[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Trả ta kiếp này - Thiên Tình Hữu Phong
- Tham gia
- 24/9/19
- Bài viết
- 10,555
- Điểm cảm xúc
- 1,466
- Điểm
- 113
Chương 20: Từ quý phi bị giam vào lãnh cung
Đến cung của tiểu thư, Từ quý phi sớm đã rời khỏi, chỉ còn Hà chiêu nghi và Giang tiểu thư, à, không, là Mộ phu nhân đang cùng thưởng trà với tiểu thư. Thấy ta đến, tiểu thư liền đứng dậy: “Muội sức khỏe không tốt, còn cần nghỉ ngơi nhiều, hà tất phải đến thăm bản cung sớm vậy.”
Từ sau lần ta cầu xin thay nàng, quan hệ giữa chúng ta đã hòa hợp hơn hẳn.
Ta cúi đầu hành lễ: “Đa tạ Hoàng hậu, sức khỏe của thần thiếp đã khá lên nhiều rồi.”
Hoàng hậu nắm tay ta cùng ngồi xuống, nói: “Vậy khéo quá, muội cũng đến đây dùng trà với chúng ta.”
Ta ngồi xuống phía đó, vừa ngồi đã thoáng thấy bụng dưới hơi nhô lên của Mộ phu nhân đang uống trà.
Tiểu thư thấy ta thất thần, mỉm cười nói: “Khéo thay, mấy tháng trước nghe nói tẩu tẩu của mang thai, ta liền gọi tẩu tẩu qua đây cùng trò chuyện. Nhẩm tính thời gian thì thai nhi của bản cung còn nhỏ hơn tẩu tẩu một tháng.”
Hai người phụ nữ mang bầu nhìn nhau tươi cười.
Khi người mẹ cảm nhận được sinh mạng bé nhỏ bên trong cơ thể mình, họ luôn thấy tâm trạng vui vẻ bình yên đến lạ thường.
“Nếu là một nam một nữ, sau này có thể thành thân rồi.” Hà chiêu nghi ngồi đối diện ta trêu đùa.
Mộ phu nhân nói: “Chưa biết chừng là một cặp huynh đệ cùng nhau kiến công lập nghiệp, chấn hưng bang quốc.”
Tiểu thư tiếp lời: “Đúng, vậy mới tốt.”
Mấy người đều mỉm cười, ta lặng lẽ cầm cốc trà trước mặt lên.
Tiểu thư nhìn ta, vội chuyển chủ đề: “Tẩu tẩu, mấy ngày nay nghe nói biên ải xảy ra chiến sự, chắc ca ca bận lắm nhỉ?”
“Chàng ấy à…” Ngữ khí của Mộ phu nhân có phần oán trách: “Chàng thì có lúc nào không bận đâu?”
Tiểu thư nói: “Xem ra bản cung phải nhắc nhở ca ca mới được, bảo ca ca chăm sóc tẩu tẩu cho tốt.”
“Không cần đâu. Dạo này chàng bận lắm, nhưng buổi tối vẫn đến phòng thăm ta. Có lúc còn nằm bò cạnh giường ta ngủ một lát, sáng sớm lại dậy. Ta thấy chàng thật là cực khổ, nam nhân luôn có sự nghiệp của họ, chúng ta không nên quấy rầy.”
“Mộ phu nhân quả thật hiền đức.” Hà chiêu nghi tán tụng.
Tiểu thư cười nói: “Tẩu tẩu xót ca ca rồi. Hai người thành thân đã hai năm mà vẫn gắn bó keo sơn, thực khiến người ngoài phải ngưỡng mộ. Ca ca cũng chưa hề nạp thiếp.”
Mộ phu nhân khẽ cười không nói.
Cung nữ nhỏ tiếng gọi bên cạnh tiểu thư: “Nương nương.”
Vừa mới nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu lên chợt ngửi thấy thoang thoảng một mùi hương quen thuộc.
Là canh tổ yến cung nữ dâng lên.
Tiểu thư “ừ” một tiếng.
Cung nữ đem canh tổ yến đặt trên mặt bàn, nắp bát mở ra, hơi nóng nghi ngút, hương vị nồng nàn. Mùi hương này thanh và nhạt, nếu không phải rất quen thuộc với nó, e rằng ta cũng không chú ý đến, một mùi vị gần giống như hỗn hợp giữa bạc hà và hoa mai vậy.
Tiểu thư thích nhất những thứ nguyên chất, nên nàng rất ít khi thêm cánh hoa vào tổ yến.
Ta chăm chú nhìn bát canh, bỗng nhiên nhớ ra, đây chính là mùi vị của táo khô mà ta ăn ngày hôm đó.
Ta từng nghe ngự y nói, thứ làm ta mất đi đứa con gọi tên “Cốt Đột”, là một loại cỏ ngọt đặc biệt, sau khi ăn có thể khiến phụ nữ sảy thai, liều lượng nhiều thì e rằng cả đời cũng không thể mang thai lại.
Bề ngoài của Cốt Đột cũng giống như cỏ ngọt thông thường, nhưng đặc điểm lớn nhất của nó là có một mùi hương đặc biệt.
Tiểu thư nói: “Vừa trò chuyện một lát đã lại đói rồi.” Rồi nàng cười với ta, bê bát qua. Hình như chẳng hề cảm thấy điều gì khác lạ, nàng chậm rãi chờ canh tàn bớt khí nóng rồi múc một thìa lên. Ta đột nhiên nói: “Hoàng hậu nương nương.”
Tiểu thư dừng lại nhìn ta.
Trái tim ta như đang nghẹn ứ nơi cổ họng, ta nắm chặt bàn tay để giọng nói mình trở nên bình tĩnh: “Sáng sớm nay Mộ phu nhân đã tiến cung rồi, e rằng vẫn chưa dùng bữa. Nếu phu nhân đây mang thai, chắc cũng cảm thấy đói lắm rồi.
Mộ phu nhân ngẩng đầu mỉm cười đáp: “Không cần đâu.”
“Bạch chiêu nghi nói phải, bản cung suýt thì sơ suất rồi. Tẩu tẩu ở cùng ta lâu như vậy chắc là đói lắm. Người đâu, dâng lên cho tẩu tẩu một bát.”
