Hoàng lúc này lại nhăn mày nhăn mặt truyền âm gì đó với tên thanh niên to cao kia. Đặc biệt Cơ Nhiên Phùng lại ung dung không làm gì cả, không nói chuyện bàn luận với ai, hắn tâm trạng có vẻ rất vui theo đoàn người xuống núi.

Thế là nhóm người này rất nhanh đi khỏi những bậc thang này và đi ra ngoài phạm vị quả núi. Đám người đi đến chỗ một bãi đá lởm chởm, tất cả nhìn lại ngọn núi xanh xanh mờ ảo kia một lần rồi cũng quay đầu rời đi.



Hai mẫu tử Liễu Thiên đi thêm mấy chục trượng nữa thì đã đi đến một vùng đất phẳng trên núi. Phía trong mảnh đất rộng mấy chục trượng vuông này đa số đều là cây cối tốt um. Giữa mảnh cây cối đó lại có một con đường nhỏ được kê bằng những viên đá tảng nối ra phía sau. Mà nhìn xuyên qua con đường và cây cối có thể thấy thấp thoáng có một căn nhà nhỏ.

“Vào đi! Còn định đứng đó đến bao giờ!” Một giọng nữ nhân trẻ trung truyền ra.

“Dạ!” Cơ Ngọc Oanh giật mình khẽ thốt lên một tiếng rồi cũng dẫn theo Liễu Thiên đi vào trong mảnh rừng.

Đi hết con đường nhỏ đó, hai người Liễu Thiên đứng trước một ngôi nhà nhỏ được làm bằng đá và gỗ. Bộ dáng của ngôi nhà thì cũ kỹ vô cùng, cột đá đã có rêu xanh, cột gỗ trông cũng sắp mục nát. Mái nhà thì bị phủ kín bằng lá khổ. Nhìn chỗ này không khác một ngôi nhà bỏ hoang lâu ngày cả.

“Mẫu Thân?” Cơ Ngọc Oanh lúc này lo lắng gọi.

“Kẹt!” Cánh cửa chính của căn nhà khẽ mở ra, một luồng gió từ trong phòng thổi ra làm quần áo tóc tai hai người Liễu Thiên bay loạn lên.

“Vào nhà đi! Ta đang ở bên trong!” Giọng nữ nhân kia lại vang lên.

Nghe vậy hai người Liễu Thiên cũng không chần chừ nữa mà từ từ bước vào trong gian nhà nhỏ này.

Vừa vào đến trong gian phòng thì hai người Liễu Thiên nhìn thấy ở giữa nhà có một cái bàn đá, ở bàn đá có một thiếu phụ xinh đẹp đang ngồi đó nhìn ra hai người. Mà nhìn nét mặt thiếu phụ này có phần giống với Cơ Ngọc Oanh nhưng lại trẻ hơn.

“Mẫu Thân? Là người đó ư?” Cơ Ngọc Oanh hai mắt mở to ngạc nhiên hỏi.

“Ngoại bà đây ư?” Liễu Thiên trong đầu thầm hỏi nhưng bên ngoài cũng không có nói gì.

“Ngọc Oanh quả nhiên là con đã về, đứa nhỏ này là Liễu Thiên?” Thiếu phụ kia lúc này nhìn hai người Liễu Thiên khẽ cười nói.

“Quả đúng là mẫu thân rồi! Người sao lại..” Cơ Ngọc Oanh không có trả lời mà lại tỏ vẻ vui vẻ và ngạc nhiên nói.

“À! Ta từ ngày đó đến nay tu vi đã tăng tiến khá nhiều nên tự nhiên dung nhan cũng trẻ lại hơn trước một chút.” Thiếu phụ kia liền giải thích.

“Người đã tiến lên Hoành Không cảnh?” Cơ Ngọc Oanh không cảm nhận được tu vi của mẫu thân thì ngạc nhiên hỏi. Theo nàng nhớ thì trước kia mẫu thân nàng chỉ có tu vi Huyền Môn cảnh trung kỳ mà thôi.

“Ừm! Ta dạo gần tu luyện lại tiến triển ngoài mong đợi! Mà thôi không nhắc đến tu vi nữa, dẫn con trai của ngươi vào đây!” Thiếu phụ kia khẽ gật đầu rồi lại hướng Liễu Thiên nói.

Người thiếu phụ trước mặt này chính là mẫu thân của Cơ Ngọc Oanh - Đoàn Phiêu Phiêu, người của Đoàn gia một dòng dõi hoàng tộc cũ. Năm bà hai hai tuổi đã dừng tu luyện và về làm dâu Cơ gia, bà cũng chính là vợ của Cơ Triết Dương – gia chủ của Cơ gia đương thời. Bà sinh cho Cơ Triết Dương năm người con trong đó Cơ Ngọc Oanh là út.

“Tại con! Tại con mà mẫu thân phải khổ!” Cơ Ngọc Oanh khi này mới nhớ lại những dòng chữ được thân tín nằm vùng gửi về thì không khỏi nước mắt dòng dòng nói.

Từ ngày Cơ Ngọc Oanh đi ra khỏi gia tộc thì vẫn luôn cử người ở lại theo dõi tình hình của phụ mẫu và gia tộc nên nàng cũng biết. Trong sự kiện của nàng gần ba mươi năm trước, phụ thân nàng tính tình cổ hủ vì sĩ diện đã tuyên bố đuổi nàng ra khỏi Cơ gia. Mẫu thân nàng khi đó cảm thấy bất lực, chán nản nên đã quyết định ở ẩn không màng đến thế sự nữa. Lúc đó, phụ thân nàng cũng tức giận mà nạp thêm mấy người thiếp, tình cảm giữa hai người từ đó gần như đã kết thúc. Chính điều này khiến Cơ Ngọc Oanh áy náy bao năm nay và hôm này khi gặp mẫu thân thì không kìm được xúc động mà khóc.

Khi này, Liễu Thiên đang đứng thấy mẫu thân khóc bỗng giật mình, hắn khi này không biết làm gì cả mà chỉ đứng ngơ ra, ánh mắt thì thất thần nhìn mẫu thân, trong lòng thì đang nghĩ loạn lên.

“Thôi nào! Ngươi thì biết cái gì, chỉ là tin đồn nhảm thôi!” Đoàn Phiêu Phiêu đứng kia nhăn mày nói.

“Tin đồn?” Cơ Ngọc Oanh vừa khóc vừa hỏi.

“Thôi cái đó nói sau, ngươi không giới thiệu ta ư?” Đoàn Phiêu Phiêu lắc đầu rồi nhìn qua Liễu Thiên hỏi.

“Còn không ra mắt ngoại bà?” Cơ Ngọc Oanh lúc này nhớ ra liền khẽ đẩy Liễu Thiên một cái nói.

“Tham kiến ngoại bà!” Liễu Thiên lúc này mới cung kính nói.

“Ngoan lắm! Lại đây ta xem nào!” Đoàn Phiêu Phiêu khi này khẽ gật đầu vẫy vẫy tay nói.

Liễu Thiên thấy vậy liền nhìn sang Cơ Ngọc Oanh thấy nàng khẽ cười rồi gật đầu thì liền đi lại.

“Ta định về thăm hai ngươi từ mấy năm trước rồi đón về đây chơi một thời gian nhưng do lão già kia cùng với chút công việc..Ài! Thôi không nhắc đến việc đấy nữa! Tiểu tử ngươi dạo này tu hành thế nào?” Đoàn Phiêu Phiêu nhìn kỹ Liễu Thiên một lần từ từ nói lại chuyện xưa rồi lại thở dài chuyển chủ đề hỏi.



*(Truyền âm bằng thần thức là một dạng dùng linh hồn lực biến thành dạng sóng được biến đổi rồi truyền đến thần thức của người muốn nói chuyện. Điều kiện chính là cả hai phải đều ở trên cảnh giới Khai Minh cảnh. Vì ở cảnh giới đó đã mở ra thần thức thì mới đọc được thông tin dạng sóng trong linh lức kia. Mà truyền âm bằng thần thức này cũng có nhiều dạng khác nhau và chúng cũng có điểm linh động và hạn chế riêng.)
 

Chi Thủy

Tác giả
Tham gia
14/6/20
Bài viết
179
Điểm cảm xúc
386
Điểm
63
Chương 135: Giao dịch.
“Ngoại tôn tu luyện vẫn rất tốt, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường!” Liễu Thiên khi này gãi gãi đầu tỏ vẻ ngại ngùng nói.



“Vẫn tốt! Tu vi sao lại thấp thế này?” Đoàn Phiêu Phiêu nhíu mày nhìn Liễu Thiên hỏi.



“Nó mấy tháng trước còn thấp hơn nhiều, dạo này còn tiến bộ nhiều đấy ạ!” Cơ Ngọc Oanh khi này liền mỉm cười nói.



“Vậy xem ra cháu của ta đang cố gắng!” Đoàn Phiêu Phiêu khi này khẽ gật đầu tỏ vẻ hài lòng.



“Sao ngoại bà không cho các bá, di cùng các đường huynh đường tỷ lên đây ạ?” Liễu Thiên lúc này mỉm cười rồi chợt nhớ ra gì đó hỏi.



“Haha! Lần này gặp mẫu tử hai ngươi xong ta cũng sẽ rời khỏi Cơ gia. Mà ta lúc trước cũng có ít tài sản lên sẽ để lại, vì vậy lần này mới đông người đến thăm ta như vậy!” Đoàn Phiêu Phiêu khẽ thở dài nói.



“Nhưng đại ca và tứ tỷ hai người họ…” Cơ Ngọc Oanh lúc này liền giải thích.



“Ta biết! Nhưng chẳng nhẽ lại gọi hai đứa nó lên còn những người kia. Ta cũng không thích ồn ào, hai đứa nó mấy năm qua ta cũng gặp một vài lần rồi vì vậy không cần thiết nữa!” Cơ Ngọc Oanh đang giải thích thì Đoàn Phiêu Phiêu lại gật đầu chặn lời nói.



“Vậy mấy năm nay mẫu thân sống thế nào, con lúc trước nghe nói nhiều năm người không xuống núi nên lo lắng quá!” Cơ Ngọc Oanh lúc này lại nhớ ra gì đó liền vội vàng hỏi.



“Ta ư? Những năm qua cũng nhàn hạ chỉ một lòng trở về với thiên nhiên, nói chung là cuộc sống thanh tịnh vô ưu.” Đoàn Phiêu Phiêu tự hỏi một câu rồi lại từ từ trả lời.



“Nữ nhi nhiều năm như vậy không có thăm người một lần nghĩ lại cảm thấy thật bất hiếu!” Cơ Ngọc Oanh lúc này lại nước mắt lưng chòng nói.



“Xem con kia! Con trai đã lớn bằng này rồi! Con năm đó bị cấm trở về như thế nào giám quay về. Nếu không phải lão gàn dở kia cấm ta đi thăm con thì ta cũng đã đi thăm con rồi, làm cho hai mẫu tử ta gần ba mươi năm xa cách.” Đoàn Phiêu Phiêu lúc này lắc lắc đầu cười Cơ Ngọc Oanh rồi lại nói tiếp, khi đến đoạn cuối thì mày ngài của bà nhíu lại đầy vẻ khó chịu.



“Chẳng phải phụ thân năm đó cũng tha cho con một con đường sống sao? Ngươi hay là cũng tha thứ cho phụ thân đi!” Cơ Ngọc Oanh khi này lau nước mắt ngơ ngác hỏi rồi lại đề nghị.



