Lượt xem của khách bị giới hạn

[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1070: Lực lượng kỳ dị của Cổ lệ chi dân (1)
Lúc này Vu Nhai trưởng thành hơn, lòng thấy an ủi. Nhiều người đối xử tốt với hắn nhờ Vu Nhai mà sống càng tốt hơn, cảm giác rất thoải mái, thích thú hơn là bị vây xem.

- Thế thì Quách đại thúc, ta xin đi trước . . .

Vu Nhai không thể ở trước cửa thành quá lâu, đừng để xảy ra sự kiện chen lấn.

Vu Nhai chuẩn bị mang thanh kỳ tuấn mã thú vào Bắc Đẩu thành, hắn chợt cảm giác có thứ gì đập trúng mình. Tập kích? Co người ghen tỵ ca phong cảnh? Ném trứng ung vào ca? Tổ cha nó.

Vu Nhai ngạc nhiên, bị đập trúng vì không cảm giác uy lực thứ ném vào mình.

Nhiều người trong Thanh Kỳ kỵ sĩ đội phản ứng lại muốn ngăn thứ bay tới:

- Là ai?

Vu Nhai hét lên:

- Khoan, đừng nhúc nhích!

Vu Nhai lắc người xuất hiện bên cạnh thứ ném vào hắn, chộp trong tay, con ngươi co rút. Thì ra không phải trứng ung mà là một thanh kiếm trang sức tinh xảo.

Vu Nhai nhanh chóng nghĩ ra điều gì, ánh mắt chuyển hướng ném kiếm. Một khuôn mặt quen thuộc mà tái xanh đứng trong đám người cười với Vu Nhai. Chủ nhân khuôn mặt tái nhợt lôi thôi như ăn mày. Khiến Vu Nhai giật mình là sự sống trên người gã xói mòn, dường như bị thương nặng. Vu Nhai chưa kịp lên tiếng người kia đã khó nhọc lẩn vào đám đông.

Vu Nhai mở miệng nói:

- Các ngươi vào thành đi, chút nữa ta sẽ đến.

Vu Nhai nói xong không để ý mọi người phản ứng xông vào đám người. Trong mọi cặp mắt nhìn chằm chằm, Vu Nhai đi tới bên cạnh nam nhân suy yếu muôn mang gã đi. Ánh mắt mọi người chỉ nhìn Vu Nhai, không chú ý thấy nam nhân suy yếu kia có bộ dạng gì.

Vu Nhai định chạm vào nam nhân thì gã hét ngăn lại:

- Vu Nhai, đừng đụng vào ta!

Vu Nhai nghe nam nhân nhỏ giọng nói:

- Núp trong đám người sau đó chúng ta sẽ hội hợp, đừng để bất cứ ai biết ngươi tiếp xúc với ta.

Thanh âm rất nhỏ, người có thực lực cường đại như Vu Nhai mới nghe thấy được.

Vu Nhai lại ngây người. Mượn kiếm huynh đang làm cái quỷ gì? Có lẽ mượn kiếm huynh có tin tức gì rất quan trọng muốn thông báo cho hắn. Vu Nhai nghe Độc Cô Chu, Độc Cô Đỉnh nói mượn kiếm huynh đi Thuẫn Vực hành tỉnh, hình như giúp hắn điều tra. Lúc trước Vu Nhai bán Vệ Vi Vi, hại thảm Vệ Hiên, Vệ gia sẽ có hành động trả thù gì? Chẳng lẽ mượn kiếm huynh gặp chuyện không may?

Vu Nhai nhíu mày thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ Vệ gia ra tay với mượn kiếm huynh? Không đúng, đã qua thời gian dài, mượn kiếm huynh nên điều ra Vệ gia xong rồi, không phải Vệ gia làm.

Mượn kiếm huynh từ Kiếm Sơn hùng quan đi Thuẫn Lĩnh, không cần điều tra lâu như vậy.

Vu Nhai không nghĩ nhiều, hắn lẩn vào đám đông. Với năng lực ẩn giấu của Vu Nhai cộng với quá đông người, muốn cắt bỏ mọi người theo dõi dễ như chơi. Mấy phút sau Vu Nhai và mượn kiếm huynh vào trong xe bò kéo hàng, hai người ngồi đối diện nhau. Mượn kiếm huynh mở miệng nói câu làm Vu Nhai ngây người.

- Đừng đụng ta, tuyệt đối đừng đụng vào ta!

Vu Nhai ngẩn ngơ, sao cảm giác mượn kiếm huynh nói câu này trên mặt tràn ngập ai oán mặt trắng nhỏ? Chẳng lẽ vì Vu Nhai bán Vệ Vi Vi, Vệ gia trả thù khiến một đám nam nhân làm mượn kiếm huynh? Nên bây giờ mượn kiếm huynh bị ám ảnh tâm lý khi thấy nam nhân?

Vu Nhai đánh rùng mình, ánh mắt đồng tình tội nghiệp nhìn mượn kiếm huynh, bị nam nhân làm chuyện đó thì chết cho rồi.

Khi mượn kiếm huynh lên tiếng lại phủ nhận suy đoán của Vu Nhai:

- Không thể đụng vào ta, nếu không ngươi sẽ chết.

- Xảy ra chuyện gì? Trên người của ngươi có độc? Không thể . . .

Mượn kiếm huynh ngắt lời Vu Nhai:

- Vu Nhai, không còn thời gian, ngươi hãy nghe ta nói hết. Nhưng ta cần hỏi trước một câu, ngươi sợ chết không?

Mắt mượn kiếm huynh sáng rực nhìn Vu Nhai, hỏi:

- Không có thời gian, trả lời ta!

Vu Nhai tỉnh táo lại, biểu tình nghiêm túc nói:

- Sợ, đương nhiên là ta sợ chết. Nhưng ngươi từng giúp ta, ta thiếu ngươi vài nhân tình. Dù ta có sợ chết hay không thì ta không thể nhìn ân nhân của mình chết.

Là chuyện gì khiến mượn kiếm huynh tràn ngập tự tin, thản nhiên biến thành thế này?

- Tốt, ta chắc chắn sẽ chết nhưng ngươi thì chưa chắc. Chờ ta nói xong ngươi lập tức đi Bắc Đẩu học viện, tìm lão viện trưởng ngay. Có lẽ lão viện trưởng sẽ bảo vệ ngươi sống sót. Nhớ kỹ, khi ta nói xong ngươi phải dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới chỗ lão viện trưởng.

Mượn kiếm huynh nghiêm trang nói:

- Trên người ta bị người gieo thứ cùng loại với nguyền rủa, ai đụng qua ta hoặc nghe ta nói chuyện ta đang định kể với ngươi thì sẽ bị nguyền rủa như ta, sẽ bị một tổ chức tìm đến, giết chết. Chỉ thánh binh sư cường đại mới giải mở được nguyền rủa này, nhưng đó chỉ là có lẽ, ngươi thật sự muốn nghe ta nói sao?

Vu Nhai ngây người, nhanh chóng hiểu ý của mượn kiếm huynh. Bây giờ mượn kiếm huynh bị người nguyền rủa giống như rắc thuốc hay lực lượng nào đó trên cơ thể gã, khiến người nguyền rủa tìm thấy và giết gã.

Khá giống với dược tủy tung Đan Diễm Tâm từng rắc trên người Vu Nhai, nhưng dường như càng đáng sợ hơn.

Nguyền rủa này không được tiếp xúc với ai, không thể nghe tin tức muốn nói.

Không biết mượn kiếm huynh dùng cách gì tạm thời tránh đi người nguyền rủa, nhưng gã không mắn chắc có thể chạy tới bên Bắc Đẩu lão viện trưởng. Hiện tại mượn kiếm huynh phải nói cho Vu Nhai biết, khiến hắn không bị thương, thực lực rất mạnh chạy đi tìm Bắc Đẩu lão viện trưởng.

Bản thân mượn kiếm huynh rất nhanh sẽ bị người nguyền rủa tìm đến, giết chết.

Chỗ hiện tại là bên ngoài Bắc Đẩu thành nhưng mượn kiếm huynh không có nắm chắc chạy tới Bắc Đẩu học viện, có thể thấy được thời gian gấp như thế nào.

- Vu Nhai, ngươi nguyện ý nghe ta nói tin tức quan trọng kia không? Nguyện ý chịu lực lượng nguyền rủa đó không?

Mượn kiếm huynh hỏi lại:

- Không muốn cũng không sao, ta đã hại chết nhiều người, sức mạnh hắc chú hại cả ngươi.

Mượn kiếm huynh từ Thuẫn Lĩnh đến Bắc Đẩu thành, gã có được tin tức quan trọng này không cần chạy về Bắc Đẩu hành tỉnh, tùy tiện tìm một phân hội lữ giả báo cáo là được. Mượn kiếm huynh đã làm như vậy, gã không biết bị người gieo lực lượng giống với nguyền rủa. Kết quả phân hội lữ giả bị diệt sạch, may mắn nội tình của mượn kiếm huynh đủ mạnh, có thứ che giấu hơi thở nếu không đã bị giết từ lâu.

Nhưng đến Bắc Đẩu thành đã là cực hạn, mượn kiếm huynh sắp không chịu nổi nữa.

Phân hội lữ giả bị diệt không làm mượn kiếm huynh bỏ cuộc, tin tức như thế dù bao nhiêu người chết cũng phải truyền ra ngoài. Mượn kiếm huynh tìm quan viên Huyền Binh đế quốc, loại người đáng tin, kết quả quan viên kia cũng bị giết.

Cuối cùng mượn kiếm huynh nhận ra tình hình đáng sợ, gã biết tin nhưng không thể truyền đi, gã bị nguyền rủa.

Công hội lữ giả là công hội tình báo, kiến thức rất rộng rãi. Đổi lại người bình thường e rằng không biết lực lượng nguyền rủa là gì, vì mượn kiếm huynh biết nên mới có cách sống đến bây giờ.
 
Sửa lần cuối:

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1071: Lực lượng kỳ dị của Cổ lệ chi dân (2)
Sợ hãi ập đến, mượn kiếm huynh không phải loại người làm việc không biết suy nghĩ, gã trải qua nhiều sóng gió rồi. Mượn kiếm huynh nhanh chóng tỉnh táo lại, bắt đầu nghĩ cách. Cuối cùng mượn kiếm huynh nghĩ ra một cách, đó là tìm đến cường giả thánh binh sư. Trong công hội lữ giả có thánh binh sư, có tồn tại đứng trên đỉnh Thần Huyền đại lục, nhưng mượn kiếm huynh không cách nào đi tìm, dù biết chỗ ở của bọn họ nhưng khoảng cách quá xa.

Thánh binh sư mượn kiếm huynh quen, khoảng cách gần nhất chỉ có Bắc Đẩu học viện, vì vậy gã đến Bắc Đẩu thành.

Giữa đường mượn kiếm huynh bị thương nặng mấy lần, trốn thoát vài lần. Mượn kiếm huynh đã hơi hiểu biết về kẻ truy sát, gã biết không chống nổi đến chỗ Bắc Đẩu học viện. Rất nhanh kẻ thù sẽ giết đến, Vệ gia Thuẫn Lĩnh phản quốc, mượn kiếm huynh không biết nên tin ai. Mượn kiếm huynh không dám tùy tiện tìm người, lúc này gã nghe thấy tuyền thuyết về Vu Nhai.

Vu Nhai không ngờ sự việc sẽ nghiêm trọng đến mức này, ngây người, nhưng rất nhanh hắn đặt quyết tâm.

Vu Nhai cười to bảo:

- Không có thời gian đúng không? Bạch lão sư cứ nói, lực lượng nguyền rủa gì? Hừ, chưa chắc nguyền rủa ta được, hơn nữa Bạch lão sư là ân nhân của ta, ta sẽ không để người chết, dù kẻ truy sát có là ai!

Mắt mượn kiếm huynh lóe tia sáng, rất cảm động, vui mừng bật cười. Người mượn kiếm huynh từng bỏ nhiều vốn đầu tư có thể báo đáp lại gã, vậy là đủ rồi.