Cung nữ bên cạnh nói: “Hoàng hậu nương nương, tổ yến này là cống phẩm trong cung, đêm qua chỉ hầm đúng một bát.”
Tiểu thư do dự một hồi, bèn đưa canh tổ yến trước mặt cho Mộ phu nhân: “Tẩu tẩu ăn bát của ta đi.”
Mộ phu nhân vội đứng dậy: “Hoàng hậu nương nương, như vậy sao được? Thế này là vượt qua khuôn phép rồi.”
Tiểu thư dịu dàng lên tiếng: “Tẩu tẩu hà tất phải khách khí với ta? Tổ yến này hoàng cung có nhiều lắm. Nếu tẩu đã là người của Mộ phủ, cũng là tẩu tẩu của ta, ăn chút đồ này thì có gì mà vượt quá khuôn phép? Nếu tẩu bị đói thì ca ca sẽ trách ta mất.”
“Chuyện này…” Mộ phu nhân hình như còn e ngại.
“Không sao hết, tổ yến này ca ca đưa tới rất nhiều. Tẩu mau ngồi xuống dùng khi canh còn nóng đi. Tiểu Nại, bảo ngự thiện phòng đem bánh ngọt đến đây.”
“Vâng.” Cung nữ kia lui xuống.
Mộ phu nhân nói: “Vậy thần thiếp ăn chút bánh thôi.”
Ta nói: “Mộ phu nhân không cần khách khí, Hoàng hậu nương nương cũng không muốn cháu trai bé nhỏ của mình bị đói, huống chi phu nhân và nương nương vốn là tỷ muội, một bát canh tổ yến có là gì chứ.
Mộ phu nhân ngước mắt mỉm cười.
Ở bên cạnh quan sát nàng ấy uống từng ngụm canh tổ yến, cơ thể ta cứng đờ, vô số cảm xúc khó tả trào dâng trong lòng, đầu ngón tay để dưới bàn như thể đã găm sâu vào lòng bàn tay. Trong lòng ta cứ như có giọng nói đang đấu tranh, không cần phải sợ hãi, không cần phải hoảng hốt, cũng không cần lương thiện với tất cả mọi người.
Nếu đã không phải ta hạ độc thì ta cũng chẳng có nghĩa vụ đi cứu từng người bọn họ. Huống hồ nàng ta còn là phu nhân của thiếu gia, mang trong mình cốt nhục của ngài ấy. Ta yêu thiếu gia, nhưng ta không thể khoan nhượng cho người mà hắn yêu, hơn nữa còn là người hắn yêu nhiều đến vậy.
Tại sao ta mất đi đứa con không một ai hỏi thăm ta? Tại sao nàng ta có thể được ở bên thiếu gia sớm tối, được hưởng cuộc sống an nhiên bình ổn?
Lòng đố kỵ và nỗi tủi hờn như đốt cháy bản thân ta.
Ta quan sát nàng ấy uống xong, khẽ nhấp ngụm trà.
Hà chiêu nghi đề nghị chúng ta đi tản bộ, mấy người liền cùng ra ngoài. Chúng ta vừa đi đến cửa điện, tiểu thư và Hà chiêu nghi đi trước thưởng hoa, ta và Mộ phu nhân đi phía sau. Theo như thời gian lần trước của ta, độc tính có lẽ sẽ phát tác nội trong một canh giờ.
Ta luôn chú ý tới Mộ phu nhân.
Nhưng lần này độc tính phát tác còn nhanh hơn ta khi đó, chỉ mới nửa canh giờ, sắc mặt nàng đã bắt đầu biến đổi. Nàng ta đi được mấy bước bỗng dừng lại, đột nhiên vịn chặt khung cửa. Hình như nàng ta đang nhẫn nhịn chịu đựng, tiếp đó vầng trán vã mồ hôi, bờ môi tái nhợt.
Nàng ta ôm người: “Bụng ta… đau quá…”
Ta làm bộ kinh ngạc chạy qua: “Phu nhân sao rồi?”
Hoàng hậu và Hà chiêu nghi quay đầu thất kinh, vội vàng đỡ lấy: “Chuyện gì thế này?”
“Thần thiếp không biết.”
“Đau quá…”
“Đau quá…”
Nàng bất lực kêu rên, ta buông tay nàng ta nhân lúc Hà chiêu nghi và Hoàng hậu luống cuống dìu đỡ.
“Người đâu!”
“Người đâu mau đến đây!”
Máu từ dưới váy chảy ra, nàng ta đau đến mức thở hổn hển.
Cung nữ nghe thấy tiếng lập tức chạy đến, vội vàng đỡ nàng ta vào trong.
Tâm trạng tốt khi thưởng hoa đã nhanh chóng biến mất. Ta đứng nguyên tại chỗ quan sát mặt đất lát đá xanh, vũng máu đầm đìa của nàng ta từ từ men theo khe hở đá sỏi chảy vào nền đất tối tăm, rồi vệt máu thấm đẫm hơn, chìm ngập hơn, chảy qua những cánh hoa rơi rụng xung quanh.
Hoa, vốn dĩ đã mang màu máu.
Thái y vội vàng chạy tới chẩn trị, nhưng nàng ấy và ta giống nhau, trước khi thái y kịp đến nơi, đứa bé đã chết yểu trong bụng mẹ rồi.
Thái y kê đơn thuốc, loại bỏ thai chết lưu trong cơ thể nàng ta.
Ta hiểu rõ cảm giác ấy, đau đớn đến tận cốt tủy.
Nhưng nàng ta còn đau đớn hơn ta, vì liều lượng Cốt Đột mà nàng ăn phải quá nhiều, có lẽ cả đời này chẳng thể có con được nữa.
Sự việc này làm kinh động đến Hoàng thượng và Thái hậu.
Suy cho cùng, người vốn bị hãm hại là Hoàng hậu, nếu không phải Mộ phu nhân gánh họa thì bây giờ người nằm trên giường chính là tiểu thư. Ta nhìn tiểu thư bên cạnh cũng đang run sợ trong lòng.
