Lượt xem của khách bị giới hạn

[Đam mỹ] [Truyện Hoàn] Tôi Có Thể Bao Dưỡng Anh Không? - Hoa Ngộ Nha

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Đam mỹ] [Truyện Hoàn] Tôi Có Thể Bao Dưỡng Anh Không? - Hoa Ngộ Nha
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Trường của tiểu thiếu gia sắp vào kì thi trung học. Bình thường cứ đến gần kì thi thì bạn gay tốt, tên học kém nổi danh Thẩm Văn Hiên chắc chắn liều mạng ôm đùi cậu kêu gào lão đại phải cứu tớ một mạng.

Nhưng lần này đến tận sát ngày thi rồi, Thẩm Văn Hiên lại vẫn không phát tín hiệu SOS.

Tiểu thiếu gia còn cho rằng mình bận yêu đương coi thường bạn bè, trong lòng áy náy dành riêng một buổi chiều gọi Thẩm Văn Hiên đến để giúp cậu ta ôn tập.

Kết quả Thẩm Văn Hiên không đến.

“Hàn Dữ Tiếu giúp tớ học bù rồi, thành tích cậu ta cũng ngang cậu, cậu cứ hẹn hò đi” Thẩm Văn Hiên vừa uống trà sữa vừa nghe điện thoại, hậu đậu lại bị sặc, ho khan vang trời.

Tiểu thiếu gia nghe thấy một giọng nam lạnh băng “Lớn thế rồi còn bị sặc.”

Lại nghe thấy “Thế nào rồi? Bị nghẹn không?”

Còn có tiếng a a ơ ơ của Thẩm Văn Hiên, nghe vô cùng đáng thương.

Sau đó nữa thì gác máy rồi.

Tiểu thiếu gia ôm di động, luôn có cảm giác cậu đã không còn là bạn tốt của bạn tốt nữa rồi.

Đến tối lúc gặp Ngu Hành Chu, tiểu thiếu gia tủi thân kể lại chuyện của mình cho Ngu Hành Chu nghe, cảm thấy Thẩm Văn Hiên đã coi người khác tốt hơn cậu.

Ngu Hành Chu không phải cái tuổi ngây ngốc của bọn họ nữa, nghe chuyện cái đã hiểu ngay.

Nam sinh nào thấy anh em uống trà sữa bị sặc lại để ý như thế, còn vừa giận vừa dỗ? Dỗ người yêu thì có chứ anh em gì?

Nhưng Ngu Hành Chu không nói với tiểu thiếu gia, trẻ con tuổi này có khi tình cảm của chính mình cũng không biết là gì đâu.

Anh nhớ lại thời thanh xuân niên thiếu của mình cũng thấy bản thân năm đó ngốc thế nào.

Chỉ có Chung Ninh không giống vậy, anh quay đầu nhìn tiểu thiếu gia đang uống sữa dâu, cảm thấy tiểu thiếu gia từ sợi tóc đến ngón chân đều phát sáng.

Tiểu thiếu gia chẳng hiểu gì quay lại nhìn anh, trên môi hồng dính chút sữa trắng, cậu như mèo con lè lưỡi liếm.

Ngu Hành Chu thống khổ quay đầu đi, lần thứ một vạn tự nhắc nhở bản thân tiểu thiếu gia còn chưa trưởng thành.
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Nhưng đến mấy ngày sau đó, Ngu Hành Chu không gặp được tiểu thiếu gia của anh.

Cho dù là học bá thì tiểu thiếu gia cũng phải ôn tập, hơn nưã đây là kì thi quan trong, cậu đã hứa với Ngu Hành Chu không thể tụt hạng.

Nhưng mà mỗi buổi tối thì hai người vẫn gọi điện, tiểu thiếu gia líu ríu báo cáo chuyện trong ngày, Hàn Dữ Tiếu lại giúp Thẩm Văn Hiên học bài, trong cuộc thi này cậu phải liều mạng phân cao thấp với Hàn Dữ Tiếu.

Có khi nói mãi, tiểu thiếu gia ngủ quên mất, tiếng hô hấp nhè nhẹ từ trong di động truyền tới, như móng mèo con cào vào trái tim người nhẹ nhàng.

Ngu Hành Chu phát hiện anh có hơi nhớ cậu, khi một mình lái xe về nhà sẽ bất giác nhìn sang vị trí phó lái.

Giống như dần thành quen, có một tiểu thiếu gia nho nhỏ mềm mềm ngồi ở vị trí ấy, mềm nhũn gọi tên anh “Ngu Hành Chu”.

Đây không phải là dấu hiệu tốt.

Anh đã chuẩn bị sống cô độc hết phần đời còn lại, anh không cần tình yêu. Cái thứ như tình yêu đối với anh mà nói là xa xỉ phẩm, anh là kẻ không thích hợp xây dựng quan hệ thân mật với bất cứ ai.

Anh đã đủ giàu có, tiền bạc đã đến mức có thể cho anh được cuộc sống tình dục thoải mái nhất rồi.

Nhưng hôm qua tham gia một tiệc rượu, một bạn giường cũng đến.

Người ấy vẫn là dáng vẻ quyến rũ mê người, vẫn xinh đẹp, lúc xích đến gần anh còn thể hiện một ánh mắt câu nhân.

Nhưng anh nhìn gương mặt trẻ tuổi kiều diễm này lại nhớ đến tiểu thiếu gia có ánh mắt sạch sẽ trong veo.

Tiểu thiếu gia còn nhỏ quá, chưa từng lăn lộn chốn gió trăng, cũng chẳng thể nào tu luyện ra được một thân mê hoặc quyến rũ.

Cậu chỉ biết ngốc ngếch vụng về theo đuôi Ngu Hành Chu, chờ Ngu Hành Chu quay đầu lại nhìn cậu.

“Xin lỗi, trong nhà có người” Ngu Hành Chu không hề nghĩ ngợi gì đã thốt ra câu ấy.

Người kia cũng khéo léo, không dây dưa, chỉ uống cạn rượu trong chén rồi lại chạy đến mục tiêu tiếp theo.

Nhưng trước khi đi lại nhìn Ngu Hành Chu chế nhạo “Trong nhà có người cái gì chứ, là trong lòng có người mới phải”

Trong lòng Ngu Hành Chu lạnh xuống.



Tối hôm đó tiểu thiếu gia lại gọi, Ngu Hành Chu bấm nút từ chối.

Tiểu thiếu gia lại gọi đến, Ngu Hành Chu nhìn cái tên hiện trên màn hình điện thoại, hút hết nửa điếu thuốc tiếng chuông mới dừng lại.

Tiểu thiếu gia không gọi tới nữa, mãi cho đến hơn mười giờ mới gửi tin nhắn cho anh.

“Ngủ ngon, Ngu Hành Chu ~ ”

Ngủ ngon nghĩa là em yêu anh, yêu anh.

Tiểu thiếu gia từng nói vậy với Ngu Hành Chu.

Đều là những câu chuyện cổ tích chỉ có lứa thiếu niên mới ghi nhớ trong lòng, đối với tuổi của Ngu Hành Chu mà nói thì có chút ngây thơ đến buồn cười.

Nhưng anh cầm di động lên, trả lời tin nhắn “Ngủ ngon, Chung Ninh”

Người bạn kia nói chẳng sai, trong lòng anh đã có một người.

Còn là một người không nên có.



Ba ngày sau, tiểu thiếu gia kết thúc kì thi cuối kì.

Vừa ra khỏi phòng thi, tiểu thiếu gia đã nôn nóng gọi điện cho Ngu Hành Chu.

“Ngu Hành Chu” Tiếng của cậu vẫn non nớt thế “Chúng ta hẹn hò đi”

Ngu Hành Chu im lặng một chốc, ngẩng lên nhìn lịch làm việc của mình, lặng lẽ gạch bỏ tới tận hai lịch trình.

