Lượt xem của khách bị giới hạn

[Dã sử] Tĩnh Hải Loạn Lạc

Bạn có ấn tượng nhân vật mới nào không?

  • 1.Chu Đức

    Bình chọn: 12 85.7%
  • 2.Soái Vương

    Bình chọn: 1 7.1%
  • 3.Nguyên Hà

    Bình chọn: 2 14.3%
  • 4.Hoàng Kiều

    Bình chọn: 0 0.0%
  • 5.Hoàng Lịch

    Bình chọn: 0 0.0%
  • 6.Hứa Chung

    Bình chọn: 0 0.0%
  • 7.Đặng Du

    Bình chọn: 0 0.0%

  • Số thành viên bình chọn
    14
[Dã sử] Tĩnh Hải Loạn Lạc

kizaru105

Tác giả
Tham gia
19/9/24
Bài viết
93
Điểm cảm xúc
347
Điểm
53
Chương 20: Lê Hầu thuận ý, Tử Trọng dâng kế đánh Soái

Le Hau hop ban cung Tu Trong, Hao Thien.png

Hạo Thiên chợt đứng dậy, gương mặt tỏ ra suy tư, nói:

- Ta cảm thấy trong người hơi mệt, muốn về nghỉ sớm, Tước Vũ Hầu và các vị xin lượng thứ!

Nói rồi rời đi thẳng về phủ.

Chu Đức ngạc nhiên, hỏi Tử Trọng:

- Hạo tướng quân sao vậy quân sư? Chúng ta đang uống rượu vui vẻ kia mà!

Tử Trọng nói:

- Có lẽ chúa công biết, tháng ngày bình yên sắp trôi qua rồi!

Hạo Thiên về phủ, ghé qua phòng Hạo Kiên và Hạo An Nhiên, lặng nhìn chúng ngủ. Hạo Thiên tiến tới chỉnh lại chăn cho hai con, lấy tay xoa nhè nhẹ đầu Hạo Kiên, thơm lên trán Hạo An Nhiên.

Hạo Thiên biết rằng mình sẽ không thể ở mãi bên chúng, không thể ở mãi chốn Bình Nguyên này sống một cuộc sống êm đềm và hạnh phúc. Thù Hạo Gia chưa trả, giặc Soái đến gần hơn bao giờ hết, Hạo Thiên nghĩ mình hành quân chuyến này chẳng biết bao giờ mới gặp lại gia quyến, trong lòng lưu luyến vô cùng.

Hạo Thiên trở về phòng, thấy Phạm Thư đã ngủ, y tiến tới khẽ vuốt nhẹ làn tóc mượt mà của thê tử. Ngắm nhìn nàng, Hạo Thiên cảm thấy trân quý công sức của Phạm Thư vun vén gia thất, quán xuyến việc trong việc ngoài, chăm lo cho hai đứa trẻ mà không một lời than phiền, mặc dù nàng xuất thân là một công chúa đài các. Trong mắt Hạo Thiên, nàng tựa như một ngọn đèn âm thầm cháy, giữ ấm cả mái nhà trong trời đông giá rét.

Hạo Thiên thay y phục, nằm lên giường hồi lâu nhưng không sao ngủ được. Hạo Thiên đang lo lắng về cái nguy nước Soái, dù chưa từng đối đầu nhưng y có cảm giác Soái Vương và Nguyên Hà là hai kẻ tâm cơ thâm hiểm, hơn hẳn Bá Hầu - người y từng cho là gian ác nhất. Việc Chu Đức để mất Diễn Châu vào tay Soái càng khiến Hạo Thiên bất an, đối đầu với kẻ vừa thâm độc lại vừa tài trí quả thực không dễ dàng.

Đang nghĩ ngợi thì chợt Phạm Thư quay sang, hỏi:

- Chàng bận lòng điều gì mà không ngủ được sao?

Hạo Thiên nắm lấy tay Phạm Thư, đáp:

- Sắp tới ta sẽ cùng Tước Vũ Hầu tiến quân đánh đuổi giặc Soái khỏi Diễn Châu, nàng và hai con ở lại Bình Nguyên bảo trọng, ta sẽ nhớ nàng và các con lắm!

Phạm Thư mặt đượm buồn, nói:

- Phu quân đi rồi thiếp sẽ buồn lắm, nhưng thiếp hiểu rằng chàng không thể ngồi yên nhìn nước Soái một tay che Trời. Chàng là bậc trượng phu, chí ở bốn phương, thiếp sẽ luôn ủng hộ con đường mà chàng chọn, thiếp và các con nhất định sẽ chờ chàng đại thắng trở về!

Hạo Thiên mỉm cười, ôm Phạm Thư vào lòng, nói:

- Nàng an tâm, ta nhất định sẽ trở về!

Tiệc rượu đã tàn, mọi người ra về hết, chỉ còn lại Tử Trọng và Chu Đức ngồi lại với nhau.

Tử Trọng nói với Chu Đức:

- Ta cảm thấy quý mến Tước Vũ Hầu, muốn nói lời thực lòng, nếu ngài cho là không phải thì Tử Trọng xin tạ tội trước!

Chu Đức nói:

- Tiên sinh cứ nói, lời của tiên sinh ắt có giá trị!

Tử Trọng nói:

- Ta thấy những điểm lợi mà Tước Vũ Hầu nói ban chiều thuyết phục nhưng chưa đủ để Lê Hầu và Lý Sử gật đầu.

Chu Đức hỏi:

- Vì sao?

Tử Trọng nói tiếp:

- Chúa công và ta có thể rất tin tưởng ngài nhưng Lê Hầu, Lý Sử chưa chắc đã vậy. Ngài đưa ra năm điểm lợi nhưng kết quả cuối cùng cũng chỉ là giúp Diễn Châu giành lại lãnh thổ, Ái Châu không thu được gì cả!

Chu Đức hỏi:

- Nhưng mối đe dọa nước Soái đang đến rất gần Ái Châu kia mà?

Tử Trọng nói:

- Nước Soái sau khi chiếm Diễn Châu nguyên khí đã hao tổn rất nhiều, ít nhất hai năm Soái không thể khởi binh Nam phạt. Quân sư Lý Sử hoàn toàn có thể khuyên Lê Hầu từ chối giúp ngài sau đó đem quân chiếm lại Diễn Châu nhưng khi ấy lãnh thổ sẽ thuộc về Ái Châu chứ không phải ngài!

Chu Đức nói:

- Tiên sinh nói rất phải, vậy ta phải làm thế nào?

Tử Trọng nói tiếp:

- Nếu muốn thuyết phục được Lê Hầu, ngài nên chủ động đưa ra lợi ích có thể nhìn thấy rõ ràng, giả dụ như hai thành Bạch Lộc và Ngọc Môn tiếp giáp Ái Châu.

Chu Đức ngẫm nghĩ một hồi, nói:

- Ta tay trắng tới Ái Châu nương nhờ giúp đỡ, bỏ hai thành mà giữ được nước thì cũng đáng lắm!

Tử Trọng nâng chén rượu, nói:

- Tước Vũ Hầu quả là thức thời!

Chu Đức cũng uống cạn chén, rồi hỏi Tử Trọng:

- Cho dù quý ta nhưng lời khuyên vừa rồi chẳng phải không nên nói ra hay sao, dù gì tiên sinh cũng là người của Ái Châu kia mà?

Tử Trọng cười, đáp:

- Bởi vì ta nghĩ việc Ái Châu chiếm Diễn Châu cho riêng mình là thất sách!

Chu Đức ngạc nhiên, hỏi:

- Cớ sao lại vậy?

Tử Trọng giải thích:

- Thứ nhất, nếu Ái Châu chiếm lại Diễn Châu từ tay nước Soái, bách tính trong thành sẽ nghĩ về Ái Châu thế nào? Chắc chắn là không khác gì Soái cả! Trong không yên thì tất sẽ mất!

Thứ hai, chiếm thì dễ, giữ mới khó. Thay vì phải dàn quân giữ lãnh thổ, việc giúp Tước Vũ Hầu lấy lại Diễn Châu vừa giúp tăng uy danh của Ái Châu, vừa có thêm một đồng minh đáng tin cậy là ngài, chỉ có ngài mới cai quản Diễn Châu được tốt nhất mà thôi!

Chu Đức nghe xong như bừng tỉnh, trong lòng cảm thấy mình còn suy tính chưa đủ sâu xa. Chu Đức nói:

- Tiên sinh vừa giỏi mưu lược, vừa giỏi việc nước, ta quả không sánh kịp!

Sáng hôm sau, Chu Đức cùng Hạo Thiên, Tử Trọng khởi hành đến cung Thái Hòa yết kiến Lê Hầu.

Nhờ lời khuyên của Tử Trọng và sự thuyết phục của mình, Chu Đức được Lê Hầu đồng ý giúp đánh Soái. Hạo Thiên được trao ấn Nguyên soái cho trận đánh này, có toàn quyền quyết định.

Lê Hầu cho truyền riêng Hạo Thiên và Tử Trọng đến họp bàn.

Lê Hầu nói:

- Mối nguy phía Nam từ Bá Hầu vẫn luôn còn đó, ta khó lòng trao nhiều binh lính giúp ngươi đánh Soái. Chỉ dựa vào sức của Bình Nguyên và một vạn quân Tước Vũ Hầu liệu có đánh được Soái không?

Tử Trọng đáp:

- Rất khó! Muốn giành lại Diễn Châu tất phải dùng kế!

Lê Hầu hỏi:

- Kế ấy thế nào?

Tử Trọng nói:

- Ta phải nhờ đến sự trợ giúp từ phương Bắc, tức Phong Châu của Trịnh Hầu!

Lê Hầu hỏi tiếp:

- Ta xưa nay chỉ gặp Trịnh Hầu vài lần, vốn không hề có thân tình qua lại, nhờ trợ giúp thế nào?