Hoàng thượng phẫn nộ, lập tức sai người đi điều tra rõ ngọn ngành, bắt toàn bộ những người liên quan đến thẩm vấn. Từ khâu tiến cống tổ yến, bảo quản, quản lý, vận chuyển cho đến khâu sắc thuốc, đều phải điều tra triệt để tất cả quá trình. Thái y từng nói, đặc điểm nổi bật nhất của Cốt Đột là có một mùi hương riêng biệt.
Những người kia dập đầu lia lịa, từ việc tiến cống đến sắc thuốc đều được kiểm duyệt nghiêm ngặt, người phụ trách nói không hề ngửi thấy mùi hương giống vậy.
Sự việc nhất thời không có tiến triển, như thể Cốt Đột vốn dĩ đã tồn tại trong tổ yến vậy.
“Hoàng thượng, việc này…” Doãn đại nhân thẩm tra vụ án lưỡng lự bẩm báo.
“Khốn kiếp!” Hoàng thượng đập bàn, đứng dậy: “Các ngươi không cần mạng nữa hả? Nếu ngay cả thứ đó vào hoàng cung bằng cách nào cũng không biết, trẫm cần đến đám người các ngươi làm gì?”
“Vi thần xử lý chưa tốt, xin Hoàng thượng bớt giận!” Doãn đại nhân lập tức quỳ xuống.
Sắc mặt Hoàng thượng lạnh lùng, nộ khí vẫn chưa tiêu tan.
Hơn ba mươi cung nữ và thái giám quỳ rạp phía dưới liên tục dập đầu: “Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng!”
Hoàng Thái hậu ngồi trên cao thở dài, mắt phượng uy nghiêm: “Hoàng thượng chớ vội nóng giận, cứ đợi Doãn đại nhân thẩm tra kỹ càng xem sao.”
Hoàng thượng là nam nhân, mặc dù có mưu lược trị quốc, nhưng còn biết quá ít về nữ nhân trong hậu cung. Hoàng Thái hậu có khí chất uy nghiêm của bậc mẫu nghi thiên hạ, vầng trán hằn nếp nhăn, lạnh lùng nói: “Doãn đại nhân, đứng dậy đi.”
“Đội ơn Hoàng Thái hậu.”
Doãn đại nhân thẩm tra vụ án quỳ trên mặt đất, Hoàng thượng và Hoàng Thái hậu đều ở đây, hôm nay nếu không điều tra ra e rằng chức quan khó giữ.
Kỳ thực Doãn đại nhân dường như đã thẩm vấn tất thảy chuyện lớn nhỏ, chỉ là lời khai của những cung nữ thái giám này tìm mãi không thấy kẽ hở. Chẳng ai ở riêng một mình với tổ yến, thậm chí tổ yến đều do ngự thiện phòng riêng ngay gần tẩm cung của Hoàng hậu đun nấu, đến củi lửa cũng do mấy thái giám cung nữ luân phiên trông coi, a hoàn tâm phúc mà tiểu thư đem tới từ Mộ phủ luôn túc trực bên nàng, không thể xảy ra vấn đề gì.
Doãn đại nhân hỏi lại kỹ càng một lần nữa.
Vừa hỏi đến cung nữ bưng thuốc cho Hoàng hậu, Hoàng Thái hậu đột nhiên lên tiếng: “Các ngươi lúc sắc thuốc và bưng thuốc có gặp ai không?”
Một tiểu cung nữ nghĩ ngợi rồi đột nhiên lên tiếng: “Có ạ, hôm nay nô tì gặp Từ quý phi.”
“Từ quý phi?”
“Vâng. Lúc nô tì sắc xong rồi đổ thuốc ra bát cho nguội, vừa khéo gặp Từ quý phi và Hà chiêu nghi đến thỉnh an nương nương. Nô tì nhất thời sơ ý va phải Từ quý phi.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó… Từ quý phi mắng nô tì một trận rồi rời đi.” Tiểu cung nữ bối rối trả lời, chắc nàng ấy chẳng hề cảm thấy có điểm gì đặc biệt.
“Nương nương không đến gần ngươi chứ?”
“Không ạ.”
“Lúc đó ngươi đang làm gì?”
“Nô tì… không làm gì ạ.” Tiểu cung nữ lén liếc nhìn Thái hậu, lại lập tức cúi thấp đầu xuống.
Hoàng Thái hậu day day thái dương, nói: “Gọi Từ quý phi đến đây.”
Từ quý phi trông thấy cảnh tượng này chợt thất kinh, nhưng cố tỏ vẻ không rõ nguyên nhân.
“Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng, bái kiến Thái hậu nương nương, bái kiến Hoàng hậu nương nương.”
Hoàng Thái hậu hỏi: “Từ quý phi, bản cung hỏi ngươi, hôm nay người và Hà chiêu nghi đến cung Hoàng hậu thỉnh an đã gặp một cung nữ?”
“Vâng.” Từ quý phi thừa nhận, như thể hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Hoàng Thái hậu lại chuyển sang hỏi Ngự y đứng một bên: “Hồ thái y, Cốt Đột này được bỏ vào trong bát bằng cách nào?”
“Bẩm Thái hậu nương nương, Cốt Đột là một loại cỏ lạ mọc trên núi. Ngoài hương thơm đặc biệt khiến người ta ngửi một lần là nhớ mãi ra, thì hình dạng chẳng khác gì cỏ ngọt thông thường. Cho dù sử dụng trực tiếp hay là làm thành thuốc viên nhỏ hoặc dạng bột, đều có thể dễ dàng dẫn đến sảy thai, dùng với liều lượng nhiều thì sẽ không thể mang thai được nữa.”
“Vậy loại thuốc này rất dễ bỏ vào bát sao?”
Hồ Thái y chắp tay: “Khởi bẩm Thái hậu nương nương, đúng vậy ạ.”
Từ quý phi nghe xong như hiểu ra, nhìn về phía Thái hậu: “Thái hậu, chắc người không tưởng rằng thần thiếp…”
Thái hậu bỗng nhắm hờ mắt phượng, lạnh lùng nhìn lướt qua nàng ta.
