Lượt xem của khách bị giới hạn

[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1400: Thần Duệ hoàng đô
Mặt Thanh Mộc hoàng tử sa sầm chỉ huy:

- Đi, ra khỏi thành đến truyền tống trận đưa đi Thần Huyền đại lục.

Vu Nhai, Thanh Mộc hoàng tử dẫn đầu cưỡi hắc liệt thần câu trực tiếp xông ra ngoài Thần Mộc thành. Vu Nhai chưa kịp về 'nhà' đã bị kéo lên chiến trường.

Đám con lai đứng xem trong mắt rất lo lắng. Nhiều con lai người và thần đoán được sự thật, thầm thở dài. Nhiều người hoang mang, có lẽ Mộc Nguy thật sự một đi không trở lại.

Bỗng một con lai người và thần mở miệng nói:

- Mặc kệ Mộc Nguy có về được không, chúng ta đã hưởng thụ vinh quang hắn cho, cảm giác đó thật tuyệt vời. Có lẽ người được vinh diệu đó sẽ có kết cuộc rất thảm, nhưng đó là vì ít người có. Nếu là ngàn vạn Mộc Nguy thì sao?

Trong phút chốc mắt các con lai người và thần sáng lên. Đúng, chỉ vì thực lực của bọn họ yếu nên Mộc Nguy mới như thiêu thân lao đầu vào lửa nổi bật rồi nhanh chóng rơi xuống. Nếu thực lực của bọn họ mạnh, chiếm địa vị trong Cổ Duệ chi dân thì sao? Giống như Độc Cô gia trong Huyền Binh đế quốc, Pháp Thần Điện trong Ma Pháp đế quốc, dù là hoàng quyền đề phải nể mặt ba phần.

Các con lai người và thần không dám tưởng tượng chống đối Cổ Duệ chi dân, nhưng có thể mơ trở thành thế lực lớn, bọn họ thầm đặt quyết tâm.

Cổ Duệ chi dân vẫn phát triển theo xu hướng bị nhân loại phản kích ở thời mạt Tinh Linh. Bây giờ mầm phản động còn đang manh nha, không liên quan gì cách cục Thần Huyền đại lục. Có lẽ sau này Cổ Duệ chi dân sẽ thay đổi?

Dù thế nào ít nhất toàn bộ con lai ghi nhớ Mộc Nguy từng không ai bì nổi trong Thần Mộc thành.

Con lai người và thần như thế nào thì không liên quan gì Vu Nhai, từ lúc xuất phát sắc mặt hắn luôn thay đổi. Tuy Vu Nhai không biết nhiệm vụ cụ thể nhưng nam nhân trung niên nói rõ ràng bọn họ sắp đi thu phục bách tộc loạn địa.

Vu Nhai không mảy may cảm giác hắc liệt thần câu lao nhanh đi, trong đầu hắn bận rộn suy tư chuyện kế tiếp. Bởi vì bốn chữ vua bách tộc bỗng nổi lên khi Vu Nhai nghe đến nhiệm vụ này, xúc động đó không thể kiềm nén. Thật lâu sau Vu Nhai thở hắt ra, khóe môi cong lên. Hắn đã đặt quyết tâm.

Thanh Mộc hoàng tử cố gắng phớt lờ Mộc Nguy đi, xem mình là cường giả mạnh nhất thế hệ trẻ Thanh Mộc thần tộc, chỉ huy thuộc hạ:

- Đi đi, người bách tộc đã truyền tống đến Thần Huyền đại lục trước, chúng ta đi qua hội hợp với bọn họ.

Vu Nhai không tranh giành, hắn hơi kích động, rốt cuộc có thể quay về mảnh đất đó.

Trước mặt bọn họ là Thần Huyền đại lục to lớn, mọi người cùng Cổ thần hoàng bước vào.

Vu Nhai liếc sơ, hắn chưa hoàn toàn cảm ngộ đại thế mảnh đất bí ẩn nhưng cũng tiến bộ rất nhiều, đó là thu hoạch lớn nhất của hắn trừ Tiểu Mỹ. Mặc dù không hoàn toàn nhưng Vu Nhai đã nắm được hướng đại khái.

Vu Nhai không biết có một thu hoạch kỳ dị bám trên người hắn, không ai phát hiện ra.

Thanh Mộc hoàng tử hét to một tiếng:

- Đi!

Vu Nhai nhỏ giọng thì thào:

- Tiểu Mỹ . . .

Vu Nhai siết chặt nắm tay. Ánh sáng trắng chợt lóe, Vu Nhai biến mất tại khỏi mảnh đất bí ẩn, nơi này không để lại bất cứ sự tích gì về Vu Nhai, chỉ có Mộc Nguy.

Ánh sáng trắng lại lóe lên, tầm mắt mọi người trở về rõ ràng. Bọn họ đã đến Thần Huyền đại lục.

Thanh Mộc hoàng tử đã vạch sẵn tuyến đường, nói với mọi người:

- Đi, chúng ta hội hợp với người bách tộc trước rồi nói rõ kế hoạch.

Thanh Mộc hoàng tử cưỡi hắc liệt thần câu lao ra truyền tống trận Thần Huyền đại lục. Truyền tống trận này nghiêm ngặt hơn trong mảnh đất bí ẩn nhiều, hải đề phòng cẩn thận gián điệp nhân loại hoặc siêu cao thủ phá hỏng. Bọn họ ra khỏi mảnh đất bí ẩn, không bị cản trở vượt qua từng cửa ải cuối cùng ra khỏi cửa thành.

Vu Nhai ngoái đầu nhìn tòa thành lớn nằm trong Thuẫn Lĩnh hành tỉnh, tức là Thần Duệ hoàng đô. Lòng Vu Nhai tràn ngập rung động, tòa thành này với uy thế không thể ngăn cản buông xuống Thần Huyền đại lục, mở ra con đường chinh phục đại lục.

Tuy rằng là kẻ địch nhưng Vu Nhai rất giật mình vì bọn họ bỏ vốn lớn.

Mới rồi Vu Nhai có nhìn sơ, trong Thần Duệ hoàng đô toàn là Cổ Duệ chi dân, không có nhiều nhân loại, con lai. Có lẽ vì trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu nên không phồn vinh, tệ hơn Huyền Binh đế đô, Ma Pháp rất nhiều.

Vu Nhai còn phát hiện một điều, đặc biệt là nhìn từ bên ngoài. Nguyên Thần Duệ hoàng đô như một chỉnh thể, động một chỗ là kéo nguyên tòa thành, khắp nơi theo dõi nghiêm ngặt, ý niệm đáng sợ đầy rẫy. Toàn Thần Duệ hoàng đô cao thủ như mây, tuy nhân khẩu Cổ Duệ chi dân thiếu nhưng còn nhiều hơn Vu Nhai tưởng tượng.

Nên biết Cổ Duệ chi dân không thể nào hoàn toàn dựa vào nhân loại, con lai, lực lượng chủ yếu vẫn phải trông nhờ vào chính mình.

Vu Nhai nhìn Thần Duệ hoàng đô, lẩm bẩm:

- Nếu muốn quay về mảnh đất bí ẩn thì phải bước vào tòa Thần Duệ hoàng đô, thậm chí san bằng Thần Duệ hoàng đô.

Vu Nhai cùng đám người Thanh Mộc hoàng tử xuất phát đi làm nhiệm vụ.

Vu Nhai khẽ kêu:

- A?

Vu Nhai cảm giác Tiểu Hắc trong không gian giới chỉ có dấu hiệu tỉnh dậy.

Thời gian quay về lúc Vu Nhai vừa bước vào Thần Huyền đại lục, trong Dao Quang thành Bắc Đẩu hành tỉnh xa xôi.

Thủy Tinh khẽ kêu:

- Ủa?

Mắt Thủy Tinh sáng rực, nàng cảm nhận được hơi thở của Tiểu Hắc. Bởi vì thực lực của Thủy Tinh và Tiểu Hắc không ngừng tiến bộ, một người một thú liên hệ càng lúc càng chặt chẽ, ma pháp gắn kết nhau.

Vu Tiểu Dạ ở bên cạnh hỏi:

- Thủy Tinh tỷ tỷ, chuyện gì vậy?

Lúc này trong Dao Quang thành đang mở cuộc họp nhỏ, Thủy Tinh vợ cả dẫn đầu, tất cả cường giả thiên tài trẻ làm trung tâm. Có thể nói Dao Quang thành bây giờ là một quân thanh niên.

Có nhóm Thủy Tinh, Vu Tiểu Dạ, Dạ Tình rõ ràng là nữ nhân của Vu Nhai. Có mấy cường giả thanh niên Độc Cô gia như Độc Cô Cửu Tà. Có người trẻ tuổi xuất sắc dân bản xứ Bắc Đẩu hành tỉnh như Ngọc Vấn Hiền, tổ kỳ binh. Có đệ tử phù văn của Vu Nhai như Liễu Mị Nhi. Có dân tình báo như mượn kiếm huynh, nam nhân ẻo lả, Độc Cô Chu. Không có thế hệ trước tham gia.

Nếu đổi lại thời đại hòa bình thì lực lượng như vậy đủ tỏa sáng trong Thần Huyền đại lục, nhưng ở thời đại náo động này thì bấy nhiêu sức mạnh chưa đủ. Quân địch sẽ xuống tay, không cần biét ngươi có phải là người trẻ tuổi hoặc không.

Bởi vậy Dao Quang thành phải có lực lượng chấn nhiếp kẻ địch.

Ví dụ Đan Đạo Hùng, ba ma thú hắc ám Hắc Ma Cự Thiên Hống. Thậm chí Minh bà bà, Băng bà bà cũng tới Dao Quang thành. Lực lượng như vậy đủ để Dao Quang thành vững như Thái sơn.

Đám người Đan Đạo Hùng không hỏi nhiều, hoàn toàn giao cho người trẻ tuổi giải quyết.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1401: Mượn kiếm huynh, tài nguyên đủ không? (1)
Hiện tại đám người Thủy Tinh, Vu Tiểu Dạ, Độc Cô Cửu Tà, mượn kiếm huynh, nam nhân ẻo lả đang bàn bạc những thay đổi gần đây trên Thần Huyền đại lục. Người trẻ tuổi ra trừ công hội lữ giả đều rất xuất sắc, nổi tiếng khắp nơi. Phá Thần tuyến vẫn hay có ma sat, nhưng nhìn toàn Thần Huyền đại lục thì không có nhiều xao động. Hiện nay náo động lớn nhất Thần Huyền đại lục là . . .

Công hội lữ giả không còn là dấu hiệu nhân loại bình thường, bắt đầu tóm quyền, tranh giành Thần Huyền đại lục.

Không sai, đây chính là chủ đề cuộc thảo luận hôm nay, phải dự đoán hành động sắp tới của công hội lữ giả.

Thần Huyền đại lục rối loan, không biết sẽ thành mớ bòng bong gì. Đừng nói là Bắc Đẩu hành tỉnh nho nhỏ, không biết Huyền Binh đế quốc sẽ đi về đâu. Giấc mơ của đám thanh niên bọn họ là cố gắng mang người thân, bằng hữu sống sót.

Nhưng mới bắt đầu họp chợt nghe Thủy Tinh khẽ kêu một tiếng.

Thủy Tinh ngẩn ngẩn một lúc lâu, mắt sáng rực lên, biểu tình cực kỳ kích động.

- Là Tiểu Hắc, ta cảm giác được hơi thở của Tiểu Hắc! Tiểu Hắc đã quay về Thần Huyền đại lục!

Người trong phòng họp đều đứng dậy.

Dạ Tình đứng lên, đại biểu mọi người hỏi ra:

- Tiểu Hắc trở về không lẽ Vu Nhai cũng quay lại?

- Không biết, đợi ta liên lạc với Tiểu Hắc.

Hai tay Thủy Tinh run run liên tục tung ma pháp Quang Ma Kinh thử liên lạc với Tiểu Hắc, nhưng thật lâu không được đáp lại. Trán Thủy Tinh toát mồ hôi hột, không ngừng cố gắng.

Mọi người trong phòng họp nín thở chờ đợi, không dám quấy rầy

- Chít chít!