Mượn kiếm huynh không để bụng tuyên bố tự tin của Vu Nhai, muốn xóa bỏ lực lượng nguyền rủa nói dễ hơn làm. Mượn kiếm huynh không biết Vu Nhai nói thật, trong cơ thể của hắn có nhiều huyền binh bản mệnh, lực lượng nguyền rủa không đáng lo.

Mượn kiếm huynh mở miệng hỏi:

- Được, ngươi có biết mục đích thật sự lần này đi sứ Ma Pháp đế quốc là gì không?

Vu Nhai nghe mượn kiếm huynh hỏi suýt nhảy cẫng lên, nhìn gã chằm chằm. Cuối cùng Vu Nhai đã hiểu tại sao mượn kiếm huynh chật vật thế này, vì sao gã bảo tin tức siêu quan trọng.

Vu Nhai trầm giọng nói:

- Cổ Duệ chi dân!

- Quả nhiên ngươi biết.

Mượn kiếm huynh nhìn Vu Nhai chằm chằm, chuyện Cổ Duệ chi dân tạm bị giữ kín như bưng.

Vu Nhai chỉ nói cho bốn thế lực biết về Cổ Duệ chi dân là công chúa Nguyệt Lâm Sa, Độc Cô gia chủ, Tinh Linh tộc, Huyền Binh Đại Đế. Dù mượn kiếm huynh có đường thông tin mạnh mẽ cũng tạm thời không biết Vu Nhai chẳng những biết về Cổ Duệ chi dân còn từng đánh nhau với Cổ Duệ chi dân.

Mượn kiếm huynh ném bom tấn:

- Biết thì tốt, vậy ta không cần giải thích nhiều. Ta chỉ muốn nói Vệ gia Thuẫn Lĩnh là một trong các lực lượng Cổ Duệ chi dân giấu trong Thần Huyền đại lục. Đúng vậy, Vệ gia Thuẫn Lĩnh đã phản quốc, bọn họ là người của Cổ Duệ chi dân.

Vu Nhai biết tin này choáng váng mặt mày, bom nổ quá to, quá biến thái.

Vệ gia đường đường là một trong mười tám địa gia tộc Huyền Binh đế quốc thế nhưng phản quốc?

- A? Cái gì?

Khi Vu Nhai giật mình thì có một lực lượng kỳ dị từ người mượn kiếm huynh lao hướng hắn. Vu Nhai không cách nào ngăn cản, bị lực lượng đánh trúng. Nếu thực lực Vu Nhai không đủ mạnh sẽ không phát hiện ra lực lượng nhập vào cơ thể, không cần nói cũng biết, chắc chắn là lực lượng nguyền rủa mà mượn kiếm huynh nói.

Mượn kiếm huynh sốt ruột nói:

- Vu Nhai, đó là lực lượng nguyền rủa của Cổ Duệ chi dân, bây giờ ngươi hãy mau chạy đến bên lão viện trưởng ngay, không thể chậm trễ thêm. Ta có dược vật che giấu hơi thở nhưng ngươi thì không có, ngươi phải cưỡi khưu phong thú chạy đi ngay, lập tức!

Lúc trước mượn kiếm huynh nghe nhiều truyền thuyết về Vu Nhai, biết bây giờ thực lực của hắn đã đến thiên binh sư nên mới dám kể cho hắn nghe. Nếu không như vậy mượn kiếm huynh đã chẳng nói ra hại Vu Nhai.

Còn Vu Nhai sẽ mang mượn kiếm huynh đi tìm Bắc Đẩu học viện thì gã chưa từng nghĩ đến điều đó. Nếu mượn kiếm huynh muốn Vu Nhai mang gã vào Bắc Đẩu thành thì đã chẳng nói với hắn về Cổ Duệ chi dân, mang theo một người tốc độ sẽ chậm hơn, thêm nữa gã không biết mình còn chống được bao lâu.

Mượn kiếm huynh cảm giác sự sống đang xói mòn, gã không biết sẽ sống được bao lâu.

Mượn kiếm huynh thậm chí không biết có còn sống để thấy Bắc Đẩu học viện được không. Lực lượng nguyền rủa đang không ngừng ăn mòn sự sống của mượn kiếm huynh, dù gã tránh thoát cuộc truy sát cũng sẽ chết bởi nguyền rủa, đây là Cổ Duệ chi dân làm nhiều tầng bảo đảm. Cổ Duệ chi dân không cường đại đến mức ai nghe tin tức sẽ bị nguyền rủa chết tại chỗ, nếu không thì cần gì rắc rối truy sát mượn kiếm huynh?

Vu Nhai không nghe lời mượn kiếm huynh chạy đi mà hỏi đám binh linh:

- Các vị, có thể xóa bỏ nguyền rủa này không?

Thôn Thiên kiếm linh nói:

- Có thể làm được nhưng có thêm ta hỗ trợ cũng sẽ mất thời gian, mà ngươi không có nhiều thời gian. Lực lượng nguyền rủa này do siêu cường giả trong Cổ Duệ chi dân đã làm, người truy sát chắc chắn không mạnh bằng kẻ nguyền rủa.

Mắt Vu Nhai lóe tia sáng. Đúng vậy, Cổ Duệ chi dân có thể xuất hiện trong Thần Huyền đại lục hơn ngàn năm nhưng không bị ai phát hiện tất nhiên là có thủ đoạn cực kỳ cao minh của nó. Lực lượng nguyền rủa có lẽ là một trong số đó, nguyền rủa bình thường không được, phải có siêu cao thủ trong Cổ Duệ chi dân thực hiện nếu không làm sao bảo đảm không bị phát hiện?

Nhân loại bình thường trên Thần Huyền đại lục có cao thủ như mây.

- Vu Nhai, mau đi đi.

Vu Nhai giao lực lượng nguyền rủa trong cơ thể cho Thôn Thiên kiếm linh giải quyết, hắn nói:

- Ta mang lão sư đi chung.

Mượn kiếm huynh mở miệng nói:

- Không được, một mình ngươi đi là được rồi, ta bị thương không sống được bao lâu. Còn một tin tức quan trọng hơn với ngươi, thiếu nữ nhỏ bé đi bên cạnh, người từng liên quan Thuẫn Lĩnh, hình như tên Tiểu Mỹ. Ngươi đã biết mẫu thân của nàng là Ngọc Nữ tộc, phụ thân là Cổ Duệ chi dân.

Vu Nhai ngây người nhìn mượn kiếm huynh chằm chằm, ngơ ngác hỏi:

- Người nói gì?

- Tóm lại ngươi biết là tốt rồi, tương lai dù xảy ra chuyện gì cũng đã chuẩn bị tâm lý trước. Bây giờ ngươi đi mau lên!

Mượn kiếm huynh thấy hối hận, sớm biết như vậy gã sẽ không kể cho Vu Nhai tin tức này, lại lãng phí thời gian. Tiểu Mỹ không phải chuyện lớn, ít nhất đối với mượn kiếm huynh bây giờ. Chủ yếu nhất là Cổ Duệ chi dân và Vệ gia Thuẫn Lĩnh hành tỉnh cấu kết.

Chuyện Tiểu Mỹ không lớn với mượn kiếm huynh nhưng là chuyện động trời với Vu Nhai, lớn hơn Vệ gia Thuẫn Lĩnh hành tỉnh gì đó.

Đã bảo Vu Nhai không có cảm xúc gì với thế lực trên Thần Huyền đại lục, hắn chỉ để ý người trong lòng mình. Ở trong lòng Vu Nhai, Vệ gia Thuẫn Lĩnh hành tỉnh không quan trọng bằng Tiểu Mỹ, tin tức của mượn kiếm huynh quá kinh khủng.

Mượn kiếm huynh rống to:

- Vu Nhai, đi!

Vu Nhai giật mình tỉnh lại, vội gác chuyện Tiểu Mỹ sang một bên.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1072: Bọn buôn người chính là ngươi?
Dù thế nào thì Vu Nhai không thể bỏ mặc mượn kiếm huynh, gã là ân nhân của hắn, sao có thể trơ mắt nhìn gã chịu chết?

Vu Nhai không phải động vật máu lạnh, đời trước hắn từng thấy chiến hữu chết trận, đời này hắn thề sẽ không nhìn chiến hữu, bằng hữu chết trước mắt mình nữa.

Tuy chuyện này rất khó làm được, Vu Nhai cũng không cách nào giữ lời hứa.

Lúc ở Kiếm Sơn hùng quan, Vu Nhai dã trông thấy chiến hữu chết. Dù vậy nhưng Vu Nhai vẫn cố gắng hết sức mình bảo vệ mượn kiếm huynh.

Vu Nhai không phải kẻ lỗ mãng chỉ có máu nóng, có lẽ Cổ Duệ chi dân rất đáng sợ trong mắt mượn kiếm huynh nhưng với hắn thì không.

Vu Nhai từng chiến đấu với Cổ Duệ chi dân, chẳng những đánh nhau mà hắn còn giết Cổ Duệ chi dân. Trong cơ thể Vu Nhai có các thần binh như Thôn Thiên kiếm, dư sức chạy trốn. Nơi này là Bắc Đẩu thành, cách Dao Quang thành không xa, dù không đánh lại Cổ Duệ chi dân chỉ cần Vu Nhai bỏ chạy là có thể báo với Bắc Đẩu học viện, Đan Đạo Hùng, thậm chí là thánh binh sư khác ẩn trong Bắc Đẩu hành tỉnh.

- Rất đáng tiếc, dù mới rồi chạy đi ngay cũng sẽ bị đuổi kịp. Vừa rồi người ném kiếm cho ta đã bị bọn họ chú ý, nên họ đến nhanh hơn người dự đoán.

Vu Nhai rất muốn mang mượn kiếm huynh đi ngay, hắn sẽ không vì có tự tin mà tự kiêu không muốn đi. Cái gì mà lão tử đụng độ Cổ Duệ chi dân thử xem, đó không phải tính cách của Vu Nhai, hắn sẽ làm theo ý tưởng mượn kiếm huynh đi tìm Bắc Đẩu học viện. Nhưng khi Vu Nhai định đi thì một lực lượng cường đại xuất hiện.

Mượn kiếm huynh không chết tâm:

- Ngươi đi mau, để ta chặn bọn họ lại!

Mượn kiếm huynh dốc sức cuối cùng muốn đẩy Vu Nhai đi, nhưng vết thương của gã càng lúc càng nặng, gã lảo đảo đứng dậy, mặt càng trắng.

Vu Nhai bình tĩnh nói:

- Vô dụng, không gian đã bị bọn họ phong tỏa, tạm thời không chạy thoát được. Các người nói đúng không, Cổ Duệ chi dân?

Vu Nhai đã sẵn sàng chiến đấu, mắt liếc hướng bên ngoài xe bò.

Bên ngoài truyền vào giọng nói kiêu ngạo vốn có của Cổ Duệ chi dân:

- Chỉ nói đúng một nửa, chúng ta chẳng những phong tỏa không gian còn di chuyển không gian. Xung quanh có quá nhiều người, dù phong tỏa không gian thì chút nữa giết các ngươi sẽ gây chú ý, hiện tại chưa phải là lúc chúng ta xuất hiện, nên chuyển dời không gian.

Trong xe bò dần vặn vẹo, khi Vu Nhai, mượn kiếm huynh bị dịch chuyển không gian thì nghe thanh âm kia nói:

- Còn nữa, xin hãy gọi chúng ta là hậu duệ của thần hoặc Thần Duệ chi tộc, chúng ta không muốn nghe từ Cổ Duệ chi dân.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Hàng hóa trong xe bò cùng với Vu Nhai, mượn kiếm huynh cũng bị dịch chuyển đến rừng rậm cách Bắc Đẩu thành không xa. Dịch chuyển không gian thuộc loại truyền tống, lúc trước đã nói truyền tống không gian tiêu hao rất lớn, dù là Cổ Duệ chi dân cũng không thể di chuyển Vu Nhai, mượn kiếm huynh đi quá xa. Nhưng đừng tưởng rằng không xa thì sẽ bị cao thủ Bắc Đẩu thành phát hiện, sau khi di chuyển không gian vẫn bị phong tỏa.

- Tiêu, tiêu đời. Vu Nhai, đã kêu ngươi đi mau mà sao . . .