Nàng ta lập tức quỳ rạp: “Hoàng thượng, Thái hậu, thần thiếp bị oan! Thần thiếp thật sự không biết gì cả!” Từ quý phi níu chặt góc áo Hoàng thượng.
Hoàng Thái hậu lại hỏi: “Lần trước Bạch chiêu nghi cũng bị sảy thai do Cốt Đột?”
“Vâng.”
Hồ Thái y đáp.
Hoàng Thái hậu liếc nhìn ta, ta cúi đầu.
“Vẫn chưa thể truy xét ra hung thủ thật sự, lập tức điều tra kỹ càng cả lần trước.”
Những cung nữ lần trước đó lại được đưa đến.
Có lời gợi mở thẩm tra vụ án của Hoàng Thái hậu, Doãn đại nhân cũng nhanh chóng hỏi ra có người từng nhìn thấy Từ quý phi gặp gỡ Tiểu Phương - cung nữ mưu hại ta, mắng nàng ta một trận tơi bời.
Từ quý phi liên tục kêu gào trên mặt đất: “Không phải ta, không phải ta, thật sự không phải ta làm!”
Nhưng người xung quanh chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta, chẳng ai chịu tin.
Suy cho cùng nàng ta cũng ỷ chuyện mình là một trong số hai trắc phi được điện hạ nạp sớm nhất, nên hống hách ngang ngược trong cung đã lâu.
“Hoàng thượng…”
“Thái hậu…”
Nàng ta quỳ trước Hoàng thượng, rồi lại quỳ trước Thái hậu, dập đầu không ngừng: “Thái hậu nương nương, thật sự không phải thần thiếp làm. Thần thiếp thừa nhận bình thường mình đối xử với cung nữ có phần nghiêm khắc, nhưng chỉ dựa vào những chuyện này thì không thể chứng minh là do thần thiếp hạ độc được. Đúng, nhất định là, nhất định là họ oán hận thần thiếp dạy dỗ họ, nên mới vu oan cho thần thiếp, thần thiếp có thể thề với ông trời, thần thiếp tuyệt đối không làm những chuyện này. Hoàng thượng, Thái hậu nương nương, người nhất định phải điều tra rõ ràng, minh oan cho thần thiếp!”
Nhìn nàng ta khóc thút thít, run cầm cập, còn muốn ngụy biện, nỗi hận trong ta cuối cùng bộc phát: “Từ quý phi, tại sao ngươi dám làm không dám nhận? Đứa con của ta cũng bị ngươi hại chết. Cha của Tiểu Phương chẳng phải đang làm quan binh dưới trướng anh họ ngươi đó sao? Ngươi nói xem nếu không phải ngươi ép buộc Tiểu Phương, Tiểu Phương sao có thể to gan như vậy, dám mưu hại Hoàng tôn!”
“Lại còn có chuyện như vậy ư?” Hoàng Thái hậu hơi bất ngờ.
Ta quỳ xuống, nắm chặt lòng bàn tay, nói: “Thái hậu, xin người hãy làm chủ cho thần thiếp và đứa cháu còn chưa chào đời của người!”
“Ngươi đứng dậy đi.” Hoàng Thái hậu thở dài.
Hoàng thượng đột nhiên lên tiếng: “Sao trước kia nàng không kể những việc này?”
“Lúc đó thần thiếp không có chứng cứ, Từ quý phi nói đây chỉ là sự trùng hợp mà thôi, nhưng hôm nay, sự thực đã rõ ràng, trên đời lại có nhiều sự trùng hợp như thế sao?”
Hoàng Thái hậu bỗng nhớ ra điều gì đó: “Vừa nãy Hồ Thái y nói, mùi hương của Cốt Đột rất đặc biệt, có thể khiến người ta không tài nào quên được. Lần trước Bạch chiêu nghi sảy thai cũng vì nó, vậy lúc tổ yến đem lên Bạch chiêu nghi không ngửi thấy sao?”
Ánh mắt của mọi người bỗng đổ dồn về phía ta, ta giật mình, cúi đầu bình tĩnh đáp: “Cũng lâu quá rồi, thần thiếp đã không còn nhớ nữa. Huống hồ khi đó canh tổ yến đem lên mùi vị lấn át, thần thiếp khó lòng phân biệt nổi.”
Lý do thoái thác này của ta hoàn toàn kín kẽ.
Dẫu sao mọi người đều biết là ta nhắc nhở Hoàng hậu đem canh cho Mộ phu nhân, hơn nữa ta cũng chẳng có lý do hãm hại nàng ấy.
“Bạch Ngân, đồ tiện nhân nhà ngươi, ngươi vu oan cho ta! Ta không hại người, ta không hại người!” Từ quý phi gào thét.
Sự chú ý của mọi người đều chuyển sang đổ dồn về phía nàng ta.
Đột nhiên ta cảm thấy có ánh mắt đang dõi theo mình, ta ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt phức tạp khó hiểu của Hoàng thượng, bên trong dường như ẩn chứa chút lạnh lùng và giễu cợt, ta lập tức quay đầu đi chỗ khác.
Hoàng thượng nói: “Người đâu, nhốt Từ quý phi vào thiên lao.”
“Không, Hoàng thượng, thiếp bị oan, thiếp thật sự bị oan!” Cung nhân đến lôi Từ quý phi, Từ quý phi vùng vẫy, khóc lóc bò đến bên chân Hoàng thượng. “Hoàng thượng, Hoàng thượng, thần thiếp mười lăm tuổi đã được gả cho người. Người hãy tin thần thiếp, thần thiếp thật sự không làm những chuyện này, tuy thần thiếp ghét nhìn thấy Hoàng thượng nạp thêm phi tử khác, nhưng thần thiếp thật sự không hại ai cả…”
Từ quý phi khóc đến xé ruột xé gan: “Thực sự không phải thần thiếp, là họ hãm hại thần thiếp. Hoàng thượng…”
Hoàng thượng chẳng chút động lòng.
Hoàng Thái hậu lên tiếng: “Thôi, chuyện xấu trong nhà không nên để người ngoài biết, nhốt nàng ta vào lãnh cung đi.” Rồi bà day day trán: “Chuyện này kết thúc tại đây, bản cung mệt rồi, hồi cung thôi.”