Nửa phút sau Thủy Tinh mới nở nụ cười, vì rốt cuộc nàng đã liên lạc được. Đập vào mắt là đôi mắt đen mông lung, hết cách, Tiểu Hắc mới tỉnh dậy, còn là kiểu bị quấy rầy giấc ngủ. Tại lực lượng căn nguên thế giới lữ giả ăn rất ngon.

Thủy Tinh vội hỏi:

- Tiểu Hắc, ngươi quay về Thần Huyền đại lục? Vu Nhai đâu?

Thủy Tinh thấy sau lưng Tiểu Hắc là không gian giới chỉ, nàng cố nén nỗi kích động hỏi thăm tin tức Vu Nhai.

Tiểu Hắc vẻ mặt mờ mịt.

Bỗng một thanh âm từ trong ma pháp của Thủy Tinh truyền ra ngoài.

- Thủy Tinh, là nàng phải không? Yên tâm, bây giờ ta đã trở lại Thần Huyền đại lục nhưng đang ở Thần Duệ hoàng đô, gần Thần Duệ hoàng đô của Cổ Duệ chi dân. Khá nguy hiểm nên không thể liên lạc, cộng với cần giữ thể lực cho Tiểu Hắc. Rất nhanh ta sẽ vào Loạn Xuyên sơn mạch, khi đó liên lạc với nàng sau. Ta có chuyện cực kỳ quan trọng cần nói, cần có thời gian.

Tiểu Hắc và Thủy Tinh kết nối bị hạn chế thời gian, khoảng cách càng gần thì thời gian liên lạc càng dài. Vu Nhai cần đến gần Bắc Đẩu hành tỉnh để tiện đối thoại. Hơn nữa việc này sẽ làm Thủy Tinh, Tiểu Hắc hao thể lực, đây là lý do Vu Nhai cần giữ thể lực cho Tiểu Hắc.

Nghe lời Vu Nhai nói mọi người sửng sốt, sao Vu Nhai bỗng dưng chạy đến Thần Duệ hoàng đô?

Vu Nhai nói nhanh:

- Phải rồi, nếu có thể thì hãy tìm Bạch lão sư giùm, ta có kế hoạch rất lớn gần Bạch lão sư giúp đỡ.

Vu Nhai không biết lúc này mượn kiếm huynh đã ở Bắc Đẩu thành.

Vu Nhai nói tiếp:

- Được rồi, ta không thể nói nhiều, Cổ Duệ chi dân đã chú ý đến. Chờ ta . . .

Vu Nhai nói xong ma pháp của Thủy Tinh chậm rãi tán đi, phòng họp lặng ngắt.

Độc Cô Cửu Tà cười to bảo:

- Ha ha ha ha ha ha! Không uổng là Vu Nhai, trực tiếp đến Thần Duệ hoàng đô, hắn thật là không theo lẽ thường.

Tiếng cười phá vỡ bình tĩnh trong căn phòng, mọi người dấy lên kích tình.

- Không biết Vu Nhai định làm chuyện kinh thiên động địa gì đây? Cổ Duệ chi dân đáng thương, chắc chắn sẽ có kẻ gặp họa.

Võ Qua la lên:

- Đúng, thật mong chờ. Vu huynh nói hắn sắp làm kế hoạch lớn gì đó, không biết là cái gì.

Võ Qua và Nghiêm Sương vẫn là đệ nhất nhân trong Bắc Đẩu Thí Thần quân. Huấn luyện điên cuồng khiến thực lực hai người đã đến đỉnh thiên binh sư, sức chiến đấu thật sự thế nào thì không ai biết. Đặc biệt cùng Thí Thần quân không ngừng trưởng thành ở chung, việc đồ thành dễ như chơi.

Võ Qua tiếp tục bảo:

- Thật hy vọng Thí Thần quân sớm ra trận, ta sắp không đợi được nữa.

Mọi người châu đầu ghé tai, đặc biệt những người quen biết Vu Nhai đều rất kích động. Không ai hỏi tại sao Vu Nhai sống sót được, bọn họ chỉ muốn biết kế hoạch tiếp theo của hắn là gì, rồi trêu chọc Cổ Duệ chi dân.

Thủy Tinh, Vu Tiểu Dạ, Dạ Tình từ mặt ủ mày chau bỗng chốc thư giãn, mỉm cười đầy sức sống thảo luận.

Nam nhân ẻo lả, bằng hữu của mượn kiếm huynh nhìn người xung quanh bàn tán xôn xao, tò mò hỏi:

- Tại sao các ngươi không hưng phấn vì Vu Nhai sống tiếp? Sao không thảo luận tại sao Vu Nhai xuất hiện ở Thần Duệ hoàng đô?

Nam nhân ẻo lả nhìn mọi người lộ biểu tình đương nhiên, tuy cũng khá vui nhưng không đến mức mừng muốn khóc. Đây là vòng ngoài thế giới lữ giả! Trong lịch sử có biết bao nhiêu trưởng lão thần giai chết, vậy mà Vu Nhai có thể quay về.

Rất nhiều người cũng muốn hỏi vấn đề này, như đám đệ tử phù văn Liễu Mị Nhi. Bọn họ rất lấy làm khó hiểu trước phản ứng của đám người Thủy Tinh, Vu Tiểu Dạ, Dạ Tình, Độc Cô Cửu Tà, Võ Qua.

Độc Cô Cửu Tà cười to bảo:

- Hưng phấn vì Vu Nhai sống sót? Bây giờ chúng ta khá phấn khởi! Tại sao không hưng phấn nhiều như các ngươi tưởng tượng? Bởi vì tin chắc Vu Nhai sẽ sống thì cần gì kích động rơi lệ đầy mặt?

- Tại sao Vu Nhai ở Thần Duệ hoàng đô? Nếu kêu đoán thì chúng ta nghĩ nát óc cũng không ra. Chúng ta chỉ cần biết tiểu tử này làm chuyện gì khác người đều là bình thường. Bất cứ kỳ tích gì áp dụng vào người Vu Nhai sẽ không còn là kỳ tích, chúng ta chỉ cần chấp nhận, không suy đoán gì hết.

Đám người nam nhân ẻo lả, Liễu Mị Nhi từng nghe lời nói tương tự, nhưng chưa có lần nào ấn tượng khắc sâu như lúc này.

Không hiểu sao cả đám, bao gồm Độc Cô Cửu Diệp rất hâm mộ nhìn chuyện trước mắt, rất muốn hòa mình vào. Bọn họ không muốn rời khỏi đây, vì chỗ này không có tranh giành âm mưu, chỉ có nhiệt huyết, niềm tin.

Có một cảm xúc rõ rệt khác. Lúc trước mọi người rất hoang mang tương lai của Thần Huyền đại lục náo động này, nhưng bây giờ bọn họ vững tin hơn. Bọn họ tìm được một hướng đi, con đường không sáng tỏ nhưng Vu Nhai xuất hiện làm mọi người không còn mê mang lần mò. Chỉ cần theo bước chân Vu Nhai thì không sợ lạc đường.

Cuối cùng Thủy Tinh biết quan tâm người nhất, nàng nghĩ tới Vu Thiên Tuyết, vội sai người đi thông báo:

- Mau, hãy báo cho lão phu nhân, nói là Vu Nhai bình an trở về Thần Huyền đại lục.

Sau đó mọi người ở lại phòng họp chờ kế hoạch lớn của Vu Nhai, trong quá trình tranh thủ thảo luận những việc cần giải quyết, không khí nhẹ nhàng hơn nhiều. Mọi người nguội cuồng nhiệt, vì nghĩ đến khoảng cách Thần Duệ hoàng đô và Loạn Xuyên sơn mạch, dù cưỡi cự long bay đi cũng không nhanh như vậy. Cả đám tạm thời tan họp.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1402: Mượn kiếm huynh, tài nguyên đủ không? (2)
Nhưng mỗi ngày bọn họ sẽ đến tụ họp một lần, đặc biệt là mượn kiếm huynh không thể vắng mặt.

Vài ngày sau, vẫn là phòng họp đó, Thủy Tinh lại cảm ứng ma pháp bên Tiểu Hắc phát tới.

Thủy Tinh lấy việc lớn làm trọng, mặc dù nàng có nhiều lời muốn tâm sự nhưng cuối cùng giao ma pháp cho mượn kiếm huynh.

Vu Nhai mở miệng hỏi thẳng:

- Bạch lão sư, ta có một kế hoạch vua bách tộc, không biết Bạch lão sư có đủ tài nguyên không?

Lúc trước mượn kiếm huynh có nói Vu Nhai muốn bao nhiêu tài nguyên thì gã sẽ cho bấy nhiêu.

Mượn kiếm huynh hỏi:

- Kế hoạch vua bách tộc? Cụ thể ra sao?

Cường giả trẻ trung tâm Dao Quang thành nghe nói Thủy Tinh lại liên lạc với Vu Nhai, cả đám kéo nhau tới, nghe hắn nói về kế hoạch vua bách tộc.

- Cổ Duệ chi dân sớm bố cục bách tộc loạn địa, các ngươi đều biết chuyện này rồi. Lần này Cổ Duệ chi dân hoàn toàn bùng nổ, muốn thu phục bách tộc. Có thể tưởng tuợng nếu bách tộc loạn địa bị Cổ Duệ chi dân thu phục sẽ là tình huống gì. Ta là một thành viên trong Cổ Duệ chi dân thu phục bách tộc, ta phải ngăn cản bọn họ.

Nghe Vu Nhai nói, vẻ mặt mọi người trầm trọng. Nếu để Cổ Duệ chi dân thu phục được bách tộc thì Thần Huyền đại lục sẽ bùng nổ chiến tranh càng kinh khủng hơn. Huyền Binh đế quốc, Ma Pháp đế quốc tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn bách tộc loạn địa trở thành địa bàn của Cổ Duệ chi dân.

Liễu Mị Nhi lên tiếng hỏi:

- Vậy phải làm sao? Chúng ta có cần thông báo cho hai đế quốc không?

- Ủa? Liễu Mị Nhi?

Vu Nhai rất bất ngờ khi Liễu Mị Nhi xuất hiện tại đây nhưng hắn chỉ kinh ngạc một chút, sau đó mỉm cười nói:

- Đương nhiên không phải, thông báo lên trên chưa chắc giúp được chúng ta. Bây giờ Thần Huyền đại lục náo động, chúng ta không thể dựa vào bất cứ ai, chỉ có nhờ vào bản thân mình. Nên cần làm kế hoạch vua bách tộc, bọn họ muốn thu phục bách tộc, chúng ta cũng vậy.

Mọi người khó tin hỏi:

- Thu phục bách tộc, chúng ta?

Vu Nhai trầm giọng nói:

- Đúng vậy! Là chúng ta!

Vu Nhai chậm rãi kể ra kế hoạch vua bách tộc của mình, nói từ Cổ Ma tộc là vua bách tộc. Mọi người trợn mắt há hốc mồm, người run run, khó tin. Quá điên cuồng, rất nghịch thiên, dã tâm quá lớn, khó thể tưởng tượng.

- Các ngươi cảm thấy sao? Có làm được không? Bạch lão sư, tài nguyên của người đủ không?

Người trong phòng họp bản năng run run, nếu Vu Nhai thật sự thành công thì Bắc Đẩu hành tỉnh sẽ trở thành thế lực rất lớn trong Thần Huyền đại lục, là tồn tại ngang hàng với mấy đại thế lực.

Loạn, hoàn toàn rối loạn, mọi người không thể chấp nhận kế hoạch như vậy, bọn họ còn đang choáng váng.

Liễu Mị Nhi mở miệng nói:

- Họ Vu, ngươi quá điên cuồng, đây là phản . . .

Đám người phù văn sư chung nhóm với Liễu Mị Nhi bất giác đứng về phía Thí Thần quân Võ Qua.

- Liễu Mị Nhi đại sư, tốt nhất là đừng nhúc nhích, không nên nói lung tung, tiếp theo người chỉ cần làm theo kế hoạch của Vu thành chủ chúng ta là được.

Liễu Mị Nhi đến từ Liễu Mị Nhi, Vu Nhai làm như vậy là phản quân.

Mấy phù văn sư trẻ rục rịch.

Qua cuộc náo động này cộng với danh tiếng của Vu Nhai, suy nghĩ của mấy phù văn sư đã khác đi, không còn cuồng nhiệt với Huyền Binh đế quốc nữa. Điều Vu Nhai nói ra lớn thì đúng là chuyện lớn, bảo nhỏ cũng có thể nhỏ, tuyệt đối không thể có sơ hở gì. Mặc kệ Vu Nhai có thành công hay không, hắn nêu ý vượt qua Huyền Binh đế quốc thu phục bách tộc đã là tạo phản.