Tử Trọng nói:

- Trịnh Hầu là người dùng võ, các trận đánh lớn nhỏ đều đích thân ra trận mạc. Ái Châu ta có bảo vật Thiên Uy Bảo Khải, dâng tặng Trịnh Hầu lấy thân tình quả rất hợp. Ngoài lễ vật, tiếng của Soái Vương cướp ngôi, lừa chư hầu, xâm chiếm lãnh thổ tất khiến Trịnh Hầu đứng ngồi không yên vì Phong Châu tiếp giáp với nước Soái. Trịnh Hầu biết rằng Soái Vương chỉ tạm hòa hoãn với các châu phương Bắc để dễ bề Nam phạt, tới khi Soái chiếm hết phía Nam rồi Phong Châu chẳng mấy mà mất. Ta cần một thuyết khách có tài ăn nói đến thuyết phục Trịnh Hầu hợp lực đánh vào nước Soái khiến Soái Vương buộc phải lui quân về giữ nước. Khi ấy ta mới có thể chiếm lại được Diễn Châu!

Lê Hầu mừng rỡ, nói:

- Kế ấy rất diệu! Có điều ai sẽ đi sứ được?

Tử Trọng đáp:

- Thần biết một người có tài hùng biện, giỏi ăn nói, tên Trương Ngũ, tài vốn chẳng kém Tô Tần nước Yên thời Chiến Quốc. Lời của Trương Ngũ khiến kẻ quyền quí thì kính nể, kẻ gian xảo thì kiêng dè, biết tùy người mà nói, tùy cảnh mà ứng, trong cương có nhu, trong nhu có cương. Người này đi sứ ắt sẽ được việc!

Lê Hầu nói:

- Tốt lắm, cứ thế mà làm!
 
Sửa lần cuối:

kizaru105

Tác giả
Tham gia
19/9/24
Bài viết
93
Điểm cảm xúc
347
Điểm
53
Chương 21: Chu Đức đàm đạo trận pháp cùng Tử Trọng, Trương Ngũ trổ tài thuyết khách

Tu Trong dam dao tran phap cung Chu Duc.png

Sau khi được Lê Hầu chấp thuận, Hạo Thiên cùng Chu Đức trở về Bình Nguyên chỉnh đốn binh mã, định ngày đánh Diễn Châu.

Thời gian ở Bình Nguyên, cảnh vật và con người nơi đây khiến Chu Đức cảm thấy rất yên bình, ăn ngon miệng, ngủ an giấc. Hai đứa trẻ nhà Hạo rất quý mến Chu Đức, thường xuyên đến rủ thúc đi chơi. Chu Đức cũng thường ghé qua phủ Hạo Thiên và Tử Trọng uống trà, đàm đạo. Dần dần, Chu Đức cảm thấy gắn bó với Bình Nguyên, có cảm giác thân thuộc.

Một hôm, Chu Đức cùng Sấm Hỏa tới thao trường để xem huấn luyện quân sĩ. Tuy thao trường của Bình Nguyên có nhỏ hơn nhiều so với Diễn Châu nhưng không khí huấn luyện nơi đây rất khí thế, kỷ luật, quân trang và dụng cụ luyện binh đều tân tiến.

Chu Đức từ xa trông thấy Tử Trọng đang huấn luyện trận đồ cho binh sĩ, tiến tới gặp.

Chu Đức chào:

- Quân sư hôm nay cũng ra thao trường luyện binh à?

Tử Trọng quay ra thấy Chu Đức, liền căn dặn cho Nguyễn Lương, Nguyễn Sơn:

- Các ngươi đã nhớ cách khai triển Bát Quái Trận chưa?

Nguyễn Lương nói:

- Chúng tôi đã nhớ kỹ, thưa quân sư!

Nói xong rồi đi ra chỗ Chu Đức. Tử Trọng nói:

- Tước Vũ Hầu hôm nay có nhã hứng đi xem Bình Nguyên huấn luyện quân sĩ thế nào ru?

Chu Đức cười, nói:

- Không dám! Không dám! Ta chỉ tò mò đội quân đã đánh bại mình được huấn luyện thế nào thôi! Quân sư thường ngày có hay tới đây không?

Tử Trọng đáp:

- Trước kia khoảng một tuần lễ là ta lại đến cho binh sĩ luyện trận đồ. Nguyễn Lương và Nguyễn Sơn huấn luyện rất tốt, gần như ta không phải can thiệp nhiều. Gần đây chúng ta sắp khởi binh đánh Diễn Châu nên ta tranh thủ tới đốc thúc cùng hai huynh đệ Lương Sơn.

Chu Đức hỏi:

- Quân sư đang cho binh sĩ luyện Bát Quái Trận ru?

Tử Trọng nói:

- Đúng, ta chính là đang cho binh sĩ luyện Bát Quái Trận!

Chu Đức nói:

- Ta nghe danh trận đồ này đã lâu, đã thử huấn luyện cho binh sĩ Diễn Châu nhưng không mấy hiệu quả. Trận đồ này rất rối rắm, khó triển khai!

Tử Trọng hỏi:

- Tước Vũ Hầu từng luyện trận đồ này chứng tỏ đã ngâm cứu kỹ? Có thể nói cho ta ngài hiểu trận này đến mức nào, để xem thiếu sót ở đâu mà luyện binh không hiệu quả?

Chu Đức đáp:

- Bát Quái Trận là trận đồ trứ danh của Thừa tướng Khổng Minh nhà Hán, có thể đánh mười vạn quân tinh nhuệ. Giống như sự tích Khổng Minh xếp đá dọa Lục Tốn, Bát Trận Đồ được sắp xếp tám hướng tương ứng với tám quẻ: Càn, Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Đài. Việc này cũng đòi hỏi người triển khai trận đồ phải có tri thức thiên văn, địa lý. Trận pháp này hoạt động theo ba nguyên lý cơ bản:

- ”Địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng”, điều này giúp đội quân có thể tấn công bất ngờ, khiến địch cảm thấy như là lạc vào mê cung rồi bị tiêu diệt trước khi kịp phản ứng.

- Kìm hãm hành động của đối phương, trong không gian hạn chế những vũ khí lớn không thể sử dụng, từ đó ta cho người luyện thuần thục vũ khí nhỏ để phản công.

- Đánh vào tâm lý kẻ địch, khi lạc vào trận đồ, địch dễ bị hoang mang, trong khi quân ta đã quen thuộc địa hình từ đó tạo ra lợi thế không nhỏ.

Tử Trọng nói:

- Tước Vũ Hầu quả rất am hiểu về Bát Quái Trận! Vậy bố cục thế nào?

Chu Đức nói:

- Trung tâm là người chỉ huy, tám cánh quân bố trí theo tám quẻ, giữa các quẻ bố trí lối giả, lối thật thì được che kín, chỉ quân ta mới biết, mỗi bước đi nhầm sẽ bị dẫn vào trùng trận.

(*trùng trận: trận trong trận)

Tử Trọng hỏi tiếp:

- Cách triển khai thế nào?

Chu Đức nói:

- Người triển khai trận đồ cần hiểu địa hình, tốt nhất là địa hình đồi núi, sông ngòi, đồng rộng có lùm cây. Nếu bằng phẳng phải dựng thêm cọc gỗ, hố bẫy, bụi cây, mương nước giả để tạo ảo giác. Căn cứ theo tám quẻ Bát Quái:

- Càn (Tây Bắc)
- Khảm (Bắc)
- Cấn (Đông Bắc)
- Chấn (Đông)
- Tốn (Đông Nam)
- Ly (Nam)
- Khôn (Tây Nam)
- Đoài (Tây)

- Mỗi hướng đều bố trí một cụm quân chuyên trách, thường là đội trưởng chỉ huy. Quân nhanh nhẹn thì bố chí ở Chấn, quân cố thủ thì đặt ở Cấn. Mỗi nhóm quân phải biết trước mật lệnh, khi nào chặn đầu, khi nào dồn ép, khi nào giả thua để dụ địch. Khổng Minh năm xưa còn dùng trống, chiêng, còi điều khiển nhịp di chuyển, đánh ba hồi trống thì đổi đội hình, một hồi chiêng thì bủa vây.

Tựu chung lại, Bát Quái Trận đòi hỏi người chỉ huy có tầm nhìn xuất chúng, biết vận hành theo âm dương, trời đất, nhân tâm, mê hoặc. Một người chỉ huy đã khó, những tướng lĩnh dưới trướng cũng phải rất tinh thông binh pháp mới lĩnh hội được, mỗi binh sĩ đều phải là tinh binh có nhiều kinh nghiệm, độ tuổi còn trẻ, đầu óc nhanh nhạy để di chuyển theo hiệu lệnh một cách thuần thục.

Tử Trọng trong lòng tỏ ý thán phục Chu Đức, nghĩ:

“Người này có kiến thức binh pháp rất uyên thâm, chẳng thua Hàn Tín năm xưa!”

Tử Trọng nói với Chu Đức:

- Nếu Tước Vũ Hầu đã hiểu biết Bát Quái Trận như vậy, chắc hẳn biết được mình còn thiếu sót gì! Có điều ta bổ sung một vài ý, Bát Quái Trận sẽ phát huy hiệu quả nếu ngài có một người biết xem thiên văn, nếu có gió, sương mù hoặc trời tối thì càng dễ tăng hiệu quả ảo giác. Đặc biệt quan trọng là gió, vì đặc tính của Bát Quái Trận là để gió thổi xuyên trận làm khuếch đại âm thanh và cờ xí, khiến địch càng hoang mang hơn. Về mặt triển khai trận pháp, ngài nên lựa chọn những binh sĩ trẻ tuổi, đầu óc nhanh nhạy để dễ dàng thích ứng. Các tướng lĩnh nếu chưa thuần thục thì ta có thể điều huynh đệ Nguyễn Lương, Nguyễn Sơn tới huấn luyện, họ đã nắm được Bát Quái Trận bảy, tám phần.

Chu Đức cảm tạ:

- Được vậy thì tốt quá rồi! Đa tạ quân sư!