Mọi người khấu đầu: “Cung tiễn Thái hậu nương nương.”
“Hoàng thượng…” Từ quý phi bị lôi ra khỏi cửa vẫn còn cố hét lên trong vô vọng.
Từ sau lần ta cầu xin thay nàng, quan hệ giữa chúng ta đã hòa hợp hơn hẳn.
Ta cúi đầu hành lễ: “Đa tạ Hoàng hậu, sức khỏe của thần thiếp đã khá lên nhiều rồi.”
Hoàng hậu nắm tay ta cùng ngồi xuống, nói: “Vậy khéo quá, muội cũng đến đây dùng trà với chúng ta.”
Ta ngồi xuống phía đó, vừa ngồi đã thoáng thấy bụng dưới hơi nhô lên của Mộ phu nhân đang uống trà.
Tiểu thư thấy ta thất thần, mỉm cười nói: “Khéo thay, mấy tháng trước nghe nói tẩu tẩu của mang thai, ta liền gọi tẩu tẩu qua đây cùng trò chuyện. Nhẩm tính thời gian thì thai nhi của bản cung còn nhỏ hơn tẩu tẩu một tháng.”
Hai người phụ nữ mang bầu nhìn nhau tươi cười.
Khi người mẹ cảm nhận được sinh mạng bé nhỏ bên trong cơ thể mình, họ luôn thấy tâm trạng vui vẻ bình yên đến lạ thường.
“Nếu là một nam một nữ, sau này có thể thành thân rồi.” Hà chiêu nghi ngồi đối diện ta trêu đùa.
Mộ phu nhân nói: “Chưa biết chừng là một cặp huynh đệ cùng nhau kiến công lập nghiệp, chấn hưng bang quốc.”
Tiểu thư tiếp lời: “Đúng, vậy mới tốt.”
Mấy người đều mỉm cười, ta lặng lẽ cầm cốc trà trước mặt lên.
Tiểu thư nhìn ta, vội chuyển chủ đề: “Tẩu tẩu, mấy ngày nay nghe nói biên ải xảy ra chiến sự, chắc ca ca bận lắm nhỉ?”
“Chàng ấy à…” Ngữ khí của Mộ phu nhân có phần oán trách: “Chàng thì có lúc nào không bận đâu?”
Tiểu thư nói: “Xem ra bản cung phải nhắc nhở ca ca mới được, bảo ca ca chăm sóc tẩu tẩu cho tốt.”
“Không cần đâu. Dạo này chàng bận lắm, nhưng buổi tối vẫn đến phòng thăm ta. Có lúc còn nằm bò cạnh giường ta ngủ một lát, sáng sớm lại dậy. Ta thấy chàng thật là cực khổ, nam nhân luôn có sự nghiệp của họ, chúng ta không nên quấy rầy.”
“Mộ phu nhân quả thật hiền đức.” Hà chiêu nghi tán tụng.
Tiểu thư cười nói: “Tẩu tẩu xót ca ca rồi. Hai người thành thân đã hai năm mà vẫn gắn bó keo sơn, thực khiến người ngoài phải ngưỡng mộ. Ca ca cũng chưa hề nạp thiếp.”
Mộ phu nhân khẽ cười không nói.
Cung nữ nhỏ tiếng gọi bên cạnh tiểu thư: “Nương nương.”
Vừa mới nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu lên chợt ngửi thấy thoang thoảng một mùi hương quen thuộc.
Là canh tổ yến cung nữ dâng lên.
Tiểu thư “ừ” một tiếng.
Cung nữ đem canh tổ yến đặt trên mặt bàn, nắp bát mở ra, hơi nóng nghi ngút, hương vị nồng nàn. Mùi hương này thanh và nhạt, nếu không phải rất quen thuộc với nó, e rằng ta cũng không chú ý đến, một mùi vị gần giống như hỗn hợp giữa bạc hà và hoa mai vậy.
Tiểu thư thích nhất những thứ nguyên chất, nên nàng rất ít khi thêm cánh hoa vào tổ yến.
Ta chăm chú nhìn bát canh, bỗng nhiên nhớ ra, đây chính là mùi vị của táo khô mà ta ăn ngày hôm đó.
Ta từng nghe ngự y nói, thứ làm ta mất đi đứa con gọi tên “Cốt Đột”, là một loại cỏ ngọt đặc biệt, sau khi ăn có thể khiến phụ nữ sảy thai, liều lượng nhiều thì e rằng cả đời cũng không thể mang thai lại.
Bề ngoài của Cốt Đột cũng giống như cỏ ngọt thông thường, nhưng đặc điểm lớn nhất của nó là có một mùi hương đặc biệt.
Tiểu thư nói: “Vừa trò chuyện một lát đã lại đói rồi.” Rồi nàng cười với ta, bê bát qua. Hình như chẳng hề cảm thấy điều gì khác lạ, nàng chậm rãi chờ canh tàn bớt khí nóng rồi múc một thìa lên. Ta đột nhiên nói: “Hoàng hậu nương nương.”
Tiểu thư dừng lại nhìn ta.
Trái tim ta như đang nghẹn ứ nơi cổ họng, ta nắm chặt bàn tay để giọng nói mình trở nên bình tĩnh: “Sáng sớm nay Mộ phu nhân đã tiến cung rồi, e rằng vẫn chưa dùng bữa. Nếu phu nhân đây mang thai, chắc cũng cảm thấy đói lắm rồi.
Mộ phu nhân ngẩng đầu mỉm cười đáp: “Không cần đâu.”
“Bạch chiêu nghi nói phải, bản cung suýt thì sơ suất rồi. Tẩu tẩu ở cùng ta lâu như vậy chắc là đói lắm. Người đâu, dâng lên cho tẩu tẩu một bát.”
Cung nữ bên cạnh nói: “Hoàng hậu nương nương, tổ yến này là cống phẩm trong cung, đêm qua chỉ hầm đúng một bát.”
