Lượt xem của khách bị giới hạn

[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 110: Tư cách khiêu chiến
Không biết vì sao, thấy Thủy Tinh, Vu Nhai không nhịn được giải thích.

- Vu Nhai lão đại, chúng ta hiểu, chúng ta hiểu.

Tổ Kỳ Binh nam binh môn cùng nhau gật đầu, Vu Nhai hoàn toàn hết chỗ nói rồi, trực tiếp không giải thích, chỉ vào bị người không nhìn đã lâu Khắc Lạp Phu giới thiệu, nghe được bọn họ có thay đổi Huyền Binh bản mệnh nhập thể hình thái, mặc dù chỉ là nho nhỏ cải biến, nhưng mỗi người đều kinh ngạc kêu lên, quên chuyện của Vu Nhai, bắt đầu nghênh đón hai vị này thợ rèn cao thủ, Vu Nhai cuối cùng cũng giải thoát rồi.

- Không cần giải thích, chuyện của ngươi không có liên quan gì tới ta!

Thấy Vu Nhai đi tới, Thủy Tinh lạnh như băng nói.

- Ách, ta không phải đang giải thích. Chúng ta... vốn là phải tin tưởng lẫn nhau. Ta chỉ tới cho ngươi trị thương cho ta.

Vu Nhai phát giác Thủy Tinh đối xử với mình không giống với những người khác. Hình như đang có xu hướng phát triển, tăng cao. Chỉ có điều hắn cũng biết trong lòng Thủy Tinh hình như vẫn che giấu điều gì, không muốn đối mặt. Mọi chuyện từ từ sẽ đến, lái chậm chậm đạo, tranh thủ để gạo nấu thành...

- Tin tưởng một đại đầu quỷ như ngươi sao? Ai muốn chữa thương cho ngươi!

Thấy gia hỏa này không biết vì sao nàng không kìm được cơn giận, chung quy cảm giác được mình ở trước mặt hắn cũng chỉ có bị khi dễ. Nàng cố gắng nghĩ tới chuyện hắn còn không biết mình chính là đại tiểu thư của nghiệp đoàn võ học để an ủi chính mình. Gia hỏa này thật ra không có gì lợi hại. Nhưng nghĩ đến chuyện đã lâu như vậy hắn vẫn không nhớ nổi mình chính là vị đại tiểu thư kia, nàng lại không nhịn được cảm thấy phiền muộn. Chẳng lẽ tiếng nói mà mình vẫn thường kiêu ngạo ở trước mặt hắn hoàn toàn không là gì sao.

Nàng lại rầu rĩ.

- Chí ít nàng cũng phải nể tình ta đã tìm được hai vị thợ rèn lợi hại tới cho tổ Kỳ Binh, giúp ta chữa trị một chút chứ? Có bọn họ giúp đỡ tổ Kỳ Binh sẽ lại nâng cao một bước.

Vẻ mặt Vu Nhai đưa đám nói.

Trong lòng Thủy Tinh cả kinh. Đúng vậy, từ sau khi Vu Nhai tới, tổ Kỳ Binh cũng bắt đầu biến đổi. Bộ sách quyền pháp thay đổi. Lại có sách huấn luyện dành riêng cho tổ Kỳ Binh. Có người quan tâm tới tổ Kỳ Binh. Mọi người huấn luyện nhiệt tình hơn gấp đôi so với trước kia. Hiện tại thậm chí lúc này hắn còn dẫn tới hai thợ rèn miễn phí. Mới hơn một tháng, hắn đã làm được nhiều điều hơn so với mình?

Ngẫm lại lúc mới đầu nàng còn muốn đánh đuổi hắn...

Tâm tình Thủy Tinh có chút phức tạp. Nàng nói không ra đây là cảm giác gì. Có chút vui vẻ, lại nói không ra là vui vẻ gì. Nói chung không có đố kỵ. Ôm tâm tình phức tạp, nàng chữa trị vết thương cho Vu Nhai, oán trách hắn vài câu sau đó vội vàng tránh hắn.

Vu Nhai ăn xong, trở lại vườn trái cây. Sau khi trời tối sau hắn lại không để ý tới lời nhắc nhở của Thủy Tinh, mang vết thương đi ra ngoài. Ở bên trong thôn, cách cửa thôn không xa, chính là nhà mới của cha con Khắc Lạp Phu. Mọi người trong tổ Kỳ Binh đều nhiệt tình để cho bọn họ ở trong căn nhà lớn nhất trong thôn nhỏ Kỳ Binh này. Vu Nhai phát huy năng lực U Hoang Kiếm Linh đến mức tận cùng, giống như quỷ mỵ tới gần.

- Phụ thân, sao phụ thân có thể nói tin tức về Búa phản nghịch cho nhân loại giảo hoạt này?

- Dù sao người lùn chúng ta cũng không cầm được, cho dù lấy được cũng sẽ không thuộc về hai cha con chúng ta. Vị phản bội kia chắc sẽ không để tộc người lùn chúng ta nhận được búa phản nghịch. Vậy không bằng để nhân loại này đi thử một chút, nói không chừng thật sự có thể thành công.

- Năm đó, tộc người lùn chúng ta chết nhiều cường giả như vậy cũng không lấy được. Chỉ dựa vào một mình hắn sao? Cho dù hắn không phải chịu nguyền rủa của kẻ phản bội người lùn kia, nhưng khẳng định không qua nổi những cảnh tượng khủng khiếp bên trong.

Khắc Lạp Phu khẽ nhíu mày, vẫn không tin Vu Nhai có thể lấy được.

- Rất khó nói. Ta luôn cảm thấy nhân loại này rất kỳ lạ, rất thần bí. Hình như hắn có năng lực mà chúng ta không biết.

Khắc Lạp Phu trầm giọng nói. Phía ngoài, Vu Nhai lại hoảng sợ. Trực giác của người lùn này còn lợi hại hơn cả giác quan thứ sáu của nữ nhân.

Hắn có Huyền Binh Điển, đạt được Thần Binh dễ dàng hơn so với người khác, hơn nữa tất cả đều có thể.

- Được rồi!

Khắc Lạp Phu bất đắc dĩ lắc đầu, hai mắt lại sáng lên hỏi:

- Phụ thân, năm đó kẻ phản bội tộc người lùn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao hắn lại không có chút tình nào đối với tộc người lùn, hãm hại giết nhiều người lùn như vậy?

- Cái này cha ngươi cũng không rõ lắm. Hình như người lùn chúng ta có giết lầm người thân của hắn!

Ánh mắt Khắc Lạp Phu lóe lên nói, sau đó không muốn tiếp tục đề tài này nữa. Người lùn cũng có tâm cơ đùa giỡn sao?

Cũng chỉ có Khắc Lạp Ngạo mới nhìn không ra được sắc mặt phụ thân hắn biến đổi.

Sau đó, bọn họ bắt đầu tận tâm tận lực nghiên cứu các loại kì binh của tổ Kỳ Binh.

Vu Nhai lén lút lui trở lại. Hắn khẽ nhíu mày. Quả nhiên, Thần Binh không có một cái nào là dễ lấy cả. Hắn có thể có được Thất Tinh Thần Kích quả thực chính là gặp vận may. Chỉ có điều trải qua một hồi nghe trộm như thế, Vu Nhai không còn hoài nghi gì đối với Búa phản nghịch nữa. Cho dù hiện tại không giải quyết được, sau này trên phương diện thực lực tăng lên, hắn cũng có thể đối phó được. Chỉ có điều hắn vẫn phải tìm cơ hội đi thăm dò một chút!

Về căn nhà nhỏ của mình trong vườn quả, Vu Nhai lấy Thần Huyền Khí Điển ra, bắt đầu tu luyện Tướng Phong Lăng Vân đệ tam trọng. Sau khi quan sát huyễn ảnh, những ngày kế tiếp lại là những ngày dưỡng thương nhàn nhã trong cuộc đời. Trong lúc vẫn có người chạy tới khiêu chiến hắn. Chỉ có điều bình thường Vu Nhai sẽ đến phía trên Lạc Tinh Thạch. Sau khi không tìm được người, lửa giận của các tinh binh lửa cũng tắt dần.

Lời đồn đại về Vu Nhai dần dần phai nhạt. Điểm bất đồng duy nhất chính là, tổ Kỳ Binh bây giờ đi ra ngoài đã không còn bị người ta xem thường nữa. Chí ít không bị người ta xem thành gánh nặng, trở thành sâu mọt trong tiểu đoàn Tinh Binh giống như trước kia.

Văn Khúc Doanh, Cự Môn Doanh và Lộc Tồn Doanh cũng không có động tác gì. Có người nói chưa đầy một tháng nữa chính là nhiệm vụ tinh binh quan trọng mỗi năm một lần. Đến lúc đó chỉ cần đã là Tướng Binh Sư, không quan tâm ngươi có nguyện ý hay không, đều phải tiếp nhận nhiệm vụ. Chủ yếu nhất là phía trên đã để lộ ra, nhiệm vụ lần này khó khăn hơn bất kỳ lần nào trước đó, khiến bọn họ không khỏi phải chuẩn bị.

Đương nhiên, theo bọn họ, bây giờ Vu Nhai không có tư cách để cho bọn họ khiêu chiến.

Khiêu chiến? Thật nực cười. Chờ sau khi hoàn thành nhiệm vụ tinh binh siêu cấp khó khăn, sẽ bóp chết hắn, đánh khiến hắn vĩnh viễn không dậy thân. Đến lúc đó sự kiện công chúa ma pháp ở Bắc Đấu Thành cũng hoàn toàn trở lại bình thường.

Chớp mắt lại nửa tháng nữa trôi qua. Vu Nhai vẫn khắc khổ tu luyện. Thần Huyền Khí Điển đệ tam trọng Tướng Phong Lăng Vân đã có tiến bộ không ít, nhưng vẫn không thể nào đạt được Tướng Binh Sư nhị đoạn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 111: Lại xông vào
Hắn chung quy vẫn cảm giác hình như thiếu sót cái gì đó.

Thương thế cũng đã gần khỏi, Vu Nhai quyết định lại xông vào dãy núi sương mù.

Lúc này hắn đã chuẩn bị đầy đủ các loại đồ dùng hàng ngày, bỏ vào trong một túi đeo lưng lớn, mang theo kiếm và trường kích. Hắn nói với đám người Thủy Tinh một tiếng, sau đó liền xuất phát. Mà khi hắn ở trên Lạc Tinh Thạch nhảy lên Tiểu Thúy, đột nhiên phát hiện có người theo dõi. Hắn nhìn một chút, không ngờ chính là Thủy Tinh.

Từ lúc nào nàng đối với mình lại trở nên hiếu kỳ như vậy?

Hắn gửi lời chào tới nàng, sau đó lập tức cùng Tiểu Thúy giống như trận gió lóe lên rồi biến mất.

- Thật là một đại hỗn đản!

Thủy Tinh nhảy ra ngoài, tức tới mức nghiến răng. Nàng thật sự thật tò mò không biết cả ngày Vu Nhai đi đâu. Hình như mỗi lần trở về, hắn đều biến thành dã nhân. Nhưng mỗi lần trở về, hắn đều trở nên càng đáng sợ hơn.

Thủy Tinh biết Vu Nhai nhìn như cà lơ phất phơ, không có việc gì làm, nhưng phía sau, hắn lại liều mạng hơn so với người nào khác, cũng ngoan độc hơn so với bất kỳ người nào khác. Nàng cũng không thể buông lỏng. Nếu muốn chấn hưng nghiệp đoàn võ học, nàng nhất định phải liều mạng. Chí ít nàng tuyệt đối không thể bị tên đáng chết này coi thường!

Vu Nhai không biết cử động của hắn là động lực kích phát khiến Thủy Tinh mạnh hơn. Nửa ngày sau hắn tiến vào dãy núi sương mù. Đã quen đường, hắn xông về phía núi nhỏ. Chỉ từng gần ba giờ nữa, hắn sẽ đến ngọn núi nhỏ đã thu phục U Hoang Kiếm Linh trước đây.

Không biết đã có bao nhiêu U Linh Thú bị hắn chém rơi. Trong lúc đó, hắn còn phát hiện ra hai thi thể còn mới. Đây là hai phạm nhân đã đi vào, khi hắn vừa bước ra khỏi dãy núi sương mù lần đầu tiên. Ba tháng, bọn họ rốt cuộc vẫn không chống cự nổi. Hình như một người trong đó trước khi chết còn phát điên.

