Lượt xem của khách bị giới hạn

[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1340: Ta là người được chọn (1)
Bởi vì Bạch Trọc muốn giết đệ tử của đám trưởng lão thần giai.

Thủy Tinh, Vu Tiểu Dạ, Nguyệt Lâm Sa lo lắng hơi quá đáng. Tuy Vu Nhai giết nhiều hạch tâm hội viên nhưng gián tiếp cứu rất nhiều hạch tâm hội viên khác. trưởng lão thần giai tuyệt đối không để ai giết người. Trong thế giới lữ giả

Đạo cụ ma pháp ghi chép chiếu tình tiết tiếp diễn, Vu Nhai dùng phù văn trận phản kích, nổi khùng giết người, đồ sát hạch tâm hội viên. Khi hạch tâm hội viên thứ nhất chết thì áp lực kinh khủng đổ ập hướng Vu Nhai, vì lúc hắn giết người có nói với trưởng lão Chu Điệp là dù đệ tử trưởng lão thần giai thì hắn vẫn giết.

Mượn kiếm huynh không phải Vu Nhai, gã không chịu nổi áp lực từ trưởng lão thần giai, hai tay hai chân run cầm cập.

- Vu Nhai, hay ngươi để ta đi trước một bước? Cứ tiếp tục thế này ta tè ra quần sẽ không hay.

Vu Nhai mỉm cười nói:

- Yên tâm, ta gián tiếp cứu đệ tử của trưởng lão thần giai khác, không giết chúng ta được. Áp lực chỉ là áp lực, ngươi làm bộ dáng mạnh hơn đám âm hiểm vô sỉ kia là được. Nghe nói thánh nhân chỉ đọc sách không biết võ, nhưng bọn họ không hề sợ hãi áp lực vì trong lòng có sự kiên trì, đặc biệt khi đối diện đồ vô sỉ.

Vu Nhai như không nhìn thấy áp lực đổ ập xuống, giọng hắn khá lớn tiếng. Nhiều người đều nghe thấy Vu Nhai đang mắng trưởng lão thần giai là vô sỉ.

Nếu Vu Nhai đa giết đệ tử của trưởng lão thần giai thì coi như đã đắc tội, không mắng cũng uổng.

Hơn nữa những trưởng lão thần giai này thật sự vô sỉ, bọn họ là thành viên kế hoạch âm mưu.

Mượn kiếm huynh sửng sốt, cảm nhận một lúc rồi run tiếp, đành nói:

- Xin lỗi Vu Nhai, ta thật sự không đến cảnh giới đó, ta trốn trước đây. Yên tâm, nếu dám xuống tay với ngươi thì ta sẽ nhảy ra chắn cho, bọn họ dám giết ta sẽ bị quy tắc thế giới lữ giả xé vụn. Bây giờ ta đi là vì chút nữa sẽ chạy về.

Mượn kiếm huynh không chút nghĩa khí vừa chạy vừa nói câu cuối, gã thật sự không chịu nổi nữa.

Chỉ còn lại Vu Nhai thong dong đứng đó, Bắc Đẩu đoàn tụ tập sau lưng hắn. Thủy Tinh, Vu Tiểu Dạ đứng hai bên Vu Nhai, Nguyệt Lâm Sa dẫn dắt Ủng Hộ Công Chúa đoàn đi tới sau lưng hắn.

Vì Vu Nhai cứu Ủng Hộ Công Chúa đoàn nên các ma pháp sư bớt ác cảm với hắn.

Minh bà bà, Băng bà bà, Lạp Tháp Mạn Na thần đạo biểu tình trầm trọng, rục rịch định bảo vệ cả đám. Dù Vu Tiểu Dạ, Thủy Tinh, Nguyệt Lâm Sa không cầu xin thì ba người tuyệt đối sẽ không ngồi xem Vu Nhai bị giết. Ánh mắt Minh bà bà, Băng bà bà, Ma Đạo Sư cung đình đầy sát ý liếc hướng đám trưởng lão thần giai âm mưu, đệ tử những người này đang hãm hại đệ tử của ba nàng.

Cùng lúc đó, vô số cặp mắt nhìn Vu Nhai, hắn giết một hạch tâm hội viên còn đỡ . . .

Hình ảnh tiếp tục chiếu. Nam nhân trung niên tên Chu Điệp thấy một hạch tâm hội viên chết liền xuất hiện. Vu Nhai lừa dối Chu Điệp thừa nhận gã là một thành viên trong âm mưu, tức là câu: Ngươi nghĩ hội trưởng Lữ Giả ngốc sao?

Hội trưởng Lữ Giả rất xấu hổ, gã thật sự không biết có âm mưu gì, vậy hóa ra gã rất ngu?

Không ai quan tâm hội trưởng Lữ Giả nghĩ gì, vì Vu Nhai bỗng phát ra kiếm đạo mặt ám, sát ý ngút trời giết người không chớp mắt. Từng hạch tâm hội viên bị Vu Nhai giết chết, khi Chu Điệp phá mở phù văn trận thì nhiều người căng thẳng hồi hộp.

Tiếp theo là thay đổi bất ngờ, quái thú khủng long nằm dưới đất bật dậy ngăn cản Chu Điệp, Vu Nhai tiếp tục lăn xả giết người.

Nguyên hạch tâm đoàn đội bị Vu Nhai giết sạch.

Chỉ còn lại Chu Điệp, mọi người trên quảng trường không xem tiếp mà ngây ngốc nhìn Vu Nhai, bao gồm Bạch Trọc đang quỳ. Bạch Trọc từng suy nghĩ tình huống sẽ rất tệ hại, nhưng gã chưa từng nghĩ một mình Vu Nhai giết hết hạch tâm đoàn đội. Bạch Trọc liếc hướng mượn kiếm huynh, sau khi gã bị trục xuất đến Bắc Đẩu hành tỉnh chắc đã đạp phân chó mới may như thế.

Bạch Trọc thầm phục quyết định của mình, nếu gã ôm chút may mắn cho rằng Vu Nhai không tìm thấy chứng cứ thì tình huống bây giờ sẽ không như vậy. Dù Vu Nhai không có chứng cứ chính xác nhưng đạo cụ ma pháp ghi chép bày ra rõ ràng.

Đạo cụ ma pháp ghi chép chiếu xong, quảng trường tĩnh lặng. Không, có thể nghe tiếng trưởng lão thần giai cười khùng khục.

- Khục khục . . .

Mấy trưởng lão thần giai có đệ tử bị giết đều nhìn Vu Nhai chằm chằm, sát khí ngùn ngụt, khí thế thần giai đè ép.

Không chỉ một đệ tử mà là mấy chục hạch tâm hội viên bị giết. Có trưởng lão thần giai chết đến mấy đệ tử.

Có một số trưởng lão thần giai không tham gia, nếu không Vu Nhai sẽ chịu áp lực không chỉ có bấy nhiêu.

Có trưởng lão thần giai khác tăng áp lực đè hướng trưởng lão thần giai có đệ tử bị giết. Vẫn câu cũ, nếu không nhờ Vu Nhai thì lần này người có đệ tử bị giết chính là bọn họ. Nhưng dù sao đệ tử chưa chết, các trưởng lão thần giai không giận điên lên.

Tóm lại nguyên quảng trường bình tĩnh nhưng thật ra hỗn loạn.

Vu Nhai trừ chịu áp lực ra còn bị các cặp mặt kinh sợ nhìn chằm chằm. Nguyên hạch tâm đoàn đội bị một người cùng đẳng cấp giết sạch. Cùng đẳng cấp, là ngang hàng! Hạch tâm hội viên toàn là thiên chi kiều tử, mấy chục người chết hết.

Vô số người dẫn đường, thiên tài bị đào thải nuốt nước miếng:

- Ực ực!

Đây mới là thiên chi kiều tử thật sự, so với Vu Nhai thì tất cả là bã. Lúc trước Vu Nhai phản kích đủ loại khiến người sung sướng tâm hồn, nhưng chơi âm mưu trong cuộc chiến thử thách nhân loại bình thường lại giết nhiều người, đặc biệt mấy Ủng Hộ Công Chúa đoàn thật khiến người thất vọng, đau buồn.

Hiện tại tâm tình nguyên quảng trường mỗi người khác nhau nhưng đều không bình tĩnh.

Tay chân hội trưởng Lữ Giả lạnh lẽo. Qua đợt này danh dự công hội lữ giả không biết sẽ đi về đâu, đây là thứ yếu. Quan trọng là lực lượng lữ hành giả mới gầy dựng sẽ sụp đổ.

Nếu không xuất hiện chuyện này thì công hội lữ giả sẽ kêu gọi các thiên tài chung tay góp sức chống lại Cổ Duệ chi dân. Mấy thiên tài này toàn là thiên chi kiêu tử của Thần Huyền đại lục, toàn đại lục sẽ đoàn kết lại. Nhưng 377e đoàn kết được không? Nhân loại và trăm tộc sẽ ra sao? Chẳng lẽ trời đứng về phía Cổ Duệ chi dân sao? Nhân loại và trăm tộc rơi vào kết cuộc bị nô dịch?

Hội trưởng Lữ Giả cố khiến mình tỉnh táo lại, lạnh lùng hỏi:

- Bạch Trọc, mọi thứ trong đạo cụ ma pháp ghi chép là thật?

Bạch Trọc nhìn Vu Nhai chằm chằm, nói:

- Đúng vậy! Tất cả là thật, chỗ này có tờ danh sách, là danh sách người tham gia kế hoạch của ta. Ta tự biết mình tội lỗi nặng nề, chỉ mong cố gắng hết sức bù đắp lại.

Bạch Trọc thầm nghĩ:

- Không ngờ, thật không ngờ tất cả do tiểu tử này giở trò. Tuy không biết hắn làm sao phát hiện ra âm mưu, phản kích kín không kẽ hở nhưng đã làm hỏng chuyện tốt của mình, phải khiến hắn chết không có chỗ chôn.

Trước mắt Bạch Trọc không dám lộ ra sát ý, gã phải ráng nhịn, gã còn cơ hội.
 
Sửa lần cuối:

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1341: Ta là người được chọn (2)
Gia chu Bạch gia nổi điên lao ra, nhìn Bạch Trọc chằm chằm, gắt giọng hỏi:

- Bù đắp? Ngươi bù đắp như thế nào? Không ngờ dã tâm của ngươi to đến mức này, muốn nuốt cả thế giới lữ giả. Không tiếc làm ra chuyện đại nghịch bất đạo vào phút nhân loại bình thường sinh tử tồn vong, ngươi muốn ta giết ngươi hay tự sát?

Bạch Trọc lên tiếng:

- Ta tự biết khó mà bù đắp, cũng biết công hội lữ giả sẽ bị tổn thất sức mạnh rất lớn. Nhưng ta có một thứ có lẽ sẽ giúp ích cho công hội lữ giả.

Giọng Bạch Trọc rõ to, gã nhìn các trưởng lão thần giai nghiến răng ken két cố gắng kiềm nén, chỉ thả lỏng một giây là sẽ giết Vu Nhai ngay. Sau sự kiện này đám trưởng lão thần giai dù không rời khỏi công hội lữ giả e rằng có xích mích với trưởng lão thần giai khác, tổn thất to lớn khó thể tưởng tượng. Đây là điều bi ai nhất của hội trưởng Lữ Giả.

Không ai quan tâm hội trưởng Lữ Giả.

Bạch Trọc tiếp tục bảo:

- Được làm vua thua làm giặc, ta cũng không nói gì được. Nếu ta thành công, thống trị Thần Huyền đại lục cũng tốt cho nhân loại, trăm tộc. Bây giờ đã thất bại ta cũng sẽ vì tốt cho nhân loại,m trăm tộc. Chắc các ngươi đều nghe trong đạo cụ ma pháp ghi chép có một câu ta là người được thế giới lữ giả chọn.

Mắt mọi người sáng lên. Đúng, Bạch Trọc là người thế giới lữ giả chọn, tuy gã chỉ nắm giữ một phần lực lượng nhỏ nhoi nhưng nếu khống chế được nguyên thế giới lữ giả thì . . .