Tiểu thư do dự một hồi, bèn đưa canh tổ yến trước mặt cho Mộ phu nhân: “Tẩu tẩu ăn bát của ta đi.”
Mộ phu nhân vội đứng dậy: “Hoàng hậu nương nương, như vậy sao được? Thế này là vượt qua khuôn phép rồi.”
Tiểu thư dịu dàng lên tiếng: “Tẩu tẩu hà tất phải khách khí với ta? Tổ yến này hoàng cung có nhiều lắm. Nếu tẩu đã là người của Mộ phủ, cũng là tẩu tẩu của ta, ăn chút đồ này thì có gì mà vượt quá khuôn phép? Nếu tẩu bị đói thì ca ca sẽ trách ta mất.”
“Chuyện này…” Mộ phu nhân hình như còn e ngại.
“Không sao hết, tổ yến này ca ca đưa tới rất nhiều. Tẩu mau ngồi xuống dùng khi canh còn nóng đi. Tiểu Nại, bảo ngự thiện phòng đem bánh ngọt đến đây.”
“Vâng.” Cung nữ kia lui xuống.
Mộ phu nhân nói: “Vậy thần thiếp ăn chút bánh thôi.”
Ta nói: “Mộ phu nhân không cần khách khí, Hoàng hậu nương nương cũng không muốn cháu trai bé nhỏ của mình bị đói, huống chi phu nhân và nương nương vốn là tỷ muội, một bát canh tổ yến có là gì chứ.
Mộ phu nhân ngước mắt mỉm cười.
Ở bên cạnh quan sát nàng ấy uống từng ngụm canh tổ yến, cơ thể ta cứng đờ, vô số cảm xúc khó tả trào dâng trong lòng, đầu ngón tay để dưới bàn như thể đã găm sâu vào lòng bàn tay. Trong lòng ta cứ như có giọng nói đang đấu tranh, không cần phải sợ hãi, không cần phải hoảng hốt, cũng không cần lương thiện với tất cả mọi người.
Nếu đã không phải ta hạ độc thì ta cũng chẳng có nghĩa vụ đi cứu từng người bọn họ. Huống hồ nàng ta còn là phu nhân của thiếu gia, mang trong mình cốt nhục của ngài ấy. Ta yêu thiếu gia, nhưng ta không thể khoan nhượng cho người mà hắn yêu, hơn nữa còn là người hắn yêu nhiều đến vậy.
Tại sao ta mất đi đứa con không một ai hỏi thăm ta? Tại sao nàng ta có thể được ở bên thiếu gia sớm tối, được hưởng cuộc sống an nhiên bình ổn?
Lòng đố kỵ và nỗi tủi hờn như đốt cháy bản thân ta.
Ta quan sát nàng ấy uống xong, khẽ nhấp ngụm trà.
Hà chiêu nghi đề nghị chúng ta đi tản bộ, mấy người liền cùng ra ngoài. Chúng ta vừa đi đến cửa điện, tiểu thư và Hà chiêu nghi đi trước thưởng hoa, ta và Mộ phu nhân đi phía sau. Theo như thời gian lần trước của ta, độc tính có lẽ sẽ phát tác nội trong một canh giờ.
Ta luôn chú ý tới Mộ phu nhân.
Nhưng lần này độc tính phát tác còn nhanh hơn ta khi đó, chỉ mới nửa canh giờ, sắc mặt nàng đã bắt đầu biến đổi. Nàng ta đi được mấy bước bỗng dừng lại, đột nhiên vịn chặt khung cửa. Hình như nàng ta đang nhẫn nhịn chịu đựng, tiếp đó vầng trán vã mồ hôi, bờ môi tái nhợt.
Nàng ta ôm người: “Bụng ta… đau quá…”
Ta làm bộ kinh ngạc chạy qua: “Phu nhân sao rồi?”
Hoàng hậu và Hà chiêu nghi quay đầu thất kinh, vội vàng đỡ lấy: “Chuyện gì thế này?”
“Thần thiếp không biết.”
“Đau quá…”
“Đau quá…”
Nàng bất lực kêu rên, ta buông tay nàng ta nhân lúc Hà chiêu nghi và Hoàng hậu luống cuống dìu đỡ.
“Người đâu!”
“Người đâu mau đến đây!”
Máu từ dưới váy chảy ra, nàng ta đau đến mức thở hổn hển.
Cung nữ nghe thấy tiếng lập tức chạy đến, vội vàng đỡ nàng ta vào trong.
Tâm trạng tốt khi thưởng hoa đã nhanh chóng biến mất. Ta đứng nguyên tại chỗ quan sát mặt đất lát đá xanh, vũng máu đầm đìa của nàng ta từ từ men theo khe hở đá sỏi chảy vào nền đất tối tăm, rồi vệt máu thấm đẫm hơn, chìm ngập hơn, chảy qua những cánh hoa rơi rụng xung quanh.
Hoa, vốn dĩ đã mang màu máu.
Thái y vội vàng chạy tới chẩn trị, nhưng nàng ấy và ta giống nhau, trước khi thái y kịp đến nơi, đứa bé đã chết yểu trong bụng mẹ rồi.
Thái y kê đơn thuốc, loại bỏ thai chết lưu trong cơ thể nàng ta.
Ta hiểu rõ cảm giác ấy, đau đớn đến tận cốt tủy.
Nhưng nàng ta còn đau đớn hơn ta, vì liều lượng Cốt Đột mà nàng ăn phải quá nhiều, có lẽ cả đời này chẳng thể có con được nữa.
Sự việc này làm kinh động đến Hoàng thượng và Thái hậu.
Suy cho cùng, người vốn bị hãm hại là Hoàng hậu, nếu không phải Mộ phu nhân gánh họa thì bây giờ người nằm trên giường chính là tiểu thư. Ta nhìn tiểu thư bên cạnh cũng đang run sợ trong lòng.
Hoàng thượng phẫn nộ, lập tức sai người đi điều tra rõ ngọn ngành, bắt toàn bộ những người liên quan đến thẩm vấn. Từ khâu tiến cống tổ yến, bảo quản, quản lý, vận chuyển cho đến khâu sắc thuốc, đều phải điều tra triệt để tất cả quá trình. Thái y từng nói, đặc điểm nổi bật nhất của Cốt Đột là có một mùi hương riêng biệt.