Trên ngọn núi nhỏ có rất nhiều thi thể ma thú các loại. Nhưng nhiều hơn lại là thi thể của con người. Tất cả đều nhắc nhở hắn, đại lục Thần Huyền là một thế giới vô cùng tàn khốc. Muốn sống rất tốt, nhất định phải trở nên mạnh hơn.

Nếu như không phải dựa hơi vào sự cường đại của bộ binh phòng, hắn hẳn đã chết. Mẫu thân, biểu muội thậm chí Vu gia cũng sẽ không có kết quả tốt. Binh phòng đại nhân bảo vệ hắn, xuất phát từ năng lực gây chuyện cường đại của hắn. Nếu như hắn không có giá trị lợi dụng, lấy tính cách tương đối phúc hậu của binh phòng đại nhân có lẽ còn có thể cho hắn một chút lợi lộc nhỏ. Nhưng tuyệt đối sẽ không làm một tấm lá chắn cho hắn như bây giờ.

Giống như tổ trưởng tổ Kỳ Binh, tuy rằng Vu Nhai không muốn làm, nhưng thư còn chưa giao ra đã bị đập chết.

Nhiệm vụ của Dạ Tình, hắn cũng không có cách nào từ chối. Không chỉ những sát thủ kia, còn có nguyên nhân khác. Không quan tâm là nhiệm vụ thế nào cũng phải xông lên. Đó là vì mình, vì thế giới này đối với người nhà của mình.

Đương nhiên, dựa thế gì đó đều là giả. Thực lực bản thân cường đại mới là căn bản. Vu Nhai biết mình phải cường đại lên.

- Phong Doanh, cố gắng ghi nhớ những thứ có thể ghi nhớ. Chúng ta đi thôi!

Vu Nhai đứng ở trên núi nhỏ nhìn sương mù âm u theo gió tản ra. Bóng tối không ngăn cản được hắn đi tới. Ba lô trên lưng, mang theo mấy thanh kiếm tìm được từ trên núi nhỏ kia và U Hoang Kiếm lục giai được hai vị người lùn đại sư kia dùng cái mạng già tốn hết nửa tháng trời mới rèn ra được. Hơn nữa còn có trường kích đã được cải tạo giảm xuống một nửa. Hắn di chuyển rất nhanh trong bóng tối tiến về phía trước.

- Gào...

Vừa mới tới phía dưới núi nhỏ, phía trước đã truyền đến một tiếng gầm đầy giận dữ. Vu Nhai mở to hai mắt nhìn, cẩn thận cảm nhận phía tiếng gầm giận dữ vừa vang lên. Rất nhanh hắn đã cảm ứng được khí tức tới gần. Khí tức vô cùng hắc ám.

- Chủ nhân, là ma thú hắc ám!

- Ma thú hắc ám, có gì khác thường?

Vu Nhai tỉnh táo nói.

- Không có gì khác ma thú bình thường. Chỉ có điều số lượng của bọn chúng rất ít. Chỉ có ở nơi âm u bí ẩn mới xuất hiện. Bọn chúng giỏi tìm kiếm con mồi trong bóng đêm. Bất kỳ bóng tối nào cũng không ngăn cản được bọn chúng!

Phong Doanh giải thích.

- Nói cách khác hiện nay nó có thể thấy ta, nhưng ta không nhìn thấy nó?

- Đúng vậy!

Phong Doanh gật đầu, đột nhiên kinh sợ kêu lên:

- Chủ nhân, nó tới!

- Ngao...

Phong Doanh vừa nói dứt lời, Vu Nhai đã rút kiếm chém một cái. Một bóng đen to lớn sừng sững trong không gian, lại lui ra ngoài. Khi Vu Nhai tiến đến gần nhìn, mới thấy rõ đó là một con sói lớn màu đen dài hơn hai thước. Trên trán hắc ám của nó có máu đỏ túa ra. Không ngờ đó là nơi Vu Nhai vừa đánh trúng.

- Chủ nhân, đây là Ám Dạ Ma Lang tam giai. Ma tinh của nó đặc biệt hữu dụng, rất được ma pháp sư hắc ám yêu thích. Gân của nó cũng có thể rèn thành Huyền Binh có hình dạng như cái roi, có chứa hiệu quả suy yếu kèm theo!

Phong Doanh rất nhanh liền giải thích. Nàng rất thích thu thập mọi thứ!

- Ám Dạ Ma Lang, sói cũng thường đi thành đoàn. Phong Doanh ngươi nói sói ở đây có đúng cũng như vậy hay không?

- A, Ám Dạ Ma Lang quả thực cũng ở chung với nhau!

- Vật kia tốt nhất là chờ sau khi trở về sẽ lấy thêm. Chúng ta nhanh xông ra ngoài. Đã có hơn mười khí tức tập trung về phía này.

Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái. Hắn không chút nghĩ ngợi liền lao về hướng bóng tối mỏng hơn. Nếu đã xông vào dãy núi sương mù, hắn tất nhiên không có khả năng chỉ gặp chút trở ngại nho nhỏ đã rút lui. Mà với tốc độ gió trong sương mù này, năng lực cảm ứng của Phong Doanh đã kém hơn hắn.

- A ô...

Thấy con mồi di chuyển, đám sói ở xung quanh bắt đầu điên cuồng gào thét, giống như nghe thấy tiếng quỷ kêu trong phòng tối. Cảm giác đó thế nào, chắc hẳn không cần nói cũng biết. Xung quanh đều là đồi núi trống trải. Chỉ có tiếp tục đi phía ngọn núi trước mặt mới có thực vật linh tinh màu đen và linh tinh đá lớn.

Ám Dạ Ma Lang chính là từ phía trên lao xuống. Nơi đó hẳn là đại bản doanh của chúng.

Vu Nhai chỉ hơi do dự một chút, sau đó lại tiếp tục xông về phía trước. Nếu ở trong môi trường tối đen như vậy, Ám Dạ Ma Lang có thể nhìn thấy rõ như vậy, hắn cho dù che giấu khí tức thế nào đi nữa cũng vô dụng. Hắn phải tìm được ngại chướng vật.

Mấy con ma lang đã nhào tới gần. Hắn tránh cũng không thể tránh được. Vậy thì giết!

Vu Nhai lợi dụng tốc độ Phong Doanh xông ra đi. Trên đường xông ra, thứ gì ngăn cản hắn đều giết chết. Trong nháy mắt một thanh Huyền Kiếm tam giai đã bị hỏng. Mỗi lần hai thanh kiếm chém ra, lại là hai con ma lang chết ở dưới kiếm của hắn. Ma thú tam giai tương đương với Tướng Binh Sư. Vu Nhai có thể giết chết trong nháy mắt như vậy, đủ khiến hắn kiêu ngạo.

Nhưng hắn không phải là kẻ tự cao tự ngạo, mà là muốn trở nên cường đại hơn.

- Vù vù...

Ở trên một cái cây hắc ám, Vu Nhai không ngừng thở hổn hển. Cuối cùng hắn đã xông vào ngọn núi. Chỉ có điều ma lang hắc ám phía dưới lại càng tụ tập nhiều hơn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 112: Ma thú hắc ám
May là những con sói này cũng không biết leo cây. Cây lại vô cùng cứng rắn và cực lớn. Dựa vào ma lang vẫn không có biện pháp nào đẩy đổ được.

- Tê tê...

Đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng tê tê. Trong nháy mắt lông tơ toàn thân Vu Nhai liền dựng đứng. Hắn không cần nhìn cũng biết phía sau mình là cái gì.

Hắn quá sơ suất. Hắn cứ cho rằng ở trên cây là có thể an toàn. Nhưng tiếng tê tê vẫn đang đến gần. Vu Nhai nhanh chóng tỉnh táo lại. Hắn giả vờ đang khiếp sợ, leo sát lên ngọn cây. Âm thanh tê tê phía sau càng lúc càng tới gần...

Trong giây lát, Vu Nhai đã tiến vào phạm vi công kích của nó. Tốc độ di chuyển của nó thật khủng khiếp. Nó lao thẳng tới. Cái miệng rắn há cực lớn dường như muốn nuốt Vu Nhai vào. Vu Nhai không chút do dự quay người, U Hoang Kiếm chém ra...

- Đinh...

U Hoang Kiếm chém ở trên đầu rắn, không ngờ phát ra những tiếng keng keng!

Con rắn này lại chống đỡ được U Hoang Kiếm lục giai. Nghĩ tới đây, toàn thân Vu Nhai không nhịn được lại nổi da gà. Thật may, khi hắn quay đầu lại, vẫn thấy trên đầu rắn xuất hiện một vết thương nho nhỏ, ở trên cây bị ngã lăn xuống dưới.

Mà thời điểm con rắn rơi xuống đất, trong lúc bất chợt Ám Dạ Ma Lang vội vàng tránh ra. Chúng từ phía xa bắt đầu bao vây quan sát, cũng không để ý tới Vu Nhai đang ở trên cây nữa.

Thấy cảnh tượng như vậy, trong mắt Vu Nhai lóe lên tinh quang. Dường như hắn nghĩ tới điều gì...

- Hắc Kim Vương Xà, ma thú tứ giai. Vảy của nó cực kỳ cứng rắn, công kích đơn điệu!

Phong Doanh lại giải thích. Hiện tại nàng đơn giản chính là bảo điển ma thú di động.

- Tứ giai? Tại sao ở đây lại có ma thú tứ giai?

Vu Nhai đột nhiên lui lại. Lúc này mới tới ngọn núi thứ hai đã đáng sợ như vậy. Phía sau còn có thứ đáng sợ tới mức nào nữa?

Chỉ có điều ý nghĩ này chỉ thoáng xuất hiện rồi lập tức biến mất. Chí ít hắn chưa gặp được nguy hiểm thật sự kiên quyết không lùi.

- Tê tê...

Đúng lúc này, Hắc Kim Vương Xà lại kêu lên. Hiển nhiên lúc này vết thương trên đầu đã giảm đau. Nó tức giận trừng mắt nhìn Vu Nhai. Nó không nghĩ ra vì sao nhân loại yếu ớt như vậy có thể công kích được nó. Nếu không nghĩ ra, vậy cứ dùng thân thể đi thử nghiệm đã.

Ngay cả thân cây nó cũng không bò, trực tiếp từ dưới đất bắn tới. Vu Nhai lại vung U Hoang Kiếm lên, nhắm ngay vết thương kia đâm tới!

Ma thú tứ giai sao có thể để người ta muốn đâm thì đâm được. Trên không trung, con rắn xoay người, sử dụng đuôi rắn văng kiếm của Vu Nhai ra. Sau đó toàn bộ thân rắn cuốn tới.

Vu Nhai không chút do dự, nhảy xuống cây, phóng về phía Ám Dạ Ma Lang đang bao vây xung quanh.

Tất nhiên, Ám Dạ Ma Lang cũng nhào lên. Nhưng sau khi Vu Nhai chém chết hai trong số bọn chúng, bọn chúng liền lui lại. Không phải chúng sợ Vu Nhai, mà là Hắc Kim Vương Xà đang đuổi theo phía sau Vu Nhai.

Vu Nhai chính là nhìn trúng điểm ấy mới phá vòng vây. Sau đó cuộc chiến truy đuổi giữa rắn và người bắt đầu.

So với ma lang, Hắc Kim Vương Xà càng đáng sợ hơn. Không quan tâm ngươi trốn ở đâu, nó đều có thể tìm được. Vu Nhai chỉ có thể cố gắng một chút, ép khô tiềm lực thân thể không ngừng che giấu khí tức, không ngừng dung hợp cùng hắc ám. Lực lượng của vòng hắc ám và U Hoang Kiếm Linh không ngừng nâng cao.

Tuy nói U Hoang Kiếm Linh vẫn không tỉnh, nhưng bởi vì U Hoang Kiếm, hắn có thể mượn U Hoang Kiếm Linh, lấy ra một phần lực lượng nhỏ, đồng thời học tập loại cảnh giới hòa thân thể vào trong bóng tối. Đó là một loại cảnh giới sát thủ chân chính.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Vu Nhai cuối cùng che giấu khí tức, đã một lần đánh lén trúng, cắm kiếm thật sâu vào trên đầu Hắc Kim Vương Xà. Điều này khiến Ám Dạ Ma Lang vẫn ở xung quanh phía trong sườn núi tối đen, nhìn thấy đều trở nên điên cuồng, chậm rãi lui lại.