“Con nghĩ là lão thương con rồi buông tha cho hai đứa ư? Chính ta khi đó đã đưa ra điều kiện với tổ gia nên hai đứa mới thoát được kiếp nạn đó. Ngày sau ta đi rồi con tốt nhất không nên quay về Cơ gia nữa.” Đoàn Phiêu Phiêu lúc này cười nhạt một cái từ từ nói, càng nói thì vẻ mặt càng ngưng trọng.



“Điều kiện! Có chuyện đó?” Cơ Ngọc Oanh gương mặt bỗng thần ra hỏi.



“Lần này con được về gia tộc cũng chính là gia tổ nhân đại thọ nên mới xóa bỏ những thứ trước kia rồi yêu cầu phụ thân con viết thư yêu cầu con mang Thiên nhi về! Mà gia tổ làm vậy chính là theo điều kiện giữa ta và Cơ gia. Mọi thứ đều là giao dịch cả, từ ngày con không nghe lời thì gã đã không coi con là con gái của gã rồi.” Đoàn Phiêu Phiêu nhàn nhàn nói tiếp.



“Tại sao? Điều kiện gì?” Cơ Ngọc Oanh sợ hãi hỏi.



“Sự việc này không đơn giản nó có nguyên nhân khác!” Đoàn Phiêu Phiêu âm trầm nói.



“Nguyên nhân khác?” Liễu Thiên lúc này nghe thấy vậy hai mày nhíu lại, hắn thật không ngờ rằng lại có một nguyên nhân mờ ám khác hắn mới được về Cơ gia.



“Trong sự kiện của con và Nhân Khanh ta đã đưa ra một điều kiện đó chính là dùng hai vạn trung phẩm linh thạch để phụ thân con buông tha cho Liễu gia. Gã ta tất nhiên là đồng ý nhưng lại đưa ra điều kiện là phải đuổi con khỏi Cơ gia và cũng cấm ta đi thăm con nếu không giao ước giữa ta và lão sẽ kết thúc và lúc đó Liễu gia sẽ bị họa diệt môn.”



Đoàn Phiêu Phiêu khi này bắt đầu ngồi kể từng việc khi xưa, những giao ước và hiệp định của nàng và Cơ Triết Dương.



Hai mẫu tử Liễu Thiên thì cứ ngồi đó nghe kể truyện, vẻ mặt hai người biến đổi liên tục với đủ cảm xúc như buồn rầu, lo lắng, ngạc nhiên, giận dữ,..



“Như vậy lần này để cho con có lại thân phận người của Cơ gia thì mẫu thân đã trao đổi vật trí bảo của Đoàn gia ư?” Cơ Ngọc Oanh lúc này đứng phắt dậy hỏi.



“Ừm!” Đoàn Phiêu Phiêu gật đầu khẽ nói.



“Tại sao ạ? Con về Cơ gia làm gì khi không còn mẫu thân ở đây nữa?” Cơ Ngọc Oanh lúc này lại hỏi.



“Chính vì ta sắp đi nên càng không để con gặp chuyện được! Lần này gia tổ sẽ thông cáo con được quay về gia tộc và như vậy mai kia Cơ gia không có lí do gì làm khó con và Liễu ga được nữa!” Đoàn Phiêu Phiêu gật đầu từ từ giải thích.



“Cái này cũng chưa chắc, gia phụ là người tâm cơ rất thâm sâu, lúc đó thiếu gì lí do!” Cơ Ngọc Oanh lúc này lắc đầu thở dài nói.



“Yên tâm, con từ sau chỉ cần không trở về đây nữa là được, những thứ khác không cần lo nhiều! Ta đã có sắp xếp hết rồi!” Đoàn Phiêu Phiêu khi này mỉm cười tỏ vẻ chắc chắn nói.



“Nhưng miếng Tĩnh Kim kia quý giá vô cùng, mẫu thân…”



“Một miếng sắt đó được đồn là vật trấn bảo của Đoàn gia nhưng thực chất lại không phải vậy! Vì thế con cũng không cần nghĩ nhiều làm gì, nó cũng chỉ là vật ngoài thân mà thôi.” Đoàn Phiêu Phiêu khẽ vuốt vuốt tóc Cơ Ngọc Oanh nói.



“Vậy lần này người rời Cơ gia đi đến chỗ nào ạ?” Liễu Thiên lúc này đang ngồi nghe bỗng nhiên hỏi.



“Haha! Ta sẽ đi Thần Nhân đảo của Thần Hoa quốc, ta có một vị sư muội đang làm trưởng lão ở đó!” Đoàn Phiêu Phiêu khẽ cười nhìn Liễu Thiên nói.



“Con phải chịu khó tu luyện, đừng để mẫu thân mình bị ăn hiếp! Có thời gian ta sẽ về thăm!” Đoàn Phiêu Phiêu lại vỗ vai Liễu Thiên động viên.



“Vâng! Nhất định tiểu tôn sẽ không để mẫu thân phải chịu ủy khuất nữa! Ngoại bà cứ yên tâm đi, khi nào có cơ hội con sẽ đến Thần Nhân đảo thăm người.” Liễu Thiên gật đầu tỏ vẻ quyết tâm nói.



“Được! Ta sẽ chờ!” Đoàn Phiêu Phiêu gật đầu cười nói.



“Khi nào thì mẫu thân người khởi hành?” Cơ Ngọc Oanh lúc này lại hỏi.



“Ta ư? Có thể sẽ là ngay ngày mai hoặc cũng có thể là một vài ngày nữa.” Đoàn Phiêu Phiêu vẻ mặt bất định lẩm bẩm.



“Ta hôm nay gặp được con và Thiên nhi thì ở Nhất Xuân quốc này không còn ai để ta lưu luyến nữa!” Đoàn Phiêu Phiêu mỉm cười nhìn Liễu Thiên nói.



“Vậy người không muốn gặp mấy người đại ca một lần sao?” Cơ Ngọc Oanh khi này khẽ hỏi.



“Không cần! Khi nào con từ đây về thì đưa đồ này cho chúng là chúng tự hiểu!” Đoàn Phiêu Phiêu khi này liền để lên bàn bốn cái chỉ giới nhỏ màu xám nói.



“Đây là…” Liễu Thiên lúc này liền giật mình lầm bẩm.



“Đây là bốn cái tiểu giới chữ vật, trong đó đều có một ít đồ vật ta để lại cho bốn đứa nó. Tùy mỗi người, đồ vật bên trong cũng khác nhau, chỉ giới cũng đã có ký hiệu tên từng người rồi, con cầm lấy rồi đưa cho chúng nó, bên trong có thư của ta để lại rồi nên không cần nhiều lời!” Đoàn Phiêu Phiêu chỉ vào bốn chiếc nhẫn ở trên bàn rồi hướng ánh mắt nhìn Cơ Ngọc Oanh từ từ nói.



“Vâng! Con sẽ đưa cho mọi người!” Cơ Ngọc Oanh lúc này khẽ gật đầu nọi. Mọi người đều có quà thì khi xuống núi nàng sẽ dễ ăn nói hơn.



“Ta xưa kia đều yêu thương con nhất, mà con lại bị thiệt thòi nên con sẽ được nhiều đồ nhất, đây là chỉ giới của con.” Đoàn Phiêu Phiêu lúc này lại lấy ra một cái chỉ giới màu đỏ đưa cho Cơ Ngọc Oanh nói.



“Cái này..”



“Không cần khách sáo làm gì, đây cái này cho Liễu Thiên!” Cơ Ngọc Oanh đang định nói gì thì Đoàn Phiêu Phiêu lại xua tay nói rồi lại đưa cho Liễu Thiên một miếng ngọc nhỏ màu đỏ.



“Đa tạ ngoại bà!” Liễu Thiên thấy ngoại bà không thích khách sáo thì hắn cũng không văn vẻ mà ngay lập tức nhận lấy miếng ngọc kia.



“Ừm! Ngoan lắm! Miếng ngọc này có tên là Thể Luyện Như Ý ngọc, loại này thế gian hiếm có miếng thứ hai, rất ít người biết đến nó, con cũng không cần phải tìm hiểu nó làm gì, mai kia ta sẽ tự giải thích! Con thích luyện thể thì ngày thường khi luyện tập có thể đeo nó lên người tu luyện, qua thời gian sẽ thấy có hiệu quả bất ngờ của nó.”



Đoàn Phiêu Phiêu gật đầu rồi lại từ từ giải thích cho Liễu Thiên về miếng ngọc kia.



“Vâng! Đa tạ ngoại bà ban ngọc!” Liễu Thiên khi này lại mỉm cười rối rít cảm ơn.



Cơ Ngọc Oanh đứng cạnh tuy không biết miếng ngọc kia là thứ gì như chắc chắn không phải vật tầm thường nên càng cảm thấy nợ mẫu thân rất nhiều. Nàng khi này trong lòng cảm xúc bỗng ngổn ngang. Nàng không biết nói gì cả, nàng chỉ có một cảm giác mất mát gì đó.



“Đó là quà ra mắt của ta, ở đây là có một viên Phiên Lôi châu tặng cho con gọi là quà tạm biệt. Viên châu này khi cần có thể cứu con một mạng nên nhớ không phải lúc nguy hiểm đến tính mạng thì không được dùng!”



Đoàn Phiêu Phiêu lấy ra một viên châu nhỏ bằng ngón tay cái có màu vàng nhạt đưa cho Liễu Thiên.



“Nên nhớ viên châu này có thể phá hủy cả một dãy núi lớn, nên nếu dùng không cẩn thận rất có thể tự hại chính mình!” Thấy Liễu Thiên ngơ ngác nhìn viên châu, Đoàn Phiêu Phiêu lại căn dặn.



“Mẫu thân, ngươi đưa cho Thiên nhi thứ nguy hiểm như vậy sợ không ổn!” Cơ Ngọc Oanh tỏ vẻ lo lắng can ngăn.



“Yên tâm, viên châu này có cấm chế ở trên đó, ta khi này sẽ dậy nó cách phá bỏ. Muốn học được cũng tốn không ít thời gian mà cảnh giới yêu cầu để dùng cũng phải ngoài Huyền Môn cảnh cho nên con không cần lo lắng nhiều.” Đoàn Phiêu Phiêu liền giải thích cho Cơ Ngọc Oanh.



“Nhưng uy lực của nó!” Cơ Ngọc Oanh vẫn tỏ vẻ không yên tâm nói.



“Đây chỉ là một viên Phiên Lôi Châu, với sự chuẩn bị trước thì một người ở Huyền Môn cảnh có thể chạy chốn được. Thứ này đối với cảnh giới cao hơn chỉ là thứ đồ chơi thôi, nhưng với Liễu Thiên lại rất hữu ích. Mà con không cần lo lắng nhiều! Ta thấy Thiên nhi của con không phải kẻ ngốc đâu!” Đoàn Phiêu Phiêu thở dài một cái lại từ từ giải thích.



“Mẫu thân quá lo lắng rồi! Con sẽ dùng cẩn thận, có thứ này thì mai này có gặp sự gì ngoài ý muốn thì con cũng an toàn hơn.” Liễu Thiên lúc này cũng mỉm cười cầm viên châu kia lại nói.



Cơ Ngọc Oanh khi này thở ra một hơi cũng không nói gì nữa.