Vu Nhai cười nói:

- Đừng nói khó nghe như vậy, khi đó để Huyền Binh Đại Đế phong vương khác họ gì đấy tức là vua bách tộc, không chừng bách tộc loạn địa sẽ xếp vào bản đồ Huyền Binh đế quốc.

Hiện tại Vu Nhai không biết tương lai sẽ phát triển như thế nào, nhưng trong Thần Huyền đại lục náo động hắn phải có lực lượng thuộc về mình, chỉ khi nắm giữ sức mạnh trong tay mới yên tâm được.

Vu Nhai mặc kệ Liễu Mị Nhi, nhìn hướng mượn kiếm huynh:

- Bạch lão sư, có làm không?

- Làm!

Nỗi lòng mượn kiếm huynh dậy sóng, lúc này gã dần dần bình tĩnh lại. Khi mượn kiếm huynh nói đến chữ 'làm' thì người run run.

Mượn kiếm huynh nói:

- May mắn, may mắn ta chuyển tài nguyên của mình ra khỏi công hội lữ giả rồi, nếu không e rằng bây giờ dù không chết cũng sẽ bị tên khốn Bạch Trọc chiếm làm của riêng. Bây giờ tất nhiên phải làm, giữ mớ tài nguyên đó lại làm gì? Hơn nữa chúng ta có thể mượn cơ hội này phát triển, phát triển công hội lữ giả thuộc về chúng ta!

Vu Nhai hoang mang:

- Là sao? Công hội lữ giả của mình?

Vu Nhai không rõ ý của mượn kiếm huynh, vì gã ăn nói bỗ bã.

Mượn kiếm huynh suýt nữa đã chết, Bạch Trọc sẽ tha cho gã sao? Làm sao có thể, may mắn lúc trước mượn kiếm huynh phòng ngừa cẩn thận chuyển hết tài nguyên ra, còn lôi kéo thế lực công hội lữ giả của riêng mình. Hơn một tháng trước Bạch Trọc đột nhiên lên ngôi, định xuống tay với mượn kiếm huynh thì gã đã chuẩn bị xong tất cả, trực tiếp trở lại Bắc Đẩu thành.

Vì tránh thoát một kiếp nên bây giờ mượn kiếm huynh mới thong dong phát triển lực lượng của mình, kế hoạch Vu Nhai nói cần tiêu hao số lớn tài nguyên lại giúp ngành tình báo phát triển, phải xem cuối cùng hắn có làm vua bách tộc được không.

Vua bách tộc, một cuộc đầu tư tán gia bại sản, bao gồm mạng sống của mình, nhưng khi thành công thì tiền lời cũng khủng khiếp. Tuy nhiên công tác tiếp theo của mượn kiếm huynh rất nặng nề, gã không biết có thể làm đến trình độ nào, vì gã không chắc tài nguyên có đủ không. Mượn kiếm huynh đã nhớ ra lúc trong quảng trường thế giới lữ giả Vu Nhai nở nụ cười kỳ dị là có ý gì.

Mượn kiếm huynh thầm cảm thán rằng:

- Thì ra hắn đã sớm có kế hoạch này.

Mượn kiếm huynh giải thích ngắn gọn tình hình hiện tại của công hội lữ giả, khẽ thở dài:

- Không biết công hội lữ giả bị gì, chẳng phải đã nói là bảo vệ nhân loại sao? Cảm giác nó phát triển theo xu hướng tranh giành Thần Huyền đại lục, ủng hộ Bạch Trọc. Cái gọi là năm gia tộc phát triển đến bây giờ thành gá y cho người, còn có các cao thủ không ngừng phấn đấu vì công hội lữ giả . . .

Thủy Tinh nói tiếp:

- Nhưng bây giờ chỉ mới là hiện tượng mặt ngoài, không biết công hội lữ giả sẽ phát triển theo hướng nào.

Thủy Tinh không muốn làm Vu Nhai lo lắng, nhưng sự thật là hắn biết rất nhiều.

- Công hội lữ giả phát triển theo hướng tranh giành Thần Huyền đại lục.

Vu Nhai khẽ thở dài:

- Năm đại gia tộc công hội lữ giả đúng là đang làm giá y nhưng không phải vì Bạch Trọc mà là ý thức của công hội lữ giả. Về bản chất thế giới lữ giả và mảnh đất bí ẩn giống nhau, chúng nó muốn chiếm Thần Huyền đại lục. Mảnh đất bí ẩn là vì chủng tộc của mình, thế giới lữ giả thì không. Mảnh đất bí ẩn không bị thương, hoặc là không nặng như thế giới lữ giả.
Được đề xuất cho bạn
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1403: Thuyền giặc
Vu Nhai ngừng lại nhìn mọi người, tiếp tục bảo:

- Cho nên thế giới lữ giả chỉ có thể âm thầm phát triển thế lực, tạo ra công hội lữ giả cường đại không chỗ không ở. Mượn danh bảo vệ Thần Huyền đại lục, phát triển nổi bật trong nhân loại bình thường, bách tộc. Chờ khi thời cơ chín muồi là thế giới lữ giả sẽ nhận lại công hội lữ giả hoàn toàn. Công hội lữ giả sẽ trực diện nguyên Thần Huyền đại lục.

Mọi người hoang mang hỏi:

- Là sao?

- Nói đơn giản là mảnh đất bí ẩn và công hội lữ giả chính là hai cự thần. Chúng nó muốn có quyền khống chế Thần Huyền đại lục, đơn giản là thế, chẳng qua cách hành động của mảnh đất bí ẩn và công hội lữ giả hơi khác nhau.

- Mảnh đất bí ẩn trực tiếp xua Cổ Duệ chi dân giết vào Thần Huyền đại lục. Thế giới lữ giả thì xây dựng công hội lữ giả, nhân danh bảo vệ nhân loại thực hiện dã tâm của mình. Lúc trước Bạch Trọc nhận tội nói muốn xưng bá Thần Huyền đại lục không phải nói chơi.

- Bạch Trọc chỉ là người phát ngôn của công hội lữ giả.

Vu Nhai nói đến đây thì ngừng lại, hắn biết mọi người cần có thời gian tiêu hóa.

- Cho nên các ngươi đừng trông chờ vào công hội lữ giả, thứ đó sẽ trở thành kẻ địch của chúng ta. Nếu có thể hãy tìm cách đào góc tường công hội lữ giả, ví dụ như lôi kéo Lâm Mộc Phong về đây. Tất nhiên trước đó chúng ta phải có lực lượng đủ để bọn họ động tâm, đó chính là vua bách tộc!

Vu Nhai không nói nhiều, Tiểu Hắc và Thủy Tinh liên lạc khá lâu bắt đầu mệt.

- Mượn kiếm huynh, kế hoạch của ta rất đơn giản, hãy tìm cách điều tra nhiều chuyện liên quan Cổ Ma tộc lúc trước thống trị Thần Huyền đại lục. Cố gắng mau chóng truyền tin đến các tộc, khiến bách tộc loạn địa có ý thức này. Thêm nữa hãy tuyên truyền khía cạnh tốt, ví dụ như Cổ Ma tộc tốt đẹp thế nào, năm xưa bách tộc hạnh phúc biết bao.

Mượn kiếm huynh gật đầu, nói:

- Cái này thì ta biết.

Mượn kiếm huynh chuyên môn làm chuyện này, sẽ làm tốt hơn Vu Nhai.

Mượn kiếm huynh nói:

- Khi đó tốt nhất là tạo một, hai kỳ cảnh để bách tộc biết ngươi thuận theo thiên mệnh.

Vu Nhai gật gù:

- Ừm! Mấy thứ này đừng làm quá, không có thực lực thì cái gì cũng vô dụng.

Khiến bình dân bách tộc có ấn tượng với Cổ Ma tộc là tốt nhất, những chuyện còn lại Vu Nhai phải dựa vào sức mình.

Vu Nhai tiếp tục bảo:

- Phải rồi Võ Qua, Thí Thần quân bây giờ ra sao?

Võ Qua chắp hai đấm vào nhau, nói:

- Không nhục sứ mệnh, đã có mấy trăm vị huynh đệ trở thành Thí Thần quân thật sự.

Vu Nhai kinh ngạc nói:

- Mau vậy?

Vu Nhai cứ nghĩ được hơn một trăm người đã là cảm ơn trời đất.

Khi Vu Nhai rời khỏi Bắc Đẩu hành tỉnh chỉ có Võ Qua, Nghiêm Sương là Thí Thần quân chính thức.

Câu loạn thế ra anh hùng quả nhiên không nói bậy, cũng có công lao lớn của Tư Mã Tường. Dược vật của Tư Mã Tường giúp người tiến bộ nhanh hơn, thêm vào các loại nhân tố. Đặc biệt là rèn luyện khủng bố, mọi người tiến bộ là hiển nhiên.

Vu Nhai trầm giọng nói:

- Rất tốt, e rằng khi đó cần Thí Thần quân hành động, các ngươi hãy sẵn sàng chờ lệnh.

Võ Qua đáp:

- Tuân lệnh!

Vu Nhai hỏi Ngọc Vấn Hiền:

- Ngọc huynh, không biết giao binh sĩ nguyên bách tộc cho ngươi chỉ huy có lo được không?

Nói thật là Vu Nhai không tự tin có thể quản lý toàn bách tộc, hắn cần quân sư.

Ngọc Vấn Hiền kích động đứng dậy nói:

- Đương nhiên, cầu còn không được!

Ngọc Vấn Hiền không kích động vì gặp Vu Nhai mà bởi hắn cho gã cơ hội bày ra khát vọng. Ai nói quân sư bình tĩnh thì không có máu nóng? Giờ phút này, máu Ngọc Vấn Hiền đang sục sôi.

Điều nên nói đã xong, Tiểu Hắc và Thủy Tinh không thể kéo dài quá lâu, Vu Nhai vội từ biệt tất cả:

- Thế thì tốt, các người hãy bàn bạc kế hoạch kỹ đi. Tiểu Hắc vướng Thủy Tinh đều mệt, chờ bọn họ khỏe lại rồi liên lạc tiếp.

Vu Nhai lại nói:

- Đừng chủ động liên lạc với ta, vì ta ẩn trong Cổ Duệ chi dân tuy có thân phận, địa vị nhưng khá nguy hiểm. Tuy nhiên có gan mới làm giàu, đừng lo cho ta. Phải rồi Dạ Tình, lúc trước ta gặp Tiểu Mỹ trong mảnh đất bí ẩn, nàng không bị khi dễ, trừ ta . . .

Giọng Vu Nhai biến mất, phòng họp trở về tĩnh lặng.

Thình thịch thình thịch thình thịch!

Trong phòng họp chỉ còn lại nhịp tim đập. Cuộc trò chuyện ngắn ngủi với Vu Nhai đem lại lượng tin tức quá nhiều, làm bọn họ phải từ từ tiêu hóa. Đầu tiên Vu Nhai rời khỏi vòng ngoài thế giới lữ giả, sau đó hắn lẻn vào Cổ Duệ chi dân, rồi kế hoạch vua bách tộc. Vu Nhai miêu tả về công hội lữ giả khiến người bất an, sau cùng là mấy chuyện lặt vặt, tóm lại rất rung động.

Quan trọng nhất là Vu Nhai nêu kế hoạch vua bách tộc khiến mọi người có cảm giác đang nằm mơ.

Mượn kiếm huynh trở nên do dự, chủ yếu là vì không dám tin.

Mượn kiếm huynh nhìn hướng Ngọc Vấn Hiền, câu hỏi phá vỡ bình tĩnh trong phòng họp:

- Ngọc huynh cảm thấy Vu Nhai có thể thành công không?

Đầu óc Ngọc Vấn Hiền rất thông minh làm người ta tin tưởng, muốn nghe ý kiến của gã, là ý kiến sau khi đã tỉnh táo.

Ngọc Vấn Hiền mỉm cười hỏi:

- Nếu năm xưa ta nói cho ngươi biết tiểu binh thủ thành kia trở thành chủ Dao Quang thành, tương lai làm thành chủ Bắc Đẩu và đại tướng quân thì ngươi có tin không?