Tử Trọng cười, đáp:

- Tước Vũ Hầu đừng khách sáo, chúng ta đã ngồi cùng thuyền, mai này ắt có việc ta phải nhờ ngài giúp!

Chu Đức gật đầu, nói:

- Chỉ cần Hạo tướng quân và quân sư nhờ cậy, việc gì ta cũng dốc tâm can ra giúp!

Nói chuyện với Tử Trọng xong, Chu Đức xuống thao trường theo dõi huynh đệ Lương Sơn luyện binh. Chu Đức thấy hai vị tướng của Hạo Thiên oai phong, nghiêm nghị, kỷ luật, quân lính ai nấy đều nghe răm rắp, không dám sai hiệu lệnh.

Chu Đức khen:

- Hai vị Nguyễn Lương, Nguyễn Sơn quả không hổ danh chiến tướng của Hạo tướng quân, cách luyện binh thật khiến ta phải học hỏi!

Nguyễn Sơn đáp:

- Tước Vũ Hầu quá lời rồi, bọn tôi phải kính nể ngài nhiều lắm!

Ba người cười nói vui vẻ một lúc thì có tên lính vào báo tin:

- Bẩm Tước Vũ Hầu, hai vị tướng lĩnh, bên ngoài có người xưng là Chiến Phong và Trí Viễn đòi gặp ạ!

Chu Đức mừng rỡ:

- Tốt quá rồi, Sấm Hỏa, cùng ta đến gặp họ!

Chu Đức đi ra gặp, Chiến Phong và Trí Viễn quỳ xuống, tạ tội:

- Chúng thần đã cố gắng hết sức mà không giữ được Diễn Châu, chúng thần tội đáng muôn chết!

Chu Đức vội bước tới, đỡ hai người dậy, nói:

- Các ngươi toàn mạng trở về là ta mừng lắm rồi, cớ gì trách phạt các ngươi chứ!

Chiến Phong nói:

- Thần tạ ơn chúa công, thần bảo toàn được một vạn quân đến đây đợi lệnh chúa công!

Chu Đức nói:

- Tốt lắm, đúng là chiến tướng của ta! Giữ được một vạn quân này quả quý hơn ngàn vàng!

Sấm Hỏa kể hết ngọn ngành chuyện hộ giá Tước Vũ Hầu từ Diễn Châu đến việc Ái Châu đồng ý giúp đỡ đánh Soái.

Chiến Phong và Trí Viễn mừng lắm, quyết tâm trả thù giặc Soái.

Trương Ngũ sau khi được Hạo Thiên giao phó việc thuyết khách, tức tốc ngày đêm đến Phong Châu yết kiến Trịnh Hầu.

Trịnh Hầu nghe tin có sứ giả Ái Châu đến xin yết kiến, lưỡng lự hỏi thừa tướng Đinh Lục:

- Ta xưa nay vốn không giao du với đất phương Nam, nay đột nhiên có sứ đến, Thừa tướng thấy có nên tiếp không?

Đinh Lục nói:

- Thần đoán là việc có liên quan đến nước Soái, nước Soái giờ cũng là mối hiểm họa sau này của chúng ta, có thêm đồng minh càng tốt!

Trịnh Hầu gật gù, nói:

- Thừa tướng nói cũng phải lắm! Người đâu, cho truyền sứ giả!

Trương Ngũ cùng đám tùy tùng mang vàng ngọc châu báu, bốn cung nữ nhan sắc mỹ miều, biết đàn ca sáo nhị, đồ vật quý hiếm cùng bảo vật Thiên Uy Bảo Khải vào dâng cho Trịnh Hầu.

Trịnh Hầu đẹp lòng lắm, khen Ái Châu có thiện chí giao hảo.

Trịnh Hầu hỏi Trương Ngũ:

- Ngươi tới đây chắc không phải chỉ để biếu quà cho ta?

Trương Ngũ đáp:

- Trịnh Hầu đã hỏi thì tại hạ xin được phép nói! Chắc ngài đã nghe về chuyện nước Soái chiếm được Diễn Châu?

Trịnh Hầu nói:

- Ta có nghe chuyện đó!

Trương Ngũ nói:

- Trương Ngũ có lời ngay, xin được tâu thẳng với Trịnh Hầu!

Trịnh Hầu nói:

- Ngươi cứ nói!

Trương Ngũ tiếp lời:

- Ngài cũng đã biết chuyện Soái Vương âm mưu phản nghịch, giết thế tử Lữ Minh cướp ngôi. Sau đó còn lừa chư hầu, giết sạch ba vị Quân Hầu Bố Hải, Tế Giang, Giao Châu, Soái Vương không từ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích. Hắn đã nuôi tham vọng Nam phạt nhiều năm, nay đã chiếm được Diễn Châu, chẳng mấy cả vùng phương Nam cũng thuộc về tay hắn. Nếu tham vọng này của Soái Vương thành, không sớm thì muộn hắn cũng sẽ khởi binh Bắc phạt, thống nhất giang sơn, và nơi gần nhất đó chính là Phong Châu!

Trịnh Hầu nghe Trương Ngũ nói trúng tim đen, nói:

- Quả thực ta cũng lo ngại lắm!

Trương Ngũ nói tiếp:

- Ái Châu không thể khoanh tay đứng nhìn Soái Vương lộng hành cho nên Lê Hầu đã giao ấn Nguyên Soái cho chúa công tôi, Hạo Thiên chuẩn bị khởi binh cùng Tước Vũ Hầu giành lại Diễn Châu.

Trịnh Hầu ngạc nhiên, hỏi:

- Lê Hầu chịu liên minh cùng Tước Vũ Hầu ru?

Trương Ngũ đáp:

- Đúng ạ! Với sự giúp sức của Tước Vũ Hầu, cùng tài trí của chúa công tôi và quân sư Tử Trọng, Soái ắt phải bị khuất phục!

Trịnh Hầu nói:

- Cái tài của Tước Vũ Hầu ta không lạ gì, gần đây ta cũng có nghe nói đến đại thần mới của Lê Hầu là Hạo Thiên và Tử Trọng, quả không tầm thường! Có điều nếu vậy sao ngươi còn đến đây gặp ta?

Trương Ngũ đáp:

- Lê Hầu muốn chia sẻ lợi ích cho phương Bắc, không ai khác chính là Phong Châu! Nếu ngài không muốn thì tại hạ sẽ sang tâu những châu khác!

Trịnh Hầu cười lớn:

- Giúp Phong Châu? Ngươi nói ta nghe lợi ích thế nào?

Trương Ngũ nói:

- Khi Ái Châu và Diễn Châu khởi binh đánh Soái, chẳng phải nước Soái không có quân giữ phương Bắc hay sao? Người xưa có câu “Trong công có thủ”, nếu Trịnh Hầu lo nghĩ đến mối hiểm họa nước Soái, sao không nhân cơ hội này khởi binh đánh phủ đầu trước chẳng hóa ở thế chủ động hơn sao? Thứ hai, nếu ngài qua lại cùng Lê Hầu, Tước Vũ Hầu, khi Soái có ý đồ xâm phạm Phong Châu, chúng tôi giúp ngài đánh Soái từ phía Nam thì há Soái Vương chẳng phải lui binh?

Trịnh Hầu nghe Trương Ngũ nói với giọng đanh thép, đầy hợp tình hợp lý, trong lòng cũng muốn làm theo. Đinh Lục nói:

- Cứ cho những điều ngươi nói là đúng, Phong Châu vẫn cần làm tin. Ta thấy ngươi là kẻ hiền tài, có tầm nhìn sâu rộng, khéo ăn khéo nói, tất là công thần của Ái Châu.

Đinh Lục quay sang Trịnh Hầu, nói:

- Thần có ý này, chúa công thấy sao? Chúng ta sẽ giữ Trương Ngũ lại làm tin, bao giờ xong việc thì trả hắn về Ái Châu sau cũng không muộn!

Trịnh Hầu quay sang nhìn Trương Ngũ, nói:

- Ngươi thấy ý đó thế nào?

Trương Ngũ nói:

- Tại hạ sẵn lòng lưu lại Phong Châu vì mối giao hảo cùng Ái Châu. Nếu tại hạ nói sai, Trịnh Hầu muốn chém muốn giết cứ việc!

Trịnh Hầu cười khoái chí, nói:

- Được lắm, đúng là bậc hào kiệt! Ngươi an tâm, Phong Châu sẽ tiếp đãi ngươi như thượng khách!

Trương Ngũ sau khi yết kiến Trịnh Hầu, lập tức viết thư cho người báo về cho Hạo Thiên trong đêm.
 
Sửa lần cuối:

kizaru105

Tác giả
Tham gia
19/9/24
Bài viết
93
Điểm cảm xúc
347
Điểm
53
Chương 22: Chu Đức tỉ võ cùng Trương Siêu

Chu Duc dau Truong Sieu.png

Từ ngày có Thiên Uy Bảo Khải được tặng từ Ái Châu, Trịnh Hầu luôn mặc trên người, chỉ tháo ra lúc đi ngủ. Một hôm, đang ngồi đàm đạo cùng Trương Ngũ, Trịnh Hầu khen:

- Bảo vật của Ái Châu quả độc nhất vô nhị, ta tới nay đã chinh chiến nhiều năm nhưng chưa từng gặp bộ giáp nào mặc vừa thoải mái lại vừa vững chắc đến vậy! Ngươi xem đây!

Nói rồi gọi tên lính gác:

- Tên kia, lấy cây giáo đâm hết sức bình sinh vào ngực ta coi!

Tên lính run rẩy, đáp:

- Dạ bẩm, thần không dám ạ!

Trịnh Hầu trợn mắt, nói:

- Ngươi cứ làm đi ta sẽ không hỏi tội!

Tên lính nghe vậy mới dám lấy cây giáo đâm mạnh vào ngực Trịnh Hầu. Mũi giáo đâm vào bộ giáp bị méo cả đi nhưng Trịnh Hầu cũng không hề hấn gì.

