Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] Tiệm hoa như ý - Lạc Trần Giang

[Huyền huyễn] Tiệm hoa như ý - Lạc Trần Giang

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,218
Điểm
93
Tiệm hoa như ý
2f8bd977512fc8f9e8f5e4d29fbfb164.jpg

Tác giả: Lạc Trần Giang
Thể loại: Ngược, ngôn tình, huyền huyễn, hiện đại.
Độ dài: đang tiến hành
Cảnh báo: (13+)

Nơi nhận gạch

Văn án:
Trần Hoa, một chủ tiệm hoa. Bình thường tiệm của anh chỉ mở từ mười hai giờ trưa đến mười hai giờ đêm, tiêm giống như tên gọi, giúp mọi điều như ý.
Nhưng giá hoa cũng thật sự rất mắc, còn chính là kiểu thấy ghét sẽ không bán, xấu không bán, giàu quá không bán, nghèo cũng không nốt,...
Trần Hoa thật sự được xem là cái tên khốn nạn không ai sánh bằng, nếu không phải bên người anh còn có một tiểu tiểu Bạch suốt ngày chít chít bên tai, cũng đáng yêu đến cực điểm. Cũng thật không ai muốn nói chuyện với anh rồi.
 
Sửa lần cuối:

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,218
Điểm
93
Chương 1: Tử đinh hương tím

'Hoa Hoa ta muốn kẹo mút'

Bé chuột nào đấy chít chít đòi kẹo liền bị tống vào lồng...

-----------------------------

Trần Hoa hai mươi tuổi, được xem là một chủ tiệm hoa. Tiệm của anh mở cửa mười hai tiếng, không giống tiệm bình thường nhưng cũng không quá khó chịu, chỉ là mở cửa có chút trễ, mười hai giờ trưa mới mở cửa. Anh luôn bảo tiệm của mình thích mở sao thì mở, mấy người muốn quản làm gì.

Còn vì lý do thật sự mà chủ quán chúng ta mở cửa trễ chỉ có một - Anh dậy vào giờ đó.

Nơi Trần Hoa sống được tính là một khu sầm uất, mọi người xung quanh ngoài tên của anh thì hoàn toàn không biết gì về Trần Hoa.

Tiệm Hoa này lại thật sự kén khách đến kinh người, thích thì bán, không thích thì 'cút', chính là trực tiếp như vậy, nhưng không ai lại dám làm gì, tiệm nhỏ của anh vẫn sống qua ngày.

Nói đây là tiệm hoa cũng thật không sai, nhưng hoa anh bán thường là giá rất cao hoặc cả đến cả mạng cũng phải bỏ vào. Nhưng những người muốn mua hoa cũng sẽ có những gì họ muốn.

Bên cạnh Trần Hoa có Tiểu Tiểu Bạch, đối với người ngoài Tiểu Bạch chỉ là một chút chuột đen được Trần Hoa nuôi mà thôi. Lúc đầu cô còn không biết vì sao anh có thể nghe hiểu mình nói gì, đến mãi về sau này Tiểu Tiểu Bạch muốn chạy cũng không được rồi.

Còn nói về tên cô, là do anh đặt muốn đổi cũng không được, rõ ràng cô đen như thế mà -_-|||

'Tên khốn kia, ta muốn ăn gà cay, ngươi đi làm cho ta' Bé chuột nào đó lại chít chít đòi ăn liền bị Trần Hoa không thương tiếc tống vào lồng như thường lệ.

"Ta đau đầu, ngươi không thể nhịn một bữa sao?"

'Không nhịn, ta đã cả ngày chưa ăn gì rồi' Chít chít.

Trần Hoa cũng mặc kệ Tiểu Bạch Bạch, đầu anh rất đau cũng không muốn quản cô nữa. Vừa mới nằm xuống giường không nghĩ tới lại nghe thấy tiếng đập cửa.

Nhìn thấy đồng hồ trên bàn, mười hai giờ mười, đã qua nửa đêm còn có người đập cửa? Trần Hoa tất nhiên sẽ không tiếp, tiếp đập của lúc đầu đồn đập cũng từ từ nhẹ nhàng lại.

Trần Hoa không muốn quan tâm tới người đập cửa cũng không được bởi vì Tiểu Tiểu bạch nhà anh đang có xu hướng muốn đập lồng.

'A Sa, ngoài cửa mùi máu rất nồng, ta không chịu được, ngươi ra xem thế nào đi' Bé chuột có chút nhỏ giọng gọi.

"Ngươi phiền chết đi được".

Trần Hoa bực dọc mà quăng gối đầu về phía Tiểu Tiểu bạch, nhưng nói vậy anh vẫn bước xuống giường đi về phía cửa, bởi vì tiểu Bạch nhà anh kêu một tiếng A Sa.

Ngoài cửa giống như Tiểu Tiểu Bạch nói tràn cảnh có chút dọa người. Một người nằm dưới đất gần như hấp hối, cả người bê bết máu, tóc dài che kính khuôn mặt, nhìn bộ váy trắng đã biến thành đỏ tươi chỉ có thể xác định đó là một người phụ nữ.

Trần Hoa cứ như thế mà bế người đó vào nhà, cũng không quan tâm máu có thể dính vào người hay không.

"Tiểu Bạch, ngươi đi dọn ngoài cửa đi, nếu không ngài mai lại to chuyện".

Trần Hoa để cô gái kia nằm trên giường rồi mới mở lồng cho Tiểu Tiểu Bạch, hôm nay trạng thái anh thật không tốt nên chỉ có thể dựa vào cô.

Tiểu Tiểu Bạch nhà ta chỉ có thể lếch thân của mình ra cửa, nhìn cô đi mà có chút không nỡ nhìn. Thật sự là Tiểu Tiểu Bạch quá mập rồi, cả thân hình như một cục thịt di động, bốn chân nhỏ cân với cả người như thế khiến Trần Hoa một cước muốn đá cô ra cửa cho nhanh.

Dọn dẹp xong vết máu bên ngoài Tiểu Tiểu Bạch nhà ta lại lần nữa lếch thân ục ịch của mình vào nhà.

'Ta muốn ăn' Chít chít

"Chút nữa ta sẽ làm cho ngươi". Trần Hoa có hơi mệt mỏi nói với Tiểu Tiểu Bạch.

'A Sa, ngươi không khỏe sao?'

Tiểu Tiểu Bạch nghe giọng anh như thế liền thuận thế bám dính vào ống quần rồi bò lên đứng lên vai Trần Hoa, còn vươn ra móng vuốt nhỏ muốn sờ trán liền bị Trần Hoa nắm lấy.

"Đừng quấy".

Trần Hoa không nói nhiều tiếp tục vẽ trận pháp của mình, anh chỉ dùng một chén nước lạnh, lại cắn lấy ngón tay nhỏ vào đó rồi quậy nhẹ lên, sau đó đổ xung quanh giường.

Làm hết mọi việc Trần Hoa mới ngồi xuống ghế ở đầu giường, nhìn thấy Tiểu Tiểu Bạch đã ngủ trên vai của mình từ lúc nào, anh liền nhẹ nhàng đặc cô lại lồng nhỏ, còn đắp một lớp chăn mỏng cho cô.

Lại nhìn về phía cô gái trên giường, mày hơi nhíu. Đến khi thấy người kia có dấu hiệu tỉnh mới bước về phía giường.