Dù tính cách mượn kiếm huynh có bình tĩnh cách mấy sau khi chạy trốn giữa sự sống và cái chết quá lâu, trông thấy hy vọng Vu Nhai, chỉ vì hắn chậm một giây mà từ hy vọng biến thành tuyệt vọng, bảo sao gã bình tĩnh nổi?

Sớm biết như vậy gã sẽ không báo cho Vu Nhai, có lẽ liều mạng sẽ chạy tới tìm Bắc Đẩu học viện kịp, tậm chí hét to tin tức liên quan Vệ gia Thuẫn Lĩnh hành tỉnh trong đám người. Tuy mượn kiếm huynh làm như vậy sẽ hại chết rất nhiều người nhưng còn hơn bây giờ không có hy vọng. Có lẽ Cổ Duệ chi dân sẽ phong tỏa không gian đồ sát tất cả người biết chuyện, nhưng sẽ có cá lọt lưới. Một bước sai từng bước sai.

Vu Nhai quá tự kiêu, mượn kiếm huynh hối hận thắt ruột. Lúc này mượn kiếm huynh không suy nghĩ sâu xa hơn là dù Vu Nhai đi ngay thì những Cổ Duệ chi dân đến nhanh hơn gã dự tính sẽ đuổi kịp.

Nên biết khi mượn kiếm huynh bắt đầu nói về Cổ Duệ chi dân tới bây giờ chỉ qua mấy chục giây.

Vu Nhai bình tĩnh nói:

- Bạch lão sư, tính cách trước kia của người không phải như thế này. Nếu sự việc đã ra như vậy thì chúng ta nên tỉnh táo nghĩ cách, hơn nữa người cảm thấy ta không đấu lại Cổ Duệ chi dân?

Vu Nhai mới dứt lời, thanh âm phía trước lại vang lên:

- Đó là vì hắn biết chúng ta khủng bố còn ngươi thì không, nhân loại bình thường đê tiện mà tự kiêu.

Mấy người chậm rãi đi ra.

Dẫn đầu là hai nam nhân tóc màu nâu, hình như là huynh đệ. Hai nam một nữ đi sau, đều ở tuổi trung niên, tóc đen, chắc là dân bản thổ Thần Huyền đại lục, tức là đến từ Vệ gia Thuẫn Lĩnh hành tỉnh.

Vu Nhai không trả lời Cổ Duệ chi dân, cười với bọn họ, sau đó lấy thuốc trị thương cực ạnh của Tư Mã Tường cho mượn kiếm huynh.

- Bạch lão sư, đây là dược của Tư Mã Tường tiền bối, người uống trước đi.

Mượn kiếm huynh nhận lấy đan dược, không biết nên làm vẻ mặt gì, phức tạp vô cùng, tràn ngập oán khí.

Vu Nhai mặc kệ mượn kiếm huynh, hắn nhìn năm người phía đối diện, nghiêng đầu. Vu Nhai nhìn hai nam nhân trẻ lại ngó ba người trung niên phía sau.

Vu Nhai hỏi:

- Hai ngươi là Cổ Duệ chi dân, ba ngươi là Vệ gia?

Nữ nhân trung niên duy nhất đứng ra, lạnh lùng hỏi:

- Không sai, ngươi đoán rất đúng, ngươi chính là Vu Nhai kia?

Cổ Duệ chi dân hỏi:

- Các ngươi quen hắn?

Nữ nhân trung niên lạnh lùng nói:

- Đương nhiên ta quen, vị này ngang nhiên bán nữ nhân của Vệ gia ta, tức là Vệ Vi Vi cho tộc tuyết nhân viên. Hắn cũng là người khiến Vệ Hiên chịu nhục nhã trong đế đô.

- Cái gì? Bán cho cho tộc tuyết nhân viên?

Vu Nhai ngẩn ngơ, nhìn hướng mượn kiếm huynh. Vu Nhai biết tộc tuyết nhân viên, cũng là một chủng tộc trong bách tộc loạn địa, thành niên cao ba thước, trí thông minh cỡ Ải Nhân tộc, tròi sinh có thần lực và cực kỳ đoàn kết.

Cũng vì tộc tuyết nhân viên khiến nhân loại khó bắt giữ được. Hỏi sao nhân loại bắt tộc tuyết nhân viên?

Đơn giản, của quý tộc tuyết nhân viên có thể làm thuốc, hiệu quả cực mạnh, công hiệu bổ dương đỉnh cao trong Thần Huyền đại lục. Vu Nhai hiểu biết nhiều nh vậy là có lần hắn cười trêu Tư Mã Tường quá già, không vạn động được chuyện kia. Tư Mã Tường kể điển cố này, già mấy cũng không sợ, chỉ cần có của quý tộc tuyết nhân viên là được.

Khóe môi Vu Nhai co giật, Vệ Vi Vi bị bán vào tộc tuyết nhân viên?

Phải rồi, tộc tuyết nhân viên rất đoàn kết, có khi nào chia nhau nữ nhân đã mua không?

Mượn kiếm huynh ho khan, tạm quên nguy hiểm nói:

- Khụ, lúc đó ta không tìm được chỗ nào bán giá tốt, Ma Pháp đế quốc quá xa, tình cờ gặp tộc tuyết nhân viên nên tiện tay bán.

Mượn kiếm huynh do dự thật lâu rồi thở dài, nutố dược vật xuống, sống sót rồi tính tiếp.

Nữ nhân trung niên dởi tầm mắt hướng mượn kiếm huynh:

- Cái gì? Bọn buôn người lúc đó là ngươi?
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1073: Không phải chưa từng giết (1)
Khóe môi mượn kiếm huynh co giật, quên mất vào lúc này lên tiếng làm chi? Nhưng trước mắt là tình thế chết chắc, như Vu Nhai nói, mượn kiếm huynh vốn là người bình tĩnh, tự tin, khi thấy hy vọng sẽ rất căng thẳng nhưng giờ tuyệt vọng thì bất chấp.

Mượn kiếm huynh cười gian nói:

- Đúng vậy! Là ta bán, bà nội nó, chỉ bán được mấy trăm kim tệ. Nếu ngực nàng ta lớn hơn một chút sẽ bán được gấp mười lần, tộc tuyết nhân viên thích ngực to.

- Ngươi . . . Ngươi . . . Các ngươi . . .

- Phải rồi, sao các người biết nàng bị bán vào tộc tuyết nhân viên? Chẳng lẽ nàng trở về hay các ngươi cứu nàng? Cha nó, còn trở về được. Khụ khụ, thật lợi hại, sức chịu đựng của nàng quá phi thường.

Mượn kiếm huynh nói xong ho khục khặc vì động vết thương, lúc này gã quá kích động, cực kỳ rung động.

Vu Nhai không quên nói mát:

- Cường đại thật, nữ nhân Vệ gia quả nhiên là 'vô địch phòng ngự'.

Người Vệ gia dù không đầu vào Cổ Duệ chi dân cũng là kẻ thù không đội trời chung với Vu Nhai, hắn sẽ không khách sáo cùng bọn họ.

Hơn nữa Vu Nhai sẽ không khách sáo với loại nữ nhân như Vệ Vi Vi.

Nữ nhân trung niên tức giận người run run, nàng nghĩ đến bộ dạng của Vệ Vi Vi lúc quay về. Khi đó chính là nữ nhân trung niên này kiểm tra Vệ Vi Vi, nữ nhân trung niên là cô cô của nàng. Kết quả kiểm tra là . . . Làm nữ nhân, nữ nhân trung niên rất phục khả năng chịu đựng của Vệ Vi Vi. Nhưng phục thì phục, hai nam nhân chết tiệt này phải chết, phải giao cho Vệ Vi Vi xử lý.

- Hai vị đại nhân, chúng ta muốn bắt sống bọn họ, chúng ta . . .

- Cái kia . . . Vu Nhai, ta thấy chúng ta tự sát cho rồi?

Nghe nữ nhân trung niên nói muốn bắt sống làm mượn kiếm huynh rùng mình. Nếu sống mà lọt vào tay Vệ Vi Vi thì rất kinh khủng, không đơn giản như bị bán cho tộc tuyết viên nhân, chẳng bằng chết đi. Mượn kiếm huynh đã nhìn thâu tất cả.

Không đợi Vu Nhai trả lời, một Cổ Duệ chi dân kiêu ngạo nói:

- Ở trước mặt chúng ta không phải các ngươi muốn sống thì sống, chết là chết được. Đừng quên, chúng ta là thần. Nếu các ngươi có thù với bọn họ thì các ngươi hãy tự ra tay đi, thời gian phong tỏa không gian không lâu. Nếu các ngươi không bắt sống được thì chúng ta sẽ giết bọn họ ngay.

Hai Cổ Duệ chi dân không hứng thú với nội dung đám người Vu Nhai đối thoại, con kiến đấu đá nhau dù thú vị mấy cũng chán chết. Cổ Duệ chi dân không phải 'người thích côn trùng'.

Nữ nhân trung niên lên tiếng:

- Vâng!

Nữ nhân trung niên định hành động.

Vu Nhai không trả lời mượn kiếm huynh, lạnh lùng nói:

- Các ngươi tốt nhất là ra tay cùng lúc đi, nếu không chút nữa sẽ không có cơ hội hợp sức đối địch. Hai tên kia dễ chết quá cũng chán.

Cổ Duệ chi dân nói:

- Đối phó với các ngươi chưa đến trình độ làm chúng ta hợp sức với nhân loại đê tiện.

Mượn kiếm huynh nhắc lại:

- Vu Nhai, chúng ta tự sát cho rồi.

Hết cách, nghĩ đến hậu quả bị bắt sống làm mượn kiếm huynh rùng mình.

Vu Nhai lạnh lùng nói:

- Bạch lão sư, ta chính là người được ngươi dầu tư, ngươi không tin ánh mắt của mình như vậy sao? Cổ Duệ chi dân thì sao? Chỉ là tên hề bị truyền thuyết phóng đại.

- Không, không phải truyền thuyết, bọn họ thật sự rất khủng bố? Đừng quên trên người của ngươi có lực lượng nguyền rủa.

- Lực lượng nguyền rủa, Bạch lão sư đang nói đến cái này?

Vu Nhai chớp mắt, giơ ngón tay lên. Một con sâu đen mấp máy trên đầu ngón tay Vu Nhai.

- Cái gì?

Dù là bên địch hay ta đều trợn to mắt nhìn con sâu đen trân trân.

- Phù.

Vu Nhai thổi nhẹ, sâu đen tán đi. Mới rồi khi nói chuyện Thôn Thiên kiếm linh và Thí Thần Ma Nhẫn đã đẩy sâu đen ra. Thí Thần Ma Nhẫn giúp ích rát lớn, dù sao nó là thần binh âm u mà đầy ma tính.

Nhìn Vu Nhai nhẹ thổi tan lực lượng nguyền rủa, mọi người suýt nhảy cẫng lên. Đặc biệt là mượn kiếm huynh, gã bị thứ này hành gần chết. Nếu mượn kiếm huynh co cách giải chú như Vu Nhai thì còn sợ người trong thiên hạ không biết Vệ gia đã theo phe Cổ Duệ chi dân sao?

Hai Cổ Duệ chi dân càng khó tin hơn:

- Sao ngươi có thể . . .

- Giết hắn, phải giết hắn ngay!

Người Vệ gia Thuẫn Lĩnh hành tỉnh giật mình qua đi có cùng suy nghĩ như vậy. Sao có thể cho phép người giải nguyền rủa sống sót? Vệ gia Thuẫn Lĩnh hành tỉnh không muốn bị tiêu diệt không còn một mảnh trước khi Cổ Duệ chi dân buông xuống.

Vu Nhai nói như thể chuyện không quan trọng:

- Đã nói Cổ Duệ chi dân chẳng qua được phóng đại lên, chỉ là nhân loại viễn cổ truyền thừa xa xưa, lực lượng nguyền rủa này không là gì. Nhưng người lúc trước ta gặp khá kinh khủng, ta giết mấy chục lần mà không chết, cuối cùng để thanh kỳ tuấn mã thú chia nhau ăn thịt mới giết chế hắn được. Lợi hại hơn nữa thì sao? Không phải thân bất tử thật sự, cuối cùng hắn vẫn chết, còn biến thành phân.