Trịnh Hầu cười lớn, nói:

- Ngươi thấy không, trên giáp còn không có nổi một vết xước!

Trương Ngũ nói:

- Chúc mừng ngài đã sở hữu bảo vật ngàn năm có một! Thiên Uy Bảo Khải là một bộ giáp thần uy, được truyền thừa từ thời thượng cổ, rèn bởi ngàn vạn tinh thiết luyện qua lửa trời, thấm nhuần khí vận của càn khôn. Mỗi mảnh giáp nối với nhau bằng liên hoàn ngọc thạch, vừa chắc chắn vừa uyển chuyển, không vướng bước ngài trên chiến trường. Ngài có cảm giác khi mặc bộ giáp này như có hào quang bên người không?

Trịnh Hầu nói:

- Ngươi nói rất phải, ta có cảm giác hào quang xung quanh, khiến người khác nhìn vào càng kính nể ta hơn!

Trương Ngũ gật đầu, nói:

- Đó chính là điểm khác biệt của bộ giáp này! Có lời đồn, không phải ai cũng có thể mặc nó, chỉ bậc thiên mệnh chi chủ mới xứng đáng khoác lên bộ giáp này, bởi uy lực của nó đủ để dẫn dắt vạn quân, trấn áp tứ phương!

Trịnh Hầu nghe xong khoái chí lắm, càng cảm mến Trương Ngũ hơn, muốn lưu y lại dùng.

Lại nói đến Bình Nguyên, ngày khởi binh đã cận kề, Chu Đức cùng các tướng lĩnh tập trận chung với binh lính của Hạo Thiên. Với sự trợ giúp của Tử Trọng, chỉ trong vòng nửa tháng, Chu Đức đã có thể chỉ huy binh mã khai triển Bát Quái Trận.

Huynh đệ Nguyễn Lương và Nguyễn Sơn rất nể Chu Đức, sẵn sàng làm theo lời y. Duy chỉ có Trương Siêu là vốn ghét Chu Đức sẵn, cạch mặt không tập trận cùng. Chu Đức đi tới chỗ Trương Siêu, nói:

- Trương tướng quân có điều gì phiền lòng về ta, có thể nói cho ta biết không?

Trương Siêu quay sang lườm Chu Đức, nói:

- Ta vốn không ưa mấy tên như người, trước thì lén mang quân cùng Trần Tiềm đánh bọn ta, giờ thì đạo mạo như bậc quân tử!

Chu Đức nói:

- Chẳng phải ta đã giải thích với ngươi rồi sao? Nếu đổi lại ngươi được Hạo Thiên lệnh như vậy ngươi có dám trái không?

Trương Siêu lắp bắp:

- Ờ thì ... Đương nhiên là ta phải theo lệnh chúa công rồi!

Chu Đức nói tiếp:

- Ngươi hiểu lòng ta rồi chứ? Nay chúng ta đã ngồi cùng thuyền, ngươi không hợp tác khiến hàng ngũ liểng xiểng, mình ngươi một kiểu thì đại quân làm sao khiến quân địch nể sợ, sĩ khí quân ta sao có thể lên cao ngút trời được?

Trương Siêu nghe cũng có lý, nói:

- Cứ cho là vậy, nhưng ta không thích làm theo ngươi, ta không phục!

Chu Đức hỏi:

- Vậy làm thế nào ngươi mới phục?

Trương Siêu nói:

- Năm xưa ta thua ngươi vì ta đã chinh chiến hao tổn thể lực, suýt bị ngươi lấy mạng, nay ngươi có dám đấu lại với ta một trận sòng phẳng không?

Chu Đức cười, nói:

- Ồ, ra là ngươi vẫn không phục trận đánh ở Bình Nguyên. Được, ta đồng ý đánh với ngươi, với một điều kiện!

Trương Siêu nói:

- Điều kiện gì?

Chu Đức nói:

- Nếu ta thắng, ngươi phải hợp tác cùng quân lính của ta tập trận, không được làm trái lệnh quân!

Trương Siêu đáp:

- Quá đơn giản! Vậy nếu ngươi thua?

Chu Đức nói:

- Ta sẽ nhận thua trước mặt ba quân và rút quân khỏi Bình Nguyên, vĩnh viễn không quay lại!

Trương Siêu cười khoái chí:

- Được, khẩu khí được lắm, ta cùng ngươi đánh trăm hiệp phân cao thấp!

Chu Đức cho người vẽ một vòng tròn rộng mười thước, nói với Trương Siêu:

- Ta và ngươi sẽ tỉ thí trong vòng tròn này, ai bước chân ra ngoài là thua!

Trương Siêu đồng tình:

- Được!

Hai người bắt đầu bước vào vòng chuẩn bị tỉ thí, quân lính trong thao trường bỏ hết việc luyện binh, chạy lại xem, hô hào cổ vũ ầm ĩ.

Lính của Bình Nguyên thì nói:

- Tước Vũ Hầu đúng là có tài dùng binh nhưng đấu võ với Trương Siêu tướng quân sao cự được! Ngài ấy từng một mình đánh trăm tên thổ phỉ ở núi Từ Sơn đó! Tước Vũ Hầu trông tướng mạo thư sinh, chỉ nên ngồi trong trướng mà thôi!

Lính Diễn Châu phản bác:

- Ngươi đúng là tầm nhìn hạn hẹp, Tước Vũ Hầu giỏi cả văn lẫn võ. Người từ thuở lên sáu ngày luyện võ, tối đọc sách liên tục trong hai mươi năm không bỏ ngày nào. Trên chiến trường ta chưa từng thấy Người đánh tay đôi thua ai bao giờ! Chính Trương Siêu suýt bị Người lấy mạng ngươi quên rồi sao?

Binh lính chia thành hai phe cổ vũ cho hai người, một tên tiểu đội trưởng mở đặt cược, đám lính tranh nhau móc hết bạc lẻ trong người ra cược cho Chu Đức và Trương Siêu.

Tiếng chiêng dứt, hai người bắt đầu trận đấu. Trương Siêu thân hình hộ pháp, ánh mắt hừng hực khí thế như muốn nuốt chửng Chu Đức. Chu Đức thì điềm tĩnh, ánh mắt sắc như kiếm theo dõi nhất cử nhất động của Trương Siêu.

Cả hai bước vòng quanh, mắt không rời nhau, Chu Đức khiêu khích:

- Tới đi, ngươi sợ à?

Trương Siêu cười nhếch mép:

- Ngươi nằm mơ?

Trương Siêu đột ngột lao tới, tay vung trỏ, hạ vai quét ngang như một con trâu húc thẳng. Chu Đức nhanh chóng lùi bước, xoay hông tránh, tay chặn đòn đánh của Trương Siêu, mượn thế gạt sang một bên.

Tiếng trống cổ vũ dồn dập, đám đông hò reo phấn khích. Chu Đức và Trương Siêu tung quyền cước rất đẹp mắt và dũng mãnh, thân pháp hai người nhanh ngang nhau, mọi đòn đều bị đối phương hóa giải, tạo thành màn tỉ thí mãn nhãn. Thoáng chốc đã trôi qua năm mươi hiệp nhưng chưa phân thắng bại, Chu Đức và Trương Siêu phải đánh trong vòng tròn khiến thể lực hao tổn rất nhanh, thở hồng hộc.

Trương Siêu từng bước nặng như trời giáng, ép cho Chu Đức lùi sát mép vòng tròn, gót chân Chu Đức in sâu xuống đất, kéo thành một vệt dài.

Trương Siêu quát lớn:

- Hết đường rồi, ra ngoài đi!

Chu Đức cười khẽ, lao thẳng tới, tay ôm ngang hông Trương Siêu, xoay lưng và bẻ vai Trương Siêu vặn xuống đất. Trương Siêu bị trượt người nhưng nhanh như chớp chống đầu gối bật dậy, vung khuỷu tay thúc mạnh vào ngực Chu Đức.

Tiếng va chạm “bốp” vang lên. Chu Đức lảo đảo, lùi hai bước, gót chân chạm vạch vòng. Đám lính chợt yên lặng, chăm chú theo dõi diễn biến.

Chu Đức nhìn vạch sát chân, hơi thở dồn dập, mồ hôi nhễ nhại. Chu Đức thì thầm:

- Thêm một bước nữa thôi!

Trương Siêu gầm lớn:

- Vẫn chưa chịu thua à?

Trương Siêu lao tới, tay vung chộp vai Chu Đức, đỉnh đẩy mạnh ra ngoài vòng. Chu Đức lách người né, bẻ cổ tay Trương Siêu, ghì sát xuống, xoay lưng đẩy ngược lại. Cả hai ghì chặt nhau giằng co, nghiến răng ken két, gầm lên như hổ.

Hai người như có cùng suy nghĩ, Trương Siêu kéo Chu Đức, Chu Đức quăng mạnh Trương Siêu. Cả hai trượt mạnh, chân dẫm đất, bụi bay mịt mù...

Cả Chu Đức lẫn Trương Siêu đều văng chân ra ngoài vòng, kết quả hòa, bất phân thắng bại. Tiếng chiêng kết thúc trận đấu vang lên. Đám lính hò reo khắp thao trường, sung sướng vì được chứng kiến trận tỉ thí mãn nhãn của Chu Đức và Trương Siêu.

Chu Đức cười sảng khoái, tiến tới bắt tay Trương Siêu, nói:

- Ngươi quả là một viên mãnh tướng, ta đã đánh giá lầm ngươi rồi!

Trương Siêu cười lớn, chắp tay nói:

- Ta không ngờ Tước Vũ Hầu vừa giỏi binh pháp vừa giỏi dùng võ, bái phục, bái phục!

Chu Đức nói:

- Nam nhi đại trượng phu không đánh không quen, một trận giao thủ, thành tri kỷ!

Trương Siêu gật gù, nói:

- Một trận đánh, xóa sạch ân oán, từ nay vai kề vai!