Cô gái đó lúc đầu người vốn đầy máu nhưng giờ hoàn toàn sạch sẽ, cũng tràn đầy sức sống hoàn toàn không giống như lúc đầu.

Trần Hoa lúc đầu cũng dính không ít máu vì cô nhưng khi anh đi vào vòng tròn kia cũng hoàn toàn sạch sẽ, cả người có chút lười biến cùng lưu manh nhìn về phía cô gái trên giường.

"Cô vì sao lại tới đây?"

Cô gái có chút mờ mịch nhìn anh sao đó lấy tay chỉ chỉ về phía miệng mình.

Trần Hoa cười nhạt nói với cô một câu khiến cô không tin được.

"Cô có thể nói chuyện".

"A".

Cô gái bật thốt lên âm như thế hoàn toàn theo bản năng, lưỡi của cô nửa tiếng trước đã bị người cắt mất làm sao có thể chứ.

"Cô có nói hay không?"

Trần Hoa thật sự đã không còn kiên nhẫn với cô gái này, anh còn hứa làm gà cay cho Tiểu Tiểu Bạch kìa.

"Anh là Mạn Châu Sa?"

"Vì sao cô biết cái tên này? Trần Hoa không trả lời cô gái nhưng anh hỏi như thế này là đồng nghĩa với thừa nhận.

"Trần tiên sinh, xin anh hãy giúp mẹ tôi dù bất cứ giá gì tôi cũng sẽ trả mà..."

Cô gái khi nghe Trần Hoa nói vậy liền quỳ gối lên giường khóc không ngừng.

"Cô không ngừng khóc được sao?"

"Dạ?"

Cô gái không nghĩ tới anh sẽ không chấp nhận hay từ chối mình mà là hỏi cô như thế, đôi mắt tròn xoe ngập nước của cô vẫn còn vương chút mong manh nhìn anh.

"Cô ấy sẽ thức, cô yên lặng hoặc nói nhỏ một chút".

Trần Hoa day day thái dương của mình chỉ về phía Tiểu Tiểu Bạch đang ngủ.

"A". Cô gái rất nhanh bình ổn lại muốn nói tiếp chuyện lại bị Trần Hoa không thương tiết đuổi đến sô-pha gần đó mà ngủ.

"Muốn gì mai rồi nói, tôi đau đầu".

Nói rồi anh mặc kệ cô gái vẫn ngây ngốc đứng ở đó, còn mình thì lên giường trùm chăn ngủ.

Cô gái: "..."

Chuyện của cô thật sự liên quan đến mạng người đó!

Dù vậy cô hình như cũng biết quy tắc của anh nên không nói nữa mà chỉ lẳng lặng lên sô-pha ngủ, cô biết cô phải thật khỏe mạnh mới có thể bảo vệ những người xung quanh mình.
Nơi nhận gạch
 
Sửa lần cuối:

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,218
Điểm
93
Chương 2: Tử đinh hương tím (2)
Mới sáng sớm Tiểu Tiểu Bạch vừa ngủ dậy đã ngửi thấy một mùi hương thơm ngào ngạt từ bếp truyền tới, cô mặt không đổi sắc đi qua, lại thuần thục bò lên bàn gặm một miếng trứng chiên thật lớn. Sau đó mới thỏa mãn nhìn cô gái vẫn đang làm bữa sáng.

"Chít chít - Cô nấu ăn không tệ".

An Manh nãy giờ vẫn đang làm bữa sáng, sau khi nghe tiếng chuột kêu nên mới quay lại, theo bản năng liền muốn tìm gậy để đập con chuột này, không nghĩ tới lại thấy một ánh mắt lạnh như băng đang nhìn mình.

"Cô muốn làm gì cô ấy".

Trần Hoa ánh mắt lạnh lùng cũng không thèm nhìn An Manh mà trực tiếp đi qua bắt lấy Tiểu Tiểu bạch rồi ôm gọn trong lòng, anh mới hoàn hoãn lại một chút.

"Trần... Trần tiên sinh tôi không biết nó là thú cưng của anh, nếu biết tôi sẽ không như vậy..."

An Manh thật sự cũng rất muốn phun máu, cô chưa làm gì mà, cô chỉ muốn nghĩ thôi, vì sao ánh mắt của Trần Hoa lại muốn giết người như thế chứ.

"Suy nghĩ cũng không được".

Trần Hoa phun ra câu đó xong liền ôm Tiểu Tiểu Bạch khỏi đó.

Mãi đến một lúc sau An Manh mới 'A' một tiếng rồi chạy theo Trần Hoa, cô vẫn còn nhớ lời nói kia - Người đàn ông đó không thể đắt tội.

Trần Hoa cũng thật không khó chịu như vậy, chỉ là những gì liên quan tới Tiểu Tiểu Bạch anh vẫn không cách nào bình tĩnh được.

Anh chính là không muốn nói lý, trực tiếp bỏ Tiểu Tiểu Bạch vào lồng, sau đó búng tay một cái. Nhìn cô ngủ rồi anh mới quay sang An Manh nãy giờ vẫn đang đứng ở một góc phòng.

Anh ngồi dựa người vào đầu giường, bây giờ An Manh mới chú ý thấy Trần Hoa có chút suy yếu, lời muốn nói ra cũng không biết bắt đầu từ đâu.

"Cô không nói thì có thể rời khỏi đây".

Giọng nói anh vẫn lạnh nhạt như thế, đến cả âm điệu An Manh đều nghe ra ý tứ không kiên nhẫn của anh.

Cô chỉ có thể e rè kể chuyện của mình.

***

An Manh là đại tiểu thư nhà họ An, bên dưới còn có cặp sinh đôi cùng cha khác mẹ với cô. Tính tình an Manh cũng được xem là dễ nói chuyện nếu như không nhắc tới mẹ của cô. Bà ấy từ sau khi cha cô đưa hai đứa con kia về liền bị trầm cảm, dần dần liền phát điên sau đó bị ba cô không thương tiếc đưa vào một trại an dưỡng. Sau đó ông ta còn không kiên nể gì rước người phụ nữ kia về nhà.

An Manh dù khó chịu thế nào cũng phải nhẫn, cô vẫn không đủ mạnh để tống cổ ba mẹ con nhà này ra khỏi nhà. Nhưng cô chưa kịp làm gì thì đã bị tính kế trước, mà người tính kế cô không phải ba mẹ con nhà kia mà cư nhiên lại là người cha mất nhân tính của cô.

Ông ta cho người bắt cóc An Manh nhốc vào một nhà hoang ngay trong ngày đính hôn của cô rồi một trong hai đứa con kia của ông ta thế vào, bởi vì đây là một đám hỏi vì quyền lợi nên hai bên kia cũng chưa từng gặp mặt nên ông ta mới làm như thế.

An manh cũng không biết mình đã bị nhốt bao lâu đến khi nhìn thấy người phụ nữ kia đến trước mặt mình, cô ta dùng ánh mắt khinh miệt từ trên cao nhìn xuống cô, nói: "Một đứa con gái không có cha sinh như cô cũng dám uy hiếp đến địa vị của mẹ con tao, mày và mẹ mày có quyền gì ở cái nhà này mà dám lên mặt, không phải đều bị tao bức điên sao, hahahah" .