- Chủ nhân, ma tinh của ma thú tứ giai này lại gấp mười lần so với ma thú tam giai. Nọc độc của Hắc Kim Vương Xà có thể độc chết bất kỳ Linh Binh Sư nào!

Phong Doanh bỗng nhiên cao hứng kêu lên. Thật không nghĩ tới nàng còn là một tiểu tham tiền như vậy.

Vu Nhai thở hắt ra một hơi. Hắn suy nghĩ một chút, trực tiếp sử dụng U Hoang Kiếm cắm vào vị trí nào đó của con rắn, từ đó móc ra một thứ đen như mực, máu chảy đầm đìa. Mật rắn, lấy tư tưởng địa cầu của hắn, mật rắn chính là thứ tốt nhất. Chỉ có điều hắn vẫn để bụng cẩn thận hỏi một chút. Tiểu muội muội Phong Doanh lại có chút giận dỗi, cảm thấy Vu Nhai đang cầm thứ tồi tệ. Mật rắn, ngoại trừ có thể làm thức ăn ra, hoàn toàn vô ích.

Vu Nhai khẽ cười. Nếu không độc, vậy hắn không khách khí, một ngụm nuốt xuống. Cho dù là thức ăn cũng tốt. Có trời biết hắn sẽ còn ở bên trong bao lâu. Tuy rằng thực ăn mang theo không thiếu, nhưng có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.

Oong...

Trong giây lát, một khí tức từ trong dạ dày lan tỏa ra toàn thân. Hình như bởi vì có mật rắn dẫn động, huyền khí trong cơ thể Vu Nhai vốn no đủ đã có đột phá.

Tướng Binh Sư nhị đoạn.

Vu Nhai còn chưa kịp vui mừng, khí tức tới từ chính mật rắn lại đột nhiên xông về phía hai mắt của hắn. Nước mắt hắn không ngừng rơi ra. Con bà nó, loại lưu lượng này chắc hẳn ngay cả Mạnh Khương Nữ khóc đổ Trường Thành cũng muốn bại lui.

May là, thời gian không lâu lắm, khí tức này đã biến mất không thấy tăm hơi. Vu Nhai trợn trừng mắt, nhìn xung quanh một chút. Mụ nội nó, không biết có phải do dinh dưỡng của mật rắn đều hóa thành nước mắt. Không ngờ, thế giới hắc ám rõ ràng không giống trước nữa. Tầm nhìn trở nên… trở nên rõ ràng hơn.

Vu Nhai há hốc miệng. Khẳng định không phải là do sương mù đột nhiên tiêu tan, mà đó chính là công lao của mật rắn.

- Không ngờ mật rắn Hắc Kim Vương Xà lại có chức năng này. Phong Doanh lại không biết!

Tiểu muội muội Phong Doanh cũng ngẩn người một lát, không thể tưởng tượng nổi nói.

- Hắc hắc, đi, tìm Hắc Kim Vương Xà đi!

Vu Nhai nhận được lợi ích, đâu đồng ý buông tha. Hắn bắt đầu lục tìm ở trên khắp ngọn núi này.

Hắc Kim Vương Xà đúng là gặp phải tai ương. Mới một ngày, tất cả Hắc Kim Vương Xà trên núi nhỏ đều xong đời. Cao hứng nhất chính là Vu Nhai. Trong bóng tối, hai mắt của hắn tuy rằng không thể thấy vật giống như bình thường, nhưng lại giống như một ngọn đèn ở giữa một tầng sương mù bao quanh, cũng không phải là căn phòng hoàn toàn tối nữa.

Tiếc nuối duy nhất là, mật rắn không bất kỳ công năng đề khí nào. Quả nhiên trước đó bởi vì huyền khí hắn no đủ mới có thể đột phá. Vu Nhai không biết, hắn đột phá còn vì một nguyên nhân khác. Đối mặt nguy hiểm, hắn đã có lòng tin dũng cảm tiến lên.

Nguy hiểm mới thật sự là nơi tôi luyện người. Những kẻ chỉ biết bế quan vĩnh viễn không thể trở thành cao thủ chân chính.

Ma tinh và nọc độc Hắc Kim Vương Xà bị Vu Nhai thật sự ra lấy. Bên trong vẫn có rất nhiều thứ còn nguy hiểm hơn nữa. Có lẽ nọc độc sẽ có tác dụng.

Vu Nhai không để ý tới số lượng Ám Dạ Ma Lang xung quanh, lại xuất phát tiến về phía ngọn núi thứ ba.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 113: Ngũ giai
Thời gian sáu bảy ngày trôi qua. Trong một ngọn núi nhỏ nào đó tại dãy núi sương mù, một con gấu màu đen, đầu óc đần độn, trong miệng đang gặm một rắn mối màu đen cực lớn. Vảy rắn mối dường như không có khả năng phòng ngự, bị nó răng rắc răng rắc vài cái nuốt sống. Sau khi ăn xong, phải đi tản bộ mới tốt. Con gấu lớn màu đen lảo đảo đi lại. Khi nó đi tới một cái rãnh nhỏ đã khô cạn, nó nhìn không chớp mắt. Bình thường nó cũng lảo đảo như thế nhảy qua. Ngày hôm nay cũng không có gì khác. Chí ít theo nó thì không có gì khác mọi khi.

Nó đưa chi trước ra, an ổn bước qua...

Ngay thời điểm chi sau của nó cũng tùy tiện đưa qua, hắc quang chợt hiện. Một đạo kiếm quang sắc bén lại hiếm thấy được từ dưới rãnh nhỏ bắn ra. Một thanh kiếm màu đen đột ngột xuất hiện, trực tiếp cắm ngập vào trong thân thể con gấu lớn, ngay ở vị trí trái tim của nó, chỉ còn lộ ra chuôi kiếm.

- Gào...

Con gấu lớn màu đen rống lên một tiếng thảm thiết. Theo bản năng ánh mắt nó nhìn xuống dưới cái rãnh nhỏ này. Lại có ba đạo kiếm quang phóng ra. Ba thanh kiếm đồng thời đâm trúng bụng của nó. Chỉ có điều ba thanh kiếm này không lợi hại như một kiếm vừa nãy, cũng chỉ cắm ngập mũi kiếm.

Một đạo nhân ảnh rơi vào trong mắt con gấu lớn. Đây là sinh vật gì vậy? Hình như từ trước tới nay nó chưa từng thấy qua. Bất kể là kẻ nào, dám mạo phạm tới Hùng gia gia nó đều phải trở thành thức ăn của nó. Khác hẳn với thân thể nặng nề, nó di chuyển với tốc độ rất nhanh lao tới. Những thanh kiếm còn cắm trên người nó bị chấn động vang lên những tiếng leng keng.

- Con gấu ki, không ngờ như vậy cũng không chết. Phong Doanh, ngươi không phải nói chỉ cần những thanh kiếm kia đâm trúng trái tim nó sẽ xong đời sao?

- Cái này... Chắc hẳn thực lực của nó đã gần ngũ giai, chỉ kém nửa bước!

Phong Doanh yếu ớt nói. Nàng lại một lần nữa phán đoán sai lầm. Nàng lại bổ sung:

- Chỉ có điều nếu trúng vào trái tim, nó khẳng định không thể tác chiến trong thời gian dài!

- Nếu như vậy, làm tới thôi!

Vu Nhai nói xong, gấp trường kích lại nguyên dạng. Huyền khí chấn động. Trường kích không gì khác lúc trước. Thật không kịp cảm thán trước sự cường đại của cha con Khắc Lạp Phu, Thất Tinh Thần Kích quét ngang.

- Gào...

- Ngươi gào đi. Cho dù ngươi có gào rách cổ họng cũng vô dụng!

Vu Nhai dường như ma thú hình người, tiến lên. Trường kích lướt loạn. Binh khí nặng có chỗ lợi của binh khí nặng. Chí ít khi đối phó với dạng sức lực lớn lại khá lợi hại.

Mà khi Vu Nhai đang chạy nhanh tới gần thân thể con gấu lớn, hắn nhanh tay nhanh mắt rút U Hoang Kiếm ra. Máu tươi điên cuồng phun ra. Con gấu lớn tiếp tục gầm lên giận dữ. Chỉ có điều trong âm thanh của nó mang theo sự thảm khốc. Vu Nhai tiếp tục đập. Kiếm cùng kích phối hợp kín kẽ, không chê vào đâu được.

Cuối cùng, con gấu lớn sau khi kêu thảm một tiếng, đã ngã xuống. Vu Nhai cũng theo đó ngã xuống theo.

Mệt, quá mệt mỏi. Sinh lực của con gấu này quá mức cường đại. Hắn đánh gần nửa giờ mới giải quyết xong. Cả người hắn nằm dang tay dang chân, điên cuồng thở dốc.

Trời ạ, đây là đâm trúng trái tim của nó, nếu không phải như vậy, hắn chỉ có thể ngã xuống không rời đi nữa.

Hắn không có thời gian nghỉ ngơi. Căn cứ vào kinh nghiệm có được trong sáu bảy ngày qua, chỉ cần có lĩnh chủ một phương chết, nhất định sẽ có một vài ma thú yếu hơn qua kiểm tra. Sau khi hắn cầm chiến lợi phẩm sẽ phải lập tức rời đi.

Vu Nhai cắt chân gấu xuống, đồng thời còn có cả ma tinh gần ngũ giai. Đương nhiên, da gấu cũng rất tốt. Nhưng hắn không phải mang về bán lấy tiền, mà là băng bó vết thương. Băng vải hắn mang theo đã sớm dùng hết.

- Phong Doanh, sau khi qua khỏi nơi này có phải là địa bàn của ma thú ngũ giai không?

Vu Nhai thật nhanh rời xa thi thể của con gấu lớn. Hắn phóng như bay qua nơi này địa bàn, tiến về mục tiêu ở phía dưới.

Mấy ngày qua hắn không chỉ sử dụng ma thú để tôi luyện chính mình, còn thỉnh thoảng lại tra xét địa hình, điều tra các thế lực phân bố trong rừng rậm sương mù dày đặc này, từ đó tìm ra một con đường tốt nhất có thể xâm nhập.

Giống như con gấu lớn này là một con ma thú tứ giai đỉnh phong có linh mẫn giác yếu nhất. Cho nên hắn tìm nó phục kích.

Tiếp tục tiến sâu vào nữa, nhất định sẽ có nguy hiểm. Bất cứ lúc nào hắn cũng làm tốt tư tưởng chuẩn bị trốn chạy. Trước hết, hắn vạch ra một con đường chạy trốn. Hắn cũng không muốn thời điểm mình bị ma thú ngũ giai đuổi, phía trước còn có ma thú tứ giai đỉnh phong tới ngăn cản.

Về phần phương pháp đối chiến với hai con ma thú đứng đầu, ở chỗ này hình như không thể thực hiện được. Ở đây, ma thú cũng tương tự như U Linh Thú, đặc biệt căm thù người từ ngoài đến. Nếu không nhảy vào lãnh thổ của bọn chúng thì thôi, một khi đã vọt vào, hai con má thú cùng đẳng cấp sẽ triển khai bao vây tấn công. Ma thú cường đại có đôi khi thậm chí có thể hiệu triệu lẫn nhau. Đương nhiên, điều kiện trước tiên là bọn họ không phải là thiên địch.

Mấy ngày hôm trước, Vu Nhai đã gặp phải một hai lần bao vây tấn công như vậy. Nếu không hai con ma thú này chỉ có thực lực tứ giai sơ đẳng, hắn đã chết không thể chết lại. Cuối cùng hắn mang theo một thân toàn vết thương chạy tới ngọn núi nhỏ lúc đầu, hai còn ma thú mới ngừng truy đuổi.

- Đúng vậy. Chỉ không biết là loại ma thú ngũ giai gì.

Phong Doanh trả lời.

- Nghỉ ngơi một ngày. Đến lúc đó điều tra thật tốt. Bất kể thế nào nhất định phải giết chết một con, sau đó tiếp tục đi tới.