Chu Đức nói:

- Chúng ta cùng nhau rèn luyện binh mã, đoàn kết thành một khối, đánh tan giặc Soái, ngươi thấy thế nào?

Trương Siêu đồng tình:

- Nhất trí, giờ cũng trễ rồi, bảo đám Nguyễn Lương, Nguyễn Sơn ta cùng đi uống rượu!

Chu Đức nói:

- Được, đánh nhau với ngươi xong ta cũng khát rồi!

Cùng lúc ấy, Tử Trọng bước tới, nói:

- Ta đứng từ xa theo dõi trận đấu, quả là mở mang tầm mắt! Ta cùng các ngươi đi uống rượu!

Năm người vào trong trướng uống rượu với nhau.

Mở tiệc, Nguyễn Lương nói:

- Trước đây tôi và Nguyễn Sơn cũng từng giao đấu với chúa công Hạo Thiên và Trương Siêu tướng quân, nay được chứng kiến màn tỉ võ của hai người đúng là sảng khoái vô cùng!

Chu Đức nâng chén, nói:

- Bình Nguyên quả là có nhiều bậc kỳ tài, ta lấy làm ngưỡng mộ lắm!

Trương Siêu uống một hớp hết sạch bát rượu, nói:

- Võ nghệ Tước Vũ Hầu vốn chẳng kém chúa công là mấy, đánh một trận với ngài ta rất tâm phục khẩu phục! Trước đây ta có nhiều lời lẽ không phải, Tước Vũ Hầu xin lượng thứ!

Chu Đức cười, nói:

- Ngươi đừng bận tâm, trước đây ta còn suýt lấy mạng ngươi kia mà!

Tất cả đều cười lớn, trò chuyện rôm rả!

Tử Trọng hỏi Chu Đức:

- Tước Vũ Hầu trận này có đích thân ra chiến trường không?

Chu Đức đáp:

- Đương nhiên, đích thân ta phải chém từng tên Soái một mới rửa được hận cho bách tính Diễn Châu!

Tử Trọng nói:

- Vậy ngài thống lĩnh trung phong há có được chăng?

Chu Đức nói:

- Cứ theo sắp xếp của Hạo tướng quân và quân sư!

Tử Trọng vuốt râu, nói:

- Tốt lắm, huynh đệ Lương Sơn thống lĩnh quân tả hữu, Trương Siêu thống lĩnh quân tiên phong, Tước Vũ Hầu thống lĩnh quân trung phong. Bốn hướng quân này thế như bốn con rồng cuộn, quân Soái tất phải qui hàng!

Trương Siêu và huynh đệ Lương Sơn đồng thanh:

- Phải lắm! Bốn người chúng ta chém sạch quân Soái, đòi lại Diễn Châu cho Tước Vũ Hầu!

Chu Đức thấy mọi người nói vậy, trong lòng cảm kích lắm.

Tử Trọng hỏi Chu Đức:

- Tước Vũ Hầu có muốn thực chiến Bát Quái Trận với quân Soái không?

Chu Đức ngạc nhiên, hỏi:

- Như vậy liệu có được chăng?

Tử Trọng uống hết chén rượu, nói:

- Ta hoàn toàn tin tưởng Tước Vũ Hầu!

Mùa hạ năm 876, Hạo Thiên dẫn hết ba vạn quân Bình Nguyên cùng một vạn quân Tước Vũ Hầu hợp binh tiến thẳng đến thành Ngọc Môn, Diễn Châu đánh Soái.

 

kizaru105

Tác giả
Tham gia
19/9/24
Bài viết
93
Điểm cảm xúc
347
Điểm
53
Chương 23: Nguyên Hà đấu khẩu Chu Đức, Soái Vương nhìn ra tiềm lực của Hạo Thiên

Chu Duc dau khau Nguyen Ha.png

Hạo Thiên cho dựng trại cách thành Ngọc Môn hơn hai dặm, mang theo hai vạn hộc lương thực, chuẩn bị cho một trận đánh dài hơi. Bốn vạn binh mã do Hạo Thiên thống lĩnh đang hừng hực khí thế đánh giặc, ai nấy đều lạc quan, không hề nao núng.

Hạo Thiên triệu các tướng lĩnh vào trong trướng họp bàn mưu đánh Soái.

Hạo Thiên hỏi:

- Từ lúc Trương Ngũ đi thuyết khách ở Phong Châu, tới nay đã nửa tháng trôi qua, vẫn không thấy động tĩnh gì của Trịnh Hầu, theo chư vị chúng ta nên làm thế nào?

Dương Minh nói:

- Theo thần thấy, có vẻ Trịnh Hầu mặc dù tin lời Trương Ngũ, hứa cất binh đánh Soái nhưng vẫn còn chờ động tĩnh từ phía quân ta mới hành động.

Hạo Thiên hỏi:

- Nếu đúng như vậy thì ta phải giao chiến với Soái để báo hiệu cho Trịnh Hầu?

Dương Minh đáp:

- Thần e là vậy!

Hạo Thiên nói:

- Nhưng quân ta khó lòng công nổi Diễn Châu, quân Soái trong thành có tới năm vạn, đều là lính thiện chiến, gần đây thắng nhiều trận lớn nên sĩ khí đang rất cao, chưa nói đến việc hắn còn điều thêm binh mã từ Soái!

Chu Đức nói:

- Chúng ta cần câu giờ chờ tin phía Bắc!

Hạo Thiên hỏi:

- Câu giờ thế nào?

Chu Đức nói:

- Dùng ba tấc lưỡi!

Hạo Thiên ngạc nhiên, hỏi:

- Tước Vũ Hầu định tính thế nào?

Chu Đức nói:

- Soái Vương, Nguyên Hà sau khi đại bại ở hẻm Tàng Nguyệt hẳn trong lòng còn nghĩ ngợi, không ưa gì ta. Ta sẽ dùng kế khích tướng để dụ chúng đấu trận pháp phân định cao thấp. Sau khi lạc vào trận đồ và không thể tìm cách hóa giải, chúng sẽ cảm thấy không phục, quyết đánh một trận sinh tử, truy đuổi ta đến cùng. Khi ấy ta cho người mai phục ra đánh ắt quân Soái phải tan! Cho dù chúng có xảo quyệt đến đâu thì động vào lòng tự trọng tất sẽ mắc mưu!

Hạo Thiên hỏi:

- Tước Vũ Hầu tự tin đấu trận pháp mà quân Soái không thể hóa giải?

Chu Đức nhìn Tử Trọng rồi nói với Hạo Thiên:

- Ta tự tin tám, chín phần!

Hạo Thiên hỏi tiếp:

- Vậy sau khi mai phục thành công, có nên thừa thắng đánh thẳng vào thành Ngọc Môn không?

Chu Đức lắc đầu, đáp:

- Tuyệt đối không nên, ta dám chắc quân Soái tất cho người mai phục yểm trợ phía sau. Chúng ta chỉ đánh cho chúng vỡ trận rồi rút, thủ thế trong doanh trại. Quân ta hạ trại ở nơi có nhiều rừng rú, bụi cây nên rất dễ mai phục, chúng mà dám tới đây thì chỉ có đâm đầu vào chỗ chết!

Hạo Thiên nói:

- Kế của Tước Vũ Hầu hay lắm, như vậy thì vừa báo tín hiệu cho Trịnh Hầu, vừa khiến quân ta trụ vững như bàn thạch, Soái Vương rơi vào thế không biết nên tiến hay lui. Có đệ nhất thủ thành ở đây, ta yên tâm lắm!

Tử Trọng nói:

- Thần chỉ lo rằng nếu Trịnh Hầu nhất định không khởi binh thì quân ta sẽ gặp khó, cứ thủ trong thành cũng không phải thượng sách!

Hạo Thiên nói:

- Đành chờ tin tốt từ Trương Ngũ, nhưng ta cũng cần tính đến hoàn cảnh ấy!

Chu Đức nói:

- Nếu chuyện đã như vậy, tiến hay lui tùy ý Hạo nguyên soái, ta sẽ cùng một vạn huynh đệ Diễn Châu ở lại quyết tử với quân Soái!

Hạo Thiên nói:

- Ý chí được lắm! Ta nhất định sẽ sát cánh cùng Tước Vũ Hầu, không đánh được Diễn Châu quyết không trở về!

Soái Vương trong cung An Trường nghe tin Ái Châu tiến đánh thành Ngọc Môn lo lắm, đứng ngồi không yên. Soái Vương truyền Nguyên Hà cùng Tư Văn, Huy Cẩn vào bàn việc.

Soái Vương hỏi:

- Các ngươi đã huy động thêm quân đến Diễn Châu chưa?

Tư Văn nói:

- Bẩm chúa công, thần đã huy động thêm hai vạn tinh binh đến Diễn Châu sẵn sàng đợi lệnh!

Soái Vương hỏi tiếp:

- Vụ do thám tên thuyết khách Ái Châu thế nào?

Huy Cẩn nói:

- Thần cho người dò la, theo sát tên thuyết khách của Ái Châu, hắn cùng đoàn tùy tùng đến Phong Châu yết kiến Trịnh Hầu.

Soái Vương hỏi:

- Lũ Ái Châu phái sứ sang Phong Châu có mục đích gì?

Nguyên Hà nói:

- Thần đoán rằng chúng muốn kết giao rồi tìm cách xúi giục Trịnh Hầu đánh vào phía bắc nước ta.

Soái Vương giật mình, nói:

- Nếu Trịnh Hầu khởi binh thì nguy to!

Nguyên Hà nói:

- Đến nay vẫn chưa thấy động tĩnh gì từ Phong Châu, nhiều khả năng Trịnh Hầu còn chần chừ.

Soái Vương nói:

- Vậy thì ta phải chặn ngay cái họa phương bắc ấy!