“Được”
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Tiểu thiếu gia phát hiện Thẩm Văn Hiên và Hàn Dữ Tiếu chiến tranh lạnh.

Hai người đó từ khi ngồi cùng bàn thì Thẩm Văn Hiên cứ như bị ép chạy đua, tan học cũng chẳng thể đến tìm tiểu thiếu gia, mặt mày ủ ê bị Hàn Dữ Tiếu bắt ngồi tại chỗ học từ.

Lúc tiểu thiếu gia đi ngang qua nghe được chút ít, không thể không cảm khái Hàn Dữ Tiếu rất quan tâm việc giúp Thẩm Văn Hiên học bù, học bù từ chương trình lớp chín, bù từ rễ lên ngọn luôn rồi.

Nhưng hai ngày nay Thẩm Văn Hiên lại thường chạy đến chỗ cậu nói chuyện dù mắt thì vẫn liếc đến chỗ Hàn Dữ Tiếu.

Tiểu thiếu gia nghe Thẩm Văn Hiên nói gà nói vịt từ chuyện bóng đá đến chuyện dì hai sinh bé gái, im lặng không cắt ngang, ngoan ngoãn uống sữa.

“Chung Ninh” Thẩm Văn Hiên đột nhiên hạ giọng gọi cậu.

“Ừ?” Tiểu thiếu gia cắn ống hút, ghé tai nghe.

“Cậu với cái anh ngưu lang cậu đang bao kia, sắp hai tháng rồi còn gì…” Thẩm Văn Hiên hơi đỏ mặt, phòng học giờ ra chơi như cái chợ, căn bản cũng chẳng có ai nghe họ nói gì, thế mà cậu ta lại giống như làm chuyện xấu, giọng nói mắc trong cổ học, vo ve như tiếng muỗi “Cậu và anh ta… làm chưa?”

Ban đầu tiểu thiếu gia không hiểu ý của cậu ta, chớp mắt vô tội nhìn.

Thẩm Văn Hiên nhắm mắt, quyết tâm một cái kéo tai tiểu thiếu gia “Các cậu lên giường chưa? Cậu bao anh ta mà cái này cũng không quản à?”

Đến lượt tiểu thiếu gia bị sặc, ho khan đến nghiêng trời lệch đất, sắc đỏ trên mặt lan đến cả mang tai.

“Tớ, tớ với anh ấy… không phải…” Tiểu thiếu gia lắp bắp, hai mắt nhìn nhau với Thẩm Văn Hiên “Chủ yếu là hai người bọn tớ…”

Qua một lúc lâu, tiểu thiếu gia ủ rũ nói nhỏ một câu “Không có”

Thẩm Văn Hiên “…”

Thẩm Văn Hiên “Thế cậu bao anh ta làm cái gì… nắm tay đi chơi hả?”

Tiểu thiếu gia không phục muốn cãi lại, bảo là hai người còn hôn môi rồi, làm nhiều thứ rồi đấy!

Nhưng mà cậu chưa kịp nói gì chuông vào học đã vang lên, Thẩm Văn Hiên cứng người, giữ vẻ mặt đau khổ chạy về chỗ ngồi.

Cậu ta lật đật mở sách ra, lại len lén nhìn bạn cùng bàn một cái, Hàn Dữ Tiếu thì chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, chỉ im lặng mở sách ra học.

Thẩm Văn Hiên cũng chỉ có thể mở sách, nhưng mà cậu ta không ghi bài, đều là nhìn bài của Hàn Dữ Tiếu.

Chẳng mấy chốc trong sách đầy những nét chữ như gà bới, dưới bàn chân cậu ta đụng đụng vào chân Hàn Dữ tiếu. Hàn Dữ Tiếu không phản ứng, cậu ta lại gục xuống bàn, mặt dán lên mặt bàn, hai má phình ra, trông như bé hamster.

Cậu ta nhỏ giọng thì thầm, nhão nhoẹt gọi một câu “Hàn Dữ Tiếu…”

Không giống như lúc gọi Chung Ninh, đến chính cậu ta cũng không phát hiện ra trong giọng nói của mình có ý tứ làm nũng, có chút tủi thân lại hơi dính người, giống như bụi mưa chui vào lòng Hàn Dữ Tiếu.

Lực tay cầm bút của Hàn Dữ Tiếu đột ngột tăng lên, ngòi bút hung dữ chọc thủng cả trang giấy.

Nhưng cậu chịu đụng, không liếc mắt đến Thẩm Văn Hiên.

Thẩm Văn Hiên tự làm mình mất mặt cũng chẳng thèm nghe giảng nữa, cứ ngơ ngác úp mặt trên bàn nhìn gương mặt nghiêng của Hàn Dữ Tiếu.

Dưới ánh nắng, Hàn Dữ Tiếu trong chiếc sơmi trắng sạch sẽ đẹp trai đến mức có thể đi đóng phim thanh xuân thần tượng rồi.

Thẩm Văn Hiên chép miệng, cảm thấy Hàn Dữ Tiếu thật đẹp trai.

Vốn cậu ta ghét Hàn Dữ Tiếu, còn muốn đối đầu nữa, nhưng sau Hàn Dữ Tiếu giúp cậu ta học bù, giúp cậu ta đuổi mấy tên côn đồ, cậu ta phát hiện ra thì ra Hàn Dữ Tiếu là kẻ có nghĩa khí, người cũng thông minh.

Cậu ta muốn làm anh em tốt với Hàn Dữ Tiếu cả đời, giống như cậu ta và chung Ninh vậy.

Kết quả Hàn Dữ Tiếu không vui.

Thẩm Văn Hiên ủ rũ đổi hướng nhìn, không nhìn Hàn Dữ Tiếu nữa, càng nhìn càng đau đầu.

Một chốc sau, một viên giấy nhỏ lăn đến trước mặt cậu ta.

Cậu ta mở ra thì thấy nét chữ trẻ con tròn tròn của Chung Ninh.

“Bọn tớ hôn môi rồi!!!” Tiểu thiếu gia viết ba cái dấu chấm than.

Đại khái là vẫn không phục nên bên dưới viết thêm mấy chữ “Không phải chỉ một lần”.

Một Thẩm Văn Hiên chưa từng yêu đương nhưng kinh nghiệm tình trường đầy mình, cảm thấy coi thường, lật một mảnh giấy dũng mãnh viết lại mấy chữ.

Lại dùng đường cũ đưa cho tiểu thiếu gia.

Tiểu thiếu gia mở giấy ra đọc, tức đến muốn khóc.

“Thế cậu vẫn còn là một con gà giò…”

Cậu căm giận vò nát tờ giấy nhỏ, chuẩn bị dùng giải thích bản thân đang dùng tình cảm để theo đuổi tình yêu diễn đạt chuyện mình và Ngu Hành Chu đã có bước tiến vĩ đại.

Thế nhưng lại nghe giọng nói tức giận của giáo viên trên bục giảng “Chung Ninh, Thẩm Văn Hiên đứng lên trả lời.”

Tiểu thiếu gia học bá mơ màng đứng lên, mơ màng trả lời sai.

Cuối cùng là Thẩm Văn Hiên vẻ mặt cũng mơ màng đúng lên sau cậu, cả hai bị phạt đứng.

“Tại cậu đấy” Tiểu thiếu gia nghiến răng mèo nói vào tai Thẩm Văn Hiên, đây là lần đầu tiên cậu bị phạt đứng.

Khách quý thường kì của hình thức phạt đứng Thẩm Văn Hiên “Tại tớ cái gì, tớ nói sai đâu”

Thẩm Văn Hiên vẫn không dời được ánh mắt khỏi Hàn Dữ Tiếu trong lớp, càng nhìn càng thấy đẹp trai.