- Nếu năm xưa ta nói cho ngươi Vu Nhai tổ kỳ binh có thể được Độc Cô gia chủ ban cho kim bào khác họ thì ngươi có tin không?

- Nếu năm xưa ta nói cho các ngươi Vu Nhai có thể làm lão sư phù văn của các ngươi thì có tin lời ta không?

- Nếu mấy tháng trước ta nói cho các ngươi Vu Nhai có thể vượt qua vòng ngoài thế giới lữ giả, vào mảnh đất bí ẩn thì các ngươi có tin tưởng?

Ngọc Vấn Hiền nói một câu lại nhìn người khác. Câu đầu Ngọc Vấn Hiền nhìn hướng đám Ngọc Vấn Hiền, tiếp theo là thanh niên cường giả Độc Cô gia, rồi Liễu Mị Nhi, cuối cùng nhìn đám người công hội lữ giả mượn kiếm huynh.

Ngọc Vấn Hiền không phân tích gì nhiều, chỉ nói ra suy nghĩ Vu Nhai có thể sáng tạo kỳ tích.

Chỉ vài câu hỏi lại làm mọi người thở dồn dập, máu nóng sôi sục.

Ngọc Vấn Hiền tiếp tục bảo:

- Hiện nay Vu Nhai nói muốn làm vua bách tộc thì chúng ta nên tin vào hắn, tin tưởng không cần lý od. Các ngươi hãy ngẫm lại xem, cách cục hiện giờ của Thần Huyền đại lục là gì?

- Huyền Binh đế quốc bị Cổ Duệ chi dân cắt một góc lãnh thổ, mười tám đại gia tộc còn lại bao nhiêu? Có bao nhiêu gia tộc rục rịch? Không biết khi nào thì gia tộc nào làm phản, hoặc bị Cổ Duệ chi dân khống chế.

- Ma Pháp đế quốc dâng sóng ngầm hùng dũng, Cổ Duệ chi dân chưa công kích bọn họ. Ha, ta không tin Cổ Duệ chi dân không thẩm thấu vào Ma Pháp đế quốc được. Ma Pháp đế quốc hỗn loạn chỉ là vấn đề thời gian.

- Bây giờ các ngươi gửi gắm hy vọng vô cùng vào công hội lữ giả cũng muốn nhúng tay góp vui, Bắc Đẩu nho nhỏ chúng ta có thể làm gì?
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1404: Ám sát Mộc Nguy (1)
- Ài, chúng ta đầu phục vào ai thì đều chỉ là con tốt thí. Hiện tại chúng ta là quân tốt cho Huyền Binh đế quốc, Vu Nhai đắc tội Cổ Duệ chi dân không còn đường cứu chữa. Bạch lão sư và Vu Nhai đắc tội Bạch Trọc công hội lữ giả sâu đậm.

- Còn nữa, thế lực trong Huyền Binh đế quốc rối ren, chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể đầu vào Độc Cô gia? Ha ha, hình như trừ Độc Cô gia ra chúng ta đi đâu cũng sẽ chết nhanh. Hiện tại trước mặt chúng ta có một ván bài lớn, đi đâu cũng chết chẳng bằng liều một cơ hội sống.

- Ha ha ha ha ha ha! Liều mạng oanh oanh liệt liệt, dù thua thì khi nào đó Thần Huyền đại lục sẽ truyền lại sử thi của chúng ta. Nếu thành công, không nói thứ khác, người thân, bằng hữu của chúng ta, các vị có mặt đều sống.

- Cho nên, làm!

Ngọc Vấn Hiền vừa nói vừa nhìn từng người chằm chằm, mỗi câu đâm vào lòng người. Mùi chết chóc đậm đặc ập vào mặt, đám người thở dồn dập, từ khi nào nắm tay siết chặt, lòng bàn tay toát mồ hôi.

Bách tộc loạn địa bị Cổ Duệ chi dân thu phục là chiến tranh sẽ mở màn ngay, bọn họ sẽ là mũi dao cho Huyền Binh đế quốc.

- Đúng vậy! Chúng ta làm đi! Dù đầu vào Độc Cô gia chưa chắc sẽ an toàn, ta lựa chọn tin tưởng Vu Nhai!

Vì Vu Nhai làm ông mai cho Võ Qua nên gã cực kỳ tin tưởng vào hắn.

Mượn kiếm huynh cắn răng kiên quyết nói:

- Làm đi, trời biết tương lai sẽ như thế nào. Trong thế giới rối ren này chỉ trông cậy vào lực lượng cường đại.

Mọi người lần lượt tỏ thái độ, kích tình bắn ra bốn phía, tất cả đồng tâm hợp lực, sức mạnh như thành đồng!

Độc Cô Cửu Tà, Độc Cô Cửu Diệp cũng tỏ thái độ. Ý của bọn họ là nếu Vu Nhai thành công rồi kết minh với Độc Cô gia thì còn ai trên Thần Huyền đại lục ngăn được? Bọn họ sẽ không báo về cho Độc Cô gia, tuy Độc Cô Cửu Tà, Độc Cô Cửu Diệp cuồng nhiệt gia tộc mình nhưng chưa đến lúc bán đứng bằng hữu. Quan trọng nhất là bọn họ vững tin Vu Nhai chính là tử tôn Độc Cô gia.

Cuối cùng chỉ còn lại đám người Liễu Mị Nhi, mọi người âm trầm nhìn bọn họ.

- Các ngươi thì sao?

Mấy phù văn sư cười khổ nói:

- Đã lên thuyền giặc. Cha nó, chúng ta tranh địa vị trong Bắc Đẩu làm chi?

Đặc biệt là Liễu Mị Nhi, vốn phòng họp không có vị trí cho bọn họ, là chính họ mãnh liệt yêu cầu địa vị. Liễu Mị Nhi là đầu têu trong chuyện này, bọn họ đường đường là phù văn sư. Kết quả đúng là có địa vị, cũng lên thuyền giặc.

Hiện tại bọn họ có thể nói là không muốn làm sao? Nếu muốn chết thì cứ nói.

Toàn Dao Quang thành, thậm chí là Bắc Đẩu hành tỉnh điên cuồng vận chuyển vì kế hoạch vua bách tộc. Không thành công thì thành nhân! Mọi chuyện diễn ra trong bí mật, có nhiều điều chỉ thành viên trung tâm mới biết.

Đan Đạo Hùng cũng biết chuyện, gã hoảng hồn trợn mắt há hốc mồm vì Vu Nhai bỏ vốn lớn. Đan Đạo Hùng vung tay, công hội võ học cũng vận chuyển thế lực điều động hướng Bắc Đẩu hành tỉnh. Chỉ cần nữ nhi muốn làm thì Đan Đạo Hùng sẽ hết sức giúp đỡ.

Đan Đạo Hùng chăm chỉ tu luyện, gã điên cuồng trùng kích thần binh sư, nhất định phải thành công, nếu bị nữ tế đè đầu thì sao được? Thêm nữa Thần Huyền đại lục sắp biến động, Đan Đạo Hùng cần có nhiều lực lượng cường đại hơn.

Minh bà bà, Băng bà bà hoàn toàn không biết gì. Đan Đạo Hùng suy tính làm sao cột hai bà già này lên thuyền giặc giống như đám người Liễu Mị Nhi. Minh bà bà, Băng bà bà vẫn chưa đủ, cần lôi kéo nhiều cường giả hơn.

Mượn kiếm huynh tranh thủ lúc rảnh hỏi:

- Phải rồi, bận rộn suýt quên chuyện này. Vu Nhai nói hắn chạy tới mảnh đất bí ẩn, sao hắn làm được? Chẳng lẽ truyền thuyết là thật, thế giới lữ giả và mảnh đất bí ẩn liên kết với nhau?

Độc Cô Cửu Tà ở bên cạnh mượn kiếm huynh đánh trống lảng:

- A ha, thời tiết hôm nay thật tốt.

Trả lời mượn kiếm huynh được mới lạ. Các ngươi đừng đoán chuyện Vu Nhai làm, kỳ tích gì đó đều không phải kỳ tích, đoán nhiều sẽ khiến ngươi tự tin. Cả đám trốn đi, tiếp tục anh dũng chiến đấu vì kế hoạch vua bách tộc.

Mượn kiếm huynh nhún vai cười khổ, nhưng rất nhanh mặt gã treo nụ cười. Mượn kiếm huynh ngước lên trời, gã không biết Vu Nhai có thành công hay không nhưng gã mừng là đã bị công hội lữ giả ném tới Bắc Đẩu hành tỉnh, gặp đám người thế này.

Hiện giờ Bạch Trọc hầu như nắm giữ toàn bộ công hội lữ giả, Bạch gia của mượn kiếm huynh cũng bị Bạch Trọc cột chung con thuyền. Mặc kệ gia chủ Bạch gia có chính trực cỡ nào, vì bảo vệ toàn gia tộc chỉ có thể im lặng. Mượn kiếm huynh là người Bạch gia bị chụp mũ tội phản tộc, phản hội.

Lúc trước có nói nếu mượn kiếm huynh không trốn đến Bắc Đẩu hành tỉnh thì gã chỉ có đường chết, cảm giác không nhà đề về. Lúc trước bị trục xuất mượn kiếm huynh còn hy vọng về nhà, bây giờ gã hoàn toàn bị cô lập.

- Từ nay Bạch Ly không còn là người công hội lữ giả, người của Bạch gia. Bạch Ly là thành viên Bắc Đẩu, sẽ là thủ lĩnh tình báo dưới tay mảnh đất bí ẩn. Công hội lữ giả, Bạch gia gì đó sẽ có ngày Bạch Ly ta tranh phong cùng các ngươi!

Ai nói mượn kiếm huynh không cô đơn? Ai bảo mượn kiếm huynh không cô độc? Ai nói mượn kiếm huynh không hoang mang?

Tuy lúc trước mượn kiếm huynh đặt quyết tâm rời khỏi công hội lữ giả một mình xông pha, gã thật sự làm điều đó nhưng chẳng qua là nhìn thấu suốt không muốn chết. Mượn kiếm huynh ở trong Dao Quang thành, nỗi lòng hoang mang, không hòa mình vào được. Mượn kiếm huynh từng nói tin tưởng Vu Nhai nhưng không có mục tiêu, cuộc sống lăn lộn chờ chết thật sự rất tệ. Bây giờ mượn kiếm huynh đã có mục tiêu gã có thể chiến đấu.

Vì người thân, bằng hữu, khát vọng, cơn tức không chịu phục.

Mượn kiếm huynh vui mừng vì đã đến Bắc Đẩu hành tỉnh, tham gia tổ kỳ binh, làm lão sư Bắc Đẩu học viện. Gặp Vu Nhai là người được mượn kiếm huynh bồi dưỡng, đầu tư. Mượn kiếm huynh siết chặt nắm tay, gã bỗng cười phé lên.

Lòng rộng mở, máu nóng chiến đấu lại sôi sục.

Thời gian quay về lúc Vu Nhai cắt đứt ma pháp liên lạc của Tiểu Hắc, Thủy Tinh. Vu Nhai đang ở lối vào Loạn Xuyên sơn mạch Lạc Thiên vương quốc.

Màn đêm khuya khoắt, đội Cổ Duệ chi dân trú đóng tại đây, bốn phía yên lặng.

Tăng thêm thành viên trong đội Cổ Duệ chi dân, có khá nhiều người thuộc các tộc trong bách tộc loạn địa. Bọn họ bị tẩy não, tôn sùng Cổ Duệ chi dân thành thần, trong đó có đại di của Tuyết Đế Nhi nữ vương Tinh Linh.

Vu Nhai câm nín trước sự cuồng nhiên của đám người, rất giật mình với thực lực của bọn họ. Mỗi một thành viên bách tộc bị tẩy não đều có thực lực khủng bố, có ức mạnh tranh giành tộc vương hoặc người thừa kế của các tộc.

Cổ Duệ chi dân vì điều này đúng là bỏ vốn gốc ra.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1405: Ám sát Mộc Nguy (2)
Vu Nhai còn phát hiện mỗi người bị tẩy não có địa vị rất cao trong bách tộc. Như đại di của Tuyết Đế Nhi, nàng vốn là người thừa kế vị trí nữ vương Tinh Linh. Sau khi bọn họ trở về có thể tuyên bố địa vị của mình ngày, bách tộc sẽ nổi bão lên. Vu Nhai không mấy quan tâm, bão càng lớn càng tốt.