Sau đó lại một tràn cười dài của người phụ nữ đó. Lại mấy lần như thế An Manh cuối cùng cũng hiểu mọi chuyện, cô không phải là con của cha cô mà là sau khi mẹ cô có thai rồi mới lấy ông ấy. Nhưng vì thế mà chia cắt ông ta cùng tình đầu bởi vì sự ép buộc của mẹ cô, hai người đó mới hận bà ấy như thế.

Đến một ngày thế giới vốn tâm tối của cô bỗng xuất hiên một khuôn mặt tinh sảo, người đàn ông đó nhìn thấy cô lần đầu liền không nói tiếng nào mà chỉ yên lặng ôm cô vào lòng, vỗ về an ủi cô, An Manh thật sự rất thích cảm giác này.

Nhưng là người đàn ông đó cũng không đưa cô rời đi, cũng không thường đến gặp cô, mỗi lần về sau cô còn phát hiên ra người đó còn giống như phải trốn tránh lắm mới có thể đến thăm cô.

An Manh cũng biết, cô không tốt thì không nên kéo anh theo nên muốn kêu anh rời đi. Người đó không nói gì cho đến khi một giọng nói bén nhọn truyền vào tai cô, An Manh sau khi nghe thấy không biết nói gì mới phải, bởi vì giọng nói kia là của đứa em gái tiện nghi kia của cô, cô ta nói: "Chồng à, anh còn yêu thích ả ta sao? Nhà họ Phương của anh không cần An gia hỗ trợ nữa sao?"

Người đàn ông đó lạnh mặt đi, trong mắt anh mang theo sự thù hận nhìn vào người phụ nữ kia, đến khi quay lại nhìn An Manh liền toát lên vẻ dịu dàng, anh vẫn không nói gì mà rời đi ngay sao đó.

Cho đến một ngày An Manh nhìn thấy người đàn ông đó đến, câu đầu tiên anh nói lại là mẹ cô gặp nguy hiểm, còn nói cô phải đi tìm một ông chủ tiệm hoa tên là Trần Hoa xin giúp đỡ nhưng cô không tin, cô cũng mệt mỏi rồi rất muốn dừng lại.

Sự thật là cô sai rồi, bởi vì hôm sau lão già mà suốt hai mươi năm qua cô kêu là cha kia nói cô biết mẹ cô vừa nhảy lầu, đang trong tình trạng nguy kịch, mà gia đình nhà ngoại thế lực mạnh mẽ bây giờ cũng suy yếu hoàn toàn. Đến đây ông ta thực sự không kiên nể gì mà cho người luân hãm An Manh, lại cố tình chừa cho cô chút hơi tàn, nhẫn tâm hơn nữa còn cắt mất lưỡi cô rồi mới tống ra đường.

An Manh trong tình trạng như thế mà có thể thành công tìm được tiệm hoa đã là một kỳ tích rồi.

***

Trần Hoa nghe xong cũng không có biểu cảm gì, lấy từ ngăn tủ bên cạnh một tờ giấy rồi viết viết gì đó, rất nhanh liền đưa qua cho An Manh.

Khế ước linh hồn.

Bốn chữ này đập vào mắt An Manh, cô cũng biết Trần Hoa không phải người bình thường, liền không nói gì tiếp tục đọc.

Tờ giấy đó ngoại trừ những điều mà An Manh muốn, ngoài ra không có thêm gì.

"Anh muốn gì ở tôi".

Mục nguyện vọng rõ ràng để trống, Trần Hoa lại ký tên lên đó, cũng không hề ghi An Manh phải dùng gì để đổi, cô cũng sẽ không tự mình đa tình nghĩ Trần Hoa thật sự không cần gì ở cô.

Trần Hoa như biết An Manh nghĩ gì, đứng dậy đứng trước mặt cô, ánh mắt đều mang theo nét cười cầm lấy một cánh hoa nằm trên vai cô rồi mới nói: "Khế ước của cô, đã có người trả thay rồi".

*

Sau khi mở mắt ra, nhìn đồng hồ đã điểm tới mười hai giờ, lại nhìn ánh nắng ngoài cửa Trần Hoa mới ngồi dậy, ngủ đủ giấc liền khiến anh tươi tỉnh hơn lúc sáng rất nhiều.

Lật qua lật lại Tiểu Tiểu Bạch trong lồng, lại dùng một cây kẹo mút thành công kêu cô dậy, Trần Hoa mới thỏa mãn nhìn An Manh đang bưng bữa trưa lên cho hai người.

Cảm thấy lúc sáng mình có chút xa cách An Manh khiến cô sợ hãi, bây giờ anh liền hoàn hoãn hơn.

Ăn xong Trần Hoa cũng không mở tiệm mà thay một bộ trường bào cách tân, một tay cầm quạt xếp, một tay ôm Tiểu Tiểu Bạch, một bộ dáng thần côn dẫn theo An Manh đến tập đoàn nhà họ An.
Nơi nhận gạch
 
Sửa lần cuối:

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,218
Điểm
93
Chương 3: Tử đinh hương tím (3)

Nhà họ An ở thành phố S này cũng chỉ đứng sau nhà họ Trương mà thôi, danh tiếng lại hơn hẳn một cấp bậc. Hơn thế nữa gia chủ An gia bây giờ là An Thức, từng có tiếng nhẫn tâm trong giới, không ai không biết.

Bây giờ Trần Hoa cứ không kiên nể gì, chỉ cầm một tấm danh thiếp đưa tới trước cửa tiếp tân rồi yêu cầu gặp chủ tịch, hoàn toàn ngó lơ mọi thứ xung quanh.

Đến khi tiếng vào thang máy rồi An Manh liền không tự chủ mà có chút run rẩy, cô biết Trần Hoa không phải người bình thường nhưng cùng anh đến gặp mặt trực tiếp An Thức như bây giờ thì cô vẫn rất sợ.

Trần Hoa nhìn ra sự khác thường của An Manh cũng không có ý định mà lần nữa đánh giá cô. Bộ váy An Manh mặc lúc bây giờ chính là bộ lễ phục lúc đó, hôm qua vẫn một màu đỏ tươi được Trần Hoa tẩy rửa qua một lần đã trở lại như lúc ban đầu, cùng với khuôn mặc như xinh đẹp của cô lúc này trở nên hoàn hảo vô cùng.

"Chít chít chít - Cô sợ cái gì, có tên khốn này ở đây còn sợ không mài chết được nhà đó à".

Tiểu Tiểu Bạch vừa từ trong lồng ngực Trần Hoa lồi ra nói những lời đó, liền nhận được một cái cốc đầu không thương tiết từ tên mà cô gọi là khốn nạn, mặc dù không đau nhưng cô tức nha~, tại sao tên khốn này lại thích gõ đầu cô như thế chứ.

Tiểu Tiểu Bạch chính là không cam tâm, còn dùng ánh mắt ngập ngước nhìn tên khốn nhà mình, sau đó khi lơ đãng lướt qua An Manh, không nghĩ tới nhìn thấy cô ấy cũng đang nhìn mình bằng ánh mắt khó tin.

"Chít chít - Cô nhìn cái gì?"

"Tôi... tôi nghe thấy... nó nói chuyện".

Giọng An Manh cũng có chút lạc nhịp, không thể tin nhìn Tiểu Tiểu Bạch. Trần Hoa lại hoàn toàn ngược lại, hờ hững xoa đầu cục bông trong tay mình, bước ra khỏi thang máy, đến khi An Manh nghĩ anh sẽ không trả lời thì lại nghe thấy anh nói: "Sau khi kế khế ước, tất nhiên cô có thể nghe em ấy nói".

