Nhà họ An ở thành phố S này cũng chỉ đứng sau nhà họ Trương mà thôi, danh tiếng lại hơn hẳn một cấp bậc. Hơn thế nữa gia chủ An gia bây giờ là An Thức, từng có tiếng nhẫn tâm trong giới, không ai không biết.
Bây giờ Trần Hoa cứ không kiên nể gì, chỉ cầm một tấm danh thiếp đưa tới trước cửa tiếp tân rồi yêu cầu gặp chủ tịch, hoàn toàn ngó lơ mọi thứ xung quanh.
Đến khi tiếng vào thang máy rồi An Manh liền không tự chủ mà có chút run rẩy, cô biết Trần Hoa không phải người bình thường nhưng cùng anh đến gặp mặt trực tiếp An Thức như bây giờ thì cô vẫn rất sợ.
Trần Hoa nhìn ra sự khác thường của An Manh cũng không có ý định mà lần nữa đánh giá cô. Bộ váy An Manh mặc lúc bây giờ chính là bộ lễ phục lúc đó, hôm qua vẫn một màu đỏ tươi được Trần Hoa tẩy rửa qua một lần đã trở lại như lúc ban đầu, cùng với khuôn mặc như xinh đẹp của cô lúc này trở nên hoàn hảo vô cùng.
"Chít chít chít - Cô sợ cái gì, có tên khốn này ở đây còn sợ không mài chết được nhà đó à".
Tiểu Tiểu Bạch vừa từ trong lồng ngực Trần Hoa lồi ra nói những lời đó, liền nhận được một cái cốc đầu không thương tiết từ tên mà cô gọi là khốn nạn, mặc dù không đau nhưng cô tức nha~, tại sao tên khốn này lại thích gõ đầu cô như thế chứ.
Tiểu Tiểu Bạch chính là không cam tâm, còn dùng ánh mắt ngập ngước nhìn tên khốn nhà mình, sau đó khi lơ đãng lướt qua An Manh, không nghĩ tới nhìn thấy cô ấy cũng đang nhìn mình bằng ánh mắt khó tin.
"Chít chít - Cô nhìn cái gì?"
"Tôi... tôi nghe thấy... nó nói chuyện".
Giọng An Manh cũng có chút lạc nhịp, không thể tin nhìn Tiểu Tiểu Bạch. Trần Hoa lại hoàn toàn ngược lại, hờ hững xoa đầu cục bông trong tay mình, bước ra khỏi thang máy, đến khi An Manh nghĩ anh sẽ không trả lời thì lại nghe thấy anh nói: "Sau khi kế khế ước, tất nhiên cô có thể nghe em ấy nói".
An manh không nói gì nữa yên lặng đi theo Trần Hoa đến cửa phòng chủ tịch, cô lại tận lực hít một hơi thật sâu rồi mới cùng Trần Hoa tiến vào trong.
Trước đó cô không biết người này nhưng từ khi gặp anh cô vô thức tin tưởng anh.
Trần Hoa nhìn sự tự tin hiện trở lại trên mặt An Manh lúc này mới hài lòng nhìn An Thức trước mặt mình.
An Thức rõ ràng đã trên năm mươi tuổi nhưng từ khí chất đến dung mạo thật sự chỉ như bốn mươi tuổi, thân hình cao ráo, đôi mắt sắc sảo được giấu dưới lớp kính càng tôn lên vẻ trí thức của thương nhân.
Ông ta khi nhìn thấy An Manh phía sau Trần Hoa ánh mắt lạnh xuống đến đáng sợ, còn mang theo sát khí nồng đậm hoàn toàn không kiên nể gì mà nhìn hai người trước mặt mình.
Người của Trương gia thì sao? Không phải chỉ là một tiểu thiếu gia trong chi thứ thôi sao? Còn chư để ông ta phải bận tâm như thế.
Trần Hoa nhìn ra sát ý, cũng nhìn ra ý nghĩ của ông ta, anh chỉ yên lặng không nói gì, quay lại nhìn An Manh. Hôm nay anh đẫn cô đến đây thật ra đơn giản vì muốn thấy biểu hiện của cô mà thôi. Trần Hoa anh cũng sẽ không nhận một vụ làm ăn mà Linh Ước của mình không có khả năng đáp trả, anh sẽ không nhận một vụ như thế.
An Manh từ lúc nãy lo sợ, rụt rè lúc này đã thật sự thay đổi, lạnh lùng, sát ý hằn rõ trong mắt cô, biểu hiện của cô, Trần Hoa rất thích.
Anh lướt qua An Thức, nhàn nhã ngồi lên ghế sô - pha trong phòng, tư thái như một người chủ nhân ngồi trong phòng mình.
An Manh cũng thuận thế bước đến sau lưng anh, còn cười một cái với An Thức đang thất thần nhìn cô.
An Thức cũng không hổ là cáo già, chỉ qua một thời gian rất ngắn mà đã ổn định lại, ngồi xuống ghế như không có chuyện gì.
"Nên xưng hô với cậu Trương đây như thế nào đây".
"Mẹ tôi họ Trương, tôi là cháu họ xa của chủ tịch Trương Minh".
An Thức được thư ký nói là người bên Trương gia muốn gặp ông ta, lại nghe Trần Hoa nói như thế ông ta liền không chút e dè nào, nếu là con trai Trương Minh còn tốt, một đứa cháu họ xa còn muốn lên mặt với ông sao, không có cửa đó đâu.
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng An Thức vẫn ra vẻ đạo mạo, từ tốn nói: "Không biết cậu Trần hôm nay có việc gì mà tìm đến đây".
