Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] Tình người kiếp rắn - Xuân Phúc

[Truyện ngắn] Tình người kiếp rắn - Xuân Phúc

Xuân Phúc

Tác giả
Tham gia
17/9/20
Bài viết
50
Điểm cảm xúc
83
Điểm
18
Chương 09: Kết thúc
Shesha đứng giữa phòng khách rộng mênh mông, đôi mắt vàng kim ánh lên vẻ phẫn nộ xen lẫn chút chờ đợi. Đột nhiên, cô khẽ mỉm cười lạnh lùng khi một tiếng thét xé lòng như nương theo gió bay tới tai cô ta.

- Rồi bà sẽ sớm phải trả giá! Ha ha ha! Chính tôi sẽ kết liễu cuộc đời bà!

Shesha đưa mắt nhìn theo bà Damini lao ra khỏi phòng ngủ của bà ta, khuôn mặt bỗng chốc trở nên hung ác. Bà Damini bị một bàn tay đẩy mạnh, ngã xuống cầu thang, từng bậc, từng bậc giống như lúc bà ta đã nhẫn tâm đẩy cô con gái Mayury xuống căn hầm tăm tối.

- Bà thấy sao, bà Damini?

Giọng nói trong trẻo đậm chất trẻ thơ xen lẫn tà ác và thù hận vang lên khiến bà Damini rùng mình. Lẽ nào là nó?

- Là tôi, Taamsi đây, chắc bà còn chưa quên tôi chứ? Tôi chính là đứa trẻ mà ba mươi năm trước bà đã giết chết đây, nhớ không?

Từng lời Taamsi nói ra đều như nguyền rủa bà Damini, như muốn tiễn bà ta về cõi u minh ngay lập tức.

- Tôi cá là bà vẫn còn nhớ Taamsi tội nghiệp của tôi, phải không hả?

Madhulyka lượn lờ trên không trung, đôi mắt chỉ toàn màu đỏ tựa hồ biển máu đầy sát khí xoáy sâu vào bà Damini, mớ tóc đen dài bám vào trần nhà, ngọn tóc xõa xuống như mạng nhện.

- Bà đang nghĩ gì, đừng tưởng rằng tôi không biết, tôi biết tất cả! Tôi là người rắn! Tôi là Shesha!

Shesha đập nát chiếc bình hoa thủy tinh, vô số mảnh vỡ văng vào mặt bà Damini. Shesha liền tiện tay nhặt một mảnh vỡ, dùng nó rạch lên lưng người đàn bà độc ác kia làm bà ta phải kêu la trong đau đớn.

- Không thể nào, sao cô có thể? Chiếc nhẫn, nó đâu rồi!

- Bà tìm cái này sao?

Madhulyka giơ ra trước mặt bà Damini chiếc nhẫn ngọc lam.

- Ch... chiếc... nhẫn!

- Bà tự cho rằng mình thông minh nhưng giờ thì sao? Bà sắp phải chết rồi!

Shesha đập vỡ thêm một chiếc bình hoa nữa, sàn nhà lúc này gần như đã phủ đầy các mảnh vỡ sắc nhọn, chỉ cần ngã xuống, da thịt sẽ lập tức bị rạch nát, nhuộm đỏ các mảnh thủy tinh này. Taamsi tiến tới, xô ngã bà Damini, khiến khuôn mặt của bà ta bị xé nát không thương tiếc.

- Ah! Làm ơn... h... hãy tha cho tôi!

Mặc cho con người tàn độc kia van xin, Madhulyka vẫn giẫm chân lên đầu bà ta, vô số mảnh thủy tinh càng cắm sâu hơn vào bộ mặt giả tạo mà bà luôn dùng để che giấu đi con quỷ dữ bên trong.

- Chết đi!

Shesha rút ra một con dao sắc bén, liếm chiếc lưỡi ướt đẫm nọc độc khắp sống dao lạnh toát.

"Xoẹt!"