Tim mọi người đập nhanh, dã tâm lan tràn khắp quảng trường. Chỉ cần nắm giữ lực lượng này là có thể được đến quyền lực vô tận, thậm chí khống chế công hội lữ giả, xưng bá Thần Huyền đại lục.

- Nguy rồi!

Vu Nhai và mượn kiếm huynh liếc nhau, hai người ngầm phục sự can đảm của Bạch Trọc.

Bạch Trọc phá rồi lập, dù bây giờ nhóm Vu Nhai có muốn giết gã e rằng không ai đồng ý. Mấy trưởng lão thần giai chưa chắc cam lòng phục vụ Bạch Trọc mà chỉ vì gã có cách nắm giữ thế giới lữ giả.

Chỉ cần Bạch Trọc thật sự nắm giữ một cút lực lượng thế giới lữ giả không ai có được thì vô số người sẽ bảo vệ gã.

Vu Nhai cảm giác vô số cặp mắt nhìn mình, Bắc Đẩu đoàn chằm chằm. Bọn họ sợ tên điên Vu Nhai ra tay giết người, hắn dám rục rịch là có người ngăn cản ngay.

Tình hình tĩnh lặng, khóe môi Bạch Trọc cong lên, tất cả nằm trong tính toán của gã.

Tim hội trưởng Lữ Giả đập nhanh nhưng gã không phải người có dã tâm, rất nhanh đè nén hấp dẫn. Hội trưởng Lữ Giả biết rất nhiều người không chịu nổi hấp dẫn như gã.

Hội trưởng Lữ Giả trầm giọng hỏi:

- Ngươi có thể cống hiến ra cách được thế giới lữ giả chọn không?

Không ngoài dự đoán của mọi người, Bạch Trọc nói:

- Có, nhưng ta cũng không biết tại sao được chọn bởi vì ý thức của thế giới lữ giả còn đang hôn mê, phải chờ ý thức thế giới lữ giả tỉnh lại mới được.

Nguyệt Lâm Sa bật cười nói:

- A! Chờ ý thức của thế giới lữ giả tỉnh lại thì tên âm mưu nhà ngươi sẽ được giao nhiều lực lượng hơn, sau đó tất cả các ngươi bị nô dịch. Chẳng bằng bây giờ giết hắn đi, đợi thế giới lữ giả tỉnh lại rồi chọn người khác.

Bạch Trọc đang dùng dương mưu, công chúa Nguyệt Lâm Sa sẽ không đứng nhìn, nàng dồn gã vào chỗ chết.

Rào rào rào!

Người Bạch Trọc tràn giọt máu kêu tí tách, miệng gã hộc máu.

Bạch Trọc cười gằn:

- Các ngươi nói đi, thế giới lữ giả sẽ muốn một phế nhân sao?

Mọi người có mặt trừ người dẫn đường ra đều là cao thủ, liếc sơ thấy ngay Bạch Trọc tự phế lực lượng toàn thân, gã đã thành phế nhân.

Đám người hút ngụm khí lạnh. Vu Nhai, mượn kiếm huynh, công chúa Nguyệt Lâm Sa hít sâu. Mới rồi khi công chúa Nguyệt Lâm Sa nói câu đó có nhiều người vẫn không muốn giết người càng đừng nói hiện giờ. Độc, đúng là độc, Bạch Trọc độc với bản thân quá.

Bạch Trọc nhe răng nói:

- Nếu chưa đủ có thể cắt bỏ gân tay, gân chân của ta.

Có trưởng lão thần giai lên tiếng:

- Đúng vậy! Thế giới lữ giả không thể nào muốn một phế vật, tạm tha cho hắn một mạng, nhốt lại đi.

Đa số người trên quảng trường ủng hộ cách tạm tha cho Bạch Trọc, giết gã rồi thế giới lữ giả sẽ chọn người khác, trời biết kẻ đó là ai. Nhiều người suy ngẫm làm cách nào chiếm cơ hội được thế giới lữ giả chọn như Bạch Trọc, chắc chắn bí mật nằm trên người gã, nên bọn họ không cho phép gã chết.

Trong đó có nhiều người nhìn nhau, nhiều người òng bi ai. Dù Bạch Trọc không chét, thế giới lữ giả lựa chọn người thừa kế, công hội lữ giả sẽ càng rối loạn hơn. Trong mắt hội trưởng Lữ Giả tràn ngập bi thương, chỉ có nắm giữ Bạch Trọc trong tay ít nhất khiến mặt ngoài còn đoàn kết.

Nếu ý thức thế giới lữ giả không tỉnh lại hoặc thức tỉnh sau nguy hiểm Cổ Duệ chi dân vậy muốn chọn ai thì tùy, công hội lữ giả không sợ chia năm xẻ bảy. Ít ra nhân loại, trăm tộc còn đó, không bị nô dịch.

Nguyệt Lâm Sa nhỏ giọng nói:

- Thiên hạ sắp đại loạn.

Bản thân nhân loại không đoàn kết, vẫn đấu tranh với nhau thì làm sao đánh lại Cổ Duệ chi dân? Nguyệt Lâm Sa không nói gì thêm, vì vô dụng.

Vu Nhai hít sâu, nói:

- Mượn kiếm huynh, e rằng ngươi phải rời khỏi thế giới lữ giả hay thậm chí là công hội lữ giả.

Hiện giờ người Bạch Trọc hận nhất là Vu Nhai và mượn kiếm huynh. Chờ khi Bạch Trọc có lực lượng thế giới lữ giả vậy người thứ nhất gã trả thù là Vu Nhai, mượn kiếm huynh. Nhìn xem, khi Bạch Trọc bị áp đi ánh mắt liếc hướng hai người, mắt lạnh băng và cười hiểm như muốn nói: Các ngươi chết chắc, người liên quan đến các ngươi đều phải chết.

Đôi khi dương mưu đáng sợ hơn âm mưu, kẻ địch đáng sợ như thế nhưng không thể bóp chết từ trong trứng nước, Vu Nhai không cam lòng. Đặc biệt người này là hung thủ sau màn suýt giết Vu Nhai, toàn Bắc Đẩu đoàn.

Hội trưởng Lữ Giả hít sâu đè nén nỗi lòng bất an, bắt đầu phán xử:

- Được rồi, chuyện Bạch Trọc chấm dứt, tiếp theo là những người tham gia vào âm mưu của Bạch Trọc.

Hội trưởng Lữ Giả xử tử bốn nội ứng, Uông Thịnh, mấy nội ứng khác chưa biết âm mưu bị lộ. Hội trưởng Lữ Giả hành động dứt khoát không chút do dự, nhưng về xử lý trưởng lão thần giai thì gã nhức đầu. Lúc trước đã nhắc đến ai có thể thẩm phán trưởng lão thần giai? Không có. Nhưng may mắn đám trưởng lão thần giai cho mọi người một bậc thang.

Một trưởng lão thần giai nói:

- Chờ địa chiến bắt đầu chúng ta sẽ đi tiền tuyến trước nhất, mặc kệ thế nào nếu không giết một thần giai, mười đỉnh thánh giai của Cổ Duệ chi dân thì chúng ta sẽ không quay về, mãi đến khi chết trận!

Lại có trưởng lão thần giai mở miệng nói:

- Chúng ta sẽ cho trưởng lão thần giai khác một lời giải thích, hiệp thương riêng tư.

Các trưởng lão thần giai này xem như một trong các chủ mưu, những người khác bị xử tử mỗi mình bọn họ sống tốt, chỉ cho lời giải thích đơn giản, tất cả vhì vì thực lực của bọn họ là thần giai, có nắm tay to.

Dù xử lý như thế nào thì công hội lữ giả không còn đoàn kết như trước, trưởng lão thần giai xa cách rất sâu.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1342: Vào vòng ngoài
Một trưởng lão thần giai lên tiếng:

- Đúng, cứ quyết định như vậy đi, coi như cho công hội lữ giả một giải thích. Nhưng hy vọng công hội lữ giả cũng cho chúng ta một giải thích, đệ tử của chúng ta không thể chết vô ích.

Trưởng lão thần giai này nhìn Vu Nhai chằm chằm.

Có lẽ các trưởng lão thần giai nản lòng nhưng bọn họ sẽ không bỏ qua cho Vu Nhai, khái niệm đệ tử của họ không giống lúc trước cùng Bạch Trọc mưu tính. Bọn họ chết là đáng tội, báo thù không danh chính ngôn thuận. Bạch Trọc tính toán khiến đệ tử của vài trưởng lão thần giai chết oan, không cách nào báo thù, bọn họ sẽ nản lòng rời đi.

Hiện tại không chỉ có mồi Bạch Trọc được thế giới lữ giả chọn, còn phải báo thù Vu Nhai. Những trưởng lão thần giai bị lộ âm mưu sao có thể lạnh lòng? Làm sao chịu rời khỏi?

Vu Nhai nói bọn họ vô sỉ đúng là không quá đáng.

- Đệ tử của các ngươi là người chẳng lẽ đệ tử của người khác không phải con người?

Một trưởng lão thần giai trào phúng:

- Muốn giết người lại bị người giết, còn tính toán nhiều điều. Ha ha, bị giết là thiên kinh địa nghĩa, còn muốn lời giải thích gì?

- Đúng, thật vô sỉ.

- Trưởng lão thần giai đúng là bá đạo, chỉ cho bọn họ giết người? Không nói lý!

- Có lẽ trưởng lão thần giai muốn giết Vu Nhai tại đây, công hội lữ giả do bọn họ quyết định, người thủ hộ thế giới lữ giả chỉ là vật trang trị sao? Ha ha, rõ ràng tính toán giết người ta, bị người giết ngược lại có thể trách ai?

Vẫn có rất nhiều người chính nghĩa, cũng không thể nói là chính nghĩa chẳng qua rất khó chịu hành động các trưởng lão thần giai này.

Nếu không cẩn thận tham gia vào đội đám người Nguyệt Lâm Sa là bọn họ đã chết, còn là chết vô ích. Những trưởng lão thần giai này bá đạo như vậy, về sau trong công hội lữ giả chẳng lẽ phải sống co đầu rút cổ sao? Bọn họ là thiên tài!

Mấy trưởng lão thần giai nét mặt sa sầm. Đúng là bọn họ không có cớ báo thù, nhưng cam lòng bỏ qua như vậy sao?

Hội trưởng Lữ Giả đặt quyết tâm nói:

- Xin lỗi các vị trưởng lão, cái chết của đệ tử các ngươi vốn là không cách nào tủy cứu, dù bọn họ sống vẫn sẽ bị xử tử, như tờ danh sách trong tay ta. Vậy nên ta không thể giao cho các ngươi lời giải thích nào.

Hội trưởng Lữ Giả không thể quyết định chuyện Bạch Trọc, chẳng lẽ bây giờ còn phải chịu mấy trưởng lão thần giai làm trái quy tắc kiềm chế sao? Nếu như vậy sẽ làm mọi người lạnh lòng, thậm chí khiến nhóm trưởng lão thần giai bị tính kế thấy thất vọng, như Băng bà bà, Ma Đạo Sư cung đình.

Một trưởng lão thần giai tính tình nóng nảy tức điên:

- Tốt tốt tốt, không thể giải thích? Còn muốn xử tử? Chúng ta cũng sẽ bị xử tử đúng không? Vì không bị xử tử, ta đi trước!

Tuy trưởng lão thần giai tức giận nhưng không biết nên nói sao, lửa giận xông lên não. Bọn họ thói quen giúp người thân, không nhìn đạo lý. Cuối cùng trưởng lão thần giai dứt áo ra đi, chờ tiểu tử này đi ra ngoài sẽ . . .

Trưởng lão thần giai khác cực kỳ tức giận nhưng không xúc động như vị trưởng lão thần giai kia, bọn họ nhìn hội trưởng Lữ Giả chằm chằm.

- Khoan đã!

Một thanh âm phá vỡ bình tĩnh, đó là Vu Nhai,1 e muốn làm cái gì?

Thủy Tinh, Vu Tiểu Dạ đều không biết. Bọn họ suy đoán, Vu Nhai bước ra, nói một câu làm mọi người khó tin.

- Hội trưởng Lữ Giả không thể cho các ngươi lời giải thích nhưng ta có thể. Ta sẽ không tự sát, cũng không cho rằng ta đáng chết, nhưng ta có thể bị trục xuất!