Ánh mắt Vu Nhai chớp động nói. Thật ra trong lòng hắn không tin chắc lắm. Không biết trong dãy núi sương mù này còn có bao nhiêu ma thú đáng sợ đang ẩn nấp? Nếu như gặp phải ma thú ngũ giai trung đoạn, hắn tốt nhất vẫn nên tránh trước. Nếu gặp lục giai chỉ có thể cầu khẩn nó không nhìn thấy mình. Hy vọng duy nhất của hắn chỉ có Thôn Thiên Kiếm. Thời điểm Thôn Thiên Kiếm tới gần Thần Binh hoặc Kiếm Linh, nó mới tự động phát động. Gần hơn một chút, có lẽ sẽ có hi vọng.

Tìm một nơi bí ẩn, toàn thân Vu Nhai chui ở phía dưới da gấu, che giấu khí tức nhân loại độc nhất của hắn.

Hắn vận dụng huyền khí, cố gắng điều chỉnh thân thể. Đợi tới khi có cảm giác không tồi liền chìm vào trong giấc ngủ sâu. Đương nhiên, chỉ là chìm vào giấc ngủ sâu một cách tương đối mà thôi. Nếu có nguy hiểm, hắn sẽ tỉnh dậy rất nhanh. Đây là thói quen luyện được từ lần đầu tiên tiến vào dãy núi sương mù.

Sau một ngày đêm, Vu Nhai điều chỉnh trạng thái đến điều kiện tốt nhất. Sau đó hắn mới đi điều tra. Rất nhanh hắn liền tìm được lĩnh chủ ma thú địa bàn kế tiếp. Sau khi nghe Phong Doanh giới thiệu, Vu Nhai phát hiện hắn gặp bi kịch. Con gấu lớn vừa rồi, chỉ là một lĩnh chủ phía dưới đã quá đáng sợ như vậy. Hiện tại sẽ thế nào?

- Giết nó, kiếm của ngươi cần máu của nó!

Ngay khi Vu Nhai chuẩn bị tránh đi, xem có thể tìm được một lối đi khác hoặc lợi dụng thuật tiềm hành trực tiếp đi vòng qua hay không, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một giọng nói âm trầm, khiến hắn thiếu chút thì bị hù chết.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 114: Có thể quá hạn hay không?
- U Hoang tiền bối, tiền bối đã tỉnh lại!

- Ừ, giết nó. Thanh kiếm này của ngươi cần máu của loại tạp chủng Kiếm Long để tạo thành Thịt Kiếm.

U Hoang Kiếm Linh nói trong đầu hắn.

- Cái này... U Hoang tiền bối, tuy nói con ma thú này chỉ có thực lực ngũ giai sơ đoạn, nhưng lại nắm giữ huyết mạch của rồng, thực lực đáng sợ. Lấy năng lực của ta hiện nay sợ rằng dù có bày bố thế nào cũng không được?

Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái nói.

- Quả thực, ngươi quá yếu. Chỉ có điều cũng không phải là không có cách. Ngươi đi giết chết ba con ma thú tứ giai đỉnh phong, mười tám con ma thú tứ giai sơ đoạn và tám mươi mốt con ma thú tam giai. Lấy hết ma tinh của chúng. Ta sẽ dạy cho ngươi cách xếp ma pháp kiếm trận!

U Hoang Kiếm Linh lạnh lùng nói.

- Tiền bối còn biết ma pháp sao?

- Không phải. Chỉ là chủ nhân trước kia của ta có biết một chút. Ta chỉ biết phương pháp bố trí, không biết nguyên lý, nhưng với một con ma thú như vậy là đủ rồi.

U Hoang Kiếm Linh tiêu diệt suy nghĩ hoang đường về ma vũ song tu của Vu Nhai. Hắn liền nghĩ tới câu chuyện kia. Lẽ nào câu chuyện vòng tay ánh sáng kia là thật. Nhưng hắn lại nghe thấy U Hoang Kiếm Linh đột nhiên nói:

- Ta đã đợi ngươi rất lâu...

-...

Vu Nhai không thể nói được gì nữa. Hình như ma pháp kiếm trận còn chưa dạy, tại sao lại phát điên trở lại rồi. Nhưng hắn không có thời gian để ý nhiều như vậy. Hắn bắt đầu thu thập ma tinh. May mà lúc trước hắn giết được không ít. Hiện tại chỉ cần lại giết thêm hai con ma thú tứ giai đỉnh phong là đủ rồi. Về phần tám mươi mốt viên ma thú tam giai, hiện tại Vu Nhai đã không để ma thú tam giai vào trong mắt. Tuy rằng hắn cũng chỉ có Tướng Binh Sư, nhưng thuật ẩn núp giết càng ngày càng mạnh!

Lại tốn thêm một ngày, hắn lợi dụng ma tinh của Hắc Kim Vương Xà trước đó vẫn chưa sử dụng, cũng xử lý xong hai con ma thú tứ giai đỉnh phong. Sau đó hắn tốn nửa ngày, một đường xông qua, cuối cùng cũng thu thập thủ số lượng ma tinh tam giai.

- Rất tốt. Nhớ kỹ cách bố trí trận pháp trước mắt. Chỉ cần lôi kéo con tạp chủng Kiếm Long kia vào trong trận là được. A, không được, còn chưa đủ. Thực lực của ngươi chỉ mới đạt tới Tướng Binh Sư nhị đoạn. Ngươi phải nâng cao lên hai đoạn mới có thể miễn cưỡng phát huy ra Thuật ám ảnh chặn giết của ta. Đồng thời thời gian vừa rồi ngươi sử dụng Thất Tinh Thần Kích quá nhiều, đã tiêu hao hết sạch huyền khí. Để ta suy nghĩ lại...

Ngay thời điểm Vu Nhai thu thập xong xuôi, U Hoang Kiếm Linh lại thức tỉnh. Xem ra hắn đối rất coi trọng thanh kiếm này.

Thuật ám ảnh chặn giết.

Mắt Vu Nhai đột nhiên sáng lên. Hóa ra U Hoang Kiếm Linh cũng có tuyệt kỹ. Phong Doanh có một vài vũ kỹ bí hiểm như Phong Tung Bộ các loại. Thất Tinh Thần Kích cũng thế. Nhưng U Hoang Kiếm Linh tuy rằng đều là thuật giết người, nhưng trong bộ sách ghi không rõ. Hình như cũng chỉ lợi dụng cơ sở thuật pháp diễn hóa ra. Cái gì mà thuật tiềm tàng, thuật ẩn sát… Tất cả đều là do hàng thông thường nâng cấp lên, tùy tâm sở dục!

Lúc mới đầu, Vu Nhai còn tưởng rằng tùy tâm sở dục mới là cảnh giới cao trong võ học. Cái gì mà hóa mục nát thành thần kỳ, không có biện pháp. Ở kiếp trước, hắn đã xem qua rất nhiều tiểu thuyết võ hiệp, nhưng không nghĩ U Hoang Kiếm Linh vẫn có tuyệt kỹ khác. Học, hắn nhất định phải học.

- Ngàn vạn đừng phát điên, ngàn vạn đừng phát điên...

- Ta đã đợi ngươi rất lâu...

Vu Nhai lại không còn gì nói để nữa. Đúng là sợ điều gì sẽ gặp điều đó. Nếu sớm biết vậy, trước hết cứ để cho hắn dung hợp Thuật ám ảnh chặn giết cùng mình. Hiện tại đã không có biện pháp nào khác. Trước hết cứ sử dụng đá nhỏ bố trí ma pháp kiếm trận vài lần, ghi nhớ hoàn toàn kiếm trận này đã. Những thứ này đều là tri thức. Nói không chừng tương lai sẽ hữu dụng.

- Nghĩ ra rồi. Ngươi trở lại ngọn núi lúc đầu kia, tìm được cái chai có hình hoa sen. Bên trong có ba viên Huyền Lăng Đan. Sau khi ngươi ăn vào một viên là đạt được Tướng Binh Sư tứ đoạn!

U Hoang Kiếm Linh lại quỷ dị xông ra nói.

- Tiền bối, có thể dạy ta Thuật ám ảnh chặn giết trước hay không?

Vu Nhai không đợi U Hoang Kiếm Linh lại phát điên, vội vàng kêu lên. Ngay cả chuyện có thể đột phá Tướng Binh Sư tứ đoạn hắn cũng quên mất.

- Cũng tốt, di chuyển theo ta!

Vu Nhai vội vàng giơ kiếm theo sự di chuyển của U Hoang Kiếm Linh trong đầu mình, chuyên tâm dung hợp loại thuật giết người này. Thời điểm mới dung hợp được một nửa hắn không nhịn được đổ mồ hôi lạnh.

Không trách được U Hoang Kiếm Linh nói cần Tướng Binh Sư tứ đoạn mới có thể sử dụng. Bộ thuật giết người này thật sự quá khó. Không phải rất tiêu hao huyền khí, mà là tiêu hao huyền khí và huyền tướng khí.

Tướng khí của Vu Nhai chưa đầy. Nửa sau, hắn cảm giác cả người giống như bị rút mất linh hồn, vô cùng khó chịu. Mãi đến khi U Hoang Kiếm Linh lại phát điên, nghỉ ngơ một hồi lâu hắn mới khôi phục.

- Phong Doanh, đi thôi. Chúng ta đi tìm Huyền Lăng Đan đi!

Thở hắt ra một hơi, cuối cùng Vu Nhai cũng đã khôi phục lại. Hắn chạy thật nhanh về phía ngọn núi nhỏ đầu tiên, sau đó bắt đầu tìm kiếm trong đống rác xương người, xương thú và các loại Huyền Binh hỏng. Sau khi tìm hơn nửa ngày, hắn mới tìm được cái chai hình hoa sen kia ở trong đống xương khô tại một khe đá. May là hắn có Phong Doanh hỗ trợ. Nếu như dựa vào bản thân hắn, thật sự không biết phải tìm tới năm nào tháng nào.

Đương nhiên, tìm như thế cũng có lợi ích mới. Hắn vừa tìm được mấy thanh kiếm có phẩm chất không tệ, Đáng tiếc là, không biết trong đống đồ này còn có thứ tốt như Huyền Lăng Đan nữa hay không. Ở đây quá lộn xộn, thật không biết có giấu thứ gì nữa.

- Không có vật gì tốt. Huyền Lăng Đan là do chủ nhân ta năm đó phân cho thủ hạ của hắn để liều mạng sử dụng. Một tên thủ hạ trong đó chết ở chỗ này. Đồ của chủ nhân ta đều đang tồn tại. Chỉ có điều năm đó chiếc nhẫn trữ vật của hắn bị hỏng. Chắc hẳn thứ bên trong cũng bị ma thú chia nhau rồi!

U Hoang Kiếm Linh dường như không vui không buồn nói:

- Đừng lo. Lần đầu tiên sử dụng Huyền Lăng Đan sẽ không tổn thương tới căn bản, còn có thể nâng cao huyền khí. Ngươi cứ dùng công pháp của mình vận chuyển nó là được. Lát nữa ta sẽ dung hợp tướng khí của ta với ngươi. Bắt đầu đi!

Vu Nhai nghe được hai chữ Liều mạng trong lòng đã không muốn dùng tới. Không ngờ, hắn lại bị U Hoang Kiếm Linh nhìn thấu.

Nếu như U Hoang Kiếm Linh đã nói như vậy, Vu Nhai cũng không tiếp tục lo lắng nữa. Hắn trực tiếp ngồi xếp bằng trên một bộ xương cực lớn, nuốt viên Huyền Lăng Đan có màu đen như mực kia vào.

- U Hoang tiền bối, vậy... chủ nhân trước kia của tiền bối đã qua đời bao nhiêu năm như vậy, thứ này sẽ không quá hạn sử dụng chứ?

Đến lúc đưa thuốc tới bên miệng, Vu Nhai lại nghĩ tới một vấn đề như thế. Hắn thật không có cách nào. Hắn chịu ảnh hưởng của giáo dục bảo đảm chất lượng của kiếp trước.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 115: Thuật ám ảnh chặn giết (1)
Sắc mặt U Hoang Kiếm Linh vẫn đen như vậy, chậm rãi nói:

- Thuốc đã ngoài tứ giai sẽ không có thời hạn. Tối đa chỉ có một chút dược tính bị mất đi. Nhưng trong vòng mấy trăm năm, tuyệt đối không thành vấn đề!

Lại học thêm được một chút kiến thức.