An manh không nói gì nữa yên lặng đi theo Trần Hoa đến cửa phòng chủ tịch, cô lại tận lực hít một hơi thật sâu rồi mới cùng Trần Hoa tiến vào trong.

Trước đó cô không biết người này nhưng từ khi gặp anh cô vô thức tin tưởng anh.

Trần Hoa nhìn sự tự tin hiện trở lại trên mặt An Manh lúc này mới hài lòng nhìn An Thức trước mặt mình.

An Thức rõ ràng đã trên năm mươi tuổi nhưng từ khí chất đến dung mạo thật sự chỉ như bốn mươi tuổi, thân hình cao ráo, đôi mắt sắc sảo được giấu dưới lớp kính càng tôn lên vẻ trí thức của thương nhân.

Ông ta khi nhìn thấy An Manh phía sau Trần Hoa ánh mắt lạnh xuống đến đáng sợ, còn mang theo sát khí nồng đậm hoàn toàn không kiên nể gì mà nhìn hai người trước mặt mình.

Người của Trương gia thì sao? Không phải chỉ là một tiểu thiếu gia trong chi thứ thôi sao? Còn chư để ông ta phải bận tâm như thế.

Trần Hoa nhìn ra sát ý, cũng nhìn ra ý nghĩ của ông ta, anh chỉ yên lặng không nói gì, quay lại nhìn An Manh. Hôm nay anh đẫn cô đến đây thật ra đơn giản vì muốn thấy biểu hiện của cô mà thôi. Trần Hoa anh cũng sẽ không nhận một vụ làm ăn mà Linh Ước của mình không có khả năng đáp trả, anh sẽ không nhận một vụ như thế.

An Manh từ lúc nãy lo sợ, rụt rè lúc này đã thật sự thay đổi, lạnh lùng, sát ý hằn rõ trong mắt cô, biểu hiện của cô, Trần Hoa rất thích.

Anh lướt qua An Thức, nhàn nhã ngồi lên ghế sô - pha trong phòng, tư thái như một người chủ nhân ngồi trong phòng mình.

An Manh cũng thuận thế bước đến sau lưng anh, còn cười một cái với An Thức đang thất thần nhìn cô.

An Thức cũng không hổ là cáo già, chỉ qua một thời gian rất ngắn mà đã ổn định lại, ngồi xuống ghế như không có chuyện gì.

"Nên xưng hô với cậu Trương đây như thế nào đây".

"Mẹ tôi họ Trương, tôi là cháu họ xa của chủ tịch Trương Minh".

An Thức được thư ký nói là người bên Trương gia muốn gặp ông ta, lại nghe Trần Hoa nói như thế ông ta liền không chút e dè nào, nếu là con trai Trương Minh còn tốt, một đứa cháu họ xa còn muốn lên mặt với ông sao, không có cửa đó đâu.

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng An Thức vẫn ra vẻ đạo mạo, từ tốn nói: "Không biết cậu Trần hôm nay có việc gì mà tìm đến đây".

Trần Hoa chính là đợi ông ta nói ra câu nói này, vui vẻ sờ đầu Tiểu Tiểu Bạch vẫn nằm gọn trong ngực anh.

"Nghe nói em họ tôi sẽ cưới con gái của chú An đây, nhưng mà hôm nay tôi lại nghe nói một chuyện rất thú vị về vị An tiểu thư này, nên mới muốn đến làm rõ một chút. Để xem ai tôi thật sự có phúc phần đó không?"

Trần Hoa hoàn toàn không che giấu một chút nào, dùng tư thế bễ nghễ, khinh miệt nói ra những lời đó. Ông ta nếu nổi giận anh liền vui vẻ, anh chính là muốn như thế.

An Thức cũng sẽ không dễ tức giận như vậy, tay ông ta nắm chặt nhưng rất nhanh liền buông ra, cũng không nhìn Trần Hoa mà liếc qua An Manh đứng bên, khinh miệt nói: "Không biết cậu Trần nghe được gì nhưng những lời 'Bạch nhãn lang' nói không thể xem là thật.

Hiển nhiên An Thức nghĩ An Manh muốn trả thù nên mới tìm Trần Hoa tới, nhưng một tiểu tốt như anh, ông ta nếu muốn ra tay cũng thật dễ dàng.

"Bạch nhãn lang? Hay cho một con sói mắt trắng vong ân phụ nghĩa, hãm hiếp con gái thầy của mình lại bức ép cô ấy phải lấy mình sau đó còn đổ hết tội lên nhà người ta. Hay là bỏ thuốc trầm cảm nhiều năm rồi đem hai đứa con gái về khiến vợ mình điên dại, hoặc khinh rẻ con gái của người khác khiến cô ấy nửa sống nửa chết?"

Trần Hoa nói xong câu đó liền lấy từ túi ra một cái USB đẩy đến trước mặt An Thức, hoàn toàn là kiểu vui vẻ khi người khác gặp họa.

An Thức lẫn An Manh đều nhìn chằm chằm vào USB, chỉ là hai người suy nghĩ hoàn toàn khác nhau.

An Thức chính là run sợ, thật sự nghĩ những chuyện mình làm đều thật sự bại lộ.

An Manh vẫn có chút không tin được, cô biết An Thức làm việc bao giờ cũng sạch sẽ, nên cũng sẽ không có việc ghi lại chứng cứ của ông ta. Nhưng Trần Hoa làm như thế này anh sẽ gặp nguy hiểm, một mình cô là đủ rồi cô không muốn kéo thêm anh vào.

An Thức mở USB ra, liền có một video nhảy ra rồi tự động phát, máy tính quay về phía ông ta, An Manh không thấy được. Chỉ là nhìn khuôn mặt dần tái xanh của ông ta cô liền biết USB là thật.

"Cậu muốn gì?"

Ba chữ này An Thức gần như rít từ kẽ răng, hoàn toàn không phải vẻ mặt bình tĩnh lúc đầu.

"Tôi muốn phu nhân Phỉ Nương". Trần Hoa đã xác định từ lúc đầu phải đưa mẹ An Manh ra trước, chỗ anh không phải có bác sĩ giỏi nhất sao, anh không tin không cứu được.

Thật ra Trần Hoa có thể trực tiếp đưa người đi trong im lặng nhưng anh không làm thế, anh muốn mẹ con An Manh phải được những điều tốt nhất, hơn thế nữa những thứ đó đều phải lấy từ An Thức.

"Bệnh viện Bạch Lam, phòng 304".

An Thức ngừng lại ngước nhìn người đối diện, trong mắt ông ta lúc này còn hằn lên tơ máu, một bộ dáng ăn tươi nuốt sống người khác. Phải một lúc sau ông ta mới bình ổn nói tiếp: "Tôi muốn bản gốc".

"Điều kiện của tôi không chỉ có vậy, ông nên đợi tôi tìm được phu nhân Phỉ Nương đi rồi sẽ tiếp tục nói chuyện với ông".

Trần Hoa nói xong ngang nhiên đắt ta An Manh vẫn còn ngơ ngác rời đi.

Vừa ra tới cửa anh liền đưa Tiểu Tiểu Bạch trong lòng cho An Manh, lấy điện thoại gọi đi.