Mượn kiếm huynh còn đang ngẩn người giờ thì giật mình kêu lên:

- Cái gì? Giết mấy chục lần? Ngươi từng giết Cổ Duệ chi dân?

- Đúng vậy! Đừng kinh ngạc như thế, đã nói bọn họ cũng chỉ là nhân loại, cái gọi là thần chẳng qua do tự ti khi bị chúng ta đuổi khỏi Thần Huyền đại lục, vì bọn họ quá tự ti nên cố ý bày ra dáng vẻ như thần. Trong lòng bọn họ rất đáng thương, tóm lại Cổ Duệ chi dân không là gì, không phải ta chưa từng giết chết.

Ngữ điệu của Vu Nhai vẫn lạnh nhạt nhưng nhưng mọi người nghe vào tai thì tràn ngập rung động, giật mình. Cía này rõ ràng là châm biếm.

- Ngươi nói từ trên trời giáng xuống? Ngươi từng giết Cổ Duệ chi dân? Ngươi giết một người biết thuật dục hỏa trọng sinh?

Hai Cổ Duệ chi dân nhìn Vu Nhai chằm chằm, trong mắt tràn đầy khó tin, giật mình. Bọn họ giật mình vì biết người bị giết là ai, khó tin vì nghe đồn kẻ giết người là thế hệ trước trong nhân loại.

Vu Nhai mỉm cười nói:

- Đúng vậy! Hình như tên là Đan Diễm Tâm.

Lúc này Vu Nhai phát ra khí thế như sóng thần, chợt vang tiếng keng, Thí Thần Ma Nhẫn nằm trong tay hắn. Trong phút chốc Vu Nhai biến mất tại chỗ, khi lại xuất hiện đã ở trước mặt một Cổ Duệ chi dân, Thí Thần Tuyệt chi tà ảnh cuồng đao chém điên cuồng vào một người.

Vu Nhai nói nhẹ nhàng nhưng khi hành động thật sự dễ dàng sao? Hai Cổ Duệ chi dân này hơi thở không tinh thuần như Đan Diễm Tâm nhưng không yếu hơn gã. Một Đan Diễm Tâm đã hành Vu Nhai chết đi sống lại huống chi tới hai Cổ Duệ chi dân?

Cho nên Vu Nhai chấn động tinh thần đối phương trước, lại dùng cách ám sát với thần binh Thí Thần Ma Nhẫn giết một trong hai Cổ Duệ chi dân.

Đương nhiên thực lực bây giờ của Vu Nhai mạnh hơn lúc giết Đan Diễm Tâm.

Cổ Duệ chi dân kia kịp phản ứng lại khi Vu Nhai tới gần, quát to:

- Muốn chết!
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1074: Không phải chưa từng giết (2)
Thần lực bản mệnh màu nâu tuôn ra, nhưng Cổ Duệ chi dân phản ứng quá muộn, phát động thần lực bản mệnh không hoàn mỹ làm sao chặn nổi thần binh Thí Thần Ma Nhẫn? Cổ Duệ chi dân này không cao hơn Vu Nhai bao nhiêu cảnh giới, Thí Thần Ma Nhẫn xuyên thủng người gã. Vu Nhai dùng huyền khí vô cùng tinh thuần cho nổ áp chế thần lực bản mệnh của Cổ Duệ chi dân, thần lực hai Cổ Duệ chi dân yếu hơn Đan Diễm Tâm, càng không thể so sánh với Lam Thương Tử.

- Cổ Duệ chi dân có chia mạnh yếu.

Vu Nhai một lần nữa chứng thực lời hắn đã nói, sau đó không do dự dùng tà ảnh cuồng đao chém vụn Cổ Duệ chi dân mới ròi còn vô cùng kiêu căng.

Vu Nhai nhìn Cổ Duệ chi dân bị Thí Thần Ma Nhẫn chém nát vụn, lạnh lùng nói:

- Rất đáng tiếc, kẻ chết là ngươi.

Vu Nhai nhìn mảnh nhỏ chằm chằm, giờ Cổ Duệ chi dân biết dùng thuật dục hỏa trọng sinh. Nhưng rất nhanh các binh linh nói với Vu Nhai là bọn họ không cảm giác có sự sống trên những mảnh nhỏ này, Cổ Duệ chi dân đã chết thật. Đúng nh Vu Nhai nghĩ, không phải ai cũng biết dùng thuật dục hỏa trọng sinh.

Trong Cổ Duệ chi dân cũng chia chủng tộc, phe phái.

Mấy người có mặt đều ngẩn ngơ, tính luôn Cổ Duệ chi dân còn lại, và mượn kiếm huynh.

- Ngươi . . . Ngươi . . .

Cổ Duệ chi dân không biết nên nói cái gì, gã chỉ có thể lắp bắp:

- Ngươi . . . Ngươi . . . Ngươi . . .

Vu Nhai nhẹ nhàng lau Thí Thần Ma Nhẫn:

- Đã bảo là ta từng giết Cổ Duệ chi dân, đã bảo là tốt nhất năm người cùng lên nhưng các ngươi không tin. Giờ thì tốt rồi, chỉ còn bốn người.

Thật ra loại thần binh này không dính máu, Vu Nhai làm ra vẻ cho oai.

Vu Nhai nghiêng đầu hỏi:

- Tiếp đến nên giết ai?

Cổ Duệ chi dân điên cuồng gào thét:

- Ba ngươi cần ngẩn ra đó làm gì? Giết hắn!

Ba người trung niên Vệ gia Thuẫn Lĩnh hành tỉnh nhanh chóng phản ứng lại:

- Tuân lệnh!

Nữ nhân trung niên có vẻ quan hệ rất thân với Vệ Vi Vi công kích trước, xuất chiêu toàn là tuyệt mệnh. Bây giờ người Vệ Vi Vi không rảnh nghĩ cách bắt sống Vu Nhai. Cổ Duệ chi dân đã chết, người giống như thần vậy mà chết, kích thích thần kinh ba người Vệ gia Thuẫn Lĩnh hành tỉnh quá mạnh.

Mới rồi đã nói Vu Nhai có thể giải trừ lực lượng nguyền rủa, loại người này tuyệt đối không thể để hắn sống.

Vu Nhai cười khẽ nói:

- Giết ta? Ngay cả Lam Thương Tử còn không giết ta được.

Vu Nhai nhẹ như gió né tránh ba người Vệ gia Thuẫn Lĩnh hành tỉnh liên tục tấn công. Ba người Vệ gia thực lực là thiên binh sư cao đoạn, cảnh giới mạnh hơn Vu Nhai. Nhưng Vu Nhai không phải thiên binh sư lục đoạn bình thường, né tránh đòn công kích không khó khăn gì. Vu Nhai vừa né vừa tán dóc.

Cổ Duệ chi dân kia giật mình kêu lên:

- Cái gì? Ngươi còn gặp Lam Thương Tử?

Chẳng phải nói sau khi Đan Diễm Tâm bị giết thì Lam Thương Tử không tìm được hung thủ sao? Tại sao sẽ là người trước mắt gã? Trong lòng Cổ Duệ chi dân có rất nhiều nghi ngờ, nhưng rất nhanh gã biết rằng vĩnh viễn không thể giải mở thắc mắc, bởi vì người này nhân lúc gã sững sờ áp sát gã. Cổ Duệ chi dân biết kết cuộc của gã giống như huynh đệ của mình.

Đúng vậy, Vu Nhai né ba người trung niên Vệ gia Thuẫn Lĩnh hành tỉnh vây công lao tới, vẫn là tà ảnh cuồng đao.

Cổ Duệ chi dân thầm nghĩ:

- Sắp chết trong tay nhân loại như con kiến. Lúc trước ta còn cười nhạo Đan Diễm Tâm, bây giờ đến lượt ta rồi sao?

Giây lát sau Cổ Duệ chi dân cảm giác vai đau đớn, lực lượng hắc ám điên cuồng xâm nhập vào cơ thể gã. Lực lượng hắc ám này áp chế thần lực bản mệnh khiến Cổ Duệ chi dân không còn sức chống cự.

- Không, dù ta chết cũng không cho các ngươi sống! Tuyệt đối không thể để kế hoạch của chúng ta bị phá hư. Bây giờ chưa phải lúc Vệ gia bị phát hiện.

- Không gian phong tỏa, tỏa tỏa tỏa . . Phụt, các ngươi không trốn thoát được, sẽ không phá mở không gian này được! Rất nhanh sẽ có người phát hiện chúng ta chết rồi, rất nhanh đi đón . . . Đón công chúa Hắc Nguyệt, Hắc Nguyệt thần tộc sẽ đến giết các ngươi. Rất gần, bọn họ rất gần.

Cổ Duệ chi dân này bị chém chỉ còn lại cái đầu nhưng vẫn nói chuyện ngông cuồng, thanh âm lúc ngừng lúc nghỉ, không nghe rõ. Có vài chữ Cổ Duệ chi dân nhấn mạnh, hình như xung quanh đây còn có Cổ Duệ chi dân đến đón công chúa gì đó. Bọn họ sẽ phát hiện Vu Nhai giết hai Cổ Duệ chi dân, rồi tới đây. Trước khi chết Cổ Duệ chi dân này khóa chặt không gian.

Xem tình huống thì vẫn chưa chuyển biến tốt đẹp, Vu Nhai phải mau chóng giết ba người Vệ gia Thuẫn Lĩnh hành tỉnh, phá mở không gian. Thực lực của ba người Vệ gia là cao đoạn, Vu Nhai chưa đến trình độ phớt lờ bọn họ.

- Giết!

Nếu tình huống khẩn cấp thì không thể kéo dài lâu, Bắc Đẩu thành cách chỗ này rất gần, không gian phong tỏa, Vu Nhai không có nhiều thời gian. Vu Nhai nhân dịp ba người Vệ gia Thuẫn Lĩnh hành tỉnh chưa kịp phản ứng Cổ Duệ chi dân đã chết liền xuống tay giết người.

Như lúc trước Vu Nhai đã nói, nếu năm người hợp tác có lẽ hắn buộc lòng phải rút Thôn Thiên kiếm ra.

Nhưng không đến lúc bất đắc dĩ Thôn Thiên kiếm không chịu xuất hiện, chưa chắc Thôn Thiên kiếm linh hở chút là chạy ra giúp Vu Nhai. Cho nên Vu Nhai vẫn dùng cách hù bọn họ giật mình, đánh lén. Chém một người là chém, hai người cũng là chém, hai Cổ Duệ chi dân bị giết khiến ba người Vệ gia Thuẫn Lĩnh hành tỉnh chìm trong kinh hoàng, là thời cơ tốt để giết người thứ ba, bốn, năm.

Vu Nhai trầm giọng nói:

- Ám ảnh tiệt sát!

Vu Nhai cầm Thí Thần Ma Nhẫn ám sát.

Vu Nhai thoiả mái chém một người, vụt xoay người giết hướng Vệ gia thứ hai. Nhưng nam nhân trung niên thấy đồng bạn bị giết thì phản ứng siêu nhanh, dùng tấm chắn bảo vệ toàn thân đỡ Thí Thần Ma Nhẫn của Vu Nhai. Tuy chất lượng tấm thuẫn kém hơn Thí Thần Ma Nhẫn nhiều nhưng với lực lượng bây giờ của Vu Nhai không thể một kích xẻ nó ra.

Thí Thần Ma Nhẫn chỉ cắt được một nửa, chủ yếu là nữ nhân trung niên từ đằng sau lao lên.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Vu Nhai bất chấp suy nghĩ nhiều, một đấm đánh vào nữ nhân trung niên đằng sau.

Nữ nhân trung niên lạnh lùng cười:

- Không biết tự lượng sức mình . . . A?

Vu Nhai dùng nắm đấm va chạm với tấm thuẫn, không phải tìm chết thì là cái gì? Nhưng rất nhanh nữ nhân trung niên biết nàng đã sai, sai rất nhiều. Nắm đấm của Vu Nhai đánh bay nữ nhân trung niên, nàng cảm giác như gặp cự long.

- Nghịch tà nhẫn thất trảm!