“Ta giờ lại để một đạo thần niệm lại bên trong thần thức của con, khi nào con đạt Khai Minh cảnh mở ra thần thức thì sẽ đọc được nó. Đến khi đó học cũng không muộn!” Đoàn Phiêu Phiêu gật gật đầu hương Liễu Thiên nói.



“Vâng!” Liễu Thiên dứng dậy nói.



“Đơn giản thôi! Ngồi xuống nào!” Đoàn Phiêu Phiêu kéo Liễu Thiên ngồi xuống rồi hai mắt khẽ nhắm lại, từ mi tâm nàng một luồng sáng từ từ bay ra.



Liễu Thiên thấy vậy vẫn ngồi im mắt cũng nhắm lại, Cơ Ngọc Oanh cũng không tỏ vẻ lo lắng chỉ đứng nhìn.



Luồng sáng kia từ từ bay đến trước mặt Liễu Thiên rồi tiến nhập vào trong đầu của hắn biến mất không còn dấu vết gì.



“Xong rồi! Ta sở học một đời cũng không có gì cao siêu, so với Kỳ Nhân các thì còn kém xa nên không cần truyền thụ thêm gì nữa, hai mẫu tử ngươi hãy về đi.” Đoàn Phiêu Phiêu khi này đứng dậy mỉm cười nói, trong giọng nói vó phần lạnh băng và vô tình.



“Không! Con sẽ ở lại cùng mẫu thân hết mấy ngày này!” Cơ Ngọc Oanh lắc đầu nói.



“Ngoại tôn cũng vậy!” Liễu Thiên khi này cũng gật đầu nói.



“Phụ thân ngươi đang đứng phía ngoài trận pháp của ta, Ngọc Oanh dẫn Thiên nhi về đi, chúng ta có duyên sẽ gặp lại, nếu giờ càng ở đây lâu lão sẽ sinh nghi khi đó con lại khó sử.” Đoàn Phiêu Phiêu khi này nhìn ra phía ngoài cửa nói.



“Vậy…”



“Phiêu Phiêu, ta đến thăm ngươi đây, cả Ngọc Oanh cũng ở đây ư?” Ngay lúc này, ở phía ngoài có một giọng nam nhân hùng hậu truyền vào.



“Phụ thân đến đây thật ư?” Cơ Ngọc Oanh nhíu mày nói.



“Ngoại công! Lão tặc này!” Liễu Thiên trong lòng thầm mắng cũng nhìn ra phía ngoài cánh rừng. Hắn khi nghe qua câu truyện của ngoại bà thì cảm nhận cực xấu về ngoại công và Cơ gia này.



“Lão đã theo dõi ngươi rồi, vậy chúng ta ra ngoài thôi!” Đoàn Phiêu Phiên khẽ nói một câu rồi bước ra ngoài.



“Mẫu thân chúng ta vừa nói chuyện liệu…” Cơ Ngọc Oanh đi theo phía sau lo lắng hỏi.



“Yên tâm! Trong trận pháp của ta thì ngay cả gia tổ cũng không nghe nén được!” Đoàn Phiêu Phiêu đi phía trước tự tin nói.



Thế là ba người lại theo con đường đá nhỏ từ từ đi ra phía ngoài.
 

Chi Thủy

Tác giả
Tham gia
14/6/20
Bài viết
179
Điểm cảm xúc
386
Điểm
63
Chương 136: Tĩnh Kim
Trên không bên ngoài khu rừng, khi này có một người thân mặc bạch bào đang đứng. Nhìn gần lại thì đó là một trung niên tầm ngoài bốn mươi, ánh mắt sắc bén, gương mặt uy nghiêm đầy phong thái, gã đang cầm một cái quạt phe phẩy qua lại.



Trước mặt gã trung niên này là một mảnh rừng xanh um không hề có đường đi, khác hẳn với lúc hai mẫu tử Liễu Thiên đi vào.



Thế rồi từ một màu rừng xanh bỗng nhiên có một màng sáng khẽ rung động một cái, từ trong đó ba người bước ra.

"Phụ thân!" Cơ Ngọc Oanh nhìn thấy người kia thì khẽ lẩm bẩm. Xem ra vị trung niên trước mắt làng chính là Cơ Triết Dương - gia chủ Cơ Gia.



“Haha! Quả nhiên Ngọc Oanh cũng ở đây, sao mẫu tử hai người hàn huyên thế nào rồi?” Cơ Triết Dương thấy ba người bước ra thì vuốt vuốt tròm râu cười hỏi.





“Cái đó không liên quan đến ngươi! Ngọc Oanh và Thiên nhi hãy về trước đi!” Đoàn Phiêu Phiêu thờ ơ đáp rồi quay sang Cơ Ngọc Oanh và Liễu Thiên nói.



“Không cần phải bí mật như thế! Ta cũng không có gì phải giấu giếm cả, cứ để hai mẫu tử nó ở đây!” Cơ Triết Dương xua xua tay nhìn hai mẫu tử Liễu Thiên nói đầy thâm ý.



“Vậy đươc! Chúng ta nói thẳng luôn, Tĩnh Kim kia ta đã chia là hai mảnh. Bây giờ ta sẽ đưa cho Cơ gia các ngươi một miếng trước, mười năm sau ta sẽ quay lại một lần nữa, khi đó chúng ta sẽ kết thúc giao dịch!” Đoàn Phiêu Phiêu gật đầu từ từ nói.



“Ngươi tính toán vẫn cẩn thận như xưa! Nhưng ngươi cũng quá cẩn thận rồi, dù sao thì đây cũng là con của ta. Mà lại gia tộc đã ghi tên nó vào tộc bích rồi thì ta làm sao có thể ra tay với nó được!” Cơ Triết Dương thở dài một cái rồi lại lắc đầu tỏ vẻ đau lòng nói.



“Cái gì cũng dễ đoán, chỉ có riêng lòng người là khó. Con người của ngươi thế nào ngươi tự biết. Bây giờ ta không thể tin tưởng ngươi được! Cả Cơ gia ngoài gia tổ ra thì cả đám tộc lão kia đều một lũ tiểu nhân.” Đoàn Phiêu Phiêu cười nhạt một cái đầy vẻ tự giễu nói.



“Haha! Tu vi tăng tiến quả nhiên có thể mạnh miệng không cần kiêng nể gì cả. Ngươi không sợ ta huy động tộc lão hội vây bắt ngươi ư?” Cơ Triết Dương khi này cười lớn, ánh mắt âm lãnh nhìn ba người Liễu Thiên đe dọa.



“Nếu làm được thì ngươi cũng không đứng đây nói nhảm rồi!” Đoàn Phiêu Phiêu không khách khí nói.



“Ngươi có thể dựa vào Kỳ Nhân các nhưng Liễu gia lại khác. Ngươi cũng không thể bảo vệ họ mãi mãi, ngươi làm vậy cũng chỉ là nhất thời mà thôi! Mười năm sau ta vẫn có thể diệt Liễu gia!” Cơ Triết Dương vẻ mặt biến đổi mấy lần nhưng lại bình tĩnh lại thì gã lại bày ra vẻ mặt vô lại nói.



“Đừng nhiều lời vô ích! Nhận lấy rồi cút đi!” Đoàn Phiêu Phiêu tỏ vẻ không vui quát rồi từ trong chỉ giới lấy ra một hộp gỗ ném ra phía Cơ Triết Dương.



“Được! Mười năm sau ta sẽ đợi ngươi đúng ở nơi này, khi đó nếu không có miếng Tĩnh Kim còn lại thì ta hỏi tội Liễu gia.” Cơ Triết Dương mở hộp ra nhìn vào trong thì ánh mắt gã chớp động mấy lần, cuối cùng gã kẽ gật đầu nói rồi thân hình khẽ nhoáng cái đã xoay nửa vòng bay đi.



“Phụ thân đã thay đổi quá nhiều!” Cơ Ngọc Oanh khi này đứng thần ra lẩm bẩm.



“Thay đổi! Đây mới là bản chất của lão, tất cả trước kia chỉ là một màn kịch để chiếm lấy lòng tin và tài sản của Đoàn gia mà thôi.” Đoàn Phiêu Phiêu vẻ mặt chán nản cùng căm phẫn nói.



“Mươi năm sau, cả Cơ gia này sẽ phải trả cho ta một cái công đạo!” Liễu Thiên khi này nắm chặt tay thầm nhủ.



“Thiên nhi à! Thế giới này luôn vậy, kẻ mạnh sẽ lấn áp kẻ yếu! Dù Kỳ Nhân các có quản thì Liễu gia của con cũng bị thiệt thòi nhiều hơn. Vì vậy chính con phải mạnh mẽ hơn, phải thành cường giả để bảo vệ gia tộc con, quan trọng nhất là phải bảo vệ phụ mẫu của con.” Đoàn Phiêu Phiêu khi này đi lai để tay lên vai Liễu Thiên, ánh mắt thì nhìn hắn kỳ vọng.



“Lại ánh mắt này! Ánh mắt chờ đợi và hi vọng này!” Liễu Thiên lúc này giật mình mở to hai mắt. Trong đầu thì toàn lại nghĩ về những hình ảnh người thân trước kia cũng từng kỳ vọng hắn như vậy. Nhưng nghĩ đến những kỳ vọng đó chỉ khiến hắn đau lòng!



“Mẫu thân cũng không cần quá lo lắng đâu, Liễu gia tuy yếu hơn nhưng không dễ gì bị ức hiếp đâu!” Liễu Thiên đứng thần ra thì Cơ Ngọc Oanh liền an ủi.



“Hi vọng là vậy! Dù sao vẫn còn mười năm! Mười năm sau ta sẽ quay lại khi đó sẽ tính tiếp!” Đoàn Phiêu Phiêu gật đầu nói.



“Thôi hai mẫu tử cũng về đi, ta cũng thu dọn rồi rời nơi này.” Đoàn Phiêu nhìn quanh quang cảnh một lượt phân phó.



“Mẫu thân sao lại vội vàng như vậy, người hãy ở lại mấy ngày để con chăm sóc người!” Cơ Ngọc Oanh lúc này vội vàng nói.



“Ta đã nói rồi! Con không cần phải câu nệ quá, hãy dẫn Thiên nhi về Cơ gia tham gia tộc hội đi, gia tổ là người có dã tâm nhưng vẫn là một người quân tử. Người nói là cho hai mẫu tử về gia tộc thì chắc chắn không có ai dị nghị gì! Con lần này về tham gia chúc thọ xong thì từ sau cũng không nên về Cơ gia nữa, nếu nhớ mấy đứa kia thì hẹn ra đâu đó mà gặp. À! Nếu phụ thân của con có hỏi ta để lại gì thì chỉ bảo là không có gì! Lão không giám làm gì tổn hại đến con đâu!”



Đoàn Phiêu Phiêu khi này lại căn dặn Cơ Ngọc Oanh một hồi.



“Thiên nhi cố gắng! Ta đi đây!” Đoàn Phiêu Phiêu quay sang Liễu Thiên đang đứng thất thần nói một cái rồi liền quay người đi vào trong rừng.



Một màng sáng khẽ rung động, Đoàn Phiêu Phiêu biến mất, chỉ còn cánh rừng xanh mờ ảo mà thôi.



“Mẫu thân!” Cơ Ngọc Oanh lúc này liền gọi.



