Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] Tình người kiếp rắn - Xuân Phúc

[Truyện ngắn] Tình người kiếp rắn - Xuân Phúc

Xuân Phúc

Tác giả
Tham gia
17/9/20
Bài viết
50
Điểm cảm xúc
83
Điểm
18
Tên tác phẩm: Tình người kiếp rắn.

93c2dd70.jpg

Tên tác giả: Xuân Phúc.

Thể loại: Kinh dị.

Tình trạng: Đã hoàn thành.

Giới hạn độ tuổi: Không dành cho trẻ dưới 16 tuổi.

Link thảo luận: Vào đây.

Văn án: Tình người kiếp rắn dựa trên truyền thuyết về những người rắn biến hình ở Ấn Độ. Truyện xoay quanh Shanakha, một người rắn nung nấu ý định tìm ra những con người độc ác đã giết chết cha và mẹ của cô. Và có lẽ, mọi thứ đều bắt nguồn từ lòng tham vô đáy của con người. Truyện hứa hẹn sẽ đem lại cho bạn những giây phút hồi hộp, cảm động và cả sợ hãi.
 
Sửa lần cuối:

Xuân Phúc

Tác giả
Tham gia
17/9/20
Bài viết
50
Điểm cảm xúc
83
Điểm
18
Chương 1: Xà nữ.
Hai chiếc xe ô tô dừng lại trước một cô gái trẻ có mái tóc đen dài phủ lấy hai mắt. Ady và Ricky, chủ hai chiếc xe, bước xuống.

– Cô làm gì vậy?

Ricky khá bực dọc, nhưng cô ta vẫn mỉm cười, cảnh báo:

– Tôi là Shena và tôi cảnh báo các anh hãy cẩn thận, cô ta đang ở đây!

– Cô ta? – Ricky ngạc nhiên.

Cô gái kia vẫn giữ nguyên nụ cười vừa bí ẩn lại vừa khó hiểu khiến Andy lẫn Ricky đều không thể hiểu nổi và lại càng không hiểu những gì cô nói.

– Người rắn! Cô ta ở rất gần đây! Rất gần!

– Người rắn?! Xin lỗi nhưng đây là thời đại gì rồi mà cô lại tin vào người rắn chứ! – Andy bật cười.

Anh vốn là người không tin vào những chuyện mê tín, và cũng không tin thế giới này tồn tại ma quỷ nên thấy những lời Shena nói thật sự nực cười và hoang đường.

– Vậy anh không tin tôi sao?

– Đúng vậy thưa cô, thứ mà cô nói thật sự hoang đường!

– Vậy anh nên tin đi!

Cô ta vén mái tóc lên, để lộ ra đôi mắt đỏ có sọc như mắt rắn, trán được phủ đầy vảy màu đen, lớp vảy dần phủ xuống cả gương mặt và rồi là cả chân tay cô.

– Giờ anh tin chưa?

Andy đứng như chôn chân tại chỗ, quay sang nhìn Ricky đang há hốc miệng kinh ngạc, không tin vào mắt mình nữa. Shena há to miệng, hai chiếc răng nanh dài mọc ra, lưỡi cũng dài ra và chẻ đôi, liếm vào không khí.

”Bịch!”

Cô ngã huỵch xuống đất, cả tay lẫn chân đều biến mất, cả cơ thể biến thành một con rắn hổ mang khổng lồ, toàn thân đen như mun, liên tục phát ra những tiếng rít rát tai. Thân trên con vật dựng đứng lên trông như một thân cây to, cổ phình to và cặp mắt đầy đe dọa.

– Đúng… ch… chúng tôi tin cô, đừng giết chúng tôi! – Ricky lắp bắp.

– A… a… a!

Andy kêu lên, đau đớn tột cùng rồi ngã sõng soài xuống đất, cổ bị bẻ gãy, máu đỏ tươi trào ra từ chiếc miệng há hốc của anh, mắt trợn ngược lên.

– A ha ha ha! – Cô ta cười man rợ.- Giờ đến anh!

Đoạn, cô đưa bàn tay bóp lấy cổ Ricky, những ngón tay bóp ngày càng chặt và… ”Rắc!”



– Ricky! Có chuyện gì vậy? Sao lại dừng xe ở đây?

Ricky lúc này phát hiện ra tất cả chỉ là tưởng tượng và không hề có thật. Khi hai chiếc ô tô rời đi cũng là lúc cô gái kia xuất hiện, từng cơn gió tựa một bàn tay vô hình vén mái tóc dài lên và chính là nó, đôi mắt đỏ rực lửa.

– Các anh làm ơn nhanh lên đi! Phải xong trước khi Anky về nhà!


Bà Damini thúc giục những thợ đang trang trí để chuẩn bị cho một bữa tiệc quan trọng sẽ tổ chức vào tối nay. Bên ngoài, một người gác cổng đang lim dim thì bị tiếng xe đánh thức, anh ta vội ra mở cổng cho hai chiếc ô tô chạy vào trong.

– Wow! Có vẻ như nhà sắp có tiệc thì phải?

Bà Damini giật mình, quay lại.

– Andy, con làm mẹ giật mình đó!

– Mà tối nay nhà chúng ta có tiệc sao? – Ricky thắc mắc.

– Phải, tối nay là sinh nhật của cha các con!

Đột nhiên, người gác cổng khi nãy đi vào với dáng vẻ vội vã.

– Thưa bà chủ, ông chủ về rồi ạ!

Nghe vậy, bà Damini vội ra hiệu tắt hết đèn đi, cả dinh thự bị bóng tối bao trùm. Phía cầu thang, bóng một cô gái xuất hiện, đứng im lặng như đang chờ đợi điều gì đó. Cánh cửa chính bật mở, một người đàn ông trung niên với mái tóc được chải gọn gàng bước vào, ông ấy chính là Anky. Vừa thấy ông bước vào, chiếc bóng của cô gái nhẹ nhàng bước lên cầu thang, dừng lại trên phần hành lang nhìn xuống phòng khách, đối diện đèn chùm treo lơ lửng bên trên.

– Cuối cùng thì tôi cũng tìm được ông rồi!

Ông Anky chầm chậm bước đi trong bóng tối lờ mờ. Khi ông ta đi ra giữa phòng khách, chiếc đèn chùm đung đưa qua lại ngày càng mạnh hơn theo sức đẩy của chiếc đuôi đầy vảy đang quấn lấy nó. ”Phụt!” – Tất cả đèn trong dinh thự bật lên, cùng lúc đó, chiếc đèn chùm rơi xuống, vô số mảnh pha lê vỡ văng tứ tung cùng khung kim loại bị bóp méo và những bóng đèn vỡ nát đè lên người đàn ông bất hạnh. Tất cả mọi người vây quanh ông, ổ bánh kem rơi từ tay bà Damini xuống đất, bị chiếc đĩa đè bẹp.

– Anky! Ai đó gọi cấp cứu đi – Bà nói to, giọng xen lẫn giữa sợ hãi, lo lắng và kinh hoàng.


Bỗng, Ricky nhìn thấy bóng ai đó vụt qua trên hành lang, mờ ảo và bí hiểm. Andy đi đi lại lại vẻ lo lắng trước cửa phòng của cha mình trong khi bà Damini đang khóc nức nở tại bệnh viện.

– Sao chuyện này lại có thể xảy ra được chứ? – Bà nói, vẫn đang khóc thảm thương.

Trong căn phòng vừa chứng kiến tai nạn thảm khốc tại dinh thự, Shena hả hê bước xuống từng bậc thang, đoạn, đưa mắt nhìn về phía cánh cửa dần mở ra. Một con rắn màu đỏ tươi trườn vào và cuộn tròn trước mặt cô ta.