Trong phòng An Thức cũng không tốt hơn là bao, ông ta nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại, nói hai câu kiền cúp máy, miệng cười một cách đầy độc ác.

"Anh làm như vậy ông ta sẽ đối phó với anh đấy".

Trần Hoa cùng An Manh vừa ra tới cổng cô liền muốn khuyên anh, Anh Thức không dễ đối phó như anh nghĩ đâu.

"Tôi chính là đợi ông ta đối phó với tôi".

Trần Hoa và An Manh vừa ra tới cổng, cô còn muốn khuyên anh đã nhét cô vào một chiếc xe gần đó, còn đạn dò tài xế chạy xe an toàn, sau đó mới đến một chiếc xe gần đó tự rồi ngồi lên ghế lái khởi động.

An Manh bây giờ mới nhớ ra một chuyện, lúc nãy cô và Trần Hoa đến đây bằng Taxi, chiếc xe đó từ đâu ra.

Đi qua một ngã tư An Manh liền phát hiện ra một chiếc xe bám sau xe hai người, khoảng cách khá xa nhưng cô khá chắc chắn vì hai người đã đi rất xa mà chiếc xe đó đã theo từ An thị tới giờ.

Đang muốn nhắc nhở Trần Hoa thì đã thấy chiếc xe kia như điên lao thẳng về phía xe cô, trong khoảnh khắc đó cô nhìn thấy xe Trần Hoa đang song song với xe cô đã thụt lùi lại chắn chiếc xe cô.
Nơi nhận gạch
 
Sửa lần cuối:

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,218
Điểm
93
Chương 4: Tử đinh hương tím (4)

Đến khi đến bệnh viện An Manh vẫn không bình tĩnh được, tâm trạng của cô rối bời còn có một chút muốn giết người. Nếu không phải Tiểu Tiểu Bạch nằm trong lòng cô nói bằng giọng ngáp ngủ của cô ấy, nói tên khốn kia sẽ không có chuyện gì, kêu An Manh bình tĩnh lại.

Chính là lời nói có chút khó nghe, sau đó còn có hơn một chục người mặc đồ đen đến bên cạnh nói là bảo vệ mình cùng Trần Hoa đến bệnh viện. An manh mới có thể tạm thời chống đỡ tạm.

Trần Hoa được đưa vào phòng cấp cứu đã hơn một tiếng vẫn không thấy ra, nhưng bên cạnh An Manh lại xuất hiện thêm một bé gái khoảng mười hai tuổi ngồi bên cạnh, cô bé đang điên cuồng bấm laptop trên tay. An Manh chỉ nhìn qua cô bé một cái sau đó lại chú ý về phòng phẫu thuật vẫn đang sáng đèn kia.

"Chị có quan hệ gì với anh cả vậy, đến cả chị Tiểu Bạch cũng đưa cho chị?"

Cô bé kia bỗng dưng quay đầu sang hỏi An Manh một câu như thế làm cô không biết trả lời thế nào, lúc sáng cô cũng thấy Trần Hoa để ý đến Tiểu Tiểu Bạch thế nào.

"Em là em gái của Trần tiên sinh sao?"

"Anh cả chính là anh của mọi người á ~~~".

Cô bé dùng giọng mềm mại nói ra những lời này khiến An Manh có chút mơ hồ, như thế nào là anh của mọi người chứ? Cứ nghĩ cô bé sẽ nói tiếp nhưng cô bé nhưng cô bé chỉ cười với cô một cái sau đó lại cúi xuống bấm laptop trên tay mình.

An Manh lần nữa cảm khái anh em nhà này thật sự là rất giống nhau, cái kiểu không để người khác vào mắt này chính là không nể mặt chút nào.

An Manh lần nữa cảm khái thì trước mắt lại xuất hiện thêm một người. Nếu nói đơn giản về khí chất thì người này là kiểu ôn nhu nhã nhặn, còn về khuôn mặt thì thật sự một lời khó nói hết. An Manh tự nhận mình là một cô gái có phẩm vị, dù không phải rất xinh đẹp nhưng cũng không tệ. Chính là so sánh với người trước mặt, mà người đó còn là một người đàn ông, An Manh cảm thấy mình thật không bằng.

Người đàn ông đó chỉ liếc qua An Manh một phát rồi cầm lấy laptop trên tay cô bé kia, giọng nói lạnh lùng lại xen kẽ một chút lo lắng.

"Mắt em dạo này rất kém, cũng không cần nó nữa sao?"

Cô bé bị lấy đi laptop trên tay rất muốn nổi nóng, đến khi ngẩn đầu nhìn lên liền thấy cặp mắt của người đàn ông kia, những điều muốn nói cô bé chỉ có thể nuốt trở về.

"Anh họ ~~"

Người ta nói con gái mà làm nũng thật sự không có cách nào từ chối, còn là cô bé đáng yêu thế này nhưng người đàn ông kia cũng không hề nhượng bộ, còn gõ nhẹ lên trán cô bé một cái sau đó trong ánh mắt mong mỏi của cô bé mà gập laptop lại đưa cho người bên cạnh, sau đó mới lấy một chiếc hộp trong ngực áo ra đưa đến trước mặt cô bé.

"Cho em mượn chơi xem như đền bù, nhớ là không được làm chết nó. Chú hai kêu em đón anh về, chuyện của anh cả để anh lo, không cần tới một cô bé như em".

Cô bé nghe xong những lời này liền bĩu môi xem thường, chính là vật trong hộp kia làm cô thích không buông tay, liền nghe theo người đàn ông kia mà trở về cùng mấy người kia. Khi đi còn vẫy vẫy tay với An Manh một cái.

Đợi cô bé và đám người đi hết người đàn ông kia mới ngồi xuống bên cạnh quan sát An Manh. Thật ra anh cũng rất hiếu kì, một người như thế nào thì Trần Hoa mới có thể an tâm mà giao ra 'tiểu tâm can' của anh.

"Tôi là U Minh, rất vui được làm quen với cô. Chúng ta có nên tìm một nơi để nói chuyện không?"

Mặc dù U Minh nói như vậy nhưng hoàn toàn không xem trong ý kiến của An Manh, anh làm một tư thế mời sau đó hai người cùng tiến về một căn phòng gần đó.

Phòng hai người cùng vào là một văn phòng của một vị bác sĩ tâm lý, khi ông ấy nhìn thấy người tiếng vào có chút bất ngờ. Lúc chưa kịp mở lời thì U Minh đã ra hiệu cho ông ấy ra ngoài, vị bác sĩ đó giống như được ân xá nhanh chóng rời khỏi đó.

"Chúng ta đây là chiếm văn phòng của người khác, thật sự không có sao chứ?"

Trong ánh mắt dò xét của An Manh, U Minh rất tự nhiên trả lời: "Đây là bệnh viện của tôi, ông ta sẽ không có ý kiến đâu!"

U Minh nói xong câu đó liền tiếp lấy Tiểu Tiểu Bạch từ tay An Manh, cho cô nằm lên giường gần đó, còn nhẹ nhàng đắp chăn xong mới quay lại nói chuyện với An Manh.

"Những chuyện An tiểu thư muốn biết tôi có thể giải đáp, thật ra có thế gian này luôn có nhiều điều không thể dùng mắt thường thấy được, tôi muốn cô ít nhất hiểu được điều đó".