- Là sao?

Mọi người chớp mắt không hiểu ý của Vu Nhai.

Vu Nhai thản nhiên nói:

- Nghe nói vòng ngoài thế giới lữ giả có chết không đường sống, ta bị trục xuất ra vòng ngoài nửa năm là xong.

Lời nói khiến nhiều người kinh kêu, đặc biệt là Thủy Tinh, Vu Tiểu Dạ.

Vu Nhai tiếp tục bảo:

- Ta làm quyết định này vì khiến tâm tình các ngươi vui sướng chút, đừng khó xử người thân, bằng hữu của ta. Nếu không thì . . . Cửu Tà huynh, Cửu Diệp huynh, nếu Dao Quang thành Bắc Đẩu xảy ra chuyện gì, người thân, bằng hữu của ta bị ai giết xin hãy truyền lời với gia chủ nhờ diệt cửu tộc bọn họ giùm ta, không chừa một ai!

- Vu Nhai, ngươi điên sao?

- Vu Nhai!

Mượn kiếm huynh la lên, Thủy Tinh, thành viên Bắc Đẩu đoàn nhìn Vu Nhai, vô số người nhìn hắn. Mọi người bị lời Vu Nhai nói làm rúng động.

Vu Nhai hít sâu liếc mấy trưởng lão thần giai, nói:

- Như thế nào? Nếu nửa năm không đủ thì một, hai năm đều được.

Mấy trưởng lão thần giai nhìn nhau, bọn họ chợt nhớ Vu Nhai là kim bào Độc Cô gia, nghịch thiên đến nỗi trước sau chưa có ai. Nếu Độc Cô gia chủ biết bọn họ giết tiểu tử này thì sẽ trả thù.

Độc Cô gia khiến người sợ hãi, mấy ngàn năm qua không ai rõ nổi tình của Độc Cô gia.

Mấy trưởng lão thần giai đồng ý:

- Được, chúng ta hứa với ngươi!

Như lúc trước đã nói, vốn là các trưởng lão thần giai sao nhưng quyết ép chết Vu Nhai trước mắt bao người. Loại chuyện này nếu là ở chỗ khác cũng đành thôi, nhưng không thể làm xằng bậy trong công hội lữ giả. Được kết quả thế này đã là tốt, tiểu tử này đi khu vực vòng ngoài chắc chắn không sống qua bảy ngày.

Mỗi trưởng lão thần giai khắc sâu ấn tượng khu vực vòng ngoài khủng bố. Bọn họ muốn tiểu tử này chết để cứu vãn tôn nghiêm của trưởng lão thần giai, rất kinh sợ thiên phú của Vu Nhai.

Vu Nhai không nghe ai khuyên nhủ, kiêu ngạo nhìn hội trưởng Lữ Giả:

- Tốt, vậy thì hội trưởng, hãy ném ta tới vòng ngoài đi!

Nhiều người trên quảng trường ngây ra nhìn Vu Nhai, không ai cảm thấy hắn hèn nhát, yếu đuối, ngớ ngẩn. Vu Nhai vốn không cần cho mấy trưởng lão thần giai kia lời giải thích, bởi vì hắn không hề làm sai. Nhưng thực lực yếu hơn người ta chính là sai lầm.

Rõ ràng Vu Nhai không sợ chết nhưng hắn sợ người thân, bằng hữu bị các trưởng lão thần giai trả thù, nên mới chọn cách này. Vu Nhai lựa chọn con đường hắn vốn không nên gánh vác.

Giờ phút này, Vu Nhai trở nên vô cùng cao lớn, rực rỡ, cộng với biểu hiện vô địch lúc trước của hắn làm nhiều người nổi lòng khâm phục. Các thiếu nữ ngơ ngác nhìn Vu Nhai, các nữ ma pháp sư trong Ủng Hộ Công Chúa đoàn bật khóc.

Độc Cô Cửu Tà lạnh nhạt nói:

- Vu Nhai, ngươi không cần làm như vậy, Độc Cô gia chúng ta đã bao giờ thỏa hiệp với ai?

Vu Tiểu Dạ khóc nói:

- Biểu ca, nếu biểu ca đi vào thì ta sẽ theo biểu ca.

Biểu tình Thủy Tinh kiên quyết nói:

- Vu Nhai, ta có thể đi vào Mê Vụ sơn mạch tìm ngươi, lần này cũng vậy.

Nguyệt Lâm Sa không cam lòng tụt hậu:

- Vu Nhai, ngươi chết thì sao thực hiện lời hứa với ta được? Ta đi cùng ngươi.

Vong Linh huynh lạnh lùng nói:

- Vu Nhai, chúng ta là chiến hữu, tổ hai người đã định, bây giờ chưa thi xong.

Các thành viên Bắc Đẩu đoàn kêu lên:

- Vu Nhai, chúng ta là Bắc Đẩu đoàn!

Mấy thiếu nữ trong Ủng Hộ Công Chúa đoàn hét lên:

- Vu Nhai, là ngươi cứu mạng chúng ta!

Lòng kiêu hãnh của bọn họ trở nên yếu ớt trước mặt Vu Nhai, bọn họ là thiên tài nhưng cũng là nữ nhân, có lúc hoài xuân.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1343: Ta muốn mang theo con ma thú này (1)
Vu Nhai lù lù bất động, mặc cho ai nói gì hắn chỉ nhìn hội trưởng Lữ Giả chằm chằm.

Hội trưởng Lữ Giả thở hắt ra, hỏi:

- Ngươi đã quét ý?

Hội trưởng Lữ Giả lớn tuổi, trải đời nhiều, nhưng lúc này gã thật sự khâm phục Vu Nhai. Hội trưởng Lữ Giả nhớ lúc ban đầu gặp tiểu tử này cứ tưởng hắn trừ giỏi tán gái, có duyên với nữ nhân ra còn lại tệ hại. Nhưng bây giờ hội trưởng Lữ Giả đã hiểu tại sao Vu Nhai là tướng quân trẻ tuổi, xuất sắc nhất trong chiến dịch đối kháng Cổ Duệ chi dân, tất cả không phải ngẫu nhiên.

Hội trưởng Lữ Giả cảm thấy buông bỏ thiên tài như vậy rất đáng tiếc, gã biết rõ khu vực vòng ngoài, chỗ ấy có lẽ quái thú không cường đại nhất nhưng áp chế thực lực người tiến vào, khắp nơi tràn ngập tử vong. Trưởng lão thần giai chưa chắc sống sót trở ra. Thiên tài như vậy tương lai sẽ tỏa sáng trên Thần Huyền đại lục, nhưng bây giờ sắp lụi tàn.

Nếu Vu Nhai không chết thì không thể trấn an mấy trưởng lão thần giai, không vì công hội lữ giả mà còn có người thân, bằng hữu của hắn sẽ gặp nguy hiểm. Trong phút chốc hội trưởng Lữ Giả không biết điều đình thế nào, chỉ có thể làm theo ý Vu Nhai.

Vu Nhai gật mạnh đầu nói:

- Vâng, đã quyết ý!

Hội trưởng Lữ Giả không khuyên thêm, nhìn hướng Lâm Mộc Phong:

- Được rồi. Lâm Mộc Phong tiền bối, xin hãy đưa Vu Nhai đi vòng ngoài.

Vu Tiểu Dạ nói ngay:

- Chúng ta đi chung!

Lâm Mộc Phong hít sâu, nói:

- Đi đi, cùng nhau đi vào, bọn họ nên tiễn ngươi một đoạn đường.

Lâm Mộc Phong thấy bi ai cho đệ tử mới nhận này, nhưng thực lực của lão chưa tới thần giai, không bảo vệ Vu Nhai được. Lâm Mộc Phong thở dài thườn thượt, lão vung tay cuốn những người quan trọng với Vu Nhai vào bia lữ hành. Chớp mắt đám người xuất hiện quanh nhà gỗ của Lâm Mộc Phong.

Lâm Mộc Phong là cáo già, biết Vu Nhai có rất nhiều lời muốn nói với mọi người.

- Có lời gì hãy nói tại đây, sau khi nói xong thì vào nhà gỗ tìm ta.

Không cần là cáo già Lâm Mộc Phong cũng biết phải cho bọn họ thời gian tâm sự, có lẽ đây là lần cuối cùng. Lâm Mộc Phong nhìn Vu Nhai chăm chú, xoay người vào nhà gỗ.

Vu Nhai nói câu đầu tiên phủ định suy nghĩ của Lâm Mộc Phong:

- Chắc chắn đây không phải lần cuối cùng chúng ta nói chuyện.

- Nếu ta không nắm chắc trăm phần trăm sẽ đề nghị di vòng ngoài sao? Ta nói rồi, phải vô điều kiện tin tưởng ta. Hơn nữa nếu ta không đi vòng ngoài thì đám trưởng lão thần giai kia sẽ tha cho ta sao?

Mọi người ngây ra, lời nói của Vu Nhai khiến cả đám yên lòng.

Vu Nhai khẽ thở dài:

- Ta đi vòng ngoài an toàn hơn rời khỏi thế giới lữ giả. Một khi ta ra khỏi thế giới lữ giả thì những trưởng lão thần giai kia sẽ nghĩ hết cách giết ta, dù là lén giết người cũng không tiếc. Các ngươi nói đi, với năng lực hiện nay cua ta có thể ngăn được trưởng lão thần giai tập kích, đánh lén không?

Đây là cách tự bảo vệ mình của Vu Nhai, thực lực quá yếu.

Vu Nhai nói tiếp:

- Bạch Trọc có thể tìm đường chết rồi sống, ta cũng làm được. Đây chỉ là so sánh, ta có nắm chắc sẽ sống.

- Nhưng Vu Nhai, ta có thể xin bà bà . . .

Vu Nhai mỉm cười nói:

- Ta không thể mãi mãi ở bên cạnh sư phụ của các nàng, chẳng lẽ ta phải làm phò mã của Nguyệt Lâm Sa sao?

Vu Nhai nhìn hướng Nguyệt Lâm Sa, nếu hắn làm phò mã thì không sợ bị trưởng lão thần giai trả thù.

Nếu Vu Nhai ở lì trong Độc Cô gia thì cũng không cần sợ, nhưng như vậy là quá hèn.

Nguyệt Lâm Sa cười khúc khích nói:

- Ta hoàn toàn không ngại, ta có thể bảo vệ ngươi.

Thủy Tinh, Vu Tiểu Dạ trừng mắt. Đúng là không biết xấu hổ, vào lúc này còn cướp hôn.

Vu Nhai không để bụng Nguyệt Lâm Sa đùa giỡn, cười nói:

- Tóm lại thế này, dù không có việc đó thì ta cũng sẽ đi vòng ngoài. Ta phát hiện một vài bí mật của thế giới lữ giả, nên chắc chắn ta sẽ sống sót, nhất định.

Vu Nhai nói thật, khi hắn dẫn ra phù văn thế giới lữ giả trong khoảnh khắc tim đập nhanh, áp lực đến từ khu vực vòng ngoài, sâu trong lòng hắn muốn ganh đua với áp lực đó. Vu Nhai muốn tìm hiểu rõ ràng tại sao phù văn của thế giới lữ giả và Huyền Binh Điển giống nhau? Quá nhiều thắc mắc cần đi khu vực vòng ngoài giải đáp.

- Thật không?

Vu Nhai an ủi:

- Dĩ nhiên, ta không phải đồ khùng, ta đã bao giờ làm chuyện gì không nắm chắc?

Vu Nhai nói hết nước hết cái cuối cùng mọi người nửa tin nửa ngờ, vẫn muốn đi chung với hắn. Vu Nhai tốn nước miếng khuyên bảo, còn nói nặng bảo là bọn họ cản trở.

Vu Nhai mở miệng nói:

- Nếu không yên tâm thì để Tiểu Hắc theo ta đi.

Tiểu Hắc cùng Thủy Tinh đến thế giới lữ giả, nhưng nó chỉ ở trong quảng trường, không thể mang theo ma thú hỗ trợ vào cuộc thi. Mấy hôm nay Tiểu Hắc chạy lung tung trong quảng trường, gây rắc rối khá nhiều, tạm không nhắc đến.

- Chít chít!