– Sao hả chị, chị có thấy hả hê giống như em lúc này không? – Shena nói.- Chị cứ chờ mà xem đi, em sẽ giết tất cả những người đã có mặt ở ngôi đền đó hai mươi lăm năm trước, tất cả sẽ phải có một cái chết thê thảm! Anky sẽ là khởi đầu, ông ta sẽ sớm được giải thoát thôi!

Tiếng cười của Shena vang vọng khắp căn phòng, át cả tiếng sấm rền vang bên ngoài, không ai có thể trốn tránh số phận và giờ, nó đang tìm đến Anky, một trong những người đang che giấu một bí mật đầy tội lỗi trong hơn hai mươi năm. Vừa nhìn thấy bác sĩ từ trong phòng bước ra, Andy liền vội chạy ngay đến, hỏi:

– Cha tôi sao rồi, bác sĩ?

– Cha cậu bị chấn thương khá nặng, vẫn cần phải tiếp tục theo dõi.

Nghe bác sĩ nói vậy, Andy cũng chỉ biết lắng nghe rồi nhìn mẹ mình lúc này đã khóc đến sưng cả hai mắt mà không biết phải làm sao cho đúng. Từ bên ngoài, một nữ y tá nhanh chóng đi vào phòng bệnh của ông Anky như không muốn cho ai nhìn thấy. Cô ta đi vào phòng, mở khẩu trang ra và lạnh lùng nhìn ông Anky bằng đôi mắt đỏ.
 
Sửa lần cuối:

Xuân Phúc

Tác giả
Tham gia
17/9/20
Bài viết
50
Điểm cảm xúc
83
Điểm
18
Chương 2: Đẫm máu.
– Tôi sẽ sớm giải thoát cho ông!

Shena tiến đến bên giường bệnh của ông Aky, giơ một con dao sắc bén lên kề vào cổ ông và cười như thể cô đang đùa.

– Không! Tôi sẽ không để ông ra đi nhẹ nhàng vậy đâu, ông sẽ phải đau đớn như hai người bọn họ, phải thật đau đớn!

Cô vừa dứt lời thì con dao bỗng biến thành một con rắn và một chiếc rìu hiện lên ở tay còn lại, nó trườn vào miệng ông Anky sau đó chui ra từ bụng ông, máu tươi phụt ra, nhuộm đỏ cả tấm nệm bên dưới. ”Phập!” Chiếc rìu chặt xuống cổ ông ta, máu nhỏ từng giọt xuống sàn và bắn ra khắp nơi, mùi máu tanh tưởi bao trùm cả căn phòng. Lát sau, một y tá khác bước vào phòng và hét toáng lên, tung cửa chạy thục mạng ra bên ngoài.

– Á… á… á!

Cô lấy tay che hai mắt lại như không muốn nhìn thấy thứ ở bên trong. Andy và Ricky vội chạy đến và đứng sững ngay trước cửa phòng. Bên trong, ông Anky giờ đây không còn nằm trên giường nữa mà nằm sấp trên sàn, máu không ngừng ứa ra từ bụng và chiếc cổ không có đầu.

– Anky!

Bà Damini kêu lên, bất giác lùi về sau vài bước, không dám tiếp tục nhìn nữa. ”Ai có thể làm việc kinh khủng này?” Andy tự hỏi, đưa sự chú ý đến những vệt máu dẫn tới chiếc cửa sổ mở toang, sự tò mò thôi thúc anh tiến tới và nhìn xuống phía dưới. Vừa bước được vài bước, Andy nghe thấy có ai đó gọi mình, anh quay lại nhưng chẳng có ai ở sau lưng, anh trai của anh đang cố an ủi người mẹ tội nghiệp trong khi một số y bác sĩ lại bàn tán khá sôi nổi.

– Andy! Andy!

Andy lần mò đến cầu thang, không hề biết rằng đứng sau lưng của anh chính là Shena, đôi mắt cô ta rực đỏ nhìn anh trừng trừng, vảy rắn màu đen nổi lên từng mảng khắp cơ thể cô ta. Shena kề sát miệng vào tai Andy, cất giọng:

– Andy, anh tìm tôi sao?

Andy giật mình quay lại nhưng Shena đã biến mất, có lẽ cô ta muốn chơi trò trốn tìm với anh chăng? Cùng lúc đó, bà Damini nhìn những cảnh sát đưa xác ông Anky đi khám nghiệm bằng đôi mắt sưng húp, những dòng lệ chảy dài trên hai gò má. Cảm thấy mệt mỏi với những gì đang xảy ra, Andy uể oải bước vào nhà vệ sinh để rửa mặt, cảm nhận dòng nước mát lạnh trên mặt mình, anh vô tình nhìn thấy dòng chữ màu đỏ viết trên tấm gương trước mặt: Anh sẽ là người tiếp theo.

– Mình sẽ là người tiếp theo?

Dòng chữ khó hiểu khiến Andy thoáng sợ hãi nhưng vẫn cố bình tĩnh bước ra khỏi nhà vệ sinh.

– Anh đây rồi!

Một thanh tra còn khá trẻ tiến lại, tự giới thiệu:

– Tôi là thanh tra Puhrab Sigh, mời anh theo mọi người về trụ sở để lấy lời khai.

Nghe anh ta nói vậy, Andy chỉ biết gật gù nghe theo, tuy nhiên, trên đường đi vẫn không thôi nghĩ về những việc đã xảy ra. Đi được một lúc, anh nhận ra người thanh tra tên Puhrab kia đang lái xe đến một nơi cây cối rậm rạp chứ không phải trụ sở cảnh sát như anh ta đã nói.

– Thanh tra à, anh đưa tôi đi đâu vậy?

– Ồ, hóa ra anh thật sự nghĩ tôi là thanh tra sao?

Puhrab quay xuống, mặt đối mặt với Andy, nhoẻn miệng cười, đôi mắt đen sâu thẳm chuyển thành màu xanh lục với tròng đen hẹp lại như mắt rắn, vảy màu đỏ bao phủ cổ và mặt anh ta, thình lình, chiếc xe dừng lại và Puhrab dần mờ đi cho đến khi một con rắn hổ mang khổng lồ toàn thân đỏ tựa như một dòng nham thạch hiện lên. Andy chỉ kịp chạy ra khỏi xe thì bị Shena chặn lại, mái tóc đen dài che đi đôi mắt.

– Anh định đi đâu vậy?

– Trong… trong chiếc xe đó… rắn… trong chiếc xe đó có rắn, cặp mắt của nó thật sự rất đáng sợ…

Không để anh nói hết câu, Shena chầm chậm vén mái tóc lên để lộ ra đôi mắt đỏ sáng rực.


– Cặp mắt nó có phải trông giống như thế này hay không?


Ngay khi Shena vừa dứt lời, con rắn trong xe trườn ra, dùng đuôi siết chặt Andy và nhấc bổng anh lên khỏi mặt đất.

– C… các người… các người là ai, các người muốn gì?

Anh lắp bắp hỏi, sợ đến cả người run lên cầm cập.

– Anh muốn biết chúng tôi là ai sao? Anh muốn biết chúng tôi muốn làm gì sao?

Shena nói xong thì làn da cô ta bắt đầu biến đổi, trở nên khô hơn và bong tróc ra, bên dưới là lớp vảy màu đen, chân cô ta cũng dính sát lại với nhau và dài ra thành chiếc đuôi rắn dài ngoằn ngoèo.

– Chúng tôi không phải là con người như anh mà chúng tôi là người rắn, người rắn có thể thay đổi hình dạng và chúng tôi đến để trả thù gia đình anh, từng người, từng người đều phải chết!

”Rắc!” Shena đưa bàn tay ra bẻ gãy cổ Andy và giật đứt đầu ra khỏi cổ của anh. Lúc này, con rắn khổng lồ kia thả xác Andy nằm xuống đất, phun lửa thiêu cháy cái xác.

– A ha ha ha! A ha ha ha! Hai người đã chết, hai người đã chết rồi!