U Minh như biến thành một người khác, lời nói không có chút ấm áp nào. Khi nói những lời này anh cũng đồng thời cắm USB vào laptop rồi xoay qua cho An Manh xem, những hình ảnh kia đập vào mắt khiến An Manh chết lặng.

Trần Hoa vốn kí Khế ước linh hồn với cô, nhưng anh sẽ không khiến cô chịu những đả kích không đáng có, nhưng U Minh không như thế, anh là một thần y - người khác thường nói anh như thế, cũng bởi thế U Minh sẽ khiến cho người khác hiểu thế nào là sinh li tử biệt.

"An thức vốn dĩ là tên cặn bã, nhưng tên cặn bã hơn hắn là âm hồn theo bên cạnh hắn nhiễu loạn nhân gian này, cô phải nên biết điều đó".

Nếu trước đây An Manh chỉ nghĩ An Thức vốn muốn tài sản của mẹ cô nhưng từ khi nghe Trần Hoa nói những lời kia trong lòng cô đã có chút bất lực, đến bây giờ cô cũng đã hiểu rõ hoàn toàn vì sao khi đó người kia kêu cô nhất định phải tìm Trần Hoa giúp đỡ, vì đơn giản chuyện này đã không thuộc phạm trù mà cô có thể tiếp nhận nữa.

Những chuyện An Thức từng làm hoàn toàn đúng, nhưng bên cạnh hắn còn có một âm hồn đi theo bên cạnh, hôm nay Trần Hoa vốn dĩ đã có tình khiêu khích An Thức, muốn ông ta ra tay với anh, chỉ có như thế anh mới có chứng cứ chính xác kết tội An Thức. Trần Hoa vốn định cũng không định làm lớn chuyện nhưng phút cuối cùng An Thức lại bị âm hồn kia thúc dục mà ra tay với An Manh nên cục diện mới rối như bây giờ.

"Điểm yếu của anh cả chính là mềm lòng, anh ấy tạo ra một cái bẫy như thế này lại khiến mình bị thiệt, tuy nhiên tôi không muốn nhìn thấy lần nữa, cô muốn giải quyết chuyện này thật ra rất đơn giản..."

U Minh đang nói bỗng ngẩn đầu lên nhìn người đang đứng trước cửa, thần sắc có chút phứt tạp.

"Anh vẫn đang bị thương, không cần quan tâm tới những điều này."

U Minh nhìn Trần Hoa đang từng bước đến bên cạnh mình, lạnh nhạt nói. Chỉ là anh vẫn luôn biết anh cả Trần Hoa của mình có bao nhiêu cứng rắn.

"Chuyện của anh khi nào cần cậu quản tới, lo tốt cho An An nhà cậu thì hơn".

Trần Hoa sau khi được sơ cứu thì máu đã ngừng chảy nhưng khí sắc của anh vẫn rất tệ, anh bước qua U Minh đến bên giường mà vuốt ve Tiểu Tiểu Bạch.

Nhắc tới An An vẻ mặt U Minh đang lạnh lùng liền trở về như lúc đầu, nhã nhặn hơn một chút.

Trần Hoa sau khi vuốt ve xong mới đứng dậy kéo An Manh vẫn đang mờ mịch rời khỏi đó, bỏ lại U Minh đang tức điên mà rời khỏi đó, khi đi còn không quên kêu U Minh chăm sóc Tiểu Tiểu Bạch.

"Trần tiên sinh, cách đơn giản mà anh ấy nói là gì?"

"Hửm, cô muốn biết? Nếu tôi nói cách đó dùng mạng của cô sau đổi cô cũng nguyện ý sao?"

"Tôi đồng ý".

Gần như khi Trần Hoa nói ra câu kia An Manh cũng đã trả lời câu của anh. Đối với đáp án này Trần Hoa không nói gì, anh nhìn cô gái trước mặt, tay phải vô thức xoay lên ngực mình một lúc sau đó mới nói một tiếng kêu An Manh rời đi cùng anh.
Nơi nhận gạch
 
Sửa lần cuối:

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,218
Điểm
93
Chương 5: Tử đinh hương tím(5)

Sau khi ra khỏi bệnh viện An Manh mới nhìn rõ tên bệnh viện, nhìn thấy hai chữ "Minh An" thật không biết nên nói làm sao! Cô cuối cùng cũng biết vì sao U Minh lại lạnh nhạt như vậy. Thành phố S này hào môn chỉ có hai nhà An Trương, nhưng hắc đạo mạnh nhất ở đây lại là An Lạc phường, bệnh viện này xem như cũng được tính vào đó đi.

Nghĩ như vậy An Manh có chút lơ đãng lướt qua Trần Hoa đang lái xe, anh trong ấn tượng của cô giống như một đạo sĩ, cô luôn có ấn tượng như thế. Nhưng hôm nay nhìn thấy anh có quan hệ với người của An Lạc phường cùng Trương gia, An Manh cảm thấy mình nhìn nhận sai rồi.

"Cô nên nghĩ tới mình có thể sống bao lâu nữa chứ không phải ngồi đó nghĩ tôi là ai".

Trần Hoa đang lái xe cũng không quay sang nhìn An Manh vẫn luôn đánh giá mình, anh thật có chút cạn lời, cô gái này thật sự không sợ chết.

"Nếu anh muốn tôi chết đêm hôm qua đã không đưa tôi vào!"

An Manh nói những lời đó hoàn toàn chắc chắn, mặc dù cô cũng không muốn mình chết sớm như thế nhưng mạng này là Trần Hoa lấy về cho cô, nên cô sẽ không sợ hãi nữa.

"Hôm nay khi đối mặt với An Thức mà cô có khí thế - thế này tôi cũng không cần tìm chứng cứ của ông ta làm gì!"

Trần Hoa cảm thán một câu như thế xong cũng chuyên tâm lái xe, An Manh mặc dù muốn hỏi rõ nhưng biết anh sẽ không trả lời nên cũng không nói gì nữa, ngoài trời không biết từ khi nào đã đổ mưa.

Đến khi đừng lại trước cửa bệnh viện Bạch Lam, An Manh liền bị Trần Hoa mạnh mẽ nắm tay kéo vào, lúc đầu cô vốn không biết vì sao Trần Hoa nắm lấy tay mình, đến khi bước qua một cánh cửa An Manh mới cảm thấy cả người như bị đẩy ra, sức lực từng chút từng chút như bị bào mòn đi. Từng bước đều trở nên trắc trở hơn.

Trần Hoa nhìn thấy tình trạng của cô liền nhíu mày, anh cắn nhẹ đầu ngón tay của mình sau đó bôi nhẹ lên môi An Manh, vệt máu sau đó liền nhanh chóng biến mất. Khuôn mặt nhợt nhạt của An Manh cũng hồng nhuận hơn không ít, ngược lại Trần Hoa có chút mệt mỏi.

Anh lúc này liền thả tay An Manh ra, bước ngược ra cửa dùng ngón tay vẫn đang chảy máu của mình vẽ một cánh hoa xong mới bước trở về bên cạnh An Manh.

"Tôi thật muốn biết mẹ con cô đã gây nên tội gì ở kiếp trước".

Trần Hoa vẫn là kiểu như thế, nói xong liền cùng An Manh đi tìm phòng bệnh, anh hoàn toàn không cần nghe câu trả lời hay câu hỏi của người khác.