Nguyên Hà nói:

- Thần đã cho người sang Quảng Nguyên dâng lễ vật kết giao với Chu Hầu. Chu Hầu là người mê tửu sắc nên thần đã lựa bốn mỹ nhân đẹp nhất nước Soái, mười hũ Ngọc Lộ Tửu ngâm hai mươi năm cùng vàng bạc châu báu dâng cho Chu Hầu. Vì việc hệ trọng nên thần chưa hỏi ý chúa công về những lễ vật đó, xin chúa công thứ tội!

Soái Vương xua tay, nói:

- Ba cái thứ phù phiếm đó ta không màng, ngươi đừng bận lòng!

Nguyên Hà nói tiếp:

- Quảng Nguyên và Phong Châu là hai châu lớn nhất Tĩnh Hải quân, lại giáp ranh nên xưa nay vốn không hề ưa nhau. Thần đã căn dặn thuyết khách rót mật vào tai Chu Hầu, hễ Trịnh Hầu khởi binh đánh Soái thì Chu Hầu nhân cơ hội ấy đánh Phong Châu thế nào cũng phải lui, đó là kế gậy ông đập lưng ông, ta phải đi trước một bước!

Soái Vương nói:

- Ngươi liệu việc như thần, nhưng lỡ Chu Hầu không muốn giúp ta?

Nguyên Hà nói:

- Quảng Nguyên là nước lớn, lại không ưa Phong Châu, sớm muộn gì chẳng đánh, chúng ta chỉ cho Chu Hầu cái cớ mà thôi!

Soái Vương nói:

- Ngươi nói vậy ta cũng an tâm, có điều vẫn phải để quân ở Soái phòng hậu họa!

Nguyên Hà nói:

- Tuân mệnh!

Ba ngày sau, Hạo Thiên dàn quân đến khiêu chiến tại thành Ngọc Môn, Soái Vương cũng dẫn năm vạn binh mã nghênh chiến.

Hạo Thiên cùng Chu Đức cưỡi ngựa tiến ra trước gặp Soái Vương và Nguyên Hà ở giao lộ.

Soái Vương cười, nói:

- Mới đó mà đã gặp Tước Vũ Hầu rồi, quả là có duyên!

Chu Đức nói:

- Vậy duyên ấy là đại nạn của ngươi đó!

Soái Vương cười lớn, quay sang nhìn Hạo Thiên, trông tướng mạo phi phàm, gương mặt quân tử, khảng khái, trong lòng có chút e ngại. Soái Vương hỏi:

- Vị này chẳng phải là Hạo tướng quân đã từng đánh bại Tước Vũ Hầu ở Bình Nguyên sao?

Hạo Thiên đáp:

- Ta chính là Hạo Thiên, Bình Nguyên Trấn thủ! Ngươi đừng mất công khích tướng, ta và Tước Vũ Hầu luôn tôn trọng lẫn nhau, không vì câu nói của ngươi mà lay chuyển đâu!

Nguyên Hà nói:

- Hỗn xược! Ngươi chỉ là một tên quan Trấn thủ, ăn nói với Soái Vương hàm hồ, đúng là không biết trên biết dưới!

Chu Đức cười, nói:

- Hạng người đầu óc hèn kém, trí lực có hạn nên mắc mưu ta thảm bại ở hẻm Tàng Nguyệt, làm sao có thể nhìn ra tiềm lực của Hạo tướng quân!

Nguyên Hà giận lắm, y vốn chưa quên được trận thua ấy.

Nguyên Hà chửi lại Chu Đức:

- Thắng ở hẻm Tàng Nguyệt cớ sao vẫn mất Diễn Châu? Ngươi không hiểu được điều đơn giản kẻ thắng mới là kẻ mạnh ru? Đường đường là vua một nước mà phải vác mặt đi nương nhờ một tên Trấn thủ quèn Ái Châu, nhục như chú khuyển của ta!

Chu Đức nghe Nguyên Hà chửi vậy trong lòng cũng sục sôi, tức ứa gan nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, nói:

- Đúng, ta mất nước, ta nhục đó! Nhưng chí ít ta không hổ thẹn với bách tính Diễn Châu, ta không dùng mưu hèn kế bẩn như một số kẻ tiểu nhân, mang phụ mẫu người khác ra để đạt mục đích, loại ấy còn không bằng loài cầm thú!

Lúc này Nguyên Hà tức điên, quát:

- Ngươi chỉ là thằng ranh vắt mũi chưa sạch, nhất thời gặp may mà tưởng mình cao siêu, đạo mạo lắm ru? Tài ngươi chỉ cỡ Mã Tốc, Ngụy Diên, đừng huyễn hoặc mình là Ngọa Long, Phượng Sồ nữa!

Chu Đức cười, đáp:

- Thế à? Còn ta không tin ngươi có tài phép gì ngoài dùng thủ đoạn hèn hạ! Ngươi có dám đấu trận pháp với ta không?

Nguyên Hà cười lớn, đáp:

- Đấu trận pháp? Ngươi chinh chiến được mấy năm mà muốn đấu trận pháp? Học lý thuyết sách vở như mọt sách mà tưởng mình tinh thông trận pháp ru?

Chu Đức cười lớn:

- Sao ngươi nhiều lời thế? Vậy là không dám ru?

Nguyên Hà nói:

- Tại sao ta phải đấu trận pháp với ngươi? Ngươi không đáng để ta phải làm vậy!

Chu Đức nói:

- Nếu ngươi thắng, ta sẽ luồn trôn ngươi và vĩnh viễn không quay lại Diễn Châu!

Nguyên Hà quay sang nhìn Soái Vương, Soái Vương gật đầu, Nguyên Hà nói:

- Được, chớ nuốt lời!

Chu Đức nói:

- Trước mặt ba quân, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!
 

kizaru105

Tác giả
Tham gia
19/9/24
Bài viết
93
Điểm cảm xúc
347
Điểm
53
Chương 24: Nguyên Hà cả giận mất khôn, khó toàn mạng

Nguyen Ha tuc gian.png

Nguyên Hà cười lớn, nói:

- Khẩu khí được lắm! Hôm nay ngươi sẽ là vị Quân Hầu đầu tiên luồn trôn một tướng, đáng lưu danh sử sách!

Soái Vương nhìn Chu Đức nét mặt vẫn thản nhiên, không hề mất bình tĩnh, mặc dù những lời của Nguyên Hà rất cay độc.

Soái Vương nghĩ:

“Trước giao kèo sinh tử như vậy mà hắn vẫn có thể bình tĩnh được sao? Ta vẫn chưa nhìn thấy hết tiềm lực của hắn ru?”

Soái Vương quay ra nhìn đằng xa, thấy Tử Trọng đang ngồi xe gỗ phẩy quạt rất thư thái. Tướng mạo uyên bác cùng nét mặt nghiêm nghị của Tử Trọng khiến Soái Vương năm phần nể, năm phần e ngại. Hắn biết rằng người này tài thậm chí còn hơn Tước Vũ Hầu nhưng chưa hề lộ diện.

Soái Vương nói với Nguyên Hà:

- Ngươi chớ có khinh suất, Tước Vũ Hầu không phải kẻ tầm thường!

Nguyên Hà nói:

- Chúa công an tâm, thần nhất định cho hắn biết Trời cao Đất dày!

Thấy Nguyên Hà chủ quan, tự mãn, Soái Vương lo lắm. Soái Vương biết rằng dù có khuyên can nữa thì Nguyên Hà cũng không nghe, y đã bị Tước Vũ Hầu dùng kế khích tướng rồi.

Chu Đức nói:

- Ngươi muốn ai bày trận trước?

Nguyên Hà nói:

- Đấu lần này có thua ta cũng không mất gì, coi như ngươi thiệt. Để ta bày trận trước!

Chu Đức nói:

- Được, ngươi bày trận đi, ta sẽ cho quân án binh bất động trong lúc ngươi khai triển.

Nguyên Hà quay ngựa về phía quân lính, cầm kiếm khua sang ngang. Quân lính thấy hiệu lệnh của Thừa tướng lập tức di chuyển hàng ngũ theo trận đồ.

Một vạn binh lính của Soái nhanh chóng được chia làm sáu đạo quân: Tiên phong dẫn dụ địch. Chốt cửa hậu chặn đường lui. Bốn đạo phục binh siết chặt từ bốn hướng. Bốn đạo hướng chéo để đánh tỉa, bao vây. Chủ lực kết liễu đánh chặn cuối cùng. Dạ binh gây rối, làm nhiễu tiếng động, khiến quân địch hoảng loạn.

Chỉ trong vòng hai khắc, một vạn binh của Nguyên Hà đã xếp thành trận đồ hoàn chỉnh, hàng ngũ đều như kẻ chỉ. Chu Đức nhìn Nguyên Hà xếp trận đồ xong, nghĩ:

“Người này chỉ trong thoáng chốc đã có thể điều động một lượng lớn quân như vậy thành trận đồ phức tạp. Quân Soái tất đã nhuần nhuyễn với trận đồ, Nguyên Hà quả là bậc kỳ tài, không thể khinh suất!”

Nguyên Hà hỏi Chu Đức:

- Ta xếp trận xong rồi, ngươi nhìn có biết là trận đồ gì không?

Chu Đức cười, đáp:

- Đừng nói là ta, một tên lính quèn cũng biết là trận gì, đây chính là “Thập Diện Mai Phục”.

Nguyên Hà nói:

- Xem ra cũng có chút hiểu biết, ngươi xếp trận đi ta xem!

Chu Đức ra hiệu cho quân lính khai triển Bát Quái Trận lừng danh. Nhờ có kiến thức sâu sắc về Bát Quái Trận, sự trợ giúp của Tử Trọng cùng những tướng lĩnh tài giỏi, Chu Đức đã có thể học được cách khai triển Bát Quái Trận.

Nguyên Hà không tin vào mắt mình:

“Bát Quái Trận lừng danh của Khổng Minh đây sao?”

Chu Đức hỏi:

- Ta cũng đã xếp xong, ngươi nhận ra trận đồ này không?