Con dao được bàn tay Shesha cứa sâu vào cổ bà Damini, huyết dịch ấm nóng tràn ngập lưỡi dao và cả bàn tay cô ta. Ánh mắt thù hận của Shesha dường như vô cùng hả hê, thế nhưng vẫn chưa đủ.

- Tôi chỉ muốn cắn chết bà ngay bây giờ, nhưng không! Bà sẽ không chết dễ dàng như vậy, mà phải thật đau đớn, thật khủng khiếp!

Madhulyka nắm chặt tay lại, những chiếc móng dài ra, nhọn hoắt, đôi mắt cuyển sang màu đen, giữa hai chân mày hiện lên hoa văn hình thoi đỏ rực, mái tóc dài chấm gót chân chĩa ra khắp mọi hướng, mềm mại uyển chuển nhưng cũng ẩn chứa một mối nguy hiểm khôn lường.

- Trả giá đi!

Mái tóc đen mun của Madhulyka siết lấy cổ bà Damini, máu tức khắc dính lên những sợi tóc mảnh và dài.

...

- Có ai không! Cứu với!

Mayury cố gắng kêu cứu trong vô vọng, mong rằng ai đó sẽ đưa cô cùng cô em họ Nayaantara ra khỏi nơi tăm tối này. Cùng lúc đó, Risat đang tưới cây thì chợt nghe thấy tiếng của cô chủ.

- Là cô sao, cô chủ?

Mayury nghe vậy liền rất vui mừng, sắp có người đến cứu mình rồi! Nayaantara cũng khấp khởi một niềm hi vọng mong manh mà cô đã nuôi dưỡng suốt ba tháng qua.

- Dưới này! Ở dưới này! - Nayaantara dùng hết sức kêu to nhất có thể.

- Tôi tới ngay đây!

Lần theo tiếng kêu, Risat cuối cùng cũng đã đứng trên cánh cửa hầm bằng sắt gỉ sét. Nhưng nghĩ tới việc bị bà Damini mắng chưởi, chà đạp, xúc phạm, anh ta quyết trút hết cơn thịnh nộ lên đầu hai cô gái trẻ đáng thương. Mình phải trả thù bà già đó và cả con gái cũng như cháu gái bà ta! Risat mở cánh cửa nặng trịch, bước từng bước chân xuống căn hầm bốc mùi ẩm mốc.

- Cô chủ à, tôi có điều cần nói với cô! - Risat nói giọng giả tạo.

- Anh cứ nói, nếu được, tôi sẽ...

Không để Mayury nói hết câu, Risat đã lao tới, đè hai tay cô xuống đất.

- A... Anh làm gì vậy, mau... mau buông chị ấy ra! - Nayaantara cố đẩy tên biến thái ra khỏi người Mayury nhưng hắn quá khỏe, bản thân cô cơ bản không thể đánh thắng Risat.

- Buông tôi ra! Mau buông tôi ra! - Mayury sợ đến mức tay chân bủn rủn, khóc không thành tiếng.

...

Tại một hang động nằm sâu trong rừng già, cây mọc rậm rạp um tùm che kín miệng hang tối đen, tán lá dày đặc khiến ánh nắng chói lóa của vầng dương vĩ đại cũng không thể xuyên qua, từ đâu vọng tới tiếng kêu khóc ai oán, khi gần khi xa, hồ như của hồn ma bóng quế.

- Làm ơn, tôi xin ông, hãy thả tôi ra đi mà! Làm ơn!

Giọng phụ nữ trung niên kia như van xin thứ gì đó dường như quá xa vời, sự tự do, thứ luôn được đấu tranh không ngừng nghỉ để bào vệ, và giờ đây, đối với bà ta, nó quý báu hơn tất cả. Con người ta xưa nay vốn dĩ không thể bị chia cắt khỏi người thân mà mình yêu nhất, và có lẽ, người phụ nữ đáng thương ấy cũng đang đấu tranh, mong chờ được đoàn tụ cùng một phần của bản thân, người con gái mà bà có thể hy sinh mạng sống để bảo vệ, hay chỉ là nhìn từ xa, xem cô con gái bé bỏng năm xưa đã lớn như thế nào rồi. Chỉ cần hoàn thành ước muốn tưởng chừng đơn giản nhưng lại vô cùng cảm động ấy, bà sẵn sàng nhắm mắt xuôi tay.