Đoạn, Shena vứt chiếc đầu đầy máu vào đống lửa, chiếc xe ô tô cũng nổ tung thành nhiều mảnh.

Tại sở cảnh sát, hai viên cảnh sát đứng trước bàn của thanh tra, ngồi trên bàn là một thanh tra khá trẻ, anh ta mới chính là Puhrab thật, vẻ mặt khó hiểu.

– Thưa sếp, chúng tôi đã tìm khắp cả bệnh viện nhưng không tìm thấy Andy Raheja ở đâu hết.

– Không tìm thấy?

Thanh tra khẽ chau mày.

– Có lẽ anh ta là có liên quan đến vụ án, phải mau tìm ra anh ta!
 

Xuân Phúc

Tác giả
Tham gia
17/9/20
Bài viết
50
Điểm cảm xúc
83
Điểm
18
Chương 3: Bủa vây
Puhrab vừa nói xong thì một viên cảnh sát khác vội vã bước vào.

– Thưa sếp, chúng tôi vừa tìm thấy xác một thanh niên, toàn thân cháy đen, đầu bị đứt lìa ở bìa rừng.

– Anh vừa nói là đầu bị đứt lìa?

Anh ngạc nhiên, cảm thấy hai vụ án này có sự liên kết với nhau, rất có thể là do cùng một hung thủ gây ra. Anh vén tay áo lên để lộ ra chiếc đồng hồ màu bạc vẫn đang tích tắc chạy. “Mười một giờ hai mươi”.

– Chúng ta sẽ tới hiện trường!

Nói rồi, ba viên cảnh sát và anh thanh tra Puhrab lên xe đi về hướng ngoại ô vì đó là con đường duy nhất dẫn tới bìa rừng. Gần một giờ đồng hồ sau, chiếc xe dừng lại trước một khoảng đất trống, xung quanh là những cây to và bụi rậm được ánh trăng soi chiếu.

– Đây là hiện trường của vụ án sao?

– Đúng thưa sếp!

Cả bốn người xuống xe, tiến về phía khoảng đất trống bị cháy. Ở giữa là xác một thanh niên đã cháy thành than, cạnh đó là chiếc đầu cháy sém, vẫn còn có thể nhận dạng được, miệng há hốc, mắt mở to, mùi thịt cháy bao trùm khoảng không tĩnh mịch. Vài âm thanh sột soạt vang lên ở bụi cây phía sau mọi người.

– Là ai đó?

Thanh tra giật mình, hướng đèn pin về phía bụi rậm, tay còn lại nắm chặt khẩu súng lục. Từ trong bụi cây, Shena từ từ đứng lên trên chiếc đuôi rắn đen bóng bẩy, nhếch mép cười.

– Ha ha ha! Anh đến đây tìm tôi à?

Ba cảnh sát đứng như hóa đá, Puhrab giơ súng lên nhưng không ngờ rằng chiếc đuôi rắn kia đã siết lấy anh từ khi nào.

– Cô là ai? Cô muốn gì?

Shena vừa nghe xong thì tỏ vẻ ngán ngẩm, đảo mắt.

– Các người không còn câu nào khác nữa hay sao? Cô là ai, cô muốn gì?

– Vậy là cô đã giết họ?

– Đúng rồi, cuối cùng thì anh đã ngừng hỏi những câu vô lý rồi đó! Nhưng tiếc là anh sẽ không thể sống sót để cho ai biết điều này đâu!

Cô ta nói, đoạn chìa bàn tay đang nắm con dao ra và cứa thật sâu, thật sâu vào cổ anh thanh tra, huyết dịch nóng hổi ứa ra, tràn lên cả tay Shena cùng con dao. Con dao sắc được lấy ra khỏi cổ Puhrab, xương trong vết thương lộ ra trắng hếu lẫn vài vệt máu đỏ.

– A!

Ba cảnh sát kia kêu lên trong sợ hãi, vô số rắn đang bủa vây bọn họ, số khác không ngừng trườn ra từ khu rừng rậm rạp.

– H… hãy tha cho chúng tôi! Làm ơn… đừng giết chúng tôi!


Tiếng van xin vang lên quyện cùng vài cơn gió thổi lên bầu trời với ánh trăng ma mị.


Trở lại với gia đình Raheja, sau khi đưa bà Damini đi nghỉ ngơi, Ricky về phòng, khi đi qua nhà kho, anh chợt nghe thấy tiếng rít phát ra. ”Lại thứ gì nữa đây?” Ricky tỏ vẻ khó chịu. Sau mọi việc xảy ra, anh đã quá mệt mỏi, thế mà giờ lại chẳng được yên, thử hỏi ai có thể không khó chịu chứ? Tiếng rít càng ngày càng lớn hơn, Ricky tiến lại gần, hé mở cánh cửa cũ kĩ khá lâu chưa mở. Hình ảnh một con rắn hổ mang màu đỏ đang cuộn mình như che đậy thứ gì đó đen và hình tròn. Có vẻ như con rắn kia nhìn thấy anh nên liền trườn ra cửa sổ. Lúc này Ricky mới dám bước vào, kinh hoàng nhìn vào thứ trên sàn: Một chiếc đầu, chính xác hơn là đầu của cha anh, da tím tái, máu xung quanh cổ và miệng đã khô lại, mắt ông trợn ngược lên, miệng há to, lưỡi bị cắt cụt, đặt cạnh đó. Ricky đứng sững người, không thốt nên lời, ngã ra sau, tay chân mềm nhũn, phải một lúc sau anh mới định thần lại, bấm số gọi cảnh sát.

– C… cảnh sát… làm ơn hãy đến nhà Raheja ngay lập tức!

– Được, chúng tôi sẽ đến đó ngay!

Khoảng hơn mười lăm phút sau, cảnh sát đến, tất thảy mọi người đều tập trung tại nhà kho, đứng như hóa đá. Thím Yamini nhăn mặt sợ hãi, lấy tay che mắt, run run nép vào người chú Mandiv của anh.

– Chúng tôi cần biết chuyện đã xảy ra, thưa anh!

Giọng nói ấy không ai khác chính là thanh tra Puhrab, anh ta đi tới phòng khách, Ricky theo sau. ”Người rắn thật sự muốn báo thù chính là tôi đây!” Ánh mắt Puhrab chuyển thành xanh lục, thẳm sâu trong đó là sự thù hận vô cùng vô tận, chỉ chờ phun trào tựa núi lửa chôn vùi cả gia đình Raheja dưới lớp nham thạch nóng rẫy.

Trong khoảng sân trước dinh thự, người gác cổng nhìn vào dinh thự, mắt biến thành màu vàng kim, da anh ta khô và nứt nẻ, vảy hiện lên, lưỡi lè ra, chẻ đôi và đỏ hồng.


– Quả báo đuổi kịp gia đình các người rồi, nó sẽ bủa vây các người, nó sẽ hủy diệt các người!


Tại phòng khách, đội pháp y đã đến và mang chiếc đầu đi, bà Damini ngồi khóc ấm ức giữa phòng, đối với bà thì cả thế giới này hồ như sụp đổ, khoảng trống trong tim bà có lẽ không bao giờ có thể lấp đầy. Mandiv trầm ngâm suy nghĩ rồi bất giác nhận ra điều gì đó, ông kinh hãi kéo Yamini vào phòng.

– Có chuyện gì vậy?

– Em… em có nghĩ điều mà anh đang nghĩ không?

– Mandiv, anh bị sao vậy?

– Chuyện… chuyện hai mươi lăm năm trước mà chúng ta đã làm… cái đêm đó…

Ông Mandiv càng nói, bà Yamini càng tái mặt, bà ta run rẩy ngồi sụp xuống.

– Cô bé… cô bé năm đó… vẫn còn sống… nó sẽ giết chết chúng ta… nó sẽ giết chết chúng ta!