“Về đi! Con có cuộc sống riêng của mình, từ nay không cần lo lắng cho ta nữa!” Thanh âm Đoàn Phiêu Phiêu truyền ra mỗi lúc một nhỏ dần rồi tắt hẳn.



Liễu Thiên khi này cũng đã dừng suy nghĩ, hắn nhìn sang mẫu thân rồi lại thở dài một cái.



“Chúng ta về thôi!” Cơ Ngọc Oanh đứng một lúc thì cũng khẽ nói rồi quay người đi xuống núi.



Hai người đi một mạch qua những bậc thang nhỏ đi xuống núi.



“Mẫu thân, người cảm thấy thế nào? Chúng ta vẫn về Cơ phủ ư?” Liễu Thiên lúc này lại hỏi.



“Ừm! Dù sao đi nữa con cũng phải về nhận tổ tiên chứ, mai kia thế nào không biết nhưng bây giờ con cứ coi như không nghe thấy gì đi, mọi thứ cứ diễn ra như thường là đươc!” Cơ Ngọc Oanh gật đầu căn dặn.



“Vâng!” Liễu Thiên vẻ mặt buồn rầu đáp.







Chiều tối, Thủy Tiên Phong, tầng mười năm, trong căn nhà nhỏ của hai mẫu tử Liễu Thiên. Lúc này, trong phòng có bốn người, chính là hai mẫu tử Liễu Thiên và hai mẫu tử Điền Tiểu Hi.



“Mẫu thân đi rồi, mai sau cũng không còn lí do mà về Cơ gia này nữa!” Cơ Ngọc Hoàn chán nản nói.



“Sao lại..? Tỷ chẳng phải được phụ thân yêu mến nhất sao?” Cơ Ngọc Oanh ngồi đối diện ngập ngừng hỏi.



“Ta tuy không biết mẫu thân làm sao lại bỏ lên núi nhưng tin chắc tám phần là do phụ thân. Phụ thân thì đã nạp thiếp nên cũng không cần ta chăm sóc, mà ta đã là người của Điền gia rồi. Bây giờ ta về cơ gia chỉ để thăm hỏi song thân và huynh muội. Nhưng mẫu thân đi rồi, muội cũng không về còn đại ca hắn thì thỉnh thoảng cũng đến Kỳ Nhân các. Nhị ca và tam tỷ thì ta không hợp tính nên càng không muốn gặp! Ta đã không còn lí do gì để quay về đây nữa.” Cơ Ngọc Hoàn vẻ mặt bình thản từ từ nói.



“Vậy cũng được! Như vậy khi nào rảnh thì tỷ cùng Tiểu Hi hãy đến Liễu Gia chơi!” Cơ Ngọc Oanh nghe vậy cũng khẽ gật đầu đề nghị.



“Ừm! Mà khi đưa đồ cho mấy người kia phản ứng của họ thế nào?” Cơ Ngọc Hoàn gật đầu rồi lại nhớ ra gì đó hỏi.



“Đại ca thì buồn rầu không muốn lấy, còn nhị ca và nhị tỷ thì vừa lấy đã ngay lập tức xem bên trong có gì. Sau khi xem xong lại hỏi muốn xem đồ mẫu thân cho muội nữa!” Cơ Ngọc Oanh nhớ lại nhíu mày nói.



“Muội có cho xem không?” Cơ Ngọc Hoàn liền hỏi.



“Tất nhiên là không rồi!” Cơ Ngọc Oanh lắc đầu đáp.



“Ừm! Vậy là phải! Hai người đó lòng tham vô đáy, tốt nhất nên tránh xa! Ngoài mặt thì chúng ta cứ coi như không có gì nhưng tốt nhất phải dè chừng họ!” Cơ Ngọc Hoàn gật gật đầu căn dặn.



“Mẫu thân! Chúng ta chuẩn bị thôi, trời sắp tối rồi!” Lúc này, Điền Tiểu Hi liền kéo tay Cơ Ngọc Hoàn nói.



“Đúng rồi! Tối nay chính là tiệc mừng thọ gia tổ. Chúng ta cũng chuẩn bị đi thôi! Tiểu Hi, chúng ta về phòng, hai người cũng chuẩn bị đi!” Cơ Ngọc Hoàn lúc này nhớ ra gì đó liền đứng dậy nói.



“Vậy được! Hẹn gặp tỷ tối nay!” Cơ Ngọc Oanh cũng đứng dậy tiễn khách.



Cùng lúc này tại một gian phòng khác cũng có hai người đang nói chuyện. Một người trung niên thân mặc xam y, gương mặt khắc khổ với ba chòm râu dài, lúc này gã đang ngồi trên ghế tựa tay cầm một miếng kim loại màu bạc nhìn ngắm.



Đứng đối diện với người trung niên này là một trung niên thân mặc bạch y, gương mặt nho sinh, gã đang cầm quạt nhưng không mở ra. Người này chính là Cơ Triết Dương hồi sáng Liễu Thiên mới gặp.



“Hai mảnh Tĩnh Kim! Mà theo ngươi nói thi tiểu nha đầu kia bây giờ chắc cũng đi rồi! Vậy ngươi cũng lui xuống làm việc đi.” Vị gia tổ của Cơ gia khi này lẩm bẩm rồi lại cất miếng kim loại kia đi quay ra nói.



“Gia tổ sao người không ra tay khống chế nàng ta, như vậy có phải là nhất cử lưỡng tiện sao? Ta tin chắc khi chúng ta hành động xong thì Kỳ Nhân các có biết cũng không làm to truyện đâu!” Cơ Triết Dương khi này lại tỏ vẻ cung kính đưa ra ý kiến.



“Ngươi thì biết cái gì? Đoàn gia khi trước từng có quan hệ rất tốt với tông chủ Kỳ Nhân các. Bây giờ tiểu nha đầu kia lại mang hết tài sản góp cho Kỳ Nhân các để nhận một lời hứa bảo vệ của Kỳ Nhân các. Kỳ Nhân các cũng vì lợi ích mà đã liệt dòng dõi còn lại của Đoàn gia vào hàng Chính Tiên.



Như vậy một khi chúng hành động thì Kỳ Nhân các sẽ không ngại xuất động nhân lực tiêu diệt Cơ gia ta. Phải biết một gia tộc phát triển quá lớn là điều là điều bọn họ không muốn. Bây giờ chỉ cần một lí do, Cơ gia sẽ tan thành mây khói.” Cơ Thường khi này ngồi thẳng dậy gương mặt không chút biểu cảm nói.



“Gia tổ lo lắng quá rồi! Cơ gia chúng ta nội tình cũng không phải bình thường làm sao lại dễ dàng bị tiêu diệt như vậy được?” Cơ Triết Dương khi này tỏ vẻ không tin nói.



“Kỳ Nhân các là tổ chức bao gồm hàng ngàn gia tộc, trong đó lớn nhỏ có đủ, rồi lại có thêm số đệ tử mà họ tuyển từ khắp các nơi trong nước. Mỗi năm nhân thủ của họ lại tăng thêm hàng ngàn người, trong đó không ít nhân tài kiệt xuất. Ngươi nghĩ xem từng đó năm, thực lực của Kỳ Nhân các mạnh đến đâu rồi? Phải biết Đoàn gia tại sao lại không là Hoàng tộc của Nhất Xuân quốc nữa! Chẳng phải là do tự phụ tưởng là liên kết với mấy gia tộc khác là có thể đối địch lại được Kỳ Nhân Các sao?” Cơ Thường lắc đầu hồi tưởng, sau đó lại dùng ánh mắt tự diễu nhìn Cơ Triết Dương hỏi.



“Đoàn gia từng làm phản sao? Như vậy làm sao hậu nhân của họ còn tồn tại ở Nhất Xuân quốc được?” Cơ Triết Dương ngạc nhiên hỏi.



“Khi đó người của Đoàn gia gần như bị dồn đến đường cùng rồi nhưng gia tổ Đoàn gia khi đó đã làm một giao dịch với Kỳ Nhân các. Giao dịch là gì thì ta không biết nhưng Kỳ Nhân các chỉ tước bỏ danh hiệu của Đoàn gia mà không hề có phản ứng gì khác, từ đó họ để cho tam đại gia tộc giám sát Đoàn gia. Vì thế ngươi mới có cơ hội lấy được tiểu nha đầu kia chứ ngươi nghĩ bằng bản lĩnh của ngươi đủ làm nàng ta siêu lòng sao!” Cơ Thường lão giả thở dài nói.



“Cái này…”



“Mà thôi đó cũng không phải việc của ngươi! Chúng ta không nên thử sức của Kỳ Nhân các. Ngươi cứ theo những gì định ước với tiểu nha đầu kia mà làm. Còn Ngọc Oanh nó cũng là con của ngươi tốt nhất không nên làm khó dễ gia đình nó. Tuy ngươi khi đó chỉ thuần tính lợi dụng nhưng làm người dù sao cũng phải có chút tình cảm! Mà ta cũng không muốn bị nói là không giữ lời. Nên nhớ nếu như lần này ngươi vẫn cố tình trái ý ta thì sẽ không đơn giản như lần trước đâu!”



Cơ Thường lúc này đứng dậy lắc đầu nói, sau đó gã như nhớ ra gì đó lại căn dặn, ở câu cuối giọng điệu chở lên âm hàn còn ánh mắt thì đầy vẻ đe dọa.



“Dạ!” Cơ Triết Dương lúc này liền cúi đầu khẽ đáp.



Khi câu nói vừa kết thúc thì căn phòng chỉ còn một mình gã mà thôi, vị gia tổ kia không biết đã đi từ lúc nào.
 

Chi Thủy

Tác giả
Tham gia
14/6/20
Bài viết
179
Điểm cảm xúc
386
Điểm
63
Chương 137: Người không xứng
Trời tối, mọi thứ tưởng như tối tăm nhưng lại không phải như vậy. Tại Thủy Tiên phong lúc này là một quang cảnh rực rỡ đầy ánh sáng. Từng tầng từng tầng trên sơn phong đều được trang trí bằng quang thạch cùng với những cái thạch đăng lớn đã tạo lên một tòa tháp sáng lung linh trong đêm.



Xung quanh tòa tháp lung linh này đều có bậc thang lôi lên trên và trên những bậc thang đó rất nhiều người đang tấp lập qua lại. Trong đoàn người tấp nập đó thì bao gồm cả mấy người Liễu Thiên nữa.



Nhóm bốn người họ giờ đã tăng thêm một người nữa, đó là một trung niên không chỉ nói là thanh niên cũng được. Người này có gương mặt thanh tú và một đôi mắt sắc sảo, mái tóc dài buộc gọn và đặc biệt là nước da không khác mấy nữ nhân. Nếu chỉ có vậy thì đây quả nhiên không khác gì một thanh niên ngoài hai mươi cả. Nhưng đây là một trung niên chính bởi vì gã có một bộ râu ngắn và dậm ôm theo gương mặt nên nhìn có tuổi và khá nam tính.



Sau khi giới thiệu thì Liễu Thiên cũng biết đây chính là Điền Vô Lượng, gã là phu quân của Cơ Ngọc Hoàn và là phụ thân của Điền Tiểu Hi. Nói đúng ra người này xuýt nữa đã là phu quân của Cơ Ngọc Oanh và như vậy Liễu Thiên sẽ không xuất hiện. Nhưng đó chỉ là xuýt mà thôi bởi vì thực tế hôm nay đã khác.