- Không, xin người hãy hiểu cho tôi, mẹ của nữ hoàng rắn, họ sẽ dùng bà để gây trở ngại cho nữ hoàng! - Một người đàn ông đáp lại bằng chất giọng cứng rắn tựa sắt đá.

- Nghe đây, tôi là Ragini, tôi từng là nữ hoàng rắn, không ai, kể cả ông, Sancal, không ai có thể ngăn tôi gặp con gái mình! Ông mau tránh ra! Shanakha! Con gái của mẹ! Shanakha!

Bà Ragini gào to tên con gái, hy vọng ở đâu đó ngoài kia, Shanakha sẽ nghe thấy giọng nói quen thuộc của người mẹ thân yêu sau hai mươi lăm năm xa cách, hai mươi lăm năm đẫm nước mắt, hai mươi lăm năm đắm chìm trong uất hận.

Tại ngôi đền Tahamasury lấp ló sau những cành cây cổ thụ trăm tuổi, Shanakha hạnh phúc đáp lại tiếng gọi bí ẩn theo gió vọng tới:

- Là giọng nói của mẹ! Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ có nghe thấy con không? Mẹ ơi!

Bà Ragini hồ như nghe thấy tiếng gọi từ Shanakha, bất giác, nước mắt bà tuông ra.

- Con gái của mẹ, mẹ biết con sẽ nghe được tiếng gọi của mẹ mà!

Bà Ragini nghẹn ngào, sự kết nối kì diệu giữa mẹ và con không bao giờ bị cắt đứt, cho dù ở nơi đâu, họ vẫn kết nối với nhau qua một thứ tình cảm thiêng liêng và trong sáng hơn bất cứ thứ gì, vượt qua mọi rào cản, nó vượt qua mọi giớ hạn, nó là tình mẫu tử.

...

Shena sững người, ngạc nhiên đến mức trợn tròn mắt, miệng há hốc chẳng nói nên lời. Vẫn là bờ môi đỏ đó, đôi mắt gian xảo đó, mái tóc xoăn dài bồng bềnh đó, bộ móng đen dài tô điểm cho bàn tay trắng trẻo đó, nhưng giờ lại khiến cô vô cùng kinh ngạc.

- Bất ngờ không, người rắn! - Một giọng nói êm dịu vang lên, rất đỗi quen thuộc.

- Là cô! Cô còn sống!

- Là tôi đây, Rasshandha đây, tôi đã trở lại! Kẻ thù nguy hiểm nhất mà người rắn các người phải đối mặt đã trở lại rồi đây!

Rasshandha trừng mắt, hai quả cầu lửa nhanh như chớp lao về phía Shena.

"Bùm!"

Hai quả cầu lửa kia đột nhiên phát nổ, toàn bộ căn phòng bị lửa đỏ nhấn chìm, Shena bất tỉnh nằm trên sàn, mặc cho lửa cháy càng lúc càng dữ dội.

- Chị gái cô đã từng muốn giết tôi bằng lửa, giờ tôi cũng muốn giết cô bằng chính ngọn lửa này! Cô cứ chờ đi, rồi tôi sẽ tiễn Shanakha xuống chung với cô, cứ chờ xem đi!

...

- Á á á!

Bà Damini thét lớn, tay ôm mặt quằn quoại đau đớn trên sàn nhà, mùi máu quyện với mùi hóa chất đậm đặc bốc lên.

- Đây là gì bà biết không? - Madhulyka nhoẻn chiếc miệng rộng ngoác cười ha hả, ánh mắt đỏ rực sáng khiến khung cảnh càng thêm rùng rợn. - Đây chính là Axit Sunfuric đậm đặc cực mạnh, khuôn mặt giả tạo của bà sẽ bị nó hủy hoại hoàn toàn! Cuộc đời khốn nạn của bà sắp kết thúc rồi!