Bệnh viện này chỉ là một bệnh viện nhỏ, không thể so bằng Minh An nhưng cấu trúc lại cực kỳ phức tạp, người lại ít. An Manh vốn nghĩ sẽ hơi khó tìm, kết quả Trần Hoa cứ đi thẳng một đường đến.

An Manh ngập ngừng một lúc mới cùng Trần Hoa bước vào trong, không nghĩ tới lại có một người ngồi bên cạnh, chỉ là người đó quay người về phía hai người nên không thể nhìn rõ khuôn mặt.

An manh muốn tiến đến nhưng một lần nữa lại bị Trần Hoa kéo lại rồi đẩy ra sau lưng anh, một bộ dáng che chở khiến tâm cô vốn đã lạnh lùng trở nên ấm áp hơn một chút.

"Chúng ta có nên ở đây nói một chút chuyện xưa không?"

Trần Hoa vừa nói ra câu này xong thì người ngồi cạnh giường kia cũng quay đầu lại, một khuôn mặt be bét máu cùng thối rửa hiện ra trước mặt hai người, An Manh vừa nhìn thấy thế trong ngực liền một trận nôn nao.

"Chỉ một chút này đã không chịu nổi, tôi thật muốn biết vì sao A Sa lại đồng ý giao dịch cùng cô ta".

Người đàn ông đó nói câu này, cái miệng đang nứt toạt của ông ta bởi vì cười mà còn dài hơn, bên cạnh đó còn có mấy con dòi chui ra từ đó, muốn bao nhiêu quỷ dị thì có bấy nhiêu quỷ dị.

"Chúng ta là yêu, nhưng ông cũng nên nhớ thế giới này từ lâu đã không còn của riêng chúng ta. Hơn thế vì chúng ta là yêu thì có thể làm hại con người, nếu không ông cũng không biến thành hình dạng như bây giờ, không phải sao?"

Khi nói lời này Trần Hoa xòe bàn tay ra, người đàn ông kia nhìn thấy hành động này của anh muốn bỏ chạy thì đã muộn rồi, chỉ một giây sao ông ta hoàn toàn biến mất trước mắt hai người.

"Ông ta..."

"Vốn dĩ muốn hỏi một số chuyện nhưng không cần nữa rồi". Trần Hoa nói xong ngập ngừng một chút, ánh mắt thâm thúy nhìn An Manh, anh mới nói tiếp: "Chúng ta hôm nay nên xem lại khế ước, dù sao cô cũng không cần mạng nữa, không phải sao?"

An Manh muốn nói gì nữa nhưng nhìn thấy Phỉ Nương đang nằm trên giường đang mở mắt nhìn mình, bước chân của cô cũng có chút run rẩy, từng bước đến bên giường.

Trần Hoa rất tự nhiên mà rời khỏi phòng, khi thấy U Minh ở đây anh cũng không bất ngờ. Anh chỉ là hơi tức cười, cái tên giả nhân giả nghĩa U Minh này lúc nào cũng trưng ra khuôn mặt tươi cười với người khác, nhưng với anh lúc nào cũng âm u, khó chịu là thế nào.

"Mấy hôm nay anh lại đau đầu?"

"Cậu không nhìn thấy hay sao còn hỏi?"

Trần Hoa đứng dựa vào cửa, anh dùng tay day day huyệt thái dương của mình.

"Tuyết đâu rồi?"

"Chị ấy ở với Tĩnh, con bé mới làm chết con nhện của em nên định lấy chị ấy làm lá chắn".

"Tôi đi tìm Tuyết. An Manh giao cho cậu, tôi muốn lần tới nhìn thấy cô ấy sẽ không chật vật như lúc này".

Trần Hoa không phải nhờ, mà là ra lệnh. Nếu bình thường anh sẽ không thế này, nhưng hiện trạng hiện tại khiến anh cực kỳ khó chịu,còn không có Tiểu Bạch bên cạnh, thật khiến anh không bình tĩnh được.

Có U Minh ở đây anh cũng không tin An Thước có thể làm gì nữa, người giúp được ông ta là yêu quái kia cũng đang ở trong tay anh, ít nhất một tháng tiếp sẽ yên ổn hơn.

Lúc ra tới cổng Trần Hoa ngồi xe của U Minh đến chỗ Bạch Tĩnh rước Tiểu Tiểu Bạch về, còn phải đi chợ mua một đống đồ về chuẩn bị bữa chiều cho cô nữa.

Không nghĩ tới buổi chiều khi chuẩn bị mở tiệm Trần Hoa lại tiếp một vị khách, anh biết anh ta sẽ tới nhưng không ngờ tới nhanh như thế mà thôi.

____________________

Phụ lục nhân vật.

(1) U Minh:

Tên khai sinh: Hàn Minh

Tuổi hiện tại: 35 (Lớn hơn Trần Hoa 15 tuổi nhưng vì vai vế vẫn phải gọi một tiếng anh cả)

Khuôn mặt thừa hưởng từ bà nội, còn giống chú út của anh đến bảy phần, là kiểu xinh đẹp vạn chúng, yêu nghiệt không lối thoát.

Từng là thần y cũng là quỷ y của Thiên Quốc, sau khi kế vị lại bỏ trốn. Vì cơ duyên mà gặp được Lạc An rồi yêu y.
Nơi nhận gạch
 
Sửa lần cuối:

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,218
Điểm
93
Chương 6: Tử đinh hương tím (6)

Khi mở cửa tiệm Phương Vỹ Thanh đã đứng trước cửa, anh ta bình thường là kiểu người sạch sẽ nhưng lúc này nhìn cực kỳ nhếch nhác.

Khi vừa thấy Trần Hoa chưa nói tiếng nào đã muốn xông vô đánh người, chỉ tiếc khi chưa chạm vào được người đã bật ngược lại rồi ngã xuống đất.

"Cậu thật muốn ra tay, tôi nghĩ cậu phải biết nếu muốn tấn công tôi trừ khi bỏ một nửa mạng ra".

Trần Hoa khoanh tay trước ngực, đứng dựa vào cửa nhìn Phương Vỹ Thanh đang chật vật ngồi dậy, liền không nhịn được mà phỉ bán trí thông minh của anh ta. Dù sao cũng là bạn lớn lên từ nhỏ, không biết vì sao tên này lại ngu đến thế này.

"Cậu đã đồng ý với tôi sẽ giúp mẹ con họ, khế ước tôi cũng đã ký, vì sao bây giờ cậu lại muốn ký lại với cô ấy, như thế này là trái với quy tắc".

Phương Vỹ Thanh đứng dậy phủi phủi bụi trên người, gằn từng chữ với Trần Hoa, trong lời nói chứa đầy oán niệm.

"Cậu nên nhớ Phương Vỹ Thanh cậu đã chết từ mười lăm năm trước, An Manh là chấp niệm khi đó, nên từ bỏ rồi".

Lời này của Trần Hoa là sự thật, cũng khiến Phương Vỹ Thanh không nói được lời nào, anh thật sự đã chết, chỉ vì còn lại chấp niệm cùng với Trần Hoa giúp đỡ anh ta mới có thể miễn cưỡng sống như bây giờ.

"Thanh, lúc trước tôi đồng ý với cậu, khế ước khi đó đủ nhưng giờ thì không!"

Trần Hoa nói xong câu này liền lấy một lọ thủy tinh nhỏ chỉ to bằng lòng bàn tay, bên trong có một gốc Hàm Tu Thảo bên trong.