Hiện giờ Vu Nhai là người qua đường trong Cổ Duệ chi dân. Đoàn Cổ Duệ chi dân rời khỏi Thần Duệ hoàng đô không lâu đã hội hợp với người bách tộc bị tẩy não. Vu Nhai ỏ chung cùng đám người này msấy ngày, nhưng cơ bản hắn là người vô hình.

Thanh Mộc hoàng tử ngẫu nhiên cười âm hiểm liếc hướng Vu Nhai.

Vu Nhai cũng cười nham hiểm với Thanh Mộc hoàng tử rồi bước đi, không để gã lọt vào mắt. Vu Nhai yên lặng đứng một bên.

Thanh Mộc hoàng tử không nắm chắc thái dộ của Mộc Nguy, cứ nghĩ Mộc Nguy sẽ tranh phong với gã nhưng trên đường đi Mộc Nguy rất ngoan. Lúc trước Thanh Mộc hoàng tử nghĩ một đống lời nói đều không dùng được, làm gã rất bức bối. Bực mình nhất là Thanh Mộc hoàng tử không hiểu suy nghĩ của Mộc Nguy, muốn xuống tay rồi lại ngập ngừng.

Trời biết Mộc Nguy còn hậu chiêu gì không, biểu hiện của hắn rất khác lạ. Thanh Mộc hoàng tử sợ bị cắn ngược, dù sao trên danh nghĩa Mộc Nguy là cường giả mạnh nhất thế hệ trẻ Thanh Mộc thần tộc. Nếu chó cùng rứt giậu, Mộc Nguy sẽ táp Thanh Mộc hoàng tử một cú đau điếng.

Thanh Mộc hoàng tử không kiềm được, vào một buổi tối ra lệnh xử Mộc Nguy:

- Ta không nhịn được nữa. Bây giờ đã tới biên giới bách tộc loạn địa, tối hôm nay trực tiếp hành động, giết hắn!

Thanh Mộc hoàng tử ra lệnh cho cao thủ Cổ Duệ chi dân hành động, không, phải nói là ủy thác. Tuy trên danh nghĩa Thanh Mộc hoàng tử là người lãnh đạo nhưng trong đội có khá nhiều cao thủ thật sự. Ngươi nghĩ bằng vào thực lực của Thanh Mộc hoàng tử có thể trấn bách tộc sao?

Thanh Mộc hoàng tử không có sức hấp người theo hầu như Lam Thương Tử, gã không biết làm sao khiến cao thủ tâm phục khẩu phục làm việc cho mình.

Thần vương các tộc vốn đã mặc nhận phải xử lý cây gai Mộc Nguy, các cao thủ đồng ý ngay.

Thanh Mộc hoàng tử không tình nguyện nói:

- Chờ đã, tốt nhất hãy dùng thủ đoạn ám sát. Trên người Mộc Nguy có vật thần tứ, chúng ta không thể làm rõ ra mặt, đừng để đám tạp chủng chết tiệt lên án.

Chân thần rất thần thánh đối với Cổ Duệ chi dân, dù đến Thần Huyền đại lục vẫn không dám huyênh hoang làm thẳng mặt.

Hai cao thủ Cổ Duệ chi dân gật đầu, nói:

- Chúng ta biết nên làm sao.

Trong đêm tối yên lặng bọn họ định giết người, dùng thủ đoạn ám sát. Nhưng khi hai cao thủ Cổ Duệ chi dân đi đến căn phòng của Mộc Nguy thì sửng sốt, hắn không có trong phòng?

Hai cao thủ Cổ Duệ chi dân mắt chợt lóe, vào lúc này Mộc Nguy đi đâu? Kế hoạch thu phục bách tộc không thể xuất hiện bất cứ sơ hở gì.

Lúc này giọng Mộc Nguy từ ngoài phòng vọng vào:

- A! Thoải mái quá, nghẹn chết, cảm giác trút bầu tâm sự thật là tuyệt . . .

Hai cao thủ Cổ Duệ chi dân liếc nhau, hiểu ý đối phương. Thì ra Mộc Nguy đi tiểu, làm hết hồn, cứ tưởng hắn thật sự là gián điệp gì.

Được rồi, điều này không quan trọng, chính yếu là Mộc Nguy trở về, hai cao thủ Cổ Duệ chi dân có thể giết người.

Két két két két két!

Vu Nhai mở cửa, chậm rãi đi vào phòng. Hai cao thủ Cổ Duệ chi dân chờ sẵn hai bên khung cửa, Vu Nhai tiến vào thêm mấy bước là bọn họ sẽ ùa ra giết hắn rồi bỏ đi ngay. Thật phiền phức. Nếu không phải vì tránh cho Mộc Nguy biết là ai ra tay, chế tạo hiện trường giả như nhân loại bình thường là hung thủ thì hai cao thủ Cổ Duệ chi dân đã không làm chuyện rắc rối thế này, thẳng tay giết Mộc Nguy là xong.

Trong hai cao thủ Cổ Duệ chi dân có một người chính là nam nhân trung niên lúc trước cãi không lại Vu Nhai, rất ghét hắn. Bọn họ đã biết thực lực của Mộc Nguy, khó thể xử hắn trong âm thầm khi đấu ngay mặt.

Gần, gần . . .

Khi hai cao thủ Cổ Duệ chi dân định hành động thì Mộc Nguy ở bên ngoài mở miệng nói:

- A! Sao bỗng nhiên muốn đi cầu, chết tiệt!

Mộc Nguy xoay người ra ngoài, xoay người cũng được, hai cao thủ Cổ Duệ chi dân ở sau lưng có thể nhanh chóng tập kích. Nhưng khi hai cao thủ Cổ Duệ chi dân xông ra thì tiếng bước chân dừng lại, tạp chủng chết tiệt quay người báo hại bọn họ vội vàng quay về góc tường. Bọn họ là siêu cao thủ!

Mộc Nguy nói:

- Thôi, ta buồn ngủ quá, ráng nhịn đi. Ngủ một giấc mới là lẽ phải, trời biết cái tên Mộc Tuyên Dương có đến gây sự không. Ta chuẩn bị nhiều thủ đoạn không thể vì ngủ không ngon giấc làm mất hết hiệu lực.

Hai cao thủ Cổ Duệ chi dân liếc nhau, tiểu tử này đã chuẩn bị cái gì?

- Tên ngốc Mộc Tuyên Dương cho rằng đến Thần Huyền đại lục là thoải mái giải quyết ta? Hắn không nghĩ xem ta từng sống trong Thần Huyền đại lục, chẳng lẽ không biết gì thủ đoạn của bọn họ? Sao ta có thể không biết Lam Thương Tử muốn mượn nhiệm vụ này giết ta? Còn có Hắc Lâm Tư Nhi, ha ha. Bọn họ không nghĩ xem ta nhẫn nhịn trong Thần Mộc thành lâu như vậy sẽ là đồ ngốc sao?

Hai cao thủ Cổ Duệ chi dân liếc nhau, bắt đầu do dự. Mộc Nguy còn vũ khí bí mật gì đây? Mộc Nguy nhìn thấu mọi chuyện, điều này không lạ, nhưng rốt cuộc hắn chuẩn bị bao nhiêu thủ đoạn?

Tiểu tử này thoạt trông luôn bình tĩnh không ngờ lúc vắng người thì có tật nói nhiều, có lẽ vì mỗi ngày cố gắng im lặng bức bối quá?

Mộc Nguy đi vào phòng, hai cao thủ Cổ Duệ chi dân không biết có nên ra tay không. Bọn họ do dự, muốn nghe Mộc Nguy lảm nhảm nhiều hơn.

Quả nhiên Mộc Nguy tiếp tục nói nhảm:

- Thật ra ta biết chuyến đi ngày rất nguy hiểm nhưng không thể thay đổi được gì, đành cố gắng sống sót, sống vì con lai. Khả năng ta chết rất cao, phải làm sao đây?

Mộc Nguy dứt lời, hai cao thủ Cổ Duệ chi dân sau lưng hắn liếc đối phương. Có vẻ Mộc Nguy không chắc chắn sẽ sống được, hắn không tự tin vào hậu chiêu của mình. Thôi, giải quyết công việc trước.

Hai cao thủ Cổ Duệ chi dân chậm rãi bước ra khỏi bóng tối áp sát lưng Mộc Nguy, tay bọn họ cầm huyền binh.

Mộc Nguy lại mở miệng nói:

- Nhưng vậy thì sao? Nếu ta thật sự không tránh khỏi vậy sẽ kéo nguyên đội chôn cùng. Quyển trục ma pháp thần giai trong tay ta không phải đồ chơi!

Mộc Nguy không chỉ nói, còn lấy quyển trục ma pháp ra khỏi không gian giới chỉ. Dao động ma pháp khủng bố chớp mắt tràn ngập cả căn phòng. Hai cao thủ Cổ Duệ chi dân sau lưng Mộc Nguy cứng người lại.

Hai cao thủ Cổ Duệ chi dân không nắm chắc trong khoảng cách gần thế này có thể sống sót trước quyển trục ma pháp tấn công. Chết tiệt, sao tiểu tử này có thứ đó? Tại sao tiểu tử này lấy ra vào lúc này, hay là hắn đã phát hiện ra?

- Có thứ này ta mới yên tâm.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1406: Gặp lại Ứng thiếu soái
Mộc Nguy nhẹ nhàng vuốt ve quyển trục ma pháp, lưu luyến mà yên tâm. Hai cao thủ Cổ Duệ chi dân sau lưng cũng yên lòng. Xem ra không phải tiểu tử này phát hiện cái gì mà chỉ vì bơm hơi cho mình, hắn lại cất quyển trục ma pháp vào không gian giới chỉ.

Mộc Nguy không cầm quyển trục ma pháp trong tay thì hai cao thủ Cổ Duệ chi dân không sợ. Từ không gian giới chỉ lấy đồ ra ngoài cũng cần thời gian.

Hai cao thủ Cổ Duệ chi dân liếc nhau, thời cơ ra tay lại đến.

Mộc Nguy nói thêm:

- Ha, thật ra ta biết dù ta có quyển trục thần giai cũng sẽ không an toàn, bọn họ có thể ám sát . . .

Khi hai chữ ám sát vang lên, hai cao thủ Cổ Duệ chi dân núp phía sau tim đập chân run, bàn tay định đâm xuống bỗng giảm tốc độ.

Mộc Nguy nói:

- Có lẽ nếu ám sát thì ta sẽ chết thật. Ài, tiếc cho Hắc Nguyệt công chúa xinh đẹp của ta, điều nàng có thể làm là thêm thuật hắc chú lên người ta, cùng lắm biết kẻ nào giết ta. Hắc Nguyệt công chúa chỉ có thể tố cáo kẻ ám sát ta trước mặt chân thần, ta vẫn phải chết. Ài, mỗi đêm đều ngủ không yên.

Nói đến đây Mộc Nguy lắc đầu rồi im lặng, nằm phịch xuống giường. Mộc Nguy không ngủ mà trợn to mắt nhìn cái gì. Từ khi nào hai cao thủ Cổ Duệ chi dân đã chuồn đi.

Giết tạp chủng này thì không thành vấn đề, nhưng chết tiệt là cõng tội danh bị chân thần trừng phạt. Thế thì không được, bọn họ chưa muốn chết.

Hai cao thủ Cổ Duệ chi dân tin lời Vu Nhai nói, một tháng qua hắn và Hắc Nguyệt công chúa như keo như sơn, nàng thêm sức mạnh hắc chú vào người hắn là rất bình thường. Vẫn còn cách khác để giết người, hai cao thủ Cổ Duệ chi dân quyết định tạm rút lui.

Thanh Mộc hoàng tử nghe hai cao thủ Cổ Duệ chi dân báo cáo thì lửa giận dâng trào, gào thét:

- Các ngươi nói cái gì? Không giết được? Hắn lẩm bẩm? Có thể hắn đã phát hiện ra các ngươi nên cố ý nói như vậy!

Thanh Mộc hoàng tử có chút thực lực, tuy kém hơn Lam Thương Tử nhiều.