Nữ nhân trung niên bị cú đấm của Vu Nhai đánh văng ra, hắn lười quan tâm nàng tiếp tục giơ Thí Thần Ma Nhẫn chém vào tấm thuẫn của nam nhân trung niên. Chém lung tung không được Vu Nhai chuyển sang dùng nghịch tà nhẫn thất trảm, lực chém gấp sáu mươi bốn lần phá vỡ tấm thuẫn rồi giết nam nhân trung niên.

Nói thì chậm, khi đó xảy ra thì nhanh.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1075: Công chúa Hắc Nguyệt
Vu Nhai chém ra bảy trảm, vang tiếng nổ điếc tai, tấm thuẫn bị phá mở. Đây là tấm thuẫn mà Vệ gia kiêu ngạo. Nam nhân trung niên đường đường là thiên binh sư thất đoạn vậy mà bị một hậu bối trẻ tuổi chém không có sức đánh trả.

Nam nhân trung niên cuồng cười:

- Phụt! Ha ha ha ha ha ha! Huyền Binh đế quốc quả nhiên là nhân tài lớp lớp, không lâu sau Vệ gia sẽ biến thành hạ lục tỉnh, đầu vào Cổ Duệ chi dân quả nhiên là quyết định đúng. Ha ha ha ha ha ha!

Vu Nhai lạnh lùng nói:

- Bản thân không biết tiến tới, các ngươi ném vinh diệu mười tám đại gia tộc đi đâu? Không ngờ Vệ gia sa đọa đến mức này.

Tay Vu Nhai không ngừng chém.

Nam nhân trung niên rống to:

- Ngươi biết cái gì? Ngươi là kim bào của Độc Cô gia đúng không? Độc Cô gia cao cao tại thượng, không để haòng quyền vào mắt. Vệ gia chúng ta chỉ có thể giống như con chó bị hoàng quyền chi phối. Ngươi hiểu loại cảm giác này không?

Vu Nhai tức giận quát:

- Nhảm nhí, ta xuất thân từ tiểu binh thủ tành, ta không hiểu còn ai hiểu?

Đứng ở địa vị cao mà còn tự ti đến nông nỗi này, Vệ gia Thuẫn Lĩnh hành tỉnh giáo dục gia tộc rất có vấn đề. Còn dám nói Vu Nhai không hiểu, đúng là buồn cười.

Vu Nhai tiếp tục bảo:

- Ngươi nói các ngươi là chó, các ngươi đầu vào Cổ Duệ chi dân thì không phải là chó sao? Bọn họ sẽ cho các ngươi địa vị tương đương với Độc Cô gia bây giờ?

Nam nhân trung niên nói:

- Đúng vậy! Chờ Thần Duệ chi tộc thống trị Thần Huyền đại lục thì chẳng lẽ chúng ta sẽ trở thành đệ nhất gia tộc, ha ha ha ha ha ha! Ngươi nói chúng ta là chó? Sao có thể, bọn họ là thần, nhân loại bình thường chúng ta phục vụ bọn họ là lẽ đương nhiên.

Vu Nhai ngây người:

- Tự mình tiện không thể sống.

Cổ Duệ chi dân thật giỏi tẩy não, hèn gì lão nữ vương Tinh Linh bị phản đồ kia chọc tức suýt chết. Vu Nhai lười tranh cãi với phần tử cuồng nhiệt, ngươi sẽ bị kéo thấp chỉ số thông minh xuống. Hơn nữa Vu Nhai không có thời gian, hắn áp sát nam nhân trung niên rồi điên cuồng cắt. Nam nhân trung niên đã chết.

Trước khi chết nam nhân trung niên vẫn không tỉnh ngộ, gã còn đang mơ. Không biết đây có phải là một loại bi ai?

Nam nhân trung niên chỉ là thiên binh sư thất đoạn, Vu Nhai cảm ngộ đến thiên binh sư thất đoạn, huyền khí thiên binh sư lục đoạn. Vu Nhai vượt một giai giết người không chút khó khăn, nên biết thực lực càng cao thì huyền khí có tinh thuần không ảnh hưởng thực lực rất lớn.

Vu Nhai nhìn hướng nữ nhân trung niên:

- Chỉ còn lại ngươi.

- Không cần ngươi ra tay, ta tự xử.

Nữ nhân trung niên tự sát, nàng vừa dứt lời đã dùng huyền khí chấn vỡ nội tạng, nháy mắt miệng mũi trào máu. Vu Nhai giật mình, câm nín. Với thực lực thiên binh sư cao đoạn của nữ nhân trung niên nhưng không liều mạng một phen, ngẫm nghĩ cũng đúng, hai Cổ Duệ chi dân còn bị Vu Nhai xử đẹp.

Nữ nhân trung niên bị Vệ Vi Vi ám ảnh, sợ hai ác ma Vu Nhai và mượn kiếm huynh bán nàng tới nhà chứa. Tuy khả năng đám Vu Nhai, mượn kiếm huynh chút nữa bị giết rất cao nhưng nữ nhân trung niên không dám đánh liều, dù sao nàng không làm lại hắn.

- Phải rồi, ngươi có biết lời thần dệu đại nhân vừa nói có ý gì không? Có biết tại sao đại nhân nói gần đây có Thần Duệ chi tộc không? Bởi vì bọn họ đến đón một người, người này thì . . . Ha ha ha ha ha ha! Sao ta phải nói cho ngươi biết? Ngươi hãy ôm tiếc nuối, thắc mắc vô tận xuống địa ngục đi, không gặp ta ở dưới đó rồi ta sẽ nói cho biết, ha ha ha ha ha ha!

Bùm!

Nữ nhân trung niên cuồng cười rồi cùng huyền tuẫn bản mệnh té xuống, chết ngắc.

Vu Nhai nhói mày. Nữ nhân trung niên có ý gì? Mặc kệ nữ nhân trung niên hắn cần nhanh chóng chuồn đi. Vu Nhai lắc mình đến bên cạnh mượn kiếm huynh.

- Bạch lão sư, nhanh chóng điều dưỡng đi. Dược của Tư Mã đại sư rất có hiệu quả, tiếp đó chờ ta một chút, ta rất nhanh sẽ phá mở không gian này, người đừng lo.

- Bạch lão sư, mượn kiếm huynh, có sao không?

Vu Nhai nói một lúc phát hiện mượn kiếm huynh đang ngây người. Lúc nào rồi còn ngây người? Chẳng lẽ vì hắn biểu hiện quá rung động? Đúng là thật rung động, nhưng không đến nỗi quá đáng vậy đi? Đã qua lâu như vậy.

Đang lúc Vu Nhai khó hiểu thì mượn kiếm huynh mở miệng nói:

- Vu Nhai, có lẽ ta không kêu ngươi đi được?

Mượn kiếm huynh rất giật mình, gã hoảng hốt đến suýt nhảy cẫng lên. Đặc biệt khi Vu Nhai giết Cổ Duệ chi dân thứ hai, mượn kiếm huynh không dám tin vào ánh mắt mình. Từ khi nào Vu Nhai trở nên nghịch thiên như vậy? Khiến thế giới tuyệt vọng thay đổi, đây là người gã từng đầu tư sao?

Gã có ánh mắt sắc bén như vậy?

Mượn kiếm huynh nghi ngờ vào ánh mắt của mình, phải nghi ngờ, sự việc quá đột ngột. Sao có thể như vậy? Điều này không khoa học. Tại sao chỉ vài cái nháy mắt Vu Nhai đã giải quyết đám người Cổ Duệ chi dân, Vệ gia Thuẫn Lĩnh hành tỉnh?

Mượn kiếm huynh hoảng hốt nhưng nghe lọt lời nữ nhân trung niên nói, gã là người rất nhanh nhạy, chợt nghĩ đến điều gì. Nhớ đến điều đó khiến mượn kiếm huynh bình tĩnh lại, hoặc nên nói là tạm đè ép nỗi hoảng hốt xuống. Mượn kiếm huynh nhanh chóng nghĩ đến biểu hiện lúc trước của Vu Nhai, ma xui quỷ khiến gã mở miệng.

- Người nói gì? Không cho ta đi?

Vu Nhai chớp mắt. Mượn kiếm huynh cũng là Cổ Duệ chi dân sao? Gã dẫn người Vệ gia, Cổ Duệ chi dân đến giết hắn? Có cần như vậy không? Vu Nhai không phải đại nhân vật gì.

Mượn kiếm huynh nói:

- Đúng vậy! Ngươi không thể đi, ta biết nữ nhân trung niên Vệ gia nói câu cuối là có ý gì, kết hợp lời bọn họ có thể suy đoán ra Cổ Duệ chi dân đón một người gần đây, tức là công chúa Hắc Nguyệt Cổ Duệ chi dân đã chết nhắc tới.

- Công chúa Hắc Nguyệt? Liên quan gì ta . . . ý người là?

Vu Nhai giật mình phản ứng lại.

Mượn kiếm huynh nhìn Vu Nhai chằm chằm, dùng hết sức lực gật đầu. Mượn kiếm huynh biết Vu Nhai xem sự chết sống của bằng hữu nặng hơn cả Thần Huyền đại lục, hắn sẽ không đi. Mượn kiếm huynh không rõ tại sao gã nói cho Vu Nhai biết, có lẽ vì gã càng xem trọng bằng hữu hơn. Mượn kiếm huynh hơi tin Vu Nhai sẽ làm ra chuyện gì bất ngờ khó tin.

Thần Huyền đại lục như thế nào thì kệ nó, đây là số phận.

Chưa chắc Vu Nhai phá mở không gian bị phong tỏa để rời đi, đừng để hắn chết không rõ ràng, ôm nỗi thắc mắc như nữ nhân trung niên Vệ gia Thuẫn Lĩnh hành tỉnh đã nói.

Vu Nhai siết chặt nắm tay:

- Tiểu Mỹ!

Mượn kiếm huynh sợ Vu Nhai mất đi lý trí, gã nhanh chóng phân tích:

- Bây giờ trước mắt chúng ta chỉ có một con đường là chờ tại đây, chắc chắn đám Cổ Duệ chi dân sẽ tới, thậm chí dịch chuyển chúng ta qua. Con đường khác là chúng ta phá mở không gian, chia nhau hành động. Ngươi đi tìm Tiểu Mỹ, ta tìm lão viện trưởng.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1076: Không gian thứ hai bị phong ấn
- Trước tiên thử phá mở không gian đã.

Vu Nhai không mất lý trí như mượn kiếm huynh nghĩ, hắn mau chóng lấy lại bình tĩnh. Cổ Duệ chi dân nói Tiểu Mỹ là công chúa gì đó, đến đón nàng đúng không? Nếu là đón thì sẽ không bị nguy hiểm sinh mạng, không nguy hiểm mạng sống thì cần quá lo.

Vu Nhai không muốn Tiểu Mỹ bị mang đi, ít nhất phải xem ý muốn của nàng.

Nếu Tiểu Mỹ muốn đi thì Vu Nhai không cách nào ngăn cản, dù sao bên đó có phụ thân ruột của nàng. Vu Nhai sẽ không nói cái gì mà Cổ Duệ chi dân không thể làm phụ thân của Tiểu Mỹ. Vân câu nói cũ, người dị giới giống như nhau trong mắt Vu Nhai, chẳng qua Cổ Duệ chi dân thích tự xưng mình là thần, thậm chí uy hiếp an toàn người nhà của hắn nên Vu Nhai mới chống lại.

Dù Tiểu Mỹ muốn đi thì Vu Nhai vẫn sẽ khuyên nhủ, hắn không hy vọng nàng đến thế giới ưu việt kia. Phụ thân bỏ Tiểu Mỹ lâu như vậy bây giờ mới tới đón thì hơi quá đáng.

Vu Nhai nhớ đến chính mình, hắn không ngờ Tiểu Mỹ và hắn rất giống nhau.

Vu Nhai ngẫm nghĩ, chợt hét lên:

- Thôn Thiên kiếm.

Một luồng sáng trắng hiện ra trong tay Vu Nhai. Như lúc trước đã nói, nghịch lân của Vu Nhai bị đụng chạm, Thôn Thiên kiếm linh không dám chậm trễ. Thôn Thiên kiếm chỉ tiết ra một lũ lực lượng căn nguyên.