Khi Thủy Tinh quay về quảng trường thì Tiểu Hắc chạy tới bên nàng, lúc này nó nằm trong ngực nàng cùng vào khu vực vòng trong. Nghe Vu Nhai nói, Tiểu Hắc biểu thị đồng ý, vuốt nhỏ vỗ ngực tỏ vẻ sẽ bảo vệ hắn.

Cuối cùng mọi người đồng ý, đặc biệt có Tiểu Hắc tăng xác suất an toàn lên cao hơn.

Thêm nữa bọn họ đi đúng là vướng chân Vu Nhai, ai có mắt đều thấy thực lực của hắn dữ dội cỡ nào, đặc biệt khả năng sinh tồn. Hai chữ vướng chân làm Vu Tiểu Dạ đau lòng, nàng liều mạng tu luyện là vì muốn giúp dỡ biểu ca, nhưng mõi lần đều vô dụng. Vu Tiểu Dạ thầm thề trong lòng nhất định sẽ biến càng mạnh, mạnh, mạnh hơn nữa.

Lâm Mộc Phong thấy đoàn người đi tới trước nhà gỗ thì bước ra, nghiêm túc hỏi:

- Xong chưa? Xuất phát đi.

Vu Nhai chỉ vào Tiểu Hắc đứng trên vai mình, nói:

- Ừm! Nhưng ta muốn mang theo con ma thú này.

Tiểu Hắc giả bộ ngoan ngoãn, ai đều không ngờ rằng trong cơ thể vật nhỏ này ẩn chứa lực lượng khủng bố biết bao, càng không ngờ nó tăng cao xác suất giữ mạng. Dù Lâm Mộc Phong biết cũng sẽ không phản đối, gã chỉ thấy lạ là tại sao Vu Nhai muốn mang theo vật cưng đi chịu chết, chôn cùng? Thế thì hơi tàn nhẫn.

Lâm Mộc Phong gật đầu, nói:

- Không thành vấn đề, chúng ta đi.

Không kéo dài lâu hơn, Lâm Mộc Phong dẫn Vu Nhai, Tiểu Hắc truyền tống đến thành lũy lữ giả, bay nhanh tới khu vực vòng ngoài thế giới lữ giả. Cùng lúc đó, đám người Thủy Tinh trở lại quảng trường, ở trước nhà gỗ nhỏ không thể thấy tình huống của Vu Nhai. Vì khiến trưởng lão thần giai tin phục, bia lữ hành sẽ trực tiếp chiếu hình ảnh Vu Nhai bước vào khu vực vòng ngoài thế giới lữ giả, mãi khi Lâm Mộc Phong đưa hắn đến vòng ngoài mới thôi.

Lâm Mộc Phong nhìn Vu Nhai nói:

- Đằng trước là vòng ngoài, vào đi. Có lẽ có thể sáng tạo kỳ tích.

Lâm Mộc Phong khẽ thở dài:

- Nhớ những gì ta đã dặn ngươi, có lẽ sẽ có cơ hội sống sót. Chỉ có nửa năm, cố chống đỡ.

- Đa tạ Lâm lão sư, ta nhất định sẽ sống sót quay về. Đến lúc đó hy vọng Lâm lão sư cũng có thể lên tới thần giai.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1344: Ta muốn mang theo con ma thú này (2)
Lâm Mộc Phong cười to bảo:

- Ha ha ha ha ha ha! Vậy nhờ lời may mắn của ngươi, nếu ta dến thần giai sẽ đi vào tìm ngươi.

Sau đó một già một trẻ không nói gì nữa, một câu kia đã quá đủ, xem như cho Vu Nhai một hy vọng. Lâm Mộc Phong cảm thấy Vu Nhai là người sắp chết, tuy tiếp xúc ngắn ngủi nhưng hai người như bằng hữu chân thành.

Vu Nhai sẽ không nói những lời già mồm cãi láo, hắn vẫy tay với bia lữ hành, cười toe, dứt khoát xoay người đi vào khu vực vòng ngoài tràn đầy bí ẩn.

Đến đây thì bia lữ hành không thể chiếu hình ảnh của Vu Nhai nữa.

Lâm Mộc Phong hít sâu, quay người đi. Lâm Mộc Phong có cảm giác rất lạ, trực giác Vu Nhai sẽ trở về. Bởi vì tiểu tử này thật sự kỳ tích, một mình giết hết hạch tâm đoàn đội, mới nãy Lâm Mộc Phong thuận miệng hỏi hắn cảm ngộ bao nhiêu thánh đạo thì Vu Nhai báo con số làm lão suýt té xuống đất. Hai mươi loại, đang lừa người sao?

Lâm Mộc Phong cảm giác lão không xứng làm sư phụ:

- Ta suýt hiểu lầm đệ tử, lúc trước còn khuyên nhủ hắn đừng tham lam.

Trên quảng trường, vô số người thẫn thờ nhìn thiên tài nghịch thiên tiêu sái, sóng lòng trào dâng, không ai bình tĩnh nổi. Băng bà bà không kiềm được ngầm khâm phục Vu Nhai, mặt ngoài thì kiên quyết không thừa nhận.

Băng bà bà thầm nghĩ:

- Rốt cuộc Vu Tiểu Dạ thoát khỏi biểu ca này!

Nhưng Băng bà bà không vui nổi.

Tóm lại bóng lưng kia khắc sâu vào lòng mọi người suốt đời khó quên. Đám trưởng lão thần giai kẻ chủ mưu chịu đựng ánh mắt đông đá của mọi người. Cao tầng công hội lữ giả, thiên tài ghét đám trưởng lão thần giai kia ép chết thiên tài nghịch thiên đó.

Mượn kiếm huynh khẽ thở dài kêu cả đám:

- Đi, quay về nghỉ ngơi.

Tuy công hội lữ giả chưa thi xong hết nhưng không ai có hứng thú quan sát, bọn họ không có tâm tình.

Quanh quảng trường có rất nhiều vật kiến trúc cho mọi người cư ngụ.

Thủy Tinh và đám người sẽ cư ngụ tại đây một thời gian, ở lại thế giới lữ giả thì còn cơ hội biết tin của Vu Nhai, nếu đi ra ngoài xem như bặt tin. Nhưng không thể ở lại lâu, không biết Bạch Trọc còn thủ đoạn gì không, bên ngoài thì Thần Huyền đại lục chiến loạn không ngừng cộng với sự việc công hội lữ giả sẽ càng rối hơn.

Trong thế giới lữ giả có thể tị nạn nhưng đám người Thủy Tinh phải ra ngoài chiến đấu, trong Bắc Đẩu hành tỉnh có người thân của Vu Nhai và bọn họ.

Thủy Tinh mong chờ có thể dùng ma pháp liên lạc với Tiểu Hắc nhưng khiến nàng thất vọng là có năng lượng gì đó ngăn cách ma pháp giữa nàng cùng Tiểu Hắc.

- Quả nhiên không liên lạc với Tiểu Hắc được.

Đám người Vu Tiểu Dạ thất vọng, Bắc Đẩu thấy lo.

Quan hệ của Vu Tiểu Dạ, Nguyệt Lâm Sa, Thủy Tinh trở nên thân thiết hơn, ba nữ nhân nâng đỡ nhau như lúc ở Ma Pháp đế quốc, Dạ Tình, Tiểu Mỹ, Nguyệt Lâm Sa cũng tụ tập lại. Nguyệt Lâm Sa thấy bực mình, sao lần nào nàng cũng trở thành người an ủi các nữ nhân? Có lẽ Nguyệt Lâm Sa nương chuyện này đè xuống nỗi lòng bất an.

Mượn kiếm huynh nhìn ba nữ nhân chờ đợi Vu Nhai, khẽ thở dài:

- Thật không ngờ công hội lữ giả ta xem như thánh địa sẽ biến thành như vậy.

Bên cạnh mượn kiếm huynh là nam nhân ẻo lả, Dương Như Tiêm.

Dương Như Tiêm gục mặt xuống:

- Xin lỗi Bạch Ly.

Dương Tiên Nặc biểu hiện xấu xa cũng chiếu trong đạo cụ ma pháp ghi chép.

Mượn kiếm huynh mở miệng nói:

- Chuyện đã qua, bây giờ nên hướng về tương lai. Ta quyết định cố gắng thu lấy tài nguyên thuộc về mình, ta muốn hoàn toàn thoát khỏi vòng khống chế của công hội lữ giả. Có lẽ sau này ta vẫn không đấu lại Bạch Trọc, nhưng trong khoảng thời gian này ta lại có thể leo lên, tạo ra mạng lưới tình báo thuộc về mình. Các ngươi chịu giúp ta không?

Nam nhân ẻo lả đáp:

- Nhanh vậy đã từ bỏ? Chịu thua Bạch Trọc? Thế này không giống ngươi chút nào.

Mượn kiếm huynh nhún vai:

- Nhận thua thì thua, ta chấp nhận thua, ta thật sự không thể làm được những chuyện này giống hắn. Ta thua không có nghĩa là chúng ta sẽ thua, bởi vì chúng ta còn có Vu Nhai. Chắc chắn hắn sẽ sống sót quay về.

Tâm tình mượn kiếm huynh rộng mở, gã mưu tính về tương lai. Công hội lữ giả sẽ rối loạn, mượn kiếm huynh cần nghĩ cách bảo vệ mình.

Mượn kiếm huynh không chỉ phải bảo vệ mình còn có lực lượng của gã trong công hội lữ giả.

Như mượn kiếm huynh nói, bây giờ Bạch Trọc là tù nhân, gã có thể thừa dịp leo lên. Mượn kiếm huynh có thể sử dụng nhiều thứ của công hội lữ giả, gã muốn chuyển mấy thứ này thành đồ của mình.

Hiện tại mượn kiếm huynh đã có cứ điểm của mình là Bắc Đẩu hành tỉnh, gã thua chỉ là trong công hội lữ giả, chiến trường của bọn họ sẽ không trong chỗ nhỏ bé này.

Hiện nay mượn kiếm huynh không có dã tâm lớn, gã không biết chiến trường tương lai của gã và Bạch Trọc là toàn bộ Thần Huyền đại lục.

Một tháng sau, mọi người vẫn không được tin tức gì về Vu Nhai, bọn họ ôm tâm tình lo âu rời khỏi công hội lữ giả. Hoạt động công hội lữ giả hoàn toàn kết thúc, có thể nói trừ người chết ra những người khác đều có thu hoạch lớn.

Đặc biệt là Bắc Đẩu đoàn, hầu như một người một thiên phú chi nguyên, qua một tháng đủ thời gian cho bọn họ cảm ngộ. Hội trưởng Lữ Giả vì tỏ ý xin lỗi hứa chỉ cần bọn họ muốn quy tắc chi nguyên và dung hợp được thì sẽ đưa cho. Nhiều năm qua công hội lữ giả góp nhặt nhiều quy tắc chi nguyên, dù sao sau hai mươi lăm năm thế giới lữ giả sẽ sản suất nhiều quy tắc chi nguyên khác, không cần lo tiêu hao hết.

Cuối cùng công hội lữ giả thưởng đan dược cho các thiên tài, ai dung hợp quy tắc chi nguyên là được thưởng.

Một viên đan dược có thể đến thánh giai, khi cảm giác mình đến cực hạn liền nuốt đan dược đột phá ngay. Có nhiều người không áp chế được cảnh giới, bọn họ dung hợp quá nhiều quy tắc chi nguyên tự động đột phá, ví dụ như Đan Đạo Hùng.

Tức là ai tham gia cuộc thi công hội lữ giả, dung hợp quy tắc chi nguyên đều biến thành cao thủ thánh giai trong vòng một tháng. Khi bọn họ rời khỏi thế giới lữ giả có thể nói là thánh giai đầy trời, toàn là thiên tài thánh giai.

Trong quá trình không xảy ra chuyện gì, Bạch Trọc ngoan ngoãn, nhưng không biết có người nào lén tiếp xúc giao dịch với gã không.