Một cao thủ Cổ Duệ chi dân lạnh lùng cười:

- Phát hiện chúng ta? Rất có thể, như vậy Mộc Nguy càng đáng sợ hơn. Thực lực của chúng ta mạnh hơn Mộc Nguy nhiều, ngươi nên biết rõ. Quyển trục ma pháp thần giai trong tay Mộc Nguy không phải đồ giả, nếu hắn phát hiện chúng ta mà chúng ta còn hành động thì kết cuộc sẽ ra sao?

Cao thủ Cổ Duệ chi dân khó chịu thái độ của Thanh Mộc hoàng tử. Cổ Duệ chi dân là chủng tộc tôn sùng cường giả, Thanh Mộc hoàng tử là kẻ thất bại chỉ biết oán giận trong mắt bọn họ. Thanh Mộc hoàng tử nên tự mình giải quyết Mộc Nguy mới đúng.

- Quyển trục thần giai? Chết tiệt!

Sắc mặt Thanh Mộc hoàng tử âm trầm đáng sợ. Thanh Mộc hoàng tử có phỏng đoán Mộc Nguy phòng thủ hậu chiêu nhưng không ngờ là đại chiêu đồng quy vu tận. Nếu Mộc Nguy thả ra thì nguyên doanh địa đều tiêu tùng, kế hoạch mắc cạn ngay. Cái tên chết tiệt này quả nhiên không xem Cổ Duệ chi dân là thần, Mộc Nguy chỉ muốn giành lấy địa vị cao, không lấy đại cục làm trọng.

Mộc Nguy còn khiến tạp chủng tiện nhân Hắc Nguyệt công chúa thi triển sức mạnh hắc chú, rõ ràng hắn đã sớm có chuẩn bị.

Mặt Thanh Mộc hoàng tử vặn vẹo:

- Vậy bây giờ nên làm gì? Chẳng lẽ không giết hắn được sao? Chờ hắn quay về mảnh đất bí ẩn cướp công của chúng ta?

Có lẽ vì quá căm hận khiến Thanh Mộc hoàng tử khó thể bình tĩnh suy nghĩ.

Hai cao thủ Cổ Duệ chi dân lắc đầu, nói:

- Trong bách tộc loạn địa có đầy rẫy cơ hội, chờ tóm gọn bách tộc thì ngươi sở hữu lực lượng sẽ không chỉ là chúng ta.

Hai cao thủ Cổ Duệ chi dân nói xong bỏ đi, vẫn câu cũ, bọn họ không phải thuộc hạ của Thanh Mộc hoàng tử, chỉ tạm thời nghe gã chỉ huy. Nếu Thanh Mộc hoàng tử làm việc xằng bậy thì hai cao thủ Cổ Duệ chi dân có quyền lực phế bỏ gã.

Thanh Mộc hoàng tử chỉ huy là trong phạm vi nhiệm vụ, giết Mộc Nguy hoàn toàn là việc tư.

- Phải rồi, lực lượng bách tộc. Khi đó lợi dụng lực lượng bách tộc thì không cần e sợ Hắc Nguyệt nguyền rủa nữa. Cùng lắm chân thần trách tội xử tử người chịu trách nhiệm giết Mộc Nguy thì được rồi.

Mắt Thanh Mộc hoàng tử sáng rực lên:

- Thôi, lo việc chính là hơn. Chỉ là một tạp chủng nho nhỏ, ta lo nghĩ nhiều làm gì?

- Ngày mai Thú Đằng tộc nhân sẽ đến tiếp ứng, rất nhanh bình thường kế hoạch. Tiếc rằng nếu lúc trước Thú Đằng tộc thu phục được Tinh Linh tộc thì bây giờ dễ làm hơn. Vu Nhai khiến Cổ Đế Long kiếm chịu thiệt không biết là nhân vật như thế nào?

Thanh Mộc hoàng tử tập trung vào công việc, không suy nghĩ đến Mộc Nguy nữa. Sau khi Thanh Mộc hoàng tử tỉnh táo lại gã có chút năng lực, có lẽ vì được hai cao thủ Cổ Duệ chi dân chỉ sáng óc ra nên gã không để Mộc Nguy vào mắt nữa. Mộc Nguy muốn làm người vô hình thì kệ hắn, miễn đừng quấy rầy hành động của gã là được. Thanh Mộc hoàng tử tạm thời phớt lờ Mộc Nguy, chờ khi nào gã thâu tóm bách tộc thì . . .

Từ khi nào Vu Nhai ngồi dậy trong căn phòng tối đen, mắt hấp háy.

- Xem ra Thanh Mộc hoàng tử tạm thời không xuống tay với ta.

Mới rồi Vu Nhai không ở trong phòng tất nhiên không phải vì quá mót, vừa rồi hắn liên lạc với đám người Thủy Tinh. Đã liên lạc đương nhiên không thể ở trong phòng, nếu không dao động ma pháp của Tiểu Hắc rất dễ bị phát hiện, Vu Nhai sẽ lộ thân phận gián điệp.

Khi đó e rằng kế hoạch vua bách tộc sẽ phải sửa chữa nhiều, Cổ Duệ chi dân cũng có cách ứng đối. Vì không để kế hoạch của bọn họ bị lộ, Cổ Duệ chi dân sẽ không tiếc trả bất cứ cái giá giết chết Vu Nhai.

Thanh Mộc hoàng tử và những người khác đối xử với gián điệp sẽ không khách sáo như Mộc Nguy có thân phận lúng túng.

Khi trở về Vu Nhai phát hiện ngay có hai người núp trong phòng mình. Về mặt ám sát có thể nói Vu Nhai là thủy tổ, trừ phi là thần binh sư ẩn núp, nếu không tuyệt đối không trốn khỏi linh giác của hắn.

Vu Nhai diễn màn kịch lớn, những ngày tiếp theo hắn có thể tiếp tục làm người qua đường, người vô hình.

Sáng sớm hôm sau bình thường như không có chuyện gì xảy ra, đoàn Cổ Duệ chi dân tiếp tục bí mật đi tới.

Không ai quan tâm Mộc Nguy, cường giả mạnh nhất thế hệ trẻ Thanh Mộc thần tộc. Rất nhanh đoàn Cổ Duệ chi dân vào sâu trong Loạn Xuyên sơn mạch. Không biết qua bao lâu, đằng trước có tiếng thú gầm gừ, chớp mắt một đám người xuất hiện trước mặt đoàn Cổ Duệ chi dân.

- Ứng thiếu soái của Thú Đằng tộc?

Vu Nhai không ngờ gặp người quen, hắn nhớ lúc trước Ứng thiếu soái bị dược của Tư Mã Tường hại tán công, nhưng bây giờ ngó bộ dáng rất là bình thường. Người Ứng thiếu soái phát ra dao động không thua gì Thanh Mộc hoàng tử.

Xem ra Ứng thiếu soái được Cổ Duệ chi dân cho ích lợi, giúp phục hồi thực lực giống như Độc Cô Cửu Dương.

- Không ngờ Thú Đằng tộc trực tiếp đầu vào Cổ Duệ chi dân . . . A, không đúng! Thú Đằng tộc nổi lên ngàn năm nay, Cổ Duệ chi dân cũng xuất hiện trên Thần Huyền đại lục từ ngàn năm trước.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 0407: Nguyệt Cổ (1)
- Vậy là Thú Đằng tộc sớm được Cổ Duệ chi dân nâng đỡ, chẳng qua lúc trước bản thân bọn họ cũng không biết. Nếu không thì Ứng thiếu soái đã chẳng ước mơ thống trị Thần Huyền đại lục. Cổ Duệ chi dân xuất hiện, Thú Đằng tộc buộc phải trở thành mũi thương trong tay Cổ Duệ chi dân.

Sự thật đúng là vậy, Cổ Duệ chi dân ẩn núp ngàn năm, bố cục rất lớn vừa phải làm trong lặng lẽ.

Trong đó có bao nhiêu là công tác phải làm, rất khó tưởng tượng. Như Độc Cô Cửu Mạc, không biết trong Độc Cô gia có bao nhiêu Cổ Duệ chi dân ẩn núp, vì vậy Thú Đằng tộc nho nhỏ là bình thường. Tóm lại Thú Đằng tộc đầu vào Cổ Duệ chi dân tốt hơn mấy chủng tộc cổ xưa khác, Thú Đằng tộc không dính chút gì đến Cổ Ma tộc thời đại viễn cổ.

Vu Nhai nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn rất lo âu, càng khát vọng về vua bách tộc hơn. Không biết Cổ Duệ chi dân còn bao nhiêu lực lượng ẩn giấu, e rằng một số người đến bây giờ vẫn không biết mình thuộc về Cổ Duệ chi dân.

Tức là bây giờ có một số thế lực, đại nhân vật chưa biết bọn họ là người của Cổ Duệ chi dân.

Ví dụ như Độc Cô Cửu Mạc, trước đó gã không hay biết mình là gián điệp Cổ Duệ chi dân. Khi huyết mạch, sức mạnh hắc chú này nọ phát động, Độc Cô Cửu Mạc buộc phải đứng về phía Cổ Duệ chi dân. Trên Thần Huyền đại lục còn bao nhiêu lực lượng bị ẩn giấu?

Thanh Mộc hoàng tử thấy Ứng thiếu soái thì lạnh nhạt nói:

- Ứng Đằng, hãy dẫn đường theo kế hoạch.

Thanh Mộc hoàng tử sẽ không gọi gã là thiếu soái, Thú Đằng tộc nho nhỏ có là gì? Ứng thiếu soái cũng tự biết sức mình, như nô tài vội vâng dạ, không còn dáng vẻ hăng hái ngày xưa.

Mọi thứ đã sắp đặt sẵn, chỉ mình Vu Nhai là không biết kế hoạch có gì.

Thanh Mộc hoàng tử đi đằng trước nhất bỗng mở miệng nói:

- Phải rồi, hãy nói chuyện về Vu Nhai cho ta nghe.

Mặc kệ thanh niên ra từ công hội lữ giả có biểu hiện như thế nào đều không đấu lại Vu Nhai đánh bại Lam Thương Tử. Trong mắt Cổ Duệ chi dân thì Vu Nhai là nhân vật đại biểu thế hệ trẻ nhân loại bình thường.

- Vu Nhai . . .

Nghe hai chữ Vu Nhai làm Ứng thiếu soái bản năng nghiến răng ken két. Vu Nhai là ác mộng, kế hoạch tuyệt vời của Ứng thiếu soái bị hắn quậy nát, gã suýt tự sát. Khi đó lực lượng của Ứng thiếu soái bị phế.

Ứng thiếu soái từ thiên đường rơi vào địa ngục, nếu không có Cổ Duệ chi dân giúp phục hồi lực lượng thì bây giờ gã đã tự tử chết.

Ứng thiếu soái hít sâu, nói:

- Không biết hoàng tử điện hạ muốn nghe cái gì?

Thanh Mộc hoàng tử không cảm thấy vạch sẹo làm người ta đau, nói thẳng:

- Hãy kể lại kinh nghiệm lúc đó của ngươi. Có lẽ Du Vũ Nhi a di cũng có hứng thú với nam nhân có quan hệ thân thiết cùng Tinh Linh tộc, lúc trước hắn làm cách nào xoay chuyển Thú Đằng tộc các ngươi?

Thanh Mộc hoàng tử liếc một mỹ phụ cực kỳ xinh đẹp đi bên cạnh, một Tinh Linh tộc nhân, là đại di của Tuyết Đế Nhi. Thì ra tên nàng là Du Vũ Nhi, còn mang theo mấy đứa trẻ thoạt trông là con của nàng.

Có người trưởng thành, có đứa trẻ còn ẵm ngửa, bộ dáng Du Vũ Nhi rất hạnh phúc.

- Đúng là ta rất có hứng thú, nghe nói Vu Nhai này rất giỏi, bắt được trái tim điệt nữ ngoan của ta. Tiểu tiện nhân đáng xấu hổ, động tâm với nhân loại bình thường. Tinh Linh tộc chúng ta nên phục vụ vì thần mới đúng. Chờ ta trở thành nữ vương Tinh Linh nhất định sẽ khiến tiểu tiện nhân này nhận trừn phạt vô cùng vô tận trước mặt thần, để nàng biết sung sướng khi phục vụ thần!