Xoẹt!

Không gian bị Vu Nhai cắt mở. Không gian bị phong tỏa chặt chẽ nhưng Thôn Thiên kiếm phát ra căn nguyên lực lượng cắt rách một khe nứt. Mượn kiếm huynh khó tin trợn mắt há hốc mồm nhìn không gian bị xé ra.

Mượn kiếm huynh bản năng nhìn Cổ Duệ chi dân phong tỏa không gian chặt chẽ, chắc chắn hàng này chết không nhắm mắt.

- Bạch lão sư, tin tức Vệ gia và Cổ Duệ chi dân xin nhờ người.

Vu Nhai không biết nên nói lời từ biệt như thế nào, hắ nhiên ngang lẫm liệt nhờ vả. Vu Nhai không cố ý làm như vậy, mượn kiếm huynh chú ý cảm xúc của hắn trong chuyện Tiểu Mỹ khiến hắn rất cảm động. Nếu mượn kiếm huynh chú ý đến chuyện của Vu Nhai thì hắn cũng phải chú ý lại.

Mượn kiếm huynh ngẩn ngơ:

- Ngươi không ra ngoài?

Vu Nhai mỉm cười nói:

- Ta tùy thời có thể ra ngoài, thấy không?

Đó là sự tự tin mãnh mẽ không sợ hãi.

Vu Nhai hít sâu, nói:

- Ta cưỡi Tiểu Thúy khưu phong thú chạy đi tìm Tiểu Mỹ e rằng chậm hơn dịch chuyển không gian, vậy chờ xem bọn họ có dời ta qua đó không, Tiểu Thúy đỡ mệt. Ta cũng đỡ đi hỏi Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ, không làm bọn họ lo lắng.

Lúc trước đã nói Tiểu Mỹ, Dạ Tình cùng đám người Bắc Đẩu cô nhi viện Dạ a di đi tiểu thành gần đây làm từ thiện, không có trong Bắc Đẩu thành. May mắn bọn họ không ở trong Bắc Đẩu thành, nếu không sẽ cảm ứng được dao động bên Vu Nhai.

Không đợi mượn kiếm huynh ném kiếm thông báo cho Vu Nhai thì gã đã bị tiêu diệt, hắn càng không biết chuyện Tiểu Mỹ.

Mượn kiếm huynh chỉ có thể nặng nề nói hai chữ:

- Bảo trọng.

Mượn kiếm huynh tiếp tục bảo:

- Xin lỗi, lúc trước ta không tin vào ánh mắt của mình nhưng giờ thì ta tin, ngươi nhất định có thể sống sót. Ngươi là người ta đầu tư, ngươi nên xuất sắc hơn bất cứ ai. Ngươi còn phải khiến ta hãnh diện trong công hội lữ giả.

- Công hội lữ giả là một công hội cường đại ngươi không tưởng tượng được, chờ ngươi sống sót ta mang ngươi đi tham quan. Hì hì, với thiên phú của ngươi sẽ thu hoạch được rất nhiều. Ta dám bảo đảm khi nào vào công hội lữ giả ngươi sẽ đạt đến thánh binh sư hay thậm chí mạnh hơn nữa. Nhớ kỹ, phải sống.

Mượn kiếm huynh dứt lời, gã lướt qua khe nứt không gian xuất hiện trên mảnh đất Thần Huyền đại lục.

Vu Nhai rống to:

- Tiểu Thúy, mang hắn đi tìm lão viện trưởng!

- Grao!

Tiểu Thúy xoay quanh không gian từ lâu, chỗ này cách Bắc Đẩu thành không xa, hơi thở của Vu Nhai vừa xuất hiện là nó cảm giác được ngay.

Tiểu Thúy hú dài, sà xuống bắt lấy mượn kiếm huynh bay hướng Bắc Đẩu lão viện trưởng. Lúc trước Vu Nhai cũng muốn dùng Tiểu Thúy nhưng hắn không rõ tình huống, nó bay trong không trung mục tiêu quá rõ ràng.

Bây giờ Tiểu Thúy vẫn dễ thấy nhưng Cổ Duệ chi dân xung quanh đã chết hết.

Khi khe nứt không gian khép lại thì Vu Nhai thở hắt ra:

- Phù.

Chỉ còn một mình Vu Nhai có vẻ cô đơn, nhưng rất nhanh hắn sẽ không đơn độc, Cổ Duệ chi dân xuất hiện như thế nào?

Vu Nhai nhỏ giọng nói:

- Công hội lữ giả, công hội cường đại không thể tưởng tượng? Bảo đảm chỉ cần mình vào công hội lữ giả là có thể trở thành thánh binh sư?

Vu Nhai cảm giác công hội lữ giả khá bí ẩn, hắn nghĩ đến công hội phái ra các người đầu tư, tìm người trẻ tuổi trên khắp Thần Huyền đại lục đáng giá đầu tư. Trong Thần Huyền đại lục đã có bao nhiêu người bị 'Đầu tư'?

Nghĩ đến khả năng đầu tư từng đời nhân vật thiên tài là Vu Nhai đánh rùng mình.

Công hội lữ giả cường đại đến trình độ nào? Công hội lữ giả muốn làm cái gì?

Vu Nhai lắc đầu, bây giờ không phải lúc suy nghĩ những chuyện này. Như mượn kiếm huynh đã nói, đầu tiên Vu Nhai phải sống sót.

Vu Nhai đứng trong không gian như thế giới khác, làm bạn hắn chỉ có năm cái xác không đầy đủ. Vu Nhai có loại cảm thán, cô đơn, khó chịu, khát vọng, kiên quyết chờ đợi, chờ kẻ địch xuất hiện. Lúc này Vu Nhai như vua sói, giết kẻ thù rồi lại chờ thêm kẻ địch mạnh hơn.

Sau đó kẻ địch xuất hiện.

Không gian trước mặt Vu Nhai gợn sóng hình tròn, sóng từ từ tản ra như vòng xoáy trên mặt nước. Vòng xoáy không có màu sắc, hoàn toàn trong suốt. Có người từ đầu bên kia vòng xoáy đi đến, tóc dài màu đen như nhuộm mực nước, ánh sáng chiếu vào cũng không làm màu đen thay đổi.

Nam nhân rất đẹp trai, lạnh lùng, bên trong cực kỳ kiêu ngạo, nhìn biểu tình của gã là biết. Nam nhân kéo một cây đao dài đi hướng Vu Nhai, gần đến mức duỗi tay là có thể thò ra khỏi gợn sóng.

Nhưng ánh mắt Vu Nhai chỉ lướt qua người nam nhân, hắn nhìn người sau lưng gã.

Hai đoàn thể, một là Dạ Tình, Dạ a di, mười mấy đứa trẻ. Vẻ mặt bọn họ tức giận, kinh khủng. Đặc biệt là Dạ Tình, người nàng có vết thương, rõ ràng là vừa đánh nhau và đã thua.

Đối diện bọn họ là một nhóm người toàn màu đen, giữa sắc đen chỉ có hai màu phụ trợ là đỏ máu, màu vàng, rất bí ẩn.

Mười mấy nữ nhân, hai mươi mấy nam nhân, tất cả đều còn trẻ, tóc đen mun. Mặt bọn họ không biểu tình, cưỡi trên chiến mã đen. Vu Nhai không nhận ra là loại ngựa gì, ma thú mấy giai.

Vu Nhai chỉ nhìn lướt qua đám người áo đen, khiến hắn chú ý nhất là người đứng ngay chính giữa nhóm bí ẩn này. Một lão nhân đứng trên xe ngựa màu đen vàng xa hoa. Lão đứng bên ngoài xe ngựa, tuy bộ dạng già nua nhưng tóc vẫn đen thui. Lão nhân toát ra uy nghiêm, bá đạo, hơi tối tăm.

Lúc này trên mặt lão nhân miễn cưỡng tỏ ra khiêm tôn hướng về thiếu nữ đứng đối diện lão.

Thiếu nữ đứng đối diện lão nhân là Tiểu Mỹ. Mặt Tiểu Mỹ đỏ bừng đang hết sức tranh cãi với lão nhân, có lẽ là về vấn đề thân thế của nàng. Lão nhân chỉ mỉm cười lắc đầu.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1077: Chỉ còn lại ngươi biết (1)
Lão nhân không quan tâm Vu Nhai ở đầu bên kia không gian.

Xung quanh bọn họ là bên ngoài một tòa thành nhỏ, có người đi ngang qua nhưng không biết bọn họ tồn tại.

Vu Nhai hít sâu, nói:

- Lại là phong tỏa không gian, cường đại hơn cái mình gặp nhiều.

Vu Nhai biết người đối diện, đặc biệt là lão nhân chắc chắn hắn không đấu lại.

Nhưng vậy thì sao? Không đấu lại cũng phải đấu. Trong lòng Vu Nhai bình tĩnh như nước lặng, kiên quyết nhấc chân lên.

Nói thật ra Vu Nhai còn hoang mang chuyện Tiểu Mỹ bỗng biến thành công chúa đại tộc trong Cổ Duệ chi dân, không chút chuẩn bị tâm lý. Nhưng bây giờ không phải lúc cho Vu Nhai tìm hiểu, nếu đã gặp thì phải đối diện.

Vu Nhai chỉ hơi ngừng lại sau đó bước thẳng vào không gian.

Nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao phía đối diện khẽ kêu lên:

- A?

Bởi vì nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao nhìn thấy hình ảnh khó tin, nhân loại bình thường ở không gian đối diện đi hướng gã. Người này tới chịu chết hay vì tò mò? Hoặc có lẽ tự phụ, không rõ tình huống muốn đến cứu người?

Ha ha, nhân loại bình thường đúng là có rất nhiều người buồn cười, tự cho là kiêu ngạo thật ra là rác rưởi phế vật. Ví dụ như thiên tài mười tám địa gia tộc, nhìn Vệ gia Thuẫn Lĩnh hành tỉnh là biết, toàn là chó chết.

Nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao lười đi tiếp, nếu nhân loại bình thường muốn đến chịu chết gã không ngại tạo cơ hội.

Có lẽ vì biểu tình khác lạ của nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao khiến người ta chú ý. Mọi người, bao gồm lão nhân nhìn hướng đầu bên kia không gian.

Người Bắc Đẩu cô nhi viện phản ứng lại. Đầu tiên là Dạ Tình, nếu Vu Nhai trông thấy được bên này thì không gian chỗ này cũng có thể thấy hắn.

Dạ Tình há hốc mồm, lẩm bẩm:

- Vu . . . Vu Nhai.

Dạ Tình hét lên, chạy tới mấy bước:

- Vu Nhai, đừng qua đây!

- Vu Nhai, hắn chính là Vu Nhai?

Dạ a di, đám nhóc ngây ra, tò mò nhìn nhân vật trong truyền thuyết. Đây là người Dạ Tình thích, thì ra lúc hắn ăn mặc tươm tất thì cũng không tệ, xứng với nàng.

Bây giờ không phải lúc suy nghĩ về điều này, Dạ a di vội gác sang một bên, thầm nghĩ:

- Nếu hắn là nhân vật trong truyền thuyết vậy là có thể hóa giải cục trước mắt?

Dạ a di nghĩ đến đây lại cười khổ, biểu hiện của Dạ Tình cho nàng biết sự thật tàn nhẫn.

- Siêu lừa đảo?

Tiểu Mỹ ngoái đầu lại, mắt sáng dấy lên hy vọng. Nhưng khi Tiểu Mỹ thấy biểu hiện của Dạ Tình thì cũng lao nhanh tới.

Giọng Tiểu Mỹ trong trẻo la lên:

- Siêu lừa đảo, đừng qua đây!

Tiểu Mỹ hét lên khiến ba người ngây ra. Nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao ngoái đầu lại, mắt bắn tia sáng nhìn Vu Nhai trong vòng xoáy đối diện. Mắt nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao tràn ngập sát khí. Người thứ hai là lão nhân tóc đen, lão ngẩng đầu nhìn hướng Vu Nhai, nhíu mày.

Người cuối cùng là Vu Nhai, hắn không ngờ Dạ Tình, Tiểu Mỹ sẽ phản ứng nhanh như vậy. Nhưng Vu Nhai không dao động, hắn biết rõ tại sao Dạ Tình, Tiểu Mỹ ngăn cản nhưng hắn tuyệt đối không rời đi.