Nguyên Hà đáp:

- Ta từ năm lên bảy đã biết trận đồ này, đây là Bát Quái Trận!

Chu Đức cười nhạt, khiêu khích:

- Biết nhưng có phá được không?

Nguyên Hà cười lớn, đáp:

- Biết thì đương nhiên phá được!

Chu Đức quay sang Hạo Thiên, hỏi:

- Nếu vị Nguyên Hà đây có thể phá trận, chúng ta lập tức rút quân về Bình Nguyên, Hạo tướng quân nghĩ sao?

Hạo Thiên đáp:

- Tước Vũ Hầu cứ quyết!

Nguyên Hà mừng rỡ, nói:

- Được lắm, để ta phá trận cho ngươi thấy!

Nguyên Hà cho truyền Hứa Chung, Hổ Uy, Hắc Phong tới bàn cách phá trận.

Nguyên Hà căn dặn:

- Trận đồ Tước Vũ Hầu khai triển là Bát Quái Trận, có tám cửa gồm sinh, tử, hư, thực. Các ngươi đừng nghĩ trận này oai phong lẫm liệt, đó chỉ là hào nhoáng bề ngoài, không có gì đáng ngại. Các ngươi đánh vào cửa sinh bên Đông trước, sau đó đánh cửa hư bên hướng Tây Nam rồi tức tốc kéo về cửa Bắc đánh vào. Các ngươi cứ đánh đúng như vậy là phá được trận, Tước Vũ Hầu không phải Gia Cát Lượng tái thế!

Hứa Chung, Hổ Uy, Hắc Phong y lời, dẫn ba ngàn binh mã phá trận. Hứa Chung nhìn trận đồ của Tước Vũ Hầu trùng trùng điệp điệp, hai chấm bát quái trận có kỵ binh chạy theo vòng tròn liên tục khiến bụi bay mịt mù. Quân Soái thấy trận đồ oai phong như vũ bão, tỏ ra nao núng.

Hổ Uy quát:

- Các ngươi có gì mà phải sợ, đó chỉ là hào nhoáng bên ngoài thôi, cứ theo lời Thừa tướng tất phá được trận!

Hứa Chung dẫn binh tiến vào cửa sinh phía Đông phá trận, quyết tâm phá vỡ cửa này để mở đường đánh cửa hư phía Tây Nam.

Nào ngờ, khi Hứa Chung tiến sâu quân lính vào cửa, Chu Đức cho người đổi sang trận đồ sở trường Phản Khách Vi Chủ Trận. Hứa Chung hoảng hốt, quay lại thì không thấy toán quân của Hổ Uy và Hắc Phong đâu, ba người họ đã bị chia cắt.

Quân Chu Đức nhanh chóng bọc hậu, bao vây lấy hai cánh quân của Hổ Uy và Hắc Phong. Quân Soái không thấy Nguyên soái chỉ huy đâu, như rắn mất đầu, hoảng loạn chống đỡ.

Tử Trọng tiến tới Chu Đức, nói:

- Tước Vũ Hầu quả là có cách dùng binh thông minh, thiên biến vạn hóa! Nếu ta bày trận hôm nay có lẽ đã bị Nguyên Hà phá rồi!

Chu Đức cười, nói:

- Quân sư quá lời rồi! Vì thời gian quá gấp nên ta không thể lĩnh hội được hết Bát Quái Trận, quân lính phải mất thời gian dài mới thích nghi được trận đồ, vì vậy ta chỉ cho người luyện tập cách xếp mà thôi. Để đánh lừa Nguyên Hà, ta đã huấn luyện quân sĩ xếp hàng ngũ đẹp nhất có thể. Sau đó Bát Quái Trận biến thành Phản Khách Vi Chủ Trận - trận pháp mà quân ta đã quá quen thuộc và nhuần nhuyễn!

Tử Trọng trong lòng tỏ ý thán phục Chu Đức, nói:

- Tước Vũ Hầu chưa bao giờ làm ta hết bất ngờ!

Chu Đức cười, chỉ tay về phía quân Soái, nói với Tử Trọng:

- Quân sư nhìn xem, cánh quân của Hứa Chung, Hổ Uy, Hắc Phong đã bị chia cắt hoàn toàn! Nếu không phải vì Hứa Chung, Hổ Uy, Hắc Phong là những mãnh tướng kì tài thì quân Soái vỡ trận lâu rồi!

Hổ Uy, Hắc Phong không thể cự được Trương Siêu, Chiến Phong và Sấm Hỏa. Hứa Chung một mình cũng không thể đấu lại huynh đệ Lương Sơn, bị hai người dồn ép đến cùng và bắt sống.

Quân Soái chống đỡ gần nửa canh giờ thì bị quân Chu Đức giết quá nửa, số còn lại thì đầu hàng, đem trói.

Nguyên Hà đứng như trời trồng, không tin vào mắt mình. Y vừa căm tức Chu Đức, vừa cảm thấy hổ thẹn trước mặt Soái Vương và ba quân.

Được một lúc, quân Ái Châu cử vài tên lính kéo một chiếc xe thồ sang rồi bỏ chạy, bên trong xe có người cựa quậy không ngớt.

Nguyên Hà bước tới, ra lệnh cho lính mở ra xem. Bên trong là Hứa Chung, Hổ Uy, Hắc Phong bị bịt mồm, cởi sạch đồ, trần nhồng nhộng. Tên lính tháo khăn bịt miệng cho ba người, Nguyên Hà hỏi:

- Các ngươi không làm theo lời ta dặn ru?

Hổ Uy đáp:

- Bẩm Thừa tướng, chúng thần y lời ngài đánh vào cửa Đông trận đồ. Nào ngờ quân Chu Đức biến trận khiến chúng thần không kịp trở tay, quân lính thì hoảng loạn không biết đi lối nào.

Hứa Chung nói:

- Thần thì bị chia cắt khỏi cánh quân của Hổ Uy, Hắc Phong và bị bao vây, không tài nào thoát được. Hai tên mãnh tướng của chúng cũng rất khó nhằn, thần không địch lại!

Hắc Phong tức trợn mắt, đập một cái mạnh xuống đất, nói:

- Thần căm ghét tên Chu Đức vô cùng! Giết thì giết, thần không sợ! Đằng này hắn dùng mưu ma chước quỷ rồi còn bày trò làm nhục chúng thần. Hắn còn nói Thừa tướng...

Nguyên Hà hỏi:

- Nói sao?

Hắc Phong nói nhỏ đi:

- Nói... Nói rằng Thừa tướng về học lại binh pháp mười năm nữa hẵng quay lại đấu với hắn!

Nguyên Hà giận sôi người, mặt đỏ như gấc, tay siết chặt, răng nghiến kèn kẹt, quát:

- Thất phu Chu Đức làm ta tức chết! Hôm nay ta không lấy đầu hắn thì Nguyên Hà này không hả được giận!

Nguyên Hà trong cơn giận không kiểm soát được hành động, ra lệnh cho binh lính mà không hỏi Soái Vương:

- Người đâu, toàn lực tiến thẳng vào trận địch, nhắm lấy đầu tên Chu Đức cho ta! Ai lấy được đầu hắn ban thưởng một ngàn lạng vàng!

Quân lính theo lệnh, tiến thẳng về phía quân Hạo Thiên và Chu Đức. Quân Bình Nguyên bất ngờ đổi hướng, chạy ngược về phía Nam. Nguyên Hà vừa cưỡi ngựa truy đuổi vừa nói lớn:

- Chúng sợ ta rồi, quyết truy đuổi chúng đến cùng, không được để chúng thoát!

Quân Soái hăng máu truy đuổi quân Bình Nguyên được một dặm thì lọt vào trận địa do Tử Trọng đặt sẵn. Mưa tên từ trên vách núi bắn xuống, Chu Đức dẫn ba vạn quân tiến tới đánh úp. Quân Soái hoảng loạn, dẫm đạp lên nhau mà chết, nhiều vô kể.

Nguyên Hà lúc này biết mình mắc mưu, phó mặc cho số mệnh, nói:

- Trời đã sinh ta, cớ sao còn sinh Chu Đức! Bao nhiêu năm gây dựng cơ đồ nước Soái, nay chết chốn Ngọc Môn này, ta thật không cam lòng! Soái Vương, thần có lỗi với Người!
 

kizaru105

Tác giả
Tham gia
19/9/24
Bài viết
93
Điểm cảm xúc
347
Điểm
53
Chương 25: Ông lão bí ẩn xuất hiện, Soái Vương đưa kiếm gỉ sét cho Nguyên Hà

Ong lao bi an.png


Quân Soái bị bao vây tứ phía, không còn đường nào thoát. Soái Vương cử Hứa Chung tức tốc cứu Nguyên Hà nhưng quân Ái Châu quá đông, Hứa Chung cũng lực bất tòng tâm, chém bao nhiêu cũng không xuể.

Quân Soái liều chết tạo thành những bức tường người che chắn, bảo vệ Thừa tướng. Nguyên Hà nói với quân lính:

- Tất cả là lỗi của ta, các ngươi đầu hàng mà giữ mạng, đừng cố bảo vệ ta nữa, không còn cửa sống đâu!

Một tên lính nói:

- Thừa tướng đừng nói vậy, nước Soái mất Người khác nào bị chặt mất một cánh tay. Chúng thần liều chết bảo vệ Thừa tướng!

Đám lính xung quanh nghe vậy cũng hưởng ứng, đồng thanh hô:

- Bảo vệ Thừa tướng! Bảo vệ Thừa tướng!

Thấy quân Soái không chịu đầu hàng, quân Ái Châu càng đánh càng hăng. Từng lớp từng lớp quân Soái ngã xuống nhưng không hề chùn bước, quyết trụ vững che chắn cho Thừa tướng.

Nguyên Hà thấy quân lính liều chết bảo vệ mình, trong lòng cảm động lắm. Nguyên Hà nói:

- Các ngươi đều là những bậc trượng phu, kiếp này được sát cánh bên các ngươi quả không uổng. Nguyên Hà được chết cùng với những huynh đệ đây không gì hối tiếc, hẹn kiếp sau gặp lại!