“Thật ra Hàn Dữ Tiếu nhìn thì… còn đẹp hơn con gái” Cậu ta nhỏ giọng lẩm bẩm, tiểu thiếu gia tò mò nhìn sang thì lại lắc đầu.

Nhưng qua một lát, cậu ta lại khều tay Tiểu Thiếu Gia.

“Tối nay đến nhà tớ” Cậu ta nói.

Tiểu thiếu gia không vui lắm, cậu còn muốn đi tìm Ngu Hành Chu.

“Trong máy tính của tớ còn phim đàn ông với đàn ông đó đó” Thẩm Văn Hiên nháy mắt “Cậu xem không? Cậu không xem thì làm sao làm được cho ngưu lang nhà cậu?”

Tiểu thiếu gia ngây ngẩn của người.

Cậu ta ngẩng đầu nhìn bảng đen.

“Ôi cao xa đường Thục khó, khó tận tới trời xanh… Ngu Hành Chu đẹp trai như thế chắc chắn trước kia có rất nhiều bạn trai bạn gái cũ…, Tàm Tùng Ngư Phù vương.. Ngu Hành Chu chắc là kinh nghiệm phong phú lắm… Đến nay đã bốn vạn tám nghìn năm Ngu Hành Chu ấy mà, cậu có muốn cùng tớ…”

[In nghiêng là thơ, trích trong bài Thục Đạo Nan – Lý Bạch]

“Xem” Tiểu thiếu gia đỏ mặt, ngoắc tay Thẩm Văn Hiên.

“Thẩm Văn Hiên Chung Ninh! Đứng phạt không được nói chuyện!”

Tiểu thiếu gia và Thẩm Văn Hiên cùng cúi đầu đọc sách.

Hai người từ mặt đến tai đều hồng cả lên.

Giáo viên gật đầu vừa lòng, cảm thấy chắc chắn hai đứa đã biết sai.



Hai đứa vừa đọc thơ Lý Bạch vừa gạ nhau xem phim “đó đó” không sợ Lý Bạch tức chết à=)))
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Tiểu thiếu gia từng đến nhà Thẩm Văn Hiên rất nhiều lần nhưng lần đầu tiên có cảm giác chột dạ như thế này.

Hai người nhón chân bước lên cầu thang, bước chân nhẹ nhàng như mang đệm thịt của mèo nhỏ, vèo một cái lẩn vào trong phòng Thẩm Văn Hiên.

Dì giúp việc đứng dưới lầu nhìn hai đứa trẻ đầy khó hiểu, mang ít hoa quả lên cho bọn nó cũng bị từ chối.

Nhà của Thẩm Văn Hiên cách nhà họ Chung cũng không quá xa, đứng trong cửa sổ nhìn ra ngoài đã có thể nhìn thấy nóc nhà họ Chung.

Tiểu thiếu gia dán hai mắt lên cửa sổ, cứ có cảm giác chột dạ, không biết nên nhìn vào đâu, mặt đã bắt đầu đỏ lên.

Thẩm Văn Hiên cam đoan với cậu “Bố mẹ tớ không có nhà”

Hai người buông rèm cửa xuống, nghiêm túc che kín cửa sổ kính, khóa cả cửa ra vào.

Sau đó mới lén lút mở máy tính của Thẩm Văn Hiên lên.

Bên bàn còn xếp cả đống bài tập của cả hai, tiểu thiếu gia làm bài nhanh như gió còn ngoại lệ một lần để Thẩm Văn Hiên chép bài, thế mà vẫn nghiêm trang chững chạc nói “Chỉ một lần này thôi đấy.”

Thẩm Văn Hiên chẳng thèm để ý cậu, vội vàng mở chỗ hàng cất giấu trong máy tính ra.

Tiểu thiếu gia ôm chân ngồi trên đất, hếch cằm lên, tò mò hỏi Thẩm Văn Hiên “Sao cậu lại có mấy cái này? Cậu không thích con gái à?”

Thẩm Văn Hiên cầm chuột máy tính click loạn lên, gãi gãi tóc, muốn giải thích với tiểu thiếu gia nhưng lại cảm thấy không biết phải nói thế nào.

“Thì thế… dạo này có một người, một người con trai rất tốt, rất tốt với tớ, tỏ tình với tớ”

Cậu ta còn chưa nói xong.

Tiểu thiếu gia nghiêng đầu hỏi “Hàn Dữ Tiếu tỏ tình với cậu?”

Suýt nữa thì Thẩm Văn Hiên ngã lăn từ trên ghế xuống, nhìn tiểu thiếu gia bằng vẻ mặt hoảng sợ, lắp bắp “Sao sao sao sao cậu biết?”

Học bá mấy người đều biết thuật đọc tâm hả???

Tiểu thiếu gia vẻ mặt vô tội “Gần đây cậu chỉ ở bên cạnh cậu ta thôi”

Thẩm Văn Hiên trưng ra cái vẻ mặt như vừa bị sét đánh.

Tiểu thiếu gia kéo áo cậu ta “Cậu nhận lời Hàn Dữ Tiếu chưa? Cho nên mới muốn xem chuyện đó giữa đàn ông với đàn ông?”

“Không phải!” Thẩm Văn Hiên như mèo con xù lông, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên “Tớ thích con gái mà!”

“Ồ…” Tiểu thiếu gia dài giọng, nhìn Thẩm Văn Hiên rồi lại chỉ về hướng màn hình máy tính.

Thẩm Văn Hiên thẹn quá hóa giận “Cậu còn nói tiếp thì tớ không cho xem nữa!”

Tiểu thiếu gia ngậm miệng luôn, còn làm động tác kéo khóa miệng.