Bà ta bật khóc, miệng lặp đi lặp lại câu: ”Nó sẽ giết chết chúng ta!”.

”Cạch!”

Cánh cửa bật mở, nhưng không có ai mở nó.

– Nó đến rồi! M… Mandiv… nó đến rồi!

Bà Yamini túm lấy tay Mandiv, sợ hãi tột độ. Ông Mandiv trấn an vợ mình và đóng cửa lại, chẳng có gì xảy ra.
 

Xuân Phúc

Tác giả
Tham gia
17/9/20
Bài viết
50
Điểm cảm xúc
83
Điểm
18
Chương 4: Kế hoạch
Tại một ngôi đền cổ nằm sâu trong khu rừng nơi đã chứng kiến cái chết thảm khốc của ba con người xấu số, tiếng kèn vang lên lanh lảnh, hàng đàn rắn đang vây quanh một cô gái trẻ với mái tóc xõa dài đang thổi chiếc kèn dụ rắn, chúng ùa ra ngày một đông đảo trông như một đoàn quân. Cô vừa thổi vừa tiến về phía ngôi đền, chiếc lắc chân mà cô mang kêu leng keng nghe không khác gì một hồn ma bóng quế lang thang trong khu rừng đêm, giữa những tán cây rậm rạp. Gió lại tiếp tục thổi lồng lộng, hất tung mái móc đen xoăn dài của cô bay phấp phới, lộ ra làn da bong tróc, loang lỗ vảy rắn.

- Chị đã tới rồi sao, Shanakha?

Shena bước ra từ ngôi đền cổ kính, tỏ vẻ rất vui vẻ khi nhìn thấy Shanakha. Shanakha dừng lại, bỏ chiếc kèn xuống và đàn rắn phía sau cũng dần tản ra mọi hướng như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

- Phải, chị đã trở lại!

Shena tươi cười nói:

- Mà phải rồi, đêm hôm nay là một đêm đặc biệt với chị, đêm nay là đêm chị sẽ đăng quang ngôi vị Nữ hoàng rắn của tộc Sheshnaag đó!

Shena cầm lấy chiếc kèn dưới đất và bắt đầu thổi, gần trăm con rắn tụ lại nhung nhúc giữa đền, sấm chớp đùng đoàng rạch ngang dọc bên vầng trăng màu bạc, mọi thứ đang xoay chuyển trước sự xuất hiện của Nữ hoàng rắn. Shanakha ngồi lên mình một con rắn hổ mang khổng lồ, to như thân cây cổ thụ lớn. Giữa lúc đó, ánh trăng chiếu xuyên qua lỗ hổng trên mái đền, rọi lên đầu Shanakha, một chiếc vương miệng hiện ra, lấp lánh đầy mê hoặc.

- Xin chúc mừng, Nữ hoàng rắn Shanakha!

Shena đội chiếc vương miện cho Shanakha, đoạn quỳ dưới chân cô, hai tay cung kính chắp lại. Những con rắn cũng cúi thấp đầu đón nhận Nữ hoàng của chúng.

- Em không cần phải làm vậy đâu, Shena bởi vì em chính là em gái của Nữ hoàng rắn!


Cùng lúc đó, Yamini và Mandiv cùng một người mặc áo choàng đen che kín mặt đi về hướng ngôi đền, tay cầm dao sắc nhọn, có lẽ họ sắp làm chuyện gì đó.

- Mau nhanh lên, chỉ có cách giết chết tất cả rắn trong ngôi đền này thì chúng ta mới có thể thoát khỏi người rắn!

Người mặc áo choàng đen nói, giọng nói giống như giọng nói của một cô gái trẻ, Yamini run run nhìn về ngôi đền Laal Tekri cổ kính giờ đã lấp ló sau những tán cây, chân cứng đờ, không biết sẽ có gì đang chờ đợi bà. Cả ba xông vào đền, mọi thứ thật yên ắng, yên ắng đến lạ thường. Người mặc áo choàng đen chỉ tay ra lệnh Mandiv và Yamini lùng sục khắp nơi.


- Nhất định phải tìm ra người rắn, phải giết chết cô ta!

Ngay lúc đó, hai con rắn hổ mang màu đen và đỏ trườn ra từ sau tượng thần Shiva, siết chặt Mandiv cùng Yamini.

Tại nhà Raheja, bà Damini rời khỏi giường, đi trên hành lang với đôi mắt vô hồn. Lát sau, một luồn khói đen đặc bay vòng vèo rồi đáp xuống sau lưng bà Damini, tạo thành bóng hình một con người và đi xuyên vào thân xác bà, đôi mắt bà trắng dã, tóc dài ra đến khi chạm trần nhà, tỏa đi khắp các hướng trông như mạng nhện.

- Ha ha ha! Ha ha ha!

Bà Damini khanh khách cười, bàn chân chầm chậm nâng khỏi sàn nhà.

- Từng người các người sẽ đều phải chết bởi tôi, Madhulyka, một linh hồn giận dữ!

Madhulyka nhìn ra ngoài cửa sổ, những đám mây đen bay vần vũ cạnh vầng trăng như dát bạc, sấm chớp không ngừng lóe sáng. Một chiếc bóng trắng lao vào, năm ngón tay bám chặt lên trần nhà, mắt nó đen sì.

- Mẹ, mẹ ơi! Họ giết con! Họ giết con!

- Con gái yêu của mẹ, mẹ nhất định sẽ trả thù cho con, con hãy chờ mẹ!

Madhulika giơ tay ra ôm lấy chiếc bóng, vuốt ve nó, vẻ ngoài gê rợn của cô ta phút chốc tan biến, Madhulika giờ đây không còn là một con quỷ đáng sợ nữa, mà là một người mẹ, tình mẫu tử vẫn tồn tại đâu đó trong thẳm sâu của cô ta, trong thẳm sâu của một con ác quỷ.

Trở lại Laal Tekri...

- C... chúng tôi xin cô, h... hãy tha cho chúng tôi!

Yamini van xin Shena, cô ta chẳng hề mảy may quan tâm, da của cô ta bắt đầu khô và bong tróc, từng mảng, từng mảng rơi ra, nửa thân trên của cô ta hóa thành một chiếc đầu rắn, cắn vào cổ bà Yamini, bà ta ngã vật ra sàn, toàn thân tím tái.

- Đ... đừng mà... đừng giết tôi mà!

Mandiv run lên, mặt cắt không còn một giọt máu.

''Phụt!''

Giữa lòng bàn tay cô gái bí ẩn phóng ra một luồng khói đen đặc đẩy Shanakha lùi ra sau, Mandiv mất thăng bằng ngã sõng soài, bất tỉnh nhân sự. Shena tức giận:

- Ngươi là ai?

Cô gái không trả lời, cô ta cởi bỏ chiếc áo choàng đen, lấp ló dưới chiếc mũ trùm đầu là đôi mắt đen sì, cơ thể cô ta bay lơ lửng trên không, bộ móng dài đỏ chót nhọn hoắt đâm vào bụng Shena, huyết dịch ấm nóng tràn ngập năm chiếc móng, từng giọt, từng giọt một. Shena cảm thấy như mọi thứ nhòe dần đi, hai mắt cũng từ từ khép lại. Cùng lúc đó, lửa không biết đến từ đâu bùng lên dữ dội, nhấn chìm cả ngôi đền trong biển lửa rực cháy phừng phừng.

1 tháng sau...
Sau nhiều biến cố, căn biệt thự nhà Raheja cuối cùng cũng trở lại vẻ yên bình ban đầu, hoặc có lẽ là như vậy.

Từ trong phòng của Mandiv và Yamini, hai người đang cảm thấy thật may mắn khi bản thân đã không đến ''ngôi đền Đỏ'' Laal Tekri, Yamini vừa cắn một miếng táo vừa nói:
- Thật may vì anh và em đã không đến ngôi đền đêm hôm đó!