“Nghe nói lần này tộc hội có cả tỷ thí của nhóm đệ tử trẻ tuổi! Liễu Thiên có tham gia không?” Điền Vô Lượng khi này quay sang Liễu Thiên hỏi.



“Không ạ!” Liễu Thiên lắc đầu nói.



“Ồ! Sao vậy?” Điền Vô Lượng ngạc nhiên hỏi.



“Phải biết tự lượng sức mình chứ ạ! Tiểu điệt tự biết sức mạnh của bản thân mình bằng nào!” Liễu Thiên cũng không ngại ngùng nói.



“Haha! Tốt lắm! Rất hiểu chuyện!” Điền Vô Lượng cười cười hài lòng nói.



“Tứ muội, ngũ muỗi!” Lúc này, phía trên có một giọng nữ nhân truyền xuống.



Mấy người liền nhìn lên thì thấy cách họ mấy bậc thang là ba mẫu tử Cơ Ngọc Ninh đang đứng lại chờ.



“Tam tỷ!”



“Tam di!”



Mấy người Liễu Thiên thấy vậy khẽ cúi đầu chào một cái rồi cũng từ lên cạnh ba người Cơ Ngọc Ninh.



“Ta cứ tưởng tam tỷ đã đi trước rồi, thật không ngờ bây giờ mới đi!” Cơ Ngọc Hoàn cười cười tỏ vẻ ngạc nhiên nói.



“Ừm! Ta vốn định đi sớm hơn nhưng Phi Hùng bận chút việc nên giờ mới đi.” Cơ Ngọc Ninh gật đầu nói.



“Vậy chúng ta đi thôi, vừa đi vừa nói!” Cơ Ngọc Oanh liền đưa ra đề nghị.



“Đúng vậy cũng không sớm nữa!” Cơ Ngọc Hoàn gật đầu nói.



Cơ Ngọc Ninh cũng không đưa ra ý kiến gì mà quay đầu tiếp tục đi lên phía trên.



Thế là đám người Liễu Thiên lại tiếp tục đi lên, cả đoàn vừa đi vừa nói chuyện hỏi thăm nhau.



Nhưng điều đặc biệt Cơ Ngọc Ninh không hề đả động gì đến hai mẫu tử Liễu Thiên cả. Nàng ta hỏi thăm kỹ càng về ba người Cơ Ngọc Hoàn rồi lại nói về Triệu gia, tiếp theo kể nể hai đứa con thiên tài của mình hoàn toàn coi hai mẫu tử Liễu Thiên không tồn tại.



Liễu Thiên biết mình bị coi thương nhưng cũng không để ý, hắn chỉ khẽ cười một cái rồi đi gần lại ôm lấy cánh tay Cơ Ngọc Oanh kéo sang bên cạnh rồi hắn bắt đầu hỏi về thời trẻ của mẫu thân mình. Cơ Ngọc Oanh thấy vậy mỉm cười chỉ chỏ khắp nơi kể lại, cả hai đi tách hẳn ra nói chuyện với nhau.



Theo đường đi hai mẫu tử nói chuyện rất vui vẻ không quan tâm đến bên kia nói chuyện thế nào cả, một lúc thì Điền Tiểu Hi cũng đi sang nói chuyện cùng. Cứ như vậy tạo thành hai mạn nói chuyện riêng biệt. Hai nhóm người nói hai thứ truyện khác nhau! Tình trạng này cũng không kéo dài quá lâu, vì đám người Liễu Thiên đã đi nơi cần đến.



Đi hết những bậc thang lên khoảng tầng thứ ba mươi của Thủy Tiên Phong thì mấy người Liễu Thiên thấy một cái quảng trường lớn. Quảng trường này là một mặt phẳng cắt ngang thân núi với diện tích vài mẫu.



Nhìn lại cả ngọn núi thì một phần lớn dìa bên này đã bị gọt đi để làm lên cái quảng trường này. Phần cuối quảng trường tựa vào núi lại được đục đào thành nhiều dãy nhà, hai bên quảng trường cũng có nhiều dãy đình đài tráng lệ. Khi này, trên những dãy nhà đó được thắp sáng bằng nhiều loại đèn với màu sắc kích cỡ khác nhau nhìn rất lộng lẫy.



“Phía trên kia là gì mẫu thân!” Đi đến quảng trường này thì cũng không còn cầu thang đi lên trên nữa nên Liễu Thiên nhìn lên trên không thấy còn công trình mà chỉ thấy một vài điểm sáng ẩn hiển thì liền quay sang hỏi Cơ Ngọc Oanh.



“Trên đó ư! Trên đó là nơi thờ cúng liệt tổ nhiều đời của Cơ gia. Ta cũng chưa được lên bao giờ!” Cơ Ngọc Oanh liền đáp.



“Được rồi, tiểu tử này để ý trên đó làm gì, chúng ta đến dự tiệc ở dưới này thôi!” Điền Tiểu Hi khi này lắc đầu nói.



Nghe vậy Liễu Thiên cũng không nhìn linh tinh nữa mà nhìn lại cái quảng trường trước mặt.



Ở đó nổi bật nhất là một sân khấu cao hơn trượng rộng mấy trăm mét vuông, trên đó đèn hoa rực rỡ, bàn ghế nhẵn mịnh, cùng với đó là đủ các loại dụng cụ trang trí tạo lên một nơi lung linh tráng lệ. Từ xa nhìn về sân khấu kia thì thấy nơi đó như là nơi quy tụ ánh sáng xung quanh lại, mọi thứ xung quanh đều bị sân khấu kia lấn áp và lu mờ. Trong đêm nơi sân khấu kia chính là tâm điểm, mọi điều lộng lẫy đẹp đẽ nhất đều dồn về đó.



Liễu Thiên cũng không nhìn lên sân khấu lâu mà thu ánh mắt nhìn lại một lượt quảng trường. Lúc này, hắn nhìn tổng thể xung quanh quảng trường thì cũng thấy có vô số bàn ghế được bày thành nhiều hàng, trên bàn đều được trải khăn đỏ, cùng với đó là một đĩa hoa quả đầy ắp và một cái thạch đăng hỏ phát ra ánh sáng trắng đủ để nhìn mọi thứ xung quanh. Trong những bàn đó lúc này người ra kẻ vào không ngớt, trong những người đó gồm cả những gia đinh, nha hoàn, quản gia, quản sự, tất cả đều đang bận bịu với công việc chuẩn bị. Chỉ thấy đám người họ kẻ bê khay người khênh rượu, người khê bàn, kẻ bày hoa, tất cả tạo thành một không khí nhộn nhịp.



Khi này nếu để ý kỹ thì thấy cùng với đám người chuẩn bị này cũng có một phần không nhỏ khách nhân cùng con cháu nội tộc Cơ gia đến sớm đang từ từ ổn định chỗ ngồi. Phía viền quảng trường khi này cũng có nhiều nhóm người đang được đội ngũ tiếp tân tiếp đón đi vào bàn của mình.



“Công tử! Các vị tiểu thư mời theo tiểu nhân!” Mấy người Liễu Thiên vừa đi đến thì cũng được một nhóm nha hoàn xinh xắn đi ra đón tiếp.



Theo thân phận của mấy người Liễu Thiên thì đám người họ được dẫn vào những bàn gần trung tâm cạnh ngay cái sân khấu cao kia. Lại nói thì đi vào phía trung tâm này cũng không chỉ có nhóm người Liễu Thiên mà cũng có rất nhiều nhóm người khác như mấy vị khách quý từ Kỳ Nhân các, các đại gia tộc hoặc một số chi nội tộc khác trong cơ gia. Tất cả những nhóm người này đều được bố trí quanh khu trung tâm này còn những tầng lớp gia tộc nhỏ hoặc những khách lẻ đều được sắp xếp phía ngoài. Cứ như vậy tất cả mọi người gồm nhiều tầng lớp địa vị khác nhau tuy lúc đầu có hơi lộn xộn nhưng dần dần đều được những quản sự sắp xếp chỗ ngồi phù hợp.



Nói đến phía trung tâm dành cho khách quý này thì được Cơ gia bày bố những bàn rất lớn nên tất cả nhóm người Liễu Thiên đều ngồi chung một bàn mà vẫn dư vài chỗ. Liễu Thiên lúc này ngồi ngoài, bên phải hắn là hai ghế trống, bên trái chính là mẫu thân hắn. Ba người nhà Cơ Ngọc Hoàn ngồi giữa, tiếp đến là ba mẫu tử Cơ Ngọc Ninh. Rất nhanh mọi người từ từ ổn định chỗ ngồi chừ Điền Vô Lượng vì gã đi sang mấy bàn khác chào hỏi mấy người quen cũ.



“Nghe nói Liễu Thiên đệ đang ở đội mười hai?” Mọi người ngồi đó một lúc thì tên thiếu niên vẻ mặt hống hách kia liền hướng Liễu Thiên hỏi.



“Đúng vậy! Không biết có gì chỉ giáo?” Liễu Thiên tất nhiên biết tên này là Triệu Phi Hùng con của tam di nên mới tỏ vẻ dửng dưng hỏi lại.



“Ta chỉ tò mò thôi! Với tu vi của đệ dù ở đội mười hai thì chắc cũng thuộc dạng đứng cuối nhì?” Triệu Phi Hùng lắc đầu tỏ vẻ lo lắng hỏi.



“Chắc vậy!” Liễu Thiên lúc này cũng chỉ cười cười gật đầu nói. Cái này hắn cũng chưa chứng thực bao giờ nhưng hắn nghĩ hắn bây giờ chắc cũng ở nhóm gần cuối nên không có gì phải tranh cãi cả. Còn việc tên kia đang cười hắn thì cứ để cho tên đó đắc ý, kẻ cười cuối cùng mới là kẻ chiến thắng.



“Như vậy chắc vất vả lắm, không biết có bị bắt nạt không? Nếu bị bắt nạt cứ nói một tiếng, khi nào quay trở lại tông môn ta sẽ chiếu cố đệ. Đệ đệ của ta không thể bị bọn chúng khinh bỉ như vậy được.” Triệu Phi Hùng nghe Liễu Thiên nói xong thì liền lắc lắc đầu tỏ vẻ lo lắng pha thêm chút giễu cợt nói.



“Vậy thì nhờ huynh rồi, nhưng huynh cũng cẩn thẩn. Nhìn bộ dạng xanh xao của Triệu huynh thì khó sống thọ lắm!” Liễu Thiên gật gật đầu tỏ vẻ cảm kích rồi lại chù ẻo thêm một câu.



“Tiểu tử người thèm chết!” Triệu Phi Hùng đứng dậy nói rồi định động tay động chân nhưng bị Cơ Ngọc Ninh kéo lại, ngay sau đó Cơ Ngọc Ninh nhìn Liễu Thiên thở dài ra vẻ bề trên nói: “Tiểu muội quả là không biết dạy con, ài thôi ta cũng không trách dù sao muội cũng đã tự ý bỏ đi nhiều năm nên không còn gia giáo như khi ở Cơ gia của chúng ta cũng là lẽ đương nhiên!”



“Tỷ…” Cơ Ngọc Oanh vẻ mặt đỏ lên đứng dậy, nàng định cãi nhưng không biết nói gì nên đành ấm ức ngồi xuống.



“Tam di nói đến gia giáo của Cơ gia thì ta phải đính chính lại!” Liễu Thiên thấy mẫu thân bị ức hiếp thì liền đứng dậy nói.