Vu Nhai lơ đễnh, nuốt xuống. Chỉ trong nháy mắt, mắt hắn muốn lòi ra.

Thật sự không bị hỏng chứ?

Trong nháy mắt khi Huyền Lăng Đan vào cơ thể, Vu Nhai dường như cảm giác nuốt một máy cối xay thịt vào vậy. Toàn thân hắn co rúm.

Ngay khi đầu óc hắn đang suy nghĩ lung tung, một khí tức cực lớn bạo phát. Dường như có vô số cối xay thịt xông vào lục phủ ngũ tạng của hắn...

- Không nên suy nghĩ nhiều. Vận chuyển huyền công!

Không cần U Hoang Kiếm Linh nhắc nhở, Vu Nhai đã theo bản năng vận chuyển Thần Huyền Khí Điển, thoáng cái đã hóa giải được một chút. Nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng thống khổ. So với nỗi khổ như thế, những lần bị thương trước đây quả thực không đáng kể tới.

- Phá huy chưởng ngự tùy tâm của ngươi, tập trung tinh thần, quan sát tướng khí của ta!

Binh Linh có thể cho chủ nhân tuyệt kỹ, lại không thể cho chủ nhân kinh nghiệm và mức độ quen thuộc, giống như chưởng ngự tùy tâm.

Nếu như Vu Nhai không có Thần Huyền Khí Điển, hắn gần như không có khả năng đạt được thành tựu như hôm nay. Phong Doanh, Xích Thố và U Hoang đều không giúp được hắn. Tướng khí cũng giống như vậy.

Vu Nhai cắn chặt răng, thoáng đưa một phần ý thức ra ngoài, liên kết với U Hoang...

Ầm...

Sát khí khủng khiếp gần như muốn xông ra khỏi thân thể Vu Nhai, biến hắn thành mảnh nhỏ. Trong nháy mắt, thất khiếu của Vu Nhai đều chảy máu. Nhưng hắn căn bản không có thời gian để ý tới những điều này. Hắn đang hồi tưởng lại huyễn ảnh trong Thần Huyền Khí Điển, dung hợp sát khí kia. Hắn dung hợp lại dung hợp...

Ầm...

Trong lúc bất chợt, huyền khí trong cơ thể bạo phát giống như nước sôi trào. Tướng Binh Sư tam đoạn, tướng khí dường như cũng bị tác động, sẽ không phải thống khổ như vậy nữa. Đương nhiên, đây chỉ là tương đối mà nói. Nhưng tiệc vui chóng tàn. Xích Thố dường như tìm được cơ hội trả thù hắn. Một sát khí hoàn toàn khác hẳn với tướng khí vọt tới, chiếm cứ nửa giang sơn biển thức hải của hắn.

Vu Nhai đột nhiên rất muốn chết. Quá thống khổ, quả thực không phải là người.

- Hai người các ngươi quá giảo hoạt, chủ nhân là của Phong Doanh.

Lòng đố kỵ của Phong Doanh cũng lớn. Từ sau khi Xích Thố tiến vào Huyền Binh Điển, nàng vẫn lo lắng chủ nhân sẽ không cần nàng nữa. Mỗi lần nàng đều cố gắng biểu hiện. Kết quả không ngờ lại để hai kẻ này chiếm được tiên cơ, bộ dạng muốn chủ nhân biến thành của bọn họ. Phải biết rằng tướng khí rất dễ ảnh hưởng tới phong cách và tu hành sau này. Cho nên Phong Doanh làm việc nghĩa không chùn bước, lập tức vọt vào.

Hiện tại Vu Nhai không muốn chết nữa, mà là muốn khóc. Quả nhiên, nhiều người dễ dẫn tới mâu thuẫn gia đình, khiến gia trưởng từ trên xuống dưới đều uất nghẹn.

- A, muốn chết thì chết thảm hơn một chút chứ!

Vu Nhai không thèm đếm xỉa, đột nhiên nhảy ra khỏi Thần Huyền Khí Điển, nhìn chằm chằm vào huyễn ảnh đệ tam trọng. Thời khắc tướng khí sinh sôi trong huyễn ảnh tiến vào trong biển thức hải, trời xui đất khiến, Vu Nhai đã được cứu.

Thần Huyền Khí Điển vốn chính là nền tảng của hắn, rất dễ chiếm chủ động và ưu thế, chỉnh hợp ba loại tướng khí khác nhau. Dù sao lúc trước đã nói qua, bất kể là tướng khí gì cũng có một bản nguyên. Đó chính là tiến thẳng không lùi. Thần Huyền Khí Điển đi vào khai phá và dẫn đạo ba loại tướng khí bản nguyên đi ra, làm thân phận một người hòa giải!

Chậm rãi, ba loại tướng khí bắt đầu theo trung tâm dung hợp và vận chuyển này, chậm rãi quay về bản nguyên. Chỉ có điều trong bản nguyên đã ẩn chứa ba loại đặc tính này. Tuy rằng chúng rất loãng, nhưng có thể tiếp tục mở rộng. Nói cách khác, thoáng cái Vu Nhai đã có cả ba loại tướng khí. Đồng thời, điều bất ngờ ngoài sự tưởng tượng của hắn chính là... còn sinh ra tướng khí của riêng hắn... Ý vững hơn kim!

Kim, không phải chỉ vàng, mà chỉ kim loại, bất kỳ kim loại nào. Ý chí cũng là một loại tướng khí, hơn nữa còn là tướng khí rất gần với bản nguyên, tiến thẳng không lùi. Nếu như không có ý chí kiên cường làm sao tiến thẳng không lùi được?

Thật ra giáo quan Tham Lang Doanh đều xem trọng Vu Nhai. Tướng khí của hắn lúc trước chỉ là thủ xảo mà thôi. Hắn chỉ mượn dùng Thần Huyền Khí Điển phát ra ngoài. Hiện tại mới là tướng khí thật sự của hắn, được diễn biến từ trong Thần Huyền Khí Điển ra. Tuy rằng nó vẫn rất yếu ớt, so với ba đại Binh Linh mà nói, đúng là bé nhỏ không đáng kể, cũng thật sự thuộc về hắn, lại là tướng khí trung tâm dung hợp ba đại Binh Linh khủng bố.

Gió nhẹ nhàng, tướng dũng mãnh, sát thuật... Ý chí vững như kim tạo thành trụ cột.

Ầm...

Ngay thời điểm biển thức hải đang dần dần yên ổn, huyền khí trong cơ thể Vu Nhai lại bạo phát, Tướng Binh Sư tứ đoạn!

- Thuật ám ảnh chặn giết, dung hợp tướng khí...

U Hoang Kiếm Linh đột nhiên nói đầy ẩn ý.

Đối với biến hóa trong biển thức hải của Vu Nhai, hắn nhìn thấy rõ ràng. Mặc dù hắn có chút nhíu mày, nhưng không có cách nào khác. Chủ nhân đi con đường thế nào, hắn không có cách nào thay đổi được. Trước đó, hắn thật sự có tư tâm, muốn biến chủ nhân thành sát thủ.

- Được...

Vu Nhai trực tiếp đứng lên, lần lượt đánh ra Thuật ám ảnh chặn giết. Lúc này Vu Nhai mới chính thức cảm nhận được sự đáng sợ của thuật giết người này. Không sát khí, không phẫn nộ, chỉ có giết người vô hình...

Người nhanh hơn cả bóng. Chỗ yếu nhất của chặn giết yếu nhất chỗ...

Vu Nhai diễn luyện hết lần này tới lần khác. Khi tướng khí tiêu hao, hắn lại ngồi xuống chậm rãi lĩnh hội. Sau đó hắn sẽ lần đứng lên, lại thi triển. Từ từ Thuật ám ảnh chặn giết chân chính dung hợp với hắn. Trong thoáng chốc, hắn cảm giác trên đời không có kẻ nào không thể giết, chỉ có muốn giết hay không mà thôi.

- Giết người thật ra không đơn giản giống như ngươi đã nghĩ. Cho dù là Thuật ám ảnh chặn giết cũng chỉ là kỹ xảo. Cho dù ngươi dung hợp được, lại chưa thật sự sử dụng được. Sát thủ không có kinh nghiệm đều là giả. Kỹ xảo vĩnh viễn chỉ là kỹ xảo. Người thật sự giết người phải dựa vào chính bản thân mình.

U Hoang Kiếm Linh thì thào tự nói, sau đó từ từ trở về yên lặng, lại trở thành kẻ điên. Chỉ có điều, khí tức của hắn hình như đã biến hóa, tăng thêm một tầng so với trước đây. Hình như đã hoàn thành chuyện gì đó. Ánh mắt trống rỗng của hắn lại dường như không phải là trống rỗng như trước nữa!

Vu Nhai tinh tế thưởng thức U Hoang Kiếm Linh nói.

Quả thực, bất kể là Thuật ám ảnh chặn giết hay Phong Tung Bộ và Thất Tinh Kích Kỹ, cũng chỉ là kỹ xảo mà thôi. Vì sao đại lục Thần Huyền chỉ nói Binh Linh cường đại là lão sư tốt nhất. chỉ là lão sư...

Chỉnh đốn lại tâm tình, Vu Nhai đứng lên. U Linh Thú xung quanh vốn đang chậm rãi tới gần, đột nhiên tản ra. Hiện tại hắn đã không để mấy thứ này vào trong mắt nữa. Hắn gói ghém những đồ còn sót lại, chỉ mang theo U Hoang Kiếm và 102 trăm viên ma tinh xuất phát.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 116: Thuật ám ảnh chặn giết (2)
Ngay cả trường kích tứ giai hắn cũng không mang theo. Ma thú ngũ giai không phải là vũ khí tứ giai, có thể phát huy công dụng.

Vu Nhai một lần nữa tiềm nhập vào nơi giao giữa lãnh địa của gấu lớn cùng tạp chủng Kiếm Long. Hắn bắt đầu thử nghiệm Thuật ám ảnh chặn giết. Hắn giết một vài ma thú xung quanh, coi như một sự rèn luyện. Hắn cũng mở ra đường lui. Hiện tại hắn giết ma thú đã dễ dàng hơn so với trước đây rất nhiều.

Thuật ám ảnh chặn giết quả nhiên đáng sợ. Vu Nhai còn phát hiện một tiến bộ khiến hắn hưng phấn không thôi. Đó chính là năng lực ẩn nấp của hắn càng lúc càng nghịch thiên hơn. Ma thú tứ giai với linh giác siêu cường cũng rất khó cảm ứng được hắn. Nói cách khác, hắn muốn ám sát những ma thú này càng dễ dàng hơn.

- Có lẽ có thể có con đường khác để tiến vào. Nói ví dụ như tiềm ẩn tiến vào...

Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Vu Nhai sau đó liền biến mất. Chí ít bây giờ hắn còn chưa làm được. Chỉ cần có ma thú ngũ giai trung đoạn lại thêm linh giác siêu cường, hắn cũng chỉ có thể trốn chạy, bị giết chết. Vu Nhai phát hiện không cẩn thận lại phải thu thập số lượng ma tinh để xếp ra kiếm trận thứ hai. Thật sao, vậy lại xếp kiếm trận thứ hai.

Thật ra hắn vốn có ý tưởng này. Ma thú ngũ giai đối với hắn hiện tại mà nói quá mức cao lớn uy mãnh.

Vu Nhai đã ở trong rừng rậm sương mù này bốn thiên ngày. Cuối cùng thương thế hắn đã gần khỏi. Hắn cũng bố trí xong hai ma pháp kiếm trận. Hai viên Huyền Lăng Đan còn dư lại, hắn giấu kỹ trong người. U Hoang Kiếm Linh nói thứ này có thể sẽ phải liều mạng. Hắn cần chuẩn bị tinh thần!

- Gào...

Một tiếng gầm kinh thiên đầy giận dữ bạo phát trong lãnh địa của tạp chủng Kiếm Long. Cây cối màu đen sụp đổ xuống. Núi đá ngã nhào. Một đạo hắc ảnh giống như xuyên qua màn sương mù, mang theo những gợn sóng đầy quỷ dị xông về phía trước.

Tạp chủng Kiếm Long cực lớn giống như thực sự động kinh, đuổi theo không ngừng. Dần dần nó đã tới gần bóng đen trước mặt. Vô số đạo nhận quang do sương mù tạo thành đan xen vào nhau ở xung quanh bóng đen phía trước. Tình hình cực kỳ nguy hiểm!