Nguyên Hà nói xong cầm kiếm giơ lên ngang cổ, toan tự vẫn. Đột nhiên một cơn cuồng phong ập đến, bụi bay mịt mù không nhìn thấy gì. Quân lính hai bên bị gió thổi mạnh, ngã lăn hết ra đất. Nguyên Hà chống kiếm ngồi xuống đất, quân Soái cũng ngồi xung quanh cố bám chắc lấy nhau để không bị cơn gió cuốn đi. Nguyên Hà hỏi:

- Có chuyện gì? Ta chưa thấy cuồng phong nào mạnh như vậy!

Tên lính đáp:

- Trời muốn giúp Thừa tướng đó!

Đang nói thì cơn gió thổi văng Nguyên Hà lên một vách núi, bị thương nặng, Nguyên Hà ngất lịm đi.

Bất tỉnh hai canh giờ, Nguyên Hà dần tỉnh giấc, đầu đau như búa bổ, mở mắt ra thấy mình đang ở trên một vách núi.

- Ta đang ở đâu? Đây là trần gian hay địa ngục?

Chợt một ông lão bước chậm rãi đến, nói:

- Ngươi tỉnh rồi đó à? Đây là trần gian, mệnh ngươi chưa chết được đâu!

Nguyên Hà ngạc nhiên, hỏi:

- Vị tiên sinh là?

Ông lão đáp:

- Ta đang ngao du, tiện đường đi ngang qua đây!

Nguyên Hà nhìn ông lão tuy nhiều tuổi nhưng thần thái lẫn tác phong đều rất minh mẫn, thông thái, lại xuất hiện sau khi cơn cuồng phong kì quái ập đến, Nguyên Hà nghĩ rằng ông lão không phải phàm nhân, hỏi:

- Ta đang bị quân Ái Châu bao vây, không còn đường sống, đột nhiên có cơn gió cuốn ta đến tận đây, có phải tiên sinh làm không?

Ông lão cười lớn, nói:

- Ta là phàm nhân, làm gì có tài phép ấy!

Nguyên Hà không tin, cúi người trước ông lão, nói:

- Tiên sinh là ân nhân của ta, Nguyên Hà này suốt đời không quên ơn cứu mạng! Tiên sinh ở đâu, ta nhất định sẽ tới báo đáp!

Ông lão nói:

- Ơn nghĩa gì, ta vốn đi mây về gió, bốn bể là nhà, không ở một chỗ. Ngươi là kẻ tài trí, hiền nhân hiếm gặp, nếu ngươi bỏ mạng ở đây thì nước Soái nguy to!

Nguyên Hà ngạc nhiên vì ông lão biết rõ mình như vậy, hỏi:

- Tiên sinh có điều gì chỉ giáo, vãn bối xin nghe ạ!

Ông lão nói tiếp:

- Tài trí ngươi tuy không bằng Tử Trọng, Quách Tuấn nhưng ngươi sẵn sàng để tay nhuốm máu. Trong nhiều hoàn cảnh nhất định, ngươi sẽ nghĩ ra những mưu kế mà người khác không thể làm.

Nguyên Hà hỏi:

- Tử Trọng là quân sư của Bình Nguyên ru? Quách Tuấn chẳng phải về quê ở ẩn rồi sao?

Ông lão gật gù, vuốt râu, nói tiếp:

- Ba người các ngươi đều là cánh tay phải của những bậc minh chủ trăm năm có một. Lý do ngươi phải sống ấy là để phò tá Soái Vương, giữ thế kiềng ba chân, giúp nước Nam đánh đuổi giặc Bắc.

Nguyên Hà nghe lời ông lão nói như sấm đánh ngang tai, như thể ông lão đang tiết lộ thiên cơ vậy. Nguyên Hà hỏi:

- Không lẽ Hạo Thiên sau này cũng sẽ xưng vương? Vị còn lại là ai?

Ông lão nói:

- Ngươi biết vậy đủ rồi, đừng tham lam. Ba ngày nữa sẽ có kẻ hiền tài đến bày mưu giúp quân Soái, ngươi mau trở về đi!

Ông lão nói xong quay người bỏ đi.

Nguyên Hà chống tay đứng dậy, gắng tìm đường trở về thành Ngọc Môn. Đi nửa ngày trời, Nguyên Hà xuống được chân núi.

Bỗng có một toán quân từ xa chạy tới, thì ra đó là Hứa Chung đang cho người lùng sục tìm tung tích Thừa tướng.

Nguyên Hà mừng rỡ, nói:

- Hứa Chung đó à, ta ở đây!

Hứa Chung nhận ra Thừa tướng, vội xuống ngựa hành lễ:

- Ơn trời Thừa tướng vẫn toàn mạng, Soái Vương lo lắm, sai thần đi tìm ngài khắp nơi!

Nguyên Hà thuật lại chuyện mình bị cơn cuồng phong thổi đến vách núi và gặp gỡ ông lão bí ẩn.

Hứa Chung nói:

- Ông lão đó tất là người Trời, mệnh Thừa tướng còn cao lắm!

Nguyên Hà hỏi:

- Vậy sau khi ta bị cuốn đi, chiến trận diễn biến thế nào?

Hứa Chung đáp:

- Bẩm Thừa tướng, khi ấy chúa công sai thần ứng cứu ngài nhưng thần không thể mở đường vào. Sau cơn gió ấy, quân Ái Châu đột nhiên không còn một bóng, thần cho người cứu những huynh đệ còn sống sót về Ngọc Môn.

Nguyên Hà nói:

- Quả là kỳ lạ! Ngươi đưa ta về Ngọc Môn để ta còn tâu với chúa công!

Hứa Chung đưa Nguyên Hà về đến thành Ngọc Môn. Đúng lúc hai người về thì Soái Vương đang họp bàn cùng các tướng lĩnh.

Nguyên Hà cúi đầu tạ tội:

- Thần vô năng, mắc kế khích tướng của Chu Đức, khiến quân ta hao tổn, xin chúa công trị tội!

Soái Vương lúc thấy Nguyên Hà trong lòng mừng rỡ, nhưng nét mặt lạnh nhạt, thản nhiên như chưa có chuyện gì, nói:

- Thừa tướng đã về đó à? Ta còn nghĩ Thừa tướng đã bỏ mạng rồi! Ta không trách tội Thừa tướng đâu, ngồi đi, ta bàn việc đánh đuổi Ái Châu!

Nguyên Hà tạ ơn, định tới chỗ ngồi thì mới thấy chiếc ghế mọi khi hay đặt bên phải gần Soái Vương nay đã không còn. Nhìn xuống thì thấy một ghế trống ngang hàng các tướng lĩnh, Nguyên Hà hiểu ý:

“Chúa công không còn trọng dụng ta nữa ru?”

Soái Vương nói:

- Ta tiếp tục chuyện ban nãy, các ngươi thấy ta nên chống giặc phía Nam thế nào?

Tư Văn nói:

- Bẩm chúa công, tên Chu Đức lắm mưu nhiều kế, thần nghĩ tạm thời ta nên án binh bất động, điều thêm quân tiếp viện từ kinh thành tới. Bốn vạn binh mã của Ái Châu hiện không thể công thành Ngọc Môn được!

Huy Cẩn nói:

- Thần đã nhận tin từ Quảng Nguyên, Chu Hầu đã đồng ý nếu Phong Châu đem quân đánh Soái thì sẽ lập tức đánh Phong Châu yểm trợ!

Soái Vương nói:

- Tốt lắm, vậy ngươi điều thêm ba vạn binh mã từ kinh thành tới Ngọc Môn để đánh đuổi bọn Ái Châu một lần cho gọn!

Huy Cẩn đáp:

- Tuân mệnh!

Nguyên Hà toan nêu ý kiến thì Soái Vương nói:

- Thừa tướng về nghỉ ngơi dưỡng sức, trước mắt chưa cần tham gia chiến sự!

Nguyên Hà cảm thấy mình bị gạt ra rìa, trong lòng thấy thẹn, đành cáo lui.

Về đến phủ, Nguyên Hà thấy một hộp gỗ để trước cửa phòng. Thấy lạ, Nguyên Hà mang chiếc hộp vào trong mở ra xem thì thấy một thanh gươm bị gỉ sét. Nguyên Hà gọi tên lính canh vào hỏi:

- Ngươi có biết ai đặt chiếc hộp này trước cửa phòng ta không?

Tên lính canh đáp:

- Dạ bẩm Thừa tướng, chiếc hộp này do Soái Vương cho người mang tới ạ!

Nguyên Hà nói:

- Được rồi, ngươi lui đi!

Sau sự việc ở trong cung sáng nay, cùng với thanh gươm gỉ này, Nguyên Hà đã hiểu ý của Soái Vương:

“Sau trận thua Ái Châu, chúa công tất không hài lòng về ta. Mắc mưu khích tướng của Chu Đức, ta bị cơn giận làm mất kiểm soát, không hỏi ý chúa công mà tự ý cho truy đuổi khiến quân ta bị mai phục, tổn thất vô số. Ta đáng tội chết lắm nhưng chúa công vẫn chiếu cố, tha cho tội chết để lập công chuộc tội!”

Nguyên Hà nghĩ đến lời ông lão nói, ba ngày sau sẽ có kẻ hiền vào hiến kế đánh đuổi Ái Châu, trong lòng mừng lắm, quyết nhân cơ hội này lập công chuộc tội, khiến Soái Vương nguôi giận.

Ba ngày sau, Nguyên Hà cho người dò la tin tức khắp thành Ngọc Môn nhưng không thấy ai như lời ông lão nói. Nguyên Hà sốt ruột, nghĩ:

"Giờ đã chập tối mà không thấy ai tới, không lẽ lời ông lão hàm hồ chăng?"
 
Sửa lần cuối:
Top