Trần Hoa chính là đợi ông ta nói ra câu nói này, vui vẻ sờ đầu Tiểu Tiểu Bạch vẫn nằm gọn trong ngực anh.
"Nghe nói em họ tôi sẽ cưới con gái của chú An đây, nhưng mà hôm nay tôi lại nghe nói một chuyện rất thú vị về vị An tiểu thư này, nên mới muốn đến làm rõ một chút. Để xem ai tôi thật sự có phúc phần đó không?"
Trần Hoa hoàn toàn không che giấu một chút nào, dùng tư thế bễ nghễ, khinh miệt nói ra những lời đó. Ông ta nếu nổi giận anh liền vui vẻ, anh chính là muốn như thế.
An Thức cũng sẽ không dễ tức giận như vậy, tay ông ta nắm chặt nhưng rất nhanh liền buông ra, cũng không nhìn Trần Hoa mà liếc qua An Manh đứng bên, khinh miệt nói: "Không biết cậu Trần nghe được gì nhưng những lời 'Bạch nhãn lang' nói không thể xem là thật.
Hiển nhiên An Thức nghĩ An Manh muốn trả thù nên mới tìm Trần Hoa tới, nhưng một tiểu tốt như anh, ông ta nếu muốn ra tay cũng thật dễ dàng.
"Bạch nhãn lang? Hay cho một con sói mắt trắng vong ân phụ nghĩa, hãm hiếp con gái thầy của mình lại bức ép cô ấy phải lấy mình sau đó còn đổ hết tội lên nhà người ta. Hay là bỏ thuốc trầm cảm nhiều năm rồi đem hai đứa con gái về khiến vợ mình điên dại, hoặc khinh rẻ con gái của người khác khiến cô ấy nửa sống nửa chết?"
Trần Hoa nói xong câu đó liền lấy từ túi ra một cái USB đẩy đến trước mặt An Thức, hoàn toàn là kiểu vui vẻ khi người khác gặp họa.
An Thức lẫn An Manh đều nhìn chằm chằm vào USB, chỉ là hai người suy nghĩ hoàn toàn khác nhau.
An Thức chính là run sợ, thật sự nghĩ những chuyện mình làm đều thật sự bại lộ.
An Manh vẫn có chút không tin được, cô biết An Thức làm việc bao giờ cũng sạch sẽ, nên cũng sẽ không có việc ghi lại chứng cứ của ông ta. Nhưng Trần Hoa làm như thế này anh sẽ gặp nguy hiểm, một mình cô là đủ rồi cô không muốn kéo thêm anh vào.
An Thức mở USB ra, liền có một video nhảy ra rồi tự động phát, máy tính quay về phía ông ta, An Manh không thấy được. Chỉ là nhìn khuôn mặt dần tái xanh của ông ta cô liền biết USB là thật.
"Cậu muốn gì?"
Ba chữ này An Thức gần như rít từ kẽ răng, hoàn toàn không phải vẻ mặt bình tĩnh lúc đầu.
"Tôi muốn phu nhân Phỉ Nương". Trần Hoa đã xác định từ lúc đầu phải đưa mẹ An Manh ra trước, chỗ anh không phải có bác sĩ giỏi nhất sao, anh không tin không cứu được.
Thật ra Trần Hoa có thể trực tiếp đưa người đi trong im lặng nhưng anh không làm thế, anh muốn mẹ con An Manh phải được những điều tốt nhất, hơn thế nữa những thứ đó đều phải lấy từ An Thức.
"Bệnh viện Bạch Lam, phòng 304".
An Thức ngừng lại ngước nhìn người đối diện, trong mắt ông ta lúc này còn hằn lên tơ máu, một bộ dáng ăn tươi nuốt sống người khác. Phải một lúc sau ông ta mới bình ổn nói tiếp: "Tôi muốn bản gốc".
"Điều kiện của tôi không chỉ có vậy, ông nên đợi tôi tìm được phu nhân Phỉ Nương đi rồi sẽ tiếp tục nói chuyện với ông".
Trần Hoa nói xong ngang nhiên đắt ta An Manh vẫn còn ngơ ngác rời đi.
Vừa ra tới cửa anh liền đưa Tiểu Tiểu Bạch trong lòng cho An Manh, lấy điện thoại gọi đi.
Trong phòng An Thức cũng không tốt hơn là bao, ông ta nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại, nói hai câu kiền cúp máy, miệng cười một cách đầy độc ác.
"Anh làm như vậy ông ta sẽ đối phó với anh đấy".
Trần Hoa cùng An Manh vừa ra tới cổng cô liền muốn khuyên anh, Anh Thức không dễ đối phó như anh nghĩ đâu.
"Tôi chính là đợi ông ta đối phó với tôi".
Trần Hoa và An Manh vừa ra tới cổng, cô còn muốn khuyên anh đã nhét cô vào một chiếc xe gần đó, còn đạn dò tài xế chạy xe an toàn, sau đó mới đến một chiếc xe gần đó tự rồi ngồi lên ghế lái khởi động.
An Manh bây giờ mới nhớ ra một chuyện, lúc nãy cô và Trần Hoa đến đây bằng Taxi, chiếc xe đó từ đâu ra.
Đi qua một ngã tư An Manh liền phát hiện ra một chiếc xe bám sau xe hai người, khoảng cách khá xa nhưng cô khá chắc chắn vì hai người đã đi rất xa mà chiếc xe đó đã theo từ An thị tới giờ.
Đang muốn nhắc nhở Trần Hoa thì đã thấy chiếc xe kia như điên lao thẳng về phía xe cô, trong khoảnh khắc đó cô nhìn thấy xe Trần Hoa đang song song với xe cô đã thụt lùi lại chắn chiếc xe cô.