- Ám ảnh thuật, bắt!

Dường như không ngừng lướt qua tử thần, cuối cùng Vu Nhai không dám tiếp tục giữ lại. Từ khi Thuật ám ảnh chặn giết được tăng cường, kỹ năng cũng theo đó bạo phát. Dưới sự trợ giúp của Phong Tung Bộ, Tiềm Hành Thuật và Ám Ảnh Thuật, Vu Nhai đã nhìn thấy được ma pháp kiếm trận hắn đã bố trí hoàn thiện phía trước. Hắn không chút do dự đi vào. Khi vừa rơi xuống đất, hắn lập tức đánh ra huyền khí, chợt hét lớn:

- Ma pháp kiếm trận, mở!

Chữ mở vừa thốt ra, Vu Nhai lại chợt hiện lao ra ngoài. Ngay sau đó hỗn huyết Kiếm Long xông tới. Trong nháy mắt khi nó vừa hạ xuống, kiếm quang màu đen xuất hiện ở khắp nơi, vây xung quanh hỗn huyết Kiếm Long.

Hỗn huyết Kiếm Long liên tục gầm lên giận dữ, nhưng nó lại không có cách nào tiến lên trước một bước.

- Vù vù...

Vu Nhai thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào ma pháp kiếm trận trước mắt, miệng há hốc.

U Hoang Kiếm Linh thực sự đáng sợ. Chỉ sợ loại kiếm trận này không chỉ là ma pháp trận đơn giản như vậy. Hình như nó cũng thuộc về ma khí. Đáng tiếc U Hoang Kiếm Linh chỉ biết một ma trận này. Hơn nữa ngay cả nguyên lý hắn cũng không hiểu. Nếu không, tìm một ma pháp sư, nói không chừng có thể cải tạo một chút. Được rồi, hắn lại có chút tham lam!

- Gào...

Ngay khi Vu Nhai nghĩ có nên ra khỏi Thất Tinh Thần Kích, trong giây lát, tạp chủng Kiếm Long gầm lên giận dữ, mang theo thân thể đầy vết máu từ trong kiếm trận vọt ra.

Vu Nhai sợ chết khiếp, không chút nghĩ ngợi, xoay người chạy về phía kiếm trận thứ hai.

May là, may là mình có xếp sẵn kiếm trận thứ hai. Tuy rằng kiếm trận thứ hai này có hơi yếu một chút, nhưng như vậy hẳn cũng đủ.

- Ma pháp kiếm trận, lại mở ra!

Hắc quang lóe lên. Kiếm quang bắt đầu ngang dọc khắp nơi. Đáng tiếc, đáng chết. ma thú ngũ giai đã có trí lực đơn giản, không ngờ không tiến lên.

Khóe miệng Vu Nhai giật giật vài cái. Hắn chỉ thoáng do dự một chút. Sau đó, trong giây lát hắn xoay người lại, vòng lại phía sau tạp chủng Kiếm Long.

- Thất Tinh Thần Kích, quét ngang... Loạn tinh!

Hắn triệu hồi ra Thất Tinh Thần Kích, tiếp theo là một chiêu này. Nhưng lúc đối phó với Đoạn Giáp, sử dụng ra không thể so sánh nổi với hiện tại. Lượng huyền khí chỉ tăng lên ba đoạn, nhưng tướng khí của hắn đã thay hình đổi dạng. Uy lực phát huy ra tất nhiên khác nhau.

Thất Tinh Thần Kích lên, Xích Thố vui sướng hí dài. Dường như cảm ứng được sự vui mừng của một bản nguyên, quang ảnh hình bán nguyệt thẳng đánh vào trên người tạp chủng Kiếm Long.

Trời ạ. Kết quả chỉ khiến con tạp chủng Kiếm Long này bắn đi, bay qua mấy thước, khiến vết thương trên thân thể nó tăng thêm một chút mà thôi.

Nhưng mấy thước này lại khiến nó bắn vào trong trận. Ma pháp kiếm trận lại mở...

Ầm ầm ầm...

Hai phút sau, ma tinh hắc ám trong ma pháp kiếm trận bị nghiền nát một phần, lộ ra tạp chủng Kiếm Long đã hoàn toàn thay đổi. Lúc này nó hình như không đứng lên nổi. Chỉ là hình như thôi…

Ngay khi Vu Nhai có chút do dự, trong nháy mắt, nó lại giãy dụa...

- Ám ảnh chặn giết... Chết đi!

...

Tiểu đoàn tinh binh Bắc Đấu không giống như mọi ngày, yên tĩnh hơn rất nhiều. Sĩ khí của chiến sĩ vốn trùng thiên chứ không rõ ràng như bây giờ.

Số người bên trong chợ Động Minh cũng rất vắng. Bọn họ túm năm tụm ba. Hơn nữa cũng chỉ là Chưởng Binh Sư. Sân luyện võ phía ngoài chợ gần như mỗi ngày đều khai chiến, hiện tại cũng chỉ còn lại có mấy con chim dường như đang nói chuyện yêu đương, líu ríu khiến cho người phiền lòng. Tổ Kỳ Binh cũng hoàn toàn trở lại tình trạng không người thăm hỏi như trước đây. Tất cả thành viên tổ Kỳ Binh đều tập trung ở giữa thôn. Hình như bọn họ đang họp.

- Thủy Tinh, hay là chúng ta chờ một chút. Có lẽ Vu Nhai rất mau sẽ trở về thôi.

Liệp Thủ vừa cười vừa nói.

Không biết vì sao ngày hôm nay tâm tình của hắn đặc biệt tốt. Có lẽ bởi vì gần đây không thấy mặt Vu Nhai. Mười tám ngày, Vu Nhai đã mất tích mười tám ngày!

Mọi người cảm thấy cổ quái nhìn hắn. Tất cả đều biết hắn và Vu Nhai rất không hợp nhau. Tại sao ngày hôm nay hắn lại nói giúp cho Vu Nhai như vậy?

Chỉ có điều tổ Kỳ Binh đều là huynh đệ tỷ muội, tuy rằng không hợp nhau, nhưng bình thường đều nhấn mạnh phải đoàn kết. Hơn nữa hơn hai tháng qua, hai người ngoại trừ không nói chuyện với nhau, gần như không va chạm, cũng không có người nào để ý.

- Đúng vậy. Không có Vu Nhai, chiến lực đội ngũ của chúng ta sẽ yếu đi không ít. Vốn còn thiếu mấy người so với quy định. Thực lực cũng không đồng đều. Ta xem hay là lại chờ thêm vài ngày nữa!

Răng Lớn chất phác nói ra những lời không thể chất phác hơn được.

- Vẫn thôi đi. Gia hỏa này mỗi ngày đều chơi trò mất tích. Có quỷ mới biết lúc nào hắn sẽ về. Nhiệm vụ quan trọng hơn!

Tiễn Linh tức giận nói.

Đối với tên sắc lang Vu Nhai này, Tiễn Linh vẫn luôn không biết phải xử lý như thế nào.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 117: Họp đội
Gia hỏa này mang lại cho tổ Kỳ Binh sức sống. Đây là sự thực. Nhưng gia hỏa này cũng không phải là người tốt. Hắn mất tích không nói, còn thỉnh thoảng có những lời lẽ vô sỉ đối với nữ hài tử, không có nửa điểm phong độ thân sĩ. Điều khiến nàng buồn bực nhất chính là không ngờ thái độ của Thủy Tinh đối với hắn lại có biến hóa. Nữ hài tử đều rất mẫn cảm. Nàng cũng không hy vọng Thủy Tinh, tiểu bạch dương này rơi vào miệng sói.

- Thôi đi. Không thể kéo dài được nữa. Nếu không chúng ta lưu lại tờ giấy. Chờ sau khi Vu Nhai trở về, để hắn tự đi tìm chúng ta là được!

Thủy Tinh do dự một chút nói. Ngoài mặt, nàng vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại tức giận hơn bất kỳ người nào khác. Nhưng hiện tại đã không thể tiếp tục kéo dài thời gian nhân nhiệm vụ này nữa. Nàng chỉ có thể nén cơn tức giận trong lòng. Gia hỏa này lại dám bỏ rơi mình trước, mình cũng bỏ mặc hắn.

- Cũng tốt. Vậy lưu lại tờ giấy!

Huyết Lệnh cũng nói. Tuy nói hắn là tổ phó, nhưng chẳng qua vẫn là người hòa giải!

- Hả? Có người đến!

Lữ Nham đột nhiên đưa mắt nhìn về phía lối vào của thôn nhỏ Kỳ Binh. Mọi người đều vui mừng, tưởng đâu Vu Nhai đã trở về.

Nhưng khi bọn họ nhìn thấy rõ người vừa tới, lại không nhịn được kinh sợ há hốc miệng. Đó là người mà mọi người tuyệt đối không tưởng được.

Dạ Tình, không ngờ là thần nữ Tham Lang Dạ Tình.

- A, mọi người quả nhiên đều đang ở đây. Sao vậy? Không chào đón chúng ta sao?

Dạ Tình nháy mắt một cái, cười nhìn về phía tổ Kỳ Binh.

- Thần nữ Tham Lang, ngươi tới làm gì?

Theo trực giác của nữ nhân, Thủy Tinh cảm giác được nguy cơ vô hình. Giọng nói của nàng có phần không chào đón.

- Ngươi chính là Thủy Tinh muội muội sao? Ta nghe nói tất cả mọi người trong tổ Kỳ Binh đều nghe theo ngươi. Ta có một chuyện muốn nhờ!

Dạ Tình nhìn Thủy Tinh mỉm cười nói. Thật không ngờ Dạ Tình lại có chuyện muốn nhờ nàng. Mọi người vừa nghe đều sửng sốt.

Còn có chuyện gì khiến thần nữ Tham Lang không làm được sao? Mọi người lại nghe nàng nói:

- Chuyện là thế này. Hai chúng ta xuất quan quá muộn, không nghĩ tới tất cả Tướng Binh Sư Tham Lang Doanh đều đã xuất phát. Thậm chí toàn bộ tiểu đoàn Tinh Binh cũng không tìm được mấy Tướng Binh Sư. Nghe nói người của tổ Kỳ Binh còn đang ở đây, nhân số lại thiếu. Hai chúng ta tới, vừa lúc hợp thành một đội.

- Cái gì, hợp đội sao? Lỗ tai của chúng ta có phải có vấn đề rồi không?

Trong đầu mọi người đều có suy nghĩ này, miệng há thật to.

Cường giả đứng thứ hai, đệ nhất mỹ nữ trong tiểu đoàn tinh binh Bắc Đấu, không ngờ chạy đến tìm đám ô hợp của tổ Kỳ Binh để hợp thành đội. Điều này cũng quá hoang đường đi?

- Dạ Tình tỷ. Bọn họ hình như không quá hoan nghênh chúng ta tới đây. Được rồi, tên lường gạt kia đâu?

Đúng lúc này, nữ hài tử đứng ở gần Dạ Tình giống như bị người ta bỏ quên lên tiếng. Giọng nói của nàng có phần ngây thơ, giống như âm thanh của tự nhiên, khiến mọi người quay đầu nhìn sang. Thoáng cái, bọn họ lại kinh sợ. Đúng là một nữ hài tử đáng yêu. Trời ạ, Tham Lang toàn là mỹ nữ sao?

Nói chung, các nam bi kịch trong tổ Kỳ Binh đều có phần kích động muốn đấm ngực giậm chân.

Vì sao? Vì sao thực lực không tăng lên được, không thể tham gia vào nhiệm vụ lần này? Nếu có thể cùng thần nữ Tham Lang hợp thành đội, cho dù mắt người ta không nhìn mình, cũng có thể đi ra ngoài khoe khoang một chút.

Lần này nhiệm vụ phái xuống cho tinh binh có quy định thực lực phải ngoài Chưởng Binh Sư bát đoạn. Đương nhiên, Chưởng Binh Sư bát đoạn, cửu đoạn có thể lựa chọn đi hoặc không đi. Người có thực lực ngoài Tướng Binh Sư nhất định phải tiếp nhận nhiệm vụ. Cho dù ngươi chỉ có một người, cũng phải tiếp nhận nhiệm vụ này. Mỗi tổ tối đa là mười người.