Con thuyền nhỏ hữu nghị xóc nảy nhiều lần cuối cùng cũng tạm thời vững vàng.

~~~*~~~

Thẩm Văn Hiên cũng không biết mình tải được loại phim gì về, cho nên lúc video đầu tiên chiếu hình ảnh ba người đàn ông vạm vỡ, cả cậu ta và tiểu thiếu gia đều mang cái vẻ mặt mơ màng.

“Có cả người quay phim nữa à?” Cậu ta hỏi tiểu thiếu gia.

Tiểu thiếu gia cũng nhìn cậu ta bằng ánh mắt nghi hoặc “Người quay phim thì sẽ không xuất hiện trong ống kính đâu, hẳn là đạo diễn chỉ đạo diễn xuất nhỉ?”

Thẩm Văn Hiên hiểu ra, cảm thấy tiểu thiếu gia nói rất có lý. Hai người đàn ông làm chuyện khó như vậy nhất định phải có người hướng dẫn.

Giây tiếp theo, họ nhìn thấy ba người đàn ông hôn nhau, rồi bắt đầu cởi quần áo…

Thẩm Văn Hiên vội vã tắt video.

Tiểu thiếu gia im lặng vùi mặt vào trong chăn, chỉ để hở hai cái tai đỏ bừng
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Lúc Thẩm Văn Hiên và tiểu thiếu gia đi từ trong phòng ra thì trời đã tối rồi.

Hai người nói với dì giúp việc là không ăn tối nên cũng chẳng có ai tới làm phiền họ.

Đến bảy giờ rưỡi, hai người đi từ trên phòng xuống, mỗi người lấy một que kem.

Tiểu thiếu gia mặt đỏ bừng cầm kem dâu tây, màu sắc trên mặt còn hồng hơn cả kem.

Video thứ hai họ xem là video hai người, Thẩm Văn Hiên còn biết điều, chọn một cái có bối cảnh vườn trường tương đối ngây thơ, hai người đàn ông trong video đều mặc áo sơmi trắng quần bò, người công thì rất cao, có khi hơn một mét tám, đặt người thấp hơn kia lên bàn rồi mở hai chân người đó ra.

Thẩm Văn Hiên xem mà toát mồ hôi, cậu ta nhịn không được liên tưởng người đàn ông cao cao kia là Hàn Dữ Tiếu.

Nhưng xem một lát, trong lòng lại bắt đầu soi mói.

Hàn Dữ Tiếu đẹp trai hơn người này nhiều, tay cũng đẹp hơn, giọng nói cũng dễ nghe hơn.

Có một lần học thể dục, quần áo Hàn Dữ Tiếu ướt cả nên phải cởi bớt ra, để lộ dáng người hơi gầy mà khỏe mạnh bình thường vẫn bị quần áo che đi, cả cánh tay có cơ bắp nữa.

Cậu ta không nhịn được sờ soạng một tí, thế mà bị Hàn Dữ Tiếu gạt tay thẳng, còn mắng cậu ta, thế nhưng cũng không thấy giận dữ gì.

Một lát sau, Hàn Dữ Tiếu bảo mình chịu thiệt, mặt không đổi sắc chạy đến sờ eo cậu ta, bảo là phải sờ lại cho công bằng.



Thẩm Văn Hiên liếm kem, sắc hồng trên mặt vừa mới giảm xuống một chút đã lại tăng cao.

Cuối cùng cậu ta cũng nhận ra, từ đầu Hàn Dữ Tiếu này đã không có ý tốt.

Trong phòng im lặng trong chốc lát.

Hai người im lặng ăn kem, ánh mắt đều sáng lấp lánh, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Qua một lúc, tiểu thiếu gia hỏi Thẩm Văn Hiên “Cậu đã bao giờ nghĩ sẽ ở bên Hàn Dữ Tiếu chưa?”

Thẩm Văn Hiên không nói gì, cắn một miếng kem ngậm vào trong miệng, hơi lạnh từ miếng kem có vị sữa chậm rãi tan ra.

Đã lâu rồi cậu ta không ăn hết một cây kem to như thế, dạ dày không tốt, nếu ăn nhiều sẽ bị đau bụng.

Sau khi Hàn Dữ Tiếu biết thì tự quyết định phải quản lý cậu ta, không cho ăn nhiều đồ lạnh bao giờ, một khi bị phát hiện thì sẽ tăng thêm bài tập giao cho cậu ta.

Nhưng trời nóng đột ngột, Thẩm Văn Hiên làm sao chịu được, đôi mắt nhìn người khác đi mua kem dần trở nên tha thiết, tức giận vẽ một con rùa vào quyển sách, trên con rùa kia viết thêm tên Hàn Dữ Tiếu.

Hàn Dữ Tiếu vừa bực mình vừa buồn cười, đi mua cho Thẩm Văn Hiên cây kem bằng nửa cái bàn tay, hai người cùng ăn, chỉ vì muốn Thẩm Văn Hiên đỡ thèm.

Thẩm Văn Hiên tức giận mắng cậu keo kiệt, rồi lại ngoan ngoãn nghe lời, đầu lưỡi hồng phấn dán lên cái kem, còn cắn mãi không buông chỉ mong ăn được nhiều thêm vài miếng.

Có vài lần cậu ta thấy sắc mặt Hàn Dữ Tiếu cứng lại, tưởng rằng cậu muốn mắng mà không biết mắng thế nào.

Hiện giờ Hàn Dữ Tiếu không quản cậu ta nữa, ăn bao nhiêu kem cũng không ai quản, muốn bao nhiên thì ăn bấy nhiêu.

Nhưng cắn một miếng kem sữa đầy miệng, lạnh đến mức răng va vào nhau lập cập mà chẳng có vị gì, chẳng ngon bằng lúc tranh ăn với Hàn Dữ Tiếu.

“Tớ không nhận lời cậu ấy” Thẩm Văn Hiên ủ rũ “Cậu ấy tỏ tình làm tớ sợ, mắng cậu ấy bảo là cậu ấy lừa gạt tớ, không thật lòng muốn làm anh em với tớ”

“Sau đấy cậu ấy không thèm để ý đến tớ luôn” Thẩm Văn Hiên nói với vẻ tội nghiệp.

Tiểu thiếu gia đồng tình vỗ vỗ vai cậu ta.

“Cậu thì sao?” Thẩm Văn Hiên hỏi tiểu thiếu gia “Cái người cậu bao đấy, anh ta có thích cậu không?”

Tiểu thiếu gia không trả lời được.

Vốn cậu cũng chẳng phải kẻ tinh tường với chuyện yêu đương, đến tận lúc này vẫn là Ngu Hành Chu điều khiển mối quan hệ của họ.

Có đôi khi cậu cảm thấy Ngu Hành Chu có thích mình một chút, có đôi khi lại cảm thấy Ngu Hành Chu chỉ coi cậu là một đứa trẻ mà thôi.

Nhưng cậu không nhụt chí.

“Tớ có thể cố gắng thêm chút nữa” Tiểu thiếu gia nghiêm túc nói với Thẩm Văn Hiên “Tớ chưa từng hi vọng anh ấy có thể thích tớ một trăm phần trăm, chỉ cần anh ấy thích tớ một chút thôi là được rồi”

Cậu dùng ngón trỏ và ngón cái giữ một khoảng không nhỏ xíu trước mặt nhìn Thẩm Văn Hiên.

Thẩm Văn Hiên nghĩ thầm, quả thực là rất ít.

Cậu ta cảm thấy đau lòng thay tiểu thiếu gia một chút, thế nhưng nghĩ lại, còn Hàn Dữ Tiếu thì sao, lúc Hàn Dữ Tiếu tỏ tình với cậu ta, phải chăng cũng chỉ mong có được một chút thích như thế?



Tiểu thiếu gia đeo cặp sách lên lưng đi về nhà, trước khi đi còn khuyên Thẩm Văn Hiên đối xử tốt với Hàn Dữ Tiếu một chút, dù không ở bên nhau thì cũng đừng làm người ta khổ quá.

“Bị người mình thích từ chối là chuyện rất khó chịu” Tiểu thiếu gia nghiêm túc nói với Thẩm Văn Hiên “Tuy rằng Hàn Dữ Tiếu cứ tranh vị trí số 1 với tớ nhưng cậu ấy cũng không phải người xấu”

Tiểu thiếu gia đi rồi, Thẩm Văn Hiển ngồi ngẩn người thật lâu chỗ cầu thang.