“Sao! Tiểu tử ngươi thì biết cái gì?” Cơ Ngọc Ninh tỏ vẻ không vui quát hỏi.



Liễu Thiên tất nhiên không sợ, hắn lại tiếp tục nói: “Vừa rồi khi đi lên đây, Tam di từng kể lể Triệu gia thế này Triệu gia thế nọ sao giờ lại nhận mình là người của Cơ gia rồi! Người xưa từng nói nữ nhân tam tòng tứ đức. Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu. Tam di người đã là dâu Triệu gia thì cũng là người của Triệu gia, vậy mà khi này lại luôn miệng nói gia giáo Cơ gia chúng ta. Vậy ta tự hỏi có phải tam di bị Triệu bá đánh đuổi về ngoại không? Chỉ có vậy thì tam di mới nhận mình là người của Cơ gia!”



“Tiểu tử…”



"Phạch!" Cơ Ngọc Ninh đang định nói gì thì Liễu Thiên lại đập bàn rồi nói to hơn:



“Tam di không cần thẹn quá hóa giận, dù sao thì chúng ta cũng từng là người nhà. Người nếu bị Triệu gia đuổi về thì ta đảm bảo Cơ gia cũng sẽ che chở cho người. Như vậy ngày tháng về sau tuy không được ăn Vinh Sâm, Tích Túc gì đó nhưng ngày ba bữa thì chắc chắn không thiếu! À khi đó tam di người sống ở Cơ gia thì nhớ phải theo gia giáo của Cơ gia chứ không lại bị đuổi đi thì thật sự không còn chỗ nào chứa được người nữa!”



“Còn về phần mẫu thân ta và ta là người Liễu gia, hôm nay về đây tuy bái cúng gia tiên nhưng cũng một phần là khách nhân. Đã là khách nhân thì đừng nói đến gia giáo, chúng ta là khách nên lễ nghi theo được cái nào thì theo, không thì thôi! Còn Tam di người nếu bị đuổi về thì tốt nhất không lên so sánh với chúng ta, người cứ theo gia giáo Cơ gia mà làm!”



Liễu Thiên thực sự đã điên lên, hắn mới nghe bà ngoại nói về việc Liễu gia và mẫu thân bị Cơ gia ăn hiếp nhiều năm qua rồi đến giờ lại nghe thấy Cơ Ngọc Ninh sỉ nhục mẫu thân hắn vì năm xưa theo phụ thân hắn thì hắn quyết không nhịn nữa. Hắn khi này quyết nói cho đám người Cơ gia này biết hắn là ai, hắn sẽ khẳng định mối quan hệ với Cơ gia, hắn muốn tuyên bố rằng việc mình ở đây chỉ là phận khách còn việc gia giáo của Cơ gia thì hắn càng không quan tâm.



Khi này, mấy người trong bàn nghe Liễu Thiên nói liên hồi thì không khỏi trợn mắt há mồm. Còn vẻ mặt của Cơ Ngọc Ninh thì lại càng khó chịu, nàng thật không ngờ một tên tiểu bối lại giám đem nàng ra làm trò đùa như vậy. Thế nhưng nàng ta chưa kịp nói gì thì bên kia Liễu Thiên lại cười nhạt nói lớn:



“Tam di đã nghe rõ chưa? Người đừng đem mình ra so sánh với mẫu thân ta, người không xứng!”
 

Chi Thủy

Tác giả
Tham gia
14/6/20
Bài viết
179
Điểm cảm xúc
386
Điểm
63
Chương 138: Giao thủ
Câu cuối cùng “người không xứng” được Liễu Thiên gào to khiến toàn trường phải quay lại nhìn, còn với Cơ Ngọc Ninh thì như bị một cú bạt tai nên mặt ả đang dần đỏ lên. Mấy người Cơ Ngọc Hoàn cũng giật mình không thôi, họ thật không ngờ một thiếu niên mười năm tuổi lại có thể nói năng dõng dạc và thấu tình đạt lí khiến đám người lớn bọn họ cũng không biết nói gì.

“Thiên nhi!” Cơ Ngọc Oanh giật mình, nàng lo lắng lẩm bẩm nhưng trong lòng thì không khỏi cảm thấy ấm áp. Từ trước đến giờ nàng chưa bào giờ cảm thấy được sự bảo vệ mãnh liệt như vậy. Nàng cảm thấy đứa con trai của mình đã trưởng thành và nó đang dùng mọi thứ để khiến nàng không phải chịu thiệt thòi.

“Chết đi! Doạt!” Bất ngờ, Triệu Phi Tuyết phía đối diện nghe mẫu thân bị Liễu Thiên nói cho không hoàn thủ được thì tức giận đánh ra một trưởng, chỉ thấy trưởng kình từ bàn tay nhỏ xé không đánh đến chỗ Liễu Thiên.

Sự việc quá bất ngờ khiến mọi người đều giật mình không ai kịp ra tay cứu Liễu Thiên.

“Rầm!” Thế nhưng cứ tưởng Liễu Thiên sẽ dính đòn thì hắn lại né được, chỉ thấy hắn nhoáng cái đã dê người tránh đi nên một trưởng kia đánh trượt chỉ làm vỡ một cái bàn trống phía sau.

Tiếng động lớn khiến mọi người càng thêm tập trung lại, đám người lớn trong bàn cũng đã cảnh giác, Triệu Phi Tuyết lúc này xuất thủ không thành thì biết không còn cơ hội nên cũng thu tay đứng đó.

“Sao nói không lại thì bắt đầu ra tay ư? Cơ gia gia giáo thế này ư? Vậy thì ngoại công phải tốn công dạy dỗ con cưng của người rồi!” Liễu Thiên thấy vậy cười nhạt tự hỏi. Hắn cố tình chế diễu việc Cơ Ngọc Ninh luôn nghe lời Cơ Triết Dương.

Mấy người Cơ Ngọc Hoàn thì lại càng thêm ngạc nhiên, họ đều không ngờ Liễu Thiên lại phản ứng mạnh mẽ và có phần đả kích cả Cơ gia như vậy?

“Thiên nhi thôi đi, chúng ta ngồi xuống!” Cơ Ngọc Oanh lúc này sợ Liễu Thiên sẽ gặp truyện nên vội kéo hắn ngồi xuống.

“Dạ!” Liễu Thiên đặc biệt lại rất ngoan ngoạn theo lời ngồi xuống, hắn cũng muốn chờ xem ba mẹ con Cơ Ngọc Ninh phản ứng ra sao.

Không khí bỗng trở lên căng thẳng, trong bàn không ai nói gì nên tiếng bàn tán phía ngoài dễ dàng vọng đến.

“Chuyện gì vậy!”

“Bên kia có cãi nhau ư?”

“Hình như là mấy người chi chính!”

“Tại sao ta vừa nghe hình như vị tam tiểu thư kia bị Triệu gia đuổi về!”

“Thật ư! Thả nào bị mắng…”

Phía ngoài, mọi người bàn tán nhìn lại khiến Cơ Ngọc Ninh gương mặt nóng ran, nộ khí mỗi lúc một dồn lên khiến hơi thở nàng có phần dồn dập. Từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiền Cơ Ngọc Ninh phải chịu nhục như vậy!

“Tiểu bối vô chi!” Cơ Ngọc Ninh không chịu được nữa, nàng quát một tiếng liền xuất thủ, chỉ thấy nhoáng cái một chảo thủ bằng khí cô đọng lại rồi cực nhanh đã phóng đến đỉnh đầu Liễu Thiên.

“Tam tỷ! Xin thủ hả lưu tình! Thôi chúng ta nói chuyện khác đi! Chúng ta vừa vẫn đang nói dở, Triệu ca lần này đi tham dự Tinh Vân đại hội có gì hay không?” Cơ Ngọc Hoàn thấy vậy liền đưa tay đánh một trưởng đỡ lại chảo kia rồi liền cười cười muốn đổi chủ đề. Thế nhưng câu nói chuyển chủ đề kia lại không thoát được Liễu Thiên.

“Tứ di người hỏi gì kỳ vậy, Triệu bá đã đánh đuổi tam di về nhà ngoại nên sẽ không về cùng vì vậy tam di vì ngại mới viện lí do Triệu bá đi dự đại hội mà thôi!” Liễu Thiên thì không có sợ hãi mà lại chêm vào một câu. Hắn hôm nay vốn không muốn động vào ai nhưng kẻ giám coi thường mẫu thân hắn thì hắn không dễ dàng bỏ qua kể cả có phải bỏ mạng hắn cũng phải làm.

“Ta vốn nể mặt tứ muội nhưng hôm nay ta phải thay mặt Cơ gia tiêu diệt tên tiểu tạp chủng này!” Cơ Ngọc Ninh đứng phắt dậy nói, khí lưu toàn thân bùng ra khiến ghế xung quanh dạt đi.

“Rầm!” Chiếc bàn lớn mấy người đang ngồi bỗng nhiên vỡ nát, Cơ Ngọc Oanh cũng phừng phừng khí thế đứng dậy. Một câu tiểu tạp chủng kia thật sự đã khiến nàng đại nộ. Dù hôm nay nàng không được bái kiến tổ tông, ghi tên vào tộc bích thì nàng cũng không thể để người khác ức hiếp nữa!

“Cậy lớn hiếp nhỏ! Tam tỉ ngươi lợi hại a!” Cơ Ngọc Oanh toàn thân hừng hực khí thế nói.

“Thôi đi, hai ngươi xem kìa, có phải làm chò cười cho những chi khác không? Còn tam tỷ người lớn vậy lại chấp một đứa trẻ ư!” Điền Vô Lượng thấy tiếng động thì từ phía kia chạy lại hòa giải.

Tiếng nói của Điền Vô Lượng xem ra không phải đùa, Cơ Ngọc Ninh cũng không giám mạnh động nhưng vẻ mặt vẫn tràn đầy khó chịu.

“Để ta xem tiểu để tu luyện ra sao, chúng ta hảo hảo giao thủ vài chiêu!” Biết Cơ Ngọc Ninh khó sử, Triệu Phi Hùng khẽ nói rồi thân hình cũng động.

“Vụt! Triệu huynh vội thế, ta cũng muốn huynh chỉ giáo vài chiêu đây!” Điền Tiểu Hi thấy vậy cực nhanh đã phóng ra chặn Triệu Phi Hùng lại.

“Đã vậy hãy để ta bàn luận với Liễu đệ một chút!” Triệu Phi Tuyết rất nhanh đã lao ra, đồng thời cánh tay phải của tiểu cô nương này mang theo một màn băng bao phủ cực nhanh đánh đến trước ngực Liễu Thiên.

“Phạch!” Liễu Thiên hai mắt tập trung khi bạch thủ đánh đến thì liền nghiêng người lui lại rồi cầm đôi đũa đâm ngang đẩy băng thủ kia lệch đi nhưng lớp băng kia khá cứng lên đôi đũa trong tay hắn cũng gãy làm hai mảnh.

Triệu Phi Tuyết đánh trượt thì tay phải lại thu về một trưởng vỗ ra. Chỉ thấy theo trưởng kình một màn hơi lạnh thủi ra phía Liễu Thiên.

“Cẩn thận!” Mấy người Cơ Ngọc Oanh đều động thân muốn ngăn cản nhưng bỗng một cố khí thế hùng hổ tràn ra khiến đám người đều lùi lại.