- Tuy là con người nhưng bà còn ác độc hơn cả chúng tôi, bà đã phá hoại hạnh phúc của bảy con người vô tội, dù bà chết đi thêm trăm ngàn lần nữa thì tôi cũng không tha thứ cho bà đâu, Damini!

Hai giọt nước mắt căm phẫn bỗng lăn dài trên đôi gò má của Shesha, chính vì người đàn bà lòng lang dạ sói kia mà cô đã vĩnh viễn rời xa cha và mẹ, chịu bao đau khổ, khó khăn khi phải lớn lên giữa dòng đời đầy giông tố, không có vòng tay âu yếm của mẹ, thiếu đi sự bảo vệ của cha, cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng thực chất bên trong rất yếu đuối trước những kẻ xa lạ và xấu xa.

- Cuối cùng thì hôm nay con cũng trả thù cho cha mẹ được rồi, cha mẹ có vui không?

Shesha cười trong nước mắt uất hận, cười che đi nỗi đau tột cùng, cười vì số phận cô sao quá nghiệt ngã, tại sao? Tại sao chứ? Ông trời muốn cô chịu khổ đến bao giờ đây? Shesha vẫn cười man rợ, hàng nước mắt hận thù của cô vẫn chảy dài trên gò má.

- Cha mẹ có nghe con nói không, con đã trả thù cho cha mẹ rồi đó, con đã làm được rồi! Ha ha ha ha! A ha ha ha ha! Những kẻ đó, con sẽ giết họ, con sẽ không chừa lại một ai, sẽ không một ai sống sót, con nguyền rủa cả gia đình này! Họ không thể thoát khỏi lời nguyền của một người rắn thù hận, lời nguyền của con sẽ ám ảnh bọn họ mãi mãi!

Đối diện với Shesha bây giờ, ngay cả hai mẹ con Madhulyka cũng phải kinh hãi, oán khí ngút ngàn từ cô dường như thiêu rụi toàn bộ tòa dinh thự lộng lẫy, nhấn chìm nó dưới lớp dung nham nóng rẫy, và mọi thứ, nguồn cơn của sự trả thù khốc liệt này chỉ gói gọn trong hai từ: Ngọc rắn.

...

Shanakha chạy vụt ra khỏi ngôi đền Tahamasury, đôi mắt ánh lên vẻ hạnh phúc tột độ, nếu mẹ còn sống, hãy để con gặp mẹ! Mẹ ơi, con tới đây! Theo linh tính của bản thân, Shanakha vụt biến thành một con rắn trườn vào rừng.

"Bịch!"

Sancal đánh ngất bà Ragini tội nghiệp, nước mắt còn chưa khô đọng lại trên hàng mi.

- Xin lỗi, mẹ của nữ hoàng rắn, tôi không thể làm gì khác hơn! - Ông ta cúi đầu.


- Mẹ!

- Nữ hoàng!?

Sancal sợ hãi thốt lên, hai mắt lộ rõ biểu tình kinh sợ trông thấy.

- Mẹ! Con tìm được mẹ rồi!

Shanakha hầu như phớt lờ Sancal, chạy đến bên người mẹ mà cô ngờ rằng đã chết hai mươi lăm năm trước.

"Binh!"

Cả Sancal lẫn Shanakha đều bị đánh mạnh vào đầu, ngã xuống đất bất tỉnh.

- Cuối cùng tôi cũng tìm ra các người!

Bà Damini cười ma mãnh, đôi mắt đỏ ánh lên vẻ xảo quyệt xen lẫn nguy hiểm, Ngọc rắn rồi sẽ là của ta! Bà ta vứt bỏ thanh sắt dài trong tay, chiếc đuôi rắn to khỏe cuộn chặt mẹ của Shanakha.

...

- Ah!

Nayaantara đánh vào đầu Risat bằng một hòn đá dùng làm cảnh ngoài vườn khiến anh ta ngã lăn ra đất, ôm đầu quằn quại đau đớn, hơi thở của anh yếu dần rồi tắt hẳn, hai mắt mở trừng trừng.



Hết Phần 1.
 
Sửa lần cuối:
Top