Lần đầu tiên cậu ta cảm thấy căn nhà trống trải đến vậy.

Công việc của cha mẹ vẫn luôn bận rộn, thường thường trong nhà chỉ có cậu ta và dì giúp việc. Cậu ta cũng đã quen như vậy.

Nhưng sau khi học bù với Hàn Dữ Tiếu, có đôi lần học quá muộn, cậu ta liền kéo Hàn Dữ Tiếu ở lại, hai người cùng xem TV cùng chơi game. Hàn Dữ Tiếu chơi giỏi hơn nhưng cuối cùng vẫn nhường cậu ta.

Buổi tối hai người ngủ chung giường, trên người cùng một loại mùi hương sữa tắm, Thẩm Văn Hiên như con chó nhỏ gác lên người Hàn Dữ Tiếu, cảm thấy nếu đây mà là anh trai của mình thì tốt.

Cậu ta suy nghĩ, dạ dày lại bắt đầu đau.

Ăn hết cả một cái kem thì dạ dày đã bắt đầu không ổn, đau đến mức sắc môi cũng trở thành màu trắng.

Cậu ta biết thuốc dạ dày để ở đâu, nhưng không đi lấy.

Hàn Dữ Tiếu nhận được điện thoại của Thẩm Văn Hiên lúc đang đi làm, quần áo ướt mồ hôi, di động trong ngực rung liên hồi.

Cậu nhìn tên trên màn hình điện thoại, vốn không định nghe máy, nhưng lại nhịn xuống, bấm nghe.

Điện thoại vừa được kết nối đã nghe tiếng hít mũi của Thẩm Văn Hiên.

Trong lòng cậu căng thẳng “Thẩm Văn Hiên?”

Thẩm Văn Hiên nghe thấy tiếng cậu, cảm thấy dạ dày càng đau hơn.

Cậu ta quệt mũi, nhỏ giọng nói “Hàn Dữ Tiếu, tớ đau dạ dày”

Hàn Dữ Tiếu cởi nút áo bảo hộ lao động “Cậu đang ở nhà à?”

“Ừ”

“Đợi tớ đến”
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Thẩm Văn Hiên và Hàn Dữ Tiếu lại tốt đẹp.

Tiểu thiếu gia ngồi sau ôm thâm cừu khổ hận mà nhìn hai người đó, Thẩm Văn Hiên ngoan ngoãn nghe Hàn Dữ Tiếu giảng bài toán, ánh mắt thì như lọt vào sương mù mà miệng lại ngây ngô cười với Hàn Dữ Tiếu.

Hàn Dữ Tiếu gõ nhẹ một cái lên đầu cậu ta cũng không giận, còn mong hai người gần nhau một chút.

Tiểu thiếu gia tức giận, bài toán đó cậu cũng biết, sao không đến hỏi cậu!

Đáng tiếc Thẩm Văn Hiên còn chẳng liếc đến cậu, hai người kia tay đều giấu dưới bàn, một lát sau Thẩm Văn Hiên đã đỏ mặt.

Tiểu thiếu gia tức giận chạy đi, không thèm nhìn hai người kia nữa.

Cậu mở di động ra, thông báo đầu tiên trên màn hình chính là tin nhắn của Ngu Hành Chu “Anh lên máy bay rồi. Đừng gọi”

Ngu Hành Chu đi công tác.

Lúc buổi sáng Thẩm Văn Hiên nghe được tin tức này, thông minh hiếm có mà tò mò hỏi “Ngưu lang thì xuất ngoại làm gì? Công việc của anh ta bây giờ phải là cậu mới đúng chứ?”

Tiểu thiếu gia không nói gì, ngồi yên ở chỗ của mình, lấy một viên chocolate từ hộp quà Ngu Hành Chu tặng ra ăn.

Hộp chocolate này cậu vẫn giữ trong tủ lạnh, ăn rất chậm, chỉ dám ăn từng chút một bởi vì đó là Ngu Hành Chu làm, cậu muốn giữ được lâu thêm chút nào hay chút ấy.

Nhưng đến giờ trong hộp cũng chỉ còn hai cái.

Viên này là vị matcha, hương vị hơi cay một chút, tiểu thiếu gia cắn nhỏ viên chocolate, trong cổ họng toàn là vị matcha.

Cậu nhớ đến chiếc xe đắt tiền của Ngu Hành Chu, nhớ đến cái đồng hồ giá trên trời anh vẫn đeo, còn cả lúc Ngu Hành Chu nghe điện thoại, cậu nghe được đôi câu vài lời.

Vị cay của matcha, tựa như vẫn đang lan trong cổ họng.

“Em hơi nhớ anh” Cậu nhắn tin cho Ngu Hành Chu, suy nghĩ một chút rồi xóa chứ “hơi” đi.

“Em nhớ anh”

Tin nhắn gửi thành công.

Ngu Hành Chu vừa xuống máy bay đã nhận được tin nhắn này, di động trong ngực rung lên một chút.

Nhưng anh không xem.

“Đến Nghĩa trang Hoa Sam” Anh nói với tài xế.

Anh có được lần hiếm hoi không tự lái xe, ngồi ở ghế sau, bên cạnh là một đóa bách hợp màu trắng vừa chớm nở, được gói trong vải trắng nơ xanh, còn vương cả sương sớm.

Ngu Hành Chu nhắm nghiền hai mắt, trước mắt lại hiện lên hình ảnh người thiếu nữ mặc váy vàng gầy yếu xanh xao có ánh mắt rất đen, diện mạo cũng xem là xinh đẹp. Nhưng thời gian đau ốm quá dài phá hủy cơ thể cô ấy, cũng cướp đi tất cả những nét xinh đẹp từng có.

Cô ấy trong trí nhớ của Ngu Hành Chu dường như vĩnh viễn dừng lại ở tuổi hai mươi lăm.

Ngu Hành Chu còn nhớ rõ dưới ánh đèn, cô ấy quay đầu lại, màu vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt khiến cô ấy nhìn có vẻ khỏe mạnh được một chút.

“Nếu không thì anh cưới em đi, Ngu Hành Chu” Cô ấy nói cứ như thể chỉ đùa vui, thế nhưng trong đáy mắt lại có sự chờ mong rõ ràng.

Chiếc xe màu đen chạy qua nội thành, chậm rãi tiến đến khu ngoại ô, bên ngoài vừa đúng khi nắng, cửa hàng bán hoa ven đường đều đã mở, tất thảy đều là những bông hoa xinh đẹp tràn sức sống dưới nắng.

“Được thôi” Trong trí nhớ, Ngu Hành Chu chẳng hề gì mà đồng ý luôn, giống như chuyện anh đồng ý không phải hôn ước, mà chỉ là về nhà ăn một bữa cơm.

Ngu Hành Chu ba mươi hai tuổi sờ lên ngón áp út trên bàn tay mình, nơi ấy trống không, đến tận bây giờ vẫn chưa từng có chiếc nhẫn nào được đeo lên chỗ ấy.

Mà người con gái anh từng hứa hẹn sẽ cưới về, đã an nghỉ nhiều năm trong phần mộ.
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Đến nghĩa trang, Ngu Hành Chu cầm hoa bước đến tận những hàng mộ trong cùng.

Nơi này không gian rất rộng, cây lá sum suê, mặt đất sạch sẽ, trên mặt cỏ còn có cả đài phun nước và tượng điêu khắc bằng cẩm thạch.

Nếu không có những mộ bia lạnh lẽo, có lẽ nơi này giống công viên hơn.

Ngu Hành Chu đặt bó hoa xuống, ảnh chụp trên bia mộ là cô gái xinh đẹp tên Lê Phồn, không thể nhìn ra dáng vẻ ốm yếu đau bệnh về sau, chỉ có đôi má lúm nho nhỏ lúc mỉm cười.

Đây là ảnh chụp lúc cô hai mươi tuổi.

Ngu Hành Chu không chịu được, châm một điếu thuốc.

Lê Phồn là ân nhân của anh. Trước kia anh bỏ học, suýt nữa bị người ta đánh chết, là Lê Phồn nhặt anh về nhà.

Trong căn phòng nhỏ cách vách ấy, anh có một chốn dừng chân, cũng nhờ thế mà anh thoát chết.