Trong tổ Kỳ Binh, cơ bản chỉ có bảy chủ lực có thể đạt được yêu cầu này. Trong đó Tiễn Linh, Liệp Thủ và Răng Lớn đều chưa thể đạt được Tướng Binh Sư. Đây là một đội đặc biệt yếu.

Nếu không phải còn có Thủy Tinh và Lữ Nham chống đỡ, bọn họ chắn chắn sẽ từ bỏ lựa chọn, hợp đội với binh doanh khác. Nhưng ai có thể tưởng được, một viện trợ cường đại như vậy lại đột nhiên tới. Điều này quả thật rất khó tin.

- Chúng ta không...

- Thế nào? Ngươi sợ sao? Sợ bại bởi ta, sợ món đồ tốt nào đó bị ta cướp đi sao?

Dạ Tình không đợi Thủy Tinh nói xong, liền cười với bộ dạng rất giống ma nữ. Nàng trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay. Tất cả mọi người nhìn thấy nàng như vậy đều ngây người, bao gồm cả Liệp Thủ luôn có tình ý đối với Thủy Tinh.

- Ai… ai sợ chứ? Thần nữ Tham Lang có thể gia nhập, chúng ta tất nhiên cầu còn không được. Chỉ sợ chúng ta làm vướng chân ngươi!

Tâm tư Thủy Tinh dường như bị nhìn thấu. Sắc mặt nàng có hơi đỏ. Mặt nạ của nàng ngoại trừ có thể giúp nàng nhìn thấy mọi vật xung quanh, che giấu khí tức ra, còn có thêm một công năng... phòng đốt nóng. Chỉ có điều nàng đột nhiên có lại sự tự tin.

Nàng là đại tiểu thư nghiệp đoàn võ học, có lý tưởng muốn giúp nghiệp đoàn võ học đi tới đỉnh phong. Nàng sẽ không bại, sẽ không thua loại nữ nhân này. Cướp sao? Đừng có mơ.

Phi phi. gia hỏa đáng chết này lại không phải là của ta. Bị cướp thì cướp chứ. Mình làm gì phải tức giận như vậy. Được rồi, hắn đối với tổ Kỳ Binh đã có cống hiến rất lớn, cất giấu rất nhiều bí mật võ học, không thể bị cướp đi. Chính là như vậy thôi.

Sau khi tìm được lý do Thủy Tinh lại ngẩng đầu lên, bỗng nhiên lại thấy Dạ Tình đang cười tủm tỉm, mặt nàng lại hồng lên.

Nàng thật sự tức giận. Chỉ có điều lần này nàng đang buồn bực vì chính mình.

Vì sao mình lại yếu ớt như vậy? Tại sao lại đỏ mặt chứ? Thật buồn nôn. Tên hỗn đản đáng chết kia.

Ngoài thôn dường như nghe được một tiếng hắt xì, như ẩn như hiện...

- Tiểu đoàn Tinh Binh vốn đều là huynh đệ tỷ muội. Thực lực ta có thể hơi mạnh một chút, tất nhiên sẽ kéo người yếu hơn, sao có thể nói là cản trở được!

Dạ Tình lắc đầu, rất hữu hảo hủy bỏ cách nói của Thủy Tinh.

- Được, vậy ta chính thức tuyên bố, Dạ Tình cùng...

- Tiểu Mỹ!

- Dạ Tình cùng Tiểu Mỹ chính thức gia nhập đội ngũ làm nhiệm vụ của tổ Kỳ Binh chúng ta!

Thủy Tinh nói.

Được rồi, tiểu nha đầu này thoạt nhìn có phần ngây thơ vừa nói tới tên lường gạt kia. A, còn có người nào là tên lường gạt nữa?

Trong lòng Thủy Tinh đã mắng tên hỗn đản Vu Nhai đang mất tích kia tới một trăm lần!

- Tên lường gạt kia đâu?

Tiểu Mỹ lại hỏi.

- Hắn...

- A, tại sao mọi người đều ở đây cả vậy?

Ngay khi Thủy Tinh chuẩn bị nói chuyện, trong rừng rậm ở cửa thôn đột nhiên lại có một dã nhân lao ra. Chỉ thấy dã nhân này đang day mũi, thoáng ngẩn người nói:

- Ách, Dạ Tình và Tiểu Mỹ, tại sao các nàng cũng tới đây?

- Vu Nhai?

Mọi người nhìn sang. Tất cả đều kêu lên. Chỉ có điều tâm tình của mỗi người lại có chút bất đồng. Người của tổ Kỳ Binh chỉ có chút kinh ngạc mà thôi. Chỉ có Dạ Tình là bị kinh sợ.

Không ngờ Vu Nhai hoàn toàn không có chút dấu hiệu nào xuất hiện ở trước mặt nàng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 118: Đánh rồng quá cực khổ
Thực lực của hắn hình như lại tăng lên!

- Tên lường gạt kia, sao ngươi lại biến thành dã nhân như vậy?

Tiểu Mỹ chớp chớp hai mắt to tròn của mình nói.

- Ách, ta ở trong núi đánh một con rồng, sau đó biến thành bộ dáng thế này.

Vu Nhai rất nghiêm túc nói.

- Hừ, lại đang gạt người!

Tiểu Mỹ lập tức không tin đáp.

Vu Nhai phiền muộn.

Lời ta nói là thật có được hay không? Trong túi của ta còn có một viên long tinh ngũ giai đây này. Mặc dù chỉ là long tinh của Kiếm Long Hắc Ám, hỗn huyết tới mức không thể hỗn huyết hơn được nữa. Nhưng nó vẫn là rồng.

- Ngươi còn biết đường trở về sao?

Thủy Tinh nhìn gia hỏa này trêu đùa đối với mỹ nữ, trong lòng đặc biệt khó chịu. Nàng thở phì phò nói, nhưng không biết giọng điệu nàng vẫn mang theo sự hờn dỗi của lão bà đối với lão công không trở về nhà.

- A, đánh rồng quá cực khổ. Ta phải dưỡng thương vài ngày mới trở về được!

Vu Nhai lại rất thành thực nói.

Mọi người xung quanh đều đảo mắt. Chỉ có Dạ Tình nhìn chằm chằm vào Vu Nhai. Chỉ có điều cuối cùng nàng vẫn nhíu mày, hiển nhiên không tin vào những lời gia hỏa này nói. Nàng cũng không lưu tâm lắm, lập lại vấn đề vừa rồi.

Sau đó, tất nhiên là do lão đại ca Huyết Lệnh đứng ra giải thích nhiệm vụ do tiểu đoàn Tinh Binh phát xuống lần này.

- Cái gì, bắt sống chí ít ba con ma thú tứ giai trở nên sao?

Vu Nhai vừa nghe Huyết Lệnh kể về nhiệm vụ xong, có chút kinh ngạc. Chỉ có điều hắn không phải kinh ngạc vì độ khó, mà là nhiệm vụ này cũng có phần đơn giản.

Hơn nửa tháng qua, cùng đối đầu với ma thú khiến Vu Nhai vô cùng tự tin. Hoặc nói, hắn có phần xem tất cả mọi người đều giống như hắn. Nhưng rất nhanh hắn liền cau mày. Bởi vì điều kiện trước tiên là bắt sống.

Dù sao thực lực của Vu Nhai vẫn chỉ là Tướng Binh Sư tứ đoạn. Hắn lợi dụng các loại thuật ẩn nấp và giết người của U Hoang Kiếm Linh, có thể giết chết ma thú tứ giai. Nhưng muốn bắt sống cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy!

- Ta biết. Hiện tại các ngươi chờ ta một chút. Ta đi thu dọn một chút!

Tuy không phải quá dễ dàng, nhưng ba con, còn chưa phải là vấn đề lớn.

Vu Nhai nở nụ cười nhẹ nhõm chuẩn bị đi về phía căn nhà gỗ trong vườn trái cây thu dọn đồ đạc. Hắn dừng lại một chút, hỏi:

- Được rồi, chúng ta chuẩn bị lùng bắt ma thú tứ giai nào vậy? Mọi người tính đi chỗ nào trước?

- Ừ, hiện nay ở tỉnh Bắc Đấu có ba nơi. Theo thứ tự là dãy núi Loạn Xuyên, Tuyết Lô Lĩnh và Thanh Man Cốc nằm ở đầu phía bắc. Ta tính chọn một trong ba nơi này. Ngươi thấy thế nào?

Thủy Tinh suy nghĩ một chút nói.

- Cũng không nhất định chỉ có ba nơi này. Dãy núi Loạn Xuyên rất loạn. Ma thú bên trong hỗn tạp. Có đôi khi tầng ngoài còn có thể đột nhiên xuất hiện một con ma thú lục giai. Tuyết Lô Lĩnh ở gần đây. Trên đó cũng có người của các đội khác. Hơn nữa nơi đó còn là địa bàn của đội kỵ vệ Bắc Đấu!

Dạ Tình đứng ra nói. Nàng không nhịn được liếc mắt nhìn Vu Nhai, lại nói:

- Cứ điểm Động Minh chúng ta là đầu phía nam của Bắc Đấu, Thanh Man Lĩnh quá xa. Nếu quả thật muốn đi Thanh Man Lĩnh, còn không bằng đến Lạc Uyên Hoang Nguyên của tỉnh Chùy Lĩnh!

- Tỉnh Chùy Lĩnh?

- Đúng vậy, tổ Kỳ Binh tất nhiên chỉ là số lẻ. Ta đề nghị đi Lạc Uyên Hoang Nguyên tỉnh Chùy Lĩnh trước. Ma thú nơi đó lại không giống với những nơi khác!

Dạ Tình cười nói, lại liếc mắt nhìn Vu Nhai, chớp mắt nói:

- Lạc Uyên Hoang Nguyên tuy rằng địa hình kỳ lạ, lại có đủ loại vật cưỡi, cũng không chỉ có một loại. Chúng ta có rất nhiều lựa chọn. Thậm chí mang về ba loại vật cưỡi khác nhau cũng không thành vấn đề. Hơn nữa, các ngươi cũng nhìn thấy ghi chú trong nhiệm vụ. Để cổ vũ mọi người bắt được càng nhiều ma thú vật cưỡi kỳ lạ và mạnh hơn, sẽ thêm phần thưởng cho người lùng bắt.

Thủy Tinh trầm mặc. Thật ra Tuyết Lô Lĩnh là lựa chọn tốt nhất, an toàn nhất. Loại ma thú như ngựa cũng tương đối ôn hòa. Nhưng nàng cũng biết xung đột giữa Vu Nhai và kỵ vệ Bắc Đấu gần như không thể hòa giải, khẳng định không thể đi tới đó.

Loạn Xuyên quả thực loạn. Ma thú lại quá hỗn tạp. Có đôi khi vẫn có ma thú cao giai di chuyển lung tung. Năm nay tìm được ma thú ở nơi này, có lẽ sang năm không tìm đượ. Hệ số nguy hiểm cũng lớn. Thanh Man Lĩnh ngoại trừ xa một chút, nhưng vốn là lựa chọn tốt nhất. Nàng vốn định đi tới đây. Nhưng sau khi nghe Dạ Tình nói như vậy, quả thực đi tỉnh Chùy Lĩnh trước, hình như tốt hơn.

Dù sao Chùy Lĩnh không phải là Bắc Đấu, có đôi khi dễ bị bỏ quên. Có đôi khi thậm chí quy định không thể ra khỏi tỉnh. Nhưng nhiệm vụ tinh binh lần này lại không hạn chế. Nếu như ngươi có thể đi, chạy đến đế quốc Ma Pháp bắt ma thú cũng được.

- Vu Nhai, ngươi nói đi?

- Vậy chọn Lạc Uyên Hoang Nguyên tỉnh Chùy Lĩnh đi!

Trong mắt Vu Nhai lóe lên tinh quang nói. Hắn biết nhiệm vụ của Dạ Tình đã tới. Bất kể có phải là nhiệm vụ hay không, hắn cũng sẽ chọn Chùy Lĩnh. Cốc Phản Nghịch mà cha con Khắc Lạp Phu nói tới, nằm chính ở Chùy Lĩnh. Đột nhiên hắn phát hiện ra hình như tâm tình Thủy Tinh không vui, lại bổ sung một câu:

- Ta còn chưa ra khỏi Bắc Đấu. Đến Chùy Lĩnh chơi một chút cũng không tồi.