Những người kia dập đầu lia lịa, từ việc tiến cống đến sắc thuốc đều được kiểm duyệt nghiêm ngặt, người phụ trách nói không hề ngửi thấy mùi hương giống vậy.
Sự việc nhất thời không có tiến triển, như thể Cốt Đột vốn dĩ đã tồn tại trong tổ yến vậy.
“Hoàng thượng, việc này…” Doãn đại nhân thẩm tra vụ án lưỡng lự bẩm báo.
“Khốn kiếp!” Hoàng thượng đập bàn, đứng dậy: “Các ngươi không cần mạng nữa hả? Nếu ngay cả thứ đó vào hoàng cung bằng cách nào cũng không biết, trẫm cần đến đám người các ngươi làm gì?”
“Vi thần xử lý chưa tốt, xin Hoàng thượng bớt giận!” Doãn đại nhân lập tức quỳ xuống.
Sắc mặt Hoàng thượng lạnh lùng, nộ khí vẫn chưa tiêu tan.
Hơn ba mươi cung nữ và thái giám quỳ rạp phía dưới liên tục dập đầu: “Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng!”
Hoàng Thái hậu ngồi trên cao thở dài, mắt phượng uy nghiêm: “Hoàng thượng chớ vội nóng giận, cứ đợi Doãn đại nhân thẩm tra kỹ càng xem sao.”
Hoàng thượng là nam nhân, mặc dù có mưu lược trị quốc, nhưng còn biết quá ít về nữ nhân trong hậu cung. Hoàng Thái hậu có khí chất uy nghiêm của bậc mẫu nghi thiên hạ, vầng trán hằn nếp nhăn, lạnh lùng nói: “Doãn đại nhân, đứng dậy đi.”
“Đội ơn Hoàng Thái hậu.”
Doãn đại nhân thẩm tra vụ án quỳ trên mặt đất, Hoàng thượng và Hoàng Thái hậu đều ở đây, hôm nay nếu không điều tra ra e rằng chức quan khó giữ.
Kỳ thực Doãn đại nhân dường như đã thẩm vấn tất thảy chuyện lớn nhỏ, chỉ là lời khai của những cung nữ thái giám này tìm mãi không thấy kẽ hở. Chẳng ai ở riêng một mình với tổ yến, thậm chí tổ yến đều do ngự thiện phòng riêng ngay gần tẩm cung của Hoàng hậu đun nấu, đến củi lửa cũng do mấy thái giám cung nữ luân phiên trông coi, a hoàn tâm phúc mà tiểu thư đem tới từ Mộ phủ luôn túc trực bên nàng, không thể xảy ra vấn đề gì.
Doãn đại nhân hỏi lại kỹ càng một lần nữa.
Vừa hỏi đến cung nữ bưng thuốc cho Hoàng hậu, Hoàng Thái hậu đột nhiên lên tiếng: “Các ngươi lúc sắc thuốc và bưng thuốc có gặp ai không?”
Một tiểu cung nữ nghĩ ngợi rồi đột nhiên lên tiếng: “Có ạ, hôm nay nô tì gặp Từ quý phi.”
“Từ quý phi?”
“Vâng. Lúc nô tì sắc xong rồi đổ thuốc ra bát cho nguội, vừa khéo gặp Từ quý phi và Hà chiêu nghi đến thỉnh an nương nương. Nô tì nhất thời sơ ý va phải Từ quý phi.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó… Từ quý phi mắng nô tì một trận rồi rời đi.” Tiểu cung nữ bối rối trả lời, chắc nàng ấy chẳng hề cảm thấy có điểm gì đặc biệt.
“Nương nương không đến gần ngươi chứ?”
“Không ạ.”
“Lúc đó ngươi đang làm gì?”
“Nô tì… không làm gì ạ.” Tiểu cung nữ lén liếc nhìn Thái hậu, lại lập tức cúi thấp đầu xuống.
Hoàng Thái hậu day day thái dương, nói: “Gọi Từ quý phi đến đây.”
Từ quý phi trông thấy cảnh tượng này chợt thất kinh, nhưng cố tỏ vẻ không rõ nguyên nhân.
“Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng, bái kiến Thái hậu nương nương, bái kiến Hoàng hậu nương nương.”
Hoàng Thái hậu hỏi: “Từ quý phi, bản cung hỏi ngươi, hôm nay người và Hà chiêu nghi đến cung Hoàng hậu thỉnh an đã gặp một cung nữ?”
“Vâng.” Từ quý phi thừa nhận, như thể hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Hoàng Thái hậu lại chuyển sang hỏi Ngự y đứng một bên: “Hồ thái y, Cốt Đột này được bỏ vào trong bát bằng cách nào?”
“Bẩm Thái hậu nương nương, Cốt Đột là một loại cỏ lạ mọc trên núi. Ngoài hương thơm đặc biệt khiến người ta ngửi một lần là nhớ mãi ra, thì hình dạng chẳng khác gì cỏ ngọt thông thường. Cho dù sử dụng trực tiếp hay là làm thành thuốc viên nhỏ hoặc dạng bột, đều có thể dễ dàng dẫn đến sảy thai, dùng với liều lượng nhiều thì sẽ không thể mang thai được nữa.”
“Vậy loại thuốc này rất dễ bỏ vào bát sao?”
Hồ Thái y chắp tay: “Khởi bẩm Thái hậu nương nương, đúng vậy ạ.”
Từ quý phi nghe xong như hiểu ra, nhìn về phía Thái hậu: “Thái hậu, chắc người không tưởng rằng thần thiếp…”
Thái hậu bỗng nhắm hờ mắt phượng, lạnh lùng nhìn lướt qua nàng ta.
Nàng ta lập tức quỳ rạp: “Hoàng thượng, Thái hậu, thần thiếp bị oan! Thần thiếp thật sự không biết gì cả!” Từ quý phi níu chặt góc áo Hoàng thượng.
Hoàng Thái hậu lại hỏi: “Lần trước Bạch chiêu nghi cũng bị sảy thai do Cốt Đột?”