Sau này anh phát đạt, cũng chẳng phải con đường làm ăn tử tế, kiếm được nhiều tiền, cũng cho Lê Phồn rất nhiều.

Nhưng Lê Phồn không muốn.

Khi đó Lê Phồn chỉ có thể sống thêm được không đến một năm, cô nằm trên giường bệnh hỏi Ngu Hành Chu, có thể cưới cô không.

Cô ra vẻ thoải mái nói, chỉ là cô muốn mặc áo cưới, dù sao sống cũng không được bao lâu nữa, tìm đại một người kết hôn là được, mà vừa hay quen với Ngu Hành Chu, cô cũng lười tìm ai khác.

Nhưng Ngu Hành Chu nhìn vào mắt cô, biết cô đang nói dối.

Cô thích Ngu Hành Chu.

Cô chỉ có thể sống một năm.

Ngu Hành Chu chẳng suy nghĩ gì nữa, liền đồng ý.

Anh không hỏi bản thân có yêu Lê Phồn không, trong lòng anh đã có đáp án. Nhưng Lê Phồn là ân nhân, lại chỉ có thể sống không quá một năm.

Ngu Hành Chu tuy rằng không phải kẻ đi con đường chính đạo, nhưng cũng hiểu bản thân có nghĩa vụ làm Lê Phồn vui vẻ một chút, vì anh thiếu nợ Lê Phồn.

Ngày hôm ấy cầu hôn Lê Phồn, Ngu Hành Chu mua một chiếc nhẫn rất to, còn mua một đóa hoa bách hợp mà Lê Phồn thích, thêm cả mấy bông cát cánh màu tím.

Lê Phồn đã chọn xong áo cưới, váy đuôi cá trắng dừng trên thắt lưng tinh tế, từng đốm sáng lấp lánh đọng trên đó.

Lê Phồn nói cô thật hạnh phúc, có thể gả cho Ngu Hành Chu, cô cảm thấy mình sống không uổng phí.

Nhưng chẳng đợi đến khi Ngu Hành Chu mang nhẫn và hoa đến tay, cô đã xảy ra chuyện.

Kẻ bắt cóc Lê Phồn chính là đối thủ một mất một còn với Ngu Hành Chu, không giết được Ngu Hành Chu liền tìm cách bắt cóc vị hôn thê mà anh đã thừa nhận.

Dưới ánh nắng, Ngu Hành Chu nhìn Lê Phồn cười tươi như hoa trên bia mộ, khói thuốc tản ra từ giữa ngón tay anh, cuộn lên cao rồi tan vào không khí.

Anh không biết Lê Phồn có hận anh không, có hối hận đã gả cho anh không.

Ngu Hành Chu không thể nhìn thấy Lê Phồn lúc ra đi.

Nói cho đúng, anh còn chẳng thể thấy được một Lê Phồn đầy đủ.

Người hôm qua còn nắm tay anh, hờn dỗi như một cô bé bảo rằng bánh cưới của họ không được làm quá ngọt, thế mà đến cả một cơ thể đầy đủ cũng không còn.

Chỉ có một cái đầu lâu trắng bệch, mang những viết thương rách nát, ngâm trong dòng nước sông lạnh băng, nhìn chằm chằm vào Ngu Hành Chu.

Cô từng nói chẳng có gì để lại.

Cũng chẳng còn đến một năm sống trên đời.

Từ khoảnh khắc quyết định gả cho Ngu Hành Chu, cô chỉ còn có nửa tháng để sống.

—-

Từ đó về sau, bên cạnh Ngu Hành Chu không có người tình cố định nào.

Công việc làm ăn càng lớn, đối thủ một mất một còn năm đó đã sớm thành cô hồn dã quỷ, bị anh nghiền xương thành tro.

Những mảng tối trong chuyện làm ăn cũng dần bị anh xóa bỏ sạch sẽ, anh không còn là tên đầu đường xó chợ năm xưa, mà là “Ngu tiên sinh” được người tôn kính được người sợ hãi.

Không đếm được số mỹ nhân đến bên cạnh anh, nam nữ đều đủ cả, ai ai cũng có dáng người hấp dẫn mặt mũi xinh đẹp, vô cùng nghe lời. Anh cũng đã bước qua những tháng ngày hoang đường.

Nhưng anh vẫn vậy.

Vẫn là đêm khuya mơ thấy Lê Phồn, mơ thấy cô trên giường bệnh, gầy đến mức chỉ còn xương thôi, lại vẫn cười ấm áp.

Giọng nói của cô dịu dàng “Ngu Hành Chu, ai cũng bảo mệnh anh ngang, nói trong mệnh anh có sát. Nhưng em không tin, em chẳng sống được mấy tháng nữa, còn có thể bị hại đến thế nào?”

Thế mà rồi cô cũng bị anh hại chết.

Mà cái đêm trước khi chết, cô hỏi Ngu Hành Chu, có phải vì anh thích nên mới cưới cô không.

Ngu Hành Chu dừng lại một chút, không nói gì, chỉ nhìn cô khó hiểu.

Lê Phồn cười cười, không tiếp tục câu hỏi của mình, cúi đầu nhìn trang sức hôn lễ đã chuẩn bị xong.

Điều cô muốn thật ra chẳng nhiều gì, vậy mà cuối cùng cũng không có được.

Ngu Hành Chu trời sinh giỏi nói dối, ngày ấy lại không nói tiếng nào.

Điếu thuốc trên tay Ngu Hành Chu cháy hết, tàn thuốc rơi xuống, từ ấm áp biến thành lạnh lẽo.

“Lê Phồn, anh có người mình thích” Ngu Hành Chu nhìn bia mộ nói, điếu thuốc cháy đến làm bỏng tay nhưng anh lại không cảm giác được “Em ấy còn là một cậu nhóc, trẻ tuổi, không hiểu chuyện. Thích ai không thích lại thích anh.”

“Em biết đám trẻ con mà, tuổi nhỏ vì tình yêu mà đòi sống đòi chết, đợi đến khi trưởng thành gặp những chuyện tốt hơn mới nhận ra bản thân buồi cười thế nào.”

Ngu Hành Chu nhớ đến gương mặt trẻ con của tiểu thiếu gia, nhớ tới hàng mi thật dày thật mềm mại, lúc hôn môi làn mi của tiểu thiếu da sẽ chạm lên mặt Ngu Hành Chu.

Anh sống đến ba mươi hai tuổi, lần đầu tiên yêu một người.

Lại là một người từ đầu đến chân không phù hợp với anh.

“Em ấy quá nhỏ, lại ngoan. Đợi đến khi em ấy trưởng thành thì anh đã già lâu rồi.” Ngu Hành Chu nhìn ảnh chụp Lê Phồn bằng ánh mắt dịu dàng “Em bảo anh hà tất phải làm hỏng một đứa nhỏ, đúng không? Đến khi em ấy có cả khoảng trời rộng lớn, anh lại tiếc không muốn buông tay, thế thì khó coi lắm.”

Ngu Hành Chu dụi điếu thuốc.

Còn một câu anh chưa nói, trước mộ Lê Phồn nói ra dường như quá tàn nhẫn.

Anh lớn tuổi rồi, bắt đầu tin vào số mệnh.

Anh chưa từng yêu Lê Phồn, nhưng khoảnh khắc mất đi cô đã đủ khiến trời sụp đất nứt.

Hiện giờ anh yêu tiểu thiếu gia thật.

Anh bắt đầu sợ thật sự trong mệnh anh có sát, tội nghiệt trước kia đều sẽ quay lại, liên lụy đến viên ngọc quý Chung Ninh của lòng anh.
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Tiểu thiếu gia không biết Ngu Hành Chu đi đâu.

Lúc tan học Thẩm Văn Hiên đã chạy theo Hàn Dữ Tiếu, trước lúc chạy đi còn giả mù sa mưa hỏi tiểu thiếu gia có muốn đến học nhóm cùng không.

Chung-đứng thứ hai toàn thành phố-Ninh từ chối, cậu đã nhìn thấu sự giả dối của Thẩm Văn Hiên, học bù cái gì, rõ ràng là hẹn hò.

Thẩm Văn Hiên hài lòng nắm tay Hàn Dữ Tiếu chạy mất, còn không ngồi cái xe to nhà mình mà nhất định trèo lên ngồi sau cái xe đạp cũ nát của Hàn Dữ Tiếu.