- Đúng hơn là do kế hoạch của Rashandha!

Ngay lúc ấy, cửa sổ bật mở, một chiếc làn khói đỏ bay vụt vào phòng, tụ lại thành hình một cô gái, hai mắt đỏ sâu thăm thẳm, đó chính là Rashandha.

- Cô cần chúng tôi làm gì tiếp theo sao?

Mandiv thắc mắc, chờ đợi ''mệnh lệnh'' của Rashandha, nhưng cô ta chỉ đáp ngắn gọn.

- Chúng ta sẽ lấy ngọc rắn!

Yamini nghe vậy liền hỏi lại:

- Nhưng chúng ta đã giết chết hai người con gái duy nhất của Keshav và Manyata rồi mà, ai sẽ lấy ngọc rắn cho chúng ta đây?
/Spoiler]
 

Xuân Phúc

Tác giả
Tham gia
17/9/20
Bài viết
50
Điểm cảm xúc
83
Điểm
18
Thông báo!
Vì một số vấn đề cá nhân nên truyện sẽ tạm ngưng ra chương một thời gian ngắn, xin mọi người thông cảm, rất cảm ơn mọi người đã quan tâm theo dõi!
 

Xuân Phúc

Tác giả
Tham gia
17/9/20
Bài viết
50
Điểm cảm xúc
83
Điểm
18
Chương 5: Đại chiến
Rashandha đưa mắt về bầu trời đã chuyển màu xám xịt, những đám mây sũng nước nặng trĩu, mắt cô ta như một vực nước xoáy sâu thăm thẳm màu đen tà ác.

- Chuyện đó ngươi không phải bận tâm, kế hoạch hoàn hảo của ta sẽ làm tất cả những việc còn lại, ngươi chỉ cần làm theo lời ta là được.

Tối đó...

Ricky đi vòng quanh căn phòng của anh, cố suy nghĩ để tìm ra hung thủ. Người đó chắc chắn phài là kẻ rất thân với cha và Andy thì mới có thể giết họ dễ như vậy được. Việc nghĩ ngợi mông lung làm anh không hề nhìn thấy chiếc bóng đen phía sau, đang giơ chiếc gậy sắt to tướng lên đánh vào đầu anh ta. Ricky loạng choạng ngã xuống đất, chiếc bóng sau lưng anh đích thị là Yamini, theo sau là Mandiv, cả hai lôi Ricky đi trong màn đêm tăm tối đến đáng sợ.

Tại Laal Tekri...

Rasshandha đang trông chờ thứ gì đó, đúng hơn là Ricky. Cuối cùng thì Mandiv và Yamini cũng mang anh ta đến. Rasshandha vạch cổ áo Ricky ra để lộ biểu tượng cây đinh ba giữa ngôi sao năm cánh.

- C... cái này là...

- Biểu tượng của gia tộc Shuryavanshiv và chỉ có những người có biể tượng này mới có thể chạm vào Ngọc rắn.

Nhưng Yamini vẫn chưa hiểu rõ.

- Ricky bất tỉnh rồi thì làm sao mà lấy Ngọc rắn được?

Rassandha hầu như lờ đi Yamini, cô ta thổi ra một luồn khói màu đen về phía Ricky khiến anh co giật dữ dội, mắt dần chuyển sang màu đen, những đường gân hiện lên rõ rệt, làn da xanh xao, nhợt nhạt thiếu sức sống.

- Đi và lấy Ngọc rắn cho ta!

Theo "hiệu lệnh" của cô ta, Ricky bước từng bước sắc đá và cứng nhắc giữa ngôi đền đang rung chuyển, sụp đổ sau lưng anh, những ngọn đèn dầu ngã ra sàn, dầu lan ra mọi hướng cùng ngọn lửa bùng lên, liếm vào các tấm rèm vải khiến chúng càng bốc cháy dữ dội hơn. Bên dưới chân đồi, cây cối ngã đỗ, mặt đất nứt ra và đất đá bắn tung tóe, lá khô bị các cơn gió mạnh thổi bay tới tận những ngọn cây cao nhất, sét rực sáng trong các đám mây đen dày đặc. Tiếng lá khô xào xạc cùng với tiếng sấm sét và tiếng gió gào thét gầm rú tạo thành một màn dao hưởng đáng sợ. Yamini rùng mình, khi đối diện với sức mạnh kinh hồn của thiên nhiên thì bà ta chỉ là con kiến nhỏ bé có thể bị giẫm bẹp bất cứ lúc nào.

"Rầm! Rầm! Rầm!"

Laal Tekri như muốn đổ sập ngay lúc này, các mảnh vụn rơi từ trên trần xuống, vỡ nát. Yamini và Mandiv nắm tay nhau lùi về phía cửa đền, toan lẻn đi khỏi nơi đổ nát này, đúng lúc đó, gạch đá đổ xuống, chặn đứng con đường thoát duy nhất của họ. Bỗng, một con rắn toàn thân rực đỏ trườn ra, dùng đuôi quấn lấy Ricky nhưng quá muộn rồi, bàn tay của anh đã chạm vào Ngọc rắn, viên ngọc lập tức phát sáng mạnh mẽ và biến mất, trán của Ricky cũng hiện lên hình ảnh lờ mờ của Naagmani, tựa hồ như nó đang bị trán của anh nuốt vào trong, các tia sáng yếu dần và tan vụt tắt.

- Lấy được rồi!

Rasshandha (Raskha) lao đến nhưng liền bị một con rắn khác màu đen siết chặt, không thể cử động được, trong khi đó, Yamini và Mandiv bị bao vây bởi vô số những con rắn dữ tợn chỉ muốn cắn chết hai người bằng nọc độc kinh hoàng của chúng.

- Ngươi nghĩ làm như thế này thì sẽ cản ta đến với Ngọc rắn được hay sao? - Raskha hừ lạnh, tan thành luồng khói đen lao tới chỗ Ricky.

- A! A! A!

Luồng khói đen tà ác lượn qua hông Ricky, kéo anh ra khỏi vòng cuộn của con rắn lạ kia, nhưng nhính nó cũng không buông tha cho Ricky, cả hai giành giật anh chàng xấu số trong khi Laal Tekri thì đang đổ sập, lúc ấy, Mandiv đánh liều chạy đến, giằng cháu của hắn ra, trong đầu hắn, Ricky và chỉ anh ta mới có thể cứu hắn và vợ. Đột nhiên, con rắn đen lúc nãy dùng đuôi quật ngã Mandiv, vợ hắn chạy tới bên chồng lập tức bị siết chặt, nhấc bổng lên cao rồi thả xuống sàn xi măng cứng, máu của bà ta rỉ từng giọt và chảy uốn lượn trên đôi gò má bà ta, một màu đỏ thẫm. Mandiv cũng bị bẻ gãy cổ mà chết thê thảm, mắt vẫn mở trừng trừng.

- Mandiv!

Yamini gào to, gắng gượng bò đến chỗ hắn ta, nhưng tay chân của bà ta giờ đây đã rã rời, cơ bản là không thể bò đi thêm chút nào được nữa rồi. Bất chợt, hai bàn tay thô ráp đầy vảy đen bóng nhẫy nhấc Yamin lên không trung, bà ta cảm thấy chân mình đang dần mất cảm giác vì sợ hãi.

- Tha... tha cho tôi!

Yamini mếu máo nhưng hai bàn tay đó vẩn cứ giữ bà trên không với sức mạnh phi thường, móng tay liên tục dài ra, cứa vào cổ Yamini, huyết dịch ấm nóng rỉ qua những chiếc móng, tô điểm sắc đỏ đáng sợ cho chúng.

"Bùm!"

Khói đen tràn ngập cả ngôi đền, từ trong đám khói, một luồn khí đen bao lấy cơ thể của Anky, mang anh ta đi giữa đêm tối mịt mù.