“Tiểu bối tỷ chiêu, các vị mà ra tay thì sẽ là kẻ thù của Triệu gia!” Cơ Ngọc Oanh muốn ra tay ngăn lại nhưng Cơ Ngọc Ninh quyền thủ đánh đến chặn lại, đồng thời cũng đe dọa Cơ Ngọc Hoàn và Điền Vô Lượng.

Phía bên kia hàn khí thổi đến khiến mọi đồ vật xung quanh mấy trượng đều bị đóng băng. Rất may là Liễu Thiên lại đã lùi ra sau hơn trượng, trong tay hắn lại vơ được một chum rượu phía ngoài rất nhanh hất đến Triệu Phi Tuyết.

“Hừ!” Triệu Phi Tuyết hừ một cái, tay phải đưa lên, hàn khí theo đó tràn ra ý định muốn đóng băng chỗ rượu kia lại.

“Xòa!” Thế nhưng rượu kia lại không bị đóng băng mà lại đổ hết lên người Triệu Phi Tuyết.

“Haha! Biểu tỉ thật lợi hại, tiểu đệ cam bái hạ phong!” Liễu Thiên lùi lại cười nói. Hắn làm sao không biết ả dùng hàn thuật nhưng với tu vi Khai Minh cảnh thì hàn thuật cùng lắm làm cho không khí xung quanh giảm xuống âm mấy chục độ là cùng mà rượu lại có nhiệt độ đông đá thấp hơn nước rất nhiều nên trong vài giây làm sao đông lại được.

“Tiểu tử chịu chết đi!” Triệu Phi Tuyết cảm thấy bị đùa cợt thì tức giận quát rồi toàn thân ướt hết lại lao đến.

“Hừ! Mất bình tĩnh ư!” Liễu Thiên không có sợ hãi mả chỉ nhếch mép cười.

“Vụt! Ồ!” Trong khoảnh khắc Triệu Phi Tuyết lao đến chỉ thấy Liễu Thiên ngả người hai nhịp đã áp sát cô rồi một tay hắn bóp cổ tay còn lại cầm hai cây đũa gãy với hai đầu khá nhọn đưa đến trước mắt Triệu Phi Tuyết khiến tiểu cô nương kia đứng im không nhúc nhích.

Mọi người phía ngoài ngạc nhiên đến ngơ ngác, họ thật không ngờ một tên Linh Cơ cảnh lại có thể khống chế được người ngoài Khai Minh cảnh đã vậy nhìn bàn tay đang nắm cổ của Triệu Phi Tuyết thì người hiểu biết đều rõ kinh mạch trên cổ của tiểu cô nương kia đã bị phong bế. Như vậy nguyên thần không thể đi lên đầu để tạo thành Chân Nguyên hộ thể được nên chỉ với một đôi đũa kia cũng có thể lấy đi tinh mạng của cô.

Cơ Ngọc Ninh và Triệu Phi Hùng cũng đều lo lắng định động thủ nhưng một phần bị Cơ Ngọc Oanh và Điền Tiểu Hi kìm hãm, một phần vì sợ Liễu Thiên cùng đường ra tay nên vẫn đang đứng im. Còn mấy người Cơ Ngọc Hoàn hay đám người đứng xem phía ngoài thì vẫn ngơ ngác đứng xem.

Khi này, toàn trường nhất thời trở lên yên tĩnh vô cùng, mọi người đều chăm chú nhìn vào hành động của Liễu Thiên.

“Được rồi! Thiên nhi thả tỷ tỷ ngươi ra!” Sau một chút thời gian, Cơ Ngọc Oanh đã bình tĩnh lại thì liền hướng Liễu Thiên nói.

“Dạ! Chỉ là luận bàn mong tỷ tỷ không trách!” Liễu Thiên vẫn ngoan ngoãn nghe theo mẫu thân, hắn thả Triệu Phi Tuyết ra thì liền tỏ vẻ khách sáo nói.

“Được rồi! Mọi người coi như chưa có gì xảy ra! Chúng ta sửa soạn đi còn chuẩn bị dự đại lễ!” Điền Vô Lượng lúc này liền đi đến trung tâm vỗ vỗ vai Liễu Thiên rồi hướng ba mẫu tử Cơ Ngọc Ninh nói.

“Người đâu còn không mau rọn dẹp!” Lúc này một vị quản gia đang ngơ ngác không biết giải quyết sao thì thấy Điền Vô Lượng nói vậy thì gã liền chạy lên ra lệnh.

“Giỏi cho mẫu tử các ngươi kẻ tung người hứng! Tuyết nhị chúng ta đi!” Cơ Ngọc Ninh tức giận nói rồi liền quay người bước đi.

“Tam tỷ đi đâu vậy?” Cơ Ngọc Hoàn liền hỏi.

“Chúng ta đã không hợp thì không nên ngồi cùng nhau, còn tiểu tử kia đừng để ta gặp lại!” Cơ Ngọc Ninh vừa đi vừa nói. Hai người Triệu Phi Hùng và Triệu Phi Tuyết cũng rất nhanh đi theo.

Cùng lúc này, một nhóm người nam nữ đủ cả chạy đến bắt đầu thi nhau rọn dẹp.

“Liễu Thiên, ngươi không sao chứ?” Điển Tiểu Hi khi này liền chạy lại hỏi Liễu Thiên.

“Tiểu đệ không sao, chúng ta kiếm một bàn khác thôi!” Liễu Thiên lắc đầu rồi lại nhìn sang một khu bàn phía xa nói.

“Được! Đi đến đó rồi tính tiếp.” Cơ Ngọc Hoàn cũng gật đầu rồi cùng phu quân là Điền Vô Lượng, hai người hướng bàn kia đi đến.

“Mẫu thân đi thôi!” Liễu Thiên khi này chạy lại gần Cơ Ngọc Oanh ân cần nói.

“Ừm!” Cơ Ngọc Oanh gật đầu rồi mỉm cười đi trước. Trong lòng nàng khi này rất vui, một cảm giác thắng thế mà trước kia nàng chưa từng được cảm thụ.

Kể cả từ khi còn nhỏ đến khi lập gia thất đến giờ đây là lần đầu tiên Cơ Ngọc Oanh thấy vẻ mặt khó chịu mà không phát tiết này của tam tỷ, nàng trước kia từ nhỏ đã bị ăn hiệp, lớn lên lại theo Liễu Nhân Khanh nên càng bị tam tỷ công kích nhiều lần nhưng không cãi được. Đến hôm nay, nàng không ngờ chính con trai của mình đã đòi lại những gì suốt bao năm qua nàng không đòi được.

“Mẫu thân, ngươi có thấy hài nhi quá phận không?” Liễu Thiên vừa đi vừa khẽ hỏi.

“Không! Làm tốt lắm, mẫu thân thật sự rất vui!” Cơ Ngọc Oanh quay lại lắc đầu đáp, đến câu cuối thì nghe như nàng sắp khóc.

“Người đừng buồn, từ nay trở đi chỉ cần hài nhi còn sống trên đời thì không để ai làm mẫu thân ủy khuất nữa!” Liễu Thiên tỏ vẻ quyết tâm nói.

“Được rồi chúng ta vào bàn thôi!” Cơ Ngọc Hoàn đi đến cái bàn mới thì vừa ngồi xuống đã gọi.

Năm người ngồi xuống thì tất cả đều không nói gì mà đều nhìn lại chỗ vừa rồi thì thấy ở đó đám gia đinh đã khênh hết đồ vỡ đi và đang lau rọn, phía ngoài thì lại có một đám khác đang bê bàn ghế mới đến nhìn rất chuyên nghiệp.
 

Chi Thủy

Tác giả
Tham gia
14/6/20
Bài viết
179
Điểm cảm xúc
386
Điểm
63
Chương 139: Đại lễ bắt đầu
“Tứ tiểu thư, ngũ tiểu thư, tiểu nhân đến muộn, vừa rồi hình như có chút va chạm, xem ra tiểu nhân phục vụ không chu đáo rồi!” Lúc này, từ đâu chạy lại một vị trung niên gầy gò với gương mặt dài dài, gã trung niên này vừa đến đã cung kính nói.

“Không có gì, chỉ là đám trẻ con tỷ thí mà thôi. Còn ngươi quản lí rất tốt, tại chúng ta chỉ sơ ý mới phá hỏng mấy cái bàn!” Cơ Ngọc Hoàn lắc đầu giải thích.

“Haha! Xem ra ta đã lo thừa rồi, vậy các vị cứ tự nhiên ta còn có chút việc!” Trung niên kia liền cười nói rồi quay người rời đi.

“Chúng ta đã làm kinh động cả vị tổng nội của Cơ gia rồi, cẩn thận người đó không đùa được đâu!” Cơ Ngọc Hoàn nhìn theo trung niên kia tỏ vẻ e ngại nói.

“Nhóm người đại ca đã đến!” Cơ Ngọc Oanh khi này nhìn về phía ngoài quảng trường mỉm cười nói.

Quả nhiên ở phía ngoài, mấy người Cơ Bảo Vinh đang đi qua những dãy bàn tiến lại.

“Haha! Thì ra mọi người đã sớm đến đông đủ rồi!” Cơ Bảo Vinh đi đến cười nói, cạnh gã là một mỹ phụ dáng người cao gày cũng đang mỉm cười với mấy người Liễu Thiên.

“Ta bảo đại ca rồi, bọn họ kiểu gì cũng đông đủ rồi!” Cơ Bảo Hoàng đi phía sau Cơ Bảo Vinh bất trợt nói thêm vào. Mà đi cạnh Cơ Bảo Hoàng còn có hai đứa con trai của y, đi cuối cùng là một vị phu nhân có dáng người khá mập mạp. Năm người họ rất nhanh đã đi đến trước bàn của mấy người Liễu Thiên.

“Hai vị đại ca cuối cùng cũng đã đến. Mọi người cùng ngồi xuống nào!” Cơ Ngọc Hoàn khi này đứng lên cười nói.

“Đại ca, đại tẩu! Nhị ca, nhị tẩu!

“Bái kiến đại bá, đại thẩm, nhị bá, nhị thẩm cùng hai đường huynh! ”

Mấy người còn lại cũng đứng dậy hành lễ, Liễu Thiên tuy ghét Cơ gia nhưng hắn không ghét vị đại bá này nên cũng đứng dậy cung kính chào.

“Bái kiến tam cô, tứ cô, ngũ cô! Chào các vị đệ muội” Hai thanh niên kia cũng tiến lên hành lễ với mấy người Liễu Thiên.

“Được rồi! Ta và nhị đệ còn phải tiếp khách chỉ qua đây hỏi thăm tý thôi. Mọi người cứ tự nhiên đi. À, ba mẫu tử tam muội đâu?” Cơ Bảo Vinh gật đầu nói rồi chợt nhớ ra Cơ Ngọc Ninh thì hỏi.

“Họ ngồi bên kia!” Cơ Ngọc Hoàn liền chỉ tay sang một cái bàn phía xa nói.

“Xem ra việc xích mích kia là thật!” Cơ Bảo Vinh lẩm bẩm.

“Đại bá, tất cả là lỗi của tiểu điệt!” Liễu Thiên liền đi lên nhận lỗi.

“Được rồi, không sao, mọi người dự tiệc di, chúng ta đi tiếp khách!” Cơ Bảo Vinh lắc đầu vỗ vai Liễu Thiên rồi cũng quay người rời đi.

“Nhiên Dã, Nhiên Phùng hai con cũng ngồi đây với mọi người đi!” Cơ Bảo Hoàng hướng hai người thanh niên kia nói.