Tiểu thiếu gia nhìn hai người bọn họ chậm rãi biến mất, nhìn tài xế nhà Thẩm Văn Hiên ấm ức lái xe theo sau cả hai, đột nhiên có chút hâm mộ.

Cậu nhớ Ngu Hành Chu, nhưng mà Ngu Hành Chu còn chẳng thèm trả lời tin nhắn của cậu.



Lúc tiểu thiếu gia nhận điện thoại của Ngu Hành Chu thì đã là mười giờ tối.

Cậu cũng đang đắn đo không biết có nên gọi cho Ngu Hành Chu hay không.

Sợ quấy rầy anh, nhưng nhớ anh.

Chưa suy nghĩ xong, điện thoại đã vang lên.

Ngu Hành Chu nói anh đang ở trước nhà cậu.

Tiểu thiếu gia mở to mắt, mặc áo ngủ chạy thẳng xuống nhà, trên chân còn xỏ đôi dép thỏ phủ lông trông như quả cầu tuyết nhỏ, chạy thẳng từ cửa sau nhà ra ngoài.

Quả nhiên Ngu Hành Chu đang đợi cậu.

Anh đứng dưới gốc cây gạo đang nở hoa đỏ rực, dáng người cao ráo lại thanh tú, có chút phong trần mệt mỏi nhưng vẫn anh tuấn thư lãng.

Tiểu thiếu gia nhào vào ngực Ngu Hành Chu.

Ngu Hành Chu ôm cậu vào lòng.

“Em rất nhớ anh” Tiểu thiếu gia giọng vang vang nói vậy, ánh mắt tỏa sáng, trên người còn mang hương vị thoải mái khi vừa tắm xong.

Ngu Hành Chu không nhịn được, cúi xuống hôn cậu.



Môi Ngu Hành Chu hơi lạnh, dán lên đôi môi mềm mại ấm áp của tiểu thiếu gia một hồi rồi cũng nóng lên.

Anh gần như là nóng nảy đoạt đi không khí trong miệng tiểu thiếu gia, một tay hung ác giữ chặt thắt lưng cậu, tiểu thiếu gia rất gầy, một cánh tay anh đã có thể ôm chặt cậu vào ngực.

Nhưng anh cảm thấy chưa đủ, còn cần nhiều hơn nữa, làm cho tinh linh trên trời cao này ngã hoàn toàn xuống chốn phàm trần, ngã vào trong ngực anh.

Hôm nay anh ở nghĩa trang tới tận khi bóng đêm phủ khắp núi, có lẽ con người ở nơi như thế sẽ càng nghĩ nhiều.

Anh nhìn dáng vẻ tươi cười của Lê Phồn, đột nhiên nghĩ đến mình sau khi chết, có lẽ còn chẳng bằng cô.

Lê Phồn có người thân có bạn bè, còn có cả anh luôn nhớ tới.

Mà anh không cha không mẹ, cô cô linh linh bước đến kiếp sau, đến bờ vực sinh lão bệnh tử cuối cùng cũng chỉ có một mình.

Tiểu thiếu gia của anh, Chung Ninh của anh, khi đó hẳn đã già nua tóc bạc lại vẫn đầy quyến rũ.

Cậu khi ấy chắc hẳn đã nắm tay một ai khác, đầu gối tay ấp trên chiếc giường ấm áp, nói liên miên chuyện vặt một ngày rồi cùng nhau say giấc.

Ngu Hành Chu ảo não khép mắt lại, anh chỉ nghĩ một chút thôi, lục phủ ngũ tạng đã đau thấu, tựa như bị thiêu đốt.

Anh oán hận khuôn mặt không rõ ràng của gã đàn ông trong tưởng tượng, căm hận người ngoài dắt tiểu thiếu gia từ trong tay anh đi mất, căm hận kẻ ngày sau đồng hành bên cậu bước qua mỗi ngày của cuộc sống.

Sau đó anh nhìn thấy tin nhắn từ tiểu thiếu gia.

Tin nhắn kia gửi đến từ lâu, nằm yên trong điện thoại cả một ngày trời mới được mở ra.

“Em nhớ anh”

Ba chữ nhẹ nhàng mềm mại, có chút ý làm nũng có một chút tủi thân.

Phòng tuyến trong tim Ngu Hành Chu bị ba chữ này đánh nát, tan tác không còn một mảnh.

Ngu Hành Chu còn công việc quan trọng ngày mai đấy, yêu cầu đêm nay anh phải ở lại nơi đó.

Thế nhưng đọc tin nhắn xong, anh lên xe, đi ngay lúc tối trời để trở về thành phố T, trở về bên cạnh tiểu thiếu gia của anh.

Lúc này anh đang ôm chặt tiểu thiếu gia trong ngực, tiểu thiếu gia mềm mại như một cái kẹo chanh đường, trong cổ họng vang lên tiếng nức nở nhỏ như mèo con.

Lúc này anh mới có chút cảm giác an tâm, trái tim trong ngực kia như cây khô gặp mưa xuân, dần sống lại.

Tiểu thiếu gia bị anh hôn đến không thở nổi, không thể chịu đựng đành phải đẩy anh ra.

Ngu Hành Chu không cam lòng buông cậu ra, hai đôi môi ẩm ướt tách ra kéo theo một sợi chỉ bạc.

Đang là ban đêm, ngoài trời yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, gió đêm thổi tới đưa theo cả hương hoa trong ý lạnh.

Tiểu thiếu gia ghé vào trong ngực anh nhìn nhìn, mặt đỏ bùng, giống như trái đào mật căng mọng, e lệ, khoe ra hàm răng trắng tinh.

Nhìn nhau, hai ngươi lại hôn lần nữa.
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Ngu Hành Chu tranh thủ thời gian trở về, trước sớm mai đã phải quay lại chỗ làm việc.

Tiểu thiếu gia sáng mai cũng phải lên lớp, làm một bé học bá, cậu sẽ không dễ trốn học.

Ngu Hành Chu ôm tiểu thiếu gia ngồi trong xe một lát, hai người chuyện trò chẳng bao lâu đã giục tiểu thiếu gia về.

Tiểu thiếu gia có chút luyến tiếc, giữ ngón tay Ngu Hành Chu mãi không chịu buông lại chẳng nói lời nào, chỉ dùng đôi mắt đen láy nhìn anh.

Ngu Hành Chu có hơi chịu không nổi ánh mắt này, giống như thỏ nhỏ quá mức ngoan ngoãn, cả cái việc kiếm cớ gây sự cũng không có, chỉ biết tội nghiệp chờ đợi, không gây thêm phiền cho ai.

“Tối mai anh sẽ về” Ngu Hành Chu dỗ cậu “Hôm sau sẽ đón em tan học”

Mắt tiểu thiếu gia sáng lên, nghiêng đầu ôm cổ Ngu Hành Chu, hệt một em thỏ nhỏ dính lên người anh.

Dưới ánh đèn sáng trong xe, Ngu Hành Chu nhìn thấy khối ngọc xanh biết trên cổ cậu, miếng ngọc khắc hình Quan Âm mặt mũi hiền từ xỏ một sợi dây đỏ, lắc qua lắc lại trên làn da trắng tuyết.

Đó là quà sinh nhật một tuổi của tiểu thiếu gia, là người thân cậu đi cầu riêng một món đồ chúc phúc, cầu cho cậu bé một đời bình an vui vẻ, vĩnh viễn không có ưu phiền.

Tiểu thiếu gia ôm Ngu Hành Chu, ngượng ngùng, cảm thấy bản thân chắc sẽ không bị nghĩ là đang đòi quà chứ “Tuần sau là sinh nhật em rồi, em đặt chỗ ở một nơi tốt lắm, anh có thể… đến đón sinh nhật cùng em không?”

“Chị gái bảo sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho em vào buổi trưa, anh có đến không?” Tiểu thiếu gia nhìn Ngu Hành Chu chờ đợi “Để em đưa anh thiếp mời”

Ngu Hành Chu im lặng không nói gì.

Tiệc sinh nhật của thiếu gia nhà họ Chung, không phải năm nào cũng tổ chức, năm nay tổ chức chẳng qua là muốn chúc mừng tiểu thiếu gia thành niên.