Mọi chuyện không liên quan đám người Thủy Tinh, bọn họ cần rời đi trong thế giới lữ giả không liên lạc được với Vu Nhai, ra ngoài hay ở lại đều không khác gì nhau. Mọi người thầm thề rằng sau nửa năm nếu Vu Nhai vẫn chưa đi ra thì bọn họ sẽ đi vào tìm hắn, chờ đợi và lo lắng rất khổ sở. Đám người trực tiếp truyền tống đến nơi gần nhất.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1345: Độc cô gia chủ bá đạo
Khi đi mọi người không biết thế giới lữ giả ở chốn nào, là tồn tại như thế nào.

Bọn họ chia tay Bắc Đẩu đoàn, nhiều người cần về nhà. Mấy người Độc Cô gia, Thủy Tinh cùng về Bắc Đẩu hành tỉnh, dù bọn họ là thánh binh sư nhưng không có gì đáng khoe khoang trong Độc Cô gia.

Thủy Tinh hỏi:

- Vong Linh huynh muốn đi cùng chúng ta đến Bắc Đẩu?

Vong Linh huynh trả lời:

- Đúng vậy! Vu huynh đã bảo nếu ta không có chỗ dung thân thì đi Bắc Đẩu, ta chưa từng có chôn dung thân.

Vong Linh huynh thành Ma Đạo Sư thánh giai, trong một tháng qua gã tập trung nghiên cứu sức mạnh hắc chú, có chút tiến bộ. Liệt Ai Nhân, A Đặc Thác vẫn giữ hình dạng vong linh, tuy đã báo thù xong nhưng bọn họ không muốn tan biến.

Thế giới muôn màu thế này trước khi nhìn đã mắt làm sao nỡ tan biến?

Vong Linh huynh cùng mọi người quay về Bắc Đẩu hành tỉnh.

Lại qua mấy ngày. Các thiên tài bùng nổ khiến nhân loại, trăm tộc dậy sóng hăng hái, khắp nơi có thiên tài khiêu chiến với Cổ Duệ chi dân, tham gia chiến đấu ở tiền tuyến. Cũng vì những kích tình này khiến chiến tranh bình lặng đã lâu sắp bắt đầu, may mắn đám thiên tài kia vừa vào thánh giai, ảnh hưởng có hạn, chỉ đánh trận nhỏ.

Không biết sao có cảm giác bão tố sắp đến, thiên tài đang tích lũy cho đại chiến sau này.

Nhưng rất nhanh kích tình thiên tài trẻ bị tin đồn khác che giấu. Độc Cô gia chủ bỗng nổi khùng, nghe nói gã đấu với sáu cao thủ thần giai, trong đó có hai người là Ma Đạo Sư thần giai của Ma Pháp đế quốc. Độc Cô gia chủ giết tới cửa nhà cao thủ thần giai, chỉ vài nhát kiếm đánh thần giai lún xuống đất. Sáu trận thắng cả sáu, không có trận nào khiến Độc Cô gia chủ thấy vất vả.

- Không cần ta nói nhiều các ngươi nên biết tại sao mình bị đánh. Hừ, không phải ta sợ lực lượng thần giai của các ngươi nên không dám giết, ta để mạng các ngươi lại cho Vu Nhai lấy!

Độc Cô gia chủ đi đến đâu cũng chỉ đánh tay chân, vài nhát kiếm chém cao thủ thần giai mình đầy vết thương, để lại mấy vết kiếm sâu trên địa bàn của họ, không nói không rằng rời đi. Sau khi thắng cả sáu trận, Độc Cô gia chủ để lại một câu như thế. Lời nói hoặc thủ đoạn của Độc Cô gia chủ đều gây sóng to gió lớn, quan trọng là thực lực Độc Cô gia.

Sau này có người Độc Cô gia nói:

- Độc Cô gia ta yên lặng quá lâu nên cho rằng chúng ta dễ ăn hiếp? Chúng ta cũng không phải không nói lý, nếu người Độc Cô gia ta có lỗi thì chết không dáng tiếc, nhưng cái kiểu ăn hiếp đến trên đầu chúng ta, ha ha, chuẩn bị chịu chết đi.

Mọi người suy đoán có chuyện gì, khi ấy nhiều người nhiều miệng nhưng có quá nhiều phiên bản tin đồn. May mắn có một chi tiết giống nhau là đệ tử của các trưởng lão thần giai vây giết Vu Nhai, bị hắn giết ngược lại. Nghe nói một mình Vu Nhai cuồng giết mấy chục thiên tài cùng đẳng cấp, cực kỳ khủng bố, tiếc rằng hắn đã bị buộc đến một tuyệt địa nào đó. Bởi vậy Độc Cô gia chủ mới tức giận xách kiếm tới cửa nhà người ta phá.

Thế hệ trẻ khủng bố, thế hệ trước cũng kinh khủng, Độc Cô gia quá bá đạo. Ngọn núi lớn này đến bao giờ mới ngã đây? Điều an ủi duy nhất là Vu Nhai vẫn họ Vu, nhiều kẻ ác ý mỉa mai.

Tóm lại tạm thời Thần Huyền đại lục bình tĩnh, không có thiên hạ đại loạn.

Vu Nhai không biết nhiều chuyện đó, mọi người cho rằng hắn chết chắc trong vòng bảy ngày nhưng bây giờ hắn vẫn sống khỏe mạnh. Đã qua hơn một tháng, Vu Nhai chỉ hơi chật vật. Lúc này Vu Nhai đi cùng Tiểu Hắc, trên người mặc chiến giáp tả tơi. Nếu Vu Thuấn sống lại cũng không nhận ra đây la chiến giáp gã từng dùng.

Đúng vậy, đây không phải Thí Thần binh giáp bình thường mà là chiến giáp cường đại Vu Thuấn từng mặc, thế nhưng giờ đây nó không thành hình.

Hết cách, khu vực vòng ngoài khủng bố đương nhiên phải mặc kín kẻ. Nhờ chiến giáp này giúp Vu Nhai né mấy lần bị thương trí mạng. Còn một điều Vu Thuấn không nhận ra đó là Vu Nhai mặc chiến giáp của gã mà hành động thì thập thò, không chút hình tượng vương giả.

Tiểu Hắc càng tệ, mắt nó hấp háy xấu xa hơn cả Vu Nhai, nói chính xác hơn là tham lam.

Mắt Vu Nhai chớp lóe nói:

- Tiểu Hắc, quy tắc cũ, ta hấp dẫn con to xác kia chú ý, ngươi thừa dịp cướp đồ trong hang của nó, không chừng lần này có thần chi nguyên.

Trước mặt Vu Nhai và Tiểu Hắc là một con Quy Tê Thú to lớn, bộ dạng cồng kềnh. Vu Nhai ở trong khu vực vòng ngoài hơn một tháng, hắn biết rõ quái thú nơi đây không hề vụng về.

Không, phải nói quái thú trong thế giới lữ giả không vụng về chút nào, bởi vì chúng nó là thánh giai, cồng kềnh cách mấy vẫn hơn thiên binh sư tứ đoạn. Vu Nhai mới vào khu vực vòng ngoài đã bị áp chế thực lực xuống còn cảnh giới 'mới vào thiên binh sư'. Bây giờ Vu Nhai được thiên binh sư tứ đoạn là nhờ điên cuồng tu luyện lại, đây là kết quả trong hơn một tháng.

Tuy nói là quái thú khu vực vòng ngoài có thực lực không mạnh hơn vòng giữa bao nhiêu, nhưng người bị áp chế đến mới vào thiên binh sư đối diện quái thú thánh giai thì làm sao đánh? Không cách nào đánh, dù bây giờ Vu Nhai đến thiên binh sư tứ đoạn cũng đành bó tay.

Đến bây giờ Vu Nhai chưa ngay mặt đánh nhau với bất cứ con quái thú nào.

Vu Nhai lấy làm lạ là không hiểu sao sau khi bị áp chế thực lực có thể tu luyện lại, vậy khi hắn không bị áp chế sẽ là bộ dạng gì? Vọt lên thánh binh sư sao? Lúc này Vu Nhai bất chấp nghĩ nhiều, nếu không nâng cao thực lực, càng đi sâu vào khu vực vòng ngoài sẽ càng khó khăn hơn. Khi đó không chừng bị đè xuống địa binh sư thì Vu Nhai sống thế nào?

Không đỉnh thiên binh sư nào bước vào khu vực vòng ngoài, hoặc nên nói từng có nhưng nhanh chóng bị làm thịt.

Bởi vậy không ai giải thích cho Vu Nhai, hắn chỉ có thể dựa vào mình đi thử nghiệm, tìm hiểu. Trong quá trình tìm hiểu Vu Nhai cần có thuốc bổ, ví dụ như thần chi nguyên. Trong khu vực vòng ngoài không thiếu thốn thần chi nguyên, ít nhất hơn một tháng qua Vu Nhai lấy được bốn phần. Trước mắt Vu Nhai không biết có thần chi nguyên thứ năm không, hắn và Tiểu Hắc đều rất mong chờ.

Dù không có thần chi nguyên, quái thú cất chứa toàn là đồ tốt.

Nếu trưởng lão thần giai nào trông thấy chuyện Vu Nhai, Tiểu Hắc sắp làm sẽ hoảng hốt rớt cằm. Trộm báu vật của quái thú? Hành động này có thể làm tùy tiện sao? Đại năng thần giai đến khu vực vòng ngoài bị áp chế xuống thánh giai, có vài nơi áp chế bọn họ mới vào thánh giai, cộng với hoàn cảnh chỗ này, các thần giai không dám xuống tay vơi quái thú, sẽ dễ tiêu đời.

Đến thực lực như thần giai sẽ không mong chết dễ dàng, lá gan nhỏ hơn Vu Nhai.

Vu Nhai và Tiểu Hắc lén lút núp trong thiên nhiên không bị Quy Tê Thú thấy.

Vu Nhai nhìn trời, con ngươi co rút, nói nhỏ với Tiểu Hắc:

- Tiểu Hắc, đã đến lúc, chuẩn bị!

Tiểu Hắc kêu lên:

- Chít chít!

Bắt đầu hành động.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1346: Vòng ngoài cũng có thể vào nhà ăn cướp
- Thôn thiên nghịch không thức!

Vu Nhai không nghĩ nhiều, vừa ra tay đã tung cường chiêu. Tuy bây giờ thực lực của Vu Nhai chỉ cỡ thiên binh sư tứ đoạn nhưng lượng huyền khí không giảm bớt bao nhiêu, hắn mạnh vung Thôn Thiên kiếm lên. Thôn Thiên kiếm khủng bố cộng năng lực cắn nuốt khiến Quy Tê Thú rất đau, khi đau quá tất nhiên sẽ gầm lên. Tiếng rống của Quy Tê Thú kinh thiên động địa.

Vu Nhai mỉm cười nói:

- Con to xác kia, cứ rống đi, dù ngươi có la bể giọng cũng không ai đến cứu.

Tay Vu Nhai cầm Thôn Thiên kiếm phát ra năng lượng mãnh liệt, kiếm ý, thật sự ngút trời. Vu Nhai chậm bước tới gần Quy Tê Thú.

Ánh mắt Quy Tê Thú nghiêm túc.

Vu Nhai phát hiện một vấn đề trong khu vực vòng ngoài, đó là quái thú có trí tuệ. Có lẽ chưa dến cảnh giới như ma thú cùng đẳng cấp bên ngoài, nhưng ít ra quái thú vòng ngoài không như 'thú ngốc' trong khu vực vòng giữa. Đây là điểm kinh khủng của quái thú vòng ngoài, có trí thông minh và không có trí chênh lệch rất lớn.

Có lẽ đây là lý do khiến các trưởng lão thần giai rất e ngại. Bởi vì trí tuệ nên Quy Tê Thú góp nhặt một số thứ tốt, thành cúa để dành. Khu vực vòng ngoài không thiếu đặc sản.

Vu Nhai đạp từng bước đến gần:

- Hôm nay chém ngươi tại đây, thứ trong hang của ngươi sẽ thuộc về ta.

Nếu là ma thú trên Thần Huyền đại lục thì Vu Nhai tuyệt đối không dám làm như vậy. Ma thú thánh giai trên Thần Huyền đại lục có trí thông minh ngang ngửa nhân loại chẳng qua không biết nió. Quái thú trong khu vực vòng ngoài tối đa tương đương ma thú mới vào thất giai, tức là con nít nhân loại năm, sáu tuổi.