“Vâng!” Hai huynh đệ Cơ Nhiên Phùng cùng đáp rồi lần lượt ngồi xuống.

Thế là bốn người Cơ Bảo Vinh lại quay người rời đi.

Trong hai người thiếu niên kia thì Cơ Nhiên Phùng liền ngồi ghế cạnh Liễu Thiên, đại ca của hắn ngồi ghế giữa bàn. Bàn của Liễu Thiên khi này lại có thêm hai người nữa là bảy người nên bàn vẫn còn rất nhiều ghế trống.

Mấy người trong bàn vừa ổn định chỗ ngồi thì bắt đầu hỏi chuyện qua lại. Ở đây đa phần là mấy người lớn hỏi thăm tình hình học tập tu luyện của hai huynh đệ Cơ Nhiên Phùng.

“Tiểu đệ dạo này khỏe chứ, ăn uống ở đây có quen không?” Cơ Nhiên Phùng sau khi thoát được một tràng hỏi thăm liền quay sang Liễu Thiên luôn miệng hỏi.

“Thôi đừng hỏi truyện của đệ, Nhiên Phùng huynh không biết ở lần gặp trước đã ngộ ra được điều gì rồi?” Liễu Thiên không trả lời mà lại hỏi ngược lại.

“Haha! Ngộ gì đâu, chỉ là hiểu ra mình sai và sửa thôi!” Cơ Nhiên Phùng cười lắc đầu đáp.

“Vậy thì tốt rồi, đệ mấy ngày này đang muốn huynh dẫn đi chơi vài nơi Cơ gia cho biết!” Liễu Thiên gật gật đầu nửa đùa nửa thật nói.

“Được, chờ ngày mai ta rảnh sẽ dẫn đệ đi tham quan một vòng!” Cơ Nhiên Phùng rất nhanh vui vẻ đáp ứng.

“Vậy đệ cảm ơn huynh trước!” Liễu Thiên mỉm cười cảm tạ.

“Hai người quen nhau?” Điền Tiểu Hi thấy hai người Liễu Thiên nói chuyện thì ngó đầu sang ngạc nhiên hỏi.

“Ta mới gặp Nhiên Phùng ca trên Phi Hạm hôm qua!” Liễu Thiên không dấu diếm nói.

“Tiểu Hi lâu không gặp bây giờ đã hơn cả ta rồi!” Cơ Nhiên Phùng lúc này nhìn Điền Tiểu Hi mỉm cười cảm khái nói.

“Ta đúng là kém cỏi, trong ba năm tu vi gần như không tiến triển mà muội thì!” Cơ Nhiên Phùng lại lắc lắc đầu mỉm cười nói.

Hơn ba năm trước Cơ Nhiên Phùng có gặp qua Điền Tiểu Hi một lần, khi đó cảnh giới của hai người chỉ như nhau nhưng ba năm sau gặp lại mọi chuyện đã thay đổi rất nhiều. Tu vi của Điền Tiểu Hi đã hơn hắn rất nhiều! Nhưng lúc này hắn lại không cảm thấy buồn mà lại thấy rất vui vì hắn đã biết điểm sai của mình đó chính là không cố gắng. Hắn tin rằng tư chất của mình cũng không kém Điền Tiểu Hi nên nàng có tiến bộ lớn như vậy chính là kết quả của việc cố gắng, hắn có niềm tin nếu mình cố gắng lại thì cũng sẽ đạt được kết quả cao. Niềm tin của hắn đã trở lại nên hắn rất vui!

“Phùng ca quá khen rồi, chỉ là may mắn thôi chứ tiểu muội thì có gì hơn người đâu!” Điền Tiểu Hi khi này lại cười nói.

“May mắn! Ừm! Đôi khi chỉ một chút may mắn có thể tạo lên khác biệt đó!” Cơ Nhiên Phùng cười cười rồi lại lắc đầu nói.

Thêm một lúc nữa, quảng trường này đã đông hơn rất nhiều, số bàn trống dần biến mất thay đó là nhiều nhóm người đang ngồi nói chuyện vui vẻ. Nhìn quanh tất cả các bàn thì mọi ngươi đa số cũng đã ổn định chỗ ngồi. Trên sân khấu lúc này cũng có một vị mỹ nữ đang đứng đó.

“Coong Coong Coong!”

Lúc này, ba tiếng chuông vang lên, toàn trường đang ồn ào bỗng trở lên yên lặng. Tất cả mọi người khi này đang làm gì thì đều tập trung nhìn về sân khấu ở phía trung tâm.

“Tại hạ là Cơ Điệp hôm nay là người chủ trì đại lễ mừng thọ của gia tổ. Đầu tiên ta xin thay mặt Cơ gia và gia tổ cảm ơn các vị bằng hữu cùng toàn thể cơ gia tộc nhân đã không quản ngàn dặm xa xôi về với Thủy Tiên phong tham dự đại lễ.”

Mỹ nhân đứng trên sân khấu lúc này mỉm cười hướng phía dưới nhẹ nhàng nói. Giọng nói của nàng nghe nhỏ nhỏ, ngọt ngào và êm ái nhưng tất cả mọi người trong quảng trường đều nghe rõ mồn một.

“Đó là vinh hạnh của nhóm người chúng ta!”

“Đúng vậy!”

“Cơ tiểu thư quá lời rồi!...”

Mọi người trong quảng trường khi này đa số đều cười tỏ vẻ hài lòng, một số người ngồi gần thì khách khí đáp lại một vài câu, những người ngồi xa thì vỗ tay tỏ vẻ hoan nghênh.

“Sau đây đại lệ mừng thọ sẽ bắt đầu, đầu tiên chính là lễ Tạ Thiên của gia tổ, tiếp đến chính là Thưởng Thọ trà và cuối cùng sẽ là Đại Tiệc. Ngay bây giờ sẽ là lễ Tạ Thiên của gia tổ, xin mời gia tổ cùng các vị cao tầng di giá lên đài!” Mỹ nữ đứng trên đài khi này từ từ nói những công đoạn của buổi tiệc hôm nay và cuối cùng thì lại hướng phía xa mời.

Nghe vậy, tất cả mọi người trong quảng trường không ai bảo ai đều đông loạt đứng dậy, tất cả đều nhìn về phía tòa nhà lớn phía sau quảng trường. Ở đó có một con đường nhỏ được giải thảm rắc hoa, hai bên đều có những cây đèn nhỏ lối thành hai hàng.

Trên con đường đó, một nhóm người từ từ đi ra. Người đi đầu là một trung niên thân mặc bạch y dáng người cao gầy. Người này có gương mặt khắc khổ, ánh mắt sắc bén đang vuốt ba chòm râu mỉm cười đi tới. Nhìn qua vị này có điểm giống với Cơ Bảo Hoàng nhị bá của Liễu Thiên nhưng ai cũng biết đây không phải là Cơ Triết Dường mà đây chính và vị gia tổ sắp ba trăm tuổi của Cơ gia - Cơ Thường.

Đi sau Cơ Thường là một vị trung niên đại hán thân cao chín thước, vóc dáng vạm vỡ, gương mặt có mấy vết sẹo, râu quai nón xồm xoàm còn ánh mắt thì thập phần hung dữ. Người này được gọi là Cơ Du Liệt, tu vi cũng đã là Vũ Linh cảnh, trong Cơ gia người này chính là người có tu vi đứng thứ hai đồng thời gã cũng là con ruột của Cơ Thường. Người này chính là người đứng đầu một chi đang cạnh tranh với chi của gia chủ Cơ gia – Cơ Triết Dương.

Tiếp phía sau nữa không ai khác chính là Cơ Triết Dương. Sau gã chính là mấy vị lão giả nữa, tất cả nhìn tuổi tác đều rất cao, râu tóc đều đã bạc hoặc hoa râm hết.

Đoàn người đi đến đâu mọi người đều khẽ cúi đầu tỏ vẻ cung kính. Đoàn người này dưới sự ngưỡng vọng của mọi người từ từ đi lên sân khấu kia. Vị nữ nhân xinh đẹp Cơ Điệp kia lúc này cung kính khẽ nói gì đó rồi liền đứng qua một bên.

Nhóm người Cơ Thường đi lên sân khấu thì phân biệt vai vế mà dàn đều thành một hàng mà đứng, phía sau họ đều có một cái bàn trên đó có một bát hương nhỏ. Mà bên cạnh mỗi vị lúc này đều có một tỳ nữ xinh đẹp đang bê một cái khay được phủ vài đỏ.

“Cơ Thường ta hôm nay rất cảm kích khi được các vị bằng hữu không quan xa xôi cách trở đã đến chúc thọ! Cơ mỗ cùng toàn thể Cơ gia một lần nữa cảm ơn các vị bằng hữu! Sau đây Cơ mỗ sẽ tiến hành nghi lễ Tạ Thiên, các vị bằng hữu thì cứ tự nhiên nhưng con cháu Cơ gia thì tất cả hãy tập trung quanh Tiên Đài này.”

Cơ Thường nhìn quanh quảng trường một lượt giọng khàn khàn đầy chân thành nói. Trong giọng điệu không có chút gì tự cao hay tỏ vẻ bề trên cả nhưng vẫn khiến đám người kính phục nghe theo!

“Cơ huynh cùng con cháu cứ tự nhiên! Hàn mỗ cùng mọi người thật vinh hạnh xem lễ!” Một vị trung niên mặc đạo bào ở bàn phía đầu chắp tay cười cười nói.

“Hàn huynh! Tý nữa chúng ta phải say một trận mới được đó!” Cơ Thường lúc này nhìn vị trung niên đạo sĩ cười nói.

Vị đạo sĩ kia chính là Hàn Kiếm Kinh một vị trưởng lão cao cấp trong Kỳ Nhân các, người này khi xưa từng có chút giao hảo cùng Cơ Thường nên hôm nay được Kỳ Nhân các giao cho đi Cơ gia dự tiêc. Chính vì thân thế đó nên gã mới giám nói chuyện thoải mái với gia tổ của Cơ gia và Cơ Thường mới khách sáo đáp lời.

Cơ Thường đánh mặt quanh một vòng cười hỏi một số vị cao nhân đang dự lễ rồi lại quay lại nghiêm túc đứng trước một cái bàn cao, trên bàn có một bát hương lớn nhất.

“Cơ gia tộc nhân tất cả theo thân phận tập trung quanh Tiên Đài.” Nữ nhân xinh đẹp Cơ Điệp lúc này hắng giọng nói.

“Chúng ta cũng phải đi ư?” Liễu Thiên nhìn hết một màn vừa rồi không có phản ứng gì nhưng lúc này hắn lại hương Cơ Ngọc Oanh khẽ hỏi.

“Ừ! Đây chính là nghi thức để xác định thân phận nội tộc nhân của Cơ gia. Những người tham gia đại lễ Tạ Thiên thì người của Cơ gia dù lí do gì cũng không được làm hại! Đây chính là Tổ huấn và Gia quy từ xưa đã vậy!” Cơ Ngọc Oanh gật đầu ghé sát vào tai Liễu Thiên giải thích.

“Để được tham gia nghi lễ này ngoại bà đã phải khổ công nhiều!” Liễu Thiên nghe vậy gật gật đầu nhưng ánh mắt âm trầm lẩm bẩm rồi nắm tay không biết từ khi nào đã nắm chặt.
 
Top