Ngu Hành Chu cắm rễ ở thành phố T đã nhiều năm, tiệc lớn nhỏ của nhà họ Chung cũng đã tham gia không ít, thế nhưng tới giờ người tham gia đều là trưởng nữ nhà họ Chung, anh chưa từng chạm mặt tiểu thiếu gia.

Lấy thân phận hiện giờ của Ngu Hành Chu, tiệc sinh nhật của tiểu thiếu gia Chung Gia thì lo gì không lấy được một tấm thiệp mời.



“Anh sẽ đến” Ngu Hành Chu cười với tiểu thiếu gia, mở cửa xe để cậu xuống xe, chính anh cũng đứng xuống.

Anh vẫn giống như những lần hẹn hò trước, nắm tay dắt tiểu thiếu gia về đến tận cửa nhà, nhìn cậu vào nhà.

Tiểu thiếu gia vì một câu hứa này mà vô cùng vui vẻ đứng trên lan can vẫy tay với anh, bên cạnh là một chậu mẫu đơn vừa lúc nở hoa, hoa nở cạnh bên gương mặt tuổi trẻ sáng ngời của cậu, giống như vương tử trở về tháp ngà voi.

“Ngủ ngon, Chung Ninh” Ngu Hành Chu nói, vẫy tay với tiểu thiếu gia.

Còn bảy ngày cho đến lúc hai người họ đường ai nấy đi, trở lại quỹ đạo nhân sinh vốn có của mỗi người.
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Nhưng mà đến ngày sinh nhật của tiểu thiếu gia, Ngu Hành Chu lại không tới.

Mùa hè nhiều mưa, ngày sinh nhật tiểu thiếu gia cũng mưa, hơi nước ẩm ướt thấm đẫm cả thành phố, hoa gạo trên cây quanh nhà họ Chung đều rơi xuống cả đầy trên mặt đất.

Tiểu thiếu gia nhìn làn mưa bụi mông lung ngoài cửa sổ, mong chờ chiếc xe quen thuộc xuất hiện trước khung cửa.

Nhìn nhiều lần, đến khi chị gái Chung Uẩn bước đến bên cậu.

Chị biết em trai mời người em ấy thích đến.

Chung Uẩn hiện giờ đang là người làm chủ trong nhà họ Chung, đối với cậu em trai nhỏ tuổi này yêu thương hết mực.

Tiểu thiếu gia xin chị tổ chức tiệc sinh nhật vào bữa trưa, buổi tối cậu muốn đi hẹn hò, vậy mà chị cũng đồng ý.

“Anh ấy là một người rất tốt” Tiểu thiếu gia ngượng ngùng trò chuyện với chị gái “Anh ấy tên là Ngu Hành Chu. Đợi lát nữa anh ấy đến, chị đừng hù dọa anh ấy.”

Tiểu thiếu gia kéo tay chị gái, nở nụ cười lấy lòng.

Chị gái cậu Chung Uẩn là người chẳng có kiêng dè gì trong chuyện tình cảm, năm đó lần đầu gặp gỡ đã ra tay cứu vị hôn phu tương lai suýt nữa bị người ta sàm sỡ trong tiệc rượu. Sau này khi hai người lập gia đình, không biết bao nhiêu kẻ đã bàn tán nói anh rể là ngôi sao hạng thấp chắc đã bị không ít kẻ chơi đùa rồi giờ lại bám váy phụ nữ.

Kết quả từng người một, Chung Uẩn xử lý sạch sẽ.

Cho nên Chung Uẩn biết em trai thích một ngưu lang thì cũng chẳng thấy có vấn đề chút nào. Trừ việc lên lớp một bài về tính an toàn khi kéo người đến tay kéo người lên giường, lúc ra ngoài cử bảo tiêu đi theo sát, không cho đi cả đêm không về, thì chị không nhúng tay vào nữa.

Chị còn chưa gặp người em trai thích.

Nhưng mà cái tên Ngu Hành Chu này khiến chị nhíu mày thật chặt.

Cậu ngưu lang kia không đến mức cùng tên với người đứng đầu Ngu Thị chứ.

Chuyện trùng hợp trên đời này đúng là nhiều quá.



Lúc họ đang nói chuyện thì chồng của Chung Uẩn là Thư Nhiễm đã đến.

“Ngu tiên sinh có việc đột xuất nên không đến” Thư Nhiễm giúp vợ chỉnh lại sợi tóc bên tai “Quà tặng đến đã rất quý giá”

Anh ấy sờ đầu tiểu thiếu gia “Chẳng qua cũng là chứng minh Ninh Ninh nhà chúng ta được mọi người yêu thích mà thôi”

Món quà vị Ngu tiên sinh này tặng là chiếc đồng hồ thủ công bản giới hạn cùng hãng với chiếc đồng hồ tiểu thiếu gia tặng anh lúc trước, giá cả thì có thêm vài phần, so ra với một thiếu niên vừa mới trưởng thành thì đúng là quý giá thật.

Tiểu thiếu gia mở chiếc hộp kia ra, cảm thấy hơi quen mắt nhưng đúng là quý giá hơn rất nhiều.

Chung Uẩn trời sinh là con người thông minh lại tinh tế, nháy mắt mở điện thoại kiểm tra, nhất thời hối hận không kịp, chị không nên bận rộn với sự nghiệp mà sơ suất chuyện tình cảm của em trai.

Thở dài trong lòng một tiếng, chị nói nhẹ với tiểu thiếu gia đứng bên cạnh “Ninh Ninh, vị Ngu tiên sinh này cũng tên là Ngu Hành Chu, hành chu đông khứ đích hành chu. Cái club mà dạo này em hay tới chính là sản nghiệp đầu tiên trong tay anh ta.”

Từng lời rõ ràng, còn có cả bức ảnh chụp trên điện thoại di động, là ảnh chụp chung, người đứng giữa khí phách hào sảng Ngu Tiên Sinh, cũng chí là Ngu Hành Chu mà cậu thích.

Tiểu thiếu gia thấy mắt cay, mũi cũng cay cay.

Nhưng nghĩ đến chuyện hôm nay là ngày sinh nhật, cậu lại cố gắng nhịn được.

Chung Uẩn cao hơn cậu, không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt cậu nhưng vẫn thấy chóp mũi hồng hồng.

Chị đau lòng không chịu được, vừa định bảo chẳng phải chỉ là Ngu Hành Chu thôi sao, chị bắt hắn đến xin lỗi em.

Tiểu thiếu gia lại đột nhiên ôm chiếc đồng hồ trong tay đưa lại cho Chung Uẩn.

Cậu ngẩng đầu, chóp mũi vẫn hồng nhưng không khóc, ánh mắt còn sáng hơn mỉm cười với Chung Uẩn.

“Chị, trong này có một trái chanh” Tiểu thiếu gia đeo đồng hồ lên cổ tay, không lớn không nhỏ mà rất vừa vặn.

Chung Uẩn lúc này mới phát hiện trong mặt kính đồng hồ có một khố kim cương khắc hình trái chanh.

Ninh trong Chung Ninh, chính là ninh trong tiểu ninh mông/trái chanh nhỏ.

Đứa em ngốc của chị, vì chút tâm ý như vậy mà nuốt nước mắt vào trong.

Có một khoảnh khắc, Chung Uẩn vô cùng muốn lập tức bắt cóc Ngu Hành Chu vứt xuống sông cho cá ăn.



“Rõ ràng là vì Ninh Ninh nhà chúng ta quá đẹp” Chung Uẩn sờ mặt tiểu thiếu gia “Đi nào, cắt bánh sinh nhật của em. Em thích đồng hồ hay thích chanh chị đều có thể làm cho em, chắc chắn còn đẹp hơn cái này.”

Tiểu thiếu gia lắc lắc đầu, nắm tay Chung Uẩn cùng đi xuống nhà.

Cậu nhẹ giọng nói “Em không cần đâu, có cái này là tốt rồi.”
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top