- R... Raskha... cứu... cứu tôi!

Yamini dùng hết sức kêu cứu nhưng vô vọng, thực chất, Raskha chỉ lợi dụng bà ta và chồng để lấy viên ngọc quyền năng chứ không hề có ý định giúp đỡ hay tương trợ bà trong lúc khó khăn như thế này. Cuối cùng, hai vợ chồng Yamini và Mandiv đều phải bỏ mạng tại nơi mà họ đã giết chết hai vợ chồng người rắn Maanyata và Keshav, có lẽ quả báo thực sự đã đến với bọn họ như lời Shena từng nói.
 
Sửa lần cuối:

Xuân Phúc

Tác giả
Tham gia
17/9/20
Bài viết
50
Điểm cảm xúc
83
Điểm
18
Chương 6: Trở lại
Raskha tay cầm một con dao sắc bén nhìn Ricky. Cô ta tiến gần hơn về phía anh, đôi mắt hiện rõ tham vọng xấu xa, Raskha cười nham hiểm giữa rừng đêm, tiếng cười vang vọng khắp các tán cây và kẽ lá trong khu rừng tăm tối.

- Cuối cùng thì ta cũng đã thành công, Ngọc rắn sẽ là của ta! Ta sẽ là ác quỷ mạnh nhất!

Nhưng cô ta không hề biết rằng sau lưng cô ta chính là Shena, người từng bị cô ta giết chết tại Laal Tekri ba tháng trước, Shena cầm trong tay một con dao sắc nhọn, lưỡi dao toả ra một thứ ánh sáng lạnh lẽo như băng.

"Xoẹt!"

Con dao được bàn tay Shena đâm sâu và lưng Raskha khiến cô ta loạng choạng rồi ngã xuống đất, cố gắng gượng dậy. Shena nhanh như chớp giẫm vào vết thương của Raskha làm cô ta đau đớn kêu lên:"Ah!"

- Ha ha ha! Ha ha ha ha!

Shena cười man rợ như con thú hoang sung sướng khi bắt được con mồi, dùng chân chà đạp không thương tiếc.

- Chắc hẳn cô rất đau đớn đúng không hả? Tôi sẽ trả lại cho cô cả vốn lẫn lời!

- Cô nghĩ là một con rắn như cô có thể giết chết tôi sao?

Câu nói này càng khiến cho Shena điên tiết, cô chắc chắn sẽ không để Raskha yên ổn.Bổng, cả khu rừng như rung chuyển, con rắn lúc nãy trườn đến đâu, lá khô xào xạc đến đó. Raskha sững người, cô ta có linh cảm rằng đây chính là người rắn mà cô ta dã nhẫn tâm thiêu chết tại Laal Tekri.

- Cô có thấy quen không hả đồ ác quỷ?

Shena vừa dứt lời thì con rắn kia liền rùng mình, từng lớp vảy rơi ra, bong tróc để lộ làn da trắng mịn, bờ môi căng mọng và đôi mắt rực xanh màu lục bảo như hai viên ngọc lục bảo trên lớp vảy đỏ lượn quanh hai gò má của cô ta, chiếc lưỡi rắn chẻ đôi liếm vào không khí. Nét mặt Raskha thoáng ngạc nhiên, sau đó trở lại vẻ lạnh lùng như trước, cô ta trừng mắt, hai quả cầu lửa phóng về phía Shanakha nhanh như chớp nhưng cô đã tránh được, hai quả cầu đó gặp phải những cái cây phía sau liền phát nổ, lửa bốc ngùn ngụt thiêu rụi các thân cây cao đến mấy chục mét. Shena không chú ý liền bị nhấc bỗng lên không trung, Raskha đứng dậy, vết đâm từ từ lành lại như chưa có chuyện gì xảy ra, bộ móng đen của cô ta bỗng chốc trở nên nhọn hoắt, dài và cong tựa như móng chim, cào vào mặt Shanakha nhưng lại hụt. Shanakha vặn cổ tay của Raskha, đẩy mạnh khiến cô ta đập đầu vào thân cây, máu rỉ ra dính cả vào vỏ cây sần sùi. Hai người đánh nhau kịch liệt, cào cấu, giật tóc nhau đến tận vách núi. Shena cho dù có cố gắng thế nào cũng không thể thoát khỏi đám khói đen đang giữ cô trên không, đành phải nhìn chị gái đánh nhau với ác quỷ mà không làm được gì.
- Mau chết đi!
Raskha lao đến định đẩy Shanakha xuống vách núi sâu thăm thẳm đen tối, Shanakha nhanh chóng tránh sang một bên làm con quỷ mất thăng bằng ngã khỏi vách núi, bị màn đêm u tối đáng sợ nuốt sống. Shanakha há miệng phun lửa xuống vực sâu không biết bao nhiêu thước, lát sau, dưới vực xảy ra vụ nổ lớn, cả vách núi bị nhấn chìm trong lửa đỏ rực như dung nham của núi lửa đang phun trào từ dưới đáy vực núi sâu tựa hồ vô đáy.
Ngày hôm sau...
Cả gia đình Raheja đều lo sốt vó, đã chín giờ sáng rồi nhưng Mandiv và Yamini cùng Ricky vẫn chưa về nhà, không ai biết rằng hai vợ chồng ác độc đó đã bỏ mạng ở Laal Tekri - Ngôi đền Đỏ. Bỗng, có tiếng gõ cửa bên ngoài vọng vào trong nhà.

- Để tôi ra mở cửa! - Nữ giúp việc của gia đình Raheja, Shesha nói.


Ngoài cửa là một thanh tra thân hình vạm vỡ bước vào, ánh mắt nghiêm nghị, thẳng thắng xen lẫn sự ấm áp, gần gũi. Tay anh ta ra hiệu cho cấp dưới mang tới hai xác chết.

- Mọi người ơi! Mọi người ơi! Là ông Mandiv và bà Yamini! - Shesha hốt hoảng gọi to.

Cả gia đình Raheja ai nấy cũng vui mừng nhưng vừa ra đến cửa thì niềm vui mừng ấy lập tức tan thành mây khói mà bay đi khi họ nhìn thấy xác hai người bọn họ. Bà Damini nhìn thấy vậy liền ngất đi, con gái Mayury của bà lao tới đỡ mẹ cô dậy.

- Mẹ! Mẹ ơi tỉnh lại đi! Mẹ ơi!

Naayantara, con gái của Mandiv và Yamini, khóc lớn bên xác ba mẹ, ánh mắt đằng đằng sát khí quyết giết chết kẻ đã sát hại ba mẹ cô ta. Ngay lúc đó, bầu trời trong xanh bỗng chốc bị vô số đám mây đen che khuất đi, ánh mặt trời vì thế cũng tắt ngấm. Gió từ đâu thổi lồng lộng thổi bụi mù tựa như bão cát giữa sa mạc. Naayantara thét lớn, làn da hiện lên hàng hà sa số những chiếc vảy rắn màu xanh lục, cặp mắt cũng chuyển thành màu đỏ rực lửa. Nhưng trước khi những cảnh sát kia nhìn thấy điều đó thì một cơn lốc xoáy đã nuốt lấy họ, sau đó cũng nuốt Naayantara vào trong, đoạn tan biến thành rất nhiều hạt cát nhỏ.

- Rắn! Có rắn! - Một viên cảnh sát hoảng hồn.

Nhũng người khác bất giác nhìn về hướng con rắn khổng lồ toàn thân màu xanh lục. Thanh tra Anal định bắn một phát súng vào đầu con rắn nhưng đã bị siết chặt và nhấc lên không. Các viên cảnh sát khác thấy vậy thì tay chân bỗng mềm nhũn, chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ mà không làm được gì.

- M... Mau thả ta xuống! - Anal sợ hãi nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, nói.