Du Vũ Nhi mở miệng thì không còn bộ dáng trang nhã, không phải dữ dằn mà là sự cuồng nhiệt sau khi bị tẩy não. Người bình thường nhìn Du Vũ Nhi rất là tội nghiệp, đáng buồn. Càng đáng thương hơn khi Du Vũ Nhi nhắc đến thần không phải Tinh Linh nữ thần của Tinh Linh tộc mà là Cổ Duệ chi dân có thể bị giết ngay, đây chính là cái gọi là thần?

Du Vũ Nhi nói xong những người bách tộc đều lộ vẻ mặt cuồng nhiệt, biểu tình giống y như nàng.

Ứng thiếu soái thì không bị tẩy não, nhưng gã biết phải phục tùng Cổ Duệ chi dân. Ứng thiếu soái hờ hững nhìn nhóm người này, nhỏ giọng kể ra kinh nghiệm của mình, không chứa chút giả dối, gã toàn kể lời thật.

Trong câu chuyện thêm vào phân tích của Ứng thiếu soái, năng lực ẩn núp, tiềm hành của Vu Nhai.

Thanh Mộc hoàng tử mỉa mai:

- Ha, đó là vì ngươi và Ma Pháp đế quốc quá yếu, để tên hề đó diễn trò trước mắt, giả trang thành người phe mình mà không nhận ra, buồn cười thật.

Ứng thiếu soái vì chứng minh bản thân không quá yếu nên nhắc tới lúc Vu Nhai ở Ma Pháp đế quốc thẳng tay giết người.

Thanh Mộc hoàng tử không chút để bụng nói:

- Khắc chữ 'Ứng thiếu soái từng đến đây' chứng minh người kia là tên vô sỉ, loại lưu manh như thế cứ để hắn đắc ý một lúc, rất nhanh sẽ bị người tiêu diệt hoặc vượt qua, không đáng lo.

Thanh Mộc hoàng tử thản nhiên nói:

- Thôi, nghe nói hắn đã chết, Vu Nhai chết trong công hội lữ giả, không liên quan gì chúng ta. Dù Vu Nhai còn sống cũng phải chừa hắn cho Lam Thương Tử xử, tóm lại đừng để ta gặp là được. Nếu ta gặp Vu Nhai thì sẽ không vô dụng như Lam Thương Tử.

Thanh Mộc hoàng tử khoe khoang rước mặt Thú Đằng tộc, gã không ngờ khi nói những lời này bị Mộc Nguy đứng sau lưng nghe hết.

Thanh Mộc hoàng tử lên tiếng:

- Đi, làm việc chính quan trọng hơn.

Vu Nhai chỉ là tiêu khiển trên đường nhàm chán của Thanh Mộc hoàng tử, gì mà nếu gặp mặt thật ra gã khoác lác chứ không chắc ăn. Thanh Mộc hoàng tử nói khoác vì tin tưởng sẽ không gặp Vu Nhai.

Thanh Mộc hoàng tử thật sự không chắc sẽ thắng được Vu Nhai, gã không cảm thấy Lam Thương Tử vô dụng, gã tự biết lượng sức. Thanh Mộc hoàng tử hiểu rằng gã không bằng Lam Thương Tử.

Không ai tiếp tục đề tài về Vu Nhai, không ai để bụng Thanh Mộc hoàng tử khoe khoang. Đám binh linh trong người Vu Nhai nhìn Thanh Mộc hoàng tử với ánh mắt là lạ, ánh mắt đồng tình đáng thương.

Tại sao ngươi ngứa miệng hỏi chuyện về Vu Nhai làm gì? Tại sao ngươi coi thường Ứng thiếu soái? Tại sao ngươi rảnh rỗi sinh nông nỗi khoe mẽ làm gì?

Ngươi có biết là khi ngươi nói những lời này biểu thị không chỉ cơ thể của ngươi bị tàn phá mà tâm hồn cũng sẽ bị tổn hại nặng? Ài, xem thường người không phải thói qen tốt, đặc biệt là khinh thường Vu Nhai. Thể xác và tinh thần rất dễ tan vỡ, 27!

Thanh Mộc hoàng tử không cảm giác được ánh mắt đám binh linh trong cơ thể Vu Nhai, tiếp tục lên đường.

Lại qua ba ngày, đoàn người đến mục đích chuyến đi. Bọn họ vốn có thể đi mau hơn nhưng cần chờ đám binh sĩ Thú Đằng tộc vây công, đánh bất ngờ rồi mới lên sân khấu. Mấy trăm Cổ Duệ chi dân ung dung đi tứi, phía trước là Thú Vương yếu tắc của Thú Nhân tộc, bây giờ Thú Đằng tộc đang vây công nơi này.

Trải qua ba ngày Vu Nhai cơ bản hiểu kế hoạch của Cổ Duệ chi dân.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1408: Nguyệt Cổ (2)
Đầu tiên dùng binh lực Thú Đằng tộc vây công các tộc để yểm hộ co Cổ Duệ chi dân, tức là che giấu không để nhân loại biết bọn họ nhắm vào bách tộc loạn địa tránh cho nhân loại bình thường nhúng tay vào. Rồi Cổ Duệ chi dân công khai lộ mặt, lợi dụng người bách tộc đã bị tẩy não chiếm quyền khống chế các tộc, buộc bách tộc đầu vào Cổ Duệ chi dân.

Lúc này mệnh lệnh của Thanh Mộc hoàng tử là chấp hành bước thứ hai, hoạt động yểm hộ sắp chấm dứt.

Trên Thú Vương yếu tắc, một tướng quân sư nhân gầm rống với Ứng Đằng tức Ứng thiếu soái ở bên dưới:

- Ứng Đằng, ngươi ăn gan hùm mật gấu, dám ra tay Thú Nhân tộc chúng ta ta? Bây giờ cút ngay, và bồi thường tổn thất cho tộc ta, nếu không thì trong bách tộc loạn địa sẽ không còn Thú Đằng tộc tồn tại!

Sư nhân này có thực lực rất mạnh, rõ ràng là đẳng cấp tướng quân.

Thú Nhân tộc từng là chủng tộc mạnh nhất Thần Huyền đại lục, có lần suýt thống trị Thần Huyền đại lục. Tuy nhiên đầu óc Thú Nhân tộc không thông minh, cuối cùng bị Cổ Ma tộc đánh bại, trở thành phụ thuộc mạnh mẽ cho Cổ Ma tộc.

Rồi đến thời đại Tinh Linh, Thú Nhân tộc trở thành uy hiếp lớn nhất của Tinh Linh tộc. Nhưng đến thời đại nhân loại thì Thú Nhân tộc bi kịch, cùng bách tộc khác chỉ chiếm một địa bàn nho nhỏ trong bách tộc loạn địa, còn đâu uy phong ngày xưa?

Dĩ nhiên hiện giờ trong bách tộc loạn địa Thú Nhân tộc vẫn có cân nặng rất lớn, có thể nói là một trong các chủng tộc mạnh nhất, không như Tinh Linh tộc rơi vào hạng hai. Cổ Duệ chi dân lấy Thú Nhân tộc ra khai đao là vì nhìn trúng lực lượng dày chắc của Thú Nhân tộc, chiếm được Thú Nhân tộc thì hành động tiếp theo sẽ đơn giản hơn nhiều.

Ứng thiếu soái cười nói:

- Đúng vậy! Ta muốn ăn gan hùm, mật gấu của các ngươi.

Ứng Đằng tiếp tục bảo:

- Đừng dùng ngôn ngữ nhân loại lung tung, đầu óc như các ngươi sẽ không biết sử dụng mấy thứ này. Cùng một chữ thú nhưng chúng ta thông minh hơn các ngươi nhiều, như là Thú Đằng tộc sớm đầu phục thần, là bọn họ cho ta gan hùm mật gấu.

Tướng quân sư nhân kinh ngạc hỏi:

- Thần gì?

Tướng quân sư nhân không hiểu Ứng thiếu soái nói cái gì.

- Không sai, chính là thần. Nếu không như vậy ta làm sao dám vòng một vòng lớn vây công Thú Nhân tộc các ngươi? Tuy đầu óc bách tộc dốt nát nhưng vẫn rất mạnh, ưm, nếu các ngươi đầu phục thần thì ta nguyện ý rút lại những lời đã nói và xin lỗi các ngươi.

Ứng thiếu soái cố ý nói lòng vòng, giao tiếp với Thú Nhân tộc sẽ thấy tự hào mình thông minh hơn.

Quả nhiên mắt tướng quân sư nhân thành hình nhang muỗi. Chỉ số thông minh của Thú Nhân tộc rất thấp, đả kích bọn họ bằng trí tuệ khiến sĩ khí càng thấp hơn, đây là kết quả Thú Nhân tộc giao tiếp ngàn năm qua tổng kết ra.

Một giọng nam lạnh lùng vang lên trong yếu tắc:

- Thần, các ngươi đầu phục Cổ Duệ chi dân?

Một nam nhân đẹp trai tóc dài màu bạc chậm rãi bước ra, trên người đầy đặc điểm của sói, tai sói, đuôi sói. Nam nhân rất nhỏ bé so với tướng quân sư nhân, nhưng gã còn trẻ đứng chung với tướng quân sư nhân lại có khí thế, khí chất không kém cạnh gì.

Quan trọng nhất là ánh mắt nam nhân đẹp trai chứa trí tuệ cao hơn tướng quân sư nhân nhiều, đặc biệt là mấy ngàn năm qua tiếp xúc với nhiều nhân loại, một vài Thú Nhân tộc giỏi học tập không còn ngốc nghếch nữa.

Đương nhiên tổng thể thì Thú Nhân tộc vẫn thua xa nhân loại, nhưng trong tộc sẽ nổi lên vài thiên chi kiều tử, thậm chí thông minh hơn đa số nhân loại. Bây giờ được công nhận thiên tài số một Thú Nhân tộc chính là Nguyệt Cổ của Ngân Nguyệt lang tộc. Nguyệt Cổ chẳng những tham gia hành động thế giới lữ giả còn nắm bắt nhiều lực lượng cường đại trong đó. Dù là trong thế giới lữ giả thiên tài như mây thì Nguyệt Cổ cũng thuộc hàng nhất.

Trừ biến thái đồ sát hết hạch tâm đoàn đội ra Nguyệt Cổ tự nhận không thua bất cứ ai.

Lúc trước trong thế giới lữ giả có mười đoàn đội, bách tộc chiến đoàn xếp hạng bốn. Nguyệt Cổ là người lãnh đạo 3Pháp Thần Điện chiến đoàn, tức là trong bách tộc loạn địa gã cũng xem như thiên tài số một khá nổi tiếng.

Sẽ không ai coi thường tồn tại như vậy, Nguyệt Cổ từ công hội lữ giả quay về Thú Nhân tộc được Thú Nhân vương hiện nay nhâm mệnh làm người thừa kế, Thú Nhân vương hiện tại không phải người sói mà là sư nhân.

Hết cách, Nguyệt Cổ rất nghịch thiên, Thú Nhân vương hiện tại không cách nào ngăn cản toàn Thú Nhân tộc ủng hộ gã.

Nếu đổi lại lúc khác có lẽ Nguyệt Cổ sẽ không được làm Thú Nhân vương, nhưng hiện tại là thời kỳ phi thường. Trưởng lão Thú Nhân tộc có kiến thức đều biết trong thời đại náo động này muốn Thú Nhân tộc yếu hơn thời đại viễn cổ rất nhiều an toàn thì cần một vị vua cường đại và có trí tuệ. Nguyệt Cổ hoàn hảo trong mọi mặt, khiến nhiều sư nhân rất cảm thán rồi lại không biết làm sao.

Như tướng quân sư nhân bây giờ không thích Nguyệt Cổ đến nhưng vẫn phải đánh tiếng chào hỏi:

- Nguyệt Cổ, ngươi đã đến.

Tướng quân sư nhân không khó chịu đến muốn giết Nguyệt Cổ, chẳng qua gã cảm thán thế lực sư nhân ngày càng yếu, cảm thán thời đại này không tồn tại thiên tài. Không, vốn có thiên tài, đó là hoàng tử của bọn họ.

Nhưng năm mười hai tuổi hoàng tử mất tích đến bây giờ không biết đi đâu.

Có người nghi ngờ là người sói giở trò, nhưng bọn họ không điều tra được manh mối gì. Có các loại chứng cứ chứng minh lang nhân tộc không bắt hoàng tử, cuối cùng chuyện gác sang một bên, bây giờ vẫn không biết tin tức của hoàng tử.