Bởi vì trí tuệ thấp nên Quy Tê Thú không nhìn ra Vu Nhai đang diễn kịch, quái thú cảnh giác nhìn hắn chằm chằm, không dám nhúc nhích. Trong ký ức đơn giản của Quy Tê Thú từng gặp sinh vật tương tự, bọn chúng rất cường đại, chắc tên này cũng mạnh như vậy.

Trong khi Vu Nhai bận rộn hấp dẫn Quy Tê Thú chú ý thì Tiểu Hắc sử dụng lực lượng chạy vào hang động, nhanh chóng nhét hết đồ vật vào không gian giới chỉ.

Tiểu Hắc kêu lên:

- Chít chít!

Quy Tê Thú, Vu Nhai liếc hướng con thú nhỏ màu đen.

Quy Tê Thú suy nghĩ: Sao có thứ nhỏ như vậy ở đây?

Mặt Vu Nhai không đổi sắc nói:

- To con, ta bỗng mắc tiểu. Ngươi hãy rửa cổ chờ ta đi xong sẽ quay về chém ngươi!

Vu Nhai xoay người bình tĩnh rời đi, Tiểu Hắc leo lên vai hắn, hai vuốt che thân dưới biểu thị nó cũng mắc. Một người một thú nghênh ngang rời đi.

Quy Tê Thú lấy làm lạ, chưa từng có chuyện đến rồi lại đi thế này xảy ra, nó không hiểu ra sao. Quy Tê Thú chợt cảm thấy hơi thở trên người Tiểu Hắc rất quen thuộc, hình như là mùi trong hang của nó.

Trí óc đươn giản nổi lên tác dụng, Quy Tê Thú lao nhanh vào hang của mình, tiếp theo là tiếng gầm kinh thiên động địa.

- Grao!

- Chạy!

Vu Nhai, Tiểu Hắc nhân dịp Quy Tê Thú quay về hang liền co giò chạy trốn, bây giờ không phải lúc ra oai.

Sau tiếng rống kinh thiên động địa, một cái bóng khổng lồ lao nhanh dưới đất rượt theo Vu Nhai. Trong hang là kho báu Quy Tê Thú cất chứa nhiều năm, sao có thể bị người lấy đi? Quy Tê Thú quyết tâm xé nát hai kẻ ăn trộm thành nhiều mảnh.

Vu Nhai mắng thầm trong lòng:

- Cha nó, quả nhiên thánh giai không có vụng về, tốc độ nhanh hơn tưởng tượng!

Vu Nhai tăn tốc độ chạy, nhưng bây giờ hắn chỉ là thiên binh sư tứ đoạn, không chạy nhanh bằng Quy Tê Thú. May mắn có Tiểu Hắc, lực lượng không gian của nó có tác dụng. Tuy nhiên bấy nhiêu chưa đủ, Quy Tê Thú quá mau.

Chớp mắt Quy Tê Thú đã đuổi sát sau lưng Vu Nhai, Tiểu Hắc.

Vu Nhai chạy vắt giò lên cổ, gào thét:

- Biến! Biến! Mau biến đi!

Giống như Trư Bát Giới không đủ thực lực, luôn không thể biến phép ba mươi sáu biến. Vu Nhai cứ hét biến biến biến.

Quái thú tiếp tục gầm rống:

- Grao!

Ma pháp thuộc tính thổ cường đại phô thiên cái địa ập đến, sau lưng Quy Tê Thú triệu hoán một hòn núi to đè Vu Nhai, Tiểu Hắc xuống.

Vu Nhai hú lên, phát động không gian thánh đạo. Tuy thực lực của Vu Nhai bị ức chế nhưng các loại thánh đạo không nằm trong phạm trù đó, vẫn sử dụng được. Chẳng qua huyền khí không đủ nên khi Vu Nhai vận dụng thánh đạo sẽ cảm thấy bó tay bó chân.

Khi Vu Nhai phát động không gian thánh đạo cũng kêu Tiểu Hắc:

- Tiểu Hắc!

Tiểu Hắc ngầm hiểu, khi không gian thánh đạo kết thúc nó phát ra lực lượng không gian của mình. Tiểu Hắc lợi hại hơn Vu Nhai nhiều, tuy rằng nó cũng bị áp chế lực lượng nhưng nó bẩm sinh nghịch thiên.

Tiểu Hắc và Vu Nhai đã phối hợp hơn một tháng, vô số lần ra sống vào chết bồi dưỡng ăn ý vô cùng.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Tránh thoát ma pháp của Quy Tê Thú, Vu Nhai thở hắt ra, tiếp tục cắm đầu cắm cổ chạy trốn. Sau lưng là tiếng gầm rú khủng bố của Quy Tê Thú.

- Chít chít!

Tiếng kêu của Tiểu Hắc như tiếng trời, khi nó kêu lên như thế nghĩa là môi trường đằng trước thay đổi. Rất nhanh bọn họ sẽ thoát khỏi nguy hiểm hay ít nhất trốn khỏi Quy Tê Thú.

Khi Vu Nhai ngẩng đầu nhìn, quả nhiên môi trường đằng trước thay đổi, bốn phía rậm rạp um tùm nhưng trước mắt là rừng rậm âm u. Bóng tối phủ trùm lên Vu Nhai, Tiểu Hắc, bọn họ như rơi vào một không gian khác. Đây là nguyên nhân Vu Nhai cứ rống biến biến biến, là thay đổi môi trường.

Vu Nhai, Tiểu Hắc thở phào:

- Phù!

Một người một thú ngã phịch xuống đất thở hổn hển, cảm giác sống sót sau tai nạn. Ngay khi môi trường thay đổi, Quy Tê Thú rượt phái ssau cũng biến mất. Vu Nhai, Tiểu Hắc dám khiêu khích đám quái thú thánh giai cũngbởi vì nguyên nhân này.

Trước Vu Nhai vào khu vực vòng ngoài được Lâm Mộc Phong nhắc nhở mấy điểm cần chú ý trong này. Thực lực bị áp chế, quái thú hơi có trí tuệ, môi trường tùy thời thay đổi. Trong đó Lâm Mộc Phong nói nhiều nhất là môi trường hay thay đổi, nó là nguyên nhân hàng đầu khiến người chết đi, đây là chỗ khiến các cao thủ thần giai sợ hãi nhất.

Không gian khu vực vòng ngoài thác loạn, như bị từng tầng môi trường xếp lại.

Dù ngươi ở đâu, núp trong hang động an toàn, khi gặp môi trường thay đổi vẫn sẽ ném ngươi đi chỗ khác. Hoặc nên nói không gian tiếp theo có thể là hang ổ của vài quái thú.

Những cao thủ thần giai từng chết ở khu vực vòng ngoài hầu như toàn vì môi trường thay đổi.

Loại thay đổi này là tùy cơ, ngươi không biết khi nào nó sẽ thay đổi, bởi vậy ngươi luôn căng thẳng thần kinh. Có lẽ ngươi mới giải quyết một con quái thú xong, chưa kịp cướp đồ thì bị dời đến chỗ khác, lần sau ngươi không tìm thấy chỗ con quái thú bị ngươi giết nữa. Có lẽ khi nào may mắn mới quay về chốn cũ được.

Bởi vậy dù ngươi phát hiện bí mật gì cũng không tìm về được.

Như tin đồn nói có người phát hiện một đồ án, suy đoán có lẽ thế giới lữ giả và mảnh đất bí ẩn của Cổ Duệ chi dân có liên quan gì đó, nhưng người đến sau không cách nào tìm ra được đồ án đó.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1347: Tiểu Viên Thuẫn (1)
Vu Nhai thở hổn hển nói:

- Tiểu Hắc, các binh linh nói cho ta biết tạm thời xung quanh không có gì nguy hiểm, nhưng không thể hút nhiều sương mù quanh đầu. Chúng ta đi mau, tìm nơi càng an toàn hơn.

Mỗi khi môi trường thay đổi là các binh linh chú ý xung quanh giúp Vu Nhai. Có một số quái thú không như boss Quy Tê Thú, thực lực ngang bằng lúc Vu Nhai mới vào khu vực vòng giữa, trí thông minh vừa trưởng thành. Nhưng dù yếu thế nào người ta vẫn là thánh giai, thực lực hiện giờ của Vu Nhai không thể thoải mái ở nơi trống trải không chướng ngại vật.

Bởi vậy mỗi lần Vu Nhai phải hết sức cẩn thận, dù bây giờ xung quanh không có bóng quái thú nhưng không biết trên trời, dưới đất có quái thú không? Nghỉ ngơi một lúc sau Vu Nhai kêu Tiểu Hắc cùng nhau tìm chỗ an toàn.

Môi trường thay đổi có điểm lợi là quái thú trong khu vực đó sẽ không vào khu vực tiếp theo, có lẽ vì quy tắc của thế giới lữ giả. Ví dụ Quy Tê Thú, chắc nó đang gầm rống vì không tìm thấy hai tên trộm.

Không lâu sau Vu Nhai và Tiểu Hắc tìm được một hốc cây sương mù mỏng, cả hai núp vào trong.

Vu Nhai nói ngay:

- Tiểu Hắc, ngươi kiểm kê đồ đi, ta thì suy ngẫm lần sau vào hoàn cảnh này là bao giờ.

Vu Nhai có thể suy đoán ra thời gian môi trường thay đổi, tuy không quá chính xác nhưng chênh lệch không lớn.

Mới rồi khi bị Quy Tê Thú rượt đuổi có chút chênh lệch, may mắn cuối cùng Vu Nhai vãn đoán đúng.

Giống như lúc xâm nhập vào kho báu của Quy Tê Thú, nếu Vu Nhai không đoán được cụ thể thời gian môi trường thay đổi thì hắn sẽ không to gan ăn trộm. Cách biệt thực lực quá lớn, môi trường thay đổi chậm một chút là Vu Nhai, Tiểu Hắc không bị giết cũng sẽ trọng thương.

Nếu công hội lữ giả biết Vu Nhai có chiêu này chắc chắn sẽ gây sóng to gió lớn.

Ngàn năm qua công hội lữ giả không tìm được cách nào phá giải môi trường tùy cơ thay đổi. Dù là ma pháp sư không gian cường đại đi vào khu vực vòng ngoài đành bó tay, càng đừng nói trưởng lão thần giai bình thường. Câu hỏi hóc búa này bị Vu Nhai giải mã, hắn ỷ vào có năng lực này mới sống tới bây giờ nếu không đã chết từ lâu, càng đừng nói tìm thần chi nguyên gì đó.

Vu Nhai tìm được bốn thần chi nguyên cũng nhờ công năng lực này, khả năng rất đơn giản, Vu Nhai nhờ vào phù văn Huyền Binh Điển. Đừng nói trong thế giới lữ giả, dù là trên Thần Huyền đại lục thì phù văn Huyền Binh Điển là độc nhất vô nhị.

Khi Vu Nhai nghe Lâm Mộc Phong kể về khu vực vòng ngoài thì rất sợ hãi, nhưng tên đã trên dây không thể không bắn.

Vu Nhai mới đi vào liền khắc phù văn Huyền Binh Điển, đây là điều duy nhất hắn có thể làm. Chỉ có phù văn Huyền Binh Điển cho Vu Nhai niềm tin sống sót. Quả nhiên mặt đất toát ra phù văn của thế giới lữ giả, Vu Nhai ma xui quỷ khiến suy đoán được thời gian môi trường thay đổi, như thể phù văn thế giới lữ giả có chứa gợi ý, hắn thì xem hiểu được mật mã.

Mới đầu Vu Nhai nắm giữ không chính xác, nửa tháng đầu hắn gần như không chợp mắt phút nào. Vu Nhai lăn lộn trong lằn ranh sống chết, mãi đến nửa tháng sau mới quen tay nắm giữ được loại suy đoán này. Dù vậy nhưng Vu Nhai vẫn ở trong nguy hiểm từng giây từng phút, dù sao hắn chỉ có thể suy đoán ra thời gian biến đổi nhưng không cách nào đoán biết sẽ đi đâu, nơi ấy có nguy hiểm không?

Điểm này đã là nghịch thiên, ít nhất Vu Nhai có thể thong dong chuẩn bị, nghỉ ngơi thoải mái không như mấy trưởng lão thần giai khác vào khu vực vòng ngoài là căng thẳng thần kinh. Người mạnh đến mấy bị nhốt lâu cũng sẽ tiêu đời.

