Tại một ngôi đền cổ nằm sâu trong khu rừng nơi đã chứng kiến cái chết thảm khốc của ba con người xấu số, tiếng kèn vang lên lanh lảnh, hàng đàn rắn đang vây quanh một cô gái trẻ với mái tóc xõa dài đang thổi chiếc kèn dụ rắn, chúng ùa ra ngày một đông đảo trông như một đoàn quân. Cô vừa thổi vừa tiến về phía ngôi đền, chiếc lắc chân mà cô mang kêu leng keng nghe không khác gì một hồn ma bóng quế lang thang trong khu rừng đêm, giữa những tán cây rậm rạp. Gió lại tiếp tục thổi lồng lộng, hất tung mái móc đen xoăn dài của cô bay phấp phới, lộ ra làn da bong tróc, loang lỗ vảy rắn.
- Chị đã tới rồi sao, Shanakha?
Shena bước ra từ ngôi đền cổ kính, tỏ vẻ rất vui vẻ khi nhìn thấy Shanakha. Shanakha dừng lại, bỏ chiếc kèn xuống và đàn rắn phía sau cũng dần tản ra mọi hướng như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
- Phải, chị đã trở lại!
Shena tươi cười nói:
- Mà phải rồi, đêm hôm nay là một đêm đặc biệt với chị, đêm nay là đêm chị sẽ đăng quang ngôi vị Nữ hoàng rắn của tộc Sheshnaag đó!
Shena cầm lấy chiếc kèn dưới đất và bắt đầu thổi, gần trăm con rắn tụ lại nhung nhúc giữa đền, sấm chớp đùng đoàng rạch ngang dọc bên vầng trăng màu bạc, mọi thứ đang xoay chuyển trước sự xuất hiện của Nữ hoàng rắn. Shanakha ngồi lên mình một con rắn hổ mang khổng lồ, to như thân cây cổ thụ lớn. Giữa lúc đó, ánh trăng chiếu xuyên qua lỗ hổng trên mái đền, rọi lên đầu Shanakha, một chiếc vương miệng hiện ra, lấp lánh đầy mê hoặc.
- Xin chúc mừng, Nữ hoàng rắn Shanakha!
Shena đội chiếc vương miện cho Shanakha, đoạn quỳ dưới chân cô, hai tay cung kính chắp lại. Những con rắn cũng cúi thấp đầu đón nhận Nữ hoàng của chúng.
- Em không cần phải làm vậy đâu, Shena bởi vì em chính là em gái của Nữ hoàng rắn!
Cùng lúc đó, Yamini và Mandiv cùng một người mặc áo choàng đen che kín mặt đi về hướng ngôi đền, tay cầm dao sắc nhọn, có lẽ họ sắp làm chuyện gì đó.
- Mau nhanh lên, chỉ có cách giết chết tất cả rắn trong ngôi đền này thì chúng ta mới có thể thoát khỏi người rắn!
Người mặc áo choàng đen nói, giọng nói giống như giọng nói của một cô gái trẻ, Yamini run run nhìn về ngôi đền Laal Tekri cổ kính giờ đã lấp ló sau những tán cây, chân cứng đờ, không biết sẽ có gì đang chờ đợi bà. Cả ba xông vào đền, mọi thứ thật yên ắng, yên ắng đến lạ thường. Người mặc áo choàng đen chỉ tay ra lệnh Mandiv và Yamini lùng sục khắp nơi.
- Nhất định phải tìm ra người rắn, phải giết chết cô ta!
Ngay lúc đó, hai con rắn hổ mang màu đen và đỏ trườn ra từ sau tượng thần Shiva, siết chặt Mandiv cùng Yamini.
Tại nhà Raheja, bà Damini rời khỏi giường, đi trên hành lang với đôi mắt vô hồn. Lát sau, một luồn khói đen đặc bay vòng vèo rồi đáp xuống sau lưng bà Damini, tạo thành bóng hình một con người và đi xuyên vào thân xác bà, đôi mắt bà trắng dã, tóc dài ra đến khi chạm trần nhà, tỏa đi khắp các hướng trông như mạng nhện.