- Nguyệt Cổ?

Ứng thiếu soái biết mặt Nguyệt Cổ, mấy năm trước hai người còn đánh nhau, tiếc rằng Ứng Đằng thua vào tay gã. Lúc này trông thấy Nguyệt Cổ làm Ứng thiếu soái hơi khó chịu.

Nhưng rất nhanh Ứng Đằng cười nói:

- Không uổng là thiên tài trong thú nhân, ngay cả sư nhân đều phải nhường ngôi cho ngươi. Ha, đúng vậy, chúng ta đầu phục Cổ Duệ chi dân. Sau này xin đừng gọi Cổ Duệ chi dân gì đó, xưng hô này rất bất kính với thần, sẽ ảnh hưởng không tốt cho sau này ngươi là một thành viên của thần.

Mặt Nguyệt Cổ không lộ biểu tình, thản nhiên nói:

- Ứng Đằng phải không? Có chút nổi tiếng, nghe nói ngươi bị nhân loại thiên tài phế bỏ. Bây giờ ta thấy thực lực của ngươi phục hồi và tiến bộ nhiều, là Cổ Duệ chi dân giúp đỡ ngươi?

Nguyệt Cổ vẫn không sửa miệng, vẫn gọi Cổ Duệ chi dân, dây là biểu lộ thái độ của gã.

Nghe Nguyệt Cổ nhắc lại chuyện bị phế bỏ làm cơ mặt Ứng thiếu soái co giật, nhưng rất nhanh gã cười nói:

- Nguyệt Cổ, nếu không đổi xưng hô thì thật sự không có lợi cho sau này ngươi tham gia vào thần, đây là khuyến cáo của ta.

Nguyệt Cổ bình tĩnh nói:

- Thú Nhân tộc chúng ta sẽ không đầu vào Cổ Duệ chi dân.

Nếu Nguyệt Cổ muốn quy thuận thì năm xưa khi Cổ Duệ chi dân đến thu mua gã đã nhận lời, các Thú Nhân tộc xung quanh cũng kiên quyết. Tướng quân sư nhân không nói gì.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1409: Thú Nhân hoàng tử
Mắt Ứng Đằng chớp lóe nói:

- Nguyệt Cổ, trong Thú Nhân tộc hoàn toàn do ngươi làm chủ sao?

Nguyệt Cổ nghe vậy chậm rãi ngước mặt lên, gió thổi qua Thú Vương yếu tắc, thổi mái tóc dài màu bạc bay lên. Ánh mắt Nguyệt Cổ nhìn phương xa như đang tìm kiếm cái gì và rất nhanh gã tìm được. Một đội mấy trăm người trong binh sĩ Thú Nhân tộc đang đi hướng Thú Vương yếu tắc, nơi đó có người mặt mũi giống sư nhân.

Cảm giác ánh mắt của Nguyệt Cổ, người mặt mũi sư nhân ngước đầu lên, mắt sắc bén mà bá đạo bắn tới.

Ánh mắt hai người nhẹ giao nhau.

Nguyệt Cổ mỉm cười thu lại tầm mắt, nhìn hướng Ứng Đằng.

Nguyệt Cổ hít sâu, nói:

- Đúng vậy! Thú Nhân tộc do ta quyết định, ai đến cũng vô dụng. Dù cho sư nhân hoàng tử quay về đều vô ích.

Ứng thiếu soái không trả lời, gã ngước đầu nhìn Nguyệt Cổ chằm chằm. Người sói này đã biết được điều gì.

Thú Nhân tộc, đặc biệt là tướng quân sư nhân mắt lóe tia sáng, không hiểu Nguyệt Cổ bỗng nhắc đến Thú Nhân hoàng tử là có ý gì. Tóm lại trong khoảnh khắc xung quanh Thú Vương yếu tắc yên lặng.

Một tiếng gầm vang lên trong binh sĩ Thú Đằng tộc:

- Càn rỡ! Thứ đê tiện, ngươi là cái thứ gì? Lúc trước lão tử hô phong hoán vũ trong Thú Nhân tộc thì ngươi không biết là con tôm gì!

Một bóng dáng màu vàng khổng lồ từ trên trời giáng xuống Thú Vương yếu tắc.

Bởi vì cảm nhận hơi thở sư nhân cộng với Nguyệt Cổ, tướng quân sư nhân không ra lệnh nên các binh sĩ để mặc bóng dáng màu vàng đi tới Thú Vương yếu tắc. Đó là sư nhân lúc trước Nguyệt Cổ liếc nhìn, thoạt trông khá trẻ tuổi, toàn thân lông vàng cao quý nhất. Sư nhân nhìn Nguyệt Cổ chằm chằm, không giận mà uy. Cùng lúc đó, toàn bộ Thú Nhân tộc nhìn sư nhân kia chằm chằm.

Tướng quân sư nhân nghĩ đến lời Nguyệt Cổ nói, run giọng hỏi:

- Người . . . Người là hoàng tử?

Tướng quân sư nhân biết mặt hoàng tử lúc nhỏ, trong đầu đối chiếu sư nhân trước mắt và hoàng tử khi còn bé.

Sư nhân trẻ tuổi nhìn tướng quân sư nhân, mỉm cười nói:

- Lai Nhân Vô Hám tướng quân, đã lâu không gặp.

Các Thú Nhân tộc còn đang đoán sư nhân thoạt trông có huyết thống cao quý là ai, không ngờ đó là hoàng tử mất tích đã lâu, người bọn họ ảo tưởng đứng ra đánh bại Nguyệt Cổ để sư nhân không nhường ngôi cho người khác.

Tim tướng quân sư nhân rung rinh:

- Thật . . . Thật sự là hoàng tử điện hạ.

Như lúc trước đã nói, Thú Nhân tộc không thông minh, lúc này không suy nghĩ nhiều tại sao hoàng tử trở về đúng dịp như thế, có quan hệ gì với Thú Đằng tộc. Tướng quân sư nhân chỉ nghĩ rằng hy vọng sư nhân tộc đã trở về.

Tướng quân sư nhân kích động chạy tới gần Thú Nhân hoàng tử, định ôm siết gã.

Một giọng nam lạnh lùng phá vỡ cảnh tượng trùng phùng kích động:

- Đứng lại!

Tướng quân sư nhân nhìn lại, biểu tình khó chịu, gã cho rằng Nguyệt Cổ e ngại Thú Nhân hoàng tử quay về cướp vị trí của mình.

Nguyệt Cổ không quan tâm tướng quân sư nhân nghĩ gì, mặt không biểu tình bước lên nhìn sư nhân trẻ chằm chằm, lạnh lùng hỏi:

- Ngươi là hoàng tử?

Sư nhân trẻ nói:

- Đúng vậy! Ta chính là Lai Nhân Chiến, hoàng tử sư nhân!

Nguyệt Cổ lạnh nhạt nói:

- A! Ta không tin, dù sao một người mất tích nhiều năm, tùy tiện kéo ai ra hóa trang một chút là sẽ biến thành hoàng tử ngay sao?

Đám thú nhân sửng sốt sau đó do dự. Đúng rồi, nghe nói thuật dịch dung của nhân loại rất lợi hại.

Nguyệt Cổ nói:

- Nhưng có một thứ chứng minh thân phận của ngươi.

Sư nhân trẻ tuổi hỏi:

- Là cái gì?

Nguyệt Cổ lạnh lùng nói:

- Là hoàng tử của sư nhân, thậm chí là toàn Thú Nhân tộc thì chắc chắn có vinh diệu vô hạn. Chỉ cần ngươi thề vĩnh viễn trung thành với Thú Nhân tộc, không bán đứng thú nhân một chút nào, đường đường là hùng sư mà như con chó vẫy đuôi mừng chủ trước mặt Cổ Duệ chi dân buồn cười mà tự kỷ thì ta tin ngay ngươi là hoàng tử, hai tay dâng lên vị trí Thú Nhân vương tương lai.

Điều này vốn không cần chứng cứ gì, Nguyệt Cổ chỉ muốn hủy diệt tín ngưỡng buồn cười của hoàng tử sư nhân.

- Càn rỡ! Ngươi dám nhục nhã thần vĩ đại của chúng ta?

Nguyệt Cổ không quan tâm sư nhân trẻ tuổi, liếc hướng đám Thú Nhân tộc, hỏi:

- Lai Nhân Vô Hám tướng quân, các vị chiến sĩ, có trông thấy không? Người này không có vinh diệu sư nhân, xem Cổ Duệ chi dân là thần thật sự là hoàng tử sao?

Lai Nhân Chiến vẫn cứng rắn nói:

- Phục vụ cho thần vĩ đại là vinh diệu lớn nhất của sư nhân!

Nguyệt Cổ thản nhiên nói:

- Mang theo Thú Đằng tộc vây công thú nhân, đây là hoàng tử? Muốn thú nhân đầu phục Cổ Duệ chi dân, sống như một nô lệ, đây là hoàng tử? Lai Nhân Vô Hám tướng quân có tin không?

Tướng quân sư nhân chóng mặt không biết nên trả lời thế nào:

- Cái này . . .

Nguyệt Cổ rắn giọng:

- Lai Nhân Vô Hám tướng quân, mới rồi ta đã nói chỉ cần chứng minh hắn không phải chó vẫy đuôi trước mặt Cổ Duệ chi dân thì hắn là hoàng tử, là Thú Nhân vương tương lai. Nếu hắn không chứng minh được thì hắn không phải là hoàng tử!

Lai Nhân Chiến bị chọc giận:

- Nguyệt Cổ, đồ chó chết, một lần, hai lần, ba lần nhục nhã thần tộc, làm nhục huyết mạch tinh khiết nhất của ta. Hôm nay ta sẽ chém ngươi!

Lai Nhân Chiến không khách sáo nữa, vọt lên giết hướng Nguyệt Cổ.

Lai Nhân Chiến muốn chứng minh gã là thanh niên cường giả mạnh nhất Thú Nhân tộc, lý do nhiều hơn là sự tôn sùng với thần. Thật sự Nguyệt Cổ không nói gì làm nhục Cổ Duệ chi dân, chỉ nói bọn họ buồn cười, tự kỷ.

Ầm!

Nguyệt Cổ không hề né tránh, người phát ra khí thế cường đại.

Sau khi rời khỏi công hội lữ giả thì thực lực của Nguyệt Cổ vượt thiên giai, tiến bộ vùn vụt. Bởi vì Nguyệt Cổ giống như Vu Nhai cảm ngộ Không Gian thần điện không phải loại mới vào thánh giai, lúc này có dược vật giúp đỡ đã tới thánh giai trung đoan. Sức chiến đấu của Nguyệt Cổ vượt qua những người thế hệ trước khó khăn đến thánh giai trung đoạn. Nguyệt Cổ là người lãnh đạo thế hệ trẻ của bách tộc.

Khí thế cường đại bộc phát trên Thú Vương yếu tắc, nguyên yếu tắc rung rinh. Khí lưu màu vàng và vuốt nhọn màu bạc giao thoa trên không trung. Lai Nhân Chiến được Cổ Duệ chi dân hết sức bồi dưỡng cộng với bản thân gã có thiên phú cường đại, thực lực cũng rất đáng sợ.

Trong không trung mây mù lăn lộn, các loại lực lượng kinh thiên động địa. Nếu không phải bên dưới có nhiều cao thủ bảo vệ binh sĩ thì bây giờ đã là một đống hoang tàn, dù vậy nhưng vẫn khiến mấy hòn núi lớn gần đó gặp họa. Ma thú trên núi hú rền rỉ.

Có lẽ cần thở dốc nên hai bóng người đấu mấy trăm hiệp bỗng nhiên tách ra, nhanh chóng đáp xuống Thú Vương yếu tắc. Hai người không chút chật vật, bất phân thắng bại lạnh lùng nhìn nhau.

Lai Nhân Chiến khẽ gọi tên:

- Nguyệt Cổ . . .

Lai Nhân Chiến không ngờ Nguyệt Cổ cường đại như thế. Không chỉ Lai Nhân Chiến bất ngờ, đám Ứng thiếu soái, Lai Nhân Vô Hám tướng quân đều không tin được Nguyệt Cổ tiến bộ nhiều đến vậy. Nguyệt Cổ không uổng là đệ nhất nhân bách tộc.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top