- Lại là cảm giác tim đập nhanh, càng đến gần càng nhanh.

Vu Nhai không ngừng đánh ra phù văn Huyền Binh Điển dẫn dụ phù văn thế giới lữ giả, chỉ cần tung ra phù văn này là hắn sẽ có cảm giác tim đập nhanh. Trong không gian như gấp khúc Vu Nhai nhờ cảm giác đó biết hắn càng lúc càng đi sâu vào.

Vu Nhai hoàn toàn dựa vào cảm giác tim đập nhanh phán đoán đã vào sâu hay chưa, nếu không có cảm giác này, vậy hắn sẽ hoàn toàn lạc trong khu vực vòng ngoài. Dù là bây giờ Vu Nhai cũng nửa mù đường. Lâm Mộc Phong có nói trưởng lão thần giai bình thường sẽ để lại một phần ý thức cường đại trong khu vực vòng giữa, tiếp đó dựa vào ý thức đó chỉ đường.

Nhưng vẫn có trưởng lão thần giai bị lạc, càng vào sâu trong khu vực vòng ngoài thì liên kết với ý thức nhạt dần. Nếu trưởng lão thần giai không cam lòng muốn càng lúc càng vào sâu bên trong thì sớm muộn gì sẽ tiêu đời, không ra được. Trừ phi có sức mạnh xé rách không gian thế giới lữ giả, hiện nay kiểu người đó rất hiếm hoi. Chỉ có thể xé rách từng chút một, từ ta đi ra ngoài.

Thế giới lữ giả đáng sợ.

Trong thời gian này Vu Nhai thỉnh thoảng sẽ cảm thán. Nếu Vu Nhai không có Huyền Binh Điển thì hắn chết chắc, nếu hắn không có Huyền Binh Điển thì sẽ không làm bộ làm tịch nêu đề nghị đi khu vực vòng ngoài.

- Khoảng hai canh giờ là hoàng cảnh sẽ thay đổi, tốt quá, có thể nghỉ ngơi lâu dài.

Vu Nhai không ngừng đánh ra phù văn, từng góc phù văn Huyền Binh Điển được vẽ ra, nhiều đến mười bảy góc. Hơn một tháng qua Vu Nhai nắm giữ phù văn Huyền Binh Điển đã đến mười bảy góc. Bởi vì Vu Nhai cảm ngộ căn cơ địa binh sư, dung hợp các loại quy tắc lực lượng, bình cảnh trước kia không còn nữa. Đặc biệt là ban đầu Vu Nhai liên tục đột phá.

Tiểu Hắc nghe Vu Nhai nói hưng phấn kêu lên:

- Chít chít!

- Đúng rồi, có tìm được thứ tốt không? Đừng nhìn ta bằng cặp mắt đó, ngó là biết ngươi giấu hàng. Lấy ra mau.

Vu Nhai nhìn mắt Tiểu Hắc chớp chớp là biết ngay nó giấu đồ, trên đường đi từng xảy ra vài lần như vậy. Mỗi lần Vu Nhai đều bắt quả tang, nhưng lần sau Tiểu Hắc vẫn nhớ ăn không nhớ đánh tái phạm. Có vẻ trời sinh tính Tiểu Hắc thích độc chiếm.

Dù thế nào thì cuối cùng chia đều, mỗi lần Tiểu Hắc lộ biểu tình đó là Vu Nhai biết ngay có thứ tốt.

Khi Tiểu Hắc lưu luyến lấy ra chiến lợi phẩm trộm của Quy Tê Thú, Vu Nhai nhìn trân trân. Là hai phần thần chi nguyên, hèn gì Tiểu Hắc không nỡ.

- Có gì mà tiếc? Hai phần thì chúng ta chia nhau một nửa, còn gì nữa không?

Có lẽ vì lúc trước được bốn thần chi nguyên nên Vu Nhai không quá kích động. Dù hưng phấn cũng không ích gì. Thần chi nguyên không giúp ích gì cho Vu Nhai, cũng không phải hoàn toàn vô dụng mà là không có phần cho hắn.

Bên ngoài có Tiểu Hắc, trong cơ thể có một cục gạch màu đen. Vu Nhai lấy được thần chi nguyên đều phải cống hiến cho cụ gạch đen đại gia.

Vu Nhai nhìn mấy thứ khác, toàn là tài liệu không biết tên, một ít quả khô. Vu Nhai có hứng thú với quả khô, nó giúp ích rất lớn cho việc tu luyện.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1348: Tiểu Viên Thuẫn (2)
Đa phần là cho Tiểu Hắc, những tài liệu đặc biệt, mấy thứ có công dụng như châu báu thì về tay Vu Nhai. Tiểu Hắc không có hứng thú với tiền tài, Vu Nhai có những tài liệu này sẽ thăng cấp huyền binh bản mệnh. Nhờ phù văn Huyền Binh Điển liên tục tăng cảnh giới toàn bộ huyền binh bản mệnh trong trang sách.

Giống nhóm Thất Tinh Thần Kích, Phong Doanh kiếm thì tài liệu binh thể không đủ để chúng tiếp tục nâng cấp.

Vu Nhai là đoàn tạo sư thánh giai vất vả một chút không ngừng tăng mạnh binh thể cho huyền binh bản mệnh, hắn vừa mệt vừa mong chờ ngày nào đó tất cả huyền binh bản mệnh trong người đến thần giai là sướng.

Nếu có hai thanh huyền kiếm thần giai . . . Nghĩ đến thôi là Vu Nhai nằm mơ cũng cười tỉnh.

- A! Không đúng, thứ đen thui này không phải tài liệumà là một chiếc nhẫn,

Khi Vu Nhai định bỏ hết đồ vào không gian giới chỉ của mình chợt phát hiện một thứ hắn tưởng lầm là tài liệu. Quy Tê Thú không thích sạch sẽ nên bảo bối của nó dính đầy bùn đất.

Không gian giới chỉ cũng có thể nằm trong kho báu, vì nếu lúc trước Vu Nhai, Tiểu Hắc chết dưới vuốt của Quy Tê Thú thì chẳng phải là không gian giới chỉ của bọn họ sẽ nằm trong đống kho báu? Khiến tim Vu Nhai đập nhanh là hầu hết trưởng lão thần giai hoạt động trong khu vực vòng ngoài, không gian giới chỉ của bọn họ không đơn giản. Vu Nhai rót ý thức vào ngay sau đó trợn mắt há hốc mồm, hưng phấn trào dâng.

- Chít chít!

Tiểu Hắc chưa biết Vu Nhai có thu hoạch lớn, khó hiểu tại sao hắn bỗng nhiên bần thần.

- Tiểu Hắc, lần này chúng ta giàu rồi, cướp bóc quái thú đúng là có tương lia sáng lạn!

Vu Nhai nói xong mặc kệ Tiểu Hắc lộ vẻ khó hiểu hắn ném hết đồ vật ra ngoài. Vô số đan dược là đẳng cấp cao, có rượu ngon quý hiếm, tài liệu linh tinh, huyền binh, thảo dược này nọ, nhiều không đếm xuể.

Bản thân không gian giới chỉ này mạnh hơn bất cứ không gian giới chỉ nào của Vu Nhai rất nhiều, đồ vật của trưởng lão thần giai không mạnh sao được? Tiểu Hắc nhìn núi nhỏ trong hốc cây, nó quên mất thời gian, vui sướng sắp điên.

Sau đó một người một thú lại lần nữa chia chác, mất một canh giờ mới chia xong.

Vu Nhai chợt nhớ ra một vấn đề rất quan trọng:

- Nếu đối phương là trưởng lão thần giai, xem đồ cất chứ thì phải là huyền binh giả, vậy thần binh đâu?

Nghĩ đến đây Vu Nhai kiểm tra huyền binh trong đống của cải, phát hiện một tiểu viên thuẫn đen thui. Vu Nhai cười lạnh. Có lẽ trưởng lão thần giai biết sẽ cết, 21 huyền binh bản mệnh của mình rơi vào tay người khác nên cố ý làm nó xấu đi. Nếu Vu Nhai không phải đoàn tạo sư thánh giai có lẽ hắn sẽ không nhìn ra được, nhưng trên đời không có nếu như.

- Grao!

Vu Nhai vươn tay chạm vào tiểu viên thuẫn chợt vang tiếng gầm, là một con rùa đen, không, hình dạng rất giống với Quy Tê Thú. Hèn gì trưởng lão thần giai chết vào tay Quy Tê Thú.

Hiển nhiên thuẫn linh không thích Vu Nhai, nó đã được dặn phải quay về trng tộc, cố gắng đừng để ai phát hiện ra mình.

Vu Nhai lạnh lùng cười:

- Chủ nhân của ngươi chắc không phải là người Vệ gia đi? Bây giờ Vệ gia là phản đồ của nhân loại, đầu vào Cổ Duệ chi dân. Ta thấy ngươi hãy bỏ cuộc, theo ta đi.

Nếu khi Vu Nhai còn nhỏ yếu gặp phải binh linh thần binh rất có thể sẽ bị khí thế của nó chấn xỉu, nhưng bây giờ hắn là đỉnh thiên binh sư, dù rằng thực lực bị ức chế.

Mắt thuẫn linh nhấp nháy tia trí tuệ, bị Vu Nhai nói trúng tim đen.

- Grao!

Vu Nhai lười quan tâm thuẫn linh, hắn triệu hoán Huyền Binh Điển ra tung Luân Chuyển Thần Ấn Thu tự quyết.

Bởi vì Vu Nhai nắm giữ phù văn nên sử dụng tự quyết quen tay hơn nhiều, cộng với Huyền Binh Điển chán nhiếp, tiểu viên thuẫn bị thu vào ngay. Trước khi vào tiểu viên thuẫn cố gắng vùng vẫy, khi Vu Nhai định bỏ thêm sức lực thì trang giấy thuẫn có một thổ thuẫn khổng lồ hiện ra đè tiểu viên thuẫn, kéo nó vào trong.

Sau đó là tiếng gầm của tiểu viên thuẫn:

- Grao! Grao grao!

Vu Nhai trợn mắt há hốc mồm, Đại Địa chi thuẫn có sở thích đặc biệt sao?

Một thanh âm dày nặng vang lên trong đầu Vu Nhai:

- Chủ nhân, đa tạ ngươi. Lực lượng của thuẫn linh này siêu bổ với ta, sức mạnh của ta đã phục hồi bảy phần. Chủ nhân cứ liên tục lĩnh ngộ phù văn bí ẩn thì không lâu sau ta sẽ hoàn toàn phục hồi.

Là binh linh của Đại Địa chi thuẫn, hình dạng thần thổ địa lưu truyền trên Thần Huyền đại lục.

Vu Nhai ngây ra, hắn không ngờ sau khi Đại Địa chi thuẫn phục hồi thiếu nữ nói chuyện. Có lẽ vì kiến thức nhiều nên tâm tình Vu Nhai không quá dao động.

Vu Nhai hờ hững hỏi:

- Tiểu viên thuẫn không bị ngươi làm gì đi?

Đại Địa chi thuẫn kiêu ngạo nói:

- Ta tối đa là hấp thu lực lượng bản nguyên của thuần linh kia, không làm được thứ khác. Nhưng nếu chủ nhân muốn giải thể nó để rèn thuẫn thể của ta mạnh hơn thì càng tốt. Có ta ở đâ không cần tấm thuẫn khác làm gì.

Đại Địa chi thuẫn không hiểu ẩn ý câu nói của Vu Nhai nhưng nó nói như vậy cũng xem như trả lời, nó không có sở thích biến thái với tiểu viên thuẫn.

- A . . . À, có thời gian rồi tính.

Vu Nhai sửng sốt, chợt nghĩ đến một điều:

- Phải rồi, ép nó mở ký ức ra, ta muốn cảm ngộ ký ức của nó.

Vu Nhai lại thu một thần binh, nhưng bây giờ thần binh bình thường không đủ làm hắn hưng phấn. So sánh thì cảm ngộ ký ức của tiểu viên thuẫn, luyện hóa nó mang đến năng lượng huyền khí càng khiến Vu Nhai thích thú hơn.

