25- Trích Đoạn Bài Thơ: HỒN LANG TRỞ VỀ ÂM GIỚI (1)
Trong TẬP THƠ TRUYỆN HỒN LANG TRỞ VỀ ÂM GIỚI
(Tiếp Theo Tập Thơ Truyện Hồn Lang về Cõi Thế)
Của Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)
Dừng xem cái xác lạnh nằm im
Mắt nhắm, thân đơ, một khối chìm
Thanh thản rạng ngời trên nét mặt
Từ đây chấm dứt nhịp con tim…
Biết rõ đó là của chính ta
Hồn thương duỗi bóng kiếm trăng ngà
Phù vân cõi thế quay tìm lại
Ủ ấm thâm tình vạn sắc hoa
Để rồi da diết bầu tâm sự
Thuở ngắm sông xanh gợn sóng cồn
Ba buổi chập chờn muôn sắc ảnh
Hừng đông, đứng bóng, xế hoàng hôn
Đêm đêm thao thức đỉnh chơi vơi
Hứng cánh đong đưa giũ ánh trời
Lúc nhẹ êm đềm ru giấc điệp
Khi hờn lộng chuyển, tím vành môi…
26- Trích Đoạn Bài Thơ: HỒN LANG TRỞ VỀ ÂM GIỚI (2)
Trong TẬP THƠ TRUYỆN HỒN LANG TRỞ VỀ ÂM GIỚI
(Tiếp Theo Tập Thơ Truyện Hồn Lang về Cõi Thế)
Của Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)
Mình ơi! Lặng lẽ đứng nhìn em
Nức nở, nghẹn ngào quyện trái tim
Tóc trắng phủ dầy thêm điểm trắng
Từ nay giá lạnh cuốn màn đêm…
Anh vuốt tóc em, tóc chẳng lay
Vì giờ đã biến mất bàn tay
Yêu thương da diết tình phu phụ
Ảo ảnh làm sao thực tỏ bày
Đành buồn, xa xót ngắm hồn đau
Từ thuở nhung xanh đến bạc đầu
Phận vợ trọn lòng, vui bổn phận
Thăng trầm, sướng khổ vẫn cùng nhau
Anh nhớ năm xưa lúc thiếu thời
Bên đường nhìn thấy sắc hoa khôi
Con tim xao xuyến ngân từng nhịp
Thôi thúc làm quen…Ấy để rồi...
27- Trích Đoạn Bài Thơ: HỒN LANG TRỞ VỀ ÂM GIỚI (3)
Trong TẬP THƠ TRUYỆN HỒN LANG TRỞ VỀ ÂM GIỚI
(Tiếp Theo Tập Thơ Truyện Hồn Lang về Cõi Thế)
Của Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)
Rồi từ đó dòng sông ly biệt
Hai nẻo đường chạnh khuyết vầng trăng
Hoa tình chớm nở thời gian
Sớm khô rã rụng, tan dần tháng năm…
Anh quay gót âm thầm khuất bóng
Quên chuỗi ngày nắng ấm vườn hoa
Giờ đây duỗi cánh bay xa
Cầu ao, bến nước để mà phôi phai
Có những lúc u hoài điệu nhạc
Và bao lần bàng bạc mây sương
Nửa hồn vọng tưởng ngàn phương
Nửa hồn lãng đãng bên đường mộng mơ
Muôn sắc thắm dọc bờ ửng ánh
Vạn tiếng đàn lay cánh hồn bay
Khi dừng nốc chén men say
Khi trầm lặng ngắm, ngất ngây nỗi niềm...
28-Trích Đoạn Bài Thơ: HỒN LANG TRỞ VỀ ÂM GIỚI (4)
Trong TẬP THƠ TRUYỆN HỒN LANG TRỞ VỀ ÂM GIỚI
(Tiếp Theo Tập Thơ Truyện Hồn Lang về Cõi Thế)
Của Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)
Rồi tất cả hoá ra dĩ vãng
Điệp khúc vàng ngày tháng yêu đương
Đọng thành chuỗi ánh sương buồn
Phơi trên lá cỏ, tím đường chiều thu
Tim giá lạnh thả hồ băng tuyết
Tấc lòng trao tha thiết hôm nao
Ửng lên một ánh lệ trào
Rơi nhanh vài giọt, tan vào hư không
Từ dạo đó trên dòng sông chảy
Thuyền xuôi chèo bỏ lại không gian
Phôi phai tìm nẻo thênh thang
Khép trang nhật ký phũ phàng chiều qua
29- Trích Đoạn Bài Thơ: HỒN LANG TRỞ VỀ ÂM GIỚI (5)
Trong TẬP THƠ TRUYỆN HỒN LANG TRỞ VỀ ÂM GIỚI
(Tiếp Theo Tập Thơ Truyện Hồn Lang về Cõi Thế)
Của Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)
Ba năm trường ngả rẽ một dòng sông
Phút tao ngộ nơi lòng xanh biển cả
Ngày lìa xa mang cánh hồn của gió
Giờ chiều buồn vò võ giọt thu sương
Anh nép mình cuốn bóng cạnh bên đường
Thôi vọng tưởng, vấn vương niềm viễn xứ
Tìm phôi phai bao niềm thương, nỗi nhớ
Vào những chiều cuối phố, bước chân đơn
Có đôi lúc thấy trống vắng, héo hon
Từ sâu thẳm nỉ non lời nghẹn tủi
Mới hôm nào hồn xuân bay phất phới
Nay trăng tàn, thui thủi giữa màn đen…