Tuy rằng Thủy Tinh nghe thấy câu sau của Vu Nhai, đã hiểu ra, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.

Dạ Tình vừa đưa ra đề nghị, gia hỏa này liền nghe theo. Thật đúng là trọng sắc khinh bạn. Chỉ có điều nàng cũng không có cách nào. Nàng cũng thấy Lạc Uyên Hoang Nguyên rất tốt. Tại sao trước đó, nàng lại không nghĩ tới?

- Các ngươi cảm thấy thế nào?

Thủy Tinh nhìn về phía mọi người hỏi.

- Chúng ta không có ý kiến!

Đám người Huyết Lệnh nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, cuối cùng đều nói vậy. Đương nhiên, Liệp Thủ lại phản đối.

- Không được. Ta cảm thấy Tuyết Lô Lĩnh vẫn tốt nhất. Tuy rằng chất lượng hơi kém một chút, nhưng chí ít dễ hoàn thành!

- Không được!

Hai nàng trăm miệng một lời nói.

Liệp Thủ lỗ mãng, mặt lúc đỏ lúc tím. Hắn nhìn Dạ Tình một chút, lại nhìn Thủy Tinh một chút. Hắn phát hiện sau khi hai nàng đáp lời căn bản lại không nhìn về phía hắn. Trong lòng hắn có thể tưởng tượng được. Hắn vốn đang vui vẻ mong mỏi Vu Nhai trở về, lúc này dường như đã biến mất.

Liệp Thủ vẫn tranh cãi thêm vài câu, nhưng phản đối của hắn hoàn toàn vô nghĩa. Hai nàng quyết tâm không đi Tuyết Lô Lĩnh.

Cuối cùng Thủy Tinh vẫn thỏa hiệp.

Lạc Uyên Hoang Nguyên thì Lạc Uyên Hoang Nguyên. Mị lực của Dạ Tình này thật ghê gớm. Tất cả mọi người đều nghe theo nàng. Nhưng nàng không nghĩ tới, từ sau khi Vu Nhai đáp ứng, lại đưa đến tác dụng không nhỏ. Dạ Tình tất nhiên có lý do khiến người ta tin phục. Nàng ngoại trừ đẹp ra, còn có thực lực khủng bố và kinh nghiệm. Ở trong thế giới chiến sĩ, cường giả luôn nhận được sự tin phục.

- Nàng tuyệt đối không thể kém hơn Dạ Tình. Nếu như tháo mặt nạ ra, tiểu đoàn Tinh Binh sẽ có hai đại thần nữ. Thậm chí còn có thể đánh bại nàng ta.

Vu Nhai đột nhiên đi tới bên cạnh Thủy Tinh nhỏ giọng nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,917
Điểm cảm xúc
5,661
Điểm
113
Chương 119: Vị tiền bối kia
Sau đó, rất nhanh hắn ngừng lại một chút, mới nói tiếp:

- Làm phiền mọi người chờ ta một chút!

Nhìn Vu Nhai rời đi rất nhanh, tâm tình Thủy Tinh lại tốt lên.

Hừ, gia hỏa này chỉ biết miệng lưỡi trơn tru!

- Dạ Tình tỷ tỷ, tên lường gạt này lại đang gạt người!

Tiểu Mỹ nhỏ giọng nói với Dạ Tình nói. Cũng không biết nàng làm sao nghe được lời Vu Nhai nói với Thủy Tinh. Lời nói của trẻ không biết kiêng nể.

Thính lực của Thủy Tinh cũng rất cường đại. Tâm tình nàng lại bắt đầu rầu rĩ, phiền não bởi thời kỳ trưởng thành!

Mọi người đã làm xong công tác chuẩn bị từ mấy ngày trước rồi. Trong lúc đợi Vu Nhai chuẩn bị, bọn họ bắt đầu thảo luận về chuyện đi tới Lạc Uyên Hoang Nguyên. Dương nhiên còn có các vấn đề sau khi đội ngũ xuất phát. Nói ví dụ như phối hợp và tác chiến thế nào.

Vu Nhai về nhà. Rất nhanh hắn đã cởi bỏ y phục rách trên người, đổi bộ y phục mới. Hình như nên mua thêm đồ ăn và y phục!

Hắn tùy tiện vọt vào tắm, ném những gì thu hoạch được trong dãy núi sương mù qua một bên, mang theo U Hoang Kiếm, huyền kiếm tứ giai và trường kích tứ giai mỗi loại một thanh. Huyền Lăng Đan hai viên. Sau khi suy nghĩ một chút, hắn lại lấy ra ma tinh ngũ giai của tạp chủng Kiếm Long. Không chừng có thể phát huy công dụng.

Hắn lại lấy ra một tấm da được tạo thành từ vảy màu đen cực lớn. Đây chính là vẩy do hắn bóc ra từ trên người hỗn huyết Kiếm Long xuống. Hắn vốn định nhờ cha con Khắc Lạp Phu chuẩn bị cho mình một bộ nội giáp. Nhưng xem tình hình hiện nay, thực sự không có thời gian.

Hắn sử dụng U Hoang Kiếm cắt thành ba miếng da có kích thước tương tự nhau, buộc ở trên người, xem như là nội giáp đơn giản nhất.

Có quỷ mới biết được nhiệm vụ của Dạ Tình sẽ là nhiệm vụ nguy hiểm tới mức nào. Có thêm một phần bảo đảm chung quy vẫn tốt hơn so với không bảo đảm. Hắn lại bỏ hai mảnh còn lại vào trong túi.

Sau khi thu xếp xong xuôi, hắn ra khỏi vườn trái cây, đi tới gian nàh của cha con Khắc Lạp Phu.

- A, tiểu huynh đệ Vu Nhai, cuối cùng ngươi đã trở về. Chúng ta nhớ ngươi muốn chết!

Hơn nửa tháng qua, cha con Khắc Lạp Phu mệt gần chết. Kì binh thật sự không dễ làm. Một chút cải tiến nho nhỏ cũng có thể ảnh hưởng tới khả năng phát huy uy lực của Kỳ Binh Giả. Có đôi khi còn phải nấu lại cải tạo. Sau khi chuẩn bị xong, hai cha con lại gầy đi một vòng lớn.

Bọn họ ngoại trừ nhận được hai tờ chứng nhận Người tốt ra, cái gì chưa mò được. Vừa thấy Vu Nhai trở về, hai cha con nhất thời hưng phấn. Kiếm của Vu Nhai là mục tiêu phấn đấu của bọn họ, là thứ dày vò bọn họ trên con dường dẫn đạo, giống như một ngọn lửa cháy sáng khiến bọn họ nhìn rõ trong bóng tối, chỉ dẫn bọn họ trở về với ánh sáng.

- Bớt nói nhảm đi. Lần này ta chuẩn bị đi tỉnh Chùy Lĩnh. Ta muốn biết tất cả tin tức về Cốc Phản Nghịch. Là tất cả tin tức. Ta cũng không muốn chết ở bên trong đó!

Vu Nhai không chút khách khí nói. Có mạng mới có tất cả.

- Ách, ngươi thật sự muốn đi sao?

- Đương nhiên, chí ít phải đi trước thăm dò một chút. Đừng gạt ta, có nơi nào giấu Thần Binh mà không có nguy hiểm chứ? Ta đã là Tướng Binh Sư.

- Cái này... Được rồi, ta sẽ nói ra những điều chúng ta biết.

Khắc Lạp Phu do dự một chút, cuối cùng vẫn cắn răng nói:

- Nhưng trước hết ngươi phải nói cho chúng ta biết một chút nguyên lý của thanh U Hoang Kiếm này đã. Chí ít, ngươi phải tiết lộ một ít đã!

- Ách, các ngươi đều đã nhận được phương pháp chế tạo kiếm của ta, còn muốn nó làm gì?

- A!

Cha con Khắc Lạp Phu liếc mắt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì. Thanh kiếm này thật sự đúng là do bọn họ chế tạo!

- Được rồi. Ngươi xem một chút xem, thanh kiếm này có gì khác không?

Vu Nhai suy nghĩ một chút, đột nhiên ném U Hoang Kiếm qua cho hai vị người lùn nhìn qua một chút. Chỉ có điều cha con Khắc Lạp Phu xem xét nửa ngày không nhìn ra được cái gì. Trên đó vẫn chỉ có vô số vết rạn nứt, vẫn là một thanh kiếm hỏng không có phẩm cấp. Cuối cùng vẫn là Khắc Lạp Phu kinh nghiệm lâu năm, cau mày, nghi ngờ hỏi:

- Long huyết?

Keng...

Sau khi U Hoang Kiếm được Vu Nhai đưa huyền khí và U Hoang Kiếm Linh vào, lập tức lại thanh tỉnh, từ phế phẩm biến thành lục phẩm.

Trong nháy mắt, ánh mắt hai cha con người lùn lại trợn trừng lên. Khắc Lạp Phu kêu lên:

- Lục giai, thật sự là huyền kiếm lục giai. Long huyết. Quả nhiên là long huyết. Chỉ có điều rất nhiều tạp chất, thuộc về rồng tạp chủng. Nhưng máu lại đặc biệt tương xứng với thanh kiếm. Không đúng. Long huyết dường như không thể dùng để luyện khí. Sao có thể như vậy được? Long huyết có tính ăn mòn, sao có thể thật sự biến thành huyền kiếm lục giai được?

- Ta cũng không biết vì sao. Vị tiền bối kia bảo ta làm như thế. Được rồi, các ngươi nhanh chóng nói thật về tình huống của Cốc Phản Nghịch cho ta nghe. Đến lúc đó, ta khẳng định sẽ dẫn các ngươi tới gặp vị tiền bối kia.

Vu Nhai nói.

Đến lúc đó, nếu có thể nhận được búa phản nghịch, vậy hắn khẳng định có thể xuyên qua Huyền Binh Điển nắm giữ bí mật của búa phản nghịch, để lộ một chút bí mật của mấy người kia là được. Nếu như không tìm được, vậy thì chẳng có gì để nói nữa. Ta không tìm được, tiền bối kia không muốn gặp các ngươi.

Về phần U Hoang Kiếm, sau khi trải qua sự cải tạo của cha con Khắc Lạp Phu cũng không phải là lục giai thật sự, chỉ là tiêu chuẩn lục giai mà thôi. Cha con Khắc Lạp Phu có thể rèn không ra, có thể lưu lại một chút thủ đoạn. Nói chung, sau khi được máu của tạp chủng Kiếm Long thâm vào, thanh U Hoang Kiếm đã hoàn toàn thoát thai hoán cốt.

Mặc dù có huyền kiếm lục giai chân chính, sau khi đánh bại tạp chủng Kiếm Long, hắn cũng không có cách nào tiếp tục đi xa hơn nữa trong dãy núi sương mù. Phía trước đã là ma thú ngũ giai cao đoạn. Lúc đó hắn sẽ không có biện pháp đánh được, chỉ có thể sử dụng tiềm ẩn. Sau khi tiềm ẩn đi qua, hắn lại lập tức nhìn thấy ma thú lục giai siêu cường. Thôn Thiên Kiếm vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể lui ra ngoài.

Cha con Khắc Lạp Phu liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp.

Khắc Lạp Phu giao ra tư liệu tỉ mỉ về tình hình bên trong Cốc Phản Nghịch. Đương nhiên, vẫn không có nói chuyện lời người của người phản bội, càng không nói ra bí mật của người lùn mà ngay cả con của hắn, hắn cũng không nguyện ý nói cho biết.

Nghe xong Vu Nhai cười khổ.

Mẹ nó, ngoại trừ nguyền rủa này, bên trong vẫn còn có không ít nguy hiểm. Thần Binh à Thần Binh, quả nhiên không phải là nơi người bình thường có thể đến được. Thực lực, vẫn cần phải có thực lực cường đại hơn.

Sau khi âm thầm hạ quyết tâm, Vu Nhai gật đầu, xoay người đi ra cửa. Đúng lúc này cha con Khắc Lạp Phu lại liếc mắt nhìn nhau. Đột nhiên Khắc Lạp Phu nói:

- Nhi tử, ngươi hẳn có thể ngửi thấy được khí tức trên người tiểu tử này chứ?

- Có chứ. Khí tức hắc ám, hắc ám nồng đậm, nhưng không phải từ bản thân hắn!
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top