Vu Nhai rất vui vẻ vì Đại Địa chi thuẫn phục hồi.

Trong ký ức của tiểu viên thuẫn quả nhein thuộc về một vị thế hệ trước của Vệ gia, hình như là chuyện mấy trăm năm trước. Hình như khi đó Vệ gia Thuẫn Lĩnh hành tỉnh đã tiếp xúc với Cổ Duệ chi dân, bởi vậy trưởng lão thần giai này mới chú trọng thần binh như thế. Trưởng lão thần giai Vệ gia hy vọng thần binh không bắt mắt, tìm cơ hội trở về Vệ gia Thuẫn Lĩnh hành tỉnh, kể lại nhiều điều hơn trong thế giới lữ giả.

Đáng tiếc mấy trăm năm qua không ai tìm được tiểu viên thuẫn, cuối cùng nó rơi vào tay Vu Nhai, hắn nhận ra nó là thần binh ngay.

Vu Nhai không quan tâm chuyện này trừ hơi chú ý mở gút cho tiểu viên thuẫn.

Mở gút giúp thực lực của Vu Nhai biến mạnh, hắn xem Huyền Quy chi thuẫn như không tồn tại. Vu Nhai có càng nhiều huyền binh bản mệnh, vài thứ không cần dùng. Binh linh thần thuẫn đáng thương dù gì cũng là thần binh, nên được người xem trọng, không ngờ gặp một kẻ xem thần binh bình thường là cặn bã.

Vu Nhai không tiếp tục rối rắm chuyện tiểu viên thuẫn, hắn lấy thần chi nguyên ra, dung hợp vào.

Đinh đinh đinh đinh đinh!

Không ngoài dự đoán, thần chi nguyên vừa vào cơ thể Vu Nhai liền bị Huyền Binh Điển cướp đi, nó phát hiện thanh âm vui sướng.

Mắt Vu Nhai lóe tia sáng, lần đầu tiên hắn nghe thanh âm này là trước Độc Cô Thần thành, tưởng đâu là ảo giá. Sau khi dung hợp thần chi nguyên Vu Nhai xác định đó không phải là ảo giác, Huyền Binh Điển có điển linh. Vu Nhai sớm biết điều này, dù sao khi hắn có được các loại tự quyết đều kèm theo phản ứng nhân tính hóa, chẳng qua Huyền Binh Điển bí ẩn hơn Thôn Thiên kiếm.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1349: Mộ của Đoạn Thiên và Kiếm Thần
Khi lần đầu tiên Vu Nhai dung hợp thần chi nguyên hắn có hỏi Thôn Thiên kiếm linh về điển linh, được nàng trả lời khẳng định. Nhưng Thôn Thiên kiếm linh không nói nhiều làm Vu Nhai tò mò muốn chết.

Đôi khi Vu Nhai thầm nghĩ:

- Rất muốn biến cường đại, tìm hiểu hết bí mật trong cơ thể.

Mặc kệ thế nào Vu Nhai cảm giác được Huyền Binh Điển khao khát thần chi nguyên, mỗi lần hắn dung hợp liền cảm giác tiểu thế giới binh linh của Huyền Binh Điển càng sung túc hơn.

Đảo nổi ngày càng to ra, năng lượng đầy đủ, cảm giác như được no bụng. Cáchuyền binh bản mệnh cũng nhận được ích lợi.

Tóm lại Vu Nhai có lợi. Nhưng người ta dung hượp thần chi nguyên là có cơ hội thành thần, Vu Nhai không dung hợp, muốn thành thần sẽ hơi khó khăn. Không biết có thể thương lượng với Huyền Binh Điển chừa lại một phần cho mình không?

Vu Nhai tìm Thôn Thiên kiếm linh ngay, nhờ nàng trao đổi với Huyền Binh Điển giùm.

Thôn Thiên kiếm linh khinh thường liếc Vu Nhai, nói:

- Ngươi tự ti như vậy sao? Hừ, thần chi nguyên chẳng qua là năng lượng không tệ, đối với ngươi thì Huyền Binh Điển chính là thần chi nguyên của ngươi.

Vu Nhai sửng sốt, thần chi nguyên được tôn sùng như thế mà bị Thôn Thiên kiếm linh coi rẻ.

Có lẽ so sánh với Huyền Binh Điển thì thần chi nguyên đúng là không đáng gì.

Thôn Thiên kiếm linh tiếp tục bảo:

- Có lẽ thần chi nguyên không tệ nhưng ngươi pải nhớ kỹ, dù thế giới lữ giả thật sự là tiểu thế giới thần binh thì không sánh bằng Huyền Binh Điển. Nếu so sánh, ngươi nên biết rõ ngươi không thể nào trở thành đệ nhất thiên hạ, có ngày ngươi đến cảnh giới thần binh sư vẫn sẽ bị người khi dễ, không cách nào tiêu dao tự tự.

- Ngươi không chỉ phải ghi nhớ mà còn vững tin Huyền Binh Điển là vô địch. Ngươi càng nên tin rằng dù Huyền Binh Điển không vô địch ngươi phải khiến nó vô địch!

Vu Nhai ngây ngẩn, máu nóng sôi sục. Đúng, phải vững tin thần chi nguyên, thế giới lữ giả gì đó, tất cả không sánh bằng Huyền Binh Điển của mình.

Vu Nhai hưng phấn nói:

- Xin lỗi Thôn Thiên kiếm lão bà, sau này ta sẽ tràn đầy niềm tin, tuyệt đối không để nàng xem thường. Đa tạ lão bà an ủi, có thê tử luôn luôn an ủi và khích lệ lão công như nàng thật là tuyệt vời.

Thôn Thiên kiếm linh cứ nghĩ tiểu tử này sẽ nói ra lời gì hào hùng ai ngờ vẫn là kiểu bỡn cợt, uổng công nàng nói nhiều. Mắt Thôn Thiên kiếm linh trợn trắng, bây giờ nàng đã nói quen tên khốn vô sỉ nên không quá tức giận.

Đây chỉ là nốt nhạc nho nhỏ, cuộc sống còn phải tiếp tục.

Dung hợp thần chi nguyên không tốn nhiều thời gian của Vu Nhai, hắn còn một canh giờ tu luyện.

Trước khi tu luyện Vu Nhai bản năng liếc hướng Tiểu Hắc, không biết sau này nó sẽ trưởng thành như thế nào. Dung hợp thần chi nguyên cộng với ăn đủ loại đồ bổ, lực lượng của Tiểu Hắc tăng trưởng nhanh hơn cả Vu Nhai, sắp đến thực lực trước khi bị áp chế.

Vu Nhai ác ý thầm nghĩ:

- Không biết người công hội lữ giả nếu biết ta đút thần chi nguyên cho ma thú sẽ có biểu tình gì?

Ha ha, ta đút cho ma thú, các ngươi làm gì được ta? Đúng là ta có thể tìm ra nhiều thần chi nguyên như vậy đấy.

Chỉ một mình Vu Nhai có thể suy đoán ra thời gian môi trường biến đổi, tìm được nhiều thần chi nguyên. Cao thủ thần giai không cách nào làm được như Vu Nhai.

Vu Nhai phát hiện hắn nắm giữ càng nhiều phù văn Huyền Binh Điển thì suy đoán thời gian môi trường thay đổi càng chính xác hơn. Hiện nay Vu Nhai không thể đột phá phù văn Huyền Binh Điển nhanh vùn vụt như lúc mới vào khu vực vòng ngoài. Điều ưu tiên bây giờ là cố gắng nâng cao huyền khí trong hoàn cảnh bị áp chế, đầu tiên là tiêu hóa năng lượng Huyền Quy chi thuẫn của Vệ gia Thuẫn Lĩnh hành tỉnh.

Thời gian trôi nhanh như nước chảy, từng ngày qua đi.

Chớp mắt lại qua hơn một tháng, Vu Nhai ở khu vực vòng ngoài đã tròn ba tháng trời.

Vu Nhai, Tiểu Hắc vẫn sống như cũ: Suy đoán môi trường thay đổi, cướp bóc, chia chác, tu luyện, dung hợp, khắc, học tập phù văn.

Trong hàn cảnh bị áp chế Vu Nhai chậm rãi nâng thực lực lên thiên binh sư cửu đoạn, không đến đỉnh là bởi vì càng vào sâu sức áp chế càng mạnh. Vu Nhai luôn kẹt lại ở thiên binh sư cửu đoạn.

Hơn một tháng qua bởi vì một người một thú phối hợp ăn ý nên chiếm được tám phần thần chi nguyên, vẫn chia đều. Tiếc rằng không thể đem thần chi nguyên ra ngoài tặng cho người khác, mấy thứ linh tinh cũng không thiếu. Vu Nhai nhặt được một chiếc không gian giới chỉ, vẫn của trưởng lão thần giai nhưng tiếc nuối là không có thần binh, bởi vì đây là không gian giới chỉ của Ma Đạo Sư thần giai.

Trong không gian giới chỉ có càng nhiều thứ hơn, đặc biệt là tài liệu ma pháp, nhiều tư liệu tu hành ma pháp. Hình như đây là một vị Ma Đạo Sư không gian. Vu Nhai nhờ thế mà tiến bộ không gian thánh đạo rất nhiều.

Có nhiều quyển trục không gian, chờ Vu Nhai đi ra ngoài sẽ thêm một thủ đoạn giữ mạng.

Nhưng lòng Vu Nhai thầm lo âu, hắn không ngờ Ma Đạo Sư không gian siêu khủng bố cũng chết tại đây. Có lẽ Ma Đạo Sư không gian quá tự tin nên mới chết?

Dù thế nào vẫn phải tiếp tục lên đường, Ma Đạo Sư không gian không ra được nhưng Vu Nhai thì có thể.

Bất giác cảm giác tim đập nhanh ngày càng gần, Vu Nhai cảm ngộ Huyền Binh Điển lên đến hai mươi ba góc, về sau càng lúc càng khó khăn. Hơn một tháng nay Vu Nhai chỉ học được sáu góc.

- Ủa? Đây là môi trường gì? Áp lực thật khủng khiếp. Thực lực của của ta bị ức chế đến thiên binh sư lục đoạn?

Cùng với môi trường thay đổi, Vu Nhai đi tới một chỗ kỳ lạ. Vu Nhai từng gặp rất nhiều mảnh đất kỳ dị nhưng trước mắt hắn rất đặc biệt, vì hắn cảm giác trong không gian tràn ngập kiếm ý cường đại.

Vu Nhai chớp mắt:

- Kiếm ý? Chẳng lẽ khu vực vòng ngoài cũng chia tầng? Ta vào nơi sâu hơn?

Tuy lúc trước môi trường liên tục thay đổi nhưng đa số hơi thở giống nhau, bây giờ trước mắt Vu Nhai khắp nơi tràn ngập kiếm ý. Có lẽ Vu Nhai dã vào sâu bên trong khu vực vòng ngoài.

Vu Nhai không suy nghĩ nhiều, mỗi khi đổi môi trường mới là hắn thói quen khắc phù văn suy đoán lần sau không gian thay đổi, lần này cũng không ngoại lệ. Vu Nhai kêu các binh linh, Tiểu Hắc cảnh giác xung quanh, không phát hiện có gì nguy hiểm. Vu Nhai bắt đầu suy đoán, nhanh chóng tung phù văn ra, hắn đã tiến bộ nhiều so với lúc dùng phù văn trận nhốt hạch tâm hội viên.

Nếu bây giờ kêu Vu Nhai bày phù văn trận giam cầm hạch tâm hội viên thì hắn tự tin giết hết hạch tâm đoàn đội trước khi nam nhân trung niên cưỡng ép phá trận, tốc độ bày trận nhanh hơn nhiều. Khu vực vòng ngoài luôn tràn ngập nguy hiểm.

Vu Nhai bây giờ tiện tay vẽ phù văn bình thường, tri thức phù văn của hắn vẫn không chính quy.

- Ủa? Lạ lùng, không suy đoán ra thời gian hoàn cảnh thay đổi?

Vu Nhai nhanh chóng bày phù văn xong dẫn phù văn thế giới lữ giả ra, nhưng rất nhanh hắn không thể nhìn ra được thời gian môi trường thay đổi.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top