Vu Nhai từng bước đi tới trước, hắn bước ra vòng xoáy trong ánh mắt tuyệt vọng của Dạ Tình, Tiểu Mỹ.

Vù vù vù vù vù!

Khi Vu Nhai bước ra vòng xoáy thì có khí thế kinh khủng ập đến làm hắn nghẹt thở. Không chỉ là hơi thở phong tỏa không gian, còn có sát khí từ nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao đứng phía đối diện. Dù vậy nhưng sắc mặt Vu Nhai không thay đổi, hắn không hề ngừng lại tiếp tục đi tới. Không ai nói chuyện, mọi người muốn nhìn xem khách không mời định làm cái gì.

Cộp cộp cộp!

Không khí nặng nề, chỉ còn lại tiếng bước chân của Vu Nhai, hắn đi hướng Tiểu Mỹ.

Trong mắt Vu Nhai không có nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao, bây giờ hắn chỉ muốn đến bên cạnh Tiểu Mỹ. Vu Nhai không quan tâm tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, hắn chỉ nghĩ đi đến bên nữ nhân của mình, đơn giản như thế.

Khi Vu Nhai và nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao lướt qua nhau.

Keng!

Chợt vang thanh âm điếc tai, đao quang đen chặn lại đường đi của Vu Nhai. Nếu Vu Nhai còn bước tới một bước thì đầu sẽ lìa khỏi cổ.

Nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao mở miệng nói:

- Sao ngươi dám đến gần công chúa? Con kiến đê tiện! Bây giờ ngươi có hai con đường để chọn, tự sát hoặc bị ta giết.

Vu Nhai nghiêng đầu nhìn nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao, lạnh nhạt nói:

- Chỉ bằng vào ngươi?

Vẻ mặt Vu Nhai mỉa mai, lúc này hắn không có chút gì xấu xa hay sợ hãi, chỉ có kiên quyết, cảm giác chịu chết.

- Dám xem nhẹ ta? Tìm cái chết.

Nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao lười nói nhảm với Vu Nhai, giơ đao chém xuống.

Vu Nhai nhẹ nhích chân lao hướng Tiểu Mỹ, né trường đao. Tay Vu Nhai cầm một cây kiếm đen, là U Hoang sau khi dung hợp vào Huyền Binh Điển. Kiếm huơ sau lưng, vang tiếng kim loại, thanh kiếm va chạm với trường đao. Vu Nhai không quan tâm, tiếp tục đi hướng Tiểu Mỹ. Vì Vu Nhai vừa đi vừa đỡ nên biến thành nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao theo sau lưng hắn.

- Đồ đê tiện!

Nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao ngẩn người, gã không ngờ nhân loại bình thường dễ dàng né tránh nhát đao của gã và còn tiếp tục tiến tới. Quá nhục nhã, dù rằng nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao chỉ mới phát ra hai phần lực lượng.

Nhưng trong số nhân loại bình thường không phải bạn cùng lứa nào cũng dễ dàng đỡ được hai phần lực lượng của nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao.

Quan trọng nhất là nhân loại bình thường này có mập mờ với công chúa, gã thì mất hết mặt mũi trước công chúa. Gã phải giết nhân loại này, giết hắn thật gọn gàng. Lòng kiêu ngạo của nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao không chấp nhận sự thất bại này.

Nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao không quan tâm nếu giết Vu Nhai thì công chúa của gã có cảm giác gì. Công chúa là công chúa thần cao cao tại thượng, nam nhân trước mắt gã là con kiến tùy ý giẫm chết, dù công chúa có quan hệ gì với hắn thì chỉ là công chúa và vật nuôi.

Khi nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao định bùng nổ thì một thanh âm già nua vang lên:

- Được rồi Hắc Đạt Tư, khoan ra tay, ta có mấy câu muốn hỏi hắn.

Là lão nhân.

Trong phút chốc nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao suýt hộc máu, may mà gã nén lại được. Nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao không dám cãi lời lão nhân, nhưng gã vẫn muốn giải thích vài câu.

Nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao tiến lên mấy bước, nói:

- Đại quản sự, đối với kẻ ti tiện này có gì mà nói? Thấy là biết người này có liên quan với công chúa, thần vương đã nói công chúa không được dính dáng gì đến sinh vật nam giới bình thường.

Nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao không thèm dùng từ nam nhân mà xếp nhân loại bình thường vào sinh vật nam giới.

Lão nhân nói thẳng trước mặt mọi người:

- Ngươi yên tâm, công chúa băng thanh ngọc khiết, chưa bị nam nhân nào đụng chạm.

Lão nhân mỉm cười nói:

- Hơn nữa ta có hảo cảm với nam nhân làm công chúa thấy hứng thú. Đặc biệt là mới rồi nam nhân này chẳng những phá lực lượng hắc chú của ta, còn giết ai người Xích Địa thần tộc, phá không gian phong tỏa đưa một người khác ra ngoài. Ta hơi hứng thú với hắn.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1078: Chỉ còn lại ngươi biết (2)
Nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao kinh ngạc hỏi:

- Cái gì?

Nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao chỉ biết người bắt được tin tức kia hình như có vấn đề nhưng không rành tình huống cụ thể, gã cứ tưởng nam nhân trước mặt là kẻ bị truy sát.

Tức là nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao cho rằng Vu Nhai chính là mượn kiếm huynh.

Cổ Duệ chi dân khác nhìn Vu Nhai chằm chằm, hắn giết Cổ Duệ chi dân, còn phá lực lượng hắc chú.

Vu Nhai cũng giật nảy mình, hắn không ngờ lão nhân bất giác nhìn thấu mọi chuyện. Vu Nhai liếc lão nhân vài lần, hắn có cảm giác như đối diện Đông Phương Thần Thông. Lão nhân này cùng đẳng cấp như Đông Phương Thần Thông sao?

Ngẫm lại cũng đúng, nghe lão nhân nói thì lực lượng nguyền rủa, tức là sức mạnh hắc chú do lão làm, đương nhiên lão phải nắm tình huống người bị nguyền rủa. Ít nhất đối với cường giả như lão nhân thì khaỏng cách này quá gần, với thân phận như lão không cần chú ý việc nhỏ truy sát, giao người dưới tay đi làm là được. Bây giờ Vu Nhai phá sức mạnh hắc chú của lão nhân, cho nên lão muốn tự mình hỏi.

- May mắn mượn kiếm huynh đã ra ngoài, hiện tại đã chạy tới chỗ lão viện trưởng, nếu không thì . . .

Lão nhân nhìn Vu Nhai, mỉm cười hỏi:

- Có phải ngươi cảm thấy người kia đã chạy đến bên cạnh một thánh binh sư thì không sao? Tin tức Vệ gia dựa vào Cổ Duệ chi dân ta rất nhanh sẽ lan ra, ngươi cảm thấy ta thật sự không làm gì được một thánh binh sư bình thường sao?

Nụ cười kia làm Vu Nhai rởn tóc gáy. Đúng vậy, nếu đổi lại là Đông Phương Thần Thông thì chịu bó tay trước Bắc Đẩu học viện sao?

Bây giờ Vu Nhai chỉ có thể mong đợi Bắc Đẩu học viện truyền tin tức ra ngoài.

Lão nhân nhìn thấu suy nghĩ của Vu Nhai, nói:

- Truyền ra rồi sao? Trong thời gian ngắn này có thể vượt ra Bắc Đẩu thành không? Cùng lắm ta tốn chút thời gian diệt toàn bộ Bắc Đẩu thành là xong. Ta không sợ tin tức ta xuất hiện tại đây bị truyền ra, dù sao các ngươi đã biết có Thần Duệ chi tộc ta ở Thần Huyền đại lục. Bọn họ không điều tra ra ta đến đây làm gì, càng không biết kế hoạch cuối cùng của chúng ta là cái gì, đến Thần Huyền đại lục như thế nào, vậy là đủ rồi.

Tiểu Mỹ vừa sốt ruột vừa tức giận nói:

Lão nhân dịu dàng nhìn Tiểu Mỹ, đồng ý không giết người:

- Nếu công chúa đã nói thì ta không giết người, nhưng ta phải nhanh chóng hành động. Bây giờ mới chỉ hai người biết chuyện, nếu truyền ra thì khá rắc rối, ta buộc lòng phải giết. Từ xa xóa bỏ sức mạnh hắc chú của bọn họ là được.

Lão nhân nói vậy là sao?

Mọi người chưa kịp phản ứng thì lão nhân nâng tay lên, bắt ấn. Một lực lượng màu đen bay lượn giữa ngón tay lão ngưng kết ra pháp ấn không biết tên.

Lão nhân khẽ nói:

- Phá!

Vu Nhai thản nhiên nói:

- Ừm! Thánh binh sư này có chút thực lực nhưng tuổi quá lớn, đã già. Nếu hắn trẻ thêm vài tuổi thì ta phá chú cự ly xa sẽ hơi khó khăn, nhưng bây giờ thì . . . Phá cho ta!

Cuối cùng lão nhân khẽ quát, lực lượng cường đại mà tà ác cách không vọt hướng Bắc Đẩu thành. Vang tiếng bóc, lực lượng tà ác biến mất, không gian ngăn cách trở về hình dạng ban đầu.

Lão nhân nói:

- Được rồi, sức mạnh hắc chú đã được xóa.

Tiểu Mỹ hoang mang hỏi:

- Cái gì? Bọn họ không chết đúng không?

Lão nhân mỉm cười nói:

- Đương nhiên là không, bọn họ sẽ sống tốt, không bị ảnh hưởng chút gì. Sau khi ta trừ bỏ sức mạnh hắc chú thì 'ký ức Vệ gia làm phản' cũng bị loại trừ, giống thế này . . .

Lão nhân nhìn hướng đám người Dạ Tình, Dạ a di, tay nhẹ chỉ.

- Phá!

Khi lão nhân nhìn hướng Dạ Tình thì Vu Nhai, Tiểu Mỹ biến sắc mặt nhưng không có thời gian ngăn lại.

Đám người Dạ a di, Dạ Tình khẽ kêu:

- Ư . . . A.

Bọn họ mờ mịt ngẩng đầu lên, mặt hơi tái.

- Ngươi làm gì đám người Dạ Tình tỷ?

Lão nhân trả lời:

- Bọn họ nghe điều không nên nghe nên ta trừ bỏ sức mạnh hắc chú trên người họ, thuận tiện xóa luôn pahànn hỏ ký ức đó. Hai người ở Bắc Đẩu thành cũng giống vậy, hơi suy yếu một chút nhưng còn sống, không bị tác dụng phụ gì. Ta chỉ muốn chứng minh cho công chúa thấy ta không giết người, thưa công chúa diện hạ.

Tiểu Mỹ thuận miệng nói:

- Ta không phải là công chúa gì!

Tiểu Mỹ không hiểu nổi sự việc, vội chạy tới chỗ đám người Dạ Tình, Dạ a di, hỏi thăm tình huống. Tiểu Mỹ thấy bọn họ chỉ mờ mịt như mất đi cái gì, không còn gì.

Lão nhân không quan tâm phản ứng của Tiểu Mỹ, ánh mắt dời hướng Vu Nhai:

- Bây giờ toàn bộ Thần Huyền đại lục chỉ còn lại một mình ngươi biết tin tức kia, tự ngươi giải sức mạnh hắc chú nên không thể dùng sức mạnh hắc chú xóa bỏ ký ức của ngươi. Nếu không giết ngươi thì phải xâm nhập ý thức vào đầu người mới xóa ký ức đó được. Sao? Ngươi chọn loại nào?

Tim Vu Nhai chìm xuống đáy cốc, lão nhân trước mắt trực tiếp nói thẳng, cách không nhẹ nhàng xóa ký ức của Bắc Đẩu học viện đẳng cấp thánh binh sư, rốt cuộc lão có lực lượng đáng sợ cỡ nào?

- Làm sao đây?