- Ha ha ha! Ha ha ha!
Bà Damini khanh khách cười, bàn chân chầm chậm nâng khỏi sàn nhà.
- Từng người các người sẽ đều phải chết bởi tôi, Madhulyka, một linh hồn giận dữ!
Madhulyka nhìn ra ngoài cửa sổ, những đám mây đen bay vần vũ cạnh vầng trăng như dát bạc, sấm chớp không ngừng lóe sáng. Một chiếc bóng trắng lao vào, năm ngón tay bám chặt lên trần nhà, mắt nó đen sì.
- Mẹ, mẹ ơi! Họ giết con! Họ giết con!
- Con gái yêu của mẹ, mẹ nhất định sẽ trả thù cho con, con hãy chờ mẹ!
Madhulika giơ tay ra ôm lấy chiếc bóng, vuốt ve nó, vẻ ngoài gê rợn của cô ta phút chốc tan biến, Madhulika giờ đây không còn là một con quỷ đáng sợ nữa, mà là một người mẹ, tình mẫu tử vẫn tồn tại đâu đó trong thẳm sâu của cô ta, trong thẳm sâu của một con ác quỷ.
Trở lại Laal Tekri...
- C... chúng tôi xin cô, h... hãy tha cho chúng tôi!
Yamini van xin Shena, cô ta chẳng hề mảy may quan tâm, da của cô ta bắt đầu khô và bong tróc, từng mảng, từng mảng rơi ra, nửa thân trên của cô ta hóa thành một chiếc đầu rắn, cắn vào cổ bà Yamini, bà ta ngã vật ra sàn, toàn thân tím tái.
- Đ... đừng mà... đừng giết tôi mà!
Mandiv run lên, mặt cắt không còn một giọt máu.
''Phụt!''
Giữa lòng bàn tay cô gái bí ẩn phóng ra một luồng khói đen đặc đẩy Shanakha lùi ra sau, Mandiv mất thăng bằng ngã sõng soài, bất tỉnh nhân sự. Shena tức giận:
- Ngươi là ai?
Cô gái không trả lời, cô ta cởi bỏ chiếc áo choàng đen, lấp ló dưới chiếc mũ trùm đầu là đôi mắt đen sì, cơ thể cô ta bay lơ lửng trên không, bộ móng dài đỏ chót nhọn hoắt đâm vào bụng Shena, huyết dịch ấm nóng tràn ngập năm chiếc móng, từng giọt, từng giọt một. Shena cảm thấy như mọi thứ nhòe dần đi, hai mắt cũng từ từ khép lại. Cùng lúc đó, lửa không biết đến từ đâu bùng lên dữ dội, nhấn chìm cả ngôi đền trong biển lửa rực cháy phừng phừng.
1 tháng sau...
Sau nhiều biến cố, căn biệt thự nhà Raheja cuối cùng cũng trở lại vẻ yên bình ban đầu, hoặc có lẽ là như vậy.
Từ trong phòng của Mandiv và Yamini, hai người đang cảm thấy thật may mắn khi bản thân đã không đến ''ngôi đền Đỏ'' Laal Tekri, Yamini vừa cắn một miếng táo vừa nói:
- Thật may vì anh và em đã không đến ngôi đền đêm hôm đó!
- Đúng hơn là do kế hoạch của Rashandha!
Ngay lúc ấy, cửa sổ bật mở, một chiếc làn khói đỏ bay vụt vào phòng, tụ lại thành hình một cô gái, hai mắt đỏ sâu thăm thẳm, đó chính là Rashandha.
- Cô cần chúng tôi làm gì tiếp theo sao?
Mandiv thắc mắc, chờ đợi ''mệnh lệnh'' của Rashandha, nhưng cô ta chỉ đáp ngắn gọn.
- Chúng ta sẽ lấy ngọc rắn!
Yamini nghe vậy liền hỏi lại:
- Nhưng chúng ta đã giết chết hai người con gái duy nhất của Keshav và Manyata rồi mà, ai sẽ lấy ngọc rắn cho chúng ta đây?
/Spoiler]