Con thú cắn phập hai chiếc răng nanh nhọn như hai mũi kim tiêm vào cổ Anal, vết cắn sưng tấy rồi cả vùng da quanh đó dần chuyển sang màu đen, mưng mủ vô cùng gớm ghiếc. Anal co giật dữ dội sau đó bất động, bọt mép trào ra khỏi miệng anh ta. Chiếc đuôi rắn lúc này mới thả rơi Anal xuống mặt đất đầy cát vàng và bụi đất, máu từ trán anh hoà quyện với đất cát tạo ra một thứ chất lỏng ấm nóng, đỏ sẫm xen lẫn chút sắc vàng, cam tanh tưởi. Con mãng xà chưa dừng lại ở đó, nó dùng chiếc đuôi to khoẻ quấn những viên cảnh sát lại, đoạn, phun lửa thiêu chết tất cả các viên cảnh sát xấu số đó.
 
Sửa lần cuối:

Xuân Phúc

Tác giả
Tham gia
17/9/20
Bài viết
50
Điểm cảm xúc
83
Điểm
18
Chương 7: Lộ Diện
Bà Damini nằm trên giường, bà vẫn chưa thể tỉnh dậy sau cú sốc quá lớn về tinh thần, chỉ sau một đêm thôi mà cả em gái lẫn em rể của bà đã rời xa bà mãi mãi, liệu có ai đau khổ hơn bà? Shesha đẩy cửa bước vào, ánh mắt hiện lên vẻ căm phẫn tột cùng, chuyển sang màu vàng, tròng đen hẹp giống như một chiếc khe sâu, ẩn chứa sự hận thù dường như được dồn nén suốt hàng chục năm, ánh mắt đó chỉ muốn thiêu chết bà Damini trong biển lửa, để bà đau đớn đến chết.

- Hôm nay một thành viên nửa của nhà Raheja sẽ phải đền tội! Người đàn bà độc ác như bà nên chết từ lâu rồi mới phải!


Làn da của Shesha bổng chốc hiện lên đầy vảy màu tím lấp lánh dưới ánh sáng đèn, cô ta há miệng phóng ra chiếc lưỡi chẻ đôi đỏ hồng, hai chiếc răng nanh cũng dài hơn và nhọn như nanh dã thú - răng nanh của loài rắn hổ mang hung dữ chốn rừng rậm. Shesha cúi người, định cắn vào cổ bà Damini thì bỗng cô ta bị đẩy mạnh về phía sau ngã xuống đất. Sau đó, bà Damini đang nằm trên giường đột nhiên mở mắt, đứng dậy.

- Cô nghĩ là tôi sẽ không dự tính trước được tình huống này sao? Tôi không ngu ngốc như cô nghĩ đâu!

- Bà...

Shesha nghiến răng, đôi mắt càng rực lên ngọn lửa hận thù, nhưng sự thù hận này là do đâu? Tại sao cả ba người rắn Shanakha, Shena và Shesha đều muốn giết chết cả gia đình Raheja? Đâu là khởi nguồn cơn thịnh nộ của ba người rắn?

- Hai mươi lăm năm trước, chính vì lòng tham Ngọc rắn mà bà, Anky, Dev, Yamini đã sát hại cha mẹ của ba chị em tôi, biến chúng tôi thành cô nhi, không được bàn tay ấm áp của cha mẹ che chở, chịu bao đắng cay, bị gọi là con hoang. Mối thù này chúng tôi nhất định phải trả. Bà cứ chờ đi, chị em của tôi sẽ trả thù!


Damini đảo mắt, bà ta trở thành một con người hoàn toàn khác, nham hiểm và độc ác, sẵn sàng làm mọi thứ để có thứ mình muốn, bất chấp tất cả.

- Vậy sao, mau, mau giết tôi đi, cô chính là người rắn mà, mau giết tôi đi! - Bà Damini thách thức.

Shesha nắm chặt tay, thẳm sâu trong đôi mắt là ngọn lửa đỏ cháy phừng phừng. Lớp da trên cơ thể cô bong ra, tan thành bụi vây kín Shesha. Damini khẽ chau mày, bà ta lùi lại trước một con rắn khổng lồ, nó há miệng, hai chiếc răng nanh nhọn hoắt cùng chiếc lưỡi đỏ hồng tựa như tô điểm cho chiếc miệng rộng ngoác đầy nước dãi nhớp nháp. Hai mắt nó nhìn bà Damini trừng trừng, ánh lên sắc vàng kim long lanh xen lẫn sự phẫn nộ vô cùng tận.

- Tới đây! Tới đây, người rắn! Mau cắn ta đi! - Damini nói giọng khêu khích, càng làm cho con độc xà thêm phần giận dữ gấp bội phần.

"Đoàng!"

Sấm chớp thi nhau gầm rú trong các đám mây đen nặng trĩu, gió thổi mang theo cát đỏ bay mù trời, cuốn qua mảnh vườn xanh tươi bao bọc dinh thự. Con rắn lao đến toan cắn chết bà Damini, thế nhưng chiếc mặt nhẫn bằng ngọc lam liền phát ra ánh sáng xanh chói loá, tạo thành kết giới bảo vệ bà ta khỏi mãng xà hung ác.

- Ah! Buông tôi ra!

Shesha bị bà Damini nắm chăt tay, đau đớn như trăm ngàn ngọn lửa nhỏ thiêu đốt khắp cơ thể.

- Não rắn rất nhỏ, có lẽ vì vậy nên cô mới ngu ngốc lao đầu vào chỗ chết như thế! Ha ha ha! - Damini cất giọng mỉa mai.


Shesha trừng mắt, bão cát bên ngoài càng dữ dội hơn, che khuất cả ánh mặt trời, khắp nơi đâu đâu cũng là cát đỏ, gió rít nghe như tiếng quỷ gầm ma hú. Giữa những đám mây đen, sét lóe sáng kèm theo tiếng sấm rền vang hồ như đang hù dọa ai đó.

Mayury vội vã đóng các của lại, tại sao lại có bão cát lúc này chứ? Nơi này chưa từng có bão cát, huống hồ cơn bão mạnh thế này.

- Risat à, anh đóng các cửa sổ chưa vậy?

Risat - người làm vườn cho gia đình cô, bước nhanh xuống cầu thang.

- Vâng, thưa cô chủ!

Mayury chợt nhận ra điều gì đó, vội lên tầng trên.

- Mẹ!

Cô cảm giác như tim mình đập mạnh hơn sau mỗi bước đi.

Trong phòng, bà Damini đang giằng co kịch liệt với Shesha, kẻ muốn đi, người muốn giữ lại.

- Hôm nay cô chết chắc rồi, người rắn!

- Để rồi xem!

Shesha tuy đau đớn nhưng vẫn cố tỏ ra nguy hiểm và quyết không tha cho Damini.

Mayury bước lên những bậc thang cuối cùng, đi nhanh hết cỡ. Mình mong là mẹ sẽ không sao! Cô đi đến trước cửa phòng bà Damini, đưa tay vặn nắm đấm cửa sáng loáng. Cánh cửa dần hé mở, khiến Mayury buộc phải chứng kiến sự thật về người mẹ mà cô luôn xem như một tấm gương sáng để noi theo.

- Bây giờ tôi sẽ giết cô giống như hơn hai mươi năm trước tôi đã làm với ba mẹ cô, sau đó tôi sẽ giết tất cả chị em của cô! Và cuối cùng, viên Ngọc rắn quý giá sẽ thuộc về tôi! Ha ha ha!

Ánh mắt bà Damini trở nên nham hiểm, bà ta rút ra một con dao sắc bén, có cán dao bằng vàng.

- Thấy gì không, người rắn? Là con dao tôi đã dùng để giết ba mẹ cô, và giờ, tôi sẽ dùng nó để tiễn cô lên thiên đàn!