“Vâng.”
Hồ Thái y đáp.
Hoàng Thái hậu liếc nhìn ta, ta cúi đầu.
“Vẫn chưa thể truy xét ra hung thủ thật sự, lập tức điều tra kỹ càng cả lần trước.”
Những cung nữ lần trước đó lại được đưa đến.
Có lời gợi mở thẩm tra vụ án của Hoàng Thái hậu, Doãn đại nhân cũng nhanh chóng hỏi ra có người từng nhìn thấy Từ quý phi gặp gỡ Tiểu Phương - cung nữ mưu hại ta, mắng nàng ta một trận tơi bời.
Từ quý phi liên tục kêu gào trên mặt đất: “Không phải ta, không phải ta, thật sự không phải ta làm!”
Nhưng người xung quanh chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta, chẳng ai chịu tin.
Suy cho cùng nàng ta cũng ỷ chuyện mình là một trong số hai trắc phi được điện hạ nạp sớm nhất, nên hống hách ngang ngược trong cung đã lâu.
“Hoàng thượng…”
“Thái hậu…”
Nàng ta quỳ trước Hoàng thượng, rồi lại quỳ trước Thái hậu, dập đầu không ngừng: “Thái hậu nương nương, thật sự không phải thần thiếp làm. Thần thiếp thừa nhận bình thường mình đối xử với cung nữ có phần nghiêm khắc, nhưng chỉ dựa vào những chuyện này thì không thể chứng minh là do thần thiếp hạ độc được. Đúng, nhất định là, nhất định là họ oán hận thần thiếp dạy dỗ họ, nên mới vu oan cho thần thiếp, thần thiếp có thể thề với ông trời, thần thiếp tuyệt đối không làm những chuyện này. Hoàng thượng, Thái hậu nương nương, người nhất định phải điều tra rõ ràng, minh oan cho thần thiếp!”
Nhìn nàng ta khóc thút thít, run cầm cập, còn muốn ngụy biện, nỗi hận trong ta cuối cùng bộc phát: “Từ quý phi, tại sao ngươi dám làm không dám nhận? Đứa con của ta cũng bị ngươi hại chết. Cha của Tiểu Phương chẳng phải đang làm quan binh dưới trướng anh họ ngươi đó sao? Ngươi nói xem nếu không phải ngươi ép buộc Tiểu Phương, Tiểu Phương sao có thể to gan như vậy, dám mưu hại Hoàng tôn!”
“Lại còn có chuyện như vậy ư?” Hoàng Thái hậu hơi bất ngờ.
Ta quỳ xuống, nắm chặt lòng bàn tay, nói: “Thái hậu, xin người hãy làm chủ cho thần thiếp và đứa cháu còn chưa chào đời của người!”
“Ngươi đứng dậy đi.” Hoàng Thái hậu thở dài.
Hoàng thượng đột nhiên lên tiếng: “Sao trước kia nàng không kể những việc này?”
“Lúc đó thần thiếp không có chứng cứ, Từ quý phi nói đây chỉ là sự trùng hợp mà thôi, nhưng hôm nay, sự thực đã rõ ràng, trên đời lại có nhiều sự trùng hợp như thế sao?”
Hoàng Thái hậu bỗng nhớ ra điều gì đó: “Vừa nãy Hồ Thái y nói, mùi hương của Cốt Đột rất đặc biệt, có thể khiến người ta không tài nào quên được. Lần trước Bạch chiêu nghi sảy thai cũng vì nó, vậy lúc tổ yến đem lên Bạch chiêu nghi không ngửi thấy sao?”
Ánh mắt của mọi người bỗng đổ dồn về phía ta, ta giật mình, cúi đầu bình tĩnh đáp: “Cũng lâu quá rồi, thần thiếp đã không còn nhớ nữa. Huống hồ khi đó canh tổ yến đem lên mùi vị lấn át, thần thiếp khó lòng phân biệt nổi.”
Lý do thoái thác này của ta hoàn toàn kín kẽ.
Dẫu sao mọi người đều biết là ta nhắc nhở Hoàng hậu đem canh cho Mộ phu nhân, hơn nữa ta cũng chẳng có lý do hãm hại nàng ấy.
“Bạch Ngân, đồ tiện nhân nhà ngươi, ngươi vu oan cho ta! Ta không hại người, ta không hại người!” Từ quý phi gào thét.
Sự chú ý của mọi người đều chuyển sang đổ dồn về phía nàng ta.
Đột nhiên ta cảm thấy có ánh mắt đang dõi theo mình, ta ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt phức tạp khó hiểu của Hoàng thượng, bên trong dường như ẩn chứa chút lạnh lùng và giễu cợt, ta lập tức quay đầu đi chỗ khác.
Hoàng thượng nói: “Người đâu, nhốt Từ quý phi vào thiên lao.”
“Không, Hoàng thượng, thiếp bị oan, thiếp thật sự bị oan!” Cung nhân đến lôi Từ quý phi, Từ quý phi vùng vẫy, khóc lóc bò đến bên chân Hoàng thượng. “Hoàng thượng, Hoàng thượng, thần thiếp mười lăm tuổi đã được gả cho người. Người hãy tin thần thiếp, thần thiếp thật sự không làm những chuyện này, tuy thần thiếp ghét nhìn thấy Hoàng thượng nạp thêm phi tử khác, nhưng thần thiếp thật sự không hại ai cả…”
Từ quý phi khóc đến xé ruột xé gan: “Thực sự không phải thần thiếp, là họ hãm hại thần thiếp. Hoàng thượng…”
Hoàng thượng chẳng chút động lòng.
Hoàng Thái hậu lên tiếng: “Thôi, chuyện xấu trong nhà không nên để người ngoài biết, nhốt nàng ta vào lãnh cung đi.” Rồi bà day day trán: “Chuyện này kết thúc tại đây, bản cung mệt rồi, hồi cung thôi.”
Mọi người khấu đầu: “Cung tiễn Thái hậu nương nương.”
“Hoàng thượng…” Từ quý phi bị lôi ra khỏi cửa vẫn còn cố hét lên trong vô vọng.