Thôn Thiên kiếm linh trầm giọng nói:

- Hết cách, trừ phi ngươi đến đỉnh thánh binh sư trung đoạn cộng với lực lượng của ta mới đối kháng nổi lão nhân trước mắt. Đó chỉ là có thể, ta không nhìn ra thực lực cụ thể của lão.

Chỉ Thôn Thiên kiếm linh dám nói chuyện, các công chúa khác không dám phản ứng, sợ bị lão nhân cường đại không thể chống cự phát hiện ra. Cảm giác bất lực dâng tràn trong lòng Vu Nhai.

Lão nhân thấy Vu Nhai không trả lời thì nhắc nhở:

- Không cần suy nghĩ nhiều, ngươi không có cách nào chống cự, giờ ngươi chỉ có một lựa chọn. Có phải ngươi hơi hối hận không? Nếu không vào chỗ của ta mà đi cùng đồng bạn thì có lẽ sẽ mang tin tức ra ngoài được. Rất đáng tiếc, dù vừa rồi ngươi rời khỏi không gian kia thì ta vẫn có cách tìm được ngươi, không tốn thời gian. Ta cách ngươi rất gần, ngươi không trốn thoát. Không phải phá sức mạnh hắc chú của ta là ngươi sẽ trốn được.

Lão nhân đả kích Vu Nhai dữ dội.

Nghe lời này Vu Nhai thầm cười khổ. Vu Nhai vốn nghĩ nếu vừa rồi cùng mượn kiếm huynh rời đi có lẽ sẽ truyền tin ra ngoài được, tuy hắn sẽ không thật sự làm như vậy nhưng lời lão nhân nói khiến hắn tuyệt vọng.

Thì ra vừa rồi Vu Nhai chọn đi hay ở lại không có gì khác nhau, vẫn bất lực.

- Đương nhiên nếu ngươi có thể lập tức tìm đến truyền tống trận thì ta không làm gì được, nhưng ngươi không có. Ta kaham phục lòng can đảm, sự quyết tâm của ngươi, khi đó dám ở lại, nhưng dù thế nào thì bây giờ ngươi phải lựa chọn.

có vẻ lão nhân thích đả kích người ta, lão nói khá nhiều. Ánh mắt nhìn người không có kiêu ngạo mà còn hơi thân thiết, người như vậy mới là đáng sợ nhất, kiêu căng là biểu hiện của sự bồng bột.

Tuyển chọn?

Chết hoặc bị dò xét ký ức? Đối với Vu Nhai thì hai lựa chọn đều là chết.d ký ức bị dò xét thì lão nhân sẽ biết về Huyền Binh Điển, khi đó lão chịu buông tha cho Vu Nhai sao?
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1079: Ta mới là kẻ lừa đảo
Đầu óc Vu Nhai rối loạn, từ khi xuyên đến Thần Huyền đại lục tới bây giờ hắn chưa từng gặp chuyện tuyệt vọng thế này. Không có chút hy vọng nào, Vu Nhai không nghĩ ra cách thoát thân.

Trong khi Vu Nhai rối rắm cố gắng nghĩ cách thì Tiểu Mỹ lên tiếng:

- Không cho phép lão giết ngươi!

Sau khi thấy đám người Dạ a di, Dạ Tình không bị gì, Tiểu Mỹ phản ứng lại chen giữa lão nhân và Vu Nhai, nặng nề cảnh cáo.

Lão nhân vẫn là bộ dạng nghe lệnh, gật gù:

- Được, nghe theo ý công chúa. Bây giờ lão hủ tìm tòi ký ức của hắn, xóa phần ký ức đó đi.

Lão nhân lại định bắt ấn.

Tiểu Mỹ rắn giọng:

- Cũng không cho phép lão tìm và xóa ký ức của hắn!

Lão nhân nhíu mày hỏi:

- A? Vậy thì hơi khó xử. Vừa không giết hắn vừa không xóa ký ức thì làm sao khiến hắn giữ bí mật? Chẳng lẽ muốn ta mang hắn đi cùng?

Lão nhân nhìn hướng Tiểu Mỹ.

Nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao không nhịn được lên tiếng:

- Đại quản sự . . .

Nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao không hiểu tại sao đại quản sự nói nhiều với con kiến này như vậy, giết hết mọi người có mặt trừ công chúa Hắc Nguyệt là được, nói nhiều làm gì?

Lão nhân liếc xéo nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao, gã không dám xen lời nữa.

Mọi người đợi một lúc lâu Tiểu Mỹ chậm rãi nói:

- Vu đại ca không chỉ một lần cứu mạng ta, nếu như không có hắn thì ta không biết đã chết bao nhiêu lần, các ngươi sẽ không tìm được ta. Chẳng lẽ Hắc Nguyệt thần tộc chúng ta lấy oán trả ơn như vậy sao?

Giọng Tiểu Mỹ không thay đổi nhưng ngữ điệu đã biến đổi, làm mọi người sửng sốt.

Vu đại ca?

Vu Nhai mờ mịt nhìn Tiểu Mỹ, hắn chưa từng nghe nàng kêu Vu đại ca, giọng điệu không trong trẻo đáng yêu nữa mà trở nên trưởng thành. Chuyện gì đây?

Đám Dạ a di, Dạ Tình hoang mang. Sao Tiểu Mỹ như biến thành người khác?

Chỉ có lão nhân là cười hiểu ý như đã làm xong chuyện gì, biểu hiện của công chúa là muốn đi theo lão. Nụ cười chỉ thoáng qua, lão nhân trở về bộ dạng đăm chiêu, nhíu mày. Vẻ mặt lão nhân khó xử, ngần ngừ.

- Ngươi nói ta là công chúa của Hắc Nguyệt thần tộc, chẳng lẽ địa vị của ta thấp hơn ngươi? Ta nói thả hắn, thả ân nhân cứu mạng của ta không được?

khí chất của Tiểu Mỹ liên tục thay đổi, từ đáng yêu biến thành kiên quyết, giờ là trưởng thành, khí thế người đứng trên. Cảm giác này chỉ có trên người đám Thất hoàng tử.

Đúng vậy, Tiểu Mỹ như nhập vai vào công chúa.

Người quen Tiểu Mỹ lại há hốc mồm, nàng bây giờ sao xa lạ quá.

Lòng Vu Nhai đau đớn, hắn Tiểu Mỹ ánh mắt, biểu tình của nàng rất quen thuộc. Trong đầu Vu Nhai nhớ lúc Tiểu Mỹ bị trói trên cây cột ở Quang Minh thần điện nàng cũng làm vẻ mặt này.

Chẳng lẽ . . .

Một suy nghĩ không thể tưởng tượng xộc vào óc Vu Nhai, làm tim hắn co rút.

- Địa vị của công chúa tất nhiên cao hơn ta nhiều, nhưng trên người hắn có tin tức quan trọng đến mức ảnh hưởng toàn Thần Duệ chi tộc. Ta không thể tha cho hắn, cũng không mang hắn về mảnh đất bí ẩn của chúng ta được, thật khó xử.

Lão nhân ra vẻ rất khó xử, biểu hiện của lão như là một người hiền lành dễ nói chuyện.

Tiểu Mỹ do dự sau đó đưa đề nghị:

- Ta biết Vu đại ca chú trọng nhất là người thân, bằng hữu, hắn xem nó quan trọng hơn bất cứ chuyện gì. Nếu không hắn đã chẳng bỏ cơ hội báo cáo Huyền Binh đế quốc đến cứu chúng ta, ngươi có thể dùng điều này uy hiếp hắn. Nếu hắn nói một chữ nào thì ngươi tiêu diệt tất cả người thân, bằng hữu của hắn, vậy là được rồi.

Trừ cách này ra không còn cách nào khác.

Lão nhân do dự thật lâu mới đồng ý:

- Cái này . . . Vậy được rồi, ta hứa với công chúa.

Lão nhân quay sang nhìn Vu Nhai, ánh mắt uy hiếp mãnh liệt:

- Đã nghe công chúa Hắc Nguyệt thần tộc ta nói chưa? Lần này ta tha cho ngươi nhưng nếu ngươi dám lộ ra một chữ nào là ta sẽ san bằng nguyên Bắc Đẩu hành tỉnh, gà chó không tha.

Nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao không ngờ lão nhân đồng ý, mở miệng nói:

- Đại . . .

Nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao nhớ đến ánh mắt lúc trước của lão nhân thì im miệng. Những Cổ Duệ chi dân khác cũng vậy, thầm ngạc nhiên, phong cách của lão nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao như vậy.

Lão nhân không để ý đến ánh mắt mọi người, nhìn hướng Tiểu Mỹ.

Lão nhân hỏi:

- Vậy thi công chúa điện hạ, chúng ta có thể đi chưa?

- Tiểu Mỹ . . .

Vu Nhai rất bực tức, sao hắn đồng ý để Tiểu Mỹ đi được? Dù lý trí nói với Vu Nhai rằng Tiểu Mỹ làm vậy là đúng, nhưng hắn không cam lòng. Vu Nhai không phải nữ nhân trung niên Vệ gia Thuẫn Lĩnh hành tỉnh, không liều thử làm sao biết không có biến số?

Vẫn câu nói cũ, Vu Nhai rất chú trọng chiến hữu đã chết.

Tiểu Mỹ làm muội muội, muội muội, bằng hữu, chiến hữu thậm chí là vợ tương lai, Vu Nhai không muốn nhìn nàng hy sinh cho hắn. Dù không chết, dù Tiểu Mỹ sắp đi gặp phụ thân ruột nhưng nàng căn bản không muốn đi.

Biểu hiện của Tiểu Mỹ làm tim Vu Nhai đau nhói, thì ra nàng sớm không phải thiếu nữ ngây thơ, không biết bắt đầu từ lúc nào.

Tóm lại nếu không liều thử một lần thì Vu Nhai không cam lòng, tính cách của hắn khéo đưa đẩy nhưng có lằn ranh giới hạn, có nghịch lân.

Vu Nhai ngây người, hắn mới lên tiếng thì Tiểu Mỹ bỗng vọt hướng hắn, nhẹ hôn môi hắn.

Cùng lúc đó keng một tiếng, vài bóng kiếm quang bắn hướng Vu Nhai. Công chúa Hắc Nguyệt chủ động hôn nam nhân, hỏi sao Cổ Duệ chi dân nhịn được?

Nhưng đại quản sự không lên tiếng, bọn họ không thể xuống tay.

Tiểu Mỹ mặc kệ đám Cổ Duệ chi dân, khẽ nói:

- Xin lỗi Vu đại ca, ta sớm không phải là tiểu cô nương dễ bị người lừa. Nhưng ta rấdt rất thích bị ngươi gạt, bị ngươi khi dễ, thích được bằng hữu và người nhà cưng chiều, thật sự. Ta rất hưởng thụ loại cảm giác đó, không muốn lớn lên chút nào, thật sự. Nên ta luôn giả bộ, làm bộ rất đáng yêu, thật ra ta mới là siêu lừa đảo.

Vu Nhai nhẹ nhàng kêu:

- Tiểu Mỹ . . .

Vu Nhai không biết nên nói cái gì, vừa rồi hắn chợt có một suy nghĩ không thể tưởng tượng này. Tuy đó chỉ là suy nghĩ nhưng thốt ra từ miệng Tiểu Mỹ làm Vu Nhai rất khó chấp nhận, không tin nổi thiếu nữ thiên nhiên ngốc là giả bộ đóng kịch.

- Từ lúc ta còn nhỏ xíu đã trải qua nhiều chuyện, ta học được ngụy trang, bởi vì làm như thế sẽ được người ta đối xử tốt. Dạ Tình tỷ tỷ, Dạ a di, các tỷ tỷ, a di trong kỹ viện, Vu đại ca và mọi người.

- Ta từng nghĩ đến giả bộ ngây thơ là làm sai, hì hì, nhiều lúc ta không giả bộ, ta vốn đáng yêu. Lúc chuyện Vệ Vi Vi ta cảm giác mình giả bộ đáng yêu là không đúng, nhưng sau đó ta cảm thấy đúng. Bởi vì thế gian này có nhiều người tốt, Vệ Vi Vi chỉ ghen tỵ ta đáng yêu.

Tiểu Mỹ nhẹ nhàng nói lại làm tim Vu Nhai đau đớn.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top