Anh không cần nói gì cũng biết Phương Vỹ Thanh sẽ hiểu ý anh.

"Ở... Ở đâu ra..."

Giọng nói của Phương Vỹ Thanh cũng trở trên run rẩy, chỉ có anh mới biết gốc Hàm Tu Thảo này đáng sợ thế nào.

"Trước hết tôi muốn nghe mọi chuyện của cậu và cô ấy cùng với Phỉ Nương và ông ta". Trần Hoa bước vào trong tiệm, đợi Phương Vỹ Thanh vào sau đó mới đóng cửa, lâu lắm anh mới nghỉ một bữa thế này.

***

Phỉ Nương họ Lý, từng là một tiểu thư con nhà danh giá, từ trước khi sinh ra đã được định hôn ước với Vũ Thương, con một gia đình bình thường. Bởi thế từ khi Phỉ Nương lên bảy biết được chuyện này thì đã bắt đầu ghét Vũ Thương, đối với bà lúc đó mà nói tên nghèo này có gì mà muốn kết hôn với bà chứ.

Vũ Thương lớn hơn Phỉ Nương ba tuổi nên cũng biết Phỉ Nương ghét mình, vì thế dù nhà hai người ở kế bên nhau Vũ Thương cũng rất ít khi qua lại, tình cảm của hai người vốn dĩ không có bao nhiêu càng về sau càng nhạt dần.

Mãi đến mười năm sau, khi Phỉ Nương mười bảy tuổi từng bị bắt cóc một lần, là Vũ Thương không sợ nguy hiểm cứu bà từ trong biển lửa ra, lúc đó cảm thấy mình đã yêu người đàn ông này thật rồi. Chỉ là đời không như mơ, hai người chính thức yêu nhau được một năm Vũ Thương đột nhiên mất tích, ba của Phỉ Nương lúc đó bị người ta hại phải ngồi tù, mẹ con bà chạy đủ chỗ vẫn không cho ông ra khỏi được ngược lại còn thiếu nợ rất nhiều, Phỉ Nương đã gần như tuyệt vọng, tại sao Vũ Thương lại biến mất lúc này chứ, nếu ông ở đây bà có lẽ còn chống đỡ được. Lúc đó An Thức xuất hiện, ông ta từng được cha của Phỉ Nương dạy lúc trẻ nên luôn tôn kính gọi ông một tiếng thầy.

An Thức đưa cha Lý ra ngoài, cả nhà họ rất cảm kích ông ta, còn có ý muốn gả Phỉ Nương nhưng bà nhất quyết không đồng ý bỏi vì bà đã mang thai hơn ba tháng. Ba mẹ Lý biết chuyện thì uất ức sinh bệnh, cảm thấy không có mặc mũi nhìn An Thức, nhưng không ai ngờ rằng ông ta lòng lang dạ thú sau khi biết Phỉ Nương mang thai thì trực tiếp cho người bắt cóc bà rồi hãm hiếp.

Người như An Thức đứng ở vị trí trên cao, chưa từng muốn thứ gì mà không đạt được, giống như Phỉ Nương vậy, ông ta cứ nghĩ sau đêm đó sẽ làm đứa bé trong bụng bà chết non nhưng nó vẫn kiên cường sống. An Thức nửa dụ dỗ nửa uy hiếp Phỉ Nương cưới mình, sau đó lại giam lỏng bà, lúc đầu còn bỏ thuốc cho đứa bé chết nhưng vẫn không thành, đến về sau càng lớn mới từ bỏ.

An Manh cứ như thế sinh ra trong sự lạnh nhạt của "cha", Mãi đến năm năm tuổi An Manh lần đầu tiên biết thế nào là quan tâm, anh trai đó rõ ràng lớn tuổi hơn cô nhưng lại cực kỳ gầy yếu, lúc nào cũng ho, người còn dễ sốt nữa, mỗi khi bị "cha" trách mắng An Manh đều đến sau rừng cây gần nhà đợi anh trai kia, mỗi lần đó anh trai đều sẽ xoa đầu cô rồi cho cô một viên kẹo. Cứ như thế một năm, sau đó có một ngày anh trai đó không xuất hiện nữa, lúc đầu cô rất buồn nhưng rồi sau đó cứ dần dần quên đi từng có người như thế ở bên cạnh cô.

*

Chàng trai đó là Phương Vỹ Thanh, một thằng nhóc như anh đáng lý ra phải chết từ rất lâu mới phải, từ nhỏ đã đối mặt với thân thể đầy bệnh tật Phương Vỹ Thanh vẫn chưa từng sợ hãi cái chết, vậy mà anh lại sợ nhìn thấy cô bé đó khóc, cảm giác thật sự rất khó chịu.

Phương Vỹ Thanh nhìn thấy được hồn ma nên lúc đầu nhìn thấy một hồn ma đầy oán niệm cứ đi theo cô bé anh cũng không dám tới gần, mãi đến sau này khi thấy hồn ma kia dùng vẻ mặt nhân từ sờ đầu cô bé anh còn thấy giật mình.

"Này nhóc, phải bảo vệ con bé thật tốt đó!" Hồn ma kia nói ra những lời này có chút ngập ngừng, suy nghĩ một chút mới nói tiếp: "Nếu khi nhóc gần chết có thể gặp được Tuyết đại nhân thì biết đâu có thể sống thêm vài năm nữa".

Nói rồi hồn ma đó biến mất, Phương Vỹ Thanh cũng chưa từng gặp lại lần nữa.

Một năm sau đó Phương Vỹ Thanh thật sự chết đi, không nghĩ tới lại gặp một người toàn thân đỏ rực đứng trước mặt mình, khi đó anh không dám khẳng định liền hỏi: "Tuyết đại nhân?"

Anh chỉ nghe người đó trả lời có chút lạnh người: "Ta là Mạn Chân Sa, không phải nàng ấy".

***

"Ông ấy là Vũ Thương" Phương Vỹ Thanh nhìn nhánh 'Hàm tu thảo' kia chắc chắn suy nghĩ của mình.

"Khế ước giữa tôi và cậu tối nay tôi sẽ làm lại một lần nữa, còn chuyện này tôi sẽ giải quyết, cậu đừng nhúng tay vào nữa".

Nói rồi Trần Hoa day day huyệt thái dương của mình, anh không nói Phương Vỹ Thanh cũng tự biết rời khỏi.

Việc này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn. Người có thể khiến Vũ Thương giống như bây giờ chỉ có thể là cô ấy, Trần Hoa xoay người lại ôm lấy Tiểu Tiểu bạch vẫn còn đang mơ ngủ, lẩm bẩm nói: "Tuyết, em cần làm tới mức này sao? Anh không đáng để em phải làm thế!"

Nơi nhận gạch

Góc tự kỷ của tác giả: thật ra Tuyết làm tất cả vì A sa của cô ấy là sai sao? Không sao! Nhưng hiện nay cô ấy không biết vì những điều cô ấy là mà anh phải từng việc, từng việc chữa lại mọi sai lầm của cô, trả chúng về quỹ đạo vốn có của nó. Nhưng kết quả của anh sẽ ra sau chứ, A sa vì những thứ đó mới sống được, nhưng không có Tuyết bên cạnh anh cũng không cần nữa, =((
 
Sửa lần cuối:
Top