Damini cứa con dao vào cổ Shesha, máu tươi bắn lên mặt người đàn bà độc ác, đỏ thẫm, bà ta nhân cơ hội này liền đẩy Shesha ra khỏi của sổ, cô ngay lập tức bị cơn bão cát nuốt sống.
 

Xuân Phúc

Tác giả
Tham gia
17/9/20
Bài viết
50
Điểm cảm xúc
83
Điểm
18
Chương 8: Trở Về
Mayury đóng cánh cửa lạnh ngắt, thật không thể ngờ rằng người mẹ cô luôn thần tượng lại làm ra chuyện kinh khủng như vậy.

Bà Damini nghe thấy có tiếng động liền vứt con dao ướt đẫm máu xuống gầm giường, nở nụ cười giả tạo ra mở cửa.

- Là con sao, Mayury?

Mayury giật bắn mình, cố tỏ ra bình tĩnh.

- Con lên để xem mẹ có ổn không đó mà!

- Cảm ơn con gái - Bà Damini vuốt ve mái tóc cô con gái. - Mẹ ổn rồi mà.

Mayury thoáng rùng mình, sao mẹ cô có thể vờ như không có chuyện gì sau khi đã giết một mạng người chứ?


- C... Con có chút v... việc, chắc là con phải đi ngay thôi!


Mayury lắp bắp, cô thật sự chỉ muốn rời khỏi căn nhà này ngay lập tức, rời khỏi con thú gian xảo trước mặt.

- Vậy thì con cứ đi đi! - Bà Damini nói, bà ta cảm thấy hôm nay cô con gái của bà ta có gì đó không bình thường.

Mayury thất thần đi quanh những bụi hoa hồng đỏ rực rỡ khoe sắc dưới ánh nắng mặt trời sau trận bão cát, vẫn còn dính chút cát vàng cam. Khi còn nhỏ, cô rất hay đến đây chơi cùng Naayantara, con gái Yamini và Mandiv quá cố. Còn Andy thì chơi đá bóng cùng Ricky tại khoảng sân cỏ xanh mướt phía trước. Lúc đó, bà Damini hay chải tóc cho Mayury, hay kể chuyện cổ tích cho cô nghe mỗi tối, trong mắt Mayury, bà Damini là người tốt nhất với cô. Giá như cô có thể sống lại những ngày tháng tươi đẹp trong quá khứ, vô lo vô nghĩ.

- Có... ai... không?

Một giọng nói rất đỗi quen thuộc, yếu ớt và kiệt sức theo gió bay đến tai Mayury.

- Naayantara!

Mayury kêu to, cô chắc chắn rằng đây chính là giọng nói mà cô đã nghe từ khi còn bé.

- Mayury! - Giọng nói kia đáp lại.

Lần theo tiếng gọi, Mayury đến bên một gốc cây to, tán lá xum xuê đổ bóng xuống đám cỏ xanh mướt phía dưới.

- Naayantara, có phải là em không?

- Mayury! Là em đây! Cứu em!

Giọng Naayantara vang lên từ dưới gốc cây sần sùi. Mayury dùng tay bới gốc cây nhanh nhất có thể, mặc cho đất cát bám vào các kẽ móng. Cô không chú ý rằng có một chiếc bóng đen sau lưng, chậm rãi tiến về phía Mayury đang mất cảnh giác.

''Bịch!"

Bà Damini đánh ngất Mayury bằng cây gậy sắc dài trong tay bà ta.

- Ôi, con gái yêu của mẹ, con có sao không? Mẹ lỡ làm con đau rồi! - Bà ta nói. - Đáng lẽ ra con không nên quá tò mò như vậy đâu con yêu à!


Bà Damini nở nụ cười nham hiểm, bà ta mở cánh cửa sắt gỉ sét dẫn xuống căn hầm tối đen bên dưới, đẩy Mayury xuống từng bậc thang được làm từ đá cẩm thạch trắng xen lẫn các đường gân màu xám.

...

Ricky mở đôi mắt nặng trĩu, anh đã bất tỉnh không biết bao nhiêu lâu, và anh cũng không biết đây là đâu. Ricky chỉ biết rằng xung quanh anh đều nhung nhúc rắn, những con rắn hổ mang hung tợn chỉ muốn nhe nanh cắn chết anh.

- A!

Tiếng kêu của Ricky hồ như xé nát bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ. Nhưng mọi thứ lại trở về với vẻ ban đầu, vài chú rắn buồn chán nằm im như đang ngủ, ngó lơ Ricky.

- Mình phải ra khỏi đây, nhưng bằng cách nào? - Ricky nói.

Anh cố gắng tìm cánh cửa nào đó dẫn ra khỏi đây, hay ít nhất là cách để đuổi đám rắn này đi. Bỗng có tiếng bước chân vang vọng đến tai của Ricky khiến anh thoáng rùng mình. Lại là thứ quái quỷ gì đây?

- Ricky! Ricky! Ricky! - Một giọng nữ ngọt ngào tựa mật ong rót vào tai Ricky.

Anh cảm thấy ai đó đang tựa đầu trên bờ vai, mái tóc người đó mềm mại, phảng phất hương thơm quyến rũ, mười ngón tay thon dài ôm lấy Ricky, lạnh toát tựa như băng, bờ môi đỏ hồng của cô ta khẽ mỉm cười, từ trong miệng phóng ra một luồng khói xám xịt. Đôi mắt Ricky chuyển dần sang màu trắng dã, các đường gân đen sì hiện lên rõ rệt khắp cơ thể anh.

- Mau đi thôi! - Người phụ nữ bí ẩn ấy nói.

Cô ta đi trước, Ricky theo sau, ánh mắt vô hồn. Cô vừa chỉ tay về phía trước, đám rắn hổ mang liền bị lửa nhấn chìm, bỗng chốc biến thành tro bụi.

- Ricky!

Shena gọi to tên Ricky làm người phụ nữ kia thoáng giật mình, quay đầu lại.

- Là cô!

...

Tại nhà Raheja...
Bà Damini đứng chải đầu trước gương, từng lọn tóc đều được chải cẩn thận. Đột nhiên, ánh nhìn cùa bà ta bị thu hút bởi một chiếc bóng đen, lấp ló dưới mái tóc xõa dài đen như mun là đôi mắt đỏ tựa hồ biển máu. Chiếc bóng càng lúc càng tiến gần hơn tới chỗ bà Damini đang đứng, gần hơn, gần hơn nữa.

"Xoảng!"

Chiếc gương vỡ nát, vô số mảnh vỡ sắc nhọn văng tứ tung theo mọi hướng. Bà Damini đờ người ra, trong căn phòng này không chỉ có duy nhất bà ta. Cánh cửa sổ bỗng bật mở, gió lạnh ùa vào phòng, bà Damini nổi da gà, đảo mắt nhìn quanh căn phòng hiu quạnh, bất giác rùng mình. Sau lưng bà ta, chiếc bóng khi nãy lại xuất hiện, ánh mắt đỏ ngầu tràn ngập sự uất hận, đẩy mạnh khiến bà Damini ngã xuống đống mảnh vỡ, máu ứa ra từ khuôn mặt bà ta, đỏ thẫm và ấm nóng.

- A ha ha ha! A ha ha ha! A ha ha ha!

- Madhulyka? - Bà Damini thều thào.

- Bà vẫn còn nhận ra tôi sao? Mà cũng phải thôi, bà đã giết hại hai mẹ con tôi dã man như vậy thì lẽ nào lại quên tôi được chứ?

Madhukyka nhoẻn miệng cười, cuối cùng cô cũng có thể báo thù cho cái chết dã man của bản thân.

- Hãy nghe cho rõ đây, những ngày tháng sung sướng mà bà cướp đoạt từ tôi bây giờ đã kết thúc rồi! Tôi đã quay trở về để báo thù chính bà đó đồ ác độc! A ha ha ha!
 
Top